Chương 6 PHIÊN TÒA VÀ RẮC RỐI-1
Phiên điều trần sơ bộ kéo dài suốt 2 giờ, Ryan ngồi đợi trên băng ghế đá cẩm thạch bên ngoài Phòng xử án Số Hai thuộc Old Bailey (Tòa án Hình sự Trung tâm ở London). Anh cố gắng làm việc trên máy tính, nhưng không thể tập trung được, vì vậy bắt đầu đi dạo ngắm cảnh xung quanh tòa nhà có 160 tuổi này
Anh ninh xung quanh rất chặt. Nhiều cảnh sát mặc sắc phục đứng ở những nơi dễ thấy với súng và đạn thật. Những cảnh sát khác, thường phục hoặc đồng phục, đứng dọc các tòa nhà dọc Phố Newgate như chim ưng quan sát mấy con thỏ, ngoại trừ việc thỏ không mang súng máy và súng phóng tên lửa RPG-7, Ryan nghĩ. Tất cả những ai bước vào tòa án đều phải được kiểm tra bằng máy dò kim loại, nhạy cảm đến mức có thể phát hiện ra lá thiếc trong bao thuốc lá, và gần như tất cả mọi người đều phải chịu sự kiểm tra từ trên xuống dưới, ngay cả Ryan cũng không ngoại lệ, anh bị kiểm tra kỹ đến mức ngạc nhiên nói với viên sỹ quan khám xét là anh ta đã đi hơi xa trong buổi hẹn đầu tiên (anh chàng này hài hước phết). Lối vào toàn bộ tòa nhà đã bị phong tỏa và những người không liên quan đến vụ án không được phép vào. Mười chín vụ án khác phải sắp xếp lại lịch hoặc thay đổi địa điểm để dành chỗ cho vụ án "Hoàng Gia kiện Miller".
Cho đến nay Ryan chưa bao giờ đến tòa án, thậm chí anh còn chưa bao giờ nhận được vé phạt lái xe quá tốc độ, đời sống của anh êm đềm đến buồn tẻ cho đến giờ. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch - Hầu hết mọi thứ xung quanh nó đều bằng đá cẩm thạch -Nó làm cho hội trường trông giống như một nhà thờ, với những câu cách ngôn của người nổi tiếng được treo trên tường, chẳng hạn như câu nói nổi tiếng của Cicero: PHÚC LỢI CỦA NGƯỜI DÂN LÀ LUẬT CAO NHẤT, một cụm từ anh thấy có ý nghĩa- hoặc ít nhất là có khả năng – miêu tả mục đích thực sự mà ngôi đền luật pháp hướng đến. Anh tự hỏi liệu các thành viên của ULA có cảm thấy như vậy không và có lẽ họ sẽ bảo vệ hành động của mình dựa trên sự hiểu biết của họ về "phúc lợi của người dân.". Ai không bảo vệ hành động của mình chứ? Anh tự hỏi. Có bạo chúa hay nhà độc tài nào trong lịch sử không tìm thấy lý do hợp lý cho hành động tội lỗi của mình? Quanh anh là 6 nhân chứng khác. Jack không nói chuyện với họ vì đã được hướng dẫn khá rõ ràng: Các nhân chứng xuất hiện tại tòa không được phép trao đổi ý kiến, để không cho luật sư của bị cáo thấy sự thông đồng của nhân chứng bên công tố. Cơ quan công tố đã cố gắng hết sức để việc xét xử vụ án này trở thành một hình mẫu của các thủ tục pháp lý tiêu chuẩn.
Vụ việc đang được xử lý trên một nền tảng mâu thuẫn. Cuộc phục kích mới diễn ra chưa đầy 4 tuần và viên tòa đã thực sự tiến hành- thậm chí cũng là nhanh so với tiêu chuẩn Anh. An ninh được thắt chặt. Ngay cả số lượng người ra vào phòng công cộng trong tòa án cũng bị kiểm soát. Nhưng đồng thời, vụ án này cũng chỉ được coi là vụ án hình sự. Dòng chữ “Quân đội giải phóng Ulster/bắc Irelan” không hề được nhắc tới, thậm chí công tố viên không hề một lần nhắc tới từ khủng bố. Cảnh sát cố tình né tránh – trước công cộng- khía cạnh chính trị của vụ án. Hai người đã chết, và đây là một vụ án giết người loại 1- tội cố ý. Ngay cả báo chí cũng ngầm hợp tác, chỉ gọi hắn là tội phạm đơn giản, không hề liên kết hắn với vấn đề chính trị. Jack tự hỏi liệu có cân nhắc chính trị và liên kết tình bào trong cách xử lý này, nhưng không ai nói về nó và các luật sư bảo vệ bị cáo chắc chắn đương nhiên sẽ không thể biến hắn ta thành thành viên của một nhóm khủng bố, và sẽ không thể đưa ra một biện pháp bào chữa mạnh mẽ hơn. Trên truyền thông, và trong phòng xử án, đây là một vụ án giết người
Nhưng tất nhiên ai cũng biết là sự thật không phải vậy. Nhưng Ryan cũng biết đủ về luật để nhớ ra rằng khi ra tòa, các luật sư thường không mấy khi quan tâm đến sự thật. Các phương pháp và kỹ thuật được sử dụng như thế nào đóng vai trò quan trọng hơn. Vì vậy phiên tòa xét xử này không có đề cập đến động cơ phạm tội, cũng như không thể liên quan đến bất cứ thành viên nào trong gia đình hoàng gia. Ngoài ra, họ không thể xác định được kẻ chủ mưu còn sống và do đó không có bằng chứng đáng giá nào được đưa ra
Cũng không quan trọng.Từ những bằng chứng trên báo chí, phiên tòa có vẻ kín tiếng nhất có thể và toàn bộ quá trình sẽ không được ghi hình. Vì lý do tương tự, Cathy cũng không làm chứng. Ngoài lời khai của bác sỹ pháp y đã lấy ngày hôm trước, Hoàng gia còn cung cấp thêm 8 nhân chứng khác. Ryan là nhân chứng số 2. Phiên toàn dự kiến kéo dài 4 ngày. Và như Owens nói với anh trong bệnh viện, sẽ không có bất ngờ xảy ra với gã này
“Tiến sỹ Ryan phải không? Xin mời anh đi theo tôi” Cách đối xử VIP với Ryan vẫn không hề thay đổi ở đây.Một viên thừa phát lại mặc đồng phục ngắn tay và thắt cà vạt dẫn anh qua một cách cửa phụ để vào phòng xét xử. Một sỹ quan cảnh sát mở cửa cho anh và yêu cầu Ryan đưa cho anh chiếc máy tính xách tay để giữ cho an toàn. “Đến giờ diễn rồi” Ryan thì thầm với bản thân
Bên trong Old Bailey Số Hai là lối trang trí cấu trúc bằng gỗ đặc trưng của thế kỷ 19. Vừa bước vào, anh thấy căn phòng được bao bọc bởi những phiến gỗ sồi rắn chắc đến mức nếu ở Mỹ mà làm thế này sẽ thu hút sự phản đối của CLB Sierra để bảo vệ tất cả cây sồi mất, tầng hầm cũng lát sàn gỗ sồi, đây thực sự là một kiệt tác của những người thợ mộc Anh. Sân trong là một tòa nhà có bậc thang, tuy có vẻ rộng rãi nhưng diện tích thực tế lại nhỏ đến mức đáng ngạc nhiên, nhiều nhất nó có kích thước tương đương với phòng ăn của anh, với một chiếc bàn gỗ sồi ở giữa. Phía sau bàn là dãy ghế dành cho thẩm phán, bên cạnh là khán đài nhân chứng. Có năm chiếc ghế gỗ tựa lưng cao phía sau băng ghế của thẩm phán. Thẩm Phán Wheeler ngồi ở một trong năm chiếc ghế đó. Bộ tóc giả màu trắng trước đó làm bằng lông ngựa được khoác lên đôi vai không quá rộng của ông, khiến ông trông gần giống như một người hàng trăm năm trước. Bồi thẩm đoàn ngồi bên trái Ryan, có tám quý cô và bốn quý ông xếp thành hai hàng, mỗi người đều có một vẻ mong đợi trên khuôn mặt. Phía trên họ là khán phòng, các ghế được sắp xếp từng bậc một, giống như dàn hợp xướng trong nhà thờ. Ryan không thể nhìn thấy ai đang ngồi ở đó. Luật sư chuẩn bị ra hầu tòa ngồi bên phải Ryan, mặc áo choàng đen thế kỷ XVIII và đội tóc giả nhỏ. Toàn cảnh có một bầu không khí tôn giáo trang nghiêm. Anh ta cảm thấy hơi bất an khi đã tuyên thệ.
