← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Săn tín hiệu có từ những ngày đầu mới có mạng không dây, khi mới chỉ có một số ít bộ phát tín hiệu đã có sẵn mã hoá. Hầu hết mọi người quá lười biếng không muốn làm theo chỉ dẫn, đơn giản là cắm bộ phát tín hiệu vào, với các cài đặt mặc định khi xuất xưởng và khiến cả thế giới tiếp cận được họ. Những thành phố lớn trở thành một bữa tiệc đứng tự chọn đủ mọi món cho các phần mềm chuyên đột nhập Wi-Fi như Netstumbler hay InSSIDer. Thường thì nó chỉ đơn giản là để “mượn” Wi-Fi miễn phí, nhưng Wi-Fi mở ra nhiều cửa ngõ không hề vô hại nếu một kẻ tấn công có chủ ý. Nhiều tay tin tặc, lái xe ngang dọc một thành phố, vẽ bản đồ tất cả các điểm tiếp cận không được bảo vệ. Ngày nay, các máy phát tín hiệu thương mại mặc định đã có mật khẩu, nên việc đi săn tín hiệu ít phổ biến hơn so với trước kia.

Màn gọi điện xuất sắc của Lea đã thu hẹp đáng kể phạm vi tìm kiếm của họ, nhưng Gibson biết họ còn rất nhiều con đường phải đi qua và không còn lại nhiều thời gian. Để có cơ hội, họ phải lái xe hai mươi bốn tiếng một ngày. Kế hoạch của họ là thay phiên nhau lái xe, chỉ dừng lại để đổ xăng, mua đồ ăn và đi vệ sinh. Một chiếc giường gấp ở đằng sau xe tải sẽ làm giường chung cho mọi người. Họ sẽ lái xe tới khi tìm thấy chiếc điện thoại di động hay khi thời gian đã cạn. Dẫu thế nào, Gibson không thấy có lý do gì để quay lại Niobe. Đây là cơ hội của anh và nếu anh bỏ lỡ nó, anh không thể ngu ngốc quay lại vật nhau với đám thú săn mồi đang bủa vây nhà tù.

Emerson Soto Flores gấp tờ báo của gã lại và theo dõi Gibson làm thủ tục trả phòng khách sạn. Hai người của gã ngồi ở phòng khách bên chiếc bàn có bàn cờ vua. Jimmy Temple nhìn mệt mỏi và lo lắng. Bộ vét một thời phẳng phiu của ông có một vết ố trên ve áo và một sợi chỉ nhỏ màu đen đung đưa từ ống tay áo, nơi một chiếc cúc đã biến mất. Eartha Kitt ca vang bài Santa Baby trên loa của sảnh khi Gibson và Jimmy bắt tay nhau qua quầy. Gibson cảm ơn ông vì sự hiếu khách. Jimmy nhận lời cảm ơn với một cái nhún vai bất cần. Ông không còn có vẻ gì là người ngày xưa nữa.

“Chúc may mắn, Jimmy.”

“Lái xe an toàn nhé.”

Emerson gặp Gibson ở quầy và dẫn anh đi qua sảnh. “Đừng quá khó khăn với bản thân; hèn nhát không có gì đáng xấu hổ. Đôi khi biết những hạn chế của mình là cách tốt nhất để có thể sống sót.”

Emerson mở cửa cho anh và Gibson nhìn thấy chiếc xe tải đậu ở khúc quanh. Lea ra hiệu anh ngồi ở ghế hành khách, nhưng Gibson lưỡng lự. Emerson nhận thấy điều đó và đối mặt với anh khi người của gã tiến ra từ phòng khách.

“Anh định nói gì hả?” Gibson hỏi.

Có Chúa mới biết là Emerson định nói gì đó, cùng với sự phấn khích của một kẻ bắt nạt. Người của gã áp sát hơn. Chiếc xe tải bóp còi và Gibson có thể nghe tiếng Lea gọi anh. Anh nên đi, nhưng dẫu vậy anh vẫn thấy khó mà quay mặt đi trước được. Cha anh, một chiến lược gia chính trị khôn ngoan, đã luôn nói, Chiến đấu cho ra trò, nhưng đừng bao giờ để họ chọn sân đấu. Đó là một lời khuyên tốt. Trước khi Emerson có thể lên tiếng, Gibson đã cất bước, đi xuống những bậc thềm phía trước và ném chiếc túi của anh lên xe tải. Anh quay lại để nhìn lần cuối khách sạn Wolstenholme. Emerson dõi theo anh từ cửa trước và thích thú ra mặt. Gibson leo vào sau xe, ra dấu tay chào từ biệt Emerson và đóng sầm cánh cửa trượt lại. Anh vui lòng khi bỏ lại được Emerson, khách sạn và Niobe trong kính chiếu hậu.

