Chương 7
Này Fanny, hiện giờ em có ưa cô Crawford không? - Hôm sau Edmund nói, sau khi ngẫm nghĩ chủ đề này một lúc. - Hôm qua em thích cô ấy lắm phải không?
- Vâng ạ, rất thích. Em thích nghe cô ấy nói chuyện. Cô ấy làm em vui, và cô ấy quá xinh đẹp, đến nỗi em rất muốn ngắm nhìn cô ấy.
-Vẻ mặt cô ta quả là hấp dẫn. Cô ấy biết cách điều khiển nét mặt rất cừ! Nhưng Fanny à, trong câu chuyện của cô ấy không có gì khiến em chú ý sao?
- Có chứ ạ! Cô ấy không nên nói về chú mình như thế. Em rất sửng sốt. Một ông chú mà cô ấy sống cùng nhiều năm, dù có sai sót gì đi nữa, song rất yêu quý anh trai cô ấy, người ta nói ông ấy đối xử với cậu ta như con đẻ. Em không thể tin nổi!
- Anh cũng nghĩ là em sẽ ngạc nhiên. Hành xử như vậy là rất sai, rất không đúng mực.
- Em thấy là rất vô ơn.
- Vô ơn là một từ nặng nề. Anh cho rằng chú cô ta chẳng đòi hỏi cô ta biết ơn; vợ ông ta chắc cũng vậy; chẳng qua là nhiệt tình tôn trọng kỷ niệm về bà thím làm cô ấy lầm đường. Cô ấy ngượng vì hoàn cảnh. Với tình cảm nồng nhiệt và tính khí sôi nổi như thế, ắt phải khó khăn khi thể hiện sự yêu mến của cô ấy với bà Crawford mà không phủ một bóng đen lên ngài thượng tướng. Anh không làm ra vẻ biết cái gì là lớn nhất trong những bất đồng của họ, dù tư cách hiện nay của ngài thượng tướng có thể kém vợ về khía cạnh nào đấy, nhưng đây là sự tự nhiên và tử tế mà cô Crawford nên trả hết cho bà thím. Anh không chỉ trích những đánh giá của cô ấy, nhưng phê phán họ ở chốn công cộng là không đúng chỗ.
- Anh không thấy là, - Fanny nói sau một lúc cân nhắc, - thái độ bất nhã này làm xấu lây đến bà Crawford, vì cô cháu gái do bà nuôi dạy hoàn toàn sao? Bà đã không dạy cho cô ấy những suy nghĩ đúng đắn để biết hàm ơn ngài thượng tướng.
- Một nhận xét công bằng. Đúng thế, chúng ta phải nghĩ lỗi của cháu là do thím, và khiến cho cô ấy càng nhạy cảm hơn với những bất lợi phải chịu. Nhưng anh cho rằng, gia đình hiện tại của cô ấy sẽ làm cô ấy tốt lên. Cung cách của bà Grant chỉ làm họ nên người. Cô ấy nói về người anh rất trìu mến.
- Vâng, trừ việc anh ta viết cho cô ấy những bức thư ngắn ngủn. Cô ấy làm em suýt bật cười, nhưng em không thể coi một người anh có tình yêu rất thắm thiết hoặc bản tính rất tốt lại không áy náy khi viết cho em gái thứ chẳng đáng đọc, khi hai anh em xa nhau. Em tin chắc William sẽ không bao giờ đối với em như thế, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Cô ấy lại còn cho việc anh không viết những bức thư dài khi đi xa là đúng sao?
- Là đúng với một đầu óc sắc sảo, Fanny ạ, chộp lấy bất cứ thứ gì có thể làm thứ giải trí cho mình hoặc cho người khác; hoàn toàn chấp nhận được nếu không nhuốm màu rầu rì hoặc thô thiển. Mà trên vẻ mặt hoặc cung cách của cô Crawford không hề có bóng dáng gay gắt, ầm ỹ hoặc thô lỗ. Cô ấy nữ tính một cách hoàn hảo; trừ những ví dụ chúng ta nói đến. Cô ta không thể bào chữa nổinhững thứ đó. Anh mừng là em nhìn nhận mọi việc giống anh.
