Chương 36
Lúc này Edmund tin rằng cậu đã quen với mọi điều Fanny nói, hoặc có thể phỏng đoán về tình cảm của cô và cậu hài lòng. Đúng như trước kia cậu đoán, Crawford quá vội vàng, cần phải có thời gian để cô quen với ý nghĩ ấy, rồi sau đó mới có thể chấp nhận. Cô phải quen với việc coi cậu ta là người yêu cô, rồi sau đó, sự đền đáp có thể không phải là quá xa.
Cậu đem ý kiến này như kết quả của cuộc trò chuyện đến với cha, và gợi ý không nên nói gì hơn với Fanny, đừng cố gây ảnh hưởng hoặc thuyết phục, tất cả tuỳ vào những chăm sóc ân cần của Crawford và sự chuyển biến tự nhiên trong suy nghĩ của cô.
Ngài Thomas hứa sẽ làm như thế. Theo lời Edmund kể về xu hướng của Fanny mà ông tin là đúng, ông cho rằng cô đã có những tình cảm đó, nhưng ông coi là rất không may nếu như cô đã có, vì ông ít lòng tin vào tương lai hơn con trai, ông không khỏi e ngại rằng nếu cho Fanny một thời gian quá dài như thế để suy xét, có khi cô không tin vào việc tiếp nhận hợp thức những lời tán tỉnh của cậu, trước khi cậu ta chấm dứt. Song lẽ, cũng chẳng làm được gì, ngoài việc gợi ý một cách êm ả và hy vọng vào kết quả tốt nhất.
Chuyến thăm đã hẹn của “người bạn” cô như Edmund gọi tiểu thư Crawford, là mối đe dọa ghê gớm với Fanny, và cô sống trong nỗi kinh hoàng không ngớt. Là em gái, lại thiên vị như thế, giận dữ như thế và những điều cô ta nói ít chân thật như thế, nhưng nếu hiểu theo cách khác, đắc thắng và an toàn, thì cô đã lo lắng vô ích về mọi mặt. Sự bất mãn, sắc sảo và khéo nói của cô ta là tất cả những nỗi đáng sợ cho cuộc chạm trán, và tùy thuộc vào sự hiện diện của những người khác lúc họ gặp nhau là sự ủng hộ duy nhất của Fanny trong lúc chờ đợi. Cô vắng mặt chỗ phu nhân Bertram chút ít, không vào căn phòng phía Đông và không đi dạo một mình ở khu vực nhiều bụi cây, để tránh bị tấn công bất ngờ.
Cô đã thành công. Cô đang yên ổn trong phòng điểm tâm với bà bác thì cô Crawford tới; nỗi khổ sở đầu tiên chấm dứt, còn cô Crawford nhìn và nói năng không diễn cảm đặc biệt như cô lường trước, Fanny bắt đầu hy vọng sẽ không có gì tồi tệ phải chịu hơn nửa giờ lo âu vừa phải. Nhưng cô đã hy vọng quá nhiều, tiểu thư Crawford không dễ lùi bước. Cô ta quyết gặp riêng Fanny, nên chẳng mấy chốc đã nói khẽ với Fanny:
- Tôi phải nói chuyện với cô vài phút ở đâu đó, - những lời mà Fanny cảm thấy bao trùm khắp người cô, len vào mạch máu toàn bộ dây thần kinh của cô. Từ chối là không thể. Ngược lại, tính Fanny vốn sẵn sàng phục tùng khiến cô gần như đứng lên ngay lập tức và dẫn đường ra khỏi phòng. Cô làm việc này với những cảm xúc tệ hại, nhưng không thể tránh được.
Họ vào tiền sảnh, cô Crawford rất kiềm chế. Ngay tức khắc, cô lắc đầu với Fanny, vẻ trách cứ trìu mến và tinh quái, rồi nắm tay cô, dường như khó bắt đầu ngay. Cô không nói gì ngoài câu:
- Cô tệ thật, tệ lắm! Tôi không biết bao giờ mới hết trách cô đây, - và đủ thận trọng để dành phần còn lại, cho đến lúc chỉ còn họ an toàn trong bốn bức tường. Tất nhiên Fanny rẽ lên gác, và đưa khách lên căn phòng hiện giờ đủ thoải mái để dùng. Tuy nhiên, cô mở cửa mà trái tim đau nhói và cảm thấy trước mắt cô là cảnh tượng đau buồn hơn nơi này từng chứng kiến. Kẻ ác sẵn sàng lao vào cô, nếu trì hoãn chẳng qua là ý nghĩ của cô Crawford bất ngờ thay đổi; cô ta thấy một lần nữa nảy sinh ảnh hưởng mạnh mẽ trong căn phòng phía Đông.
