Chương 8 THÔNG TIN-1
“Tôi đoán đó chỉ là vỏ bọc, Jimmy. Bên hội sở cảm ơn vì đã truy tìm được gã đó”
“Tôi thực sự không nghĩ chúng tôi cần loại khách du lịch này Dan” Owens trả lời. Gã người Florida này đã biển thủ 3 triệu usd từ một ngân hàng ở Orlando và quá giang qua Anh để chuẩn bị chạy sang một quốc gia Châu Âu khác, nơi có luật ngân hàng hơi khác với Mỹ để lấy nốt tiền. “Tôi nghĩ lần tới chúng ta nên để hắn tiêu một ít ở khu thương mại sang trọng Bond Street trước khi bắt. Anh có thể gọi đó là phí- phí trả cho việc bắt được hắn”
“Ha!” đặc vị FBI đóng hồ sơ. Giờ địa phương là 6 giờ. Dan Murray ngả người ra ghế. Phía sau anh là một dãy tòa nhà kiểu Georgia bằng gạch bên kia đường đang ngả dần trong bóng tối. những người đàn ông đang kín đáo tuần tra trên những mái nhà đó, cũng như trên tất cả các tòa nhà của Quảng trường Grosvenor. Đại sứ quán Mỹ không được đội trang bị vũ khí hạng nặng bảo vệ nhưng vẫn có vài củng cố nhỏ, vì có quá nhiều lời đe dọa hoặc cảnh báo khủng bố trong suốt 5,6 năm qua. Ngoài tuần tra trên nóc nhà còn có những sỹ quan cảnh sát mặc thường phục đứng trước tòa nhà, nơi Phố North Audley Street bị phong tỏa cấm xe cộ. Vỉa hè được trang trí bằng những “chậu hoa” bằng xi măng chỉ có xe tăng mới phá được, mà có khi cũng khó mà phá. Một con dốc bê tông được xây dựng xung quanh tòa nhà để ngăn những chiếc ô tô chở đầy bom tiếp cận. Bước vào ĐSQ, sau lớp cửa kính chống đạn là một chốt canh của thủy quân lục chiến Hoa K đứng bên cạnh két sắt bên trong có chứa khẩu súng ổ quay a.357 Magnum Smith & Wessson. Chuyện quái quỷ gì với thế giới này vậy, Murry nghĩ. Thế giới tuyệt vời của khủng bố quốc tế. Murray ghét làm việc trong các tòa nhà bị coi làm một phần của Maginot Line, phải lo lắng xem thỉnh thoảng có vài người Iran, Palestine hay Libyy hay bất kỳ thằng khủng bố điên khùng nào đó cầm khẩu súng bắn rocket RPG-7 từ tòa nhà bên kia đường bắn vào văn phòng anh. Anh không sợ chết.Kể từ khi gia nhập FBI, Murray đã đặt mạng sống của mình trước mũi súng hơn một lần. Anh ghét sự bất công, hành động của bọn khủng bố là sự xúc phạm đến nghề nghiệp của anh, khi bọn chúng coi việc giết đồng loại như một trong số hình thức biểu đạt ý thức chính trị. Nhưng tất cả bọn chúng đều không điên, phải không? Các chuyên gia về hành vi nói rằng bọn chúng không hề điên. Bọn chúng là những kể lãng mạn – những kẻ tin tưởng mù quáng, những kẻ sẵn sàng dấn thân cho một lý tưởng và sẵn sàng phạm bất kỳ tội áo nào để đi xa hơn. Không hiểu đây là chủ nghĩ lãng mạn nào nữa
“Jimmy, còn nhớ quá khứ không? Khi cũng ta chỉ việc săn tìm mấy thằng cướp nhà băng, mấy thằng chỉ vì kiếm tiền nhanh?”
“tôi chưa bao giờ ở trong đội chống cướp nhà bằng. Tôi chủ yếu trong đội chống trộm, sau đó thì chuyển sang đội xử lý các vụ tội phạm giết người. Nhưng chủ nghĩa khủng bố khiến người ta hoài niệm về những ngày chỉ có mấy tên côn đồ thông thường. Tôi thậm chí còn nhớ chúng khá văn minh” Owens đổ rượu vang đầy ly của mình. Điều đau đầu đối với cảnh sát London hiện nay là việc tội phạm sử dụng vũ khí thường xuyên, điều này trước đây không phổ biến. Các tờ báo hàng ngày đưa tin về các cuộc tấn công khủng bố bằng súng máy và bom, do đó đã thúc đẩy việc sử dụng vũ khí. Mặc dù các công viên hoặc đường phố ở London an toàn hơn nhiều so với ở Mỹ, nhưng chúng không còn tốt như trước. Thời thế ở London cũng đang thay đổi. Owens thực sự không thích điều này chút nào
Điện thoại nổ chuông, viên thư ký của Murray vừa ra về, vì vậy viên đặc vụ nhấc máy
“Murray nghe. Hi, Bob, phải, anh ấy ở đây. Bob Highland gọi cho anh, Jimmy” Anh đưa điện thoại cho Owens
“Trung tá Owens nghe” viên sỹ quan vừa nhấp rượu vừa nghe điện thoại, đột nhiên anh đặt ly rượu xuống, vẫy tay ra hiệu Murray đưa giấy và bút “Vị trí chính xác? Anh có rồi hả- tốt, tuyệt vời, tôi sẽ đến ngay”
“Chuyện gì thế?” Murray hỏi nhanh
“chúng tôi vừa nhận được tin báo về tên chế tạo bom Dwyer. Nơi chế tạo bom là một căn hộ trên phố Tooley Street”
“Không phải là ngay bên kia song đối diện với Tháp đấy chứ?”
“Tiếc là đúng thế đấy. Tôi đi đây” Owens đứng dậy và lấy chiếc áo khoác
“Có phiền nếu tôi đi theo không?”
“Dan, anh phải nhớ…”
“Tránh xa không can thiệp” Murray đã đứng dậy, một tay vô thức kiểm tra lại hông trái nơi để khẩu súng. Murray không biết sao có thể thực thi nhiệm vụ cảnh sát mà không mang theo vũ khí. Cùng nhau họ rời văn phòng Murray, đi nhanh dọc hành lang và rẽ trái xuống thang máy. Hai phút sau họ dã xuống đến gara đậu xe của tầng hầm ĐSQ. Hai viên sỹ quan hộ tống Owens đã sẵn sàng trên xe và đi dọn đường phía trước, Owens chạy xe ra ngoài
Ngay khi ra phố Owens bật radio liên lạc và Murray ngồi ghế sau
“Ai đó đã ở đó theo dõi chứ?” Murray hỏi
“Có, Bob sẽ có một đội đến đó sau vài phút. Dwyer, lạy chúa! Miêu tả hoàn toàn phù hợp” Dù Owens không nói nhiều nhưng biểu cảm của anh cứ như đứa trẻ nhận được quà giáng sinh
“Ai đã mật báo?”
“Một người ẩn danh, giọng đàn ông, báo rằng nhìn thấy các dây điện và thứ gì đó được gói thành từng gói nhỏ khi nhìn qua cửa sổ”
“Tôi thích cái này. Kẻ nhìn trộm Tom đã báo cảnh sát- có lẽ sợ vợ ông ta biết hành vi nhìn trộm của mình. Chà, reo nhân nào gặt quả đó ” Murray cười toe toét. Anh cũng có kinh nghiệm giải quyết tội phạm kiểu này trong quá khứ.
