Chương 46
Fanny không thể ngờ rằng thư trả lời của cô đã truyền tải nỗi thất vọng thực sự. Do hiểu tính cô Crawford, cô khá mong cô ta lại giục giã lần nữa. Tuy trong vòng một tuần không có bức thư thứ hai, cô vẫn giữ nguyên cảm giác đó khi thư tới.
Lúc nhận thư, nhìn vào nội dung ngắn ngủi, ngay lập tức Fanny tin rằng lá thư mang sắc thái vội vã và công việc. Mục tiêu của nó không thể nghi ngờ được, và hai nhân tố quan trọng đã đủ khởi sự, cho Fanny nhận ra có khi họ sẽ đến Portsmouth đúng ngày hôm ấy, và cô rơi vào tâm trạng bối rối vì không biết nên làm gì trong trường hợp này. Nếu hai người đó bị nhiều khó khăn vây quanh, thì người thứ ba có thể giải toả được. Trước khi bóc thư, khả năng cô, cậu Crawford đã thỉnh cầu bác trai cô và được ông cho phép khiến cô nhẹ lòng. Đây là bức thư:
Fanny thân mến,
Tôi vừa biết một tin đồn ghê tởm, khó chịu nhất, và tôi viết để báo trước cho cô đừng tin gì hết, vì chắc tin đó sẽ lan khắp miền. Tin vào nó là sai lầm, và chỉ một hoặc hai ngày là nó sáng tỏ, dù sao đi nữa, Henry vô tội và bất chấp sự nông nổi[35] trong phút chốc, anh ấy không hề nghĩ đến ai ngoài cô. Đừng nói lời nào về chuyện này nhé, đừng nghe, đừng phỏng đoán, đừng xì xào bàn tán nhỏ to gì nhé, cho đến lúc tôi viết lần nữa. Tôi tin chắc rằng mọi chuyện sẽ ỉm đi và chẳng chứng tỏ điều gì ngoài hành động điên rồ của Rushworth. Nếu họ ra đi, tôi đánh cược cả tính mạng rằng họ chỉ về trang viên Mansfield, và Julia đi cùng họ. Nhưng sao cô không đểtôi đi đón cô? Tôi mong cô không ân hận vì việc này.
Bạn cô,
Fanny đứng sững, kinh hoàng. Vì tin đồn ghê tởm, khó chịu ấy chưa đến nơi cô, nên cô không thể hiểu được bức thư lạ lùng này. Cô chỉ nhận thức được rằng việc này ắt phải liên quan đến phố Wimpole và cậu Crawford, cô chỉ phỏng đoán có chuyện gì đó hết sức bất cẩn đã xảy ra ở nơi đó, thu hút sự chú ý của thiên hạ, và cô Crawford sợ rằng khi cô nghe tin đó sẽ phát ghen. Cô Crawford không cần cảnh báo cho cô. Cô chỉ thương cho những bên liên quan và cho Mansfield, nếu tin đồn này lan đến đó, nhưng cô vẫn hy vọng là không. Nếu vợ chồng Rushworth tự đến Mansfield như cô Crawford phỏng đoán, thì không thể có sự gì khó chịu đến trước họ được, hoặc ít ra thì cũng chỉ gây nên ấn tượng thông thường.
Về phần cậu Crawford, cô hy vọng nó có thể để cậu ta hiểu tính nết của mình, tự nhận ra rằng cậu ta không thể có khả năng gắn bó bền vững với bất cứ người phụ nữ nào trên đời, và cô ngượng thay cho cậu ta vì sự kiên trì với cô không kéo dài được mấy nả.
Thật hết sức lạ lùng! Cô bắt đầu tưởng cậu Crawford yêu mình thật, và hình dung tình yêu của cậu ta dành cho cô hơn là thông thường. Em gái cậu ta vẫn nói cậu ta không quan tâm đến ai khác. Ắt hẳn có sự chú ý nào đó với chị họ cô lộ ra quá rõ, và chắc phải có sự hớ hênh hiển hiện vì thư của cô ta không thuộc loại lưu ý đến một chuyện không đáng kể.
