← Quay lại trang sách

Chương 4 NHỮNG TAY CHƠI-1

Các kỹ sư ánh sáng của Đài Truyền Hình loay hoay sắp đặt đèn chiếu sáng và Ryan cố gắng tránh những điểm sáng xanh làm lóa mắt, tự hỏi sao những phóng viên báo chí này không đợi anh đèn được thiết lập xong hãy chụp ảnh, nhưng anh cũng không lên tiếng hỏi. Mọi người đều lịch sự hỏi anh cảm thấy thế nào- nhưng không ai thực bụng muốn rời khỏi đây để anh nghỉ ngơi cho tốt

Tất nhiên, mọi việc sẽ tồi tệ hơn nếu không có ý kiến của Bác sỹ Scott mạnh mẽ nói với đám báo chí rằng bệnh nhân của ông cần được nghỉ ngơi để nhanh chóng khỏe lại và cô y tá Kittiwake đứng đó để canh chừng những kẻ đột nhập. Vì vậy, chỉ một nhóm nhỏ được cho phép vào phòng đê phỏng vấn Ryan, bao gồm cả nhân viên đài truyền hình. Đây là thỏa thuận tốt nhất mà Jack có thể đạt được. Các máy quay và kỹ sư âm thanh đã chiếm chỗ đáng kể trong diện tích phòng vốn eo hẹp, nếu không thì thì đám phóng viên sẽ đặt câu hỏi đến vô tận mất

Các tờ báo buổi sớm – Ryan đã đọc qua tờ Times và Daily Telegraph- đã râm ran thông tin rằng Ryan đã từng – hoặc vẫn còn- làm việc cho CIA (Central Intelligence Agency- cục tình báo trung ương Mỹ), có gì đó không chính xác về mặt kỹ thuật, nhưng trong mọi trường hợp Jack không muốn bị công khai thế này. Anh nhớ những người ở Langley nói về rò rỉ tin tứ và họ đặc biệt thích thế nào khi anh nghĩ ra Bẫy Chim Hoàng Yến (Canary Trap- Bẫy chim hoàng yến là một phương pháp để phơi bày rò rỉ thông tin bằng cách đưa ra các phiên bản khác nhau của một tài liệu nhạy cảm cho từng nghi phạm và xem phiên bản nào bị rò rỉ. Nó có thể là một tuyên bố sai, để xem liệu thông tin nhạy cảm có được đưa ra cho người khác không.). Thật đáng tiếc trong trường hợp của mình thì phương pháp này lại không thực hiện được, Ryan tự giễu. Đời mình thực sự cần đến sự phức tạp này à? Hay thay vì khóc to thì chỉ cần từ chối tất cả lời đề nghị của họ là xong. Từ chối tất

“Mọi thứ đã sẵn sàng” kỹ thuật viên ánh sáng nói, rồi bật một lúc 3 cái đền sân khấu khiến nước mắt của Jack chảy ra

“Ánh sáng quá mạnh phải không?” Một phóng viên thông cảm hỏi, trong khi các nhiếp ảnh gia vẫn tiếp tục tới lui, chụp như điên cuồng bằng máy ảnh Nikon

“Có thể đúng”. Một chiếc micro hai chiều kẹp vào áo ngủ của anh

“Anh thử nói gì xem đã được chưa?” kỹ thuật âm âm thanh hỏi

“Anh có thích chuyến đi đầu tiên đến London không, Tiến sĩ Ryan”

“Tôi cảm thấy rằng nếu tôi không nghe thấy ai phàn nàn rằng du khách Mỹ sẽ đi đường vòng khi họ gặp phải một cuộc tấn công khủng bố, tôi sẽ rất nhẹ nhõm.” Ryan cười. Hỏi chi ngu ngốc vậy

“Chắc chắn rồi” viên phóng viên cười to “Sẵn sàng chưa?” Máy quay và âm thanh thông báo đã sẵn sàng

Ryan nhấp một ngụm trà, chắc chắn chiếc gạt tàn đã được di chuyển khỏi tầm quay. Một nhà báo thuộc bên báo in đang pha trò với một đồng nghiệp. Một phóng viên TV của truyền hình NBC cũng ở đó, cùng với đồng nghiệp London của tờ Washington Post, phần còn lại toàn là người Anh. Họ dường như đạt được sự đồng thuận là sẽ chia sẻ bài phỏng vấn cho tất cả các phóng viên bên ngoài vốn không thể vào phòng họp báo do diện tích quá nhỏ. Lúc này camera bắt đầu quay

Các phóng viên hỏi mấy câu hỏi thường lệ, ống kính máy quay cận cảnh tay rồi, rồi tiến dần lên phía trên dọc theo lớp thạch cao rồi đến giá đỡ trên đầu Jack. Cùng lúc đó phát thanh viên đài truyền hình giới thiệu lý lịch, không gì khác ngoài việc Ryan đã cứu người như thế nào và anh bị bắn ra sao. Như anh đã được dặn trước, toàn cảnh giống như một vở kịch sân khấu nhỏ, không có gì khác. Khi nói về ca mổ trong bệnh viện, anh được yêu cầu duỗi các ngón tay ra ngoài bó bột.

“Tiến sỹ Ryan có thông tin phía báo Mỹ và Anh rằng anh là nhân viên CIA”

“Tôi có đọc thông tin này sáng nay. Cũng như mọi người, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên” Rya mỉm cười “Chắc ai đó đã nhầm, tôi không đủ đẹp trai để trở thành điệp viên”

“Vậy anh phủ nhận tin tức đó?” tờ Daily Mirror hỏi

“Đúng vậy, đơn giản là không đúng. Tôi dạy lịch sử ở Học viện Hải Quân Hoa kỳ tại Annapolis. Việc này rất dễ xác minh. Tôi vừa cho sinh viên làm bài kiểm tra vào cuối tuần trước. Mọi người có thể hỏi sinh viên của tôi” Jack lại vẫy tay trái trước camera

“Tin tức này đến từ một số nguồn tin cấp cao” tờ Post nhận xét

“Nếu anh đọc qua lịch sử thì anh sẽ thấy mấy nguồn cấp cao đều được biết là đã mắc lỗi. Sai lầm là không tránh khỏi và chuyện đó đang xảy ra ở đây. Tôi dạy học, tôi viết sách, tôi tham gia giảng dạy…ok, tôi có giảng dạy, thuyết trình cho CIA 1 lần, nhưng nó chỉ là những lời lặp lại bài giảng mà tôi đã dạy ở Cao Đẳng Chiến Tranh Hải Quân và một số hội thảo khác. Nó không có gì là tuyệt mật cả. Có lẽ đây chính là cơ sở của thông tin này. Như tôi nói, việc thẩm tra rất dễ. Văn phòng tôi ở Leahy Hall, Học viên Hải Quân. Tôi nghĩ có ai đó đã nhầm lẫn” Ai đó đã nhầm lẫn, đúng rồi “tôi vẫn giữ bản thảo của bài thuyết trình trước CIA, ai cần tôi sẽ gửi. Không vấn đề gì”

“Anh cảm thấy thế nào khi trở thành người của công chúng, bây giờ?” Một phóng viên đài truyền hình Anh hỏi. Tuyệt vời. Cảm ơn đã chuyển chủ đề

“Tôi nghĩ tôi không thích hợp, không trở thành người của công chúng tôi vẫn sống tốt. Tôi không phải ngôi sao điện ảnh và xin nhắc lại là tôi- không- đủ- đẹp- trai”

“Ông quá khiêm tốn, Tiến sỹ Ryan” một nữ phóng viên nhận xét

“Cảm ơn lời khích lệ của cô nhưng cô cần cẩn thận khi nói diều này vì vợ tôi có thể sẽ nghe thấy trên TV và cô ấy không vui” đám phóng viên cười rầm rần “Tôi đoán là tôi đủ đẹp trai với cô ấy. Vậy là đủ rồi. Với tất cả sự tôn trọng, thưa quý vị, tôi thành thật nói với mọi người rằng tôi rất mong có thể trở lại cuộc sống bình yên”

“Ông nghĩ điều này có khả thi không?”

