Chương 31
Sáng hôm sau, Henry Crawford lại đến trang viên Mansfield, vào thời khắc sớm sủa hơn các cuộc viếng thăm thông thường. Hai người phụ nữ đang ở cùng nhau trong phòng ăn sáng, và may mắn cho cậu, phu nhân Bertram bỏ đi đúng lúc cậu bước vào. Bà gần như ở ngay cửa, không biết chọn cách nào để tiếp nhận sự phiền toái đến thế, bà vẫn đứng và nói một câu chào đón lịch sự rồi bảo người hầu: “Báo cho ngài Thomas biết”.
Henry quá mừng, cậu cúi chào và nhìn bà rời đi, rồi không bỏ lỡ khoảnh khắc nào, lập tức quay sang Fanny và rút ra vài bức thư, cậu nói với vẻ sôi nổi nhất:
- Tôi tự thấy biết ơn vô vàn với bất cứ người nào ban cho tôi cơ hội đưa gặp cô một mình, tôi đã mong ước điều đó hơn cô có thể hình dung nhiều. Xin cô hiểu cho điều tôi làm vì tình cảm của người em gái, nên tôi không thể chịu nổi bất cứ người nào trong gia đình nên chia sẻ với cô là người đầu tiên biết những tin tức mà tôi mang đến lúc này. Cậu ấy đã được bổ nhiệm. Anh trai cô hiện là một trung uý. Tôi vô cùng mãn nguyện, xin chúc mừng cô vì anh trai cô đã được đề bạt. Đây là những thư tín công bố tin đó, vừa đến lúc nãy. Có lẽ cô sẽ thích xem.
Fanny không thể thốt nên lời, nhưng cậu cũng không muốn cô nói. Nhìn thấy vẻ biểu hiện trong mắt cô, sự thay đổi trên nét mặt cô, sự tiến triển trong tình cảm của cô, những ngờ vực, bối rối và hạnh phúc vô bờ, thế là đủ. Cô cầm lấy những bức thư lúc cậu đưa cho cô. Bức thứ nhất của Thượng tướng báo tin cho cháu trai, chỉ có vài lời về thành công của việc ngài đã hứa là đề bạt cậu Price, kèm theo cái thư nữa, một là thư ký của Bộ trưởng Bộ Hải quân Anh gửi cho một người bạn mà Thượng tướng đã nhờ việc này, thư khác của chính người bạn đó, báo tin rằng Các hạ đã rất chú tâm đến thư giới thiệu của ngài Charles, rằng ngài Charles rất vui vì có một cơ hội như thế chứng tỏ sự tôn kính với Thượng tướng Crawford, và trường hợp phong cấp sĩ quan cho cậu William Price là trung uý của tàu tuần tra Thrust đã công bố, đang lan truyền niềm vui chung cho nhiều nhân vật quan trọng trong giới.
Trong lúc bàn tay cô run rẩy dưới ba bức thư, cái nhìn của cô lướt từ bức này sang bức khác, trái tim cô rộn ràng vì xúc động, cậu Crawford tiếp tục sốt sắng, chân thành biểu lộ sự quan tâm của cậu đến sự kiện.
- Tôi sẽ không nói đến hạnh phúc của riêng tôi, - cậu nói, - vì nó lớn lao quá, vì tôi chỉ nghĩ đến niềm vui của cô thôi. So với cô, ai có quyền vui sướng hơn? Tôi gần như giận mình là người biết trước cái tin mà lẽ ra, cô phải là người biết trước tất cả mọi người trên đời. Tuy vậy, tôi đã không bỏ lỡ phút nào. Sáng hôm nay bưu điện đến muộn, nhưng chỉ là trễ một lúc thôi. Tôi sẽ không cố miêu tả tôi đã sốt ruột biết chừng nào, lo lắng biết chừng nào và cuồng nộ biết chừng nào với người đó, đã xúc phạm gay gắt ra sao, thất vọng ghê gớm ra sao khi việc này chưa xong lúc tôi ở London! Tôi hy vọng hết ngày này sang ngày khác, với tôi không gì khẩn thiết hơn mục tiêu đã cầm chân tôi nửa thời gian xa Mansfield. Mặc dù chú tôi nhiệt tình bắt tay giải quyết nguyện vọng của tôi ngay lập tức và cố gắng, song vẫn gặp nhiều khó khăn vì một người bạn của ông đi vắng, rồi nhiều cuộc hẹn với người khác, rốt cuộc tôi không thể đợi đến ngày cuối cùng được nữa, và biết rằng công việc đã nằm trong tay những người quyền lực, hôm thứ Hai tôi rời đi, tin chắc rằng những chuyến thư sẽ không bỏ qua. Chú tôi, người đàn ông tốt nhất trên đời đã rất nỗ lực, tôi biết ông sẽ như thế sau khi gặp anh trai cô. Ông rất hài lòng vì William. Hôm qua, tôi đã không cho phép mình nói hài lòng như thế nào, hoặc nhắc lại một nửa những lời Thượng tướng khen anh ấy. Tôi trì hoãn tất cả, cho đến khi lời khen của ông chứng minh bằng lời khen của một người bạn, như hôm nay đã chứng minh điều đó. Bây giờ tôi có thể nói rằng tôi không thể đòi William Price thích thú hơn, hoặc có những ước muốn nồng nhiệt hơn và lời khen cao hơn phần lớn sự tự nguyện chú tôi đã dành cho, sau buổi tối họ trải qua cùng nhau.
