← Quay lại trang sách

- 2 -

Chiều đang xuống dần. Nhưng nóng vẫn còn hừng hực như trong lò sấy dừa. Hông có một chút gió. Mồ hôi đổ ướt rinh rít cả áo. Hai áo trắng của Vân và Khanh cũng vậy, ướt nhiều còn hơn áo chàng, giống như vừa tắm sông lên, làm lộ hai cặp vú săng tròn như mộng dừa già. Cái chòi hình như nhỏ lại và không khí ngột ngạt. Mái chòi lợp bằng lá cà đốp cũ, lủng nhiều nơi. Ánh nắng tuôn xuống loang lỗ. Cả ba người, người nào toàn thân cũng có đốm đốm trắng giống như những con chó mắc mưa đang nằm trong ổ. Khanh lấy tay vén những sợi tóc mai đẫm mồ hôi hai bên má rồi thu dọn chén bỏ vào nồi đồng, bước ra ngoài. Nhai xong một và cơm còn lại, Xuân vội đứng dậy. Một dòng nước từ trên cổ tuôn xuống tận thắt lưng quần. Mặt trời vẫn còn cao. Nắng chói chan, ngùn ngụt. Mặt nước toàn cánh đồng như đống un hắt nắng nổ lừng lừng con mắt…

Chiếc xuồng chưa kịp tấp vào bên đống rơm, người con gái đầu quấn khăn rằn trùm bít để lộ hai con mắt đen nhánh và lanh lợi, vội nhảy lên bờ, bỏ sào và đi nhanh vào chòi. Vân liếc mắt nhìn thấy trước tiên.

– Chị ở đâu vậy?

– Ở chòi bên. Thấy mấy người mới tới qua đây chơi được hôn?

– Thì được chớ sao hổng được. Mà chị tên gì dzậy?

– Tên Lon.

– Tên Lon hả?

– Ừa. Tên Lon. Lon là tên con chim gì gì đó. Má tui nói vậy. Còn ở nhà kêu tui là Tư Én hông hè!

– À vậy, chị tên là Loan chớ hổng phải là Lon đâu!

– Ờ hé! Ai biết đâu! Chữ nghĩa có nhiều đâu mà hiểu Loan với hổng Lon!

Người con gái mới đến tên Loan có đôi mắt sáng và nụ cười dòn dã, cổi nón lá bung niền cũ rích và cái khăn rằn trùm đầu, rồi quạt sành sạch. Xuân đứng gần, ngửi mùi mồ hôi ngay ngáy và mùi nắng cháy từ mái tóc Loan tỏa ra trong căn chòi chật chội.

– Ai đó vậy?

– Anh Ba tụi em.

– Anh ruột hay bà con?

– Hỏi kỷ quá vậy? Bà con được hông?

– Vân nó nói xạo đó cô Loan. Vân nó vừa nói vừa cười, cô hổng thấy sao?

– Ai biết! Mấy người nói sao, tui tin vậy. À há! Mà anh sao trắng trẻo, đẹp trai quá vậy? Chắc hổng phải ở đây?

– Ảnh ở Sài Gòn. Nghỉ hè về quê chơi.

– Tui có biết Sè Gòn ở đâu đâu. Tui chỉ biết Bến Tre có một lần. Học trò hả?

– Ừa. Ảnh là học trò.

– Chắc học giỏi lắm hé. Ăn cơm chưa?

– Gì vậy? Ăn cơm rồi. Sao cô hỏi kỷ quá vậy?

– Ờ. Tại tui có con vịt què, thấy mấy người mới xuống, muốn đem qua đây, nấu cháo, mời ăn chơi vậy mà. Mà ăn cơm rồi thì thôi, ngày mơi tui đem qua. À, chị gì gì đó, đang rửa chén ngoài kia kìa, tên gì?

– Chị Sáu em hả? Chỉ tên Khanh.

– Mấy người cũng là học trò hả?

– Sao chị biết?

– Sao hổng biết! Mấy người, người nào người nấy trắng như bông bưởi, đẹp hơn tui nhiều. Nắng ruộng cháy da nên tui đen thui đen thít, mùi khét lẹt. Tui xấu hơn mấy người nhiều. Có phải vậy hông anh Ba? Thôi tui dề nghen. Ngày mơi, tui đem vịt qua, nấu cháo ăn chơi. Tui dề nghen anh Ba!

– Sao cô hông ngồi chơi một chút. Có gì đâu mà gấp vậy?

– Tui phải lo cho vịt ăn, anh Ba.

Nói xong, Loan trùm khăn, đội nón lá, bước ra, nhìn Xuân ngoẻn cười. Xuân cũng theo ra. Mặt trời vừa chấm chơn trời, to bằng cái rổ súc, rừng rực. Một đàn cò bay ngang. Vài đốm trắng hiện ra trong khối lửa đỏ.

Cơm nước xong. Đàn vịt cũng nhốt kỹ càng. Trời nhá nhem. Vân và Khanh đi chung quanh cà tăng ém rơm, sợ chuột và rắn ban đêm chui vào ăn vịt con. Trăng đầu tháng còn trên ngọn trâm bầu ở hướng Tây. Mùa nầy là mùa mưa nên trời nhiều mây. Thảng hoặc có hôm trời trong thì về khuya thấy được nhiều sao. Ba đứa ngồi tựa vào đống rơm. Gió mát lai rai. Sao bắt đầu lấp lánh nhưng thỉnh thoảng bị mây che khuất. Muỗi kêu vo ve, ẹ ẹ như tiếng đờn cò của người mới tập. Khanh đem ra hai cái nóp và chiếc chiếu rách để gần đống rơm. Đời sống người dân quê miền Nam giản dị. Ở miệt vườn và miệt đồng, vừa chạng vạng là lo đốt đèn. (Nói là đèn cho nghe có vẻ sang, chớ thực sự là miếng vải se tròn lại luồn qua cái nắp bằng thiếc của cái chai đựng dầu dừa thắng theo lối nhà quê. Họ nạo một trái dừa khô, vắt lấy nước cốt, bắc lên bếp nấu cho đến khi nào cứt dừa hơi cháy đen, chắt bỏ cặn thì lấy được dầu. Trẻ con thích ăn loại cứt dừa nầy, béo ngậy và ngọt.)

Tối một chút là tắt đèn và chung vô mùng vì sợ bị muỗi cắn. Ở đây cũng vậy, trời chạng vạng nên Khanh lo đi ngủ. Họ ngồi nhìn bầu trời tối đầy mây sâu thăm thẳm, hông ai nói gì. Khanh luồn tay dưới rơm nắm chặt hai tay Xuân. Muỗi chờn vờn bên tai, Xuân đành chịu trận, hông đập được. Ba người ngồi sát bên nhau, nói chuyện vu vơ, nhưng Vân và Khanh cứ vung tay đập muỗi lia lịa.

– Anh với Vân ngủ mỗi người một cái nóp, còn để em ngủ chiếu cho. Chiếu rách thấy mồ sao anh ngủ được!

– Anh ngủ chiếu. Ngủ nóp chật lắm anh hổng ngủ được đâu.

Xuân giành ngủ chiếu vì chàng biết ngủ nóp rất chật chội, khó day trở. Cái nóp bề ngang độ hơn cánh tay, mình ngủ phải chui tọt vào trong đó, ló đầu ra. Nếu muỗi nhiều, thụt đầu vô như rùa và bịt đầu lại, đôi khi nóng đổ mồ hôi, khó thở. Vì thế, dân quê hay nói con cu còn nằm nóp là vậy. Đàn ông con trai hay lăn lộn nên hổng khoái ngủ nóp. Còn mấy bà, mấy cô ngủ thì được, hông tung đạp. Mà thực ra, cực chẳng đã mới ngủ nóp chớ có ai khoái đâu.

Xuân lấy rơm khô lót thêm dưới chiếu, rồi cuộn mình vo tròn, nhìn lên bầu trời. Triều sao cuồn cuộn như dòng nước chảy từ Đông sang Tây khuất trong bầu trời đầy mây. Tiếng cúm núm, tiếng chim trích, tiếng nhái bén, nhái bầu… xa xa hòa lẫn với tiếng dế tí te tí te trong đống rơm như một bản đờn nhiều cung bậc, dỗ Xuân ngủ mau chóng.

Xuân giựt mình thức giấc. Tối và im lặng. Khanh nằm sát bên chàng từ hồi nào. Hai đứa rục rịch, rị mọ, một hồi lâu. Chàng nghe tiếng thì thầm bên tai….

– Anh! Em… em… Đừng có cổi đồ nhen anh. Rơm sót lắm!

– Hổng sao đâu em!

