← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XVI

Qua tuổi ngũ thập, Trần Khánh Dư chưa cảm thấy sức khỏe kém đi nhiều, nhưng giấc ngủ đã chập chờn hơn. Và trong những giấc mơ, ông thường phải đối mặt với cảm giác cô độc và nỗi hoang mang bị bỏ rơi. Có khi, ông thấy mình còn nhỏ và bị cha là Nhân Thành hầu bỏ quên ở thái ấp Chí Linh. Có khi, ông thấy mình tới hẹn và bị Thiên Thụy công chúa ruồng rẫy. Nhiều đêm tỉnh giấc, Nhân Huệ vương chợt ngơ ngác nhận ra mình lạc lõng giữa căn nhà vắng.

Đến chừng này tuổi, ông vẫn không lập vương phi. Đám vợ lẽ nàng hầu mà Thượng hoàng ép ông phải nạp, ông đều để cả ở Chí Linh. Bao năm, ông tìm vui ở các chốn ăn chơi trên đảo dành cho khách thương bốn bể. Rượu, bạc, và cả những cô gái khắp tứ phương tìm đến. Ngay ở Vân Đồn đây, con gái xinh cũng không thiếu. Con gái Vân Đồn tắm nước giếng Hệu, xinh đẹp và tóc dài thướt tha. Xinh và thướt tha, như Thị Thảo... Thực ra bao lâu nay, những lúc nửa đêm thức dậy, hầu hạ ông chỉ có một mình Thị Thảo. Người hầu gái âm thầm nâng giấc và lo lắng cho ông. Đã vài lần, Trần Khánh Dư ướm hỏi và muốn thu cô gái làm vợ thiếp, nhưng Thị Thảo không thuận. Trần Khánh Dư hiểu ý nàng. Nếu nhận phận vợ thiếp, nàng sẽ lại bị ông bỏ quên ở Chí Linh mà thôi. Ngần ấy năm lặng lẽ bên cạnh Trần Khánh Dư, Thị Thảo thừa rõ trong lòng ông chỉ có chỗ của riêng một người phụ nữ. Nhưng, đó lại là người phụ nữ mà số phận không dành cho ông. Và Nhân Huệ vương đành quên đi nỗi lòng bằng những cuộc vui mỗi khi dứt khỏi việc binh.

Thế rồi, tuổi tác sầm sập tới. Nỗi cô đơn tràn vào những giấc mơ. Đêm nay Trần Khánh Dư mơ thấy mình lạc lõng giữa trận tiền, một thân đứng trên con thuyền xoay tít trong sóng gió. Ông vung gươm gạt tên, nhảy tránh những ngọn lửa và các mũi giáo. Ông không sợ chết, nhưng chiến đấu đơn độc quả là một cảm giác uất nghẹn. Tướng sĩ đều ở xa, trên những con thuyền khác và cũng đang tuốt gươm huơ kiếm. Đột nhiên, Trần Khánh Dư nghe thấy văng vẳng một tiếng cười đầy mỉa mai và giọng nói thì thào thật ám ảnh: "Buông gươm xuống, rồi ta sẽ cứu ngươi”. Trần Khánh Dư nhận ra giọng nói đó. Giọng của Trần Ích Tắc. Hắn cứ tiếp tục thì thào như thế bên tai Trần Khánh Dư: "Thuyền nhỏ của ngươi đọ sao được thuyền lớn của thiên triều. Đám tướng nhãi của ngươi sao đọ nổi với tướng hải tặc của Trương Văn Hổ. Hàng đi, hàng Nguyên và hưởng phú quý như ta đi”...

Trần Khánh Dư gầm lên, vung tay chém xuống tên lính giặc trước mặt và... tỉnh lại. Trời tang tảng sáng. Tiếng gà eo óc vẳng xa xa. Bên cạnh ông, là đôi mắt xót xa và lo lắng của Thị Thảo. Người hầu gái đang đắp chiếc khăn lụa dấp ướt lên trán ông và khe khẽ nói:

– Đức ông trúng cảm mạo rồi...

Nếu như mọi khi, Trần Khánh Dư sẽ gạt đi và bảo: "Ta không sao, ngươi mau đi nghỉ. Mặc ta”. Nhưng lần này khác. Ông ngần ngừ và nắm nhẹ vào tay Thị Thảo:

– Em lấy cho ta cốc nước. Ta khát quá.

Thị Thảo giật mình và nhìn lại Trần Khánh Dư. Đôi mắt quầng lên chẳng biết vì khóc, vì thiếu ngủ hay cả hai khẽ chớp chớp. Nàng cúi đầu "vâng” một tiếng thật khẽ rồi lướt nhẹ đi. Ngần ấy năm, đây có lẽ là những lời nhẹ nhàng đầu tiên mà Nhân Huệ vương dành cho cô gái ấy.

