Chương 5
Từ hôm Trịnh Duy-Sản cờ mở trống giong, cầm ấn soái đi dẹp giặc, Ngô Thiếu-Trân cảm thấy như chàng đã mang theo đi mất cả tâm hồn nàng.
Quý-phi dù rằng được Tương-Dực Hoàng-Đế rất sủng ái, nhưng chính vì vậy mà nàng càng buồn vô cùng.
Nước đời thực cũng éo le!
Người yêu nàng thì nàng mê lại không yêu.
Người nàng yêu thì nhất định cứ hờ hững, cái rẻ rúng tình yêu của nàng như một vật nhơ bẩn.
Cái địa vị của nàng hiện thời có thể coi là may mắn tuyệt đích, song sự được mê say, được phú quý phải đâu đã là hạnh phúc nhân sinh!
Trời! giá Tương-Dực Hoàng-Đế là Trịnh Duy-Sản…
Giả sử sủng ái của vua do chàng mà dù chỉ một phần trăm thôi, Ngô Thiếu-Trân cũng đã lấy làm mãn ý.
Nàng yêu Duy-Sản ngay từ khi Uy-Mục Đế còn trị vì. Nàng đã lợi dụng bao nhiêu cơ hội để làm cho Duy-Sản hiểu rõ lòng nàng.
Người thanh niên anh hùng cứ trơ trơ như đá.
Chàng cố ý làm ra câm điếc trong những sự tỏ tình của Thiếu-Trân. Sự kiêu kỳ ấy đã làm thương tổn lòng tự-ái của Quý-phi một cách ghê gớm. Nàng thù ghét Duy-Sản đến có thể ăn thịt được chàng. Nàng đã dùng đủ mưu cớ để hãm hại chàng mà không thành. Lần này là lần cuối cùng mà nàng cũng không được toại ý nốt!
Trời! lúc Duy-Sản vào cung xin đi dẹp giặc, nàng chỉ thầm mong vua hạ lệnh giết chàng đi cho bõ ghét. Nàng nguyền rủa: « Trông mặt hắn sao mà khả-ố thế chả biết! »
Cứ ngay cả như khi ấy, nàng tưởng có thể tự nàng cầm dao mà hành hình Duy-Sản được. Vậy mà khi chàng vâng chiếu chỉ ra đi, Thiếu-Trân lại trở nên bâng khuâng nhớ tiếc như người đánh mất lạng vàng.
Cảnh vật quanh mình nàng thành tẻ ngắt. Sự sống như đã rút khỏi các vật đã tạo nên cái khung cảnh đó nàng tưởng hoạt động — cái khung cảnh vàng son lộng lẫy, có thể làm nở mày nở mặt một người khó tính nhất trong số các người khó tính.
Cái vị cao lương không còn chi ngon lành nữa. Đàn ca chỉ khiến nàng thêm sốt ruột và ngay cả những giờ chầu chực quân vương — cái lẽ sống của nàng — dần dần cũng nặng nề và khó chịu cho nàng.
Nàng bực tức thấy tâm hồn nàng lúc nào cũng theo dõi bên mình Duy-Sản.
Nàng cho thế là nhục cho nàng, nhưng mà làm cách nào? Nàng có tự chủ được nữa đâu!…
« Bực hơn nữa là mình thì cứ vấn vương vì hắn trong khi hắn lạnh lùng đến gần như không nhớ rằng ở đời còn có mình nữa ».
Quý-phi dậm chân cau mày. Nàng nghiến hai hàm răng kèn kẹt, bởi một ý tưởng đột ngột vừa lòe ra trong óc nàng: « Có lẽ va đã yêu! »
Phải chắc chỉ vì thế!
Một người thanh-niên chỉ có thể hờ hững với một người đàn bà đẹp, khi nào lòng người con trai ấy bận rộn vì một tình yêu khác, một người đàn bà khác.
Người đàn bà đã làm chủ được lòng chàng đã chiếm đoạt hết tinh thần chàng, đã khiến chàng thờ ơ với nàng, cái người đàn bà ấy là người nào?
Thế ra tất cả oai quyền, tất cả thế lực của nàng, tất cả nhan sắc của nàng đều vô ích hay sao?
Thiếu-Trân rít lên:
– Đến nước này thì tức chết đi mất thôi! Ta mà dò ra con yêu tinh ấy là đứa nào thì ta quyết băm vằm nó ra làm trăm ngàn mảnh..
– Tâu lệnh bà, sự ấy kể ra chẳng có khó gì...
Câu đáp thình lình khiến nàng quay phắt lại
– Ồ, Vũ Thái-giám!
Vũ Như-Tô cúi rạp xuống trước mặt Thiếu-Trân.
– Vừa rồi Thái-giám nói gì?
– Tâu lệnh bà, tiểu thần nói cái sự mà lệnh bà ao ước kia thực ra không khó chút nào hết!…
– Nhưng Thái-giám biết ta ao ước điều chi?