Tiếng xột xoẹt của rơm và quần áo quyện lấy hơi thở dồn dập. Mùi mật ngọt ong dúi, mùi thơm nước chanh, nước sả ngầy ngật. Cơn khao khát như những làn sóng bạc đầu ở dòng sông Bến Tre cuốn chìm hai con người trẻ đầy sức lực đang đi chòng chành trên con xuồng ba lá. Sao Hôm mất lút ở dưới chơn trời và rồi sao Mai lấp ló ở hàng bần cửa sông Ba Lai. Chiếc thuyền chở Phùng Xuân và Khanh trôi giạt ngoài biển khơi. Xuân đê mê sung sướng nhưng thân thể rã rời, rệu rạo hơn chiếc chiếu rách chàng đang nằm. Xuân mặc cho sương đêm thấm lạnh và những con muỗi è ẹ bên tai…

Cái vỗ nhẹ của Khanh

– Mặc đồ mau vô để Vân nó…

Xuân nhướng mắt. Trong chòi, lửa rơm đang phừng cháy….

– Em đang làm gì vậy?

– Nấu cơm.

– Nấu cơm gì giờ nầy?

– Coi vậy chớ gần sáng rồi anh. Ví lại, nấu cơm bằng rơm phải canh chừng nếu hông nó sống. Lúc đầu anh phải đốt rơm thật nhiều, cho lửa phừng lên để nước sôi bùng sùng sục, gạo mau nở. Sau đó anh chắt nước, đậy hùm nấp và dần nồi cơm trong rơm nóng. Anh hổng dần nó trong rơm mà cứ hong trên bếp là nó hổng chín đâu; nên phải coi chừng lâu lắm đó anh.

Có tiếng lịch kịch của cây sào chạm vào ghe.

– Chị Sáu ơi! Chị Sáu ơi!

– Gì đó mậy. Đi đâu sớm vậy? Mà sao mầy kêu như bị ma rượt vậy?

– Bác Sáu nói chị dề mau.

– Tám Trò! Làm gì mà mầy nói như líu lưỡi vậy? Dề là sao? Sao dề?

– Bác Sáu nói. a… đàng trai hồi khuya qua nói ông sui trai bị nhà thương chê rồi. A.a.a. họ lật đật chở dề. Aa.a..a. Họ qua xin đàng gái cho cưới chạy tang. Bác Sáu đã thuận rồi. Ổng kêu chị dề mau đi, để họ qua rước dâu cho kịp con nước.

– Anh! Cưới chạy tang! Anh ơi! Chết em rồi! Anh ơi! Cưới chạy tang! Trời ơi!

Nước mắt Khanh ràn rụa. Vân liếc nhìn chị rồi nhìn Xuân, thầm đoán ra câu chuyện. Chỉ có Tám Trò là thò lỏ mắt nhìn mọi người mà hông hiểu tại sao Khanh lại khóc dữ vậy. Tay chân Khanh lập cà lập cập, nàng vừa cuộn ba quần áo bỏ vào trong giỏ bằng lác vừa thút tha thút thít, xong ngồi bệt xuống đất bắt đầu khóc rấm ra rấm rức. Nước mắt, nước mũi tuôn ra cùng một lượt làm đẫm vạt áo cô gái. Khanh chỉ nói được một câu như thất thần: Đám cưới chạy tang, chết em rồi! Xuân chỉ biết đứng nhìn người yêu khóc mà lòng rối bời bời. Nói lời an ủi cũng hông được mà ôm vào lòng vỗ về cũng hổng được. Khóc đã một hồi, hỉ mũi ướt cả góc khăn rằn, Khanh vụt đứng lên, nhìn Vân, nhìn Xuân một lát rồi ngấp nga ngấp ngứ..

– Anh! Em đi. Anh ở lại với Vân.

– Đợi anh. Anh lấy đồ đi dìa ví em.

– Hổng được đâu anh Ba. Hồi khuya em mượn xuồng của người ta, họ để sẳn trên đó một hai giạ lúa rồi.Chị Sáu ngồi lên đã khẳm, thêm anh nữa là ghe chìm luôn. Mà Bác Sáu nói anh ráng ở lại phụ chị Bảy một hai hôm rồi Bác Sáu xuống.

Xuân thẩn thờ, bí xị. Khanh quay trở lại

– Em bỏ cái nón lá nầy lại cho anh đội, hông để nắng cháy da anh. Vân! Mầy lo nấu cơm cho ảnh ăn nghen mậy!

– Khanh! Khanh! Khanh!

Khanh tuôn chạy ra khỏi chòi. Nàng bước xuống ghe, ngồi quay mặt về phía Xuân. Nước ở đâu chảy ra nhiều và mãi mãi như nước tuôn ra từ hai mắt sâu thăm thẳm?… Chiếc xuồng khuất dần trong đám sậy, lùm cây trâm bầu. Khanh có quay lại thì cũng hông còn thấy nhau. Xuân chỉ thấy có một cây sào chống ghe dài quơ qua quơ lại một lát rồi mất hẳn trong màng sương sớm mờ mờ trên mặt nước đồng hoang.

Xuân ngồi thừ bên đống rơm một lúc lâu, nhìn về phía Khanh ra đi. GiồngTre bây giờ là một nhúm cây nhỏ lờ mờ xanh rì. Thôi thế là hết. Những toan tính tốt đẹp chiều hôm qua như hoa Quỳnh Hoa, qua đi nhanh chóng. Mà chàng theo Khanh về thì có được cái gì?

Tám Trò đèo Khanh trên chiếc xe đòn dông ọp ẹp hông có cái bửng nào hết. Khanh ngồi sau. Cái bọt- ba- ga lông ốc sụt sịt. Bùn đất văng lên tới tóc. Nàng vẫn còn khóc thút thít. Thằng con trai còng lưng đạp, đổ mồ hôi ướt áo như mắc mưa, về đến nhà thì cũng gần trưa.

Cổng đám cưới trước nhà làm bằng tàu dừa xé đôi, rọc bớt lá còn chừa lại độ một gang tay dọc sát cọng rồi uốn cong, trang trí thêm những lá và bông đủng đỉnh đốn ở cuối vườn, giây tơ hồng hái nơi những bụi lứt mọc hoang trong vườn. Bảng Vu Quy mượn ở đâu đó, được gắn vội vã nên hông ngay ngắn. Một bình bông vạn thọ, một dĩa trái cây trên bàn thờ ông bà. Đơn giản như thế nhưng ông Sáu Xe vẫn lăng xăng chạy tới chạy lui mong ngóng Khanh về. Một vài người bà con lui cui ở bếp lo nấu vài món ăn đãi khách.

Vừa thấy Khanh bước vào thềm nhà, ông Sáu Xe hối Khanh lo chuẩn bị vì nhà trai trưa sẽ qua rước dâu cho kịp con nước. Ông hông để ý thấy đôi mắt Khanh đỏ hoe. Khanh hông buồn tắm, ra sàn nước rửa mặt qua loa rồi vào buồng tìm cái áo dài trắng mặc bữa đám hỏi còn vắt ở đâu đó. Hông kịp sắm một cái áo cưới! Khanh ngồi xuống bên mép giường, thừ người nghĩ ngợi một lát rồi đứng dậy, chải sơ mái tóc, kẹp cho hai bên đừng xệ xuống. Trời ơi! Đám cưới chạy tang! Đúng là trời định. Mình toan tính nhiều thứ với ảnh chiều hôm qua giờ hông còn gì nữa! Ái ân nóng bỏng đêm qua còn ngây ngất. Câu nói với Xuân về chuyện bầu bì, giờ đây làm Khanh hơi lo sợ. Thôi kệ nó. Chuyện lỡ rồi, tới đâu hay tới đó. Mình tính trước rồi cũng trớt quớt, hổng đi đến đâu!

Hàng dừa hơi ngã bóng. Con nước xế trưa vừa mấp mé đám mái dầm ở ngoài rạch thì năm người bên đàng trai qua tới: chú rể, bà Tư Thép, ông mai và chú thím của chú rể. Hông có những mâm trái cây, mâm trà. Ba Đẹn bận bà ba trắng, ngoài khoác áo dài đen, đi chơn không, bưng mâm trầu cau… Họ có vẻ hối hả, hấp tấp đi vào trong nhà, hông cần ông mai vào báo trước. Ông Sáu Xe rót nước mời, nhưng ông mai chưa kịp uống, đứng lên nói vài lời trình bày lý do phải cưới gấp vì bịnh tình ông sui trai. Khanh đứng kế bên ông Sáu Xe mà hông nghe được câu nào cả. Hông có nhẫn cưới, hông có đôi bông tai, chỉ có chiếc kiềng vàng để trong hộp… Xong ông mai xin cho hai cháu lạy bàn thờ ông bà để rước dâu về sớm. Ông Sáu Xe khẩn khoản mời nhà trai ở lại ăn bữa cơm trưa, dù gì cũng qua tới đây rồi. Ông mai đưa mắt hỏi ý kiến bà Tư Thép. Sau một phút ngần ngừ, bà gật đầu ưng thuận. Ông Sáu Xe hối vợ cho dọn đồ ăn lên. Khanh cũng chạy tới chạy lui lo bưng khi thì chén cơm, khi thì tô kiểm, nhưng mặt mày buồn so. Buổi ăn hông lâu hơn thời gian một siêu nước sôi. Ai nấy im lặng, ngoài tiếng chó gầu gừ giành giựt những cục xương thừa quăng xuống đất…