Giao thông buổi tối đông đúc đến nối ngay cả tiếng còi báo hiệu của cảnh sát cũng không mấy tác dụng. Chỉ cách ĐSQ 5 dặm nhưng họ phải mất 20 phút mới đến Phố Tooley. Trong suốt thời gian này, Owens vẫn giữ liên lạc radio với người của mình. Những ngón tay anh gõ vào tay vịn bằng da mềm bên cửa xe khi người của anh báo đã đến ngôi nhà tình nghi. Cuối cùng, xe băng qua Cầu Tháp, quẹo phải, dừng lại bên vỉa hè nơi đã có 2 xe cảnh sát đậu dọc trước đó
Đây là một chung cư cũ có ba tầng, tường gạch nâu sẫm bên ngoài đã ố vàng, là nơi sinh sống của tầng lớp lao động. Bên cạnh là một quán rượu, và một số khách hàng chen chúc nhau ở cửa với những ly rượu để theo dõi cảnh sát ra vào. Nhiều người hơn đứng trên vỉa hè bên kia đường, nhìn lên. Ngay khi chiếc xe dừng lại, Owens nhảy xuống và đi thẳng ra hành lang, nơi một thám tử cảnh sát mặc thường phục đang đợi anh.
“Tất cả đều trong tầm kiểm soát, sir. Kẻ tình nghi đã bị bắt, tầng trên cùng, phía sau” Viên trung tá gật đầu, leo lên cầu thang cùng với Murray bám đuôi. Một thám tử khác gặp họ ở cầu thang trên tầng. Owens bước tiếp 30 feet trên sàn, mỉm cười hài lòng với cách xử lý của nhân viên
“Tất cả xong rồi, sir” Highland nói “Nghi phạm đang ở đây”
Maureen Dwyer trần truồng nằm trên sàn, xung quanh là vũng nước và một vài dấu chân ươt kéo dài từ phòng tắm đến nơi cô ta nằm
“cô ta đang tắm” Highland giải thích “cô ta để khẩu súng ngắn trên kệ bếp. Không vấn đề gì xảy ra”
“Có nữ thám tử nào đang đến không?”
“Có, sir, tôi ngạc nhiên là cô ấy vẫn chưa đến”
“Giao thông tệ lắm” Owens nói “Có dấu vết của đồng bọn không?”
“Không sir, không có” Highland trả lời “Chỉ có cô ta”
Chỉ có một tủ quần áo trong căn hộ tồi tàn này và ngăn kéo dưới cùng đã được kéo ra để trên sàn. Bên trong là một số thứ trông như thuốc nổ dẻo, kíp nổ và bộ hẹn giờ. Một thám đang đang viết phân loại từng thứ trong khi một người khác đang bận rộn chụp ảnh toàn bộ căn phòng bằng chiếc Nikon. Người thứ ba dang mở một tú đựng bằng chứng. Mọi thứ trong căn phòng này sẽ được đặt trong những những túi nhựa dán nhãn. Những thứ này sẽ có ích trong phiên tòa sau này. Tất cả mọi người đều cười hài lòng -trừ Maureen Dwyer vói khuôn mặt áp xuống sàn. Hai thám tử đứng ngay cạnh cô ta, tay cầm súng lục nhìn cô gái trần truồng không chút thương cảm
Murray đứng ở cửa không đi vào để tránh cản trở công việc, trong khi mắt vẫn quan sát cách các cấp dưới của Owens xử lý hiện trường. Không gì có thể chê trách. Nghi phạm bị bắt, căn phòng bị khám xét và giờ đang thu thập bằng chứng, mọi thứ chuẩn chỉnh như sách. Anh để ý thấy là nghi phạm đã được giữ nguyên tại chỗ. Một sỹ quan nữ đến hiện trường để kiểm tra xem nghi phạm có “dấu” gì đó nguy hiểm trong người không. Việc kiểm tra này đúng là hơi khó cho Quý cô Dwyer, nhưng Murray không nghĩ thẩm phán sẽ phản đối. Maureen Dwyer là một người chế bom nổi tiếng với ít nhất 3 năm kinh nghiệm. Cách đây 9 tháng, cô ta đã được phát hiện rời một quán rượu ở Belfast, vài phút sau thì quán đó nổ tung khiến 4 người chết và 3 người bị thương. Không, sẽ chẳng có mấy sự thương cảm dành cho Quý cô Dwyer đầu. Vài phút sau, một thám tử kéo chiếc ga trải giường đến đắp lên người cô ta, che cơ thể từ đầu gối đến vai. Trong suốt quá trình, nghi phạm không được di chuyển. Cô ta có thở dốc nhưng tuyệt không phát ra âm thanh nào
“Thú vị thật” Một người nói. Anh ta lôi ra một cái vali bên dưới giường. Sau khi kiểm tra đó không phải là caí bẫy, anh ta mở nó ra, tìm thấy một hộp trang điểm hoàn chỉnh cùng 4 bộ tóc giả
“Chúa ơi, tôi có thể sử dụng một trong những thứ này đấy” viên nữ thám tử nói, lướt qua Murray và tiến về phía Owens “Tôi đến nhanh nhất có thể rồi, trung tá”
“Tiếp tục đi” Owens mỉm cười. Anh đang rất vui nên không giận vì những chi tiết nhỏ nhặt
“Cô hãy mở rộng chân ra, cô bạn. Cô biết quy tắc kiểm tra rồi” Nữ thám tử đeo găng tay cao su và băt đầu công việc. Murray không nhìn. Những cảnh kiểm tra này thường khiến anh buồn nôn. Vài giây sau, tiếng xe găng tay cao su vang lên. Một thám tử mang cho Dwyer bộ quần áo mặc vào. Murray quan sát nghi phạm tự mặc quần áo, dáng vẻ thờ ơ giống như chỉ có một mình cô ta trong phòng- không, anh nghĩ, nếu cô ta là người duy nhất thì cô ta phải thể hiện nhiều cảm xúc hơn. Ngay khi cô ta mặc quần áo xong thì một sỹ quan cảnh sát đến còng tay và tuyên bố quyền của cô ta., nó không khác với cách cảnh sát Mỹ vẫn làm. Dwyer yên lặng nhìn những cảnh sát này, gương mặt không biểu cảm, thậm chí cả sự tức giận, lặng lẽ đi theo viên cảnh sát mà không nói một lời
Thật là vẻ đẹp băng giá, Murray tự nhủ. Dù tóc còn ướt, không trang điểm nhưng trông cô ta khá đẹp. Làn da trắng đẹp, có thảm đi 8 hay 10 pounds nữa đúng chuẩn người mẫu, nhưng nếu mặc trang phục phù hợp thì không thể hiện ra khuyết điểm chút nào (anh này đúng ăn mặn). Nếu bạn gặp cô nàng qua đường chắc chắn sẽ phải ngoái lại, hoặc nếu gặp cô ta ngồi trong quán bar thì chắc chắn sẽ mua cho cô ta một ly và không bao giờ nghi ngờ trong túi xách cô ta đang mang 3 pound thuốc nổ mạnh. Cảm ơn chúa là chúng con không gặp mấy chuyện này ở Hoa Kỳ….Anh tự hỏi nếu gặp mối đe dọa tương tự thì không biết FBI xử lý thế nào. Dù FBI có nhiều nguồn lực, các bác sỹ pháp y và nhà tội phạm học cấp cao nhưng vẫn không dễ dàng đối phó với các âm mưu khủng bố (anh này đúng tiên tri nhờ). Đối với bất kỳ lực lượng cảnh sát nào, tên trò chơi luôn là đợi bọn xấu phạm lỗi, chờ thời cơ. Nhưng vấn đề là những kẻ khủng bố lại luôn không ngừng học hỏi từ những sai lầm, thất bại của bọn chúng và ngày càng trở nên thông minh hơn. Nó giống như bất kỳ trò chơi đối kháng nào. Hai bên đối thủ ngày càng tinh vi. Nhưng bọn tội phạm luôn ở thế chủ động và cảnh sát ở bên bắt bóng, bảo vệ.
