← Quay lại trang sách

- VII -

Rời khỏi nhà Vũ sau cái nhìn lạ lùng khó hiểu.

Không hề có cuộc thi trí tưởng tượng, không cả đêm để thức trắng cùng nhau.

Đường phố quang đãng, sương mù đã tan, chỉ vài ba đám nhỏ còn sót lại trên vòm lá như những ý nghĩ lãng mạn rơi rớt.

Qua phố Bà Triệu nhìn cây điệp như vĩnh biệt, như tạ lỗi, như kiêu hãnh vì sự chiến thắng. Gốc điệp trống trải. Một điều gì đã đến mang đi cả người đàn ông điên lẫn những xác hoa trong lúc sương mù bao phủ toàn Hà Thành.

Hoài đến muộn, lê từng bước mỏi mệt lên cầu thang, một vết tím nổi lên ở gò má trái giống như quả mận bọc trong túi ni lông mỏng.

- Chị bị ngã.Hoài nói chậm, ủ ê.

- Lâu chưa?

- Chiều qua, khoảng bốn giờ lúc ấy sương mù dầy quá, chị chả nhìn thấy gì. Mai đi à?

-Vâng.

Đáp nhỏ nhẹ như người có lỗi. Bốn giờ chiều qua đang ở nhà Vũ. Hoài ngồi vào bàn làm việc ngay, lưng hơi còng xuống, mười ngón tay khô gầy run run loạng quạng trên bàn phím.

- Truyện của ông này chán ghê cơ, câu cú dài dòng, nhạt nhẽo, đã thế lại ngoặc ra ngoặc vào rối cả mắt.

Hoài than vãn hơn là càu nhàu. Tay nhà văn mặt nhàu nhĩ xám xịt, tóc xơ cứng, môi ưỡn cong, điêu toa, nói chuyện hay liếc trộm, mắt toàn lòng trắng. Theo "Con bướm" tiết lộ tay này hay đi gây gổ chọc ghẹo người bên cạnh "chú mình bảo ngày xưa lão ấy là lính pháo, máy bay bay đến là ôm đầu chui xuống hầm, lần nào cũng bị túm cổ lôi lên. Thế mà bây giờ cũng giở mặt đi viết văn để tự khen mình". Lúc ấy Hoài đã vặc lại: "Đấy là em nghe chú em nói, biết đâu lại không phải như thế". Bây giờ chính Hoài lại khó chịu với kẻ mình đã bảo vệ.

Cái bầu trời màu cỏ úa trước mặt em in thấp thoáng ngọn đèn trên góc phòng, giống như một mặt trời nhỏ bé, xa lạ, sắp sửa rụng xuống.

- Chị chả đánh nữa đâu. Chữ xấu quá.Hoài vùng vằng đứng dậy. Đó là lần đầu tiên em thấy Hoài nổi cáu vì bản thào.

- Mấy giờ tàu chạy?

Hoài hỏi.

- Bảy giờ.

Em đáp không dừng tay.

- Cuốn sách em bảo hôm nọ đâu, cho chị mượn đọc.

- Ở ngăn kéo ấy, chị mở ra mà lấy.

Thấy tiếc vì có ý định mang theo cuốn sách đó. Vậy là "tóc ngắn mắt buồn" sẽ ở lại, ở lại cả "Những ý nghĩ bay lên chập chờn đèn lồng đỏ".

Tự nhiên muốn thời gian dừng lại mãi mãi, muốn giông bão, muốn kẻ nào đó đặt mìn phá hỏng tẩt cả các đường ray.

- Đi lâu không?

Tiếng Hoài lẩy bẩy.

- Chưa biết.

Em dừng tay một lúc lâu sau đó mới trả lời.

- Chị thất hơi lạ...