Rèn luyện trí óc cho Fanny và chiếm được cảm tình của cô, Edmund có dịp tốt để cô nghĩ là mến cậu; dẫu trong giai đoạn này, và về chuyện này, bắt đầu lúc này là khá nguy hiểm vì sự khác biệt, vì cậu nằm trong số người ngưỡng mộ cô Crawford, và điều này có thể dẫn cậu đến nơi Fanny không thể theo. Sức lôi cuốn của cô Crawford không hề giảm sút. Cây đàn hạc đã tới, càng thêm vào vẻ đẹp, trí thông minh và sự vui sống của cô, cô sẵn sàng chơi đàn, với sự biểu cảm và tinh tế đặc biệt xứng hợp, có thể nói là thông minh trong từng giai điệu. Edmund đến nhà cha xứ hàng ngày, thưởng thức thứ nhạc cụ ưa thích. Mỗi buổi sáng được bảo đảm chắc chắn có lời mời cho buổi tiếp theo, vì tiểu thư Crawford không thể có một thính giả bất đắc dĩ, và mọi sự sớm ăn khớp đâu vào đấy.
Một phụ nữ trẻ đẹp, sôi nổi, với cây đàn hạc tao nhã như chủ nhân của nó vậy; Cả hai ở gần cái cửa sổ kiểu Pháp và mở ra một bãi cỏ nhỏ, nhiều cây bụi bao quanh trong tán lá dày rậm của mùa hè, đủ giữ chặt trái tim bất cứ chàng trai nào. Mùa, quang cảnh, không khí, tất cả đều thuận lợi cho sự ngọt ngào và những ẩn ý. Bà Grant và cái khung thêu của bà không phải là không có ích cho họ. Tất cả đều hài hòa, mọi thứ đều trở nên hiệu quả khi tình yêu sắp đến, và tiến sĩ Grant đóng vai ông chủ khiến cái khay sandwich cũng đáng để nhìn. Không suy nghĩ sâu xa hoặc hiểu mình sắp đóng vai trò gì, đến cuối một tuần giao lưu như thế, Edmund trở thành một món hời trong chuyện yêu đương, và để tăng thêm lòng tin cho cô gái rằng cậu là người không như bất cứ người đàn ông nào trên đời hoặc như anh trai mình, không hề biết tán tỉnh, chiều chuộng hoặc những câu chuyện phiếm vui vẻ, cậu bắt đầu tỏ ra hợp với cô. Cô cảm thấy điều đó ngay, dù không đoán trước và gần như không hiểu nổi; vì cậu không phải là người dễ chịu theo bất cứ quy định thông thường nào, cậu không nói những chuyện vô nghĩa, cậu không tán tụng, những ý kiến của cậu không hề thay đổi, sự chăm sóc của cậu lặng lẽ và giản dị. Có lẽ sự hấp dẫn của cậu ẩn trong thái độ chân thành, kiên định và chính trực mà cô Crawford có đủ khả năng cảm nhận, dẫu không đủ sức tranh luận với bản thân mình. Tuy vậy, cô không suy nghĩ quá nhiều, hiện tại cậu làm cô vừa ý, cô thích có cậu ở gần, thế là đủ.
Fanny không lạ khi thấy Edmund sáng nào cũng đến nhà cha xứ, ở đó chính cô cũng vui, có lẽ vì cô đến nghe đàn hạc trong tình trạng không được mời và không bị ai chú ý; cô cũng không ngạc nhiên khi cuộc dạo chơi buổi chiều chấm dứt, hai gia đình đã chia tay nhau, cậu thấy mình có quyền đến nhà bà Grant với em gái bà; Trong lúc đó, cậu Crawford tận tuy với các quý bà quý cô ở trang viên, Fanny nghĩ đây là cuộc trao đổi rất thiệt, và nếu không có Edmund ở đó pha vang với nước cho cô, thà đến mà không uống còn hơn. Cô hơi ngạc nhiên thấy cậu có thể dành cho cô Crawford nhiều giờ liền và không nhận ra thêm một lỗi nào thuộc loại cậu đã thấy, những khiếm khuyết mà cô ta hay lặp lại bất cứ khi nào có thể, vì nó thuộc bản chất, nhưng sự thể là như vậy. Edmund thích nói chuyện về cô Crawford với Fanny, nhưng hình như cậu nghĩ nói đến viên thượng tướng thế là đủ và không nhắc đến ông ta nữa; cậu ngại vạch ra những nhận xét của cô Crawford về ông chú ruột, sợ rằng nó lại lộ ra tính xấu. Nỗi đau thực sự đầu tiên cô Crawford gây ra cho cô, hiệu quả của việc thích học cưỡi ngựa sau khi cô đến ở Mansfield không lâu, muốn theo gương các tiểu thư của trang viên, và khi Edmund đã thân quen hơn, cậu khuyến khích mong ước ấy của cô, và gợi ý đưa con ngựa cái hiền tính của cậu cho cô cưỡi thử, nó phù hợp tuyệt vời cho người mới tập, còn hơn là để trang trí cho chuồng ngựa. Cậu không định làm cô em họ đau đớn hoặc tổn thương trong lời gợi ý này: cô ta tập chưa đầy một ngày. Con ngựa cái được dẫn xuống nhà cha xứ nửa giờ trước khi cô cưỡi, còn Fanny là người được đề nghị cưỡi đầu tiên nên không cảm thấy bị coi thường, cô gần như bị lòng biết ơn chế ngự khi cậu đề nghị cô để con ngựa lại.
