← Quay lại trang sách

Chương 5 LỄ LẠT VÀ ÂM MƯU-1

Ngày Rayn được xuất viện là ngày hạnh phúc thứ 2 trong đời anh, thua mỗi ngày bé Sally chào đời ở bệnh viên Johns Hopkins 4 năm về trước. Sau khi làm xong thủ tục lúc 6.00 tối, cuối cùng anh cũng tự mặc xong quần áo – việc bó bột đúng là khiến cho việc mặc quần áo trở thành bài tập thể dục khó nhằn – và ngồi xuống xe lăn. Dù Jack đã phàn nàn về chuyện này bao lần nhưng quy tắc của bệnh viên Anh cũng cứng nhắc y như bệnh viện Mỹ: Bệnh nhân không tự ý bước ra khỏi bệnh viên- ai đó có thể nghĩ rằng họ không được chữa trị. Một cảnh sát mặc thường phục đẩy xe anh ra khỏi phòng và đi dọc hành lang. Ryan không nhìn lại.

Toàn bộ nhân viên tầng lầu xếp hàng dọc hai bên lối đi, cùng với họ là những bệnh nhân mà anh quen biết trong mười ngày qua khi tập đi lại -với cái khung nâng tay nặng nề 10 độ nghiêng- trong hành lang buồn tẻ. Họ đã dành cho anh những tràng pháo tay tán thưởng, thậm chí một số còn tiến tới bắt tay anh khiến anh cảm thấy rất xấu hổ. Tôi không phải là một phi hành gia trên tàu vũ trụ Apollo, anh nghĩ. Không phải người Anh nổi tiếng về sự kiềm chế của họ sao?

Y tá Kittiwake thay mặt mọi người có một bài phát biểu ngắn, khen ngợi anh như một bệnh nhân kiểu mẫu…Ryan cảm thấy hơi chạnh lòng khi cô kết thúc bài phát biểu, đưa cho anh một bó hoa và nói rằng tặng cho cô vợ dáng yêu của anh. Rồi cô hôn má anh, thay mặt mọi người. Jack hôn lại, ít nhất đó là việc anh có thể làm, anh tự nhủ, cô là một cô gái xinh đẹp. Sau đó, cô nhiệt tình ôm lấy Jack - với miếng thạch cao và bó hoa trước ngực, mắt hơi rơm rớm. Tony Wilson đứng cạnh cô và lén lút nháy mắt với Jack. Cũng không có gì ngạc nhiên. Jack bắt tay cả chục người trước khi viên cảnh sát đưa xe lăn của anh đến thang máy

“Lần tới nếu cậu tìm thấy tôi bị thương trên phố” Ryan nói “hãy để tôi chết ở đó”

Viên cảnh sát bật cười “Anh thật vô ơn”

“Ừ” Thang máy xuống sảnh tầng trệt, cánh cửa mở ra và Jack thấy sảnh trống trơn người, ngoại trừ Công tước Edinburgh và đám an ninh vây quanh

“Chào buổi tối, công tước” Ryan cố gắng đứng lên nhưng công tước vẫy tay ra hiệu cho anh ngồi xuống

“Xin chào Jack, hôm nay cậu thấy thế nào?” Hai người bắt tay nhau và trong một khoảnh khắc, anh sợ vị công tước sẽ đích thân đẩy xe lăn ra khỏi cửa. Nhưng thật may là lo hão, viên cảnh sát vẫn tiếp tục đẩy xe lăn cho anh trong khi Công Tước đi bộ bên cạnh

Ryan chỉ về phía trước “Thưa ngài, tình trạng tôi sẽ cải thiện ít nhất 50% ngay khi chúng ta bước qua cánh cửa đó”

“Đói không?”

“Sau khi ăn thức ăn của bệnh viện ấy ạ? Tôi có khi ăn được cả con ngựa polo của Ngài luôn”

Công tước cười toe toét “Chúng ta sẽ cố gắng chọn thức ăn ngon hơn”

Jack để ý thấy có 7 nhân viên an ninh trong sảnh. Bên ngoài là một chiếc xe Rolls-Royce…và ít nhất là 4 xe khác đang đỗ dọc phía trước và phía sau cùng một số người đứng xung quanh không nhìn người qua đường. Vì trời tối nên anh cũng không biết còn có thêm người trên nóc bệnh viện hay những nhà xung quanh hay không, nhưng chắc kiểu gì chả có. Chà, Ryan nghĩ, họ đã học được bài học đắt giá về an ninh đấy. Nhưng cũng là một bài học đáng hổ thẹn và bọn khủng bố đã có một chiến thắng khi đã khiến xã hội ta đang sống phải thay đổi, dù chỉ một chút. Viên cảnh sát đẩy xe lăn của anh đến thẳng chiếc Rolls

“Giờ tôi đứng dậy được chưa?” băng bó trên cánh tay nặng đến mức anh suýt mất thăng bằng. Ryan đứng lên quá nhanh và suýt nữa vồ vào cửa xe, nhưng có một cánh tay chìa ra giúp anh đứng vững, anh lắc đầu giận dữ. Anh lặng lẽ đứng yên một lúc, cánh tay trái vươn về phía trước một cách xiên xẹo, giống như cái còng cua biển lớn và cố gắng tìm cách vào xe. Hóa ra cách tốt nhất là duỗi thẳng tay vào trong xe, sau đó hướng theo thân xe rồi xoay theo chiều kim đồng hồ để ngồi vào ghế xe. Công Tước phải vào xe từ cửa bên kia, hai người vừa vặn vào cùng một lúc. Đây là lần đầu tiên Ryan đi xe Rolls-Royce nhưng nhận thấy nó không rộng rãi như mọi người vẫn nói

“Thoải mái không?”

“Chà…tôi phải cẩn thận không cho cái của nợ này đập vào cửa kính khiến xe bị đâm thủng” Ryan ngả người ra sau và lắc đầu cười thoải mái

“Tâm trạng cậu rất tốt khi được xuất viện”

“Thưa đại nhân, đó là sự thật. Tôi ở viện 3 lần và thấy đủ lắm rồi”

Công tước ra hiệu cho tài xế và đoàn xe từ từ chạy ra phố. Hai chiếc xe trước mở đường, hai chiếc xe sau hộ tống chiếc Rolls-Royce

“Sir, liệu tôi có thể hỏi tối nay có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, thật đấy, chỉ là một bữa tiệc nhỏ để cậu giải trí, với vài người bạn bè thân thiết”

Jack tự hỏi “vài bạn bè thân thiết” là bao nhiêu: 20 người? 50 người? một trăm người? Anh đang đi ăn tối ở……Chúa ơi, như phim “Sir, ngài tốt với gia đình chúng tôi quá”

“có đáng gì đâu. Ngoài ra, chúng tôi còn nợ cậu – chính xác nó không phải là món nợ nhỏ, Jack. Dù sao thì chúng tôi cũng muốn giới thiệu cho cậu một số người bạn mới. Tôi thậm chí vừa đọc xong cuốn sách của cậu tối chủ nhật vừa rồi, rất hay; cậu phải gửi cho tôi cuốn mới của cậu khi xuất bản nhé. Nữ hoàng và vợ cậu đã nói chuyện rất vui, cậu hẳn rất may mắn mới lấy được cô vợ như thế đấy – và cả cô con gái nhỏ đáng yêu của cậu nữa. Jack, cô bé là một yêu tinh nhỏ đáng yêu”

Ryan gật đầu, anh cũng thường tự hỏi sao mình lại có thể may mắn như thế “Cathy nói cô ấy đã được thăm gần như mọi lâu đài trong vương quốc và cảm ơn ngài đã sắp xếp cho cô ấy một hướng dẫn viên du lịch giỏi đến thế. Cô ấy vui vậy cũng khiên tôi cảm thấy vui lây khi nhìn thấy họ được đi mọi nơi như thế”

Công tước xua tay bày tỏ không vấn đề gì, không đáng nhắc tới “Công việc nghiên cứu cuốn sách mới của cậu đến đâu rồi?”

