← Quay lại trang sách

Chương 10

Tuy giấc mộng Vu-sơn bị lui lại ít lâu, Tương-Dực Đế cũng rất bằng lòng, vì Ngài chắc chắn sẽ được làm chủ một giai nhân tuyệt thế:

– Ngọc-Quỳnh!… Tây-Thi, Vương-Tường khi xưa thì cũng chỉ đến như vậy là cùng!

Vua xoa tay sung sướng và nhắm mắt tưởng tượng đến cái phút được làm chủ đóa danh hoa khuynh quốc ấy.

Ngài còn khoan khoái hơn nữa là trong đời vương giả của Ngài, lần ấy là lần thứ nhất, Ngài được hiểu rõ thế nào là cái thắc mắc say sưa của sự đợi chờ.

Một câu hỏi vụt trở lại óc nhà vua:

– Nhưng, vì lẽ gì Ngô Quý-phi lại lừa cho Ngọc-Quỳnh vào cung để tự mua lấy cái chết cho mình?

Ồ, Ngô Quý-phi! Nàng hiện đã chết bởi ngay ý muốn của người mà nàng đã làm cho được sung sướng nhất trong loài người.

Nàng đã chết một cách vô cùng thê thảm.

Trong cái tranh tối tranh sáng của thâm cung đầy bí mật, tiếng kêu ghê rợn của nàng hãy còn văng vẳng, cũng như những giọt máu của nàng tựa hồ còn chưa sạch vết trên gạch bát tràng.

Tuy nhiên, nàng quả đã thật chết rồi, nghĩa là nàng đã hoàn toàn bị xóa trong trí nhớ của ông vua vô tình và bạc ác.

Hiện lúc này, nhắc lại câu hỏi kia, bạo chúa không phải có xót xa thương tiếc chi nàng. Ngài chỉ tò mò muốn biết rõ nguyên nhân cái việc nó đã đưa đến cho Ngài một cái may mắn phi thường.

Ngài quay lại Thái-giám:

– Nhà ngươi có hiểu tại sao Ngô Quý-Phi lại đánh lừa cho Ngọc-Quỳnh vào đây chăng?

Vũ quỳ tâu:

– Tâu Thánh-thượng, ấy chỉ vì Quý-phi ghen …

Tương-Dực Đế ngồi nhỏm dậy. Ngài mở to hai mắt kinh ngạc:

– Ngươi nói gì?

– Hạ thần tâu Bệ-hạ rằng Quý-phi đã vì ghen mà cố vời Ngọc-Quỳnh tiểu-thư vào cung để Bệ-hạ giáp mặt nàng.

– Ta vẫn chưa hiểu!

– Bệ-hạ hẳn nhớ rằng Ngọc-Quỳnh đã nói thực nàng là một người con gái đã hứa hôn rồi?

Tương-Dực Đế ngẫm nghĩ một lát:

– À phải… Hình như nàng đã có nói thế thực.

– Tâu, nàng quả đã sắp có chồng.

– Sao nữa?

– Chồng nàng là một người mà… mà Ngô Quý-phi vẫn… vẫn đem lòng thầm yêu trộm nhớ..

Câu nói như sét đánh. Tương-Dực Đế há hốc miệng:

– Ủa! …

– Tâu Bệ-hạ, sự thực như vậy.

– Thế ra, Ngô Thiếu-Trân vì ghen nên mới định làm hại Ngọc-Quỳnh bằng cách đem nàng vào đây cho Trẫm thấy mặt.

– Tâu, Thánh-thượng thực là minh đoán!

– Hừ! Hại người hóa ra người hại. Ngô Quý-phi toan chia rẽ duyên người khác, không ngờ lại phải người khác rẽ duyên mình!

– Lẽ tuần hoàn trong trời đất vẫn như vậy!

Tương-Dực Đế chợt nhớ ra điều gì:

– Người chồng chưa cưới của Ngọc-Quỳnh là ai, ngươi có biết không?

– Tâu Bệ-hạ, là Trịnh Duy-Sản.

– Trịnh Duy-Sản!

– Chính thị…!

– Ngô Thiếu-Trân có tư tình với Trịnh Duy-Sản từ bao giờ?

– Tâu Bệ-hạ, từ bao giờ thì hạ thần không biết. Và Quý-phi tuy có tình ý với Trịnh Duy-Sản, nhưng ông ta thì thản nhiên lạ. Chính vì thế mà Quý-phi đâm oán ghét ông ta, lại oán ghét lây cả Ngọc-Quỳnh tiểu-thư, cho nàng là may mắn hơn mình.

– Lấy trẫm mà còn chưa cho là may mắn bằng đứa kẻ bầy tôi hay sao?

– Tâu Bệ-hạ, lòng người hay có chỗ éo le như vậy!

