Chương 5 (tt)
Thọ vừa trở mình, đã nghe có tiếng thì thầm trước cửa phòng:
— Đừng Dung! Để anh ấy ngủ.
Tiếng của Dung cất lên:
— Được mà chị. Tám giờ rồi. Ảnh đâu có ngủ trễ dữ vậy, chắc tại thuốc của thầy Tư.
Thọ nghe rõ ràng tiếng nói của Mai, chớ không ai khác:
— Cứ để ảnh ngủ mà Dung! Mình còn ở chơi lâu được, không sao? Nghe chị Năm qua báo tin mừng, mình còn muốn đi hồi đêm hôm đó, nhưng bị thiết quân luật má không cho. Coi bộ ảnh bệnh nhiều không Dung?
Thọ xúc động bồi hồi trước tấm chân tình của người con gái đã yêu thương mình. Dung đáp lời Mai:
— Hồi mới về trông ảnh bèo nhèo lắm! Mình mẩy bầm tím hết chị à...
— Trời ơi! Tụi nó khốn nạn quá! Ba em nói tụi thằng Năm Quýnh biết khôn thả anh Thọ ra, nếu không ổng cho tụi nó tù rục xương...
Thọ chợt nghĩ tới những dân lành khác bị Năm Quýnh hãm hại! Phải chi ông Hội dùng quyền thế ‘‘ hạ’’ Năm Quýnh thì dân làng mang ơn ông biết bao nhiêu.
Có tiếng Dung bảo Mai:
— Má em định để anh Thọ khỏe khỏe, dẫn qua bển cám ơn bác trai.
— Ơn nghĩa gì Dung! Ba Mai dặn qua bảo anh Thọ cứ nằm nhà nghỉ cho khỏe đừng lội tới lội lui chẳng ích lợi gì?
Bà Chủ nghe tiếng Mai, từ nhà sau đi lên:
-Kìa cháu! Cháu mới qua hả? Thằng Thọ về hôm qua rồi đó! Thiệt cũng nhờ ơn anh Hội.
Mai đứng dậy chấp tay xá, không dám nói gì nhiều, chỉ vâng dạ theo từng câu hỏi của bà Chủ. Trong khi đó, Dung lẻn vào phòng anh; nàng đã quên câu chuyện đêm qua.
Dung nhìn qua vải mùng thấy anh đã thức thì cự nự:
— Anh! Chị Mai qua thăm anh đó. Nằm hoài sao?
Thọ thấy em đã quên giận nên cười làm lành:
— Chớ anh làm gì bây giờ? Chạy đại ra à? Anh chưa rửa mặt.
Dung lắc đầu:
— Anh kỳ quá! Hừng đông, chị ấy đã tới nhà rồi! Chỉ mến anh như vậy, không thấy sao?
Rồi nàng trở ra gọi Mai:
— Chị... Ảnh thức rồi nè!
Thọ vội vã ngồi lên, không dè cô em gái ‘‘ chơi khâm’’ như vậy? Mai vào đây làm sao chàng đi rửa mặt cho kịp!
Thọ lại nằm xuống chịu trận. Bà Chủ đang nói chuyện với Mai nghe Dung nói Thọ đã thức cũng bước vào thăm con:
— Sao? Đỡ chưa con!
Thọ ngó mẹ đáp:
— Dạ đỡ rồi má...
Thoáng thấy Mai đứng sau lưng mẹ, chàng tươi cười:
— Chào cô Mai!
— Dạ chào anh...
Bà Chủ đưa tay rờ trán con, rồi bảo Mai:
— Nhờ nó uống thuốc gia truyền của thầy Tư đó cháu! Không có thuốc đó, về sau máu đọng lại cũng chết.
Mai nhăn mặt nhìn Thọ với đôi mắt ái ngại âu lo:
— Bây giờ, anh thấy trong mình... sao?
Thọ cười bảo nàng:
— Cũng gần như thường hà cô...
Bà Chủ ngó con rồi ngó Mai nói:
— Thôi cháu ở chợ nghen! Bác còn công việc mê mê ở nhà sau.
