CHƯƠNG 26
12:57 đêm.
Còn ba phút nữa là anh vượt qua lằn ranh của Deja Noble.
Ba mươi sáu giờ bận rộn chuẩn bị cho phi vụ nhỏ của cô ả đã trôi qua. Đó là cách Deja gọi việc này. Đứng ngoài cuộc mà nói như cô ả thì dễ, nhưng khoảng thời gian ngồi tù mà họ phải đối mặt nếu bị bắt thì chẳng dễ chút nào.
Gibson khởi động chiếc xe tải và với tay lấy điện thoại để gửi cho Swonger một tin nhắn đầy giận dữ vì trễ tiến độ. Khó khăn lắm mới thuyết phục được Deja Noble nghe theo kế hoạch của anh. Ả tính một cách tiếp cận trực diện hơn nhiều, nhưng anh đã làm rõ rằng bạo lực không phải là lựa chọn. Không ai trả giá cho những lựa chọn của anh ngoài anh. Deja đồng ý và nói rõ rằng nếu có bất kỳ sai sót nào thì anh sẽ phải hứng chịu hết, nên bắt đầu chậm trễ không phải là một điềm tốt.
Như thể có linh tính, Swonger gầm rú dừng lại trong một chiếc Mustang Boss 302 Laguna Seca màu đen đời 2013, hất bùn bẩn lên thành chiếc xe tải. Tình yêu Swonger dành cho chiếc xe đó thật điên rồ và gã đã bắt đầu than khóc cho sự ra đi của nó sau tối nay. Tay cựu tù nhìn chỉ cao hơn chừng gần tám phân trên ghế tài xế - thật đúng với câu chiếc xe làm nên con người.
Swonger cười nhăn nhở, có chút quá háo hức với Gibson và giơ ngón tay cái lên báo hiệu Lea đã vào vị trí và các thiết bị báo động và máy quay an ninh đã tắt.
Hầu hết các hệ thống an ninh hiện đại nối mạng với những máy chủ không có ở hiện trường, lưu trữ các đoạn băng ghi hình và dữ liệu khác. Trên lý thuyết đấy là một hệ thống tốt, nhưng nó dễ bị tổn thương trước những vụ tấn công trực tiếp, đơn giản. Gibson đã tìm thấy một hộp cầu chì cách đó khoảng nửa cây số trên cùng con đường. Một chiếc hộp kim loại xám xịt, dễ bị bỏ qua. Hàng chục nghìn chiếc hộp như thế này nằm dọc theo những con đường khắp Virginia, hàng triệu hộp trên cả nước. Những chiếc hộp này hợp lại thành cơ sở hạ tầng kỹ thuật số của đất nước, nhưng chẳng mấy chiếc có được sự đảm bảo an ninh ngoài một cái khóa số đơn giản. Swonger mất không tới một phút để phá khóa.
An ninh có xu hướng là một ngành mang tính phản ứng và những nguyên lý cơ bản dự đoán rằng việc đảm bảo an ninh chỉ vừa đủ để ngăn chặn cuộc đột nhập gần nhất, chứ không phải cuộc đột nhập tiếp theo. Hầu hết các doanh nghiệp phải học đi học lại bài học này. Các ngân hàng Mỹ chẳng hạn, có hệ thống an ninh tuyệt vời chính xác là bởi họ đã luôn là mục tiêu kể từ vụ cướp ngân hàng đầu tiên vào những năm 1860. Ngược lại, một doanh nghiệp bình thường ở thời đại Internet dễ tổn thương vì họ không nghĩ mình là nạn nhân tiềm tàng. Ít ra là cho tới khi một tay tin tặc phát tán dữ liệu thẻ tín dụng của họ khắp nơi trên mạng. Một bãi xe cảnh sát bang ở giữa vùng nông thôn Virginia thuộc nhóm này. Nó cũng có cảm giác an toàn giả tạo bởi việc ít được chú ý. Do không ai lại nghĩ tới việc cướp bóc một nơi như thế, xung quanh chỉ có vài hàng rào, máy quay và dịch vụ thuê bảo vệ. Như thế là đủ bởi từ trước tới giờ vẫn đủ. Cho tới bỗng nhiên như thế là không đủ nữa.