“Khá suôn sẻ, sir” Lợi ích lớn nhất của việc phải ở lại bệnh viện trong 10 ngày chính là anh có thời gian sắp xếp lại thông tin chi tiết. Máy tính của anh đã thêm được 200 trang ghi chú trong bộ nhớ và Ryan cũng có góc nhìn mới để phán xét hành động của người khác “Tôi nghĩ, trải nghiệm này đã dạy cho tôi điều gì đó mới mẻ. Cảm giác ngồi trước bàn phím và gõ hoàn toàn khác với cảm giác đứng dưới họng súng. Tự nhiên, việc đưa ra quyết định dưới họng súng sẽ khó khăn hơn nhiều” Giọng Ryan trở lên xa xăm

Công tước vỗ vào đầu gối anh “Tôi không nghĩ sẽ có ai đổ lỗi cho câu về chuyện đó”

“Có lẽ vậy. Khi súng chĩa vào mình, tôi không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề, vì vậy tôi phải hành động theo bản năng. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi biết rằng việc tôi đang làm - dựa theo bản năng của mình sai?” Anh nhìn ra cửa sổ “Mọi người coi tôi như một chuyên gia về lịch sử hải quân, và trọng tâm nghiên cứu của tôi chính là làm thế nào để đưa ra quyết định trong tình trạng căng thẳng. Nhưng khi mọi thứ đến, tôi thấy rằng quyết định của mình vẫn không như mong đợi. Khốn khiếp thật” Jack dừng lại một lúc rồi nói “Sir, ngài sẽ không thể quên chuyện giết một ai đó. Ngài chỉ không thể quên được thôi”

“Jack, cậu không nên nhớ lại nữa, hãy quên nó đi”

“Vâng sir” Jack quay đầu lại và thấy Công Tước đang nhìn mình với ánh mắt giống y như cha anh đã từng nhìn anh nhiều năm trước đây “Lương tâm là giá trị của đạo đức, và đạo đức là giá trị của nền văn minh. Khi còn sống, bố tôi thường nói với tôi rằng nhiều tội phạm không biết lương tâm là gì. Tôi nghĩ đây là sự khác biệt giữa chúng ta và bọn chúng”

“Chính xác. Nội tâm của cậu cho thấy cậu là người tốt, nhưng cậu không nên lạm dụng nó, Để mọi chuyện ra phía sau đi Jack. Trong tưởng tượng của tôi về người Mỹ là: Họ thích nhìn về tương lai hơn quá khứ. Nếu cậu không thể làm việc đó một cách chuyên nghiệp, thì ít nhất hãy cố làm nó vì lợi ích riêng mình”

“Đã hiểu, thưa ngài, cảm ơn” Nhưng liệu mình có thể dừng mơ về nó. Gần như suốt 3 tuần, đêm nào Jack cũng mơ về cuộc đấu súng ở The Mall, có vài cảnh họ không nói đến trên truyền hình. Bộ não của bạn có xu hướng tự trừng phạt chính nó khi bạn giết ai đó và nó sẽ tái tạo liên tục những hình ảnh đã xảy ra. Ryan hy vọng ngày nào đó anh sẽ quên được những hình ảnh này

Đoàn xe rẽ trái về hướng Cầu Westminster. Jack không biết chính xác bệnh viên ở đâu, chỉ biế là gần trạm xe lửa và gần tu viện Westminster vì nghe thấy tiếng chuông Big Ben mỗi giờ. Anh nhìn lên và thấy tòa nhà bằng đá granit kiểu Gothic có mái vòm của Nhà thờ Westminster Abbe “Ngài biết không, ngoài việc nghiên cứu, tôi thực sự còn muốn đi thăm khắp nước Anh đấy ạ. Nhưng chắc là phải lần tới chứ không thể đi lần này được rồi”

“Jack, cậu thực sự nghĩ chúng tôi sẽ để cậu quay về Mỹ mà không được trải nghiệm sự hiếu khách của người Anh hay sao?” Công tước thích ths “Tất nhiên, chúng tôi khá tự hào về bệnh viện ảu mình, nhưng du khách không đến đây để khám bệnh, vì vậy chúng tôi đã sắp xếp một số lịch trình thăm thắng cảnh ”

“Ồ, tuyệt quá” Ryan phải nghĩ một chút mới biết được họ đang ở đâu, nhưng trí óc anh hiện lên tấm bản đồ anh đã xem trước đây. Đây là Phố di bộ Birdcage Walk- chỉ cách nơi anh bị bắn 300 yard…cái hồ mà Sally rất thích cũng ở đây. Qua đầu của nhân viên anh ninh ngồi trên bên trái, anh có thể nhìn thấy Cung Điện Buckingham. Biết mình sẽ đi đâu là một chuyện nhưng khi Cung Điện Buckingham tráng lệ hiện lên trước mặt, anh không khỏi cảm thấy bồi hồi

Đoàn xe tiến vào khuôn viên cung điện từ cổng phía đông bắc, lần đầu tiên trong đời Jack có thể chứng kiến Cung điện Buckingham ở khoảng cách gần như vậy. An ninh xung quanh cung điện không quá chặt chẽ như mọi người nghĩ, nhưng thiết kế hình vuông rỗng khiến người ngoài hoàn toàn không biết. Họ có thể dễ dàng nhét cả đội quân vào đây- và ai mà biết có thực đội quân trong đó bây giờ hay không? Ryan biết, có khi họ chính là cảnh sát mặc thường phục được trang bị nhiều thiết bị điện tử khác nhau. Tất nhiên là sẽ có vài bất tiện không mong muốn. Nhưng sau nhiều bài học đau thương trong quá khứ và vụ ám sát gần đây thì anh nghĩ an ninh tại Cung Điện này cũng phải ngang Nhà Trắng – hoặc thậm chí còn tốt hơn, vì có không gian rộng hơn và các tòa lâu đài bao quanh.

Trời tối khiến khó nhìn thấy nhiều thứ chi tiết. Những chiếc xe trước và sau đoàn xe đã biến mất không biết từ bao giờ, chiếc Rolls-Royce băng qua một cổng vòm, đến sân trước một tòa nhà, cuối cùng dừng lại dưới tán cây ở lối vào hành lang. Một lính canh đứng gác ở đó nhanh chóng đưa súng chào. Một người hầu nam mặc đồng phục đi tới và mở cửa.

Hành động xuống xe ngược lại với hành động lên xe. Ryan quay 90 độ theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, đầu tiên lùi người ra khỏi cửa xe, sau đó rút cánh tay bó bột ra. Người hầu bước tới giúp đỡ và bắt được cánh tay của anh. Jack không muốn được giúp, nhưng trong hoàn cảnh này, khá khó để từ chối lòng tốt của người khác.