Rồi bà bước ra ngoài để Mai ở lại một mình với Thọ. Dung cũng đi mất không thấy trở vào. Mai e lệ cúi mặt nhìn xuống! Nàng thấy rõ mẹ và em Thọ đều có ý định để mình tự do nói chuyện với chàng. Trong lòng Mai cảm kích vô cùng.
Thọ ngó Mai khẽ nói:
— Cô ngồi chơi...
Mai vừa ngồi xuống ghế, chàng đã nói tiếp:
— Thiệt làm phiền bác Hội và cô quá! ‘‘ Tai bay họa gởi’’ gì ở đâu... Tôi định bớt bệnh sẽ qua thăm bác!
Mai lập lại câu nói đã bảo Dung lúc nãy:
— Ba nói anh nên nghỉ cho khỏe, đừng đi nhiều!
Thọ cười rồi không biết nói gì thêm. Mai thấy chàng ít nói quá nên gợi chuyện:
— Hôm anh bị bắt, em có qua đây nữa.
— Tôi có nghe Dung nói lại! Cô tới lui chi cho cực vậy?
Mai ngó chàng cau mày:
— Sao mà cực anh? Em... còn giận mình không giúp anh được nhiều. Nghe anh bị chúng đánh đập, em khổ quá!
Đôi mắt nàng đỏ ửng lên, nàng rơm rớm nước mắt, trông thật dễ thương. Thọ xúc động bồi hồi trước mối tình tha thiết của Mai. Chàng lựa lời nói:
— Thiệt tôi không dè Mai lo cho tôi dữ vậy...
Mai cười bảo Thọ:
— Em còn định qua bót tìm Năm Quýnh nữa anh! Hôm nay mà anh chưa về chắc em đã qua bển rồi.
Thọ kêu lên:
— Cô qua đó sao được! Tụi nó tàn bạo, hung ác lắm...
— Kệ chớ! Bộ nó dám hại em sao? Nói thiệt với anh, em không dè ba vẫn âm thầm lo cho anh. Chớ hôm kia em đã tưởng ổng buông trôi rồi...
Thọ ngơ ngác:
— Cô nói gì tôi chưa hiểu!
— Ờ.. Anh làm sao hiểu được! Ba gặp Năm Quýnh rồi về đây...
Mai im bặt. Nàng thành thật đến độ suýt chút nữa đã nói rõ chuyện cha giận Thọ về vụ Hà Anh. Bây giờ đã lỡ lời biết nói sao đây?
Thọ hỏi tiếp:
— Sao nữa cô?
Mai lúng túng đáp:
— Ba nghe vụ Năm Quýnh thù anh vì... cô xẩm nào đó?
Nàng chỉ tay sang bên nhà Hà Anh và bất ngờ thấy cô gái Tàu đã đang đứng ở cửa sổ nhìn qua. Bốn mắt gặp nhau, hai người cùng quay mặt đi nơi khác.
Thọ hỏi nhanh:
— Ủa! Ai nói cho bác biết chuyện đó?
— Em cũng không rõ! Mà có đúng vậy không anh? Anh với cô xẩm gì đó. Kìa... Cổ đứng ở cửa sổ kìa.
Thọ nhớm mình lên và thấy rõ Hà Anh đang ngó sang phòng mình. Có lẽ nàng cũng đã trông thấy Thọ. Chàng lại buông mình nằm xuống giường, đôi mắt đăm chiêu nghĩ ngợi. Mai đưa mắt nhìn chàng rồi lại hỏi:
— Có đúng vậy không anh? Tại cô xẩm đó mà Năm Quýnh thù oán anh hả?
— Tôi thật không hiểu nữa! Năm Quýnh thù tôi nó đâu có nói ra.
Mai không dè Thọ nói một cách lập lững như vậy! Nàng tưởng đâu Thọ sẽ tỏ rõ thái độ mình bằng cách chống đối quyết liệt với những ai ngờ chàng ‘‘ mê cô xẩm’’ kia! Nhứt là người hỏi đến chuyện đó lại là mình?