Trong ba mươi sáu tiếng, Gibson và Lea đã chuyển kết nối mạng ở hộp cầu chì tắt và bật theo những lần gián đoạn không đều cách nhau vài phút. Đủ lâu để việc mất điện được báo lại, nhưng đủ ngắn để tới lúc các chẩn đoán được thực hiện từ xa, hệ thống lại hồi phục và chạy bình thường. Tới giờ, nó hẳn đã được ghi nhận là một vấn đề lặp đi lặp lại, nhưng ưu tiên thấp vì sự gián đoạn ngắn và lúc có lúc không. Chắc chắn là nằm ở gần chót danh sách việc phải làm của một tay kỹ thuật viên vốn đã quá tải. Sự gián đoạn tối nay sẽ được diễn giải là một vụ gián đoạn bất tiện nữa. Nó sẽ được ghi nhận - một lần nữa - nhưng đội ngũ an ninh sẽ không thấy có gì đáng hoảng loạn.
Gibson kiểm tra điện thoại của anh. Đã tới lúc hành động. Anh cởi đôi găng tay cao su ra. Anh đã đeo găng khi đi qua điểm kiểm tra an ninh. Anh lau lòng bàn tay ướt mồ hôi lên áo. Trong đời mình, anh đã xâm nhập vào rất nhiều địa điểm, nhưng luôn từ một máy tính tương đối an toàn. Lái xe tới cổng trước, nơi một lính gác có vũ trang nhìn rõ mặt mình, là chuyện hoàn toàn khác. Thật không may là việc này không thể làm được từ xa. Đã tới lúc tay phải dính chàm rồi, anh nghĩ và cẩn trọng đặt tay lên vô-lăng ở góc mười giờ và hai giờ. Anh sẽ dọn sạch chiếc xe tải một khi họ lọt vào bãi để xe, nhưng anh không muốn bất kỳ rủi ro nào. Bởi những hớ hênh của anh khi còn thơ ấu, cảnh sát bang Virginia đã có hồ sơ vân tay của anh rồi.
Swonger dừng xe lại sau anh và hai chiếc xe cùng từ từ tiến tới. Trước mặt Gibson là: bãi để xe của bang Virginia, nơi sửa chữa và bảo trì xe cảnh sát trên toàn bang. Ngoài hàng rào có dây xích sắt và dây kẽm gai, nhìn nó không khác một đại lý bán xe hơi thông thường: Ở giữa là tòa nhà điều hành mà 90 phần trăm diện tích là khu ga-ra sửa chữa, nhưng cũng là nơi đặt văn phòng và khu vực chờ. Hàng trăm chiếc xe tỏa khắp khu đất rộng gần một héc-ta. Hàng dãy dài những chiếc Dodge Charger và Ford Interceptor màu trắng và xanh - thành phần chủ chốt của lực lượng cảnh sát. Những trạm chỉ huy di động. Những chiếc BearCat bọc thép nặng nề và các xe SWAT chuyên dụng khác. Một đoàn xe bán tải. Thêm vào đó, khuất tầm mắt ở phía xa của ga-ra, cơ sở này có một khu vực chứa xe bị tịch thu. Trong khu đó là phần thưởng của Deja Noble và cái giá cho sự hỗ trợ của ả. Lằn ranh mà ả cần Gibson vượt qua.
Họ tiến dần về phía cánh cổng trước.
“Có chắc là mình thực sự làm điều này không?” Anh lầm bầm. Anh đã phạm bao nhiêu điều luật ở đây? Quay đầu lại, ngừng lại, về nhà thôi. Nhưng tiếng nói bên trong anh nghe thật xa vời, không mấy tin tưởng và anh đã dẹp những hoài nghi sang một bên. Anh sẽ làm điều này vì ông thẩm phán. Và nếu anh không làm, thì Deja Noble vẫn sẽ làm và sẽ có người bị thương, hay còn tệ hơn nữa. Ở mức độ nào đó, anh nhận ra đó chỉ là sự ngụy biện. Những lời của Nicole lần cãi nhau trước nhà vang bên tai anh: Anh luôn là người như vậy sao? Anh không còn chắc chắn về câu trả lời của mình như đã từng nữa.
Họ đã chọn ca trực từ nửa đêm tới tám giờ sáng vì lúc đó ít người. Một nhóm hai bảo vệ thay phiên nhau gác ở cổng trước và tòa nhà chính mỗi hai tiếng. Những chiếc xe đến và đi vào các giờ lạ lùng, nên khu nhà xe nói chung không bao giờ đóng cửa. Thợ máy làm qua đêm để xử lý những vụ nhận xe sau giờ làm hẳn phải gà gật trên một chiếc ghế bố trong ga-ra.