“Phải xem vận số tôi thế nào, thưa bà. Và cũng phụ thuộc vào quý vị cho phép tôi thực hiện điều này”

“Anh nghĩ chúng ta nên làm gì với tên khủng bố đó, Sean Miller?” phóng viên tờ the Times hỏi

“Đó là vấn đề thẩm phán và bồi thẩm đoàn quyết định. Tôi e rằng chưa đến lượt mình phát biểu ý kiến”

“Anh có nghĩ là chúng ta nên khôi phục án tử hình?”

“Ở đất nước chúng tôi có án tử hình. Ở Anh thì đó là câu hỏi dành cho các đại diện lá phiếu mà các bạn bầu chọn. cả hai quốc gia chúng ta đều theo nền dân chủ, đúng không? Các thành viên được bầu sẽ làm theo mong muốn của cử tri” Tất nhiên, không phải lúc nào đại diện cử tri cũng làm theo yêu cầu, nhưng về lý thuyết thì phải như thế …

“Vậy anh ủng hộ ý kiến khôi phục án tử?” phóng viên the Times kiên trì

“Còn tùy trường hợp. Nếu có những thủ tục xét xử nghiêm minh, tôi sẽ ủng hộ. Vậy thì chắc các bạn hỏi tôi trường hợp này có bị kết án tử hình không? Đây là một vấn đề gây tranh cãi. Nói cách khác, Tôi không phải là một chuyên gia xét xử tội phạm. Cha tôi là một cảnh sát, nhưng tôi chỉ là một nhà sử học.”

“Là một người Mỹ gốc Ireland, tôi muốn hỏi anh về quan điểm đối với Vấn Đề Ireland?” phóng viên tờ Telegraph đặt câu hỏi

“Chúng tôi có đủ vấn đề để giải quyết ở Mỹ nên không nên chõ vào vấn đề nước Anh làm gì”

“Vậy anh nghĩ nó nên được giải quyết ở Anh phải không?”

“Thế anh nghĩ sao? Chả phải nếu có vấn đề thì phải giải quyết sao?”

“Chắc chắn anh phải có một gợi ý. Hầu hết người Mỹ đều có ý tưởng riêng”

“Tôi nghĩ là tôi dạy lịch sử. Hãy để cho người khác gợi ý, ví dụ như phóng viên” Ryan mỉm cười “tôi hầu như chỉ bình luận sự kiện sau thời gian dài trôi qua. Điều đó không có nghĩa là tôi biết phải làm gì hôm nay”

“Nhưng anh biết phải làm gì vào hôm thứ ba đó” phóng viên tờ Times nói. Ryan nhún vai

“Phải, tôi đoán là tôi biết” Ryan nói trên màn hình TV

2

“Thằng chó gian xảo” Kevin Joseph O'Donnell lầm bầm khi uống ly bia Guinness đen. Căn cứ hoạt động của gã ở rất xa biên giới, trái hẳn với dự đoán của mọi người. Ireland là một quốc gia nhỏ và khoảng cách không phải là vấn đề- đặc biệt khi ta có được tất cả các nguồn lực cần thiết. Các đồng đội cũ của gã trong PIRA đều được bố trí trong các nhà an toàn dọc biên giới, rất thuận tiện cho việc qua lại giữa Ireland và Anh. Nhưng O'Donnell thì khác. Có rất nhiều nguyên nhân thực tế. Người Anh đã rải nội gián và gián điệp của họ khắp nơi, rình rập suốt ngày- và cả đột kích SAS, những kẻ bất ngờ xuất hiện – hoặc lặng lẽ giết người – ám sát những người bất chợt mắc sai lầm mà xuất hiện trong danh sách. Biên giới có thể thuận tiện cho cả Anh chứ không riêng gì Ireland. Một mối đe dọa nữa là bản thân PIRA, tổ chức theo dõi rất sát biên giới. Khuôn mặt của gã, dù đã qua vài cuộc phẫu thuật thẩm mỹ nhỏ và sửa đổi màu tóc vẫn có thể bị các đồng nghiệp cũ nhận ra. Nhưng không phải ở đây và biên giới không xa đến mức phải lái xe dọc đất nước dài gần 300 dặm. Gã quay lưng lại chiếc TV sony và nhìn chăm chăm vào khoảng biển tối qua cửa sổ. Gã thấy ánh đèn của một con phà chở ô tô đang chạy từ cảng Le Harve. Tầm nhìn nơi đây luôn rất đẹp. Ngay cả khi tầm nhìn bị hạn chế bởi một cơn bão biển thì người ta vẫn có thể chuwgns kiến sức mạnh thiên nhiên khi những con sóng xám dội vào vách đá. Giờ thì bầu trời trở nên trong xanh, không khí trong trẻo, lạnh giá cho phép gã có tầm nhìn đến tận chân trời được xác định bởi các vì sao và gã theo dõi một chiếc tàu thương mại đang hướng tới phía đông để cập vào một cảng không xác định. Điều khiến O'Donnell vui mừng chính là ngôi nhà trang nghiêm tọa lạc trên mũi đất này từng thuộc về một lãnh chúa Anh. Gã vui hơn nữa là gã có thể mua tài sản này thoogn qua một công ty bình phong, điều chả khó mấy ở Ireland khi bạn có tiền mặt và một luật sư tư vấn uy tín. Đây là cách vận hành của xã hội Ireland vốn dễ bị tổn thương- chẳng phải tất cả xã hội đều đối xử với bạn thế khi bạn có đủ nguồn lực …và cả thợ khâu vá giỏi. Bọn họ đều quá nông cạn, thiếu ý thức chính trị. Người ta phải biết kẻ thù của mình là ai chứ,, O'Donnell lặp lại với chính mình câu này 10 lần/ngày là ít. Dù sao cũng không phải xã hội “dân chủ” tự do, chỉ bằng cách tìm ra kẻ thù ở đâu, anh mới có thể đối phó với chúng, thực hiện công việc của chúng, đạt được thỏa hiệp với chúng, lôi kéo chúng vào thế trận của anh và hoàn toàn mua chuộc chúng.

Những kẻ ngu, tự hủy hoại, kiêu ngạo này đang tìm cách tự hủy diệt chính mình. Một ngày nào dó bọn chúng sẽ biến mất giống như những con thuyền kia biến mất nơi chân trời. Lịch sử là khoa học, không thể bị chặn (nghe như chủ nghĩa Marx ấy nhỉ???). O'Donnell chắc chắn.