Hoài buông lửng câu nói với bao nhiêu ngụ ý phía sau. Em không đáp lại, chi chầm chậm đưa cốc nước lên miệng như người bênh uống thuốc đắng. Mắt nhìn thấy thủy tinh long lanh sóng sánh rồi mọi thứ bỗng nhòa đi, chẳng hiểu do mình thiếu máu hay do cốc nước bị rung mạnh.

Điện thoại đổ chuông. Đón ống nghe từ tay Hoài, áp xiết vào tai hy vọng nghe tiếng Vũ nhưng giọng Huyền vang lên lảnh lói báo tin đã tìm được một bác sĩ thuộc loại "cực kỳ". "Không cần mày phải lo nữa, bà ấy rất giỏi. Bà ấy chuyên lo cho những ca đẻ khó mà thuộc loại khá giả mày ạ. Bà ấy bảo đảm sau khi đẻ xong người tao sẽ y nguyên, không nhăn bụng chảy người tý nào...".

Huyền cười giòn tan, kiêu kỳ, tự tin. Với tiếng cười ấy, với đôi mắt to đen lông mi cong vút với làn môi dầy hình trái tim, Huyền đã từng lung lạc được bao nhiêu đàn ông. "Tối mai đến ăn cơm với vợ chồng tao nhá". Huyền nói trong cơn phấn kích, "Ừ, tao đến". Em đáp, thờ ơ đặt máy xuống và thấy Hoài kinh ngạc nhìn mình.

Lòng dạ trống trải bâng khuâng. Vũ không điện đến. Phong không điện đến. Nhìn lại chỗ ngồi làm việc của mình lần cuối như nhìn tảng đá ven đường, dưới bóng râm, rồi quyết định nhanh chóng:

- Em về trước đây.

Hoài rùng mình, tay rời khỏi cuốn sách làm nó rơi tuột xuống chân. Rơi xuống cả thế giới đèn lồng đỏ mênh mông huyền bí.

- Có gì chị thu dọn cho em nhé!

- Ừ, cứ đi đi... Đi rồi về sớm nhé.

Hoài nhìn lảng ra ngoài cửa nói nhẹ, giọng xa vời, không hy vọng, như cánh chim bồ câu bay trên nóc phố, cuối tầm mắt.

Ở sân nghe tiếng quân cờ đập chan chát vọng ra từ phòng làm việc của "Hai mươi bảy vết thương". Không một ai bước ra để mà chào, cả quân trắng lẫn quân đỏ. Ông thường trực mặt càu cạu đang lau bộ bàn ghế long chân. "Con bướm" nghiêng đầu bên điện thoại, tóc đổ sang bên làm thành cái cánh đen óng mượt.

Rời khỏi cơ quan êm ái nhẹ nhàng như đám mây trôi qua đầu cuộc sống lam lũ mê mải.

Hoài nhỏ bé ở lại trong phòng, trong im lặng lưu cữu, càng nhỏ bé hơn nữa so với bên ngoài phố phường.

Đi thong thả dọc dãy phố trồng toàn xà cừ, không một cây điệp vàng, không đường lượn mềm mại, không chỗ dừng chân. Một đường phố mang tính xua đuổi.

Đột nhiên thấy mình trong suốt đi xuyên qua tất cả mà chẳng va chạm.

Quẩy dính sốt, nằm bẹp dí trên giường với sự lo lắng bấn loạn. Môi Quẩy tái mét, nhão ra tuồng như sắp sửa chảy tan cùng toàn bộ khuôn mặt. Cơn sốt của nước, không phải của lửa.Tự dưng hốt hoảng nghĩ nếu Quẩy bị liệt, nếu nó chết tại đây, ngay lúc này, không ai lên nhận về.

- Cháu không chết được đâu cô ạ. Cháu chỉ hơi mệt một tí tì tị thôi.

Quẩy nói đáp lại ý nghĩ của em.

- Mày ăn cháo cá không, tao nấu cho?

Quẩy lắc đầu, trông nó như một bông hoa bằng lăng, rúm ró nhớt nhát.

