Chương 5
THỌ bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, cảm thấy như có ai đó đang xoa bóp tay chân mình. Chàng ngước mắt nhìn lên; Thình đang lui cui làm việc đó. Thọ ngạc nhiên nói:
— Thình! Làm gì vậy?
Thình cất tiếng suỵt rồi cúi sát tai chàng:
— Cậu đừng nói lớn để tôi bóp nước muối cho. Cố chịu rát chút nhưng đỡ về sau nầy lắm. Tôi vừa bóp cho tôi xong.
Thọ liếc nhìn theo tay Thình thấy một tô nước ngầu đục, để sẵn tự bao giờ. Chàng để yên cho Thình xoa bóp cho mình. Lúc còn ở Sài gòn, Thọ thường nghe các bạn kể chuyện, cha anh bị mật thám bắt vào Catinat khảo tra đánh đập. Nước muối đối với họ như phương thuốc thần hiệu nhứt. Chàng không dè là có lúc mình cũng cần tới nó. Từ khi, Năm Quýnh cho nhốt bọn chàng trên gian phòng nầy, Thọ thấy đỡ khổ hơn. Chúng không còn cùm chân hay còng tay bọn chàng nữa, vì tin tưởng ở trong gian phòng có khóa sắt bên ngoài, bọn chàng có ‘‘tàng hình’’ họa chăng mới ra được! Thọ nhớ kỹ gian phòng nầy trước kia ông ngoại dùng để đồ cổ: chén bát, ly tách hoặc những cái ché xưa, mấy cái hũ đựng hài cốt thời trước. Bên ngoài ông có làm khóa rất kỹ càng và chỉ có ông mới được quyền cho người khác vào xem. Lúc còn nhỏ, có lần ông ngoại cho chàng vào đây, chỉ mấy cái hũ sành, chả có giá trị gì hết mà bảo: ‘‘Cái nầy tuổi nó còn lớn hơn ông cố của tao nữa! Vậy là cỡ tuổi ông sờ, ông sẩm của mầy...’’ Ông nói xong cười ha hả! Thọ không dám nói gì, nhưng trong bụng thầm nghĩ: ‘‘Phải chi ông cho mình một cái ché đựng đạn giàn thung bắn chim thì thích quá’’. Lớn lên, vào viện khảo cổ, đọc sách, hiểu đến sự quí giá của những cổ vật, Thọ mới hối tiếc! Lúc đó, ngoại chàng đã ra người thiên cổ, còn bao nhiêu đồ xưa của ông, Tây cướp giựt, đập nát cả rồi. Bây giờ, chính thằng cháu của ông lại bị giam giữ ở chỗ gian phòng ngày xưa.
Thình bỗng bảo chàng:
— Xong rồi đó cậu! Đỡ lắm...
— Làm sao anh tìm được tô nước muối?
Thình cười, miệng méo xẹo:
— Anh em nó cho đó cậu!
— Anh em nào?
— Thì mấy thằng thân binh ở ngoài. Tụi nó biết tôi quá mà. Tại Năm Quýnh thù cậu rồi kiếm cớ, chớ tui mà âm mưu trốn đi đâu?
Thọ thở dài nói:
— Tôi buồn quá! Đương không rồi liên lụy tới anh. Chắc chú Năm lo sợ lắm...
Thình khoát tay:
— Cậu đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Tôi lo cho cậu quá!
— Sao hả anh?
— Tụi nó nói hồi sáng hôm qua có ông Hội Đồng bên Phước Định qua can thiệp cho cậu nữa.
Thọ sáng mắt lên:
— Vậy hả?
— Thì tụi nó nói vậy, nhưng chưa thấy Năm Quýnh tính gì cà. Tui coi bộ, nó không ngán ông Hội đâu cậu.
— Làm sao anh biết?
— Nếu chịu nghe lời ông Hội can thiệp thì nó thả cậu rồi!
Thình nói xong, nằm xuống bên Thọ. Chàng ngước mặt nhìn trần nhà, buồn bã khác thường? Thọ biết mình đã rơi vào tay một bọn người không cần biết luật lệ gì hết, thì làm sao đoán trước ngày mai. Có thể vào giữa đêm hôm khuya khoắc họ dẫn mình ra bờ sông Cái, nổ súng vào đầu, rồi đạp thây xuống sông cho biệt tích...
Thình chợt ngồi dậy ngó ra cửa. Thọ hỏi:
— Gì vậy?
— Ai đi tới kìa. Chắc kiếm bọn mình.
Thọ cũng ngồi lên hồi hộp! Có lẽ nào khảo tra đánh đập mình nữa sao? Có tiếng mở khóa rồi cánh cửa bật ra. Một anh thân binh người Miên lai, đi vào gọi:
— Thọ đâu? Lên Xếp biểu...
Thình vọt miệng hỏi:
— Có tui hông Thạch Bi?
— Hông... Mình Thọ thôi! Không sao đâu mà. Thấy Xếp vui lắm.
— Xếp nào hả Thạch Bi?