William Richards, QC, công tố viên, là một người đàn ông cùng độ tuổi với Ryan, giống anh cả vóc dáng lẫn độ cao. Anh bắt đầu bằng hỏi mấy câu hỏi thông thường: Tên, nơi ở, nghề nghiệp, anh đến nước Anh khi nào và với mục đích gì? Richards có vẻ rất giỏi trong việc đặt câu hỏi, khi anh hỏi về cảnh đấu súng, khán giả trong cả hội trường trông rất hào hứng và tràn đầy mong đợi.
“Tiến sỹ Ryan, anh có thể tự miêu tả cho chúng tôi chuyện xảy ra tiếp theo không?”
Jack đã dành mười phút để nói về những gì xảy ra tiếp theo. Trong suốt quá trình tường thuật, anh luôn quay nửa mặt về phía ban giám khảo, nhưng anh không dám nhìn thẳng vào những khuôn mặt đang nhìn anh. Có một chút kỳ lạ khi mắc chứng ám ảnh sân khấu, nhưng anh cảm thấy như vậy vào thời điểm đó. Trong khi nhìn chằm chằm vào lan can bằng gỗ sồi phía trên ghế bồi thẩm đoàn, anh thuật lại sự việc, như thể những điều này đang tái diễn trước mắt anh và khi tường thuật xong, Ryan thấy mình phấn khích đến tim đập nhanh
“Và, Tiến sỹ Ryan, ông có thể xác nhận cho chúng tôi người đàn ông mà ông tấn công đầu tiên không?” Richards cuối cùng hỏi
“Vâng, thưa ngày” Ryan chỉ “Bị cáo, ngay đó, thưa ông”
Đây là lần đầu tiên Ryan nhìn thẳng vào người này. Tên hắn là là Sean Miller, đây không phải là một cái tên Ireland điển hình cho Ryan. Người này không cao, dáng người nhỏ, mặc một bộ vest chỉnh tề và thắt cà vạt. Khi Ryan chỉ vào hắn, người này đang gật đầu và mỉm cười với một người nào đó trong phòng trưng bày, có lẽ là gia đình hắn ta. Rồi hắn quay đầu lại và lần đầu tiên Ryan có cơ hội quan sát kỹ. Đã nhiều tuần Jack đều tự hỏi, loại người nào có thể lên kế hoạch và thực hiện vụ ám sát như thế? Hắn đang thiếu hụt điều gì? Hoặc động cơ khủng khiếp nào đã khiến hắn dám làm những điều mà những người văn minh không dám? Với khuôn mặt cực kỳ bình thường và những vết sẹo mụn, Miller trông giống một nhân viên thực tập ở Merrill Lynch hoặc bất kỳ công ty nào khác. Cha Jack đã đấu tranh với đám tội phạm cả đời, nhưng sự tồn tại của bọn chúng luôn là một ẩn số với với anh. Tại sao hắn lại khác biệt? Điều gì khiến hắn trở thành tội phạm? Ryan rất muốn hỏi người kia, nhưng anh biết rõ là dù hắn muốn cũng sẽ không bao giờ trả lời anh. Rồi anh nhìn vào mắt của Miller, tìm kiếm…một cái gì đó, khát khao sống, tình người…một cái gì đó chứng minh hắn cũng giống như người thường các anh. Khoảnh khắc hai người chạm mắt vào nhau chỉ khoảng hai giây, nhưng đối với Ryan nó dường như kéo dài nhiều phút chìm đắm trong đôi mắt xám đó và anh thấy…..
Khoảng trống. Cả khoảng trống mênh mông. Và Jack bắt đầu nhận ra một vài điều nho nhỏ
“Hồ sơ đã ghi nhận” Thẩm Phán chủ tọa tuyên bố rõ ràng “nhân chứng đã xác nhận bị cáo, Sean Miller”
“Cảm ơn thẩm phán” công tố viên Richards rời bục xử án. Ryan tận dụng cơ hội này xì mũi vì anh đã bị cảm lạnh từ cuối tuần trước.
“Anh có khỏe không, tiến sỹ Ryan?” Thẩm phán hỏi. Jack nhận ra anh đang tỳ người vào lan can gỗ
“Xin lỗi, thưa thẩm…thưa ngài thẩm phán. Cánh tay thạch cao khiến tôi hơi mệt mỏi”. Mỗi khi Sally đi qua cha, bé đều cất tiếng hát “Tôi là ấm trà nhỏ….”
“Thừa phát lại, lấy một cái ghế cho nhân chứng” thẩm phán ra lệnh
Nhân cơ hội này, Ryan lại quan sát phiên tòa. Đội bào chữa đang ngồi gần bên công tố, có lẽ cách xa hơn 15 feet trong cùng một hàng ghế. Ghế hai bên đều được bao bọc bởi đệm lông vũ bọc da xanh. Chỉ một lát, viên thừa phát lại mang đến một chiếc ghế đẩu. Ryan cảm ơn rồi ngồi vào ghế. Thực tế, anh thực sự cần một cái móc vật lộn để treo cánh tay trái của mình, nhưng anh đã dần quen với sức nặng của bó bột. Nhưng nơi đó thường xuyên bị ngứa khiến anh cảm thấy không thể chịu nổi, tất nhiên vấn đề này thi chả ai giúp nổi.
Luật sư bào chữa của bị cáo đứng lên trong tư thế khoa trương một cách duyên dáng. Tên ông ta là Charles Atkinson, thường được gọi tên là Charlie Đỏ, vì ông thích đấu tranh với những vụ kiện khó khăn và bào chữa cho những tên tội phạm cực đoan. Ông ta được coi là nỗi xấu hổ của Đảng Lao Động dù cũng vừa tuyên bố rời khỏi Đảng này. Charlie Đỏ trông thừa phải đến 30 pound với mái tóc giả đội xộc xệch trên đầu, khuông mặt mỏng manh chồng lên một thân hình đẫy đà. Bào chữa cho một khủng bố chắ chắn phải cho thu nhập khá, Ryan nghĩ. Đây là câu hỏi Owens nên tìm hiểu, Ryan tự nhủ, tiền của ông đến từ đâu vậy, ông Atkison?
“Xin được cho phép tôi hỏi nhân chứng” Ông ta nói với giọng nghiêm nghị, rồi chậm rãi bước tới chỗ Ryan, tay vẫn cầm xấp giấy bạc
“Tiến sỹ Ryan – hay tôi nên gọi là Sir John?”
Jack xua tay “Bất cứ tên nào ông cảm thấy thoải mái, sir” Anh trả lời cùng giọng điệu. Họ đã cảnh báo anh về tay Atkinson này. Theo lời họ thì đây là một tên khốn rất thông minh. Ryan cũng biết khá nhiều tên khốn thông minh trong giới kinh doanh chứng khoán
“Anh từ là, tôi được biết, trung úy trong thủy quân lục chiến hoa kỳ”
“Vâng, sir, thông tin đó chính xác”
Atkinson nhìn xuống tờ ghi chú của mình, rồi nhìn lên bồi thẩm đoàn “Một nhóm khát máu, lính thủy quân lục chiến hoa kỳ” lão ta thì thầm
“Xin lỗi, sir, khát máu?” Ryan hỏi “Không, thưa ngài, Theo như tôi biết thì hầu hết lính thủy quân lục chiến đều khát bia”
Atkinson quay lại nhìn Ryan trong khi câu trả lời của Ryananh đã gây ra một tràng cười trong phòng xử án. Lão ta nở nụ cười mỏng manh đầy nguy hiểm với Jack. Họ đã cảnh báo Jack phải cẩn thận với những trò chơi chữ và kỹ năng chiến thuật của lão ta trong phòng xử án. Chết tiệt, anh tự nhủ rồi tươi cười đáp lại luật sư. Làm đi, thằng khốn
“Xin thứ lỗi, Sir John. Chỉ là một từ ẩn dụ. Ý tôi là Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ có truyền thống hiếu chiến, điều này có lẽ đúng, phải không?”
