← Quay lại trang sách

Chương 4 (tt)

Bà chủ Thân và chị Năm đến cổng rào nhà ông Hội thì tiếng chó sủa rang. Chị Năm quơ đuốc lên cao, cất tiếng gọi:

— Cô Mai ơi! Cô Mai. Có bà Chủ qua nè...

Mấy con chó giữ nhà lại còn sủa tợn hơn. Một lúc, mới thấy đèn ở trong nhà thấp sáng rồi tiếng ông Hội cất lên sang sảng:

— Ai đó? Ai gọi cổng giờ nầy?

Bà chủ Thân thấy đã đến lúc mình phải lên. tiếng:

— Dạ tôi đây anh Hội!

Có tiếng dép lẹp kẹp trên con đường lót gạch rồi tiếng nạt chó. Ông Hội bước ra gần cổng rào chăm chú nhìn. Chợt thấy bà mẹ của Thọ và Dung thì ông đổi ngay sắc diện:

— Kìa chị Chủ! Vậy mà tưởng ai.

Ông mở cổng rào thật mau:

— Chị vô trong nầy. Có chuyện gì vậy chị?

Bà Chủ mếu máo nói:

— Thằng Thọ... bị bắt rồi!

Ông Hội Đồng sững sờ hỏi lại:

— Thằng Thọ bị bắt? Ai bắt?

Bà Chủ bước vào trong rào, nghẹn ngào nói:

— Nó có làm gì đâu! Bên bót đương không đem lính đến vây nhà bắt nó. Có Xếp Tây đi nữa.

Ông Hội cau mày:

— Lạ chưa? Bắt người ta phải có lý do chớ! Thọ nó có học mà sao để bị bắt êm xuôi vậy...

— Trời ơi! Con Dung, thằng Thọ đều châm tiếng Tây cãi lẫy um xùm, nhưng tụi bạt-ti-dăn cũng bắt như thường. Họ bảo thằng Thọ làm Việt Minh. Có người mạch!

Ông Hội hoang mang hỏi:

— Ai mạch? Nó ở Sài gòn về mà làm Việt Minh cái nỗi gì? Nó qua trình diện sao không bắt?

Bà chủ lắc đầu:

— Thọ có đi trình diện đâu?

— Sao kỳ vậy? Hôm nọ qua chơi, tôi đã bảo trình diện rồi mà.

Bà Chủ khổ sở nói:

— Khổ lắm! Con tôi là con trời con đất mà! Nó có chịu làm như người ta đâu. Để sanh rắc rối...

Ông Hội liền chận lời bà:

— Cũng không ăn thua gì? ‘‘ Mông Xừ ’’ Jean muốn bắt thằng Thọ vì lý do không trình diện cũng phải nể tình tôi chớ. Có đâu nữa đêm đem lính vây nhà chị. Trời, thiệt hết nói. Con người ta học ở Sài gòn mà bảo làm Việt Minh?

Bà Hội Đồng và Mai đã thức giấc từ nãy giờ, nghe nói có bà Chủ qua thình lình, vội vã ra sân. Đứng xa xa, hai mẹ con cũng đều nghe rõ ràng tin Thọ bị bên bót bắt giam. Mai nắm chặt tay mẹ, run giọng hỏi:

— Mẹ ơi! Gì kỳ vậy?

Bà Hội lôi nàng ra đón bà Chủ. Ông Hội ngó thấy vợ và con liền bảo mẹ Thọ:

— Mẹ con nó ra đón chị kìa. Thôi vô nhà đã. Chuyện nầy tôi đâu có để yên họ. Bộ đùa sao mà dám bắt cháu tôi?

Bà Hội và Mai bước tới hỏi bà Chủ. Mấy người đều vào thẳng trong nhà. Chị Năm dụi tắt đuốc rồi ngồi đợi ở hàng ba. Chờ bà Chủ ngồi xuống ghế tràng kỷ, đối diện với vợ, ông Hội mới hỏi:

— Theo chị thì tại sao họ bắt cháu Thọ? Phải có lý do nào chớ?...

Bà Chủ hớp xong miếng nước trà nóng, Mai vừa rót ra tách, khẽ cất tiếng:

— Chung qui cũng tại cái vụ không qua bót trình diện, nên Năm Quýnh nó mới kiếm cớ bắt thằng nhỏ!

Bà Hội hỏi ngay:

— Năm Quýnh nào? Thằng cha thông ngôn đó hả?

— Dạ phải rồi chị. Nó đó! Trước cũng ở trong làng nầy chớ đâu. Bây giờ lên mặt.

Ông Hội cười nhạt:

— Lên mặt, lên mày gì cái đồ đó chị?

Bà Hội cãi lại ngay:

— Ý... ông đừng coi thường tụi đó. Con Mai nhà mình đi chợ Cái Muối nó còn dám chộc nữa là.

Ông Hội nhìn sửng Mai, cất tiếng hỏi:

— Có thiệt vậy hông Mai?

Mai ngó cha gật đầu:

— Dạ thiệt chớ! Con chửi cho một trận hắn mới thôi, nhưng cũng hâm he là coi chừng nầy nọ...

— Trời đất! Sao những chuyện vậy, chẳng ai nói gì cho tôi nghe hết kía! Lạ hông? Đến bây giờ mới chịu hé răng.

Mai cúi đầu ấp úng:

— Dạ... Má biểu đừng cho ba biết? Gây sự với tụi đó chẳng nên.

Ông Hội tức bực, gằn giọng:

— Tao vặn họng nó chớ dám gây sự với tao. Chắc tại vậy rồi nó ăn quen, kiếm cớ bắt thằng Thọ chớ gì?

Ông vụt hỏi bà Chủ:

— Cháu nó có gây sự gì với thằng Quýnh không chị?

Bà Chủ lắc đầu:

— Thọ mới về nhà chưa được một tuần làm gì có chuyện gây sự với ai?

Bà hoàn toàn không biết chuyện giữa Hà Anh và Thọ. Mọi người đều lặng thinh. Ông Hội có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi. Mai nôn nóng vô cũng, nhưng không dám bày tỏ ý kiến của mình. Câu chuyện hôn nhân giữa nàng và Thọ vẫn còn nằm trong sự toan tính của người lớn, chưa có chi là chánh thức. Nàng có yêu Thọ thì chỉ để bụng, chớ nào dám để lộ ra ngoài.

Bà Hội liếc nhìn sắc mặt của con, hiểu rõ tâm trạng của nàng. Bà ngó chồng nói:

— Mình liệu sao? Chẳng lẽ ngồi yên để bên bót họ muốn làm gì thì làm ư? Ai thì không biết chớ Thọ, nó là con cháu của mình mà...

Ông Hội ngẩng lên bảo bà chủ:

— Chị yên tâm! Bọn đó chẳng đời nào hại được cháu Thọ đâu! Hừng sáng tôi qua bót liền...

Bà Chủ nhìn ông Hội vừa tin tưởng, vừa âu lo! Từ đây cho tới sáng không biết bọn bạt-ti-dăn có làm gì Thọ chăng?

Mai cũng lo lắng y như bà nên cất tiếng bảo cha:

— Thưa ba! Con sợ tụi thân binh nó không để yên cho anh Thọ đêm nay!

Ông Hội Đồng vẫn tin tưởng ở sự quen lớn của mình sẽ khiến bọn thân binh không dám làm ẩu với Thọ. Chúng hành hạ chàng, mà không có bằng cớ thì ông sẽ thưa tới nơi tới chốn, chớ bộ giỡn sao?

Ông Hội bảo bà Chủ, nhưng cốt ý trấn an lòng con gái:

— Chẳng hề gì đâu! Tôi bảo đảm đó. Bọn nó dám động tới thằng Thọ thì tôi để xứ này cho mà ở...

