Chương 7 CHUYẾN BAY TRỞ VỀ-1
Phòng chờ Speedway Lounge tại nhà ga số 4 của sân bay London Heathrow rộng rãi, thoải mái và sáng sủa, nhưng đấy là nếu Jack không mắc chứng sợ bay. Nhìn vào chiếc Concorde bên ngoài cửa sổ của Pháp, Jack trở nên hơi lo lắng khi nghĩ đến việc sẽ lên máy bay trong vài phút nữa. Thiết kế sáng tạo khiến chiếc máy bay trông giống như một con chim săn mồi khổng lồ, một vẻ đẹp gây sợ hãi. Lúc này nó đang đứng lặng lẽ ở đó, hếch mũi cao như dao găm, và nhìn Ryan đầy nhiệt tình.
“Tôi ước bên hội sở FBI cũng cho tôi qua đây hay quay về trên em bé tuyệt vời này” Murray nhận xét
“Nó đẹp thật” Cathy Ryan đồng ý
Nó chỉ là một chiếc máy bay khốn khiếp khác mà thôi, Jack tự nhủ. Điều gì giúp con quái vật này bay lên khỏi mặt đất nhỉ? Jack không nhớ có phải nhờ Định luật Bernoulli hay Hiệu ứng Venturi, nhưng anh biết chúng có liên quan, dù ta không nhìn thấy, nhưng có một cái gì đó như lực vô hình có thể làm cho chiếc máy bay có thể bay lên trời. Anh nhớ rằng chính vì cái gì đó đã phá vỡ Định luật hay Hiệu ứng này mà anh bị ngã xuống đảo Crete và suýt chết. Vì lý do tương tự mà cha mẹ anh cũng chết trên bầu trời sân bay O’’Hare của Chicago 19 tháng sau đó. Nói cho thực tế thì thì anh biết chiếc trực thăng của bên Thủy quân lục chiến gặp sự cố là hỏng hóc cơ khí và việc vận hành những chiếc máy bay thương mại đơn giản và dễ dàng hơn chiếc CH-46 rất nhiều. Anh cũng biết rằng thời tiết xấu là nguyên nhân chính gây nên cái chết cho cha mẹ mình- và thời tiết ở đây rất đẹp -nhưng Ryan vẫn mang tâm lý phẫn nộ khi buộc phải bay, việc bay lượn là một cái gì đó không tự nhiên mà có
Được rồi, Jack, nếu mày còn mang tâm lý như vậy thì sao mày không sống trong hang động và săn gấu mà sống? Chuyện dạy lịch sử có phải tự nhiên không? Rồi xem TV với lái xe có phải chuyện tự nhiên đâu. Ngốc thật.
Nhưng mình vẫn phải bay, Ryan tự nhắc mình
“Chưa xảy ra bất kỳ vụ tai nạn máy bay vào với Concorde” Murray giải thích “và đội của Jimmy Owens đã kiểm tra toàn bộ con chim này rồi” Không thể có bom trên con chim trắng đó. Các chuyên gia dò mìn của C-13 (đội chống khủng bố của cảnh sát Scotland Yard) đã dành gần một giờ sáng để tiến hành kiểm tra toàn diện chiếc máy bay, và cảnh sát trong trang phục đội mặt đất của hãng British Airways đã giăng dây xung quanh chiếc máy bay. Jack cũng không lo chuyện có bom. Chó có thể đánh hơi thấy bom
“tôi biết” Jack cười gượng gạo “Chỉ đơn giản là thiếu can đảm khi bay thôi”
“Chỉ là thiếu can đảm nếu anh không dám đi thôi” Murray ngạc nhiên khi thấy Ryan lo lắng đến vậy dù cố che dấu rất kỹ, viên đặc vụ FBI lại rất thích bay. Khi anh gần tốt nghiệp đại học, một nhà tuyển dụng hãng hàng không suýt thành công thuyết phục anh trở thành một phi công
Không, nếu mình làm vậy thì quá thiếu đầu óc, Jack tự nhủ. Chao ôi, mày đúng là đồ ngốc, một phần trí não của anh đang giễu cợt, mày hóa ra chỉ là loại thủy quân lục chiến đến thế thôi à!
“Khi nào máy bay nổ tung (ý cô bé là cất cánh), Daddy?” Sally hỏi
“Một giờ” Cathy nói với con gái “đừng làm phiền bố”
Nổ tung, Jack mỉm cười nghĩ lại. Khốn khiếp, không có gì phải sợ và mày biết điều đó. Ryan lăc đầu và tiếp tục uống phần mình trong quầy bar. Anh đếm được 4 nhân viên an ninh đang trong phòng chờ, tất cả đều cố gắng trông có vẻ thờ ơ. Owens không muốn có bất kỳ bất cẩn nào trong ngày cuối cùng Ryan ở Anh. Ngay khi anh lên máy bay thì phần còn lại sẽ giao cho Hãng hàng không British Airways. Anh thậm chí còn không phải trả bất kỳ chi phí nào. Ryan tự hỏi đây không biết là may hay rủi nữa.
Giọng một nữ phát thanh vang trên loa thông báo về chuyến bay. Jack uống nốt ly và đứng lên “Dan, cảm ơn anh vì mọi thứ”
“Bố, giờ chúng ta đi được rồi ạ?” Sally hào hứng, Cathy cầm tay con gái
“Đợi một chút” Murray ngồi xuống đối diện với Sally “Bác không được ôm và hôn một cái à?”
“Okay” Sally nhiệt tình thực hiện nghĩa vụ “Tạm biệt, bác Murray”
“Hãy chăm sóc cho người hùng của chúng ta nhé” đặc vụ FBI nói với Cathy
“Bố sẽ ổn thôi” cô bé tự tin
“Xem bóng đá vui vẻ nhé, người anh em” Murray siết chặt tay Jack.
Đây chính là điều tôi rất nhớ đấy “Tôi sẽ gửi anh mấy cuộn băng”
“Video với trực tiếp đâu giống nhau. Quay lại dạy lịch sử luôn chứ hả?”
“Đó là nghề của tôi rồi” Ryan nói
“Rồi xem” Murray bí ẩn “Mà cậu bước đi thế nào với cái quái quỷ này thế?”
“Tệ lắm” Ryan toe toét “Tôi nghĩ bác sỹ đã đặt trong đó cả cân chì hoặc có thể vô tình quên dụng cụ phẫu thuật trong đó. Chà chúng ta đến đây rồi”
Bốn người họ đến lối vào của cây cầu lên máy bay “May mắn nhé” Murray mỉm cười và rời đi
“Chào mừng lên máy bay, Sir John” một tiếp viên nói “Ghế của anh hàng 1-D. Anh đã bay Concorde bao giờ chưa?”
