Chương 6
HÀ Anh gỡ tay Năm Quýnh ra, ngồi lui lại một chút.
Đêm đã khuya lắm rồi, bốn bề im lặng, chỉ nghe về phía cuối xóm, tiếng chó sủa rời rạc lẻ loi. Hai người lính bạt-ti-dăn đang ngồi ở ngoài hè canh chừng cho Năm Quýnh, thỉnh thoảng lại đập muỗi bèm bẹp. Ban Phánh nằm ở phòng trong với mấy đứa con nhỏ. Chúng đã say ngủ, nhưng ông vẫn còn thao thức ngó lên nóc mùng, tai lắng nghe từng tiếng động trong nhà. Năm Quýnh tới hồi nào, gọi Hà Anh mấy tiếng, dặn hai tên bạt-ti-dăn gì đó ông đều nghe rõ mặc dù không hiểu. Tuy nhiên, ông vẫn nằm lặng thinh vì ông đã muốn như vậy! Ông hứa gả Hà Anh cho Năm Quýnh vì hắn đối xử quá tốt với ông.
Tiền bạc, á phiện hắn trao cho ông không bao giờ tính. Vả lại hắn cũng thuộc vào tay quyền thế nhứt nhì ở trong làng; cho Hà Anh về với hắn có lẽ đời con gái của ông sẽ đỡ khổ hơn hiện tại. Thấy con cứ phải đi gánh nước, đi vác nước đá từ dưới đò lên, phải cười cợt với đủ hạng người để bán từng ly nước đá lấy năm cắt, một đồng, ông xót xa lắm. Thôi thì gả chồng cho nó! Thằng kia có tiền của, quyền hạng, kể ra cũng nhẹ tấm thân. Ông thì chắc chắn sẽ có tiền hút mà đám em của nó cũng có người lo. Ban Phánb nằm đêm, gát tay lên trán, nghĩ đến cái tuổi già cận đại của mình mà thêm ngao ngán.
Ối! Đến cái từng tuổi này rồi, cũng chẳng cần danh giá gì nữa. Thật sự thì danh giá là hồi nào kìa, chớ bây giờ còn mong gì? Chính ông đã đốt danh giá gia đình hằng tháng hằng năm bằng ngọn đèn dầu phộng.
Bên kia vách lá Năm Quýnh thủ thỉ:
— Sao vậy hả em? Đêm hôm nọ, em đã hứa gì với anh?
Hà Anh ngồi rút hai chân lên, hai tay bó gối, vẻ mặt lạnh lùng. Nàng còn biết nói gì thêm nữa? Nỗi đau đớn xót xa như tràn ngập trong lòng. Trời ơi! Cuộc đời nàng từ đây về sau mãi mãi, thuộc quyền sở hữu của tên nầy sao? Hắn yêu thương nàng tha thiết lắm, nàng muốn gì hắn cũng chiều theo, nhưng cứ nhìn bộ mặt nhăn nhăn, nhở nhở của hắn nàng đã ghê tởm. Năm Quýnh chợt đứng lên:
— Vậy ra em đã gạt anh! Đêm hôm trước em hứa hẹn đủ điều để ‘‘ thằng chó’’ đó được thả ra, rồi thôi, phải không? Em lầm lắm và đừng chọc giận anh nghen. Thằng đó vẫn còn nằm trong tay anh mà, muốn bắt nó lại lúc nào mà không được.
Hà Anh ngước nhìn lên với vẻ sửng sốt:
— Thầy Năm! Có gì mà thầy thù người ta dữ vậy?
Năm Quýnh cười nhạt:
— Bất cứ ai ở trên đời nầy, trêu vào tay tôi là tôi hạ hết! Năm Quýnh nầy chưa biết sợ thằng nào cả.
Rồi hắn lườm lườm ngó Hà Anh:
— Em yêu nó hả? Được rồi... Tôi sẽ không bắt nó đâu, nhưng vài hôm nữa em sẽ thấy xác nó trôi bập bều trên sông nầy.
Hà Anh sợ thất thần:
— Thầy Năm... Thầy đừng nói vậy, thấy ghê quá hà.
Hà Anh đã nắm lấy tay Năm Quýnh lúc nào cũng không hay. Tên thông ngôn để ý từng cử chỉ của nàng, nên ngồi sát xuống ôm lấy nàng, miệng vẫn tiếp tục nói:
— Nầy... Nói dong dài em đâu có thấy! Ngay bây giờ anh dư sức tung qua nhà nó một trải lựu đạn. Xếp Jean có biết cũng chẳng làm gì anh được nữa. Một ngàn thứ chết dành cho nó, bởi vậy anh đâu có ngại thả nó ra.
Hà Anh co rúm người lại trong vòng tay Năm Quýnh. Chưa bao giờ nàng thấy cuộc đời khốn nạn hơn. Nàng nghĩ tới Thọ, giờ phút nầy chắc đang say ngủ trên giường có biết đâu nàng đang trải qua một khúc quanh đau đớn nhứt trong đời. Đêm hôm trước, vì sinh mạng của Thọ nàng đánh liều ngồi yên cho Năm Quýnh vuốt ve, nỉ non lời ong bướm. Nàng để yên cho hắn ôm lấy nàng và nói lên những lời không thật:
— ‘‘ Đâu phải em không yêu thầy Năm, nhưng mà em chỉ yêu thương trong lòng. Thầy Năm phải biết chớ... Người Tàu sâu kín lắm thầy Năm...’’
Năm Quýnh sướng muốn điên lên trước những lời tỏ tình đó. Hà Anh thừa dịp đã bảo anh ta:
— ‘‘Họ nói... tại thầy Năm nghi ngờ em thương cậu Thọ, nên mới bắt cậu ấy hả?’’
Năm Quýnh gật đầu bảo nàng:
— ‘‘ Đúng vậy! Bao nhiêu đó Hà Anh cũng biết tôi yêu thương đến độ nào? Tôi sẽ diệt hết những đứa gắm ghé Hà Anh’’.
Hà Anh lắc đầu, gượng cười với hắn:
— ‘‘Thầy Năm lầm rồi! Bắt người đó là bậy!’’
— ‘‘ Sao mà bậy?’’
— ‘‘ Vì tôi có thương yêu anh ta đâu?’’
— ‘‘ Hả? Tôi thấy rõ hai người cười cợt với nhau mà’’.
Hà Anh đã làm bộ mặt giận:
— ‘‘Tại thầy Năm không biết chớ. Cậu Thọ sắp làm rể nhà ông Hội Đồng! Hồi sáng cô ấy có qua nhà thăm nữa đó’’.
Năm Quýnh chợt nhớ tới Mai thì thích ý vỗ tay đánh bép một cái:
— ‘‘Trời đất ơi! Tôi nhớ rồi. Hèn gì lão Hội Đồng đi lo cho thằng đó dữ!’’
Hà Anh được thế nói luôn:
— ‘‘ Bây giờ thăy Năm đã hiểu lòng dạ của em rồi! Thôi thầy Năm cũng đừng bắt oan người ta. Thả họ ra em mới yên tâm được...’’
Do đó mà Thọ được thả ra sau khi đã làm tờ cam kết mình không bị đánh đập, tra tấn gì ráo. Riêng ông Hội Đồng lại tưởng nhờ cái oai của mình mà Thọ được về nhà, bình yên vô sự! Cả nhà bà Chủ và luôn Thọ nữa đều thấy mình mang ơn ông Hội, chớ đâu ai nghe được những lời trao đổi giữa Năm Quýnh và Hà Anh trong đêm khuya.
Nhưng bây giờ, trước vẻ mặt thiếu niềm nỡ, cử chỉ kém khả ái của Hà Anh, Năm Quýnh đã ngờ là mình bị gạt. Hắn nêu ra một loạt hành động đe dọa, khiến cô gái kia hoang mang và không còn nghĩ đến phương cách chống cự lại hắn nữa.
Năm Quýnh hôn lên má nàng, nói nhỏ:
— Em phải biết chưa có cô gái nào ở trong làng nầy mà anh chịu cực khổ như em vậy? Giờ nầy anh dám lẻn ra đây, bộ em tưởng dễ dún gì sao?
Hai tay hắn siết chặt, khiến Hà Anh giựt mình trấn tỉnh lại được. Nàng nắm lấy tay Năm Quýnh nói:
— Thầy Năm! Chẳng lẽ mình lén lút như vầy sao? Bề nào thầy cũng nghĩ đến tiếng tăm của em trong làng chớ! Thầy làm vậy, dân làng họ khinh em chết.
Năm Quýnh biết con nhỏ nầy muốn nắm phần chắc nên gãi đầu đáp:
— Ờ... thì anh cũng định bàn với ba em cưới hỏi gì chớ.
Hắn nói thế chớ làm sao mà cưới hỏi. Vợ hắn đã năm con rồi, nhưng hắn còn để ở nơi khác đó thôi! Đám cưới rình rang, vợ hắn hay được thì hỏng hết.
Hà Anh thừa dịp đó hỏi luôn:
— Bao giờ hả thầy Năm? Mình chính thức cưới hỏi người trong làng sẽ không cười chê em.