- Cháu chẳng muốn về quê đâu, cháu chỉ thích được ở đây với cô, với bà thôi cô ạ.

Giọng điệu nỉ non ngang ngang của Quẩy làm em cay sống mũi. Đó là ý nghĩ thật được nói ra trong nỗi sợ và nỗi cô đơn của kẻ ốm xa nhà. Hạnh phúc thật hiếm hoi. "Thằng trí thức" bị trả về trạng thái đói kém vất vưởng trước đó. Một con kiến phải rời bỏ miếng bánh ga tô, nhưng còn biết bao kẻ vẫn đi lại trên dường phố với vẻ mặt toan tính kiếm tìm.

Cửa hàng tối sầm lại. Nón, gậy, hai ống chân tong teo và cái áo cộc tay chắn sừng sững giữa cửa. Một ông ăn xin, đôi tay run run, giọng nói thều thào lí nhí. "Chủ hiệu cầm đồ" thả vào tay ông ta tờ năm trăm nhàu nát. Cái khối sộc sệch lổn nhổn ấy rời đi và ánh sáng lại ùa vào.

- Nhiều lúc tao thấy chán quá mày ạ.

Quẩy cố gắng mon men ngồi dậy, nó hỏi em về tất cả những gì mà nó quan tâm, từ hàng ăn, mỹ phẩm, siêu thị cho đến từng ngõ phố. Đành ngồi xuống chiều lòng Quẩy, chiều lòng một kẻ đang ốm. Kể với Quẩy những gì mình cảm được, biết được, như một cuộc tổng ôn lần cuối, lại như truyền hết kinh nghiệm, vốn sống cho nó.

Phố Hàng Chuối có một khu nhà lạnh lẽo u ám, những người sống ở đấy vật vờ như cái bóng và luôn nghèo rớt.

Ở đoạn giữa phố Hàng Bồ bất cứ lúc nào đi qua cũng ngửi thấy mùi thơm ngọt mặc dù không ai nấu mật.

Hàng Mã sặc sỡ huyền ảo, Hàng Thùng ồn ào, Hàng Đồng bóng bẩy, Mã Mây ảo não, Hàng Tre rậm rạp, Hàng Vôi nhạt nhẽo, cầu Gỗ tối tăm, Hàng Bông đắt đỏ.

Có những ngóc ngách điên loạn ở Hàng Buồm nơi cánh họa sĩ thất thế tụ nhau lại sau đó biến mất dần trong khói thuốc phiện lảo đảo.

- Còn Hàng Ngang, Hàng Đào?

Quẩy sốt ruột cắt ngang lời em.

- Hai phố ấy cũ rồi, chỉ còn cái mẽ thôi. Nó là mồi nhử dân ở các tỉnh về, mày hiểu không?

Em bĩu môi nói, Quẩy miễn cưỡng gật đầu.

Một quán thịt ngan đông khách hàng chục năm nay, bốn mẹ con người bán hàng có giọng nói khàn khàn, dáng đi bậm bạch y như ngan.

- Bị ám mày biết chưa. Giống như những ông thịt chó ấy mà, đi đâu cũng bị chó sủa.

Nói cho Quẩy nhưng bản thân mình không mấy tin vì không trực tiếp chứng kiến. Theo đà, câu chuyện trượt sang chủ đề bóng đá với tên các câu lạc bộ, các danh thủ và những giải lớn dang diễn ra. Em nói du dương mê mải, còn Quẩy nghe vì sự say mê của em hơn là vì nội dung. Sau đó Quẩy kết luận, giọng mỏi mệt nhưng thán phục:

- Khiếp, cô giỏi y như con trai ấy.

Quẩy không biết rằng sau tất cả những gì nó thấy, em còn là một người con gái khác, dễ dàng bị cuốn vào vòng mê hoặc của cảm giác. Ngang bướng, tỉnh táo nhưng đôi khi rơi nước mắt vì những chuyện không đâu.