“Chưa” Jack lấy hết can đảm trả lời. Phía trước anh Cathy quay lại cười khúc khích. Cầu lên tàu tương tự như đường hầm, nó trông như dẫn đến một ngôi mộ
“Chà, vậy đây sẽ là kinh nghiệm cả đời” Cô tiếp viên vô tình chạm vào thần kinh của Jack
Cảm ơn rất nhiều. Rayn nghẹt thở vì phẫn nộ nhưng rồi nhớ ra là anh không thể bóp cổ cô ta bằng một tay, vì vậy anh cười. Không còn gì khác để làm, anh cúi người xuống để tránh va chạm vào trần cửa
Khoang bên trong khá nhỏ. Chiều rộng của buồng lái chỉ rộng 8 hoặc 9 feet. Anh nhìn về phía trước và thấy phi hành đoàn hoạt động trong một không gian chật hẹp. Việc ngồi bên trái phi công khó như xỏ ủng. Một tiếp viên hàng không đang treo áo khoác cho hành khách, Jack phải đợi đến khi cô ấy nhìn thấy anh, đứng ép sang một bên để nhường cho cái cánh tay bó bột của anh dẫn đường đi vào khoang hành khách
“Chỗ anh ngay đây” hướng dẫn viên của riêng anh nói. Jack được ngồi cạnh cửa sổ ở phía bên phải của dãy hành lang đầu tiên. Cathy và Sally đã ngồi ở hai ghế bên trái. Sau khi Jack vào chỗ ngồi, anh đặt cánh tay bó bột về phía trước trên chiếc ghế trống bên cạnh, ghế 1-C. Ghế trống đó cũng dành cho Jack, British Airways thực sự rất ân cần với họ khi không tính phí chênh lệch giữa vé này và vé máy bay L-1011 (ý anh là đã mua sẵn vé và giờ hãng bay không tính phí chênh lệch, chắc chính phủ Anh trả tiền). Sau khi vào chỗ ngồi, anh loay hoay thắt dây an toàn. Nhưng tiếp viên đã nhìn thấy và thắt dây an toàn giúp anh luôn
“Anh cảm thấy đủ thoải mái không”
“Có” Jack nói dối. Tôi thấy thật khủng khiếp thì có
“Tuyệt vời, đây là bộ thông tin dành cho hàng khách đi Concorde” Cô tiếp viên đưa cho anh tập giấy cứng màu xám “Anh có muốn đọc tạp chí không?”
“Không, cảm ơn, tôi có một cuốn sách trong túi rồi”
“Được rồi. Tôi sẽ quay lại say khi máy bay cất cánh, nếu anh cần thêm gì thì hãy rung chuông nhé”
Jack thắt dây an toàn chặt hơn và nhìn về phía trước, cửa máy bay vẫn còn mở, anh vẫn còn thời gian để trốn. Nhưng anh biết mình sẽ không làm thế. Anh dựa lưng vào thế, chiếc ghế cũng màu xám, hẹp ở hai bên nhưng khá thoải mái. Chỗ ngồi của anh là hàng ghế đầu tiên có chỗ để chân tương đối rộng rãi. Bức tường bên trong máy bay - hay bất cứ tên nào khác - trắng nhạt. Cửa sổ nhỏ bên cạnh có kích thước bằng hai cuốn sách giúp hành khách có thể thoải mái ngắm cảnh bên ngoài. Jack liếc nhìn lại, khoảng 3/4 số hành khách đã lên máy bay, đa số là những doanh nhân đã quen với việc đi máy bay và tất nhiên, họ cũng là những người giàu có. Jack nhận ra nhiều người đang đọc Tạp Chí Financial Times. Và không ai trong số họ sợ bay. Jack không biết là khuôn mặt của anh cũng như tất cả mọi người (tức là anh giỏi trả vờ, ai nhìn vào cũng không biết anh chàng sợ bay)
“Kính thưa các quý ông, quý bà. Tôi là Cơ trưởng Nigel Higgins, chào mừng các vị đã lên máy bay của Hãng hàng không British Airway, chuyến bay 189, chiếc máy bay corcorde này sẽ bay đến Washington D.C và Miami, Floria. Chúng ta sẽ bắt đầu lăn bánh trong 5 phút nữa. Thời tiết tại điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta, sân bay quốc tế Dulles thuộc thủ đô Washinton rất đẹp, trời trong xanh với nhiệt độ 56 độ F. Chuyến bay sẽ mất tổng cộng 3 giờ 25 phút. Xin lưu ý đèn báo không hút thuốc đã bật và chúng tôi yêu cầu quý khách ngồi vào chỗ và thắt dây an toàn. Cảm ơn” Loa máy bay tắt
Ryan cay đắng nhận ra cửa máy bay đã đóng khi viên phi công thông báo trên loa. Đúng là đánh lạc hướng thông minh, đã chặn hướng trốn thoát duy nhất của anh khi anh mải nghe loa. Anh lại dựa vào ghế và nhắm mắt lại, cam chịu số phận. Một ưu điểm khi được ngồi hàng ghế đầu là không ai chú ý đến vẻ mặt anh, ngoại trừ Cathy- Sally thì ngồi ghế cạnh cửa sổ- và vợ anh hiểu được cảm xúc của anh lúc này, hoặc ít nhất là giả vờ hiểu. Ngay sau đó thì tiếp viên bắt đầu hướng dẫn cách mặc áo phao và cách bơm phồng áo phao. Jack lơ đãng quan sát. Kỷ lục an toàn hoàn hảo của chiếc Concorde khiến hành khách yên tâm và không ai đặc biệt chú ý đến màn trình diễn của tiếp viên. Jack đang ngồi gần mũi máy bay, vì vậy nếu máy bay rơi xuống thì anh sẽ thuộc về phần thân vỡ ra và chìm xuống nước như khối xi măng, lúc đó thì mặc hay không mặc áo phao cũng đâu có gì khác biệt, riêng va chạm cũng đủ gây tử vong rồi
Chết tiệt, nếu con chim này nguy hiểm thế thì nó đã bị tai nạn từ lâu rồi.
Tiếng động cơ máy bay bắt đầu khởi động, cơ thể máy bay rung nhẹ và Jack cảm thấy acid đang cuộn trong dạ dày. Anh lại nhắm mắt lại. Giờ thì mày đâu có chạy được nữa. Anh hít thở sâu, cố gắng thả lỏng bản thân. Điều đó giúp anh bình tĩnh lại một cách lạ lùng. Jack chưa bao giờ lo lắng đến mức như hôm nay, chắc do tâm trạng anh không được tốt
Một số xe đầu kéo không nhìn thấy bắt đầu kéo máy bay lùi lại, Ryan nhìn bên ngoài cửa sổ và thấy cảnh vật đang di chuyển về phía trước. Heathrow là một sân bay phức hợp, các máy bay của hơn chục quốc gia khắp thế giới đang đỗ tại đây. Một chiếc máy bay cập bến bên cạnh tòa nhà ga, giống như một con tàu đang đến cập bến. Ước gì chúng ta có thể đi thuyền về nhà, anh nghĩ, quên rằng mình đã từng là một lính thủy quân lục chiến say sóng ở đảo Guam nhiều năm về trước. Máy bay dừng lại, và một lúc sau nó bắt đầu taxi về phía trước. Ryan không biết tại sao bộ hạ cánh của Concorde lại cao như vậy, ngồi trên mũi cao, anh cảm thấy có gì đó thú vị khác. Giọng của cơ trưởng lại vang lên trên loa, nói gì đó rằng máy bay chuẩn bị cất cánh, nhưng Ryan không nghe rõ vì anh đang nhìn vào một chiếc máy bay Boeing 747 của hãng Pan Am đang cất cánh. Chiếc Concorde dĩ nhiên đẹp hơn chiếc Boeing 747, Ryan nghĩ. Nó khiến anh nhớ đến những mô hình máy bay chiến đấu mà anh đã lắp ráp khi còn nhỏ. Hôm nay chúng ta đang bay trên một chiếc máy bay đẳng cấp số 1!