Bà Chủ, bà Hội và Mai nghe ông quả quyết như thế cũng tạm yên tâm! Nhưng họ có biết đâu trong giờ phút đó, Thọ chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, trong nhà kho của ông ngoại mình. Năm Quýnh tra khảo Thọ hết mức để chàng ký vào tờ tự khai, bằng không thì nó có chạy trời cũng không thoát tay ông Hội. Và giữa lúc ông Hội đang hiu hiu tự đắc thì Thọ đã mất bình tĩnh, tay run run cầm viết ký vào tờ khai, để nhận những tội trạng mà mình hoặc ít hoặc nhiều cũng có làm...

*

Trời đã sáng rõ, ông Hội bảo anh chèo ghe, cập sát tam bản vào cầu bót rồi nói:

— Mầy cứ ở dưới nầy! Đừng lên làng chàng

Tây tà nó bắn bất tử lắm!

Anh kia vâng dạ, gát chèo lên, rút vào trong mui nghe. Ông Hội bỏ đôi giày hàm ếch lên cầu rồi chậm rãi leo lên. Bọn thân binh nhìn thấy ông Hội, liền cho một tên chạy vào phòng gọi Năm Quýnh:

— Thầy Năm... thầy...

Năm Quýnh đang ngủ mê man, nghe tiếng gọi vụt choàng dậy:

— Gì đó bây?

Tên thân binh vội đáp:

— Ông Hội qua kìa thầy Năm!

Năm Quýnh vung vai, bước xuống đất nói:

— Ổng qua sớm quá há! Cứ mời ông ngồi trong văn phòng chờ tao rửa mặt.

Sở dĩ Năm Quýnh bình tĩnh như thế là vì quan một Jean đã theo tàu đầu bằng về chợ Vĩnh Long chơi hồi hừng sáng. Anh ta giao bót nầy hôm nay, trọn quyền xử dụng của Năm Quýnh. Jean còn trẻ mới ra trường, rất mê chơi. Y cũng như phần đông bọn lính mới của Tây chẳng thiết gì đến trận giặc xâm lăng nầy, nên thường khi vẫn làm phận sự cho có lệ thôi! Miễn có dịp là bỏ về Vĩnh Long chơi, giao mọi chuyện cho Năm Quýnh. Dó đó mà một tên thông ngôn nghiễm nhiên có rất nhiều quyền hạn, muốn sanh sát ai cũng được.

Ông Hội đâu dè xếp bót đã ra chợ, nên vào văn phòng ngồi đợi, trong lòng ray rứt không yên. Ở nhà ông nói cứng với vợ con và bà Chủ để trấn an lòng họ thôi, chứ ông dư biết trong thời nhiễu nhương loạn lạc nầy, một tên thân binh cũng đủ quyền hạng sinh sát mà khỏi bị tù. Nếu muốn giết Thọ, chúng cứ đem ra bắn và khai là chàng bỏ chạy, cũng chẳng làm sao bắt tội được.

Nhưng ông tin tưởng ‘‘mông-xừ’’ Jean không đến đỗi dùng thủ đoạn hèn hạ đó với cháu ông! Mọi khi đi Sài gòn về, ông vẫn bảo trẻ mang ‘‘cổ nhác’’ qua bót cho mà. Chẳng lẽ Jean không nghĩ tình ông sao?

Chờ một hồi lâu, không thấy xếp bót đâu cả, ông mới hỏi người thân binh đứng ngoài hàng ba:

— Nầy... Chú Cai.

Ông có tật gọi tâng bốc bọn thân binh như vậy, nên chúng thích ý vô cùng. Tên kia liền bước vào:

— Dạ... Chi ông?

— Xếp đi đâu vắng hả? Tôi đợi nãy giờ!

— Dạ... Ông Một đi lên chợ hồi hừng sáng. Có tàu đầu bằng tới rước.

Ông Hội thất vọng quá:

— Vậy à... Rồi công việc ở bót ai coi? Tôi có chút chuyện.

Tên thân binh liền thưa:

— Dạ, thầy Năm! Tôi có cho thầy Năm hay rồi! Chắc thầy đang rửa mặt!

Ông Hội bực mình lắm vì ông có cảm giác như ‘‘mông-xừ’‘ Jean muốn lánh mặt mình. Nhưng sự thể đã như vầy, thì ông đành phải hạ mình nói chuyện với tên Năm Quýnh vậy! Ngay trong khi đó, Năm Quýnh đi giày ‘‘cộp cộp’‘ bước vào cửa văn phòng, miệng tươi cười:

— Xin lỗi ông Hội! Đêm qua thức gần suốt sáng mệt quá tôi ngủ quên.

Ông Hội đã bực mình vì cái giọng trịch thượng của hắn, nhưng cũng ráng dằn lòng. Bọn như thằng Năm Quýnh nầy thì xách giày cho ông cũng không đáng mà. Nghĩ tới Thọ đang nằm trong tay hắn ông Hội ráng nhẫn nhịn.

Ông cất tiếng:

— À... Em Năm! Bây giờ giúp ‘‘mông-xừ’‘ Jean ở đây hả?

Năm Quýnh thấy ông Hội vẫn coi thường mình nên ức lòng lắm. Tuy nhiên, hắn là đứa nham hiễm, vẫn giữ vẽ mặt bình thường. Hắn đáp:

— Dạ công việc nhiều quá ông! Nhứt là khi Xếp tôi đi vắng như hôm nay.

Ông Hội dịu giọng:

— Rủi cho ‘‘qua’’ hết sức! Lúc có chuyện thì ‘‘mông-xừ’‘ Jean lại đi vắng! Không rõ em Năm có giúp qua được không?

Năm Quýnh biết dư ông Hội sang đây là để can thiệp cho Thọ, nhưng vẫn làm ra vẻ tự nhiên:

— Dạ, ông cần chi? Không có Xếp, tôi liệu cũng được mà. Trong quyền hạn thì xin hết lòng giúp ông Hội.

Ông Hội Đồng ngó Năm Quýnh nói:

— Có phải đêm rồi trong bót bắt một người ở chợ cũ!

Năm Quýnh nói nhanh:

— Dạ có. Cậu Thọ con bà Chủ chớ ai! Xếp tôi dẫn lính đi đó. Cũng còn giam ở đây!

Ông Hội vui mừng nói:

— Thằng Thọ là cháu tôi! Chẳng rõ nó tội tình gì! Dân học trò ở Sài gòn mà.

Năm Quýnh ngó khách rồi gãi tai, làm ra vẻ khó nghĩ lắm. Ông Hội chăm chú nhìn hắn, không khỏi lo âu về tội trạng của Thọ! Ông tiếp lời:

— Em Năm chắc đâu có lạ gì ‘‘qua’’. Cả tỉnh Vĩnh Long nầy,từ Chủ Tỉnh trở xuống ai mà không biết gia đình ‘‘qua’’. Chẳng lẽ con cháu của ‘‘qua’’ nó đi làm Việt Minh sao?

Năm Quýnh khẽ đáp:

— Dạ tôi hiểu chuyện đó lắm! Cũng vì vậy mà suốt đêm qua, tôi không ngủ được. Vụ cậu Thọ rắc rối quá.

Ông Hội sững sờ:

— Nó có làm gì đâu mà rắc rối? Qua nói nó học ở Sài gòn về, em không tin sao?

Năm Quýnh gật đầu:

— Dạ tin chớ! Cậu ấy có đủ giấy tờ hợp lệ mà. Nhưng người ta tố cáo cậu Thọ dính líu vào những vụ biểu tình, bãi khóa, tổ chức đám táng của trò Ơn ở Sài gòn, bị bại lộ cẩu trốn về đây!

— Trời đất ơi! Ai mà tố cáo ác như vậy?

Ông Hội kêu lên như thế, nhưng trong lòng đã bắt đầu run sợ về những chuyện kia. Ông xem báo và nghe kể rành mạch những chuyện náo động ở Sài gòn, mà phần lớn là do những bàn tay bé bỏng của các cậu học sinh gây ra. Họ đã làm cho chánh quyền Pháp phải nể trọng tinh thần bất khuất của học sinh trước cái chết của đồng bạn. Rất có thể Thọ là một người trong số đó. Nhưng ai đã tố cáo chàng để cho lính bót vây nhà bắt đem đi giữa đêm khuya?