Tên thân binh cười nói:
—Xếp nhỏ! Thầy Năm...
Thọ uể oải đứng lên. Tên thân binh nói:
— Thôi đi mau. Để Xếp chửi tui bây giờ.
Thọ hơi mừng vì thấy hắn không còng tay chân mình. Thình bỗng gọi giựt lại:
— Cậu Thọ...
Thọ quay trở vào, tên thân binh đứng ở cửa đợi. Thình nhốm tới bảo vào tai chàng:
— Nếu chúng muốn chở cậu đi đâu, cậu đừng đi nghen...
Thọ ngập ngừng:
— Sợ chúng lôi đi... mới sao?
Thình biết đến lúc đó, thì đã tuyệt vọng lắm rồi, nên nói:
— Cậu cố sức la hét cho lớn đi dân làng biết, chúng đem mình đi. Ở đây tui thấy chúng đem đi như thế nhiều rồi.
Thọ gượng cười:
— Cũng chả làm sao nữa. Đời người ai lại chẳng chết một lần. Chỉ buồn là mình chết có hơi lảng.
Rồi chàng vỗ vai Thình:
— Vậy thì kể như tôi với anh vĩnh biệt nghen.
Thình rơm rớm nước mắt nghẹn lời. Lúc Thọ ra tới cửa phòng hắn mới nói được:
— Cậu... đi trước.
Thình nghĩ chắc thân phận của nó cũng không hơn gì Thọ.
Thạch Bi đợi hơi lâu nên cự nự:
— Làm gì lâu vậy! Thầy Năm giận cho coi...
Rồi hắn đẩy Thọ đi trước, thẳng tới văn phòng của Xếp bót. Thọ bước vào chẳng thấy tên Jean đâu mà chỉ có Năm Quýnh. Hắn mặc đồ ka ki, vừa phì phà thuốc, vừa cắm cúi viết.
Thạch Bi bước vào chào:
— Dạ... Thọ đây.
Năm Quýnh không ngước lên cất tiếng:
— Biếu ngồi xuống đó.
Thạch Bi đưa mắt ra hiệu cho Thọ ngồi xuống nền gạch. Thọ còn chần chờ thì Năm Quýnh vụt ngẩng lên:
— Ngồi xuống ghế đó đi. Còn chờ gì nữa.
Thọ thoáng nét ngạc nhiên. Tại sao tự dưng anh ta thay đổi thái độ? Lại mời chàng ngồi ghế nữa? Thọ không nói gì, liền ngồi xuống. Năm Quýnh khoát tay bảo Thạch Bi:
— Anh ra ngoài! Có cần tôi gọi!
Thọ bỗng nghĩ tới ông Hội Đồng. Có lẽ sự can thiệp của ông đã có hiệu quả rồi chăng?
Thạch Bi vừa bước ra ngoài, Năm Quýnh đã buông viết hỏi Thọ:
— Thế nào? Anh đã biết ai đủ quyền hành ở trong làng nầy chưa?
Thọ không đáp, chỉ nhìn hắn. Không hiểu sao tự dưng chàng không còn biết sự gì nữa hết. Đời người, ai lại chẳng chết một lần. Chàng chú tâm nhận xét tên gian ác đã hành hạ mình, suốt đêm hôm nọ. Năm Quýnh ngó thấy tia mắt lạ lùng của Thọ thì khó chịu hỏi:
— Sao? Đã hiểu cái thân phận của mình chưa hay anh vẫn cứng đầu? Muốn tôi gởi hồ sơ của anh lên Sài gòn để đi tù rục xương không?
Thọ vẫn không đáp. Chàng thấy lợm giọng, trước những lời đe dọa đó. Năm Quýnh bỗng tiếp:
— Nhưng tôi nghĩ tình, hủy bỏ hồ sơ của anh với một điều kiện thôi.
— Điều kiện gì?
— Dễ lắm! Anh ký nhận là từ hôm bị bắt vào đây, anh được đối xử tử tế nghĩa là không hề bị đánh đập gì cả.
Thọ ngó xuống thân thể của mình cười nhạt:
— Hèn chi! Anh sợ tôi thoát ra ngoài sẽ thưa ngược lại anh chớ gì?
— Tôi không sợ ai cả! Anh có muốn hại lại tôi cũng không dễ dàng gì. Mà anh có bằng lòng không? Bộ anh tưởng tôi muốn thả anh lắm hả? Còn lâu! Tại vì lời hứa... Nếu không.
Năm Quýnh đứng lên; hai tay chống trên bàn, lườm lườm nhìn Thọ. Chính chàng cũng không dè là hắn có ý thả mình. Hắn bảo vì ‘‘lời hứa’’, chắc chắn là do ông Hội can thiệp cho mình ra rồi! Thọ liền hỏi:
— Anh thả tôi... Còn anh Thình?
— Anh lo cái thân của anh đi!