Cô Crawford cưõi ngựa lần đầu rất tự tin, khiến Fanny không khỏi nể phục. Edmund dẫn con ngựa và điều khiển suốt buổi, chủ tớ trở về trong thời khắc tuyệt đẹp, trước khi cả Fanny lẫn ông lão xà ích, người luôn chăm sóc cô mỗi khi cô cưỡi ngựa vắng người anh họ, sẵn sàng giúp đỡ. Cuộc cưỡi thử thứ hai cũng không hề sai sót. Cô Crawford thích thú đến mức không sao ngừng lại được. Nhanh nhẹn và không hề biết sợ, mặc dầu vóc người hơi nhỏ nhắn, cô khỏe khoắn và dường như sinh ra để làm nữ kỵ sĩ. Niềm vui đích thực lúc tập luyện, chắc chắn có thêm sự chăm sóc và chỉ bảo của Edmund, thêm vào lời thuyết phục là nói chung, cô sớm tiến bộ và vượt xa những người cùng giới, khiến cô xuống ngựa rất miễn cưỡng. Fanny sẵn lòng đợi, còn bà Norris bắt đầu mắng cô về muộn, và tuyên bố vẫn chưa thấy ngựa, chưa thấy Edmund đâu. Cô ra ngoài để tránh mặt bà bác và tìm cậu anh họ.
Các ngôi nhà tuy chỉ cách nhau nửa dặm, song vẫn không trong tầm nhìn. Mới đi khỏi cửa tiền sảnh khoảng dăm chục mét, cô có thể nhìn xuống trang viên và bao quát quang cảnh nhà cha xứ và mọi thứ phụ cận, nhô lên thoai thoải bên kia đường làng, và ngay lập tức cô nhìn thấy một tốp trong đồng cỏ của tiến sĩ Grant: Edmund và cô Crawford trên lưng ngựa, sát bên nhau, ngài bà Grant và cậu Crawford cùng hai hoặc ba giám mã đứng gần đó và xem. Với cô, họ là một nhóm hạnh phúc - tất cả cùng chung sở thích -chắc chắn là rất vui, vì nhiều âm thanh vui vẻ vọng đến tận chỗ cô. Âm thanh ấy không làm cô vui, cô tự hỏi Edmund có quên cô không, và cảm thấy đau nhói. Cô không thể rời mắt khỏi đồng cỏ, không thể làm gì hơn là quan sát mọi thứ diễu qua. Lúc đầu cô Crawford và bạn đồng hành lượn vòng quanh đồng cỏ vốn không nhỏ gì, đi từng bước, sau đó, chắc chắn là cô ta đề nghị, họ cho chạy nước kiệu nhỏ, với bản tính nhút nhát của Fanny thì đây là điều đáng ngạc nhiên nhất khi thấy cô ta ngồi vững vàng đến thế. Sau vài phút, họ dừng lại, Edmund đến gần cô Crawford, nói gì đó với cô ta, rõ ràng là đang hướng dẫn cô điều khiển dây cương, cậu nắm bàn tay cô. Fanny nhìn thấy thế, hoặc trí tưởng tượng cho cô thấy thứ mắt cô không nhìn thấu. Cô không ngạc nhiên vì việc này, có lẽ Edmund muốn có ích và chứng tỏ cho mọi người thấy sự ân cần của cậu chăng? Fanny không khỏi nghĩ lẽ ra cậu Crawford có thể cứu Edmund khỏi sự rắc rối, vì là anh trai cô Crawford, cậu là người đặc biệt thích hợp để làm việc này. Nhưng cậu Crawford, vốn hay khoe là tốt bụng và cưỡi ngựa giỏi, hầu như chẳng hay biết gì về việc em gái tập cưỡi ngựa, và chẳng hề tử tế thực sự so với Edmund. Cô bắt đầu nghĩ đến con ngựa cái vất vả biết chừng nào khi phải làm việc gấp đôi, vì cô đã quên bẵng con ngựa tội nghiệp, lẽ ra phải nhớ ngay ra.