Gibson dừng lại trước cổng và dõi theo Bill Michaels thức dậy trên ghế, tìm bìa kẹp hồ sơ và mũ của anh ta, rồi đẩy cánh cửa trượt để vào trong khu làm việc. Gibson biết khá nhiều về người đàn ông này. Michaels tốt nghiệp trường Norfolk State với bằng luật hình sự. Anh là cựu cảnh sát và trợ tế ở Hội thánh Baptist ở Amherst, Virginia và gần đây đã mua một chiếc du thuyền hiệu Sea Ray. Gibson biết tên vợ và các con của Michaels. Anh đã nghiên cứu đủ về Michaels để biết kế hoạch của Deja Noble sử dụng súng đạn nhằm cướp nhà kho là không khả thi. Có những lằn ranh anh sẽ vượt qua và những hậu quả anh sẽ lãnh nhận, nhưng gây hại cho Bill Michaels không bao giờ nằm trong số đó.
Deja đã mỉa mai anh là mềm yếu. Thực ra, nói thế là còn nhẹ, nhưng Gibson đã khăng khăng là không dùng súng. Kế hoạch hiện tại, kế hoạch của Gibson - nếu thành công - sẽ giúp họ vào và ra mà không ai hay biết. Những người coi bãi xe thậm chí sẽ không biết đã có tội ác diễn ra. Điều đó đã hấp dẫn Deja và ả miễn cưỡng đồng ý để anh làm cách này, nhưng với lời cảnh báo trước.
Nếu anh vào đó không có vũ khí và họ bắt được anh, thì anh tự chịu. Anh tự đi mà ngồi tù. Còn nếu anh khai tôi ra để được giảm án, thì tôi chắc chắn sẽ giới thiệu với anh vài người trong tù thực sự có quen biết tôi. Anh nghe rõ chưa?
Anh đã hiểu.
Bill Michaels mở cánh cửa kính khu văn phòng của anh ta và nở một nụ cười dễ mến. Anh ta cầm giấy tờ của Gibson và lướt qua cái tên trên đó: Robert Quine.
“Được rồi, Robert,” anh ta nói, lật qua tập giấy tờ giả mạo màu vàng của Gibson, cùng lúc ghi chú lại trong tệp hồ sơ của mình.
Deja thề là giấy tờ ổn cả, nhưng Bill Michaels không phải là tay mơ. Anh ta là một cựu điều tra viên hình sự nhiều lần được tuyên dương và đã xin nghỉ hưu sớm vì khuyết tật bởi các vấn đề kinh niên ở lưng. Là một người có năng lực, anh ta sẽ không để cái lưng đau làm ảnh hưởng. Thật ra, đây là khoảnh khắc rủi ro nhất trong toàn bộ kế hoạch. Khu bãi xe chỉ có một lớp an ninh sau khi các máy quay đã tắt. Họ sẽ không gặp vấn đề gì nữa một khi Michaels để họ qua.
“Lưng anh sao rồi?” Gibson hỏi.
“Không đến nỗi nào. Vừa theo một lớp yoga.”
“Yoga?”
“Phải, cũng có ích, tôi nghĩ vậy. Tôi và mười lăm cô gái cỡ tuổi con gái tôi. Họ nghĩ tôi dễ thương.” Michaels thở dài. “Tôi có thể là linh vật của lớp học đó. Nhưng việc gì phải làm thì mình làm thôi.”
Lông mày Michaels nhíu lại và anh bắt đầu lật tới lật lui các trang. Tim Gibson đập rộn lên trong lồng ngực như muốn nhào ra ngoài.
“Có vấn đề gì không?”
“Các mẫu này cũ rồi. Chúng tôi đã chuyển mẫu mới từ tháng Một.”
“Xin lỗi.”
Michaels lắc đầu. “Không phải có mình anh. Một nửa các đồn vẫn dùng mẫu năm ngoái.” Michaels gạch bỏ một hộp lựa chọn và sửa lại. “Chúng tôi đã gửi ba văn bản nhắc nhở, nhưng anh biết cảnh sát mà, không bao giờ quan tâm gì cả. Khó chịu thật.”
“Tôi sẽ nói lại,” Gibson nói.
“Cảm ơn anh. Vậy là anh bỏ chiếc xe cũ này ở đây hả?” Michaels đập vào thành chiếc xe tải.
“Phải, nó đã quá hạn lâu rồi. Tôi cứ sợ là nó sẽ chết máy trên đường qua đây đấy.”
“Cẩn thận đấy.” Bill nháy mắt. “Ít ra phải lái nó vào chỗ nhận xe. Aldo sẽ tức điên nếu anh gọi anh ta dậy để lôi của nợ này đi nốt vài trăm mét cuối cùng.”
