← Quay lại trang sách

Chương 8

Sự kinh hãi của Ngọc-Quỳnh khi bước chân qua hai cánh cửa son trong nội cung thực không lấy gì mà sánh được.

Là vì, yên trí sẽ chỉ giáp mặt Ngô Quý-phi, nàng thình lình thấy mình đứng trước Tương-Dực Hoàng-Đế.

Ngọc-Quỳnh vội vàng phủ phục làm lễ triều bái. Nói thực ra thì nếu không có sự quỳ lạy bắt buộc ấy, Ngọc-Quỳnh chắc cũng không sao đứng vững được. Nàng sợ quá, tâm thần bàng hoàng, chân tay mềm nhũn, mê đi không còn biết quanh mình có những gì.

Trong khi ấy, Tương-Dực Hoàng-Đế ngồi không yên chỗ. Ngài nhận ra rằng, trong đời Ngài, chưa lần nào Ngài bị xúc cảm mạnh đến như vậy.

Ngô Quý-phi tỉnh táo nhất mà cũng phải choáng mắt vì sắc đẹp của Lê tiểu-thư.

Nàng truyền: «Miễn lễ. »

Và trỏ một chiếc cẩm đôn ngay trước ngự tọa mà rằng:

– Tiểu-thư hãy ngồi.

Ngọc-Quỳnh vẫn chưa hết kinh hoảng. Nàng khúm núm hai ba bận mới dám ghé ngồi lên cẩm đôn, hai mắt nhìn chăm chăm hai mũi giày thêu phượng.

Tương-Dực Hoàng-Đế lẩm bẩm:

– Trời Đất, trong thiên hạ sao lại có người đẹp đến như thế này. Trẫm được Ngọc-Quỳnh thì dù có phải thôi làm vua Trẫm cũng vui lòng ngay tức khắc.

Ngọc-Quỳnh đẹp thực!

Nàng trạc tuổi độ mười tám hai mươi, dáng người thanh mà tròn. Nàng cử chỉ một cách khoan thai, dịu dàng, tỏ ra tâm hồn nàng lúc nào cũng êm đềm, thư thái.

Khuôn mặt trái soan, mỗi nét đều rất lọc lõi bởi mầu da nàng mịn và trắng như mầu hoa đại. Mái tóc nàng đen lánh, búi ra phía sau một cách hờ hững chểnh mảng rất đẹp. Hai bên tóc mai rủ lòa xòa xuống thái dương càng làm nổi cái màu phù dung của đôi gò má.

Dưới cặp mày cong và thanh như dáng non xuân, đôi mắt nàng lúc nào cũng như nhìn cao sự vật. Cái sống mũi thẳng tắp, cái nhân trung sâu, cái miệng vừa phải với nhưng đường viền môi như vẽ là những nét kỳ tuyệt mà hóa công tự hồ tạo ra chỉ để mà chung đúc cả vào gương mặt ấy.

Nhưng cả nét đẹp nhất trong dung mạo nàng chính là cái cách nhìn sự vật. Thực thế, trên cái cổ cao, tròn, và trắng nõn, cái đầu lúc nào cũng nghiêng nghiêng về một bên, vẻ cao kỳ như một bà chúa trong mộng.

Nàng mặc một cái áo phớt tím rộng tay vạt lẩn trong xiêm lụa Bắc-kinh màu ngà cũ, có muôn nghìn nếp buông diêm dúa như sóng gợn. Hai bàn chân nhỏ thấp thoáng dưới làn xiêm, trong đôi giày thêu mầu cổ vịt. Tương-Dực Hoàng-Đế càng ngắm càng say ngây ngất.

Những giây phút này sao mà đắm đuối, sao mà huyền ảo thế!

Ngô Quý-phi cười ha hả:

– Trời, người đâu mà sắc nước hương trời, ngây hoa đắm nguyệt nhường này! Đã thế lại còn thông minh tót chúng, học vấn năm xe nữa thì cái giá ngọc kia dẫu đúc nhà vàng cũng nên. Từ nay tiểu-thư nên luôn luôn vào cung đánh bạn cùng ta, để giảng bàn nghĩa sách, coi nhau như trong tộc thuộc, tiểu-thư nghĩ thế nào?

Ngọc-Quỳnh vừa sợ vừa thẹn. Sắc mặt nàng bừng bừng như hoa phù dung. Nàng cố trấn tĩnh cất tiếng nói:

– Muôn tâu, kẻ tiện nữ này còn trẻ dại đâu xứng những lời khoan dung của Quý-phi. Còn như sự lui tới thâm cung đã đành là một vẻ vang đặc biệt cho tiện nữ, ngặt vì tiện nữ là con gái đã hứa hôn, sợ có điều không tiện chăng?

