Chương 22
Fanny quan trọng hẳn lên vì các chị họ của cô đã ra đi. Giờ Fanny là cô gái duy nhất trong phòng khách, là người chiếm giữ duy nhất phần thú vị trong gia đình mà cô vẫn nhún nhường là kẻ thứ ba, cô được ngắm nhìn hơn, nghĩ đến nhiều hơn so với từ trước đến nay. “Fanny đâu rồi?” không còn là câu hỏi hiếm thấy, ngay lúc cô vừa vắng mặt, vì sự thích hợp của bất kỳ người nào đó.
Fanny không chỉ lên giá ở trong nhà, mà cả ở nhà cha xứ. Từ khi ông Norris qua đời, gần như cô chỉ vào ngôi nhà này hai lần mỗi năm, bỗng nhiên cô trở thành vị khách được mời mọc và chào đón, nhất là với cô Mary Crawford trong một ngày tháng Mười ảm đạm và bẩn thỉu. Bà Grant thực sự mừng vì cô em gái có sự thay đổi và dễ dàng tự dối mình rằng nhờ có Fanny, bà đang làm một việc tử tế nhất và tạo cho cô em nhiều dịp có ý nghĩa nhất, đổi mới trong việc ép cô ghé thăm thường xuyên.
Bà Norris sai Fanny vào làng vì vài việc vặt, cô bất ngờ gặp trận mưa rào gần nhà cha xứ, và từ một cửa sổ, cô được phát hiện đang gắng sức tìm chỗ trú dưới các cành cây và lá còn sót lại của một cây sồi ngay bên ngoài cơ ngơi. Cô đã từ chối một người hầu lễ phép, nhưng khi tiến sĩ Grant đích thân cầm ô ra ngoài, cô vội vào nhà nhanh hết mức có thể. Cô Crawford tội nghiệp vừa trầm ngâm suy ngẫm, nản lòng vì trận mưa buồn vừa thở dài vì kế hoạch tập luyện sáng hôm đó bị hỏng, và mất cơ hội gặp gỡ bất cứ người nào ngoài họ trong hai mươi tư giờ sau, thì có tiếng ồn nho nhỏ ở cửa trước và rất mừng thấy cô Price ướt đẫm ở tiền sảnh. Giá trị của một sự kiện trong ngày mưa ở nông thôn hiển hiện trước mắt cô. Cô lập tức linh hoạt hẳn lên, và một trong những hành động có ích nhất cho Fanny là nhận ra cô ướt sũng và mang cho cô quần áo khô. Còn Fanny, sau khi buộc phải nhận mọi sự chú ý này, được các nữ chủ và cô hầu xúm xít giúp đỡ, cô xuống tầng dưới và ở lỳ trong phòng khách suốt một giờ trong lúc mưa vẫn rơi.
Hai chị em cô Crawford đối xử với Fanny rất mực ân cần và dễ chịu, còn Fanny tin rằng có thể đến thăm họ không theo cách này, và đoán trước sau một giờ, thời tiết nhất định quang đãng, cô đỡ phải xấu hổ để xe ngựa của tiến sĩ Grant đưa về nhà, một điều mà cô rất ngại. Ngại ở nhà lo lắng vì cô vắng mặt trong thời tiết thế này, vì cô ra ngoài chỉ có hai bà bác biết, nên cô thừa hiểu rằng sẽ chẳng ảnh hưởng đến ai, bà Norris tin chắc cô trú trong một ngôi nhà tranh nào đó suốt lúc trời mưa, còn bà Bertram lại càng tin là như thế.
Trời bắt đầu sáng hơn, Fanny nhận thấy trong phòng có một cây đàn hạc, bèn hỏi vài câu về nó và tỏ ý rất muốn được nghe, và thú thật rằng - nghe chừng khó tin - từ ngày đến trang viên Mansfield, cô chưa được nghe đàn hạc lần nào. Fanny thấy việc đó rất đơn giản và tự nhiên. Từ ngày có cây đàn, cô chưa đến nhà cha xứ, vì chẳng có lý do gì; Nhưng cô Crawford vốn rất tinh với mong muốn của Fanny, dính líu đến tình trạng bị bỏ lơ của cô. Sau đó: “Tôi chơi cho cô nghe nhé?” và “Cô biết chơi không?” là những câu hỏi tiếp theo với trạng thái sốt sắng, vui vẻ nhất.