Gibson cười khúc khích ra vẻ đồng ý - Aldo già tốt bụng - và đặt một ngón tay lên môi. Tay bảo vệ xé ra hai bản màu hồng và đưa giấy tờ gốc màu vàng lại cho Gibson.
“Ai đây?” Bill vừa hỏi vừa chỉ tay về phía chiếc xe của Swonger, vẫn giữ bút trên những hộp đánh dấu trong tệp hồ sơ của anh.
“Người đèo tôi về.”
“Bạn tốt đấy. Anh phải đãi anh ta một chầu mới được. Ký ở đây.” Michaels giơ tệp hồ sơ ra cho anh để ký. “Anh biết phải đi đâu chứ?”
“Rõ từng ngóc ngách.”
“Hiểu rồi,” tay bảo vệ nói và lấy điện thoại của anh ta ra. “Được rồi, điều cuối cùng. Tôi phải chụp ảnh anh.”
“Thật sao?” Theo quy định thì không cần.
“Đám máy quay an ninh khốn nạn cứ tắt mất, nên tôi phải chụp lại ảnh tất cả mọi người vào cho đến khi họ sửa nó.”
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Thường thì bạn có thể dựa vào tư duy lối mòn dễ hiểu nhất, nhưng rồi Bill Michaels già tốt bụng lại tìm ra cách. Gibson đã loại bỏ cả hệ thống an ninh và Michaels đã tìm ra một giải pháp hợp lý, vượt ngoài khuôn khổ. Người đàn ông này đáng được tuyên dương lần nữa. Thật không may, Gibson không tìm được cách nào né chuyện này.
“Rồi, sao cũng được,” anh cười gượng.
Michaels lùi lại, giơ điện thoại của anh lên và chụp một tấm. “Ổn rồi, gặp lại anh sau.”
“Để xem mất bao lâu đã.”
Cánh cổng mở rộng và Gibson lái về phía trước để đợi Swonger qua chỗ kiểm tra. Anh đeo lại đôi găng tay khi theo dõi trong kính hậu. Anh không tin ở năng lực của Swonger có thể đóng tròn vai của gã, nhưng Swonger đã qua được và cánh cửa nâng lên.
Họ đã vào trong.
Nếu mọi chuyện khác cũng diễn ra suôn sẻ như vậy, họ sẽ lên đường trong hai mươi phút nữa. Họ tiến về phía chỗ nhận xe ở đằng sau ga-ra, nhưng khi đã ra khỏi tầm mắt của Bill Michaels, họ tắt đèn và tiến về khu để xe bị bắt. Theo như bản đồ của Deja Noble, chiếc xe đầu tiên sẽ ở điểm đậu xe số 562. Gibson thở ra nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc Mustang đen đời 2013 giống hệt chiếc Swonger đang lái.
Swonger điên tiết ra khỏi chiếc xe của gã. “Tay bảo vệ đã chụp hình tôi.”
“Anh ta chụp cả tôi nữa. Bây giờ không phải lúc.”
Swonger định nói thêm.
“Không phải bây giờ. Làm theo kế hoạch đi.”
Điều đó tạm thời khiến Swonger ngậm miệng, gã ngồi vào ghế tài xế và lôi ra một bộ khuếch đại công suất giá tám mươi đô-la. Thường thì một chìa khóa điều khiển từ xa sẽ phải tới gần chiếc xe trong khoảng cách vài bộ mới tự động mở cửa được. Bộ khuếch đại công suất sẽ nới rộng khoảng cách đó lên một trăm mét. Swonger bật nó lên và chìa khóa điều khiển từ xa của chiếc Mustang trong bãi, đã mở cửa xe ra thật dễ dàng. Swonger ngồi vào xe và tìm cách kích hoạt bộ khởi động. Chiếc Mustang nổ máy trước khi Gibson kịp chuyển xe - Swonger quả là giỏi như quảng cáo. Gã lùi xe ra và Gibson đậu chiếc xe thay thế vào chỗ cũ, xóa sạch dấu vết trước khi rời đi. Anh biết là chiếc Mustang trong bãi đã được sử dụng trong một tội ác. Vậy nên khi phiên tòa diễn ra và số xe hóa ra lại không khớp, chiếc xe đó sẽ không được chấp nhận là bằng chứng, làm hỏng toàn bộ vụ án. Và điều đó sẽ giúp nhóm của Deja Noble có lợi thế lớn với người trả tiền cho họ. Ả không quan tâm tới điều gì khác ngoài chuyện đó. Vì lương tâm của Gibson, sẽ tốt hơn nếu họ chỉ vi phạm một lỗi lấy xe đơn giản, nhưng chuyện đó chỉ là nằm mơ.
