← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XVIII

Trần Quốc Tuấn xem lại cáo được các lộ gửi về. Quân các nơi đều đang thao luyện bất kể ngày đêm. Thám báo ta cũng đã gửi tin chính xác số quân mà Nguyên chúa Hốt Tất Liệt trao cho Thoát Hoan để chuẩn bị chinh Nam. Chục vạn quân đã tề tựu dưới trướng gã hoàng tử mà Hốt Tất Liệt rất mực yêu quý. Ngoài quân Thát và hàng binh Tống, đám quân tộc Lê từ đảo Quỳnh Châu và đội quân từ các sơn động Quảng Tây cũng sắp tụ về. Năm trăm chiến thuyền giặc đang dồn tới Khâm Châu. Phen này, xem ra giặc quyết mở thêm một mũi công bằng đường thủy.

Trần Quốc Tuấn thừa hiểu tính toán của Nguyên chúa và lũ mưu thần. Hai lần ỷ vào quân kỵ tràn sang nước Đại Việt chằng chịt sông ngòi, là hai lần bị vây hãm. Quân kỵ Thát Đát xưa nay vốn lấy đánh nhanh làm chính. Chúng quen tiến quân như gió, lại thêm đám mưu thần nhà Tống giỏi bày kế hãm thành triệt lương. Nhưng vua tôi Đại Việt không thủ trong thành mà lẳng lặng xuống thuyền, ẩn hiện không sao lường được. Cho nên phen này, không thể không mang thuyền sang đánh. Cứ xem đám Ô Mã Nhi, Phàn Tiếp, Lưu Khuê... được trọng dụng, rồi đến Trương Văn Hổ được thăng Giao Chỉ hải thuyền vạn hộ là cũng có thể đoán biết Hốt Tất Liệt trông chờ thế nào vào cánh quân sẽ vượt biển tiến sang này.

Vị tướng già trầm tư trông ra ngoài sân vắng. Đã quá trưa. Nắng bắt đầu nghiêng dần qua sân. Lũ chim ri cam đang lách chách chuyền cành. Tháng quý hạ [56] , trời như đổ lửa. Thời tiết năm nay thực độc. Đầu năm, Thiên Cảm hoàng thái hậu [57] băng. Rồi đến Nhân Huệ vương đổ bệnh, cũng mãi mới qua đận hiểm nghèo. Giờ tới lượt Chiêu Minh vương phát ốm. Tá Thiên vương quyền tướng quốc sự chạy đôn chạy đáo. May mà Đức Việp đã được ông Hoàng Ba rèn cặp suốt mấy tháng trời, nếu không tới nay đột nhiên mang gánh nặng thì khó mà mang nổi. Có người tâu xin triệu Chiêu Văn vương đang luyện quân lộ Đà Giang về thay Chiêu Minh vương. Thượng hoàng ướm hỏi ý Quan gia. Nhà vua trả lời: "Tâu Thượng hoàng, tráng chí Đông A còn cuồn cuộn chảy. Kìa xem, không có sức trẻ Hoài Văn vương chặn đứng Thoát Hoan trên bờ Như Nguyệt, đâu dễ để chúng tin rồi mới có Vạn Kiếp oai hùng. Tá Thiên giờ được phen thi thố, sao lại nỡ không tin?” Việc đó bèn dẹp lại. Trần Quốc Tuấn rất vừa lòng với phong thái của Nhân Tông. Quan gia đã thực xứng là người làm vua một nước. Biết đặt lòng tin, biết dùng người tài không kể tuổi, ấy quả là vị vua sáng mà trời đất ban cho nước Nam.

Thường mỗi khi Trần Quốc Tuấn ngồi yên suy nghĩ thế này không ai dám kinh động. Người hầu trong thái ấp cố sức đi lại thật nhẹ nhàng. Chỉ tới lúc nào Quốc công cất tiếng cho gọi ai đó, thì thái ấp dường như mới thở phào và ồn ã trở lại.

Mùi binh lửa đã đến rất gần. Vị tướng già thầm nghĩ. Non sông xã tắc trông cả vào ông. Triều đình trông cả vào ông. Phải đánh thắng giặc thêm một lần nữa. Nhưng vị tướng đang cầm giữ vận mệnh non sông hiểu rằng, gánh nặng trên vai ông đâu chỉ là đánh thắng, mà phải thắng sao cho ít thiệt hại nhất. Dân nước vừa qua một cơn binh lửa, bao nhiêu nhà cửa còn chưa dựng lại, bao nhiêu ruộng vườn vẫn phải bỏ hoang.

