← Quay lại trang sách

Chương 6

Từ ngày sủng ái Ngô Thiếu-Trân, Tương-Dực Hoàng-Đế được hưởng đầy đủ những khoái lạc về tửu sắc.

Cái sở nguyện bình sinh của nhà vua kể đã thỏa mãn lắm.

Nhưng, không ngờ, chính sự đầy đủ ấy lại khiến nhà vua bắt đầu ngáp dài. Sự chán nản, sau một thời gian, lại trở lại, chiếm đoạt lấy tâm hồn ông vua tham thanh chuộng lạ ấy, như con bạch tuộc vươn ra trăm nghìn cánh tay mềm mà bóp ngạt một cái mồi ngon.

Tương-Dực Đế suốt ngày cứ băn khoăn như thiếu thốn một cái gì.

Những chén rượu nồng đối với Ngài dần mất hết hương vị.

Những món cao lương trở nên nhai rơm khô.

Những bài đàn, khúc hát đều máy móc bởi nghe mãi hàng trăm ngàn bận.

Tất cả các cung phi, chẳng rõ vì nhìn luôn hay sao, đều trơ trẽn, già nua, không gợi cảm chút nào nữa.

Và Ngô Thiếu-Trân Quý-phi…ồ!.. nàng chẳng còn dịu dàng khả ái như trong những ngày đầu... Nàng luôn luôn có vẻ băn khoăn xa vắng thế nào ấy. Nhất là Ngài không còn thấy ở Quý-phi một cái gì là bí mật nữa

Tương-Dực Đế hết sức buồn rầu. Ngài nghĩ cách để ra khỏi cái tình trạng đầy bứt rứt.

Nhưng ra bằng cách nào?

Ừ, ra bằng cách nào!

Tương-Dực Đế ngáp dài và tự nhắc lại câu hỏi bối rối.

Vừa hay Thiếu-Trân tự ngoài đến.

Vua trỏ một chỗ ngồi bên bảo tọa và hờ hững:

– Ái khanh ngồi đây

Cách đón tiếp ấy, một người như Thiếu-Trân nhầm làm sao được.

Nàng quỳ xuống hỏi:

– Tâu Thánh-thượng, chẳng hay vì sao mà long nhan kém tươi như vậy?

Tương-Dực Đế bực tức vì những câu nàng hỏi lục vấn như thế lắm. Ngài quyết nói toạc ý nghĩ ra một lần:

– Trẫm buồn lắm. Cuộc đời sao mà tẻ nhạt quá chừng!

Vừa nói, vua vừa liếc trông Thiếu-Trân để xem những lời Ngài phán có hiệu quả ra sao, bỗng Quý-phi quỳ tâu:

– Tâu Bệ-hạ, điều ấy thần thiếp ngày đêm không lúc nào không để ý. Vì thần thiếp cho rằng để Bệ-hạ phải kêu buồn, ấy thực là tội ở thần thiếp vậy.

Tương-Dực Hoàng-Đế ngạc nhiên trước thái độ ấy của Ngô Quý-phi. Sự ngạc nhiên to đến nỗi Ngài không nói gì được và chỉ nhìn Quý-phi chằm chặp:

«Thế này thì còn ai hiểu đàn bà ra làm sao»

Thiếu-Trân cười thầm, bởi nàng đoán rõ ý ấy của vua. Nàng nói luôn:

– Bởi lo lắng hằng ngày như vậy, thần thiếp mới tức ra được một của lạ, khả dĩ đẹp lòng Thánh-thượng được…

Tương-Dực Đế vội hỏi:

– Vật lạ ấy là gì vậy?

– Chính là con gái Lê Tung, một đóa danh hoa khuynh quốc!

Tương-Dực Đế mừng rơn nhưng cũng vờ nói:

– Ồ, đã chắc đâu! thiên hạ hay làm cho to chuyện như thế chứ sụ thực vị tất đã…

– Tâu Bệ hạ Lê Tiểu-thư quả thực là một nhan sắc khuynh thành. Thần thiếp chẳng rõ Dương Quý-phi, Tây Tử khi xưa đẹp như thế nào, sau thần thiếp đoán rằng bất quá chỉ như Lê Tiểu-thư là cùng.

– Gớm thế kia?

– Thần thiếp khi nào dám dối vua!Và nếu Thánh-thượng muốn nhìn nàng, thần thiếp xin vời nàng vào cung tức khắc.

Tương-Dực Đế ngơ ngẩn cả người vì câu nói. Sự ngạc nhiên của nhà vua không còn lấy lời mà tả được nữa.

Thế này là thế nào?