“Sẵn sàng đi chưa?” Swonger hỏi.

“Chưa bao giờ sẵn sàng hơn.”

Lea chen vào, nói đậm giọng Anh. “Chiến thôi!”

Điều đó xua tan sự căng thẳng. Ngay cả Gibson cũng mỉm cười khi anh chỉ đường đi. Và điều đó thiết lập tông điệu cho cuộc săn lùng tín hiệu, tất cả đều mỉm cười bởi họ đã bỏ lại sau lưng bầu không khí nhiễm độc đã lắng xuống Niobe, Tây Virginia. Họ có lý do để tự tin: phi vụ ở bãi xe, vận may của họ khi bắt được số di động của Merrick ngay ngày đầu tiên (chỉ Gibson biết sự thật), việc Lea xử lý thật khéo léo đối tác của Merrick… họ đang tiến rất nhanh và hơn nữa, họ có lợi thế. Chắc chắn việc tìm ra đối tác của Merrick sẽ mất nhiều thời gian, nhưng họ có chung lòng tin là mọi chuyện sẽ thuận lợi. Thêm nữa, cảm giác thật tốt khi họ bỏ lại những đối thủ cạnh tranh đang cắn xé nhau ở Niobe.

Mãi tới khi họ đã mất vài tiếng đồng hồ trên đường cao tốc, Gibson mới nhận ra mức độ khó khăn của công việc. Trên bản đồ, đường vòng cung cần được dò xét xung quanh Charleston nhìn nhỏ một cách dễ chịu, ít ra là so với toàn thể Tây Virginia. Tuy nhiên, để đạt hiệu quả, máy Stingray không thể di chuyển quá năm mươi lăm cây số một giờ. Nó cũng cần không gian quang đãng để tiện dò tìm và Tây Virginia không phải là bang bằng phẳng nhất ở miền Nam. Muốn quét hết một bản đồ kẻ ô có đồng nghĩa với việc phải đi tới đi lui mọi con đường, từ cao tốc tới đường đất, trước khi tiếp tục. Gibson không nói ra nỗi lo lắng của anh - tinh thần đang lên và anh muốn duy trì điều đó càng lâu càng tốt.

Khi vài ngày trôi đi và họ đang đi ngoằn ngoèo khắp Tây Virginia - chiếc máy Stingray vẫn im lặng một cách cương quyết và bướng bỉnh - một chuyện lạ lùng bắt đầu diễn ra. Gibson nghĩ rằng tinh thần sẽ sa sút và không gian hẹp sẽ gây ra sự giận dữ và bực dọc. Nhất là giữa Lea và Swonger, những người không thể nào khác nhau hơn. Cô là dân thượng lưu Upper East Side học trường tư và Swonger thuộc về trung tâm phục hồi nhân phẩm Buckingham. Thay vì thế, điều đó mang họ lại gần nhau.

Mọi chuyện bắt đầu với âm nhạc trong một ca lái xe của Lea. Luật đầu tiên của chuyến săn lùng tín hiệu - người lái xe được chọn nhạc. Cô rất tự hào với thẩm mỹ âm nhạc điện tử của mình và trong các ca của mình, cô để một tay trên vô-lăng trong khi tay kia lướt qua thư viện âm nhạc để tìm bài tiếp theo. Một bài nhạc techno lạ lùng, nghịch tai, vang lên. Swonger nhìn lên loa đầy ngờ vực và Gibson chờ đợi sự bùng nổ không tránh khỏi. Từ lúc ngồi trên chiếc Scion, Gibson biết là Swonger nhìn nhận mọi thứ không phải rap đều rất u ám, nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, Swonger ngồi vào ghế hành khách và hỏi Lea tên bài hát đó.

“ Ashes to Ashes ,” Lea nói. “David Bowie?”

“Gã là ai vậy? Hay đấy.”