Ông ngó Năm Quýnh hỏi tiếp:

— Ai tố cáo cháu ‘‘qua’’ vậy em? Có bằng cớ gì? Thọ nó học hành chăm chỉ lắm, đâu có theo các cậu kia mà phao cho nó...

Năm Quýnh lắc đầu nói:

— Dạ cái đó thì tôi không thể nói cho ông rõ được! Bí mật nghề nghiệp ông cũng biết mà. Nếu tiết lộ ra, sau nầy còn ai cộng tác với chúng tôi nữa. Vả lại, cậu Thọ đã nhận tội hết rồi.

Ông Hội sửng sốt:

— Nhận tội! Thằng Thọ nhận tội? Mà tội gì?

Năm Quýnh điềm đạm lấy tờ khai mà hắn đã đánh máy sẵn đưa cho Thọ ký tên đêm qua, đưa cho ông Hội xem:

— Dạ đây... Tôi khổ vì những lời khai nầy mà không giúp ông Hội được! Chỗ một làng với nhau, tôi còn lạ gì gia đình ở bển.

Ông Hội liếc nhìn chữ ký của Thọ và những điều khoản đã khai ra thì điếng hồn. Ông nhủ thầm:

— ‘‘ Trời đất ơi! Bộ nó có nhúng tay vào những vụ nầy thiệt tình mà?’’

Năm Quýnh lấy tờ khai lại đọc khoản chót cho ông Hội nghe, rồi nói:

— Cậu ấy định về làng để mượn đường theo kháng chiến đó. Thằng cháu của Năm Súng chèo đò cũng có dính líu trong vụ nầy. Nó lẻn vào làm thân binh trong bót thì ông đủ biết tụi nó ghê gớm thế nào?

Ông Hội lặng người đi trước những lời Năm Quýnh nói. Chuyện kia hư thực ra sao ông vẫn không rõ, nhưng nhìn chữ ký của Thọ và những điều khoản đã khai ra, ông chẳng còn mở lời can thiệp vào đâu được nữa!

Ông Hội sững sờ một lúc mới nói:

Em Năm... làm đúng luật lắm, ‘‘ qua’’ cũng không biết nói sao? Liệu em có châm chế gì cho Thọ được không?

Năm Quýnh gãi tai:

— Dạ, vụ nầy có liên quan tới chuyện ở Sài gòn, tôi đâu đủ nguyền hạn giúp ông Hội. Chắc là phải gởi trả cậu Thọ về Công an Liên bang Pháp.

Ông Hội rụng rời cả tay chân. Lúc nãy ông còn hy vọng Thọ bị giải lên tỉnh và ông sẽ nhờ Chủ Tỉnh can thiệp giúp, ai dè Năm Quýnh lại tính đi xa hơn. Hình như y muốn dọa ông, chớ đâu có chuyện làm sai nguyên tắc như thế! Ông Hội đã bình tĩnh trở lại và bắt đầu nhận xét thái độ của tên Năm Quýnh. Đúng là hắn phòng trước sự can thiệp của ông! Bao nhiêu đó đủ chứng tỏ hắn muốn hãm hại Thọ, để ông phải bó tay không làm gì được! Năm Quýnh làm ra vẻ mặt hiền hậu, thân mật, nhưng thật sự hắn đã chuẩn bị hơn thua tới cùng với ông.

Ông Hội bỗng hỏi Năm Quýnh:

— Em có thể cho ‘‘qua’’ gặp thằng Thọ một chút không?

Năm Quýnh chợt thấy ông Hội thay đổi thái độ thì dè dặt đáp:

— Dạ.. Không có ‘‘ Xếp’’ tôi ở nhà, chuyện đó cũng khó quá! Tôi không đủ quyền hạn.

Ông Hội đứng lên cười nhạt:

— Tôi hiểu rồi! Vậy là ‘‘ cậu’’ muốn làm khó nhau đây. Báo trước cho ‘‘cậu’’ biết tôi không chịu thua đâu. Nếu thằng Thọ vô tội mà bị tra tấn tàn nhẫn thì ‘‘cậu’’ không ở yên với tôi được!

Năm Quýnh cũng đứng lên nói:

— Ông Hội nên nghĩ lại! Tôi chỉ làm đúng luật, Thọ có đủ bằng cớ theo Việt Minh, ông Hội muốn tôi phải làm sao bây giờ? Rất tiếc phải làm phật lòng ông Hội. Nhựng không làm sao khác...

Ông Hội biết mình ở nán lại lâu, chỉ nói ra những điều bất lợi thôi. Ông không thèm chào Năm Quýnh, đi thẳng xuống ghe hầu, bảo rời khỏi bót ngay. Năm Quýnh tuy nói cứng, nhưng trong lòng đã hơi lo. Chọc giận ông Hội Đồng là chuyện hắn chưa hề nghĩ tới bao giờ. Nhưng hiện tại, hắn như người đã cỡi trên lưng cọp, chỉ còn có nước sải tới, chớ chẳng dám để cọp dừng chân. Vì không khéo hắn sẽ làm mồi cho cọp!

Trong khi đó, ghe hầu của ông Hội đã ra tới chợ cũ. Ông bảo trạo phu ngừng lại, đậu ở cầu thang, để ông lên báo tin bà Chủ biết, đúng như lời đã hẹn hồi sáng sám. Ghe ông vừa cập vào bến chợ thì từ bên chiếc đò, Năm Súng đã chui ra cất tiếng:

— Thưa ông!

Ông Hội Đồng chưa kịp trả lời, Năm Súng đã hỏi luôn:

— Dạ... chắc ông Hội qua nhà bà Chủ!

Ông Hội gật đầu:

— Ờ... Lúc nầy khá không hả chú Năm?

Năm Súng hình như không quan tâm đến câu hỏi đó, nói luôn một hơi:

— Vụ cậu Thọ chẳng có gì mà rắc rối quá ông! Nghe đâu thằng Thình, cháu tôi đêm qua cũng vì binh cẩu mà bị nhốt luôn rồi! Tôi nói ăn thua với Năm Quýnh không được đâu...

Ông Hội cau mày hỏi:

— Ai ăn thua? Nó bắt thằng Thọ không bằng cớ thì tôi sẽ làm cho ra lẽ chớ!

— Dạ ông thì không nói gì, chớ cậu Thọ còn là học trò, lại chưn ướt, chưn ráo mới về. Khổ quá! Tôi đã báo tin cho cậu ấy hay trước mà cũng không khỏi.

Ông Hội ngó Năm Súng, bắt đầu chú ý tới lời nói của ông ta. Ông hỏi nhỏ:

— Vậy ra thằng Thọ có gây sự với Năm Quýnh nữa à?

Năm Súng thở ra nói:

— Dạ không có chính thức gây gỗ, nhưng tranh nhau con xẩm đó thì còn nguy hiểm hơn!

Ông Hội ngạc nhiên quá hỏi ngay:

— Tranh nhau ‘‘con xẩm’’ nào?

— Dạ con Hà Anh ở Xóm chợ kia. Con xẩm, con Ban Phánh đó...

— Ý trời! Thằng Thọ ở Sài gòn về có mấy bữa mà đã ‘‘mèo chó’’ rồi sao?

Năm Súng đáp:

— Hôm qua, nghe Năm Quýnh hỏi thăm nầy nọ, tôi nghi rồi. Tôi có cho cậu Thọ hay nữa, nhưng cậu ấy xem thường lắm! Để bây giờ... Chỉ khổ cho bà Chủ!

Ông Hội được biết vì chuyện ‘‘trai gái’’ mà Thọ bị bắt, nên trong lòng bực bội lắm. Nếu không nghĩ tình quen biết lâu năm với bà Chủ, ông đã xuống ghe hầu về ngay Phước Định.

— ‘‘Thằng thiệt bậy quá. Mình đã định gả con Mai cho nó mà nó cư xử như vậy sao?’’