- Tao sắp đi xa đây!

Em thẫn thờ nói hai tay bấu chặt đầu gối. Quẩy nằm thiêm thiếp bỗng giật mình:

- Cô đi lâu không?

- Chẳng biết. Tao đi về phương Nam, ở đấy nhiều nắng nhưng thiếu giáo viên.

Quẩy quay mặt đi giấu vẻ gì đó:

- Hà Nội vui như thế này, cô còn đi đâu nữa!

Câu nói vừa giận dỗi lo lắng, vừa tò mò.

Lòng dạ mềm lại nhưng vé đã đặt, cơn gió đã bắt đầu thổi, sẽ tung bay như một tờ giấy mỏng manh. Một tờ giấy đã viết bao nhiêu chữ khó hiểu.

Căn hộ của bà già độc thân vẫn đóng kín, đồ đạc bị khuôn lại trong bóng tối. Đỉnh tháp truyền hình vẫn đỏ. Cây ớt ra thêm ba quả màu trắng và con mèo chưa thấy đi qua để quệt đuôi vào đó.

Trở trời.

Đang nắng, đột nhiên dịu đi và sương mù dồn từ sông Hồng vào làm thành phố mờ ảo bập bềnh như một cánh bèo. Dễ đến hàng trăm năm Hà Thành mới có một ngày lạ lùng như thế này. Vội vã rời cơ quan đi cho thỏa ao ước.

Tìm Huyền nhưng không gặp, lòng vòng qua vài phố, bị lạc trong sương đi đâu cũng chỉ thấy thấp thoáng những hàng cây, vài ba cửa hiệu lập lờ, những bóng người trôi qua biến mất, lại đột ngột hiện ra, cho đến khi gặp cánh cửa quen thuộc thì dừng lại.

Nhà Vũ.

- Em bị lạc...

Hổn hển nói, ngoái lại phía sau như sợ ai đó đang đuổi theo. Vũ mở to mắt ngạc nhiên nhưng trấn tĩnh ngay:

- Vào nhà đi, trông mặt em tái xanh rồi kia kìa.

Vũ đón xe dắt vào dựng sát bức tường có những dây leo xanh loáng ướt vì sương. Không khí ấm cúng của căn phòng làm em khó xử, ngồi lại thì sẽ xảy đến những chuyện chưa muốn, rủ Vũ đi chơi lại càng vô lý vì bản thân mình cũng mong được ở riêng với Vũ.

Trông Vũ vừa mừng rỡ vừa lúng túng, áo may ô làm lộ ra đôi tay dài, gầy với vết đồng hồ trắng khứa ngang cổ tay trái. Nhạc đã mở sẵn, cảm tưởng như có một bầu trời cao rộng vô hình ngự trong căn phòng nhỏ gần hai chục mét vuông. Bức tranh thời Phục Hưng vẽ hai người đàn ông Hy Lạp vẫn ở tư thế hơi nghiêng như mọi khi.

- Em uống nước đi.

Vũ đặt chiếc cốc thủy tinh cao vút lên bàn, đẩy về phía em sau đó đứng dậy. Có một chút lúng túng ngập ngừng chen giữa hai người, đẩy cái bầu trời vô hình lùi sâu vào sự quên lãng.

- Đứng dậy anh bảo!

Vũ nói giọng lạc đi.

- Để làm gì cơ?

Em hỏi lại nhưng vẫn đứng lên, đối diện với Vũ hơi thở cố gắng kìm nén. Vũ ôm ghì lấy em, hôn cuồng nhiệt lên tóc, má, cổ, tai sau đó dừng lại dẩy em lùi xa dể ngắm rồi kéo sát vào tiếp tục hôn.

- Anh cứ như lên đồng ấy, làm em mệt.

Vũ thì thào:

- Hơn cả lên đồng. Anh yêu em, chắc chắn là không ai yêu em bằng anh.

