← Quay lại trang sách

Chương 35

Edmund cho rằng việc này hoàn toàn tùy thuộc vào lựa chọn của Fanny, cho dù việc cô quý mến cậu Crawford có nên nhắc đến giữa họ hay không; Nếu như cô không nói trước, cậu sẽ không bao giờ nên đả động đến chuyện này; nhưng sau một hoặc hai ngày im lặng, Edmund được cha xui nên thay đổi ý kiến, và thử xem ảnh hưởng của cậu có thể làm gì cho bạn được không.

Một ngày, và là một ngày rất sớm, đã định cho chuyến ra đi của Crawford, ngài Thomas cho rằng thêm một cố gắng nữa cho chàng trai trước khi rời Mansfield cũng không hại gì, biết đâu những lời tuyên bố và thề bồi về sự quyến luyến không lung lay có thể hy vọng duy trì chúng.

Vào thời điểm đó, ngài Thomas là người chân thành nhất lo hoàn chỉnh tính cách cho cậu Crawford. Ngài muốn cậu là một mẫu mực của sự kiên trì, và nghĩ ra nhiều cách tốt nhất để gây ấn tượng mà cậu ta không phải cố gắng quá lâu.

Edmund sẵn sàng vào cuộc, cậu muốn biết tình cảm của Fanny. Cô đã quen được Edmund khuyên bảo trong những lúc khó khăn, cậu yêu quý cô và biết rõ lúc này cô đang phải chịu đựng vì lòng tin bị phủ nhận, cậu hy vọng sẽ giúp được cô và tin là phải được, liệu còn ai khác cho cô thổ lộ can tràng? Nếu không cần khuyên nhủ, cô cũng rất cần giao lưu cho thoải mái. Fanny trở nên xa lạ với cậu, cô lặng lẽ và dè dặt, một trạng thái không bình thường mà cậu phải phá vỡ,và cậu tin rằng cô đang muốn cậu phá vỡ.

- Con sẽ nói chuyện với Fanny, cha ạ, con sẽ nắm lấy cơ hội đầu tiên để nói chuyện với mình nó, - đó là kết quả của những suy nghĩ như thế. Ngay lúc ngài Thomas báo tin lúc này Fanny đang đi dạo một mình trong rừng cây, Edmund đến chỗ cô ngay lập tức.

- Anh đến đi dạo với em đây, Fanny, - cậu nói. - Được không? - (cậu kéo cánh tay cô khoác vào tay cậu). - Lâu lắm rồi anh em mình mới được tản bộ thoải mái cùng nhau.

Cô tỏ vẻ ưng thuận bằng vẻ mặt hơn là lời lẽ. Tinh thần cô đang suy sụp.

- Nhưng Fanny này, - cậu nói luôn, - muốn đi dạo thoải mái, còn một thứ hơn là chỉ bước đi trên con đường rải sỏi này. Em phải trò chuyện với anh. Anh biết em đang rất rối trí. Anh biết em đang nghĩ gì. Em đừng tưởng anh mù tịt thông tin. Anh đã nghe tin tức từ mọi người, trừ chính Fanny thôi.

Fanny bối rối và chán nản ngay tức thì, cô đáp:

- Nếu anh nghe tin tức từ mọi người, thì em chẳng còn gì để nói nữa.

- Không phải về sự việc, mà về tình cảm kia, Fanny. Không ai ngoài em có thể kể những điều ấy với anh. Tuy vậy, anh không có ý ép em. Nếu em không muốn nói, thì thôi vậy. Anh đã tưởng đấy là một sự khuây khỏa.

- Em e rằng chúng ta suy nghĩ quá khác nhau, vì em chỉ thấy nhẹ lòng khi trò chuyện về những thứ em cảm nhận.

- Em tin là chúng ta suy nghĩ khác nhau thật sao? Anh chẳng thấy thế chút nào. Anh dám nói rằng, khi so sánh các quan niệm của anh em mình, người ta sẽ thấy có nhiều điểm tương đồng, về lời cầu hôn của cậu Crawford, anh cho rằng nếu em có thể đáp lại tình cảm của cậu ta, thì đây là một đám nhiều thuận lợi và đáng mong ước. Anh coi việc gia đình em muốn em đền đáp mối tình đó là tự nhiên nhất; Nhưng nếu em không thể, em phải có lý do chính đáng để từ chối cậu ta chứ? Có thể trong việc này chúng ta có sự bất đồng chăng?