Gã quay đầu nhìn ngọn lửa đang bùng cháy dưới lò sưởi rộng bằng đá. Đã từng có những cái đầu hươu đực treo trên đó, có lẽ là tác phẩm đáng tự hào của viên lãnh chúa – nhà Purdey. Một hoặc hai bức tranh. Về ngựa, O'Donnell chắc chắn- chúng phải là các bức tranh có ngựa. Nhà quý tộc xây lên ngôi nhà nhà này, gã thầm nhủ, là người được hưởng mọi phú quý từ lúc sinh ra, lý tưởng sẽ không bao giờ xuất hiện trong đầu óc trống rỗng, vô dụng của lão. Lão chỉ việc ngồi bên lò sưởi với rượu whisky trên tay và một con chó nằm dưới chân, nhìn vào đống lửa và trò chuyện với các quý tộc láng giềng về tình hình săn bắn ngày hôm đó, và lên kế hoạch đi săn cho ngày hôm sau. Ngày mai sẽ lại đi săn chim, hay sói, Bertie? Đã lâu rồi không đi săn cáo, đã đến lúc chúng ta đi săn cáo, phải không? Gã chắc chắn câu chuyện se đại loại thế. O'Donnell tự hỏi giờ còn mùa săn nữa không, hay viên lãnh chúa chỉ hành động theo tâm trạng. Còn chủ nhân hiện tại của ngôi nhà nông thôn này (là gã) không bao giờ đi săn động vật. Giết một thứ gì đó không làm hại gã thì có ý nghĩa gì đâu, giêt chúng đâu có phục vụ cho lý tưởng? Ngoài ra, săn bắn giờ chỉ còn có Người Anh làm, thỉnh thoảng có tầng lớp quý tộc Ireland địa phương. Gã không định săn lùng quý tộc Ireland địa phương, không đáng để gã nỗ lực, càng không đáng để gã hành động. Ít nhất là chưa. Mày không ghét cây cối chứ, gã tự hỏi. Mày không thực sự quan tâm đến cây cối trừ khi muốn chặt chúng. Nghĩ đến đây, gã đưa mắt nhìn lại TV

Gã thấy, cái thằng Ryan đó vẫn ở đó, trò chuyện với đám ngu báo chí. Thật là anh hùng vĩ đại. Sao mày lại nhúng mũi vào chuyện vốn không liên quan đến mày? Phản xạ à, giống đấy, O'Donnell đánh giá. Mấy kẻ ngu có biết mình đang làm gì đâu. Thậm chí còn không biêt chuyện gì đang diễn ra kìa, phải không? Không ai trong chúng mày biết cả

Bọn Mỹ. Những thằng ngu nhóm Provo vẫn muốn đối thoại với bọn này, nói những lời dối trá và trả vờ như họ đại diện Irelan. Tên Yank (Lính Mỹ) mày thì biết gì về điều này chứ? Ồ, nhưng chúng ta không đủ khả năng để khiêu khích người Mỹ, mấy tên Provo vẫn nó thế đấy. Mấy thằng Mỹ khốn khiếp, cùng với tiền và sự kiêu ngạo, ý tưởng phán xét đúng sai và quan điểm ngây thơ về số phận Ireland. Giống y bọn trẻ con lần đầu làm lễ rửa tội. Quá trong sạch, quá ngây thơ. Thật vô dụng với số tiền ít ỏi của bọn chúng – về tất cả người Anh phàn nàn về NORAID, O'Donnell biết rằng PIRA không thu được quá 1 triệu usd từ đám người Mỹ trong suốt 3 năm qua. Kiến thức về Ireland của đám người Mỹ chỉ giới hạn qua vài bộ phim, hoặc một vài bài hát của người Ireland được truyền lại từ tổ tiên cho Ngày lễ St. Paddy's Day và thỉnh thoảng uống chai rượu whiskey. Họ biết bao nhiêu về cuộc sống ở Ulster, về sự áp bức của bọn đế quốc, cuộc sống của cả nước Ireland vẫn đang sống dưới ách thống trị của Đế Quốc Anh, rồi đến lượt bọn đế quốc Anh lại phải chiu đựng dưới ách thống trị của bọn Mỹ? Vậy thì làm thế nào để bọn Mỹ đó hiểu được vấn đề Ireland? Nhưng chúng ta không đủ sức khiêu thích bọn Mỹ. Người đứng đầu tổ chức ULA (Tổ chức Giải phóng Bắc Ireland) uống hết ly bia và nặng nề đặt nó xuống bàn.

Không khó để tìm hiểu nguyên nhân giải phóng Ireland. Một mục tiêu lý tưởng rõ ràng. Một vài chiến binh trung thành với chính nghĩa, vài người bạn, bạn thực sự có thể truy cập vào các nguồn thông tin nội gián tốt. Vậy là xong. Tại sao mọi thứ lại lộn xộn với mấy thằng Mỹ khốn khiếp này? Và một phe cánh chính trị công khai – Sinn Fein lựa người bầu vào Quốc Hội. thật vớ vẩn! Họ đang đợi, hy vọng sẽ được mấy tên đế quốc Anh hợp tác. Không dễ dàng tiếp cận được các mục tiêu chính trị thực sự có giá trị. Mọi người không khỏi đặt câu hỏi, tại sao Provo (Quân đội Cộng hòa Lâm thời) lại không có tiến bộ trong thời gian dài như vậy? Đó là vì tư duy của họ thối nát, tổ chức hỗn tạp trong Lữ Đoàn. Khi vài người bị Người Anh bắt thì chắn chắn có ai đó phản bội tổ chức và làm tay trong. Công việc cách mạng cần phải có tinh thần cống hiến quên mình, điều chỉ có số ít người mới có thể làm được. O'Donnell có những người như thế. Nhân sự như vậy công thêm với kế hoạch hợp lý thì chuyện gì cũng có thể thành công.Nghĩ đến đây, hắn cười đắc thắng. O'Donnell có kế hoạch của mình. Và nó sẽ không bao giờ thay đổi vì tên Ryan này, hắn tự nhủ

“Thằng ngu này vẫn đang tự mãn nhỉ?”

O'Donnell quay lại lấy một chai bia Guinness và rót cho mình một ly khác “Sean đáng lẽ nên đề phòng sau lưng. Lúc đó thì thằng anh hùng kia sẽ là một cái xác chết” Và lúc đó thì nhiệm vụ đã thành công. Khốn Khiếp!

“Chúng ta vẫn có thể làm gì đó, sir”

O'Donnell lắc đầu “không cần tốn sức cho mấy chuyện không đáng. Đám Prove đang làm chuyện trong suốt 10 năm qua và xem giờ bọn chúng đạt được gì”

“Nếu thằng đó là CIA thì sao? Chuyện gì xảy ra nếu chúng ta bị xâm nhập và hắn đã ở đó……”

“Đừng ngu thế” O'Donnell ngắt lời “ Nếu bọn họ khám phá ra kế hoạch thì sẽ có một số lượng lớn cảnh sát mặc thường phục ở London chờ chúng ta” và tao sẽ biết trước tin tức, nhưng hắn không nói. Chỉ một thành viên khác trong Tổ Chức biết về nguồn tin của gã và hắn đang ở London “Chỉ là may mắn thôi, tốt cho họ, chúng ta đen. Chỉ là may mắn thôi. Cậu đã chạy về đây an toàn, trường hơp của cậu thì may mắn đứng về phía chúng ta đó, phải không Michael? ”

Giống như những người Ireland, gã vẫn tin vào may mắn. Ý thức hệ cũng không thể thay đổi điều đó. Người đàn ôn trẻ hơn nghĩ đến 18 tháng tù trong Khối H tại Nhà Tù Long Kesh và im lặng. Trên TV, chương trình phỏng vấn trực tiếp đã kết thúc và người dẫn chương trình chuyển sang chủ đề khác. O’Donell nhún vai. May mắn, thế thôi. Lần này thằng Yank chĩa cái mũi quá dài tọc mạch vào chỉ là may mắn. Bất kỳ việc gì bất ngờ như lốp thủng, pin bộ đàm hết, hay một cơn mưa bão bất ngờ đều có thể làm hỏng kế hoạch. Nhưng gã có lợi thế hơn bên kia. Kẻ thù của gã phải cả đời may mắn, còn O’’Donell chỉ cần gặp may mắn một lần. Gã xem cuộc phỏng vấn trên TV quyết định Ryan không đáng để gã phải cố gắng

Đừng khiêu khích người Mỹ, hắn lại tự nhủ,lúc này gã lại cảm thấy ngạc nhiên với suy nghĩ này. Tại sao? Bọn chúng không phải cũng là kẻ thù sao? Patrick, cậu bé của tôi, giờ cậu đang nghĩ như những thằng ngu trong PIRA kia rồi. Kiên nhẫn là phẩm chất quan trọng nhất của một nhà cách mạng chân chính. Phải kiên nhẫn chờ đợi cơ hội và khi nó đến- hãy phản công quyết liệt