“Cậu cần luyện tập thêm vài lần nữa” Công tước nhận xét

“tôi nghĩ là ngài nói đúng, sir” Jack theo ông đến cửa, nơi có một nam người hầu khác cũng đang đứng chờ

“Nói tôi nghe, jack… khi chúng tôi đến gặp cậu lần đầu tiên, cậu dường như sợ sụ hiện diên của Nữ Hoàng hơn của của tôi. Vì sao thế?”

“Chà, thưa ngài, ngài từng là một sỹ quan hải quân, phải không ạ?”

“Tất nhiên” Công tước quay lại tỏ vẻ tò mò

Ryan toe toét cười “Sir, tôi làm việc tại Annapolis. Học viện đào tạo sỹ quan hải quân, và ngài hẳn còn nhớ tôi từng là lính thủy quân lục chiến. Nếu tôi để mình sợ hãi trước sự hiện diện của một sỹ quan hải quân thì bên thủy quân lục chiến sẽ đến thu gươm của tôi mất”

“Cậu – đồ tồi!” Cả hai cùng cười lớn

2

Trước khi đến đây, Ryan đã nghe nói nhiều về Cung điện Buckingham. Tuy nhiên, khi chứng kiến tận mắt, anh vẫn không tránh được cảm giác choáng ngợp. Hơn một nửa số quốc gia trên thế giới đã được cai trị bởi chủ nhân của cung điện này. Trong thời kỳ hoàng kim của Đế chế Anh kéo dài một hoặc hai thế kỷ, cung điện Buckingham là nơi lưu giữ đủ loại bảo vật quý hiếm trên thế giới của chính hoàng gia Anh và cả những món quà khắp nơi trên thế giới. Các hành lang được trang trí với quá nhiều kiệt tác hội họa và điêu khắc không thể đếm xuể. Các bức tường chủ yếu được bao phủ bởi lụa màu ngà có đính chỉ vàng. Những chiếc thảm thủ công màu đỏ tươi trên sàn lát đá cẩm thạch hoặc sàn gỗ cứng mang đầy phong cách hoàng gia. Jack thử dùng con mắt của nhà môi giới cổ phiếu để tính toán giá trị những thứ trước mặt. Và sau 10 giây thì anh chịu không thể cộng thêm. Chỉ riêng các bức vẽ này nếu được tuồn ra cũng đủ làm đảo lộn thị trường hội họa thế giới. Khung tranh của chúng….Ryan lấc đầu, ước mơ anh có đủ thời gian để kiểm tra ngắm nghía từng bức tranh. Ngay cả khi bạn đã sống ở đây ba hoặc năm năm, bạn có thể không thể chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của chúng. Cảm thấy bị bỏ lại phía sau nhưng anh cố gắng bước nhanh để đuổi kịp người đàn ông trước mặt. Bước vào đây, Ryan cảm thấy hẫng, nhưng với Công tước, đây là nhà- có lẽ hơi to đến mức gây phiền toái, nhưng dù sao cũng là nhà, nơi quen thuộc. Những kiệt tác của họa sĩ bậc thầy Rubens treo trên tường chỉ là một món đồ trưng bày đối với ông, giống như việc người ta đặt ảnh vợ con trên bàn làm việc. Đối với Ryan, do ảnh hưởng của Mỹ, những thứ này là biểu tượng của quyền lực và sự giàu có, khiến anh xấu hổ muốn thu mình vào cõi hư vô. Trên đường phố ngày đó, anh dám thử vận may của mình, bởi vì sự huấn luyện và đào tạo của Thủy quân lục chiến đã cho anh tự tin đối mặt với bọn khủng bố, nhưng đến….đây, anh cảm thấy thiếu tự tin

Quay lại đi, Jack, anh tự nhỏ. Họ là Gia đình hoàng gia nhưng họ không chỉ là gia đình hoàng gia. Không được, họ là gia đình hoàng gia. Riêng việc đó đã đủ để làm tổn thương cái tôi của anh rồi

“chúng ta đến rồi” Công tước rẽ phải vào căn phòng có cánh cửa mở “Đây là Phòng Nhạc”

Phòng Nhạc có kích thước tương đương với phòng khách của nhà Ryan. Đây là thứ đầu tiên anh thấy có thể so sánh với ngôi nhà trị giá 300.000 đô la Mỹ ở Peregrine Cliff. Tuy nhiên, trần Phòng Nhạc cao hơn, với một mái vòm hình cung ở giữa và trang trí xung quanh bằng lá vàng. Hiện có khoảng ba mươi người trong phòng, và khi họ bước vào, cuộc trò chuyện theo nhóm ba hoặc năm người dừng lại. Đôi mắt của mọi người hướng chăm chăm về Ryan- Jack chắc chắn họ đã nhìn thấy Công Tước trước- và cánh tay trát vữa của anh. Ryan chợt có cảm giác muốn chuồn đi. Anh cần uống thứ gì đó để trấn tĩnh

“Nếu cậu tha lỗi một lát, Jack, thì tôi phải chuồn đi. Sẽ quay lại trong vài phút” Cảm ơn rất nhiều, Ryan nghĩ khi gật đầu đầy lịch sự. Giờ thì mình phải làm gì?

“Chào buổi tối, Sir John” Một người đàn ông trong trang phục phó đô đốc của Hải Quân Hoàng Gia bước đến chào. Cảm giác thư thái vừa có lại biến mất, tất nhiên là anh lại được giao cho một người khác trông coi rồi. Anh nhận ra rằng có rất nhiều người đến Cung Điện lần đầu tiên, và một số cần một chút hỗ trợ để có cảm giác quen thuộc, vì vậy đã có hẳn một quy trình để chăm sóc họ. Khi hai người bắt tay nhau, Jack nhìn kỹ lại và thấy rằng khuôn mặt này có chút quen thuộc. "Tôi là Basil Charleston."

Aha “Chào buổi tối, sir” Anh đã găp người đàn ông này ngay trong tuần đầu tiên ở Langley và viên sỹ quan hộ tống anh ở CIA luôn miệng lưu ý đây là “B.C” hoặc chỉ là “C”, ám chỉ Chief của Cơ quan tình báo Anh, còn được biết đến với cái tên MI-6. Ông đang làm gì ở đây thế?

“Cậu hẳn phải khát lắm rồi” Một người khác đến với một ly sâm panh và nói xin chào, “Xin chào, tên tôi là Bill Holmes.”

“Hai ngài đi cùng với nhau ạ?” Ryan nhâm nhi ly sâm panh

“thẩm phán Moore kể với tôi cậu là một anh chàng rất thông minh” Charleston nhận xét

“Xin lỗi? thẩm phán ai?”

“Làm tốt lắm, tiến sỹ Ryan” Holmes mỉm cười khi uống cạn ly “Tôi biết cậu thường hay chơi bóng đá- kiểu bóng đá của người Mỹ ấy. Và cậu còn có trong đội tuyển trung học, đúng không?”

“Cấp ba và cấp 2, nhưng chỉ ở trường trung học, Tôi không đủ cao để được vào đội tuyển đại học” Ryan nói, cố gắng giữ bình tĩnh “"Junior Varsity/ đội tuyển trung học” chính xác là mật danh báo cáo nghiên cứu anh đã làm với CIA

“Và cậu cũng không tình cờ biết gã nào đã viết báo cáo về mấy điệp viên và điệp vụ ” Charleston mỉm cười.

Jack cứng nhắc “Tướng quân, tôi không thể nói về chuyện này mà không được phép…..”

