- V -
Huyền vừa nói vừa vuốt ve bụng mình.
- Hai mẹ con đến làm lành tao mới ra viện, không thì còn lâu. Với lại nằm mãi nó cũng chán mày ạ.
Huyền khoe dạo này năng đi lễ, kể vanh vách tên thầy nọ cô kia với một lịch trình bận rộn từ đền sang chùa, càng nói càng hăng như sắp sửa nhập đồng. Trong tiếng nói của Huyền có âm thanh của đồng tiền gieo âm dưong, hơi rè, đục.
- Thầy bảo số tao cao lắm. Ông xã nhà tao là sa trung kim, vàng trong cát ấy mà, mày hiểu không. Nhờ có tao đãi mới ra, vì thế cả nhà nó phải ngại tao. Thật đấy, số tao dưỡng lão ấy mà lại...
Có một nét gì đó không bình thường trong cách nói vội vã của Huyền.
- Tao có cô chị chết lúc mới được hai tháng. Tao đi gọi hồn, bà ấy lên gọi đúng tên tao. Bà ấy bảo dứt khoát không cho tao sinh con nếu không cúng cho bà ấy một hình nhân. Đứa trước của tao do bà ấy bắt đi đấy.
- Thế cúng chưa?
Em hỏi hơi tò mò. Huyền trợn mắt, gò má bóng rực lên:
- Rồi, thế mới được yên chứ. Lần này chắc chắn là mẹ tròn con vuông. Mà bà ấy còn nói tao sẽ sinh con trai nhé. Không cần siêu âm siêu iếc gì hết.
Vẻ mặt Huyền chập chờn như sốt. Vươn nửa người trong chiếc ghế mây hai tay Huyền ốp lấy bụng, vai nhô cao, mấy sợi tóc bết vào thái dương. Ngày xưa Huyền thuộc loại đẹp nhất trong số những người bạn của em. "Tao mất rồi". Buổi sáng nào đó, không thể nhớ, ở năm thứ hai, sau một đêm biến đi, Huyền trở lại ghé tai em thì thào. Lúc ấy trông Huyền có vẻ mệt mỏi. Lần đầu tiên biết một người bạn không còn trinh trắng, cũng lần dầu tiên nghĩ về sự trinh trắng vô tâm của chính mình. Người đàn ông ngủ với Huyền đêm ấy không phải là người kết hôn với Huyền.
Im lặng. Thời gian đi chậm, nhạt nhẽo.
Ngoài kia những dòng chẩy tạp nham, khét, không mục đích và dở dang.
- Mày quen bác sĩ nào không?
Huyền hỏi đột ngột, thảng thốt.
- Làm sao?
Em giật mình hói lại.
- Tao lo lắm... nếu tao hỏng lần này nữa nó sẽ đi với con khác.
Giọng Huyền chùng xuống, rời rã, vẻ đồng bóng biến mất, thay vào đó là quầng mắt thâm u ám với những nét chảy não nề của khuôn mặt.
- Sao lúc nãy mày vừa nói...
Em tự kiềm chế, dừng lại để tránh gây sốc cho Huyền.
- Tao không biết... Tao vẫn lo lắm... Tại sao tao khổ thế hả mày?
Những âm thanh dính chặt vào nhau. Nửa đầu câu chuyện chỉ là sự giả tạo, là tự gồng lên với chính mình. Nhưng nỗi sợ là nỗi sợ, nó không thể tự biến mất, cũng giống như tình yêu, không thể tự xoá nhoà tự bôi đen. Nước mắt bắt đầu tràn ra, chảy ngoằn ngoèo xuống má, trượt theo vạch hằn làm nhoè đi đường son môi đỏ tím.
- Mày chỉ lo hão. Được rồi, tao sẽ mách cho một bà cực giỏi...
Nói không nhiều nhưng em tự thấy mệt và khô cổ.
- Tao về đây. Có gì gọi điện cho tao nhé.
Huyền đứng vụt dậy bước ra như chạy trốn.
Một người đàn bà đi chiếc xe máy màu đen nhập vào dòng chảy tạp nham trên đường. Một người đã từng là sinh viên nổi tiếng với đôi môi gợi cảm, làn da trắng mịn màng giờ đang mang trong mình nỗi lo lắng không thể san sẻ.
Một người chửa cô đơn.
Sinh nhật.