Năm Quýnh là tay nhiều thủ đoạn, đã từng quen với chuyện ‘‘ hái mận bẻ đào’’, nên dễ gì hắn lầm kế hoãn binh của Hà Anh. Cô ta đang nằm trong tay hắn với sự đồng ý của Ban Phánh thì đời nào hắn ngồi yên nói chuyện cho tới sáng? Năm Quýnh vụt ôm choàng lấy Hà Anh, hôn lên môi nàng. Thiếu nữ xô hắn ra, cố chống trả mãnh liệt, nhưng sức nàng yếu hơn, một lúc đã lịm dần trong tay hắn. Nàng biết mình có kêu cứu cũng vô ích vì cha nàng đã một lòng với kẻ phá hoại đời nàng! Xóm giềng hay biết chuyện nầy lại càng nhục nhã hơn, Hà Anh cắn răng tuông dầm nước mắt. Tự nhiên nàng nghĩ tới Thọ, đến hôm nào mới biết nhau, chàng đàn cho nàng hát bản ‘‘ Mùa Xuân và Tuổi Trẻ’’.
Bên ngoài hai tên lính bạt-ti-dăn vẫn ngồi gát! Thỉnh thoảng chúng lại đập muỗi bem bép. Ban Phánh trở mình quay mặt vào trong. Ông đâu có điếc mà không nghe những chuyện đã xẩy ra ở bên kia phòng của con gái. Nhưng ông vẫn làm ngơ. Ông nhủ thầm:
— ‘‘ Cái đời con gái sớm muộn rồi cũng đi đến chỗ đó thôi!’’
Ở một nơi nào đó tiếng súng vọng lại đì đùng...
Ông Hội Đồng cười ha hả, khi nghe Thọ kể lại vụ Năm Quýnh thả chàng ra, còn bắt làm tờ cam kết không bị đánh đập gì hết. Ông nói:
— Vậy là nó khôn đó cháu! Nếu không bác cho tù rục xương, luôn cả thằng Xếp bót. Nó bắt cháu không có giấy tờ gì hết mà. Tại mình hiền, bỏ qua cho nó đó. Nếu không bác báo cho Chủ tỉnh...
Nhưng ông không nói hết câu được vì tự thấy ngượng ở trong lòng. Sáng hôm nọ, qua bên bót gặp Năm Quýnh rồi, ông cũng tự biết hắn chẳng sợ gì ông hết, bởi lẻ ở trong vùng hẻo lánh xa xôi nầy, có cây súng trong tay thì muốn làm vua, làm chúa gì cũng được. ‘‘ Nhà nước’’ còn bận bao nhiêu chuyện khác, muốn xét xử tới vụ hống hách của một tên thông ngôn cũng còn lâu! Riêng bà Hội và Mai thì rất hãnh diện về quyền lực của ông Hội ở trong làng nầy. Bà Chủ và cả Thọ cũng đều tưởng lầm mình mang ơn ông Hội. Cuộc ‘‘hàn huyên ơn nghĩa’’ cứ kéo dài rồi bà Hội mời bà Chủ và Thọ ở lại dùng cơm trưa luôn thể.
Thọ chờ lúc ông Hội hơi mệt, mới xin phép ra sau vườn chơi. Chàng có ý muốn tìm Mai để nói chuyện. Sau lần tỏ tình hôm nọ, hai người không gặp lại nhau lần nào nữa. Chàng thơ thẩn qua mấy liếp dừa, đi sâu vào vườn quít, nhớ lại hôm nào hai người đã dắt nhau ra đây: Những cảm giác đầu tiên lúc mới trở về gặp lại Mai ở trong khu vườn nầy. Chàng thấy Mai lớn hẳn lên và cảm tình đối với mình vẫn tha thiết. Có tiếng ‘‘hù’’ trong bụi cây khiến Thọ giựt mình, kêu lên:
— Kìa em...
Mai nhí nhảnh hiện ra, mỉm cười hỏi:
— Anh đi đâu vậy?
Thọ liếc mắt nhìn quanh rồi đáp nhỏ:
— Anh đi tìm em!
Mai cúi mặt má ừng hồng, vừa sung sướng vừa e thẹn. Chưa bao giờ nàng cảm thấy hạnh phúc hơn. Nàng yêu Thọ và chỉ mỗi một mình Thọ, từ bao nhiêu năm nay. Bây giờ, mới hiểu chàng cũng yêu thương mình. Xem chừng đôi bên gia đình cũng đồng ý cho hai người kết hôn với nhau! Thế thì còn gì đáng lo nữa. Bỗng dáng cô gái Trung Hoa đã làm cho nàng khổ sở mấy đêm dài cũng đã tan nhòe đi sau chiếc hôn đầu tiên của Thọ.
Thấy Mai có vẻ thẫn thờ, Thọ hỏi ngay:
— Có chuyện gì không em? Sao em không được vui vậy?
Mai ngó chàng mỉm cười:
— Đâu có gì?
— Hay là em không muốn anh đi tìm? Vậy anh trở vô nhà đó.
Chàng dứt lời quay mặt đi. Mai nắm chặt tay chàng kêu lên:
— Kìa anh... Sao em lại không muốn? Anh kỳ quá hà...
Rồi nàng bỏ chạy về phía cuối vườn. Thọ đuổi theo sau. Đến gần bờ tre thì Mai ngồi thụp xuống trên đám cỏ. Thọ lỡ trớn té ngồi bên cạnh nàng, thở hào hễn.
Mai cười vang lên:
— Chạy một chút cũng mệt! Thanh niên thành thị có khác.
Thọ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng như ngà thì chỉ nghĩ đến chiếc hôn. Tuy nhiên, chàng không dám hôn Mai ở giữa vườn, sợ có ai nhìn thấy thì nguy hiểm vô cùng. Thọ nắm lấy tay Mai và đắm đuối nhìn nàng. Thiếu nữ chừng như hiểu được ý nghĩ của chàng nên cúi mặt nhìn xuống, đôi má ửng hồng. Hai người im lặng rất lâu. Đột nhiên Mai ngó chàng bậm môi rồi hỏi:
— Làm gì ngó ‘‘người ta’’ dữ vậy? Ghét lắm hả?
Thọ không cầm lòng được xích tới, ôm choàng lấy vai nàng:
— Ờ... Ghét lắm! Muốn cắn môi em thôi.
Mai mắc cở đứng phắc dậy:
— Không giỡn với anh đâu! Anh xấu quá hà. Em đi vô...
Thọ nhoài mình tới chụp lấy chân nàng kéo lại. Mai ngã nhào lên mình Thọ, cười sung sướng...
Trong khi đó ở nhà trong, bà mẹ Thọ đã bắt đầu đề cập tới chuyện hôn nhân của đôi trẻ, việc nầy bà đã có nói qua với bà Hội một lần khi Thọ còn học ở Sài gòn. Bà có ý đó vì muốn cưới vợ cho Thọ để cầm chân chàng ở nhà luôn. Hôm qua, nghe Dung kể lại việc Thọ và Mai đã tỏ tình với nhau rồi, bà lại càng muốn tính gấp chuyện hôn nhân.
Hồi đi qua đây, bà cũng có hỏi Thọ:
— ‘‘ Con có định cưới Mai khôhg?’’
Thọ biết là Dung đã thóc mách với mẹ nên đáp nhỏ:
— ‘‘Dạ tùy mẹ định!’’
Bà Chủ cười:
— ‘‘Tôi còn định gì nữa! Cô cậu đã tỏ tình với nhau rồi, tôi không hỏi chính thức để anh chị Hội chê nhà mình không biết dạy con. Hôm nay qua đó má ‘‘đánh tiếng’’ luôn cho con. Chỗ gần gũi không cần mai dong làm chi...’’
Thọ chỉ cúi đầu vâng dạ!
Bà Hội vừa têm trầu đưa qua bà Chủ, ngó thấy dáng điệu trịnh trọng của bà kia thì biết ngay có chuyện quan hệ. Bà Chủ bắt đầu:
— Thưa chị! Chỗ cùng làng, cùng xóm với nhau, tôi xin chị cho miễn cái chỗ mai dong, để được thưa một chuyện...
Bà Hội tươi cười nói:
— Chỗ chị em mình, hai nhà càng ngày càng gần nhau tôi mừng lắm! Chị đừng ngại gì cả.
Được lời như mở tấc lòng, bà Chủ tiếp:
— Dạ... Cũng không có chuyện gì ngoài vụ hai cháu nó. Tôi định thưa với anh chị cho đánh tiếng hỏi cháu Mai cho Thọ. Nếu anh chị có lòng thương cháu nó ở nhà.
Bà Hội Đồng ngồi yên, chờ bà Chủ dứt lời, mới nói:
— Chị cũng rõ là vợ chồng tôi đều thương cháu Thọ! Nếu không, đời nào ổng chịu cực, chịu khổ vì cháu nó như vậy!
Bà Chủ vâng dạ rồi đáp:
— Thiệt chớ! Lần nầy, không có anh Hội, chẳng biết Năm Quýnh nó còn đày đọa con tôi làm sao nữa.
