Chương 9 GIÁNG SINH-1
“Chúa ơi, sử dụng được lại cả hai tay đúng là tuyệt vời” Ryan xúc động
“Anh cần chờ thêm 2 tuần nữa, có thể là ba tuần” Cahy nhắc nhở “và nhớ vẫn để tay anh trong địu đó”
“Nhớ rồi, em yêu”
Giờ là khoảng 2 giờ sáng và Ryan đang bận rộn. Đây là truyền thống của gia đình Ryan- một truyền thống có chưa đầy 3 năm nay, nhưng thực sự là một truyền thống – đó là sau khi Sally đã lên giường đi ngủ thì hai vợ chồng sẽ lẻn vào kho chứa đồ dưới tầng hầm- căn phòng có khóa cửa- mang đồ chơi lên nhà lắp ráp. Trong hai năm trước, cặp đôi vừa lắp ráp vừa uốn hết chai sâm panh. Lắp ráp đồ chơi trong trạng thái nửa tỉnh nửa say không chỉ là sở thích mà còn là cách hòa mình vào tinh thần giáng sinh
Năm nay mọi thứ diễn ra rất tuyệt. Jack đã đưa con gái đến buổi thánh lễ dành cho trẻ em đúng 7 giờ ở nhà thờ St. Mary’s và sau 9.00 đưa bé đi ngủ. Con gái anh vẫn dò cái đầu hai lần nhìn vào ống sưởi trước khi ông bố cô lớn tiếng ồn ào ra lệnh cho bé phải đi ngủ đúng giờ và dùng hai cánh tay bé xíu ôm con gấu AG nói lắm chúc ngủ ngon. Vào giữa đêm, hai vợ chồng chắc chắn cô bé đã ngủ say và tiếng động nhỏ sẽ không khiến bé thức dậy, nên bọn họ bắt đầu chuyến đi khám phá trò chơi (Toy trek), như Cathy vẫn gọi.Cả hai người đều cởi giày để giảm thiểu tiếng ồn trên sàn gỗ và đi xuống lầu. Tất nhiên là Jack quên chìa khóa cửa hầm và phải trèo lại lên phòng ngủ master để tìm. 5 phút sau thì cửa hầm mở và mỗi người bọn họ tìm được 4 hộp đồ chơi với nhiều màu sắc khác nhau, họ chuyển lên đặt ở gốc cây noel, cạnh bộ dụng cụ của Jack
“Em có biết hai từ khiếm nhã nhất trong tiếng Anh là gì không, Cathy?” sau hai tiếng làm việc, Ryan phá vỡ sự im lặng
“Ghép đi” Cô vợ cười đáp “Năm ngoái em đã nói rồi”
“Đưa cho anh cái tuốc nơ vít nhỏ” Jack đưa tay ra và Cathy đập chiếc tuốc nơ vít vào tay như dụng cụ phẫu thuật. Cả hai đang ngồi trên thảm trong phòng khách, đằng sau họ là một cây thông Noel cao 8 mét. Gần đó có rất nhiều mô-đun đồ chơi chất thành đống trên thảm. Một số vẫn còn được đóng trong hộp và chưa lấy ra Một số trong số chúng đã được lắp ráp thành hình dạng sơ bộ bởi một người cha đang bực bội
“Anh đáng lẽ nên để em làm cho”
“Đây là công việc của đàn ông” ông chồng đáp. Anh đặt cái tuốc nơ vít xuống và nhấp một ngụm sâm panh
“Đồ sô-vanh. Nếu em để anh tự làm chắc phải đến lễ phục sinh sang năm mới xong quá”
Nàng nói đúng, Jack tự nhủ. Làm việc trong trạng thái nửa tỉnh nửa say thế này đúng là không khó, làm bằng một tay thì khó đấy nhưng cũng không phải là không thể vượt qua. Nhưng làm việc vừa một tay, vừa nửa tính thế này….chẳng lẽ con vít chết tiệt này không muốn dính vào nhựa à, hướng dẫn đặt động cơ V-8 vào con xe có khi còn dễ hơn thế này
“Sao em lại muốn mua nhà cho một con búp bê chứ?” Jack vô lực hỏi “Ý anh là con búp bê vô vọng này đã sống trong nhà của chúng ta rồi còn gì, phải không?”
“Gặp khó khăn rồi, đồ sô-vanh kia. Đàn ông các anh không hiểu được đâu” Cathy thông cảm “Em đoán đàn ông không bao giờ vượt qua được cây gậy bóng chày- không phải những thứ đó cũng đơn giản và chỉ là đồ chơi thôi sao”
Jack chậm rãi quay đầu lại “Chà, ít nhất em cũng làm ly sâm panh nữa nhé”
“Em vừa uống một ly lớn đó Jack, đủ cho một tuần rồi” cô nhắc nhỏ
“và anh phải uống hết phần còn lại”
“Anh mua chai rượu này, Jack” cô giơ lên “Mua một chai lớn luôn”
Ryan quay đầu lại nhìn Ngôi Nhà Búp Bê Barbie, nhớ lại khi con Búp Bê Barbie mới được phát minh ra, thật là một con búp bê đơn giản, xinh đẹp, nhưng khốn khiếp chỉ là một con búp bê bình thường mà các bé gái thích chơi. Lúc đó anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh sẽ có một đứa con gái nhỏ của riêng mình. Điều xảy ra là cha mẹ luôn phục vụ con cái, muốn điều tốt nhất cho con mình, anh tự nhủ. Rồi anh cười lặng lẽ một mình. Tất nhiên là chúng ta đang làm, đang tận hưởng niềm vui cha mẹ. Ngày mai, những thứ này sẽ trở thành những kỷ niệm ngọt ngào, giống như buổi sáng giáng sinh năm ngoái khi mình bị chiếc tuốc nơ vít chọc xước cả tay. Ryan tự nhủ, nếu không có sự giúp đỡ của vợ, chắc ông già Noel có thể lên kế hoạch cho chuyên bay năm sau trước khi anh hoàn thành việc lắp ráp mất. Jack hít thật sâu và nuốt xuống niềm tự hảo củ mình “Giúp anh”
Cathy kiểm tra đồng hồ “Anh nói điều này chậm hơn 40 phút so với em dự tính”
“Chắc anh đi hơi chậm”
“Tội nghiệp anh yêu, hãy uống sâm panh một mình vậy nhé” cô hôn lên trán anh “đưa em cái tuốc nơ vít”
Anh đưa cái tuốc nơ vít qua. Sau khi đọc xong hướng dẫn sử dụng, Cathy nói “Không có gì khó, anh thật ngốc, anh đang sử dụng ốc vit ngắn thay vì cái dài”
“Anh vẫn quên khuấy là anh cưới một thợ cơ khí giá cao”
“Anh bắt đầu hòa mình vào không khí giáng sinh đó Jack” cô mỉm cười khi văn vít
“Một thợ cơ khí xinh đẹp, thông minh, đáng yêu và cao giá” anh đặt ngón tay vuốt ve cổ cô “tốt hơn rồi đấy”
“Ai giỏi dùng công cụ hơn em, đồ một tay” cô quay đầu để lộ một nụ cười mà chỉ có của vợ dành cho chồng yêu “Đưa cho em một cái vít khác, Jack, và em sẽ tha thứ cho anh”
“Em không nghĩ là em nên lắp ráp xong ngôi nhà búp bê trước hết à”
“Vít, khốn khiếp” anh đưa cho cô một cái vít “Anh là một kẻ mộng mơ, nhưng dù sao em vẫn tha thứ cho anh”
“Cảm ơn, dù sao nếu cách này không hiệu quả thì anh sẽ tìm cách khác”
“Ồ, ông già Noel hôm nay cũng mang quà cho em à?”