– Lệnh bà đương muốn biết người đàn bà nào đã chiếm đoạt tấm lòng của Nguyên quận-công Trịnh Duy-Sản.
Thiếu-Trân đỏ bừng sắc mặt:
– Ngươi đoán giỏi quá. Và như thế tức là ngươi có biết kẻ kia là ai?
– Tâu lệnh bà, tiểu thần có biết vị giai nhân ấy…
– Giai nhân?
– Tâu, thực là một tuyệt thế giai, một danh hoa khuynh quốc vậy.
Thiếu-Trân biến sắc:
– Ồ!. …
– Ngài là lệnh ái quan Đại-lý-tự…
– Lê Tung?
– Chính thị!….
– Nó là tình nương của Trịnh Duy-Sản?
– Chẳng những là tình yêu mà còn là vị hôn thê của Nguyên quận-công vậy.
– Thảo nào!…
Vũ Như-Tô thấy lửa cháy, vội đổ thêm dầu:
– Khắp kinh kỳ này ai cũng ngợi khen đôi ấy là trai tài gái sắc, đôi lứa xứng đôi vậy.
– Ấy là ý kiến của thiên hạ. Riêng mắt ngươi thấy thế nào?
– Tiểu thần thấy lời ấy là rất đúng. Lê tiểu-thư quả là một trang quốc sắc thiên hương, trong khi Nguyên quận-công đường đường một vị niên thiếu anh hùng, tài như Sở Bá-vương, mạo như Mã Mạnh-Khởi vậy
Thiếu-Trân đập taỵ xuống bàn:
– Này, Thái-giám, ta không thể nào chịu được những lời tán dương quá đáng những kẻ mà ta thù ghét.
Vũ Như-Tô làm ra mặt vô tội. Y hấp tấp quỳ xuống mà rằng:
– Muôn tâu nương nương, hạ thần sơ ý, tội thực đáng muôn chết!…
– Ta sẵn lòng quên lỗi cho nhà ngươi, nếu nhà ngươi hết sức giúp ta trong việc này.
– Muôn tâu nương nương, hạ thần dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không dám từ, nếu làm thế đủ khiến nương nương vui lòng.
– Được lắm!
– Xin nương nương ra lệnh, hạ thần tức khắc thi hành.
Thiếu-Trân ngẫm nghĩ một lát:
– Ngươi có cách gì làm cho con gái Lê Tung phải lìa xa Trịnh Duy-Sản chăng!
Vũ Như-Tô vờ hoảng hốt:
– Trăm lạy nương nương, nghìn lạy nương nương, việc gì thì tiểu thần xin phụng mệnh chứ đến sự chia rẽ nhân duyên của Nguyên quận-công tiểu thần quả chịu không thể sao được. Xin nương nương xá cho.
– Nếu vậy ta còn nhờ cậy ngươi được việc chi nữa!…
Vũ Như-Tô sụp lạy như chày máy.
Ngô Quý-phi nhìn đi chỗ khác mà rằng:
– Chẳng hạn giết chết con bé ấy đi… Đương đêm, vây chặt lấy tòa nhà của lão Lê Tung, phóng hỏa đốt cho chết hết mọi đứa là xong chuyện!
Vũ Như-Tô lắc đầu le lưỡi:
– Tâu nương nương, việc ấy không thể được. Quan Hình-bộ Thượng Thư đương Triều vốn là chỗ đồ đệ của Lê Tướng-công. Nếu xảy ra bị tai biến như thế, quan Hình-bộ tất nhiên cố tìm ra manh mối thi nguy to cho hạ thần …
Ngô Quý-phi cười nhạt:
– Thế thì nhà ngươi còn được việc gì nữa?
Vũ Như-Tô hình như chỉ đợi chờ có lúc này. Thâm ý của va độc địa vô cùng, nhưng va vẫn cố làm ra vẻ thản nhiên lạ. Va muốn cướp sự sủng ái của Tương-Dực Hoàng-Đế bằng cách đẩy vua vào sự ăn chơi để vua không thể rời va được nữa. Muốn được thế va phải làm cách nào cho vua nhạt Ngô Quý-phi. Sự này rất nguy hiểm: nếu va làm không khéo, để Quý-phi trông rõ lập tâm của va, thì thế nào nàng cũng hạ thủ trước. Một người như Ngô Quý-phi là một người thông minh sâu sắc vô cùng. Vũ Như-Tô gần nàng cảm thấy như gần một con báo, bề ngoài dịu dàng êm ái hết sức nhưng xuất kỳ bất ý, nanh vuốt xòe ra thì kẻ ở gần sẽ tan xương nát thịt ngay tức khắc. Vũ thấy Trịnh Duy-Sản được Ngô Quý-phi yêu trộm nhớ thầm thì va đánh ngay vào chỗ yếu của Quý-phi. Va cố gợi lòng ghen của nàng. Một khi đàn bà đã ghen, sự sáng suốt, sự bình tĩnh sẽ mất hẳn. Và, lúc ấy, va có muốn làm gì mới hành động được.
