CHƯƠNG 27
Bất chấp nhiệm vụ đã diễn ra thuận lợi, đó vẫn là ba mươi phút dài nhất trong đời Lea. Cô đã ngồi tựa lưng vào hộp cầu chì trong bóng đêm và lắng nghe tiếng còi hụ của cảnh sát - điều không thể tránh khỏi với kế hoạch của Gibson Vaughn. Vì thế khi chiếc xe tải và chiếc Mustang xuất hiện, cô cảm thấy nhẹ nhõm như thể được uống một cốc whiskey vào tháng 12.
Cô phấn khích chào đón Gibson và Swonger, nhưng đáp lại chỉ có tiếng cằn nhằn. Họ đã khởi động lại hệ thống an ninh và khóa lại hộp cầu chì, không ai nói gì cả, điều mà cô cho là bởi sự suy giảm adrenaline. Một số gã đàn ông cần được bỏ mặc một mình để nghĩ cho thông mọi chuyện, nên cô để kệ họ trong sự im lặng đầy tâm trạng, dù cô không biết họ phải ra vẻ âm u như thế vì chuyện gì - kế hoạch của Gibson đã trôi chảy. Thật khó tin. Dù cô không quá hào hứng với kế hoạch tấn công tổng lực của Deja Noble, đề xuất của Gibson vẫn nghe như chuyện viễn tưởng. Nhưng rõ ràng là anh đã dẻo miệng khi nói về kế hoạch của mình trong việc lọt vào trong một khu đất của cảnh sát và rời đi với một thiết bị công nghệ cao trị giá nửa triệu đô-la. Thật trớ trêu, cô chưa bao giờ ăn cắp thứ gì trong đời. Giờ thì cô là tòng phạm của một vụ trộm lớn. Có phải người ta gọi như thế không nhỉ? Vụ trộm lớn . Cô thích cách gọi đó - một phi vụ táo bạo. Cô cười thầm với chính bản thân. Đó là sự hưng phấn cô chưa bao giờ trải qua.
Trong hai chiếc xe, ngồi chiếc Mustang sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưng cô không hoàn toàn tin tưởng tay lái của Swonger. Như để chứng minh cô đúng, Swonger lao vọt đi khi cô ngồi vào ghế hành khách của chiếc xe tải. May mà Gibson chẳng vội đuổi theo. Một tay cảnh sát đang chán chường có thể tự hỏi tại sao một chiếc xe tải và một chiếc Mustang lại nối đuôi nhau đi khắp Virginia trong những giờ khuya khoắt thế này. Hai chiếc xe sẽ duy trì một khoảng cách còn nhìn thấy nhau, nhưng đủ an toàn.
“Anh nghĩ anh ta có khóc không?” Cô hỏi.
“Sao cơ?”
“Khi chúng ta phá hủy chiếc xe đó.”
Chẳng có gì cả. Một nụ cười cũng không.
“Có chuyện gì không?”
Anh lắc đầu, đầu óc đang ở đâu xa xôi.
“Vậy không có trở ngại gì hả?” Vẫn không thuyết phục.
“Sao cơ?” Anh hỏi, có chút khó chịu trong giọng nói. “Không, chúng tôi đã xoay xở được.” Anh chĩa ngón cái về phía sau chiếc xe tải như thể nói cô không nhìn thấy gì à.
Cô nhìn lại, nhưng chẳng thấy gì nhiều. Khó tin rằng đó có thể là câu trả lời cho những vấn đề của họ, nhưng cô nên cho Gibson cơ hội chứng minh điều đó. Anh đã giành được cơ hội đó. Thành thật mà nói, những gì cô đọc về cộng sự mới của mình trên mạng không hẳn khiến cô tự tin hơn, nhưng sự việc tối hôm nay đã khiến anh có chỗ đứng trong suy nghĩ của cô. Anh mạnh miệng, nhưng dám nói dám làm, nên cô sẽ tiếp tục với anh.
Khi họ tới bãi xác xe Dette’s, Swonger đã đứng đợi họ, chiếc Mustang vẫn đang nổ máy bên ngoài cánh cổng bãi xe.
“Tôi không vào trong đó một mình đâu. Ghê lắm,” Swonger nói.