“Anh không chắc, Để xem sao”
“Coi như anh biết nghĩ” vợ anh nói, cô đã lắp xong mái nhà hình da cam “Đúng thế này không nhỉ?”
“Hộp cuối” Jack xác nhận “Cảm ơn đã hỗ trợ anh, em yêu”
“Em đã bao giờ nói với anh về chuyện…ồ không, đúng là em chưa kể. Đó là một trong trong những bệnh nhân trong danh sách chờ. Em chưa bao giờ tìm hiểu họ đang chờ gì. Dù sao thì vị nữ bá tước này….cô ấy đúng kiểu giống như nhân vật trong Cuốn Theo Chiều Gió” Cathy cười nói, đó là cách miêu tả của vợ anh dành cho những người phụ nữ vô dụng “Cô ấy hỏi em đã từng đụng đến kim chỉ chưa”
Đúng là cô ta không nên hỏi vợ tôi mấy câu này, Jack nhìn vào cửa sổ của ngôi nhà búp bê mỉm cười “Và em trả lời….”
“Em chỉ dùng trên nhãn cầu thôi” một nụ cười ngọt ngào và ranh mãnh
“Ồ, anh hy vọng lúc đó không phải đúng bữa trưa”
“Jack, anh phải hiểu em hơn thế chứ. Cô ấy khá đẹp và chơi piano rất hay”
“Hay bằng em không?”
“Không” vợ anh cười với anh
Anh lấy ngón tay búng vào mũi cô “Caroline Ryan,MD, một phụ nữ hiện đại, giảng viên phẫu thuật nhãn khoa, tay chơi đàn piano cổ điển tầm cỡ quốc tế, người vợ và người mẹ, có thể nghiền nát bất kỳ ai”
“Ngoại trừ chồng cô ấy”
“Lần cuối cùng anh cãi thắng em là khi nào?” Jack hỏi
“Jack, chúng ta không phải trong cuộc thi, chúng ta đang trong bể tình” cô dựa vào vai anh
“Anh sẽ không tranh cãi với em về điều đó” anh lặng lẽ nói trước khi hôn lên môi cô “Bao nhiêu người còn hy vọng vẫn sẽ yêu nhau như chúng ta sau nhiều năm chung sống?”
“Chỉ những người may mắn thôi, ông già” Jack lại hôn cô và đứng dậy. Anh thận trọng đi quanh đống đồ chơi, đến gần cây thông Noel, lấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh lá cây bọc trong giấy gói quà Giáng sinh, và quay trở lại với Cathy. Sau khi ngồi xuống bên cạnh vợ, anh đặt chiếc hộp nhỏ màu xanh lá cây lên đầu cô.
“chúc mừng giáng sinh, Cathy”
Vợ anh nóng lòng tháo dải ruy-băng mở quà như một đứa trẻ và khéo léo dùng móng tay nhặt giấy gói lên, bên trong là một hộp trang sức tinh xảo. Cô từ từ mở nắp hộp, bên trong là một sợi dây chuyền bằng vàng ròng, rộng chừng một phần tư inch, phải vừa vặn ôm lấy cổ cô. Từ trọng lượng của chiếc vòng cổ và sự khéo léo tinh xảo, không khó để đánh giá giá trị của món quà Giáng sinh này. Cathy hít một hơi thật sâu, còn Jack thì căng thẳng nín thở. Mua quà cho phụ nữ không phải điểm mạnh của Jack nhưng anh đã hỏi ý kiến của Sissy Jackson đã cho anh ý tưởng và với sự giúp đỡ của một nhân viên bán hàng của cửa hàng trang sức rất kiên nhẫn, anh đã mua được chiếc vòng cổ này. Nàng thích nó chứ?
“Em tốt hơn là không nên đeo nó khi bơi”
“Nhưng em không cần phải cởi nó ra khi tắm” Jack nói “qua đây nào”anh lấy chiecs dây chuyền và đeo nó vào cổ cô và cố gắng dùng một tay khóa sợi dây chuyền
“Anh đã luyện tập” cô dùng tay vuốt ve sợi dây chuyền, nhìn sâu vào ánh mắt anh đầy trìu mến “anh đã luyện tập để có thể tự đeo sợi dây chuyền cho em, đúng không?”
“1 tuần ở văn phòng” Jack gật đầu “và cũng mất rất nhiều thời gian để đóng gói nó đấy”
“Ôi, Jack, nó đẹp quá!” Cô vòng tay ôm lên cổ anh và anh lại hôn lên môi cô.
“Cảm ơn em yêu, cảm ơn vì đã là vợ anh, cảm ơn vì đã sinh con của chúng ta. Cảm ơn vì đã để anh yêu em”
Những giọt nước mắt lấp lánh trên mắt Cathy, khiến đôi mắt xanh của nàng trở nên sáng hơn, nó khiến anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất quả đất. Hãy cứ để tôi nâng nâng thế này….”Thực ra cũng không có gì, anh vô tình nhìn thấy nó” anh nói dối, thực ra là đã tìm nó mất 9 giờ, đi qua 7 cửa hàng ở 3 trung tâm shopping “và nó như vẫy chào anh và nói ‘tôi được tạo ra chính là cho nàng’”
“Jack, em không chuẩn bị quà cho anh anh….”
“Đừng nói thế, mỗi sáng thức dậy thấy em bên cạnh là anh đã nhận được món quà tuyệt nhất rồi”
“Anh đúng là tên đa cảm dở người trong mấy cuốn sách- nhưng em vẫn thích anh”
“Em thích nó chứ?” anh cẩn thận hỏi
“Anh ngốc….em yêu nó ấy”
Họ lại hôn nhau. Vài năm trước Jack đã mất bố mẹ, em gái sống ở Seattle và hầu hết các mối quan hệ của anh đều ở Chicago. Mọi thứ anh yêu đều ở trong ngôi nhà này, vợ và con – và một đứa trẻ đang chờ chào đời. Anh muốn vợ vui vẻ trong lễ giáng sinh, và năm nay được coi là đóng sổ thành công
2Trong khi nhà Ryans đang lắp ráp ngôi nhà búp bê Barbie, bốn chiếc xe tải màu xanh có hình dáng giống hệt nhau lái ra khỏi Nhà tù Brixton trong khoảng thời gian cách nhau 5 phút. Trong ba mươi phút, bốn chiếc xe tải này đi xuyên qua những con phố hẻo lánh ở ngoại ô Luân Đôn, hai sỹ quan cảnh sát ngồi sau mỗi chiếc xe, qua một ô cửa sổ nhỏ ở cửa sau, họ quan sát xem có chiếc xe nào theo sau họ không.