- Đây là mọi việc của anh làm hồi đó? - Fanny kêu lên. - Trời đất ơi! Anh thật tử tế, tử tế biết chừng nào! Anh thật là... nó là mong muốn của anh ư... tôi xin lỗi, nhưng tôi đang hoang mang. Thượng tướng Crawford đã tác động sao? Như thế nào ạ? Tôi sửng sốt quá.
Hensy sung sướng làm cho sự việc dễ hiểu hơn, giải thích rất tỉ mỉ việc cậu đã làm, bắt đầu vào một thời gian trước. Chuyến đi London gần đây của cậu không có mục tiêu nào khác là giới thiệu anh trai cô ở phố Hill, và thuyết phục vị Thượng tướng sử dụng mọi ảnh hưởng để giúp đỡ. Đấy chính là việc của cậu. Trong lúc sự việc chưa chắc chắn, cậu không hé môi với ai, không hở ra một lời nào ngay cả với Mary, cậu không để bất cứ tình cảm nào xen vào, nhưng đây là việc của cậu, cậu sôi nổi thuật lại cậu đã quan tâm những gì, dùng nhiều từ ngữ mạnh, cầu kỳ và rườm rà như quan tâm sâu sắc, động cơ hai phần, những quan niệm và mong muốn nhiều hơn có thể nói, đến mức Fanny không thể cảm nhận được nội dung tuy cô rất chú tâm, nhưng trái tim cô chan chứa và giác quan của cô vẫn còn kinh ngạc đến nỗi cô có thể lắng nghe những câu dở dang về William, và chỉ nói khi cậu ngừng lời:
- Tử tế quá! Rất ân cần! Công tử Crawford, chúng tôi hàm ơn anh nhiều lắm. William, anh William yêu quý nhất! - Cô đứng phắt dậy và vừa đi vội ra cửa, vừa kêu to, - tôi đến chỗ bác tôi đây. Bác tôi phải biết tin ngay lập tức.
Nhưng cậu không thể chịu được nữa. Thời cơ của cậu quá thuận lợi, và tình cảm của cậu quá nôn nóng. Cậu theo cô ngay lập tức, và cầm bàn tay cô, dẫn cô trở lại ghế ngồi, rồi giải thích tiếp, trước khi cô ngờ việc cô bị giữ lại. Tuy vậy, lúc cô hiểu ra và tin rằng cô đã tạo ra những xúc cảm mới mà trái tim cậu chưa từng biết đến, và mọi việc cậu đã làm cho William vì đặt lợi ích của mối gắn bó quá đáng và không bình đẳng của cậu với cô, cô quá thất vọng và trong vài khoảnh khắc, không sao thốt nên lời. Cô coi tất cả chuyện này là nhảm nhí, chỉ là chuyện vặt và nịnh đầm, chỉ có nghĩa là lừa lấy một giờ, cô không khỏi cảm thấy đối xử với cô không thích hợp và đáng khinh, cô không đáng bị như thế. Nhưng cậu ta thích thế, và trước kia cô đã nhìn ra toàn bộ sự việc này, cô không cho phép mình lộ ra một nửa sự khó chịu cô cảm thấy, vì cậu đã khéo léo trình bày một bổn phận về phía cậu và biến thành chuyện đùa giỡn với cô. Trong lúc tim cô vẫn nảy lên vì vui và biết ơn nhân danh William, cô không thể biểu lộ bất cứ sự bực bội gay gắt nào có thể làm hại bản thân. Sau hai lần cố rút tay lại, và hai lần cố ngoảnh đi khỏi cậu ta đều vô hiệu, cô đứng dậy và chỉ nói, rất bối rối:
- Đừng, công tử Crawford, xin anh đừng thế. Tôi xin anh, đừng. Đây là kiểu trò chuyện rất khó chịu với tôi. Tôi phải đi. Tôi không thể chịu nổi nữa.