Dành một ngày thật yên tĩnh để nghĩ vể giây phút ra đời. Hình dung mình xuất hiện trong căn phòng vắng lặng sạch sẽ, không khóc, không tím bầm như những đứa trẻ khác. Lúc ấy chỉ có hai mẹ con, mẹ và mình, một người mỏi mệt nhẹ nhõm một người chân tay vồn vã xung quanh.
Với hình dung như thế, ngày sinh nhật không nhất thiết phải có người thứ hai tham dự.
Không hiểu khi sinh ra mình đỏ hay trắng, những ngón tay của mình đã thon chưa, nốt ruồi đó có sẵn hay phải chờ sau đó.
Bao nhiêu thời gian qua đi, cái gì bị lược bớt, cái gì thêm vào để trở thành mình bây giờ.
Lấy xe đến phố Bà Triệu.
Người đàn ông điên thứ hai vẫn cần mẫn nhẫn nại ở dó, cẩn trọng với từng cử động để khỏi dẫm lên những xác hoa.
Cách đây sáu năm, cũng vào ngày này, dưới gốc cây này, đã nhận lời với Tuấn, nhận sự gặp gỡ mềm mại da diết. Tuấn đã sở hữu cây điệp vào một ngày duy nhất trong tất cả các năm chỉ với nụ hôn sớm hơn Vũ.
Tuấn là một kỷ niệm, một ký ức khó phai tàn cho dù không được chăm sóc thường xuyên.
Những đứa con gái mười sáu tuổi gánh đài sen đi dọc theo hè phố.
Chiếc xe đạp cũ kỹ chở một rổ hoa hồng đỏ, ghi đông đeo cái làn nhựa thò ra chùm hoa cau vàng nhạt, lấm tấm với mùi thơm ngọt ngào choáng váng.
Những người đàn bà ăn mặc quê mùa chân chất, áo phin hoa, quần đen gánh hàng rong đi qua cây điệp, bóng họ đổ xuống hè còn hình hài in trong cửa kính lẫn với xe máy, đài, tủ lạnh, phích điện. Tuồng như những người đàn bà đó từ quá khứ trở về, lại tuồng như họ chỉ tình cờ đi ngang qua trong vẻ uể oải mãn tính. Điểm dừng chân của người bán hàng rong là một bí mật sâu kín.
Cốm, chè lam, khoai luộc, bánh dầy giò trôi nổi luồn lách khắp Hà Thành như những chiếc lá khô trong cơn nước lũ. Mà không hiểu sao dạo này đài, báo lại hay ra rả nhắc đến lũ làm lòng người bị lung lạc phấp phỏng.
Ăn một que kem ở cửa hàng cách cây điệp vài chục mét. Ăn chậm, nhẩn nha, chỉ cốt có chỗ ngồi ngắm kỹ lại cái màu vàng làm mình chao đảo.
Hoa điệp nở thành nhịp điệu phức tạp lắt léo, gợn sóng ở tầng dưới, lộn xộn rời rã ở tầng trên. Màu vàng chạy chéo nhau đan cài dập dềnh với mối liên kết ma quái nhưng thi thoảng vẫn có những cụm hoa riêng lẻ tự do trôi dạt như những giờ phút lang thang chán đời. Cả cây hoa là một chiếc áo vàng chập chờn lay động. Và sực nhớ tới người đàn bà kỳ dị trong mơ.
Ngày sinh nhật hoa rụng nhiều.
Ngày sinh nhật nhìn thấy vệt sáng khác lạ ở phố Bà Triệu.
Người đàn bà được đặt tên cho phố thửa xưa cưỡi voi xông trận đã phải vắt vú ra sau lưng cho gọn.
Về nhà lặng lẽ như một con mèo, gọi Quẩy vào phòng, tặng nó lọ nước hoa nhỏ.
Qua đi ngày sinh nhật kín đáo, trọn vẹn.
Hai mươi sáu tuổi, sống giữa thời tiết oi bức, không nhớ thương ai quá mức, không cả kịp phân tích kỹ lưỡng vẻ các ước mơ cùa mình.
Từ ngày có Quẩy bếp trở nên gọn gàng sạch sẽ như chưa bao giờ sử dụng nấu nướng. Nồi và bát đĩa được lau chùi kỹ lưỡng tỉ mẩn, không một lớp mỡ nhờn bám lên gạch men hay tủ bếp. Những lọ đựng gia vị xếp đều cạnh nhau, ở rìa ngoài, bên trong là nước mắm, dầu rán, sau đó mới tới lọ giấm và các thứ chai lọ khác.