Họ chọn một ngày tốt, đó là một buổi sáng mùa đông điển hình của Anh. Chiếc xe cảnh sát đang lái trong sương mù buổi sáng và mưa lạnh, và cơn bão đang thổi qua eo biển Anh, từng đợt. May mắn thay, bầu trời không quá sáng và vĩ độ của Anh cao, mặt trời sẽ không mọc trong vài giờ nữa, vì vậy, chiếc xe cảnh sát màu xanh đậm không dễ bị phát hiện trong sương mù và mưa vào sáng sớm.
Các biện pháp an ninh được cảnh sát thực hiện khá nghiêm ngặt, và ngay cả Trung sĩ Bob Highland của C-13 (cục cảnh sát chống khủng bố) cũng không biết mình đang ngồi trên chiếc xe cảnh sát thứ ba. Anh đang ngồi cách Sean Miller vài feet, hộ tống hắn đến cảng nhỏ ở Lymington, và từ đó, anh ta sẽ đi phà đến đảo có nhà từ Isle of Wight. Trên thực tế, đến nhà tù thuộc đảo Isle of Wight có ba bến cảng để lựa chọn và cũng có ba phương thức di chuyển khác nhau: đi phà thường, đi thủy phi cơ hoặc đi tàu cánh ngầm qua biển. Họ cũng có thể lựa chọn để Hải quân Hoàng gia Anh cử trực thăng đến chở họ, nhưng chỉ cần nhìn thấy đêm mưa có mây, họ biết sẽ loại bỏ lựa chọn này. Anh tự nhủ, không phải là ý kiến hay. Ngoài ra, an ninh đã được thắt chặt, không có quá 30 người biết Miller được chuyển đi vào sáng hôm nay. Bản thân Miller cũng không được biết cho đến 3 giờ trướ và hắn thậm chí cũng không biêt tên nhà tù mình được chuyển tới. Hắn chỉ có thể biết đến nó khi đã đặt chân lên đảo rồi thôi
Hệ thống nhà tù của Anh có nhiều vấn đề trong những năm gần đây. Một số nhà tù cũ, như nhà tù Dartmoor ở Cornwall, mặc dù được xây dựng trên khu đất cao thưa thớt dân cư, nhưng thường xuyên xảy ra các vụ trốn tù do cơ sở vật chất lạc hậu. Vì lý do an toàn, hai nhà tù an toàn và đáng tin cậy đã được xây dựng trên Isle of Wight: Nhà tù Albany và Nhà tù Parkhurst. Hai nhà tù này có nhiều ưu điểm như được bao bọc bởi biển, dễ phòng thủ, chỉ có bốn lối ra vào đảo. Quan trọng hơn, hòn đảo này là một nơi xa lạ ngay cả theo tiêu chuẩn Anh, bất kỳ người lạ nào trên đảo sẽ rất dễ gây cũ ý và bị sự bàn tán của cư dân địa phương. Cơ sở vật chất và điều kiện của hai nhà tù này tốt hơn nhiều so với những nhà tù cũ được xây dựng từ thế kỷ trước, điều này có thể khiến người ta ngạc nhiên, tuy nhiên, Highland không hề chán ghét những sự tình cờ này. Đi theo điều kiện sống của nhà tù được cải thiện, thì các biện pháp an ninh nhà tù cũng được tăng cường, càng khiến việc vượt ngục trở nên khó khăn hơn – tất nhiên không có gì khiến họ không thể thực hiện được, nhưng những nhà tù mới này có camera theo dõi phủ kín từng inch tường, hệ thống báo động điện tử ở những nơi khó vượt qua nhất và lính canh được trang bị súng bắn tự động.
Highland duỗi chân và ngáp. Nếu mọi việc suôn sẻ, anh có thể quay lại London vào đầu buổi chiều, có lẽ sẽ kịp về đón Giáng sinh nửa ngày với gia đình!
“Tôi không thấy bất cứ thứ gì bám theo chúng ta” viên cạnh sát bên cạnh nói, mũi dán vào tấm kính nhỏ hình chữ nhật ở cửa “Chỉ vài chiếc xe lẻ tẻ trên phố và không có con nào đi theo chúng ta”
“Thế là tốt nhất” Highland bình luận. Anh quay đầu lại liếc nhìn Miller. Miller ngồi trên băng ghế bên trái xe tù, tay bị còng và chân bị khóa. Có một sợi xích sắt giữa cùm, còng và cùm. Như thế này, thì may mắn lắm hắn mới động được đến đứa trẻ hai tuổi. Miller ngồi đó, dựa đầu vào thành xe, nhắm mắt lại, để mặc cho xe cảnh sát lái xe lao vun vút trên đường. Trông hắn như đang ngủ, nhưng Highland biết rõ rằng Miller sẽ không bao giờ ngủ vào lúc này, hắn nhất định phải chìm đắm trong một loại suy tư nào đó.
Mày đang nghĩ gì vậy, Miller? Viên cảnh sát thực sự muốn hỏi lắm, nhưng có ích gì? Kể từ sau vụ cướp xe trên đại lộ the Mall ngày hôm đó, Highland và các thám tử khác ngày nào cũng ngồi đối diện với hắn cố gắng bắt chuyện. Sau bao nhiêu ngày, tổng cộng hắn chỉ thốt ra hai từ vô nghĩa, chính là chín ngày trước. Một cai ngục đã giận Miller và quên mất đạo đức nghề nghiệp của mình, lấy lý do ống nước phòng giam hắn có vấn đề và chuyển phòng giam chung với hai tù nhân bình. Một người tái phạm tội cướp đường phố, đang chờ xét xử; người kia giết một chủ tiệm bằng súng. Cả hai người họ đều biết về Miller, và mặc dù họ chẳng ai bảo ai, nhưng bọn họ ghét kiểu nhân vật này từ tận đáy lòng và sẵn sàng làm cho hắn ta đau khổ. Khi Highland đến phòng giam định thẩm vấn lại Miller, anh phát hiện ra rằng hắn ta đang nằm trên sàn của phòng giam đó với tất cả quần đã được cởi ra. Hóa ra tên cướp đã hành hạ hắn ta một cách tàn bạo. Nhìn thấy tình cảnh này, Highland không thể không thông cảm cho tên khủng bố
Theo lệnh của Highland mấy tên tội phạm hình sự thông thường đã được rút đi, và khi mở cửa ra, Highland tự mình dìu Miller dậy, mặc quần áo và đưa hắn đến phòng y tế. Ở đó Miller cuối cùng cũng phun ra hai từ “Cảm ơn!”
