CHƯƠNG 29
Dù máy Stingray có thể hoạt động như một trạm thu phát tín hiệu di động, chức năng của máy vẫn không phải vậy. Nên một khi một chiếc điện thoại được kết nối, sẽ mất chỉ vài giây để nó nhận ra rằng nó không thể liên lạc với đơn vị cung cấp dịch vụ, ngắt kết nối và chuyển sang nơi có tín hiệu mạnh nhất tiếp theo. Nhưng chừng đó thời gian là đủ để máy Stingray bắt được số điện thoại. Đó là một công cụ thực thi pháp luật tuyệt vời dù hết sức gây tranh cãi trong việc xác minh địa điểm điện thoại của một nghi can. Ở những giai đoạn trước, đó là tất cả những gì được phép làm. Cảnh sát không được phép nghe lén các cuộc nói chuyện, vì dữ liệu điện thoại được bảo mật ở nguồn và chỉ có thể được giải mã qua người nhận cuộc gọi.
Giờ thì đó không còn là vấn đề nữa.
Với FishHawk và Porpoise, những thế hệ phần mềm Stingray mới nhất, trong những lần kết nối ngắn, Stingray sẽ ghi lại khóa mã hóa riêng của một điện thoại. Sau này, khi chiếc điện thoại đó kết nối với một trạm thu phát sóng thật và thực hiện cuộc gọi, Stingray có thể nghe được các cuộc gọi hay đọc được tin nhắn gửi đi. Sau những rắc rối ở nghĩa địa xe, Gibson hy vọng rằng việc bắt được số điện thoại của Merrick sẽ đơn giản đúng như anh hình dung. Hay ít ra, cũng không có ai chĩa súng vào họ. Như vậy thật hay. Anh đã ngủ quá ít để có thể chịu được hơn thế.
Tháp thu phát sóng gần nhà tù nhất nằm ở một sườn đồi về phía Bắc thị trấn. Nhà tù nằm ở rìa ngoài tầm thu phát sóng của nó, dẫn tới việc tín hiệu lúc có lúc mất. Khu đất trống mà Gibson và Lea đã chọn được trong chuyến cuốc bộ của họ chỉ cách nhà tù nửa cây số, đảm bảo rằng tín hiệu của máy Stingray sẽ mạnh hơn nhiều. Điện thoại di động luôn săn tìm nơi phát tín hiệu mạnh nhất để tiết kiệm pin, nên mọi chiếc điện thoại trong nhà tù sẽ nhảy bổ vào chiếc Stingray ngay khi nó bắt đầu phát sóng.
Gibson xoay xở để họ có mặt ở khu đất trống từ rất sớm, trước thời điểm buổi chiều mà tay câu cá đã nói. Điều đó cho phép anh thực hành việc dùng phần mềm Stingray để bắt các cuộc gọi. Thật ra, việc này chỉ cần một người làm, nhưng lòng tin là tối quan trọng kể từ vụ ở nghĩa địa xe, nên Lea khăng khăng đi xem. Vì anh vẫn chưa kể với Lea về chuyến thăm của tay câu cá, Gibson nói lại việc Parker đang theo dõi Merrick để báo cho họ nếu Merrick tới gần thư viện để gọi điện.
“Mà Swonger đâu?” Lea hỏi.
Swonger hiếm khi xuất hiện kể từ khi Gibson giao cho gã nhiệm vụ theo dõi tay câu cá.
“Xử lí mấy việc vặt.”
“Anh ta không sao chứ? Có vẻ không còn là chính anh ta nữa.”
“Tôi không thể nói với cô được.”
Lea lắc đầu. “Thỏa thuận của các anh là gì? Các anh có phải là bạn bè không?”
Gibson nhận ra rằng Lea không biết gì về bản chất mối quan hệ của anh với Swonger.
“Tôi sẽ không đi xa đến thế.”
“Anh biết anh ta bao lâu rồi?”
“Tính cả hôm nay hả? Ba tuần.”
“Thế thôi hả? Vậy chắc tôi nhầm.”
“Nhầm gì?”
“Các anh như huynh đệ vậy.”
“Huynh đệ? Cô có phê thuốc không đấy?”
“Ôi, coi nào. Gã đó tôn sùng anh.”
“Giờ thì tôi chắc là cô phê thuốc rồi.”
“Anh ta sẽ đeo mặt nạ Gibson Vaughn vào lễ Halloween nếu người ta có bán.”
“Đó liệu có phải là lý do tại sao anh ta cứ chĩa súng vào tôi không?”