Nhưng Crawford vẫn nói, miêu tả sự yêu mến của cậu, nài xin cô đáp lại, cuối cùng, bằng lời lẽ giản dị và chỉ mang một ý nghĩa với cô, cậu tự hiến dâng bản thân, quyền hành, của cải, mọi thứ và xin cô chấp nhận. Nó là thế, cậu đã nói toẹt ra rồi. Sự kinh ngạc và bối rối của cô tăng lên, và dù không biết cậu nghiêm túc đến mức nào, cô hầu như không chịu đựng nổi. Cậu ép cô trả lời.
- Không, không, không, - cô kêu lên và giấu mặt đi. - Chuyện này thật vô lý. Đừng làm khổ tôi. Tôi không thể nghe thêm được nữa. Sự tử tế của anh với William khiến tôi mang ơn anh không thể nói ra lời, nhưng tôi không muốn, tôi không thể chịu nổi, tôi không thể lắng nghe việc đó... Không, không, đừng nghĩ đến tôi. Mà anh đang không nghĩ đến tôi. Tôi biết đây toàn là những điều không đâu.
Cô giật được tay ra, và đúng lúc đó nghe thấy tiếng ngài Thomas nói với một người hầu trên đường tới căn phòng họ đang ở trong. Không còn thời gian để đòi hỏi và khẩn nài hơn nữa, cô rứt được tay ra đúng lúc mà với đầu óc lạc quan và tự phụ của cậu, chỉ riêng sự khiêm nhường của cô cũng đại diện cho hạnh phúc mà cậu tìm kiếm, là sự bắt buộc tàn nhẫn. Cô chạy ào tới cánh cửa đối diện mà bác cô đang tới gần, rồi đi lên đi xuống căn phòng phía Đông trong trạng thái bối rối và trái ngược nhất, trước khi sự lịch thiệp và lời xin lỗi của ngài Thomas chấm dứt, hoặc ngài đã biết đoạn đầu của tin vui mà vị khách kia mang đến.
Cô cảm nhận, suy nghĩ, run rẩy vì mọi thứ, cô xao xuyến, hạnh phúc, khổ sở, hàm ơn vô cùng và cũng tức giận vô cùng. Thật không thể tin nổi! Cậu Crawford thật khó hiểu và không thể tha thứ được! Nhưng cậu ta vốn có thói quen như thế, cậu ta không làm gì mà không pha trộn sự độc ác. Trước đây cậu ta đã làm cho cô thành người hạnh phúc nhất, còn bây giờ cậu ta lại xúc phạm cô, cô biết tuy không nói ra, phân loại và đánh giá nó ra sao. Cô không tin là cậu nghiêm túc, và làm sao có thể tha thứ cho việc dùng những lời lẽ và đề nghị như thế, nhỡ chúng chỉ có nghĩa là đùa giỡn?
Nhưng William đã là một trung uý. Đó là một thực tế, không còn ngờ vực và nhầm lẫn. Cô sẽ nghĩ đến nó mãi mãi và quên đi mọi thứ khác. Cậu Crawford chắc sẽ không bao giờ đến với cô như thế lần nữa: cậu ta hẳn phải thấy cô không thích, và trong trường hợp đó, làm thế nào cô tỏ thái độ quý trọng cậu một cách biết ơn vì tình bạn của cậu dành cho William!
Cô không đi quá đầu cầu thang lớn của căn phòng đằng Đông, cho đến lúc cô yên trí cậu Crawford đã ra khỏi nhà. Cậu ta đã đi rồi, cô hăm hở xuống nhà với bác trai, chia sẻ niềm vui với bác cũng như sung sướng với niềm vui của mình. Ngài Thomas vui đúng như cô mong, ngài rất ân cần và cởi mở, còn cô trò chuyện rất thoải mái với ngài về William khiến cô cảm thấy như không có chuyện xảy ra khiến cô bực mình, cho đến đoạn kết cậu Crawford đã hẹn ngày hôm đó sẽ trở lại ăn tối. Điều này nghe khó chịu nhất, vì tuy cậu ta có thể chẳng nghĩ gì về việc đã qua, song Fanny cảm thấy khó xử khi sắp phải gặp lại cậu ta.