Rồi bà nhìn qua cửa sổ, ngó thấy ông Hội đang chỉ chỏ, bày biểu cho mấy người làm công mốc mương, đắp liếp vườn.
Bà vụt hỏi:
— Chị nghĩ xem tôi có nên thưa qua câu chuyện đó với anh Hội ngay bây giờ không?
Bà Hội cười nói:
— Khỏi mà chị! Nói thiệt với chị, chuyện đó chị em mình đã nói với nhau một lần rồi. Chầu xưa tôi có về bàn với ông. Bây giờ, cứ để coi ngày, coi tuổi rồi xem giờ lành tháng tốt làm lễ hỏi cho tụi nó đã. Xem bộ hai đứa cũng thương nhau mà...
Bà Chủ gật đầu cười:
— Dạ! Cũng bị vậy mà mình nên tính sớm cho phải.
Bà Hội cũng mỉm cười thân mật.
Lễ hỏi của Thọ và Mai cử hành trong sự vui mừng của hai họ. Trong làng, ai ai cũng nhìn nhận ông bà Hội làm suôi với bà Chủ thật là hợp. Đúng là chỗ ‘‘ môn đăng hộ đối’’ với nhau. Người vui mừng hơn hết có lẽ là Dung! Nàng quá hồn nhiên, nên không thể hiểu được những bí ẩn của lòng người. Chính vì thế nàng đâu thấu được nỗi khổ tâm của Hà Anh trong những ngày anh nàng bị bắt. Dung cứ đinh ninh cô ta là người bạc nghĩa, không chút lòng thương đối với anh nàng, trong khi Thọ đã bày tỏ cảm tình tha thiết với cô ta. Mấy lúc gần đây, Dung để ý thấy Năm Quýnh lui tới nhà Hà Anh hằng đêm nên càng khinh rẻ cô gái Tàu đó... Nàng mong đôi bên gia đình làm đám hỏi cho Thọ và Mai càng sớm càng tốt. Dung muốn bẻ mặt Hà Anh, để cho cô ta biết rằng Thọ đủ sức cưới một người hơn cô ta thập bội. Ngay trong ngày đám hỏi của Thọ, mấy lần Dung bắt gặp Hà Anh lén nhìn qua cửa sổ. Bao nhiêu đó cũng đủ cho nàng thỏa dạ lắm rồi.
Sáng sớm hôm nay, Thọ còn đang ngủ mơ màng thì Dung đã vào phòng đánh thức chàng dậy:
— Anh... Anh Ba!
Thọ trở mình mở mắt hỏi:
— Gì vậy Dung?
— Anh thức dậy đi. Em nói chuyện nầy cho anh nghe...
Giọng nói của Dung rất hí hởn, như có gì vui lắm. Thọ ngạc nhiên hỏi tiếp:
— Mà chuyện gi vậy?
Dung mở cửa sổ phòng anh rồi bảo Thọ:
— Anh ngồi dậy đi. Kìa, ngó xem.
Thọ chưa biết chuyện gì, nhưng cũng ngồi thẳng lên nhìn. Chàng thấy Hà Anh đang lui cui chất mấy thùng la-ve, nước cam lên, trông có vẻ mệt nhọc lắm.
Mấy tháng nay, chàng không có dịp nói chuyện với Hà Anh. Hễ ngó thấy chàng là nàng lẩn trốn ngay. Bởi vậy mà Thọ không bao giờ nhìn nàng được lâu.
Dung khẽ hỏi anh:
— Anh thấy gì lạ không?
Thọ lắc đầu:
— Hà Anh chớ ai mà lạ? Em thiệt! Muốn phá giấc ngủ của anh hả?
Dung chắc lưỡi ngồi xuống bên anh:
— Thì Hà Anh đó! Anh nhìn kỹ chưa?
— Em kỳ quá hà! Hà Anh thì anh còn lạ gì nữa mà phải nhìn kỹ. Muốn gạt anh hả? Để Mai qua đặng mét à?
Dung nói nhanh:
— Không phải vậy? Em muốn nói cho anh nghe chuyện nầy. Cả tháng nay họ đồn đãi dữ lắm.
— Chuyện gì?
Dung cất giọng nhỏ hơn:
— Hà Anh... có chửa hoang.
— Trời đất!
— Kìa thì anh ngó bộ điệu Hà Anh coi, có đúng như người ta nói không?
Thọ bất nhẫn lắm, nhưng cũng chăm chú nhìn Hà Anh. Nàng mập hơn trước và có vẻ mệt nhọc trong khi làm việc. Thế thôi! Nhìn thoáng qua làm sao hiểu được gì hơn. Thọ bảo em:
— Anh thấy cô ta cũng như thường! Miệng đời độc ác lắm em đừng nên tin.
Dung bĩu môi nói:
— Em chắc có thiệt quá anh! Ai chớ cô nầy dám lắm? Em gặp Năm Quýnh ở bên đó, ban đêm hoài hà!
Thọ cau mày bảo em:
— Dù gì Hà Anh cũng từng là bạn thân của em. Em chớ nên nói vậy.
— Con nhỏ đó không có tình nghĩa gì đâu anh. Em ân hận đã xử sự rất tốt với cô ta. Tàu mà anh không biết sao? Máu buôn bán của họ dữ lắm.
Thọ lắc đầu bảo em:
— Thôi Dung! Mình không chơi thân với Hà Anh nữa thì thôi, đừng nên xăm xoi chuyện riêng tư, cứ nhớ là mình đã từng thân thiết với cô ta!
Dung vẫn chăm chú nhìn Hà Anh. Đột nhiên cô gái Tàu quay vụt lại ngó nàng. Dung giựt mình cúi mặt, nhưng nàng cũng thoáng thấy Hà Anh nhếch miệng cười. Dung nhủ thầm:
— ‘‘Bộ mặt đó muốn làm quen lại mà. Khỏi đi…’’
Nhưng thật sự trong lòng Dung không hiểu vì sao mình ghét Hà Anh và tuyệt giao với cô ta? Chính Hà Ahh đã bảo nàng trong đêm hôm Thọ bị bắt: ‘‘ Nghe anh Thọ bị nạn tôi cũng buồn lắm đó Dung’’. Không căn cứ vào đâu cả, nhưng nàng lại cho là cô ta nói láo. Và người mà đã không thật rồi thì Dung ghét lắm!
Thọ đột nhiên thấy em nhìn xuống, liền hỏi:
— Gì vậy em?
Dung đáp nhỏ:
— Hà Anh... Cô ta ngó thấy mình rồi.
Thọ cười:
— Lảng chưa? Ai biểu dòm lén người ta chi, rồi mắc cở...
Dung đấm vào vai anh, bậm môi nói:
— Anh kỳ quá hà!
Rồi nàng lại ngẩng đầu lên, ngó qua cửa sổ. Bên kia, Hà Anh đã vào buồng thay áo ra khỏi nhà, đôi mắt ngó thẳng vô cửa sổ phòng Thọ.
Dung lại phải nhìn đi nơi khác. Nhưng nàng bỗng kêu lên:
— Anh Ba! Bộ Hà Anh muốn vô nhà kia! Đúng rồi...
Dung đứng lên, có vẻ lúng túng, khi nghe tiếng Hà Anh gọi:
— Dung ơi! Dung...
Đã mấy tháng qua rồi, hai người gần như không nói chuyện với nhau nữa. Đột nhiên, Hà Anh qua tìm, Dung không mất bỉnh tĩnh sao được? Nàng hỏi Thọ:
— Làm sao anh?
Thọ cũng đang ngạc nhiên trước thái độ của Hà Anh, nhưng cười đáp:
— Cô ta qua thăm, thì em phải tiếp chớ sao?
Dung ngập ngừng đáp:
— Em... không muốn tiếp.
Thọ lắc đầu nói:
— Xét cho cùng, Hà Anh chẳng lầm lỗi gì với mình. Tại em khe khắt thái quá!
— Em ‘‘ khe khắt’’ làm sao?
— Đúng ra cũng không phải khe khắt, nhưng em đã xem Hà Anh như em, ngược lại cô ta không đối xử được như thế, nên em phiền giận...
— Có lẽ vậy!
— Đó là tại tính người Dung à! Việc chi em phải để tâm cho buồn lòng nhau. Vả lại Hà Anh cũng có đến thăm lúc anh bị bắt mà. Ở trên đời đâu phải ai cũng giống ai? Mỗi người biểu lộ tình cảm một cách khác.
Dung vẫn không thôi giận hờn:
— Tại sao cô ta yêu thằng Năm Quýnh mà giấu mình?
Thọ vã nhẹ vào má em cười:
— Cô nầy lạ thật! Yêu đương là quyền của người ta, đâu cấm cản được.
— Dĩ nhiên như vậy rồi, nhưng sao lại làm bộ nói ‘‘ không yêu’’.
Dung trề môi thật dài khi nói ra hai tiếng đó. Thọ đáp:
— Mai kia.. em có yêu ai, mới hiểu tại sao phải giấu giếm chuyện riêng tư của mình.