Bỗng nhiên, vẳng đến một tiếng đàn. Tiếng đàn thanh khiết và tiêu dao như một áng mây lững lờ bay trên non thiêng Yên Tử. Trần Quốc Tuấn chợt nhớ đến cái ngày ông được nghe tiếng đàn của Đỗ Vĩ vẳng đến từ dãy nhà đọc sách. Người đánh đàn năm ấy đã đi vào cõi xa. Dãy nhà đọc sách treo những bức tranh quý giá mà anh vẽ, giặc đã đốt thành tro. Giờ đây, mới hư ảo mà cũng xót xa làm sao khi từ đâu đó trong thái ấp, lại thấp thoáng tiếng đàn...

Hưng Đạo vương đứng dậy. Ông từ từ mở hé cửa, rồi thong thả đi về phía tiếng đàn. Người gảy đàn phải là bậc cao thâm, thấu hiểu lẽ huyền vi của đất trời. Trần Quốc Tảng cũng là một người như thế, nhưng đây không phải là tiếng đàn của Hưng Nhượng vương. Vị vương tử thứ ba càng thấu hiểu đạo huyền vi, thì lại càng ưa bỡn cợt. Và giờ này, Hưng Nhượng vương không thể có mặt ở Vạn Kiếp. Trần Quốc Tảng đang rong ruổi tuần thú khắp dọc bờ bể từ Hải Đông cho tới Diễn Châu. Người duy nhất có thể gảy ra tiếng đàn này ắt phải là Hưng Ninh vương Trần Tung!

Trần Quốc Tuấn đã đoán đúng. Người gảy đàn chính là vị vương đã bỏ hết cả vai đứng đầu chi Trưởng để thanh thản mà miệt mài nghiên cứu Thiền tông. Cũng chỉ người ấy mới có thể ngay lúc này ngồi giữa Vạn Kiếp gảy một khúc đàn cắt ngang suy nghĩ của Trần Quốc Tuấn.

Tới trước ngôi thảo đường dựng tạm làm nơi đọc sách giờ đang vẳng ra tiếng đàn, Trần Quốc Tuấn dặng hắng rồi cất lời:

– Anh Cả về chơi, sao không báo trước lấy một tiếng?

Lúc ấy, phía ngoài có một người tuổi trẻ bước tới:

– Lạy ông ạ!

Đó là Hưng Đức hầu Trần Quán. Hưng Ninh vương vốn không lập vương phi, khi Thái Tông nhận làm con nuôi mới ban cho một người thiếp. Người thiếp ấy sau sinh ra một người con trai. Người con này mất sớm, cũng chỉ có một con trai nối dõi là Trần Quán. Bao năm, Hưng Ninh vương mải theo Tiêu Dao thiền sư học đạo Thiền; việc chi Trưởng giao cho Trần Quốc Tuấn, việc trong nhà thì phó thác cho người thiếp. Bà âm thầm nuôi lớn con trai và cháu nội. Cha của Quán là con vợ lẽ không được tập tước vương, Quán vì thế cũng chỉ được tập tước Thượng vị hầu. Lần này về Vạn Kiếp, hẳn là Hưng Ninh vương định tiến dẫn Trần Quán để Trần Quốc Tuấn thu dụng.

Trần Quốc Tuấn mỉm cười:

– Cháu ta đã lớn, uy vũ xem ra không thiếu. Giờ là lúc phải ra giúp nước thôi chứ hả, anh chàng hầu tước?

Tiếng đàn bên trong đã tắt. Hưng Ninh vương từ từ bước ra. Quả thật, trông ông không còn mấy phong thái vương gia nữa. Vẻ tiên phong đạo cốt đã thấm vào từng bước đi, vào thần thái và ánh mắt. Nếu không biết chắc, thật khó hình dung lần trước giặc sang, Đức ông Hưng Ninh vẫn cầm một cánh quân đánh cho chúng tơi bời. Hai anh em Hưng Ninh – Hưng Đạo vái chào nhau. Bước vào thảo đường, Trần Quốc Tuấn đưa mắt nhìn. Thiên Thụy đã cho người mang vào một bình sen bày cạnh bàn trà của Đức ông Hưng Ninh. Trần Quốc Tuấn khẽ gật đầu, thầm khen cô con dâu biết nghĩ.

Trần Tung lên tiếng:

– Thiên Thụy thực là khéo đãi ta. Trà ngon, sen thơm. Vậy nên không thể không gảy một khúc Phóng cuồng [58] . Ai ngờ lại kinh động đến suy nghĩ của Quốc công Tiết chế. Thật là đáng tội.