Còn lại một mình, Trần Khánh Dư đột nhiên tủm tỉm cười một cách khó nhọc. Trận cảm này làm thay đổi tâm tính ông ư? Thế rồi, Nhân Huệ vương lại chìm dần vào trong một giấc ngủ nặng nề cùng những cơn mơ mới. Xung quanh ông, khói mịt mù và lửa nóng hầm hập. Ông Phó Đô tướng lại vung gươm lên và xông vào trận

○ ○ ○

Trận ốm dài làm hao mòn không ít sức lực của Trần Khánh Dư. Tin ông ốm nặng không được mấy ai ở Vân Đồn biết, nhưng lại khiến hai vua phải tức tốc cho người về vấn kế Hưng Đạo vương. Thay vì cử một vị vương gia có thể khiến thám báo giặc để ý, hai vua cho Hoàng Mãnh mang thư của Thượng hoàng về vấn kế Quốc công xem việc Vân Đồn ra sao. Dĩ nhiên, hỏi ý là phải nhẽ, vì Trần Quốc Tuấn nắm quyền Tiết chế chư quân. Hơn nữa, Hưng Vũ vương lo quản An Bang, tin tức Vân Đồn luôn biết trước. Chọn Hoàng Mãnh, ấy là ý của Chiêu Minh vương. Đức ông Thái sư tâu với hai vua, Hoàng Mãnh là anh em đồng nhũ của Chiêu Văn vương nên ít người rình rập. Lúc này, thân tín của hai vua, của Đức ông Chiêu Minh, của Điện tiền Phạm Ngũ Lão đều không tránh khỏi tai mắt giặc nhòm ngó. Mỗi động tĩnh của ta cũng sẽ được báo về Nguyên. Chưa khi nào, triều đình phải vô cùng cảnh giác với lũ thám báo giặc như thế. Sau chuyến bại trận lần trước, A Lý Hải Nha hết lời chê trách việc Thoát Hoan quá tự tin, không ném đủ thám báo vào dò tin Đại Việt để đến lúc bại binh nhiều trận chỉ vì bị đánh lừa. Thế là, Chiêu Văn vương nhận mệnh hai vua cho gọi Minh tự Hoàng Mãnh vào triều. Rồi Hoàng Mãnh trong lúc nhập nhoạng tối, một mình một ngựa phi về Vạn Kiếp.

Hoàng Mãnh quá bất ngờ khi bước vào gian ngoài thư phòng của Đức ông Hưng Đạo. Bên ngoài gió lạnh đầu năm rít từng cơn nhưng trong phòng quá ấm. Tướng Nguyễn Địa Lô bảo Hoàng Mãnh đứng chờ để anh ta vào bẩm. Hoàng Mãnh nhìn quanh. Gia nô thái ấp Vạn Kiếp đun những nồi nước thơm lớn, đổ vào các bình gốm và đặt khắp các góc phòng. Lâu lâu, nước nguội, họ lại đổi các bình mới. Bình thường, Đức ông Hưng Đạo không cần dùng tới thứ sưởi ấm cầu kỳ đó. Nhưng lần này, Đức ông truyền nhất nhất phải làm theo như thế. Gia nô xì xào năm nay chắc Quốc công yếu mệt. Chẳng ai ngờ, dĩ nhiên cả Hoàng Mãnh, ở phòng trong đang có một vị khách đặc biệt. Nhân Huệ vương Trần Khánh Dư!

Hưng Đạo vương đã lặng lẽ cho đón Nhân Huệ vương về Vạn Kiếp. Hưng Nhượng vương cũng âm thầm ra Vân Đồn coi sóc công việc. Người Vân Đồn đều cho là Nhân Huệ vương đang nghỉ ngơi trong dinh tướng, còn Hưng Nhượng vương chỉ là ra giúp sức. Mọi lời đồn đại đều chỉ dừng lại ở mức đó. Ấy là vì, sáng sáng, vẫn thấy Thị Thảo bưng thuốc ngang qua sân và Hoàng Phủ Tín vẫn dẫn một đội lính đi tuần quanh dinh tướng.