Với sự hài lòng đặc biệt đến từ việc giới thiệu được người nghệ sĩ âm nhạc ưa thích nhất với người khác, Lea dành vài giờ tiếp theo bật nhạc Bowie cho Swonger và trả lời các câu hỏi của gã. Rồi cô chuyển sang Iggy Pop, Lou Reed và Talking Heads. Có lẽ đó là lý do tại sao Sống giữa Thời chiến trở thành bài hát chủ đề chính thức cho cuộc săn tín hiệu của họ. Khi tới lượt Swonger lái xe, gã đáp lễ và giảng giải cho Lea về thế giới nhạc rap dòng không chính thống: Action Bronson, Danny Brown, Vince Staples, Westside Gunn, Schoolboy Q. Swonger là một từ điển bách khoa về chủ đề này.

Từ chiếc giường gấp phía sau, Gibson chỉ nhận ra một trong mười bài hát, nên anh cảm thấy thật lạc lõng. Một lão già ở tuổi hai mươi chín. Thời thơ ấu của anh đã bỏ qua giai đoạn xây dựng một gu riêng cho mình. Bộ sưu tập âm nhạc của anh thuộc về cha anh, về thủy quân lục chiến và về Nicole. Anh không biết tại sao điều đó lại quan trọng, nhưng nó khiến anh hơi buồn. Phía trước, Lea và Swonger đang cười vang vì một câu chuyện nào đó của riêng họ và cứ như thế, Gibson đã trở thành người thừa. Khi tới ca tiếp theo anh lái xe, Gibson đã lựa chọn sự im lặng.

Lea ngày càng quan tâm tới Swonger và hỏi gã đủ chuyện. Swonger lúc đầu còn ngờ vực, dần cởi mở và kể với cô về cuộc đời gã, cha gã và tương lai đen tối của trại Birk. Gã nói chuyện thẳng thắn và không còn sự nam tính giả hiệu mà Gibson vẫn trông đợi nữa. Cô gái có vẻ bị ảnh hưởng mạnh và ngày càng tư lự khi Swonger rủa xả Merrick. Cuối cùng, Lea quay sang Gibson.

“Anh ấy có biết không?”

“Tôi không nói,” Gibson đáp.

Lea nhìn Swonger và nói với gã tên thật của cô.

Phải mất một lúc lâu sau Swonger mới lại lên tiếng. “Sao cô lại nói điều đó với tôi?”

“Có vẻ phải làm thế.”

“Dừng xe,” Swonger nói.

Gibson dừng lại và Swonger ra khỏi xe và đi vào trong khu rừng dọc theo con đường. Lea và Gibson dõi theo gã cho tới khi gã biến mất khỏi tầm mắt, rồi họ nhìn nhau. Gibson nhún vai.

“Tôi nên làm gì đây?” Cô hỏi. “Đuổi theo anh ấy hả?”

“Cứ để anh ta tự hiểu ra.”

“Tôi nghĩ mình nên nói với anh ấy.” Cô nghĩ một chút. “Anh ấy có vũ khí không?”

“Không hẳn,” Gibson nói, nhưng anh không giải thích về khẩu 0.45 của Swonger. “Tôi sẽ không lo chuyện đó.”

Họ chờ đợi trong im lặng. Cuối cùng, Swonger hiện ra từ trong rừng. Gã leo lên sau xe tải và đóng cửa lại.

“Hắn đặt tên quỹ thứ ba theo tên cô…,” Swonger nói, những lời của gã không ra một câu hỏi hay một lời tuyên bố.

“Phải, ông ta đã làm thế.” Lea quay người lại từ ghế hành khách để đối mặt Swonger.

Mắt Swonger nhìn xuống sàn. “Và đó là lí do cô ở đây?”

“Gần như thế. Tôi xin lỗi.”

“Không phải lỗi của cô,” Swonger nói. “Đi thôi.”

Sau đó họ không nói gì về chuyện đó nữa. Trong lúc rảnh rỗi, Lea tiếp tục xem qua các tin nhắn của Merrick, hy vọng giải mã được tất cả chỉ dẫn của gã. Cô ghi chú bằng bút chì, tính tổng tìm kiếm tên chứng khoán trên điện thoại. Cô có những bước tiến chậm rãi nhưng vững chắc, ngày càng trở nên phấn khích khi danh sách rõ ràng hơn. Gibson và Swonger tò mò muốn chết, nhưng Lea có vẻ vui lòng để mặc họ như vậy. Chính trong ca của Gibson cuối cùng Lea đã tính toán xong.

“Ôi trời,” cô nói. “Ôi trời.”

“Bao nhiêu?” Gibson hỏi.

“Phải, bao nhiêu?” Swonger hỏi.

“Một phẩy hai bảy tỉ đô-la Mỹ.”