Lằn ranh tiếp tục lùi xa.
“Chúng ta có ổn không?” Câu hỏi của Lea vang lên bên tai anh.
Anh nhìn lại sân trước. Có vẻ im ắng. Ngoài chuyện chụp hình, mọi chuyện đã diễn ra như anh kỳ vọng.
“Một chiếc rồi, còn một chiếc nữa. Ở ngoài đó thì sao?”
“À, anh biết mà, chỉ là một cô gái đang ở ngoài đường vào lúc một giờ sáng, đợi Ted Bundy đi qua để giúp cô sửa xe.”
“Chụp một bức selfie nếu gã có ghé qua nhé.”
“Anh đùa không vui gì cả.”
Gibson trở lại chiếc xe tải của anh và đoàn xe của họ lên đường tới điểm thứ hai trên lộ trình. Chiếc Mustang là cho Deja; họ tới đây vì một chiếc xe tải. Nó đang đợi ở điểm đậu xe số 354, đúng như Deja đã hứa. Có vẻ như bang Virginia đã âm thầm mua một máy Stingray vài năm trước và đặt nó vào trong một chiếc xe tải màu đen. Tất cả mọi chuyện vẫn thuận lợi cho tới khi tờ Richmond Times-Dispatch viết một bài phóng sự điều tra buộc ông thống đốc phải giải thích tại sao cảnh sát bang lại nghe lén dữ liệu điện thoại của công chúng mà không có lệnh. Một câu hỏi thật hay, Gibson nghĩ và thật khó trả lời. Hậu quả vụ bê bối đã khiến cả tay giám đốc cảnh sát bang và cỗ máy Stingray phải về vườn. Tay cảnh sát trưởng về hưu ở Boca Raton trong khi chiếc Stingray bị vứt xó tại điểm đậu xe số 354, không ai ngó ngàng đã mười tám tháng. Swonger và anh sẽ đổi chiếc xe tải của họ lấy chiếc xe tải có máy Stingray và với chút may mắn, sẽ nhiều năm nữa mới có người nhận ra. kể cả khi đó, cảnh sát cũng chẳng vội vàng gì thừa nhận rằng họ đã không dẹp hẳn cỗ máy Stingray như đã hứa.
Các xe tải cảnh sát bản tiêu chuẩn không có khóa tự động, nên Swonger phải mở khóa theo cách truyền thống. Trong khi gã đang khởi động xe, Gibson đổi hai biển số xe với nhau. Chúng giống hệt nhau, ngoại trừ bốn râu ăng-ten trên nóc xe. Anh cược rằng Michaels sẽ không để ý tới chúng trong bóng đêm. Gibson mở cánh cửa trượt ra và leo vào trong xe để đảm bảo mọi thứ có ở đó.
Một chiếc bàn chạy dọc theo chiều dài thành xe bên phía tài xế. Gibson ngồi ở ghế chỗ chiếc bàn gập và đánh giá những chồng thiết bị liên lạc cho tới khi mắt anh sáng lên trước cỗ máy Stingray. Một khởi đầu tốt, nhưng khu vực đặt chiếc máy tính xách tay gắn chặt vào cuối bàn trống không. Tim Gibson như ngừng đập. Bộ Stingray chỉ là một cái chặn cửa đắt tiền nếu không có chiếc máy tính xách tay chạy phần mềm của nó. Tuyệt vọng khi biết là anh đã vượt qua lằn ranh để rồi tất cả về không, anh soát nhanh ngăn để thiết bị ở dưới bàn. Rốt cuộc anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc máy tính xách tay được gập lại để gọn ghẽ đúng chỗ. Họ đã ổn.
Động cơ chiếc xe tải nổ máy và Swonger coi đó là dấu hiệu để bắt đầu kêu ca về Bill Michaels và những bức ảnh. Gibson vẫn im lặng, hy vọng rằng Swonger nói chán thì thôi, nhưng thay vì thế gã lại tính chuyện rồ dại.
“Chúng ta phải làm gì đó,” Swonger nói.
“Chúng ta vẫn chưa xong việc. Đi thôi.”
“Tôi nghiêm túc đấy,” Swonger nói nhưng trở lại với chiếc Mustang.
Họ lái xe qua một cánh cửa ở phía xa của tòa nhà chính, khuất tầm cổng trước. Món cuối cùng trong danh sách phải lấy của Deja. Miễn là họ không rề rà, Michaels sẽ không phải là vấn đề.
Cánh cửa bị khóa, nhưng với hệ thống an ninh đã tắt, đó là việc đơn giản với Swonger. Gã có thể mở nhiều thứ chứ không chỉ xe cộ.