Ông Hội nhủ thầm như thế, nhưng cũng leo lên cầu thang ở bến chợ. Năm Súng nhìn theo ông, trong lòng buồn bã khác thường. Thằng Thình chả biết nó nói gì bậy bạ đến nỗi bị bắt, bị hành hạ chung với Thọ, không biết rồi sẽ ra sao? Thọ thì đã có ông Hội lo, người ta giàu có, thân thế, còn hy vọng khỏi tù, chớ cháu ông, ai lo cho bây giờ?

Trong khi đó; ông Hội đã lên khỏi cầu thang, qua ngang xóm chợ. Nhiều người thấy ông, chấp tay xá. Họ biết ngay ông qua nhà bà Chủ vì chuyện của Thọ, nhưng chẳng ai dám mở lời thăm hỏi. Đến trước cửa nhà Ban Phánh, nghe tiếng đập nước đá, ông Hội đưa mắt nhìn vào. Tự nhiên, ông muốn biết mặt ‘‘con xẩm’’ đã hại Thọ bị tù. Ông muốn xem sắc đẹp của nó ‘‘chim sa cá lặn’’ thế nào mà Thọ lại say mê hơn con gái của ông!

Hà Anh đang đập nước đá bán, chợt thấy có người qua ngang nhà thì đưa mắt nhìn ra. Trong sóng mắt đầu tiên, nàng cảm nhận được sự mất thiện cảm của ông Hội, nhưng Hà Anh hoàn toàn không rõ ông là ai. Ông Hội đi thẳng vào nhà bà Chủ, khiến Hà Anh càng thắc mắc hơn. Ông ta là ai mà đến nhà Thọ sớm vậy?

Một người khách đang ngồi uống nước đá, ngó theo ông Hội rồi bảo Hà Anh:

— Chắc ông ta định can thiệp cho cậu Thọ đó?

Hà Anh ngập ngừng hỏi:

— Ai vậy chú?

— Ủa ông Hội Đồng bộ cô không biết sao?

Hà Anh lắc đầu cười, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang nhà Dung. Từ sáng tới giờ, tuy vẫn làm công việc hằng ngày, nhưng tâm hồn Hà Anh xáo trộn vô cùng. Nàng đã hiểu rõ Thọ bị bắt về tội gì, nhưng đó chỉ là cái cớ thôi! Còn nguyên nhân chánh, chỉ có một mình nàng là cảm nhận trước hơn ai hết. Hà Anh không dối lòng mình được nữa, nàng biết mình đã yêu thương Thọ rồi, dù hai người chưa nói với nhau một lời nào về chuyện đó. Có lẽ Thọ cũng hiểu được tình ý của nàng trong sóng mắt, trong nụ cười. Cũng vì vậy mà Năm Quýnh sinh ghen tức, tìm cách bắt Thọ câu lưu. Chắc đêm qua, hắn ta đã hành hạ Thọ nhiều lắm. Hà Anh càng nghĩ càng thêm xốn xang đau đớn thay cho người nàng yêu mến. Nhưng nàng không biết làm thế nào để giải cứu cho Thọ. Nàng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ thản nhiên!

Vẻ lạnh lùng của Hà Anh, trái lại khiến Dung khó chịu. Từ sáng tới giờ, Dung lo cho anh mà vẫn để ý quan sát thái độ của cô bạn gái Trung Hoa. Cô ta vẫn tiếp tục công việc hằng ngày làm như không có gì va chạm đến đời sống tình cảm của cô. Dung bực bội lắm! Thì ra Hà Anh chẳng có chút cảm tình nào với Thọ. Nàng nhận xét hời hợt nên không thể hiểu được tâm tình sâu kín của Hà Anh. Nàng nghĩ tới Mai và khi nghe mẹ kể lại sự lo lắng hết tình của gia đình ông Hội nàng thêm cảm kích.

Hai mẹ con đang ngồi bàn bạc về chuyện của Thọ, chợt thấy bóng ông Hội vào trong sân. Dung đứng lên bảo mẹ:

— Bác Hội kìa má.

Bà Chủ lật đật bước xuống đất:

— Đâu, đâu? Để má ra rước bác.

Bà vừa chạy ra sân thì ông Hội Đồng đã vào tới nơi.

— Mời anh vào nhà.

Ông Hội cúi chào bà rồi nói:

— Tôi vừa vô bót.

— Dạ... Anh có gặp thằng Thọ?

— Không! Coi bộ thằng Năm Quýnh nó muốn ăn thua với tôi mà.

Bà Chủ lo ngại lắm, nhưng cũng nhớ mời ông Hội ngồi xuống ghế salon. Dung chấp tay xá ông rồi hỏi:

— Thưa bác, có gặp ‘‘ Xếp bót’’.

Ông Hội đáp:

— ‘’Mông-xừ’’ Jean đã lên tỉnh hồi khuya. Mình thằng Năm Quýnh lo công việc.

Rồi ông thở ra, vẻ mặt buồn bã. Bà Chủ chưa kịp hỏi, ông đã tiếp:

— Chuyện nầy đáng ngại lắm chị Chủ! Cháu Thọ không biết có làm gì trong vụ trò Ơn ở Sài gòn không mà nó khai ở trong bót hết vậy! Tôi có đọc tờ khai có chữ ký của nó nữa.

Bà Chủ kêu lên:

— Trời đất ơi! Nó nhận tội gì?

Dung cũng điếng hồn, nhưng không mở lời được. Nhứt định là anh nàng có nhúng tay trong các vụ biểu tình của học sinh ở Sài gòn, nhưng làm sao anh nàng nhận tội dễ dàng như vậy? Nàng chợt nghĩ: ‘‘Hay anh ấy bị Năm Quýnh tra tấn buộc khai’’. Nàng nhìn ông Hội, trong lúc ông tiếp:

-Tôi có đọc tờ khai đó! Thọ nhìn nhận về dưới nầy để mượn đường theo phe kháng chiến.

Bà Chủ nói nhanh:

— Làm gì có chuyện đó! Tôi thấy ở Sài gòn lộn xộn mới biểu nó về dưới nầy... ở cho yên. Phao cho nó như vậy sao phải?

Ông Hội nghĩ đến chuyện Hà Anh liền nói:

— Tôi coi bộ thằng Năm Quýnh nó thù cháu Thọ chuyện gì đó, nên nó quyết làm cho cháu mang tội thật nặng.

Bà Chủ nói:

— Thọ mới về, có làm gì cho nó thù.

Dung nhớ tới chuyện Hà Anh mà không còn muốn giấu mẹ và ông Hội nữa. Nàng thấy rõ Hà Anh không yêu anh mình nên ức lòng, và muốn giải bày để ông Hội liệu mà giải nguy cho Thọ. Nàng nói:

— Dạ... chắc Năm Quýnh hiểu lầm nên thù anh Thọ bác ạ!

Ông Hội ngó Dung:

— Hiểu lầm gì cháu?

— Hình như Năm Quýnh đeo đẳng cô xẩm ở ngoài chợ nầy, rồi thấy cô ta qua nhà trò chuyện với anh Thọ, nên ghen tức.

Bà chủ ngó con gái:

— Ủa! Có chuyện đó nữa sao Dung? Thôi chết rồi! Hèn chi nghe thằng Thọ bị bắt, con Hà Anh qua đây hồi khuya chớ gì?

— Dạ...

Ông Hội gật gật đầu:

— Lúc nãy lên bến chợ tôi cũng có nghe nói chuyện đó. Thì ra bị vụ ‘‘dành mèo’’ mà Năm Quýnh hại cháu Thọ.

Bà Chủ nhớ lại chuyện toan tính hỏi cưới Mai cho Thọ, liền đáp lời ông Hội:

— Không phải vậy đâu anh, Thọ nó mới ở Sài gòn về ‘‘dành mèo, dành chó’’ gì? Con xẩm đó nó quen với con Dung nhà nầy. Bộ Năm Quýnh thấy nó qua lại thường thường nên ghen tức đó.

Ông Hội thở ra coi bộ buồn lắm. Tính tình ông thật lạ: đặt để thương ai thì thương hết lòng mà hễ phật ý chút gì là ghét ngay. Thọ đang gặp phải trường hợp đó. Ông Hội không nói ra, nhưng đã ghi trong lòng: ‘‘Đồ cái thằng không nên nết! Mình định gả con cho nó, nó cũng hiểu như vậy nữa, còn tò vè con xẩm nầy làm cái gì?’’