Trần Quốc Tuấn vội đáp:

– Anh Cả về chuyến này chắc đâu phải uống trà thưởng sen. Cháu Thiên Thụy chỉ lo bác chờ lâu nên mới bày biện. Ấy là không đúng. Lẽ là phải đi báo, không được để bác phải đợi như thế...

Hưng Ninh vương xoa tay:

Được buổi thanh nhã mà gảy đàn, thực là trời ban, sao lại không chờ! Hôm nay ta về tìm Vương đệ, quả là có hai việc. Việc tư thì ngắn, nên nói trước. Ấy là xin cho thằng Quán được cắp roi theo quân. Họ Đông A nhà ta chuộng võ. Kẻ bỏ đi như ta cứ đắm đuối mơ hồ, nhưng cháu ta thì quyết phải ra giúp nước. Thằng Quán võ nghệ được thầy dạy từ nhỏ, ta cũng đã xem qua. Binh pháp cũng gọi là biết một chút, tạm đủ dùng. Vậy nên ta mới nhờ Quốc công rèn cặp hộ thằng bé này.

Hưng Đạo vương cười:

Anh Cả trịnh trọng quá. Cháu Quán thì cứ gửi ra Hải Đông, cho đi theo Hưng Vũ vương. Quốc Nghiễn dẫu không có đại tài nhưng làm tướng nghiêm cẩn, nhìn người sâu xa. Người được anh Cả đã tin mà tiến dẫn, ắt không phải kẻ vô dụng. Huống chi, cháu lại là người tuổi trẻ họ Đông A. Bậc cha chú đã già, phải nhanh mà tin dùng con cháu.

Trần Quán hớn hở chắp tay bái tạ Trần Quốc Tuấn. Sau đó, hai Đức ông khoát tay cho Trần Quán lui. Chỉ còn lại hai anh em, Hưng Ninh vương liền nói:

– Trong đám đệ tử của ta, có một kẻ chắc em cũng biết. Kẻ ấy vốn là phó tướng của Hoài Văn, tên là Hoàng Chí Hiển.

Hưng Đạo vương đáp:

– Đó là một tướng tài. Giá cậu ta đi theo Quốc Tảng thì chắc nghiệp làm tướng còn dài. Tiếc là sớm dứt bỏ chuyện trần gian, đi hầu anh Cả. Không biết cậu ta có chuyện gì mà anh Cả phải lặn lội về đây?

Hưng Ninh vương vội nói:

– Không phải chuyện của nó. Hoàng Chí Hiển mặc áo du tăng lang bạt sang Nguyên, dạo khắp Đại Đô. Ta trao cho nó tín phù Hưng Ninh chỉ để phòng hờ, ai ngờ hữu dụng. Nó tìm gặp được lệnh bà An Tư.

Đức ông Hưng Đạo nghe thế cũng không khỏi giật mình. Mỗi tin tức từ lệnh bà An Tư truyền về đều quý giá vô cùng. Đỗ Vĩ và những người đưa tin đã phải đổi cả tính mạng để đem những tin tức ấy về. Đỗ Vĩ đã tử tiết, bao lâu nay lệnh bà An Tư bặt tin. Thám báo ta tung sang Nguyên khá nhiều, tin gửi về cũng tốt, nhưng tin của lệnh bà thì không hề thấy. Đôi lúc Thượng hoàng và Quan gia vẫn ngậm ngùi thương xót nàng công chúa tài hoa mệnh bạc phải gửi thân ở xứ người.

Hưng Ninh vương rút từ trong bọc một que chuyền. Chỉ cần thoáng qua, Trần Quốc Tuấn cũng nhận ra tín vật ấy. Hai chữ Tiểu Bội khảm trai vẫn lấp lánh ở hai đầu. Bất giác, Trần Quốc Tuấn thấy nghẹn lại. Ông nhớ Đỗ Vĩ, nhớ người trai trẻ đa tài. Và thương An Tư. Vậy là giờ đây, trong tay An Tư sẽ chỉ còn một que chuyền duy nhất. Que chuyền ấy là kỷ vật của nước Việt, mà chắc nàng công chúa tha hương sẽ thầm lặng nâng niu đến tận cuối đời.

Hưng Ninh vương khẽ hắng giọng. Ông tránh không chú ý đến thái độ của Hưng Đạo vương mà nói tiếp:

– Lệnh bà An Tư bảo với Hoàng Chí Hiển rằng, Thoát Hoan gần đây rất tin nghe một gã đạo sĩ, hiệu là Thanh Hư tử.