Mai ngập ngừng hỏi tiếp:
— Riêng anh, xét lại cử chỉ của mình, chắc anh phải thấy rõ hơn họ chớ! Nghe ba nói hôm nọ, em đã bảo ba: ‘‘ Anh Thọ đời nào lại đi ganh đua với Năm Quýnh vì một con nhỏ bán nước đá!’’
Thọ ngó sửng Mai muốn phản đối câu nói của nàng nhưng xét thấy, sẽ làm buồn lòng Mai nhiều lắm, chàng lại thôi. Dung không hiểu được chàng thì Mai làm sao hiểu nổi. Tự dưng mà mọi người đều ghét Hà Anh, gẫm ra cũng tội cho nàng. Thấy Thọ vẫn lặng thinh, Mai lại hỏi:
— Em nói với ba như vậy có đúng ý anh không?
Thọ không dè Mai lại dồn mình vào cái thế kẹt như thế. Nàng bắt buộc Thọ phải tỏ rõ thái độ trước những lời đồn đãi về chàng và Hà Anh.
Chàng lựa lời đáp:
— Cô hỏi vậy buộc lòng tôi phải bày tỏ quan niệm của mình về tình yêu. Sự thật thì đối với Hà Anh tôi cũng không có lý do gì để khinh thường nàng. Sự giàu nghèo đã thành ra vô nghĩa trước cảnh loạn ly, giặc giã rồi.
Mai như bị tát vào mặt. Nàng choáng váng không còn thấy gì nữa hết. Trời ơi! Nếu vậy thì đúng như lời họ đồn đãi sao?
Thọ lại tiếp:
— Nhưng mà... tôi cũng chưa có ý nghĩ yêu thương Hà Anh, để đến phải bị Năm Quýnh thù hận!
Mai như người chết đuối vớ được cái phao:
— Nghĩa là sao anh?
— Nghĩa là tôi chỉ biết Hà Anh qua Dung thôi. Vì cô ấy là bạn của em nó!
— Chớ anh không yêu?
— Tôi có nói chuyện tình yêu với Hà Anh bao giờ đâu mà bảo rằng yêu! Có cảm tình như đối với những người bạn gái khác thì đúng hơn. Vả lại..
— Sao hả anh?
— Tánh tôi lạ lắm cô à! Tôi không thể yêu một người con gái đang có người khác đeo đuổi! Như hiện tại Năm Quýnh đang mê mệt Hà Anh, dù hắn không có quyền hạn gì, tôi cũng chẳng bao giờ tranh đua với hắn...
Mai thở ra nhè nhẹ, bao nhiêu nỗi uất ức trong lòng đều tiêu tan hết. Vậy là Thọ đã định rõ thái độ của mình. Hai người cùng lặng thinh rất lâu. Thọ bỗng gượng ngồi lên nói:
— Riêng đối với gia đình cô, thật tôi đã làm phiền nhiều quá. Không biết đến bao giờ tôi mới trả hết ơn nầy.
Mai lắc đầu lia lịa:
— Anh đừng nói chuyện ân nghĩa mà! Anh không biết là ba thương anh như thế nào sao? Em thì... em chỉ nghĩ tới cảnh anh bị bắt giữ, bị tra tấn mà khóc hết nước mắt.
Nàng nghẹn ngào không nói hết câu. Thọ sững sờ trước lối tỏ tình đột ngột đó! Chàng xúc động không cầm lòng được, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mai:
— Cô Mai.
Mai nhoài mình tới rồi gục đầu vào ngực Thọ:
— Anh.
Thọ đưa tay ôm lấy vai Mai, nỗi tình khó tả. Sự yêu thương tự dưng tràn ngập tâm hồn chàng. Mai ôm chặt lấy Thọ, lòng yêu thương chất chứa bấy lâu bây giờ mới được toại nguyện. Nàng nghẹn ngào:
— Em... tưởng không bao giờ anh yêu em hết.