Bà Chủ vụt hỏi ông Hội:

— Thưa anh! Vụ cháu nó, mới tính sao bây giờ?

Ông Hội nói xụi lơ:

— Để chờ ‘‘mông-xừ’’ Jean về, tôi qua can thiệp xem sao?

Dung nóng lòng thưa:

— Dạ, bác không thể nhờ ông Chủ Tỉnh Vĩnh Long can thiệp được ư?

Ông Hội ngó nàng nói:

— Khoan nhờ tới người lớn đã. Gặp Xếp bót cũng đủ rồi. Ông ta nghĩ tình mình hủy bỏ tờ khai thì yên! Tại Thọ nó cũng khờ quá, sao lại ký tên nhận tội?

Dung nghĩ thầm rất có thể là anh nàng bị chúng khảo tra, đánh đập! Năm Quýnh đang ghen tức, thế nào cũng dở thủ đoạn hèn hạ ra.

Nàng run giọng hỏi ông Hội:

— Thưa bác! Bác có gặp được anh Thọ cháu không?

— Làm sao gặp được? Năm Quýnh nhứt định cản mà. Nó bảo không đủ quyền hạn cho bác gặp Thọ!

Dung rơm rớm nước mắt:

— Con sợ anh ấy bị chúng tra tấn rồi bắt ép ký tên vào tờ khai.

Bà Chủ lo sợ khóc:

— Trời ơi...

Ông Hội Đồng vội vã trấn an lòng bà:

— Không sao đâu mà! Chắc Năm Quýnh không dám. Bác đã dằn mặt nó lúc nãy. Nếu Thọ có bị đánh đập thì nó chết với bác, chớ sống được đâu!

Rồi ông đứng lên nói với bà Chủ:

— Tôi về nhà, lát chiều sẽ qua bót gặp ‘‘ mông- xừ’’ Jean. Bề nào cũng còn chạy được, chị đừng quá buồn.

Bà Chủ đứng lên chấp tay xá ông Hội Đồng:

— Dạ... trăm sự nhờ anh. Tôi mẹ góa con côi! Thằng Hai nó ở Sài gòn, đâu biết được cái cảnh của em nó dưới nầy.

Dung cũng chắp tay xá ông Hội rồi cùng với mẹ đưa ông ra cửa. Tuy không nói ra, nhưng nàng đã thấy rõ không hy vọng gì nhiều ở ông Hội. Phen này chắc anh Ba nàng không thoát cảnh tù đày! Chờ ông Hội đi xa xa, hai mẹ con mới trở vào nhà.

Bà Chủ hỏi nàng:

— Con thấy sao? Liệu anh Hội có lo cho thằng Thọ được không?

Dung không muốn mẹ buồn, nên cố tạo cho bà niềm hy vọng:

— Xếp bót nầy đã từng thọ ‘‘ lễ lộc’’ của bác Hội, thế nào hắn cũng nể mà.

Bà Chủ vừa têm trầu vừa nói:

— Nếu liệu không xong thì má đi vô bót đó con...

— Má đi làm gì?

— Tao đâu có thể ngồi đây, để con bị tù tội như vậy. Tao vô tao nài nỉ thằng Năm Quýnh nếu cần lạy lục Xếp bót tao cũng không từ.

Dung lắc đầu nói:

— Má làm chi vậy? Tụi nó đâu còn biết xúc động gì đâu. Bọn giết người không gớm tay mà.

Bà Hội khóc:

— Chớ má biết làm sao bây giờ? Thằng Thọ là học trò, trói gà không chặc, bị giam giữ đánh đập như thế thì còn chi? Tao vô trỏng khóc lóc nài nỉ, biết đâu chúng nó thương tình...

Dung lắc đầu cương quyết:

— Má đừng hạ mình làm vậy, đã không có kết quả mà anh Thọ còn khổ tâm thêm. Anh Thọ đã dám chống Tây thì ảnh đâu có sợ tù đày! Nói cho cùng mà nghe, ảnh như vậy còn may mắn hơn bao nhiêu người khác. Nhiều người đi câu ngoài sông Cái nầy, gió thổi tắt đèn, tàu Tây bắn chết hà rầm! Đời loạn lạc mà má, không khổ nhiều thì cũng khổ ít cho đồng đều với người ta.

Bà Hội nghe con gái nói, cũng vơi bớt buồn phiền, nhưng lại rầy con:

-Mầy... chỉ cái việc nói vanh vách! Chuyện gì mầy nói cũng trôi hết. Bộ mầy tính cho anh mầy ở tù luôn sao?

Dung lắc đầu cười:

— Con đâu có tính chuyện đó má. Nhưng lo gì thì lo, nhứt định không để bị nhục. Anh Thọ có ra mà biết má phải lạy Xếp bót thì ảnh chẳng vui đâu.

Bà Hội ngó ra sân vụt cau mày:

— Kìa... Con Hà Anh nó lại đi kiếm ai nữa đó!

Dung nhìn ra thấy Hà Anh đưa tay ngoắc mình thì nghiêm ngay sắc mặt. Bà Hội dặn dò con:

— Nầy... Bảo nó đừng lảng vảng bên nhà mình nữa! Để thằng Năm Quýnh nó kiếm chuyện riết thì khổ.

Dung không đáp lời mẹ, bước ra sân. Nàng tới gần ngoài rào hỏi Hà Anh:

— Chi đó chị?

Hà Anh tế nhận rất mau. Trong đôi mắt, trong lời nói của Dung như chất chứa sự buồn phiền gì mà nàng chưa được rõ! Tại sao thế? Mới có mấy tiếng đồng hồ mà Dung đã đổi thái độ với mình sao? Hà Anh gượng hỏi:

— Chị Dung... Anh Thọ thế nào?

Dung lạnh lùng đáp:

— Thì bị tù rồi chớ còn thế nào nữa! Hồi khuya chị cũng có thấy lính bắt anh ấy mà.

Hà Anh sững sờ ngó Dung hỏi nhanh:

— Dung! Tôi có làm gì cho Dung buồn không? Hình như Dung giận tôi?

Tính tình Hà Anh rất thẳng thắn. Hễ sái ý là hỏi ngay không để lâu. Câu hỏi đột ngột đó khiến Dung lúng túng:

— Đâu có gì mà buồn chị! Chị hỏi thăm anh Thọ thì tôi trả lời đó.

Hà Anh rơm rớm nước mắt:

— Không! Tôi biết Dung giận tôi. Chắc một sự hiểu lầm nào đó, chớ trong cảnh nầy, Dung biết là tôi cũng buồn lắm!

Hà Anh nói tới đó thì Dung không dằn lòng được nữa:

— Chị cũng buồn nữa sao? Tôi tưởng là không ăn thua gì tới chị hết chớ. Từ sáng tới giờ, tôi xem chị cũng như thường, cũng cười đùa giỡn hớt với khách hàng?

Hà Anh kêu lên:

— Trời!

Dung nói luôn một hơi:

— Chị biết rõ tại sao anh Thọ tôi bị bắt mà! Năm Quýnh nó mê chị rồi thâm thù, kiếm cớ bắt anh ấy. Đáng lẽ chị phải biết nghĩ mà tội nghiệp cho anh Thọ chớ.

Hà Anh nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng:

— Dung hiểu lầm tôi rồi! Hồi sáng tới giờ, tôi muốn chết trong lòng, nhưng cố gượng mà làm việc. Nhà nghèo, tôi phải lo buôn bán để nuôi nấng các em. Tôi cười cợt để chiêu hàng, nhưng trong lòng nát tan từng mảnh. Tôi cũng biết thương anh Thọ, chớ Dung...

Hà Anh nói tiếng được, tiếng mất, nhưng cũng đủ biểu lộ tấm lòng thành thật của nàng. Dung sững sờ ngó bạn, bắt đầu ân hận vì sự nhận xét quá vội vã của mình. Nàng chưa kịp nói gì, Hà Anh đã chạy vội về nhà. Dung gọi theo:

— Chị Hà Anh...