Những xúc cảm của Fanny có phần dịu xuống khi nhìn thấy cả tốp trên đồng cỏ tản đi, cô Crawford vẫn trên lưng ngựa, còn Edmund đi bộ bên cạnh, qua cổng vào đường làng, rồi cứ thế vào trang viên và đến thẳng nơi cô đứng. Fanny bắt đầu ngại vì sự xuất hiện khiếm nhã và nôn nóng của mình, và ra gặp họ để tránh mọi nghi ngờ.
- Cô Price thân mến, - cô Crawford nói, ngay lúc cô vừa lọt vào tầm nghe, -tôi đến để xin lỗi vì đã để cô phải đợi, nhưng tôi không biết nói sao, tôi biết đã quá muộn, và như thế là tôi xử quá tệ. Vì vậy, xin cô vui lòng bỏ quá cho tôi. Cô biết đấy, tính ích kỷ luôn được tha thứ vì chẳng mong gì chữa được.
Câu trả lời của Fanny quá ư lịch sự, còn Edmund thêm vào lời nhận lỗi rằng cô có thể không cần vội vàng.
- vẫn còn đủ thời gian cho cô em họ tôi cưỡi gấp hai lần so với mọi khi, -cậu nói, - và cô hãy động viên Fanny bằng cách ngăn cô ấy lên yên sớm nửa giờ, bây giờ trời nhiều mây, cô ấy sẽ không khổ vì nóng. Tôi mong cô không mệt vì tập nhiều như thế. Chúc cô thư giãn bằng quãng đi bộ về nhà.
- Cam đoan với anh là tôi không hề mệt, ngoài việc xuống con ngựa này, -cô nói lúc nhảy xuống, có Edmund giúp, - tôi vốn rất khoẻ mà. Chẳng gì làm tôi mệt mỏi, ngoại trừ phải làm việc mà tôi không thích. Cô Price, tôi đã để lộ thái độ rất xấu với cô, nhưng tôi chân thành chúc cô một chuyến cưỡi ngựa thú vị, tôi chẳng có gì ngoài những lời khen ngợi con vật đáng yêu, thú vị và xinh đẹp này.
Ông lão xà ích cưỡi con ngựa riêng, đang bồn chồn lo lắng, lúc này đến nhập bọn với họ, Fanny lên ngựa, họ phi qua phần kia của trang viên; cảm giác lo lắng của cô không giảm đi vì lúc ngoảnh lại, cô nhìn thấy những người kia đang cùng đi bộ xuống làng, việc ông lão tận tuy đi kèm không làm cô cảm động vì những lời nhận xét cô Crawford rất nhanh nhẹn, như một nữ kỵ sĩ thực thụ, khiến ông lão thích thú theo dõi gần như cô vậy.
- Thật thú vị thấy một cô gái can đảm như thế cưỡi ngựa! - lão nói. - Tôi chưa bao giờ thấy một người ngồi trên ngựa cừ hơn. Hình như cô ấy không hề nghĩ đến sợ hãi. Rất khác với cô, tiểu thư ạ, khi cô mới bắt đầu sáu năm trước, ngay sau lễ Phục Sinh. Lạy Chúa tôi! Khi ngài Thomas bảo cô lên yên lần đầu tiên, cô mới run làm sao!
Cô Crawford được chúc mừng nhiệt liệt trong phòng khách. Các tiểu thư Bertram đánh giá cao sự khỏe khoắn và dũng cảm của cô, cô là người xứng đáng được tạo hóa ban tặng, cô ham thích cưỡi ngựa y như họ, cô có sở trường ngay từ đầu giống như họ, và họ rất vui được tán dương cô.
- Tôi đã đoan chắc là cô ấy sẽ cưỡi ngựa rất cừ mà, - Julia nói, - cô ấy sinh ra để làm nữ kỵ sĩ. Thân hình cô ấy gọn gàng như anh trai cô ấy vậy.