– Éo le gì, ngu mê thì có. Chẳng xem như Ngọc-Quỳnh tiểu-thư! Nàng khôn ngoan biết mấy. Nàng biết lòng trẫm quý yêu liền sung sướng nhận lời, nghĩa là bỏ phăng mối tình cûa Trịnh Duy-Sản.

– Tâu Bệ-hạ, hạ thần cũng mong như vậy …

– Còn phải mong gì! Sự ấy đã có như hai năm là mười rồi.

– Thần chưa dám chắc!

Tương-Dực Đế cau mặt:

– Mi bảo sao mà chưa chắc?

– Nếu Ngọc-Quỳnh là người ham phú quý đến quên hẳn ân tình thì ngay lúc Thánh-thượng tỏ lòng sủng ái, nàng đã chẳng toan tự sát.

Bạo chúa cười ha hả:

– Cho thế mới biết nhà ngươi ngu lắm!… Ừ, nhà ngươi có hiểu nhà ngươi ngu ở chỗ nào không?

– Xin Thánh-thượng chỉ phán cho hạ thần.

– Này nhé: người con gái nào lúc thoạt đầu đến với đàn ông lại chẳng làm ra thế để giữ giá. Vả lại, y còn sợ có Ngô Quý-phi…

– Tâu Bệ-hạ, nếu lượng trên cho phép, hạ thân sẽ tâu rằng hạ thần nghĩ khác hẳn.

– Ngươi nghĩ sao?

– Hạ thần nghĩ rằng đến bây giờ Ngọc-Quỳnh tiểu-thư vẫn kiên quyết chung tình với Trịnh Duy-Sản như thường.

– Ngươi lấy gì làm bằng cớ?

– Hạ thần cứ đoán cũng đủ biết chắc chắn như vậy.

– Ngươi nhầm!

– Hạ thần rất mong được nhầm, vì thực ra không ai xứng đáng ngôi hậu phi bằng Ngọc-Quỳnh tiểu-thư.

– Ngày mai, Trẫm sẽ sai quan đem chiếu chỉ đến tận biệt thự của Lê tướng-công để sách lập nàng làm Hoàng hậu cho ngươi coi.

– Tâu Bệ-hạ, thần chắc rằng sau khi tiếp chiếu, Lê tướng-công thể nào cũng xin hoãn mấy ngày để chờ hôm nào thực tốt mới đem Ngọc-Quỳnh tiểu-thư tiến cung.

– Thì tất nhiên phải như thế

– Tâu Bệ-hạ, thế ngộ sau mấy ngày ấy Lê tướng-công công sẽ không nói chi đến việc tiến cung Ngọc-Quỳnh tiểu-thư nữa?

Tương-Dực Đế nổi trận lôi đình:

– Nhà ngươi muốn ngạo mạn Trẫm để theo Ngô Quý-phi xuống suối vàng chắc?

– Tâu Bệ-hạ, không lúc nào bằng lúc này, hạ thần tôn thờ Bệ-hạ và hết lòng trung thành thờ Bệ-hạ.

– Vậy sao ngươi dám nói nhăng?

– Tâu Bệ-hạ, câu ấy không phải là nhảm nhí mà chính là do một ý lo sợ.

– Lo gì?

– Lo rằng cái việc Ngọc-Quỳnh tiểu-thư thỉnh thác Bệ-hạ chẳng qua chỉ là một kế hoãn binh mà thôi.

– Thì chính là một kế hoãn binh đó chắc. Nàng muốn được vào nội cung bằng cửa Ngọ Môn chứ không muốn lén lút. Nàng nghĩ như thế cũng phải. Người ta là con một vị quốc lão mà!…

– Tâu Bệ-hạ, không phải ý của thần định nói thế.

– Ý ngươi thế nào?

– Ý hạ thần muốn nói rằng cái việc Ngọc-Quỳnh tiểu-thư đã làm để tháo thân kia chứ? là một kế hoãn binh để chờ Trịnh Duy-Sản.

– Nàng chờ Trịnh Duy-Sản làm gì?

– Chờ để Trịnh tìm cách giải cứu cho nàng.

– Nghĩa là nàng lừa dối Trẫm chứ thực tình không muốn tuân chiếu?

– Chính vậy

– Ngươi lấy bằng cớ gì mà dám tâu như thế?

– Thánh-thượng hãy thử ngờ như thế xem…

Tương-Dực Đế cười:

– Cho dù nàng có tráo trở như vậy cũng không ăn thua. Là vì cha con nàng, cả Trịnh Duy-Sản nữa đều là thân cá chậu chim lồng trốn vào đâu cho thoát? Nếu nàng lừa dối Trẫm. Nếu Trịnh Duy-Sản dám can thiệp vào việc này tất cả sẽ bị tru di tam tộc.

– Tâu Bệ-hạ, chắc họ cũng đã biết như thế.

– Hừ, sao ngươi còn phải ngờ vực lôi thôi?