Lea không thể trách gã. Đằng sau cánh cửa, nghĩa địa xe tối đen. Họ lái vào một cách cẩn trọng, đèn pha chiếu vào những chiếc xe hơi đã gỉ sét tạo thành những hình thù như thời trung cổ. Một vùng đất hoang mênh mông của những chiếc xe quặt quẹo trải dài về cả hai phía - những cốp xe và nắp ca-pô đều mở ra, những mảnh cửa, nắp đậy trục xe, kính che gió bị tháo bung; những vành bánh xe tạo thành chỗ cho bầy quạ đậu. Khi họ tới gần khu văn phòng chính, một cặp chó Malinois Bỉ xuất hiện từ trong bóng tối và lững thững đi theo họ. Những con chó dữ tợn với chiếc mõm đen làm nổi bật hàm răng cong trắng nhởn. Gibson đậu lại sau chiếc Mustang và tắt máy, nhưng để nguyên đèn pha. Những con chó, đứng giữa khu văn phòng và mấy chiếc xe, nhìn họ đầy ngờ vực. Không hiếu chiến nhưng không có vẻ chào đón để Lea mở cửa bên phía cô. Một tiếng huýt sáo vang lên trong đêm và mấy con chó chạy trở lại khu hiên nhà có mái che của văn phòng.
“Cô có thể xuống xe rồi,” giọng một phụ nữ nói. Và khi họ không di chuyển đủ nhanh theo ý người đó: “Coi nào, nhanh lên chứ. Tôi còn nhiều việc phải làm.”
Đèn pha chiếu sáng nghĩa địa xe và Lea giơ tay lên để che mắt. Ở phía cổng vào văn phòng có một phụ nữ người Mỹ gốc Phi lớn tuổi đang ngồi, trông quyền lực và lạnh lùng, với mái tóc muối tiêu để thành lọn dài oai vệ bồng bềnh trên đầu bà ta như một tổ rắn. Bà ta đặt một thiết bị đọc sách điện tử xuống, gỡ mắt kính ra và dụi mắt. Gần đó, một khẩu súng ngắn và một cây búa tạ dựa vào khung cửa. Hai con chó quỳ hai bên và khi ba người khách tiến vào cổng, chúng gầm gừ và nhe răng. Người phụ nữ nhẹ nhàng chạm đầu từng con và chúng nằm xuống, tuân phục nhưng vẫn cảnh giác.
“Chúng không có ý gì,” bà ta nói. “Chỉ không quen có khách vào lúc muộn thế này.”
Lea không hoàn toàn tin điều đó và đứng chần chừ dưới cầu thang, cảm giác như thể mình là một miếng sườn bò đang treo lủng lẳng trên quầy bếp.
Người phụ nữ nhìn họ. “Tên tôi là Claudette Noble. Đây là chỗ của tôi. Anh hẳn là Swonger,” bà ta nói như thể vừa tìm thấy thứ gì mắc kẹt trong giày.
“Đúng thế.”
Gã bước lên, nhưng sự chú ý của Claudette đã chuyển sang Lea, phớt lờ hoàn toàn Gibson. “Tới đây, cô gái. Những con chó sẽ không làm phiền cô trừ khi tôi ra lệnh. Chiếc Mustang đây hả?”
“Phải,” Swonger nói.
“Ngậm mồm lại nào bé con, không ai nói chuyện với cậu,” Claudette nạt.
Lea bước lên. “Phải, là chiếc này.”
“Hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với tôi rằng mấy cậu này không mang về chiếc Mustang cũ, nghĩ rằng mình có thể qua mặt được Claudette già cả?”
“Không, là chiếc này đó,” Lea nói, liếc sang Gibson và Swonger để xác nhận. Cả hai người đồng thanh xác nhận.
“Rồi, được rồi, giao vũ khí của mấy người ra đây và ta cùng đi xem nào. Chỉ phụ nữ chúng tôi thôi. Thế nào?”
Lea đỡ bà ta đứng dậy, nhăn nhó vì cú siết tay cứng như sắt của Claudette, không chắc là cô đang giúp bà ta hay đang là con tin. Chắc chắn là người phụ nữ lớn tuổi này không cần ai giúp mới đứng lên hay đi lại được. Claudette ra hiệu cho Swonger và Gibson ở yên chỗ và mấy con chó đi tới mép hiên nhà và ngồi đó.