- Mày có vẻ hợp chuyện bếp núc nhỉ.
Nghe em khen, Quẩy cười khấn khới:
- Nhà cháu ở quê mà có những thứ thế này, cháu lau cả ngày được.
Quẩy béo lên trông thấy, má đầy, cổ và cánh tay tròn trịa, vai xuôi, tóc mượt hơn đen hơn nhưng giọng nói vẫn không thay đổi, lờ lợ như nước máy. Với đà này chẳng lâu nữa, cánh đàn ông sẽ xúm đến ve vãn. Loại mộc mạc quê mùa như Quẩy để làm cho những người đàn ông đứng tuổi thích.
- Ở quê đã có thằng nào mê mày chưa?
Câu hỏi hơi tò mò nhưng người chủ thì bao giờ cũng có quyền.
Cháu chả biết.
Giọng vô tư, ề à không ảnh hưởng đến động tác lau bếp.
Mười lăm tuổi như Quẩy bây giờ em đã cảm nhận được cái nhìn khác lạ của gã đàn ông mắt lé bán đồ điện cũ ở nhà đối diện. Sau đó còn nhiều ánh mắt, nhiều thái độ, nhiều cử chỉ, lời nói của bọn con trai cùng phố. Mười bảy tuổi, lần đầu tiên một người con trai bước vào giấc mơ của em, cả hai đều ngượng ngập, kẻ bước vào và người bị bước vào. Ba năm sau giấc mơ mới tiến tới nụ hôn đầu tiên và người hôn khác xa kẻ trong mơ.
- Cháu thích ngửi mùi ga này lắm cô ạ.
Quẩy vừa nói vừa lau tay bằng chiếc khăn cũ, tay nọ vò tay kia qua lớp bông vải đã trơ lì.
Bầu trời ngoài ban công như một con cá khổng lồ với những lớp mây nhỏ trắng xếp liên tiếp lên nhau. Nhớ Vũ và mặt hồ. Nhớ chiếc cần câu trúc thờ ơ vươn dài trên bầu trời in dưới đáy nước, vẫn giữ cái cảm giác bầu trời soi bóng gần gũi hơn bầu trời trên đầu.
Cầm cuốn sách Vũ mua tặng lật tới chỗ đánh dấu.
Những ý nghĩ bay lên chập chờn đèn lồng đỏ.
Giật mình như gặp người quen và một trời đèn lồng đỏ trôi về lênh đênh rập rờn với tiếng gọi thảng thốt chới với của ai đó, không phải mình, không phải Vũ, không phải Tuấn. Tiếng gọi chìm đắm trong ánh đèn lồng đỏ trong veo, vô tận.
Bắt đầu từ đêm hoa đăng xa xôi ấy, đèn lồng đỏ đi khắp Hà Thành, đậu rải rác trong các nhà hàng, lơ lửng ngoài cửa sổ quán cà phê, đung đưa nhè nhẹ trên những cành cây gầy guộc trụi lá. Mỗi chiếc đèn chứa một khuôn mặt thần tiên xa lạ.
Căng thẳng hơn hai tiếng đồng hồ cho đến phút thứ chín mươi ba bàn thắng thứ hai được mở mới xì hơi. Tỷ số hai một với cú ngược dòng ngoạn mục của những cầu thủ châu Âu trẻ tóc vàng. Thần tượng của em có đường chuyền cực đẹp cho đồng đội sau đó là cú đệm bóng làm cả thế giới bàng hoàng. Mái tóc vàng tung lên như bờm sư tử với cái miệng há to đầy nam tính.
Vinh quang là tiếng thét đột ngột vang vọng.
Trái bóng nằm gọn trong khung thành, giữa những sợi lưới trắng lùng nhùng, như một ngôi sao băng mệt mỏi, một giấc ngủ day dứt không cưỡng được, một quả trứng nhện khổng lồ.
Lồng ngực đỡ tức thở hơn, chân tay lỏng lẻo, mắt mờ đi. Em cố gắng bình tĩnh trở về phòng. Nếu trận này đội tuyển của em thua, Vũ sẽ là người gánh chịu hậu quả. Dù sao vẫn còn cái gì đó trọn vẹn cho cả hai.
