Tình đầu…
Những khoảnh khắc đây sẽ ở vị trí nào
Trong tim ta, trong tim em
Khi kỷ niệm như rừng già chất đầy trong ấy
Mà lúc nào ta, em cầm đèn soi lại
Thấy được chăng một nhánh mai vàng?
Thuở ấy xuân sang, Năm em hai mươi tuổi
Cách nay nhiều năm, ta thường gặp và nói chuyện với một vị giáo sư già độc thân, là dịch giả một cuốn sách viết về Việt Nam. Ông từng dạy Đại học Sorbone của Pháp, nhận mình hồi còn bên Pháp là cái thùng rác để sinh viên Pháp trút tâm sự. Ông trắng trẻo, nhỏ người và sâu thẳm như một cái hũ không đáy.
Ông bảo: Tôi vẫn nhớ về mối tình đầu của tôi, nhất là những đêm về sáng, nằm vắt taylên trán và nghĩ về nó. Đó là khi ông an ủi khi biết ta đang buồn khi vừa mới chia tay với mối tình đầu tiên nên viết những câu thơ trên.
Tuổi trẻ của chúng ta, người mang đến cho ta bao niềm hạnh phúc tưởng chừng như bất tận. Khi bắt đầu yêu, cứ ngỡ niềm vui sướng này sẽ kéo dài mãi cho đến khi nó không còn nữa. Mối tình đầu ra đi, ta tin rằng cuộc đời không còn là viên kẹo ngọt. Ta đã có vết sẹo trong lòng.
Có điều gì trong đời có thể thay thế được không, mối tình đầu tiên của mỗi người?
Cô giáo cũ của ta, kể chuyện đã từng an ủi một người bạn bị chồng hất hủi. Cô bạn kia bảo:Cậu còn có mối tình đầu để khi chồng xử tệ với mình, thì có cái mà nhớ. Còn tớ, ông ấy là mối tình đầu và mối tình duy nhất của tớ. Nên khi có chuyện gì giữa hai người, tớ còn lấy gì để mà nhớ, còn biết bám víu vào đâu?
Hóa ra mối tình đầu có tác dụng quan trọng như vậy. Nó dùng để nhớ tiếc, tức là luôn đẹp và mong manh. Và công dụng để nhớ này được nhiều người nâng niu mãi trên đường đời của mình.
Khi còn trẻ, chưa trải nghiệm nhiều, ta thắc mắc khi nghe lời ca khúc của Vũ Thành An: Mai đời có cho tôi gặp gỡ. Xin cho đôi môi em cười rạng rỡ. Bây giờ mới thấy rằng, ngày gặp lại của một đôi đã từng yêu nhau, một nụ cười rạng rỡ tưởng rất đơn giản hầu như là khó kiếm. Gần như toàn là những nụ cười gượng gạo, nửa cười nửa mếu, những cái nhìn tiếc nuối và ngỡ ngàng. Có khi là sự xa lạ và lạc lõng, dù không có nghĩa là đối tượng của mình đã tàn tạ khác xưa, mà có khi ngược lại.
Đọng lại lúc đó thường là câu hỏi vì sao? Vì sao những cảm xúc ấp ủ rất lâu trong những năm tháng không gặp nhau, chợt sống lại nhanh chóng và sau đó, dần trôi tuột không cách gì giữ lại được.
Lúc đó, dường như đã xong một giấc kê vàng và bừng tỉnh giấc. Lúc đó ta ước chi giá đừng có một cuộc gặp như vậy.
Cho nên không thể tuyệt đối hóa mối tình đầu. Nó rất đẹp.
Nhưng chốn hoa mộng đó không thể là nơi tận cùng của thế giới, sau đó là không còn gì. Dù biết rằng, như người ta nói, đó là chữ cái đầu tiên nên nó rất quan trọng vì nằm trong bảng chữ cái của cuộc đời.
Đôi khi đang sống hạnh phúc cùng gia đình, ta cũng gác tay lên trán và nhớ về tình đầu. Ta cảm thấy như có một mùi hương cũ xa vắng thoảng qua đâu đó, dịu dàng nhắc nhở rằng mình đã đi qua những đoạn đời rất đẹp không hoài phí. Và thấy mình cần phải gìn giữ hơn, với mối tình cuối cùng và lớn nhất của mình bây giờ.