← Quay lại trang sách

Chương 7

Từ hôm ra quân, Nguyên quận-công Trịnh Duy-Sản đánh đâu được đấy, uy danh thực là lẫy lừng.

Nhưng mà, về mặt hành binh, nếu chàng được hoàn toàn đắc ý thì về mặt tâm tình chàng bị hoàn toàn thất vọng.

Một đằng chàng càng nghĩ càng uất ức vì trận đòn hôm ở trên hồ Lãng-bạc. Nó là biểu hiệu đau đớn của sự nhầm to của chàng khi chàng đem tâm thành ra thờ Tương-Dực Đế.

Chàng giận mình hơn nữa là ngay từ đầu chàng đã hoài nghi ông vua ấy. Vậy mà chàng còn cố đem công phu ra làm một việc không những vô ích mà còn tai hại là khác nữa.

– « Mình thực là ngu quá lợn! Phạm Tăng khi xưa thờ nhầm Hạng Vũ còn có cái an ủi là vị tình tự kỷ. Chí như, ta thì thực không còn vì một lẽ chính đáng nào cả. » Chàng càu nhàu tự trách và tiếc rằng chàng sao đã không sớm biết lui về sống cái đời thanh cao nhàn tản của một tay kiếm khách phiêu lưu.

Chàng đã trót u mê như vậy nên những cuộc chiến thắng, hiện nay đều chỉ toàn chứa chất một vị chua cay mà thôi.

Thực thế một người tài năng trí dũng như chàng, nếu gặp được minh chúa mà thờ thì cái sự nghiệp nghìn thu phải là rực rỡ hết sức.

Đằng này chàng đắc thắng bao nhiêu, chiến công của chàng cũng chỉ là công uổng mà thôi.

Lắm lúc tự hào, chàng cũng nảy ra nhiều ý tưởng ngông cuồng: Bọn Trần Cao và các tay tướng khác chẳng đương cũng vuốt ve một cái mộng đế vương đấy ư? Tất cả bọn họ đều bất tài nên chắc chắn sẽ chẳng nên cơm cháo gì.

Còn chàng?

Trịnh Duy-Sản mỉm cười:

– Ta ấy ư? Ta làm thừa sức!

Câu ấy là một câu đúng sự thực.

Kể về võ dũng Trịnh Duy-Sản là một viên tướng sức địch muôn người.

Về mưu cơ?

Chàng nhường chí Trương Tử Phòng và Chư Cát Lượng!

Đã thế trong tay chàng lại cầm trọng binh. Mà hiện tướng tài trong thiên hạ bây giờ, trừ hai tướng Trình Chí-Sâm và Lê Quảng-Độ, không còn mặt nào khả dĩ đối đầu với chàng được. Hai vị danh tướng lại là bạn chí thân của chàng và hiện đương dưới quyền chàng.

Ồ, chàng còn đợi gì mà chưa một phen làm tỏ mặt phi thường?

Nghĩ đến đây, Trịnh Duy-Sản lại nhớ đến Ngọc-Quỳnh. Một người như Lê Ngọc-Quỳnh tiểu-thư tài sắc vẹn toàn, đem đặt lên ngôi hoàng hậu cũng là xứng đáng lắm. Chả hơn để cái ngôi ấy cho một kẻ dâm phụ là Ngô Thiếu-Trân ư?

Chàng náo nức hơn bao giờ hết.

Từ hôm bỏ kinh thành ra đi, ngoài những tâm sự khác nó khuấy vẩn tâm hồn chàng, Trịnh Duy-Sản lúc nào cũng tưởng nhớ Ngọc-Quỳnh tiểu-thư. Mối tình càng ngày càng sâu xa trong lòng chàng.

Và, càng yêu nhiều, Trịnh càng lo nhiều. Chàng lo rằng một đóa danh hoa như Ngọc-Quỳnh nếu nhỡ ra lọt đến tai mắt bạo chúa thì khó lòng mà toàn vẹn được. Chàng lại bận việc quân ở ngoài. Như thế mà có xảy ra sự gì nguy hiểm, Ngọc-Quỳnh biết lấy ai che chở bênh vực cho.

Ý nghĩ đột hiện này khiến Duy-Sản bồn chồn lo lắng hết sức. Chàng không khi nào ngồi yên chỗ. Chàng quyết chí sai người thân tín chạy ngựa về kinh sư để thăm dò tin tức nhà Lê tướng- công, nhân tiện hỏi ý kiến bậc lão thành ấy về dự định lớn lao của chàng một thể.