“Chà, Dan, có nhận xét nào không? Hành động của chúng tôi ngày hôm nay có đáp ứng tiêu chuẩn của FBI không?” Owens hỏi với thái độ hơi tự mãn
“Đừng nói với tôi về mấy cái tiêu chuẩn tào lao đó, Jimmy!” Murray cười. Mọi thứ vật chứng đều đã được phân loại xong. Các thám tử giờ đã hoàn toàn tin là đã thu thập được bằng chứng vật lý cho một vụ án hình sự vững chắc “Tất cả đều thực hiện khá tốt, nhưng tôi phải nói rằng anh cực kỳ may mắn khi không phải va vào bộ quy tắc về khám xét bất hợp pháp và bắt giữ trái phép ở Hoa Kỳ” Đấy là còn chưa kể đến vài thẩm phán của chúng tôi nữa đấy
“Xong rồi” sỹ quan chụp ảnh nói
“Tuyệt vời” trung sỹ Bob Highland phụ trách hiện trường, trả lời
“Sao anh đến đây nhanh thế Bob?” Murray muốn biết “Anh đến đây bằng tàu điện ngầm hay gì?”
“Sao tôi không nghĩ đến cách đó nhỉ” Highland cười “Có lẽ là chúng tôi đã chọn đúng tuyến đường. Chúng tôi đến đây trong khoảng 11 phút. Nhưng các anh cũng đâu có chậm bao nhiêu đâu. Chúng tôi đạp cánh cửa và bắt Dwyer trong có 5 giây. Thật không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng thế- tất cả phụ thuộc vào thông tin chính xác anh cần thôi”
“Tôi có thể vào bây giờ không?”
“Chắc chắn rồi” Owens vẫy tay ra hiệu cho anh vào căn hộ
Murray tiến ngay đến ngăn kéo đang mở với các thiết bị nổ. Viên đặc vụ FBI cũng là chuyên gia về thiết bị nổ. Anh và Owens cùng nhau ngồi xổm xuống
“Nó trông giống như đồ của Séc” Murray thì thầm
“Đúng vậy” Một thám tử khác nói “Nó do một nhà máy ở Skoda sản xuất, anh có thể đọc nó trên bao bì. Nhưng kịp nổ là của Mỹ, nhà máy Pyronetics (thuốc súng) của California, kíp nổ điện tử model 31” Anh lấy một quả - trong túi nhựa- đưa cho Murray
“Khốn khiếp. Chúng xuất hiện khắp nơi thế này- có một chuyến hàng này được chuyển đến Venezuela để mở mỏ dầu và đã bị cướp vào 1.5 năm trước ngoài vịnh Caracas” Murray giải thích. Anh nhặt một chiếc kíp nổ điện tử nhỏ màu đen này lên và xem xét kỹ hơn. "Những người thợ khai thác dầu mỏ đặc biệt ưa chuộng loại kíp nổ điện tử này. Nó an toàn, đáng tin cậy, dễ sử dụng và chất lượng gần như loại kíp nổ của quân đội, đây là mức cao nhất hiện nay”.
“Nó còn xuất hiện ở đâu nữa?” Owens hỏi
“Chúng tôi chắc nó đã xuất hiện 3 hoặc 4 lần. Vấn đề là nó quá nhỏ đến mức mà gần như không thể nhận diện được sau mỗi vụ nổ. Một vụ là ở ngân hàng tại Puerto Rico, một trạm cảnh sát ở Peru- tất cả đều là lý do chính trị. Còn một vụ nữa- có lẽ là hai- đều liên quan đến ma túy. Cho đến giờ chúng đều xuất hiện ở bờ bên kia Đại Tây Dương. Theo như tôi biết thì đây là lần đầu tiên chúng xuất hiện ở đây. Mấy kíp nổ này đều có số lot. Nếu anh muốn kiểm tra, đối chiếu với lô bị đánh cướp, tôi có thể gửi fax đâm nay và anh sẽ có câu trả lời trong vòng 1 giờ”
“Cảm ơn Dan”
Murray đếm dược 5 gói thuốc nổ 1 kg/ói. Bom dẻo sản xuất tại Séc có chất lượng tốt nổi tiếng, có sức nổ ngang với bom do Du Pont sản xuất cho quân đội Hoa Kỳ. Nếu đặt nó vào đúng điểm thì một gói thuốc nổ này có thể đánh sập một tòa nhà. Với việc bổ xung bộ đếm thời gian của Pyronetics, quý cô Dwyer có thể đặt năm gói bom này ở 5 nơi khác nhau và chúng có thể phát nổ theo ý muốn – chậm nhất sau một tháng- và khi đó thì quý cô đã cách xa đây cả nghìn dặm
“Các quý ông, các anh đã cứu được rất nhiều mạng sống đêm nay, làm tốt lắm” Murray ngẩng đầu lên. Căn hộ này chỉ có một cửa sổ mở ra phía sau. Lớp bên trong cửa sổ cũng được trang bị cửa chớp bằng nhựa, lúc này cửa chớp đóng lại, bên trong cửa chớp còn có hai tấm rèm cũ giá rẻ. Murray tự nghĩ, thuê một căn phòng như vậy tốn bao nhiêu tiền, chắc là không nhiều. Với rất nhiều người chen chúc bên trong, nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng, và không khí có vẻ âm u “Có ai ngại nếu tôi mở cửa thông gió chút không?”
“Ý kiến hay đó Dan” Owens trả lời
“Để tôi làm cho, sir” một thám tử đeo găng tay kéo rèm lên và mở cửa sổ. Mọi thứ trong phòng đều được phủ một lớp lấy dấu vân tay, nhưng mở cửa sổ cũng không ảnh hưởng mấy.Một luồng không khí trong lành ập đến
“tốt hơn nhiều rồi” viên đặc vụ FBI hít một hơi thật sâu, ngay cả khi không khí có lẫn mùi dầu diesel từ sống Thames, anh cũng không bận tâm….
Có gì đó đang sai lầm ở đây. Murray ngồi thừ ra, Có gì đó không đúng, nhưng là gì?
2Murray nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên trái là một – có lẽ là một nhà kho, một bức tường cao tương đương tòa nhà 4 tầng. Từ nhà kho nhìn sang bên phải, đó là Tháp London ở phía bên kia Sông Thames. Không có thêm tòa nhà nào khác. Anh quay đầu lại nhìn Owens cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Viên chỉ huy C-13 quay đầu nhìn Murray có vẻ bối rối “Vâng?” Owens nói
“Gã cung cấp thông tin nói gì chính xác trên điện thoại?” Murray thì thầm
Owens gật đầu “Chính xác. Trung sỹ Highland?”
“Vâng, chỉ huy?”
“Giọng người báo qua điện thoại, chính xác thì nói gì và giọng nghe thế nào?” Owens tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ
“Giọng nói….âm điệu miền trung, tôi nghĩ thế. Đó là giọng của một người đàn ông. Ông ta nói rằng khi nhìn ra ngoài cửa sổ có nhìn thấy chất nổ và dây dẫn. Tất nhiên là chúng ta đã ghi âm”
Murray vươn đầu ra, chạm vào tấm kính cửa sổ hướng ra ngoài, hai tay bám đầu bụi “Đây chắc chắn không phải cửa sổ mà người ta gọi báo” Anh nghiên người ra ngoài cửa sổ,không có lối thoát hiểm khi hỏa hoạn
“Có thể ai đó ở trên nóc nhà kho bên cạnh đã nhìn thấy điều đó- không thể” Owens nói ngay lập tức “Góc nhìn không đúng, trừ khi cô ta đặt bom xuống sàn nhà cạnh cửa sổ. Cái này lạ quá”
“Bị đột nhập? Có thể có ai đó đột nhập vào đây, nhìn thấy mấy thứ này và quyết định làm một công dân tốt, gọi cảnh sát?” Murray hỏi “Nhưng điều này khó xảy ra lắm”
Owens nhún vai “Không rõ lắm, có thể là một gã bạn trai và cô ta bỏ rơi- tôi nghĩ hiện tại chúng ta có thể hài lòng với thu hoạch hôm nay, Dan. 5 quả bom ở đây hôm nay sẽ không bao giờ hại người được nữa. Hay để lại hiện trường cho mọi người và gửi fax đến Washington đi. Trung sỹ Highland, các quý ông, hôm nay làm tốt lắm! Xin chúc mừng các bạn vì đã làm rất tốt nhiệm vụ hôm nay nhé. Tiếp tục nhé”
Owens và Murray lặng lẽ rời khỏi căn hộ. Bên ngoài tòa nhà, họ thấy một nhóm nhỏ hiếu kỳ đang bị chặn lại bởi khoảng 10 cảnh sát mặc sắc phục.Đám phóng viên tin tức cũng đến với ánh đèn chớp sáng trưng, chuẩn bị đưa tin. Khung cảnh ồn ào ngăn cản họ không thể nhìn về phía bên kia đường, nơi đó có 3 quán bar nhỏ, tại một trong số quán đó có một người đàn ông dáng vẻ hiền lành đang cầm ly bia trong tay. Hắn không biểu lộ cảm xúc gì, không tò mò, trông chỉ như một người qua đường, nhưng hắn âm thầm ghi nhớ khuôn mặt của từng người. Tên hắn là Dennis Cooley.