Gibson liếc nhìn Swonger qua gương chiếu hậu và chứng kiến chính xác khoảnh khắc bộ não gã nhổm lên cao nhất. Swonger bắt đầu kêu lên và gõ tay làm trống trên nóc xe.

“Không. Tính toán của cô hẳn phải sai rồi,” Gibson nói. “Nói cho anh biết, tôi đã tính năm lần. Một phẩy hai bảy tỉ.” Lea giơ bản tính của cô lên, như thể anh có thể kiểm tra được lúc đang lái xe vậy.

“Không thể nào Bộ Tư pháp lại bỏ qua một phẩy hai bảy tỉ,” Gibson nói. “Đơn giản là không thể.”

“Có thể khi họ bắt ông ta nó không nhiều như thế?”

“Có thể Bộ Tư pháp không giỏi như thế?” Swonger nêu giả thuyết.

“Hay có lẽ không phải họ bỏ qua đâu,” Gibson cười thầm. Anh đã tự hỏi bằng cách nào Merrick thoát được với mức án thấp như thế. Phải có gì đó ở đây nhiều hơn là một tay lừa đảo Phố Wall to mồm?

“Anh có nghĩ ông ta có một thỏa thuận nào đấy không?” Lea hỏi.

“Điều đó sẽ giải thích được nhiều chuyện.”

“Ông ta có thể có thứ gì mà cảnh sát muốn?”

“Cô hỏi bọn tôi sao?” Gibson nói.

Gibson không biết, nhưng cho rằng gã câu cá cũng chỉ biết như họ, anh ta hẳn phải muốn điều gì đó khá quan trọng mới bỏ qua một phẩy hai bảy tỉ đô-la Mỹ. Điều đó khiến anh nghi ngờ không biết anh đã bắt tay với ai. Anh cứ ngẫm nghĩ bồn chồn chuyện đó lúc lái xe. Liếc qua vai, Lea có vẻ cũng khó chịu với chuyện đó. Trong ba người, chỉ Swonger có vẻ lên tinh thần về tin tức đó và cứ nói lung tung về nó.

Phát hiện của Lea thay đổi ngay lập tức không khí của cuộc săn tín hiệu. Số tiền giả thuyết đã trở thành một dãy mười con số rất thật. Và giờ khi việc được mất đã rõ, áp lực tăng lên và sự căng thẳng bắt đầu lớn dần. Không còn nghe nhạc nữa; họ lái xe trong im lặng và mỗi ngày chiếc Stingray câm lặng càng khiến họ nói xấu sau lưng nhau nhiều hơn. Bốn ngày trước khi Merrick được thả ra, Swonger gợi ý Lea gọi lại cho số đó và kiếm thêm thông tin. Gibson dẹp ngay. Đó là chuyện vô nghĩa lý, theo anh biết; hành động kiểu đó chẳng khác nào đánh động mục tiêu của họ. Nhưng ý tưởng đó ngày càng quay lại thường xuyên khi ngày Merrick ra tù gần hơn và ngay cả Lea cũng bắt đầu chấp nhận nó.

Dẫu vậy, họ tiếp tục loại bỏ các ô bản đồ khỏi danh sách, tiếp tục thu hẹp phần bản đồ còn lại. Gibson đã mất dấu ở những thị trấn có một cây xăng mà họ ghé qua. Chủ yếu vì Swonger có cái buồng thận như một cái ly thủng. Ở mỗi điểm dừng, cả hai người họ đều phải đi. Trong phòng vệ sinh không người, Swonger lại gần chỗ bồn tiểu bên cạnh Gibson - vi phạm rõ ràng một luật bất thành văn về phép cư xử trong nhà vệ sinh nam. Gibson liếc về phía Swonger, người đang nhìn xuống tư lự.

“Anh cắt bao quy đầu chưa?”

“Chuyện quái gì vậy, Swonger?”

“Tôi cắt rồi. Thật lạ khi làm chuyện đó lúc còn nhỏ, hiểu ý tôi không? Ý tôi là nó kỳ quặc. Không hiểu kẻ nào là người đầu tiên nhìn một đứa trẻ và nghĩ, phải, mình sẽ cắt bỏ phần trên đó? Như thế là nghĩa lý gì? Và chuyện đó đã lâu lắm rồi. Từ trước Công nguyên. Tức là không có dao mổ. Họ dùng đá sắc cạnh để làm chuyện đó. Cũng không có thuốc Bactine. Người ta thậm chí chưa biết những thứ như vi khuẩn cho tới thế kỷ mười chín. Ý tôi là, thời xưa trẻ con không chết vì bị nhiễm trùng là khó lắm rồi. Và chuyện đó là để làm gì? Không vì mục đích gì hết.”