Dung đứng lên, hất mặt về phía anh:
— Còn lâu!
Tiếng Hà Anh lại cất lên bên ngoài:
— Dung ơi! Dung...
Thọ rầy em:
— Sao không ra tiếp cổ đi?
Dung cúi mặt lắc đầu:
— Em không tiếp. Em đã nói với anh rồi mà.
Thọ đứng lên nói:
— Được rồi! Cô không tiếp thì tôi thay mặt cô.
Dung ngước lên toan cản anh thì Thọ đã ra khỏi phòng. Dung ngồi phịch xuống giường với vẻ bực tức. Trong khi đó, Thọ đã ra tới ngoài sân. Hà Anh ngó thấy chàng thì lúng túng cúi chào. Thọ làm ra vẻ tự nhiên hỏi:
— Hà Anh! Lâu quá mới được gặp cô. Mời cô vào.
Chàng mở cổng rào, Hà Anh có vẻ lưỡng lự rồi mạnh dạn bước vào trong sân. Nàng nhìn quanh, hỏi Thọ:
— Chị Dung đâu hả anh?
Thọ đành đáp:
— Chắc nó chạy đâu phía sau vườn.
Rồi chàng đưa Hà Anh vào phòng khách, mời ngồi ở ghế salon, nhưng nàng bẽn lẽn ngồi ở đi văn. Hà Anh hỏi Thọ:
— Chắc chị Dung... không muốn gặp mặt em nữa phải không anh?
Thọ lúng túng đáp:
— Đâu có. Em nó bận việc gì đằng sau đó mà.
— Không! Em biết... Bây giờ chị Dung khinh khi em lắm, thấy mặt cũng không muốn nhìn. Lúc nãy, em thấy chị ấy đứng ở cửa sổ phòng anh, em mới qua đó. Em muốn được nói chuyện với chị ấy, sợ rồi không còn gặp nhau được nữa.
Thọ hỏi nhanh:
— Sao vậy? Bộ Hà Anh tính đi xa hả?
Hà Anh cười đáp:
— Dạ... cũng không xa gì? Chắc em về chợ Vĩnh Long ở. Chừng đó cũng khó mà gặp nhau!
Thọ cũng nghe xốn xang trong dạ, mặc dù mấy tháng qua, chàng không còn nghĩ ngợi gì đến Hà Anh nữa. Chàng hỏi:
— Vậy là bên nhà dọn về chợ hết sao?
Hà Anh ấp úng:
— Dạ cũng còn đang tính! Riêng em thì đã chắc chắn rồi. Bởi vậy mà em muốn từ giã chị Dung lần chót. Chị ấy có ghét bỏ gì em, lúc xa rồi chắc cũng xí xóa cho nhau.
Dung ngồi ở trong phòng Thọ, nghe rõ từng lời nói của Hà Anh. Sự phiền giận trong lòng nàng tự dưng tiêu tán hết! Mấy năm trời sống bên nhau, nàng và Hà Anh đã tâm sự với nhau rất nhiều chỉ vì phiền giận một chút mà tuyệt giao. Bây giờ, Hà Anh sắp dọn về tỉnh rồi, có giận nhau cũng chẳng ích gì? Dung đứng lên toan bước ra ngoài thì chợt nghe Thọ nói:
— Để tôi gọi Dung nghen?
Tiếng Hà Anh cất lên:
— Thôi anh à! Em đành là không gặp Dung vậy. Chị ấy ‘‘hẹp hòi’’ quá, em còn gặp gỡ làm chi nữa. Có gặp chị ấy cũng chẳng nói được gì? Dung làm sao cảm thông được hoàn cảnh của em.
Thọ ngó Hà Anh chưa hiểu nàng muốn nói gì? Thiếu nữ liền tiếp:
— Vả lại... Em đến đây hôm nay, cốt ý nhờ Dung một chuyện, nhưng đã gặp anh rồi thì thôi.
Thọ hỏi:
— Vậy ra Hà Anh muốn gặp tôi? Có chuyện gì không?
Người thiếu nữ Trung Hoa ngó xuống đất, ngón chân cái dí dí xuống nền nhà không đáp. Thọ vẫn quan sát thái độ của cô ta, chưa hiểu được ý Hà Anh. Thiếu nữ khẽ thở dài, mỉm cười buồn bã:
— Bây giờ... Chuyện gì cũng trễ hết rồi phải không anh?
Thọ càng ngơ ngác hơn:
— Hà Anh muốn nói chi?
— Em nói... Em muốn nói việc gì cũng vậy... như tình bạn giữa em và Dung, có muốn nối lại cũng đã trễ lắm rồi! Dung đã nghĩ không phải về em quá nhiều. Em có nói sự thật, chưa chắc Dung đã tin.
Thọ nhìn Hà Anh thấy nàng rơm rớm nước mắt thì xúc động bồi hồi. Tại sao nàng lại khóc?
Luyền tiếc mối tình bè bạn với Dung ư? Chưa hẳn là như vậy! Chàng có cảm giác Hà Anh đã nói trớ đi, chớ không phải trong lòng đang nghĩ về Dung.
Thiếu nữ chợt lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ để lên bàn. Thọ ngơ ngác nhìn nàng. Hà Anh ngập ngừng cất tiếng:
— Đây là... món quà mọn của em gởi mừng anh. Chắc đến đám cưới của anh, em sẽ không còn ở đây nữa! Lúc nẫy em định gởi cho chị Dung, nhờ chị trao lại cho anh, nhưng chị ấy đã không còn muốn gặp em nữa biết làm sao?
Thọ ái ngại bảo Hà Anh:
— Cô... thiệt! Cô bận lòng làm gì chuyện đó? Tôi vẫn chưa hiểu sao cô không muốn ở đây nữa?
Chưa bao giờ Thọ thấy mình lúng túng hơn. Chàng có cảm tưởng việc Hà Anh lên chợ, phần lớn có liên quan đến mình. Chàng muốn hiểu rõ tâm trạng của nàng nhưng chẳng biết phải làm sao?
Hà Anh nhìn chàng chớp lia đôi mắt rồi nói:
— Dạ... ý ba em muốn về chợ ở... cho mấy em nó đi học. Riêng em... Sao ở làng nầy bây giờ buồn quá anh à?
Thọ gượng cười:
— Sao mà buồn hả cô?
Hà Anh nhìn ra trước sân nhà Thọ. Mấy con chim bồ câu đang đủng đỉnh bước đi trong nắng. Một con chó sủa gâu gâu, đuổi bóng mình dưới sân làm bầy bồ câu hoảng sợ đập cánh bay lên.
Nàng thở dài bảo Thọ:
— Em cũng không hiểu tại sao mình buồn nữa? Ngày còn nhỏ ở giữa phố phường đông đúc, em lại thích cảnh yên lặng của đồng quê. Nhưng bây giờ...
Thọ cười tiếp lời nàng:
— Bây giờ cô lại muốn về thành.
Hà Anh lắc đầu đáp:
— Không! Về thành thị là ý của ba em. Còn em lại... muốn tới nơi nào yên tỉnh hơn nữa.
‘‘Tới nơi nào yên tỉnh hơn! Tới nơi nào yên tỉnh hơn!’’
Hà Anh thốt ra những tiếng sau cùng đó một cách chua xót lạ lùng. Thọ bàng hoàng, không thể đoán hiểu được lòng nàng. Chẳng phải vô cớ nàng tới đây, tìm thăm chàng rồi tặng quà cưới đâu? Chắc còn một lý do nào khác. Tuy nhiên, Thọ không biết mở lời ra sao để hỏi Hà Anh. Cô gái Trung Hoa bỗng thở dài nói:
— Ở làng nầy mới vài năm nhưng em đã xem như quê hương thứ hai của mình. Từ ngọn cây, đám cỏ, từ nhà chợ, mái đình, nơi nào cũng gợi cho em nhiều quyến luyến. Đến như Dung...
Hà Anh nghẹn ngào tiếp:
— Dù bây giờ, chắc Dung khinh khi em lắm...
Thọ lắc đầu chận lời nàng:
— Không đâu Hà Anh. Tại sao Dung lại khinh khi Hà Anh? Nó đâu có quyền đó...
Hà Anh mỉm cười đau đớn:
— Tự trong thâm tâm của Dung có sự khinh khi mà anh, cần gì phải có quyền hạn! Cả làng nầy, thiên hạ cũng đang khinh em lắm đó. Nhưng việc ấy cũng chẳng quan hệ gì! Em trở lại câu nói lúc nãy: đến như Dung, dù có khinh em đi nữa, em vẫn thương yêu. Đi xa là sẽ nhớ...