Thiếu-Trân rắp tâm làm sự gì?

Chắc hẳn phải lo một cơ mưu gì đây.

Là bởi, Tương-Dực Đế không còn lạ sự nhỏ nhen của đàn bà nữa, khi mà người đàn bà bắt đầu ghen.

Thiếu-Trân đương được nhà vua sủng ái. Thường tình thì ai ở vào địa vị của nàng cũng phải làm hết cách để giữ vững lấy cái phú quý mà mình đương thụ hưởng.

Nhất là Thiếu-Trân đã không còn là một thiếu nữ mơn mởn đào tơ nữa.

Nàng có thể ghen ghét với bất cứ một cung nhân nào còn đáng được để mắt tới.

Nàng có thể độc địa với những ai xét ra sẽ phạm đến quyền lợi của nàng.

Nàng có thể phạm tội giết người để trừ khử một tay kình địch.

Vậy mà, trái hẳn lại!..

Thiếu-Trân đã tự mình tìm một cô gái tơ để đem vào cung.

Cô gái tơ ấy lại là một danh hoa khuynh quốc, và con một vị đại thần thế lực, nghĩa là một người mà Thiếu-Trân sẽ không bắt nạt được, một người sẽ đủ tư cách đối chọi với nàng.

Người ấy một khi vào cung, Thiếu-Trân còn làm cách nào mà giữ vững cái địa vị mình nữa?

Nàng vừa trẻ, vừa đẹp, vừa mới. Thiếu-Trân, trái lại, vừa luống tuổi, vừa nhàm bởi đã cũ.

Nàng hẳn không lạ gì cái nông nổi thâm trầm của cuộc đời một người cung phi.

Một người cung phi, hôm này, còn hét ra lửa, vậy mà cũng người ấy, ngày mai, đã âm thầm lui vào lòng sự cô quạnh bởi ân vũ lộ đã nhạt rồi.

Mà một khi ơn vũ lộ đã nhạt rồi, đời người cung phi sống cũng chẳng khác gì chết, bởi sống mà cứ đành phải âm thầm ôm một mối u hận để nhìn cái thanh xuân của mình như bông hoa tàn rữa, mỗi ngày một rụng dần từng cánh.

Vậy thì cái việc Thiếu-Trân định làm kia phải có một duyên cớ ngấm ngầm. Nó không chừng là dấu hiệu của cả một âm mưu ghê gớm.

Nhưng cuộc âm mưu gì? Nó sẽ đưa lại cho Thiếu-Trân những kết quả gì?

Nàng hẳn phải hiểu rõ nhà vua là một tâm hồn ít tình cảm. Một khi Ngài đã không vừa ý, một khi Ngài đã nổi giận, Ngài có thể hạ lệnh chém đầu bất cứ ai là người ấy Ngài rất quý mến xưa nay. Đã hiểu rõ thế, nàng tất hiểu luôn rằng nếu làm bậy nàng sẽ bị nguy đến tính mệnh ngay.

Và, như thế, tức là chơi với lửa. Một kẻ ngu ngốc đến đâu cũng chẳng được tự nhiên chơi với lửa. Huống hồ là Thiếu-Trân.

Hoặc giả nàng nghĩ rằng: nàng không chắc có giữ nổi sủng ái của nhà vua mãi mãi. Một vật báu vùi mình không thể giữ mãi thì chi bằng tự mình trao lại cho người khác hoặc sẻ bớt cho người khác. Làm vậy, nàng sẽ có ân tình với Lê Tiểu-thư.

Một đằng nữa, nàng sẽ khiến nhà vua không nỡ bỏ nàng.

Phải, chỉ có vậy.

Tương-Dực Đế kết luận theo ý Ngài như thế thì lòng tự nhiên cảm thương Ngô thị không biết chừng nào

Ngài dịu dàng cầm tay Thiếu-Trân mà nói rằng:

– Ái khanh!… Ái khanh định đem con gái Lê Tung vào cung để cho nàng ấy sẽ cướp mất cái địa vị của ái khanh hay sao?

Thiếu-Trân mỉm cười:

– Tâu bệ hạ, bổn phận của thần thiếp là phải làm cách nào mua vui cho bệ hạ luôn luôn. Làm thế, thần thiếp có bị thiệt riêng chăng nữa, có sá kể gì nếu sự thiệt hại của thần thiếp sẽ đem lại hoan lạc cho quân vương.

– Ồ… ái khanh thực là người bầy tôi trung thành nhất của trẫm.

Nàng lẳng lơ đáp:

– Tâu bệ hạ người ban khen ấy thiếp e không đúng sự thực chăng?