Khanh cùng Ba Đẹn lạy trước bàn thờ ông bà, lạy cha mẹ. Những người bà con xí xóa những cái lạy của Khanh vì hông đủ thời giờ. Khanh vào buồng, vội vàng nhét một vài ba bộ quần áo trong giỏ đệm lác (bà già chồng nhắc nhở đừng mang nhiều. Hai ba bữa sau sẽ quay về lấy thêm cho đủ) rồi ra ngoài. Vừa bước đến cửa hiên nhà, Khanh sụp khóc ồ ồ sướt mướt, có lẽ để được dịp sổ hết những nỗi buồn khổ của mình mà hông ai có thể biết được. Giờ nầy đáng lý ra có Vân, có Xuân, có dâu phụ, có rể phụ, có tiếng pháo nổ, có những trẻ em chạy lăng xăng theo coi cô dâu mặc áo cưới, có tiếng khua lụp cụp của dao thớt, có tiếng lẻng kẻng của tô chén, có tiếng chuyện trò rổn rảng của người thân quyến thuộc, có bếp lửa bên hông nhà, dưới tàn cây lêkima, khói bay nghi ngút của đám trai trẻ lo nấu nước pha trà. Hông có dựng rạp che lá dừa nước ở trên với những hàng cột ôm đầy lá đủng đỉnh, giây tơ hồng, những nẹp ngang bó bằng bẹ chuối có bông đủng đỉnh tua tua… Một chút hơi hướm đám cưới cũng hổng có: đúng là đám cưới chạy tang!

Gia đình Khanh cùng nhà trai ra chỗ đậu ghe. Con nước ưỡn ẹo lưng chừng rạch. Chiếc ghe năm lá hai kèm hông áp sát được bờ. Một vài người trai trẻ đốn những tàu lá dừa nước lấp lên bùn làm lối đi cho đỡ lún…

Chiếc ghe chở đoàn đám cưới chạy tang khuất sau đám dừa nước, nhưng gia đình Khanh vẫn còn đứng trên bờ ngó theo. Và nước chảy ngập ngừng, ứ éo. Có tiếng bìm bịp kêu ngoài sông cái. Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi! Đợi một hồi lâu, họ thẩn tha thẩn thờ lặng lẽ quay trở vào…

Chiếc ghe ra rạch Lương Quới. Hai bên đầy lá dừa nước chen ô rô bông trắng và tím nhỏ nhin nhít hì hụp trong con nước lớn đục ngầu. Cặc bần ngỏng lên khỏi mặt nước độ gang tay, ngủng ngẳng nhịp nhịp cà giựt, cà giựt theo sóng nước. Thỉnh thoảng có những bụi bần chen lẫn, mang nhiều ổ chim dòng dọc đực và cái có màu vàng cỏ úa. Ổ chim mái bao giờ cũng đẹp và ấm cúng, con đường vào kín đáo như buồng các cô gái chưa chồng. Trong lúc đó chàng chim trống đứng lơ lửng trong ổ đơn sơ, chịu đựng mưa nắng. Đừng có ham mà trèo lấy ổ dòng dọc. Chúng khôn ngoan ở chung với ong bần, nên kẻ nào có ý xấu phá đám- nhứt là đám trẻ con- sẽ bị ong bần đánh cho tơi bời, hông kịp leo xuống, chỉ có cách nhảy ùm xuống nước để thoát mà thôi. Ít có ai lấy được ổ dòng dọc, trừ khi là ổ cũ, chúng đã bỏ đi rồi. Mà lấy làm gì? Hãy để những ổ dòng dọc treo tòn teng trên những hàng bần dài dọc bờ sông, bờ rạch, bờ xẻo- dưới tàng cây rợp bóng, giữa đồng hoang mênh mông- sẽ tạo thành bức tranh ấm cúng, hạnh phúc như những gia đình dân quê sông nước miền Nam.

Khanh ngước nhìn lên. Một con dòng dọc trống đang đứng lẻ loi trong ổ. Bất giác dòng nước mắt Khanh tuôn chảy. Ba Đẹn ngồi bên, nhìn vợ khóc, hông nói một lời, tưởng là những giọt nước mắt kia Khanh dành cho mình: cô dâu về nhà chồng!

Bữa tiệc đón dâu hối hả và yên lặng. Bà Tư Thép hông muốn làm rình rang trong lúc người chồng đang nằm chờ chết trong buồng ở căn nhà trên nên cổng đón dâu cũng làm đơn sơ như bên nhà gái. Hổng có pháo. Có khoảng chục người thân thuộc trong gia đình lo đám cưới. Không khí lặng trang. Ai nấy nhìn cô dâu vừa vô nhà mà hông có tiếng cười nói rôm rả. Sau khi cùng chồng lạy bàn thờ tổ tiên, lạy cha mẹ, Khanh vào buồng thay áo rồi xuống nhà bếp lo dọn dẹp cùng những người gia đình bên chồng cho đến khuya mà quên rằng mình từ trưa đến giờ chưa có cái gì nhét vào trong bụng. Trong khi đó, BaĐẹn đang gật gù ở bàn nhậu với mấy người bạn bên ánh đèn dầu leo lét.

Trời tối thui. Đám cưới chạy tang nên bà già chồng hông cho đốt đèn măng xông. Khanh lần mò đi vào căn buồng dành cho hai vợ chồng mới cưới. Một mùi khác lạ hơn mùi căn buồng ở bên nhà. Và đột nhiên Khanh vừa cảm thấy mình mất mát một thứ gì khó tả mà Khanh hông bao giờ tìm thấy lại được trong giờ phút cô đơn nầy. Cây đèn dầu mù mờ hông đủ làm ấm cúng căn phòng đêm động phòng của đám cưới chạy tang. Mềm gối mới cũng hông. Giường mới cũng hông. Khanh ngồi xuống thở dài, nghĩ ngợi lung tung; được một lát, lục trong giỏ lác đem theo hồi trưa, lấy một bộ đồ bà ba bông còn mới, rồi cầm đèn đi ra nhà tắm sau nhà…

Khanh nằm xuống trong chiếc giường mà nàng nghĩ là lạ lùng với mình. Cuộc đời người con gái sao bị đưa đẩy nhanh chóng? Vừa mới đêm qua đây với Xuân, đầy những dự tính, đầy những ân ái nóng bỏng mà bây giờ lại thế nầy đây?

Khanh suy nghĩ miên man, thiu thiu ngủ trong mưa đêm thì giựt mình, vì có người ôm chặt và mùi rượu đế nồng nặc. Khanh định xô ra nhưng vừa kịp nghĩ lại, mình mới làm đám cưới chạy tang ngày hôm nay và người ôm mình chắc là Ba Đẹn, chồng mình, nên nằm im lặng. Ba Đẹn chồm lên mình Khanh, thở hổn hển trong hơi rượu. Bàn tay sờ soạng lung tung và mạnh bạo nơi bụng vợ. Đôi bàn tay to lớn, gồ ghề, nham nhám làm Khanh nổi da gà cùng mình. Nàng nằm trân mình chịu trận. Qua những lần ân ái với Xuân, nàng biết là chồng mình muốn gì? Chồng mình có biết mở dây lưng quần mình hông? Khanh tự hỏi? Vì bàn tay Ba Đẹn lây quây ở bụng và thắt lưng vợ rất lâu mà hông mở được. Khi hông biết kéo, Ba Đẹn sẽ giựt dây gút lại. Cô định thò tay gỡ mối, nhưng Ba Đẹn mạnh bạo đẩy tay vợ ra và giựt mạnh một đầu dây. Lưng quần bị gút chặt. Người con trai bồng bột, háo hức, thiếu kinh nghiệm trong đêm tân hôn, gồng người lên mình người vợ mới cưới một vài cái. Vừa lúc đó, Khanh nghe một tiếng thở khè nồng nặc mùi rượu phà vào mặt mũi nàng… rồi Ba Đẹn nằm sui cò…

Khanh lấy răng cắn môi lại, cố ngăn hai dòng nước mắt chảy dài. Đêm tân hôn như thế nầy sao? Khanh chưa bao giờ nghe Má nhắc tới đêm tân hôn như thế nào. Tiếng đó hông khi nào nghe cha mẹ ở đồng quê nói tới. Và Khanh cũng chẳng bao giờ nghe bạn bè nói với nhau về chuyện nầy. Nó như thế nầy sao?…

Gà gáy canh hai. Khanh giựt mình thức giấc, đỡ nhẹ chồng mình qua một bên, mầy mò trong bóng tối mù mù. Nàng lục giỏ mình, lấy ra một bộ bà ba, lần mò đi xuống nhà tắm, giặt bộ quần áo nhầy nhụa và đầy mùi rượu.