Hắn đang đợi thông tin tình báo tiếp theo

3

Hiệu sách đã qua sử dụng chuyên về các ấn bản quý hiếm này nằm ở phố Burlington Arcade, phố đi bộ thương mại có tuổi đời hàng trăm năm, cách khu phố thời trang nhất của Piccadilly có một đoạn ngắn. Hiệu sách nằm cửa hàng bán đồ phục vụ khách du lịch và cửa hàng bán đồ trang sức. Nó có mùi đặc biệt thu hút những người yêu sách như mùi mật hoa thu hút ong, còn ở đây là mùi mốc, bụi của giấy khô và bìa da. Chủ cửa hàng kiêm nhân viên bán hàng sách là một thanh niên trẻ mặc vest chỉnh tề với chút bụi trên vai, có lẽ là do hàng ngày ngày anh đều bắt đầu với việc dùng chổi lông để lau sách và giá sách để giữ được chất lượng như mới. Anh càng ngày càng yêu cửa hàng. Nó có bầu không khí rất tuyệt. Duy doanh thu hiệu sách không lớn nhưng lại mang lại lợi nhuận cao, ít phụ thuộc vào khách du lịch. Khách thường xuyên của cửa hàng chủ yếu là người yêu sách và sưu tầm trong tầng lớp thượng lưu trong xã hội London. Chủ hiệu sách, Ông Dennis Cooley, đi di lịch khắp nơi, thường bay ra ngoài trong một thời gian ngắn để tham gia đấu giá thư viện của một quý ông đã qua đời nào đó, và để lại việc trông coi cửa hàng cho một phụ nữa trẻ khá xinh đẹp nếu chú trọng đến ăn mặc, tên là Beatrix. Nhưng hôm nay cô ấy nghỉ làm

Ông Cooley có một chiếc bàn gỗ tếch cổ và 7 chiếc ghế xoay bằng gỗ cứng phù hợp với phong cách trang trí trong cửa hàng, cho khách hàng thấy không gì trong cửa hàng là hiện đại. Ngay cả việc ghi sổ cũng được thực hiện bằng tay, không có máy tính điện tử ở đây, một cuốn sổ tài khoản cũ đã ố vàng trên quầy ghi lại mọi giao dịch diễn ra từ những năm 30 và các thẻ thư mục làm bằng gỗ giới thiệu sách trong cửa hàng được sắp xếp theo bảng chữ cái của các tác giả. Bất kể sổ sách kế toán hay thư mục đăng ký, tất cả đều được viết tay bằng bút máy, và chỉ một tấm biển "không hút thuốc" có thể được coi là cảm giác "hiện đại". Mùi thuốc lá có thể sẽ hủy hoại mùi độc nhất vô nhị của cửa hàng. Văn phòng phẩm của của hàng được coi là “điểm hẹn” của 4 thành viên hoàng gia. Từ Cung điện Buckingham, họ chỉ mất chưa đầy mười phút đi bộ lên dốc để đến đây. Chiếc chuông bạc có lịch sử 100 năm treo lơ lửng trên cửa kính của nhà sách. Lúc này, chuông bạc vang lên, “Chào buổi sáng, Ông Cooley”

“Và Chào buổi sáng, quý ngài” Dennis đứng dậy chào người khách hàng thân quen. Anh có âm điệu trung lập đến mức khách hàng coi anh là người bản xứ của 3 vùng khác nhau “Tôi có bản in đầu tiên Defoe mà ông yêu cầu có vào đầu tuần này. Nó vừa đến đây hôm qua”

“Có phải là cuốn sách trong bộ sưu tập Cork mà anh nói không?”

“Không, thưa ngài. Tôi tin là nó xuất phát từ bộ sưu tập tư nhân của Sir John Claggett, gần Swaffham Prior. Tôi tìm thấy nó ở nhà bán sách cũ Hawstead ở Cambridge”

“Đây là bản in đầu tiên à?”

“Không nhầm được đâu, thưa ngài” người bán sách bình tĩnh trả lời. Họ đã liên hệ một số từ mã là không đổi và một số có thể thay đổi bất kỳ lúc nào. Lấy lý do mua sách cũ, Cooley thường đến Ireland, cả hai miền Nam Bắc. Vì vậy, khi một du khách đề cập đến bất kỳ địa điểm nào ở Cộng hòa Ireland, anh ta đang đề cập đến nguồn thông tin tình báo. Khi được hỏi về phiên bản của cuốn sách, anh ấy đang đề cập đến tầm quan trọng hoặc mức độ thông tin. Cooley lấy cuốn sách trên kệ và đặt nó lên bàn. Vị khách mở sách cẩn thận và dùng ngón trỏ vuốt nhẹ lên trang đầu của cuốn sách.

“Trong thời đại toàn những cuốn sách bìa mềm thì những cuốn sách thế này hiếm lắm….”

“Chắc chắn rồi” Cooley gật đầu

Cả hai người đều thích thú với việc đóng gáy sách, vì một bìa sách tốt có thể làm tăng sức hấp dẫn của cuốn sách “Bìa da giòn quá” Vị khách gật đầu đồng ý

“tôi muốn có cuốn sách này. Giá bao nhiêu?”

Cooley không trả lời, thay vào đó anh ta lấy cái thẻ từ trong hộp và đưa cho khách hàng. Khách hàng lơ đãng nhìn cái thẻ “Đồng ý”

Vị khách ngồi xuống và mở cặp “Tôi có một việc khác cho anh. Đây là cuốn “'The Vicar of Wakefield/ Tiểu sử Mục sư Wakefield” đầu tiên. Tôi tìm thấy nó trong một cửa hàng nhỏ ở Cornwall tháng trước ” Anh ta đưa cuốn sách cho Cooley kiểm tra tình trạng cuốn sách

“thật đáng hổ thẹn”

“Anh có phục hồi được nó không?”

“Tôi không biết….” Da bọc cuốn sách bị nứt và nhiều trang bị gấp lại, bìa cũng lỏng lẻo

“Tôi sợ gác xép nhà họ bị dột” vị khách thản nhiên nói

“Ồ?” Đây là thông tin quan trọng à? Cooley ngước nhìn lên “Một sự lãng phí ghê gớm”

“Chứ còn muốn giải thích thế nào nữa?” người đàn ông nhún vai

“Để tôi xem có thể làm được gì. Nhưng ngài biết đấy, thợ sách không phải là những người tạo nên điều kỳ diệu” Nó quan trọng à?

“Tôi hiểu. Tuy nhiên, anh hãy cố gắng hết sức” Phải, nó quan trọng

“Tất nhiên, thưa ngài” Cooley mở ngăn kéo bàn làm việc và rút hộp đựng tiền

Vị khách này luôn trả tiền mặt. Tất nhiên rồi. Anh ta lấy chiếc ví trừ trong áo khoác và đưa mấy tờ 50 bảng. Cooley kiểm tra số tiền, rồi đặt cuốn sách vào một hộp các tông cứng cáp buộc một sợi dây. Cửa hàng này không có túi nhựa. Người bán và người mua bắt tay nhau. Giao dịch đã hoàn tất. vị khách hàng bước ra khỏi cửa hàng, đi hướng nam về phía rạp xiếc Piccadilly, rồi rẽ phải, tướng về phía tây đến Công viên Green Park, rồi xuống dốc đến Cung Điện Buckingham

Cooley tìm thấy chiếc phong bì dấu trong cuốn sách và cất nó vào trong ngăn kéo. Sau khi điền vào sổ giao dịch, ngay lập tức anh ta gọi cho văn phòng du lịch đặt vé máy bay đến Cork, nơi anh ta sẽ gặp một nhà buôn sách địa phương và đặt bữa trưa ỏ nhà hàng Old Bridge trước khi bắt chuyến bay quay về nhà. Beatrix xẽ phải quản lý cửa hàng ngày mai. Hăn chưa bao giờ mở phong bì, vì đó không phải việc của mình. Hắn biết càng ít thì nếu bị bắt khả năng bị buộc tội càng ít. Cooley được đào tạo chuyên nghiệp và có một nguyên tắc ăn sâu vào tâm trí: Những gì cần biết sẽ được biết và sẽ không bao giờ hỏi về những điều không nên biết. Hắn chỉ chịu trách nhiệm đưa thông tin.