Claudette mở cửa phía tài xế của chiếc Mustang để đọc số đăng ký chỗ khung xe. Vẫn nắm chặt tay Lea, người phụ nữ lớn tuổi rút ra một con dao - Lea không biết từ chỗ nào - và cạo chỗ số đăng ký, thử xem nó đã bị thay đổi gì chưa. Sau khi đã hài lòng, Claudette đóng cửa; con dao biến mất khỏi tay bà ta và bà ta dẫn Lea trở lại chỗ hiên nhà.
“Tốt. Nhìn ổn đấy. Mọi thứ êm cả, hả?”
“Như cháo chảy,” Lea nói.
Gibson và Swonger nhìn nhau đầy ẩn ý. Swonger nhìn đi chỗ khác trong khi Gibson gật đầu xác nhận. Điều đó khiến Lea có cảm giác thật tệ và khu nghĩa địa rơi vào im lặng trong sự nhất trí trang nghiêm.
Người phụ nữ lớn tuổi ngồi lại xuống ghế và nhìn lên họ. “Rồi,” cuối cùng bà ta nói. “Giờ đi đi. Tôi sẽ nói lại.”
Họ lẩm bẩm chào tạm biệt và lùi ra. Khi họ đi được nửa đường trở lại chỗ chiếc xe tải, cánh cửa văn phòng mở ra. “Có chuyện muốn nói,” Deja Noble nói và bước ra từ cánh cổng.
Lea không biết khẩu súng ngắn đó là loại gì, nhưng nhìn nó lớn khủng khiếp và đầy chết chóc trong bàn tay nhỏ bé của Deja.
“Dì?” Deja nói, họng súng tọc mạch chĩa vào đùi ả.
“Cháu,” Claudette đáp. “Có chuyện gì hả?”
“Phải, có chuyện. Swong, dì tôi hỏi anh một câu, nhưng anh chưa trả lời. Dì ấy muốn biết mọi chuyện có trôi chảy không. Giờ anh trả lời sao hả?”
Swonger định mở miệng.
“Mọi chuyện ổn,” Gibson chen vào.
Deja nhìn hai người họ. “Hay nhỉ. Anh ta mở miệng. Nhưng lại nghe tiếng anh. Phép thuật hả.” Deja ra vẻ phấn khích. “Các anh làm ăn thế nào hả? Tôi sẽ hỏi lại nhé. Swonger, Terry đâu?”
Swonger nhìn thật xanh xao. “Ngoài đó.”
“Tốt. Và anh ta làm gì ngoài đó?”
“Có một khẩu súng trường.”
“Nó chĩa vào đâu?”
“Coi nào, chúng tôi thực sự phải…”
“Nó chĩa vào đâu?” Deja hỏi lại, đầy nhẫn nại.
“Vào đầu tôi,” Swonger rên rỉ.
“Chỉ cần một viên thôi. Giờ thì hãy bỏ vũ khí của anh xuống đây như lần trước. Rồi chúng ta có thể trở lại với câu tôi vừa hỏi.”
“Tôi không…”
“Chúng tôi không mang súng,” Gibson chen ngang. “Kế hoạch không phải thế.”
Deja cân nhắc điều đó và cân nhắc cả Swonger. Ả xoay ngón tay về phía Swonger yêu cầu gã nhấc áo phông lên và xoay một vòng. Khi gã làm xong, Deja lắc đầu.
“Không hiểu nổi trò hòa bình này, nhưng đó là việc của các anh. Giờ, Swonger. Dì tôi đã hỏi anh một câu và tất cả chúng tôi ở đây muốn nghe câu trả lời. Không phải từ anh ta. Không phải từ cô ta. Chỉ từ anh mà thôi. Dì?”
“Mọi chuyện êm không?” Claudette lặp lại câu hỏi.
Swonger không trả lời ngay mà lại đánh mắt nhìn về hướng của Gibson.
“Đừng có nhìn anh ta nữa,” Deja nói.
“Êm, êm cả,” Swonger nói. “Như lời anh ta nói.”
“Chúng tôi đã đưa về chiếc Mustang quý vị cần. Có vấn đề gì nữa?” Gibson hỏi. “Chúng tôi đã làm đúng thoả thuận.”
Deja nhìn sang Lea. “Cô cũng định nói thế hả?”
Lea gật đầu, cảm giác tồi càng lớn hơn. Cô đã mắc kẹt nhưng không biết mắc kẹt chuyện gì. Cô không có nhiều lựa chọn.
Deja không ngừng quan sát họ với ánh mắt soi mói. “Truck. Anh nghĩ sao?”