Khi Khanh vừa bước lên nhà trên, nghe tiếng hốt hoảng của bà già chồng: “Thằng Ba đâu rồi? Tía mầy chết rồi nè!” và tiếng khóc thất thanh của bả. Khanh lật đật chạy vào buồng kêu chồng dậy…

Trời vừa tờ mờ sáng là bắt đầu một ngày bận rộn của cặp vợ chồng mới cưới cho đám ma. Khanh bù đầu lo công việc dưới bếp: nào nấu cơm, thức ăn cho gia đình và những người bà con, lối xóm phụ việc chôn cất. Mọi việc ai cũng kêu vợ thằng Ba. Vì mới về nhà chồng chưa được một ngày nên Khanh hông biết mọi thứ sắp xếp trong nhà như thế nào? Hổng lẽ chút gì cũng phải hỏi bà Tư Thép trong lúc bả đang ngồi khóc rấm rức? Còn cô em chồng, Út Nhạy, mới mười lăm tuổi nó chỉ biết chạy tới chạy lui. Vì thế Khanh hông lúc nào được hở tay.

Còn Ba Đẹn?Từ sáng sớm, lo tắm rửa cho Tía, thay một bộ đồ bà ba trắng mới tinh, để người chết trên bộ ván giữa nhà. Nó dặn mẹ lo việc cúng kiến, nhứt là đừng để cây đèn dưới bộ ván tắt. Xong qua nhà chú Hai Đời mượn xe đạp dông xuống GiồngTrôm mua hòm.

Khoảng gần đứng bóng dừa, người ta nghe tiếng nổ bình bịch của tiếng xe gắn máy motobécane cũ xì. Sau năm 1954, ở các tỉnh miền Nam, ngoài xe ngựa, người ta còn thường xài chiếc xe lôi đạp để chuyên chở hàng và người ở những đoạn đường ngắn khoảng từ mười hai cây số trở lại. Xe lôi đạp hông chở được nhiều, chừng ba, bốn người và một số ít hàng. Nếu có được một chiếc motobécane cũ thời Pháp thì chở được khoảng tám người với số hàng nhiều và đi xa hơn. Về sau nầy, có một số xe lôi gắn máy Sachs, Goebel, Peugeot…. Hành khách ngồi ở trong ba người- nếu có con nhỏ thì ôm vào lòng-, ở càng xe hai người, ở phía sau hai hoặc ba người. Gióng gánh thì móc hai bên.

Chiếc xe lôi motobécane cũ mèm như con trâu già coi vậy mà còn gân, ít khi nào chết máy. Hơn nữa, vì tài xế giỏi nên hông bao giờ thấy xe lật. Đoạn đường Lương Quới- Mỹ Lồng bị Việt Minh đào đi bới lại trong chiến tranh, nay chưa được sửa lại, nên lầy lội chèn nhẹt trong mùa mưa. Ấy vậy mà chiếc xe lôi motobécane vẫn tuôn đi ào ào trên con đường trơn trợt đó. Ba Đẹn mướn xe lôi chở hòm từ Giồng Trôm về, quẹo vô ngã ba Lương Hòa, ở gần Mã Đá. Xe lôi vào sân nhà chú Hai Đời.Người ta phải bắc thêm hai cây cầu song song qua hai cái mương mới khiêng được hòm về tới nhà.

Thầy chùa đã coi giờ liệm, khoảng đâu đầu giờ Mùi, tức là lúc có tiếng gà gáy ban trưa. Trà xấu được gói bằng giấy súc thành những bọc to và xơ dừa chèn hai bên hông; xong rồi phủ thêm những bộ quần áo mới. Bà TưThép và cô con gái khóc vật vã khi khóa nắp hòm. Xong đâu đó là phần thầy chùa trong làng lo tụng kinh.

Buổi chiều đầu tiên, một ít trai tráng thanh niên trong làng tụ họp giúp đỡ gia đình người chết. Một đám lo tìm cây như so đũa, mù u, bình linh… để dựng rạp. Nhóm nầy chặt lá dừa nước để lợp che nắng hoặc lo khiêng bàn ghế để ngày mai cho khách ngồi. Đám kia lo phần nấu nước pha trà.

Khanh đầu tắt mặt tối, chạy lên chạy xuống lo đủ thứ chuyện, từ chuyện cái chén, cái tô, đôi đũa đến chuyện bếp núc. Hở một chút là con vợ thằng Đẹn, cô Ba, dì Ba. Khanh hổng biết đâu mà rờ. Khanh phải chạy đi kiếm chồng hỏi cái nầy ở đâu, cái kia ở đâu anh?

Trời mới vừa mưa đêm qua, bùn dậy lên sền sệt vì nhiều người dẫm tới dẫm lui. Đôi chơn của Khanh hông bao giờ sạch, quậy trong đám bùn nhão nhoẹt, dính bết đầy bùn nên chè bè ra. Trên đầu thì đội khăn tang. Hai ống quần phải xoắn lên gần khỏi bắp chuối. Cặp giò trắng ngần của cô nữ sinh ngày hôm kia, bây giờ đã thành đôi cẳng của người vợ đảm đang. Khanh mần quần quật, hông còn thời giờ để nghĩ đến Xuân, đến những giây phút ân ái cuồng nhiệt bên đóng rơm mà giờ đây Khanh coi như đã xa, xa lắm.

Trời tối mờ tối mịt. Đèn đóm mù mờ ở dưới nhà bếp. Ở nhà trên và ngoài sân rạp có được hai cây đèn măng xông. Tụng kinh đã xong. Giờ nầy có lẽ đã khuya lắm rồi nhưng vẫn còn một đám đàn ông con trai tụ tập ở phía bên góc trái rạp. Họ lót nhiều lớp lá dừa nước để cho đỡ dính bùn rồi ngồi lên trên đó. Một người đờn cây guy-ta và một người ca những bài vọng cổ. Tiếng ca buồn não nà não nuột tả cảnh chia ly của cặp vợ chồng, ơ ơ trong đêm khuya như nghẹn trong tiếng nấc. Con chó nằm nghếch mỏ lim dim bên đống un mù khói.

Nồi cháo gà đã nhừ cho đám đờn ca hát xướng. Khanh bỏ thêm vài trái dừa điếc khô để giữ nóng, đi lại cái lu bên hè nhà rửa chơn rồi vào buồng. Khanh mệt mỏi thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn, Khanh cảm thấy mùi rượu nồng nặc phà vào mặt và bàn tay mằn mò mải miết của chồng. Mơ mơ màng màng, Khanh đưa tay gỡ mối dây lưng quần… Men rượu làm Ba Đẹn quên người cha vừa mới chết còn nằm trong hòm! … Nó thỏa mãn nằm sụi lơ… Nước mắt Khanh tuôn chảy dầm dề. Nàng hổng có thấy một chút gì sung sướng.

Xuân cuộn tròn mình như con trúc, ngủ thiếp đi. Khi giựt mình thức dậy, chàng cảm thấy chung quanh vắng lặng và trống trải. Ngoài đồng, chói lòa. Pháo nắng nổ khắp nơi. Xuân lim dim và dụi mắt một ít lâu mới mở được. Ngồi thừ, co rúm lại như chuột gặp phải rắn, bần thần nghĩ mông lung rồi Xuân gục đầu vào hai gối. Chàng vẫn lặn hụp trong sung sướng xác thịt đêm qua. Hương vị nồng nàn còn ở đây. Kỷ niệm hiện ra từng khúc, từng khúc như đám lục bình trôi. Làm sao nối lại được. Bị sóng đánh tan tác. Xa rồi, xa rồi, dòng xoáy nước nhấn chìm tất cả. Chỉ còn những mảng vỡ vụn hông chắp nối lại được. Mỗi mảnh trôi theo mỗi hướng. Xuân ứa nước mắt.

– Anh Ba! Anh Ba! Thức dậy chớ.

– Thì anh cũng vừa dậy đây.

– Gần xế rồi. Em dề, nhốt vịt, cho vịt ăn mà vẫn thấy anh ngồi bó rọ, gục mặt vô đầu gối. Anh buồn lắm hả?

– Sao em biết?

– Thì thấy sáng sớm nay chị Sáu khóc sướt mướt khi nghe đám cưới chạy tang, rồi bây giờ anh ngồi cú rủ và rơm rớm nước mắt, là em đủ biết.

– Cái con nhỏ nầy cứ đoán mò hông hè!

– Ờ hé! Đoán mò hay hổng đoán mò thì có ai biết đó nhen? Trúng bóc!

– Cái con nhỏ quỉ nầy!

– Sao anh kêu em con nhỏ nầy con nhỏ nọ hoài hông dzậy. Bộ em còn con nít lắm hả? Có ngày em cho anh biết tay.

– Biết tay gì?

– Thì biết tay vậy vậy đó.

– Thôi đi cô em ơi! Đừng nói chuyện dần lân.

Như lời hứa, buổi chiều Loan xách con vịt què qua chòi. Nồi cháo ngọt lịm nhưng còn hôi mùi lông thui. Xuân buồn bã húp từng ngụm cháo và uể oải ăn miếng thịt vịt xé trộn muối ớt cay sè.

– Anh Ba nè!

– Gì Loan?

– Ngày nào tui cũng đem đồ ăn qua đây ăn với anh và Vân được hông?