Hà Anh không trở lại. Nàng chạy thẳng về buồng riêng, nằm vật xuống giường khóc nức nở. Nàng không dè Dung hiểu lầm mình như vậy. Sao nàng lại không hiểu Thọ bị bắt vì Năm Quýnh ghen tức oán thù? Hắn tưởng đâu làm thế là nàng sẽ không nghĩ tới Thọ và sẽ yêu hắn. Năm Quýnh đã lầm! Trước đây một hôm, nàng chỉ thấy có cảm tình đối với Thọ, chớ chưa dám xác nhận đó là tình yêu. Còn bây giờ, nàng đã rõ lòng mình hơn ai hết: vắng Thọ nàng thấy thiếu vắng cả sự sống trên đời. Buổi sáng ngồi bán hàng nhìn sang nhà Thọ, chỗ cửa sổ phòng chàng tối om vắng lặng; nơi đó, một hôm nào, sau cơn mưa, Thọ đã nhìn nàng với đôi mắt chan chứa cảm tình. Và cũng từ phút đó, nàng thấy như có gì thay đổi trong tâm tư. Sự xao xuyến trong lòng nàng những lời Thọ nói, thái độ đứng đắn của chàng, đã đưa Hà Anh lần lần vào ngõ tình yêu. Khóc chán chê rồi, Hà Anh lau khô nước mắt! Nàng không muốn những người xung quanh thấu hiểu tấm lòng của nàng đối với Thọ. Nhứt là đối với cha, Hà Anh càng giấu biệt những tình cảm riêng tư. Ông có biết cũng chẳng ích gì mà còn gây khổ cho nàng thêm.

Có tiếng em nàng gọi vang trước nhà:

— A Chế...

Hà Anh hỏi vọng ra cũng bằng tiếng Trung Hoa:

— Cái gì đó?

Thằng bé đáp nhanh:

— Thầy Năm ở trong bót ra kìa.

Hà Anh lặng thinh khó chịu. Năm Quýnh thường cho tiền mấy đứa em nàng nên hễ thấy dạng hắn ở đầu chợ là chúng la ầm lên, để báo tin cho nàng hay. Hà Anh định dặn em: Năm Quýnh tới có hỏi thăm thì bảo nàng đi vắng, nhưng chưa kịp mở lời đã nghe có tiếng giày giẵm lên thềm nhà. Có tiếng Năm Quýnh hỏi thằng bé:

— Chế... đâu?

Thằng nhỏ nói tiếng Việt lờ lợ:

— Ở trong kia...

Rồi nó gọi lớn:

— A Chế...

Hà Anh biết mình không lánh mặt được nên vuốt thẳng mái tóc, bước ra. Nhìn thấy mặt Năm Quýnh, nàng oán hận vô cùng, nhưng vẫn phải tươi cười chào hỏi:

— Thầy Năm ngồi chơi! Thầy Năm uống gì?

Năm Quýnh dò xem cử chỉ của Hà Anh ra sao, để tìm hiểu tình ý của nàng đối với Thọ. ‘‘ Nếu cô ta thích Thọ thì nhứt định phải tỏ thái độ oán ghét mình? Năm Quýnh nhủ thầm như vậy, nên khi Hà Anh chào hỏi, tử tế như thường ngày thì hắn đâm hoang mang. Năm Quýnh ngồi xuống ghế, bảo hai tên bạt-ti-dăn đi theo hắn:

— Mấy anh muốn uống gì cứ gọi. Cô Hà Anh tính cho tôi...

Hai tên kia, thích ý ngồi xuống gọi ‘‘la-ve’’ ngay! Hà Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thường để tiếp đãi Năm Quýnh và bọn thân binh. Trong lúc đi chặt nước đá, nàng liếc mắt nhìn sang nhà Thọ và chợt thấy Dung đứng ở chỗ cửa sổ nhìn sang, đôi mắt đăm chiêu dò hỏi. Hà Anh lẳng lặng cúi mặt, rồi tiếp khách như thường ngày. Ai biết được trong giờ phút ấy, tâm hồn nàng xáo trộn vô cùng. Nàng chỉ nghĩ đến những phương cách cứu Thọ khỏi móng vuốt của bọn sát nhân. Nàng phải làm sao đánh tan những sự nghi ngờ trong lòng Năm Quýnh để hắn đừng ghen tức với Thọ và trả chàng về với gia đình. Ý nghĩ đó đúng rồi, nhưng nàng phải làm sao đây? Nàng nói thế nào với Năm Quýnh?

Khi Hà Anh đem nước đá trở vào thì nghe Năm Quýnh nói vu vơ:

— Chóp cổ được thằng anh rồi, còn con em nữa. Tụi nầy ỷ lắm! Không thoi vào mặt chúng, chúng đâu có sợ.

Hà Anh đưa mắt nhìn Năm Quýnh khẽ hỏi:

— Thầy Năm nói gì vậy?

Năm Quýnh tươi cười tiếp lời:

— À... Không có gì? Nói chuyện bọn nhà giàu làm phách trong làng nầy.

Hà Anh làm bộ ngơ ngác:

— Ai... nhà giàu làm phách thầy Năm?

Năm Quýnh hất hàm sang nhà Thọ:

— Đám con... bà Chủ đó! Tụi nó ỷ học hành nhiều, nói chuyện được với Xếp bót là không ai dám động tới sao?

Rồi anh ta tự đắc nói luôn:

— Đừng giỡn chớ! ‘‘ Ông Trời’’ ở trong làng nầy, tôi cũng giam được như thường.

Hai tên thân binh cười lên hì hì để lấy lòng Năm Quýnh, vì rượu hắn bao, chưa uống cạn ly! Hà Anh cúi đầu lặng thinh. Năm Quýnh liếc nhìn nàng ướm hỏi:

—Cô Hà Anh biết... cậu Thọ bên ‘‘nhà bển’’ chớ?

Hà Anh quay lại gật đầu:

— Dạ biết! Hình như đêm qua cểu bị bắt trong bót rồi...

Năm Quýnh cười hề hề:

— Tôi bắt chớ ai? Nó tưởng quen biết với ông Hội Đồng bên Phước Định là mạnh sao? Lầm lắm! Trong quyền hạn của tôi mà. Tôi chả ngán ai hết.

Hà Anh làm ra vẻ ngây thơ:

— Mà sao cậu Thọ bị bắt vậy hả thầy Năm? Năm Quýnh ngó thẳng vào đôi mắt nàng đáp: — Nó ỷ thế thì bắt chơi vậy hà...

Hà Anh cười:

— Trời ơi! Người ta không có tội cũng bắt sao?

Năm Quýnh ngó hai tên thân binh cười thành tiếng:

— Không có tội thì làm sao cho có, mấy hồi. Có tội mà khiến vô tội cũng còn được thay.

Hà Anh lắc đầu, trong lòng xót xa nhiều lắm. Năm Quýnh nói vậy là hắn đã phao vu để làm tội Thọ rồi.

Năm Quýnh ngó Hà Anh hỏi nhanh:

— Sao cô lắc đầu?

Hà Anh cười với hắn:

— Không ngờ thầy Năm có quyền dữ vậy? Trước tới giờ, tôi đâu có biết. Lỡ có nói gì phật lòng, thầy Năm bỏ qua dùm nghen.

Năm Quýnh cười híp mắt:

— Ai chớ Hà Anh thì tôi đâu dám! Tôi mến Hà Anh từ hồi nào tới giờ, bộ không biết sao?

Hà Anh lắc đầu:

— Dạ... đâu có biết! Thôi thầy Năm đừng nói chơi, tội nghiệp tôi! Thầy Năm quyền hành như vậy thiếu gì đàn bà, con gái.

Năm Quýnh kéo ghế ngồi sát bên Hà Anh nói nhỏ:

— Không có ai tôi mến bằng Hà Anh hết! Tôi mến Hà Anh mà tôi ‘‘kính trọng’’ nữa. Hỏi ông già coi. Tôi nói với ổng nhiều lắm! Ổng còn thương tôi mà.