Thọ ôm chặt Mai hơn mà thốt ra những câu mà chàng không kịp nghĩ suy:
— Sao Mai lại nghĩ thế? Tấm lòng của Mai đối với tôi đã làm tôi cảm kích vô cùng. Mai chẳng nệ hà gì cả...
Mai ngước lên đưa tay che miệng chàng, nói nhỏ:
— Đừng nhắc chuyện đó nữa anh. Anh chỉ cần biết là em yêu anh từ lâu lắm rồi.
Chưa bao giờ Thọ được hưởng phút giây êm ái như thế! Chàng nâng càm Mai lên hôn nhẹ vào môi nàng rồi hỏi:
— Từ bao giờ hả em?
Mai xấu hổ vì chiếc hôn đầu tiên mà nàng không chờ đợi, nên cúi mặt đáp:
— Lâu lắm rồi…
Nhìn thấy đôi tai nàng đỏ bừng vì e thẹn, Thọ càng yêu thương hơn. Chàng hỏi nhỏ:
— Lâu mà bao giờ?
Mai ngẩng lên đáp:
— Ngay buổi chiều em ngồi câu cá trước nhà, anh đi học trên tỉnh về, đứng dừng lại hỏi em đó...
— Lâu thế kia à?
Mai gật đầu:
— Ờ... Lâu chớ... Sáu bảy năm rồi!
Thọ cười:
— Hồi đó em còn bé tí ti, nào đã biết gì?
Mai gượng ngồi dậy, làm bộ mặt giận:
— Hổng giỡn với anh đâu? Anh không tin thì thôi! Hồi đó người ta 16 tuổi rồi chớ nhỏ gì nữa...
Thọ lại kéo nàng vào lòng:
— Thôi mà em. Anh nói chơi mà.
Mai được thể đứng phắc dậy, xô Thọ ra. Chàng bị trúng nhầm mấy chỗ đau kêu lên:
— Ái cha...
Mai sực nhớ ra người yêu vừa bị tra tấn nên ân hận ngồi xuống ngay:
— Anh... Em xin lỗi! Trời ơi em quên.
Thọ cười nắm lấy tay nàng, lắc đầu:
— Không sao? Nhưng em đừng giận anh nữa nghen.
Mai gật đầu:
— Em đâu dám giận anh!
Có tiếng Dung cười nói:
— Coi vậy phải được hông!
Mai hết hồn đứng phắc dậy, ngó thấy Dung thì bẽn lẽn chạy tới:
— Dung... Hồi nãy giờ đi đâu? Bỏ người ta một mình hà?
Dung ranh mảnh chỉ Thọ:
— Một mình sao được? Hai mình chớ. Còn ảnh nữa chi?
Mai phát mạnh vào vai bạn:
— Hổng giỡn à nghen. Cứ phá hoài!
Dung cười, xoa xoa bên vai:
— Ai giỡn! Chuyện thiệt mà cũng đánh người ta! Bây giờ hai người phải ‘‘kiến’‘ cho em cái gì đi. Nhờ em mà không trả ơn không được đâu!
Thọ chỉ cười không nói gì. Riêng Mai, xấu hổ đến đỏ cả mặt mày. Nàng không biết làm sao liền gọi Thọ:
— Kìa anh! Coi Dung kia...
Dung bĩu môi:
— Cha! Chưa chi đã muốn lên mặt chị rồi hả? Đừng hồng ăn hiếp cô em nầy! Anh Thọ còn sợ tôi nữa là chị?
Mai không biết làm sao nói lại Dung, đến bên Thọ ngồi xuống:
— Anh... Cô Dung ăn hiếp em kìa.
Dung cười phá lên, trong lúc Thọ nắm lấy tay Mai nói:
— Em lo gì? Đến phiên cổ thì mình phá lại.
Nước chảy ở đâu cũng tới mà.
Mai kêu lên:
— Ờ phải rồi.
Dung ngó hai người:
— Chờ để phá hả? Còn lâu...
Tiếng cười của ba người lại vang lên.