Cô cố gắng vui lên, rất khó nhọc khi giờ ăn đến gần, để cảm thấy và xuất hiện như thường lệ. Nhưng bộ dạng cô không thể không bẽn lẽn và bứt rứt lúc các vị khách bước vào phòng. Cô không thể tin rằng sự trùng họp của các tình huống đem lại cho cô nhiều cảm giác khổ sở đến thế trong ngày đầu tiên nghe tin William được thăng cấp.
Cậu Crawford không chỉ ở trong phòng, cậu tiến đến gần cô ngay lập tức. Cậu có một bức thư của em gái nhờ chuyển. Fanny không dám nhìn cậu, nhưng cũng không thấy hành động điên rồ vừa qua trong giọng nói của cậu.
Cô mở thư ngay, mừng vì có việc để làm và vui vẻ khi đọc, cảm thấy tiếng sột soạt của bà Norris cũng đến ăn tối, chắn cô khỏi tầm nhìn một chút.
Fanny yêu quý,
Bây giờ tôi có thể gọi cô như thế chứ, nó nhẹ nhõm biết bao so với cách xưng hô trịnh trọng Tiểu thư Price trong ít nhất sáu tuần qua. Tôi không thể để anh trai tôi đến mà không gửi cô vài dòng chúc mừng chung, cùng sự tán thành hân hoan nhất của tôi. Cứ thế nhé, Fanny yêu quý của tôi ơi, đừng sợ; có lẽ sẽ không có khó khăn gì đâu. Tôi tin chắc rằng sự tán thành của tôi sẽ là một bảo đảm nhất định; cho nên, tối nay cô có thể mỉm những nụ cười dịu dàng nhất với anh ấy, và để anh ấy trở về với tôi còn hạnh phúc hơn lúc ra đi.
Chào thân mến,
M. C.
Không một biểu hiện tình cảm nào khiến Fanny dễ chịu; mặc dù cô đọc quá vội và bối rối, nên chưa thể hình dung rõ rệt nhất ngụ ý của cô Crawford, song hiển nhiên là cô ta có ý chúc mừng cô về sự quyến luyến của anh trai cô ta, thậm chí còn có vẻ tin rằng đó là việc nghiêm túc. Fanny không biết làm gì hoặc nghĩ gì nữa. Có một cái gì đó rất xấu trong ý nghĩ đây là chuyện nghiêm túc; đằng nào cũng thấy rắc rối và đáng lo ngại. Bất cứ khi nào cậu Crawford nói với cô, cô cũng cảm thấy lo lắng; mà càng ngày cậu càng hay nói với cô nhiều hơn. Cô e sợ một thứ gì đó trong giọng nói và thái độ của cậu lúc nhằm vào cô, rất khác khi nói với những người khác. Trong bữa tối hôm ấy, cô hoàn toàn không thoải mái, hầu như cô chẳng ăn được gì, và lúc ngài Thomas dí dỏm nhận xét là niềm vui đã làm cô mất cả ngon miệng, cô muốn chui xuống đất vì ngượng, vì kinh hãi nhỡ cậu Crawford hiểu sai. Dầu chẳng gì có thể xúi được cô quay nhìn sang bên phải, nơi cậu ta ngồi, cô vẫn cảm thấy cậu ta hướng trực tiếp về phía cô.
Cô càng lặng lẽ hơn bao giờ hết. Cô hầu như không tham gia ngay cả khi đề tài là William, vì mọi chuyện về phong cấp sĩ quan của cậu cũng từ phía tay phải cô mà đến, và thật đau đớn trong mối liên quan này.
Cô tưởng như phu nhân Bertram ngồi lâu hơn mọi khi, và bắt đầu hết hy vọng rời đi; Nhưng cuối cùng, họ vào phòng khách và cô có thể suy nghĩ theo ý mình, trong lúc hai bà bác kết thúc đề tài bổ nhiệm William theo cách nói của mình.
Bà Norris nghe chừng rất mãn nguyện vì vai trò của ngài Thomas cũng như của mọi người khác.