Hà Anh ngó sửng Năm Quýnh hỏi lại:

— Ba tôi?

Năm Quýnh gật đầu nói:

— Bác thương tôi lắm! Hai bác cháu vẫn thường đi chung với nhau...

Hà Anh nghi ngờ hỏi:

— Đi chơi ở đâu thầy Năm?

Năm Quýnh lúng túng thấy rõ:

— Ờ... thì ngoài vàm, trong Xóm chùa!

Hà Anh sững sờ hết mấy giây. Nàng đã hiểu tại vì sao Năm Quýnh dám sàm sỡ với mình, ngay trong nhà nầy mà cha nàng vẫn làm ngơ! Hắn nói đưa cha đi chơi ở Xóm chùa cũng đủ cho nàng hiểu hết âm mưu! Ở xóm đó, có tên Ba Thọt chuyên bán thuốc phiện lậu. Nhà hắn có sẵn mâm đèn, ai có ghiền, lẻn tới. Năm Quýnh đã khơi nhằm nhược điểm của cha nàng và đã đưa ông trở lại con đường hút xách. Trong thâm tâm, Hà Anh oán hận Năm Quýnh vô cùng, nhưng nàng chưa biết phải đối phó với hắn như thế nào nữa. Tên nầy ác độc quá, chỉ vì muốn chiếm đoạt nàng mà hắn không từ một hành động dã man nào cả: làm cho cha nàng hút trở lại, để cho ông mang nợ mang nần của hắn; bắt nhốt Thọ để cho nàng không còn mơ tưởng tới ai nữa hết! Hà Anh nhìn thấy tương lai đen tối như chụp xuống đầu nàng. Không hiểu đến giờ phút nầy cha nàng đã thiếu Năm Quýnh bao nhiêu tiền rồi? Hắn căn ‘‘lưới tiền’’ ra cho gia đình nàng không còn giẫy giụa được nữa. Năm Quýnh thấy Hà Anh không nói gì, khẽ cất tiếng:

— Cô không biết chớ bác thích tôi lắm! Ổng còn hứa với tôi, nếu mà cô bằng lòng thì...

Hà Anh dư biết hắn muốn nói gì rồi, nhưng vẫn làm bộ ngây thơ hỏi:

— Sao thầy Năm?

— Ông gả liền đó!

Hà Anh cúi mặt, uất nghẹn không nói được nên lời. Có thể là nàng không thoát được cái trò gả bán nầy đâu. Năm Quýnh ghé sát tai nàng hỏi nhỏ:

— Hà Anh nghĩ sao?

Thiếu nữ giật mình lùi lại:

— Không!

Đôi mắt nàng như tóe lửa, đôi môi run run. Năm Quýnh đứng phắt đậy, hoàn toàn bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của Hà Anh. Thiếu nữ đã bình tĩnh trở lại và thấy mình không nên quyết liệt như vậy. Chỉ có hại thôi. Còn Thọ đang ở trong tay của hắn. Nàng ngồi xuống rồi cười với Năm Quýnh:

— Thầy Năm làm giựt mình hà!

Năm Quýnh cũng cười và ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy. Sự buồn vui, giận, ghét của hắn hoàn toàn tùy theo thái độ của Hà Anh. Nàng làm bộ giựt mình, hắn cũng tin là thật. Hà Anh lựa lời hỏi:

— Thầy Năm hỏi chi?

Năm Quýnh ấp úng:

-Không biết... cô Hà Anh có mến tôi không?

Hà Anh cúi mặt, khôn khéo trà lời:

— Thầy Năm có làm hại gì tôi mà tôi ghét thầy Năm.

Năm Quýnh sướng run lên:

— Thiệt hả? Vậy mà tôi tưởng cô Hà Anh không ưa tôi chớ. Hôm nọ ở ngoài đồng...

Hà Anh nghe nhắc tới chuyện đó, đôi má đỏ bừng lên. Nàng tức uất người khi nhớ lại thái độ ‘‘vũ phu’’ của hắn. Nói trắng ra, Năm Quýnh đã có ý định làm ẩu với nàng trước mặt bọn thân binh! Nàng đã không chửi vào mặt hắn thì thôi, bây giờ còn dám nhắc lại.

Năm Quýnh nói tiếp:

— Tôi xin lỗi Hà Anh nghen. Tôi biết tánh cô không như những cô gái khác. Bởi vậy tôi càng quý trọng. Bọn con gái trong làng nầy có nghĩa gì! Tôi búng tay một cái là chúng chạy theo ngay.

Hà Anh ngượng chín cả người trước những lời tán tụng quá đáng của Năm Quýnh. Tâm địa của hắn thật hèn mạt. Hắn mạt sát tất cả những thiếu nữ trong làng nầy để tâng bốc một mình Hà Anh! Nàng vẫn lặng thinh không trả lời. Năm Quýnh có cảm giác như tiếng nói của mình rơi vào khoản không. Mặc dù Hà Anh ngồi đó, nhưng tâm hồn nàng như gửi ở chốn nào?

Năm Quýnh nhủ thầm:‘‘ Con bé nầy khó hiểu thiệt! Vẫn chưa biết nó có thích mình không? Nó bảo là chẳng ghét mình, chớ không chịu xác nhận thương hay chăng?’’ Năm Quýnh nhìn đồng hồ tay, đã trưa lắm rồi, biết chừng đâu Xếp bót trở về? Hắn vội đứng lên bảo hai tên thân binh:

— Mình về mấy anh! Bao nhiêu tiền đó cô?

Hà Anh liếc nhìn hắn gượng cười rồi tính tiền chung tất cả. Năm Quýnh trả tiền xong khẽ nói:

— Tối không chừng tôi ra chơi.

Hà Anh đáp:

— Ban đêm, tôi không có bán mà.

Năm Quýnh cười ý nhị:

— Cần gì! Tôi đến uống nước trà với bác không được sao?

Rồi hắn dẫn hai tên thân binh về bót. Hà Anh đứng nhìn theo Năm Quýnh có cảm giác trong lời nói, hắn muốn ám chỉ chuyện gì? Nàng bỏ mặc quán hàng cho mấy đứa em trai, chạy thẳng vào buồng trong, nằm vật xuống giường. Viễn ảnh đen tối mịt mù: làm sao cứu Thọ, làm sao giải thoát đời nàng?

Chưa bao giờ Hà Anh thấy mình yếu đuối hơn!

*

Mai đứng yên trước cổng nhà Thọ, không vội vào. Nàng quay mặt nhìn sang quán hàng của cô gái Trung Hoa mà cha nàng đã bảo lúc trưa là ‘‘ người yêu của Thọ’’! Bốn tiếng đó khiến Mai ray rứt trong lòng và nàng không thể không thấy mặt cô gái Tàu đó. Cô ta đẹp dường nào mà khiến Thọ phải mê mệt đến độ tranh đua với Năm Quýnh, để mang họa vào thân. Mai đã xin phép mẹ sang thăm Dung và bà Chủ, nhưng kỳ thật chỉ là cái cớ thôi. Mai ngó mong sang nhà Hà Anh thấy mấy cậu bé con, đầu hớt trọc, đang chạy ra chạy vào, buôn bán. Có tiếng Dung, reo lên trong nhà, Mai giựt mình ngó lại. Dung chạy ngay ra cửa đón nàng:

— Chị Mai... Sao không vô, còn đứng đó làm gì?

Mai xô cửa rào, bước vào trong sân, nắm chặt bàn tay Dung:

— Mình không thấy ai hết, định gọi Dung đó...

Dung ngó Mai rơm rớm nước mắt:

— Má nằm khóc mãi trong phòng! Em có ai đâu mà nói chuyện! Nhà như nhà hoang.

Mai cũng mau nước mắt lắm. Nàng nghẹn ngào nói:

— Mình qua thăm bác. Nghe ba nói anh Thọ...

Rồi không nói được nữa. Dung lo lắng hỏi nàng:

— Sao chị? Bác Hội nói thế nào? Hồi xế bác có qua bót không?