- Anh làm em sợ.

Tiếng em nghèn nghẹn vì hạnh phúc.

- Anh cũng sợ chính anh.

Rồi chỉ còn lại bầu trời vô hình tràn ngập hơi thở với nhữngđdôi cánh xanh nhạt rập rờn cố gắng nâng da thịt bay lên. Mang máng trong đầu một sắc vàng không rõ của hoa điệp hay hoa hồng. Ý nghĩ về chuyến đi trở lại và hốt hoảng ước bản nhạc đừng bao giờ hết, cứ dìu dặt chầm chậm dắt nhau tới xứ sở lành hiền trong trẻo nào đó, xứ sở được soi sáng bởi ánh vàng tỏa ra từ những bông điệp. Vũ nói nhỏ, giọng trở thành nhạc, hòa tan cùng trần nhà, bàn, cốc thủy tinh, những cuốn sách bí ẩn, con dao chuôi nhựa vàng, lọ gốm, con nghê gỗ nâu đỏ, bàn cạo râu và bóng tối sôi sục trong tủ đựng quần áo.

Còn một chút của thực tại, đó là tóc.

Tuấn ở xa hơn quá vãng, trong một góc khuất êm ái không phiền nhiễu.

Vũ đang chiếu sáng em cùng với nhạc.

Có lẽ giờ này người ta đã mang vé đến và chẳng thể ngăn được những chuyến tàu. Đi xa với tốc độ nhanh đều mê mải, khám phá bí mật của chính cơ thể mình. Một trong hai người là con tàu, kẻ còn lại làm hành khách. Cũng có thể cả hai là con tàu và chuyến tàu ấy vắng vẻ lạnh lẽo như thân xác một bóng ma...

Ngoài kia sương mù cuồn cuộn.

Không phải lần đầu tiên nên không có những giọt nước mắt hối lỗi, chỉ từ từ xoay nghiêng, kéo áo lên che ngực. Vũ chống tay nhổm nửa người lên nhìn em, cái nhìn trìu mến, đắm đuối.

Cùng với dòng chảy ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể, cùng ánh mắt, đắm đuối không suy kiệt của Vũ, tất cả bỗng nhiên sống động chân thực.

Vũ đã đi vào em bằng cách riêng của Vũ.

- Em làm sao thế?

Vũ lo lắng hỏi khi thấy vai em rung lên.

- Chẳng sao cả... Hơi là lạ thôi.

Nói rồi thu mình nhỏ lại trong tư thế một thai nhi. Nếu ở hồ câu, em sẽ rời xa Vũ, nhưng đây là một căn phòng kín đáo, không chân trời, không bóng nước.

"Anh chẳng câu được gì đâu"

"Sắp được một con"

Vang vọng chấp chới trong đầu cùng với sự lắng lại dần dần của những gì vừa bị khuấy lên.

- Em về đây.

Cầm chiếc túi da đen khoác lên vai, liếc qua gương kiểm tra đầu tóc.

- Anh bảo này.

Giọng Vũ trầm trầm.

- Gì cơ?

Vũ nhíu mắt, những vết nhăn xô lại trên trán và lúc đó Vũ già đi kinh khủng:

- Anh cứ hẹn trước, dù thế nào đi nữa thì đúng vào đêm một nghìn năm Thăng Long chúng mình sẽ tìm nhau để cùng dạo chơi nhá.

- Có diệu vợi quá không anh?

Em hỏi, hơi sững lại. Vũ lắc dầu:

- Không.

Thật xa xôi.

Rời khỏi nhà Vũ sau cái nhìn lạ lùng khó hiểu.

Không hề có cuộc thi trí tưởng tượng, không cả đêm để thức trắng cùng nhau.

Đường phố quang đãng, sương mù đã tan, chỉ vài ba đám nhỏ còn sót lại trên vòm lá như những ý nghĩ lãng mạn rơi rớt.