- Bây giờ William có thể tự nuôi mình, tuy khác xa so với ông bác, vì không rõ bác nó đã tốn kém cho nó bao nhiêu mà kể, và thực ra, cũng khác trong những món quà của bà bác. Bà ấy rất mừng vì đã tặng William thứ nó làm trong buổi chia tay, rất mừng rằng cái đó trong khả năng của bà mà không tính đến sự phiền toái về vật chất vào lúc đó, đã cho thằng bé khá đáng kể; Thế đấy, với các phương tiện vật chất hạn chế của bà bác, lúc này khoản đó thật hữu dụng, giúp nó sửa sang trang bị cho cabin của nó. Bà ấy biết nó phải tốn phí, phải mua nhiều thứ, dù chắc là cha mẹ nó có thể mua cho nó mọi thứ rẻ mạt, nhưng bà ấy rất mừng vì đã góp phần nhỏ bé của mình.
- Ta rất vui vì cô đã cho thằng bé một khoản kha khá, - phu nhân Bertram nói, với vẻ bình thản nhất đời, - vì ta chỉ cho William mười bảng.
- Thế ư! - Bà Norris kêu lên, mặt đỏ ửng. - Xin lấy danh dự mà thề, nó ra đi với những cái túi căng phồng, và đến London lại không phải chi phí gì!
- Ngài Thomas bảo ta mười bảng là đủ.
Bà Norris không muốn hỏi sâu vào những chuyện thiếu, đủ ấy nữa và xoay câu chuyện sang hướng khác.
- Lạ thật, - bà nói, - bọn trẻ tốn phí bao nhiêu cho bạn bè, mà không nghĩ đến cái gì đã nuôi dưỡng, dạy dỗ chúng và đưa chúng ra với đời! Chúng ít nghĩ đến số tiền ấy là bao nhiêu, hoặc cha mẹ, bác trai, bác gái chúng tốn kém cho chúng bao nhiêu trong một năm. Bây giờ, lại đó các con của cô em Price, đưa chúng đến gặp nhau, em dám nói chẳng ai tin được khoản chi cho chúng mà ngài Thomas bỏ ra hằng năm, chưa kể những thứ em làm cho chúng.
- Đúng thế em ạ, đúng như em nói. Nhưng hoàn cảnh tội nghiệp, không thể khác được, em biết đấy, nó tạo nên sự khác biệt nho nhỏ với ngài Thomas. Fanny à, William hẳn không quên mua khăn quàng cho bác, nếu nó đến Tây Ấn, và bác sẽ giao cho nó một nhiệm vụ xứng đáng. Bác mong nó có thể đến Tây Ấn, và bác sẽ có chiếc khăn quàng. Bác cho rằng bác sẽ có hai chiếc kia, Fanny à.
Trong lúc đó, Fanny chỉ nói khi không đừng được, và rất tha thiết muốn hiểu những điều cô, cậu Crawford nói tới. Mọi thứ trên đời đều trái ngược với sự thành thật của họ, kể cả lời nói và thái độ của cậu ta. Mọi thứ tự nhiên, có thể và hợp lý đều chống lại nó; mọi thói quen, cách nghĩ của họ và mọi khuyết điểm của cô. Làm sao cô có được sự gắn bó chân thành, sôi nổi trong người đàn ông đã từng trải đến thế, được nhiều người ngưỡng mộ đến thế, và tán tỉnh nhiều người đến thế, hơn cô rất nhiều, người dường như ít cởi mở những cảm nghĩ nghiêm túc, kể cả những nỗi đau cho vừa lòng anh ta, con người suy nghĩ hời hợt, bất cẩn, và thiếu thông cảm về mọi mặt, con người là mọi thứ với mọi người, và dường như chẳng thấy ai là cốt yếu với cậu ta? Ngoài ra, làm sao có thể tin cô em gái cậu ta, với mọi quan điểm cao ngạo và trải đời về hôn nhân, lại có thể đẩy mạnh mọi việc thuộc bản tính chân thật trong một quý như thế? Chẳng gì giả tạo hơn. Fanny ngượng vì những nghi ngờ của mình. Với cô, mọi việc đều trở nên có thể hơn là gắn bó nghiêm túc và chấp thuận chân thành chuyện đó. Cô đã hoàn toàn tự thuyết phục mình như thế trước khi ngài Thomas và cậu Crawford nhập bọn với họ. Duy trì sự thuyết phục đó rất khó khăn sau khi cậu Crawford đã ở trong phòng. Một hoặc hai lần, một cái nhìn dường như ép buộc khiến cô không sao nắm được ý nghĩa chung. ít ra với bất kỳ người đàn ông nào khác, cô có thể nói nó hàm ý rất chân thành, rất sắc sảo. Nhưng cô vẫn cố tin nó không hơn gì cách cậu thường thể hiện với các chị họ của cô và dăm chục phụ nữ khác.