Máy bay quay đầu 180 độ ở cuối đường băng và dừng lại ở đường băng khác. Nó sắp cất cánh!
“Vị trí cất cánh” hệ thống liên lạc nội bộ thông báo. Đội tiếp viên cũng ngồi xuống ghế ở đuôi máy bay và thắt dây an toàn. Ở ghế 1-D Jack điều chỉnh lại tư thế ngồi và nhắm mắt lại, hơi giống một tù nhân chờ lên ghế điện. rồi anh mở mắt và nhìn qua cửa sổ
Tiếng động cơ tăng dần, Con Chim Cắt lao về phía trước. Sau vài giây, động cơ gầm to hơn và Ryan acamr thấy có một lực kéo anh vào thế. Chết tiệt, anh tự rủa. Khả năng tăng tốc của con chim sắt này rất ấn tượng và lực kéo lớn gần như gấp đôi những máy bay anh từng đi. Anh không biết lực kéo bao nhiêu nhưng cánh tay trái bó bột gần như kéo cơ thể Jack nghiêng trái. Cô tiếp viên nói đúng, trải nghiệm để đời. Thảm cỏ xanh bên ngoài cửa sổ đang đua nhau giật lùi, rồi mũi máy bay hếch lên, tiếng lăn bánh biến mất, Jack không nghe thấy tiếng rút của bánh máy bay vào thân vì tiếng động cơ quá lớn đã át đi các âm thanh khác. Chỉ trong nháy mắt họ đã cách mặt đất 1000 feet và máy bay vẫn phi lên trời theo một góc khó tưởng tượng. Anh quay sang nhìn vợ, wow, Cathy đang mấp máy môi với anh. Sally thì đang hịn mũi vào cửa sổ để nhìn khung cảnh bên ngoài
Góc bay đang dần chậm lại, tiếp viên cabin đã băt đầu làm việc, đẩy xe đồ uống đi dọc hàng nghế. Jack gọi một ly sâm panh, chả phải để ăn mừng mà chỉ muốn rượu sủi bột khiến dạ dạy dễ chịu hơn. Có lần Cathy đã đề thị kê cho anh vài viên an thần valium để trị chứng say máy bay cho anh, nhưng Ryan đã ăn sâu vào suy nghĩ sợ phụ thuộc vào thuốc ảo giác. Nhưng rượu thì khác, anh tự nhủ. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, họ vẫn đang bay lên, nhưng anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Máy bay giờ đã ổn định và không có sự nhiễu loạn của cac dòng khí
Jack lấy cuốn sách giấy ra khỏi túi và bắt đầu đọc. Đây là cách duy nhất giết thời gian trên máy bay. Jack ngồi phía bên phải, dựa đầu vào phần tiếp giáp giữa lưng ghế và vách ngăn, đặt cánh tay trái bó bột lên tay vịn bên trái, điều này làm giảm khả năng chịu lực của thắt lưng lên thạch cao rất nhiều. Anh đặt khuỷu tay phải lên tay vịn của ghế và tập trung đọc. Đó là cuốn sách về Chiến tranh Pháp-Đức của Alistair Home, được anh đặc biệt chọn đọc trong chuyến bay. Không lâu sau anh thấy việc lật trang và đọc rất khó, mỗi lần đọc một trang là phải đặt sách xuống, lật trang rồi cầm lên đọc, rất phiền phức
Lúc này, tiếng động cơ đột ngột tăng lên, có thể là do cơ trưởng đã kích hoạt thêm cặp động cơ Olympus cuẩ chiếc Concorde. Jack ngay lập tức cảm thấy rằng máy bay đang tăng tốc, vượt qua tốc đọ mac-1. Giống như biệt danh của máy bay, Concorde đã trở thành một " con chim cắt" thực sự. Jack nhìn ra cửa sổ và chiếc máy bay đang bay trên những đám mây. Anh kiểm tra đồng hồ, và chỉ còn chưa đầy ba giờ nữa là đến Sân bay Quốc tế Dulles. Mày có thể chịu đựng được mọi thứ trong 3 giờ chứ,phải không?
Có vẻ mày có một sự lựa chọn. ánh mắt anh lóe lên. Chà, sao mình lại quên điều đó nhỉ. Ngay phía trên đầu anh, cách vài feet là bảng hiển thị tốc độ diện tử, giờ nó đang hiện lên số 1024, con số cuối cùng vẫn nhảy lên nhanh chóng
Khốn khiếp, tôi đang đi với vận tốc hơn ngàn dặm/ giờ. Robby sẽ nói gì về chuyện này? Mình không biết dạo này Robby có ổn không…anh bị cuốn hút bởi con số trên bảng tốt độ, ngay sau đó nó đã vượt qua số 1300, rồi dừng lại là 1351. 1351 dặm/giờ, anh tính nhẩm trong đầu, gần 2000 feet/giây, gần nhanh bằng một viên đạn, khoảng 20 dặm/phút. Khốn khiếp. Anh lại nhìn ra cửa sổ. Nhưng sao nó vẫn ầm ỹ thế nhỉ. Nếu bay với tốc độ siêu thanh thì phải loại bỏ tiếng ồn chứ nhỉ? Mình sẽ hỏi Robby vẫn đề này, anh ấy chắc sẽ biết
Ngoài cửa sổ, phía dưới có từng khối mây trắng, từ từ trượt xuống. Mặt trời chiếu vào mây trắng bông như bông, mây trắng xanh biếc đủ loại ánh sáng. Một điều luôn khiến Jack tức giận khi nghĩ đến đó là cảm xúc phức tạp của anh khi đi máy bay. Một mặt, anh sợ bay, mặt khác, anh lạithường bị thu hút bởi những cảnh quan yên tĩnh và tuyệt vời trên những đám mây. Anh định thần lại và tiếp tục đọc cuốn sách trên tay. Cuốn sách mô tả một thời đại hoàn toàn khác, thời đại mà động cơ hơi nước là tiền thân của sự phát triển công nghệ của loài người, tốc độ chỉ bằng 1/30 tốc độ anh đang đi bây giờ. Đi máy bay thì sợ đấy nhưng nó lại giúp bạn di chuyển dễ dàng từ nơi này đến nơi khác.
