← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Margo sống trong một căn nhà tồi tàn ở ngoại ô Niobe. Chị chẳng vui vẻ gì khi gặp họ, nhưng đồng ý cho họ nhét chiếc xe tải vào ga-ra hai chỗ của chị, vốn cũng lớn gần bằng căn nhà. Gibson biết chị và Lea đã chấm dứt mối quan hệ đối tác làm ăn sau biến cố ở nhà Slaski, nhưng hai người phụ nữ vẫn ôm nhau ở lối lái xe vào nhà và Margo tỏ ra nhẹ nhõm vỗ lưng Lea trước khi để cô đi. Gibson lùi chiếc xe tải vào trong ga-ra. Anh không trông mong một cái ôm.

Về cơ bản, nó nhìn giống một chiếc xe tải bình thường; tuy nhiên, bốn chiếc ăng-ten mọc lên trên nóc xe có thể thu hút sự chú ý không mong đợi. Swonger nói gã có thể tìm ra giải pháp và sau khi đo đạc nóc xe, bỏ đi cả ngày không trở lại. Không có cả hai người họ bên cạnh càng tốt cho Gibson; anh có việc phải làm và vụ đụng độ với gia đình Noble đã khiến tất cả sợ hãi. Mối liên minh của họ đã bị giáng một đòn nghiêm trọng, tốt hơn là họ nên cách xa nhau một thời gian. Hy vọng khi gặp lại, Lea và Swonger đã nhận ra rằng tối hôm qua về tổng thể là thắng lợi. Bằng chứng nằm ở đây, ngay trong ga-ra của Margo.

Margo thò đầu vào thông báo chị sắp đi làm. Chị nhìn qua đống hỗn loạn mà anh đang tạo ra.

“Nhớ dọn dẹp sạch sẽ sau khi xong việc nhé.”

Không cần biết “sạch sẽ” là cỡ nào, anh ra dấu okay với chị mà không rời mắt khỏi màn hình. Margo lượn lờ ở cửa tới khi anh gỡ tai nghe ra và nhìn về phía chị.

“Có đáng không?” Chị hỏi.

“Cái gì?”

“Suýt thì bị giết.”

“Chị muốn tôi nói gì bây giờ?”

“Rằng anh thấy chuyện đó đáng hay không.”

Anh nhún vai, đeo tai nghe trở lại và quay đi. Anh không có thời gian để nghe người pha chế thuyết về triết học. Những suy nghĩ của anh đang ở nơi khác. Anh thường trở nên như thế khi đang tập trung cho một dự án nào đó, suốt mười tám tiếng đồng hồ liên tục trong khi thế giới thực trôi qua. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một cỗ máy Stingray và cảnh sát bang Virginia đã không tận tình để lại bản chỉ dẫn, nên Gibson phải học cách vận hành nó bằng việc thử sai. Charles Merrick sẽ ra tù trong mười một ngày nữa, tốt hơn là phải thử nhiều và sai ít.

Anh không thể nói chắc bao nhiêu thời gian đã trôi qua khi tiếng gõ ở cửa hông đánh thức anh. Anh mở tung cửa ra và nói xin lỗi, nghĩ là sẽ gặp Swonger. Thay vì thế, đó là một người đàn ông châu Á mảnh mai với khuôn mặt bầu bĩnh và mái tóc cắt ngắn, màu đen ngoại trừ một món tóc bạc nhỏ được tỉa hoàn hảo bên trên thái dương. Anh ta mặc quần jean xanh và đi ủng lội nước; một chiếc áo khoác đi câu cá đã sờn với hơn chục chiếc túi phồng lên nặng nề bên ngoài áo sơ-mi kẻ ca-rô màu xanh lá. Gibson nhận ra anh ta là người ở khách sạn. Họ đi qua nhau ở hành lang vài lần, nhưng người câu cá mỉm cười với Gibson như thể họ là bạn cũ lâu năm.

“Anh Vaughn,” anh ta nói với giọng rõ ràng, không pha âm ngoại quốc. “Tôi tới không đúng lúc hả?”

Anh Vaughn, không phải anh Quine. Câu đó không báo trước điều gì tốt lành.

“Xin lỗi, anh là ai?”

“Một người bạn. Có lẽ là một đồng minh. Tôi vào được không?”

Gibson không thể nhận ra ngữ âm, nhưng nếu phải đoán, thì hẳn là giọng của dân vùng trung Đại Tây Dương. Hay có thể là trung tây? Ngữ âm của người đàn ông đó cứ trôi đi.

“Tôi sẽ ra ngoài,” Gibson nói, ý thức rằng một thiết bị ăn cắp trị giá nửa triệu đô-la đang ở sau lưng anh.

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh. “Tốt hơn là để tôi vào đi. Tin tôi đi. Tôi từng nhìn thấy máy Stingray rồi.”