- Ồ không! Nhưng em nghĩ anh đang trách mắng em. Em cho là anh phản đối em. Thoải mái là thế đấy ư.

- Sự thoải mái này em có thể thấy sớm hơn là em cố tìm cho được, Fanny ạ. Nhưng sao em có thể nghĩ là anh phản đối em? Sao em có thể tưởng tượng anh là người chủ trương kết hôn không có tình yêu? Dù nói chung anh có nông nổi, khinh suất trong các vấn đề ấy, sao em có thể hình dung anh như thế, khi hạnh phúc của em bị đe dọa?

- Bác trai cho là em sai, và em biết bác đã nói chuyện đó với anh.

- Trong chừng mực em nhắc tới, anh nghĩ em hoàn toàn đúng, Fanny ạ. Có thể anh lấy làm tiếc, có thể anh ngạc nhiên - dù hầu như không thế, vì em chưa có thời gian để quyến luyến, nhưng anh nghĩ là em hoàn toàn đúng. Có thể nào nhận một việc như vậy? Nếu thế thật nhục cho chúng ta. Em không yêu cậu ta, chẳng có gì bào chữa cho việc em chấp nhận cậu ta hết.

Bao ngày qua, Fanny chưa lúc nào cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm đến thế.

- Miễn là tư cách của em không tì vết, còn người ta hoàn toàn nhầm lẫn khi muốn em làm khác đi. Nhưng sự việc chưa chấm dứt ở đây đâu. Sự quyến luyến của Crawford không phải là loại thông thường, cậu ta dai dẳng, hy vọng tạo ra sự quý mến mà trước kia chưa có. Chúng ta biết rằng đây là việc của thời gian. Nhưng (Edmund mỉm cười trìu mến), cuối cùng cứ để cậu ta thành công, Fanny ạ, cứ để cậu ta thành công vào lúc cuối cùng. Em phải chứng tỏ mình thẳng thắn và không vụ lợi, chứng tỏ em là người dễ chịu và dịu hiền, lúc đó em sẽ là mẫu mực của phụ nữ, và anh luôn tin rằng em sinh ra là thế.

- Ồ không, không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ, cậu ta sẽ không bao giờ thành công với em đâu. - Cô nói sôi nổi làm Edmund vô cùng sửng sốt, và cô đỏ bừng mặt vì những kỷ niệm của mình, khi nhìn thấy vẻ mặt Edmund và nghe cậu đáp lại:

- Không bao giờ ư Fanny, quả quyết và khẳng định đến thế! Cái phần lý trí của em chẳng giống em tí nào.

- Ý em là, - cô kêu lên, buồn rầu sửa lại, - em nghĩ thế, em sẽ không bao giờ, không bao giờ đền đáp lại sự quý mến của cậu ta, miễn là tương lai có thể trả lời.

- Anh lại hy vọng sự việc sẽ tốt hơn. Anh hiểu hơn cả Crawford có thể hiểu được, rằng người đàn ông có ý định làm cho em yêu (em đã chú ý đến những ý định của cậu ta) phải có công việc rất cần cố gắng vì như thế mới có được sự quyến luyến và thói quen ban đầu của em, trước khi cậu ta giành được trái tim em cho riêng mình, cậu ta phải tháo gỡ nó khỏi mọi vui buồn đã phát triển qua nhiều năm, và khép chặt đáng kể một khoảng thời gian chính vì ý nghĩ ngăn cách. Anh biết rằng buộc phải rời Mansfield lúc này sẽ là thời gian giúp em cưỡng lại cậu ta. Anh mong cậu ấy sẽ không buộc phải nói với em cậu ta đang cố gắng vì những gì. Anh muốn cậu ấy hiểu em cũng như anh vậy, Fanny ạ. Nói riêng giữa anh em mình nhé, anh cho rằng bọn anh sẽ thu phục được em. Kết hợp hiểu biết về lý thuyết của anh và thực tiễn của cậu ta, sẽ không thể thất bại. Cậu ta nên theo kế hoạch của anh. Tuy vậy, anh hy vọng thời gian sẽ chứng minh (anh tin tưởng vững chắc là nhất định thế) cậu ta xứng đáng với em, và tình cảm yêu thương bền vững sẽ đem lại phần thưởng cho cậu ấy. Anh không thể tin là em không muốn yêu cậu ấy, một mong muốn tự nhiên vì lòng biết ơn. Chắc chắn em phải có tình cảm loại ấy chứ. Rồi em sẽ rất tiếc vì sự hững hờ của em.