Mai lắc đầu không đáp. Nàng biết nói sao bây giờ, trước cảnh không may của gia đình Dung. Cha nàng hồi trưa đã biểu lộ sự giận dỗi đối với Thọ. Ông đã bảo mẹ nàng:

— Tưởng chuyện gì? Nó mê con xẩm bên Cái Muối rồi bắt tôi hạ mình nói chuyện với bọn bồi bếp thông ngôn sao?

Dung lo lắng hỏi Mai:

— Sao vậy chị? Bác Hội đã hứa với má em là sẽ qua bót can thiệp giùm anh Thọ mà! Chẳng lẽ bác đã quên?

Mai nắm lấy tay Dung, nghẹn ngào:

— Khổ quá! Chẳng biết nói sao cho Dung thấu rõ lòng mình. Đối với anh Thọ...

— Em hiểu mà chị! Tại sao bác Hội không lo giùm hả chị? Anh Thọ không có tội gì hết mà.

Mai thấy mình không nên giấu giếm Dung làm gì nữa, chỉ khiến nàng ray rứt thêm thôi. Nàng khẽ cất tiếng:

— Ba giận Thọ! Giận vì một chuyện không đâu. Mình là gái, đâu làm sao dám nói nhiều?

Rồi Mai nhìn sang nhà Hà Anh hỏi Dung:

— Có đúng tại anh Thọ yêu cô gái Tàu bên kia, khiến Năm Quýnh ghen tức hãm hại không?

Dung không ngờ Mai đã rõ chuyện đó, nên ấp úng đáp:

— Người ở đây, họ nói vậy đó, nhưng anh Thọ thì đâu có yêu phất phơ như thế. Nếu có, chỉ là sự hiểu lầm của Năm Quýnh thôi.

Mai vẫn chăm chú ngó vào nhà Hà Anh, rồi nói:

— Cô ấy có đẹp lắm không mà nhiều người chú ý dữ vậy?

— Không hẳn đẹp, nhưng khôn ngoan, dễ gây cảm tình...

Mai quay lại bảo Dung:

— Vậy à! Xem chừng Dung cũng hiểu rành cô ta quá.

Dung thành thật nói:

— Hà Anh với em trước kia là chỗ bạn thân.

— Cô ấy tên là Hà Anh? Sao ‘‘ trước kia’’ là chỗ bạn thân, còn bây giờ?

Mai càng hỏi càng thêm thắc mắc. Phải rồi, Thọ và Hà Anh ở quá gần nhau, làm sao khỏi gây cảm tình? Nhứt là ‘‘cô ấy ’’ làm bạn với Dung. Dung nghe Mai hỏi, với thái độ cật vấn của mình, thì hơi khó chịu, nhưng cũng đáp:

— Có nhiều người bạn mới quen, tưởng đâu hạp với mình, nhưng lần lần không thể thân được. Chị hiểu điều đó mà...

Mai gật đầu không nói thêm. Đáng lẽ ra Dung đã nói cho cô ta biết, chỉ vì Hà Anh thiếu tình cảm đối với Thọ mà nàng không chơi thân nữa, thế thôi! Nhưng nghĩ kỹ lại chẳng ích gì?

Thấy hai người đứng lâu bên ngoài bất tiện nên Dung mời Mai:

— Chị vào trong nhà!

Rồi nàng nắm tay Mai kéo vào trong. Hai người ngồi lên bộ ván gõ, không ai nói lời nào? Dung đang buồn vì ông Hội đã bỏ rơi anh mình, còn Mai vẫn không quên được câu chuyện về Hà Anh. Một lúc lâu, Dung mới hỏi:

— Như vậy là số phận anh Thọ em ở trong tay Năm Quýnh rồi hả chị?

— Mình cùng không biết sao nữa. Lúc xế nầy nghe má nhắc ba đi qua bót, nhưng ông nói vậy đó.

Dung buồn bã nói:

— Chuyện đó mà có thiệt, kể ra cũng không đáng cho bác phải nhọc công! Đằng nầy không có đâu?

Có tiếng dép của bà Chủ từ trong buồng đi ra. Bà ngó thấy Mai mừng rỡ nói:

— Kìa, cháu qua với ai? Có tin tức gì của Thọ không?

Mai nhìn bà Chủ ái ngại đáp:

— Dạ, cháu qua một mình! Cũng chưa có tin gì bác!.

Dung đến bên mẹ, ôm chặt cánh tay bà nói:

— Sao mẹ khóc hoài vậy! Con đã bảo mẹ trong thời loạn lạc làm sao tránh khỏi chuyện ‘‘tai bay

họa gởi’’.

Bà Chủ rơm rớm nước mắt hỏi Mai:

— Vậy là anh Hội không giúp giùm bác hả cháu?

Bà nghẹn ngào khiến Mai mủi lòng cũng khóc theo. Nàng nói:

— Dạ...con đâu dám hỏi ba con chuyện đó. Để con nhờ má con...

Bà Chủ lắc đầu:

— Thôi cháu! Đừng làm nhọc lòng anh Hội nữa. Bác không dám phiền đâu. Trước kia, vì có lời anh ấy nói, bác mới qua nhà nhờ vã chớ. Thế nào bác cũng lo liệu xong mà!

Bà dứt lời trở vào buồng trong, Mai khổ tâm hơn bao giờ hết. Nàng ôm mặt khóc. Dung ái ngại bảo nàng:

— Chị Mai! Có gì phải khóc. Má em vì quá nóng lòng với con mà nói thế thôi chớ chẳng dám phiền bác Hội đâu. Bác giúp được thì chuyện đáng mừng. Bằng không cũng chẳng sao? Em sẽ lo liệu lấy...

Mai ngước lên nhìn Dung:

— Dung tính cách nào?

Dung thở dài:

— Em cũng chưa biết! Việc đầu tiên là em đánh giây thép cho anh Hai về. Em sẽ làm đủ mọi cách, miễn sao anh Thọ em được thoát.

Mai ngập ngừng:

— Tôi có giúp được gì không hả Dung?

Thiếu nữ lắc đầu:

— Thôi chị à! Chuyện nầy có thể xảy ra nhiều nguy hiểm không làm sao biết trước được. Em với anh Thọ là chỗ ruột thịt, có gì cũng chịu lấy. Còn chị, không khéo bác Hội sẽ trách má em.

Mai đau đớn nói:

— Dung! Đừng cay đắng với tôi như vậy Dung. Đâu phải tôi không biết đau đớn trước chuyện nầy. Tôi...

Dung lắc đầu:

— Em không có ý gì khác cả! Sự thật là vậy đó chị Mai. Em đã mong nhờ ở bác giúp đỡ giùm. Bây giờ không được, em phải lo liệu lấy thế thôi.

Mai gục đầu xuống, tức tối vô cùng. Nàng yêu Thọ thật tình đó, nhưng làm thế nào để giúp chàng đây! Cha nàng là người có nhiều định kiến: ông đặt để cho ai việc gì rồi là không thể thay đổi được. Dung nhìn Mai, bắt đầu nhận thấy mình hơi khắt khe với người con gái đã yêu anh mình. Ông Hội không hết lòng giúp gia đình nàng chớ có phải Mai đâu mà làm khổ nàng. Dung ân hận nói:

— Chị Mai... Chị tha lỗi cho em!

Mai ngó Dung:

— Dung đâu có lỗi chi?

Dung nắm lấy bàn tay của nàng:

— Em vô cớ làm khổ chị. Chị tha thứ cho em. Gia đình đang rối quá!

Mai ôm choàng lấy Dung nức nở. Nàng khóc nhưng mừng vì em gái của Thọ đã hiểu thấu lòng nàng. Một lúc Mai ngẩng lên nói:

— Mình về nhà và sẽ tìm hết cách cho ba can thiệp chuyện anh Thọ.

— Thôi chị! Bác Hội đã không muốn thì đừng nài ép!

Mai nói:

— Mình sẽ nhờ má. Dung yên tâm. Thôi mình về...

Nàng đứng lên để ra cửa. Hoàng hôn đã xuống lâu rồi.