“Cứ hả? Đó không phải lần đầu sao?” Lea lấy làm lạ về chuyện đó. “À, đôi khi sự chú ý vì lý do xấu tốt hơn là không chú ý gì cả. Tin tôi đi. Có lẽ chĩa súng vào anh là cách duy nhất anh ta biết để được anh chú ý.”
“Vậy thì không hiệu quả rồi.”
Chiếc Scion của Swonger tấp vào bãi đất trống bên cạnh chiếc xe tải, vừa khéo để chấm dứt cuộc nói chuyện và cho phép Gibson trở lại với công việc.
Quá ba giờ một chút, Parker nhắn tin nói Merrick đang trên đường tới thư viện. Lea hét lên và đôi chân Swonger giậm thình thình xuống xe tải. Xuất hiện những cú đập tay vui mừng trong lúc Gibson giả vờ ngạc nhiên là họ gặp may ngay ngày đầu tiên. Anh bật chiếc Stingray và theo dõi những con số xuất hiện trên chiếc máy tính xách tay khi những điện thoại trong tầm thu phát sóng bắt đầu kết nối. Tay câu cá đã không lầm - gần năm trăm chiếc điện thoại tìm cách kết nối trong sáu mươi giây đầu tiên. Tất nhiên, không phải tất cả là từ trong tù, nhưng chiếc Stingray không phân biệt được, nên Gibson bắt đầu loại bỏ tất cả những số đã kết nối cho tới giờ, thu hẹp phạm vi tìm kiếm của anh lại để dễ phát hiện Merrick hơn một khi gã gắn thẻ SIM vào chiếc điện thoại của tay lính gác.
“Ông ta ở trong thư viện rồi,” Lea chuyển lại tin nhắn từ điện thoại của cô.
Họ bu lại quanh màn hình. Trong vài phút tiếp theo, bảy mươi hai số điện thoại đã kết nối và ngắt kết nối với chiếc Stingray. Ở cửa sổ thứ hai, Gibson theo dõi để xem có điện thoại nào thực hiện các cuộc gọi không. Một điện thoại gọi tới một số ở Tây Virginia, một tín hiệu rất tốt. Đó là một tin nhắn:
5616.kl B10K@MKT;
4398.kl B50K@MKT;
3675.kl S150K@LMT160;
2212.kl B100K@MKT;
4536.kl B200K@MKT;
2301.kl S75K@MKT;
1320.kl H100K; 1102 H250K;
2424.kl H50K;
6676.kl H75K;
1506.kl H210K
Nó cứ như thế, hết dòng này tới dòng khác, năm mươi sáu tin nhắn cả thảy. Chiếc Stingray chỉ cho phép họ đọc được tin nhắn gửi đi của Merrick, nên mọi tin nhắn trả lời đều không có.
“Cái gì đây? Một kiểu mật mã hả?” Swonger nói.
“Không,” Lea nói và mỉm cười. “Đó là thuật ngữ chứng khoán - ‘.kl’ có nghĩa là ông ta đang giao dịch ở sàn Bursa Malaysia. Đó là những lệnh mua và bán. Bốn số là mã chứng khoán. B là mua. S là bán. H thì tôi không chắc. MKT là giá thị trường; LMT là một lệnh giới hạn. Mười ngàn cổ phiếu ở mức giá thị trường và vân vân.”
“Đợi đã,” Gibson nói, tóc anh dựng đứng sau gáy. “Vậy là hắn đang bán một trăm năm mươi nghìn cổ phiếu của gì gì đó , ở mức giá một trăm sáu mươi đô-la một cổ phiếu hả? Như thế là bao nhiêu?”
“Hai mươi bốn triệu,” Lea nói nhanh.
“Mẹ kiếp,” Gibson nói. “Hắn có bao nhiêu tiền chứ?”
“Nếu đó là đô-la,” Lea cảnh báo.
“Biết cách tiết kiệm những xu lẻ của hắn ghê nhỉ,” Swonger nói trong tiếng thì thầm choáng ngợp.
“Tại sao lại là Malaysia?” Gibson hỏi.
“Malaysia là ở trong bóng tối,” Lea giải thích. “Nơi đó không chia sẻ thông tin tài chính với Hoa Kỳ. Hoàn hảo cho một người cần đầu tư mà không muốn bị chính quyền can thiệp.”
“Lũ găng-xtơ,” Swonger nói.
“Anh gửi tất cả tin đó cho tôi được không?” Lea hỏi. “Tôi muốn tìm hiểu một chuyện.”