Murray và Owens lái xe quay trở lại trụ sở cảnh sát Scotland Yard, nơi viên đặc vụ FBI gửi fax cho Washington. Họ không hề bàn luận về điều bất thường mà vụ án mà họ tình cờ phát hiện ra, và Murray để mặc Owens làm việc của mình. C-12 (cục chống khủng bố) lần này đã phá được một vụ đánh bom chưa xảy ra- và làm theo cách tốt nhất, mà không xảy ra bất kỳ thương vong nào. Điều này có nghĩa là Owens và người của mình sẽ phải mất cả đêm không ngủ để hoàn thiện các thủ tục giấy tờ và chuẩn bị báo cáo cho Bộ Nội Vụ và họp báo tại Fleet Street, nhưng họ vẫn vui vẻ thực hiện.
3Ngày đầu tiên Ryan trở lại làm việc dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến. Sự vắng mặt dài ngày của anh buộc Kho Lịch Sử phải phân công lại các lớp học do anh phụ trách và cũng may là sắp đến kỳ nghỉ Giáng sinh và gần như mọi người đều trông mong được về nhà nghỉ lễ nên giờ học không còn căng thẳng như hàng ngày, ngay cả sinh viên dự bị cũng thoát khỏi dự quấy rối của các khóa trên sau chiến thắng đội bóng bầu dục bên quân đội. Đối với Ryan, công việc ngày đầu tiên trở lại trường chủ yếu là sắp xếp mảng thư từ và các công văn, điều này không quá mệt mỏi. Anh đến văn phòng lúc 7h30 sáng, bận đến 16h45 mới cơ bản hoàn thành mọi công việc. Ryan xem một loạt đề thi cuối học kỳ, vừa định cất đi, chợt ngửi thấy mùi xì gà nồng nặc, nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
“Cậu thích kỳ nghỉ chứ, cậu bé?” Thiếu tá Robert Jefferson Jacksong đang tựa người vào cửa
“Có có vài khoảnh khắc thú vị, Robby.Nhưng mặt trời lên – hoặc xuống – mà chả nhẽ chưa căng buồm? (Ý anh chàng là đã đến lúc đi làm rồi)”
“Thẳng thắn quá” Jackson đặt chiếc mũi lưỡi chai màu trắng của mình lên tủ hồ sơ của Ryan, ngồi xuống chiếc ghế da đối diện
Ryan đóng file đề kiểm tra vào và cất nó vào trong ngăn bàn. Anh có đặt một chiếc tủ lạnh nhỏ trong văn phòng, khiến những ai đến chơi cũng cảm thấy như ở nhà. Jack mở tủ lạnh lấy ra một chai 7-up loại 2 lít và 2 chai bia gừng khô Canada rỗng, rồi anh lấy ra một chai rượu whiskey Ireland từ tù bàn. Robby lấy hai chiếc cốc trên bàn cạnh cửa và đưa cho Jack, anh nhận lấy và pha hai thức uống thành một màu bia gừng. Học viện Hải quân có quy định không được phép mang đồ uống có cồn vào văn phòng, quy định này khiến Ryan cảm thấy kỳ lạ, nhưng uống "bia rượu gừng" chắc không có vấn đề gì. Bên cạnh đó, câu lạc bộ sĩ quan và giảng viên nằm ngay cạnh văn phòng. Ngay cả khi ngửi thấy mùi rượu, người ta không nhất thiết nghĩ rằng nó đến từ văn phòng của Jack. Jack đưa cho Robbie một ly đồ uống đã điều chỉnh, và giữ một ly cho riêng mình
“chào mừng về nhà, anh bạn” Robby nâng chai
“Mừng đã quay về” Hai người chạm chai vào nhau
“Tôi rất vui vì cậu quay về an toàn, Jack, Cậu khiến bọn tôi lo lắng quá. Cái tay thế nào?” Jackson chỉ ngón trỏ của tay đang cầm chai chỉ vào vai Ryan
“Đỡ hơn nhiều rồi. Anh không thấy tôi xấu hổ thế nào với cái tay bó bột này đâu. Họ đã lấy ra lớp thạch cao này ở bệnh viện Hopkins hôm thứ 6 tuần trước. Dù sao thì tôi đã học được một điều, đó là lái xe như bay băng qua Annapolis bằng một tay cũng thành thạo như hai tay luôn”
“cậu chắc chắn làm được” Robby toe toét “Mẹ kiếp, cậu không điên đấy chứ”
Ryan gật đầu thừa nhận. Anh gặp Jackson tại một bữa tiệc trà vào tháng 3 năm ngoái. Robby khi đó là một phi công xuất sắc của hải quân, đang làm công việc howngs dẫn bay tại Trung Tâm Thử Nghiệm Bay Hải Quân bên Sông Patuxent, Maryland. Trong một buổi sáng đẹp trai, khi đang bay huấn luyện thì bị trục trặc, rơ le bị lỗi làm anh bay ra khỏi máy bay huấn luyện phản lực Buckeye, anh không may bị gãy chân và phải nghỉ bay trong 6 tháng. Hải quân đã cử anh Robby đến Học viện Hải quân Annapolis với tư cách là người hướng dẫn tạm thời, vì vậy anh đến khoa kỹ thuật của trường. Jackson cho rằng việc dạy học như một việc kéo mái chèo trên chiếc thuyền trong nhà hát
Jackson thấp hơn Ryan một chút, nước da sẫm hơn, là con thứ tư của mục sư nhà thờ Baptist ở miền nam Alabama. Trong lần gặp nhau đầu tiên, chân Jackson vẫn còn đang bó bột và đã hỏi Ryan là liệu có muốn thử sức với môn kiếm đạo Kendo không? Ryan chưa bao giờ chơi môn thể thao Nhật Bản vốn sử dụng kiếm tre thay cho kiếm samura nên không nguy hiểm tính mạng này, nhưng anh đã từng luyện tập với gậy pugil sticks (1 gậy đệm để huấn luyện trong quân sự, huấn luyện súng trường và lưỡi lê khi chiến đấu) khi còn trong Thủy quân lục chiến và nghĩ rằng kiếm đạo cũng không khác nhau nhiều lắm, vì vậy anh chấp nhận lời mời, nghĩ rằng sải tay dài của mình sẽ là lợi thế quyết định, đặc biệt khi mà Jackson vẫn còn bó bột ở chân nên chắc chẳng bao giờ thua đâu.Nhưng không ngờ Jackson lại nhờ một người an hem trong quân đội dạy dỗ bài bản và chăm chỉ luyện tập. Thực tế trận đấu, Ryan nhận ra động tác của Jackson nhanh như chớp và có bản năng giết người của một con rắn chuông. Khi những vết bầm tím trên cơ thể anh phai dần thì hai người đã trở thành bạn bè thân thiết
Ryan dạy anh chàng phi công cách pha rượu whiskey Ireland có hương vị khói và hai người bọn họ có thói quen uống rượu và tán gẫu ở văn phòng vào buổi chiều
“Có tin tức gì hay trong trường không?” Ryan hỏi
“Thì vẫn dạy mấy cô mấy cậu thôi” Jackson thoải mái
“Và anh bắt đầu thích dạy học rồi hả?”