Cảnh sát giải cứu tên khủng bố, Highland đã tự nhủ, đúng là dòng tít bắt mắt trên báo. Viên cai ngục tất nhiên tìm mọi cách để bảo vệ mình, đường ống nước trong phòng giam Miller bị rò rỉ- bằng cach thần kỳ nào đó đã nhanh chóng được sửa chữa- và viên cai ngục nói rằng anh ta đang giải quyết một vụ tranh chấp trong phòng giam khác và do đó không biết chuyện gì đang xảy ra trong phòng giam của Miller. Không có âm thanh nào phát ra. Miller đã bị đánh bầm dập mũi và sưng mặt, may mắn thay, việc đi vệ sinh sẽ không còn là vấn đề trong những ngày này. Sự cảm thông của Highland dành cho Miller chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng anh vẫn bực mình với viên cai tù. Không phải do anh ta thiết kế Miller, mà vì anh ta đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp khi làm như vậy. Những gì viên cai tù làm quá đơn giản, sai lầm và có khả năng dẫn đến bước đầu tiên của cuộc điều tra và gây chú ý dư luận. Pháp luật hiện hành không kỳ vọng được thiết kế để bảo vệ xã hội khỏi bọn tội phạm, mà ở mức độ sâu hơn, là bảo vệ xã hội khỏi chính nó. Thậm chí nhiều sĩ quan cảnh sát còn chưa lường hết được điều này, nhưng 5 năm kinh nghiệm làm việc tại Cục Chống khủng bố của Highland đã khiến anh nhận ra điều này. Tuy nhiên, quả thực không dễ dàng chấp nhận quan điểm này sau khi chứng kiến hành động của những kẻ khủng bố.
Hiện thời, khuôn mặt của Miller vẫn còn dấu vết của việc bị thương, nhưng hắn còn trẻ, và vết sẹo này không là gì, nó sẽ sớm lành lại. Chỉ có giây phút hắn là nạn nhân thì biểu cảm của hắn mới giống con người. Còn bây giờ thì hắn lại trở lại là thằng tội phạm. Không dễ để Highland đối xử với hắn giống người của mình, nhưng đạo đức nghề nghiệp của Highland đòi hỏi anh phải làm như vậy, dù muốn hay không. Nghĩ đến đây, viên cảnh sát bất lực nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ nhỏ cửa sau.
Đoàn xe cảnh sát đi suốt chặng đường khá nhàm chán, xe của phạm nhân không được phép sử dụng liên lạc hoặc nói chuyện không dây, và cần phải cảnh giác đề phòng những tai nạn không đáng có. Lúc này, Highland hy vọng thứ được rót trong phích trước khi khởi hành không phải là trà mà là cà phê.
Họ theo dõi chiếc xe tải đi qua Woking, rồi Aldershot và Farnham. Họ đang ở vùng nông thôn miền Nam nước Anh. Xung quanh họ là những trang trại lớn trang nghiêm dành cho đám ngựa, và những ngôi nhà ít trang nghiêm hơn của những người làm thuê Trời chưa quá sáng nên Highland không thể nhìn rõ cảnh vật, nếu không thì sẽ rất thú vị, thật là tiếc, lái xe qua khu vực này chắc sẽ cảm thấy thư thái và vui vẻ. Buổi sáng sương mù bao phủ khắp mặt đất, mưa ào ào trên đầu xe, người lái xe phải cẩn thận, thận trọng khi đi trên con đường hẹp quanh co vốn là nét đặc trưng của vùng quê nước Anh. May mắn thay, họ không gặp phải bất kỳ phương tiện nào khác trên đường đi, thỉnh thoảng, Highland nhìn thấy ánh sáng từ cửa ra vào và cửa sổ của một số biệt thự.
Một giờ sau, xe cảnh sát vào đường cao tốc 27, vòng qua Southampton dọc theo đường cao tốc, rẽ về phía nam và lái thẳng đến Lymington theo đường cao tốc loại A. Họ đi suốt con đường, cứ cách vài dặm lại đi qua một ngôi làng nhỏ, và lúc này những người dậy sớm đã dọn ra ngoài. Có ô tô đậu trước mấy tiệm bánh mì để vào mua bánh mì tươi mới vẫn đang bốc khói. Buổi sáng trong nhà thờ cũng đã bắt đầu, tuy nhiên trên đường vẫn còn rất ít người và xe cộ, để chờ đợi sự nhộn nhịp trên đường sẽ phải mất thêm ít nhất hai tiếng nữa. Họ chỉ còn cách bờ biển chưa đầy mười dặm, nhưng thời tiết càng ngày càng xấu, và tốc độ gió đã lên tới 30 dặm /giờ. Dù gió lớn đã thổi tan sương mù, nhưng cũng có những cơn mưa rào lạnh lẽo, làm rung chuyển chiếc xe cảnh sát.
“Đi phà kiểu này nghẹt thở mất” viên cảnh sát bên cạnh bình luận
“Chỉ mất khoảng nửa tiếng thôi” Highland nói, nghĩ đến việc vượt biển trong khí hậu này, anh lập tức cảm thấy buồn nôn. Mặc dù Bob Highland được sinh ra ở một đất nước của những người đàn ông chuyên đi biển, nhưng anh vẫn ghét đi thuyền.
“Trong một ngày co thời tiết như thế này? Có khi phải mất một giờ, thậm chí hơn” viên cảnh sát bên cạnh ngân nga theo một giai điệu bài “A Life on the Rolling Wave” trong khi Highland bắt đầu hối hận sao ăn nhiều vào bữa sáng thế
Không có gì đâu! Anh tự nhủ. Chỉ cần hộ tống Miller đến Isle of Wight là họ có thể quay về đón lễ Giáng sinh, và vẫn còn hai ngày nghỉ lễ, thật đáng trông chờ. Ba mươi phút sau, họ đến Bến phà Lymington
Đây là lần thứ hai của Highland đến Lymington, và anh vẫn nhớ tình hình ở chuyến phà này. Gió biển thổi từ phía tây nam đã lên tới bốn mươi dặm một giờ. Anh nhớ rằng chuyến phà đến Isle of Wight có thể che chắn sóng gió, để lên thuyền dễ dàng hơn. Phà Cenlac đã đợi họ ở bến tàu. Nửa giờ trước, thuyền trưởng được thông báo rằng một hành khách đặc biệt sẽ đến Isle of Wight, vì vậy bốn cảnh sát được trang bị vũ khí dày đặc đã được bổ sung xung quanh phà. Họ chỉ áp dụng các biện pháp an ninh thấp, phà vẫn khởi hành đúng giờ, hành khách mang theo nhiều hành lý lớn nhỏ, nhìn sơ qua đã biết họ đều là người trên đảo.
8 giờ 30 phút phà ra khơi đúng giờ. Highland và viên cảnh sát vẫn ở trong xe, trong khi người lái xe và một cảnh sát vũ trang khác ngồi trong xe đã xuống ga trước cửa. Còn một tiếng nữa, Highland tự lẩm bẩm, sau khi lên bờ, chúng ta sẽ lái xe trong vài phút, sau khi giao Miller cho nhà tù, họ có thể dễ dàng về nhà. Trên đường về, bạn có thể thư giãn và chợp mắt. Bữa tối Giáng sinh ở nhà thường bắt đầu lúc bốn giờ chiều - đột nhiên, suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi sự rung chuyển của con tàu.