Chàng gọi thư đồng lấy bút giấy để viết một bức tâm thư:

Kính lạy Lê tướng-công

các hạ.

Tiểu tướng nhân cầm quân ra dẹp loạn đảng có trộm nghĩ rằng:

Thiên hạ, hễ ai có phúc lớn thì được. Làm vua mà như Kiệt, Trụ, tàn hại sinh linh, hoang dâm vô độ, kẻ sĩ trong thiên hạ có cái trách nhiệm diệt trừ để tránh cho lê dân cái nạn nước sôi lửa bỏng.

Uy-Mục Quỷ-vương đã bị giết. Tương-Dực Đế lên thay, người ta tưởng rằng đây hẳn là một vị minh quân thánh chúa, nếu không thì xe trước đổ xe sau lấy làm răn, và người ta nín lòng chờ đợi một thời thái bình thịnh trị.

Không ngờ thói hoang dâm càng ngày càng hơn tệ trước, sự bạo ngược càng ngày càng rõ rệt trước mắt người đời, xem chừng tệ hại không bút nào tả cho xiết được.

Thế thì bọn Trần Cao và các người khác phất cờ gióng trống, biết đâu chẳng có lẽ phải của họ

Tiểu tướng riêng lấy làm buồn rằng cũng dự phần thông minh tai mắt vậy mà không một phen làm nên thủ đoạn phi thường hay ít ra phải có một cử động nào khả dĩ tỏ sự bất bình chung, mà lại cam tâm chắp tay, cúi đầu phụng sự kẻ bạo ngược.

Làm thế, tiểu tướng chẳng những đắc tội với muôn dân trong nước mà riêng phần mình lại mua lấy sự nhục nhã hơn ai.

Như vậy, có khác gì tự mình bôi nhọ mặt mình, làm trò cười cho công luận chăng? Sau khi suy nghĩ hàng trăm lượt, tiểu tướng nảy ra một cái ý muốn kéo ngay đại binh về Thăng Long, truất bỏ hôn quân xuống và mạnh bạo bước lên ngai rồng tuyên cáo đức chính cho trăm họ cùng biết, mở ra cho giang sơn này một thời đại vẻ vang hưng thịnh.

Đã đành rằng đức Lê Thái-Tổ trải mười năm tân khổ mới đuổi được quân Minh ra khỏi bờ cõi, mở nên độc lập cho nước Đại Việt to, ơn đức thấm nhuần dẫu cỏ cây cũng thâm cảm thịnh đức.

Nhưng đấy có phải là một lẽ để ta đành khoanh lay ngồi nhìn cái cơ đồ thịnh trị, nhất là sự độc lập của nước nhà mỗi ngày một bị di dọa bởi sự hoang dâm bạo ngược của Tương-Dực Đế bây giờ?

Hay, trái lại, ta càng nên tự mình ra tay đảm đương lấy để khỏi phụ cái công lao nằm gai nếm mật của tiền nhân?

Tiểu tướng tuổi còn trẻ, kinh nghiệm chưa được bao, chỉ biết nghĩ thẳng một đường, ngoài ra còn nhiều lẽ khác nên chăng sợ rằng có bỏ sót chăng. Vậy xin cứ thực trình bày mong tướng- công chỉ giáo.

Tiểu tướng ngày đêm mong mỏi hồi âm để biết đường mà hành sự.

Bái,

TRỊNH DUY-SẢN

Viết xong, Trịnh Duy-Sản đọc lại một lượt bức tâm thư. Đoạn gọi một tên quân hầu thân tín sai đem về trình quan Đại-lý-tự Lê Tung tướng-công.

Kẻ thủ hạ đi rồi, Duy-Sản hết sức hồi hộp.

Việc chàng định làm đối với Lê tướng-công sẽ ra thế nào?

Nên chăng? Còn nói gì nữa! Chàng cử tưởng tượng những sự xẩy ra và những việc chàng sẽ làm sau khi đã ngồi lên ngai vàng mà đủ say sưa náo nức.

Không nên chăng? Thì mối hận của chàng sẽ tiêu tan bằng cách nào đây?

Chẳng nhẽ chàng đành cứ đeo nặng nó trong tâm khảm? Chẳng nhẽ chàng cứ để nó như một cái ung thư và chờ hễ ngày nào cái ung thư ấy vỡ thì chàng sẽ chết.

Hay chàng sẽ treo ấn từ quan. Được lắm!

Có điều một vị bạo chúa như Tương-Dực Hoàng-Đế liệu có để chàng yên thân với một cô vợ trẻ, có cái nhan sắc nghiêng thành?A