“Bản sao số 16 đang ở trên bàn tôi. Vị thẩm phán sếp cậu dặn tôi nói với cậu là cậu cứ thoải mái nói về ‘phương pháp tung hỏa mù bằng văn bản’ ”

Ryan cảm thấy nhẹ nhõm. Cụm từ “phương pháp tung hỏa mù bằng văn bản” phải xuất phát ban đầu từ James Greer. Khi Jack gửi đề xuất về phương pháp Canary Trap tới vị phó giám đốc CIA, tướng James Greer đã đùa cợt dùng từ “tung hỏa mù bằng văn bản ” để mô tả về nó. Có lẽ Ryan có thể nói thoải mái. Quy định bảo mật của CIA cũng không quy định chính xác phải xử lý tình huống này

“Xin lỗi, sir. Không ai nói cho tôi biết về việc có thể nói thoải mái về chuyện đó”

Charleston trong khoảnh khắc đang từ vui vẻ trở nên nghiêm túc “Không cần phải xin lỗi, chàng trai trẻ. Ai cũng cần phải coi trọng tính bảo mật. Báo cáo của cậu là một kiệt tác trong lĩnh vực phát hiện phản gián. Chúng ta đã thu thập được rất nhiều thông tinh nhưng một trong các vấn đề lớn, như ai đó chắc chắn đã nói với cậu là vấn đề rò rỉ thông tinh. Không dễ gì tìm ra chỗ rò rỉ, nó như đãi vàng trên cát. Lần đầu tiên trong ngành này có người đề cập đến nó, báo cáo của cậu rất xuất sắc. Điều tôi vẫn không biết là tại sao Sếp cậu, thẩm phán, lại gọi nó là Bẫy Chim Hoàng Yến (Canary Trap). Ông ấy nói cậu có thể giải thích rõ hơn” Charleston vẫy tay ra hiệu cho người hầu bưng một ly rượu khác tới. “Tất nhiên là cậu biết tôi là ai rồi”

“Vâng, tướng quan. Tôi có nhìn thấy ngài váo tháng 7 năm ngoái ở Công Ty, khi ngài bước ra thang máy ở tầng 7. Có người đã nói cho tôi biết Ngài là ai”

“Tốt, giờ thì cậu biết tất cả đều là người trong gia đình cả. Thế cái quỷ quái gì là Bẫy Chim Hoàng Yến?”

“Chà, ngài biết về tất cả các vấn đề liên quan đến việc CIA bị rò rỉ thông tin. Khi tôi viết xong bản nháp đầu tiên của báo cáo, tôi đã có ý tưởng làm cho mỗi bản báo cáo là duy nhất, mỗi lần báo cáo phải khác nhau”

“Họ đã áp dụng điều này trong nhiều năm rồi” Holmes lưu ý “Tất cả những gì người ta phải làm là đặt sai dấu phẩy ở chỗ này và chỗ khác. Điều dễ dàng nhất trên thế giới. Nếu những người bán tin tình báo đủ ngu để in một bức ảnh của tài liệu, chúng tôi có thể xác định được vụ rò rỉ ở đâu”

“Vâng, thưa ngài. Nhưng tất nhiên người ăn cắp thông tin trích dẫn báo cáo cũng biết thủ thuật này, vì vậy họ sẽ không bao giờ công bố các tài liệu gốc mà họ thu thập được, phải không?” Ryan trả lời “Vì vậy tôi sửa đổi nó bằng cách chia nhỏ ra với nhiều nút thắt. Báo cáo “Điệp viên và các cơ quan phản gián” có 4 phần. Mỗi phần có một dòng tổng hợp, tóm tắt gọn, viết theo kiểu kịch bản phim để người đọc lôi cuốn tới phần sau hơn”

“Phải, tôi có để ý điều đó” Charleston nói “Nó không giống báo cáo của CIA chút nào, giống báo cáo của người bên tôi hơn. Người bên tôi chủ yếu viết báo cáo viết tay, không dùng máy tính. Tiếp tục đi”

“Mỗi đoạn tóm tăt này có 6 bản khác nhau, và sau đó bằng cách hoán vị và kết hợp, mỗi báo cáo in ra có thể được tạo ra khác nhau. Với phương pháp này, hàng nghìn bản sao khác nhau có thể được tạo ra, nhưng chỉ có 96 bản trong đó là tài liệu thực. Nguyên nhân phải viết các đoạn tóm táắt một cách sinh động- chà, là để thu hút tên lấy cắp trích dẫn nguyên văn trên các phương tiện thông tin đại chúng. Nếu hắn trích dẫn chỉ hai hay ba câu trong bản tóm tắt, chúng ta sẽ biết hắn lấy cắp bản nào, và do vậy, ai sẽ là người tuồn nó ra. Họ đã có một phiên bản bẫy thậm chí còn tinh vi hơn đang hoạt động. Ngài có thể làm điều đó bằng máy tính. Ngài sử dụng chương trình từ điển đồng nghĩa để xáo trộn các từ đồng nghĩa và ngài có thể làm cho mọi bản sao của tài liệu hoàn toàn là duy nhất”

“Có ai nó cho cậu xem cách làm này có hiệu quả thế nào không?” Holmes hỏi

“Không, sir, tôi không có liên hệ gì với Bộ phận An Ninh của Công Ty” và tạ ơn chúa vì điều đó

“Ồ, nó có hiệu quả đấy” Sir Basil dừng một chút “Ý tưởng thật cmn đơn giản- và cũng rất thông minh. Trên cả khía cạnh nội dung báo cáo. Họ có nói với cậu rằng báo cáo của cậu khớp sin sít với kết quả điều tra năm ngoái của chúng tôi không?”

“Không, sir. Họ không nói. Theo như tôi biết, tất cả thông tin sử dụng trong báo cáo của tôi đều đến từ nguồn CIA”

“Vậy là cậu đã tự mình hoàn thành báo cáo này. Xuất sắc”

“Tôi có mắc sai sót ở đâu đó phải không ạ?” Ryan hỏi viên tướng

“Cậu đáng nhẽ nên chú ý hơn ở phần viết về Nam Phi. Tất nhiên chúng tôi sẽ sửa một chút ở đó, có lẽ cậu không có đủ thông tin để đánh giá. Hiện chung tôi đang theo sát hắn”

Ryan uống hết rượu sâm panh trong ly, suy nghĩ về thông tin ông Martens…mình đã bỏ lỡ gì nhỉ? Giờ thì anh không thể hỏi thẳng, Ít nhất là hiện tại, nhưng anh có thể hỏi “Có lẽ nào những người ở Nam Phi….”

“Tôi sợ rằng sự hợp tác họ cung cấp cho chúng tôi bây giờ không còn tốt như xưa và Erik Martens trở thành người có giá trị với họ. Tất nhiên là chúng ta cũng không thể đổi lỗi cho những người Nam Phi, Không có ông ấy thì họ đi đâu mua vũ khí và chính phủ và do nguồn lực hữu hạn đó cũng giảm bớt áp lực của chính phủ Nam Phi lên ông ta” Holmes chỉ ra “Tất nhiên cũng cần xem xét đến mối quan hệ với Israel, đôi khi họ lạc đường, nhưng chúng ta -SIS và CIA- có lợi ích chung để không cho phép con thuyền hợp tác (Martens và Israel) bị chìm”

Ryan gật đầu. Cơ sở quốc phòng Israel cần nhận được những lợi ích kinh tế của mình, quan niệm này đoi khi đi ngược lại với mong muốn của các đồng minh Israel. Mình nhớ các mối quan hệ Martens, nhưng hẳn mình đã bỏ lỡ điều đó quan trọng….là gì?