Thực ra, thuyết phục được Trần Khánh Dư rời Vân Đồn không phải là dễ. Nếu Trần Quốc Tuấn quả là muốn đón vị vương đệ ngang ngạnh này về chăm sóc, e rằng ông ta quyết chẳng nghe lời. Nhưng Hưng Đạo vương lại gửi cho Trần Khánh Dư một bức thủ thư, do chính Hưng Nhượng vương mang tới. Đọc thư xong, Trần Khánh Dư nổi giận đùng đùng, đang đêm xuống thuyền về ngay Vạn Kiếp. Thư cho biết: "Trong triều có người nói Nhân Huệ vương nay ốm yếu bệnh tật, xin cho về nghỉ. Nên để Hưng Vũ vương đón lấy việc coi quản Vân Đồn". Kẻ bày ra chuyện này, chính là "nhất tiễn hạ song điêu [49] …”. Vừa có thể đẩy Trần Khánh Dư đi, vừa khơi lại mâu thuẫn giữa ông và Trần Quốc Nghiễn.

Trần Khánh Dư đang ngồi đàm luận cùng Trần Quốc Tuấn về những tin mà thám báo ngoài cõi của ta mới truyền tới thì Nguyễn Địa Lô vào bẩm có Hoàng Mãnh xin cầu kiến. Tin tức rất nhiều, nhưng đáng chú ý là Hốt Tất Liệt lại vừa cấp thêm bốn ngàn ngựa chiến cho Thoát Hoan và thăng A Bát Xích lên Hữu thừa của Chinh Giao chỉ hành tỉnh [50] . Hai vị vương gia đương bàn bạc thì câu chuyện bị chen ngang. Hưng Đạo vương quay qua Nhân Huệ vương cười:

– Hai vua cho người về hỏi chuyện của em đó!

Hoàng Mãnh được gọi vào. Anh bái lạy hai vị vương gia và bẩm rằng có thư của hai vua gửi Quốc công Tiết chế. Thư dâng lên xong, Hoàng Mãnh được ban ghế cho ngồi hầu hai vị vương gia. Hưng Đạo vương đọc rất kỹ rồi đặt lên án và bảo Hoàng Mãnh:

– Nhà ngươi có gặp phiền nhiễu dọc đường không? Hoàng Mãnh thưa:

– Bẩm nhị vị vương gia, tiểu tướng mặc áo thâm cưỡi ngựa thường, nên thẳng đường mà tới ạ.

Trần Quốc Tuấn nói:

– Hay lắm, thẳng đường mà tới. Này, dũng thủ đệ nhất kinh thành, nhà ngươi bảo Nguyễn Địa Lô cho người đưa đi nghỉ. Ngày mai, lại có việc phải cậy đến ngươi đó.

Hoàng Mãnh đi rồi, chỉ còn Trần Quốc Tuấn và Trần Khánh Dư trong thư phòng ấm sực. Nhân Huệ vương chắp tay:

– Vương huynh lại đoán được ý hai vua rồi. Đệ xin bái phục. Hưng Đạo vương xua tay:

– Chuyện đó không cần bàn tới. Giờ, có lẽ em và ta phải về Thăng Long một chuyến. Trước là để hai vua yên dạ. Sau, cũng phải bàn thật kỹ với Đức ông Thái sư về chuyện quân lương. Năm nay lạnh, lúa không được tốt. E là vụ tới chẳng được mùa đâu. Không tính kỹ việc đó, thì hỏng đại sự. Chắc hẳn Đức ông Thái sư đang tính toán quân lương ghê lắm, nhưng không muốn ta phải thêm nỗi lo nên chưa nhắc đến thôi.

Nhân Huệ vương ngớ ra. Lâu nay, ông vốn vẫn đắc ý về sở học và tài cầm quân của mình. Ông nể nhất Hưng Đạo vương là ở hai chữ Ân Uy. Nhưng hôm nay, Đức ông Hưng Đạo lại nhắc ông một điều mà ông thường nhãng đi không để tâm. Trước tới giờ, quân của ông luôn được biện đủ lương thảo. Việc của ông là đánh sao cho thắng và thắng sao cho khéo. Việc đó, ông vẫn thường làm. Nay, ông mới nhận ra, dạo gần đây Trần Quang Khải không hề nhắc nhở gì tới chuyện quân binh. Chuyến giặc sang lần trước, Chiêu Minh vương còn đích thân cầm quân lập nên một võ công trên bến Chương Dương. Còn thì từ bấy đến nay, vị Thượng tướng Thái sư đang mải lo tính toán. Những nơi nào bị giặc phá, giờ phải nhất thiết xây lại. Còn những nơi nào vẫn tạm thời chưa nên xây, vì giặc còn có thể sang. Ngân khố của nước có chừng, cần lựa sao cho khéo. Trước mắt, vừa phải lo cho dân yên ổn cấy cày để chuẩn bị lương thảo năm tới; vừa phải đóng thêm thuyền, chỉnh lại quân. Hiểu thấu được nỗi lòng và sự vất vả của Trần Quang Khải, e rằng chỉ có Trần Quốc Tuấn. Trần Khánh Dư thầm nghĩ, tài năng và đức độ của Hưng Đạo vương thực phải xứng ở ngôi Tể phụ [51] triều đình. Mà không, cũng có thể hơn. Nghĩa là... ngôi đại bảo? Trần Khánh Dư giật mình lén nhìn vị Vương đứng đầu chi Trưởng. "Liệu có lúc nào anh Hưng Đạo nghĩ tới ngôi Hoàng đế?" Trần Khánh Dư đang chưa biết trả lời câu hỏi của mình ra sao thì đã nghe Đức ông Hưng Đạo nói:

– Em ta chớ nên nghĩ ngợi nhiều. Nhớ uống thuốc cho mau khỏe. Việc nước nhiều lắm đó, ông Phó Đô tướng ạ!

○ ○ ○

Sáng hôm sau, Hoàng Mãnh lại một mình một ngựa lên đường. Nhưng không phải thẳng hướng Thăng Long, mà là xuôi về Vân Đồn. Trong người chàng dũng tướng, có một bức thư của Quốc công Tiết chế gửi Hưng Nhượng vương Trần Quốc Tảng. Trước khi đi, Hoàng Mãnh được Đức ông Hưng Đạo vỗ vai căn dặn:

– Cứ thẳng đường mà tới nhé, chàng dũng thủ đệ nhất kinh thành.

Tiễn Hoàng Mãnh ở lối khuất phía sau thái ấp, Trần Quốc Tuấn quay vào. Đức ông truyền sắp ngựa và một cỗ kiệu. Kiệu của Thiên Thành công chúa. Lệnh bà chuẩn bị về Thăng Long thăm hai cô con gái. Đám thị nữ nhốn nháo chuẩn bị hành trang. Ngoài bến thuyền, Yết Kiêu và đội lính trạo nhi chống sào đợi sẵn. Họ bái lạy và rước kiệu của lệnh bà lên thuyền. Chẳng ai, ngoài Yết Kiêu cùng vài người thân tín biết rằng, lẫn trong đám lính theo kiệu lệnh bà, có Nhân Huệ vương Trần Khánh Dư. Ông sẽ theo thuyền về thẳng Thăng Long, và cứ thế vào hoàng thành mà không ai ngăn trở. Ở đó, ông sẽ cùng Đức ông Hưng Đạo tâu việc với hai vua. Khi thuyền bắt đầu rời bến, cũng là lúc Nguyễn Địa Lô dẫn lính hộ tống Đức ông Hưng Đạo lên đường về Thăng Long. Họ sẽ đi đường bộ. Dã Tượng ở lại coi quản thái ấp. Nhìn Dã Tượng băn khoăn muốn đi theo, Hưng Đạo vương bật cười. Ông bảo:

– Ngươi đừng lo. Nguyễn Chế Nghĩa đã đem quân đi đón ta rồi. Thế thì Dã Tượng đỡ lo một chút. Viên tướng đội voi tần ngần đứng ngóng theo đoàn người ngựa khuất bóng phía xa. Tới lúc gió thổi ào ào cuốn bụi che hết tầm nhìn thì Dã Tượng mới quay vào. Thái ấp vắng tanh. Dã Tượng chầm chậm bước cho đến khi chợt bừng tỉnh và nở một nụ cười rạng rỡ khi nghe tiếng chào của Tiểu Bội:

– Anh, em vừa về tới nơi xong.

Mấy hôm Trần Khánh Dư ở đây, Thiên Thụy lánh mặt sang Mai Hiên như thường lệ. Và hôm nay, Đức ông Hưng Đạo cho đón Thiên Thụy và Tiểu Bội quay về. Dã Tượng tươi cười nhìn cô em nuôi Tiểu Bội hớn hở ra đón, trong lòng chợt thêm kính phục Quốc công Tiết chế. Bao nhiêu việc nước ngổn ngang, nhưng Đức ông vẫn để ý tới từng việc nhỏ của những người thân yêu. Dã Tượng chợt nghĩ, nước Nam này thực là may mắn, muôn dân thực là đại phúc có được vị Quốc công Tiết chế luôn lo lắng và sắp xếp cho kẻ dưới như thế. Vừa nghĩ, Dã Tượng vừa tiến vào và chắp tay chào Thiên Thụy công chúa. Dã Tượng giục Thiên Thụy và Tiểu Bội vào trong nhà cho ấm. Nhìn hai người nắm tay nhau bước lên bậc thềm, Dã Tượng bất giác nở nụ cười hiền hậu. Viên tướng chỉ huy đội voi ngước lên nhìn trời và thầm cầu mong đợt rét chóng qua.