Dung nằm ở phòng bên, ràn rụa nước mắt. Nàng nghe rõ những lời chân thành của Hà Anh thì bao nhiêu sự phiền giận tiêu tan. Nàng chỉ muốn chạy sang để vả lả với Hà Anh rồi hai chị em sẽ chơi thân với nhau như trước. Dung đã dợm ngồi lên rồi lại nằm xuống thở dài. Những gì người ta đã nói về Hà Anh và Năm Quýnh như văng vẳng bên tai nàng! Chơi với Hà Anh trong tình bạn thân thiết như ngày xưa sợ không được nữa? Trước đây, một năm, nàng với Hà Anh như hai đóa hoa đồng nội vừa chớm nở khoe hương sắc. Sự trong trắng từ tâm hồn đến thể xác khiến hai người dễ cảm thông nhau, chớ như bây giờ cuộc đời của Hà Anh đã vẩn đục rồi, cảm nghĩ của hai người cũng sẽ khác xa... Hà Anh đã có nhiều mặc cảm trước mọi người, nụ cười, tiếng nói sẽ không còn hồn nhiên nữa. Chừng ấy những khác biệt cũng đủ hai người khó thể thân mật như xưa.
Riêng Thọ, chàng rất áy náy vì sự hiện diện của Hà Anh hôm nay nên vẫn để tâm đến từng cử chỉ lời nói của nàng. Thọ cất tiếng:
— Hà Anh về chợ nhớ cho địa chỉ tôi tới thăm nghen.
Hà Anh ngó chàng, đôi mắt thoáng nét vui mừng:
— Anh thăm em thiệt sao?
— Ủa! Tôi nói dối Hà Anh bao giờ?
Hà Anh cúi mặt, nước mắt muốn ứa ra, nhưng nàng vẫn cố dằn lòng! Còn gì nữa... ‘‘ Chuyện gì cũng đã trễ hết rồi!’’ Chính nàng đã thốt ra câu nói đó lúc nãy mà. Thọ đã làm lễ hỏi với Mai, hai người sắp thành vợ thành chồng! Còn nàng... Tự nhiên Hà Anh muốn khóc thét lên, muốn cào cấu một vật gì đó. Nước mắt tuông rơi lã chã trên má nàng tự lúc nào không hay. Thọ ngó thấy nàng khóc thì bàng hoàng hỏi:
— Hà Anh... Sao cô lại khóc?
Hà Anh quẹt nhanh nước mắt mỉm cười:
— Dạ... tự nhiên rồi khóc... Kỳ quá hả anh?
Thọ hỏi tiếp:
— Hà Anh có chuyện gì buồn lắm phải không? Có thể nói cho tôi nghe được chăng?
Hà Anh ngẫm nghĩ rồi đáp:
— Ở đời ai cũng có chuyện buồn, làm sao em khỏi được. Nhưng mà chuyện của em...
Nàng ngập ngừng rồi lắc đầu bảo Thọ:
— Ối thôi! Anh biết làm gì? Rồi đây thế nào anh cũng sẽ rõ.
— Hà Anh! Có quan trọng lắm không? Tôi có giúp đỡ gì được không?
Thọ vừa thốt ra những lời đó vừa nghĩ tới câu chuyện Dung đã nói lúc sáng: ‘‘ Người ta đồn Hà Anh có thai với Năm Quýnh’’. Hà Anh lắc đầu:
— Em đã nói với anh lúc nãy: ‘‘ Cái gì cũng trễ hết rồi!’’. Có nói ra anh cũng không thể giúp được gì hơn.
Rồi nàng đột ngột bảo Thọ:
— Em chỉ muốn hỏi anh một chuyện thôi. Anh trả lời em là đủ rồi.
Thọ nói mau:
— Cô cứ hỏi...
Hà Anh ngập ngừng hết mấy giây rồi cất tiếng:
— Anh sắp sửa thành hôn, mà hỏi anh câu nầy cũng hơi... quá đáng. Nhưng không hỏi thì em cứ thắc mắc mãi trong lòng. Có đến chết cũng không yên tâm được.
Thọ biết có điều quan trọng nên nghiêm chỉnh nói:
— Câu hỏi gì hệ trọng thế cô?
Hà Anh ngó thẳng vào đôi mắt chàng cất tiếng:
— Anh có khinh em không?
Thọ bàng hoàng, lắc đầu lia lịa:
— Không! Tại sao lại ‘‘ khinh’’? Mà chuyện gì đáng khinh mới được chớ. Hết Dung rồi lại tới tôi, tại sao Hà Anh cứ bị ám ảnh bởi tiếng đó. Tôi quí mến Hà Anh lắm, từ hồi mới trở về tôi đã có cảm tình đặc biệt với Hà Anh. Sao lại sợ tôi khinh?... Khinh Hà Anh rồi ai lại khinh tôi?
Hà Anh mỉm cười sung sướng trước những câu nói chơn thành của Thọ. Nàng đứng lên nói:
— Bao nhiêu đó đủ rồi! Em biết là em không đến nỗi vô phúc. Thôi em về...
Thọ đứng lên chận nàng lại:
— Khoan đã Hà Anh! Cô làm tôi hoang mang quá. Tại sao hỏi tôi câu đó?
Hà Anh lại cười, nhưng nụ cười buồn thảm quá:
— Bởi vì em... chỉ lo sợ anh khinh thôi. Bây giờ rõ lại anh có cảm tình đặc biệt với em. Sao em lại không mừng rỡ được? Em cám ơn anh lắm!
Dứt lời nàng chạy tuông ra cửa. Thọ gọi vói theo:
— Hà Anh... Hà Anh.
Nhưng thiếu nữ làm như không nghe thấy tiếng gọi của chàng, lầm lủi bước. Thọ lắc đầu hoang mang.
Có tiếng Dung thốt lên sau lưng chàng:
— Thôi để người ta về anh.
Thọ quay vụt lại bảo Dung:
— Em có nghe hết những lời Hà Anh nói chớ?
Dung gật đầu:
— Dạ... Cũng tội nghiệp. Em ân hận đã phiền giận chị ấy quá lâu!
Thọ hỏi:
— Tại sao lúc nãy em không gặp Hà Anh, nếu đã tự thấy mình quá khắt khe?
Dung mân mê chiếc hộp Hà Anh mới tặng cho anh mình, khẽ cất tiếng:
— Rồi thì em sẽ gặp chị ấy! Lúc nãy nếu em bước ra thì hai đứa sẽ khóc mất. Em không muốn vậy? Và lại cũng khó mà tìm thấy những ngày vui đẹp như xưa.
Thọ lẩm bẩm:
— ‘‘Những ngày vui đẹp như xưa’’. Tại sao lại không tìm được?
Dung bảo anh ngay:
— Em chỉ nghĩ thế thôi! Cả em và chị Hà Anh cũng đều có mặc cảm trong lòng. Khó thể tìm thấy lại những nụ cười hồn nhiên nữa.
Thọ nhìn ra sân, cất giọng buồn buồn:
— Anh không hiểu gì, nhưng xem chừng Hà Anh vẫn quí mến em! Mà tại sao cô ấy cứ lo sợ người ta khinh mình
Dung chận lời anh:
— Về vụ Năm Quýnh đó! Em đã nói rồi, anh không nhớ sao? Chắc bây giờ không còn che giấu được nữa nên mới phải nói ra.
Thọ thở dài, trong lúc Dung mở chiếc hộp nhỏ ra xem: một con bướm bằng vàng có nhận kim cương ở hai mắt. Dung sửng sốt kêu lên:
— Trời ơi! Đây là vật lưu niệm của má chị ấy. Tại sao Hà Anh lại gửi tặng anh?
Thọ cầm lấy con bướm lên xem, trong lòng bồi hồi khó tả. Hai hạt kim cương lóng lánh chiếu sáng ngời. Thọ xúc động không vì Hà Anh dám tặng cho chàng một vật đắt tiền, mà đó là kỷ vật của mẹ nàng, người mà Hà Anh yêu quí nhứt trên đời.
Dung ngó anh nói:
— Anh Ba... Chị Hà Anh không bao giờ xa rời kỷ vật nầy. Có năm, túng thiếu quá sức, các em chị phải ăn cháo trừ cơm, nhưng Hà Anh vẫn nhứt định không cầm bán con bướm vàng nầy! Tại sao lại đem tặng anh mừng lễ cưới?
Thọ lặng thinh, buồn thương và chua xót. Thái độ của Hà Anh đã cho chàng thấy rõ nàng vẫn âm thầm yêu thương mình. Điều đó, chàng đã thấu hiểu, trong lần đầu tiên, lúc mới trở về nhà buổi sáng sau cơn mưa. Hai người chỉ nhìn nhau qua cửa sổ cũng đủ cảm thông biết bao nỗi niềm. Thọ lại tự trách mình: tại sao chàng không nói gì với Hà Anh hết, để đến đỗi có sự ngăn cách như ngày nay. Chàng sắp sửa là chồng của Mai rồi đó, còn Hà Anh đang mang nhiều tai tiếng trong làng. Bây giờ, cho dù có thương nàng, Thọ cũng không biết phải giúp đỡ ra làm sao?