– Có được hông Vân?

– Anh Ba hỏi em hả?Ờ hé! Chị Loan tốt quá hé! Vậy là em đỡ nấu cơm rồi nhe.

– Sao em lại muốn ăn cơm chung với anh và Vân?

– Ở đây vắng teo. Ăn cơm tui ăn có một mình nhiều khi nuốt hổng vô.

– Chớ mấy khi kia thì sao?

– Thì ngồi một mình ráng nuốt chớ sao!

– Sao hổng kiếm bạn nào chăn vịt gần gần chỗ Loan.

– Có ai đâu anh Ba? Anh hổng thấy đồng không mông quạnh hông sao? Có trời và nước….

– Hổng có anh và Vân thì em cu ky một mình em hổng sợ à?

– Chèn đất ơi! Sợ gì anh Ba? Còn ai đâu mà sợ, thằng Tám Trò nó còn con nít, khờ câm à! Cả tháng nay rồi. Từ hồi vịt còn chút xíu cho đến bây giờ vịt sắp đôn lông rồi. Sáng sớm dậy nấu cơm ăn cho cả ngày. Trưa bới cơm đựng trong mo cau đem ra ngoài đồng, ngồi coi chừng vịt rúc rỉa, hát nghêu ngao ba câu vọng cổ, vừa nhai vừa nuốt, rồi vốc nước ruộng uống. Rảnh một chút, kiếm thêm con cá, con tép, con lươn.

– Em có bắt được chim cò gì hông?

– Có chứ. Đôi khi tui cũng chộp được trích, cò, chàng nghịch, cúm núm. Mà chuột và rắn là thường.

– Em dang nắng cả ngày à?

– Có chỗ nào đâu mà đụt mưa đụt nắng. Bộ tui đen lắm hả?

– Tui hổng đen mà tui như cục than!

– Đồ quỉ anh nè! Ngày mơi tui kiếm gì qua ăn, chớ ở dưới đây ăn cực lắm.

– Thì có gì ăn nấy, cũng như tụi em thôi. Khanh và Vân cũng còn chút đồ ăn đem từ Lương Quới xuống.

– Anh Ba nầy sướng quá hén, vừa mới đây mà có người lo rồi! Hôm trước có chị Sáu, giờ đến chị Loan, em toàn ăn ké hông.

– Xí. Cái con nhỏ nầy lại ganh nữa rồi. Tao thấy ảnh học trò sợ ảnh ăn cực hông nổi tao mới phụ với mầy chớ. Đừng có ba xàm bá láp nghen mậy.

– Ờ hé! để rồi coi.

– Coi coi cái gì? Có coi mầy á. Thôi tao dìa đây. Trưa mơi tao đem cơm qua ăn chung nhen.

Loan te te đi ra ngoài, nhảy xuống xuồng chống đi. Xuân mệt mỏi ngã lưng trên đống rơm nhìn ra ngoài cánh đồng mút ngàn ngộp nắng chiều. Giờ nầy em đang làm gì hở Khanh?

Ba người đựng cơm chung trong cái mo cau. Vân và Xuân mỗi đứa có một cái muỗng cũ mèm. Còn Loan cắt một khúc lá dứa gai. Hai cô gái bày tép kho dừa, thịt chàng nghịch và đọt rán luộc ra trong hai cái lá bông súng nhỏ. Tép kho dừa của Khanh và Vân còn có chút màu mè và hơi hướm nước mắm thơm ngon. Thịt chàng nghịch của Loan trắng bệch vì hông có nước màu và gia vị, kho với muối hột nên nghe mùi tanh ói và mặm chát. May là có thêm mấy trái ớt tươi bán được mùi lông, nhưng chàng vẫn hửi được mùi khen khét của chim thui qua lửa rơm. Loan còn bày thêm được món canh chua rau dừa, bông súng nấu với con mẻ đựng trong chén làm bằng gáo dừa.

– Ngon hông anh Ba?

– Ngon chớ!Thịt chàng nghịch lạ miệng ăn cũng được.

– Hứ! Tui biết anh khen cho lấy có, chớ thịt chàng nghịch kho muối hột có gì là ngon.

– Thì anh phải khen để mai mốt em còn nấu cho anh ăn nữa chứ. Chớ khen dở, em giận lẩy là hổng có cái gì ăn đâu nghen. Ờ mà sao em bẫy được chàng nghịch vậy?

– Đâu có bẫy anh Ba. Tui vừa đi vừa cầm khúc cây. Nó bay lên, tui phang, may trúng cánh, nó lủi xuống đám lác, tui phải quần hồi lâu mới tìm được; nếu hông, bữa nay, có muối rang ớt hông hè.

– Em có gian thiệt. Hể quơ cây là trúng chim. Ờ, mà còn canh chua con mẻ nữa mà. Ăn lạ miệng.Ngon lắm.

– Chà! Anh Ba nay coi bộ nịnh dữ à nghen!

– Con nhỏ nầy! Chọc tao hoài nghen mậy.

Hai gò má Loan hây hây đỏ trong nắng. Loan bỏ đi, đến vũng nước trong, lấy tay khoát khoát rồi bụm uống. Có lẽ nước vũng ruộng ngon hơn nước mưa trong lu bên hông chòi. Khi mới mở lu ra Xuân hông dám uống. Trước hết là muỗi, rồi kế đó lăng quăng, khỏa cách mấy lăng quăng vừa chìm xuống là nổi lên lại. Nước mưa mái lá và rơm hơi đo đỏ, có mùi nấm. Rút cuộc rồi ai cũng uống nước ruộng, múc càng xa chòi càng tốt.

– Con Vân nó đi đâu rồi anh?

– Hổng biết. Chắc Vân ở tuốt ngoài đầu bờ. Có gì hôn?

– Con nhỏ hay thót thét. Nói tui với anh nầy nọ.

– Thì đâu có gì! Cũng như Vân vậy thôi!

– Chừng nào anh dìa trển. Dìa trên SèGòn đó.

– Hổng biết nữa. Chắc mươi ngày.

– Tui muốn anh ở đây chăn vịt hoài.

– Đâu phải vịt của anh. Với lại, anh còn phải về Sài Gòn đi học nữa chớ.

– Vậy thì biết chừng nào tui gặp lại anh?

– Thì mùa hè năm sau. Anh trở về đây chăn vịt nữa.

– Ờ hé! Biết có còn gặp lại anh Ba hôn?

Nàng ngó mông ra cánh đồng. Hai cặp mắt đỏ hoe, rươm rướm nước mắt. Hình như có cái gì làm cho tâm hồn nàng xao động. Nàng cảm thấy mình thiệt gần gủi với người thanh niên nầy. Sao mới có mấy ngày mà mình cảm thấy hông thể xa cách được ảnh. Mình có thương ảnh hông? Mai mốt ảnh về Sè Gòn thì mình mần sao?

Bữa cơm trưa vừa xong. Từ cuối rặng dừa một đám mây đen như lọ ghẹ dần dần lan rộng, hông mấy lúc phủ kín cả bầu trời hướng Tây Nam. Có gió nhẹ và không khí dịu mát lại. Có tiếng sấm sét gầm gừ từ xa.

– Anh Ba dí Vân lùa vịt dìa đi. Mưa tới lớn lắm đó. Vân, mầy lo hùi tụi nó dìa mau đi. Tấn cà tăng kỹ nghen mậy. Gió mạnh, thổi tốc hết, vịt túa ra tùm lum, mầy hổng nhốt lại được đâu. Rồi mất vịt hết. Thôi tao dìa đây, tao lo vịt của tao.

– Kệ. Để chỉ dề đi. Mình lo từ từ cũng xong. Bây giờ em dí anh xuống xuồng, mình lùa tụi nó dìa, nhốt lợi thì chưa chắc mưa tới.

– Có chắc hông em? Loan nó nói mình làm mau mau đi mà. Anh thấy bây giờ gió lớn quá mà. Trời tối đen rồi em. Sấm nhiều quá. Mau đi.

– Anh hổng nghe người ta nói sao. Mưa đằng Đông vừa trông vừa chạy. Mưa đằng Nam vừa làm vừa chơi. Em cá ví anh là mình ví vịt xong xuôi thì mới vừa mưa tới thôi.

Nhưng hai đứa làm cà rịt cà tang, phần Vân hông thạo việc bằng Khanh. Còn Xuân thì i tờ rít, ù ù cạc cạc ba cái vụ nầy, nên mây phủ đen trời mà việc chưa đến đâu. Cơn mưa ập đến như roi mây quất vào mình. Sấm sét nổ như đạn lum đum nghe đinh tai nhức óc. Những giọt mưa như những viên sỏi nhỏ bắn vào mặt, tát vào má, đau rát dữ dội. Nón lá bay mất. Xuân phải lấy khăn rằn phủ kín mặt, phụ Vân đang lính qua lính quýnh chèn cà tăng thật kỹ. Mưa bắt đầu như lấy gàu tát. Cánh đồng mù mịt. Hông còn thấy gì. Một màu trắng xóa.