“Xin đừng coi những lời vừa rồi như là lời chỉ trích” Charleston nói “lần đầu tiên mà đưa ra được báo cáo này đã rất tuyệt vời rồi. CIA chắc chắn sẽ tìm cách lôi cậu lại. Đây là một trong không nhiều báo cáo hiếm hoi không khiến tôi buồn ngủ khi đọc. Nếu không có việc làm thì cậu có thể dạy mấy nhà phân tích của họ viết đấy. Chắc chắn họ đã mời cậu ở lại, cậu có đồng ý không? ”

“Họ có ngỏ lời, sir. Nhưng tôi không nghĩ đó là ý kiến hay với tôi”

“Hãy suy nghĩ lại một lần nữa đi” Sir Basil tử tế đề nghị “Ý tưởng về Đội Trung Học này rất hay giống như chương trình Team – B trong những năm 70. Chúng tôi cũng đang làm việc đó- mời một số giáo sư và học giả bên ngoài đến tham gia – để đưa ra những nhìn nhận mới cho những vấn đề mà chúng tôi không thể tìm thấy lối ra. Thẩm phán Moore, Sếp CIA mới của cậu cũng là một ví dụ điển hình của làn gió mới. Tài năng xuất chúng. Biết rõ về ngành tình báo nhưng lại đi đủ xa để khi quay về có vài ý tưởng mới. Tiến sỹ Ryan, cậu là một trong những ý tưởng mới của ông ấy. Cậu thuôc về ngành này đó, chàng trai.”

“Tôi không chắc lắm, Chuyên ngành của tôi là lịch sử và….”

“Giống của tôi” Bill Holmes nói “Bằng cấp không phải là vấn đề lắm.Trong ngành tình báo chúng ta cần trí óc và tư duy chính xác. Cậu có tài năng về mặt này. À, thật tiếc là chúng tôi không thể tuyển dụng cậu, đúng không? Tôi sẽ rất thất vọng nếu Arthur và James không cố gắng thêm lần nữa. Cậu cứ suy nghĩ đi” Tôi sẽ, Ryan không nói ra lời. Anh gật đầu trầm tư, nghiền ngẫm những suy nghĩ của riêng mình. Nhưng mình thích dạy lịch sử

“Anh hùng của đêm nay đây rồi!” Một người khác tham gia vào cuộc trò chuyện

“Chào buổi tối, Geoffrey” Charleston nói “Tiến sỹ Ryan, đây là Geoffrey Watkins của Bộ Ngoại Giao”

“Giống như David Ashley của Bộ Nội Vụ phải không ạ?” Rya bắt tay người đàn ông mới nhập hội

“Thự ra là tôi làm ở đó hầu hết thời gian” Watkins nói

“Geoffrey chiuj trách nhiệm liên lạc giữa Bộ Ngoại Giao và Hoàng Gia, gửi các thư mời, xử lý các cuộc họp giao ban, sơ lược về nghi thức và thường tự làm khó mình” Holmes cười giải thích “Anh làm công việc này bao lâu rồi Geoff?”

Watkins cau mày suy nghĩ “Vừa qua 4 năm, tôi nghĩ thế. Nhìn lại thì cứ như ngày hôm qua. Công việc thì tầm thường, chẳng có đam mê gì cả, suốt ngày xách cặp, không muốn. bị người khác nhìn thấy.”

Ryam mỉm cười, cảm thấy anh có thể hiểu được

“Vô lý” Charleston phản đối “Một trong những bộ óc xuất sắc nhất của Bộ Ngoại Giao đấy, nếu không họ đã chẳng giữ rịt lấy anh”

Watkins tỏ vẻ xấu hổ “Nó khiến tôi bận rộn”

“chắc chắn” Holmes xen vào “Tôi không gặp cậu ở CLB tennis nhiều tháng rồi đấy”

“Tiến sĩ Ryan, các nhân viên trong cung điện muốn tôi thay mặt họ chào đón và cảm ơn vì những gì cậu đã làm” Anh tiếp tục nói. Ryan quan sát người đàn ông khoảng 40 tuổi và thấp hơn anh một chút. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng đã bạc ở hai bên, và làn da của anh nhợt nhạt theo kiểu người hiếm khi nhìn thấy mặt trời. Người này có phong thái của một nhà ngoại giao, nụ cười khá thu hút. Nụ cười kiểu này có lẽ đã được luyện tập đặc biệt trước gương. Nó có nghĩa là tất cả mọi thứ, hoặc nó có thể không có nghĩa gì cả, tóm lại là nó khiến bạn trở nên khó nắm bắt. Cũng giống như những người khác Ryan đã gặp trong vài tuần qua, người này cũng muốn tìm hiểu chi tiết về John Patrick Ryan. Ryan mệt mỏi với những cuộc điều tra như vậy, nhưng vẫn không thể ngăn cản.

“Geoff là chuyên gia về tình hình Bắc Ireland đấy” Holmes nói

“Không ai là chuyên gia được đâu” Watkins lắc đầu “Tôi ở đó từ lúc bắt đầu vấn đề này thôi, năm 1969, khi đó tôi còn trong quân đội, một trung úy với ….chà, điều đó giờ cũng không quan trọng nữa, phải không? Ryan, cậu nghĩ chúng tôi nên xử lý vấn đề này như thế nào? ”

“Mọi người cũng đang hỏi tôi vấn đề này suốt 3 tuần qua, ông Watkins. Làm thế quái nào tôi biết được?”

“Vẫn tìm kiếm ý tưởng hả Geoff?” Holmes nói

“Hẳn ai đó sẽ biết câu trả lời” Watkins nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn Ryan

“Tôi không có” Ryan nói “và ngay cả khi có ai đó biết câu trả lời, làm sao để anh biết đó là đúng? Tôi dạy lịch sử, nhớ không, chứ tôi đâu có tạo ra lịch sử”

“Chỉ là một giáo viên lịch sử, và hai tên đó thất bại trước cậu?”

“Chúng tôi vẫn đang điều tra xem liệu cậu ta có làm việc cho CIA không đây, như báo chí nói ấy” Charleston trả lời. Jack bắt lấy ngay được tín hiệu. Watkins không trong vòng kết nối và không nên biết mối quan hệ giữa anh và Công Ty – điều này không phải là anh không tự đưa ra quyết định được, Ryan tự nhắc nhở bản thân. Nhưng quy tắc là quy tắc, đó là lý do mình từ chối lời mời của Greer đây, Jack nhớ ra. Tất cả các quy tắc ngu ngốc đó. Bạn không thể nói cho bất cứ ai về điều này điều kia, ngay cả nói cho vọ. An ninh. An ninh. An ninh….Khốn khiếp! Thôi được rồi, một số điều phải giữ bí mật, nhưng nếu không ai biết đến chúng thì làm thế nào mà sử dụng chúng được chứ - và nếu không sư dụng được thì bí mật có ích gì?