Cô Crawford chơi đàn, cô sung sướng vì có một thính giả mới, và lại là một thính giả rất cảm kích, đầy ngạc nhiên vì cuộc biểu diễn và biểu lộ không thiếu tinh tế. Cô chơi cho đến lúc cái nhìn của Fanny lạc ra ngoài cửa sổ, thấy thời tiết tốt hơn nhiều và nói cô phải đi thôi.
- Cứ đợi mươi lăm phút nữa, xem thời tiết ra sao đã, - cô Crawford nói. - Đừng chạy ngay ra ngoài lúc trời vừa tạnh mưa. Những đám mây kia trông còn đáng ngại lắm.
- Nhưng chúng bay qua mà, - Fanny nói. - Tôi đã quan sát rồi. Thời tiết này xuất phát từ phương Nam.
- Nam hay Bắc, tôi biết có một đám mây đen lúc tôi nhìn thấy. Cô đừng lao ra ngoài trong thời tiết đáng sợ này. Hơn nữa, tôi muốn chơi một bản rất hay cho cô nghe thêm chút nữa, bài này anh Edmund thích nhất đấy. Cô phải ở lại nghe bản nhạc ưa thích của anh họ cô chứ.
Fanny cảm thấy cô cần ở lại, và dẫu không đợi nghe hết câu mới nghĩ đến Edmund, một kỷ niệm như thế khiến cô hiểu rõ thêm ý thích của cậu, và cô hình dung cậu ngồi trong căn phòng này không biết bao nhiêu lần, có khi ngồi đúng chỗ cô đang ngồi lúc này, say sưa lắng nghe khúc nhạc yêu thích, cô cảm thấy âm hưởng và biểu cảm của nó thật tuyệt vời; Dù bản thân cũng thích, song cô vui vì bất cứ thứ gì cậu thích, đến phần cuối cô càng sốt ruột muốn ra về hơn trước. Cô chân thành đề nghị lần khác cô sẽ đến, bất cứ khi nào có thể để nghe đàn hạc, cô cảm thấy cần làm thế, nếu ở nhà không phản đối.
Nguồn gốc của sự khá thân mật giữa họ diễn ra như thế, trong vòng nửa tháng sau khi tiểu thư Bertram ra đi, sự thân mật ấy là kết quả của việc cô Crawford đang mong mỏi thứ mới mẻ, mà trong tình cảm của Fanny lại có chút ít. Trong hai hoặc ba ngày sau, Fanny đến chơi hàng ngày, gần như bị mê hoặc, không thể không đến, không phải vì yêu quý cô Crawford, không phải vì cho rằng mến cô ta, cũng không hề có cảm giác bổn phận phải tìm kiếm gì đó, mà xuất phát từ sự thích thú không mấy cao thượng trong câu chuyện của cô ta hơn là trò giải trí đặc biệt, cô ta thường thích thú nhận xét bất lợi khi nhắc đến người khác một cách đùa cợt hoặc đó chính là những người mà Fanny mong được tôn trọng. Tuy nhiên Fanny vẫn đến, và họ cùng tản bộ trong khoảng nửa giờ trong vườn cây của bà Grant, khoảng này trong năm thòi tiết ấm áp khác thường. Thỉnh thoảng, họ đánh bạo ngồi xuống một trong những cái ghế dài không được che chắn kỹ, có khi ở lại đó cho đến lúc Fanny thốt ra những lời dịu dàng về sự êm đềm của mùa thu kéo dài, bỗng một cơn gió lạnh bất chợt, làm vài cái lá vàng cuối cùng gần đó rơi lả tả, buộc họ đứng dậy và đi bộ cho ấm người.