Fanny rất lo lắng và cứ lo mãi, cho đến khi nào lại nghe tin từ cô Crawford. Không thể gạt được lá thư ấy ra khỏi suy nghĩ, và cô không thể nhẹ dạ nói chuyện về nó với bất cứ người nào. Cô Crawford không cần sốt sắng đến thế khi dặn cô phải kín mồm kín miệng, cô ta có thể tin cậy vào lương tri của Fanny vì chuyện dính dáng đến chị họ của cô.
Ngày hôm sau, vẫn không có lá thư thứ hai. Fanny thất vọng. Cô vẫn nghĩ ngợi suốt buổi sáng, nhưng khi cha cô về nhà, cầm tờ nhật báo như thường lệ, cô mong có sự giải thích qua nguồn này, và trong chốc lát, chủ đề đó ra khỏi đầu cô.
Cô chìm sâu trong sự trầm ngâm khác. Nhớ lại buổi tối đầu tiên trong căn phòng này, cha cô cầm tờ báo bắt gặp cô. Lúc này không cần nến. Mặt trời còn ở trên đường chân trời khoảng một tiếng rưỡi nữa. Cô cảm thấy mình đã ở đây tròn ba tháng rồi, những tia nắng đổ vào hàng hiên không làm cho cô vui vẻ, mà càng u sầu hơn, vì với cô, ánh nắng dường như là thứ khác hẳn với ở thành phố và miền quê. Ở đây, sức mạnh của nắng trời chỉ là ánh chói chang, gay gắt đến ngột ngạt và nôn nao, chỉ làm nổi bật những vết bẩn mà ở chỗ khác có thể không bị chú ý. Trong thị trấn này, ánh nắng chẳng đem lại sức khỏe hoặc niềm vui. Cô ngồi trong nắng chói, nóng ngột ngạt, trong đám bụi lơ lửng, cái nhìn của cô lang thang từ các bức tường nổi bật dáng đầu cha cô, đến cái bàn do các em trai cô xẻ và đóng, nơi để khay trà chẳng bao giờ rửa kỹ, những cái tách và đĩa lót lan thành nhiều vệt, sữa có một lớp váng bụi mỏng màu xanh lơ, bánh mì và bơ mỗi phút càng nhờn hơn cả bàn tay của Rebecca là người đầu tiên làm ra nó. Cha cô đọc báo, còn mẹ cô rên rỉ trên tấm thảm tả tơi như thường lệ, trong lúc giục Rebecca nhanh tay chuẩn bị bữa trà. Fanny là người đầu tiên đứng lên vì cha cô gọi, sau khi ông hừm và đọc kỹ một đoạn tin:
- Tên anh chị họ của mày ở thành phố là gì, Fan?
Nhớ lại một lát, cô mới nói được:
- Là Rushworth ạ, thưa cha.
- Chúng nó sống ở phố Wimpole phải không?
- Vâng, thưa cha.
-Bọn chúng có một chuyện quái gở, thế thôi. Này, - ông chìa tờ báo cho cô -mày có khối chuyện hay ho của những người họ hàng tử tế đây. Tao không biết quý ông Thomas nghĩ gì về những việc như thế này, có lẽ ông ta có quá nhiều người xun xoe và các quý cậu sẽ bớt thích con gái của ông ta. Nhưng ơn Chúa, nếu nó là con gái tao, tao sẽ buộc nó vào một đầu dây miễn là có thể giữ được nó. Một trận đòn nho nhỏ cho cả anh lẫn ả sẽ là cách tốt nhất ngăn ngừa những việc như thế này.