Một gã khổng lồ bước ra từ văn phòng, cúi xuống khi đi qua cửa. Khi gã đứng thẳng lên lần nữa, đầu gã gần chạm vào mái hiên. Gã là người to lớn nhất mà Lea từng nhìn thấy. Bắp tay và cẳng tay gã làm căng phồng tay áo chiếc sơ-mi. Bất chấp kích cỡ đó, gã di chuyển với sự duyên dáng như vũ công ba-lê mà ít người to lớn có được. Người gã cân đối trừ phần đầu, có phần quá nhỏ so với cơ thể, điều đó càng nhấn mạnh sự lạ lùng của gã.
Gibson tỏ ra sửng sốt.
Swonger nhìn như thể gã vừa thấy kiếp sau của mình bước ra từ cổng. “Hey, Truck.”
“Anh nghĩ sao?” Deja hỏi. Truck lắc đầu.
“Phải, em cũng nghĩ vậy. Buồn ghê. Hiểu ý em không?” Truck lặng lẽ gật đầu đồng ý.
“Em hiểu là hai đứa này nói dối,” ả nói. “Bọn họ không biết chúng ta. Chúng ta là gì với họ chứ? Nhưng tim em tan vỡ vì cậu Swonger đây. Sau tất cả những gì anh làm cho nó mà nó nói dối chúng ta.”
Deja ra vẻ thất vọng bởi diễn biến khó chịu này. Thất vọng ở cuộc đời. Thất vọng với loài người. Lea không cảm thấy đây là một gia đình biết cách đối phó với nỗi thất vọng. Sự phấn chấn của cô vì làm xong việc đã biến mất, thay vào đó là sự chắc chắn ráo hoảnh là cô sẽ không thể rời nghĩa địa này. Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, thì họ sẽ là những kẻ hứng chịu. Như mọi người, cô đã nói chữ “sợ hãi” khá tùy tiện trong đời mình. Giờ cô mới hiểu sợ hãi thực sự là gì. Sợ rằng đây sẽ là những khuôn mặt cuối cùng cô nhìn thấy.
“Muốn anh hỏi anh ta không?” Truck hỏi, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng gã cao và ngọt ngào một cách đáng ngạc nhiên với một người to lớn như thế.
“Anh sẽ hỏi ah ta chứ? Có vẻ em không làm sao để gã hiểu được tình hình ở đây.”
Truck cầm cây búa tạ lên và nhẹ nhàng hất qua vai. Nó chỉ như một món đồ chơi trong tay gã. Gã bắt đầu bước xuống cầu thang. “Tới đây, Swong.”
Mặt Swonger trắng bệch. “Coi nào, chó chết. Đừng chứ.” Những lời vô nghĩa lý của một kẻ không còn gì để bám víu ngoài hy vọng về sự xót thương mà rõ ràng là không thể có.
“Đừng để tôi phải tới đó.”
“Thôi mà,” Swonger nói nhỏ, mọi trò ra vẻ cứng rắn đã biến mất. Gã quỳ xuống.
“Tay bảo vệ ở chỗ cổng trước đã chụp hình chúng tôi,” Gibson nói lớn.
Mọi người dừng lại và nhìn anh. Anh nói lại lần nữa. Truck nhìn lại em gái gã.
“Tôi tưởng mấy người đã loại hệ thống an ninh rồi,” Deja nói.
“Quả thế. Đó là lý do tại sao anh ta lại chụp hình. Bằng điện thoại.”
“Thế thôi hả?”
“Thế thôi.”
Thiết bị phát hiện nói dối của Deja, dù nó có là gì, chấp nhận câu trả lời đó. “Chà, thế thì có gì đâu. Tại sao các anh khiến tôi phải đổ mồ hôi thế này? Swong, anh không thể chọc tới bản năng của tôi như thế chứ.” Deja nói như thể mọi chuyện chỉ là hiểu lầm không đáng có.
Swonger mỉm cười yếu ớt và xin lỗi. Lea hít một hơi thật sâu và nhận ra rằng cô đã sợ đến nín thở.
“Tay bảo vệ nào?” Deja hỏi. “Chúng tôi sẽ xử lý.”
“Không,” Gibson nói, chỉ một ngón tay về phía Swonger. “Anh không được nói.”
“Anh biết không,” Deja nói, “với một kẻ không có vũ khí trong tay, anh ra lệnh hơi nhiều đấy.”
“Đó là ai không quan trọng.”