- Bọn em hoàn toàn không giống nhau, - Fanny nói, tránh câu trả lời trực tiếp, - bọn em rất, rất khác nhau trong mọi khuynh hướng và phương pháp, đến mức em cho là bọn em hoàn toàn không thể có được một hạnh phúc tàm tạm, dù em có thể thích cậu ta. Chưa bao giờ có hai người khác nhau hơn. Em và cậu Crawford không có sở thích chung. Bọn em sẽ khổ sở.

- Em nhầm rồi, Fanny. Sự khác biệt không lớn đến thế đâu. Hai người đủ giống nhau. Hai người có nhiều sở thích chung, có những sở thích tinh thần và văn chương chung. Cả hai đều có trái tim nồng hậu và cảm xúc nhân từ. Fanny, anh đã nghe cậu ấy đọc và nhìn em lắng nghe Shakespeare tối hôm ấy, sẽ thấy hai người không thích hợp bầu bạn ư? Em đã quên bản thân: anh công nhận có sự khác biệt rõ rệt trong tính cách của hai người. Cậu ta hoạt bát, còn em thì nghiêm trang. Nhưng thế thì càng tốt, cậu ta sẽ nâng đỡ tinh thần em. Em dễ buồn bã, và hay tưởng tượng ra những khó khăn lớn hơn thực tế. Sự vui vẻ của cậu ấy sẽ trung hòa điểm này. Cậu ta chẳng thấy nơi nào khó khăn hết. Tính tình dễ thương và hoan hỉ của cậu ấy sẽ là điểm tựa vững chắc cho em. Con người em khác hẳn, Fanny ạ, đừng làm gì ở mức độ nhỏ nhất chống lại hạnh phúc bên nhau, đừng hình dung ra điều đó. Bản thân anh cũng tin rằng đây là một tình huống khá thuận. Anh tin rằng tính tình không giống nhau tốt hơn; Ý anh là không giống nhau trong tính sảng khoái, trong cung cách, trong xu hướng dành cho nhóm bạn lớn hoặc nhỏ, trong ý thích trò chuyện hoặc không, nghiêm trang hay vui vẻ. Anh rất tin rằng một số điểm trái ngược lại thuận lợi cho hạnh phúc của cuộc sống vợ chồng. Lẽ tất nhiên anh loại trừ những thứ cực đoan, mà quá giống nhau trong mọi quan điểm sẽ là cách thích hợp nhất nảy sinh sự thái quá. Sự dung hòa nhẹ nhàng và liên tục là an toàn nhất cho các cử chỉ và cung cách hành xử.

Lúc này Fanny đã đoán ra đầy đủ suy nghĩ của Edmund. Quyền lực của tiểu thư Edmund đã trở lại. Từ khi trở về nhà, cậu nói về cô ta rất vui vẻ. Sự tránh né đã hoàn toàn chấm dứt. Vừa hôm trước đây, cậu đã ăn tối ở nhà cha xứ.

Sau khi để cậu âm ỉ những ý nghĩ vui hơn trong vài phút, Fanny thấy mình có quyền trở lại việc cậu Crawford, và nói:

- Em cho rằng không chỉ riêng tính tình, mà cậu ta hoàn toàn không hợp với em. Mặc dù tôn trọng điều đó, song em nghĩ sự khác biệt giữa bọn em quá lớn, vô cùng lớn; Tính khí của cậu ấy luôn đè nặng lên em, nhưng trong con người cậu ta có một cái gì đó khiến em cưỡng lại nhiều hơn. Anh ạ, em phải nói rằng em không thể chấp nhận tính cách của cậu Crawford. Từ khi có chuyện diễn kịch, em không thể nghĩ tốt về cậu ta. Hồi đó, em đã thấy cậu ta cư xử không hợp thức và tàn nhẫn, bây giờ em có thể nói thế vì chuyện đó đã chấm dứt. Không hợp thức với anh Rushworth tội nghiệp, hình như cậu ta nghĩ và xúc phạm anh ấy bằng cách săn sóc chị Maria, tóm lại, trong thời gian tập kịch, em có một ấn tượng sẽ không bao giờ phai.