“Thủy quân lục chiến là một đơn vị bộ binh hạng nhẹ tham gia vào các cuộc tấn công đổ bộ. Thủy quân lục chiến được huấn luyện bài bản và không khác nhiều so với các binh chủng khác. Điểm khác biệt duy nhất là bài huấn luyện của họ khó khăn hơn” Ryan trả lời, hy vong lấy lại ít công bằng cho mình. Lính thủy quân lục chiến thường bị coi là kiêu ngại, nhưng thực ra chỉ ở trên phim thế thôi. Ở Quantico anh đã được dạy rằng nếu anh đủ giỏi thì không cần phải kiêu ngạo. Anh chỉ cần anh là lính thủy quân lục chiến, vậy là đủ
“Lính tấn công?”
“Vâng sir, về cơ bản là đúng”
“Vậy anh chỉ huy đội lính tấn công, phải không?”
“Vâng, sir”
“Không cần phải quá khiêm tốn, Sir John. Kiểu người nào được chọn để chỉ huy đội quan như vậy chứ? Hiếu chiến? Khả năng ra quyết định? Quyết đoán? Chắc chắn anh ta phải cso nhiều phẩm chất hơn một người lính bình thường?”
“Thực tế, thưa ông, trong ấn bản Hướng dẫn của Sĩ quan Thủy quân lục chiến của tôi, phẩm chất quan trọng nhất mà Quân đội tìm kiếm ở một sĩ quan là sự chính trực” Ryan lại mỉm cười. Atkison đã không làm bài tập về nhà “ Tôi chỉ huy một trung đội, đúng thế, nhưng khi mới nhận chức, Đại úy của tôi đã giải thích rõ, nhiệm vụ của tôi là thực hiện mệnh lệnh của ông ấy, và dựa vào gunny- đội phó của tôi- để lấy kinh nghiệm thực tế. Công việc của tôi, đó không phải là vị trí cần quá nhiều sự lãnh đạo, mà là cơ hội để tích lũy kinh nghiệm. ý tôi là, trong đơn vị thì đó là vị trí cấp thấp và sẽ không thực tế khi muốn làm một điều gì đó vĩ đại ngay khi nhậm chức”
Atkison cau mày, cảm thấy tình thế phát triển không như lão mong đợi
“À, vậy thì, Sir John, một trung đội trưởng của Thủy Quân Lục Chiến Mỹ không thực sự lãnh đạo đội tấn công. Có phải ý anh là thế?” ông ta hỏi, giọng đầy châm chọc
“Không, sir, Xin lỗi, tôi rất không muốn gây cho ông ấn tượng như vậy, nhưng chúng tôi thực sự không phải là lũ man rợ hiếu chiến. Nhiệm vụ của tôi là thực hiện mệnh lệnh, và nếu cần thì phải phát huy hiệu quả chiến đấu, đưa ra phán đoán và quyết định giống như bất kỳ một sỹ quan nào khác. Nhưng tôi chỉ ở vị trí đó được 3 tháng và tôi bị thương trong khi vẫn đang trong quá trình học hỏi để trở thành sỹ quan. Tất nhiên là Sy quan ra lệnh, lính thực hiện mệnh lệnh nhưng thiếu úy là cấp bậc thấp nhất trong sỹ quan rồi. Anh sẽ phải tuân lệnh nhiều hơn là ra lệnh, tôi đoán chắc ông chưa đi lính bao giờ ” Ryan thêm vào câu cuối với giọng hơi gai
“Vậy anh đã được đào tạo kiểu gì?” Atkinson ra lệnh, giọng lên gân mang hơi thẩm vấn
Richards ngẩng đầu nhìn Ryan, dùng ánh mắt cảnh báo. Anh cũng đa nhắc nhở Ryan nhiều lần không nên tuốt gươm với Charlie Đỏ
“Thực sự được đào tạo kỹ năng cơ bản, chẳng hạn họ dạy tôi lãnh đạo lính trên chiến trường” Ryn trả ời “cách ứng phó với một tình huống chiến thuật cụ thể. Cách trang vị và sử dụng các loại vũ khí khác nhau trong trung đội và ở mức thấp hơn thì học cách sử dụng vũ khí bộ binh và cách yêu cầu pháo binh và không quân yểm trợ khi cần….”
“Có học cách phản ứng?”
“Vâng, sir, cũng là một phần học” Ryan trả lời chậm rãi theo luồng suy nghĩ, cẩn thận giữ giọng điệu bình tĩnh và thân thiện, cho thấy anh sẵn sàng trả lời các câu hỏi một cách chân thành “tôi chưa bao giờ tham dự vào bất kỳ tình huống chiến đấu thực tế nào- tất nhiên là trừ tình huống mà vì nó chúng ta đang ngồi đây nói chuyện- nhưng theo lời người hướng dẫn của tôi đã nói rất rõ ràng: Cậu không có thời gian suy nghĩ khi viên đạn đã bắn ra. Cậu phải tìm hiểu trước mình phải làm gì và phải làm thật nhanh – hoặc cậu sẽ bị giết”
“Xuất sắc, Sir John, Anh đã được huấn luyện để phản ứng nhanh và quyết đoán với các tình huống chiến thuật, đúng không?”
“Vâng, sir” Ryan cảm thấy mình sắp bị phục kích
“Vậy, khi xảy ra vụ tai nạn trước tòa án này, khi vụ nổ xảy ra thì anh đã nói rằng anh đang nhìn sang hướng khác?”
“Quả thực thôi đã không quay mặt về hướng vụ nổ, sir”
“Anh quay về hướng vụ nổ sau bao lâu?”
“Chà, sir, như tôi đã nói, điều đầu tiên tôi làm là đẩy vợ và con gái nằm xuống, sau đó tôi nhìn lên. Khoảng thời gian đó là bao lâu nhỉ?” Ryan nghiêng đầu suy nghĩ “Ít nhất là 1 giây, sir, có thể là 3 giây. Xin lỗi, nhưng như tôi nói trước đây, tôi khó là tính toán được kiểu này- ý tôi là trừ khi ông mang cái đồng hồ đếm giây bênh cạnh để bấm”
“Vậy, khi anh nhìn lên, anh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra?”
“Chính xác, sir” OK, Charlie, hay hỏi câu tiếp theo nào
“Vì vậy, cậu không nhìn thấy thân chủ của tôi bắn súng lục, hoặc ném lựu đạn?”
Thật tuyệt, Ryan nghĩ, ngạc nhiên khi thấy lão ta cố gắng sử dụng mưu đồ này. Chà, anh cần phải thử một cái gì khác chứ nhỉ? “Không, sir. Khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, thì anh đang đang chạy từ đầu xe đến góc phía sau xe, quay lưng về phía tôi, giơ súng bằng tay phải, chĩa thẳng vào phía cửa, như thể….”
“Đó là giả định của cá nhân anh” Atkinson ngắn lời “như thể cái gì? Có thể xảy ra rất nhiều khả năng, làm sao anh biết được anh ta đang làm gì? Anh không nhìn thấy cậu ta từ trong xe ra, cái xe phóng đi. Hoàn toàn cậu ta có thể là người qua đường đang chạy đến cứu, giống như anh, phải không? ”
2Jack tỏ ra ngạc nhiên trước câu hỏi này “Giả định gì, sir? Không, Tôi gọi đó là nhận định. Nếu anh ta chạy đến cứu như đề nghị của ông, thì anh ta phải băng qua đường. Tôi nghĩ không ai có thể phản ứng ở mọi nơi nhanh như thế cả, đó là chưa kể đến chuyện có một gã đã đứng sẵn đó với một khẩu súng máy, ông nên nghĩ lại về chuyện này. Theo tôi nhìn thì anh ta đang chạy từ phía gã đang cầm súng máy AK-47. Nếu anh ta đang đến giải cứu thì sao lại chạy khỏi gã đó? Nếu anh ta cầm súng, sao không bắn gã ta? Tại thời điểm đó tôi chưa bao giờ đưa ra khả năng là anh ta đến cứu người và có vẻ như đến bây giờ vẫn vậy, sir”
“Một lần nữa, anh lại đang tự rút ra kết luận, Sir John” Atkinson nói, như thể đang dạy một đứa trẻ
“Sir, ông hỏi tôi một câu hỏi và tôi cố gắng trả lời nó, với rất nhiều lý do bổ sung cho câu trả lời”
“Và anh tin rằng tất cả những ý nghĩ này lướt qua đầu anh trong chớp nhoáng thế?” Atkinson quay về phía bồi thẩm đoàn
“Vâng, sir, nó đã xảy ra” Ryan trả lời tích cực “Đó là tất cả những điều tôi có thể nói- tôi nghĩ vậy đấy”
“Tôi không nghĩ rằng anh biết khách hàng của tôi chưa bao giờ bị bắt, hoặc không có tiền án?”