- Nơi này đẹp quá, rất đẹp, - một hôm, lúc đang ngồi với nhau, Fanny nhìn quanh và nói. - Mỗi lần đi vào vườn cây này, tôi lại ngạc nhiên vì chúng lớn nhanh và đẹp đến thế. Ba năm trước, ở đây chẳng có gì ngoài một hàng rào cây lởm chởm về phía cao hơn của cánh đồng, chưa bao giờ nghĩ đến thứ gì khác hoặc có thể thành cái gì, thế mà bây giờ thành nơi dạo chơi, và khó mà nói giá trị nhất là tiện lợi hay là trang trí, có lẽ ba năm nữa chúng ta có thể quên, gần như quên bẵng trước kia nó như thế nào. Thời gian và sự biến đổi của trí tuệ con người tuyệt diệu biết bao! - Tiếp theo dòng suy nghĩ, cô nói thêm, - Nếu có khả năng nào đó của chúng ta có thể gọi là hơn những thứ khác, tôi nghĩ đó là ký ức. Có thể nói trong mọi loại khả năng, những thất bại và hay thay đổi của ký ức khó hiểu hơn bất kỳ năng lực nào của trí óc chúng ta. Trí nhớ đôi khi rất dai, có ích và dễ bảo, bối rối và yếu đuối ở một số mặt, còn ở những mặt khác nó lại bạo ngược và ngoài tầm kiểm soát! Chúng ta cứ tin chắc là mỗi cách lại có sự huyền diệu riêng, nhưng khả năng quên và nhớ của chúng ta hình như tìm ra quá khứ một cách khác thường.
Cô Crawford, dửng dưng và lơ đễnh, không nói gì; Còn Fanny nhận thấy thế, bèn bắt đầu óc nghĩ đến một thứ cho là ắt phải thú vị.
- Có lẽ tôi ca ngợi là không lễ phép, song tôi rất ngưỡng mộ thị hiếu của bà Grant thể hiện trong những thứ này. Con đường tản bộ giản dị một cách kín đáo, không quá ư cầu kỳ!
- Phải, - cô Crawford đáp cho xong, - nó rất hợp cho một nơi loại này. Người ta không nghĩ đến quy mô ở đây, nói riêng giữa chúng ta thôi nhé, cho đến khi tôi tới Mansfield, tôi chưa hề hình dung một cha xứ ở nông thôn lại khao khát có một bụi cây hoặc bất cứ thứ gì đại loại như vậy.
- Còn tôi rất vui được nhìn thấy cây cối xanh tươi, lớn nhanh! - Fanny đáp. -Người làm vườn của bác tôi thường nói rằng đất ở đây tốt hơn ở quê ông ta, hình như vì thế cây nguyệt quế và thường xanh mọc sum suê! Cây thường xanh! Nó đẹp đẽ, niềm nở và tuyệt vời biết bao! Khi nghĩ đến nó, người ta ngạc nhiên vì sự đa dạng của thiên nhiên biết chừng nào! Chúng ta biết rằng ở một số nước, cây cối rụng lá là một trạng thái, song nó không làm con người đỡ sửng sốt khi cùng một loại đất, cùng một mặt trời nuôi dưỡng các loài cây khác hẳn nhau theo thói quen và quy luật sinh tồn của chúng. Cô sẽ cho tôi là khoa trương cường điệu, nhưng mỗi khi đi ra ngoài, nhất là khi ngồi ở ngoài trời, tôi rất hay rơi vào tình trạng ngạc nhiên này. Người ta không thể chú mục một một sản phẩm tự nhiên thông thường mà không tưởng tượng lan man.
- Nói thật nhé, - cô Crawford đáp, - tôi nghĩ giống như câu của ông Doge[27] nổi tiếng tại triều đình vua Louis XIV, có thể tuyên bố rằng tôi chẳng thấy gì lạ trong vườn cây này cũng như mình đang ở đó. Nếu có người kể với tôi rằng, một năm trước nơi này là nhà tôi, có lẽ tôi sẽ mất tháng này sang tháng khác làm việc ở đây, chắc chắn tôi không tin họ! Mà tôi đã ở đây gần năm tháng rồi đấy! Hơn nữa, là năm tháng lặng lẽ nhất tôi trải qua.