– Tại sao?

– Tại thần thiếp đã chắc chắn mười mươi rằng nói thế mà thôi chứ chẳng đời nào thần thiếp sợ bị thiệt thòi.

Tương-Dực Đế cả cười:

– À, thế ra biết ta ở đời chỉ có ái phi mà thôi ư?

– Tâu bệ hạ, mặc dầu ngu dốt, thần thiếp có thể nói rằng biết vua không ai bằng kẻ bầy tôi này.

– Ồ… tốt!..tốt quá!.. Vậy Trẫm mong đợi ái khanh một sự hoan lạc vô cùng đấy, ái-khanh khá mau mau vì Trẫm mà thực hành cái ý định đáng khen kia.

– Thần thiếp xin phụng mệnh!

Nàng tức khắc thân tự thảo tờ vời Lê Tiểu-thư:

« Đương Triều Quý-phi Ngô

Thư cho Lê Tiểu-thư nhã giám

Nhân khi nhàn đọc sách cổ nhân, tôi gặp nhiều chữ không hiểu. Lại mang nghe tiểu thư là bậc Ban, Tạ hiện thời nên muốn cùng tiểu thư gặp mặt để luận đàm nghĩa sách. Tiểu thư nên theo ngay Vũ Thái-giám vào cung, tôi chờ. »

Tương-Dực Đế xem thư mỉm cười:

– Cái thư này ý tứ kín đáo lắm vả khi tiếp đọc, Lê Tiểu-thư chắc sẽ vào cung ứng chỉ ngay.

Quý-phi liếc nhìn vua một cách hữu tình, đoạn nàng quay ra gọi Vũ Như-Tô:

– Thái-giám mau mau đem ý chỉ này và song loan ra biệt thự Lê tướng-công triệu tiểu thư vào đây.

Vũ Như-Tô cúi đầu lĩnh mệnh và lập tức lui ra.

Ngô Quý-phi rót rượu dâng vua.

Tương-Dực Đế cảm thấy lòng vui như hội. Ngài nóng nảy coi thời khắc chậm như sên bò. Luôn luôn Ngài nhắc cốc lên lại đặt xuống, mặc dầu Ngài cố điềm tĩnh để khỏi mích lòng Thiếu-Trân.

Sự thực, vua đợi chờ không lâu.

Một là vì lời chỉ rất đứng đắn, không để cho ai có thể ngờ việc gì được. Hai là vì không có lẽ gì khả dĩ viện ra để từ chối được.

Bởi thế nên Lê Tiểu-thư, sau khi hỏi ý cha, đành phải lên kiệu vào cung.

Vũ Như-Tô vui sướng như người bắt được của. Mà y thực là người bắt được của chốc. Một khi mà Lê Tiểu-thư đã ra mắt Tương-Dực Hoàng-Đế, y chắc chắn sẽ làm cho Ngô Quý-phi phải mất đứt sự sûng ái của vua.

Va sẽ hết sức chiều chuộng người mới để vơ quyền hành về phần mình.

Đã đành Lê Tiểu-thư đã đính hôn cùng Nguyên quận-công Trịnh Duy-Sản, nhưng theo ý Tô, một ông quận-công sao bằng một ông Hoàng-đế.

Sự phong lưu phú quý ở đời, ai mà từ bỏ được. Nhất là sự phú quý ấy lại cùng cực, lại ở trên tất cả thiên hạ.

Lê Tiểu-thư chắc chắn sẽ xiêu lòng và nhận cái ngôi quý-phi trong nội điện.

Lê Tiểu-thư bằng lòng ấy là Ngô Quý-phi sẽ bị sa thải.

Từ ngày mà Ngô Quý-phi bị sa thải, Vũ sẽ bắt đầu nắm hết quyền hành trong nội cung. Va sẽ đẩy Tương-Dực Đế vào sâu sự tửu sắc hoang dâm để vững thế lực mình. Va sẽ mua chuộc lòng văn võ trong Triều. Và, nếu trời giúp va, tòa Cửu-trùng đài kia hẳn sẽ là của va chứ còn của ai vào đấy nữa!

Vũ Như-Tô vừa đi vừa nghĩ vừa nhơn nhơn đắc ý, tưởng đâu sự giầu sang đã nắm chắc trong tay rồi!

Va dẫn Lê Tiểu-thư vào hậu cung.

Kiệu boa đặt xuống trước thềm son. Vũ khom lưng tự mình mở cánh rèm châu đón Lê Tiểu-thư:

– Xin mời tiểu thư lên thềm. Quý-phi đương đợi.