- Đúng thế, - Maria bổ sung, - cô ấy rất phấn chấn và tính cách sôi nổi. Tôi không thể không nghĩ rằng người tài cưỡi ngựa sẽ rất có tác dụng cho trí tuệ.
Ban đêm, lúc chia tay đi ngủ, Edmund hỏi hôm sau Fanny có định cưỡi ngựa không.
- Không ạ, em không biết anh có cần con ngựa cái không, - cô trả lời.
- Anh không cần cho mình, - cậu nói, - nhưng bất cứ khi nào em định ngồi nhà, anh cho rằng cô Crawford sẽ vui mừng được kéo dài thời gian hơn, tóm lại là cả buổi sáng. Cô ấy khao khát muốn đi khắp Mansfield, bà Grant đã kể cho cô ấy nghe về những cảnh đẹp ở đây, và anh biết chắc cô ấy cũng muốn được thăm thú. Các buổi sáng sẽ dùng làm việc đó. Cô ấy rất áy náy là cản trở em. Nhưng cô ấy nhầm. Cô ấy cưõi ngựa chỉ vì vui, còn em vì sức khỏe.
- Chắc chắn ngày mai em không cưỡi ngựa, - Fanny nói, - gần đây em rất hay ra ngoài, nên em sẽ ở nhà. Em biết là hiện giờ em đã đủ khoẻ, nên đi bộ cũng rất tốt.
Vẻ mặt Edmund hài lòng làm Fanny thấy dễ chịu, và cuộc cưỡi ngựa đến cộng đồng Mansfield diễn ra vào sáng hôm sau, suốt thời gian cả tốp thanh niên trừ Fanny rất thích thú, và niềm vui nhân đôi trong cuộc thảo luận buổi tối. Nói chung, sự sắp xếp này thành công dẫn đến sự sắp xếp khác; cả bọn dự định ngày hôm sau sẽ đến một nơi khác nữa. Sẽ được ngắm nghía nhiều phong cảnh, và mặc dù trời nóng, ở bất cứ nơi nào họ muốn tới cũng có nhiều con đường rợp bóng cây. Một nhóm trẻ trung bao giờ cũng tìm ra một đường làng rợp bóng. Bốn buổi sáng đẹp trời liên tiếp diễn ra như thế, giới thiệu cảnh thôn dã với anh em Crawford, và làm vinh dự cho những địa điểm đẹp nhất vùng. Mọi thứ điều được giải đáp, tất cả đều hoan hỉ và phấn chấn, sự nóng bức chỉ làm cho câu chuyện càng rôm rả, cho đến ngày thứ tư, niềm vui của một người trong nhóm bị vẩn đục. Tiểu thư Maria Bertram là người đó. Edmund và Julia được mời đến ăn tối ở nhà cha xứ, còn cô bị loại. Bà Grant làm việc đó là có ngụ ý, theo tường thuật rất dí dỏm của cậu Rushworth, cậu phần nào được mong đến trang viên ngày hôm đó. Nhưng sự việc này là sự xúc phạm nặng nề, và cung cách lịch thiệp buộc cô phải che giấu sự phật ý và tức giận, cho đến lúc về nhà. Khi cậu Rushworth không đến, sự tổn thương của cô càng tăng, cô không thể nhẹ lòng vì không chứng tỏ được uy quyền của mình với cậu; Cô chỉ còn biết sưng sỉa với mẹ, với dì, với cô em họ, và rầu rĩ hết mức trong bữa tối và lúc tráng miệng.
Vào khoảng giữa mười và mười một giờ, Edmund và Julia vào phòng khách, tươi tỉnh vì không khí ban đêm, rạng rỡ vì vui, trái ngược với ba người phụ nữ ngồi đó, vì Maria chỉ ngước mắt khỏi cuốn sách, còn phu nhân Bertram gà gà ngủ, còn bà Norris đang lo lắng vì tâm trạng của cháu gái, chỉ hỏi một, hai câu về bữa tối bà không dự, dường như chẳng còn gì để nói. Trong vài phút, hai anh em quá sôi nổi ca ngợi ban đêm và những nhận xét của họ về các vì sao, nên chẳng nghĩ ngợi gì; Nhưng lúc dừng lại, Edmund nhìn quanh và nói:
- Thế Fanny đâu ạ? Cô ấy đi ngủ rồi sao?