- Tôi tin rằng quá lặng lẽ với cô.
- Về lý thuyết, tôi nên nghĩ thế, nhưng, - mắt cô sáng lên khi nói, - nói chung tôi chấp nhận, và chưa bao giờ trải qua một mùa hè vui vẻ đến thế. Nhưng giờ đây, - cô trầm ngâm hơn và hạ giọng, - không thể nói nó sẽ đi đến đâu.
Tim Fanny đập nhanh, cô cảm thấy không thể chịu nổi sự ngờ ngợ hoặc nài nỉ thêm nữa. Tuy nhiên, cô Crawford hào hứng tiếp luôn:
-Tôi vốn là người tỉnh táo, còn lâu mới cam chịu sống ở miền quê lâu hơn tôi muốn. Tôi nghĩ ở nông thôn nửa năm thì thú vị, rất thú vị nữa kia, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Một ngôi nhà tao nhã, kích thước vừa phải là trung tâm của các mối quan hệ gia đình - những cuộc đính ước liên miên giữa họ - điều khiển sự giao du hạng nhất trong vùng, được kính trọng có lẽ vì dẫn đến những tài sản lớn hơn và ngoài những trò giải trí vui vẻ chẳng có gì tệ hơn là trò chuyện riêng tư với người mà người ta cảm thấy là thú vị nhất đời. Chẳng có gì kinh khủng trong hình ảnh ấy, phải không cô Price? Cái người ta cần là không đố kỵ với chị Rushworth mới mẻ có một ngôi nhà như thế.
- Đố kỵ với chị Rushworth ư! - Fanny cố lắm mới nói được.
- Chứ sao, chúng ta sẽ rất tệ nếu khắt khe với chị Rushworth, vì tôi hân hoan chờ đón những giờ phút rất vui vẻ, tưng bừng và hạnh phúc. Tôi mong sang năm tất cả chúng ta đến Sotherton rất nhiều. Một cuộc hôn nhân như tiểu thư Bertram tạo nên sự may mắn chung, vì những niềm vui đầu tiên làm vợ cậu Rushworth ắt phải tràn ngập ngôi nhà của chị ấy và tổ chức những buổi vũ hội rộn rã nhất vùng.
Fanny im lặng, còn cô Crawford lại rơi vào suy ngẫm, vài phút sau cô bất chợt ngước nhìn và kêu lên:
- Ái chà! Anh ấy đây rồi.
Tuy nhiên, không phải cậu Rushworth mà là Edmund, lúc này cậu cùng bà Grant đi thẳng tới chỗ họ.
- Em gái tôi và cậu Bertram - tôi rất mừng là ông anh cả của cô đã đi rồi, nên cậu đây mới là cậu Bertram. Gọi là cậu Edmund Bertram nó nghi thức quá, và may thay, cậu em không thích thế, còn tôi thì ghét cay ghét đắng kiểu đó.
- Chúng tôi nghĩ khác sao được! - Fanny kêu lên. - Tôi thấy gọi là cậu Bertram nó lạnh nhạt và chẳng có ý nghĩa gì, hoàn toàn thiếu ấm áp và cá tính! Nó chỉ hợp với một quý ông, thế thôi. Nhưng trong tên Edmund có sự cao quý. Đây là tên của anh hùng và danh tiếng, của các vị vua, các ông hoàng và hiệp sĩ, hình như nó biểu lộ tinh thần thượng võ và những tình cảm nồng nhiệt.
- Tôi đồng ý với bà là bản thân cái tên đã hay rồi, còn Tướng công Edmund hay Ngài Edmund nghe đều hấp dẫn, nhưng cứ ngâm dưới trời giá lạnh, thì ngài và cậu Edmund cũng chất ngoẻo chẳng hơn gì một cậu John hoặc cậu Thomas. Nào, chúng ta đến chỗ họ và mắng họ vài câu vì dám ngồi ngoài trời, vào thời tiết này trong năm, nhé?