Chiếc phà Cenlac tiến vào eo biển Solent, eo biển giữa đất liền Anh và Đảo Wight. Phà Cenlac không lớn, không có khả năng chống lại sóng gió của đại dương, sóng gió trên kênh làm con phà rung chuyển, con tàu lắc lư ít nhất là mười lăm độ.
“Khốn khiếp” viên trung sỹ phàn nàn. Anh nhìn Miller, hắn cư xử không có gì bất thường ngồi im như tượng, đầu vẫn dựa vào vách xe, mắt vẫn nhắm, tay để lên đầu gối. Highland quyết định bắt chước hắn, dù sao nhìn ra ngoài cửa sổ cũng có gì đâu. Giờ làm gì có giao thông để mà lo lắng.Anh ngồi dựa lưng vào thành xe, gác chân lên băng ghế bên trái. Anh đã đọc trong cuốn sách nào đó: Nhắm mắt là cách tốt nhất để chống lại cơn say sóng. Highland hôm nay thậm chí không mang theo súng, và chìa khóa còng tay và cùm của tù nhân cũng nằm trong túi của người lái xe. Vì vậy, hiện tại anh có thể yên tâm nhắm mắt lại, để tai hòa với tiếng thuyền rung chuyển khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Mặc dù bụng anh vẫn còn hơi khó chịu, nhưng cảm giác đã tốt hơn rất nhiều so với lúc nãy. Highland vốn tưởng rằng khi con tàu ra khơi xa hơn, vùng biển nhiều sóng gió hơn sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu hơn. Những lo lắng của Highland là thừa.
Đột nhiên, anh bị đánh thức bởi tiếng bắn của vũ khí tự động, sau đó là tiếng la hét của phụ nữ và trẻ em, và cuối cùng là tiếng hét bạo lực của những người đàn ông. Anh không biết tiếng còi của chiếc xe nào bắt đầu vang lên không ngừng. Có nhiều tiếng súng hơn, và Highland có thể phân biệt được đó là một khẩu súng lục tự động của thám tử cảnh sát đã bắn, nhưng tiếng súng nhanh chóng bị ảnh hưởng bởi việc bắn liên tục của súng máy hạng nhẹ cầm tay được bao phủ. Hai khẩu súng chỉ tồn tại ít nhất một phút trước và sau khi khai hỏa. Còi ô tô vẫn kêu, có vẻ như tài xế đã bị chết, gục đầu vào tay lái. Tiếng hét biến mất, tiếng hét kinh hoàng biến mất, xung quanh im lặng. Lại có một loạt súng máy nổ nữa, và sau đó là sự im lặng. Highland không sợ tiếng ồn, mà là sự im lặng. Anh nhìn qua cửa sổ nhỏ, chỉ thấy phía sau có một chiếc xe nhỏ đậu, sau đó là đại dương bao la. Nhưng anh biết điều gì đó sẽ sớm xảy ra, và anh biết chính xác nó là gì. Theo bản năng, anh đưa tay vào túi quần lót nơi anh thường đặt khẩu súng lục, nhưng không có súng nào cả.
Làm sao bọn chúng biết được? Làm sao những tên khốn này biết chúng ta sẽ ở trên chuyến phà này?
Giờ thì nhiều tiếng la hét hơn, âm thanh ra lệnh và đe dọa bất kỳ ai muốn sống qua ngày giáng sinh này sẽ phải vâng lời Highland nắm chặt tay thành nắm đấm. Nhìn lại Miller, bên kia cũng đang mở to mắt nhìn anh. Nhìn khuôn mặt trẻ thơ và vô cảm đó, thám tử Highland hực sự không biết phải làm sao.
Cánh cửa kim loại của chiếc xe cảnh sát bị chấn động bởi một nắm đấm. “Mở cửa, nếu không tôi sẽ cho nổ tung nó!”
“Chúng ta phải làm gì?” viên cảnh sát hỏi Highland
. "Chúng ta mở cửa."
"Nhưng-"
“Nhưng sao? Anh định đợi họ chĩa súng vào đầu một đứa trẻ trước khi chúng ta phải mở cửa cho họ? Chúng ta đã thua", Highland nói, kéo chốt mở, và hai cánh cửa sau mở ra
Ba người đứng cạnh cửa, đội mũ trượt tuyết trên đầu, chỉ lộ ra mắt và miệng, và súng tự động trong tay.
“Nộp súng của mày ra đây” tên cao lớn nói
Highland ghi nhận đó là giọng Ireland nhưng anh cũng không buồn ngạc nhiên
“Chúng tôi không mang theo súng” viên trung sỹ trả lời, giơ hai tay lên đầu
“từng người đi ra từng người một, và sau đó nằm xuống boong tàu” giọng nói của người bên kia rất bình tĩnh và không mang bất kỳ âm thanh đe dọa nào
Highland nhảy ra khỏi xe, vừa cúi xuống đã đá vào mặt và bị đạp ngã.
Trên boong tàu. Một cảnh sát khác cũng bị đạp ngã phía sau anh
“Chào Sean” một giọng nói khác cất lên “Cậu không định nghĩ là chúng tôi đã quên cậu chứ?”
Miller vẫn không nói lời nào, còn Highland thì nằm trên mặt đất, trong lòng không khỏi băn khoăn. Anh nghe thấy tiếng xích sắt, chắc là Miller chuẩn bị xuống xe. Anh nhìn thấy một người đàn ông bước tới cửa xe, có lẽ là để đón Miller ra khỏi xe
Người lái xe chắc đã chết, Highland nghĩ thầm. Tay súng đã lấy chìa khóa của anh ta, và anh nghe thấy tiếng còng tay được mở ra, và một người nào đó đã đỡ Sean. Miller xoa xoa cổ tay trước, cuối cùng cũng lộ ra một chút biểu cảm. Hắn ta mỉm cười với người đến cứu mình, rồi lại nhìn viên trung sỹ đang nằm trên boong.
Không thể để những kẻ khủng bố tỏ ra thương xót, có 3 xác chết nằm la liệt, một tay súng bịt mặt kéo một cái đầu vỡ nát ra khỏi bánh lái, lúc này còi xe ô tô ngừng phát ra tiếng bíp. Cách đó 20 bước, một người đàn ông đang rên rỉ trong khi ôm cái bụng đang chảy máu của mình, và một người phụ nữ bên cạnh anh ta - có lẽ là vợ anh ta - đang vội vàng giúp anh ta băng bó vết thương. Những người khác đang kinh hoàng nằm trên boong tàu, hai tay ôm sau đầu, và những kẻ khủng bố cầm súng đứng bên cạnh. Đây là những người được đào tạo bài bản và làm mọi việc một cách sạch sẽ. Một số bậc cha mẹ bình tĩnh hơn, vì họ phải bảo vệ con cái của họ; trong khi những người đàn ông và phụ nữ độc thân đang run rẩy vì sợ hãi
“Anh là Robert Highland” tên người cao bình tĩnh nói “Trung sỹ Highland của đơn vị C-13 nổi tiếng?”