Thọ nghĩ đến nước nầy rồi, mình không còn kèo nài cho nó thả Thình ra thì mình sẽ ân hận suốt đời. Chàng mà tham sống một mình cả làng họ sẽ chê cười về sau. Thọ nói:
— Anh Thình không có tội tình gì cả? Chỉ là người giúp việc của tôi xưa kia thôi. Anh kiếm cớ bắt ảnh là để hại tôi phải không? Bây giờ đã thả tôi ra, còn giam giữ ảnh làm gì? Thả Thình ra tôi sẽ ký vào tờ giấy kia...
Năm Quýnh ngó tờ giấy viết sẵn của mình, xem chừng không mấy ổn, nên xé bỏ đi. Anh ta lại hất hàm bảo Thọ:
— Ngồi vào bàn kia, viết tờ khác. Tự anh thảo hay hơn. Cứ nhìn nhận là được đối xử tử tế.
Thọ chần chờ:
— Còn Thình?
— Khỏi phải lo, tôi hứa là sẽ thả nó ngay.
Trong hoàn cảnh nầy, Thọ đành phải tin lời tên thông ngôn kia, chớ không làm sao khác được. Phải tin lời hứa của hắn là việc hết sức bất đắc dĩ. Nhưng hắn đã thả mình ra, thì còn giữ Thình lại làm chi? Chàng cúi xuống viết nhanh trên giấy, cũng phải nhìn nhận những điều trái với sự thật!
Năm Quýnh xem qua tờ giấy lộ vẻ bằng lòng lắm. Hắn nói:
— Được rồi... Anh có thể về nhà ngay đi. Nhớ kỹ điều nầy! Đừng lôi thôi với tôi không xong đâu. Rắc rối, tôi không nể gia đình anh được!
Thọ nhớ tới mẹ, tới em, trong lòng vừa mừng vừa âu lo. Chàng vẫn chưa rõ được trong việc nầy Năm Quýnh có âm mưu gì khác chăng? Đúng là nhờ ông Hội Đồng can thiệp, hay vì một lý do nào? Năm Quýnh chăm chú nhìn vào tờ giấy viết tay của Thọ, gật gật đầu. Chợt hắn gọi lớn:
— Thạch Bi...
Tên Miên lai từ ngoài chạy vào:
— Thầy Năm gọi...
— Thả tên nầy ngay. Coi đồ đạc trả lại cho nó!
Thạch Bi ngó Thọ không hiểu ra sao cả, nhưng cũng không dám hỏi thêm. Thạch Bi bảo Thọ:
— Thôi đi...
Thọ vừa quay mình, Năm Quýnh xoa tay có vẻ thích chí lắm. Hắn giống như người vừa trút bỏ gánh nặng. Thạch Bi đưa Thọ ra tới bên ngoài còn hỏi:
— Sao hay vậy? Anh nói gì mà thầy Năm thả anh?
— Có nói gì đâu?
— Đừng giỡn! Anh giấu hoài. Thôi phải rồi, chắc ông Hội Đồng can thiệp chớ gì?
— Tôi cũng ngờ như vậy!
— Còn thằng Thình?
— Cũng sẽ được thả...
Thạch Bi lộ vẻ mừng:
— Có chắc không! Thằng Thình tôi biết mà... Tại anh mà nó bị tù đó!
— Chắc chớ! Năm Quýnh đã hứa với tôi rồi mà...
— Thầy Năm hứa? Cha coi bộ không xong đâu...
Anh ta vừa vứt lời, đã nghe tiếng Năm Quýnh gọi lớn lên:
— Thạch Bi!
Hắn nắm tay Thọ, quay mặt vào cất tiếng:
- Dạ...
— Gọi Thình lên đây, mau…
Thạch Bi vừa đáp vừa ngó Thọ, như ngầm nhìn nhận lời chàng là thật. Hắn lẩm bẩm:
— Lạ quá! Tự dưng... thầy Năm thay đổi hết! Hồi đó tới giờ, chưa lúc nào thầy dễ hơn.
Thọ cứ đinh ninh là Năm Quýnh sợ oai ông Hội Đồng! Có lẽ là ông Hội đã lên tỉnh và nhờ Chủ Tỉnh dọa Năm Quýnh. Chàng ngó Thạch Bi nói:
— Tôi được thả ra rồi, anh cho tôi nói chuyện với Thình được không?
— Được mà! Anh ngồi đây... Để tôi xuống dẫn thằng ấy lên!
Thọ đứng dựa lan can nhà ông ngoại mình, nhìn ra sông. Bên kia bờ, những vườn dừa xơ xác, ngôi trường tiểu học đứng trơ vơ, không một bóng người. Có tiếng hát ru con của một chị vợ anh bạt-ti-dăn nào đó:
‘‘ Chờ em cho mãn kiếp chờ
Chờ cho rau muống vượt lên bờ trổ bông.
Rau muống trổ bông, lên bờ nó trổ
Ai biểu anh chờ mà anh kể công!’’
Tiếng hát dài trong vắng lặng tạo âm thanh dịu dặt, nhớ nhung. Lòng Thọ tự nhiên êm dịu
xuống, sau những đêm không ngủ.