Dung chợt bảo anh:
— Tại sao Hà Anh lại tặng anh con bướm nầy, em ngạc nhiên quá? Đã có lần đem khoe với em, Hà Anh còn bảo mẹ chị ấy chết đi chỉ còn kỷ vật nầy là quí giá thôi. Trong giờ hấp hối, bà ta đã trăn trối với Hà Anh: ‘‘ Mẹ không thể sống được đến ngày gả chồng cho con, thôi mẹ lưu lại vật nầy, để ngày sau khi có gia đình, con trao cho chồng con như là dấu tích của mẹ!’’
Thọ bàng hoàng ngó em:
— Dung! Hà Anh đã nói thế ư?
Dung gật đầu:
— Em còn nhớ rõ chị ấy đã khóc với em, khi thốt ra những lời đó.
Thọ lại mân mê con bướm vàng, nghĩ tới lời trăn trối của mẹ Hà Anh và thái độ của nàng. Bà ta chỉ muốn nàng trao kỷ vật cho chồng nàng, tại sao Hà Anh lại đưa cho mình, dù biết rõ mình sắp sửa thành hôn với Mai. Hà Anh rất sâu kín và tế nhị nên cử chỉ của nàng nhứt định đã có sự đắn đo suy nghĩ.
Dung vụt hỏi:
— Hà Anh bảo sẽ đi đâu hả anh?
— Về tỉnh... Ba nàng muốn trở lên chợ ở.
— Thế còn vụ Năm Quýnh?
— Đó là chuyện riêng tư của nàng, thôi đừng nói tới em. Anh vẫn chưa hiểu được lòng Hà Anh...
Dung ngó anh rồi đột ngột hỏi:
— Bây giờ, anh sắp sửa có vợ, chắc anh cũng không giấu em làm gì? Vậy em hỏi thật anh điều nầy: ‘‘trước kia anh có yêu chị Hà Anh chăng?’’
Thọ đáp:
— Em hỏi anh rồi mà Dung! Anh đã nói rõ lòng mình: ‘‘ Anh rất mến Hà Anh và nếu không có những sự không hay xảy ra, chắc là anh và nàng đã yêu nhau!’’ Em em là người không đồng ý cho anh yêu Hà Anh, sau lần anh bị bắt đó.
Dung lặng thinh cúi mặt. Chính nàng cũng phải hoang mang trước thái độ của Hà Anh. Xem như tuồng cô gái Trung Hoa vẫn yêu thương anh nàng và... đã xem Thọ như người yêu duy nhứt mới tặng kỷ vật của mẹ nàng. Tại sao vậy? Chẳng lẽ mình cũng hiểu lầm tình yêu của Hà Anh nữa sao? Nàng yêu Năm Quýnh hay yêu anh Thọ? Dung hoang mang quá! Nếu thật Hà Anh thương yêu anh nàng, tại sao lại thân mật với Năm Quýnh trong những ngày anh nàng bị bắt trong tay hắn? Mà đã yêu Năm Quýnh thì vì lẽ gì lại tặng con bướm vàng, vật lưu niệm hôn nhân, cho anh nàng?
Dung ngó Thọ nói:
— Hà Anh tặng anh vật nầy, không phải không có dụng ý đâu?
— Dụng ý gì?
— Nhứt định là Hà Anh muốn bày tỏ cho anh biết chị ấy vẫn yêu anh, dù hai người không hề thố lộ tâm tình và dù cho cuộc đời có chia cách thế nào đi nữa...
Thọ ngập ngừng nói:
— Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng biết làm thế nào đây? Chính Hà Anh đã bảo anh lúc nãy: ‘‘ Bây giờ cái gì cũng đã trễ hết rồi!’’
Dung lo ngại hỏi:
— Hà Anh đã nói thế ư?
— Phải... Nàng lập đi lập lại rất nhiều lần, chính anh cũng không rõ dụng ý gì? Giờ đây nghe em nói chuyện con bướm vàng, anh mới hiểu rõ ra. Có lẽ nàng muốn nói là dù cho có tỏ tình với nhau cũng đã trễ hết.
Dung lo lắng nhìn anh rồi nói:
— Sao em sợ quá anh Ba à?
— Em sợ gì?
— Thái độ của Hà Anh làm cho em rất âu lo. Không biết chị ấy có dụng ý nào khác nữa chăng? Có thể... Hà Anh đến đây để giã biệt lần cuối cùng.
Thọ đáp:
— Đúng thế! Anh cũng nghĩ vậy. Nàng bảo về chợ lần nầy, chắc không bao giờ trở lại nữa.
Dung không nghĩ như anh. Tự nhiên nàng có điều linh cảm ghê gớm hơn. Nàng vừa đứng lên nói:
— Em phải gặp chị Hà Anh mới được.
Rồi nàng bước vội ra sân. Thọ theo em ra ngoài rồi hỏi:
— Em muốn gặp Hà Anh làm gì?
— Em cũng chưa hiểu nữa! Việc đầu tiên chắc là em phải xin lỗi chị ấy. Có lẽ em đã hiểu lầm tấm lòng của chị đối với anh...
Thọ chận lời em:
— Anh nghĩ em không nên nhắc lại chuyện đó! Hà Anh cũng biết ‘‘đã trễ hết rồi!’’
Dung quay đi, lẩm bẩm như nói với mình:
— Nhưng em... bắt buộc phải nói ra chớ không thì chẳng bao giờ em yên tâm được!
Dứt lời, Dung bước mau ra đường, thẳng đến nhà Hà Anh. Không phải lần đầu tiên, nàng qua nhà người thiếu nữ Trung Hoa đó, song tự nhiên Dung cảm thấy hồi hộp khác thường. Những lời Hà Anh đã nói với Thọ, khiến nàng lo sợ bâng quơ. Không biết Hà Anh sẽ lên chợ thật tình hay là đang toan tính gì khác?
Mấy đứa em của Hà Anh thấy Dung bước qua nhà thì kêu ầm lên:
— A Chế...
Có đứa chạy ùa vào buồng trong lôi Hà Anh ra. Hình như Hà Anh cũng không biết chuyện gì nên gây ầm lên bằng tiếng Tàu. Chừng bước ra ngoài ngó thấy Dung, Hà Anh tươi ngay nét mặt, kêu lên:
— Chị Dung...
Rồi nàng đến bên bạn nắm lấy hai tay, nói liền miệng:
— Trời ơi... Ai dè Dung qua đây! Hồi nãy mình kiếm Dung không gặp. Anh Thọ nói lại hả?
Dung lặng lẽ gật đâu, đôi mắt vẫn không rời khuôn mặt của Hà Anh. Chị em không chơi thân với nhau mới mấy tháng trời mà Hà Anh đổi khác rất nhiều: mắt quần thâm, da xanh tái. Chừng như Hà Anh đã nhiều lần khóc suốt đêm! Nghĩ tới đó Dung cảm thấy thương mến bạn vô cùng. Nàng nắm chặt lấy hai tay Hà Anh nói:
— Dung xin lỗi chị nghen. Dung... không...
Hà Anh mỉm cười lắc đầu:
— Bậy nà! Lỗi phải gì đâu? Nói có lỗi thì mình cũng có lỗi với Dung nhiều lắm. Mấy tháng nay, thiệt mình khổ quá Dung à? Nhiều lúc thấy Dung đứng trước sân, mình muốn qua thăm hay trò chuyện với Dung như xưa mà không dám. Mình sợ Dung mắng mình rồi mình tủi thân.
Dung khổ tâm nói:
— Em cũng không hiểu tại sao mình đi giận chị vô lý quá chị há. Lúc nãy chị qua bên nhà, em ở trong buồng chớ đâu? Em muốn chạy ra đón chị, nhưng chắc là chị em mình sẽ khóc ngất luôn.
Hà Anh gật đầu:
— Đúng rồi... Mình cũng nghĩ thế.
Rồi sực nhớ mình chưa mời Dung vào nhà, Hà Anh cười tiếp:
— Mình vô trong nầy đi chị.
Hai nàng đi thẳng vào buồng riêng của Hà Anh! Ban Phánh đang nằm ở võng vụt quay lại, ngó thấy Dung thì nhìn đi nơi khác. Đã gần hai năm trời quen biết với Hà Anh, chưa bao giờ Dung trò chuyện với Ban Phánh! Một vài lần chạm mặt ngoài đường, ông ta mới cười cười cất tiếng: ‘‘ Chào cô!’’. Chỉ có thế thôi rồi đi luôn. Vì vậy mà Dung cũng quen tính ông ta, không khi nào nàng gọi chuyện gì khác. Có lần Hà Anh bảo nàng: ‘‘ Tính ba em vậy đó! Chị đừng chú ý gì cả. Ông sống ở đây, nhưng tâm hồn lại gởi về chốn xa xôi nào?
Lắm lúc, đối với em mà cả ba bốn ngày, ổng cũng không nói chuyện’’.
Dung liếc nhìn ông rồi nhủ thầm: ‘‘Có lẽ Ban Phánh cũng không hiểu tại sao mình và Hà Anh giận hờn nhau rồi lại quen thân với nhau? Ông ta không cần tìm hiểu tâm tình con gái!’’