Qua phố Bà Triệu nhìn cây điệp như vĩnh biệt, như tạ lỗi, như kiêu hãnh vì sự chiến thắng. Gốc điệp trống trải. Một điều gì đã đến mang đi cả người đàn ông điên lẫn những xác hoa trong lúc sương mù bao phủ toàn Hà Thành.

Hoài đến muộn, lê từng bước mỏi mệt lên cầu thang, một vết tím nổi lên ở gò má trái giống như quả mận bọc trong túi ni lông mỏng.

- Chị bị ngã.Hoài nói chậm, ủ ê.

- Lâu chưa?

- Chiều qua, khoảng bốn giờ lúc ấy sương mù dầy quá, chị chả nhìn thấy gì. Mai đi à?

-Vâng.

Đáp nhỏ nhẹ như người có lỗi. Bốn giờ chiều qua đang ở nhà Vũ. Hoài ngồi vào bàn làm việc ngay, lưng hơi còng xuống, mười ngón tay khô gầy run run loạng quạng trên bàn phím.

- Truyện của ông này chán ghê cơ, câu cú dài dòng, nhạt nhẽo, đã thế lại ngoặc ra ngoặc vào rối cả mắt.

Hoài than vãn hơn là càu nhàu. Tay nhà văn mặt nhàu nhĩ xám xịt, tóc xơ cứng, môi ưỡn cong, điêu toa, nói chuyện hay liếc trộm, mắt toàn lòng trắng. Theo "Con bướm" tiết lộ tay này hay đi gây gổ chọc ghẹo người bên cạnh "chú mình bảo ngày xưa lão ấy là lính pháo, máy bay bay đến là ôm đầu chui xuống hầm, lần nào cũng bị túm cổ lôi lên. Thế mà bây giờ cũng giở mặt đi viết văn để tự khen mình". Lúc ấy Hoài đã vặc lại: "Đấy là em nghe chú em nói, biết đâu lại không phải như thế". Bây giờ chính Hoài lại khó chịu với kẻ mình đã bảo vệ.

Cái bầu trời màu cỏ úa trước mặt em in thấp thoáng ngọn đèn trên góc phòng, giống như một mặt trời nhỏ bé, xa lạ, sắp sửa rụng xuống.

- Chị chả đánh nữa đâu. Chữ xấu quá.Hoài vùng vằng đứng dậy. Đó là lần đầu tiên em thấy Hoài nổi cáu vì bản thào.

- Mấy giờ tàu chạy?

Hoài hỏi.

- Bảy giờ.

Em đáp không dừng tay.

- Cuốn sách em bảo hôm nọ đâu, cho chị mượn đọc.

- Ở ngăn kéo ấy, chị mở ra mà lấy.

Thấy tiếc vì có ý định mang theo cuốn sách đó. Vậy là "tóc ngắn mắt buồn" sẽ ở lại, ở lại cả "Những ý nghĩ bay lên chập chờn đèn lồng đỏ".

Tự nhiên muốn thời gian dừng lại mãi mãi, muốn giông bão, muốn kẻ nào đó đặt mìn phá hỏng tẩt cả các đường ray.

- Đi lâu không?

Tiếng Hoài lẩy bẩy.

- Chưa biết.

Em dừng tay một lúc lâu sau đó mới trả lời.

- Chị thất hơi lạ...

Hoài buông lửng câu nói với bao nhiêu ngụ ý phía sau. Em không đáp lại, chi chầm chậm đưa cốc nước lên miệng như người bênh uống thuốc đắng. Mắt nhìn thấy thủy tinh long lanh sóng sánh rồi mọi thứ bỗng nhòa đi, chẳng hiểu do mình thiếu máu hay do cốc nước bị rung mạnh.