– Vân ơi! Em đâu rồi? Em đâu rồi?

– Gì? Anh hét lớn quá vậy?

– Anh đâu thấy em đâu? Mưa lớn quá. Mù trời. Dông dữ tợn.

– Em đang đứng gần anh đây. Chạy vô chòi đi.

– Chòi hướng nào đâu? Anh đâu thấy đâu?

– Em thấy anh rồi!

Xuân chợt nhận ra một hình mờ mờ đi lần tới, rồi hướng về phía chòi. Chàng bước lần theo. Vô chòi, hai đứa ướt như chuột lột, cùng tháo khăn rằn ra, vắt ráo, rồi lấy lau mặt. Mưa vẫn còn nặng hột và gió càng lớn. Sấm sét hông bớt. Vừa lúc Vân lủi vô góc sau chòi thay đồ, Xuân lật đật cổi quần áo thật lẹ, vứt đại xuống đất rồi mặc đồ khô vào. Tiếng gió hú dữ tợn. Cơn dông có lẽ sắp tới gần. Bờ mương gần nhà đầy bong bóng. Mới chút đó mà nước lé đé mí bờ. Hông còn thấy hai cây rơm và bến ghe. Màn mưa che khuất đám vịt. Chắc chúng tụm lại, rút đầu vào nhau, dồn vào một góc cà tăng, im thin thít. Mà nếu chúng có kêu Xuân cũng hông thể nghe được vì gió quần dữ quá, chỉ nghe tiếng hú liên tục mà hổng nghe được tiếng mưa rơi. Mưa giăng mùng khắp trời, nhìn ra hông còn thấy gì hết. Chợt xoáy gió quặn một cái thật mạnh kèm theo tiếng rít rất dài. Dãy lá cà đốp bị giựt mạnh nghe cái rốp rồi tung bay mất. Nước tát tung tóe.

– Chạy chỗ khác đi! Nóc chòi bay mất rồi!

– Anh hét lớn lên hơn nữa em mới nghe. Chạy đi đâu anh Ba?

– Lấy nóp trùm đầu rồi chạy ra đống rơm, lủi đầu vào trỏng, anh kéo rơm phủ dầy tấp kín lên khắp mình em nghe!Nghe hôn? Nghe hôn?

– Nghe rồi!

– Chạy đi!

Vân tốc ra khỏi chòi, lủi vào đống rơm. Xuân nhào theo, rút từng bó rơm phủ đầy một lớp thật dầy lên người Vân. Khi moi được một lỗ sâu và rộng luồn vào giữa cây rơm, chàng đẩy Vân vào nóp rồi chui tọt vô luôn, lấy rơm phủ kín bên ngoài. Mưa và gió vẫn còn quần nhau dữ tợn.

– Chừng nào mới tạnh hả anh?

– Chưa biết nữa!

– Chắc chòi bay nóc hết rồi?

– Chắc vậy!

– Anh!

– Gì?

– Hồi nảy anh đứng ở ngoài rút rơm. Anh ướt hết rồi. Chắc anh lạnh lắm hả?

Một khoảnh khắc im lặng. Chàng hông trả lời.Vân hơi nhúc nhích. Hơi ấm chiếc nóp của Vân từ từ xít lại gần hơn. Mùi tóc ngạt ngào mật ngọt ong rùi và hơi thở thơm tho của cô gái đồng nội trinh trắng bay tỏa gần mũi Xuân.

– Hồi đầu lạnh, bây giờ hết rồi!

– Nhờ nằm gần em nên có hơi ấm nhiều chớ gì? Phải hôn?

– Hổng phải đâu cô nương. Nhờ rơm đó. Ở giữa cây rơm nóng lắm. Một chút nữa em sẽ thấy nực cho mà coi.

Im lặng một lúc lâu. Hơi thở của Vân phà sát vào mặt Xuân và phần nóp ở ngực cô nàng phập phòng.

– Nực quá anh! Em muốn bỏ nóp ra!

– Sao được? Em cựa quậy hoài, rơm tuôn, nước mưa hắt vô, hai đứa ướt hết bây giờ. Ráng chịu. Nằm im đi!

– Xí! Ghét anh quá hè!

Bên ngoài dông hông ngớt, càng lúc càng dữ dội. Tiếng hột mưa đánh xình xịt lên mái cây rơm. Xuân nằm im, nghĩ đến Khanh. Mối tình thoáng qua mau chóng như cơn mưa dông, gãy đổ thật nhanh như chiếc ghe nhỏ mong manh quay mòng mòng rồi chìm trong búng nước ông Khả. Người ta có biết trước cái gì xảy ra cho mình hôn? Mới vừa toan tính đó, rồi có gì hông? Khanh ơi!!

Bây giờ nằm sát bên Vân, mình nghĩ gì? Có nghĩ đến Vân hông? Qua những lời nói mấy hôm rày của nàng, Xuân biết mình chỉ cần một cử chỉ hơi đi xa một chút là Vân sẽ ngã trọn vào vòng tay của chàng. Hông. Hông. Xuân sẽ hổng tính gì thêm nữa. Hãy để cho con thuyền trôi đi một cách tự nhiên và nó sẽ tấp vào bờ bến nào kệ nó….. Khanh ơi! Khanh ơi! Giờ nầy em đang làm gì?

Xuân giựt mình thức đậy. Hơi nóng của rơm, hơi nóng của người hừng hực. Mồ hôi ra ướt áo. Hai cái nóp bây giờ trở nên chật và nực nội nên bung hết ra ngoài. Lỗ rơm đâu đủ rộng. Hai đứa phải nằm sát vào nhau. Xuân hơi nhóm người dậy, nhận ra Vân cũng đã chui ra ngoài nóp. Áo Vân rinh rỉnh ướt và nàng nằm sát bên mình chàng, hơi thở đều đặn trong giấc ngủ say. Xuân lắng tai nghe. Hông còn tiếng mưa đập trên mái rơm. Sợ Vân thức giấc, Xuân nằm hông động đậy, ngửi mùi thơm của tóc, mùi mồ hôi thơm ngọt của người Vân toả sang. Đột nhiên, Vân choàng tay qua ngực Xuân. Xuân đợi một lúc lâu rồi nhẹ nhàng đỡ lấy tay Vân bỏ ra khỏi ngực mình. Một lớp rơm mỏng te ngăn cách người chàng và Vân. Xuân lặng lẽ xoay người về phía khác cố tránh mùi bông chanh, bông chuối của cô gái vườn dừa. Có bao giờ một hình ảnh mới dễ dàng làm lu mờ cái cũ một cách mau chóng hông? Vân cứ mãi quấn quít Xuân ngày đêm ở nơi khỉ ho cò gáy rồi thì cũng có một ngày Vân sẽ làm Xuân quên mất hình bóng người chị. Cô em bây giờ như một cái bóng to lớn muốn ôm trùm Xuân. Và Xuân cũng biết mình khó thoát khỏi cái bóng cô gái nầy. Sống chung đụng nhau như thế nầy thì cũng có ngày. Trai với gái vừa mới lớn mà ở giữa trời đất lồng lộng thì có chạy đằng trời? Lửa gần rơm đố mà hông tròm thì trẹm. Mình đâu phải là thánh? Hơn nữa nàng cố tình khiêu khích Xuân nhiều lắm. Và Xuân cố đem cô chị ra chống đỡ một cách yếu ớt. Xuân cũng hông phải là thằng con trai hay ve vản các cô gái.

À, mà hông hiểu sao chú Sáu Xe hổng cho Tám Trò hoặc ổng xuống thế cho tụi nầy? Ông Bà cũng biết chớ. Một thằng con trai mới lớn lên-19 tuổi- và đứa con gái út hơ hớ của ổng- 17 tuổi, tuổi con gái bẽ gãy sừng trâu- ở chung nhau nơi chốn vắng vẻ chỉ một ngày là có chuyện rồi. Huống gì bây giờ là hai ngày rồi. Ông Bà tin mình? Tin cái gì? Tin cái giống nhứt quỉ nhì ma thứ ba học trò? Hay là hai người đó tính với nhau cái gì?

Tiếng dế nhủi chi chắt trong đống rơm. Và đâu đây có nhiều tiếng chuột đồng chí chít. Xuân nghe văng vẳng có tiếng cúm núm, tiếng chim trích tắc nhè nhẹ. Cánh đồng chắc mênh mông đầy nước. Nỗng đất nầy có bị ngập hông? Hông nghe tiếng vịt con chiêm chiếp. Chúng nằm im vì bị ướt hay là cà tăng đã tốc hết? Đàn vịt chạy tứ táng và lạc bầy mất rồi? Xuân nhỏm dậy, nhìn ra ngoài. Màn đêm còn tối đen. Gió vẫn thổi mạnh. Chàng cảm thấy bao tử mình trống rỗng và cơn đói làm sót ruột. Đầu cô gái vẫn còn nghiêng sát qua mình Xuân. Xuân hít một hơi thật dài cho đầy bụng. Có đỡ đói hơn hông? Phùng Xuân nằm im lặng một lát rồi thiếp đi trong giấc ngủ muộn màng.