4

“Xin chào, tiến sỹ Ryan” Đó là giọng Mỹ, âm điệu Vịnh Nam Boston khiến Jack nhớ lại những ngày còn học đại học. Cảm giác thật tốt. Vị khách trông khoảng 40 tuổi, có dáng hình của vận động viên với tóc đen cắt ngắn, tay cầm một hộp hoa. Bất kể anh ta là ai thì việc viêc viên cảnh sát bên ngoài đứng mở cửa cho anh ta cho thấy địa vị không bình thường

“Xin chào, anh là ai vậy?”

“Dan Murray, Tùy viên Pháp Lý của Đại Sứ Quán. FBI” anh giải thích “Xin lỗi vì không thể đến gặp anh sớm hơn nhưng có vài việc bận quá” Murry giơ ID cho viên cảnh sát đang ngồi cạnh Ryan- Tony Wilson hôm nay nghỉ làm. Viên cảnh sát lặng lẽ bước khỏi phòng khi Murray ngồi xuống

“Trông cậu khá đấy, người anh em”

“Anh có thể để hoa ở cái bàn chính kia kìa” Ryan chỉ quanh phòng. Dù anh đã nỗ lực bảo y tá đi phân phát hoa khắp nơi nhưng phòng vẫn đầy hoa

“Phải, tôi thấy rồi.Đồ ăn ở đây thế nào?”

“Đồ ăn bệnh viện thì vẫn là đồ ăn bệnh viện thôi”

“Có thể đoán được” Murray tháo dải ruy băng đỏ và mở hộp “Thế bánh hamburger và khoai tây chiên thì sao? Cậu chọn vị vani hay sô cô la?”

Jack cười to sung sướng và vồ lấy

“tôi đã ở đây được 3 năm” Murray nói “thỉnh thoảng tôi vẫn phải đến quán ăn nhanh ở đây để không quên nơi tôi thuộc về. Cậu sẽ cảm thấy ngán ngẩm với món thịt cừu ở Anh nhưng bia thì khá được. Tôi muốn mang đến cho cậu vài hũ nhưng…chà, cậu biêt đấy”

“Anh vừa vào danh sách bạn thân của tôi, anh Murray, mặc dù không có bia”

“Dan”

“Jack” Ryan đang cố gắng nuốt chửng chiếc bánh Hamburger trước khi một cô y tá bước qua cửa và giật chiếc bánh của anh. Không, anh quyết định, mình sẽ thưởng thức chiếc bánh này. Anh chọn vị vani “Mấy gã cảnh sát Anh nói anh mất khá nhiều thời gian để xác định nhân thân của tôi”

“Không vấn đề gì” Murray cắm ống hút vào cốc sữa lắc sô cô la “Nhân tiện khi tôi đến thì ngài Đại sứ có gửi lời chúc- ổng muốn qua đây thăm cậu nhưng họ lại có một bữa tiệc lớn tối nay. Và một số bạn bè bên ĐSQ cũng gửi lời hỏi thăm”

“Bạn nào vậy?”

“Những người cậu chưa bao giờ làm cùng” Viên sỹ quan FBI nháy mắt

“Ồ” Jack nuốt một miếng khoai tây “Ai đã lộ ra chuyện thế?”

“Washington. Một vài phóng viên ăn trưa với một ai đó – nên ai tiết lộ có quan trọng gì. Bọn họ thường nói quá nhiều. chắc người đó nhớ đến tên cậu có dưới bản báo cáo và không thể giữ được mồm miệng. Langley gửi lời xin lỗi, nhờ tôi nói với cậu. Tôi đã xem TV, cậu xử lý tình huống rất tốt”

“Tôi nói sự thật – gần thật. Tất cả tiền công tôi nhận được đều thông qua Công ty Mitre Corportion. Sổ sách kê toán ghi rõ, và Mitre có hợp đồng tư vấn”

“Nhưng theo như tôi hiểu thì thời gian của cậu chủ yếu là ở Langley”

“Vâng, một văn phòng nhỏ trên tầng 3 với một cái bàn, một máy tính và một sấp giấy in. Anh qua đó chưa?”

Murray mỉm cười “Một hay hai lần. Tôi cũng nằm trong đội chống khủng bố mà. Văn phòng FBI trang trí đẹp hơn nhiều. Cậu không biết là chúng tôi còn có cả Phòng quan hệ công chúng à?” Murray nói theo giọng London “Tôi đã đọc báo cáo của cậu, làm rất tốt. Cậu làm toàn bộ một mình à?”

“Hầu hết là thế. Cũng không vất vả lắm. Tôi chỉ nhìn nhận vấn đề từ một góc độ mới”

“Báo cáo của cậu cũng được chuyển cho người Anh- ý tôi là, họ đã chuyển báo cáo đó cho SIS (Secret Intelligence Service- Cơ quan tình báo Anh) từ 2 tháng trước. Tôi được biết là họ cũng rất thích nó”

“Vậy cảnh sát Anh cũng biết”

“Tôi không chắc- chà, nhưng cậu cũng có thể cho là như vậy. Owén đang nhẽ nên làm rõ vấn đề hơn”

“Và Ashley cũng thế”

“Anh ta hơi cục mịch, nhưng rất thông minh. Anh ta bên Cục 5 đấy”

“Cái gì” Ryan chưa nghe thấy từ lóng này bao giờ

“Anh ta bên MI-5, Đơn vị phản gián của Anh. Chúng tôi thường gọi là Năm (5)/ Cục 5. Chỉ có người trong ngành mới hiểu được” Murray giải thích với một nụ cười

“tôi đoán anh ta cũng thuộc những phòng ban kiểu vậy. Hai người còn lại thì nhìn là biết họ là cảnh sát được thăng cấp từ cơ sở”

“Vài người tò mò về một gã đã từng viết báo cáo về điệp viên và điệp vu lại là tâm điểm của một vụ khủng bố, nên Ashley đến tìm hiểu” Murray lắc đầu “Cậu sẽ không tin vào tất cả sự tình cờ đều đến một lúc chứ. Những người như cậu và tôi”

“Tôi biết anh đến từ New England- oh, đừng nói với tôi là Đại học Boston nhé?”