Vài phút sau, cô tiếp viên mang bữa trưa vào trên một chiếc xe đẩy. Ly sâm panh vừa uống tạo cho anh cảm giác ngon miệng. Trước đây Jack chưa bao giờ cảm thấy đói khi đi máy bay, nhưng hôm nay anh ngạc nhiên rằng anh cảm thấy đói. Khi anh mở menu, tất cả thực đơn vốn khó hiểu của người Anh giờ lại đều viết bằng tiếng Pháp (haha….) như thể ngôn ngữ có thể anh hưởng đến khẩu vị (ý ảnh là mấy món ăn chán òm của người Anh mà viết bằng tiếng Pháp sẽ khiến du khách khơi gợi khẩu vị, haha…), Jack nhanh chóng nhận ra la hương vị cũng không phải khuếch đại, bắt đầu với món phi lê cá hồi hun khói hấp dẫn, tiếp theo là miếng bít tết thơm và mềm- thứ vốn hiếm ở Anh- và một đĩa salad tươi ngon. Đối với món tráng miệng, anh gọi một viên kem dâu tây, cùng với một đĩa pho mát. Rượu vang đỏ được sử dụng cho đồ uống thay thế sâm panh và Ryan thấy 40 phút trôi qua thật nhanh. Chưa đầy 2 tiếng nữa là về đến nhà rồi
“Thưa quý vị, tôi là cơ trưởng, chúng ta hiện đang bay ở độ cao 53.000 feet với tốc độ 1.355 dặm một giờ. Máy bay có thể tăng lên tối đa 59.000 feet. Nhiệt độ hiện tại bên ngoài máy bay là âm 60 độ C, và nhiệt độ bề mặt của thân vỏ là 100 độ C. Điều này là do máy bay bay với tốc độ siêu âm và là kết quả của ma sát giữa bề mặt của vỏ và khí quyển. Dưới tác dụng vật lý này, khung máy bay chở khách sẽ mở rộng, trở nên dài hơn 11 inch…”
Độ mỏi của kim loại! Ryan uể oải nghĩ. Chả nhẽ cơ trưởng nhất định phải nó ra điều đó mới được à? Anh sờ vào cửa sổ, cảm giác âm ấm, nhưng anh biết nhiệt độ của bề mặt kim loại nhôm bên ngoài có thể đun sôi một nồi nước. Anh tự hỏi tác động của nó lên khung máy bay đến mức nào. Tốt hơn hết la quay lại thế kỷ 19 với tàu hơi nước. Khóe mắt anh nhinef thấy con gái đã ngủ và Cathy thì đang chìm đắm trong một cuốn tạp chí
Khi Jack nhìn đồng hồ một lần nữa, chuyến đi chỉ còn chưa đầy một giờ là đến nơi. Giọng nói của cơ trưởng trên loa có nhắc đến cảng Halifax (Canada) và bán đảo Nova Scotia từ phía trước bên phải, Jack nhìn ra ngoài nhưng không thấy gì, chỉ thấy lờ mờ vài đốm đen ở chân trời phía bắc. Bắc Mỹ- Chúng ta đã đến Bắc Mỹ. Tin tốt. Từ khi lên máy bay, thần kinh của anh rất căng thẳng, sau hơn hai tiếng đồng hồ ngồi rí trên ghế, anh cảm thấy đau lưng, mỏi lưng, hơn nữa cánh tay trái còn cánh tay báo bột thì chả giúp mẹ được gì cả. Anh cảm thấy cần phải đứng dậy và đi lại vài bước nhưng cố kìm lại. Tiếp viên lại đổ đầy rượu vang đỏ cho anh và Jack để ý khi ánh mặt trời đang chiếu vào ly, nó dường như vẫn đậu ở độ cao như khi anh lên máy bay ở London. Tốc độ bay về phía tây của máy bay bù với tốc độ quay về phía đông của trái đất. Cơ trưởng nói trên loa rằng họ sẽ đến sân bay quốc tế Dulles vào buổi trưa. Jack lại nhìn đồng hồ, bốn mươi phút. Anh duỗi chân và lại vùi đầu vào sách.
Tiếp viên lại đến và yêu cầu họ điền vào mẫu đơn nhập cảnh từ Cục Hải quan và Nhập cư. Jack cất cuốn sách đi và thấy Cathy đã điền vào mẫu đơn nhập cư, cô viết một danh sách dài những bộ quần áo đã mua ở London. Sally vẫn đang say ngủ, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trên ghế, thanh thản như một thiên thần. Một phút sau, họ có thể nhìn thấy đường bờ biển của New Jersey từ cửa sổ, máy bay tiếp tục bay về hướng tây qua Pennsylvania, rồi quay về hướng nam. Máy bay đang giảm dần độ cao, tốc độ xuống dưới tốc độ âm thanh nhưng mây tích lại dày hơn rất nhiều so với khi bay trên mặt biển. Được rồi, cơ trưởng Higgins, hãy để máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay. Anh tìm thấy thẻ hành lý bằng bạc gắn vào hành lý xách tay của mình và quyết định giữ nó như một món quà lưu niệm. Thực tế, anh đã lên kế hoạch giữ lại một loạt các vật dụng như vé và thẻ lên máy bay để chứng minh rằng anh là hành khách trên chiếc Concorde — hoặc một cựu chiến binh, anh nghĩ một cách chua chát, rằng anh đã sống sót trên chiếc Concorde của hãng hàng không British Airways!
Thật ngu ngốc, nếu mày bay chiếc Boeing 747, thì giờ mới đang vượt qua đại dương
Máy bay hiện đã bay thấp đủ để thấy những con đường. Anh nhớ rằng hầu hết các vụ rơi máy bay đều xảy ra khi máy bay hạ cánh, nhưng Ryan không nghĩ như vậy vào lúc này. Họ gần như đã về nhà, và nỗi sợ hãi gần như biến mất. Khi nhìn thấy dòng sông Potomac bên ngoài cửa sổ, niềm phấn khích của anh không thể diễn tả được. Máy bay lại hếch mũi cao, sau đó hạ cánh chậm rãi, nhanh chóng tiếp cận sân bay. Vài giây sau, anh ta nhìn thấy bức tường bên ngoài sân bay. Tiếng va chạm mạnh khi máy bay tiếp đất, họ đã hạ cánh. Họ đã an toàn. Nếu có chuyện gì xảy ra thì giờ là tai nạn giao thông, chứ không phải máy bay nữa. (Mệt với anh này quá, có mỗi chuyến bay mà dịch phát mệt). Ryan cảm thấy an toàn khi đi xe, chủ yếu vì anh đích thân lái xe. Nhưng rồi anh lại nhớ ra là hôm nay Cathy mới là người cầm lái
Tín hiệu dây an toàn tắt ngay khi máy bay dừng lại và cửa phía trước mở ra. Đến nhà rồi. Ryan đứng dậy vươn vai. Đứng thế này tốt thật. Sally đang ngồi trên đùi mẹ, lấy tay dụi đôi mắt còn buồn ngủ, Cathy đang chải đầu cho bé
“Ổn không, Jack?”
“Chúng ta đã về nhà chưa?” Sally hỏi
Ông bố của bé cam đoan là họ đã về nhà. Cả ba người bước về phía cửa trước. Cô tiếp viên đã dẫn anh lên máy bay hỏi anh có thích chuyến bay không, và Jack trả lời, vô cùng trung thực, rằng anh rất thích. Giờ thì chuyến bay đã xong rồi. Anh tìm thấy một chiếc ghế trong phòng chờ và cả gia đình ngồi cùng anh “Lần tới đi Châu Âu cũng ta sẽ lại đi Concorde” Ryan bình tĩnh thông báo
“Vì sao? Anh thích nó hả?” Cathy ngạc nhiên
“Tốt hơn hết là em cần tin rằng anh thích bay Concorde. Chỉ bay mất nửa thời gian” Ryan cười to, chủ yếu là tự giễu. Mỗi lần đi máy bay, một lần hạ cánh an toàn, việc trở lại mặt đất mang cho anh cảm giác hồi hộp riêng. Rốt cuộc, bước ra khỏi cabin dễ dàng hơn nhiều so với khi bước vào. Nhìn chiếc máy bay Concorde lúc này, nó thực sự rất đẹp.