Gibson gật đầu khi Merrick gửi đi tin nhắn cuối cùng:
Đã xác nhận. Đây sẽ là lần liên lạc cuối cùng của chúng ta trước khi tôi ra tù. Khi tôi đã tới nơi an toàn, tôi sẽ cho tìm anh. Hãy nằm yên nhưng hãy sẵn sàng. Làm đúng kế hoạch. Anh đã làm tốt.
Và chỉ có thế. Số của Merrick biến mất khỏi danh sách của Stingray. Họ ngồi lại nhẹ nhõm và không tin nổi.
“Chỉ vậy sao?” Swonger hỏi. “Chúng ta đã có nó hả?”
Gibson gật đầu. Câu hỏi bây giờ là làm gì với nó.
“Tây Virginia không phải là Texas, nhưng cũng không phải là sân sau nhà anh.”
Swonger đã tranh luận về kích thước tương đối của Tây Virginia được một lúc rồi. Sau thành công ở chỗ nhà tù, họ trở lại căn hộ của Lea phía trên quán Toproll, nơi một cuộc thảo luận nổ ra về việc giờ phải làm gì. Cả ba người đều có ý kiến rất mạnh mẽ về những bước đi tiếp theo và không ai chịu nhượng bộ, họ đang ở giai đoạn chỉ đơn giản nhắc lại các điểm trước đó với giọng ngày càng lớn. Đây là cách mà cha mẹ cô vẫn luôn cãi nhau, không ai chịu nhường dù chỉ một chút và điều đó khiến Lea thấy khó chịu khi tham gia vào. Cô nhìn qua chiếc bàn với những chai bia rỗng, điều chỉ ra sự vô ích ngày càng lớn của việc tiếp tục thảo luận.
Trong nhà vệ sinh, cô hắt nước lên mặt. Sẽ chẳng có gì tiến triển nếu cứ thế này.
Mọi chuyện tóm gọn lại là: liên lạc của Charles Merrick sử dụng một chiếc điện thoại di động mã vùng Tây Virginia, nhưng điều đó không có nghĩa là gã đang ở Tây Virginia. Chiếc điện thoại có thể đang ở Barcelona cũng nên. Nhưng tại sao lại dùng điện thoại Tây Virginia nếu bạn không phải là dân địa phương? Và chẳng phải tin nhắn cuối cùng nói “nằm yên” đó sao? Chẳng phải điều đó ngụ ý rằng dù kẻ đó là ai, hắn phải đang ở gần? Nhiều khả năng là thế, nhưng nó cũng có thể có nghĩa là họ sẽ gặp nhau ở một nơi khác - như Barcelona. Và vì thế cuộc tranh luận bùng nổ dữ dội về việc có nên gọi cho số đó hay không. Gibson nhất trí rằng có thể thử lừa gạt người ở đầu dây bên kia, có thể có thêm thông tin gì đó giúp thu hẹp việc tìm kiếm lại. Nhưng anh cũng cảnh báo mọi chuyện có thể đi theo hướng ngược lại, rằng họ có thể bứt dây động rừng và khiến họ ngưng liên lạc vĩnh viễn. Họ chỉ có một cơ hội mà thôi.
Swonger đã phát khùng, điều đó có nghĩa là giờ lại tới lượt Gibson. Có vẻ như đã là lần thứ một ngàn, anh lập luận rằng giải pháp an toàn nhất là thử xác suất chiếc điện thoại ở trong bang này, vẽ một bản đồ phân ô và lùng sục bang Tây Virginia với chiếc máy Stingray cho tới khi nó nhận ra số điện thoại mà Merrick đã nhắn tin tới. Rồi chiếc Stingray có thể dùng phép đạc tam giác để tìm ra nơi phát tín hiệu và dẫn họ tới chủ nhân chiếc điện thoại. Nhưng điều đó khiến Swonger trở lại với lập luận của gã về kích thước tương đối của Tây Virginia.
“Chó chết, ở Tây Virginia có hơn vạn cây số đường.” Swonger đã tra con số đó trên Google và thấy tin tưởng ở tìm kiếm của gã. “Ngay cả khi nó ở Tây Virginia.”
Lea nghe tiếng họ cãi cọ từ trong nhà tắm. Một suy nghĩ nảy đến với cô.
“Stingray có hiệu quả không nếu chiếc điện thoại tắt?” Cô nói vọng vào từ phòng kia. Không có động tĩnh gì và khi bước ra cô thấy Swonger đang nhìn Gibson chằm chằm chờ câu trả lời.
“Có không?” Cô hỏi.
“Không,” Gibson đáp. “Điện thoại phải bật mới được.”