“Hey, trùng hợp chưa, tôi luôn muốn là một sỹ quan FBI. Hoặc là Đại học Boston (Boston College- BC), hoặc là làm mục sư, phải không?” Murray cười khoái chí. Chuyện đùa sặc mùi FBI này đã lưu truyền được hai đời, không thể nói là không có lý, dù sao thì Cục với Giáo Hội đều là cứu người. Ryan ngả người ra sau thưởng thức kem dâu. Vị thật tuyệt

“Chúng ta biết về mấy gã ULA nhiều không?” Jack hỏi “Tôi không thấy nhiều thông tin về họ ở Langley”

“Không có nhiều lắm. Người đứng đầu là Kevin O'Donnell, cựu thành viên PIRA, hắn khởi nghiệp bằng ném đá trên đường phố và bằng cách nào đó leo lên chức phụ trách công tác phản gián trong tổ chức. Đám Provo rất giỏi việc đó. Phải giỏi. Người Anh cũng đang làm mọi cách để xâm nhập vào mấy tổ chức này. Có tin nói rằng hắn đã sử dụng chức vụ để loại bỏ những người bất đồng chính kiến và giết chết nhiều nhân vật hàng đầu của PIRA trước khi bọn họ phát hiện và đưa hắn vào danh sách Excedrin Headache số 3-5-7, nhưng hắn đã trốn thoát và biến mất từ đó. Vài nguồn tin nói hắn từng ở Libya một thời gian, một số khác lại nói hắn ở Ulster với một khuôn mật mới, hoặc hắn có rất nhiều tiền- muốn đoán hắn từ đâu đến? – vậy phải tìm kiếm rồi. Bất kể nguồn thông tin có đáng tin cậy hay không, thì có một điều chắc chắn rằng, tên này quả thực là một tên khốn”

“Về tổ chức của hắn” Murray đặt cốc sữa lắc trên tay xuống “thông tin cho thấy đó là một tổ chức nhỏ, có lẽ dưới 30 tên. Vài tên trong đó được báo là đã trốn tù thoạt khỏi Long Kesh mùa hè năm ngoái. Có 11 tên Provos trốn thoát đợt đó. Cảnh sát hoàng gia Bắc Irelan (RUC) đã bắt được 1 người trong số chúng hai ngày sau và hắn nói rằng 6 tên trốn về phía nam, có lẽ là đầu quân dưới trướng Kevin. Hắn hẳn tự hào về điều đó lắm, 11 tên định quay lại PIRA nhưng có ai đó thuyết phục bọn chúng thử tham gia tổ chức khác. Toàn mấy thằng du thủ du thực – tổng số bọn chúng có 15 án giết người đấy. Người cậu giết hôm đó là kẻ xuất hiện đầu tiên sau vụ trốn tù đó”

“Chúng lành nghề vậy à?” Ryan hỏi

“Hây, PIRA là mấy thằng khủng bố giỏi nhất thế giới hiện nay đấy, trừ mấy thằng khốn ở Lebanon ra và mấy nhóm mang tính chất gia đình nữa. Nghe tán dương kiểu vậy rất khó chịu đúng không? Nhưng thực tế chúng là nhất. Tổ chức tốt, đào tạo tốt và chúng có đức tin nếu cậu biết ý tôi là gì. Chúng thực sự tin vào những gì chúng đang làm. Cậu sẽ thấy mức độ tin tưởng vào Lý tưởng của mấy nhân vật này khi cậu chạm trán chúng”

“Vậy là anh từng tiếp xúc họ rồi?”

“Một vài. Tôi có thể tham gia một vài cuộc thẩm vấn- tất nhiên là sau tấm gương 1 chiều. Tôi từng thấy một gã không hề nói gì- ngay cả tên gã cũng không- suốt 1 tuần. Chỉ ngồi đó như một con nhân sư. Hey, tôi đã truy bắt một số tên cưới nhà băng, bọn bắt cóc, mấy gã tham gia bạo loạn, gián điệp và một đống tội phạm khác. Nhưng không ai giống tên PIRA đó, có lẽ hiện có khoảng 500 tên thế này, tổ chức bọn chúng thậm chí không lớn bằng một gia đình Mafia ở New York và RUC (Royal Ulster Constabulary- sở cảnh sát hoàng gia Bắc Ireland), cảnh sát địa phương- may thì kết tội được vài tên trong một năm. Bọn chúng có luật omerta gây ấn tượng với ngay cả mấy tên sicil thế hệ cũ. Nhưng ít nhất là cảnh sát cũng nắm được hồ sơ của mấy thằng khốn này. ULA- chúng tôi có vài cái tên, vài hình ảnh, chỉ thế thôi. Bọn chúng giống y như mấy tên hồi giáo thánh chiến. Cậu không thể đoán được bọn chúng định làm gì và chỉ biết khi sự việc xảy ra”

“Bọn chúng đang làm gì?” Ryan hỏi

“Bọn chúng đặc biệt quan tâm đến các mục tiêu có độ rủi ro cao, nhạy cảm về mặt chính trị. Phải mất hơn 1 năm để khẳng định được sự tồn tại của Tổ chức Giải Phóng Bắc Ireland (ULA). Ban đầu chúng tôi nghĩ bọn chúng là nhóm hành động đặc biệt của PIRA nhưng không phải. Chúng hoạt động bất thường trong cộng đồng khủng bố, không bao giờ thông cáo báo chí, không công khai thừa nhận việc mình làm. Bọn chúng thực hiện những phi vụ đòi hỏi chuẩn bị thời gian dài và che dấu dấu vết sau đó đến mức cậu khó mà tin được. Cần phải có nguồn lực lớn mới làm được điều đó. Có ai đó đang cung cấp lượng lớn tài chính cho bọn họ. Chúng tôi chắc chắn chúng đã thực hiện được 9 vụ, có thể còn 2 nữa. Bọn chúng chỉ có 3 vụ thất bại- tỷ lệ đáng để ghi vào kỷ lục đấy, đó là thất bại trong vụ ám sát một thẩm phán ở London vì RPG không bắn được- nhưng viên vệ sỹ cho thẩm phán bị chết. Vụ thất bại thứ hai là bọn chúng cố tấn công vào đồn cảnh sát tháng 2 năm ngoái nhưng có ai đó nhìn bọn chúng ẩn nấp và báo động cho cảnh sát- nhưng những tên khốn này phải nghe lén được trên kênh bộ đàm nội bộ của cảnh sát vì vậy chúng đã kịp tẩu thoát khi họ ập đến. Cảnh sát đã tìm được một khẩu súng cối cỡ nòng 82mm và một hộp đạn- tất cả đều là loại bom cháy nổ mạnh và phốt pho trắng. Và vụ thất bại thứ ba là vụ của cậu.”

“Những kẻ khát máu này giờ trở nên rất tàn bạo” Murray nói “Mặt khác thì giờ đây chúng ta đang nắm trong tay một tên còn sống”

“Chúng ta?” Ryan tò mò “Đó có phải là cuộc chiến của chúng ta đâu”

“Chúng ta đang nói đến những kẻ khủng bố đó Jack. Chiến đấu với bọn chúng là không có biên giới. Chúng tôi trao đổi với Sở cảnh sát thông tin hàng ngày. Dù sao thì cái gã trong nhà giam bây giờ cũng không thể ngậm miệng được lâu đâu. Họ sẽ khiến hắn phải mở lời. Họ đang thả câu gã này. ULA giống như những đứa con ghẻ bị bỏ rơi và mấy tổ chức PIRA và INLA kia sẽ không bao giờ bảo vệ hắn. Hắn hiện giờ là priah (kẻ bị xã hội ruồng bỏ) cũng biết điều đó. Hắn sẽ được chuyển đến nhà tù có an ninh cao nhất, có lẽ là một chỗ ở Isle of Wight nơi có nhiều tên giết người không chớp mắt, chẳng ai trong số chúng là tù chính trị hết, toàn cướp của giết người- à, mà điều hài hước là những tên này lại rất yêu nước. Các điệp viên, ví dụ thế, sống bên cạnh tên này sẽ vui lám đấy. Gã này đã ám hại thành viên gia đình hoàng gia mà ở nước này thì ai chả yêu mến hoàng gia, thế nên chúng ta có thể tưởng tượng ra thời gian khó khăn sắp tới của nó. Cậu nghĩ bảo vệ tù có chịu nhấc mông bảo vệ hắn không? Hắn sẽ được học môn thể thao hoàn toàn mới, được gọi là sống sót. Sau khi nếm xong mùi vị thì sẽ có người đến nói chuyện với hắn. sớm hay muộn thì thằng đó cũng sẽ phải quyết định cam kết trung thành với ai.Có thể sẽ suy sụp một chút, vài người vẫn phải trải qua, nhưng đó chính là cách chúng tôi đang làm việc. Kẻ xấu có cơ hội, chúng tôi có tổ chưc và quy trình. Nếu bọn chúng mắc sai lầm thì sẽ tạo cơ hội cho chúng tôi và chúng tôi chỉ cần tận dụng nó”

Ryan gật đầu “Đúng vậy, tất cả phụ thuộc vào thông tin nội gián”

“Đúng vậy, không có thông tin chính xác thì chúng ta bị trói tay trói chân. Tât cả những gì có thể làm chỉ là ngồi xuống và hy vọng có đột phá. Điều này giống như việc phá bỏ một bức tường, nhiệm vụ khó khăn nhất là tìm viên gạch rời đầu tiên.”