- A ha ha! - Cô kêu lên, sôi nổi tức thời, - tôi lại ở đây ư? Căn phòng phía Đông. Trước kia tôi đã ở trong phòng này mới có một lần! - Sau một lúc ngừng để nhìn Fanny và hình như hồi tưởng mọi chuyện đã qua, cô nói thêm, - Trước kia mới chỉ một lần. Cô nhớ không? Tôi đến để tập dượt. Anh họ cô cũng đến, và chúng tôi đã có một buổi diễn tập. Tôi sẽ không bao giờ quên. Chúng tôi đã ở đây, ở chính trong phần này của căn phòng, anh họ cô ở chỗ này, còn tôi ở đây, đây là những cái ghế. Chao ôi, tại sao những việc như thế lại chấm dứt cả rồi?
May mắn thay cho Fanny, cô đang không muốn trả lời. Tâm trí cô Crawford hoàn toàn mải mê. Cô đắm mình trong mộng tưởng đầy những hồi ức ngọt ngào.
- Cảnh tượng chúng tôi diễn tập thật khác thường! Chủ đề của vở kịch rất... rất... tôi biết nói thế nào đây? Anh ấy đã miêu tả và khuyên bảo tôi về cuộc sống hôn nhân. Lúc này, tôi như nhìn thấy anh ấy, cố làm ra vẻ nghiêm trang và điềm tĩnh mà vai Anhalt đòi hỏi, thông qua hai đoạn thoại dài. “Khi hai trái tim đồng cảm gặp nhau trong hôn nhân, cuộc sống vợ chồng có thể gọi là một cuộc sống hạnh phúc”. Tôi tin rằng thời gian không thể phai mờ ấn tượng tôi có về nét mặt và giọng nói của anh ấy lúc anh ấy nói những lời này. Thật tò mò, rất tò mò vì lẽ ra chúng tôi nên có một cảnh như thế để diễn! Nếu tôi có khả năng nhớ lại bất cứ tuần lễ nào trong đời tôi, thì sẽ là tuần lễ ấy, tuần tập kịch ấy. Nói gì đi chứ, Fanny, nó sẽ là thế, vì tôi sẽ không bao giờ biết niềm hạnh phúc thấm thía như thế trong tuần khác. Tinh thần vững vàng của anh ấy đã bị khuất phục vì nó! Chao ôi, nó ngọt ngào không thể diễn đạt nổi. Nhưng than ôi, buổi tối hôm đó đã bị hỏng hoàn toàn. Chính tối hôm đó, bác cô đã về không đúng lúc tí nào. Ngài Thomas tội nghiệp, có ai mừng khi thấy ngài đâu? Này Fanny, đừng nghĩ lúc này tôi nói năng bất kính về ngài Thomas, dẫu chắc chắn là tôi ghét ông ta từ nhiều tuần nay rồi. Không, hiện giờ tôi không phê phán ông ấy. Ông ấy chỉ làm cái việc một người đứng đầu gia đình phải làm thôi. Không, trong trạng thái buồn bã nghiêm trang, tôi tin rằng lúc này tôi yêu quý tất cả các vị. - Cô nói thế, với mức độ dịu dàng và tỉnh táo mà trước kia Fanny chưa bao giờ thấy ở cô ta, và bây giờ cho rằng quá thích hợp, cô quay đi trong chốc lát để trấn tĩnh. - Tôi hơi tùy hứng từ lúc vào căn phòng này, như cô có thể thấy, - cô nói ngay với nụ cười đùa nghịch, - nhưng bây giờ chuyện đó hết rồi. Chúng ta hãy ngồi xuống cho thoải mái để tôi trách cô nào, Fanny, tôi định làm thế nhưng giờ chẳng còn lòng dạ nào mà làm thế nữa. - Cô ôm Fanny rất thân thiết, - Hay lắm, Fanny hiền hậu ơi! Khi nghĩ đây là lần cuối cùng nhìn thấy cô, vì tôi không biết sẽ ra đi bao lâu, tôi cảm thấy không thể làm gì khác ngoài yêu cô.