“Tôi đoán điều đó khiến anh ấy bị kết tội lần đầu”
“Hãy để bồi thẩm đoàn quyết định điều điều đó” viên luật sư thô lỗ “Anh không nhìn thấy anh ta bắn viên đạn nào, đúng không?”
“Không sir, nhưng trong băng đạn có 8 viên, và chỉ còn 3. Khi tôi xả 3 viên xong thì nó trống rỗng”
“Vậy thì sao? người khác có đã dùng khẩu súng này từ trước rồi thì sao? Anh chưa thấy cậu ta bắn một phát đúng không”
“Không sir”
“vậy thì, khẩu súng có thể đã bị ai đó trong xe làm rơi xuống đất. Khách hàng của tôi có thể đã nhặt được súng. Tôi nhắc lại, anh ta có thể muốn giúp những người trên chiếc Rolls Royce giống như anh-điều này không phải là không thể, nhưng anh không có cách nào để biết điều đó, đúng không?”
“Tôi không thể làm chứng về những gì tôi chưa từng thấy, sir. Tuy nhiên, tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng tình trạng giao thông, người đi bộ và đường phố. Nếu khách hàng của ông ở đây như ông nói, trong trường hợp cứu hộ, anh ta đi đến từ đâu?”
“Rõ ràng- anh cũng không biết, đúng không?” Atkinson sắc lạnh
“Khi tôi nhìn thấy khách hàng của ông, anh ta đang chạy từ hướng chiếc xe đang đỗ phía trước” Jack nói, chỉ tay về phía mô hình trên bàn “Trong thời gian ngắn như vậy, anh ta không thể chạy từ phía vỉa hè, cầm súng và đến nơi tôi đã nhìn thấy anh ta, trừ khi anh ta là vận động viên chạy nước rút cấp độ Olympic”
“Chà, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ biết, phải không- cậu đã khẳng định. Anh đã phản ứng quá hấp tấp, phải không? Anh phản ứng như đã được huấn luyện trong Thủy Quân lục chiến, chưa bao giờ dừng lại để xem xét tình huống. Anh chạy đến, liều lĩnh tấn công vào khách hàng của tôi, khiến anh ta bất tỉnh và cố gắng giết anh ta”
“Không, sir, tôi không cố gắng giết khách hàng của ông, tôi đã….”
“Vậy tại sao anh lại bắn vào người đã bất tỉnh, mất sức phản kháng?”
“thưa thẩm phán” công tố viên Richards đứng dậy “Chúng tôi đã hỏi câu hỏi đó”
“Nếu nhân chứng có nội dung mới, anh ta có thể trả lời câu hỏi này” Thẩm phán Wheeler nói với giọng có thẩm quyền. Không ai có thể nói phiên tòa này không công bằng
“Sir, tôi không biết anh ta có bất tỉnh hay không, và tôi không biết bao lâu anh ta sẽ đứng dậy, vì vậy tôi bắn để loại anh ta ra khỏi cuộc chiến. Tôi muốn anh ta không thể giúp đỡ tên kia một lúc”
“tôi chắc đó là những gì họ nói trong cuộc chiến ở Mỹ Lai”
“Ở đó không phải bên thủy quân lục chiến, Ông Atkison” Ryan trả đũa.
Viên luật sư cười không thiện chí “Tôi nghĩ các anh có lẽ được đào tạo tốt hơn về khoản giữ im lặng. Chắc chắn bản thân các anh đã được đào tạo kiểu này...”
Lão ta định chọc tức mày, Jack. Ryan lấy khăn tay ra, xì mũi lần nữa và hít thở sâu “Xin lỗi, thời tiết ở đây khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi hơi lạnh. Ông vừa nói rằng …nếu thủy quân lục chiến huấn luyện những người như vậy, các tờ báo sẽ dán nó lên trang nhất nhiều năm trước. Không, vấn đề đạo đức tạm thời bỏ qua một bên, Quân đội có ý thức quan hệ công chúng tốt hơn nhiều, ông Atkinson”
“Thật vậy” viên luật sư nhún vai “Còn CIA thì sao?”
“Xin lỗi?”
“Anh giải thích thế nào về báo đăng về việc anh làm việc cho CIA?”
“Sir, tôi được trả lương bởi Chính Phủ Mỹ” Jack nói, chọn từ cẩn thận “Lương của tôi đến từ Hải Quân, đầu tiên là Thủy quân lục chiến, rồi sau này- baya giờ, là giáo viên của Học Viện Hải Quân Hoa Kỳ. Tôi chưa bao giờ làm việc cho bất kỳ cơ quan chính phủ nào khác”
“Vậy anh không phải là điệp viên của CIA? Tôi nhắc lại là anh đã tuyên thệ”
“Không, sir, không phải bây giờ, tôi chưa bao giờ chơi trò điệp viên- trừ khi ông tính thêm vào việc tôi là nhà môi giới chứng khoán, tôi không làm việc cho CIA”
“Vậy còn tin tức trên báo?”
“Tôi sợ rằng ông phải hỏi các phóng viên. Tôi không biết nguồn tin đó từ đâu ra. Tôi dạy lịch sử, văn phòng của tôi ở Leahy Hall trong khuôn viên của Học viện Hải Quân. Nó cách Langley một đoạn đường dài”
“Langley, vậy là anh biết CIA ở đâu?”
“Vâng, sir, nó đã được ghi khi tôi chuyển bài giảng đến đó. Cùng bài giảng tôi đã thyết trình vài tháng trước ở Cao Đẳng Chiến Tranh Hải Quân ở New Port, Rhede Island. Nội dung của nó là về việc ra quyết định chiến thuật trong chiến tranh. Tôi chưa bao giờ làm việc cho CIA, nhưng tôi đã có một bài phát biểu ở đó. Có thể đây là những thông tin khiến báo chí hiểu lầm”
“Tôi nghĩ anh đang nói dối, Sir John” Atkinson nói
Không tốt rồi, Charlie “Tôi không thể buộc ông nghĩ gì, sir, tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi của ông một cách trung thực”
“Và anh chưa bao giwfo viết một bản báo cáo chính thức cho chính phủ có tựa là ‘Điệp viên và cơ quan tình báo’ phải không?”
Ryan không trả lời ngay lập tức. Charlie, ông lấy thông tin ày ở đâu vậy? Anh phải rất cẩn thận khi trả lời câu hỏi này “Sir, vào năm ngoái- chính xác là vào mùa hè năm ngoái, vào cuối học kỳ- tôi được mời tham gia tư vấn thỏa thuận cho một công ty tư nhân. Tên công ty là Matt Corporation và một trong những khách hàng của họ là bên chính phủ. Nghiên cứu này không được công khai,nhưng tôi thấy nó không liên quan gì đến vụ án này.”
“Không liên quan? Sao anh không để bồi thẩm đoàn quyết định việc đó?”
“Ông Atkinson” thẩm phán Wheeler tỏ ra mệt mỏi “Ông cho rằng công việc mà nhân chứng đã làm này có liên quan trực tiếp đến vụ án mà chúng ta đang muốn xét xử hôm nay không?”