“Và thông tin tình báo của họ đến từ đâu?”

“Cảnh sát Anh kể với tôi là cậu chính là phát hiện ra vấn đề” Murray cười nói

“Họ đã chặn xe của hoàng tử và công chúa. Tôi không nghĩ đây là sự tình cờ. Phải có ai đó gửi cho họ thông tin chính xác. Làm sao họ có thể bắt được một mục tiêu đang di chuyển trong một chuyến đi không báo trước”

“Làm thế quái nào cậu biết điều đó?” viên sỹ quan hỏi

“Không quan trọng, đúng không? Rốt cuộc phải có ai nói ta mới biết chứ. Ai biết được họ đang đi đến đó?”

“Sự vụ đang được cảnh sát Anh điều tra. Điều thú vị là việc hai vợ chồng hoàng tử trở lại cung điện lần này là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Giống như nữ hoàng, hoàng tử và công nương thường nghe báo cáo về chính trị Anh và An ninh. Gần đây, một điều gì đó đã xảy ra ở Ireland, cuộc đàm phán giữa London và Dublin, Hoàng tử đang đến Cung điện Buckingham để nghe báo cáo. Tôi e rằng đó là tất cả những gì tôi có thể nói”

“Hây, nếu anh đã kiểm tra tôi thì anh biết là tôi trong sạch thế nào mà” Ryan khịt mũi

Murray cười gượng gạo “Cậu nói đúng, người an hem. Nếu cậu không trong sạch thì tôi đã không nói nhiều với cậu đến thế. Dù sao thì đó cũng là một vụ án mà người Anh đang điều tra, và chúng tôi không thể biết hết mọi chuyện. Như tôi nói, đó có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng, suy đoán của cậu có lẽ đúng và nó là một phần quan trọng của vụ này. Hoàng tử tạm thời được gọi vào Cung Điện để nghe báo cáo. Có người loan tin và góp phần vào một cuộc phục kích này. Chỉ có như vậy thì cuộc phục kích mới có thể diễn ra. Đây là một khả năng. Tiến sỹ Ryan, cậu hãy xem như đây là thông tin bí mật, giữa hai chúng ta và đừng nói với người khác.” Murray là một người khá dễ tính nhưng vô cùng nghiêm túc trong công việc.

Jack gật đầu đồng ý “Không vấn đều. Đây cũng là một vụ bắt cóc, đúng không?”

Viên đặc vụ FBI lộ vẻ mặt cay đắng, lắc đầu “Tôi đã xử lý nửa tá vụ bắt cọc và gần như vụ nào cũng thành công. Chúng tôi cỉ mất có một con tin- chúng giết đứa trẻ đó ngay ngày đầu tiên. Hai tên bắt có đó bị tử hình. Tôi đã tận mắt chứng kiến án tử” Murray lạnh lùng “Bắt cóc là hành động phạm tội có độ nguy hiểm cao, phải chỉ định địa điểm nộp tiền- thường là nơi bị bắt quả tang. Chúng tôi có những phương pháp theo dõi mà không ai có thể tưởng tượng rộng khắp thế giới. Và nếu trường hợp hiện tại thực sự là một vụ bắt cóc thì con số mặc cả sẽ quá lớn, rõ ràng họ không phải vì tiền. Điều có thể xảy ra nhất là yêu cầu công khai thả một số ‘tù nhân chính trị’. Tình hình tại hiện trường ủng hộ yêu sách này, nhưng những người này chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này trong quá khứ. Cậu biết đấy, để bắt cóc các thành viên của gia đình hoàng gia, việc sắp xếp đường thoát sẽ phức tạp hơn rất nhiều, nhưng những kẻ này luôn có thể sắp xếp đường thoát một cách hợp lý từ trước. Ý tưởng của cậu có thể đúng, tất nhiên, nhưng vẫn chưa rõ ràng như cậu nghĩ. Owens và Taylor vẫn chưa hoàn toàn tin và bạn của chúng ta vẫn chưa mở lời. Đúng là ngạc nhiên.”

“Anh nói bọn chúng không bao giờ ra thông cáo báo chí, đúng không? Liệu đây có phải là lúc bọn chúng phá vỡ sự im lặng? Ra ra tuyên bố báo chí lần đầu tiên về sự tồn tại của mình bằng một sụ kiện gì đó kinh thiên động địa” Ryan suy nghĩ

“Đó là một suy đoán hợp lý” Murray gật đầu “Chắc chắn sự kiện này sẽ khiến bọn chúng một đêm nổi tiếng toàn cầu. Như tôi nói, thông tin của chúng ta về những gã này còn rất hạn chế, chỉ biết hầu hết bọn chúng đã từng được đào tạo ở PIRA- đó là lý do mới đầu chúng ta tưởng bọn chúng là một phần của tổ chức này. Chúng tôi cũng hoàn toàn không biết động cơ của chúng. Mọi hoạt động của bọn chúng đều – biết nói sao nhỉ? Như thể có một mục đích nào đó, nhưng không ai biết nó là gì. Hành động hiện tại của bọn chúng vẫn chưa nhắm vào Hoa Kỳ nhưng ai mà biết được- chúng ta vẫn cứ phải để ý thôi” viên đặc vụ nhăn mặt “Không dễ để hiểu được tâm lý của mấy kẻ khủng bố”

“Có khi nào bọn chúng nhắm đến trả thù tôi hoặc…”

Murray lắc đầu “Không chắc lắm. Và anh ninh hiện đang thắt chặt. Cậu biết ai đang đi cùng vợ con cậu chứ?”

“SAS- tôi có hỏi”

“Thanh niên đó thuộc đội thi bắn súng ở Olympic đấy và tôi nghe nói cậu ta có vài kinh nghiệm chiến trường không bao giờ ghi trên giấy tờ. Đội hộ tống DPG cũng là một trong những đội lớn và họ có một chiếc xe luôn theo dõi bất cứ khi nào di chuyển. Đội anh ninh dành cho cậu cũng thực sự rất ấn tượng. An toàn của cậu giờ là ưu tiên hàng đầu đấy. Nên cậu có thể thư giãn đi, sau khi về Mỹ thì tất cả đã ở lại phía sau rồi. Không tên nào trong nhóm khủng bố này hoạt động ở Mỹ cả. Đối với chúng, thì Mỹ quá quan trọng. NORAID còn có ý nghĩ tâm lý hơn cả tài chính. Nếu bọn chúng đến Boston thì sẽ giống như chui vào bụng mẹ thôi, tất cả bia mà mọi người mua cho họ đều nói lên họ là người tốt. Không có chuyện đó đâu, không ai chào đón bọn chúng. Không, bọn chúng chỉ có gáy bên bờ ao thôi. Đây có lẽ là điểm yếu thực sự của PIRA và các tổ chức tương tụ khác. Thật koong may, đó không phải là điểm mà chúng ta có thể tận dụng. Chúng ta không cung cấp vũ khí cho bọn chúng nữa, nhưng, quái, bọn chúng vẫn nhận được các thứ mình cần từ phía bên kia. Bọn chúng cũng có thể tự mình chế tạo ra những thứ như thuốc nổ, chỉ cần có một bao phân bón tỏa ra mùi Amoniac là có thể tạo ra một quả bom đáng nể rồi. Cậu không thể bắt bớ một anh nông dân đang chở phân bón trong xe tải, phải không? Nó không sexi như plastique nhưng mẹ nó dễ kiếm hơn nhiều. Còn súng và vũ khí nặng hơn- ai cũng có thể kiếm được khẩu AK-47 và RPG, chúng có khắp mọi nơi. Tiền bạc không phải vấn đề. Cái họ cần ở người Mỹ chúng ta là sự ủng hộ về mặt đạo đức và thực tế có vài người Mỹ vẫn sẵn sàng ủng hộ họ, ngay cả các thành viên quốc hội. Còn nhớ cuộc chiến về hiệp ước dẫn độ không? Thật đáng ngạc nhiên. Những tên khốn đó đã giết người.