Fanny mất cả tự nhiên. Cô không đoán trước việc này, và cảm xúc của cô hiếm khi cưỡng lại ảnh hưởng buồn bã của từ “cuối cùng”. Cô khóc, như thể cô yêu quý cô Crawford hơn có thể, còn tiểu thư Crawford còn uỷ mị hơn vì cảnh tượng cảm động như thế, cô đi quanh Fanny, trìu mến và nói:
- Tôi ghét phải xa cô. Ở nơi tôi sắp đến, tôi sẽ chẳng thấy ai hòa nhã bằng nửa cô. Ai bảo chúng ta sẽ không là chị em? Tôi biết chúng ta sẽ là thế mà. Tôi cảm thấy chúng ta sinh ra để liên kết với nhau, và những giọt nước mắt này khiến tôi tin rằng cô cũng cảm thấy thế, Fanny thân mến ạ.
Fanny đứng lên và đáp lại phần nào, cô nói:
- Nhưng cô chỉ đi từ chỗ người bạn này đến chỗ bạn khác. Cô sắp đến với một người bạn rất đặc biệt kia mà.
- Phải, đúng thế. Bà Fraser là bạn thân của tôi từ nhiều năm nay. Nhưng tôi không thích đến gần bà ấy. Tôi chỉ có thể nghĩ đến bạn bè khi sắp chia tay; như bà chị tuyệt vời của tôi, và những người trong nhà Bertram nói chung. Trong đó cô có mọi thứ nhiều hơn cả tấm lòng mà người ta tìm thấy trên đời này. Cô đã cho tôi một cảm giác là có thể tin cậy và giãi bày tâm sự với cô, một điều không thể có trong mọi mối giao lưu khác. Tôi muốn đến chơi bà Fraser trong dịp lễ Phục sinh, đấy là thời gian thích hợp nhất để thăm viếng, nhưng bây giờ không thể trì hoãn được nữa. Thăm bà ấy xong, tôi phải đến thăm chị của bà ấy là phu nhân Stomaway, vì bà ta là một trong hai người bạn đặc biệt nhất của tôi, nhưng trong suốt ba năm qua, tôi đã không quan tâm đến bà ấy nhiều lắm.
Sau đó, hai cô gái ngồi im lặng một lúc lâu, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng. Fanny nghĩ đến các loại tình bạn khác nhau trên đời, còn Mary ít có khuynh hướng triết lý hơn. Cô là người nói trước:
- Tôi còn nhớ đã quyết định lên gác tìm cô, và khi tìm đường đến căn phòng phía Đông, tôi không hề có khái niệm nó ở chỗ nào! Tôi nhớ rõ là tôi vừa đi vừa đoán, tôi nhìn vào và thấy cô ở đây, đang ngồi làm việc bên cái bàn này, rồi sau đó, anh họ cô sửng sốt khi mở cửa lại thấy tôi ở đây! Chắc là vì tối hôm ấy, bác cô trở về! Sẽ không bao giờ có chuyện gì giống như thế nữa.
Tiếp theo là một lúc nữa, lơ đãng, rồi khi gạt được nó đi, cô bèn tấn công cô bạn:
- Fanny, sao cô cứ mơ màng mãi thế! Tôi hy vọng là cô đang nghĩ tới một trong những người luôn nghĩ tới cô. Ôi, giá như tôi có thể đưa cô vào giới chúng tôi ở thành phố một thời gian ngắn, để cô có thể hiểu được sức mạnh của cô trong suy nghĩ của Henry! Biết bao nhiêu đố kỵ, hằn học của hàng chục, hàng chục người! Cô sẽ cảm thấy băn khoăn, ngờ vực khi nghe nói về các việc phải làm! Nói riêng nhé, Henry đúng là nhân vật trong một mối tình lãng mạn cổ điển, hãnh diện vì những danh tiếng của mình. Cô nên đến London, để biết đánh giá người cô đã chinh phục được như thế nào. Nếu cô chứng kiến anh ấy được ve vãn và tôi được tán tỉnh vì anh ấy ra sao nhỉ! Giờ thì tôi biết rõ rằng tôi không có được một nửa niềm vui với chị em bà Fraser vì tình trạng của Henry với