← Quay lại trang sách

Chương 9

Nàng lật đật chạy vào phòng khách, mặt tái nhợt và hai mắt ướt rấp rinh.

Lê tướng-công hỏi:

– Con làm sao mà tất ta tất tưởi như vậy?

Ngọc-Quỳnh thổn thức đáp:

– Thưa cha, chỉ thiếu chút nữa là con không bao giờ còn thấy cha nữa!

– Chi mà dữ vậy?

– Thưa cha, Ngô Quý-phi lập mưu lừa con vào cung cho bạo chúa, con đã toan đập đầu tự tử. Nhờ sự cương quyết của con, bạo chúa mới chờn tay, nhưng vẫn nhất định chiếm lấy con cho kỳ được.

– Ồ, đến nước ấy thì còn ra thể thống làm sao nữa!

– Thưa cha chẳng còn chi là thể thống hết. Càng chẳng có gì là nghĩa vua tôi cả. Bạo chúa chỉ cầu lấy thỏa ý mình rồi muốn chết ai mặc!

Vẻ thịnh nộ hiện rõ trên mặt Lê tướng-công. Ngài liếc nhanh bức thư của Trịnh Duy-Sản mà Ngài vừa đọc xong:

– Sự xảy ra như vậy, con làm cách nào về được đây?

– Thưa cha, con đành vờ thuận theo để làm kế thoát thân ra khỏi cung cấm.

Lê tướng-công tái mặt:

– Thế nào, mày....

Ngọc-Quỳnh hiểu ý cha nên vội nói, trong khi gò má nàng đỏ bừng:

– Thưa cha hãy bớt giận: Lúc ra đi con là con cha, lúc về con vẫn xứng đáng là con của cha như thường.

Lê tướng-công thở một tiếng dài:

– À… Có thế chứ! Vậy con dùng cách nào.

– Con bảo với bạo chúa rằng:

“Nếu Bệ-hạ không chuẩn cho ba điều này thì thần thiếp nhất định chết chứ không dám vâng theo. Biết ý con đã quyết, bạo chúa hỏi ba điều là những điều gì. Con đáp: Điều thứ nhất: Ngô Quý-phi đánh lừa thần thiếp và toan hãm Bệ-hạ vào tiếng không hay, tội thực đáng chết, xin gia hình ngay tức khắc.”

– Bạo chúa nói sao?

– Ưng thuận! Và con nghiệt-phụ ấy đã chết rồi.

– Được lắm!… Thiên bất dung gian, kẻ nào làm ác mà không kể chi đến thiên địa quỷ thần, kẻ ấy khá làm sao được. Còn điều thứ hai?

– “Xin có chiếu chỉ do bách quan chuyển đệ tới phụ thân, cầu nạp Quý-phi để cho danh chính ngôn thuận, người ta trông vào”.

– Nhưng ai lại chịu tuân theo chiếu chỉ ấy vả con đã là vợ của Trịnh tướng-quân rồi…

– Đành vậy, nhưng thưa cha con phải làm cách ấy để hoãn binh.

– Phải…. Phải lắm. Cha quên không nghĩ ra! Thế còn điều sau cùng?

– Là đem con trả về cho cha ngay tức khắc. Nếu ba điều yêu thỉnh cùng được chuẩn y thì con sẽ hết lòng thờ bạo chúa!

– Ô … hô! … Con ta quyền biến mưu cơ giỏi thực, dẫu bậc nam tử cũng khó lòng ăn đứt.

Ngọc-Quỳnh lo lắng:

– Thưa cha, nhưng mưu ấy chỉ được nhất thời mà thôi. Ý bạo chúa lại rất mê say nhan sắc của con. Tai họa của nhà ta, vì vậy chắc không sao tránh khỏi được, trừ phi …

– Con nói trừ phi thế nào?

– Trừ phi Nguyên quận-công có đem đại binh về đây đương đầu với bạo chúa ….

– Chính thế. Và chàng sẽ về đây chứ sao?

– Con e chàng về không kịp.

– Điều này, con để ta lo liệu.

Ngọc-Quỳnh nhìn tên lính hầu:

– Thưa cha, hình như chàng có thư về hầu cha?

– Chính thị!

– Cha có thể cho phép con xem thư của chàng?

– Được lắm chứ! Cha vừa toan đưa cho con đọc.

Lê tiểu-thư tiếp lấy tờ hoa tiên của Trịnh Duy-Sản. Nàng đọc nhanh một lượt: cái viễn tượng rõ ràng mà người yêu của nàng phác ra trong thư làm cho nàng quên hẳn tình trạng nguy biến hiện thời. Nàng tươi hẳn sắc mặt đoạn hỏi cha:

– Theo ý con, những điều chàng nói trong thư đều rất hợp lý.

Lê tướng-công cũng cười

– Phải, hợp lý lắm.

– Thế cha định truyền cho chàng ra sao?

– Cha chưa định gì cả. Nhưng dù nên hay không, chàng cũng cần phải đem binh về ngay mới kịp.

– Con cũng nghĩ như vậy.

Lê tướng-công quay hỏi tên lính hầu:

– Ngựa phóng hết sức thì từ kinh xuống chỗ đỏng quân hết bao thời giờ.

Tên lính chắp tay nói:

– Dám bẩm tướng công, hết một ngày đường chẵn, ấy là nói có ngựa tốt.

– Ngựa tốt sẽ có. Vậy chú về ngay, trình bức thư của ta cùng nguyên súy nghe chưa.

– Mạt tốt xin tuân lệnh.

Lê tướng-công lấy bút mực thảo nhanh một bức thư sau này:

«Nguyên Quận-công

Những chuyện trong thư hãy khoan không nói đến vội. Tiếp tờ này, quận-công nên đem năm trăm khinh kỵ về ngay mới kịp.

Ở nhà vừa xảy ra một việc biến. Số là Ngô Quý-phi không hiểu vì lẽ gì đó đã lập mưu lừa Ngọc-Quỳnh vào cung và bạo chúa đã thấy mặt tiện nữ. May mà lòng trời còn tựa, con gái lão phu lập kế hoãn binh nên thoát nạn. Nhưng…. cái tai vạ lớn chắc sẽ xảy đến cho cha con lão phu, và chỉ còn tính có từng giờ. Nói thế quận-công đã rõ.

Nay thư

Đại-lý-tự Lê công ký»

Lê tướng-công viết xong, niêm lại rồi trao cho tên lính hầu:

– Chú nên đi ngay cho, xuống tầu ngựa bảo nó lấy con mai hoa mà cưỡi. Đây ta đãi công khó nhọc của chú một nén vàng. Sau này sẽ còn thưởng thêm.

Ngọc-Quỳnh tiếp lời cha:

– Tráng sĩ luôn luôn nhớ cho rằng cả tính mệnh cha con ta cùng gửi trong tay tráng sĩ vậy.

– Xin tướng-công và tiểu-thư an tâm, tiểu tốt dẫu vào sinh ra tử cũng cam đoan nội trưa mai sẽ đưa bức thư này tận tay chủ-súy.