- Không, dì không biết, - bà Norris đáp, - lúc trước nó vừa ở đây mà.
Giọng nói dịu dàng của Fanny vọng từ đầu kia căn phòng rất dài, cho họ biết cô đang trên cái sofa. Bà Norris mắng:
- Đừng giở trò ngốc thế, Fanny, vẩn vơ suốt tối trên sofa. Sao cháu không ngồi đây, kiếm việc gì mà làm như chúng ta? Nếu cháu không có việc gì, ta có khối việc cho cháu đỡ rảnh rỗi._Cả mớ vải trúc bâu mới mua tuần vừa rồi còn chưa đụng đến kia kìa. Ta suýt gẫy cả lưng vì cắt nó đấy. Cháu nên học cách nghĩ đến người khác, và nhớ lấy lời ta, người trẻ mà hay nằm ườn trên sofa là một thói quen rất xấu.
Bà chưa nói hết nửa phần, Fanny đã trở lại chỗ của cô bên bàn và bắt tay vào việc; Julia đang lúc phấn chấn vì cả ngày vui vẻ, kêu lên giành lại công bằng cho cô em họ:
- Thưa dì, cháu phải nói Fanny ít nằm trên sofa hơn bất cứ người nào trong nhà này đấy ạ.
- Fanny, - Edmund nói, sau một lát nhìn cô chăm chú, - anh đoán chắc em nhức đầu?
Cô không phủ nhận, nhưng nói không đến nỗi nặng lắm.
- Anh khó mà tin lời em, - cậu đáp, - anh biết quá rõ vẻ mặt em mà. Em đau đầu bao lâu rồi?
- Sau bữa tối một lúc. Chắc vì nóng thôi ạ.
- Em ra ngoài giữa lúc nóng ư?
- Ra ngoài! Chắc là thế rồi, - bà Norris nói, - cháu tưởng nó sẽ ở nhà trong một này đẹp trời như thế này sao? Tất cả chúng ta đều ra ngoài đấy thôi? Cả mẹ cháu hôm nay cũng ra ngoài hơn một giờ liền.
- Đúng thế đấy, Edmund, - vị phu nhân quyền quý tỉnh giấc vì lời bà Norris gay gắt mắng Fanny, - mẹ đã ra ngoài hơn một giờ. Mẹ ngồi trong vườn hoa tới bốn nhăm phút, trong lúc Fanny cắt hoa hồng, mẹ cam đoan với con là nó rất thích, nhưng trời nóng quá. Trong góc nhà đủ rợp, nhưng mẹ bảo nghĩ đến vào nhà mà sợ.
- Fanny cắt hoa hồng hở mẹ?
- Ừ, và mẹ e chúng là những bông hồng cuối cùng trong năm. Thật tội nghiệp! Nó thấy nóng, nhưng hoa đang nở rộ nên không thể đợi được.
- Dĩ nhiên là không làm khác được, - bà Norris góp lời, giọng khá mềm, -nhưng em không biết có phải nó bị đau đầu lúc ấy không, chị ạ. Đứng và cúi lom khom dưới mặt trời nóng bỏng là dễ bị thế lắm. Nhưng em chắc mai sẽ khỏi thôi. Hay chị cho nó ngửi dấm thơm của chị, em cứ quên rót đầy chai của em.
- Nó ngửi rồi, - phu nhân Bertram nói, - nó đã ngửi ngay lúc từ nhà dì trở về lần thứ hai.
- Gì kia! - Edmund kêu lên, - Fanny đi bộ rồi lại cắt hoa; đi bộ qua trang viên đến nhà dì, và làm việc ấy hai lần ư, thưa dì? Chẳng trách nó bị nhức đầu.
Bà Norris đang nói chuyện với Julia nên không nghe thấy.
- Mẹ e rằng như thế là quá nhiều với con bé, - phu nhân Bertram nói. -nhưng lúc cắt hoa xong, dì con muốn có hoa và con biết đấy, phải đưa chúng về nhà.
- Nhưng vì những bông hồng ấy mà bắt Fanny đi hai lần?
- Không, nhưng phải xếp chúng vào phòng thừa cho khô, chẳng may Fanny quên khoá cửa phòng và lại mang chìa khóa đi, nên phải đi lần nữa.