Edmund gặp họ với niềm vui đặc biệt. Đây là lần đầu tiên cậu thấy họ bên nhau, kể từ khi bắt đầu quen biết, và cậu rất hài lòng. Hiển nhiên là cậu mong muốn một tình bạn giữa hai con người thân thiết với cậu đến thế, ngoài sự tin cậy và thông cảm của người đang yêu, cậu không hề coi Fanny là người duy nhất, thậm chí là người thắng lớn hơn vì tình bạn này.
- Vâng, - cô Crawford nói, - xin anh đừng quở trách chúng tôi vì sự khinh suất này nhé? Anh nghĩ sao nếu chúng tôi ngồi đây chỉ nói chuyện về việc đó và năn nỉ nài xin không bao giờ làm thế nữa?
- Có lẽ tôi nên trách nếu một trong hai người ngồi một mình, nhưng cả hai hùa nhau làm sai thì tôi chỉ có thể bỏ qua mà thôi.
- Họ không ngồi lâu được đâu, - bà Grant nói, - vì lúc tôi đứng lên lấy khăn quàng, tôi đã nhìn thấy họ từ cửa sổ cầu thang, rồi sau đó họ mới tản bộ.
- Thực ra, - Edmund nói thêm, - ban ngày rất êm ả, hai người có thể ngồi vài phút, khó có thể coi là khinh suất. Thời tiết của chúng ta không phải lúc nào cũng xét đoán bằng lịch. Đôi khi, vào tháng Mười chúng ta có thể tùy tiện hơn trong tháng Năm.
- Xin lấy danh dự mà thề, - cô Crawford kêu lên, - cả hai người là những người bạn đáng chán và thiếu thông cảm nhất tôi từng gặp! Chẳng có gì khiến hai người phải lo lắng hết. Các vị không hề biết chúng tôi đang chịu đựng như thế nào, nói gì đến giá lạnh chúng tôi phải cảm thấy! Từ lâu tôi đã nghĩ cậu Bertram là một trong những người chọc tức tệ nhất, dùng mọi thủ đoạn nhỏ mọn chống lại lẽ thường, chẳng khác một mụ đàn bà quấy rầy. Ngay từ ban đầu, tôi đã hy vọng vào cậu ấy rất ít ỏi; nhưng thưa bà Grant, bà chị của em ơi, em nghĩ mình có chút quyền khiến chị lo lắng tí ti chứ.
- Đừng hy vọng hão, Mary yêu quý của chị ạ. Cô chẳng có cơ hội nhỏ nhoi nào làm chị mủi lòng đâu. Tôi có lo lắng, nhưng là chuyện khác hẳn kia: nếu tôi biến đổi được thời tiết, lúc nào các cô cũng bị gió đông lạnh buốt thổi vào cả hai, vì ở đây có một số cây mà Robert sẽ bỏ quên vì ban đêm ấm như thế, và tôi biết rốt cuộc, chúng ta sẽ có sự thay đổi thời tiết đột ngột, một trận sương giá dữ dội sắp tới, khiến mọi người (ít nhất là Robert) ngạc nhiên, còn tôi sẽ mất tất cả. Thế thì tệ quá, đầu bếp vừa bảo tôi rằng con gà tây mà tôi không muốn làm thịt trước Chủ nhật sẽ không sống qua ngày mai, vì tôi biết ông Grant thích ăn thịt gà vào Chủ nhật sau một ngày mệt nhọc. Có một cái gì đó giống như sự bất bình, khiến tôi nghĩ thời tiết hầu như ấm trái mùa.
- Lời đường mật của công việc quản gia ở một làng quê đấy! - Cô Crawford tinh nghịch nói. - Xin hãy giao cho em làm người trông vườn và bán gia cầm, nhé.
- Nhóc này, giao tiến sĩ Grant cho tu viện Westminster hoặc St Paul, còn chị sẽ rất sung sướng làm người trông vườn và bán gia cầm như cô. Nhưng chúng ta không có những người như thế ở Mansfield. Vậy cô muốn chị làm gì đây?
- Ồ, chị chẳng cần làm gì ngoài việc đã làm; rất hay quấy rầy và không bao giờ mất bình tĩnh.