“Tôi cần mười phút,” Gibson nói với gã ở chỗ cửa.
“Phải xử lý tay bảo vệ đó,” Swonger nói.
Gibson không trả lời gã. Anh không muốn bị lôi vào một cuộc cãi cọ ở đây. “Hãy ở trong điểm mù cho tới khi tôi quay lại.”
“Chúng ta chưa nói xong chuyện này đâu.”
“Được rồi, nhưng nói sau đi,” Gibson nói và lẻn vào trong; Swonger khóa cửa lại sau lưng anh.
Gibson chỉnh lại bộ đàm. “Lea, bật mọi thứ lên lại đi.”
“Xong,” cô nói trong tai anh.
Anh lắng nghe tòa nhà, lắng nghe những tiếng giày đang bước về phía anh, nhưng âm thanh duy nhất là tiếng của những ngọn đèn huỳnh quang trên đầu. Ở đây đằng nào cũng không có chỗ trốn, Gibson đi dọc theo dãy hành lang như thể anh thuộc về nơi này. Chỉ cần anh không hành động khả nghi, luôn có khả năng sẽ có người tin rằng anh đang tìm nhà vệ sinh. Tuy nhiên, lý tưởng thì tay thợ máy đang ngủ và đồng đội của Bill Michaels thì ở phía trước.
Bản đồ nội bộ của Deja, giống như mọi thứ mà ả cung cấp, là hạng nhất và Gibson tìm thấy khu văn phòng không chút khó khăn. Anh vào trong, ngồi vào bàn và gõ vào phím cách để bật chiếc máy tính đang ở chế độ ngủ. Đó là một chiếc máy cũ kỹ và khởi động chậm chạp, nhưng rốt cuộc màn hình cũng sáng trở lại và một cửa sổ đăng nhập của cảnh sát bang Virginia hiện ra.
Gibson không hiểu mục đích của việc yêu cầu đăng nhập khi mà người ta không mã hóa ổ cứng. Điều buồn cười về máy tính là người ta quá lo sợ bị tấn công từ Internet tới mức không nghĩ thử coi những cỗ máy của họ dễ bị tổn thương thế nào nếu một tay tin tặc tiếp cận được nó ngoài đời thật. Gibson kiểm tra cây máy tính phía sau. Không cổng USB, nhưng có một ổ đĩa CD. Thật may, anh mang theo cả hai thứ. Anh đưa đĩa CD của mình vào và khởi động máy trở lại.
Đĩa CD bao gồm một bản sao đã chỉnh sửa hệ điều hành Linux được thiết kế để phá mã Microsoft. Tiêu chuẩn tới mức Gibson tải nó về từ Internet. Đơn giản tới mức nếu anh có thể tuân theo một loạt những thao tác đơn giản, anh sẽ lọt được vào bất cứ ổ cứng Microsoft không mã hóa nào trong khoảng một phút. Nhớ lại khi mười sáu tuổi, anh đã xem thường những chiến thuật đó và gọi chúng là tấn công kiểu con nít đáng thương. Giờ thì anh quan tâm nhiều hơn tới hiệu quả và nếu Microsoft không thèm cố gắng hơn chút, thì anh cũng thế.
Có vẻ như hệ thống máy tính của cảnh sát bang Virginia vẫn vận hành trên một hệ điều hành Windows XP phiên bản chưa vá lỗi tuyệt vọng. Chuyện đó chẳng quan trọng. Windows lưu trữ mật khẩu trong một bộ dữ liệu tên gọi “tổ ong.” Cái tên thật dễ thương. Gibson không biết nó chỉ điều gì, mà anh cũng không quan tâm. Anh chỉ cần biết nó hoạt động thế nào và làm sao để đánh bại nó. Khi hoạt động, tổ ong có nhiều lớp an ninh và các mật khẩu của nó được mã hóa. Nhưng chỉ khi nó hoạt động. Khi không hoạt động, như bây giờ, hệ thống an ninh của nó cũng thế, thì nó không hề được phòng ngự.
Sử dụng chiếc đĩa khởi động Linux, Gibson đào tới chỗ các mật khẩu, vốn vẫn được mã hóa; tuy nhiên, vì lý do gì đó mà anh không biết, tên người dùng không mã hóa. Chiếc máy tính có ba tên người dùng: Ramsey.T, Quản trị và Khách. Anh chọn tài khoản Quản trị vì sự can thiệp của anh sẽ không bị để ý cho tới khi một người điều hành tìm cách đăng nhập và dựa trên việc cỗ máy này cũ kỹ ra sao, ngày đó còn xa vời lắm. Anh xóa mật khẩu mã hóa và để trống. Khi Gibson khởi động lại máy bình thường, chiếc máy tính sẽ tin rằng mật khẩu mới là đúng, vì hệ điều hành của nó tin tưởng sâu sắc tổ ong. Chiếc máy tính không có năng lực nghi ngờ tại sao một mật khẩu lại không được mã hóa. Tổ ong nói gì thì là như thế.