“Đúng vậy” viên cảnh sát trả lời. Anh biết mình sẽ chết. Đúng là điều khủng khiếp khi chết vào ngày giáng sinh, nhưng nếu anh sẽ chết thì còn sợ gì nữa. Anh sẽ không cầu xin, không quỳ gối “Và anh là ai?”
“Những người bạn của Sean, tất nhiên. Thế anh thực sự nghĩ là chúng tôi sẽ bỏ rơi cậu ấy sao?” Giọng nói nghe có vẻ được giáo dục “Anh có điều gì cần nói không?”
Highland muốn nói điều gì đó, nhưng anh biết có nói gì cũng vô ích vào lúc này. Anh thậm chí còn chẳng buồn cất lời nguyền rủa họ. Đột nhiên, anh cảm thấy mình hiểu Miller hơn một chút. Anh chợt biết tại sao Miller lại tiếp tục im lặng. Tại sao anh lại ngốc như vậy, vào thời khắc mấu chốt này anh còn tâm trí lo những chuyện này, anh nghĩ thầm. Anh cho rằng mình thật buồn cười, nhưng sự việc này càng khiến anh phát ốm
“Vậy thì tiễn mày lên đường”
Anh nhìn vào đôi mắt của tên cao lớn, và không có cơ hội nhìn thấy phản ứng trên khuôn mặt của anh ta. Nghĩ đến việc bị đối xử bất công như vậy, Highland đột nhiên tức giận. Vì chắc chắn rằng anh sẽ chết, thì còn gì phải sợ nữa? Tên cao lớn tháo khẩu súng lục tự động ra khỏi thắt lưng và đưa nó cho Miller.
“Tên này là của cậu, Sean” Sean cầm khẩu súng lục trên tay trái và nhìn Highland lần cuối. Mình nghĩ tốt nhất là bọn nó nên bóp cò đi, tên thỏ đế này sẽ chẳng quan tâm gì đầu.
“Tôi đáng lẽ không nên cứu câu ở phòng giam đó” Highland lạnh lùng
Nghe vậy, Miller không khỏi chần chừ một lúc, tay cầm súng buông thõng xuống, như thể đang giải tỏa tâm lý. Đột nhiên một câu nói của Joseph Stalin lóe lên trong đầu. Hắn giơ khẩu súng lên “Biết ơn, ông Highland…..là bệnh của loài chó” và bắn hai phát vào Highland từ khoảng cách 15 feet.
“Đi nào” O'Donnell sau chiếc mặt nạ. Một gã đàn ông khác đội mũ trùm màu đen xuất hiện phía bên kia boong chạy đến viên thủ lĩnh “Cả hai động cơ đều đã bị phá hủy”
O'Donnell nhìn đồng hồ. Mọi thứ diễn ra gần như hoàn hảo. Một kế hoạch tốt….ngoại trừ thời tiết xấu. Tầm nhìn chỉ dưới một dặm và…..”Còn một tên nữa, ở phía đuôi” Một người đàn ông hét lên “Bình tĩnh, các chàng trai”
“Bọn mày là ai?” Viên cảnh sát nằm bị thương dưới chân hỏi
O'Donnell đã quên anh ta trước đây, và bây giờ gã có cơ hội để sửa chữa sai lầm. Gã giơ súng lên thay cho câu trả lời. Tiếng súng lại gây náo loạn, phụ nữ và trẻ em lại la hét, nhưng chẳng mấy chốc tiếng hét đã nhường chỗ cho tiếng gió biển hú. O'Donnell lấy ra một chiếc còi trên tay và thổi nó vài lần. Ngay khi tiếng còi vang lên, đội xung kích của anh ta đã tập trung xung quanh anh ta, với tổng cộng bảy người ngoài Sean. Bọn họ luyện tập rất tốt, O'Donnell rất hài lòng. Sáu người xung quanh gã, tất cả đều quay mặt ra ngoài, cầm súng tự động phòng khi xung quanh có bất kỳ hành động chống đối nào
Với hai tay ôm sau đầu, đứng trên cầu thang cạnh buồng lái cách đó 60 feet, viên thuyền trưởng đang lo lắng về vấn đề tiếp theo của mình: làm sao một chiếc thuyền mất động cơ có thể vượt qua cơn bão lớn như vậy. Ban đầu, O'Donnell định giết tất cả những người trên tàu và cho nổ tung con tàu, nhưng sau khi nghĩ lại, gã cảm thấy làm như vậy có thể phản tác dụng. Tốt hơn hết là nên giữ những người này lại và để họ tự phát huy, nếu không thì làm sao người Anh biết được chiến công của gã?
“Sẵn sàng!” gã đàn ông ra lệnh. Từng người một, những người này đi về phía đuôi tàu. Những con sóng cao bảy hoặc tám yard và vượt qua vùng kênh Sconce Point thì sóng gió của biển có khi còn nguy hiểm hơn. O'Donnell không lạ gì biển cả, gã biết việc xuống biển trong điều kiện khí hậu này rủi ro như thế nào, nhưng tâm trạng của gã hoàn toàn khác với tâm trạng của thuyền trưởng Cenlac, vì càng ở trong thời tiết như thế này, càng dễ dàng xóa dấu vết
“Đi” gã ra lệnh. gười đầu tiên trong số họ nhảy xuống một chiếc xuồng cao tốc cao su hai động cơ dài 10 feet, tên cầm lái chiếc xuồng ba lá ép chiếc xuồng ba lá vào sát phần tôn của đuôi phà. Mặc dù đó là gió xuôi, những con sóng cũng cao ba feet. Tuy nhiên, những tên này là chuyên gia, và bất chấp những cơn bão, bọn chúng đã làm điều đó một cách suôn sẻ. Mỗi người trên tàu sẽ nghiêng về mạn phải và nhường sang mạn trái cho người tiếp theo lên thuyền, trong vòng chưa đầy vài phút, hầu hết bọn chúng đã có mặt trên thuyền. Sau khi O'Donnell và Miller cuối cùng cũng nhảy xuống, hai động cơ gầm lên, và chiếc xuồng cao tốc lái vào phía bánh xe chuyển tiếp, vòng ra ngoài, và phóng hết sức về phía eo biển Manche ở phía tây nam. O'Donnell nhìn lại chiếc phà từ tàu cao tốc. Có khoảng sáu bảy người trên phà, nhìn chiếc tàu cao tốc bay đi. O'Donnell vẫy tay với họ
“Chào mừng quay lại, Sean” gã hét lên với đồng chí của mình
“Tôi chưa nói cho bọn chúng cái quái gì hết” Miller trả lời
“tôi biết” O'Donnell đưa một chai rượu whisky. Miller cầm nó trên tay và nhấp vài ngụm vào miệng. Trong vài tuần qua, hắn không được uống rượu và đã quên hương vị nó ngon đến thế nào Nhất là trong những ngày gió lạnh và mưa phùn, uống thứ này trên chiếc thuyền nhỏ càng có một hương vị đặc biệt
