← Quay lại trang sách

Chương 4

Cái tin Nguyên quận-công Trịnh Duy-Sản bị đánh tung ra giữa thế-giới quan liêu như một tiếng sét, làm cho ai nấy đều ngẩn ngơ kinh hoảng. Ấy là một dấu hiệu không thể nhầm được, nó báo trước cả một ý định chuyên chế tàn nhẫn và vô tình. Nó là một thanh gươm treo lửng-lơ trên đầu mọi người. Trên từ bậc đại-thần dưới đến hàng liêu-thuộc, hết thảy đều thì thầm bảo nhau:

– Khỏi Kiệt thì đến Trụ, đằng nào cũng khốn!

Và, ngay hôm sau, cái việc ghê gớm xảy ra, nhiều vị quan trong hàng văn võ kéo đến hỏi thăm Trịnh Duy-Sản. Chàng thuật lại đầu đuôi sự khổ nhục của mình, nhưng tuyệt nhiên không lộ chút gì gọi là oán hận hoặc trách móc, là vì, chàng biết những lời gan ruột trong trường hợp này bao giờ cũng rất nguy hiểm.

Sự uất ức, chàng chẳng chỉ dám ngỏ với quan Đại-lý-tự Lê Tung, một bậc lão thần danh vọng nhân-từ, người đương sắp gả cô con gái cho chàng, tức là Ngọc-Quỳnh tiểu-thư. Ngoài Lê tướng-công, Trịnh Duy-Sản cũng có than thở với hai võ tướng khác, bạn chí thân của chàng ấy là Trịnh Trí-Sâm và Lê Quảng-Độ

Lê tướng-công nhân tuổi đã già lại chán cái cảnh hôn quân ám chúa nên sớm lui về trí sĩ.

Ngài ở trong một tòa biệt thự gần cửa Tây hoàng thành, nhất định không hỏi han chi đến việc Triều-đình nữa.

Ngài vốn là một bậc quân tử cương trực và thanh khiết nên địa vị dù rất cao mà gia tư vẫn thanh bạch.

Toà biệt thự Túy mặc viên đủ chứng thực hai đức tính quý báu của ngài.

Ấy là một ngôi nhà cổ, làm theo kiểu Dinh thự các quan to, nhưng không lộng lẫy gì hết.

Nhà cất ngay giữa một vườn cây um tùm đủ cả các danh hoa dị thảo lại có non bộ, có bể cạn thả cá và những lối đi cực kỳ u nhã dẫn tới một nơi thủy tạ hình bát giác dựng ngay bên một hồ sen nhỏ với cái tên rất thanh-thú là Tĩnh-tâm-trai

Từ khi cáo quan về nhà, Lê tướng-công mỗi ngày chỉ lấy việc dạy dỗ cô con gái là Ngọc-Quỳnh tiểu-thư làm quan trọng. Còn thừa chút thời giờ nào ngài dùng vào việc ngâm vịnh để di dưỡng tính tình.

Tương-Dực Hoàng-Đế tuy hoàn toàn chẳng kém chi Quỷ-vương song cũng có ý riêng về bậc lão thần mà đức hậu, tài năng đã được cả nước ca tụng.

Nhân Binh-bộ thượng-thư Vũ Quyền mới soạn xong bộ Đại Việt Thông Giám gồm 26 quyển, nhà vua bèn sắc Lê tướng-công soạn bài tổng luận cho bộ sách vĩ đại ấy, để tỏ cho thiên hạ thấy rằng ngài cũng là một ông vua biết trọng tài và hiếu văn.

Buổi trưa hôm ấy, Lê tướng-công đương ngồi viết bài tổng luận cho Đại Việt Thông Giám ở Tĩnh-tâm-trai, chợt có gia đồng vào bảo Nguyên quận-công Trịnh Duy-Sản tới thăm.

Lê tướng-công đặt bút, vui vẻ truyền:

– Bây ra mời quận-công vào đây.

Chủ khách đã phân ngôi rồi, và gia đồng đã dâng hết ba tuần trà, Lê tướng-công bèn ra lệnh cho kẻ hầu lui đoạn thân mật hỏi Trịnh Duy-Sản:

– Chẳng hay quận-công có việc chi mà diện sắc kém vui như vậy?

Trịnh Duy-Sản thở dài:

– Bẩm tướng-công, tiểu tướng có một việc rất buồn.

– Thì chỗ trong nhà cả, sao không nói rõ cho lão phu biết?

– Bẩm tướng-công, tiểu tướng trong đêm vừa qua bị một việc đại nhục!

Lê tướng-công đứng phắt dậy:

– Ồ, có lẽ nào! … Có lẽ nào một vị hổ tướng mà lại chịu một sự đại nhục bao giờ, trừ phi sự đó….