Có tiếng chân ở phía sau chàng. Thọ quay lại thấy Thình và Thạch Bi đi tới. Thình chạy vào tươi cười, nắm tay chàng:
— Có tin mừng rồi hả cậu. Thật phước đức quá!
Thọ cũng cười bảo Thình:
— Tôi về nhà nghen! Bao giờ rảnh rang, anh ghé tôi chơi...
— Có chắc tôi được tha không cậu?
Thọ ngó vào trong văn phòng đáp nhỏ:
— Chắc chớ! Năm Quýnh vừa hứa với tôi xong là gọi anh lên đó. Tôi nghi bác Hội Đồng đã can thiệp cho bọn mình!
Thình nắm chặt cánh tay của Thọ:
— Thôi cậu về! Ra được tôi ghé nhà thăm bà và cậu ngay.
Thọ cũng nắm vai Thình, trong đời chàng khó quên người bạn đã cùng chung số phận với mình mấy hôm liền. Tiếng Thạch Bi bỗng cất lên:
— Thôi! Vô thầy Năm biểu đi. Mầy làng chàng tao bị quở lây đó.
Hắn đẩy Thình tới trước. Ngay lúc đó, Năm Quýnh vừa bước ra ngoài văn phòng. Hắn nhìn thấy Thọ thì cau mày:
— Tôi thả sao anh chưa đi? Còn chờ gì nữa?
—Tôi cũng sắp đi đây.
Năm Quýnh ngó Thình rồi gật đầu:
— Anh sợ tôi không thả thằng Thình chớ gì? Anh muốn biết tôi có giữ lời hứa không hả?
Thọ vẫn điềm đạm:
— Không phải! Tôi muốn từ giã Thình và báo tin mừng cho ảnh.
Năm Quýnh đã muốn nổi giận lên, nhưng nhớ lại chuyện gì đó, hắn nhỏ nhẹ:
— Tôi có chuyện mừng, nên cũng muốn hỉ xả cho mấy người. Thôi về đi...
Thọ quay mặt bước xuống thang lầu. Năm Quýnh nói là hắn có tin mừng, nhưng chàng hoàn toàn không hiểu gì cả. Tiếng vợ anh bạt-ti-dăn nào đó vẫn hát đều đều những câu quen thuộc:
‘‘ Chờ em cho mãn kiếp chờ,
Chờ cho rau muống vượt lên bờ trổ bông.
Rau muống trổ bông lên bờ nó trổ,
Ai biểu anh chờ mà anh kể công?’’
Thọ xuống tới cầu thang thì anh thân binh gát cầu cười, hỏi:
— Được thả rồi hả?
Thọ gật đầu không đáp. Chàng nhìn ngược nhìn xuôi, giòng sông lặng lẽ không một bóng ghe xuồng. Ở dưới bến chiếc ghe lường nằm im đó, nhưng chàng đâu có thể nhờ bọn bạt-ti-dăn đưa qua sông được.
Tên thân binh thấy vẻ lúng túng của chàng hỏi tiếp:
— Bộ anh muốn qua sông hả?
— Phải! Nhà tôi ở ngoài chợ cũ.
— Biết mà! Nhưng đi giờ nầy chỉ có nước lội sông thôi. Thằng Thình còn bị nhốt, đâu có ai chống ghe cho anh đi?
Thọ ngồi xuống bực thang nói:
— Tôi chờ ghe xuống quá giang vậy...
Anh thân binh cười to lên:
— Cha nầy điên rồi! Khúc sông nầy đâu phải ghe xuồng muốn đi lúc nào cũng được. Anh chờ tới sáng mai mới về nhà hả? Lội sông đi ‘‘cha nội’’. Bộ không biết lội sao?
Thọ chợt hiểu ra, liền gật đầu:
— Vậy thì đành lội rồi.
Chàng lột áo cầm tay, nhảy xuống nước. Những chỗ bị đánh bầm dập rêm nhức lạ lùng. Thọ cố gắng thả trôi theo giòng nước và bơi cầm chừng qua bờ sông bên kia. Anh lính ngó theo chàng vẫy vẫy tay. Thọ không hiểu được trong lòng anh ta thương hay ghét mình. Chàng lên tới bờ ướt loi ngoi và đau nhức vô cùng, nên đành ngồi nghỉ ở chỗ gốc cây dừa bị trời đánh chẻ ngọn làm hai. Thọ chỉ mong có người nào đó qua lại bắt gặp mình, để nhờ họ gọi mẹ hay Dung, nhưng ở đây vắng lặng quá. Những ngôi nhà ở gần bót đã dời đi chỗ khác. Thọ nhớ lại những lời Thình dặn dò lúc sáng: ‘‘ Nếu biết chúng dẫn mình đi bắn, cậu cứ hét to lên, kêu cứu vang dậy thế nào dân làng cũng hay biết!’’ Thật ra ở chỗ này, chàng có hét cho bể phổi cũng chẳng ai hay? Ngồi nghỉ một chút cho lại sức, Thọ mới thả lần theo con đường mòn ra xóm cũ. Qua những cây cầu khỉ, chàng run rẩy cả tay chân và mấy lần xuýt rơi xuống vũng bùn. Người đầu tiên gặp. Thọ là Năm Súng. Ông ta đang nhổ sào dời ghe vô bờ theo con nước lớn, chợt ngó thấy Thọ.