Fanny đọc thầm: “Với sự lo âu vô hạn, tờ báo phải tuyên bố với mọi người, một cuộc ẩu đả ầm ĩ đã xảy ra trong gia đình ông R. ở phố Wimpole, bà R. kiều diễm cách đây không lâu mới được ông tơ bà nguyệt ghi danh, hứa hẹn trở thành người đứng đầu nổi bật trong giới thời trang, đã bỏ nhà chồng đi theo ông C. nổi tiếng và quyến rũ, làm bạn tình và trợ lý cho ông C. Ngay cả chủ bút của tờ báo cũng không hay biết họ đi đâu”.
- Đây là một sự nhầm lẫn, - Fanny nói ngay, - không thể là thật được, chắc là ý đồ của một số người nào đó.
Cô nói theo bản năng, muốn trì hoãn sự xấu hổ, cô nói với quyết tâm bật khỏi nỗi thất vọng, cô nói điều cô không tin, không thể tin nổi. Cô sửng sốt vì lời kết án lúc cô đọc. Sự thật ùa đến với cô, làm sao cô có thể nói, thậm chí có thể thở nổi, khiến sau này cô cứ phân vân mãi.
Ông Price chẳng quan tâm mấy đến bài báo, khiến cô trả lời nhiều.
- Có lẽ tất cả là láo toét, - ông thừa nhận, - nhưng ngày nay nhiều quý bà xinh đẹp mắc phải những chuyện xấu xa kiểu ấy, đến mức chẳng ai giải đáp được.
- Quả thực, tôi mong chuyện này không phải là thật, - bà Price xót xa, - nó sẽ là chuyện rất kinh hãi! Nếu mẹ đã nói với Rebecca về tấm thảm, mẹ chắc đã nói ít nhất hàng chục lần, có phải không, Betsey? Mà làm việc ấy chưa đến mươi phút.
Tâm trí Fanny kinh hoàng lúc nhận được lời kết án một tội lỗi như thế, và bắt đầu nhận thức được một phần nỗi đau khổ không tả xiết ắt phải xảy ra sau đó. Trước hết, đây là một loại u mê, nhưng mỗi lúc càng thúc đẩy cô nhận thức sáng suốt sự xấu xa quá quắt. Không còn ngờ vực gì nữa, cô không thể hy vọng mẩu tin đó là giả. Cô đã đọc bức thư của cô Crawford nhiều lần đến mức thuộc từng dòng, phù hợp với mẩu tin ấy đến khủng khiếp. Lời biện hộ hăng hái cho anh trai của cô ta, hy vọng của cô ta là chuyện này sẽ ỉm đi, sự bối rối hiển nhiên của cô ta, tất cả chuyện này là một thứ rất tồi tệ; Nếu một người phụ nữ có cá tính trong lối sống, có thể coi tội lỗi tày đình này là chuyện vặt, cố bưng bít nó đi và tha thiết mong nó không bị trừng phạt, cô có thể tin cô Crawford là người đàn bà đó! Lúc này Fanny mới thấy cô đã nhầm là ai đã ra đi, hoặc được nói là đã ra đi. Không phải là cô cậu Rushworth mà là cô Rushworth và cậu Crawford.
Trước kia, hình như Fanny chưa bao giờ bị sốc. Những người khác cũng thế. Buổi tối trôi qua, không lúc nào cô ngừng đau khổ, buổi tối mất ngủ hoàn toàn. Cô đã trải qua từ cảm giác buồn nôn đến run bắn lên vì kinh hoàng, hết nóng rực vì sốt đến lạnh toát. Sự kiện quá xấu xa đến mức nhiều lúc lòng cô thấy ghê tởm vì nó là điều không thể, cô đã từng nghĩ là không thể. Một phụ nữ mới lấy chồng được sáu tháng, một người đàn ông tự nhận là tận tụy hết lòng, thậm chí cầu hôn với người khác - mà người đó có họ gần với cô ta - cả gia đình, cả hai gia tộc kết giao vì họ gắn bó, toàn thể bạn bè, tất cả đều thân tình với nhau! Với nhân tính, đây là tội loạn dâm quá ư khủng khiếp, một sự xấu xa phức tạp quá ư trắng trợn, không thể có trong tình trạng hoàn toàn man rợ như thế! Lương tri bảo cô vậy. Tình cảm yêu đương hay thay đổi của cậu ta, dao động vì tính phù phiếm của cậu ta, sự gắn bó quyết liệt của Maria và phía bên kia không đủ đạo đức đã làm nó xảy ra, bức thư của cô Crawford chứng tỏ chuyện đó là thật.