– Họ biết như vậy nhưng họ sẽ cứ không theo thánh chỉ. Chẳng hạn Trịnh Duy-Sản có thể đem đại quân về cướp Kinh-Thành, hoặc Lê tiểu-thư sẽ trốn ra với chồng nàng, và Trịnh Duy-Sản sẽ ở lì ngoài xa, nhập bọn với bọn Trần Cao chẳng hạn?

Tương-Dực Đế chau mày suy nghĩ. Câu Vũ Như-Tô nói rất có thể thành sự thực được lắm. Và như vậy, có thể rất nguy cho ngai rồng vô cùng.

Bạo chúa nhớ lại cái nhục của Trịnh ở Hồ Tây, và đâm ngờ cái ý của Trịnh xin đi dẹp giặc.

– Nếu không có tình ý khác thì còn là gì nữa?

Sự ngờ vực loang rất nhanh như một vết dầu và chiếm đoạt hết tâm hồn bạo chúa. Làm cách nào bây giờ?

Hay vua thôi không đả động gì đến việc Ngọc-Quỳnh nữa?

Phải, chỉ có vậy mới yên ổn mọi sự được. Nhưng nếu vua thôi thì Trịnh Duy-Sản sẽ cưới Ngọc-Quỳnh ngay tức khắc. Con người ngọc sẽ thuộc về tay chàng. Nhà vua sẽ suốt đời sống trong sự tiếc hận.

Nghĩ đến đây, nhà vua nhắm mắt để cái hình ảnh Ngọc-Quỳnh hiện ra trong trí nhớ Ngài thêm mười phần rõ rệt…

Trời, cái nhan sắc mới quyến rũ làm sao, mới huyền ảo làm sao!

Tương-Dực Đế dứt bỏ nàng sao nổi.

– Thà rằng mất cả thiên hạ để có Ngọc-Quỳnh!

Nhà vua nghĩ và nói to như vậy thì một câu nói đáp lại ngay:

– Chính vậy, thà rằng mất cả thiên hạ để được một nàng Ngọc-Quỳnh. Nhưng làm cách nào được cả thiên hạ, cả Ngọc-Quỳnh vẫn là hơn chứ!

Vua mở mắt. Vũ Như-Tô vẫn quỳ ở trước bảo tọa.

– Có phải nhà ngươi vừa nói đấy chăng?

– Tâu Bệ-hạ, chính là thần vừa nói.

– Nhà ngươi nói rất phải, nhưng mà làm cách nào bây giờ?

– Tâu Bệ-hạ dễ lắm!

Vua ngồi phắt dậy:

– Dễ à? Ngươi có kế hay để giúp Trẫm rồi sao? Nếu quả như vậy, ngươi sẽ được làm Tể-Tướng.

– Hạ thần đâu dám ước vọng quá cao; hạ thần chỉ mong tỏ được lòng trung với Bệ-hạ mà thôi!

– Thế làm cách nào?

– Trước hết, xin Bệ-hạ giáng chiếu vời ngay Trịnh Duy-Sản về Kinh.

– Có kịp không?

– Cho phi kỵ đi nhật dạ thì kịp, vả chắc chưa ai đề phòng gì.

– Được. Nhưng vời Trịnh về làm gì?

– Hễ hắn về, Bệ-hạ cho chém phăng đi để trừ một tên loạn tặc đáng sợ và để cắt đứt mối hy vọng của cha con Lê Tung.

– Được lắm!

– Thứ chi, Bệ-hạ giáng chỉ tiến cung Ngọc-Quỳnh tiểu-thư ngay tức khắc, hẹn cho một ngày phải xong. Một mặt, xin cho ngự-lâm-quân ra vây kín lấy nơi ở của Lê tướng-công ai ra vào khám xét thật ngặt.

– Tại sao phải khám xét thật ngặt?

– Để cho mọi sự thông tin giữa Lê tiểu-thư với Trịnh Duy-Sản phải cắt đoạn.

– À phải! … Diệu kế!

– Xin Bệ-hạ cho thi hành ngay mới kịp nếu Lê tiểu-thư cho người đi rồi thì muôn việc lỡ hết cả.

Tương-Dực Hoàng-Đế lập tức thảo hai tờ, một là chiếu sách lập Quý-phi, hai là sắc cho Nguyên quận-công phải khẩn cấp về Triều có việc.

Thảo xong, vua liền cho vời Binh-bộ Thượng-thư Vũ Quyền làm khâm mạng đại thần đem chiếu sách ra nhà quan Đại-lý tự. Vũ Như-Tô thì điểm năm trăm quân Ngự-lâm đi theo liền ngay quan khâm mạng để vây giữ nhà Lê tướng-công.

Một mặt Ngài giao sắc thư để Vũ Như-Tô chọn người thân tín đem ra cho Nguyên quận-công Trịnh Duy-Sản.