Ông sững sờ dụi mắt, kêu lên:
— Cậu Thọ!
Rồi ông thót lên bờ nói to hơn:
— Cậu được thả rồi hả? Trời đất... coi đi hết muốn nổi kìa!
Ở tiệm thuốc bắc chú Sanh nhiều người chạy ra nhìn, nhưng không ai nói gì cả. Họ cũng dè dặt cho thân phận mình. Năm Súng đã đến gần Thọ. Chàng cảm động vô cùng khi thấy những giọt nước mắt ràn rụa trên má của ông.
Chàng nghẹn ngào:
— Chú Năm... Thình cũng sắp được thả đó.
Năm Súng mừng rỡ:
— Vậy hả cậu? Tôi biết thế nào ông Hội cũng can thiệp mà. Năm Quýnh làm sao dám chống với ổng?
Dứt lời Năm Súng im bặt nhìn dáo dác như sợ có ai nghe thấy lời mình. Thọ nói mau:
— Hồi họ thả tôi ra thì Thình được gọi lên đó. Năm Quýnh hứa với tôi sẽ thả Thình ra ngay. Tôi về nhà nghen chú Năm! Chú đi đón Thình đi...
Năm Súng gật đầu, trong lúc Thọ cúi xuống bước vội về nhà. Chàng không dám nhìn ai trong xóm chợ nhưng biết chắc bao nhiêu cặp mắt đang hướng theo mình. Qua ngang nhà Hà Anh, không hiểu một sức mạnh nào đã khiến chàng ngẩng lên nhìn vào trong. Mấy đứa em của Hà Anh đang sắp hàng trước cửa nhìn chàng, nhưng không thấy cô ta đâu cả.
Thọ lại cúi mặt bước thẳng về nhà. Chàng tới cửa rào đã nghe tiếng Dung hét to lên:
— Anh Ba... Anh Ba về kia má ơi!
Nàng tuông ra, mở cửa, rồi ôm chầm lấy Thọ nghẹn ngào:
— Anh...
Thọ cũng ôm em vào lòng. Mới có mấy hôm mà chàng tưởng chừng như đã xa vắng nhiều năm. Bà Chủ từ nhà sau chạy lên:
— Đâu... nó đâu?
Thọ buông em ra, chạy thẳng vào gọi mẹ:
— Mẹ... con đây nè.
Rồi hai mẹ con ôm chặt lấy nhau.
Chị Năm ở sau hè, nghe tiếng lao xao cũng chạy qua mừng chàng:
— Cậu Ba! Trời ơi, coi cậu bèo nhèo hết vậy? Nó có đánh đập gì cậu hông?
Câu nói của người hàng xóm, khiến bà Chủ giựt mình buông con ra. Dung cũng nhìn anh như dò hỏi. Thọ đau đớn cả toàn thân, nhưng gượng cười bảo mẹ:
— Không có gì nhiều đâu má! Cám ơn chị Năm. Họ chỉ dần sơ sơ thôi.
Chàng cố pha trò để mẹ khỏi buồn. Dung hiểu thấu lòng anh. Nàng nghĩ đến chuyện đưa Thọ lên Vĩnh Long khám bác sĩ, trị bệnh cho chàng. Chị Năm bỗng nói:
— Tôi biết thế nào thằng Năm Quýnh cũng ngán ông Hội mà. Nó làm tàng vậy chớ cha nó cũng không dám đương đầu với ổng. Người ta thế lực bằng trời, còn nó thứ ‘‘ tép bạc’’ mà cũng muốn vuốt râu ‘‘tôm hùm’’...
Thấy người qua đường nhìn vào nhà, bà Chủ lo sợ nói:
— Thôi đi vô trong nhà hết đi! Cái miệng mày nhỏ nhỏ vậy Năm. Bộ mầy muốn tao chết sớm sao?
Chị Năm cười:
— Gì mà sợ không biết nữa! Con nói thằng đó ‘‘vun văn, vút vắt’’, ăn ở đoản hậu, trời không để mạng nó đâu. Bà tin con đi...
Dung cười với chị Năm rồi hỏi lại anh:
— Bộ bác Hội Đồng qua can thiệp cho anh đó hả?
— Anh không được gặp bác Hội, nhưng nghe bọn bạt-ti-dăn nói thì bác có qua nói chuyện với Năm Quýnh!
Chị Năm vọt miệng nói:
— Thì ổng đó chớ ai cô! Thằng Quýnh nó bắt oan biết bao nhiêu người, nào có thả ai đâu?
Bà Chủ cũng biểu đồng tình với chị Năm nên bảo Thọ:
— Con khỏe khỏe rồi là phải qua với má thăm bác. Phải cám ơn người ta kẻo họ nói mình không biết điều.