Cô nghĩ cậu muốn nói với cô mà không muốn bị những người khác nghe thấy. Cô tưởng tượng cậu cố làm thế suốt buổi tối, trong những lúc tạm ngừng, bất cứ khi nào ngài Thomas ra khỏi phòng hoặc mọi người trò chuyện với bà Norris, và cô thận trọng từ chối cậu trong mọi dịp.
Cuối cùng, - hầu như một sự cuối cùng với trạng thái bối rối của Fanny, tuy không muộn lắm, - cậu bắt đầu nói đến việc ra về; Nhưng sự dễ chịu của âm thanh bị phá hỏng khi sau đó cậu quay sang cô và nói:
- Cô không gửi gì cho Mary sao? Không trả lời thư của cô ấy ư? Mary sẽ thất vọng nếu không nhận được gì. Xin cô viết cho cô ấy, dù chỉ một dòng thôi.
- Ồ vâng, nhất định rồi, - Fanny kêu lên và vội vã đứng dậy, vội vã vì bối rối và vì muốn bỏ đi. - Tôi sẽ viết ngay.
Cô đến bên bàn, nơi cô thường viết hộ thư cho bác gái, chuẩn bị giấy bút mà không biết viết gì! Cô mới đọc thư của cô Crawford một lần, trả lời cho rành mạch thật vất vả vô cùng. Hoàn toàn không thành thạo viết thư loại này, giá có thời gian để cân nhắc và e ngại khi viết, cô sẽ cảm thấy thật phong phú; nhưng phải viết ngay và chỉ có một cảm nghĩ duy nhất là mong ước không phải nghĩ ngợi về bất cứ ý định nào, nên cô viết, cả tinh thần và bàn tay đều run rẩy.
Tiểu thư Crawford thân mến, tôi rất biết ơn cô vì những lời chúc mừng thân ái, trong chừng mực chúng liên quan đến anh William yêu quý nhất của tôi. Tôi không hiểu ý nghĩa phần còn lại trong thư, nhưng tôi không ngang tầm với mọi thứ loại đó, nên mong cô thứ lỗi, tôi trân trọng xin cô đừng để tâm đến nữa. Tôi đã chứng kiến quá nhiều lần công tử Crawford không hiểu thái độ của mình; Nếu anh ấy cũng hiểu tôi, tôi dám nói là anh ấy đã cư xử khác hẳn. Tôi không biết viết gì, nhưng sẽ là một ân huệ lớn nếu cô không bao giờ nhắc tới chủ đề đó nữa. Rất cảm ơn thư của cô, vv. và vv.
Phần cuối không dễ hiểu, nỗi hoảng sợ tăng lên vì cô thấy cậu Crawford đang tiến đến chỗ cô, làm ra vẻ để nhận thư.
- Cô đừng nghĩ tôi có ý giục cô, - cậu nói khẽ, và hiểu được sự bối rối khi cô viết thư, - cô đừng cho là tôi có mục tiêu như thế. Cô đừng vội vã, tôi khẩn khoản đấy.
- Ồ vâng, cảm ơn anh, tôi viết xong rồi, vừa xong. Thư sẵn sàng đây ạ, tôi rất biết ơn nếu anh vui lòng chuyển thư này đến tiểu thư Crawford.
Bức thư đã chìa ra và ắt là phải nhận; nghĩa là cô ngoảnh nhìn và đến thẳng lò sưởi, nơi những người khác ngồi, cậu không còn gì để làm đành ra về, tỏ ra rất đứng đắn.
Fanny nghĩ cô chưa từng biết một ngày nhiều bối rối hơn, vừa phiền lụy vừa vui sướng; nhưng may mắn, niềm vui không thuộc loại sớm tàn, mỗi ngày lại càng nhận thức về sự thăng tiến của William, trong khi cô mong mỏi những phiền toái sẽ không trở lại nữa. Cô không ngờ rằng bức thư cô viết có vẻ quá tệ, rằng cách diễn đạt sẽ làm một người thiếu kinh nghiệm xấu hổ, vì tâm trạng bối rối không cho phép cô sắp xếp, nhưng ít nhất nó cũng khẳng định với cả hai rằng cô không phải là người dễ áp đặt, và cũng không hài lòng thái độ săn đón của cậu Crawford.