“Ý anh là sao?”

“Chỉ nói thế thôi. Người ta có thể tự thuyết phục mình bất kỳ chuyện gì rằng đó là ý hay.”

“Chúng ta sẽ tìm ra hắn,” Gibson nói, nghe kém tự tin hơn so với dự tính của anh.

Vào ngày trước khi Merrick ra tù, Gibson lái xe không nghỉ mười tiếng liền, quét sạch ô vuông lớn nhất còn lại. Điều đó có nghĩa là chỉ còn chín ô nữa, nhưng khi anh chuyển tay lái sang cho Lea, đã quá trưa. Gibson tính toán rằng họ có đủ thời gian để quét thêm chỉ bốn ô nữa trước khi Merrick tự do.

Xác suất không lớn, nhưng họ sẽ đeo đuổi vụ đánh cược này tới cùng. Anh leo lên chiếc giường gấp, đeo tai nghe vào và đã gà gật trước khi chiếc xe kịp rời trạm xăng.

Cơ thể Gibson cảm thấy chiếc xe tải dừng lại và đánh thức anh từ một giấc mơ đầy tội lỗi về con gái anh. Cánh cửa xe tải đóng sầm lại. Anh ngồi dậy và duỗi lưng đầy đau đớn. Trời tối - anh đã ngủ bao lâu? Anh leo ra khỏi xe tải và thấy mình ở trước ga-ra của Margo, trở lại Niobe. Lea và Swonger đứng cùng nhau ở đầu lối lái xe lên, dõi theo anh.

“Chúng ta làm gì ở đây vậy?”

“Vô ích thôi,” Lea nói. “Chúng tôi đã đồng ý thế.”

“Chúng ta hả? Chúng ta đã đồng ý thế hả?”

“Anh không biết lý lẽ, nên Gavin và tôi đã bỏ phiếu.”

“Trong khi tôi đang ngủ.”

“Đa số thắng, chó chết.”

“Tôi không phải chó, Gavin . Đây vẫn là cơ hội tốt nhất của chúng ta.”

“Không tới năm mươi phần trăm không phải là cơ hội,” Lea nói.

“Vậy phương án phòng hờ của chúng ta là gì?”

“Chưa chắc đó có phải là phương án ‘của chúng ta’ không ở thời điểm này,” Lea nói.

Và như thế, mối liên minh của họ chấm dứt.

“Còn anh thì sao?” Gibson nói với Swonger.

“Xin lỗi, anh bạn,” Swonger nhún vai và nói. “Không được rồi.”

“Tôi xin lỗi,” Lea nói. “Thực tế là thực tế.”

“Vậy là cô trở lại đây sao? Cô có biết mình phải chống lại những gì ở nhà tù khi Merrick bước ra khỏi những cánh cổng đó không? Thậm chí là cô có một kế hoạch không?” Khi cả hai người không nói gì, Gibson lấy chiếc túi của anh ra khỏi xe tải. “Cô đã làm hỏng bét mọi chuyện ở đây. Tôi muốn cô nhớ điều đó. Mọi chuyện là vậy.”

Anh bắt đầu đi xuống lối lái xe ra phía con đường.

“Anh đi đâu?” Lea hỏi.

“Quay về khách sạn. Tôi cần tắm rửa. Hãy đậu xe chỗ nào khuất tâm nhìn nhé.”

Họ gọi anh quay trở lại, nhưng Gibson cứ bước tiếp. Chuyến đi bộ là bài tập thể dục nặng nhất của anh kể từ khi họ rời Niobe. Cảm giác thật tốt khi được vận động và nó cho anh thời gian để xua tan cơn giận. Không hẳn là khiến nó biến mất, nhưng ít ra làm nó nguôi ngoai phần nào và khiến thái dương anh không bị giật nữa. Anh đi tới đường Tarte và nhìn thấy khách sạn ở phía bên phải, nhưng thay vì thế anh bước xuống chỗ con sông và nhìn về hướng Ohio. Dòng sông thật đẹp dưới ánh trăng và cây cầu gãy nhìn thật tôn nghiêm. Con đường dẫn tới cây cầu vẫn ở đó, dù đã bị ngăn lại bằng những rào chắn màu cam và bị một bức tường ván ép chặn lại ở lối lên cầu. Sống với thứ này thật lạ lùng , anh nghĩ. Làm sao người ta có thể tưởng tượng một khởi đầu mới với một cây cầu gãy nhắc nhở họ về những gì đã xảy ra? Biết được lịch sử là một chuyện, nhưng còn sống với nó ư? Đó là một cái lồng giam.

