- IV -
Tháp rùa thấp thoáng sau những cành phượng nhỏ mảnh buông sát mặt nước. Ở quầy kem chỉ nhìn được một phần chân tháp viền cỏ xanh mềm mại bồng bềnh và một dải vàng nhạt của những lá khoai non.
Vũ nói. Em nhìn Vũ cười, mắt bắn ra những tia sáng mảnh và chói:
- Hồ này trước bẩn lắm, toàn rác là rác.
Chỉ thế thôi đã lại im lặng nhìn nhau, nhìn mãi như thèm khát cái gì đó nằm yên trong mắt. Vũ cúi xuống cốc kem của mình. Đó là lần đầu tiên Vũ lảng tránh ánh mắt em.
- Sao anh không nhìn em nữa?
Em thắc mắc. Vũ ngẩng lên, một vệt xám lướt qua trán:
- Để làm gì?
- Chả biết... Bây giờ chúng mình thi nhìn nhau xem ai phải quay đi trước. Nhưng chỉ trong bản nhạc này thôi, hết nhạc thì coi như hòa.
- Được!
Bắt đầu đi thẳng vào mắt nhau, càng lúc càng sâu, đi mãi theo con đường du dương của bản nhạc phát ra từ góc quán. Mỗi người là một kho báu, cố gắng tìm kiếm cố gắng ẩn giấu cố gắng hòa tan nhau. Lấn chiếm và khép kín. Trong kho báu của em láng máng một nụ cười dịu dàng hạnh phúc.
Bản nhạc kết thúc nhưng Vũ vẫn mê mải tìm kiếm. Em ấn ngón trỏ vào mũi Vũ:
- Hòa rồi, quay đi.
Vũ chớp mắt nói chậm:
- Anh yêu em, anh rất yêu em.
Một câu nói quen thuộc chẳng bao giờ nhàm.
Bản nhạc khác cất lên nhưng lần này nó không dẫn đường cho bất kỳ ánh mắt nào.
- Anh muốn làm tình với em.
Giọng Vũ nghiêm túc, hơi khàn đi.
- Có nhất thiết phải thế không?Em hỏi lại, thái độ chân tình như đã từng làm tình với nhau. Vũ gật đầu:
- Có. Anh nghĩ yêu nhau thì phải đi đến cái đó. Nó không xấu.
Để một người đàn ông đi vào cơ thể mình là điều hệ trọng. Cộng thêm một thế giới hay trừ đi một thế giới đều tùy thuộc ở quyết định này.
Ngoài đường có một chiếc áo màu cà phê lướt qua, một may ô trắng, lại một áo trắng và bốn năm màu xanh cùng trôi trên những chiếc xe đạp màu đỏ. Đoạn đường không dành cho xe xích lô, không xe khách.
Đèn rụt rè sáng. Quán vắng vì tầm này mọi người bận rộn với gia đình.
- Tự nhiên em muốn ôm anh quá.
Em nói nhỏ và nhanh. Bao giờ em cùng nói nhỏ và nhanh khi vấn đề trở nên nghiêm túc. Vũ nới cúc cáo cổ. Viền may ô thấp thoáng với đường lượn võng xuống làm nổi lên màu da cổ hơi ửng đỏ. Nếu ở chỗ vắng em sẽ đặt tay lên đó thật nhẹ nhàng, trìu mến như đặt tay lên cánh hoa đang ngã xa khỏi đài hoa.
Vũ gần gũi thân mật.
Người con trai đã hôn lên ngực em trong chiều mưa trên chiếc lều câu giữa hồ.
Đứng dậy và quyết định.
- Đi ăn chí ma phù.
Những chiếc nồi nhôm to bốc hơi nghi ngút cạnh con ngựa đá lẻ bạn. Chủ quán trán hói cằm luôn đưa ra phía trước, quần áo xám nhạt vì thế dễ lẫn với con ngựa đá mỗi khi ông ta tựa lưng vào nó.
Vừa ăn vừa nhìn ra ngoài trông xe, lại vừa để ý tìm ai đó. Một bức tường tróc lở có vẻ ba sọc ngoằn ngoèo như ký hiệu về sông dẫn tới một chiếc cống cũ và chiếc cổng dẫn vào ngôi nhà câp bốn mái ngói rêu đen. Trong nhà có người đàn ông trạc bốn tư bốn nhăm sống độc thân.
Đó là em trai người đàn ông điên phố Bà Triệu.
Họ ở đây đã lâu, từ lúc còn là hai đứa trẻ cho đến khi một người rời nhà đi lang thang như mảnh vỏ cây bị gió cuốn. Người còn lại sống lặng lẽ đạm bạc với khuôn mặt của một cuốn sách bói toán nhàu nát. Ông ta cũng sắp sửa rời nhà.