“Em đã chi bao nhiêu tiền cho quần áo thế?” Jack cười hỏi ở lối ra hành khách
Vơ anh không trả tiền, chỉ đưa anh tờ khai
“Nhiều thế à?”
“Sao nào, sao lại không?” Cathy khúc khích “Em có thể trả bằng tiền của chính em, được không?”
“Được rồi, em yêu”
“Có ba bộ suits của anh nữa đó Jack” vợ anh nhắc nhở
“Cái gì? Làm sao mà em….”
“Khi thợ may đo số đo của anh, em đề nghị ông ấy may cho anh 3 bộ suits. Cánh tay của anh có chiều dài bằng nhau, Jack. Ba bộ này chắc chắn sẽ rất vừa vặn với anh khi anh cởi bột”
Một lợi thế khác của chiếc Concorde là máy bay chở rất ít người so với một chiếc máy bay thân rộng nên việc lấy hành lý rất nhanh. Cathy tìm thấy một chiếc xe đẩy nhỏ, Jack để hành lý lên xe đẩy, Sally khăng khăng rằng xe đẩy nên do bé đẩy. Tại quầy hải quan, Jack trả thêm 300 đô la tiền thuế cho đống quần áo mà Cathy mua. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, từ lúc xuống máy bay đến khi ra khỏi sân bay tổng cộng chưa đầy ba mươi phút, với Sally đẩy xe hành lý phía sau, và cuối cùng là Cathy.
“Jack!”Đó là một người đàn ông to lớn, cao hơn cả Jack và có đôi vai rất rộng. Tuy vậy, việc đi lại của anh không hề dễ dàng vì anh phải lắp chân giả dưới đầu gối trái. Đây là hậu quả của một tai nạn ô tô bị đâm bởi một người say rượu. Chân giả được làm bằng nhôm và không giống chân người, nhưng nó giúp Oliver Wendel Tyler đi bộ dễ dàng hơn. Đôi tay anh to lớn và mạnh mẽ, tóm lấy Ryan và siết chặt “Chào mừng về nhà, người anh em”
“Anh khỏe không, thuyền trưởng?”
Jack cố gắng rút tay ra và duỗi ngón tay ra trong tiềm thức, như thể anh muốn xem có ngón tay nào của mình bị véo hay không. Thuyền trưởng Taylor là một người bạn tốt, người có thói quen bắt tay mạnh mẽ, nhưng không để ý liệu bên kia có thể chịu đựng được hay không.
“tôi khỏe. Hi, Cathy” anh hôn má Cathy “Sally thế nào?”
“Cháu khỏe” con bé giơ tay đòi Tyler ôm nó, dù chỉ trong giây lát. Sau đó Sally lại thoát khỏi tay anh và quay lại với xe đẩy hành lý
“Sao anh lại ở đây?” Jack hỏi. Ồ, chắc Cathy đã gọi điện…..
“Cậu không cần lo lắng về chiếc xe” Tiến sỹ Tyler nói “Jean và tôi đã xử lý xong rồi và nó đang ở nhà. Chúng tôi quyết định sẽ đón các cậu về nhà chúng tôi- còn nhiều phòng lắm. Cô ấy đang đợi”
“Nghỉ làm hôm nay à?”
“Kiểu thế. Hey, Jack, Billings đã dạy thay lớp cậu 2 tuần rồi. Tại sao tôi không thể nghỉ ngơi một buổi chiều chứ?” Một nhân viên khuân vác sân bay tiến đến nhưn Jack vẫy tay ra hiệu anh ta cứ đi đi
“Jean khỏe không?” Cathy hỏi
“6 tuần nữa mới sinh”
“Tụi em thì còn thời gian dài hơn nữa mới sinh” Cathy báo
“Thật không” Tyler ngẩng mặt lên “Tuyêt quá, chúc mừng”
Trời mát mẻ, ánh nắng mùa thu vàng rực rõ khi họ rời ga. Jean Tyler lái chiếc xe gia đình hiệu Chevrolet của họ đến, Jean có mái tóc đen, dáng người dong dỏng, gương mặt thanh tú nhưng hiện tại cô đang mang thai đứa con thứ 3 và thứ 4, bụng bầu bự.. Trước khi họ sang Anh, Jean đã được kiểm tra siêu âm, kết quả xác nhận rằng cô đang mang song thai. Trong bụng còn có hai đứa con khiến dáng người yểu điệu của nàng có chút kỳ quái, nhưng sắc mặt lại rất tốt. Khi Jean vừa bước ra khỏi ô tô, Cathy vội vàng chào hỏi, hai người ôm nhau trước sau đó thì thầm. Jack ngay lập tức đoán được Cathy muốn nói gì với Jean: Tôi cũng có thai, Joan! Viên thuyền trưởng mở cửa sau chiếc xe và ném hành lý vào.
“Tôi phải ngưỡng mộ việc canh thời gian của cậu, Jack. Ngay trước thời gian nghỉ giáng sinh” Viên thuyền trưởng cười nhìn mọi người lên xe
“Tôi không lên kế hoạch chính xác theo cách này” Jack phản đối
“Vai cậu đỡ hơn chưa”
“Tốt hơn nhiều rồi, người anh em”
“tôi tin cậu” Tyler cười lớn khi nhấn ga rời khỏi sân bay “Tôi ngạc nhiên khi thấy họ để cho cậu đi máy bay Concorde đó. Thích không?”
“Nó nhanh hơn nhiều”
“Phải, ai cũng nói thế”
“Tình hình trường học thế nào?”
“Ah, chả có gì thay đổi. Câu nghe về Trận Đấu chưa” Tyler quay lại hỏi
“Không nghe cụ thể” Làm sao mình quên được trận đấu truyền thống đó chứ?
“Tuyệt lắm. Chúng ta còn bị dẫn 5 bàn trong khi còn 3 phút hết giờ. Rồi chúng tôi san bằng tỷ số. Thompson cầm bóng lao lên phối hợp với hậu vệ tấn công cánh- boom boom boom. Một bàn thắng ghi từ 18 yard luôn. Rồi cậu ta bị chặn từ khoảng cách 30m. Bên quân đội thay đổi bố trí phòng ngự, đúng không? Vậy thì chúng ta phải dạt sang hai cánh. Tôi lúc đó đang ở trong phòng báo chí và thấy rằng họ chủ yếu phòng thủ bên ngoài- thấy rằng chúng ta phải ngăn chặn tức thì, làm sao để cầu thủ chạy cánh mạnh mẽ nhất của chúng ta né được hàng phòng ngự của họ. Kết quả thật tuyệt vời. Chúng ta thắng 21-19. Thật là kết quả kết thúc mùa bóng tuyệt vời”
Tyler tốt nghiệp học viện hải quân Annaplis và là thành viên đội bóng trường, từng nằm trong danh sách những người nổi tiếng đánh chặn tấn công của Liên minh Đại học Quốc gia trước khi phục vụ trong Đơn vị Tàu ngầm Hải quân. Ba năm trước, khi anh vừa được bổ nhiệm chỉ huy một tàu ngầm thì một người lái xe say rượu đã gây tai nạn khiến anh mất đi một chân. Điều đáng kinh ngạc là sau nhận đòn của số phận thì anh không hề chỉ nhìn mãi phía sau mà còn được nhận vào làm tiến sỹ ở MIT, sau đó quay lại Annaplis làm công tác giảng dạy, đồng thời làm huấn luyện viên đội bóng của trường. Jack nghĩ giờ Jean là cô gái hạnh phúc hơn nhiều. Jean là một cô gái xinh xắn, từng làm thư ký cho một công ty luật, từng rất phẫn nộ vì sự buộc phải vắng mặt ở nhà của Thuyền trưởng suốt trong những năm tháng phục vụ trên tàu ngầm. Bây giờ thì cô đã thấy anh ở nhà- chắc chắn là anh chàng chẳng đi xa đâu được nữa, quan hệ hai người rất hòa hợp thể hiện ở chuyên Jean cứ mang thai suốt. Ngay cả khi đi dạo trong trung tâm mua sắm, thuyền trưởng và Jean cũng luôn nắm tay nhau. Nếu ai đó thấy điều này hài hước thì họ vẫn kiên quyết làm theo ý mình
“Cậu có kế hoạch gì về mua câu thông noel chưa Jack?”
“Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó” Jack thú nhận
“Tôi tìm thấy một nơi chúng ta có thể chặt hạ được. Tôi sẽ qua đó vào ngày mai. Muốn đi không?”
“Đi chứ. Chúng ta cũng cần phải mua một số thứ” anh trả lời
“Chàng trai, cậu thật sự bị lỡ rồi. Cathy đã gọi cho chúng tôi vào tuần trước. Jean và tôi đã mua hết rồi, uh, những việc chính gần xong. Cô ấy không nói với cậu hả?”
“không” Ryan quay lại nhìn vợ đang cười với mình. Bắt được rồi! “Cảm ơn thuyền trưởng”
“Khỏi đi” Tyler xua tay khi họ đến đường vành đai của D.C “Chúng tôi sẽ đón giáng sinh ở nhà bố mẹ Jean- cơ hội cuối du lịch trước khi sinh đôi. Và Giáo sư Billings nói có vài việc nhỏ đang chờ cậu về”
Vẫn còn việc nhỏ à, Ryan nghĩ. Chắc phải hơn hai tháng nữa mới xong
“Khi nào cậu dự định quay lại công việc?”
“Phải đợi sau khi tháo lớp thạch cao” Cathy trả lời thay Jack “Tôi sẽ đưa Jack đến Baltimore để kiểm tra vào ngày mai. Chúng tôi có hẹn Giáo sư Hawley để kiểm tra rồi”
“Không có gì phải vội vàng với kiểu vết thương này” viên thuyền trưởng gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Anh là chuyên gia về mấy loại thương tật này từ trải nghiệm cá nhân “Robby gửi lời chào. Cậu ta không thể đến đón cậu hôm nay vì phải xuống Pax River để huấn luyện máy bay mô phỏng, học cách trở lại phi công lại lần nữa. Rob và Sissy đang rất tốt. Họ vừa qua nhà tôi đêm trước. Cậu lại canh ngày tốt thật đấy, Mưa suốt tuần rồi”
Đã về đến nhà, Jack tự nhủ khi nghe những lời này. Quay lại với những chuyện vụt vặt hàng ngày- cho đến khi có ai lấy ra khỏi mình. Mình lại tất bật với việc dậy đi, đi lại, làm việc, ăn ngủ, nơm nớp lo mưa dầm dề. Mình sẽ mở TV để xem các chương trình hoặc trò chơi trong thời gian rảnh, sẽ mở báo để đọc những câu chuyện hài hước, sẽ giúp vợ rửa bát, sẽ nằm trên ghế sofa và đọc một cuốn sách sau khi phục vụ con cái. giường, và sẽ nhận được một ly rượu vang đỏ... điều này không có gì sai, Jack tự nói với chính mình, tôi sẽ không bao giờ coi những cuộc sống bình thường này như những năm tháng lãng phí. Mặc dù tháng anh ở London là cả đời không thể nào quên, nhưng nó đã cách xa ba ngàn dặm, và bây giờ anh đã trở lại, và thực sự rất hạnh phúc.
2“Chào buổi tối, Ông Cooley” Kevin O'Donnell ngước mắt lên khỏi tờ thực đơn đang cầm trên tay
“xin chào, ông Jameson. Rất vui được gặp ông” Người bán sách trả lời với vẻ ngạc nhiên diễn rất đạt
“Ăn tối cùng tôi nhé?”
“Vâng, cảm ơn ông”
“Điều gì đưa anh đến thành phố này vậy?”
“Công việc, tôi đang tham gia hội chợ sách đêm với mấy người bạn ở Cobh” Thông tin này là thật,, cũng là nói với O’Donnel – người dân địa phương gọi gã là Michael Jameson – rằng anh có thư gửi cho gã
“Có muốn xem thực đơn không?” O'Donnell chuyển thực đơn qua. Cooley lướt qua thực đơn, đóng nó lại và đưa trả lại. Không ai kịp nhìn thấy thứ được chuyển qua. “Jameson” nhẹ nhàng để chiếc phong bì trượt xuống đầu gối. Chiếc khăn trải bàn che khuất tầm nhìn của người khác. Trong một tiếng đồng hồ sau đó, hai người vừa ăn vừa nói chuyện với nhiều đề tài khác nhau. Khoang bên cạnh là 4 người đàn ông trong trang phục cảnh sát, nhưng Cooley không quan tâm đến việc của họ. Công việc của anh là liên lạc với nguồn tin tình báo và chuyển giao đến địa điểm được chỉ định. Một kẻ hèn nhát, O'Donnell nghĩ, dù gã chẳng bao giờ kể chuyển này với ai. Cooley không có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào, hắn thích hợp hơn với vai trò tình báo. Không phải là hắn chưa bao giờ được tham gia hoạt động mà ngược lại, người đàn ông nhỏ thó này đã vượt qua tất cả các bài huấn luyện. ý thức hệ của hắn cũng rất cứng rắn, nhưng O'Donnell luôn cảm nhận được sự yếu đuối kèm theo sự thông minh trong hắn. Mà cũng chẳng quan trọng, Cooley là một tờ giấy trắng trong hồ sơ cảnh sát. Hắn chưa bao giờ ném bất kỳ viên đá nào, uống ít hơn một ly cocktail, đi lại nhiều. Hắn thích quan sát và để cho sự căm ghét của mình bùng lên mà không giải tỏa cảm xúc. Im lặng, sách vở và không phô trương, Dennis là một ứng cử viên hoàn hảo cho công việc này. Nếu Cooley không thích thấy cảnh đổ máu, O'Donnell biết, thì hắn cũng khó mà rơi nước măt. Mày, một thằng thấp bé, sợ gây rắc rối nhưng lại có khả nâng tổ chức thu thập tình báo tuyệt vời, miễn là mày không phải tự mình làm bất kỳ công việc bẩn thỉu nào, mày có thể- mày giúp cho việc gây ra cái chết của….10 hay 12 người, phải không? Người đàn ông này có cảm xúc gì không? Có lẽ là không, O'Donnell đánh giá. Hoàn hảo. Hắn thực sự giống Himmler (lãnh đạo cảnh sát mât của Đức Quốc Xã), O'Donnell tự nhủ- hay có lẽ giống Dzerzhinsky (người sáng lập cơ quan công an của Liên Xô, chủ nhiệm ủy ban chống phản cách mạng và là người đầu tiên thành lập các trại tập trung ở Liên Xô) ở khuôn mặt tròn và đôi má phính. Phải “Feliks mặt sắt” Dzerzhingsky: người dàn ông nhỏ bé độc ác nhưng hiệu quả đó. Chỉ có khuôn mặt tròn, sưng húp khiến gã nhớ đến tên đức quốc xã Himmler- và người ta trông như thế nào ngoài tầm kiểm soát của gã, hả? Cooley có tương lai trong Tổ Chức. Khi thời điểm đến, bọn chúng cũng cần một Dzerzhingsky của riêng mình