“Tôi nghĩ rằng chúng tôi muốn thiết lập điều đó, thưa tòa. Tôi tin rằng nhân chứng đã gây hiểu lầm cho tòa án”
“Rất tốt” thẩm phán quay lại “Tiến sỹ Ryan, công việc mà ông đã tham gia có liên quan gì đến vụ án giết người ở thành phố London hay với bất kỳ người nào liên quan đến vụ án này không”
“Không, thưa ngài”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Vâng, thưa ngài”
“Anh đã từng là hoặc đang là nhân viên của bất kỳ cơ quan tình báo hoặc an ninh nào của chính phủ Mỹ không?”
“Ngoại trừ Hải Quân Mỹ, không, sir”
“Tôi nhắc anh nhớ về lời thề nói sự thật - toàn bộ, sự thật hoàn toàn. Anh có lừa dối tòa án theo cách nào không, tiến sỹ Ryan”
“Không, thưa ngài, hoàn toàn không”
“Cảm ơn, tiến sỹ Ryan, tôi tin rằng câu hỏi đó đã được giải quyết” thẩm phán Wheeler lại quay sang bên phải “Câu hỏi tiếp theo, ông Atkinson”
Viên luật sư hẳn phải rất tức giận vì chuyện này, nhưng lão không để lộ ra. Anh tự hỏi liệu có ai đã báo trước với vị thẩm phán
“Anh nói rằng anh bắn thân chủ của tôi với hy vọng anh ta sẽ không đứng dậy?”
Richard đứng dậy “Thưa tòa, nhân chứng đã…”
“Nếu Ngài cho phép tôi hỏi câu tiếp theo, ngài sẽ biết tại sao tôi lại đặt ra hỏi câu hỏi này” Atkinson ngắt lời nhẹ nhàng
“Tiếp tục”
“Tiến sỹ Ryan, anh nói rằng anh bắn thân chủ của tôi với hy vọng anh ta sẽ không đứng dậy. Bên Thủy quân lục chiến đã giạy một phát bắn để bị thương, hay giết? ”
“Để giết, sir”
“Và vì vậy, anh đang nói với chúng tôi là anh vi phạm nguyên tắc huấn luyện? ”
“Vâng, sir, rất rõ ràng là tôi không ở chiến trường. Tôi đang ở trên đường phố. Tôi không có ý tưởng giết thân chủ của ông” Tôi ước là giết phắt hắn cho rồi như thế thì có lẽ đã không phải có mặt ở đây, Ryan nghĩ, tự hỏi liệu anh có thực sự mong giết hắn không
“Vậy lúc đầu anh phản ứng theo nguyên tắc huấn luyện, rồi sau đó anh lại vi phạm nguyên tắc này? Anh nghĩ chúng tôi có nên tin anh không?”
Atkinson cuối cùng đã thành công trong việc khiến Ryan bối rối. Anh không biết viên luật sư định dẫn anh đi đâu
“Tôi không nghĩ theo hướng đó, sir, nhưng, vâng, ông nói đúng” Jack công nhận “đó là những gì diễn ra vào khi đó”
“Và rồi anh leo lên góc một chiếc xe, nhìn thấy người thứ hai mà anh đã nhìn thấy trước đó, và thay vì bắn bị thương anh ta thì anh bắn vào đầu anh ta mà không báo trước. Trong trường hợp này, rất rõ ràng là anh lại hành động theo nguyên tắc mà bên thủy quân huấn luyện anh, bắn để giết, anh không thấy nó lại mâu thuẫn tiếp à?”
Jack lắc đầu “Không hẳn, sir. Mỗi tình huống tôi đều sử dụng những phương tiện cần thiết để…chà, tôi sử dụng những gì có trong tay và trong tầm nhìn”
“Tôi nghĩ rằng anh đã sai, Sir John. Tôi đã nghĩ rằng anh đã hành động một cách thiếu thận trọng từ đầu đến cuối. Anh đã tham gia vào một môi trường mà anh thậm chí không biết về nó một cách bừa bãi, và tấn công một người vô tội, trước khi anh ta bất tỉnh. Anh vẫn cố bắn anh ta khi anh ở trong hoàn cảnh tương tự. Sau đó, anh giết một người khác một cách tàn nhẫn, thay vì chỉ làm anh ta bất lực như trước. Lúc đó anh không nhận ra và anh vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Đúng không?”
“Không, sir, tôi không tin mọi chuyện như ông nói. Theo ông, tôi nên làm gì với người thứ hai này?”
Atkinson đã nắm bắt được khuyết điểm của Jack ngay bây giờ và bắt nó ngay lập tức “"Anh vừa nói với tòa rằng anh chỉ muốn làm thân chủ của tôi mất khả năng, nhưng thực tế là anh đã cố giết anh ta. Vậy thì khi đối phó với người thứ hai, anh có thể khiến anh ta bất lực trước, nhưng cuối cùng anh lại bắn họ. Làm sao chúng ta có thể tin tưởng được anh khi anh mâu thuẫn như vậy?”
“Sir, khi tôi nhìn McCrory, người cầm súng thứ hai, lần đầu tiên, anh ta đang cầm một khẩu súng trường tự động AK-47 trong tay. Để chống lại thì tôi chỉ có một khẩu súng lục hạng nhẹ….”
“Nhưng vừa rồi anh phát hiện ra rằng anh ta không có súng trường tự động, phải không?”
“Vâng sir, đúng là vậy. Và nếu anh ta vẫn có nó…tôi không biết, có lẽ tôi sẽ không vòng qua xe, có lẽ tôi có thể nấp sau xe và bắn từ đó”
“Ah tôi hiểu rồi” Atkinson đắc thắng “Anh giống như một cao bồi và giết người ở đây”” Lão nói và giơ tay lên như thể sẽ bắn bằng súng. “thành phố Dodge ở The Mall”
“Tôi muốn biết ông nói tôi nên làm gì” Jack nói với chút tức giận
“Anh có thể bắn xuyên tim người khác chỉ với một phát, tại sao anh không bắn súng vào tay anh ta, Sir John?”
“Ồ, tôi hiểu” Atkinson đã mắc lỗi. Ryan lăc đầu và mỉm cười “Tôi hy vọng ông sẽ không hối tiếc”
“Cái gì?” viên luật sư ngạc nhiên
“Ông Atkinson, một phút trước ông nói rằng tôi cố gắng bắn thân chủ của ông. Lúc đó, tôi đã ở trong tầm với của anh ta, nhưng tôi không giết anh ta. Vậy theo ý kiến của anh, tôi là một người bắn súng khá tệ hại. Vậy mà ông mong tôi có hể bắn vào tay một người ở khoảng cách 15-20 feet. Cách vậy không hiệu quả, sir. Tôi có thể là người bắn giỏi hoặc bắn kém, sir, nhung không thể cùng lúc là cả hai được. Bên cạnh đó, chuyện bắn rơi một khẩu súng ra khỏi tay đó chỉ có trên TV thôi,không có trong đời thực. Với một khẩu súng ngắn, ông nhắm vào trung tâm. Đó là những gì tôi đã làm. Tôi bước ra phía sau xe với mục tiêu rõ ràng và tôi nhắm. Nếu McCrory không quay lại với khẩu sũng chĩa vào tôi- tôi không nói chắc, nhưng có lẽ tôi sẽ không bắn. Nhưng anh ta đã quay lại và bắn vào tôi, như ông đang nhìn thấy cánh tay tôi bây giờ- thì tôi phải bắn trả. Lúc đó, có thể tôi có thể có những lựa chọn khác, thật không may, tôi không có thời gian suy nghĩ. Tôi chỉ áp dụng sự lựa chọn tốt nhất vào thời điểm đó. Tôi xin lỗi rằng người đó đã chết, nhưng đó cũng là sự lựa chọn của anh ta. Anh ta nhìn thấy tôi phía sau lưng và chọn cách quay lại bắn- và anh ta bắn trước, sir”
“Nhưng anh không nói một lời, phải không?”
“Không tôi không nghĩ là tôi nói” Jack công nhận
“Anh không nghĩ là anh có thể làm khác đi?”