Người anh bị gọi là ông điên.
Người em được gọi là lão tâm thần.
Hai người cùng làm bạn với những lời thì thầm bí mật xa xôi, cùng nhớ mẹ và một người đã từng quanh quẩn dưới gốc cây điệp phố Bà Triệu.
Chủ quán chí ma phù kể rằng thửa xưa hai anh em nhà nọ cùng yêu một cô gái mặt rỗ hoa. Chỉ kể đến thế, ngắn gọn như buông câu, như rao bán thông tin nhà đất khi chưa cầm tiền thù lao.
- Ông ấy sống bằng gì ạ?
Vũ hỏi, đặt bát xuống dưới chân, chủ quán lắc đầu chán ngán:
- Bánh mỳ.
Vài ba người dừng ăn nhìn chủ quán bằng ánh mắt tò mò.
- Cứ đúng tám rưỡi là đi
Sau câu nói bâng quơ của chủ quán, em lén nhìn đồng hồ. Tám giờ hai mươi sáu phút.
Ra khỏi quán, vừa mở khóa xe đã thấy một người đàn ông đầu tóc gọn gàng đi ngược lại tay xách chiếc túi cước màu trắng đục, loại túi không còn ai dùng. Người đàn ông dáng hơi gù, đầu cúi xuống, bước chậm chạp kiên nhẫn.
- Xem ông ấy đi đâu nhá.
Vũ nói, cho xe bám theo người đàn ông. Dọc theo phố Hàng Buồm với những cửa hàng bánh kẹo thơm lừng, người đàn ông tâm thần đi không tránh ai, cũng chẳng ai tránh ông ta. Cảm giác có một con đường vô hình dành riêng cho người đàn ông tâm thần, một con đường vắng vẻ giữa hè phố đêm nhộn nhịp.
Ra Trần Khánh Dư, bước đều đặn qua những túi ni lông bọc rác, trầm ngâm với màu áo sơ mi vàng nhạt, quần ka ki xanh và chiếc đồng hồ sáng loáng nơi cổ tay mỗi khi có ánh đèn chiếu vào.
- Ước gì ông ấy quay ra Bà Triệu.
Em thì thào bên tai Vũ, lập tức người đàn ông tâm thần dừng lại, tần ngần đôi chút rồi đổi lộ trình, quay về Nguyễn Hữu Huân và lần ra Tràng Tiền.
Vũ uể oải ngả đầu ra sau cọ tai vào má em. Hà Thành trong đêm trở nên lộng lẫy xa hoa, không thân mật. Người đàn ông tâm thần giống như một viên chức về hưu xách túi đi kiện, lại giống như người bảo vệ hết ca trực.
Đèn đỏ, người đàn ông tâm thần dừng bước và khi đèn xanh bật lên, ông ta hơi lạng chân về phía Lý Thái Tổ. Tim em thắt lại. Rất may, người đàn ông tâm thần vẫn đi thẳng, ông ta chỉ lạng sang bên để tìm chỗ vạch dành cho người đi bộ qua đường.
- Có khi ông ấy ra chỗ cây điệp của em thật đấy.
Vũ nói nửa đùa nửa thật.
- Em chẳng biết.
Giọng em mỏi mệt run rẩy vì căng thẳng.
Người dàn ông tâm thần xuôi xuống đường Bà Triệu, đi sát hè bên phải. Còn ba cây nữa sẽ tới cây điệp vàng của em thì người đàn ông tâm thần dừng lại đặt cái túi xuống dưới chân nhìn quanh quất.
- Không phải cây ấy - Em thì thầm một mình.
Người đàn ông tâm thầm cầm túi lên, đi thêm vài bước nữa. Em nhắm mắt, cằm tì xuống vai Vũ. Xe máy dừng lại.
- Kỳ lạ thật.
Vũ thốt lên. Em cương quyết không mở mắt, giục Vũ:
- Đi thôi anh, em muốn về nhà.
Toàn thân em tê dại choáng váng.
Người đàn ông tâm thần nở nụ cười mãn nguyện như kẻ đi xa trở về nhà. Dưới gốc cây điệp hoa vàng, ông ta là ông điên. Một ông điên trong số hai ông điên cùng yêu người con gái mặt rỗ hoa.
Chia tay Vũ bằng nụ cười gượng gạo rồi bước nhanh vào nhà.
Đóng cửa phòng, bật máy nghe nhạc, không chọn suối, không chọn cơn mưa và băng tan. Nghe tiếng sáo réo rắt thánh thót ước tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Ước gì không ai canh giữ cây điệp hoa vàng.