Ngô Thiếu-Trân cười to:

– Sao mà không tiện! Hoàng-thượng nghiêm minh, ta lại mến chuộng tiểu-thư kẻ nào dám có điều gì khuất tất. Tiểu thư hãy tuân theo ý ta, vì cũng là ý của Thánh-hoàng.

Ngọc-Quỳnh đứng dậy cúi đầu.

Ngô Thiếu-Trân ra hiệu cho Thái-giám. Tức thì một đoàn cung nữ tiến vào, tay bưng các món ngự thiện bốc khói ngào ngạt.

Ngọc-Quỳnh giật mình đứng lên toan xin lui.

Thiếu-Trân nói:

– Sao tiểu-thư lại có ý xin lui. Bữa yến hôm nay chính là đặc ân của Thánh-thượng ban cho để ta làm quen với tiểu-thư đấy.

– Ân vũ lộ ban xuống quá hậu, tiện nữ này xiết bao lo lắng…

Tương-Dực Hoàng-Đế mãi bấy giờ mới cất được tiếng nói:

– Ơn vua mà chối từ thì vua mang tiếng bạc đãi còn gì. Trẫm sẽ thảo sắc phong cho tiểu-thư làm nữ học sĩ và cho quyền đột nhập nội cung bất kể là lúc nào.

– Thần thiếp muốn tạ thánh ân của Bệ-hạ.

Cung nhân rót rượu.

Ngọc-Quỳnh không còn cách gì từ chối được nữa đành phải ngồi xuống chỗ cũ.

Tương-Dực Đế, Ngô Quý-phi, Ngọc-Quỳnh tiểu-thư cùng uống rượu, trong khi ngự nhạc tấu khúc Túy hương ca.

Thiếu-Trân cố ý đổ rượu cho Ngọc-Quỳnh. Nàng tuy ngờ, nhả hết rượu vào bức khăn là, vậy mà cũng say chếnh choáng.

Lúc rượu đã mươi tuần, Thiếu-Trân bỗng nói:

– Nghe đồn tiểu-thư rất tinh nhạc luận và nổi tiếng cầm đài. Vậy nhân lúc vui, tiểu-thư hãy đờn bản Túy hương ca để ta hát, ấy cũng là một cách để bọn ta tỏ lòng biết ơn Thánh-thượng.

Nói rồi, không để Ngọc-Quỳnh kịp đôi hồi, Thiếu-Trân gọi ngay cung nữ đưa cây đờn tì đến.

Ngọc-Quỳnh xem qua bài ca, so giây dạo thử một lượt rồi đờn. Ngô Thiếu-Trân cất tiếng hát.

Thiếu-Trân vốn có giọng hát trong như ngọc, nàng lại nhân lúc hơi men giúp hứng nên toàn thân nàng như cùng rung lên với những tình ý trong khúc ca. Cái phép màu của giọng hát làm cho Ngọc-Quỳnh tiểu-thư quên bẵng đi mất rằng mình đương ở trong một tình trạng đầy nguy hiểm. Nàng cao hứng cũng đem hết tâm hồn ra mà đờn.

Thực chưa bao giờ Tương-Dực Đế được nghe một cuộc ca nhạc huyền diệu như thế. Ngài luôn khen: «Hay!.. Thực hay vô cùng!..» Giọng Thiếu-Trân càng vút bổng:

… Đỉnh chung tàn giấc chiêm bao,

Thương xuân, tấc bóng có chiều gì ta!

***

Chi bằng một dải đường hoa,

Áo lam ngựa bạch la cà rong chơi.

Nhắn oanh hỏi liễu Chương-đài,

Ung dung ngoài bước trần ai mới là.

***

Sắc tài đôi bạn.

Duyên nợ nghìn xưa.

Mực mài nghiên ngọc

Ráp bút đề thơ

Gặp nhau trong lúc tình cờ:

Ái ân lãi được một giờ là hơn!…

Tiếng đàn ca còn ngân vang trong bầu không khí tĩnh mịch của thâm cung, Thiếu-Trân bỗng ôm bụng nhăn nhó:

– Trời!….. sao tự nhiên đau thế này!

Cả vua và Ngọc Quỳnh cùng đứng dậy.

Trận đau của Quý-phi càng tăng thêm. Sau cùng, nàng xin lỗi về cung sau nằm nghỉ.

Ngọc-Quỳnh nhân dịp ấy toan cáo lui lần nữa. Nhưng Tương-Dực Đế vội nói:

– Tiệc yến đương giở chừng, sao tiểu-thư lại bỏ về.Quý-phi thường vẫn có chứng đau như vậy và chỉ chốc lát là qua khỏi ngay. Tiểu thư hãy ngồi nán lại một chút.