“Có quan trọng nếu những bức hình đó dẫn tới các anh, vì các anh dẫn tới gia đình tôi. Tay bảo vệ là đầu mối mà ta cần giải quyết. Tôi đã nói gì với anh hả? Anh nên vào đó theo cách cứng rắn, với mặt nạ.”
Gibson phản đối và Deja quát anh câm miệng. Lea nghe họ cãi cọ, giọng ngày càng lớn, vang vọng khắp nghĩa địa xe, Gibson ngày càng cáu bẳn.
Một lần nữa, Deja quát anh. “Cả hai vị đều có tiền án,” ả nói. “Họ mà tìm ra các anh, thì họ sẽ tìm ra chúng tôi. Không được. Đã nói trước với các anh rồi. Chuyện này phải giải quyết sạch sẽ.”
“Không được.”
“Anh thật sự không định không nói cho tôi biết hả?”
“Không thể nói.”
“Ngay cả nếu Truck đập Swong tới chết bằng cây búa tạ đó hả? Ngay cả thế hả?”
Lea cầu nguyện rằng đó chỉ là một câu hỏi tu từ. Có lúc, Claudette đã cầm khẩu súng ngắn lên, để nhấn mạnh tầm quan trọng của mỗi lựa chọn, mỗi từ nói ra ở đây. Điều duy nhất cô biết chắc là cô sẽ không để Gibson Vaughn tự tung tự tác với những chuẩn mực đạo đức của anh.
“Anh không hiểu,” Deja nói với Gibson. “Chúng ta đang nói về rủi ro. Rủi ro này không đáng với tôi.”
“Rủi ro nào sẽ đáng?” Lea nói.
Mọi người quay sang nhìn cô.
“Cái gì cơ?” Deja hỏi.
“Rủi ro nào là đáng với cô?”
“Để mặc cho tay bảo vệ? Cô lấy gì để trao đổi?”
“Mười phần trăm phần của tôi.”
“Mười phần trăm của bao nhiêu?”
Lea lưỡng lự, không biết trả lời sao do chính cô cũng không biết số tiền thực sự là bao nhiêu. Cô đoán bừa một con số. “Một triệu đô.”
Deja Noble đi xuống cầu thang để nhìn vào mắt Lea. “Mấy người đang tính chuyện gì?”
“Cô nghĩ chiếc xe tải là để làm gì?” Gibson hỏi.
“Phi vụ gì vậy?” Deja hỏi cho rõ.
“Đây không phải là một cuộc phỏng vấn. Chúng tôi không tuyển thêm người,” Lea nói.
Deja khựng lại và cười phá lên. “Ôi mẹ,” ả nói. “Nghe con điếm này đi. Không tuyển thêm người cơ đấy.”
“Mười phần trăm.”
“Các người trả chúng tôi một trăm ngàn để để yên cho tay bảo vệ đó hả?”
Lea gật đầu. “Như Gibson đã nói, chúng tôi thoát ra an toàn. Nên chừng nào chúng ta không gây thêm nghi ngờ, tay bảo vệ sẽ xóa những bức hình khi hệ thống an ninh hoạt động và mọi chuyện bình thường trở lại. Nhưng là đối tác của cô, tôi có thể hiểu lo ngại của cô và việc mà cô cho là biện pháp phòng ngừa rủi ro. Tôi nghĩ là sòng phẳng nếu đền bù cho cô vì rủi ro mà chúng tôi gây ra. Một kiểu bảo hiểm, nếu cô vừa ý.”
“Nếu tôi vừa ý?” Deja mỉm cười và lắc đầu vì sự khó tin đáng khôi hài. “Thích chơi trò MBA hả. Được rồi, vậy thì đây là đề nghị của tôi - chúng tôi, ký tên dưới đây, chấp nhận đề nghị một trăm ngàn của cô, nhưng không kèm theo điều kiện ràng buộc là ‘cú đánh quả’ của quý vị phải thành công. Từ giờ trở đi quý vị đã nợ chúng tôi rồi. Một trăm ngàn, bất kể chuyện gì xảy ra. Hiểu chưa?”
“Chúng tôi được đi và tay bảo vệ không bị làm hại?” Deja liếc nhìn anh trai ả, lúc này đang bặm môi và nhíu mày suy tính dữ dội lắm.
“Được, tôi nghĩ như vậy là đủ để cho các người tấm vé ra khỏi đây.”