cô. Khi bà ấy biết sự thực, bà ấy sẽ lại muốn tôi lại ở Northamptonshire, vì con gái riêng của ông Fraser, đã lấy chồng thiếu suy nghĩ, đang rất muốn chiếm được Henry. Chao ôi! Cô ta tha thiết muốn giành được Henry! Cô cứ ngây thơ và lặng lẽ ngồi đây, nên không hề có cảm giác mình là nguyên nhân gây ra sự tò mò cho tất cả những người nhìn thấy cô và những câu hỏi bất tận tôi sẽ phải trả lời! Margaret Fraser tội nghiệp sẽ túm lấy tôi mà cật vấn về mắt cô, răng cô, cô chải tóc ra sao, ai đóng giày cho cô. Tôi ước mong Margaret đã có chồng, vì lợi ích của người bạn tội nghiệp của tôi, vì tôi coi nhà Fraser cũng bất hạnh gần như những người có chồng khác. Mà hồi ấy, đó là một đám đáng thèm muốn nhất cho Janet. Tất cả chúng tôi đều hài lòng. Cô ấy không thể làm khác hơn là chấp nhận anh ta, vì anh ta giàu có, còn cô ta lại chẳng có gì; Nhưng té ra, anh ta là người xấu tính và đòi hỏi quá mức, anh ta muốn có một cô gái trẻ đẹp cỡ hai nhăm tuổi và cứ khăng khăng như thế. Cô bạn tôi không sao cai quản nổi anh chồng, hình như cô ấy không biết cách làm thế nào cho hiệu quả nhất. Trong lúc tức tối, họ nói nhau những lời tệ hại, và chắc chắn là vô giáo dục. Trong nhà họ, tôi sẽ kính trọng nhớ lại thái độ của vợ chồng cha xứ ở Mansfield. Dù tiến sĩ Grant không thể hiện sự tin cậy chị tôi hoàn toàn, và chắc chắn là xét nét ý kiến của chị ấy, song vẫn khiến người ta cảm thấy họ có sự gắn bó, mà tôi không hề thấy ở nhà Fraser. Tôi sẽ muốn ở lại Mansfield mãi mãi, Fanny ạ. Tôi coi chị gái tôi là một người vợ, còn ngài Thomas là một người chồng mẫu mực, hoàn hảo. Buồn thay, Janet tội nghiệp bị lừa phỉnh, còn về phần cô ấy chẳng có gì sai, cô ấy không thiếu suy nghĩ, và cũng không thiếu đắn đo. Cô ấy đã cân nhắc lời cầu hôn của cậu ta trong ba ngày, và đã hỏi ý kiến mọi người liên quan, ý kiến của họ rất đáng để tham khảo, nhất là bà bác quá cố của tôi, sự từng trải của bà khiến sự đánh giá của bà rất bao quát và đúng đắn, được đám thanh niên và những người quen biết kính trọng, rồi cô mới quyết nhận thiện chí của cậu Fraser. Dường như chẳng có gì là an toàn cho một cuộc sống vợ chồng thoải mái! Ấy là chưa nói đến cô bạn Flora của tôi, đã bỏ rơi một thanh niên rất dễ thương ở Blues vì huân tước Stomaway kinh khủng, một người về mặt khôn ngoan cũng từa tựa cậu Rushworth, nhưng xấu trai hơn nhiều, và tính nết lại đê tiện. Hồi ấy tôi đã ngờ vực liệu cô ấy có đúng không, vì chàng ta chẳng có vẻ gì là con người hào hoa phong nhã, còn bây giờ thì tôi chắc chắn là cô ấy đã nhầm. Nhân thể, Flora Ross đã chết mê chết mệt Henry ngay từ mùa đông đầu tiên xuất hiện. Nếu tôi định kể với cô toàn thể những người say đắm Henry, tôi sẽ không bao giờ nói hết được. Chỉ có cô, Fanny vô cảm mới có thể nghĩ đến anh ấy với một vẻ giống như hờ hững. Nhưng cô vô cảm thật như cô tự thú đấy chứ? Không, không thể, tôi thấy cô không phải là người như thế.
Lúc đó, mặt Fanny đỏ rừ, có thể gây sự nghi ngờ mạnh mẽ cho một đầu óc nặng thành kiến.