“Ông Atkinson, nếu điều đó làm ông cảm thấy tốt hơn thì tôi đã nghĩ đi nghĩ lại trong suốt 4 tuần qua. Nếu tôi có nhiều thời gian để suy nghĩ, thì có lẽ tôi sẽ làm khác đi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ biết, vì tôi không có nhiều thời gian hơn” Jack dừng lại “Tôi nghĩ điều tốt nhất là tất cả những điều này đừng bao giờ xảy ra, nhưng nó đã xảy ra rồi, sir, và anh ta đã gây ra nó” Jack lại cho phép mình nhìn thẳng vào Miller.
Miller đang ngồi trên băng ghế gỗ, vai hơi chếch về phía trước, đầu hơi nghiêng về phía bên trái, một nụ cười hơi nhếch bên khóe miệng, cười như không cười. Đó là nụ cười dành riêng cho Ryan……hoặc có thể không dành riêng cho mình, Jack nhận ra. Đôi mắt xám của Sean Miller không nheo lại- hắn ta phải luyện tập chuyện này- khi họ chán nản nhìn hắn từ khoảng cách 30 feet. Ryan quay lại nhìn chăm chăm vào hắn, cẩn thận không thể hiện gì trên mặt. Viên thư ký tòa án bận rộn ghi lại lời khai của Jack, những vị khách tham dự tòa thì thầm với nhau, Ryan và Miller tiếp tục nhìn nhau như thể họ đang tham gia vào một cuộc đấu trí. Đằng sau đôi mắt này là gì? Jack một lần nữa tự hỏi. Không có sự yếu đuối, chắc chắn. Đây chỉ là một trò chơi – Trò chơi Miller đã thực hành trước đó, Ryan chấc chắn. Ánh mắt của hắn khiến Ryan có cảm giác như một kẻ ăn thịt đang gặp phải con mồi, không có sự mềm yếu của đạo đức hay lương tâm, chỉ có sức mạnh và ý chí. Cũng may có bốn cảnh sát vây quanh theo dõi hắn, hắn chỉ là một con sói trong lồng, chỉ có thể nhìn Ryan trong lồng. Bộ com-lê và cà vạt chỉ là một lớp ngụy trang trên con quái vật này. Hắn giờ không quan tâm đến họ, hay tòa án sẽ quyết định ra sao, vào tù thế nào, hiện tại hắn chỉ quan tâm đến một điều, đó là có một chàng trai tên Ryan, một chàng trai mà hắn có thể nhìn thấy nhưng không thể bắt được. Cảm giác này khiến Ryan trên khán đài nhân chứng kinh hoàng. Tay phải vô thức nắm lấy đầu gối, như thể anh nắm lấy một khẩu súng lục đặt trên bàn nhân chứng cách đó vài bước chân.
Nhưng sau cùng thì Miller cũng không phải con thú bị nhốt trong lồng, hắn có trí thông minh và giáo dục, có thể suy nghĩ và lập kế hoạch như những người khác. Chỉ là khi hành động thì hắn không bị rằng buộc vào bản chất con người. Khi Jack làm báo cáo điều tra về bọn khủng bố cho CIA, anh chỉ làm việc trên số liệu, máy móc và anh có thể đối phó với những đối tượng đó bằng cách này hay cách khác, đó chỉ là chuyện giấy tờ. Anh không thể ngờ lại gặp một tên. Quan trọng hơn, Jack chẳng bao giờ ngờ hắn còn sống và nhìn anh với ánh mắt như thế. Hắn không biết là Jack chỉ đang làm nghĩ vụ công dân đấy chứ? Mày không quan tâm đến chuyện đó. Tao là một cái gì đó đã cản đường mày. Tao làm mày bị thương, giết bạn mày và làm nhiệm vụ của mày thất bại. Mày muốn san bằng tỷ số, pharik không? Một con thú bị thương sẽ luôn muốn tìm ra ai khiến nó bị thương, Jack tự nhủ. Và Con thú bị thương này lại có đầu óc. Con này lại còn có trí nhớ. Khi nghĩ đến đây, Jack giật mình toát mồ hôi lạnh. Khi không ai chú ý, anh lén lau tay vào quần. Con thú này đang suy nghĩ.
Ryan chợt nhận ra cơn sợ hãi mà anh chưa bao giờ có trước đây. Sau vài giây, anh tự nhắc mình rằng Miller đang bị bốn cảnh sát đứng quanh, bồi thẩm đoàn sẽ kết tội hắn ta, hắn sẽ sống phần đời tự nhiên còn lại trong tù, và cuộc sống trong tù có thể sẽ thay đổi tính cách và cái gì đó ẩn sau đôi mắt xám nhạt của hắn
Mình từng là lính thủy đánh bộ, Jack tự nhủ. Tao không sợ mày, tao có thể xử được mày, thằng rác rưởi. Tao đã hạ mày một làn rồi, đúng không? Anh đáp lại nụ cười với Sean Miller bằng một nụ cười cũng chỉ nhếch khóe miệng. Không phải một con sói- chỉ là một con chồn hôi. Phiền phức, nhưng không đáng để lo lắng, anh tự nhủ.Jack quay người đi sau khi có cảm giác nhìn thấy đủ một loài động vật nào đó trong vườn thú, anh tự hỏi: Không biết Miller có nhìn thấy sự can đảm trầm lặng của anh hay không.
“Không còn câu hỏi nào nữa” Atkinson tuyên bố
“Nhân chứng có thể xuống bục” thẩm phán Wheeler nói
Jack đứng dậy khỏi ghế đẩu và quay lại tìm đường ra. Khi anh làm vậy, anh lại quét mắt nhìn qua Miller lần cuối, đủ lâu để nhận ra cái nhìn và nụ cười lạnh lùng đó vẫn còn đọng trên khóe miệng
Jack quay lại hội trường cùng lúc với một nhân chứng khác bước qua anh vào phòng xử án. Anh tìm thấy Dan Murray đang đợi
“Không tồi” viên đặc vụ FBI nhận xét “nhưng cậu cần cẩn thận hơn khi khóa sừng húc của một tay luật sư. Lão suýt thì đâm cậu một phát”
“Anh nghĩ sẽ xảy ra chuyện đó à?”
Murray lắc đầu “Không, phiên tòa này chỉ là thủ tục, vụ án này đã được kết án chặt rồi”
“Hắn sẽ chịu án gì?”
“Chung thân. Thông thường ở đây chung thân không có nghĩa là cả đời- 6 hoặc 8 năm. Nhưng với tên này thì chung thân đúng nghĩa là cả đời. Ồ, anh đây rồi, Jimmy ”
Chỉ huy Owens đang đi xuống cầu thang, tiến gần về phía họ “Chàng trai của chúng ta đã trình diễn thế nào?”
“Không phải để dành giải Oscar, nhưng bồi thẩm đoàn thích cậu ta” Murray nói
“Sao anh biết điều đó?”
“Không ngạc nhiên khi cậu hỏi. Cậu chưa bao giờ trải qua mấy chuyện này, đúng không? Họ ngồi hoàn toàn yên lặng, thậm chí gần như ngừng thở khi cậu kể chuyện. Họ tin mọi điều cậu nói, đặc biệt là phần cậu nghĩ thế nào và lo lắng ra sao. Trong mắt họ, cậu hoàn toàn là một gã trung thực”
“Tôi vốn là người trung thực” Ryan nói “Vậy thì sao?”
“Không phải ai ra tòa cũng trung thực” Owen nói rõ hơn “và bồi thẩm đoàn khá giỏi trong việc phân biệt thật giả, tất nhiên, không phải lúc nào cũng thành công”
Murray gật đầu “Cả hai nước chúng ta đều có vài câu chuyện hay- chà, không quá hay- về những gì bồi thẩm đoàn có thể làm, nhưng nếu đặt xuống bàn cân thì hệ thống này vẫn khá hữu dụng. Trung tá Owens, sao chúng ta không mời anh chàng này một cốc bia nhỉ?”