Gibson lấy đĩa CD ra và khởi động lại máy tính. Màn hình truy cập xuất hiện trở lại. Phía dưới nó, một thanh công cụ viết “Chế độ địa phương/Bản lưu trữ.”
Hoàn hảo. Toàn bộ việc đó mất năm mươi bảy giây. Đúng như kế hoạch, việc kết nối Internet vào và ra bãi xe liên tục bị ngắt đã khiến các máy chủ trung tâm phải điều chỉnh. Thông thường, những thay đổi với các tập tin trong máy tính này sẽ được thực hiện tự động qua các máy chủ của Cơ quan Quản lý Phương tiện Cơ giới bang (DMV). Tuy nhiên, các máy chủ của bang yêu cầu một bước đăng nhập thứ hai. Ở bước này Gibson không có thông tin và không có thời gian để lấy được thông tin. Nhưng ở chế độ địa phương, anh có thể thay đổi các tập tin trên bộ dữ liệu địa phương của bãi xe và vì mạng đang ở “chế độ địa phương,” chúng sẽ được tải tự động lên máy chủ của DMV, ghi đè lên bất cứ dữ liệu nào đã được lưu trữ ở đó. Như thế là ổn với anh.
Gibson gõ vào số hiệu vụ án mà Deja đã đưa anh.
Chiếc Mustang thuộc về Borya Dvoskin, một gã quốc tịch Nga hai mươi tuổi bị cảnh sát yêu cầu tấp vào lề ở Virginia Beach. Khi kiểm tra chiếc xe, họ phát hiện ma túy, súng và 57.000 đô-la Mỹ tiền mặt. Phiên tòa xử gã được lên lịch vào cuối tháng này. Đọc hồ sơ của Dvoskin không khiến Gibson nhảy lên mừng rỡ, nhưng mọi chuyện đã có thể tệ hơn rất nhiều. Nghĩ về thẩm phán Birk và Charles Merrick trong lúc điền những thay đổi của Deja vào báo cáo vụ bắt giữ khiến mọi chuyện dễ hơn một chút. Những thay đổi không có gì lớn, chỉ vừa đủ để mọi chuyện không khớp, tạo ra một mô thức thiếu nhất quán mà một luật sư bào chữa giỏi có thể lợi dụng để đổi đen thành trắng.
Nhờ có anh, Borya Dvoskin sẽ quay lại buôn ma túy trong vài tuần nữa. Cảm giác thật hay ho. Nicole sẽ nói gì về chuyện này? Gibson đăng xuất và gọi bộ đàm cho Lea để tắt mạng đi lần nữa. Anh kiểm tra lại tất cả một lần nữa để đảm bảo không để lại gì và rời tòa nhà kém hiên ngang hơn lúc anh bước vào.
Ở bên ngoài, Swonger giận dữ nhảy khỏi nắp ca-pô chiếc Mustang. Gã đã có thời gian suy tính và muốn biết họ nên làm gì với Bill Michaels. Gibson bảo gã bỏ qua đi.
“Tôi sẽ không quay lại nhà tù vì một thằng già khốn kiếp chụp hình tôi.”
“Bé giọng thôi,” Gibson nói, nghĩ lại lúc họ cãi nhau gần như to tiếng bên ngoài nhà Slaski. Họ sẽ đi vào biên niên ký những kẻ tội phạm ngu xuẩn nếu bị bắt vì một cuộc cãi vã.
“Deja sẽ không thích chuyện này đâu. Cô ta sẽ muốn làm gì đó.”
Cho tới giờ, Deja đã không khiến Gibson ấn tượng bởi sự khéo léo, khôn ngoan và anh không quan tâm tìm hiểu xem giải pháp của cô ả cho tình huống Bill Michaels là gì. Gibson không thể để lương tâm dằn vặt bởi chuyện đó, dù anh ngờ rằng Swonger cùng băn khoăn như thế. Thay vì vậy, anh viện tới điều anh biết Swonger sợ nhất.
“Anh nghĩ Deja sẽ làm gì hả? Giết chết tay bảo vệ và để bị bắt ư? Không, ả sẽ giết tay bảo vệ và đổ chuyện đó cho anh. Anh sẵn sàng ngồi tù vì tội giết người chưa?”