Dung cười anh:
— Hôm nọ chị Mai qua, khóc quá chừng quá đỗi, làm em cũng khóc theo.
Thọ nhìn sửng Dung:
— Thiệt hả em? Mai có qua bên nầy nữa sao? Tội nghiệp... Còn...
Chàng toan hỏi đến Hà Anh nhưng không tiện mở lời trước mặt mẹ và chị Năm. Dung hiểu ý anh ngay. Nàng sa sầm nét mặt, liếc nhìn sang quán bán nước đá của cô gái Trung Hoa. Dung không dè là mình lại lầm cô ta đến đỗi. Đêm qua gần mười giờ đêm, nàng còn nghe tiếng cười đùa ở bên nhà Hà Anh. Nàng hé cửa nhìn sang mới biết bên đó đang có tiệc. Tiếng Năm Quýnh cười nói vang dội. Dung không chịu được, đóng cửa sầm lại và suốt đêm qua nàng trằn trọc mãi không ngủ được. Nàng không hiểu tại sao Hà Anh lại có những hành động lạ lùng đến thế? Chơi thân với nhau cả năm trời, nàng biết cô ta đâu có ưa gì bọn lính Tây hay bọn thân binh trong bót, nhưng từ hôm Thọ bị bắt tới giờ, nàng ta lại đâm ra thân thiện với chúng một cách thái quá.
Nhứt là đối với Năm Quýnh, dân làng đồn đãi nhiều chuyện không hay, thế mà nửa đêm, nửa hôm còn đãi hắn trong nhà. Riêng Dung, nàng không thề tha thứ thái độ của Hà Anh. Cô ta biết rõ Thọ bị Năm Quýnh nghi kỵ, ganh ghét, mới hãm hại, mà còn cười đùa với hắn!
— ‘‘ Hèn thật!’’
Dung đã lẩm bẩm hai tiếng đó suốt đêm qua. Nàng định bụng hôm nào sẽ mắng vào mặt Hà Anh một trận. Bà Chủ bỗng bảo Thọ:
— Thôi con đi thay đồ rồi nằm nghỉ. Con Dung sao không đi lấy quần áo cho anh may?
Chị Năm cũng từ giã ra về. Thọ cẩn thận dặn dò chị:
— Chị Năm... đừng nói gì về vụ của em nghen. Để chúng nó ghét thêm chẳng ích lợi gì?
— Cậu khỏi lo mà! Có ông Hội đỡ đầu thì chẳng thằng nào dám đụng tới cậu đâu.
— Tôi không muốn làm phiền người ta chị à! Một lần như vầy cũng là quá lắm!
— Dạ! Nói là nói vậy thôi, chớ mình khiêu khích tụi nó làm gì? Cậu yên tâm đi, tôi không nói bậy bạ đâu?
Bà Chủ cũng đi ra nhà sau. Còn lại hai anh em Thọ và Dung ở trên nhà. Tự nhiên, Thọ nghĩ tới cha. Chàng nhìn lên bàn thờ của ông rồi lẳng lặng lấy nhang đốt, cấm vào lư hương. Khói nhang quen thuộc khiến lòng chàng ấm áp trở lại.
Chàng bỗng hỏi Dung:
— Có gì lạ không em?
Dung cười:
— Dạ đâu có chi? À, chị Mai yêu anh thấy rõ rệt đó. Nhờ vụ anh bị bắt mới thấu được lòng người.
Dung muốn ám chỉ thái độ của Hà Anh đối với anh mình. Thọ lại hỏi:
— Còn... cô bạn gái của em? Không hỏi gì tới anh sao?
Dung biết anh quý mến Hà Anh hơn Mai, nên không muốn cho anh phải lầm lẫn nữa. Nàng lắc đầu bảo Thọ:
— Anh đừng nhắc đến cô ta! Em đã lầm kết giao với một kẻ không ra gì?
Dung tiếp giọng hằn hộc:
— Nó khốn nạn lắm, anh nhắc tới em còn tức hơn.
Thọ cứ ngó em không thốt nên lời. Chàng không hiểu tại sao Dung lại mạt sát Hà Anh như thế. Đối với cô ta, trong lòng chàng vẫn chan chứa cảm tình. Dung biết anh đang bàng hoàng nên từ từ kể lại những hành động, lời nói của Hà Anh mấy hôm nay. Nàng đã có ấn tượng không tốt về cô ta, nên mở miệng ra chỉ nói toàn sự xấu. Dung kể lại những cử chỉ lả lơi của Hà Anh với Năm Quýnh, nhưng chỉ bằng tưởng tượng của nàng. Thọ ôm lấy đầu, ngồi xuống ghế, không nói một lời. Chàng chưa ngỏ lời yêu đương với Hà Anh, nhưng tại sao trong lòng lại xót xa nhiều quá. Thật không ngờ! Chàng hoàn toàn không dè Hà Anh lại tàn tệ đến thế? Cô ta đã yêu Năm Quýnh thật sự rồi ư?
Một lúc lâu, chàng ngước lên gượng cười bảo Dung:
— Thế cũng xong!