“Không chính xác. Chân tôi đã bắt lành trở lại và tôi dành mấy ngày cuối tuần xuống Pax River để chứng minh là biết cách bay. Cậu biết đấy, cậu khiến tất cả bọn tôi bị sốc”
“Khi tôi bị bắn á?”
“Phải, tôi đang ở trong văn phòng hiệu trưởng thì cuộc gọi tới. Điện thoại có để chế độ loa, khi hiệu trưởng trả lời tay FBI đó, hắn hỏi liệu chúng ta có một giáo viên điên rồ điên rồ đến London chơi trò cảnh sát bắt cướp không. Tôi nói, có, tôi biết có một gã, nhưng họ muốn ai đó bên Khoa Lịch Sử xác nhận thông tin của tôi-chủ yếu họ muốn tên đại lý du lịch của cậu. Thật không may, mọi người đều ra ngoài ăn trưa và tôi phải đi tìm Giáo sư Billings dưới CLB sỹ quan O-Club và hiệu trưởng cũng chạy khắp nơi cả ngày hôm đó vì chuyện của cậu. Cậu suýt thì phá hủy buổi chơi golf cuối cùng của boss với thống đốc đấy”
“mẹ nó cũng gần như phá hủy cả ngày của tôi luôn”
“Tình hình ngày hôm đó đúng như trong báo viết à?”
“Cũng không khác mấy. Báo chí Anh tường thuật khá chi tiết”
Jackson gật đầu, quẹt tàn thuốc vào khay của Ryan “Cậu rất may mắn vì đã không về nhà trong hộp 6 tấm đấy, chàng trai”
“Đừng có bắt đầu nữa Robby. Nếu có thêm một gã nào nói tôi là một anh hùng thì tôi tẩn luôn….”
“Anh hùng á? Trời ơi không, Nếu tổ tiên các cậu đều là những người da trắng ngu ngốc như các cậu thì tổ tiên của tôi mới là bọn buôn người nô lệ” viên phi công dứt khoát lắc đầu “Không ai từng nói với cậu là kiểu đánh trực diện này rất nguy hiểm à?”
“Nếu anh ở đó thì tôi cá anh cũng hành đông như thế….”
“Không bao giờ! Chúa toàn năng, làm thì có ai ngốc hơn lính thủy quân lục chiến? Loại đấu tay đôi, chúa ơi, máu cậu nhuộm đỏ cả quần áo, chảy cả xuống giày. Không đời nào, chàng trai. Nếu tôi muốn làm thì tôi sẽ làm với súng đại bác và tên lửa….cậu biết đấy, đối phó theo cách văn minh!” Jackson toe toét “Một cách an toàn và đáng tin cậy”
“thế không giống anh lái máy bay mà nó quyết định nổ tung không báo trước à?” Ryan chế giễu
“Đúng là tôi có gãy một chân, nhưng một khi ngồi vào ghế lái chiếc tomcat thì tôi di chuyển với tốc độ 600 hải lý/giờ, ai đó muốn bắn đạn vào tôi, có thể, nhưng hắn sẽ di chuyển với tốc độ hơn thế”
Ryan lắc dầu. Anh đang phải nghe một bài học về an toàn từ một giảng viên làm công việc nguy hiểm nhất – phi công thử nghiệm trên máy bay thử nghiệm
“Cathy và Sally thế nào?” Robby hỏi, nghiêm túc hơn “hôm chủ nhật tôi còn định đón mọi người ở sân bay nhưng rồi nhận được thông báo khẩn cấp phải đến Philadelphia”
“Đúng là xảy ra chuyện này khó cho hai mẹ con thật nhưng hai người đều ổn cả”
“Jack, cậu còn có một gia đình phải lo” Jackson trách móc “Lần đới để chuyện cứu hộ đó cho đội chuyên nghiệp”
Jack biết, điều thú vị về Robby là tính thận trọng. Là một phi công chiến đấu, anh không quan tâm nhiều đến sự an toàn của mình, nhưng không bao giờ chấp nhận những rủi ro không cần thiết. Anh cũng hiểu rằng nhiều phi công hải quân thích mạo hiểm, kết quả là nhiều người trong số họ đã mất mạng. Là một phi công hải quân, ai mà không trải qua việc mất đi đồng đội? Có lẽ vì cảm giác này, Robbie đã rất thận trọng. Jack cảm thấy, mặc dù Robby có một nghề nguy hiểm nhưng anh ấy rất giống một số tay cờ bạc thành công. Bất kể làm gì, anh ấy sẽ luôn suy nghĩ chín chắn.
“Chuyện qua rồi, Rob. Nó đã qua và lần tới tôi sẽ không làm thế nữa”
“Tôi tin cậu, nếu không thì còn biết uống với ai? Vậy cậu dạo quanh nước Anh thấy thế nào?”
“Tôi có được nhìn ngắm gì nhiều đâu, nhưng Cathy có thời gian rất tuyệt và mọi người chăm sóc họ rất tốt. Tôi nghĩ họ đã được thăm quan mọi lâu đài trong vương quốc- cộng với việc kết thêm nhiều bạn mới”
“Hẳn là rất tuyệt” Robby cười. Viên phi công véo điếu xì gà, loại rẻ tiền và có mùi hôi. Jack phát hiện ra anh ngậm điếu xì gà chỉ vì nó là một phần hình ảnh của phi công máy bay chiến đấu “Không khó hiểu vì sao người Anh thích cậu như vậy”
“Họ cũng thích Sally lắm, họ còn dạy con bé cưỡi ngựa” Jack cay đắng thêm vào
“Ồ, thật sao? Thế nào?”
“Anh thích họ” Ryan buộc tội, Jackson mỉm cười “Phải, tôi đoán tôi mà ở đó thì cũng thích họ thôi. Hoàng tử từng lại máy bay chiến đấu Phantoms, vì vậy chắc hẳn là một gã không tồi, còn Công tước nghe nói cũng từng lái máy bay. Tôi nghe nói cậu đi Concorde về nhà, cảm giác sao?”
“Tôi đang định hỏi anh vì điều đó. Sao nó lại ồn như thế? Ý tôi là, nếu anh đang bay với vận tốc mach-2 thì sao không bỏ lại tiếng ồn phía sau?”
Jackson lắc đầu buồn bã “Máy bay làm bằng chất liệu gì?”
“Tôi đoán là nhôm”
“Cậu nghĩ âm thanh truyền trong kim loại nhanh hơn hay không khí nhanh hơn?” Jackson hỏi
“Ồ, âm thanh truyền qua thân của máy bay”
“Đúng vậy, tiếng ồn của động cơ, tiếng ồn của bơm nhiên nhiều và nhiều tiếng ồn khác nữa”
“OK đã hiểu”
“Cậu không thích bay, phải không?” Robby cảm thấy khó hiểu trước thái độ của bạn mình đối việc bay
“Sao mọi người cứ đổ lỗi cho tôi về chuyện này thế?” Ryan ngửa lên trần nhà than thở
“Vì nó rất buồn cười, Jack. cậu có lẽ là người cuối cùng trên thế giới này sợ bay”
“Hey, Rob, tôi đã làm được, okay? Tôi đã lên máy bay, thắt dây an toàn và trở về an toàn”
“Tôi biết, tôi xin lỗi” Jackson dịu giọng “chỉ là mỗi khi đề cập đến chuyện này thì cậu rất nhạy cảm- ý tôi là, bạn bè để làm gì chứ? Cậu đã làm rất tốt, Jack. Chúng tôi rất tự hào về cậu, nhưng lạy chúa, phải cẩn thận chăm sóc bản thân, ok? Mấy loại anh hùng này vẫn có thể bị người ta giết đấy”
“Tôi nghe lời anh”
“Cathy có thai thực à?” Robby hỏi
“Ừ, bác sỹ đã xác nhận trong hôm họ tháo bột cho tôi”.