Quả nhiên là một tin quý giá. Những tin như thế này, các thám báo không sao dò nổi. Lần trước, chỉ vì một tin về A Lý Hải Nha, kẻ nắm giữ linh hồn đội quân xâm lược mà bốn người đưa tin bị giặc giết. May mà vừa rồi, Hoàng Chí Hiển lại trở về an toàn. Xem ra, đội quân xâm lược lần này sẽ khác hẳn lần trước. Bởi vì, kẻ nắm giữ linh hồn chủ tướng không phải là một lão tướng, mà lại là một gã đạo sĩ mũi trâu.

– Hoàng Chí Hiển kể, Ngọc Thanh quán của lão Thanh Hư này uy nghi bậc nhất ở cạnh "Chinh Giao Chỉ hành binh thượng thư tỉnh” của Thoát Hoan. Ngay cả Áo Lỗ Xích gặp y cũng phải giữ lễ, không dám phóng túng. Thật ra, cũng bởi mượn uy danh của lão Thanh Hư này nên Hoàng Chí Hiển vài lần trò chuyện được với lệnh bà An Tư mà không kẻ nào dám phá ngang.

Trần Quốc Tuấn nói:

– Thế ra Thoát Hoan lại muốn thành thần tiên rồi ư? Gã mà muốn thành thần tiên thì cũng dễ. Để phen này Đại Việt giúp gã thăng thiên cho thỏa mộng.

Hai vương cùng cười. Tiếng cười như một hiệu báo, để Tiểu Bội lên tiếng, mời hai ông xơi bữa rượu chiều.

Trần Quốc Tuấn sai bày rượu và cho đi gọi Trần Quán. Sau đó, Đức ông sực nhớ ra, vội hỏi Hưng Ninh vương:

– Giờ Hoàng Chí Hiển ở đâu?

Hưng Ninh vương đáp:

– Chắc hôm qua nó đã tới Vân Đồn.

Trần Quốc Tuấn hỏi:

– Nó xuống tìm Nhân Huệ ư?

Trần Tung lắc đầu:

– Nó có quen Nhân Huệ, và chắc cũng sẽ ghé qua chào hỏi. Nhưng chuyến này, có một gã lái buôn cầu nó xuống Vân Đồn để nhờ sang Nguyên xem hộ khu điền trang nào đó. Nó là đệ tử chân truyền của Triệu Trung, nên nói tiếng Tống giỏi lắm. Chí Hiển rất có tài, nó gồm đủ cả nho y lý số lại thấu hiểu cả binh pháp.

Câu nói ấy của Hưng Ninh vương làm Trần Quốc Tuấn tiếc mãi. Giá như Hoàng Chí Hiển ra cầm quân giúp nước. Giá như Hoài Văn chưa tử trận, và Chí Hiển vẫn đang làm phó.

Quốc công Tiết chế cố xua những ý nghĩ lan man. Đức ông đang tránh suy tưởng tiếp tới đoạn giá như chọn một tướng khác đánh trận cảm tử trên bờ Như Nguyệt. Nhưng không, chiến trận không có giá như nào cả. Mỗi chiến thắng đều phải trả bằng một cái giá. Sẽ có những người trở về, và có những người nằm lại sau chiến thắng. Cốt sao, non nước phải vững bền.

Vị tướng già đưa mắt nhìn ra những ngọn núi xa. Yên Tử về chiều đã dần tím. Đức ông cứ đứng yên trước thảo đường nhìn mãi ra ngút tầm mắt. Non nước thanh bình này, giặc lúc nào cũng lăm le xâm chiếm.

Và ông, sẽ lại một lần nữa, là người để trăm họ trông vào. Ông, lại một lần nữa nắm quyền Quốc công Tiết chế thống lĩnh chư quân chống giặc.

Trần Quốc Tuấn ngoảnh lại nhìn. Hưng Đức hầu đang sừng sững chắp tay đứng chờ dưới sân. Nước non này sẽ phải trông vào những chàng trai trẻ đó. Trần Đức Việp, Trần Quán, Hoàng Chí Hiển...

Hưng Đạo vương tin rằng những chàng trai trẻ nước Việt này sẽ quyết không phụ lòng trông đợi của non sông. Ông khoát tay vẫy Trần Quán và bảo:

– Chốc nữa, ta sẽ thảo vài dòng gửi Hưng Vũ vương dặn dò về việc của cháu. Cháu phải nhớ mà rèn luyện, đừng phụ lòng tổ phụ, càng đừng phụ lòng non sông!

Hưng Đức hầu trẻ tuổi đứng sững lại trước những lời to lớn ấy. Hào khí Đông A bất chợt ngùn ngụt trong lòng.

Nhưng, chàng trai trẻ làm sao hiểu rằng, cũng chính lúc ấy, hai vị vương gia Hưng Ninh - Hưng Đạo càng thực sự cảm nhận rõ tuổi già...