Điện thoại đổ chuông. Đón ống nghe từ tay Hoài, áp xiết vào tai hy vọng nghe tiếng Vũ nhưng giọng Huyền vang lên lảnh lói báo tin đã tìm được một bác sĩ thuộc loại "cực kỳ". "Không cần mày phải lo nữa, bà ấy rất giỏi. Bà ấy chuyên lo cho những ca đẻ khó mà thuộc loại khá giả mày ạ. Bà ấy bảo đảm sau khi đẻ xong người tao sẽ y nguyên, không nhăn bụng chảy người tý nào...".

Huyền cười giòn tan, kiêu kỳ, tự tin. Với tiếng cười ấy, với đôi mắt to đen lông mi cong vút với làn môi dầy hình trái tim, Huyền đã từng lung lạc được bao nhiêu đàn ông. "Tối mai đến ăn cơm với vợ chồng tao nhá". Huyền nói trong cơn phấn kích, "Ừ, tao đến". Em đáp, thờ ơ đặt máy xuống và thấy Hoài kinh ngạc nhìn mình.

Lòng dạ trống trải bâng khuâng. Vũ không điện đến. Phong không điện đến. Nhìn lại chỗ ngồi làm việc của mình lần cuối như nhìn tảng đá ven đường, dưới bóng râm, rồi quyết định nhanh chóng:

- Em về trước đây.

Hoài rùng mình, tay rời khỏi cuốn sách làm nó rơi tuột xuống chân. Rơi xuống cả thế giới đèn lồng đỏ mênh mông huyền bí.

- Có gì chị thu dọn cho em nhé!

- Ừ, cứ đi đi... Đi rồi về sớm nhé.

Hoài nhìn lảng ra ngoài cửa nói nhẹ, giọng xa vời, không hy vọng, như cánh chim bồ câu bay trên nóc phố, cuối tầm mắt.

Ở sân nghe tiếng quân cờ đập chan chát vọng ra từ phòng làm việc của "Hai mươi bảy vết thương". Không một ai bước ra để mà chào, cả quân trắng lẫn quân đỏ. Ông thường trực mặt càu cạu đang lau bộ bàn ghế long chân. "Con bướm" nghiêng đầu bên điện thoại, tóc đổ sang bên làm thành cái cánh đen óng mượt.

Rời khỏi cơ quan êm ái nhẹ nhàng như đám mây trôi qua đầu cuộc sống lam lũ mê mải.

Hoài nhỏ bé ở lại trong phòng, trong im lặng lưu cữu, càng nhỏ bé hơn nữa so với bên ngoài phố phường.

Đi thong thả dọc dãy phố trồng toàn xà cừ, không một cây điệp vàng, không đường lượn mềm mại, không chỗ dừng chân. Một đường phố mang tính xua đuổi.

Đột nhiên thấy mình trong suốt đi xuyên qua tất cả mà chẳng va chạm;

Trong giấc ngủ trưa người đàn bà áo vàng lại đến, tư thế ngồi không thay đổi, nhìn rõ nét hơn với hai quầng mắt hơi ngả màu nâu héo. Người đàn bà áo vàng nói, đôi môi rung rung như cánh hoa trước gió, không nghe rõ tiếng nhưng vẫn biết đó là những lời buộc tội cay nghiệt. Các ngón tay bám một lớp phấn vàng mỏng, xoa tới đâu không khí ở đấy vẩn lên phấp phỏng căng thẳng. Người đàn bà áo vàng đang lấn át, nếu em không tỉnh táo sẽ bị bà ta đánh tráo linh hồn ngay lập tức. "Dù gì mình vẫn phải là mình, vẫn phải là gái Hà Thành, hơi lạnh lùng, hơi mơ màng, sống trên tất cả những gì từ nơi khác đến".