Dung ngơ ngác:
— ‘‘ Xong’’ thế nào anh? Anh định nói gì em không hiểu?
— Xong là anh đỡ phải thắc mắc về cô ta...
Có tiếng cười đùa văng vẳng bên nhà Hà Anh vọng sang. Thọ nghe rõ tiếng cười trong trẻo của nàng. Chàng chưa quay mặt lại thì Dung đã nói:
— Kìa Năm Quýnh mới ra đó! Anh cứ nhìn sang một lúc sẽ rõ lời em nói là đúng.
Thọ ngã lưng vào thành ghế, thở dài bảo em:
— Nhìn làm gì? Mình không xem cô ta là bạn nữa thì thôi, cần chi phải bận trí.
*
Thọ bừng tỉnh dậy, sau một giấc ngủ dài. Bên ngoài trời đã đổ hoàng hôn. Có tiếng chim chìa vôi hót muộn phía sau vườn, nghe buồn hoang vắng. Toàn thân Thọ vẫn còn rêm nhức đớn đau. Hồi trưa, mẹ chàng đã mời thầy Tư ở xóm trong ra xem mạch hốt thuốc. Thầy Tư hỏi qua tự sự, liền cầm viết biên liền một cái toa, bảo Dung ra tiệm chú Sanh hốt thuốc cho Thọ uống.
Thầy Tư còn bảo chàng:
— Cậu đừng lo! Uống vài thang thì tuyệt nhiên không còn sợ bệnh hậu nữa. Đây là toa thuốc gia truyền, đặc biệt của một người Tàu đã tặng cho ông nội tôi.
Rồi thầy tâm sự:
— Trước kia ông tôi cũng là người trong hội ‘‘Kèo Xanh, Kèo Vàng’’ chống Tây dữ lắm. Có lần bị mật thám bắt đánh đi không nổi cũng nhờ toa thuốc nầy đó.
Thọ cám ơn thầy Tư và uống ngay thang thuốc mới sắc. Chàng mệt mỏi nên xin phép thầy về phòng riêng nằm nghỉ để mẹ ngồi tiếp chuyện với khách.
Không ngờ mới đặt lưng xuống, chàng đã ngủ quên, cho tới giờ nầy. Thọ chợt nghe có tiếng chân nhè nhẹ bước vào phòng. Chàng toan lên tiếng thì thấy Dung đứng sát mí mùng nhìn vào, rồi rón rén đi lại bàn viết. Thọ chờ lúc em qua ngang đầu giường, liền cất tiếng:
— Hù!
Dung giựt mình đưa tay ôm ngực:
— Anh làm em hết hồn hà? Tưởng còn ngủ em không dám làm động, lại hù người ta. Hổng giỡn với anh đâu?
Thọ gượng ngồi dậy nhìn em cười:
— Coi vậy mà nhát. Em làm gì đó?
Dung ngồi xuống ghế, thở mạnh, nói:
— Má nấu cháo cá cho anh xong rồi, biểu lên coi anh đã thức chưa? Anh ráng ăn một chén để má lo. Anh nằm đây, em bưng lên cho ăn.
Thọ cảm động bồi hồi trước sự săn sóc chu đáo của mẹ và em. Chàng gật đầu:
— Thì anh ráng ăn vậy!
Dung mừng rỡ bước vội ra nhà sau. Một lúc, nàng bưng mâm cháo lên nói:
— Cháo còn nóng! Anh ăn ngay đi...
Thọ gật đầu đỡ mâm cháo trên tay cô em gái. Dung kéo một chiếc ghế cho Thọ đặt mâm cháo xuống cạnh giường. Nàng lại lấy cái ghế đẩu ở gần cửa sổ đến ngồi bên anh. Thọ hỏi:
— Mẹ với em ăn cơm chưa?
— Ăn mất đất từ hồi nào. Chiều tối rồi, bộ anh tưởng. Để em đốt đèn cho anh nghen?
Thọ bưng chén cháo lên, húp nhè nhẹ rồi bảo em:
— Khỏi cần! Anh sợ chói mắt lắm! Còn sáng mà. Có ai tới thăm anh không em?
— Dạ không! Má có cho chị Năm đi qua Phước Định báo tin cho bác Hội rồi.
Thọ ngơ ngác:
— Báo tin gì em?
— Thì tin anh được thả về. Má dặn chị Năm cám ơn bác Hội, khỏe khỏe và sẽ đưa anh qua chào bác...
Thọ cúi xuống thở dài nhè nhẹ. Dù muốn dù không, chàng cũng đã thọ ơn của ông Hội quá nhiều. Chàng ăn xong chén cháo thì mồ hôi đổ ra ướt áo. Dung vội vã lấy đồ khác cho anh thay. Nàng bỗng nói:
— Lát nữa, anh còn uống một chén thuốc.
Thọ nhăn mặt:
— Uống gì nhiều dữ vậy? Anh mới uống hồi trưa mà...