“Ý kiến hay, đặc vụ Murray” Owen khoác tay Ryan dẫn anh lên cầu thang
“thằng bé đó có cái nhìn cmn đáng sợ phải không?” Ryan nói. Anh muốn nghe suy nghĩ của chuyên gia
“Cậu cũng chú ý đến hả?” Murray xen vào “Chào mừng đến thế giới tuyệt vời của những tên khủng bố quốc tế. Phải, hắn là một thằng khốn gan dạ hơn một chút so với đám đó đấy, thực ra khi ban đầu bị bắt thì hầu hết bọn chúng đều thế” “Một năm sau hắn sẽ thay đổi một chút. Hắn cứng đầu, kiên định trong suy nghĩ, nhưng những kẻ cứng rắn lại thường nhanh mềm” Owens nói “bọn chúng sẽ không chịu đựng được áp lực đâu. Thời gian đang đứng về phía chúng ta, Jack, mà ngay cả khi hắn không thay đổi thì cũng bớt lo được một tên”
3“Một nhân chứng rất tự tin” Bình luận viên bản tin nói “Tiến sỹ Ryan đã thể hiện hoàn hảo khi đối mặt với cuộc tấn công của luật sư biện hộ, Charles Atkinson, và xác nhận rõ ràng Sean Miller là kẻ chủ động tấn công thứ hai trong vụ án giết người tại The Mall trong Phiên tòa diễn ra tại Old Bailey Số Hai” Màn hình chiếu cảnh Ryan đang đi bộ từ tòa án xuống đồi với hai người đàn ông kế bên. Viên nhân chứng người Mỹ nhận ra điều gì đó và cười tươi khi đi qua ống kính máy quay của các kênh truyền hình
“Bạn cũ của chúng ta, Owens, còn người còn lại là ai?” O'Donnell hỏi
“Daniel E. Murray, đại diện FBI tại Quảng trường Grosvenor (ám chỉ ĐSQ Mỹ ở London)” viên sỹ quan tình báo của gã trả lời
“Ồ, chưa bao giờ thấy hắn. Trông giống như hắn đã quen với việc này. Tôi cá bọn họ đi uống mừng. Anh hùng và dàn bậu xâu của hắn. Tiếc là chúng ta không thể có người với khẩu RPG ngay đó…..”
Bọn chúng từng dò tìm James Owens và cố gắng ám sát anh, nhưng phát hiện ra anh luôn có một chiếc xe hộ tống và không bao giờ đi hai lộ trình giống nhau. Ngôi nhà của anh luôn được canh gác. Bọn chúng có thể giết anh, nhưng không thể tìm ra đường rút an toàn, và O'Donnell sẽ không thực hiện cuộc tấn công liều chết “Tên Ryan này sẽ trở về Mỹ vào ngày mai hay ngày kia?”
“Ồ?” tên sỹ quan tình báo không tìm hiểu chuyện này. Kevin nhận được tin tức đặc biệt này từ đâu…?
“Không tồi, phải không? Chả phải gửi hắn về nhà trong quan tài sẽ vui lắm sao, Michael?”
“Tôi nghĩ anh từng nói hắn không xứng đáng để chúng ta coi là mục tiêu có giá trị” Mike McKenney nói
“À, nhưng hắn là một tên kiêu ngạo, đúng không? Hắn đã rút kiếm với bạn chúng ta, Charlie rồi ngang nhiên bước ra khỏi tòa đi uống bia. Thằng Mỹ chết tiệt, nó chắc chắn về mọi thứ” Đây không phải lúc để… Kevin O'Donnell lăc đầu “Chúng ta có những kế hoạch khác. Sir John có thể đợi, và chúng ta cũng thế”
4“Tôi thực sư suýt nữa phải dùng súng bắn vào ai đó mới lôi được cậu ra ngoài đấy” Murray quay đầu khỏi ghế lái. Viên đặc vụ FBI đang lái ô tô riêng, ngồi ghế trái là một nhân viên hộ tống thuộc Đội An Ninh Đối Ngoại và một chiếc xe hộ tống phía sau của C-13 (Đội cảnh sát chống khủng bố)
Chú ý đến con đường cmn phía trước, Ryan mong có thể nói thế. Đến giờ, giao thông London vẫn còn rất xa lạ với anh và chỉ bây giờ anh mới biết là tài xế ở đây không quá coi trọng tốc độ cho phép, không hề giảm tốc độ dù đi nhầm đường
“Tom Hughes- Đội trưởng đội bảo vệ ĐSQ – có nói với tôi về kế hoạch tối nay, và tôi nghĩ cậu không thể tham dự chương trình mà thiếu đi người hộ tống ngồi bên phải tôi đây ”
Và anh phải đi bên phải chứ, Ryan nghĩ khi họ vượt qua chiếc xe tải lớn từ bên trái Hay đây mới là cách vượt đúng? Giờ phải nói gì? Anh có thể nói rằng họ vừa vượt qua chiếc xe tải cách đèn sau có 18 inches khi vượt lên không? Chiều ngang đường Anh rất hẹp
“Cậu đã không được ngắm cảnh nhiều, thật đáng tiếc”
“Chà, Cathy đã được đi thăm thú nhiều nơi và tôi cũng có thể xem trên TV”
“Cậu xem gì trên đó?”
Jack cười lớn “tôi xem mấy trận chiếu lại của giải vô địch cricket”
“Cậu có phát hiện ra luật là gì không” Murray hỏi, lại quay đầu ra sau
“Có luật chơi à?” Ryan bối rối “Sai lại phải làm hỏng nó bằng luật chơi?”
“Họ nói có luật chơi đấy, nhưng tôi có tìm ra cmn đâu. Mà giờ chúng tôi vẫn chơi với người Anh”
“Như thế nào?”
“Bóng đá ở đây phổ biến hơn nhiều. Bóng đá theo kiểu của chúng ta ấy. Tôi đã đưa Jimmy Owens đến vòng loại năm ngoái để gaiir thích sự khách nhau giữa việt vị và phạm lỗi”
“Ý anh là vi phạm vào vòng trong và băt đầu phạm sai lầm, đúng không?” sỹ quan DPG (đội bảo vệ đối ngoại) hỏi lại
“thấy không? Họ học nhanh chưa”
“Ý anh là tôi có thể xem bóng đá trên TV và không ai nói với tôi”
“Tệ thật, Jack” Cathy xen vào
“Rồi, chúng ta đến nơi” Murray đạp phanh khi rẽ xuống dốc và lái xe về phía song. Jack nhận ra anh lại đi vào đường một chiều nhưng it nhất là giờ đã đi chậm lại. Cuối cùng,chiếc xe dừng lại. Trời đã tối, mặt trời lặn sớm vào thời gian này trong năm.
“Cậu sẽ bất ngờ đấy” Murray nhảy ra khỏi xe và mở cửa cho Ryan, cho phép Ryan lặp lại hành động con cua khi ra khỏi xe “Chào Tom”
Hai người đàn ông mặc đồng phục Tudor xanh đỏ xuất hiện đang tiến về phía họ. Người dẫn đầu khoảng năm mươi tuổi đi thẳng về phía Ryan
“Sir John, Lady Ryan, chào mừng đến Tháp London của Nữ Hoàng. Tôi là Thomas Hughes, đây là Joseph Evans. Tôi thấy Dan đã đưa hai vị đến đây đúng giờ” Mọi người bắt tay chào nhau
“Vâng, tốc độ chúng đôi đã vượt qua tốc độ siêu thanh mach-1. Xin hỏi bất ngờ là gì vậy?”
“Nhưng vậy thì sẽ không còn là bất ngờ rồi” Hughes nói “Tôi hy vọng có thể dẫn anh đi thăm thú xung quanh nhưng tôi có việc phải làm. Joe sẽ dẫn anh đi theo yêu cầu và tôi sẽ sớm gặp lại anh sau” Viên quản lý rời đi cùng Dan Murray sau khi nói chuyện
“Anh đã bao giờ đến Tháp trước đây chưa?” Evans hỏi. Jack lắc đầu
“Tôi có đến thăm hồi lên 9” Cathy nói “Tôi cũng không còn nhớ nhiều lắm”
Evans ra hiệu cho họ đi theo ông “Chà, vậy thì lần này chúng tôi sẽ cố gây ấn tượng với hai người”
“Các ông đều là lính, phải không?”