Sau bữa ăn, họ uống cà phê. Cooley đứng lên thanh toán. Hắn khăng khăng: công việc đang làm rất tốt. O'Donnell bỏ phong bì vào túi và rời khỏi nhà hàng. Gã nóng lòng muốn mở phong bì xem nội dung bên trong nhưng kìm lại được. Kevin là một người thiếu kiên nhẫn nhưng công việc buộc gã phải tuân theo. Gã biết, sụ thiếu kiên nhẫn đã phá hủy nhiều nhiệm vụ của quân đội Anh. Khi còn ở Proves, gã cũng học được nhiều bài học về việc này. Gã lái chiếc BMW của mình chầm chậm đi qua nhiều con phố cổ, dọc theo con đường quê trở về sào huyệt của mình, ngôi biệt thự trên vùng cao hướng ra biển. Gã không đi thẳng và thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu. O'Donnell biết rõ các biện pháp an ninh của mình rất tốt nhưng cũng biết rằng chính sự cảnh giác của gã mới khiến nó hiệu quả như vậy. Chiếc xe đắt tiền này được đăng ký theo hội sở công ty gã ở Dundalk, việc kinh doanh là thực với 9 tàu đánh cá trên vùng biển phía bắc nước Anh. Gã đã giao công ty cho một viên quản lý có năng lực, người không có bất kỳ liên hệ gì với các Rắc Rối (hoạt động của tổ chức) và có kỹ năng đảm bảo O'Donnell sống một cuộc đời thoải mái của một quý ông vùng quên miền nam Ireland
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, xe đã đến một ngã ba đường. Một cặp cột đá đã được dựng lên ở ngã tư, và một biển báo Đường Riêng cũng được dựng lên bên cạnh. O'Donnell rẽ vào góc cua, lái xe thêm năm phút nữa, và đến biệt thự bên bờ biển của mình. Giống như bao người khác, O'Donnell cũng thích đậu xe ô tô ở khoảng đất trống trong sân, ban đầu biệt thự có gara nhưng sau đó đã được nhà thầu địa phương chuyển thành văn phòng. Khi gã bước vào thì thấy McKenney đang đợi ở đó, đọc một ấn bản thơ gần đây của Yeat. Lại một con mọt sách khác, dù không sợ máu chảy như Cooley. Dưới vẻ ngoài yên lặng, kỷ luật ẩn dấu một tính cách bùng nổ, gã rất giống O'Donnell, cái tên cũ của Michael. Giống như O'Donnell 12 năm trước, gã trẻ này cần ôn luyện, vì vậy Michael giao cho hắn đứng đầu công tác tình báo để học cách cân nhắc, thu thập tất cả các thông tin tình báo trước khi hành động để nhiệm vụ thực thi dễ dàng hơn. Đám Proves không bao giờ thực sự chú ý đến điều này. Bọn họ dùng tình báo chiến thuật, nhưng lại không theo kiểu chiến lược – một lời giải thích ổn thỏa, O'Donnell nghĩ, để giải thích cho sự thiếu suy nghĩ trong chiến lược tổng thể của bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân khác khiến gã rời đám Provos- nhưng bọn họ sẽ tái hợp vào một ngày nào đó thôi, chính xác là đám bạn cũ sẽ tìm đến gã lại thôi. Rồi gã sẽ có quân đội của riêng mình. Keven đã có kế hoạch về chuyện này dù gã không hề hé lời về nó với mấy trợ thủ gần gũi nhất- ít nhất là không phải toàn bộ kế hoạch
O'Donnell bước đến sau bàn và ngồi vào ghế da, lấy chiếc phong bì trong túi áo khoác ra. McKenney nhẹ nhàng bước đến góc quầy bar, rót một ly rượu whiskey cho Sếp, thêm vài viên đá, đúng khẩu vị Kevin quen sau mấy năm ở vùng nhiệt đới. O'Donnell cầm cốc rượu nhấp một ngụm rồi lặng lẽ nhìn tờ giấy viết tay
Có tất cả 6 trang tài liệu và O'Donnell đọc từng tờ thật chậm rãi và cẩn thận giống như McKenney đọc mấy vần thơ của Yeats. Gã trai trẻ ngưỡng mộ sự kiên nhẫn của Sếp. Dù bị mang tiếng là tàn ác nhưng thủ lĩn của ULA dường như là con người khác. Gã giống như chiếc máy tính, một chiếc máy tính tàn ác, xử lý thông tin dữ liệu của 6 trang giấy trong 20 phút
“Chà, anh ban Ryan của chúng ta đã quay trở về Mỹ, nơi hắn thuộc về, bay chiếc Concorde về nhà và vợ hắn sắp xếp một người bạn đón họ ở sân bay. Thứ hai tuần tới, tôi hy vọng hắn sẽ quay trở lại dạy dỗ đám thanh niên và phụ nữ trẻ tử tế ở Học Viện Hải Quân” O'Donnell mỉm cười về khiếu hài hước của gã “Hoàng tử và cô dâu đáng yêu của hắn sẽ quay trở lại chậm hơn 2 ngày. Nghe nói máy bay của họ gặp trục trặc gì đó và họ phải điều một chuyên cơ từ Anh sang để gửi phụ kiện mới – hoặc đó là câu chuyện công bố cho báo chí nghe. Thực tế, có vẻ như bọn họ thích ở thêm New Zealand vài ngày để tận hưởng thời gian riêng tư. An ninh hẳn sẽ được thắt chặt” thực tế thì coi như cơ hội đã qua rồi, trong thời gian ngắn vài tháng tới
McKenney khịt mũi “An ninh nào chả có sơ hở. Chúng ta đã chứng minh được còn gì”
“Michael, chúng ta không muốn giết bọn họ, Có thằng ngu nào làm thế đâu” hắn kiên nhẫn “Mục tiêu cảu chúng ta là bắt cóc bọn họ còn sống kìa”
“Nhưng…”
Cái đám này không bao giờ học hỏi nhỉ? “Không nhưng nhị gì cả Michael. Nếu tôi muốn giết bọn họ thì bọn chúng đã chết rồi, nhưng thằng khốn Ryan đó đã chọc gậy bánh xe, Giết thì dễ nhưng làm thế sẽ không đạt được điều chúng ta mong muốn”
“Vâng, thưa ngài” McKenney đồng ý với Sếp “Còn Sean thì sao?”