“Anh biết không, tôi thực sự muốn quay lại Annapollis, ít nhất cái đám sinh viên đó còn tin tôi là giáo viên”

“Khá lắm” Watkins nói. Và người đứng đầu SIS đang hỏi cậu về quan điểm trận hải chiến Trafalgar chắc. Chính xác cậu là ai, Ryan? Sau khi rời quân đội năm 1972 và gia nhập Bộ ngoại giao, Watkins đã hình thành thói quen chơi các trò chơi ngoại giao: Danh tính kẻ ma quái này là ai? Thông tin anh ta nhận được từ Ryan không rõ ràng và đôi khi mâu thuẫn, nhưng điều này làm tăng thêm sự thú vị cho trò chơi. Watkins thích chơi trò chơi, bất kể loại trò chơi nào

“Dạo gần đây anh đang làm gì, Geoff?” Holmes hỏi

“Ý anh là ngoài 12 giờ làm việc ra ấy hả? Thỉnh thoảng tôi đọc sách. Tôi bắt đầu đọc ‘Moll Flanders’ gần đây”

“Thật sao?” Holmes hỏi “Tôi cũng chỉ bắt đầu đọc ‘Robinson Crusoe’ vài ngày trước. Nếu anh muốn rũ bỏ bụi trần thì quay trở lại mấy cuốn kinh điển”

“Anh có đọc sách kinh điển không, tiến sỹ Ryan” Watkins hỏi

“Trước đây có. Giáo dục cơ đốc giáo, anh nhớ không? Trong đó có nhiều điển cố lắm” 'Moll Flanders' là loại sách cổ điển à? Jack tự hỏi. Nó không phải bằng tiếng Latin hay Hy Lạp, và cũng không phải Shakespeare….

“Điển cố- ôi thật là kinh khủng” Watkins cười to

“Anh đã bao giờ đọc bản gốc Virgil chưa?” Ryan hỏi

"Arma virumque cano, trojae qui primus ab oris...?" (cánh tay và người đàn ông tôi hát…)

“Geoff và tôi cùng học Winchester” Holmes giải thích “Contiquere omnes, intenteque ora tenebant...” (xem tất cả và ngậm miệng suy nghĩ…) Cả hai sinh viên cùng trường đều toe toét miệng cười

“Khi tôi học đại học, điểm số tiếng Latinh của tôi khá tốt, nhưng chữ thầy trả thầy rồi.” Ryan phòng thủ

“Một phàm phu tục tử khác” Watkins nhận xét. Ryan đôit nhiên cảm thấy anh không thích Mr. Watkins này. Viên chức Bộ ngoại giao này đang cố tình trêu trọc buộc anh phản ứng và Ryan đã quá mệt mỏi với trò chơi này từ lâu rồi. Anh cảm thấy bây giờ mình không thiếu thứ gì, và anh không muốn nhìn thấy những người bán tín bán nghi trêu chọc mình.

“Xin lỗi, nhưng ở nơi tôi sống thì chúng tôi có những mối ưu tiên khác”

“Tất nhiên rồi” Watkins trả lời. Vẫn còn đó một nụ cười khó đoán trên khuôn mặt của anh ta, điều này làm Jack ngạc nhiên, mặc dù Jack không thể hiểu ý tại sao

“Anh sống không xa Học viên Hải quân, phải không? Gần đây có chuyện gì xảy ra ở đó không?” Sir Basil hỏi “Tôi có đọc đâu đó trên một tờ báo nhưng chưa biết thực hư câu chuyện thế nào”

“đó không phải là vụ khủng bố- chỉ là một vụ án hình sự thông thường. Một số học viên trường quân sự hải quân phát hiện có kẻ tham gia buôn bán ma túy ở Annapolis nên đã báo cảnh sát. Những người bị bắt là thành viên của băng giang hồ mô tô địa phương. Một tuần sau, vài thành viên trong băng đó quyết định trả thù học viên trong trường. Bọn chúng vượt qua Jimmy Legs- chốt gác anh ninh dân sự- vào lúc 3.00 sáng và lẻn vào tòa nhà Bancroft Hall. Chúng chắc nghĩ đó là tòa nhà của một trường đại học bình thường- nhưng không phải. Một số thực tập sinh đang làm nhiệm vụ đã phát hiện ra họ và rung chuông báo động. sau đó mọi việc tan rã. Những kẻ đột nhập tự lạc đường- Bancrolf có đến vài dặm hành lang- và nhiều góc chết. Đó là một vụ án liên bang vì nó xảy ra trên tài sản của chính phủ và FBI nhanh chóng tiếp nhận, những kẻ này có lẽ không thể ra ngoài và đua xe kéo được một thời gian. Sự việc này đã mang lại lợi ích lớn cho chúng tôi, lính canh trong khuôn viên trường sau này được thay thế bằng lực lượng Thủy quân lục chiến, từ đó việc ra vào của chúng tôi trở nên thuận tiện hơn,”

“Thuận tiện hơn?” Watkins hỏi “nhưng…”

Jack mỉm cười “Thủy quân lục chiến phụ trách canh gác, nên đương nhiên họ cho phép nhiều cửa được mở hơn để mọi người ra vào dễ dàng hơn. Một người lính thủy quân lục chiến bảo vệ an toàn hơn nhiều so với một cánh cổng bị khóa”

“Chắc chắn rồi, tôi….” Charleston đột ngột dừng lại giữa lời. Ryan tình cờ quay lưng về phía cửa, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng của những người này không thể nhầm lẫn được. Charleston và Holmes nhanh chóng rút lui, còn Watkins thì phản ứng nhanh hơn, rời đi trước hai người họ. Jack quay lại và thấy nữ hoàng đã xuất hiện ở cửa, đang đi về phía bên này.

3

Công tước đi bên cạnh bà, theo sau là Cathy giữ khoảng cách thích hợp theo đúng nghi thức ngoại giao. Nữ Hoàng bước tới chỗ Jack đầu tiên

“Cậu trông khỏe hơn lần trước gặp rất nhiều” Jack cố gắng cúi đầu – anh nghĩ anh đã cố- không chạm cánh tay bó bột về phía bà. Anh cho rằng điều khủng khiếp nhất là phải đứng yên, vì sức nặng của bó bột bên trái khiến cơ thể anh luôn nghiêng về bên trái. Và việc di chuyển cơ thể có thể giúp anh ấy giữ thăng bằng

“Cảm ơn bệ hạ, thần cảm thấy tốt hơn nhiều. Xin chào buổi tối, sir. Hai người có khỏe không?” Bắt tay công tước, dù nhắm mắt cũng biết người kia khỏe mạnh

“Xin chào lần nữa, Jack. Cứ thoải mái ở đây đi. Đây là bữa tiệc thân mật, không xếp hàng chào đón, không nghi thức ngoại giao, chỉ để thư giãn thôi”

“chà, rượu sâm banh đã giúp rất nhiều rồi ạ”

“Thật tuyệt” Nữ Hoàng xen vào “Tôi nghĩ chúng tôi nên để cậu và Caroline ở với nhau riêng một chút” Bà và Công Tước bước đi

“Thoải mái thưởng thức rượu đi Jack” Cathy măc chiếc váy dạ hội màu trắng, khuôn mặt rạng rỡ, đáng yêu đến mức Ryan quên khuấy mất việc thắc mắc chiếc váy có giá bao nhiêu. Cô để tóc và trang điểm rất đẹp, hai điều thường xuyên bị bỏ qua vì sự nghiệp bác sỹ. Giờ thì cô đứng đây, là của anh. Ryan bước tới và hôn cô thật nồng cháy, không cần biết xung quanh có người hay không

“Ở đây có rất nhiều người….”

“Mặc kệ họ” Jack thì thầm “Cô gái của anh có khỏe không?”

Ánh mắt cô lấp lánh với tin tức mới nhưng giọng thì chuyên nghiệp đáng chết “Em có thai”

“Chắc chắn….khi nào?”