- Fanny thân mến, - vừa nghe hết câu, Edmund đáp, - chúng ta không nên, bất kể ai trong chúng ta cũng không nên đánh giá những việc chúng ta đã làm trong cái giai đoạn điên rồ ấy. Anh ghét nhớ lại quãng thời gian tập kịch. Maria sai lầm, Crawford sai lầm, tất cả chúng ta đều sai lầm, nhưng không ai sai lầm như anh. So với anh, mọi người khác đều vô tội. Anh đã biến thành thằng ngốc mà mắt vẫn mở to.

- Là người ngoài cuộc nên có lẽ em nhìn rõ hơn anh, - Fanny nói, - và em cho rằng đôi khi anh Rushworth rất ghen tuông.

- Có thể. Cũng chẳng có gì lạ. Chẳng gì sai hơn toàn bộ việc đó. Anh vẫn bàng hoàng mỗi khi nghĩ Maria có thể làm thế, nhưng nếu cô ấy đảm nhận vai đó, chúng ta không được ngạc nhiên với những cái khác.

- Trước vở kịch, em đã nhầm lẫn nhiều, nếu Julia không nghĩ là cậu Crawford chú ý đến chị ấy.

- Julia ư! Trước đây anh đã nghe ai đó nói cậu ta mê Julia, nhưng anh chẳng thấy gì cả. Fanny à, dù anh hy vọng biết đánh giá đúng tính nết của các em gái, anh nghĩ rất có thể một hoặc cả hai đứa mơ ước được cậu Crawford ngưỡng mộ và đã thể hiện sự khao khát đó một cách khinh suất hơn là cẩn trọng. Anh nhớ rõ ràng là hai đứa rất thích giao du với cậu ta, và với sự khích lệ như thế, một người như Crawford, sôi nổi, và có lẽ hơi nông nổi, đã lao theo. Như thế cũng chẳng có gì đáng gay gắt lắm, vì rõ ràng cậu ấy không có kỳ vọng gì, trái tim cậu ấy vẫn dành cho em. Anh phải nói rằng trái tim đó dành cho em, trong quan niệm của anh, điều đó đã nâng tầm cậu ta lên rất nhiều. Cậu ta biểu thị sự tôn kính cao nhất, nó chúng tỏ cậu ta đánh giá chính xác sự may mắn của hạnh phúc gia đình và sự quyến luyến thuần khiết. Nó chứng tỏ cậu ta không bị ông chú làm hư. Tóm lại, nó chứng minh mọi thứ mà anh muốn tin ở cậu ta và sợ là cậu ta không có.

- Em lại tin rằng cậu ta không suy nghĩ như phải nghĩ về những vấn đề nghiêm túc.

-Nói đúng hơn là cậu ấy chẳng buồn nghĩ đến mọi vấn đề nghiêm túc, và anh tin rồi trong trường hợp này thế lại hay. Làm sao có thể hành động khác với một nền giáo dục và một cố vấn như thế? Thực ra, trong mọi thế bất lợi mà cả hai đều có, chẳng phải tuyệt vời khi chúng nên làm gì sao? Cho đến bây giờ, anh hiểu rằng Crawford bị những cảm xúc của mình điều khiển quá nhiều. May mắn thay, những tình cảm ấy nói chung là tốt. Em sẽ cung cấp những thứ khác nữa; Cậu ấy sẽ là người đàn ông tốt phúc nhất, gắn bó với một sinh linh, một người phụ nữ cứng rắn như đá trong mọi nguyên tắc của mình, tính nết lại dịu dàng, vô cùng thích hợp với chúng. Cậu ta đã chọn được bạn đời, đúng lúc hiếm thấy. Cậu ta sẽ làm cho em hạnh phúc, Fanny ạ, anh biết cậu ta sẽ làm cho em hạnh phúc mà, còn em sẽ làm cho cậu ta mọi thứ.

- Em sẽ không dính vào việc đó, - Fanny kêu lên, giọng e sợ, - vào một việc có trách nhiệm cao cả như thế đâu!

- Lại như mọi khi rồi, em không tin mình kham nổi bất cứ việc gì, tưởng tượng mọi việc quá nhiều cho em! Dù anh không thể thuyết phục em nghĩ khác đi, song anh tin em sẽ bị thuyết phục. Anh thú nhận rằng anh thành thật lo rằng em có thể. Anh không quan tâm chung chung đến việc Crawford làm tốt. Sau hạnh phúc của em, Fanny ạ, quyền đầu tiên anh đòi là của cậu ta. Em phải hiểu anh không quan tâm chung chung đến Crawford.