“Vậy sẽ ra sao nếu người giữ điện thoại tắt nó đi và chỉ mở khi nhận liên lạc từ Merrick theo lịch?”
Vẻ mặt Gibson cho thấy anh chưa tính tới chuyện đó. “Vậy chẳng phải là chúng ta phải đảm bảo là chiếc điện thoại bật? Đây là một bang đẹp đẽ, nhưng chúng ta không thể lãng phí thời gian đi quanh ngắm cảnh trong chín ngày. Anh nghĩ sao?”
Gibson gật đầu.
“Thấy chưa?” Swonger nói như thể gã đã thắng trong cuộc tranh luận. “Tôi đã nói thế mà.”
Một khi Gibson đã nghĩ ra, anh hành động ngay tức khắc. Anh vạch ra kế hoạch của cuộc gọi giả vờ và bắt đầu lập kịch bản để có được điều gì đó hữu ích từ kẻ ở đầu dây bên kia, dù đó là ai. Một lần nữa cô ấn tượng với cách làm việc của anh.
“Là nam giới hay phụ nữ?” Gibson suy nghĩ thành tiếng.
“Nam giới,” Lea nói không lưỡng lự.
“Tại sao?”
“Phụ nữ ở Merrick Capital chỉ làm việc trả lời điện thoại. Và sau vụ ly dị, tôi không nghĩ ông ta sẽ tin tưởng phụ nữ.”
Gibson mỉm cười với cô.
“Sao?” Cô hỏi.
“Cô sẽ gọi điện. Cô quen việc đó, đúng không?”
“Phải, nhưng sao lại là tôi? Không phải đó là việc anh sẽ làm sao?”
“Nếu đó là người Merrick tin tưởng, thì người đó phải nghĩ giống hắn. Một kẻ không coi trọng phụ nữ. Tất cả những gì cô phải làm là đóng giả cô gái ngây thơ. Ru ngủ họ. Cô có làm vẻ ngây thơ được không?”
Cô giơ ngón tay giữa lên.
“Hoàn hảo. Cô là dân chuyên nghiệp.”
Họ cùng nhau chỉnh lại kịch bản của Gibson cho tới khi Lea cảm thấy thoải mái. Rồi anh để cô tập thử với anh cho tới khi cô thuộc lòng.
“Tôi đã sẵn sàng.”
Gibson kiểm tra thời gian.
“Không, còn quá sớm. Những gã này luôn gọi điện vào giờ ăn tối.”
Họ cũng kiếm thứ gì đó ăn tạm và gặp lại nhau ở căn hộ của Lea lúc bảy giờ tối. Khi cô đã chuẩn bị xong, Gibson cho chạy một băng ghi âm tiếng nền của một trung tâm hỗ trợ điện thoại bận rộn. Tiếng ầm ĩ của chuông điện thoại reo và hàng chục giọng nói tràn ngập căn hộ. Cô ấn số. Nó reo sáu lần và đi vào hộp thư thoại - một giọng điện tử nhắc lại số và hướng dẫn để lại lời nhắn. Cô gác máy và Gibson tắt phần âm thanh nền.
“Tôi có nên gọi lại không?”
“Đợi một tiếng đi. Chúng ta không muốn tỏ ra háo hức.”
Thời gian trôi qua trong im lặng và nặng nề như khi họ đợi tin tức về một người thân yêu đang phẫu thuật. Swonger bật ti-vi lên và thấy một tập Simpsons cũ đang được chiếu. Cô đi vào nhà tắm và nôn bữa tối ra. Cô vẫn thường làm thế trước mỗi lần diễn thử. Nó giúp cô ổn định lại và cô cảm thấy khá hơn. Cô gọi lại vào lúc tám giờ. Lần này có người nhấc máy nhưng không nói gì. Lea lắng nghe sự thinh lặng như thôi miên cho tới khi Gibson giơ ngón tay ra dấu cho cô nói.
“Xin chào. Chào buổi tối. Tôi gọi thay mặt cho văn phòng thống đốc. Xin được hỏi thăm sức khỏe ông?”
Im lặng ở đầu dây bên kia. Cô làm vẻ mặt sợ hãi với Gibson, sợ rằng người kia sẽ gác máy. Gibson nở một nụ cười cường điệu và ra dấu để cô tiếp tục.
“Xin chào?” Cô nói hồ hởi. “Có ai ở đầu dây không?”
“Ai đó?” Một giọng nam giới trẻ, lo lắng và mềm mỏng.