Việc nhắc tới máy Stingray khiến Gibson ngỡ ngàng. Người đàn ông này biết tên anh và biết việc anh đang làm ở Niobe. Phản ứng tức thì của anh là sợ hãi, rồi giận dữ, những câu hỏi hoảng hốt trực chờ tuôn ra. Nhưng anh cũng ngưỡng mộ cú ra đòn của người đàn ông - một lời đe dọa bọc trong sự bảo đảm và một nụ cười. Gibson biết vai mình phải đóng và ngậm miệng, không tỏ ra phòng thủ hay lo lắng. Thay vì thế, anh bước qua một bên và mời tay câu cá vào trong.

“Nếu biết anh tới, tôi đã chuẩn bị bánh quy.”

Người câu cá lắc đầu. “Không. Anh làm quá rồi. Gọn ghẽ mới tốt.”

“Được rồi, sao anh không mồi lời cho tôi nói luôn đi?”

“Tôi có thể chứ?” Người câu cá chỉ vào chiếc xe tải.

“Cứ tự nhiên,” Gibson nói với một cái phẩy tay và theo dõi người kia săm soi sau chiếc xe tải. Người đàn ông này không phải nhà chức trách; còn là gì thì anh không biết.

“Tôi rất ngưỡng mộ những gì anh đã làm ở chỗ bãi xe cảnh sát. Làm rất khéo.”

“Anh là người của Deja hả?” Gibson hỏi và hối tiếc ngay lập tức. Đó là một câu hỏi ngu ngốc chẳng giúp gì ngoài việc cung cấp thông tin dễ dàng cho người kia. Anh không nhận được lời đáp.

Người câu cá nháy mắt bày tỏ sự thông cảm với câu nói hớ hênh của Gibson. “Tôi muốn đề nghị được hỗ trợ.”

“Anh muốn giúp tôi hả? Bằng cách nào?”

“Anh có một máy Stingray - rất hay - nhưng trong nhà tù Niobe có nhiều điện thoại di động hơn là anh tưởng. Anh có biết khi nào thì Charles Merrick dùng điện thoại của ông ta không? Vì nếu không, thử nghĩ về số thời gian và nỗ lực cần thiết để lọc ra toàn bộ âm thanh nhiễu để xác định được số của Merrick mà xem. Mất một tuần lễ? Hay hai? Lịch làm việc của anh có thoáng thế không? Charles Merrick sẽ được thả ra trong mười một ngày nữa.”

Gibson đã lo lắng về điều đó. “Anh đề nghị điều gì?”

“Ngày và giờ.”

“Chỉ thế thôi sao? Như thế thật hào phóng quá, nhưng tôi đã có rất nhiều đối tác rồi. Chính xác thì anh muốn lấy gì đổi lại?”

“Chỉ muốn anh thành công thôi, anh Vaughn.”

“Một lần nữa, rất hào phóng. Lợi ích của anh trong chuyện này là gì?”

“Đó là chuyện giữa Charles Merrick và tôi.”

Cứ nói anh là một kẻ bi quan, nhìn đâu cũng thấy điều xấu, nhưng Gibson không tin rằng đây là một hành động xả thân và anh không thích việc không biết mưu toan đằng sau sự rộng lượng này. Merrick có gì giá trị với người đàn ông này hơn tiền bạc?

“Anh là ai?” Gibson hỏi.

“Tôi là con ngựa chắc thắng,” người câu cá nói. “Tôi không muốn tên mình dính tới chuyện này, được không?”

“Hiểu rồi.”

“Anh có muốn nhận sự giúp đỡ của tôi hay không?”

“Nếu tôi nói không thì sao?”

Biết được lúc nào phải đợi cuộc gọi của Merrick là một bước tiến lớn, tiết kiệm ít nhất một tuần lễ. Gibson không tin gã này bản chất là người độ lượng và anh không thích việc tay câu cá biết nhiều về anh mà anh lại chẳng biết gì về kẻ mới này. Nó thật sự nhấn mạnh việc Niobe đã trở nên khó đoán ra sao. Họ cần phải ra khỏi thị trấn này càng sớm càng tốt.

“Anh sẽ không nói không đâu.”

Gibson biết điều đó đúng. “Khi nào?”

“Còn bao lâu nữa thì anh bắt đầu được?”

“Tôi cần vài ngày để thực sự làm chủ phần mềm. Nó không quá phức tạp, nhưng tôi chưa sẵn sàng thử nó trên thực địa.”

“Thật không may, vì cơ hội tiếp theo sẽ là ngày mai. Sau đó, lịch của Merrick đang trở nên khó đoán.”

Gibson nhìn chằm chằm cỗ máy Stingray và tính toán trong đầu. “Sáng hay chiều?”

“Vào buổi chiều. Từ hai tới bốn giờ. Anh có thể sẵn sàng vào lúc đó không?”