Ngọc-Quỳnh nhớn nhác trông quanh mình

Quái, cung nữ và Thái-giám biến đâu cả rồi!

Cửa cung cũng đã đóng im ỉm!

Nàng hiểu ngay là có biến và ngờ ngay Thiếu-Trân là chủ mưu trong việc này.

Một hơi máu nóng từ tim sờn lên làm cho mặt nàng đỏ như gấc chín. Nàng giận Thiếu-Trân vô cùng. À, ra con người mặt ngoài xoen xoét nói cười mà trong nham hiểm giết người không dao thực!

Đồng thời, Tương-Dực Đế đã tiến đến trước mặt nàng, cười mà rằng:

– Quý-phi không có đây thì... Ái-khanh uống rượu với Trẫm càng vui chứ sao?

Nàng lạnh toát người, bắt đầu muốn run lên bây bẩy.

Tương Dực tiếp:

– Ái-khanh hãy ngồi xuống đây, cùng Trẫm cạn chén rượu này…

Giọng nói của nhà vua này cũng mất vẻ trấn tĩnh, thở hổn hển một cách lạ. Bàn tay nâng chén ngọc bắt đầu run run làm cho rượu thơm sóng sánh cả ra tay áo long bào.

– Nào, Ái-khanh uống đi! Uống đi một nửa rồi Trẫm uống một nửa...

Ngọc-Quỳnh lùi lại phía sau và liếc trông mặt Tương-Dực Đế.

Gương mặt vua lúc mày càng dữ dội gớm ghiếc. Các nếp nhăn càng hằn sâu xuống. Hai mắt lươn sáng quắc và đỏ vằn những tia máu. Cặp môi run run làm cho nụ cười càng thảm đạm ….

Biết rằng lòng dục của con người ma quái đã lên tới cực điểm rồi, và nếu mình kháng cự thì chỉ tổ nguy hiểm mà thôi, nguy hiểm không những tính mệnh mình mà còn nguy hiểm cả cho tính mệnh phụ thân là khác, Ngọc-Quỳnh liền dùng mưu để lừa bạo chúa.

– Ồ!… Xin Bệ-hạ hãy về chỗ ngồi. Vua đã ra lệnh, bầy tôi nào dám trái, nhưng dù gì đi chăng nữa thì cũng phải có đầu có đuôi, khoan hòa êm ái mới hay chứ! Thần thiếp sợ sự táo cấp, bạo ngược lắm.

Lúc này thì nàng nói gì mà bạo chúa lại không nghe!

Tương-Dực Đế ngoan ngoãn lui về chỗ ngồi.

Ngọc-Quỳnh tiểu-thư thân rót một chén rượu đầy mà rằng:

– Xin Bệ-hạ cạn chén rượu thọ này và cho thần thiếp được phân tỏ đôi lời.

Bạo chúa tiếp chén rượu uống một hơi cạn ráo:

– Nào, bây giờ Ái-khanh nói gì thì nói mau mau lên.

– Tâu Bệ-hạ, hôm nay thần thiếp được cái vinh dự tiếp cận long nhan, chẳng hay do ý của Bệ-hạ hay của Quý-phi?

Tương-Dực Đế đáp không kịp nghĩ:

– Do ý của Quý-phi.

Nàng vờ thở dài:

– À, thế là do Quý-phi mà thần thiếp được vào chầu Bệ-hạ hôm nay. Thế mà thần thiếp cứ tưởng thần thiếp vào đây là do một ý sủng ái của quân vương kia đấy.

Tương-Dực Đế biết mình nói lỡ, vội ngắt lời nàng:

– Trẫm nói do ý của Quý-phi nghĩa là thế này...

– Bệ-hạ truyền?

– Nguyên Trẫm muốn gặp Ái-khanh mà không có cách nào tiện nên Quý-phi mới bày ra một mẹo...

– Ồ, Bệ-hạ là vua một nước, Bệ-hạ muốn gì mà không được, hà tất phải nhờ đến Quý-phi bày mưu? Phỏng thử, Bệ-hạ thực tình yêu thiếp, sao Bệ Hạ không xuống chiếu nạp thiếp làm hậu phi, do văn võ trăm quan giao cho phụ thân thiếp, như thế có phải danh chính ngôn thuận, thần dân không ai chê trách Bệ-hạ được câu nào, mà họ hàng cha mẹ thiếp cũng được vẻ vang rạng rỡ biết bao nhiêu.

Tương-Dực Đế gật gù:

– Ái-khanh nói phải… phải lắm! Trẫm không nghĩ ra.