Xuân choàng mở mắt. Trời sáng bửng. Vân đã chui ra ngoài từ lúc nào. Xuân lật đật tốc rơm, đưa tay dụi mắt. Cả một vùng nước mênh mông. Những bờ đê thấp hông còn nữa. Ngập láng te. Chỉ còn một vài cây trâm bầu đứng chơ vơ giữa biển nước đục ngầu. Nước bao phủ toàn bộ nỗng đất. Đàn vịt con bơi lội tung tăng, rúc rỉa trong vòng cà tăng. Vân đang lội bì bà bì bõm mò kiếm các đồ đạc trong căn chòi mất nóc, còn trơ trọi các rui ngang. May là nước chỉ ngập đến mắt cá nên tỉn muối, khạp gạo, hủ con mẻ hông bị trôi đi mất. Cà ròn, chén dĩa bị chìm nơi nào? Xuân loay hoay một lúc lâu mới tìm được cái nồi đồng duy nhứt dùng để nấu cơm và làm các món ăn khác ở tận ngoài gốc ớt. Nếu hông, hai đứa chắc bị đói meo. Cuối cùng Vân cũng mò ra cái cà ròn và rút rơm lo nấu cơm.

– Ăn cơm với gì đây Vân?

– Em cũng hông biết nữa! Chắc với ít muối quá! Ngày hôm qua còn chút tép kho đem ra ăn ví chị Loan hết rồi!

– Ờ hé! Để anh coi coi… À, anh biết rồi. Có một món ngon lắm em có ăn hông?

– Món gì?

– Thịt chú tí!

– Ở đâu mà có?

– Ở trong hai cây rơm nầy nè! Nước nôi lênh láng như vầy, tụi tí chỉ còn có nước rút vào trong cây rơm chớ có đi đâu được!

– Ờ hé! Vậy mà em cũng quên nữa.

– Bây giờ em và anh mỗi đứa cầm một khúc cây. Mình dậm cù cây rơm đằng kia, thế nào mấy trự cũng nhào ra. Mình đập cho mau là mình cũng có mấy con. Anh đem thui, lột da, móc ruột, bỏ đầu, lấy mấy cục máu tanh, ướp muối ớt, rồi xỏ lụi nướng lửa rơm là ngon hết sảy đó nghe. Em thấy chảy nước miếng chưa?

– Anh đi học ở Sài Gòn mà sao anh rành quá vậy?

– Thì em cũng biết anh là dân nhà quê mà! Anh nghe má anh nói anh sanh ở SàiGòn đâu năm 19…, ở nhà Bảo Sanh Hồng Ngọc, đối diện chợ Thái Bình, lúc ba làm cho Tây ở Sạt Ne. Gia đình theo ổng về quê đâu năm 1945, 46, lúc ổng bỏ trường theo Nguyễn An Ninh đi bán dầu cù là, rồi đi theo kháng chiến luôn. Anh mới lên Sài Gòn đi học mấy năm nay chớ có lâu đâu. Hơn nữa, hè nào anh cũng về quê mình, cùng các bạn dậm cù, đào hang bắt chuột. Nước rong đi chĩa chuột. Kéo đăng bẫy chim trích, chàng nghịch, ốc cao, cò ma….; hớt cá lia thia, làm giàn thung bắn chim, chèo ghe hái bần, tắm sông… Anh cũng biết phân biệt tép rong, tép rêu, tép mòng, tép bạc, tép đất; cá lia thia với cá bãi trầu, chớ bộ! Anh là dân xứ dừa mà! Anh có quên đâu?

– Ờ hé! Vậy là mai mốt anh dìa lại Bến Tre? Dìa lại Bến Tre ví em nghen! Nghen anh! Em…

– Hổng biết được đâu à cô nương! Tui về trển còn phải đi học nữa. Biết năm sau có về được hông? Đừng có mơ nhen!

Cô nàng xụ mặt. Buổii cơm trưa tưởng chừng là ăn thịt chuột nướng chấm với con mẻ và muối ớt ngon hết sẩy, nhưng Vân nuốt hông vô, mắc nghẹn nơi cổ họng. Vân tiu nghĩu. Cặp mắt đỏ hoe, rơm rớm. Xuân xé miếng đùi chuột nướng vàng ươm, quết con mẻ, bỏ vào chén cơm cô gái rồi vã lã cười nói như thường. Nàng gầm mặt lại, nhưng được một lát thôi.

– Đồ quỉ anh nà! Ghét anh quá!

– Coi nè! Sao lấy tay đấm lưng anh thùm thụp vậy? Coi chừng dập ba sườn à nhen!

Xuân bỏ chạy ra sau chòi. Nước bây giờ đã rút bớt để lộ gò đất, nhưng hai đứa hông dám thả vịt vì nước còn lễnh lãng như thế nầy làm sao chăn đám đó, mà sâu quá tụi nó cũng hông rúc rỉa được. Chàng nhìn mút sang chòi Loan. Hổng thấy mái đâu. Tệ hơn là chẳng còn riu mè gì hết, trơ ra mấy trụ lẻ loi. Tiếng vịt cạp cạp dữ quá. Mần gì mà tới giờ nầy Loan chưa cho tụi nó ăn?

– Anh mần gì lo tới chỉ dữ vậy? Chỉ lớn rồi. Chỉ lo được mà! Chỉ là dân miệt ruộng, chỉ rành sáu câu còn hơn anh nữa!

– Nhưng anh nghe vịt cạp cạp dữ quá. Chắc có gì lạ. Gần đứng bóng rồi. Nhen! Để anh qua bển coi sao nhen!

– Em hổng cho anh đi! Sao anh hổng hú chỉ coi sao?

– Thôi mà! Cho anh đi đi, nhen! Chút xíu rồi anh dề rồi anh bắt đền cho!

– Kỳ quá! Anh lo chuyện bao đồng hông hè!

Khi Xuân chống ghe gần tới chòi Loan, tiếng vịt cạp quang quác càng dữ tợn, chứng tỏ chúng đang đói hoặc có điều gì bất thường. Chiếc ghe chưa kịp tới bờ, Xuân bỏ sào, nhảy phóc lên. Đàn vịt thấy người càng cạp cạp rộ lên. Chàng bỏ mặc, đi nhanh vào chòi.

Loan đang nằm mê man trên lớp rơm mỏng. Tóc tai bùi xùi. Quần áo ướt nhem. Chàng lấy tay sờ trán cô gái. Nóng hổi. Và hai môi tím rịm. Xuân gọi tên Loan nhiều lần, nhưng nàng vẫn nằm nín khe. Chàng vừa vỗ vào má nàng vừa gọi tên. Loan vẫn hông nhúc nhích. Nắm tóc giựt mạnh một vài cái, nàng vẫn hông tỉnh. Mình phải làm gì bây giờ? Quay về kêu Vân qua phụ? Lâu lắm! Hơn nữa Vân cũng hông biết gì đâu? Chàng lật đật chạy ra ngoài rút nhiều ôm rơm khô, đem vào banh một lớp dày rộng vừa đủ người nằm. Xong Xuân ẳm cô gái, để nhẹ nhàng vào chỗ đó. Chàng chợt nhìn thấy một khạp đậy nấp. Xuân đi đến, dở nấp ra. May quá có một bộ đồ bà ba, phong bánh in Bổn Lập, miếng cớm chùi, chai dầu cù là MacPhsu, lọ Nhị Thiên Đường, và cái hột quẹt máy.

Một ý nghĩ thoáng qua nhanh chóng: phải thay đồ cho Loan ngay lập tức rồi xoa dầu cho cô ta. Chàng hơi ngần ngại. Rủi mình đang làm thì cô ta tỉnh rồi sao? Loan la lên là ể mặt. Mà chưa chắc gì cô ta la lên đâu! Cổ mắc cỡ, cổ thụi, cổ đấm đá mình chưa biết chừng. Mà để cổ như vầy thì cảm lạnh càng lậm hơn. Cổ cũng có vẻ ngổ ngáo lắm, nhưng Xuân nhận thấy Loan hơi thin thích mình. Mình lạng quạng chưa kịp cổi quần áo, mới rờ đụng vào mình, cổ giựt mình tỉnh lại, cổ hoảng sợ rồi đá mình một đá thì chết cha mồ tổ! Ở đây xa xóm xa làng biết kêu cứu ai bây giờ? Thực ra Xuân cũng run lắm, nhưng chàng cũng phải làm liều. Để lâu như vậy, hông hiểu Loan có chuyện gì hông? Cho chắc ăn, chàng vừa kêu vừa lấy chơn đẩy nhè nhẹ vô người Loan. Nàng hơi nhướng mắt, hơi tỉnh lại. Nhưng rồi sau đó Loan lại nhắm hai mắt, xụi lơ. Xuân vỗ nhè nhẹ vào hai má Loan. Nàng lại hơi nhướng mắt.

– Em có thay đồ được hông? Quần áo ướt hết trơn rồi. Mau đi để bị lậm là chết đó.