Swonger lưỡng lự và Gibson chộp lấy cơ hội đó để lập luận rằng nếu họ đi bây giờ, sẽ không ai biết là đã có tội ác diễn ra. Khi rốt cuộc chuyện này bị phát hiện, Michaels thậm chí sẽ không liên kết tới họ. Chỉ cần họ rời đi theo kế hoạch.
Swonger lắc đầu. “Không được.” Gã rút khẩu 0.45 ra từ sau lưng quần.
“Tôi đã nói là không súng ống mà.”
“Anh cũng nói là máy quay sẽ tắt.”
“Thì chúng tắt đấy thôi.”
“Giờ chúng ta sẽ lấy cái máy chụp hình đó của hắn.”
“Swonger, thử nghĩ đi.”
Nhưng Swonger đã nghĩ xong. Khẩu 0.45 giơ lên ngang tầm tim Gibson, chốt an toàn đã mở, ngón tay ở cò súng.
“Chúng ta phải lấy nó từ hắn.”
Gibson di chuyển không chút do dự. Bước sang một bên, tay di chuyển đồng thời từ hướng ngược lại, một tay vòng qua cổ tay Swonger, tay kia chụp lấy khẩu súng ngắn, gạt nó ra khỏi bàn tay cứng đờ của gã. Bằng một động tác gọn ghẽ, khẩu súng đã chĩa thẳng vào mắt Swonger. Gibson đã học đòn tước vũ khí này trong thủy quân lục chiến, nhưng cũng hơi bất ngờ vì sự thuần thục khi anh thực hiện nó. Nếu khẩu 0.45 vẫn còn kim hỏa, anh e rằng tay mình khó có thể vững vàng như thế. Nhưng Swonger không biết điều đó và Gibson rất hài lòng khi khiến gã thấy ngợp.
Swonger giơ cao tay. “Thôi nào, anh bạn, tôi xin lỗi. Chỉ là… anh biết đó… tôi không thể lại vào tù.”
“Tôi cảm giác là chúng ta có nhiều điều phải tìm hiểu nhau đấy, anh và tôi.”
“Chỉ là tôi mất bình tĩnh thôi mà.”
Gibson chĩa khẩu súng về phía Swonger một lúc nữa, để Swonger nghiền ngẫm những lựa chọn của gã. Anh hạ khẩu súng xuống. “Vào trong xe đi. Chúng ta đi thôi.”
“Hay. Rất hay.”
“Và nghe cho rõ tôi nói đây. Không lè nhè một lời nào về chuyện này nghe chưa, không là tôi bỏ đi luôn đấy. Tôi đã có đủ rắc rối với đống lộn xộn này rồi và chúc anh may mắn tìm hiểu cách thức hoạt động của Stingray.”
“Chúa ơi, được rồi, tôi hiểu rồi.”
Ở cổng, Gibson chạy chậm rồi dừng lại. Michaels nhìn chiếc xe tải lấy làm bối rối. “Quên gì hả?”
“Anh sẽ không tin chuyện này đâu.”
“Sao?” Michaels hỏi, sẵn sàng không tin.
“Tôi mang nhầm xe.”
Giờ thì Michaels tỏ ra rất bối rối.
“Chúng tôi có ba chiếc thế này. Một chiếc cần sửa, nhưng họ đưa tôi nhầm chiếc. Tôi đã phí mất nửa buổi tối lái lầm chiếc xe tải tới đây.”
Michaels nhìn anh thật lâu rồi bật cười. “Xin lỗi, anh bạn. Thật phiền phức.”
Gibson giả vờ thấy chuyện đó cũng buồn cười.
“Tôi đoán là tôi sẽ gặp anh tối mai.”
Michaels lắc đầu. “Không phải tôi. Mai tôi nghỉ.”
Tất nhiên Gibson biết điều đó, nhưng muốn khép lại chuyện này trong tâm trí Michaels. Không muốn anh ta sau này vẫn thắc mắc tại sao gã đó không bao giờ lái chiếc xe tải hư trở lại.
“À, vậy thì chào nhé.”
“Chào anh,” Michaels đáp lại và mắt anh ta bắt đầu lướt lên nóc chiếc xe tải.
“Này. Anh có muốn nghe chuyện tập yoga không?”
Michaels nhìn lại anh.
“Họ có video trên YouTube. Anh có thể tập một mình trong phòng khách nhà anh.”
Michaels gật đầu ra chiều nghĩ ngợi. “Anh biết đấy, có lẽ tôi sẽ làm thế.”