Vào đến phòng trong. Hà Anh kéo tay Dung ngồi xuống bên giường rồi chăm chú ngó bạn, như để tìm xem có gì thay đổi trên gương mặt của Dung không? Thiếu nữ hơi ngượng, nhìn quanh rồi nói:
— Gian phòng nầy vẫn y nguyên như trước, chị không thay đổi gì cả?
Hà Anh gật đầu:
— Vẫn y như cũ, chỉ có chủ nó là thay đổi nhiều rồi.
Dung ngó Hà Anh, vừa muốn biết rõ tâm sự của bạn mà cũng vừa mong mỏi Hà Anh đừng nói ra lời. Hà Anh vả nhẹ vào má nàng:
— Chỉ có Dung là không hề thay đổi! Dung vẫn đẹp như trước.
Dung cười đáp:
— Em thì đẹp gì? Vô duyên thấy mồ.
— Ý! Ai nói kỳ vậy?
— Má em chớ ai? Bà rầy hoài hà chị ơi!
Hà Anh mỉm cười:
— Tại bác thương Dung rồi nói vậy chớ. Dung mà ‘‘ vô duyên’’ thì còn ai có duyên nữa.
Dung cười lớn lên. Nàng muốn tạo không khí tươi vui giữa hai người như ngày xưa, nhưng cả hai đều thấy gượng gạo làm sao! Có lẽ, tại họ còn quá nhiều chuyện trái ngang, chưa nói hết cho nhau nghe được.
Hà Anh thở dài nói:
— Năm bảy tháng trước, tụi mình sống vui quá hả Dung. Hà Anh chỉ ao ước trở lại như hồi ấy.
Dung ngập ngừng đáp:
— Có gì mà trở lại không được. Em vẫn mến thương chị. Bè bạn chơi với nhau làm gì không có lúc hiểu lầm nhau.
Hà Anh lắc đầu rơm rớm nước mắt:
— Nhưng... đời mình, Hà Anh kinh nghiệm thấy rằng chẳng bao giờ tìm lại được những ngày vui đã qua. Có lẽ ai ai cũng vậy hết Dung à.
Dung ngó bạn hỏi:
— Mà tại sao chị lại buồn? Có gì thay đổi đâu?
Hà Anh cười đau đớn:
— Nhiều lắm chớ Dung! Mới mấy tháng qua mà đời mình là cả một sự thay đổi lớn lao. Mình hết thiết gì nữa. Mọi chuyện đã trễ hết rồi.
Dung nhớ lại lúc nãy Hà Anh cũng đã bảo Thọ như thế. Có lẽ nàng muốn ám chỉ việc Thọ sắp sửa thành hôn với Mai. Vì vậy mà nàng có nói gì ra cũng trễ hết.
Dung ngập ngừng hỏi:
— Nghe anh Thọ nói Hà Anh sắp rời bỏ làng nầy để về chợ?
Hà Anh mơ màng cất tiếng:
— Đó là ý của ba em. Ổng muốn đưa mấy đứa nhỏ về chợ đi học cho tiện.
— Chớ chị dạy cho tụi nó như từ trước tới giờ không được sao?
Hà Anh cười:
— Tụi nó cũng lớn hết rồi. Phải vào trường học mới được. Mình thì chữ nghĩa có bao nhiêu đâu. Tụi nó phải có tương lai hơn mình chớ.
Dung ôm vai Hà Anh:
— Nhưng Hà Anh đi thì mình buồn lắm! Ở làng nầy...
Hà Anh nhìn bạn với đôi mắt trìu mến:
— Dung tưởng mình vui lắm sao? Mình khóc hoài đó. Dung còn có anh Thọ an ủi, dạy dỗ, còn mình trơ trọi, có ai đâu? Làm phải, làm quấy gì cũng một mình mình biết, một mình mình hay.
Dung lại gợi chuyện:
— Hồi nãy Hà Anh qua nhà để tặng quà cưới cho anh Thọ hả?
Hà Anh chậm rãi đáp:
— Mình sợ ra đi trước ngày thành hôn của anh ấy.
Rồi Hà Anh nói tiếp luôn:
— Cô Mai đẹp quá Dung hả? Hôm nọ cổ có qua nhà Dung, tôi mới thấy rõ đó. Chắc cũng hiền lắm.
Dung càng thấy tội nghiệp Hà Anh hơn. Nàng không thể nào lầm được mối tình của Hà Anh đối với anh mình.
Dung khẽ đáp:
— Dạ... Chỉ hiền lắm! Ở đời, ít ai biết trước được duyên nợ của mình.
Hà Anh ngó bạn hỏi nhanh:
— Dung muốn nói gì?
— Em định nói về chuyện chị Mai. Từ nhỏ tới lớn chị ấy chỉ yêu thương mỗi một mình anh Thọ, bây giờ mới được toại nguyện.
Hà Anh ngơ ngác hỏi:
— Vậy à! Hai người yêu thương nhau, lâu lắm rồi sao?
Giọng nói của Hà Anh lạc hẳn đi như người sắp chết đuối, đã kêu cứu hết hơi rồi. Dung cảm thông được ngay thái độ đó. Hà Anh đinh ninh có một thời gian Thọ cũng yêu mình, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc phải cưới Mai. Chớ thật sự trong thâm tâm Thọ vẫn yêu mình. Bây giờ, nếu rõ lại Mai và Thọ đã yêu nhau từ lâu lắm thì thật là một sự hy sinh vô nghĩa. Dung hiểu thế nên đáp lời bạn:
— Không! Anh Thọ có hay biết gì đâu mà yêu với thương. Anh ấy ở Sài gòn, thỉnh thoảng mới về đây! Chỉ có chị Mai âm thầm thương mến thôi.
Hà Anh mỉm cười, nụ cười rất buồn:
— Không gì sung sướng bằng ‘‘ âm thầm yêu người ta rồi có lúc được người yêu hiểu thấu lòng mình’’. Chị Mai có lẽ là người hạnh phúc nhứt trên đời.
Dung xúc động bồi hồi, chỉ muốn ôm chầm lấy Hà Anh và nói: ‘‘ Anh Thọ cũng yêu thương chị thật tình đó!’’ Nhưng nghĩ tới Năm Quýnh, tới thái độ của Hà Anh trong lúc anh mình bị bắt, nàng lại thôi. Chẳng lẽ trong cảnh ngang trái của Hà Anh, nàng còn trách cứ, đổ lỗi cho cô ta sao? Hà Anh bỗng nắm lấy bàn tay của Dung hỏi:
— Dung à... Bao giờ Dung lấy chồng?
Dung cười lắc đầu:
— Chắc còn lâu! Bao giờ chị...
— Mình ư? Sẽ không bao giờ!
— Tại sao?
Hà Anh cười thành tiếng:
— Mình thì... Còn ai thương nữa Dung?
Dung bóp mạnh bàn tay bạn, bùi ngùi trước những lời nói đó. Tại sao Hà Anh không chịu cởi mở nỗi đau khổ đang chất chứa trong lòng?
Hà Anh lại nói:
— Vả lại, mình cũng chẳng còn biết thương ai!
Dung đột ngột hỏi:
— Chị tặng đám cưới anh Thọ vật gì?
Hà Anh cúi xuống đáp:
— ‘‘ Con bướm vàng’’ ngày xưa!
— Tại sao vậy? Vật đó là lưu niệm của bác gái? Dung nhớ có lần chị bảo ‘‘ con bướm’’ quí lắm vì nó có liên quan đến lời trối trăn của bác! Chị quên sao?
Nước mắt tự nhiên tuông tràn xuống má Hà Anh. Nàng đáp:
— Quên thế nào được hả Dung? Lời nói của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhưng...
Hà Anh như nghẹn lời. Dung hỏi:
— Sao chị?
Người thiếu nữ Trung Hoa gục đầu xuống đáp:
— Hà Anh... sẽ không bao giờ có chồng thì còn biết trao cho ai nữa! Giữ làm gì ở bên mình chỉ thêm buồn.
Dung lại hỏi nàng:
— Hà Anh tặng cho anh Thọ vật lưu niệm có ý nghĩa gì không?
Hà Anh ngó bạn lắc đầu:
— Không... Không có ý nghĩa gì đâu? Mình không còn vật gì quí giá hơn ở trong đời. Chắc anh Thọ không chê mà. Hả Dung?
Dung ôm lấy vai bạn, xúc động không thốt được nên lời. Một lúc, nàng mới hỏi:
— Sao chị nói thế?
Hà Anh đau đớn nói:
— Mình khổ tâm quá Dung! Chỉ sợ không còn xứng đáng để tặng cho ai vật gì nữa hết.
— Sao chị bi quan như vậy?
— Mình xấu hổ quá, lắm lúc chẳng còn muốn nhìn mặt ai nữa hết.