– Do nhà vua bắt chịu! Vâng chính thế. Và tiểu tướng sang hầu tướng công đây, chính là để cầu một lời chỉ giáo ….

Lê tướng-công từ từ ngồi xuống ghế:

– Nhưng đầu đuôi việc đã xẩy ra thế nào?

– Tiểu tướng đã nhúng tay vào việc giết Quỷ-vương để phò Tương-Dực Hoàng-Đế lên ngôi, ấy cũng là mong trừ sự khổ cực cho trăm họ và đem thái bình đến cho tổ quốc. Tiểu tướng không ngờ đâu Tương-Dực Đế cũng một phường Kiệt Trụ như Quỷ-vương mà thôi!

Quận-công lại tiếp:

– Tương-Dực Hoàng-Đế vừa lên ngôi, chưa kịp thi ân bá đức gì cho trăm họ đã chỉ nghĩ đến những điều hoang dâm xa xỉ. Vừa sai Vũ Như-Tô xây cái Cửu-trùng đài để có thể đứng trên ấy nhìn khắp kinh thành, dò xem những đâu có gái đẹp; nào mê say Ngô Thiếu-Trân là quý-phi của vua trước, treo gương dâm loạn cho người đời. Đêm qua tự tiện bỏ Cấm-thành ngự ra Dầm đàm cùng Quý-phi bày trò ô uế, không nghĩ chi đến nhĩ mục quan chiêm và không coi cả thân ngàn vàng của mình nữa. Tiểu tướng được tin vội sấp ngửa đến dâng lời can gián. Hôn quân đã chẳng nghe thì chớ lại còn lấy lòng Quý-phi bằng cách đánh tiểu tướng năm chục trượng!

Lê tướng-công lắc đầu:

– Đến thế thì quá thật! Một vị quận-công một vị đại tướng! Hừ!

Trịnh Duy-Sản nắm chặt hai tay, nghiến răng mà nói:

– Tiểu tướng hận đã thờ nhầm phải bạo chúa, thực không còn biết nên làm thế nào cho phải!

Lê-tướng-công thở dài và ngần ngừ hồi lâu

Sau cùng, ngài nói:

– Việc nầy kể đáng giận thật nhưng phận mình bề tôi không nhẽ làm thế nào bây giờ…

Trịnh Duy-Sản hung hăng:

– Cứ như ý ngu của tiểu tướng thì Tương-Dực Đế nên cho theo Quỷ-vương xuống âm cung luôn thể!

Lê tướng-công lắc đầu:

– Không được! Làm thế không được!

– Tướng-công bảo vì cớ gì?

– Đã đành để thì có hại cho thiên-hạ, nhưng mà tội ác của nhà vua chưa rõ rệt hẳn trước tai mắt mọi người. Mình mà vọng động bây giờ, không khéo sẽ mang tiếng đại nghịch bất đạo mà thôi.

– Chẳng nhẽ lại đành mang cái khổ nhục trong lòng kỳ cho đến lúc thối gan thối ruột hay sao?

– Ta có một kế, tướng-quân nên theo mà làm.

– Vâng, xin tướng-công dạy cho.

– Tướng-quân hiện giờ đã bị hôn quân ghét bỏ, nến tướng-quân còn nấn ná trong chỗ miếu đường, cái họa diệt thân sẽ không sao tránh khỏi được.

– Bẩm tướng-công, tiêu tướng cũng trộm nghĩ như thế!

– Bây giờ chỉ có cách lánh xa đi là hơn.

– Vâng, lánh xa hôn quân là hơn cả nhưng…

– Nhưng sao?

– Nhưng đi đâu bây giờ? Chẳng nhẽ lên rừng hay xuống biển?

– Không lên rừng mà cũng không xuống biển. Chỉ phải đi về Hải Dương là đủ.

– Tướng-công khuyên tiểu tướng đi theo bọn Trần Cao à?

– Không phải vậy. Và, trái lại, nên đánh bọn ấy, vì chúng nó là một lũ thảo khấu xằng bậy, ai dại gì mà thờ chúng.

– Tiểu tướng chịu không hiểu!

– Tướng-quân hãy tâu xin hôn quân cho ra dẹp loạn Trần Cao. Hôn quân đối với tướng-quân đương coi như cái gai trước mắt, mà giết đi thì chưa dám. Nay tự mình tướng-quân xin đi, hôn quân tất chuẩn y ngay. Như thế có phải nhất cử lưỡng tiện chăng.

Trịnh Duy-Sản đứng dậy chắp tay nói.

– Đa tạ tướng-công đã trỏ đường sống cho tiểu tướng!