Fanny thừa hiểu điều đó nên chẳng biết nói gì. Họ cùng đi khoảng dăm chục mét, im lặng và lơ đãng. Edmund là người bắt đầu trước:

- Hôm qua, anh rất hài lòng vì thái độ của Mary khi nói về việc này, đặc biệt hài lòng vì anh không lệ thuộc vào cách nhìn nhận của cô ấy, dù chỉ chút ít. Anh biết Mary rất mến em, nhưng anh vẫn ngại cô ấy chưa đánh giá được em xứng với anh trai cô ấy, rất xứng đáng, và cô ấy tiếc vì anh mình không chọn một người phụ nữ danh giá hoặc giàu có hơn. Anh ngại những thành kiến của thế gian mà cô ấy đã nghe quá nhiều. Nhưng sự việc khác hẳn. Mary nói về em đúng như nên nói, Fanny à. Cô ấy cũng giống bác trai và anh, đều mong mối quan hệ nồng ấm. Bọn anh đã nói chuyện dài về việc này. Lẽ ra anh không nên nhắc đến nó, dù anh rất băn khoăn muốn biết cảm nghĩ của cô ấy nhưng anh đã không ở trong phòng dăm phút trước khi cô ấy bắt đầu với trái tim khoáng đạt, thái độ đặc biệt ngọt ngào chiếm phần lớn trong tính cách của Mary. Bà Grant đã cười vì sự nhanh nhảu của cô ấy.

- Lúc đó bà Grant cũng ở trong phòng sao?

- Ừ, lúc anh đến đã thấy hai chị em ngồi với nhau, và khi mở đầu, chúng ta không nói đến em, Fanny ạ, cho đến lúc Crawford và tiến sĩ Grant vào.

- Em gặp cô Crawford đã hơn một tuần lễ.

- Phải, cô ấy cũng than vãn thế. Em sẽ gặp cô ấy trước khi cô ấy ra đi. Cô ấy rất giận em, Fanny ạ, em phải chuẩn bị tinh thần đấy. Cô ấy bảo rất giận, và em có thể hình dung nỗi giận của cô ấy. Đây là sự nuối tiếc và thất vọng của người em gái cứ ngỡ anh mình có quyền có mọi thứ mong ước, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên. Cô ấy bị tổn thương, cũng như em với William vậy. Nhưng cô ấy yêu quý và kính trọng em bằng cả trái tim đấy.

- Em biết cô ấy sẽ cáu em lắm.

-Bà Grant cũng ở đó suốt lúc cô ấy nói ư?

- Phải, bà ta rất tán thành cô em gái. Fanny ạ, sự ngạc nhiên vì em từ chối dường như là vô bờ bến. Hình như họ không thể hiểu vì sao em lại từ chối một chàng trai như Henry Crawford. Anh đã nói rằng anh hiểu em, nhưng quả thật, như họ đã tuyên bố, em phải chứng tỏ bản thân ngay khi có thể, bằng một lối cư xử khác, không gì làm họ hài lòng được. Nhưng đây chỉ là trêu em thôi. Đừng ngoảnh mặt đi như thế.

- Đáng lẽ em phải nghĩ rằng, - sau một lát ngừng để nhớ lại và cố gắng, Fanny nói, - mỗi người phụ nữ phải nghĩ đến khả năng một người đàn ông không được chấp nhận, không được người cùng giới với mình yêu, ít nhất cũng để cậu ta vui lòng như thường. Cứ cho là cậu ấy có đủ thứ hoàn hảo trên đời, em nghĩ chỉ nên coi đó là một sự chắc chắn, rằng một người đàn ông phải được người phụ nữ mà tình cờ cậu ta thấy thích, chấp nhận. Nhưng cứ cho là thế đi, làm sao em có thể làm cậu ấy vừa lòng với bất cứ tình cảm nào có thể đáp ứng tình cảm của cậu ta được? Cậu Crawford làm em sửng sốt từ đầu chí cuối. Em không cho rằng thái độ của cậu ta với em trước đây có ý nghĩa nào đó, và chắc chắn là em không bắt buộc mình phải thích chỉ vì cậu ta đã chú ý vu vơ đến em. Trong hoàn cảnh của em, hy vọng vào cậu Crawford thật quá hão huyền. Em tin chắc rằng chị em của cậu ấy cùng loại với cậu ta ắt phải suy nghĩ như thế, cho cậu ta có ý định tầm thường. Lúc đó em sẽ ra sao: yêu cậu ta ngay khi cậu ấy nói là yêu em ư? Tại sao em phải quyến luyến vì sự săn sóc của cậu ấy, ngay khi được hỏi? Các chị, em gái của cậu ấy nên coi em cũng như cậu ấy. Càng coi cậu ấy cao hơn, chỉ khiến em nghĩ cậu ta cư xử càng không phải phép hơn.