“Em chắc chắn, anh yêu, vì A/ Em là bác sỹ và B/ em đã bị muộn 2 tuần. Anh có còn nhớ không, Jack, cái đêm chúng ta vừa đến đây, sau khi đưa Sally đi ngủ... Anh đổ lỗi tại cái giường trong khách sạn, Jack.” Cô nắm lấy tay anh “lúc nào họ cũng làm vậy hết ”

Jack hoàn toàn câm nín. Anh duỗi cánh tay còn lành lặn ôm chặt cô và siết chặt một cách kín đáo nhất có thể để thể hiện cảm xúc. Nếu cô bị trễ hai tuần – chà, anh biết lịch sinh học của Cathy chính xác như cái đồng hồ Thuy Sỹ- thì anh sắp được làm cha …lần nữa

“Em hy vọng chúng ta sẽ sinh con trai” cô nói

“Em biết là trai gái không quan trọng gì mà, em yêu”

“Tôi thấy là cô đã nói với cậu ấy rồi” Nữ Hoàng nhẹ nhàng quay lại như một con mèo. Còn Công Tước, theo Jack thấy, thì đang nói chuyện với Tướng Charleston. Anh tự hỏi nội dung câu chuyện là gì

“Xin chúc mừng, Sir John”

“Xin cảm ơn, thưa Bệ Hạ. Chúng thần thực sự không biết báo đáp lòng tốt của ngài thế nào vì tất cả những điều ngài làm cho chúng thần”

Nữ hoàng mỉm cười hiền từ như ông già Noel “Đó là những gì cậu xứng đáng có được. Nghe chuyện Caroline kể thì giờ ít nhất cậu sẽ có người nhắc cậu về kỷ niệm đẹp khi đến thăm đất nước chúng tôi”

“Chăc chắn rồi, thưa bệ hạ, nhưng hơn 1 người” Jack cũng đang học được cách chơi trò chơi ngoại giao

“Caroline, cậu ấy vẫn luôn sáng láng vậy à?”

“sự thật mà nói, thưa bệ hạ, không phải đâu. Chúng ta đã bắt được anh ấy lúc yếu đuối nhất” Cathy nói “Hoặc có lẽ vào trong Cung Điện nên học được cách cư xử văn minh”

“Hay quá, sau những điều khủng khiếp anh nói về cô cái nhỏ Olivia của mình, cậu có biết là cô bé từ chối hôn tôi trước khi lên giường đi ngủ không? Thật là một thiên thần đáng yêu và cậu gọi cô bé là yêu tinh!”

Jack khẽ thở dài, anh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng được nữ hoàng miêu tả mà không cần phải tận mắt chứng kiến. Sau ba tuần ở trong môi trường như vậy, có lẽ bé đã quen với nhiều nghi thức khác nhau và giành được thiện chí của những người xung quanh, điều này khiến các nhân viên trong cung phải tranh nhau chăm sóc bé. Sally và bố rất thân với nhau, cô bé bẩm sinh đã có khả năng phân công mọi người xung quanh, qua nhiều năm khả năng này đã được bố rèn luyện rất tốt.“thưa bệ hạ, có lẽ thần có phóng đại một chút”

“Đó là bôi nhọ” ánh mắt nữ hoàng ánh lên nụ cười “Cố bé vẫn chưa phá vỡ bất kỳ thứ gì. Không một thứ gì luôn. Và tôi phải nói với cậu rằng cô bé là người cưỡi ngựa giỏi nhất chúng tôi nhìn thấy trong nhiều năm đấy”

“Dạ?”

“Học cưỡi ngựa” Cathy giải thích

“Ý em là cưỡi trên một con ngựa á?”

“Chứ cô bé còn cưỡi gì nữa?” Nữ hoàng hỏi

“Sally cưỡi trên một con ngựa?” Ryan nhìn vợ, anh không nghĩ để con bé cưỡi ngựa là thích hợp

“Cô bé cưỡi ngựa rât tốt” Nữ Hoàng nhận ra mối quan tâm của Ryan và nói đỡ cho Cathy “Không có gì nguy hiểm cả, Sir John. Cưỡi ngựa là môn thể thao mà trẻ em phải học. Nó cho phép trẻ học cách kỷ luật, hợp tác và có trách nhiệm”

Ngoại trừ việc ngã gãy chiếc cổ xinh, Ryan nghĩ Một lần nữa anh nhớ đến câu: Không nên tranh cãi với một nữ hoàng, đặc biệt dưới mái hiên nhà bà

“Cậu cũng có thể cưỡi thử” Nữ Hoàng nói “vợ cậu cũng cưỡi ngựa đâys”

“Trường đua rất lớn, Jack” Cathy nói “Anh sẽ thích cho mà xem”

“anh sẽ ngã ngựa” Ryan ảm đạm

“Rội cậu lại trèo lên cho đến khi cậu ngồi vững trên lưng ngựa” khi nói câu này, bà không giống như Nữ Hoàng mà giống như một nữ hướng dẫn viên với hơn 50 năm kinh nghiệm. Nó giống như đi xe đạp, ngoại trừ việc xe đạp nó không hất bạn ngã, và Ryan tự nhủ Ryan còn quá nhỏ để đi xe đạp nữa cơ. Nhìn Sally đi xe ba bánh trẻ em trên lòng đường, anh ấy sẽ cảm thấy lo lắng. Trời ạ, con bé nhỏ như vậy cưỡi ngựa, anh sợ ngựa còn không phát hiện được có ai trên lưng. Cathy đọc được sự lo lắng trong lòng anh

“Bọn trẻ phải lớn lên, anh không thể bảo vệ nó mọi lúc mọi nơi được” Cathy nói

“Ù, em yêu, anh biết mà” Biết cái khỉ ấy, đó là công việc làm cha của anh

Vài phút sau mọi người hướng tới phòng tiệc tối. Ryan thấy mình đang ở Phòng được sơn màu xanh dịu nhẹ, một đại sảnh đẹp đẽ ngoạn mục, rồi đi qua cánh cửa có đôi gương lớn bước vào Phòng Ăn Tối Hoàng Gia. Sự tương phản thật mạnh mẽ. Từ một căn phòng xanh dịu, họ bước vào một căn phòng rực sáng với những bức tường phủ vải màu đỏ tươi, trên có mái vòm, nền trắng ngà và vàng lộng lẫy. Ở cuối phòng, phía trên lò sưởi bằng đá cẩm thạch trắng như tuyết, có một bức tranh chân dung khổng lồ - Ryan tự hỏi đó là chân dung của ai? Đó hẳn là một vị vua, tất nhiên, theo cách ăn mặc thì có lẽ từ thế kỷ 18 hoăc 19. Ngay phía trên cánh cửa nơi họ vừa bước vào, vẫn có VR với tên viết tắt của tên Nữ hoàng Victoria. Ryan không thể biết có bao nhiêu thứ trong phòng tiệc này được kết nối với lịch sử vĩ đại của quá khứ.