– Bệ-hạ nghĩ lại bây giờ cũng chưa muộn

– Bây giờ ấy ư? Thế Ái-khanh không biết rằng ngày vui một khắc giá đáng ngàn vàng hay sao…

– Tâu Bệ-hạ, trước khi có mệnh lệnh của song thân và chiếu chỉ của Bệ- hạ, thần thiếp dù chết cũng không dám vâng lời. Làm một việc trái với danh nghĩa để đến nỗi nhọ nhem cả thanh giá của vua và tan nát cả phẩm giá của mình, thần thiếp dù chỉ là một đứa con gái hèn mọn cũng chẳng bao giờ lại làm.

Thấy nàng không chịu, bạo chúa càng đâm cuồng. Ngài đứng lên, lại gần Ngọc-Quỳnh.

Hoảng kinh, Lê tiểu-thư vừa lùi vừa nói:

– Bệ-hạ!… Nếu Bệ-hạ cưỡng ép thần thiếp ấy tức là Bệ-hạ không chút nào yêu quý thần thiếp cả. Và đã thế thần thiếp quyết đập đầu vào cột son mà chết ngay tại đây, rồi công luận nghìn đời họ sẽ nói rõ Bệ-hạ ra sao, thần thiếp không dám biết nữa!

Ngọc-Quỳnh chạy xán lại một cái cột son để đập đầu tự sát.

Tương-Dực Đế vội vàng nắm tay nàng mà ngăn lại.

Thiếu nữ ôm mặt khóc, làm cho bạo chúa ngơ ngẩn vì tình và đem lòng thương hoa tiếc ngọc.

– Thế bây giờ Ái-khanh muốn gì.

Ngọc-Quỳnh lau nước mắt nói:

– Thiếp muốn xin Bệ-hạ ba đặc ân. Nếu Bệ-hạ chuẩn cho, thiếp xin hết lòng thờ Bệ-hạ.

– Ái-khanh cứ tâu.

– Điều thứ nhất: Ngô Quý-phi dùng mưu nham hiểm định hãm Bệ-hạ vào cái tiếng Kiệt, Trụ và làm ô danh thần thiếp. Con người nham hiểm ấy, tội đáng muôn chết, xin Bệ-hạ trị tội để làm gương cho kẻ nào toan làm mờ ám quân vương.

– Điều này, Trẫm chuẩn y.

– Điều thứ hai xin Bệ-hạ giáng chỉ đường hoàng kén thiếp vào cung để lên ngôi hoàng hậu.

– Được!

– Điều thứ ba xin Bệ-hạ cho thần thiếp lui về ngay tức khắc, để dành cái vui cá nước đến ngày tiến cung chầu Bệ-hạ.

Tương-Dực Đế ngẫm nghĩ một lát. Ngọc-Quỳnh nói luôn:

– Nếu Bệ-hạ từ chối một trong ba điều thần thiếp thề sẽ không bao giờ dám vâng theo ý muốn của Bệ-hạ.

– Ái-khanh, điều thứ ba này thực là trên cả sức của Trẫm, nhưng Ái-khanh đã muốn, tức là trời muốn vậy.

Vua nói xong, Ngọc-Quỳnh mừng quá thụp xuống lạy. Bạo chúa đỡ nàng đứng lên mà rằng:

– Ái-khanh ngồi đây, ngồi đây một lát mà xem Trẫm thi hành các điều mà Ái-khanh yêu thỉnh.

Vua quay vào gọi.

– Thái-giám!

Vũ Như-Tô hiện ra như một loài ma quỷ.

– Mau mau điệu Ngô Thiếu-Trân ra đây!

– Phụng mệnh!

Chỉ máy mắt, một đoàn nội giám vực Thiếu-Trân ra. Quý-phi ngơ ngác chưa hiểu sự gì thì bạo chúa đã quát ầm ĩ:

– Mày bậc đến Quý-phi mà dám đặt mưu lừa con nhà danh giá vào cung, toan bôi nhọ thanh giá người ta lại hãm quân vương vào tội bạo ngược, tội mày thực đáng muôn chết. Thái-giám đâu, hãy đem con nghiệt phụ gia hình đập túi làm răn cho kẻ khác.

Vũ Như-Tô dạ một tiếng.

Một cái túi gai lập tức được mang đến trước ngự tọa. Ngô Thiếu-Trân bị khép vào trong túi. Nội giám túm miệng túi lại, móc vào cái móc sắt vẫn treo lửng lơ ở một góc phòng ngự và rút bổng lên không trung.

Vũ Như-Tô ra hiệu.

Bọn nội giám mỗi tên một ngọn côn gỗ bắt đầu vụt vào túi gai như mưa. Ngô Quý-phi kêu tựa hồ xé ruột. Nàng giãy lên đành đạch. Mấy giọt máu nhỏ xuống nền gạch bát tràng …

Lê tiểu-thư sợ rủn người. Nàng giơ tay ôm mặt và ngất đi …