“Bọn chúng sẽ đưa cậu ta vào nhà tù Brixton trong 2 tuần tới hoặc…bạn cũ của chúng ta trong C-13 chưa muốn cậu ta rời xa tầm với trong lúc này”
“Điều đó có nghĩa rằng Sean…”
“Gần như không thể” O'Donnell ngắt lời hắn “Dù sao thì tôi nghĩ Tổ Chức vẫn cứ manh hơn dù có cậu ta hay không, đúng chứ?”
“Nhưng làm sao chúng ta biết cậu ấy an toàn?”
“Có một thỏa thuận lớn xuất phát từ mối quan tâm cấp cao đến đồng chí của chúng ta” O'Donnell nói một nửa thông tin
McKenney gật đầu trầm ngâm. Hắn cố che dấu sự bực bội khi thấy chỉ huy không chịu chia sẻ nguồn thông tin của mình cho chính Trưởng ban tình báo là gã. Hắn biết nguồn thông tin của Sếp vô cùng quý giá và tối mật trong tổ chức ULA. Gã đàn ông trẻ nhún vai, lờ đi cảm giác bực bội. Hắn cũng có nguồn tin của riêng mình và kỹ năng sử dụng, đánh giá thông tin cũng đang ngày càng hoàn thiện. Vì luôn phải đợi rất lâu trước mỗi lần hành động từng khiến hắn lo lắng, nhưng hắn cũng phải tự công nhận rằng – lúc đầu thì còn đắn đó nhưng sau đó thì bị thuyết phục hoàn toàn rằng – sự chuẩn bị đầy đủ đã giúp cho các hoạt động dù nguy hiểm nhưng tỷ lệ thành công cao. Có một hoạt động khác không kết thúc suôn sẻ mà hắn bị đưa đến Khu H thuộc nhà tù Long Kesh.Bài học hắn nhận được ở đây là cách mạng muốn thành công thì cần phải được dẫn dắt bởi cac tay chơi có kinh nghiệm và năng lực hơn. Hắn dần căm ghét sự kém cỏi của ban lãnh đạo PIRA hơn là Quân đội Anh đã tống hắn vào tù. Làm cách mạng sợ nhất là đồng đội ngu hơn là kẻ thù mạnh
“Có tin gì mới với đồng nghiệp của chúng ta không?” O'Donnell hỏi
“Có vài chuyện” mắt McKenney sáng lên. Mấy từ “đồng nghiệp của chúng ta” ám chỉ Quân đội Cộng Hòa Ireland lâm thời “Một trong người trong Lữ đoàn Belfast sẽ tấn công một quán bar, vào ngày kia, nơi đám UVF hay lui tới- không quá thông minh, phải không”
“Tao nghĩ chúng ta cứ để bọn chúng lao vào cắn xe nhau đi” O'Donnell quyết định. Tất nhiên đó sẽ là một quả bom, giết chết nhiều người, vài người trong số đó có thể là thành viên của Quân Tình Nguyện Ulster/Bắc Ireland. Gã vốn coi những người này là lực lượng phản động của giai cấp tư sản- mấy thằng côn đồ, thiếu bản lĩnh chính trị vững vàng, Vài tên UVF chết có khi lại càng tốt, sau đó thì UVF sẽ lao vào khu phố người công giáo bắn giết vài người. Rồi mấy thằng thám tử bên PHòng Điều tra tội phạm của RUC sẽ lao đi điều tra, như mọi khi, sẽ chẳng ai công nhận là nhìn thấy gì và cũng như thường khi, đám cư dân của cộng đồng công giáo sẽ có mối hận thù sâu sắc với người theo đạo tin lành. Đây là loại hận thù hữu dụng, vì lòng căm thù sẽ khơi dậy khát vọng tham gia các mạng của mọi ngời hơn là sự sợ hãi “Còn tin gì khác nữa không?”
“Cái thằng chế tạo bom, Dwyer, đã lại biến mất rồi” McKenney tiếp tục “Lần cuối xảy ra chuyện này…phải, là nước Anh, phải không? Lại một chiến dịch bắt bớ khác?”
“Người của chúng ta không biết, anh ta đang tìm hiểu nhưng tôi đã dặn anh ta phải cẩn thận”
“Tốt lắm” O'Donnell sẽ ghi nhớ vấn đề này. Dwyer là một trong những người chế tạo bom giỏi nhât của PIRA, một thiên tài với bom hẹn giờ, một người mà C-13 của Sở cảnh sát Scotland Yard muốn đến phát điên. Nếu Dwyer bị bắt thì sẽ là đòn giáng mạng vào lãnh đạo PIRA….”Chúng ta phải thận trọng hơn nhưng vẫn phải dò hỏi tung tích của Dwyer, việc này rất quan trọng” McKenney nhận lệnh rất rõ ràng. Thật đáng tiếc về Dwyer, nhưng đồng nghiệp đó đã thờ sai chủ
“Còn lữ đoàn Belfast?”
“Không” Viên chỉ huy lắc đầu
“Nhưng hắn sẽ lại lặn mất. Chúng ta đã mất cả tháng để…”
“Không, Michael. Thời điểm….hãy nhớ tầm quan trọng của thời điểm. Mỗi nhiệm vụ cần sự phối hợp tổng thể, chứ không chỉ vài sự kiện riêng lẻ”. Chỉ huy của Lũ đoàn Belfast thuộc PIRA- Lữ đoàn, có gần 200 người, O'Donnell chua chát nghĩ- là người bị truy lã gắt gao nhất ở Ulster. Tốt hơn hết là để người Anh xử lý, chỉ đáng tiếc là gã không không thể trả thù cho việc trục xuất gã ra khỏi PIRA và đặt tiền rất lớn cho cái đầu gã. Nhưng việc báo thù cũng phải kiên nhẫn. Sau tất cả, gã muốn nhiều hơn cái đầu lão đó “Mày phải dặn người của mình tự biêt bảo vệ bản thân. Lý do tại sao phải chọn đúng thời điểm, vì nhiệm vụ của chúng ta chỉ có thể tiến hành thành công một lần và không có khả năng quay lại nữa.Vì vậy chúng ta phải kiên nhẫn. Chúng ta phải đợi đến thời điểm thích hợp”
Thời điểm nào là thích hợp? Kế hoạch là gì? McKenney muốn biết. Vài tuần trước, O'Donnell đã thông báo “thời điểm thích hợp” đã đến, nhưng chỉ sau một cuộc gọi từ London, Sếp lại tuyên bố từ bỏ hoạt động. Sean Miller biết chuyện, có thể có 1 hoặc 2 người nữa biết chuyện, nhưng McKenney thậm chí còn không biết 1 hoặc 2 người đó là ai. Nếu Có điều gì đáng tin ở Chỉ huy thì đó là an ninh. Gã trai phụ trách tình báo biết chuyện này quan trọng, nhưng tuổi trẻ của gã khiến gã bức xúc vì chỉ biết tầm quan trọng của kế hoạch nhưng chả biết kế hoạch đó là gì
“Khó lắm, phải không, Mike?”
“Vâng, sir, khó” McKenney mỉm cười công nhận
“Hãy nhớ rằng sự bốc đồng sẽ khiến chúng ta thất bại” viên chỉ huy cảnh báo