“Thực tế, Sir John, tất cả chúng tôi đều là cựu trung sỹ- chà, hai người trong số chúng tôi là sỹ quan cảnh sát. Tôi là trung sỹ ở đơn vị 1 khi nghỉ hưu. Tôi đã đợi 4 năm để có cơ hội làm việc ở đây. Anh có thể tưởng tượng là công việc ở đây có mức đãi ngộ khá hấp dẫn và việc cạnh tranh rất khốc liệt”
“Vậy ông là những gì mà cũng tôi gọi là một trung sỹ chỉ huy, phải không sir?”
“Phải, tôi nghĩ chắc đúng rồi”
Ryan liếc nhìn bộ trang phục trên người Evans, nó giống một chiếc váy hơn là quân phục, nhưng Ryan nghĩ tốt hơn là không nên bình luận. Những dải băng đó không có nghĩa là Evans đã ra khỏi phòng khám nha sĩ mà không bị sâu răng Không khó để tưởng tượng rằng những người làm công việc này có cảm giác gì. Evans không đi bộ, mà hành quân ngẩng cao đầu và sải những bước dài với niềm tự hào mà phải mất 30 năm ông mới có được
“Cánh ta của anh không gây ra vấn đề gì chứ, sir?”
“Tên tôi là Jack và tay tôi ổn mà”
“Năm 68 tôi cũng bị bó bột thách cao như anh, tai nạn khi luyện tập” Evans nói đầy cảm thông “Tôi đã đụng phải một hàng rào đá khi nhảy dù và tiếp đất, và chấn thương của tôi không phải là nhỏ. Đau như quỷ suôt vài tuần”
“Nhưng ông vấn tiếp tục nhảy” và ông chống đẩy bằng một tay à?
“Tất nhiên” Evans dừng lại “Tòa nhà bên trái là Tháp Giữa. Ban đầu nó có một công trình bên ngoài ngay tại đó nhưng giờ nó được biến thành quầy bán đồ lưu niệm. Họ gọi nó là Tháp Sư Tử, bởi vì trước năm 1934 ở đây có Vườn Thú Hoàng Gia”
Lời giới thiệu của Evans rất ngắn gọn và súc tích, trong bốn năm qua, ngày nào ông cũng thực hiện vài lần giới thiệu như vậy. Đây là lâu đài đầu tiên mình nhìn thấy ở Anh, Jack tự nghĩ và chăm chú nhìn bức tường đá bên ngoài lâu đài
“con hào xung quanh giờ còn hoạt động không?”
“Ồ vâng, tất nhiên là có và một điều rất khó chịu ở đây. Anh thấy đấy, vấn đề là nó được thiết kế để dòng sông chảy vào và chảy ra hàng ngày, nhờ đó giúp cho nước luôn trong lành và sạch sẽ. Thật không may là viên kỹ sư đã không làm đúng số tiền được giao, và khi nước tràn vào, nó sẽ ở lại. Tệ hơn nữa, những người sống trogn thành vứt mọi thứ xuống hào - và những thứ rác đó thối rữa và lên men trong nước. Dù vậy tôi ngờ rằng nó phục vụ cho mục đích chiến thuật, chỉ riêng mùi của con sông này thôi cũng đủ khiến những nhà thám hiểm bình thường không muốn đến gần. Năm 1843, họ cắt nguồn lấy nước và sông bị khô cạn. Bây giờ con hào đã phục vụ mục đích thực sự hữu ích - trẻ em không chỉ chơi bóng ở đó, mà còn có thể đu dây và leo trèo trong rừng. Anh có con không.”
“Có một đứa và 9 tháng nữa sẽ có một em bé nữa” Cathy trả lời
“Thật sao?” trong bóng tối giọng Evans tràn đầy vui mừng “Tuyệt quá, tôi đó đó là một Yank người sẽ mãi – ít nhất là được thu thai- có liên quan đến vương quốc Anh! Moira và tôi có hai đứa và cả hai đứa đều được sinh ở nước ngoài. Đây là Tháp Byward”
“Những tòa lâu đài này đều có cầu treo bắc qua hào, phải không” jack hỏi
“Đúng vậy, Lâu đài Sư Tử và Tháp Giữa đều như một ốc đảo được bao quanh bởi hào nước thối sâu 20 feet. Anh cũng sẽ nhận thấy rằng những con đường mòn dẫn đến sân lâu đài đều rẽ theo góc vuông. Tất nhiên, thiết kế này là để làm cho nó có nhiều góc tấn công hơn khi bị bao vây”
Khi họ đến sân bên ngoài lâu đài, Jack đặc biệt chú ý đến chiều rộng của hào và chiều cao của bức tường đá. "Sợ rằng không có ai chiếm được tòa thành này?"
Evans lắc đầu “Chưa bao giờ có ai thực sự cố gắng chiếm tòa thành này. Tôi đồ rằng cả ngày nay cũng không ai đủ tài chính để mua nó”
“Phải” Ryan đồng ý “Các ông có bao giờ lo lắng là ai đó có thể vào đây đặt bom không?”
“Đã từng có chuyện đó xảy ra, rất tiếc, ở Tháp Trắng, 10 năm về trước- do bọn khủng bố. an ninh từ đó đến giờ chặt chẽ hơn nhiều” Evans nói
Ngoài những Vệ Binh Yeoman, Ryan cũng nhìn thấy những lính canh mặc đồng phục trên đường đi. Họ ăn mặc giống như những lính gác hoàng gia mà họ đã gặp ở The Mall ngày hôm đó. Họ đều mặc áo ngắn màu đỏ, đội mũ da gấu và cầm cùng một vũ khí hiện đại- súng trường tự động. Cách ăn mặc của họ tương phản kỳ lạ với bộ quân phục thời trung cổ trên người Evans, nhưng có lẽ họ đã quen với nó từ lâu.
“Chắc hẳn hai người biết, tất nhiên rồi, lâu đài này đã phục vụ cho nhiều mục đích khác nhau suốt mấy năm qua. Nó từng là Nhà tù Hoàng Gia, và cuối Chiến Tranh Thế Giới thứ hai, Rudolf Hess cũng bị giữ ở đây. Nào, giờ hai người có biết là ai là Nữ hoàng Anh đầu tiên bị hành quyết ở đây không?”
“Anne Boleyn” Cathy trả lời
“Rất tốt, họ đã dạy lịch sử nước Anh ở Mỹ à?” Evans hỏi
“Nhà Hát Buổi Đêm” Cathy giải thích “Tôi xem nó trên truyền hình”
“Trong trường hợp đó, cô phải biết rằng những vụ hành quyết ở đây đều là rìu, nhưng Nữ hoàng Anne là một ngoại lệ. Vua Henry đã đặc biệt mời một đao phủ đến từ Pháp đến để dùng kiếm thay vì rìu”
“Ông ta không muốn bà ấy bị đau à?” Cathy hỏi với nụ cười hơi vặn vẹo “ổng tốt thật”
“Vua Henry vẫn khá chu đáo, phải không? Ồ, đây là CỔNG CỦA CUỘC NỔI LOẠN. Hai người có thể còn được biết đến với cái tên ban đầu của nó là CỔNG NƯỚC”
Ryan cười lớn “thật may mắn cho mấy gã đó phải không?”
“Chắc chắn. Các tù nhân được đưa qua cổng này bằng thuyền đến tu viện Westminster để xét xử”
“Rồi sau đó quay lại đây để chặt đầu?”
“Chỉ những tù nhân thực sự quan trọng thôi. Những cuộc hành quyết này – thường làm riêng thay vì công khai- sẽ thực hiện ở Tháp Xanh. Những cuộc hành quyết công khai khác sẽ được thực hiện ở một nơi nào đó khác” Evens lại dẫn họ xuyên qua cổng đến Tháp Máu và giải thích lịch sử liên quan cho họ. Ryan tự hỏi, nếu có ai đó viết lịch sử nơi này thành sách thì không biết cần đến bao nhiêu cuốn mới đủ
Tháp Xanh từng là nơi hành quyết, nhưng giờ nó trông giống như một thảm cỏ xanh và khá trang nhã. Ngay cả tấm biển dựng đứng trên cỏ cũng dùng từ "làm ơn". Hai dãy bên trái và bên phải là những tòa nhà theo phong cách Tudor (tất nhiên), phía trên cùng của phía bắc là nơi hành quyết ban đầu, nơi đây cũng có một máy chém bằng gỗ. Evans đã giới thi?