Gibson đẩy cánh cửa vào trong khách sạn Wolstenholme. Một tay đàn em đang ngồi trên ghế của Emerson, theo dõi sảnh; ngay khi thấy Gibson, gã nói gì đó vào trong bộ đàm.

“Ngày mai là ngày trọng đại đấy,” Gibson nói. “Mày không nghỉ ngơi chút à?”

Tay đàn em mỉm cười, đổi bên chân đang bắt chéo, chuyển người trên ghế. Ngày mai sẽ tới nhanh và Gibson có cảm giác tồi tệ là không phải tất cả mọi người sẽ được sống để nhìn thấy một ngày mai nữa. Anh tự hỏi liệu Merrick có linh tính gì về cơn giông bão đang sắp ập xuống đầu hắn không.

Jimmy Temple đầu bù tóc rối hiện ra từ phía sau sau khi Gibson đập vào cái chuông gọi người vài lần. Ông không vui hơn chút nào khi thấy anh.

“Tôi cần một phòng.”

“Anh có chắc không?”

“Một phòng nhìn ra sân sau.”

Jimmy đưa cho anh chìa khóa. “Anh sẽ ở đây bao lâu?”

“Chỉ tối nay thôi.”

“Tốt.”

Khi vào phòng mới của anh, anh gần như chỉ vừa kịp đặt túi xuống thì có tiếng gõ cửa. Anh móc xích cửa vào trước khi mở ra.

Tay câu cá đứng ở phía bên kia và mỉm cười qua khe cửa. “Chào mừng trở lại.”

Gibson đón nhận câu chào với một cái gật đầu hờ hững, không có tâm trạng nào cho trò úp mở của tay câu cá. Cũng không còn tâm trạng nào nghĩ tới việc mối bận tâm của anh ta tới Charles Merrick thực ra là gì.

“Anh không mời tôi vào sao?” Tay câu cá hỏi. Gibson lắc đầu.

“Anh thành công không?”

“Không. Không tìm hết được.”

Tay câu cá suy nghĩ một chút. “Thật tiếc quá, nhưng vẫn còn nhiều hy vọng. Tôi chắc chắn là anh đã làm hết sức mình.”

Gibson chờ đợi từ “nhưng.” Nhưng không hề có; thay vì thế, tay câu cá bắt đầu bước về phía cuối hành lang.

Gibson gọi gã lại. “Anh nghĩ giờ chuyện gì sẽ xảy ra?” Tay câu cá cân nhắc câu hỏi đó một lát. “Trong tiếng Hoa, từ ‘nguy cơ’ bao gồm hai chữ. Một chữ chỉ mối nguy hiểm, còn chữ kia chỉ cơ hội.”

“Thật thế sao?”

Tay đánh cá gật đầu. “Không, không hẳn là thế. Đó chỉ là điều mà John F. Kennedy đã lặp đi lặp lại vì nghe có vẻ truyền cảm hứng.”

“Vậy sao anh lại nói?”

“Vì ông ấy đã nói thế và người ta tin ông ấy.”

“Tôi không hiểu.”

“Anh sẽ hiểu thôi.” Tay câu cá cúi chào Gibson và bỏ anh lại với những suy nghĩ của mình.

Trong phòng tắm, Gibson cho nước chảy tới khi nó nóng bỏng rát và đứng dưới đó tới khi anh không còn cảm thấy sự rung lắc của chiếc xe tải trong người nữa. Tới lúc bước ra, anh biết mình không muốn ở Niobe vào sáng hôm sau. Tay câu cá - anh vẫn chưa biết tên gã - có lý: có điều gì đó tồi tệ sắp tới. Là mối nguy hiểm, là cơ hội, là gì đi nữa - sẽ có đổ máu và anh không tin là những người ở tầng năm biết kềm chế.

Gibson trèo lên giường, lăn lộn với tấm chăn tới khi anh thấy thoải mái, rồi lại ngồi dậy. Hài lòng vì thấy chiếc giường có vẻ giống đã có người ngủ trên đó, anh đặt tấm biển “Xin đừng làm phiền” ngoài cửa, gói ghém đồ đạc và leo ra cầu thang thoát hiểm. Anh hạ nhẹ nhàng xuống chỗ bãi đậu xe, lắng nghe màn đêm và biến mất vào trong bóng tối.