Rồi hậu quả sẽ là gì đây? Ai sẽ là người không bị tổn thương? Quan điểm của ai có thể không ảnh hưởng? Sự yên bình của người nào sẽ không bị tan tành mãi mãi? Còn chuyện của cô Crawford và Edmund, có lẽ nó trở nên nguy hiểm khi dẫm lên nền ấy. Cô tự giam mình, hoặc cố giam mình trong nỗi bất hạnh dễ hiểu, sờ sờ của gia đình chắc chắn sẽ bao phủ toàn bộ, nếu nó thực sự là một vấn đề tội lỗi bị chứng thực và phơi bày công khai. Sự đau khổ của người mẹ, của người cha, nghĩ đến đó, cô dừng lại. Của Julia, của Tom, của Edmund, nghĩ đến đó, cô lại dừng lâu hơn. Họ là hai người chịu đựng sự kinh khủng nhất. Sự lo âu của người cha, cảm giác cao thượng về danh dự và sự đoan chính của ngài Thomas, những nguyên tắc đạo đức chính trực, tính tình thẳng thắn, tình cảm mạnh mẽ, chân thật của Edmund, khiến Fanny nghĩ họ hầu như không thể chống đỡ nổi cuộc sống và lý trí trong nỗi nhục như thế, và cô thấy chỉ riêng với những người có liên quan, ân phúc lớn nhất cho từng người có quan hệ họ hàng với cô Rushworth là được hủy diệt ngay lập tức.
Ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa không xảy ra chuyện gì, sự kinh hãi của cô giảm đi. Hai chuyến thư đến, không mang lại sự phủ nhận, cả công lẫn tư. Không có lá thư thứ hai của cô Crawford thanh minh cho lá thư đầu, cũng không có tin tức gì từ Mansfield dù đã đủ thời gian cho cô nghe tin từ bác gái. Đây là một điềm gở. Thực ra, không hề có bóng dáng hy vọng làm tâm trí cô dịu lại, cô suy nhược đến mức xanh xao và run rẩy, một tình trạng mà không người mẹ nào dù nghiệt ngã, trừ bà Price, có thể bỏ qua, khi ngày thứ ba đến, có tiếng gõ cửa khe khẽ, và một lá thư lại đặt vào tay cô. Phong bì mang dấu bưu điện London, thư của Edmund.
Fanny thân mến,
Chắc em biết tình trạng khốn khổ hiện nay của chúng tôi rồi. Có lẽ Chúa đã dung thứ cho em khỏi phải chịu phần. Chúng tôi đã ở đây hai ngày, nhưng chưa làm được gì. Chẳng thấy tăm hơi họ đâu. Có lẽ em chưa nghe tin về cú choáng váng cuối cùng, Julia trốn đi theo trai, nó đi Scotland với Yates. Nó rời London trước khi cha và anh đến vài giờ. Vào lúc khác, chuyện này chắc phải cảm thấy là kinh khủng lắm. Nay thì hình như là chuyên thường, nó chỉ làm tình hình thêm trầm trọng. Cha anh không đến nỗi quỵ ngã. Không thể hy vọng nhiều hơn. Ông vẫn có thể suy nghĩ và hành động; còn anh viết thư gọi em về theo ý nguyện của ông. Cha anh lo lắng và muốn em về đấy, vì lợi ích của mẹ anh. Anh sẽ đến Portsmouth vào buổi sáng sau khi em nhận được thư này, anh mong em đã sẵn sàng lên đường về Mansfield. Cha anh muốn em mời Susan đi cùng em và ở chơi vài tháng. Em cứ thu xếp theo ý em, hãy nói cho đúng cách nhé, anh chắc em sẽ cảm thấy ngay lòng tốt của ông vào lúc như thế này! Hãy công bằng với ý định của ông, dù anh có thể nhầm lẫn. Em có thể hình dung tình trạng hiện tại của anh. Chưa đến hồi kết của câu chuyện xấu xa để mọi người dễ thở. Em sẽ gặp anh sớm theo chuyến xe thư.