Mọi chuyện sẽ rất sát nút, nhưng khả thi. Việc phải làm thì làm thôi. Dù nó có nghĩa là bỏ qua một số nhu cầu cơ bản, như ăn và ngủ.

“Vậy tôi không làm phiền anh nữa. Nếu tôi có thể giúp gì thêm, hãy treo một tấm biển ‘Xin đừng làm phiền’ bên ngoài phòng 103.”

Cánh cửa vừa đóng lại thì có tiếng gõ thứ hai. Gibson tưởng tay câu cá quên thứ gì đó, nhưng đấy là Lea với một túi đựng bánh mì kẹp và khoai tây chiên. Bao tử anh réo lên khi nhìn thấy túi đồ ăn. Anh hy vọng cô chỉ ghé qua đưa đồ ăn - anh không có thời gian xã giao - nhưng cô có vẻ định ở lại. Họ ngồi ăn ở đằng sau xe tải đã mở ra trong khi anh nói qua với cô về những tiến triển của mình.

“Ngày mai tôi sẽ sẵn sàng, nên tôi nghĩ chúng ta ổn,” anh nói.

“Tôi thấy Jimmy Temple đang uống rượu ở quầy bar của quán Toproll đấy.”

“Vậy thì sao?”

“Jimmy không bao giờ tới đó. Chưa bao giờ. Không ai tới gần ông ấy, như thể ông ấy mắc bệnh truyền nhiễm. Ông ấy nhìn như thể không ăn uống gì đã lâu. Bộ đồ không còn vừa. Đã mất năm, mười cân,” Lea nói. “Tôi đã hỏi thăm ông ấy. Ông ấy nói bọn chúng không ngừng đến thêm. Ông ấy có vẻ không vui. Ông ấy biết có chuyện tồi tệ sắp diễn ra. Cả thị trấn đều biết.”

“Và họ có lý.”

“Tôi nghĩ có người đã gặp cảnh sát trưởng. Margo nói ông ta ra vào khách sạn suốt mấy ngày qua. Ngoài kia căng thẳng lắm.”

“Tôi biết, Lea. Tôi biết rồi. Ý cô là gì?”

“Chuyện như tối qua không thể xảy ra lần nữa,” cô nói. “Tôi không biết anh đã thỏa thuận thế nào với Swonger, nhưng đừng lấy mạng sống của tôi ra làm trò người hùng nữa. Nếu anh muốn tôi hỗ trợ anh, thì đừng để mặc tôi trong bóng tối thế này. Một trăm ngàn của tôi ít ra xứng đáng để tôi được biết chuyện chứ?”

“Tiền có phải là lý do cô làm chuyện này không?”

“Anh nghĩ có phải không?”

“Chuyện đó sẽ không lặp lại.”

Cô nhìn kỹ mặt anh, một khuôn mặt thành thật. “Vậy được rồi. Tôi sẽ để anh ở đây một mình.”

Sau khi Lea rời đi, anh nhận ra rằng anh thậm chí còn không nghĩ tới chuyện kể với cô về tay câu cá.

Vài tiếng sau lại có tiếng gõ cửa thứ ba - lần này thì đúng là Swonger. Gibson mở cửa cho gã và trở lại làm việc. Không ai nói tiếng nào. Swonger lôi một hộp gắn trên nóc xe hiệu Thule vào trong ga-ra và đặt nó xuống sàn. Gã đã rất cần mẫn với giải pháp này cho vấn đề ăng-ten, cắt bốn lỗ trong chiếc hộp nóc xe để ăng-ten lọt vào trong. Gibson giúp gắn nó lên nóc xe, rồi hai người đứng lùi lại và thích thú nhìn ngắm nó. Câu hỏi duy nhất họ có thể gặp phải là tại sao một chiếc xe tải lại cần hộp chứa đồ trên nóc; còn lại thì mọi chuyện ổn. Gibson thấy ấn tượng.

“Giỏi đấy.” Anh đưa lại khẩu 0.45 cho Swonger.

“Cảm ơn.”

Gibson cho một tay vào túi sau, chạm vào kim hỏa, rồi ngưng lại. “Tôi có một việc nữa cho anh.”

“Việc gì?” Swonger nghe có vẻ ngạc nhiên, thậm chí là có phần hy vọng. Sự kiêu căng thường trực ở gã vẫn chưa trở lại từ khi Truck Noble suýt nữa thì dùng gã làm bóng vồ. Gibson không phiền lòng vì chuyện đó.

“Anh nhìn thấy tay câu cá ở khách sạn rồi đúng không?” Gibson hỏi Swonger.

“Gã người châu Á hả? Có, một hai lần gì đó.”

“Tôi cần biết gã làm gì.”

“Ý anh là ngoài câu cá hả?”

“Phải,” Gibson đáp. “Ngoài câu cá.”