Edmund đứng dậy và vừa đi lại trong phòng vừa nói:
- Không có ai để thuê làm những việc vặt như thế ngoài Fanny sao? Xin lấy danh dự mà thề, đây là kiểu quản lý công việc rất kém, thưa dì.
- Chắc là dì không biết cách làm cho khá hơn, - bà Norris kêu lên, không thể giả điếc được nữa, - trừ khi dì tự làm lấy, nhưng dì không thể ở hai nơi cùng một lúc. Đúng lúc đó dì đang nói chuyện với ông Green về cô bán bơ sữa của mẹ cháu, theo yêu cầu của mẹ cháu, và đã hẹn với ông John Groom viết thư cho bà Jefferies về con trai bà ấy, ông già tội nghiệp chờ dì nửa tiếng rồi. Dì nghĩ chẳng ai có thể buộc tội dì rảnh rỗi, nhưng quả thực dì không thể làm tất cả mọi việc cùng một lúc được. Còn Fanny chỉ đi xuống nhà hộ dì, ở cách đây không quá một phần tư dặm, dì thấy việc đó không có gì quá đáng. Biết bao lần dì đi bộ trên quãng đường đó ba lần một ngày, cả sớm lẫn muộn, hết đi lại về trong mọi thời tiết mà có nói gì đâu.
- Cháu ước Fanny có sức khỏe bằng nửa dì, dì ạ.
- Nếu Fanny tập tành thường xuyên hơn thì sẽ không kiệt sức sớm thế. Bây giờ nó không ra ngoài cưỡi ngựa lâu nữa, dì đã thuyết phục nó là không cưỡi ngựa thì nên đi bộ. Nếu nó cưỡi ngựa như trước, dì không nên bảo nó thế. Nhưng dì nghĩ sau lúc cúi lom khom cắt hoa, nên đi bộ thì hơn, vì chẳng gì làm ta khoẻ lại bằng đi bộ, sau khi mệt mỏi kiểu đó. Vả lại, trời nắng nhưng không quá nóng. Mà nói riêng với cháu thôi, Edmund ạ, - bà gật đầu đầy ý nghĩa về phía mẹ cậu, - cắt hoa hồng và la cà trong vườn hoa là làm trò láu cá đấy.
- Thực ra, tôi e rằng, - vốn ngay thẳng hơn, phu nhân Bertram nói lúc nghe lỏm được, - tôi rất ngại rằng con bé bị nhức đầu ở đó, vì trời đủ nóng để giết chết bất cứ ai. Bản thân tôi cũng chỉ chịu được đến thế. Mà tôi chỉ ngồi và gọi con Pug, cố giữ cho nó khỏi các luống hoa cũng là quá nhiều với tôi rồi.
Edmund không nói thêm gì với cả hai bà, cậu lẳng lặng sang bàn khác vẫn còn khay đựng bữa tối, bưng một cốc Madeira cho Fanny và bắt cô uống gần hết. Phải chi cô có thể từ chối, nhung những giọt nước mắt vì nhiều tình cảm trái ngược khiến cô nuốt còn dễ hơn nói.
Edmund phật ý với mẹ và dì, cậu còn giận mình nhiều hơn. Cậu đã quên bẵng cô, còn tệ hơn mọi việc hai bà đã làm. Nếu Fanny được chiếu cố đúng mức, sẽ chẳng xảy ra việc này; cô đã bị bỏ quên bốn ngày liền, không được chọn bạn hoặc tập tành, và không có cớ gì để tránh né mọi điều mà các bà bác quá đáng đòi hỏi. Cậu xấu hổ nghĩ đã bốn ngày liền cô không có quyền cưỡi ngựa và quyết định, dù có miễn cưỡng cậu cũng phải kìm sự thích thú của cô Crawford lại, có lẽ không bao giờ nên diễn ra lần nữa.
Fanny đi nằm, tình cảm chan chứa như đêm đầu tiên đến trang viên. Tinh thần cô chắc đã phần nào ảnh hưởng đến sự khó ở, cô cảm thấy mình bị bỏ rơi và cố chống lại sự bất mãn và đố kỵ suốt mấy ngày qua. Lúc dựa vào ghế sofa, cô muốn co mình lại để không bị ai nhìn thấy, nỗi đau trong tâm trí khiến đầu cô nhức nhối, sự ân cần của Edmund thay đổi đột ngột làm cô hoang mang, không còn biết chống đỡ ra sao.