Anh trai của em.
Chưa bao giờ Fanny ước mong một liều thuốc bổ hơn. Chưa bao giờ cô cảm thấy một thứ như trong bức thư này. Ngày mai! Ngày mai được rời Portsmouth! Cô cảm thấy mình có cơ nguy lớn nhất là người quá đỗi vui mừng trong lúc nhiều người đau khổ đến thế. Chuyện xấu xa mang đến cho cô sự tốt lành! Cô sợ mình chết ngất vì việc này. Được ra đi sớm như thế, được đưa đón ân cần, dễ chịu, lại được mang Susan theo, bao niềm vui kết hợp cùng một lúc dường như xa cách với mọi nỗi đau, khiến cô không thể chia sẻ thích hợp nỗi đau buồn, cho dù là nỗi buồn của những người cô hay nghĩ đến nhất. Cuộc bỏ trốn của Julia tác động đến cô tương đối ít; cô kinh ngạc và sửng sốt, nhưng nó không thể choán hết tâm trí cô, không thể nấn ná mãi trong đầu cô. Cô buộc mình phải nghĩ đến nó, thừa nhận đấy là chuyện khủng khiếp và tai hại, hoặc nó đang thoát khỏi cô giữa một mớ đủ thứ lo toan bối rối, cấp bách và hân hoan vì lệnh gọi cô về.
Chẳng gì bằng công việc, công việc sôi nổi, vô cùng cấp thiết để giảm nhẹ nỗi buồn. Công việc dù buồn tẻ cũng có thể xua tan nỗi sầu muộn, mà những bận bịu của cô lại đầy hy vọng. Cô phải làm nhiều thứ, chưa kể đến câu chuyện kinh hoàng của cô Rushworth (hiện giờ đã hoàn toàn chắc chắn) ảnh hưởng đến cô như trước. Cô không có thời gian mà khổ sở. Trong vòng hai mươi tư giờ, cô sẽ lên đường; Cô phải nói với cha mẹ, Susan phải chuẩn bị, mọi thứ phải sẵn sàng. Hết việc này đến việc kia, một ngày không đủ dài.
Cô cũng loan truyền tin vui, niềm vui rất ít được đón mừng nên phải nói vắn tắt, cha mẹ vui vẻ chấp thuận cho Susan đi cùng cô, sự mãn nguyện chung với cuộc ra đi của cả hai, sự sung sướng mê ly của Susan, tất cả nâng đỡ tinh thần cho cô.
Gia đình cô ít cảm thông với tai họa của nhà Bertram. Bà Price nhắc đến bà chị tội nghiệp trong vài phút, nhưng mải tìm thứ đựng quần áo cho Susan, vì Rebecca quang đi mọi loại hộp và làm hỏng chúng nhiều hơn bà nghĩ, còn Susan lúc này thỏa mãn bất ngờ với mơ ước đầu tiên trong lòng, và không hay biết gì về những người phạm tội hoặc những người đang buồn khổ, nếu như nó có hân hoan từ đầu chí cuối, thì âu cũng là ưu điểm của một người ở tuổi mười bốn.
Khi chẳng còn gì để bà Price giải quyết hoặc còn việc cho Rebecca, mọi thứ đã thực hiện vừa phải và đúng lúc, các cô gái đã sẵn sàng cho ngày mai. Bắt họ ngủ nhiều cho chuyến đi là điều không thể. Người anh đến đón họ hầu như ít hỏi han đến tâm trạng xúc động của họ, một người tràn ngập vui mừng, người kia đủ thứ lo lắng khác nhau không tả xiết.