- Cảm ơn cô, nhưng sống ở nơi có thể, không sao thoát khỏi những phiền toái nho nhỏ này, Mary ạ. Khi nào cô định cư ở thành phố và chị đến thăm cô, dám chắc chị sẽ thấy cô sẽ tìm thấy những thứ của mình, chẳng cần đếm xỉa tới cả người trông vườn ươm lẫn người bán gia cầm, hoặc có khi chính vì lợi ích của họ. Họ ở xa, hay chậm trễ, bán với giá cắt cổ và cân đong gian lận sẽ càng đáng chê trách hơn.
- Em muốn mình thật giàu có để chẳng cần than vãn hoặc cảm thấy những gì thuộc loại đó. Em nghe nói thu nhập cao là phương pháp tốt nhất để hạnh phúc. Chắc là chẳng phải lo về chuyện đường mật, gà qué nữa.
- Cô muốn trở nên rất giàu có ư? - Edmund nói với vẻ mặt, mà theo Fanny là có ý nghĩa rất nghiêm trọng.
- Nhất định rồi. Anh không muốn sao? Tất cả chúng ta không muốn sao?
- Tôi không thể dự định điều gì nằm ngoài sự điều khiển của mình. Cô Crawford có thể chọn được mức độ giàu sang. Cô ấy chỉ chọn thu nhập hàng năm với con số hàng ngàn, và có lẽ không nghi ngờ gì sẽ là như thế. Còn tôi chỉ đặt mục tiêu không nghèo khổ.
- Bằng vào sự điều độ và tiết kiệm, giảm nhu cầu cho hợp với thu nhập của anh, thế thôi. Tôi hiểu anh, và một kế hoạch cực kỳ chính xác dành cho một người ở tuổi anh, với những điều kiện hạn chế và các quan hệ hờ hững. Anh muốn gì ngoài khoản chu cấp kha khá? Anh không có nhiều thời gian trước mắt, họ hàng của anh không trong tình trạng làm được mọi thứ cho anh hoặc làm anh mất thể diện vì sự giàu có và địa vị của họ. Làm người lương thiện và nghèo dù có hay ho đến đâu, tôi cũng sẽ không tỵ nạnh với anh đâu. Không cần suy nghĩ nhiều, tôi vẫn tôn trọng anh. Song tôi còn kính trọng những người giàu có và lương thiện hơn rất nhiều.
- Mức độ kính trọng của cô với sự lương thiện dù giàu hay nghèo đúng là thứ tôi lo lắng một cách thô thiển. Tôi không hề muốn là người nghèo. Nghèo khổ là thứ tôi quyết chống lại. Sự lương thiện là thứ trung gian, ở giữa tình trạng của các hoàn cảnh trần thế, và thứ tôi quan tâm là thái độ kẻ cả của cô kia.
- Tôi sẽ kẻ cả, nếu như có thể ở cao hơn. Chắc là tôi sẽ hài lòng nhìn xuống tình trạng không ai biết đến, khi có thể nâng lên địa vị cao hơn.
- Làm thế nào có thể nâng nó lên? Ít nhất thì sự lương thiện của tôi cần đến chừng nào để nâng lên địa vị ưu tú?
- Đây là câu hỏi không dễ trả lời, một lời than “Chao ôi” dài lê thê của một phụ nữ đẹp, trước khi người ấy có thể nói thêm: “Anh nên vào Quốc hội hoặc lẽ ra anh nên đăng lính từ mười năm trước”.
-Bây giờ điều đó không còn là mục tiêu nữa. Vì nếu tôi muốn vào Quốc hội, tôi tin sẽ phải chờ cho đến khi có một hội nghị toàn thể đặc biệt, tiến cử con trai thứ ít có cơ hội còn sống. Không, cô Crawford ạ, - cậu nói thêm, giọng cậu nghiêm túc hơn, - có những người xuất sắc mà tôi sẽ đau khổ nếu cho rằng mình không có cơ hội, hoàn toàn không có cơ hội hoặc có thể đạt được, nhưng họ là một tính cách khác hẳn.