Tiếng sáo thoang thoảng mời gọi đến những không gian rộng lớn dân dã, rộng lớn hơn bất kỳ chỗ nào rộng lớn nhất ở Hà Thành.
Ngủ trong cơn đói, trong cả sự bâng khuâng chưa rõ ràng. Ngủ và thấy người đàn bà áo vàng dắt tay người đàn ông điên đi quanh gốc điệp, dưới làn mưa lất phất được soi sáng bởi một ngọn đèn cao áp vàng.
Vẫn phấp phỏng một chuyến đi xa.
Đi một mình, không Vũ, không sách, không máy nghe nhạc, không chụp bất cứ bức ảnh nào và không gọi điện cho ai. Sẽ đi như đi vào khoảng trống trong sạch để xem mình bụi bặm rườm rà thế nào. Dự tính vào đầu tuần san vì cuối tuần này đội bóng mình yêu thích sẽ có trận đấu quyết định. Một trận chung kết bất ổn vì nhiều ngôi sao lu mờ, biến mất hoặc phải dính thr đỏ.
Hoài thông báo anh bạn Việt kiều đã trở về Đức.
- Anh ấy ca cẩm là Hà Nội lắm đèn đỏ quá cho nên bức bối.
- Có hứa gì với nhau không?
Em hỏi đùa.
- Em lạ thật, bọn chị có gì với nhau đâu mà hứa với chả hẹn.
Giọng Hoài dằn dỗi, không phải với em mà là với kẻ đã đi xa.
- Chị già rồi thì phải.
Lâu sau tự nhiên Hoài thốt lên, đau xót tấm tức.
Gõ rào rào thoăn thoắt đến kín màn hình nhưng không hề sai một dấu phẩy. “Con bướm" lại lên, nhẹ nhàng lách cửa vào nở nụ cười tròn trịa vô vị.
- Có việc gì không?
Hoài liếc xéo sang hỏi gay gắt. "Con bướm" nhởn nhơ:
- Em lên xem một tý thôi. Ở dưới kia ồn quá.
Nó tự rót nước uống, lởn vởn sau lưng em mùi nước hoa sặc sụa.
- Ấy biết không, thằng Thành sắp chuyển đi rồi đấy.
"Con bướm" bắt chuyện, giọng véo von.
- Thế à?
Em vẫn gõ, đáp cho qua chuyện, thầm mong một cơn gió thần kỳ nào đó cuốn phăng "Con bướm" đi. Hoài khụt khịt cố ý. "Con bướm" khẽ khe hát, chất giọng tốt nhưng nội dung bài hát rẻ tiền hơn cả những lọ gốm bán rong ngoài đường. Chỉ có tiếng gõ lách cách của bàn phím làm nhạc đệm. Hoài dừng tay, đứng phắt dậy:
- Chị nói thật nhá, em để bọn chị làm việc một tý, mệt quá.
Tiếng hát tắt ngấm như chiếc bật lửa ga bị buông tay đột ngột.
- Thế thì em xuống đây.
Không tự ái, không giận dỗi, "Con bướm" bay ra khỏi phòng vạt váy hoa tung lên yểu điệu. Hoài thở dài hai tay ôm lấy khuôn mặt nhàu nhĩ. Ở viền tay áo của Hoài có một vết ố màu cà phê hình như mặt trăng khuyết.
Rất lâu em chưa được ngắm trăng thỏa thích. Đôi ba lần vô tình nhìn thấy trên đỉnh trời một vật sáng vàng nhạt, không thật là mặt trăng. Dịp nào đó sẽ rủ Vũ ra ngoại thành vào một đêm rằm.
- Chị cầm cuốn sách của em về mà đọc. Đọc trước khi đi ngủ ấy, dễ chịu lắm.
Hoài lắc đầu tay nọ bẻ khớp tay kia giống như một đứa học trò bị truy bài:
- Tâm trí đâu mà đọc... Mẹ chị lại bị áp huyết thấp. Chán ghê cơ.
- Ôi giời ai cũng có số cả, chị lo làm gì cho mệt. Mà áp huyết thấp có gì nguy hiểm đâu.
Em át đi.
Giá như Vũ đến. Nếu Vũ không đến thì một cơn mưa đến cũng được.
Nhưng cả hai đều vô tăm tích.
Người huyết áp thấp thường lĩm đi từ từ.
Đêm hôm qua chị mơ thấy bao nhiêu là máu.
Hoài nói với một ai đó vô hình trong phòng, một kẻ lạnh lùng nhưng biết tất cả và chia sẻ tất cả.