- Con người ưu tú ơi! tôi sẽ không trêu cô nữa. Mọi thứ sẽ phải theo trình tự của nó. Nhưng Fanny thân mến này, cô phải công nhận là đã không được chuẩn bị trước đầy đủ cho vấn đề được hỏi, đúng như anh họ cô nghĩ. Không nên thế, nhưng cô phải có suy nghĩ nào đó về việc này chứ, có khi là những phỏng đoán, ngờ ngợ nào đó chứ. Chắc chắn cô phải thấy anh ấy ra sức lấy lòng cô, săn sóc cô trong khả năng của anh ấy. Anh ấy đã chẳng tận tuy với cô suốt buổi khiêu vũ đó sao? Và cái vòng cổ trước buổi đó nữa! Cô đã nhận với đầy đủ ý nghĩa của nó. Cô có cả lương tri lẫn trái tim đáng thèm muốn. Tôi nhớ nó rất rõ.
- Ý cô là anh trai cô đã biết trước việc cái vòng cổ ư? Ôi, tiểu thư Crawford, như thế là không ngay thẳng.
- Biết về nó ư! Anh ấy làm tất, và là ý kiến của anh ấy đấy chứ. Tôi lấy làm ngượng mà nói rằng việc ấy chưa bao giờ vào đầu tôi, nhưng tôi sẵn lòng làm theo kế hoạch của Henry, vì lợi ích của cả hai người.
- Tôi không nói là lúc đó tôi đã thoáng lo lắng như thế, - Fanny đáp, - vì trong vẻ mặt cô có một cái gì đó khiến tôi hoảng sợ... nhưng lúc đầu... lúc đầu, tôi không nghi ngờ gì cả... thực ra, thực ra là có. Đó là một thực tế như tôi đang ngồi đây vậy. Tôi đã nghĩ, không gì xui khiến tôi nhận cái vòng cổ ấy. Theo cung cách đối xử của anh trai cô, chắc chắn là tôi nhận ra sự đặc biệt, tôi đã nhận thấy thế trong một thời gian ngắn, khoảng hai hoặc ba tuần lễ, nhưng tôi cho là không có hàm ý gì, coi đó chỉ là phong cách của anh ấy mà thôi, và không hề nghĩ anh ấy có ý đồ nghiêm túc với tôi. Tiểu thư Crawford ạ, tôi không phải là người không nhận thấy những chuyện xảy ra giữa anh ấy và một số người trong gia đình hồi mùa hè và mùa thu. Tôi yên lặng, nhưng tôi không mù đâu. Tôi không thể không nhận thấy cậu Crawford đã tự cho phép mình có những cử chỉ nịnh đầm hàm ý tầm thường.
- Ờ, tôi không phủ nhận việc đó. Anh ấy thỉnh thoảng là người tán gái tệ hại, và rất ít quan tâm đến sự tàn phá anh ấy gây ra trong tình cảm của các cô gái. Tôi thường trách anh ấy về việc đó, nhưng đấy không phải chỉ là lỗi của anh ấy, vì như người ta nói, có một số rất ít các cô có tình cảm đáng để quan tâm lắm kia. Và Fanny ạ, cô phải hãnh diện là người được chọn trong nhiều người khác, là người có khả năng thanh toán nợ nần về chuyện yêu đương của người khác chứ! Chao ôi, tôi chắc là vì bản tính đàn bà, chẳng ai nỡ từ chối một niềm vui chiến thắng như thế.
Fanny lắc đầu:
- Tôi không thể nghĩ tốt về một người đàn ông lấy tình cảm của phụ nữ ra làm trò đùa, và có thể gây ra nhiều khổ sở hơn là bênh vực.
- Tôi không bảo vệ anh ấy. Tôi phó mặc anh ấy cho lòng nhân từ của cô, và khi nào Henry đã có cô ở Everingham, tôi không quan tâm đến việc cô quở trách anh ấy như thế nào nữa. Nhưng để tôi nói điều này, lỗi của Henry là cứ thích làm cho các cô gái mê mẩn mà không tính đến mối nguy cho hạnh phúc của người vợ, còn anh ấy chưa bao giờ có khuynh hướng tự say mê mình. Tôi tin tưởng một cách vững chắc và nghiêm túc rằng Henry quyến luyến cô theo cách trước kia chưa từng có với người phụ nữ nào, anh ấy yêu cô bằng cả trái tim và sẽ yêu cô gần như vĩnh viễn nếu có thể. Nếu như có một người đàn ông vĩnh viễn yêu một người phụ nữ, tôi nghĩ chính là Henry yêu cô.