Tám giờ sáng, Edmund đã ở trong nhà. Các cô gái ở tầng trên, nghe thấy tiếng cậu đi vào, và Fanny xuống. Cứ nghĩ sẽ nhìn thấy cậu ngay bây giờ, và hiểu những điều cậu đang chịu đựng gợi lại cho cô trọn vẹn những tình cảm ban đầu của mình. Cậu ở gần cô đến thế và đang khổ sở. Cô sẵn sàng lắng xuống lúc bước vào phòng khách. Chỉ có mình Edmund và cậu gặp cô ngay lập tức; cô ép chặt vào ngực cậu và những lời này thốt lên rõ ràng từng âm một:
- Fanny của anh, em gái duy nhất của anh, lúc này em là niềm an ủi duy nhất của anh.
Cô không thể thốt nên lời, và liền ít phút sau, cậu cũng không thể nói thêm điều gì.
Cậu quay đi để trấn tĩnh, và lúc cậu lại nói, tuy giọng vẫn ấp úng, phong thái của cậu chứng tỏ ý muốn tự chủ và kiên quyết tránh mọi lời ám chỉ.
- Em ăn sáng chưa? Khi nào em sẵn sàng? Susan có đi không? - hết câu hỏi này dồn dập tiếp theo câu hỏi khác. Cô em gái yêu quý của cậu đã sẵn sàng lên đường ngay khi có thể. Khi Mansfield đã tính toán, thời gian thật quý báu, và tình trạng tâm tư của cậu khiến cậu thấy chỉ nhẹ lòng khi di chuyển. Cậu đã dặn xe ngựa nửa giờ nữa sẽ đến cửa, Fanny đáp họ đã dọn bữa sáng rồi và nửa giờ nữa họ hoàn toàn sẵn sàng. Edmund đã ăn sáng và cậu từ chối ở lại dùng bữa với họ. Cậu muốn tản bộ quanh các thành lũy và sẽ cùng xe ngựa nhập bọn với họ. Cậu lại đi, vui mừng đi khỏi ngay cả với Fanny.
Trông Edmund rất ốm yếu; rõ ràng cậu phải chịu đựng nhiều xúc cảm dữ dội mà cậu quyết kìm nén. Cô biết ắt hẳn phải thế, song vẫn thấy thật kinh khủng.
Xe ngựa tới, và cậu lại bước vào nhà cùng lúc, chỉ vừa vặn lưu lại với gia đình vài phút và được chứng kiến - nhưng cậu chẳng nhìn thấy gì - cung cách chia tay lặng lẽ của các cô con gái và đúng lúc ngăn họ ngồi xuống bên bàn ăn nhờ hoạt động quá bất thường này, họ đã hoàn toàn sẵn sàng lúc xe ngựa chạy đến cửa. Bữa ăn cuối cùng của Fanny trong nhà cha cô giống hệt như bữa đầu tiên, cô ra đi cũng sốt sắng như lúc được đón mừng.
Trái tim Fanny nở bung vì vui sướng và biết ơn lúc cô qua những hàng rào của Portsmouth, còn Susan luôn nở nụ cười rộng mở. Tuy vậy, vì ngồi ở phía trước và được cái mũ bonnet[36] che chắn, nên không nhìn thấy những nụ cười đó.
Cuộc hành trình thật lặng lẽ. Những tiếng thở dài sườn sượt của Edmund thường vọng tới Fanny. Nếu chỉ có mình cậu với Fanny, chắc cậu đã cởi mở nỗi lòng bất chấp mọi ý định kiên quyết, nhưng sự có mặt của Susan buộc cậu phải khép mình, và cậu thử nói chuyện về những chủ đề đâu đâu không được hưởng ứng.