Em sửa lại tư thế, bắt đầu cuộc nói chuyện nghiêm túc về loại cây nào đó nở hoa vàng ở phố Bà Triệu. Phải nói thật nhanh vì trí nhớ đang suy tàn ghê gớm, đang héo đi, đổ gục xuống và tan ra. "Hoa ấy không quyến rũ, nó chỉ thực sự đẹp khi rụng xuống trong những làn mưa nhè nhẹ lất phất đủ làm hè phố thẫm lại. Mà hè phố phải thật rộng, thật vắng vẻ. Tóm lại đó là một ảo ảnh hoang vu và cần phải...". Ý nghĩ bị bỏ lửng không kịp truyền sang người đàn bà áo vàng vì thời gian đã cạn, trí nhớ đã suy tàn.

Người đàn bà áo vàng đang tan dần, từng bộ phận, từng lớp, từng chi tiết bị xóa nhòa không cứu vãn được. Sau cái chớp mắt bàng hoàng, chỉ kịp thấy nét mặt cuối cùng của người đàn bà áo vàng còn sót lại trên nền không khí trong veo, một nét mặt day dứt mỏng mảnh như khói nhang. Không phải đất tụt hẫng xuống để lộ ra bầu trời như lần trước, mà chỉ có những âm thanh náo loạn nhưng thầm thì chồng chéo lên nhau.

Một giấc mơ cuối cùng lấp đầy giấc ngủ trưa giữa lòng Hà Thành.

Trước khi lên xích lô, ngoái Lại nói nhỏ với Quẩy:

- Tao mà không về, mọi thứ cho mày dùng hết.

Quẩy sững lại, mặt bệch ra:

- Cô nói gở thế.

- Gở gì, thật đấy!

Sau lời khẳng định của em, một niềm hy vọng tràn ngập trên mặt Quẩy, nó lí nhí:

- Cháu chỉ xin bộ màu ghi xám của cô thôi.

Người đạp xích lô đẩy xe lấy đà hai ba bước dài sau đó nhẩy phốc lên yên và đạp. Khá lâu không ngồi xích lô, giờ cảm thấy hơi xúc động như đó là lần cuối. Quẩy đứng nhìn theo, hai tay khoanh trước ngực, động tác em hay làm mỗi khi gặp vấn đề quan trọng.

Trong nắng chiều dọc đường, thấp thoáng sau các tán cây, những ngôi nhà theo kiến trúc của Pháp hiện ra với màu vôi vàng, mái ngói nâu đen và khung gỗ ở đầu hồi sơn xanh hình thang. Ở những đầu hồi ấy có vô số tổ chim sẻ.

Xích lô kẽo kẹt đi chậm cùng với chiều, chậm tới mức lạc lõng giữa dòng xe máy, xe ô tô đang lao vùn vụt.

Trả tiền xe, tìm quán phở, vừa ăn vừa nghĩ mai này sẽ rất nhớ Hà Nội với mùi thơm ngầy ngậy của những dãy hàng ăn.

Thành phố lên đèn.

Ngoái nhìn đường Trần Hưng Đạo thấy một dòng sông lấp lánh sáng, nếu ngược lên đầu nguồn, rẽ trái sẽ gặp cây điệp vàng đứng chờ mưa.

Ai đó giống Vũ vừa phóng xe qua và sực nhớ ra rằng nếu có đi chơi với nhau thì cũng phải chờ đợi rất lâu nữa. Chờ đợi bước sang một thời gian khác, Lạ lẫm mênh mông chưa bị giày xéo tô vẽ.

Bảy giờ ba phút tàu rời ga.

Qua cửa sổ, Hà Thành như một giấc mộng càng lúc càng rời xa. Ngả người ra sau, đầu vô tình tựa lên ba đường lượn song song do hành khách nghịch ngợm nào đó vạch thẳng vào lưng ghế. Nhắm mắt dù không buồn ngủ, hình dung Quẩy trong chiếc áo màu ghi xám mỉm cười bước từ cầu thang xuống, dáng vẻ tự tin, yểu điệu...

Nguyễn Bình Phương