- Fanny yêu quý, giờ thì anh nói thật nhé. Anh biết chuyện này là có thật, và em xứng đáng nhất với những tình cảm như thế. Anh cho là chúng đã có với em từ trước. Anh tin là có thể hiểu em. Giờ thì em phải biết chính xác những lời giải thích mà anh đã mạo muội bày tỏ với cô bạn em và bà Grant, cả hai đã thỏa mãn hơn tuy cô bạn nhiệt tâm của em vẫn còn hơi tức, vì quá yêu quý Henry. Anh đã nói với họ rằng em là người vượt xa tất cả những người tính tình mạnh mẽ nhất và ít khác thường nhất, chính tình huống khác thường trong những lời tán tỉnh của Crawford đã phản cậu ta. Chúng không được tán thành vì mới mẻ và gần đây, rằng em không thể chịu đựng được vì em không quen thế, và anh còn nói nhiều nữa để họ hiểu tính cách của em. Cô Crawford làm chúng ta phì cười vì những kế hoạch cổ vũ ông anh trai.

Cô ta có ý giục anh trai cứ ôm ấp hy vọng rồi sẽ đến lúc được yêu, rồi cuối cùng, những lời tán tỉnh của cậu ta sẽ được tiếp nhận bằng một cuộc hôn nhân hạnh phúc khoảng mươi năm.

Đến đây Fanny cười gượng. Tình cảm của cô sôi sục. Cô sợ mình sẽ làm điều sai trái, nói quá nhiều, quở trách quá mạnh mà cô hình dung ra, sẵn sàng chống lại một thảm họa sờ sờ trước mắt, sự sốt sắng của cô Crawford lặp lại với cô một khoảnh khắc như thế, về chủ đề như thế như một sự chọc tức gay gắt.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi và chán ngán trên mặt Fanny, Edmund quyết định không bàn thêm, thậm chí không nhắc đến tên Crawford lần nữa,trừ khi nó liên quan đến việc gì dễ chịu với cô. Vì thế, một lát sau Edmund nói:

- Ngày thứ Hai họ sẽ ra đi. Vì thế chắc em sẽ gặp bạn vào ngày mai hoặc Chủ nhật. Họ sẽ ra đi vào thứ Hai, còn anh mắc chuyện vặt ở Lessingby và bị nài ở lại đến đúng hôm đó! Anh gần như đã hứa thế rồi. Song có thể làm khác đi. Ở thêm năm hoặc sáu ngày nữa tại Lessingby cảm thấy như ở cả đời.

- Anh ở gần đó chứ?

- Rất gần. Anh bị nài ép rất khẩn khoản và gần như đã đồng ý. Nếu nhận được thư nào ở Mansfield, kể cho anh nghe mọi sự xảy ra với em, thì anh tin là anh sẽ lưu lại; Nhưng rồi anh chẳng hay biết gì về những chuyện ở đây suốt nửa tháng, và cảm thấy đi xa đã đủ lâu.

- Anh đã rất thoải mái khi ở đó.

- Đúng thế, nếu anh không ở loại chỉ vì không yên tâm mà thôi. Mọi người ở đó đều rất dễ thương. Anh ngờ rằng họ cũng thấy anh như thế. Anh hiểu sự lo lắng của mình và không sao gạt bỏ được, cho đến khi lại ở Mansfield.

- Anh thích các tiểu thư Owen, phải không ạ?

- Phải, rất thích. Họ là những cô gái dễ thương, vui tính và chân thật. Nhưng anh không thoải mái với nữ giới nói chung. Các cô gái vui tính và chân thật không hợp với một người đàn ông đã quen với những phụ nữ có đầu óc biết xét đoán. Cả hai người bọn họ là những người rất khác. Em và cô Crawford làm anh quá dễ chịu rồi.

Tuy nhiên, Fanny vẫn cảm thấy nặng trĩu cả người và phiền muộn; Nhìn thấy điều đó hiện trên mặt cô, Edmund thấy không thể nói mãi và cố nén lòng, cậu dẫn cô vào thẳng trong nhà với vẻ kiên quyết, ân cần của một vệ sĩ riêng.