“Cả hai phía” Murray dừng lại một chút “Những kẻ điên cuồng theo đạo tin lành cũng tệ như vậy. Đội quân cộng hòa đã giết chết những người theo đạo tin lành. Rồi Đội Tình Nguyện Ailen ( Ulster Volunteer Force - UVF) lái ô tô đâm thẳng vào những người hàng xóm công giáo và tùy ý bắn chết người vô tội. Có rất nhiều vụ giết người hoàn toàn ngẫu nhiên. Một phần ba vụ tử vong chỉ là do đi nhầm đường, ăn nhầm thức ăn và hoàn toàn không có vướng mắc gì. Ngoại trừ cảnh sát – Tôi biết, RUC thường sử dụng mấy gã xấu xa nhưng bọn họ cũng sắp kết thúc việc đó rồi. Luật pháp phải trở thành Luật pháp cho tất cả mọi người - nhưng đôi khi điều đó quá dễ quên, giống như ở Mississippi những năm 60 và mấy chuyện gần đây ở Bắc Ireland. Ngài Jack Hermon đang cố gắng xoay chuyển RUC trở thành một lực lượng cảnh sát chuyên nghiệp. Sẽ còn nhiều người còn sót lại của những ngày xưa cũ tồi tệ, nhưng quân đội đang được triển khai. Họ phải có mặt. Cảnh sát dang nhận thương vong từ cả hai bên. Gần đây nhất là một người theo đạo tin lành đã đánh bom nhà riêng cảnh sát ” Murray lắc đầu “Thật ngạc nhiên. Tôi mới ở đó 2 tuần trước.Dân ở đó rất tuyệt, đặc biệt là mấy người trẻ. Tôi không hiểu sao họ lại chịu đựng được -à, tôi biết đso. Bọn họ cũng có nhiệm vụ của mình. ảnh sát và tòa án phải cố gắng lập lại trật tự, và mọi người cũng đặt hy vọng vào Cảnh sát và tòa án. Tất nhiên, tôi cũng hy vọng người phụ trách nhà thờ có thể góp phần vào việc lập lại trật tự. hãy kiên nhẫn chờ ngày đó đến. Cảm ơn chúa vì Tom Jefferson và Jim Madison. Đôi khi tôi tự hỏi chúng ta tiến đến những giáo phái đó gần đến mức nào, nó giống như cuộc chiến Mafia mà mọi người đều tham gia vào được”

5

Sau khi CNN (Cable News Network) phát xong bản tin về Ryan, tướng James Greer dùng điều khiển tắt TV rồi quay sang hỏi “Ông nghĩ sao, thẩm phán Moore?”

Viên Giám đốc CIA thẩm phán Arthur Moore, chậm rãi hút một hơi rồi gạt tàn vào hộp thủy tinh “Chúng ta đều biết là cậu ta rất thông minh, James, và cậu ta biết cách đối phó với đám phóng viên, nhưng nóng tính quá”

“Coi nào, Arthur, cậu ấy còn trẻ mà. Tôi muốn ai đó ở đây có vài ý tưởng mới mẻ. Anh không định nói với tôi là anh không thích báo cáo cậu ta viết đấy chứ? Một phát trúng luôn, lần đầu viết báo cáo hóa ra cậu ta lại viết rất hay”

Thẩm phán Moore mỉm cười sau điếu xì gà. Căn phòng Phó giám đốc CIA ở tầng 7, từ phòng làm việc nhìn ra xa là thung lũng Potomac nhấp nhô. Những tòa nhà trên sườn đồi đối diện thấp thoáng hiện ra trong màn mưa phùn mù mịt. Khung cảnh đằng kia thú vị hơn nhiều so với bãi đậu xe ở tầng dưới. “Kiểm tra lý lịch chưa?”

“Vẫn chưa đào sâu, nhưng tôi cá một chai bourbon ưa thích của anh là cậu ta trong sạch ”

“Không cá cược, James” Moore đã xem hồ sơ phục vụ của Jack trong Thủy quân lục chiến, bên cạnh đó anh đã từng từ chối lời mời của CIA trước đây “Anh nghĩ cậu ta có làm được việc đó không?”

“Anh thực sự nên gặp thanh niên này, thẩm phán. Tôi gặp cậu ta có 10 phút vào tháng 7 năm ngoái mà đã thích cậu ta rồi”

“Anh cố tình làm lộ thông tin à?”

“Tôi? Cố tình lộ?” tướng Greer cười to “Tuy nhiên, tôi rất vui thấy cách cậu ta tự mình xử lý tình huống, rất thông minh phải không? Trả lời tất cả các câu hỏi của phóng viên mà không thèm chớp mắt, cũng không vi phạm nguyên tắc bảo mật và…” Greer cầm tờ fax vừa được London gửi lên “…cậu ta đã hỏi mấy câu hỏi rất hay. Emils nói quân của anh ta là Murray cực kỳ ấn tượng. Để cậu ta dạy lịch sử thật là phí nhân tài”

“Dạy lịch sử trong trường cũ của anh đấy” Greer mỉm cười

“Vâng, hơi đau một chút, nhưng tôi muốn cậu ấy, Arthur. Tôi muốn đích thân huấn luyện, rèn rũa cậu ta. Nhân tài cho công việc của chúng ta đấy”

“Nhưng cậu ta có vẻ không cho là thế”

“Cậu ta sẽ” Greer khá tự tin

“OK, James. Anh định tiếp cận cậu ta thế nào?”

“Không vội. Tôi muốn kiểm tra lý lịch thật kỹ càng trước đã- và ai biết được? Có khi chính cậu ta lại tìm đến chúng ta ấy chứ”

“Không có chuyện đó đâu” thẩm phán Moore nửa đùa nửa thật

“Cậu ta sẽ đến gặp chúng ta để hỏi thông tin về đám ULA này” Greer nói.

Thẩm phán Moore nghĩ có thể xảy ra tình huống này thật. Moore biết có một điều về James Greer, đó là khả năng nhìn thấu bản chất sự vật và con người như thể họ/chúng làm bằng thủy tinh trước mặt Greer vậy. “Có lý đấy”

“Cá là cậu ta sẽ đến, nhưng cũng phải chờ một thời gian…tay tùy viên nói cậu ta phải ở lại đó tham gia phiên tòa và toàn bộ…nhưng tôi đoán trong vòng hai tuần sau khi trở về Hoa Kỳ, cậu ta nhất định sẽ đến gặp chúng ta để tìm hiểu thông tin, muốn tìm hiểu thêm về những người thuộc ULA (Tổ chức Giải phóng Bắc Ireland). Nếu cậu ta làm thê thì tôi sẽ đề nghị cậu ta tham gia trò chơi – nếu anh đồng ý, Arthur. Tôi cũng muốn nói chuyện với Emil Jacobs bên FBI để cùng xem xét về những nhân vật bên ULA”

“Đồng ý”

Và họ chuyển sang bàn luận vấn đề khác