Chiếc Zodiac lượt qua đỉnh sóng, nhìn từ xa, tàu cao tốc giống như một chiếc thủy phi cơ động cơ công suất lớn hàng trăm mã lực, cưỡi sóng gió trên biển. Lái tàu ngồi xổm và quỳ gối, một tay cầm lái và một tay điều khiển chân ga, hướng về điểm hẹn trong mưa gió. Công ty đánh cá đã cho O'Donnell một loạt lựa chọn những công nhân đi biển có chất lượng và đây không phải là lần đầu tiên gã đ sử dụng người trong công ty để tham gia vào nhiệm vụ. Một tay súng bò xung quanh phát áo phao cho mọi người. Mặc áo phao vào, thậm chí bị ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ đây là thuyền công vụ đặc biệt của Thủy quân lục chiến, sáng Giáng sinh trời sẽ mưa để tiến hành tập trận. Mỗi khi O'Donnell tiến hành một nhiệm vụ, gã đều xem xét rất chu đáo từng chi tiết. Miller là người duy nhất dưới quyền của gã bị bắt do nhầm lẫn, và bây giờ anh ta đã được giải cứu, và hồ sơ hoàn hảo của gã vẫn có thể được duy trì. Lúc này, các tay súng bỏ vũ khí vào túi ni lông để tránh trường hợp súng bị ăn mòn, hư hỏng dưới mưa và sóng biển. Một vài người bắt đầu nói chuyện, nhưng hầu như không thể nghe thấy họ qua tiếng hú của gió và động cơ bên ngoài
Miller bị va vào thuyền khá mạnh. Hắn xoa mông “Mấy thằng đồng tính chết tiệt” Hắn hét lên, vui mừng vì được nói chuyện trở lại
“Cái gì đó?” O'Donnell hỏi to qua tiếng ồn
Miller mất một phút giải thích lý do. Hắn cảm thấy đó là trò của Highland để khiến hắn mềm lòng và gây thiện cảm. Đây là lý do hắn bắn 2 phát vào bụng dưới Highland khiến anh không thể chết ngay tức thì. Nhưng Miller không nói với boss về suy nghĩ bản thân, kiểu này không chuyên nghiệp. Kevin sẽ không chấp nhận
“Thằng khốn Ryan đó đâu rồi?” Sean hỏi
“Đang ở nhà tại Mỹ” O'Donnell kiểm tra đồng hồ, trừ đi 6 giờ chênh lêch múi giờ “Tao đoán nó đang ngủ ngon trên giường”
“Kevin, nó khiến chúng ta phải dời kế hoạch thêm 1 năm” Miller nói “Cả một năm khốn khiếp”
“Sean, tao đoán mày cũng nói vậy. Sẽ làm sau”
Gã trẻ tuổi gật đầu và uống thêm ngụm whiskey “Chúng ta đi đâu thế?”
“Một nơi ấm áp hơn đây nhiều”
3Chiếc phà Cenlac vẫn đung đưa trong gió. Khi tên khủng bố cuối cùng xuống tàu, thuyền trưởng điều ngay thủy thủ vào cabin để kiểm tra bom hẹn giờ. Người đi kiểm tra quay lại nói không tìm thấy bom, nhưng viên thuyền trưởng cũng không yên tâm, bom có thể giấu ở đâu, giấu gì đó trên tà thật dễ dàng. Anh ta yêu cầu một thủy thủ giúp kỹ sư sửa chữa động cơ bị hư hỏng, và sau đó lệnh cho ba thủy thủ trẻ đã ngay lập tức thả một chiếc neo nổi chống bão để ổn định thân tàu và tránh cho nó bị rung lắc quá nhiều trước sóng biển. Bị gió thổi mạnh, con tàu dần trôi về phía bờ biển. Mặc dù gió và sóng sẽ nhỏ hơn, nhưng việc tiếp cận bờ biển trong khí hậu này là một hành động tự sát, và con tàu chắc chắn sẽ va vào đá và chìm. Anh nghĩ đến việc sử dụng xuồng cứu sinh, nhưng trong điều kiện sóng gió mạnh như vậy, xuồng cứu sinh có thể kéo theo những nguy hiểm mà anh cầu nguyện mình có thể tránh.
Anh đứng một mình trong buồng lái nhìn đài liên lạc- đã bị đập vỡ. Nếu nó có thể hoạt động thì anh có thể phát tín hiệu cấp cứu, gọi tàu kéo, tàu thương mại hay bất cứ đường dây nào trong tầm sóng để đẩy xà lan về cảng an toàn. Nhưng giờ cả 3 đài liên lạc đều bị bắn vỡ.
Sao mấy thằng khốn kia lại để chúng ta sống sót? Anh tự hỏi trong cơn thịnh nộ bất lực. Viên kỹ sư xuất hiện ở cửa
“Không sửa được. Chúng ta không có đủ dụng cụ cần thiết. Mấy thằng khốn này biết chính xác cần phá cái gì”
“chúng biết chính xác cần làm gì, được đúng là thế” viên thuyền trưởng công nhận
“Chúng ta đến Yarmouth trễ, có khi nào….”
“Họ sẽ viết nguyên nhân do thời tiết. Chúc ta sẽ va vào đá trước khi họ phát hiện ra sự cố” viên thuyền trưởng quay lại, mở ngăn kéo, lấy ra một khẩu súng pháo sáng và một hộp nhựa đưa cho viên kỹ sư “Cứ 2 phút lại bắn một viên. Toii sẽ xuống xem các hành khách Nếu không có chuyện gì xảy ra…40 phút nữa chúng ta sẽ phải rời tàu”
“Nhưng những người sẽ chết mất nếu chúng ta để họ…..”
“Nếu không làm thế thì tất cả mọi người đều chết” Viên thuyền trưởng đi xuống
Hóa ra một trong số hành khách là bác sỹ thú y và có thể băng bó cho 5 người bị thương, với sự giúp đỡ của một thủy thủ. Boong tàu ẩm ướt và ồn ào. Con tàu lắc lư ít nhất 20 độ. Một cửa sổ trong cabin bị sóng đánh vỡ. Một thuyền viên cố gắng che cửa sổ bằng bạt. Thuyền trưởng cảm thấy việc này có thể đã thành công nên đi về phía những người bị thương “Họ thế nào?”
Viên bác sỹ thú y ngước lên với vẻ mặt dau khổ. Một trong số những bệnh nhân của ông gần như sắp chết, còn bốn người kia…..
“Chúng ta có thể phải chuyển họ lên thuyền cứu sinh sớm”
“Nhưng việc đó sẽ giết chết họ mất, tôi….”
“Bộ đàm” Một trong số những người bị thương nói qua kẽ răng
“Nằm yên” viên bác sỹ nói
“Bộ đàm” anh kiên trì. Tay anh ấn vào bụng dưới, đó là tất cả những gì anh có thể làm được để không gào lên vì đau
“Những tên khốn đó đã phá hủy chúng” viên thuyền trưởng nói “tôi xin lỗi..chúng ta không còn bộ đàm”
“Trong xe- bộ đàm ở trong xe”
“Cái gì?”