Trong lúc vô tình Hà Anh đã thốt ra lời nói đó, nhưng Dung lại không thể mở miệng hỏi thêm. Đáng lý ra nàng hỏi Hà Anh: ‘‘ Chị đã làm gì mà phải xấu hổ?’’ vỏn vẹn chỉ có bấy nhiêu lời, nhưng sao mà khó khăn quá? Nàng nghe người ta đồn đãi nhiều về chuyện Hà Anh mang thai với Năm Quýnh, nhưng Dung lại không dám hỏi thẳng ra. Nàng sợ sự thật đáng buồn đó sẽ làm cho mình bớt yêu thương Hà Anh. Dung cũng không hiểu tại sao mình lại tự mâu thuẫn như vậy? Nàng muốn giúp Hà Anh trở lại cuộc sống bình thường mà vẫn sợ sự thật, không muốn biết tới những gì đã xảy ra cho Hà Anh.
Hà Anh khẽ hỏi:
— Dung à...
— Chi hả chị?
— Anh Thọ có nói gì mình không?
Dung thở dài nói:
— Anh Thọ đang thắc mắc vì thái độ của chị!
— Thắc mắc? Tại sao lại thắc mắc?
— Vì mình đã nói cho anh ấy biết ‘‘ con bướm vàng’’ kia là vật lưu niệm của má chị để lại và dành riêng cho người nào sẽ cưới chị...
Hà Anh cúi mặt, sung sướng vô cùng. Thế là ý muốn của nàng đã được thực hiện. Nàng chỉ mong Thọ hiểu rõ lòng mình thôi, và đừng nghĩ lầm là nàng yêu thương Năm Quýnh... Bây giờ, nhờ Dung nói lại tức nhiên Thọ đã hiểu, nàng còn gì đáng buồn nữa đâu? Hà Anh tươi ngay nét mặt khiến Dung cũng phải hoang mang. Tự dưng, Hà Anh thay đổi lạ lùng: khi chợt buồn, lúc chợt vui...
Hà Anh nói:
— Dung uống gì nghen?
— Không chị à... Em mới uống bên nhà.
Hà Anh lắc đầu rồi chạy ra ngoài lấy nước ngọt, bỏ đá vào ly mời Dung uống. Nàng làm những cử chỉ đó, như để che giấu những sự lúng túng ngượng ngập trong lòng. Dung càng thấy ở Hà Anh, những điểm lạ lùng mà mình chưa hề nghĩ tới. Có tiếng cười hô hố ở ngoài sân, Hà Anh thay đổi sắc mặt. Dung khẽ hỏi:
— Gì vậy chị?
Hà Anh run tay, nhưng trấn tỉnh được ngay:
— Không có gì? Chị ngồi chơi nghen.
Rồi nàng bước ra cửa buồng. Dung lắng nghe chuyện gì bên ngoài. Có tiếng Năm Quýnh:
— Sao vậy? Không vô được à?
Tiếng Hà Anh cụt ngủng:
— Không!
Một lúc, Dung lại nghe tiếng Năm Quýnh hỏi:
— Ai ở trỏng?
— Khách.
— Khách nào?
Dung chợt thấy tấm màn lay động rồi Năm Quýnh ló đầu vào. Nàng cau mày đứng lên thì hắn đã cười nhăn nhở:
— Tưởng ai té ra cô Dung? Sao cô? Mạnh giỏi chớ.
Dung đã thù cái bản mặt của tên Năm Quýnh nầy từ hôm cho lính bao vây nhà nàng để bắt Thọ. Mấy lần đi chợ gặp hắn, nàng không thèm nhìn tới. Bây giờ, ở ngay phòng Hà Anh, hắn hỏi mình chẳng lẽ làm ngơ thì bỉ mặt bạn. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cất giọng lạnh lùng:
— Tôi cũng thường.
Năm Quýnh đã bước vào phòng trong. Hà Anh theo sau, gương mặt lộ vẻ bực tức đến cực độ. Năm Quýnh làm ngơ, bắt chuyện khác hỏi Dung:
— Cậu Thọ thế nào? Nghe nói sắp sửa cưới con ông Hội hả cô? Chừng nào?
Dung không dè là hắn dám nhắc nhở tới Thọ, nhưng cũng buộc lòng phải đáp:
— Cũng gần rồi.
Năm Quýnh cười hềnh hệch:
— Nhớ biểu cậu Thọ mời tôi đó. Không nhờ tôi đời nào cậu ấy cưới được cô Mai?
Hà Anh chừng như không còn chịu đựng nổi cự nự Năm Quýnh:
— Kỳ quá. Biểu ở ngoài kia. Khách của người ta... Vô phép quá hà!
Dung sợ có chuyện không lành toan cản Hà Anh, nhưng nàng hết sức ngạc nhiên khi thấy Năm Quýnh vẫn cười, chớ không có vẻ gì bất mãn. Nàng không hiểu tại sao Năm Quýnh bảo nhờ hắn Thọ mới cưới được Mai, nên hỏi:
— Tại sao lại nhờ anh?
Năm Quýnh đáp:
— Thì...nhờ tôi...
Hà Anh la lớn lên:
— Thôi đi! Ra ngoài kia. Tôi không chịu được đâu.
Nàng ôm lấy mặt ào khóc. Dung sững sờ, còn Năm Quýnh nhăn mặt nói:
— Được rồi. Để tôi ra. Đụng mỗi chút mỗi khóc. Người gì mà mau nước mắt quá hà!
Rồi hắn đưa tay chào theo lối nhà binh:
— Chào cô Dung nghen. Nhớ biểu cậu Thọ mời tôi đó. Không thì tôi phá đám cho coi.
Hắn cười vang lên xô vẹt tấm màn bước ra ngoài. Hà Anh vẫn ôm mặt khóc. Dung xúc động bồi hồi trước tình cảnh của bạn.
Nàng ngồi xuống bên Hà Anh bảo nhỏ:
— Có gì đâu? Sao chị lại khóc?
Hà Anh càng khóc to hơn:
— Dung thứ lỗi cho tôi! Cảnh tôi bây giờ khốn nạn lắm...Tôi như con thú vật không bằng. Chẳng còn nhân phẩm, giá trị gì nữa hết.
Dung nắm chặt tay Hà Anh nói:
— Chị đừng buồn. Chẳng ai dám coi thường chị đâu.
Hà Anh ngước lên ngó Dung, nước mắt ràn rụa:
— Dung nói thật ư? Không! Dung đừng dối lòng. Chính hiện tại Dung cũng đang khinh khi mình lắm! Mấy tháng trước đây. Dung yêu thương mình, quí trọng mình chỉ vì mình giữ được tư cách, tuy mình nghèo nhưng chẳng có tiếng bỡn nhơ. Chớ bây giờ...
Hà Anh lại nghẹn ngào không thốt được nên lời. Dung ôm bạn trong vòng tay, nói miên man:
— Dung vẫn xem chị như lúc nào. Dung vẫn quí trọng chị như từ trước...
Hà Anh lắc đầu, bảo bạn:
— Đừng thương hại Hà Anh mà thốt ra những lời đó Dung? Hà Anh bây giờ không còn xứng đáng với tình thương của Dung nữa! Hà Anh hèn hạ, khốn nạn lắm...
Dung kêu lên:
— Kìa chị! Sao chị cứ tự làm khổ mình? Em bảo lúc nào cũng kính trọng chị mà.
Hà Anh gỡ tay Dung ra, đứng lên cười đau đớn:
— Kính trọng một đứa con gái hèn mạt như Hà Anh nầy ư? Cả làng họ đang phỉ nhổ vào mặt... Không mà... Hà Anh không muốn Dung phải dối lòng.
Dung cũng đứng lên quyết liệt nói:
— Em giận chị rồi đó! Sao cứ không tin lời mình. Chuyện đời tư của chị việc gì đến em, mà em lại có quyền khinh khi rẻ rung! Chị xử tốt với em, thương mến em bao nhiêu đó đủ rồi. Em không cần biết đến những chuyện khác, chị nghe ra chưa?
Hà Anh bàng hoàng ngó bạn. Nàng không dè Dung lại có thể thốt ra những lời đó. Nàng cầm lấy tay Dung ngập ngừng hỏi:
— Dung... Có thật như thế không? Dung vẫn thương mình như tự thuở nào? Trời ơi! Thật mình sung sướng quá. Mình biết nói lời gì để cám ơn Dung bây giờ.
Rồi Hà Anh gục đầu vào ngực Dung khóc nức nở. Dung cũng rơm rớm nước mắt, ôm lấy Hà Anh nói:
— Chị đừng buồn nữa! Chị nên tin ở em. Bao giờ em cũng thương yêu, quí trọng chị.
Hà Anh nín khóc, im lặng rất lâu. Nàng đột ngột buông Dung ra nói:
— Dung vẫn một lòng mến thương mình, nhưng mình tự xét thấy không còn có quyền nhận lấy tình thương đó.
Dung hoang mang ngó bạn:
— Chị nói gl lạ vậy?
Hà Anh nhìn vào vách lá, gương mặt đau khổ của nàng hiện lên trong tấm kiếng nhỏ. Nàng đáp lời Dung:
—Chính mình nhiều khi không còn nhận ra mình nữa đó Dung. Tâm hồn nhơ nhớp, thể xác bẩn thỉu, có đáng làm người nữa hay không?
Dung ôm lấy bạn nói:
— Đừng tự làm khổ mình nữa. Em hiểu cái cảnh của chị mà.