“Ôi, tôi xin lỗi, thưa ông. Hôm nay là ngày đầu tiên của tôi. Tôi là Annie Silver. Tôi làm việc cho văn phòng thống đốc ở Charleston và chúng tôi đang tiến hành một cuộc điều tra không chính thức về một dự luật đề xuất để chi tiền cho các trường công ở Tây Virginia…”
“Đợi đã, ai đấy?”
“Annie Silver từ văn phòng thống đốc?”
“À, phải rồi, coi nào, tôi không bỏ phiếu.”
“Nhưng ông là một cư dân Tây Virginia, phải không?”
“À, phải, nhưng tôi…”
Gibson vung nắm đấm lên trời và bắt đầu đưa tay gõ vào danh sách những câu hỏi mà họ đã viết ra nhằm giúp thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
“Dẫu vậy, chúng tôi vẫn quan tâm tới ý kiến của người dân. Tôi có thể hỏi ông vài câu được không? Ông cảm thấy thế nào về việc phân chia lại khu vực…”
“Tôi đã nói với cô là tôi không muốn trả lời câu hỏi nào hết.” Giọng gã đanh lại, nhưng gã không gác máy. Gibson chỉ vào một câu hỏi khác trong danh sách, nhưng Lea biết nếu cô hỏi câu đó, gã sẽ gác máy.
Thay vì thế, cô nói. “Thôi được rồi. Nói thật với ông tôi cũng chẳng muốn hỏi.”
Giờ cô đã đi hoàn toàn ra khỏi kịch bản. Gibson há miệng nói không thành tiếng, “Cô làm gì thế?” Cô giơ tay lên và quay đi để có thể tập trung vào giọng nói ở đầu dây bên kia.
“Vậy sao?”
“Phải, mới là cuộc gọi thứ ba của tôi. Tôi thật sự không giỏi việc này.”
“Ồ, không, cô ổn mà.”
“Thật sao?” Cô nói, thể hiện sự vui tươi trong giọng nói.
“Đúng thế mà. Chỉ là tôi không quan tâm đến chính trị.”
“Tôi rất cảm ơn ông. Tôi cảm thấy không biết mình đang làm gì ở đây. Tôi chuyển tới Charleston vì công việc này và cũng chẳng quen ai ở đây.”
“Ừ,” gã nói. “Tôi biết điều đó thế nào. Nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn?”
“Ông thật tử tế. Ông có sống ở Charleston không?” Cô nín thở.
“Không, tôi ở cách đó khoảng hai tiếng.”
“Cũng không xa lắm. Có lẽ thỉnh thoảng ông cũng lái xe xuống đây?”
“Ước gì tôi đi được, nhưng… sao cô có số này?” Thay đổi chủ đề đột ngột. Giọng gã nghe hoàn toàn khác, hoang tưởng và rối loạn, như thể một gã điên đã chộp lấy chiếc điện thoại vậy.
“Ồ, à, tôi không biết. Họ chỉ đơn giản đưa cho tôi một danh sách số và chúng tôi cứ thế gọi.”
“Tên tôi là gì?”
Lea không ngờ anh ta hỏi câu đó và nín thít, suýt nữa thì nói “Gibson Vaughn” vì anh đang ở trước mặt cô và thốt ra tên của tác giả cuốn sách mà cô đang đọc.
“Trong đây nói là Thomas Piketty.”
Liên lạc tắt ngấm và mặt cô tái dại. Cô nhìn Gibson. “Tôi xin lỗi.”
Anh đặt tay lên vai cô và siết chặt. “Cô làm giỏi lắm,” anh nói với một nụ cười rạng rỡ. “Cô đúng là dân chuyên nghiệp.”
“Phải,” Swonger đồng ý. “Cô có vẻ tử tế thật sự.”
“Nhưng chúng ta vẫn không biết gã ở đâu.”
“Chúng ta đã biết rất nhiều,” Gibson nói, trải một tấm bản đồ Tây Virginia lên bàn. Với một cây bút chì, anh vẽ một hình tròn xung quanh Charleston.
“Gã chỉ ở cách đây vài tiếng. Điều đó loại trừ các góc phía Đông và phía Bắc bang. Ngoài ra, chúng ta biết gã ở bang này, nên sông Ohio loại ra vùng phía Tây.”
“Cũng loại ra mọi thứ ngay gần Charleston,” Swonger tham gia.
“Chính xác.”
“Vậy là chúng ta chỉ phải tìm kiếm tín hiệu ở khu vực cách Charleston ‘vài tiếng.’”
“Cô đã làm được,” Gibson nói. “Chúng ta có cơ hội rồi.”
“Vậy giờ sao đây?” Cô hỏi.
“Bây giờ ư? Giờ chúng ta sẽ đi săn tín hiệu.”