“Vậy phải ăn mừng rồi! Tôi sẽ gọi một…ly nữa” Robby cầm chai cạn sạch và jack thêm rượu vào “Có vẻ chai sắp hết rồi”
“Lần tới đến lượt tôi mua hả?”
“Lâu quá rồi, tôi không nhớ” Robby công nhận “chỉ cần theo ý cậu là được”
“Vậy họ sẽ điều chuyển anh quay lại lái máy bay?”
“Thứ hai tới họ sẽ để tôi quay lại lái chiếc tomcat” Jackson trả lời “Và mùa hè tới thì thì có thể quay trở lại toàn phần”
“Anh nhận được lệnh rồi à?”
“Phải, cậu đang được nhìn vào tương lai XO của VF-41 đấy” Robby giơ cốc lên. Ryan hiểu đó là viết tắt của Phi Đội Phó (executive officer) của Phi đội bay 41 thuộc hải quân
“Tuyệt quá, Rob”
“Phải, không tồi, coi như tôi phải bay đủ trong 7 tháng tháng vừa qua”
“Sẽ quay lại hàng không mẫu hạm chứ?”
“Không, chúng tôi sẽ đến căn cứ không quân gần bờ biển trước, ở Trạm hàng không hải quân Oceana, Virginia. Phi đội hiện đang phục vụ trên tàu Nimitz. Khi tàu quay trở lại để tái trang bị, phi đội sẽ ở bãi biển đó để huấn luyện nghiệp vụ bay. Rồi có lẽ chúng tôi sẽ phục vụ trên tàu Kennedy. Họ đang cải tổ lại các nhiệm vụ của phi đội. Jack, thật tuyệt vời khi được bay lại. Tôi đã ở đây quá lâu”
“Chúng tôi sẽ nhớ anh và Sissy”
“Hey, chúng tôi phải đến mùa hè mới rời đi mà- họ sẽ để để tôi hoàn thành năm học- và Bờ biển Virginia cũng không xa đây. Hãy đến thăm tụi tôi bất kỳ lúc nào nên không phải khóc vì nhớ thương đâu. Cậu có thể lái xe đến đó mà không phải bay, Jack” Jackson nói
“Ừ, anh phải đợi cho đến khi con của tụi tôi chào đời thì mới đi được”
“tốt” Jackson uống hết ly
“Anh và Sissy dự định đến đâu đón giáng sinh chưa?”
“Vẫn chưa, tôi không thể đi đâu, thực sự, hầu hết thời gian tôi phải đến trung tâm thử nghiệm bay ở Pax”
“Ok, vậy hãy qua chỗ chúng tôi ăn tối đi…”
“Gia đình Cahy không….”
“Không” Ryan trở lời trong khi thu dọn đồ đạc. Robby lắc đầu
“Đúng là không thể hiểu nổi một số người” viên phi công nhận xét
“Chà, anh biết là mọi người đều có suy nghĩ khác nhau mà. Tôi không còn trong điện tôn thờ Thánh Dollar nữa”
“Nhưng cậu đã làm việc trong sàn giao dịch và thu được một đống tiền”
Jack cười toe toét “Vâng, anh có thể đúng”
“Nhắc tôi mới nhớ, có một công ty nhỏ ở ngoại ô Boston có thể thu được một đống tiền đấy”
“Ồ” Jack vểnh tai lên nghe
“Tôi nhớ nó tên là Holoware Ltd. Họ bắt đầu phát triển một phần mềm mới cho các máy bay chiến đấu- thật sự tốt, tiết kiệm được 1/3 thời gian xử lý máy tính hiện nay, khi thực hiện nhiệm vụ đánh chặn đường không như phép thuật ấy. Trung tâm thử nghiệm bay ở Pax đang cài đặt thử nghiệm trên máy và bên hải quân dự kiện sẽ mua nó sớm thôi”
“Ai mà biết?”
Jackson cười lớn khi đứng dậy lấy đồ của mình “Bản thân công ty đó vẫn chưa biết về vụ mua bán này. Đại tá Stevens, giám đốc trung tâm huấn luyện Pax vừa nghe một gã bên Topgun nói, lúc đó Bill May đang ở bên cạnh – trước đây tôi thường bay với Bill- lúc đó Bill đã chạy thử thứ này một tháng trước. Anh ấy thích nó đến nỗi gần như đề nghị mấy thằng nhóc bên Lầu Năm Góc cắt ngân sách của mấy thứ vớ vẩn và mua ngay nó. Đề nghị vẫn bị treo, nhưng NCNO-Air vẫn còn đó và họ nói rằng Tướng Rendall rất thích nó. Chỉ khoảng hơn 30 ngày nữa là công ty nhỏ đó sẽ nhận được quà giáng sinh. Hơi muộn một chút” Robby nói “nhưng nó vẫn là một cổ phiếu tiềm năng, Tôi đã xem báo sáng nay và chắc chắn cổ phiếu công ty vẫn niêm yết trên sàn chứng khoán. Cậu có thể kiểm tra nếu quan tâm”
“Còn anh thì sao?”
Viên phi công lắc đầu “Tôi không chơi chứng khoán, nhưng cậu vẫn giữ một chân ở đó, phải không?”
“Một ít, mà thông tin này có được coi là tuyệt mật gì không?”