Fanny không thể nén được nụ cười gượng, nhưng không nói gì.
- Tôi không thể tưởng tượng Henry từng hạnh phúc hơn khi anh ấy thành công trong vụ việc của anh trai cô, - Mary tiếp ngay.
Cô ta đã đẩy một cú ăn chắc vào tình cảm của Fanny.
- Ồ, vâng. Anh ấy thật là tử tế!
- Tôi hiểu Henry phải nỗ lực rất nhiều, vì tôi biết anh ấy phải tác động đến nhiều phía. Thượng tướng ghét phiền toái và coi khinh những chuyện xin xỏ, mà số thanh niên muốn tiến thân theo cách đó lại quá nhiều, nên tình bạn và nghị lực, nếu không rất kiên quyết cũng dễ dàng bị gạt sang một bên. William ắt phải sung sướng lắm! Tôi mong chúng ta có thể gặp được anh ấy.
Tâm trí Fanny tội nghiệp bị giằng xé đủ chiều. Nhắc lại những việc đã làm cho William lúc nào cũng xáo trộn mạnh nhất ý định cưỡng lại cậu Crawford; Cô ngồi trầm ngâm cho đến lúc Mary mãn nguyện, thoả chí quan sát Fanny đăm chiêu, rồi bỗng nói, thu hút sự chú ý của cô:
- Tôi thích ngồi đây trò chuyện với cô cả ngày, nhưng chúng ta không được quên các bà ở dưới nhà, nên tạm biệt Fanny thân mến, đáng yêu, tuyệt vời của tôi nhé, dẫu trên danh nghĩa chúng ta sẽ chia tay trong phòng ăn, tôi phải rời cô ở đây thôi. Tuy ra đi, tôi vẫn thèm có cuộc đoàn viên hạnh phúc và tin rằng khi gặp lại nhau, sẽ trong hoàn cảnh có thể cởi mở nỗi lòng với nhau, không hề có dấu vết hoặc bóng dáng e ngại gì hết.
Một cái ôm rất, rất ân cần, thái độ hơi bối rối kèm theo những lời này:
- Tôi sắp gặp anh họ cô ở thành phố; anh ấy bảo chẳng bao lâu nữa sẽ ở đấy. Cả ngài Thomas, tôi dám chắc là suốt mùa xuân, sẽ thỉnh thoảng gặp anh cả của cô và gia đình Rushworth cùng Julia, trừ cô. Tôi xin cô hai ân huệ: thứ nhất là, trao đổi thư từ. Cô phải viết cho tôi đấy. Còn thứ hai, là cô thường xuyên ghé đến chơi với bà Grant và làm bà khuây khỏa vì tôi đi vắng.
Chí ít thì Fanny không muốn đáp ứng điều đầu tiên, song không thể từ chối việc thư từ. Cô không thể cưỡng lại sự yêu mến hiển nhiên này. Tính cô đặc biệt coi trọng giá trị của cách cư xử thân thiện, và cho đến nay cô được thương mến quá ít nên cô càng bị cô Crawford chinh phục dễ dàng. Ngoài ra, còn có sự biết ơn vì cuộc nói chuyện tay đôi của họ, đỡ khổ sở hơn nỗi sợ mà cô tiên đoán.
Thế là xong, cô thoát khỏi điều đáng xấu hổ và không bị phát hiện. Sự bí mật của cô vẫn là của riêng cô; và trong tình thế này, cô nghĩ cô có thể cam chịu gần như mọi thứ.
Buổi tối còn một cuộc chia tay nữa. Cậu Crawford đến và ngồi với họ một lúc. Tinh thần cô không còn mạnh mẽ như lúc trước, trái tim cô mềm đi trong chốc lát với cậu, và hình như cậu cảm thấy điều đó. Không giống bản tính thường ngày, cậu hầu như không nói năng gì. Rõ ràng là tâm tư cậu nặng trĩu, và Fanny thấy thương cậu, tuy cô vẫn mong không bao giờ gặp lại cậu cho đến khi nào cậu đã là chồng của người khác.
Đến lúc chia tay, cậu nắm bàn tay cô và không bị cự tuyệt. Tuy cậu không nói gì và cô không nghe thấy gì, lúc cậu rời khỏi phòng, cô cảm thấy dễ chịu hơn vì dấu hiệu của tình bạn như thế đã qua.
Ngày hôm sau, anh em Crawford ra đi.