– Tướng-quân đi xa rồi, hôn quân tất không còn kiêng nể gì nữa, sẽ tha hồ làm ác. Chờ lúc nào tội trạng của hôn quân đã rõ, tướng-quân về triều hỏi tội là vừa.

Trịnh Duy-Sản gật đầu:

– Thực là cao kiến! Tiểu tướng thoát nạn phen này, chính là do công ơn của tiên sinh…

Chàng nói xong từ biệt Lê tướng-công ra về. Chàng vào thẳng tư thất, cho mời hai vị Trình Trí-Sâm và Lê Quảng-Độ tới để cùng bàn về cái mưu của Lê tướng-công.

Hai họ Trình và Lê rất lấy làm tán thành.Trịnh liền thảo sớ để dâng lên Tương-Dực Hoàng-Đế, giọng thiết tha như cầu xin một ân huệ:

Muôn tâu Thánh-thượng

Hiện nay các loạn đảng rải rác cả khắp nơi, hoành hành rông rỡ, làm cho sinh linh đồ thán, trăm họ điêu linh và rất có thể phạm đến sự an toàn của quốc gia.

Hạ thần vốn dòng võ tướng, có phận sự phải đem binh dẹp loạn, không những cứ lẩn quẩn ở chỗ miếu đường, xa mảng việc nước. Vậy cúi xin Thánh-thượng gia ân cho hạ thần được cầm binh đi tiễu giặc để trọn cái trách nhiệm phò tá quân vương và vỗ về dân chúng.

Kính tâu,

Thần, Nguyên quận-công

Trịnh Duy-Sản bái.

Tờ sớ dâng vào cung quả nhiên được Tương-Dực Hoàng-Đế chuẩn y.

Nhà vua, sau khi hạ lệnh đánh Duy-Sản năm mươi trượng, lắng nghe thấy văn võ trăm quan đều tỏ ý bất bình, cũng hơi sờn lòng. Ngài đương nghĩ cách khu trừ Duy-Sản, nay bỗng dưng chàng tự mình dâng sớ xin đi xa, thực như nhổ cho nhà vua một cái gai. « Được lắm!… Ta sẽ mượn tay bọn nghịch mà cắt bỏ cái bướu này!»

Tương-Dực Hoàng-Đế thân cầm bút châu phê và cho lệnh triệu Duy-Sản vào chầu. Ngài ôn tồn bảo chàng:

– Sau khi quá giận, Trầm lấy làm tiếc đã làm thất thể diện hiền khanh, vậy hiền khanh cũng đừng nên oán vọng Trẫm làm chi…

Trịnh Duy-Sản chắp tay nói:

– Vua bảo chết mà không chết, ấy là bất trung. Tội thần đáng chết vậy mà vua tha không giết, thần đâu dám đem lòng oán vọng.

– Hiền khanh thực là một bậc trung dũng. Trẫm vui lòng đem trọng sự giao cho hiền khanh, vậy các việc hiền khanh ở nơi quân thứ nên tùy tiện mà làm không cần phải đãi chiếu nữa.

Trịnh Duy-Sản lạy tạ.

Tương-Dực Đế liền trao thượng phương kiếm và cờ ấn nguyên nhung cho chàng:

– Từ phó tướng trở xuống, kẻ nào sai quàn lệnh, hiền khanh cứ việc chém đầu. Nhưng, việc hành quân dù nghiêm khắc, Trẫm chắc hiền khanh cũng không quên rằng sự nhân từ là cái đức chính của người làm tướng.

Trịnh Duy-Sản lạy lạ lui ra.

Ngô Quý-phi liền hỏi vua:

– Duy Sản là một tay kiêu dũng nhất đời. Nay vì uất nhục mà xin đi, Bệ hạ chuẩn tấu, khác gì thả hổ về rừng, buông rồng xuống vực!

Tương-Dực Đế cười:

– Quý-phi chỉ biết có một mà không biết có hai. Trịnh Duy-Sản còn ở chốn Triều-đình ngày nào, Trẫm còn phiền lòng ngày ấy, nay hắn tự nguyện đi dẹp giặc, ấy là Trời xui ra thế để cho kẻ khác giết y thay cho Trẫm vậy.

– Ngộ y làm phản, theo với Trần Cao chẳng hạn?

– Lúc ấy, tội y sẽ rõ ràng, và Trẫm có thể sai quân đi đánh được.

Ngô Quý-phi cúi đầu:

– Bệ hạ là bậc thánh quân, liệu việc hẳn phải đúng ; thần thiếp đàn bà, gọi là dự bàn quốc sự chứ thực không biết gì cả!

– Vậy ái khanh hãy truyền bày tiệc yến để cùng Trẫm mua vui. Từ nay thì không một kẻ nào còn dám quấy rầy nữa!