Thành bị tai nạn xe máy chết ngay tại chỗ. Đó là một cậu con trai cao ráo sáng sủa, không nề hà bất cứ công việc gì. Chưa kịp yêu ai và chưa được ai yêu. Gia đình xin đưa Thành về quê chôn cất.
Cơ quan thuê một chuyến xe ca đi viếng. Ngồi sát cửa sổ, cạnh Hoài, lòng dạ nao nao như say. Nhắm mắt, trong tiếng xe ì ì đều đặn, hình dung Thành nằm trên một dòng sông toàn hoa trắng trôi du dương thanh thản về thế giới ngập tràn sương khói. Ở đó có thể Thành gặp bà già độc thân, hai người sẽ không nhắc tới bất kỳ ai đang ngồi trên chuyến xe này. Những người chết sẽ sống không sa đọa.
"Con bướm" bắt dầu ọ ẹ trong cổ, lát sau nó thò đầu ra ngoài dể nôn.
- Khổ, em say xe thế này, tý nữa bay rất khó.
Hoài đùa cay độc. Xe rẽ vào con đường nhỏ hai bên trồng nhãn san sát. Nghe tiếng khóc trước khi thấy ngôi nhà ba gian lợp ngói.
Người chết nằm trong quan tài bày giữa nhà, trở nên xa lạ ghê rợn với khói hương tiếng khóc và tiếng trống.
Xôn xao một tin mới, chị gái Thành sinh cháu đúng vào giờ Thành chết, hai cậu cháu giống nhau như lột. Đám ma phủ bầu không khí thần bí, tất cá những người đến viếng đều đi lại rón rén kín đáo như sợ bị hồn người chết nhập vào. Cánh con gái cơ quan kéo nhau sang nhà bên cạnh xem mặt cháu Thành. Hoài rủ nhưng em không đi, đứng dưới gốc hồng xiêm ở đầu hồi nhà cùng "Hai mươi bẩy vết thương" và "Con bướm". Thờ ơ quan sát hoạt động của những người trong gia đình Thành. Tất cả đều đen xạm, gầy, rắn rỏi, tất cẩ đều đi dép lê để thò ra những ngón chân dài móng tím bầm.
Bố người chết là một ông già nhỏ thó, da nâu nhăn nheo, đi lại thất thần, ai hỏi gì cũng lắc đầu.
Em cố gắng nhưng không thể hình dung nổi sự thống nhất giữa Thành và cái xác trong quan tài. Có một khỏang trống vô biên giữa người đã chết với kỷ niệm. "Con bướm" uốn éo:
- Bây giờ mình vẫn chóng mặt. Eo ơi ghê quá. Tý nữa về thì chết.
- Bắt xe ôm mà về.
Câu nói của em có vẻ hằn gắt.
"Con bướm" ngồi thụp xuống nhổ nước bọt khan. "Hai mươi bảy vết thương" bật lửa châm thuốc hút, mặt tư lự.
- Nó còn trẻ quá!
Tiếng "Hai mươi bảy vết thương" trầm đục.
- Cháu cùng nghĩ thế.
Em lí nhí đáp.
- Chúng mày cố mà sống cho cẩn thận, không thì phí lắm.
"Hai mươi bảy vết thương" bỏ đi chổ khác.
Hoài quay về ghé tai em thì thào:
- Giống quá em ạ, giống phát sợ lên ấy.
Người chết chôn ở bãi tha ma của làng cách nhà không xa. Quan tài hạ xuống huyệt, đất hất rào rào như trận mưa bọc trong hộp nhựa.
Chết là khép lại vinh viễn những nỗi sợ hãi.
Nước mắt trào ra, trượt nhanh xuống gò má, đọng lại ở đó như những lọ thủy tinh mỏng. Chỉ thấy mờ mờ hai ba bóng người bò lê lết tuyệt vọng trên miệng huyệt và lởn vởn quầng không khí xám nhạt, méo mó chẳng chịu tan biến.
Ra về, không ngoái lại nhưng vẫn thấy sau lưng mình một cái gò nhô cao phủ đầy hoa trắng. Hoa hồng, hoa loa kèn, hoa huệ và hoa sen.
Một đám mây trắng bồng bềnh hạ xuống bãi tha ma của làng.
Một vòng tay khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất, ôm ấp một cuộc đời chưa trọn vẹn.
Một cậu con trai không mang theo trí nhớ vì không cần phải nhớ.