“Jack, cậu sẽ ngồi bên phải tôi nhé” Nữ Hoàng nói với anh. Ryan nhìn nhanh chiếc bàn ăn, nó có hình chữ nhật và rất rộng rãi, vì vậy anh không cần phải lo lắng việc duỗi tay trái sẽ chạm đến Nữ Hoàng

Điều tồi tệ nhất trong bữa ăn tối là Ryan không thể nhớ mình đã ăn gì- anh cũng không có mặt mũi hỏi Cathy- Việc ăn bằng một tay đã được anh tập luyện rất nhiều ở bệnh viện, nhưng chưa bao giờ ăn trước đám khán giả đông thế này, và Ryan chắc chắn mọi người đều đang quan sát anh. Dù sao thì anh cũng là một tên Yank, không có cánh tay bó bột thì anh cũng vốn đã là trung tâm của sự chú ý rồi. Anh liên tục nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, không nên uống quá nhiều và ăn nói phù hợp. Thỉnh thoảng, anh liếc nhìn Cathy, cô đang ngồi cạnh Công tước ở phía bên kia bàn, chắc chắn rằng cô ấy rất đứng đắn và có vẻ rất vui. Một nỗi ghen tị không tên trong lòng Jack khi cô thực sự thích nghi với môi trường này tốt hơn anh. Nếu có một con lợn trong máng cỏ, Ryan thầm nghĩ khi nhai thứ gì đó trong miệng mình, thì chắc chắn đó là mình. Anh tự hỏi bản thân, nếu không phải chính anh giải quyết vụ khủng bố ngày hôm đó, mà là một cảnh sát nhỏ hoặc một binh lính cấp hai của Thủy quân lục chiến Hoàng gia, thì liệu họ có được ngồi đây. Có lẽ là không. Và tại sao lại thế? Ryan không biết. Anh biết rằng tầng lớp quý tộc không nhìn thế giới giống với cách nhìn của người Mỹ. Nhưng đồng thời, được phong tước hiệp sĩ - dù chỉ là một danh hiệu danh dự - anh vẫn cảm thấy rất thích. Hai cảm giác trái ngược nhau này đã làm trái tim anh xao động theo cách không thể hiểu nổi. Tất cả sự chú ý này quá quyến rũ, anh tự nhủ. Sẽ rất tốt nếu mình thoát khỏi nó. Rời bỏ tất cả những điều này? Anh nhấp một ngụm rượu. Mình biết mình không thuộc về nơi đây, nhưng mình có thích cách sống này không? Có một câu hỏi hay. Rượu không cho anh một câu trả lời. Anh sẽ phải tìm nó ở một nơi khác.

Anh nhìn vợ phía bên kia bàn, cô như cá gặp nước. Cô từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường tương tự, gia thế giàu có, nhà cửa rộng rãi ở Westchester County, tiệc tùng thường xuyên nơi mọi người nói với nhau là họ quan trọng thế nào. Đây là cách cách sống anh đã từ chối và cô bỏ đi theo anh. Cuộc sống cả hai hiện rất hạnh phúc với những gì họ có, mỗi người đều có sự nghiệp riêng nhưng nhìn cô vui thế này chứng tỏ cô vẫn nhớ cách sống đó….Ryan cau mày

“Cậu cảm thấy ổn không Jack?” Nữ Hoàng hỏi

“Vâng, thưa bệ hạ, xin thứ lỗi, thần sợ là thần cần một chút thời gian để thích nghi tất cả những thứ này”

“Jack” bà khẽ nói “lý do khiến mọi người yêu quý cậu -và cậu biết là tất cả chúng tôi đều yêu quý cậu- chính là cậu chính là cậu. Cậu không cần thay đổi gì cả”

Nó khiến Ryan cảm thấy được khích lệ, có lẽ đây là những lời tử tế nhất anh được nghe trong mấy ngày hôm nay. Có lẽ quý tộc chỉ là một trạng thái của tâm trí, không phải là thể chế. Ryan nghĩ, Bố vợ có thể học hỏi từ những người quý tộc này. Chà, bố vơ anh có rất nhiều điều để học hỏi.

Ba giờ sau, Jack theo vợ vào phòng ngủ của họ, căn phòng có phòng khách ở bên phải. Điều đầu tiên đập vào mắt anh là chiếc giường, với chiếc chăn bông trên đó và một góc được mở ra cho họ. Anh nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi và thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

“Em đã không nói đùa về việc biến thành quả bí” (biến thành người quan trọng)

“Em biết” vợ anh nói

Chỉ có một ngọn đèn mờ trong phòng được thắp sáng, và Cathy đã tắt nó đi. Chỉ có ngọn đèn đường trên con phố xa, xuyên qua tấm rèm dày, mang lại ánh sáng mờ ảo cho căn phòng tối, phản chiếu đường viền trên chiếc váy trắng của Cathy. Cô quay lại, Ryan chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mọng và đôi mắt sáng của cô. Mặc dù những bộ phận khác không thể nhận ra trong bóng tối, nhưng đối với Jack, cô ấy vẫn đứng trước mắt cô một cách sống động. Anh ôm chặt cô bằng cánh tay phải và ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh không ngừng nguyền rủa thứ thạch cao khó chịu, ngăn cản cánh tay trái của anh. Cathy dựa đầu vào vai phải của Jack, anh cúi đầu và áp mặt mình vào mái tóc vàng mềm mại và bồng bềnh của cô. Không ai nói trong khoảng một hoặc hai phút. Trong đêm tĩnh mịch này, chỉ cần bọn họ ở bên nhau, thật sự là không có gì yêu cầu.

“Anh yêu em, em yêu”

“Anh cảm thấy thế nào, Jack?” câu hỏi đầy sự quan tâm

“Không tệ, Đã phục hồi khá tốt. Vai không còn đau nhiều nữa. Nhờ aspirin ” Câu này hơi cường điệu, nhưng Jack sẵn sàng chịu đau đớn chứ không muốn dùng thuốc giảm đau

“Ồ, em hiểu sao họ làm thế rồi” Cathy đang khám phá mặt trái chiếc áo khoác của anh. Người thợ may đã đặt những chiếc khuy cài ở mặt dưới để nó không che mất quá nhiều thach cao cũng như làm cho nó trông như anh đang mặc áo. Cathy giúp anh tháo móc, cởi áo khoác, sau đó giúp anh cởi áo. Tiếp theo là áo sơ mi

“Em biết là anh có thể tự làm mà”

“Im đi Jack, em không muốn đợi cả đêm chờ anh cưởi quần áo” tiếp theo anh nghe thấy âm thanh kéo khóa dài

“Cần anh giúp không?”

Tiếng cười của cô vang lên trong bóng tối “em vẫn muốn mặc chiếc váy này lần nữa. anh vẫn cần cẩn thận chỗ đặt tay của mình”

“Anh còn chưa sờ ai hết”

“tốt, cố gắng giữ kỷ lục đó nhé” âm thanh thì thầm của lụa, cô cầm lấy tay anh “Anh ngồi xuống trước đi”

Sau khi anh ấy ngồi xuống giường, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng. Cathy ngồi xuống bên cạnh anh. Anh cảm thấy cơ thể cô áp vào bên phải của anh, mịn màng và mát mẻ, và không khí có mùi nước hoa. Anh choàng tay qua vai cô, rồi từ từ thả tay xuống chạm vào vùng bụng mềm mại của cô.

Cuộc sống nhỏ bé còn đó, từ từ lớn lên. “Em đang mang thai đứa con của anh,” Jack dịu dàng nói. Chúa ơi, Chúa thật tuyệt vời khi tạo ra điều kỳ diệu như vậy

Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh “Đúng rồi. Sau tối nay em sẽ không uống rượu nữa- nhưng em muốn tận hưởng tối nay”

“Em biết là anh yêu em rất nhiều mà”

“Em biết” cô nói “Nằm xuống nào”