Dụng tâm của Vũ quả nhiên thực hiệu.
Chỉ một vài câu đâm hông của va, Ngô Quý-phi quä nhiên nổi cơn ghen đến nỗi nghĩ cả đến sự giết người.
Lúc này là lúc va phải lợi dụng thời cơ đây.
Nghĩ thế, Vũ Như-Tô liền làm bộ khúm núm mà rằng:
– Tâu nương nương, giết Lê tiểu-thư thì hạ thần quả thực không dám giết. Nhưng..
Thiếu-Trân lừ lừ nhìn Vũ Thái-giám chẳng khác con hùm vờn con dê non:
– Nhưng sao?
– Tâu nương nương, hạ thần không cần phải giết Lê tiểu-thư mà…
– Nói nhanh!
– … Mà vẫn có thể khiến nàng phải lìa Nguyên quận-công như thường.
Đôi mày liễu đương cau có bỗng tươi hẳn lên.
– Ngươi nói thực đấy chứ?
– Hạ thần đâu dám man quý phi.
– Bằng cách nào?
– Nương nương có tha tội cho hạ thần mới dám nói.
– Cho phép nhà nguơi cứ nói.
– Hạ thần tính cần phải mượn thế lực của Hoàng-thượng.
– Ta không hiểu…
– Nghĩa là… nếu bây giờ có cách gì để Hoàng-thượng trông thấy Lê tiểu-thư thì ý muốn của nương nương được tựa như nguyện ngay tức khắc.
Ngồ Quý-phi biến sắc:
– Ồ, gì chứ sự ấy quyết không được.
– Tâu...
– Nhà ngươi phải biết rằng Hoàng-thượng hiếu sắc lắm. Ta nếu để vua nhìn thấy nó thì có khác gì ta tự giáng mình vào lãnh cung.
– Tâu nương nương...
Thiếu-Trân gạt phắt:
– Thôi, ngươi bày kế khác!
– Hạ thần có cách làm cho nương nương không phải lo ngại gì nữa.
– Làm cách nào?
– Làm cách nào để Hoàng-thượng phải mang ơn nương nương, và do đấy sẽ nể nương nương hết sức.
– Nghĩa là…
– Nghĩa là nương nương hãy vời Lê tiểu-thư vào cung để Hoàng-thượng trông thấy. Thế nào ngài cũng chú ý đến Lê tiểu-thư và hỏi. Lúc ấy nương nương sẽ tâu.
– Hừ!...
– Nương nương sẽ tâu đại ý: « vì thần thiếp lúc nào cũng mong nhà vua được mãn ý nên lưu tâm kiếm gái đẹp để dâng ngự dụng» Hoàng-thượng sẽ cảm tấm lòng của Quý-phi và sẽ vì nể người hết sức.
– Thế ngộ kẻ kia nhân lúc vắng ta mà đem lời ỏn thót nọ kia?...
– Tâu nương nương, sự ấy, thần dám cam đoan sẽ không xảy ra.
– Ngươi vịn vào lẽ gì mà dám nói chắc như vậy?
– Lẽ thứ nhất là Lê tiểu-thư không phải người sẽ quên lời với Trịnh tướng-quân vui lòng nhận lấy sự phú quý phi nghĩa. Lẽ thứ hai là Lê Tướng-công chắc sẽ từ chối cái ý định của Hoàng-thượng, viện cớ nàng đã hứa hôn với Nguyên quận-công rồi.
– Tưởng gì, chứ nếu như vậy thì việc của ta làm phỏng được kết quả gì?
– Tâu nương nương kết quả lắm chứ!
– Ngươi nói lạ!
– Tâu nương nương, người hẳn rõ bản tính của đức Hoàng-thượng?
– Có, nhưng ta vẫn không rõ ý ngươi ra sao ?
– Thần muốn nói rằng Hoàng-thượng ngài đã muốn gì thì tất muốn cho bằng được. Ngài nhất định lấy. Lê Tướng-công nhất định từ chối. Sự xung đột sẽ xảy ra và coi chừng cái mệnh của nhà họ Lê...
Ngô Thiếu-Trân cả cười:
– Giỏi! Nhà ngươi giỏi thực!… Bây giờ ta mới hiểu rằng …
– Lệnh Bà sẽ mượn tay Hoàng-thượng mà giết Lê tiểu-thư.
– Như vậy Trịnh Duy-Sản sẽ không còn hy vọng gì nữa! Phải phải lắm!….
Thiếu-Trân hớn hở đắc chí. Trong khỉ ấy, Vũ Như-Tô lại nghĩ khác. Va chỉ cốt lừa cho Thiếu-Trân để Lê tiểu-thư giáp mặt vua. Lúc ấy va sẽ có kế riêng để cướp sự sủng ái của nàng về phần mình..