Lúc nói, vẻ mặt của cậu bình tĩnh, và cô Crawford cũng bình tĩnh như thế lúc cười đáp lại, làm cô Fanny cảm thấy buồn, và thấy không thể đến luôn như nên làm với bà Grant, và gần như ngay lập tức, cô quyết định về nhà, chỉ đợi có can đảm nói thế, thì tiếng chiếc đồng hồ khổng lồ ở trang viên Mansfield ngân vang, điểm ba tiếng khiến Fanny thấy mình vắng mặt lâu hơn bình thường quá nhiều, và rời nơi này là việc cấp bách. Ngay tức khắc, cô bắt đầu chào biệt; Cùng lúc đó, Edmund nhớ ra vì mẹ hỏi về Fanny, nên cậu xuống nhà cha xứ để đưa cô về.
Fanny vội đến mức không đợi Edmund đi cùng, cô hấp tấp ra về một mình; Nhưng nói chung họ rảo bước và tất cả cùng đi kèm cô vào trong nhà, xuyên qua nơi phải qua. Tiến sĩ Grant đang trong tiền sảnh, và lúc họ dừng lại nói chuyện với ông, từ thái độ của Edmund, cô thấy ông rất coi trọng việc đi cùng cô. Ông đang cáo từ, và cô không thể không cảm kích. Lúc chia tay, tiến sĩ Grant mời Edmund hôm sau đến dùng cơm với ông; còn Fanny cảm thấy khó chịu khi nhân dịp đó, bà Grant bất chợt nhớ ra và quay sang cô, mời cô vui lòng đến chơi với bà. Đây là sự quan tâm mới mẻ, một tình huống hoàn toàn mới của các sự kiện trong đời Fanny, khiến cô vừa sửng sốt vừa lúng túng. Trong lúc bà ta lắp bắp những lời rất đúng bổn phận, còn bà vừa nhìn Edmund đợi ý kiến và sự giúp đỡ của cậu vừa nói: “Nhưng cô ấy không coi việc này trong quyền hạn của cô ấy”. Nhưng Edmund hài lòng thấy cô được mời, cậu khẳng định, nửa bằng vẻ mặt nửa bằng lời nói, rằng cô đừng phản đối vì lợi ích của bà bác, cũng đừng nghĩ mẹ cậu sẽ gây bất cứ khó khăn nào cho cô, vì thế cậu vui vẻ khuyên nên nhận lời. Mặc dù được cậu khích lệ, Fanny không dám liều tự quyết, rồi sau đó họ thoả thuận nếu không nghe thấy lời ngược lại, bà Grant có thể đợi cô.
- Mình biết bữa tối của mình sẽ có món gì rồi, - bà Grant nói và mỉm cười, - em bảo đảm là gà tây rất ngon, mình ạ, - bà quay sang chồng, - đầu bếp khăng khăng đòi làm thịt nó vào ngày mai.
- Rất hay, hay lắm, vậy càng hay. - Tiến sĩ Grant kêu lên. - Tôi rất mừng được nghe bất kỳ tin nào vui thế trong nhà này. Nhưng tôi dám chắc cô Price và cậu Edmund Bertram sẽ tận dụng cơ hội này. Chúng tôi, không ai muốn nghe thực đơn. Chúng tôi mong có một cuộc gặp gỡ thân tình chứ không phải là một bữa ăn ngon. Gà tây hay ngỗng, hoặc đùi cừu hay bất cứ món gì mà mình và đầu bếp của mình chọn cho chúng tôi cũng được.
Hai anh em cùng về nhà; ngoài việc thảo luận ngay về cuộc hẹn này, Edmund nói với vẻ hài lòng, nồng nhiệt nhất, còn điều đặc biệt khiến cô cảm thấy trong sự thân mật được thiết lập mà cậu sung sướng đến thế, là một cuộc đi bộ lặng lẽ, vì nói xong việc này, cậu trở nên trầm ngâm và chẳng muốn khơi gợi điều gì nữa.
[27] Nhân vật trong tác phẩm Louis XIV của Voltaire. Khi ông ta được hỏi thấy thứ gì nổi bật nhất tại lâu đài Versailles, Doge đáp: “Tôi chẳng thấy gì hết”. - ND.