— Em đâu biết! Thầy Tư dặn vậy đó! Thầy nói: ‘‘ Phải làm cho tan hết máu bầm’’.
Thọ nhớ tới chén thuốc mà phát ngán. Đã chịu cho bọn chúng tra tấn, bây giờ còn cực hình uống thuốc nữa. Dung dọn lại mâm cháo, định bưng ra nhà sau, chợt nghe có tiếng động bên thành cửa sổ. Nàng và Thọ vừa quay ra một lượt thì thấy một chiếc đầu trọc lốc lú lên. Dung hoảng hồn lùi lại:
— Kìa! Ai vậy?
Thọ nhìn kỹ, đúng là A Xây đứa em lớn của Hà Anh. Nó nhe răng ra cười khi thấy Dung lộ vẻ hoảng sợ. Thằng bé nói bập bẹ tiếng Việt:
— Tui đây mà.
Dung đã định thần lại được và khi nhận ra em ruột của Hà Anh thì tức giận nói:
— Đi đâu? Phá hả?
Thằng bé này thường ngày rất được Dung thương, đột nhiên thấy nàng xẳng giọng thì không hiểu gì hết. Nó ngơ ngác nhìn nàng ấp úng:
— Tui đâu có phá. Tui kiếm anh đó mà...
Nó chỉ tay về phía Thọ. Dung vẫn chất vấn với giọng nói không chút cảm tình:
— Kiếm chi? Hả? Đi về đi, đừng lộn xộn nữa...
Thọ rầy em:
— Dung! Sao em vô lý vậy? Nó còn bé nào biết gì đâu?
Rồi chàng hỏi cậu nhỏ:
— Em kiếm anh chi vậy?
Nói xong chàng gượng bước xuống giường đến bên cửa sổ. Thằng bé liếc nhìn Dung mặt quặm xuống, với vẻ bực tức. Nó hoàn toàn không hiểu được thái độ của Dung. Thọ lại hỏi:
— Em muốn nói gì với anh hả?
Thằng bé lòn tay qua cửa sổ, đưa cho Thọ một mảnh giấy nhỏ:
— Nè?.
Thọ đón lấy mảnh giấy, hỏi nhanh:
— Gì vậy em?
Nhưng thằng bé không trả lời mà ù té chạy ra khỏi vòng rào. Thọ ngơ ngác nhìn theo nó rồi ngó Dung. Thiếu nữ đến bên anh bảo nhanh:
— Coi giấy gì vậy?
Thọ nhìn xuống mảnh giấy, nhưng trời tối lờ mờ chàng không còn đọc được chữ. Dung vội lấy hột quẹt đốt cây đèn dầu lên, Ánh sáng tỏa ra khắp gian phòng. Thọ cúi xuống lẫm nhầm đọc:
Anh Thọ,
Dung cũng nhìn vào giấy thấy chữ ký thì kêu lên:
— Hà Anh! Cô ta còn gửi thơ cho anh làm gì?
Thọ cũng đoán chừng như thế, khi nhìn qua nét chữ không được sắc sảo:
— Anh được về nhà... tôi mừng lắm! Tôi không biết nói gì hơn là chúc anh mau mạnh,
Chỉ mong anh đừng hiểu lầm tôi. Bao giờ tôi cũng mến anh!
HÀ ANH
Thọ bàng hoàng chưa kịp nói gì thì Dung đã cầu nhầu:
— Hiểu lầm! Con xẩm nầy lộn xộn lắm. Thôi anh đừng trả lời nó. Coi chừng, Năm Quýnh lại kiếm chuyện nữa.
Thọ ngó em với vẻ không bằng lòng:
— Sao em gọi người ta như thế? Bề nào Hà Anh cũng là bạn của em mà.
— Em không làm bạn với hạng đó nữa. Chị ta không thành thật đâu!
Thọ chợt ngó sang nhà Hà Anh. Xuyên qua cửa sổ, chàng thấy nàng đang ngồi dạy các em học ở chỗ bàn tròn. Ánh đèn dầu leo lét không đủ sức sáng cho chàng nhìn rõ mặt Hà Anh trong giờ phút đó.
Dung ngó anh rồi nhìn sang nhà Hà Anh nói:
— Tại Hà Anh mà Năm Quýnh hại anh xuýt chết, anh không nhớ sao? Cô ta còn muốn làm khổ anh nữa?
Thọ ngó em cau mày:
— Anh không bằng lòng thái độ của em. Hà Anh đâu có tội gì? Sao tự dưng em đâm ra hẹp hòi với bạn em dữ vậy?
Dung nói như muốn khóc:
— Em chẳng có bạn nào hết! Em chỉ nhắc nhở anh coi chừng con xẩm đó. Đừng tin bằng lời. Nó không thành thật với mình đâu.
Rồi nàng giận dỗi bỏ ra nhà ngoài. Thọ ái ngại nhìn theo em, nhưng không gọi nàng trở lại. Chàng có muốn cãi vã với Dung vì một chuyện như thế nầy đâu?
Ở nơi nào xa lắm, có tiếng súng lớn nổ vọng về.