“theo tôi biết thì không. Phần bảo mật là phần mềm viết như thế nào và họ phải có một hệ thống bảo mật cực tốt về chuyện đó rồi…không ai hiểu được. Có lẽ thuyển trưởng Tyler có thể biết, chứ tôi thì chắc không bao giờ. Bạn phải là một chuyên gia viết dưới dạng mã 1 với 0. Phi công đâu có nghĩ đến nhị phân (digital), chúng tôi tấn công một chiều (analog)” Jackson toe toét “Tôi phải đi rồi. Sissy có buổi biểu diễn tối nay”
“Chúc ngủ ngon, Rob”
“đi chậm thôi nhé Jack” Robby đóng cửa. Jack quay trở lại ghế ngồi một lúc. Anh tự mỉm cười, rồi đứng dậy và cất tài liệu vào trong cặp
“Được rồi” anh tự nhủ “Chỉ để cho ông ấy thấy là mình vẫn còn biết kiếm tiền” Ryan lấy áo khoác và rời khỏi tòa nhà, đi bộ qua Đài tưởng niệm của trường. Xe anh đậu ở đường Decatur Road, Jack đang lái chiếc Con thỏ hiệu VW có 5 năm tuổi. Loại xe này đặc biệt thích hợp với những con đường nhỏ hẹp của Annapolis, anh không thích lắm con Porsche mà vợ anh hay lái đi làm ở bệnh viên tại Baltimore. Anh từng nói với Cathy hàng ngàn lần rằng thật ngốc khi 2 người có đến 3 chiếc xe: xe VW cho anh, Porsche 911 cho cô ấy và một chiếc xe wagon cho gia đình. Đúng là ngu ngốc. Cathy đề nghị anh có thể bán chiếc Con Thỏ và lái chiêc wagon, nhưng tất nhiên là anh không thể chấp nhận được rồi.Chiếc xe này chỉ cần đạp nhẹ ga là đi. Gần đây nó ồn ào hơn, vì vậy anh cần phải kiểm tra bộ giảm thanh khi có thời gian. Jack khởi động xe, theo thói quen rẽ phải, lái xe ra khỏi Cổng Số 3 rẽ vào Đại Lộ Maryland. Trường được bao quanh bởi bức tường kiên cố, một người lính giơ tay chào Ryan ở lối ra. Ryan ngạc nhiên- họ chưa bao giờ làm thế
4Việc lái xe không dễ. Khi muốn chuyển hướng, Ryan vặn tai trái khỏi địu để giữ lấy vô lăng trong khi ta phải vào số. Giao thông lai đúng giờ cao điểm với hàng nghìn người tan sở túa ra từ các tòa nhà và đang chen chúc trên đường. Ryan phải dừng lại rồi khởi đông lại máy nhiều lần. Chiếc xe Con Thỏ của anh phải dừng lại trước 5 hay 6 lần trước mỗi đèn đỏ ở Đại Lộ Trung Tâm Central Avenue, điều khiến anh thực sự vất vả và tự hỏi sao hồi đó không mua xe số tự đông. Hồi đó câu trả lời là tiết kiệm năng lượng – khoảng 2 dặm/gallon. Ryan tự cười tươi khi rẽ về phía đông tiến về Vịnh Chesapeake, rồi rẽ phải vào Đường Falcon’s Nest
Đường Falcon's Nest không có nhiều xe cộ, nó là một ngõ cụt, và cuối con đường không xa sau nhà của Ryan. Ở đây có rất ít nhà, chỉ có vài trang trại thưa thớt ở phía bên kia đường vốn dừng hoạt động vào đầu đông, những cây ngô mập mạp còn sót lại nằm thành hàng trên cánh đồng đất cứng màu nâu. Anh rẽ trái vào đường về nhà, căn nhà rộng 30 mẫu nằm trên Vách đá Peregrine Cliff. Người hàng xóm gần nhất với họ là một kỹ sư tên Art Palmer cách đó nửa dặm được ngăn cách bởi một con dốc rừng rậm và một con suối. Vách đá này nằm ở bờ tây của Vịnh Chesapeake Bay, cao gần 50 feet. Xa hơn một chút về phía nam từ nhà của Ryan là một bãi sỏi được hình thành do nhiều năm thời tiết, bãi đá này đã trở thành thiên đường cho các nhà sinh vật học điều tra và nghiên cứu. Sinh viên đại học địa phương hoặc nhân viên viện bảo tàng thường đến đây để săn tìm kho báu, một số người đã tìm thấy hóa thạch răng cá mập, hóa thạch xương động vật khổng lồ cách đây hàng trăm triệu năm.
Tin xấu là vách đá này dễ bị tác động bởi thời tiết và xói mòn. Ngôi nhà của Ryan được xây cách vách đá một trăm mét, họ đã nghiêm khắc cảnh cáo Sally- đánh đòn hai lần- yêu cầu bé nhớ đừng chơi trên mép vách đá. Trong nỗ lựcbảo vệ mặt vách đá này bị ảnh hưởng bởi thời tietes, các nhân viên của Cơ quan Bảo vệ Môi trường Tiểu bang đã thuyết phục Ryan và những người hàng xóm trồng sắn dây trên vách đá một loại cỏ dại leo mọc tốt ở miền nam Hoa Kỳ. Tác dụng của phương pháp này khá hiệu quả, nước và đất trên vách đá có thể giữ được nhưng sự phát triển nhanh chóng của cây sắn dây đã đe dọa đến cây cối trên vách đá, vì lý do này, Jack phải thường xuyên dọn "cỏ" trước nhà. sử dụng máy cắt cỏ để cứu cây và ngăn chặn chúng bị những dây leo này nuốt chửng. Tất nhiên, vấn đề này không quá nổi cộm vào mùa đông.
Lô đât nhà Ryan một nửa trồng cây và một nửa trống trải. Khu đất bên đường từng được canh tác nhưng do mặt bằng không bằng phẳng, máy kéo không đi được an toàn nên bỏ hoang. Anh chậm rãi lái xe về ngôi nhà biệt lập của mình, hàng cây hai bên đường đứng trơ cành trong gió biển. Khi đến bãi đậu xe của mình, anh thấy Cathy đã về nhà trước, chiếc xe Porsche và xe wagon gia đình đã lấp đầy bãi đậu xe, và chiếc xe của anh sẽ lại qua đêm ngoài trời vào tối nay.
“Bố ơi” Sally đẩy cửa, giang tay lao về phía Jack, không mặc áo khoác
“Trời ngoài này lạnh lắm” Jack nói với con gái
“Không đâu” Sally trả lời, cô bé vồ lấy chiếc cặp của Jack, xách nó bằng hai tay, trèo bậc tam cấp bước vào nhà
Ryan cởi áo khoác ngoài và treo nó ở tủ ngoài sảnh. Giống như mọi việc khác, làm bằng một tay thật vất vả và không hề đơn giản.Và cũng khống như lái xe, anh bắt đầu cố gắng sử dụng tay trái, cẩn thận để tránh đặt quá nhiều trọng lực lên cái vai bị thương, hiện không còn đau nữa, nhưng Ryan tin rằng nếu anh tiếp tục cố gắng và không làm điều gì ngu ngốc thì tay trái sẽ sớm hoạt động bình thường trở lại thôi. Dù sao thì Cathy mà biết được thì sẽ lại la mắng anh cho mà coi. Anh thấy vợ đang ở trong bếp, nhìn vào tủ đồ ăn và cau mày “Chào em yêu”
“Hi Jack, anh về muộn”
“Em cũng vậy” Ryan hôn vợ. Cathy gửi thấy mùi rượu trong miệng anh, nhăn mũi “Robby khỏe không?”
“Khỏe- và bọn anh chỉ uống hai ly nhỏ”
“Ừ ư” nàng lơ đãng khịt mũi rồi quay lại tủ “Anh muốn ăn gì vào bữa tối”
“Thử làm anh ngạc nhiên xem” Jack đề nghị
“Giúp ích lướn thật! em sẽ để anh nấu bữa tối”
“Hôm nay không phải đến lượt anh, em quên à?”
“Em biết. Trên đường về nhà em quên mua đồ ăn” Cathy phàn nàn
“Công việc thế nào?”
“Chỉ có một ca mổ hôm nay. Em phụ giúp Bernie ca ghép màng, rồi em đưa mấy thực tập sinh đi vòng vòng. Vẫn là công việc thường ngày thôi. Có thể ngày mai sẽ tốt hơn. Bernie gửi lời chào anh. Anh nghĩ sao nếu tối nay ăn xúc xích và đậu?”
Jack cười lớn, kể từ khi ở Anh về, họ hầu như ăn món này, nhưng quá muộn để đi ra ngoài tìm thứ gì đó tươi ngon hơn rồi “Được rồi, để anh thay quần áo trước đã và thử tìm vài thứ trên máy tính xem sao”
“Cẩn thận với tay anh đó”
Nàng nhắc anh phải đến 5 lần/ ngày, Jack thở dài. Đừng bao giờ nên cưới một bác sỹ. Ngôi nhà của Ryan được thiết kế theo kiểu deckhouse. Trần phòng khách và phòng ăn cao khoảng 16 yard so với mặt đất, có một xà gỗ lớn ở giữa, mái giống như mái nhà thờ, sàn trải thảm. Trên một bức tường của phòng khách có ba cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, hướng ra vịnh Chesapeake, cửa kính có thể di chuyển được và bên ngoài cửa là một sân thượng lớn. Đối diện với các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn là một lò sưởi lớn làm bằng gạch, phía trên được nối trực tiếp với ống khói trên mái nhà. Phòng ngủ master cao hơn phòng khách nửa tầng, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống có thể thấy phòng khách bên dưới. Ryan bước nhanh lên bậc thềm và đến phòng ngủ. Sát vách một bên là đầy tủ quần áo. Ryan lấy ra một bộ quần áo bình thường từ trong tủ và lặp lại hành động thay quần áo bằng một tay.