Loan vẫn nằm im. Hơi thở hơi chậm. Xuân rờ trán nàng. Vẫn còn nóng hổi. Chàng giựt mạnh một núm tóc cố tình làm cho Loan tỉnh. Rồi nàng cũng mở hai con mắt hơi lớn một chút nhướng lên nhướng xuống một vài cái.

– Em có thay quần áo được hông? Có bộ đồ khô trong cái khạp cà. Em ráng đứng dậy. Anh đỡ cho. Rồi ráng thay đồ. Rồi… rồi lại nhắm mắt nữa rồi. Nè, Loan. Để anh thay quần áo cho em. Em chịu hôn?

Nàng lại vẫn nằm im re. Cuối cùng chàng quyết định lấy hai tay mở lẹ hàng nút áo. Bộ ngực thật đầy đặn. Làn da trắng ngà ngà như nước cốt dừa và hai vú săn chắc to tròn như cặp vú sữa trắng chín mộng, có núm đỏ hồng. Xuân một thoáng choáng voáng. Chàng hơi ngần ngừ, nhưng tiếp tục đẩy Loan nghiêng qua nghiêng lại để cổi áo, rồi bỏ qua một bên. Còn cái quần? Chàng ngừng tay một chút rồi mau lẹ giựt dây lưng quần sút ra. Hai tay tuột gọn gàng và nhanh. Người Loan bây giờ nằm trên đống rơm hiện ra một cách tuyệt đẹp trước mắt Xuân trong ánh nắng chói chan. Chàng ngây ngất. Trắng ngần ngần như miếng cơm dừa nạo! Xuân nghĩ. Thân thể người đàn bà là một tuyệt tác của tạo hóa. Đúng.Chàng đã đọc câu nói của Francisco de Goya. Và thấy hình La Maja, và thân thể người đàn bà trần truồng trong những tác phẩm của Gustave Courbet in trong sách ở Thư Viện Quốc Gia đường Gia Long Sài Gòn.

Và lần đầu tiên trong đời của thằng con trai 19 tuổi, Xuân được thấy trọn vẹn thân hình lồ lộ của một thiếu nữ hiện trước mắt mình. Chàng hơi xao động. Tự nhiên nước miếng chận nơi cổ họng. Xuân biết sự ham muốn ân ái nổi dậy. Xuân cố kềm chế nên Xuân hông dám nhìn lâu. Chàng lật đật lấy bộ đồ khô mặc vào. Hai bàn tay vẫn còn hơi rung. Đến khi mặc đồ cho Loan xong xuôi, chàng mới thở phào nhẹ nhõm. Mồ hôi tuôn ra như tắm.

Và bây giờ làm sao cho Loan bớt nóng? Xuân lấy dầu Nhị Thiên Đường xoa hai bên mang tai, sau ót. Chàng dùng nắp dầu cù là cạo gió ở lưng. Sau đó, nhanh chóng cạo ở hai bên bả vai. Khó khăn nhứt là xoa dầu ở phần ngực. Xuân ngần ngừ. Mình đúng là thằng ba trợn, dám làm chuyện nầy!

Xong, Xuân lấy bộ đồ ướt đầy mùi hôi tanh ói liệng vô ảng nước tro, đem ra bến ghe đập lên đập xuống vài cái nghe bèm bẹp, rồi quăng dài lên đống rơm phơi nắng. Cái áo in bông cũ nhèm thâm kim ở phần lưng. Cái quần lãnh đen hàng Mỹ A cũ xì cũ xịt nhuộm mặc nưa, hai ống rách bươm.

Chàng lục lạo tìm lúa và cho đám vịt ăn. Tụi nó từ sáng giờ đâu có hột nào trong bụng đâu, nên con nào con nấy chạy lẹt đẹt bu quanh các diệm lúa, đua nhau rúc chèn chẹt.

Chàng trở vào thấy Loan hơi mở mắt, khép lại rồi trở mình rên một vài tiếng. Xuân lại gọi tên cô gái nhưng nàng nằm im. Chàng bèn đi kiếm cái nồi đất, nấu một ít nước sôi, bỏ miếng cớm chùi và một chút bánh in vô quậy cho thành cháo. Chàng rờ trán Loan. Mát rượi. Như vậy là đỡ lắm rồi. Chàng lay lay vai Loan mấy cái. Cô gái mở mắt thao láo nhìn Xuân, vẻ ngượng ngùng.

– Ăn chút cháo nhen. Cho khỏe.

– Anh mần gì tui vậy?

– Thì có mần gì đâu! Trưa rồi, tui nghe vịt cạp dữ quá, bơi ghe qua coi thử sao. Ai dè thấy cô ướt chèm nhem, nóng hổi, nằm liệt dưới đất, kêu hoài hổng nghe trả lời, lắc mấy cái cũng hổng tỉnh. May mà lục trong khạp được bộ quần áo, lọ Nhị Thiên Đường, chai dầu cù là rồi mới thay đồ cho cô, rồi cạo gió. Giờ cô thấy sao rồi?

– Chèn đất ơi! Anh thấy của tui hết rồi hả?

– Thấy gì đâu mà thấy! Ráng nhắm mắt nhắm mũi thấy mồ tổ, rồi thay áo quần lẹ lẹ.

– Dóc tổ. Anh mà nhắm mắt dịt dật cho tui chết đi. Anh nhìn tui mãn nhãn rồi phải hông?

– Thiệt mà! Hổng có đâu mà!

– Thiệt ví giả cái gì! Anh cổi hết đồ tui ra rồi bộ anh mặc lại một cái rụp được hả? Nè anh coi đi. Đầu tiên là cái áo, anh phanh ngực tui, anh nhìn đã thèm. Còn cổi quần tui nữa. Anh thấy hết trơn rồi còn gì đâu!Sao anh gan dữ vậy? Anh hổng sợ tui tỉnh, tui dộng anh một cái, tui đá anh dập mật, lòi bảng họng sao?

– Trời ơi! Cô nầy dữ hé. Chớ để cô vậy, cô bị cảm lạnh cô chết ai mà chôn! Bị ướt từ đầu hôm đến giờ hả?

– Chà! Kệ cha tui! Coi bộ anh thương tui quá hé! Thương thấy mồ thấy tổ người ta. Lột quần áo người ta ra hết rồi còn gì! Mần sao anh biết tui bị cảm?

– Trời ơi! Tui cạo hai bên bả vai sau lưng cô, toàn là gió hột hông hà! Tức là cô trúng nước chớ gì nữa. Vậy là hổng phải cảm chớ là cái gì? Hổng ấy, bây giờ tui ra ngoài lấy bộ quần áo ướt vô cho cô mặc trở lại, cô chịu hôn? Xí! Người ta mần ơn mà còn bị mắc oán nữa. Giờ có chịu ăn cháo hông?

– Tui còn chóng mặt quá hè! Ngồi dậy hổng nổi. Mần sao ăn?

– Trời đất! Bộ tính bắt tui đút cháo cho cô sao?

– Bắt đền anh vụ hồi nảy đó. Thì đút có chén cháo mà mần gì dữ vậy? Giờ có đút hông? Hổng đút tui la lên bây giờ!

– Nè! Nói cái gì mà phang ngang bửa củi hông vậy? Đừng có mần nư nhen! Đồng không mông quạnh ai mà nghe cô!

– Ừa đó! Con Vân nó nghe chớ ai nghe. Nó nghe rồi cho anh ê mặt luôn.

– Cô bắt bí tui hoài.Được rồi.Tui ngồi đâu lưng với cô để cô dựa rồi múc cháo ăn nhen!

– Hông. Anh phải đút cho tui.

– Trời ơi! cô đày tui quá. Mần có chút xíu mà làm tình làm tội người ta! Thôi, tui đút đây cô nương. Ngồi dậy đi.

– Hổng ngồi nổi. Anh phải đỡ tui dậy.

– Đỡ sao đây?

– Anh nói thiệt hay giỡn chơi đó. Anh mà hổng biết đỡ hả? Thì luồn tay dưới cổ tui, nhắc đầu tui dậy, dựa vào đầu gối anh thì anh mới đút được chứ!

– Cô nằm gọn trong lòng tôi như tôi ẳm em vậy hả?

– Ừa. Có vậy mà hổng biết nữa.

– Cô muốn gì đây?

– Muốn anh đút cháo cho tui chứ gì đâu?

– Khổ cho tui quá. Thinh không mắc cái nạn nầy. Nè! Vầy được chưa?

– Được rồi. Xí! Có vậy mà bi giờ mới làm.

– Ăn hết chén cháo nầy hông?

– Hết chứ! Miễn anh ráng đút cho tui.

– Tui chưa bao giờ mần như vầy hết. Má tui bịnh mà tui chưa bao giờ đút cháo kiểu nầy cho bả. Còn cô, chưa gì hết mà đày tui quá cỡ thợ mộc rồi đó nhe.

– Anh có thương tui hông vậy?

– Hả?

– Anh có thương tui hôn? Thương hông?

– Ờ! Thì… Thì có thương chớ sao hổng thương. Có thương,