Fanny quan sát cậu với vẻ lo âu chưa bao giờ có, và thỉnh thoảng bắt gặp cái nhìn của cậu, nhận được một nụ cười trìu mến an ủi cô, nhưng trong ngày đầu tiên của chuyến đi, cô không hề nghe thấy một lời về những chuyện đang đè nặng tâm tư cậu. Sáng hôm sau, ngay trước khi họ ra khỏi Oxford, trong lúc Susan ngồi bên cửa sổ, háo hức quan sát một gia đình đông đúc rời quán ăn, còn hai người ngồi cạnh lò sưởi. Edmund đặc biệt chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt Fanny và hoàn toàn không hay biết gì về những điều khó chịu hàng ngày ở nhà cha cô, nên cho là sự chia sẻ thái quá về những biến đổi, quy tất cho sự kiện gần đây, cậu nắm tay cô và nói bằng giọng khe khẽ nhưng rất biểu cảm:
- Không có gì lạ, chắc em cảm thấy thế, chắc em đau khổ lắm. Làm sao một người đàn ông có thời yêu em lại có thể rời bỏ em! Nhưng sự quan tâm mới mẻ của em, Fanny ạ, hãy nghĩ đến anh.
Phần đầu cuộc hành trình chiếm trọn một ngày dài và đưa họ gần sát tới Oxford; nhưng ngày thứ hai chấm dứt ở giờ sớm hơn nhiều. Trước giờ ăn tối thường lệ, họ đã ở trong vùng giáp với chiều dài của Mansfield, và lúc đến gần nơi yêu quý ấy, trái tim của hai chị em hơi se lại. Fanny kinh sợ nghĩ đến cuộc gặp các bà bác và Tom trong tình trạng bị bẽ mặt kinh khủng đến thế, còn Susan cảm thấy lo lắng, mọi cung cách tốt nhất của nó, mọi kiến thức thu nhận được gần đây của nó sẽ được thực hành tại đây, tại thời điểm gọi là vào cuộc. Những ảo tưởng tốt và xấu về cách đối xử thô tục cũ và vẻ phong nhã mới ngay trước mắt nó, nó nghĩ nhiều đến những cái dĩa bạc, khăn ăn và những bát nước rửa tay. Fanny nhận thấy mọi nơi trong vùng đều khác kể từ dạo tháng Hai; Nhưng lúc họ vào trang viên, tri giác và niềm vui của cô là mãnh liệt nhất. Cô rời bỏ nó đã ba tháng, ba tháng tròn chẵn, và mùa đông đã thay bằng mùa hè. Cái nhìn của cô lướt khắp nơi, trên các bãi cỏ, vườn cây xanh tươi đang độ mơn mởn nhất, lên các cây to dù chưa kín lá song đã dễ ưa, sắp tới còn đẹp hơn nữa, và trong lúc nhiều thứ đã hiển hiện trong tầm mắt, nhiều thứ nữa hãy còn trong tưởng tượng. Tuy vậy, sự thích thú của cô chỉ dành cho mình cô. Edmund không thể chia sẻ. Cô nhìn cậu, nhưng cậu ngả về phía trước, chìm sâu vào nỗi buồn sâu sắc hơn bao giờ hết, mắt nhắm nghiền dường như quang cảnh vui tươi đè nặng lên cậu, và loại trừ những cảnh đẹp của tòa nhà.
Nó lại làm cô buồn, và biết phải chịu đựng những thứ khiến cho tòa nhà, sự hiện đại, vẻ duyên dáng và ở vị trí đẹp cũng mang vẻ u sầu.
Họ được một trong những người đang đau khổ trong nhà ngóng trông với nỗi nôn nóng mà trước kia cô chưa từng biết. Fanny vừa đi qua những người hầu nom trang nghiêm, thì phu nhân Bertram từ phòng khách ra gặp cô, bà đi bằng bước chân không hề biếng nhác, và gục vào cổ cô, bà nói:
- Fanny yêu quý! Giờ ta mới thấy dễ chịu.
[35] Tiếng Pháp trong nguyên bản. - ND.
[36] Bonnet: Mũ có dây buộc dưới cằm. - ND.