Sau khi thay quần áo, anh đi ra khỏi phòng ngủ và đi lên cầu thang xoắn ốc lên tầng tiếp theo, đây là phòng làm việc và thư viện của anh. Căn phòng rất rộng rãi và Jack thường đọc sách ở đây. Anh đã mua rất nhiều sách, trong đó có nhiều cuốn chưa được đọc, và anh sẽ đọc chúng khi có thời gian. Bên cửa sổ đặt một chiếc bàn lớn nhìn hướng ra biển, trên đó là máy tính cá nhân Apple và các thiết bị phụ trợ. Anh bật nguồn, cắm modem, bắt đầu nhập lệnh và kết nối mạng CombuServe. Tại thời điểm này, không có nhiều người sử dụng mạng nên việc kết nối rất dễ dàng, rồi anh chọn MicroQuote II từ danh mục menu
Anh nhanh chóng tìm kiếm hoạt động cổ phiếu của Holoware Ltd trong 3 năm qua, về cơ bản là không ấn tưởng, dao động từ 2 đến 6 usd/cổ phiếu nhưng đó là trong 2 năm trở lại đây- đây là một công ty từng rất hứa hẹn nhưng không rõ vì lý do gì đã làm mất lòng tin của nhà đầu tư. Jack ghi chú lại, rồi thoát khỏi chương trình này và vào một chương trình khác, Disclosure II, để tra cứu tài liệu cuẩ SEC (Ủy Ban Chứng Khoán và Giao Dịch), đồng thời kiểm tra báo cáo tài chính công ty năm ngoái. Được rồi, Ryan tự nhủ. Công ty đang kiếm được tiền, nhưng không nhiều. Một vẫn đề chung mà các công ty niêm yết công nghệ cao phải đối mặt là rất nhiều nhà đầu tư muốn thật nhanh thu lại được lợi nhuận khổng lồ, nếu không họ sẽ chuyển sang thứ gì khác ngay, quên mất có những thứ bắt buộc phải dần dần từng bước theo đúng quy luật. Công ty này đã tìm thấy một thị trường ngách nhỏ, mặc dù hơi bấp bênh và sẵn sàng thử một cái gì đó táo bạo. Ryan âm thầm tính toán nếu Hải quân đặt hàng thì giá trị là bao nhiêu và so sánh với tổng doanh thu của công ty….
“Được rồi” anh tự nhủ trước khi đăng xuất khỏi hệ thống và tắt máy tính. Sau đó anh gọi cho người môi giới chứng khoán của mình. Ryan thường làm việc qua một hãng môi giới chứng khoán có chiết khấu, cung cấp dịch vụ suốt ngày đêm. Jack luôn chỉ làm việc với một người
“Chào Mort, Jack đây. Gia đình khỏe không?”
“Xin chào, tiến sỹ Ryan. Mọi người vẫn ổn. Chúng tôi có thể làm gì cho anh đêm nay?”
“Một công ty tên là Holoware, nó hoạt động trong ngành công nghệ cao trên Cao Tốc 128 ngoại ô Boston. Mã chứng khoán AMEX”
“OK” Ryan nghe thấy tiếng đánh máy tính. Mọi người đều đã sử dụng máy tính “Đây rồi. Giá hôm nay là 4.78usd, không phải là cổ phiếu nóng….cho đến thời gian gần đây. Có một lượng giao dịch tăng đáng kể vào tháng trước”
“Loại nào?” Ryan hỏi. Một dấu hiệu đáng chú ý khác
“Ồ, tôi đang xem. Không phải giao dịch lớn. Công ty này đang mua lại cổ phiếu của chính nó”
Bingo! Ryan mỉm cười. Cảm ơn anh, Robby. Anh đã cung cấp cho tôi tin tức ngon lành. Jack tự hỏi giao dịch này có được tính là dựa trên nguồn tin nội bộ không. Nguồn tin của anh có thể mang chút tính chất đó nhưng quyết định mua dựa trên thông tin hợp pháp, dựa trên kinh nghiệm buôn bán cổ phiếu của anh. OK, nó hợp pháp. Anh có thể làm những gì anh muốn
“Anh nghĩ có thể mua được bao nhiêu cổ phiếu cho tôi?”
“Đây không phải là cổ phiếu hấp dẫn lắm”
“Tôi có thường quyết định sai không, Mort?”
“anh muốn mua bao nhiêu?”
“Ít nhất 20k, nếu mua được nhiều hơn thì càng tốt. Tôi muốn mua hết số anh có thể tìm được”
Không có cách nào anh có thể mua được quá 50k cổ phiếu, nhưng Ryan đưa ra quyết định nhanh chóng để đặt cược tất cả những gì anh có. Nếu anh thua, thì cũng chỉ là tiền, và cảm giác này đã không xuất hiện hơn 1 năm nay. Nếu công ty nhận được hợp đồng với hải quân, giá cổ phiếu sẽ tăng lên gấp 10 lần. Công ty chắc hẳn cũng nhận được tin. Việc họ mua lại cổ phiếu của chính mình bằng nguồn lực hữu hạn đã chứng minh điều đó, nếu Ryan đoán đúng, thì vốn hóa công ty sẽ tăng lên nhanh chóng để đáp ứng mở rộng quy mô sản xuất. Holoware đang đặt cược vào tương lai và một canh bạc lớn
Đầu điện thoại bên kia im lặng trong 5 giây “Jack, anh đã biết được gì” viên môi giới chứng khoán cuối cùng đặt câu hỏi
“Tôi có linh cảm cổ phiếu này sẽ tăng”
“Ok…20k cổ phiếu cộng với…tôi sẽ gọi lại cho anh lúc 10h sáng mai, anh có nghĩ tôi nên….”
“Nó là một lần tung xúc xắc nhưng tôi nghĩ sẽ tung được điểm tốt”
“Cảm ơn, anh còn cần gì thêm nữa không?”
“Không, tôi phải đi ăn tối. Chúc ngủ ngon, Mort”
“Tạm biệt”
Cả hai người đều gác máy. Ở đầu dây bên kia, viên môi giới chứng khoán quyết định anh ta cũng sẽ mua riêng cho mình 1000 cổ phiếu. Ryan thỉnh thoảng cũng có sai, nhưng nếu anh đã đúng thì sẽ đúng gấp rất nhiều lần
“Vào đúng ngày giáng sinh” O'Donnell bình tĩnh nói “Hoàn hảo”
“Bọn chúng định chuyển Sean đi vào ngày giáng sinh à?” McKenney hỏi
“Bọn chúng sẽ đón cậu ta bằng xe cảnh sát rời London vào lúc 4.00 sáng. Đây đúng là tin tốt. Tôi đã sợ bọn chúng sử dụng máy bay trực thăng. Nhưng vẫn chưa rõ bọn chúng sử dụng tuyến đường nào….” Gã đọc tiếp “Nhưng xe tù sẽ đi qua Phà Lyminton vào lúc 8.30 sáng ngày giáng sinh. Thời điểm tuyệt vời, cậu thấy đúng không, giao thông không quá đông đúc, mọi người đều đang mở quà và thay quần áo chuẩn bị đi lễ nhà thờ. Có khi bến phà này chỉ còn mỗi đoàn xe cảnh sát- ai muốn chuyển tù nhân trong ngày lễ giáng sinh chứ? ”
“Vậy chúng ta có thể giải cứ Sean rồi, phải không?” “Michael, để người của chúng ta ở trong đó cũng không tốt, phải không? Cậu và tôi sẽ bay qua đó sáng ngày mai, tôi nghĩ chúng ta sẽ lái xe xuống Lymington và kiểm tra tình hình chuyến phà ”