“Cảnh sát” Highland hổn hển “Xe cảnh sát- vận chuyển tù nhân….bộ đàm…”
“Chúa ơi” viên thuyền trưởng nhìn chiếc xe van – bộ đàm có thể không khớp với tín hiệu phà, anh chạy về buồng lái và ra lệnh cho viên kỹ sư.
Đối với người kỹ sư, công việc này thật dễ dàng, anh ta dỡ thiết bị thu phát sóng vô tuyến tần số cao từ xe cảnh sát và kết nối nó với ăng-ten của phà. Chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, thuyền trưởng đã sử dụng được bộ đàm.
“Ai đấy?” viên tổng đài cảnh sát hỏi
“Đây là phà Cenlac. Bộ liên lạc hàng hải của chúng tôi bị hỏng. Tàu không thể hoạt động và bị trôi dạt cách Lisle Court 3 dặm về hướng Nam và chúng tôi cần trợ giúp khẩn cấp ”
“Ồ, chờ một lát” viên trung sỹ ở Lyminton không xa lạ gì với biển. Anh lập tức nhấc điện thoại và bấm số khẩn cấp. Hai phút sau, anh quay lại điện báo trên phà.
“Một chiếc tàu kéo đang đi về hướng của các anh. Vui lòng xác nhận vị trí. Nó cách Lisle Court ba dặm về phía nam, phải không?”
“Đúng rồi, nhưng chúng tôi đang bị trôi dạt về phía đông bắc. Radar vẫn đang hoạt động nên chúng tôi có thể hướng dẫn tàu kéo. Lạy chúa, nói anh ta nhanh lên. Chúng tôi có nhiều người bị thương trên thuyền”
Viên trung sỹ cảnh sát nhảy dựng lên trên ghế “Nó lại …lặp lại câu nói cuối cùng của anh”
Viên thuyền trưởng giải thích về từ như thể điều đó sẽ giúp cho cứu hộ đến tàu anh nhanh hơn. Ở trên bờ, viên trung sỹ cảnh sát gọi ngay cho cấp trên, rồi lên đến cảnh sát tỉnh. Một cuộc gọi khẩn cấp đến London. Mười lăm phút sau, một chiếc trực thăng cứu hộ Sea King tại Căn cứ Hải quân Gosport chuẩn bị cất cánh. Nó đến một bệnh viện hải quân ở Portsmouth đầu tiên, đón một bác sĩ và một nhân viên y tế, sau đó bay về ra biển. Mất hai mươi phút để tìm thấy Cenlac đang trôi trong gió và mưa.
Máy bay trực thăng cần có tốc độ chuyển tiếp là 40 hải lý / giờ để chống lại tốc độ gió đang tới và giữ cho máy bay ổn định trên phà. Rắc rối là tốc độ và hướng gió thay đổi theo từng thời điểm, khiến phi công trực thăng rất vội vàng và phải liên tục điều chỉnh tốc độ và góc máy bay. Trong cabin trực thăng, phi hành đoàn đã buộc dây địu vào eo bác sĩ, phi công dùng bộ đàm để chỉ đạo động tác địu. May mà mục tiêu của phà đủ lớn, trên boong có hai thủ thủ đứng sẵn để đón vị bác sỹ, trước đây họ chưa từng thực hiện loại thao tác này, cũng may phi hành đoàn trực thăng có kinh nghiệm hoạt động loại này, nên đã thả viên bác sỹ xuống cách boong 10 feet, các bước sau đó dễ dàng hơn nhiều. Một thủy thủ đỡ lấy vị bác sỹ và đưa vào trong, nhân viên ý tế tiếp xuống theo sau, mặt tái nhợt, luôn miệng nguyền rủa thiên nhiên. Ngay sau khi mọi người xuống đến nơi an toàn, chiếc trực thăng bay vọt lên để thoát khỏi bề mặt nguy hiểm
“Tôi là trung úy Dirk, bác sỹ phẫu thuật”
“Chào mừng, tôi sợ rằng chuyên ngành của tôi chỉ giới hạn vơi ngựa và chó” viên bác sỹ thú y trả lời tức thì “Một người bị thương vào ngực, ba người khác bị thương vào bụng, một người đã chết…..Tôi đã cố hết sức, nhưng…..”anh cảm thấy nói nhiều cũng vô nghĩa “Mấy thằng giết người khốn khiếp!”
Tiếng còi sâu vang lên báo hiệu tàu kéo đã đến. Trung úy Dirk không thèm nhìn trong khi thuyền trưởng và thủy thủ tiếp nhận dây của tàu kéo. Cùng nhau, các bác sỹ tiêm morphine cho những người bị thương và băng bó cầm máu, tạm thời ổn định tình trạng vết thương. Chiếc máy bay trực thăng bay về phía tây nam, để thực hiện nhiệm vụ thứ hai trong ngày. Một máy bay trực thăng khác chở những lính thủy đánh bộ được trang bị vũ khí cất cánh từ Gosport trong khi chiếc đầu tiên quét ra đa tìm kiếm chiếc zodiac cao su màu đen dài 10 feet. Bộ nội vụ Anh đã ban hành các mệnh lệnh với tốc độ kỷ lục, yêu cầu phải tìm ra những kẻ khủng bố và lập tức tiêu diệt
“Radar hôm nay vô tác dụng rồi” viên phi công phụ thông báo qua kênh liên lạc nội bộ
Viên phi công gật đầu đồng ý. Trong một ngày trời đẹp, họ sẽ có cơ hội tốt để tìm được con thuyền này, nhưng lúc này biển đang động, sóng nước bắn tung tóe khiến màn hình radar giống như một mảnh trắng xóa, không thể nhìn rõ cái gì
“Bọn chúng không thể đi quá xa và tầm nhìn từ đây cũng không tệ lắm, có thể dùng phương pháp tìm kiếm tưng khu vực và sẽ tìm ra mấy tên khốn này”
“Bắt đâu tìm kiếm từ đâu?”
“Bắt đầu từ Needles, rồi tìm kiếm đến Vịnh Christchurch, rồi nếu cần thiết thì chúng ta sẽ tìm kiếm xa hơn về phía tây. Chúng ta cần bắt kịp mấy tên khốn trước khi bọn nó cập đất liền và để phần còn lại cho lính thủy đón bọn chúng ở trên bãi biển. Anh nghe lệnh trên rồi đấy”
“Nghe rõ rồi” viên phi công phụ mở sơ đồ hàng không chiến thuật và xác định khu vực tìm kiếm. Chín mươi phút sau, họ vẫn không tìm thấy gì, có lẽ họ sẽ không tìm đúng hướng. Ngạc nhiên- thất vọng- phi công tay trắng quay trở lại Gosport. Khi quay trở lại bãi đáp, họ thấy hai sỹ quan cảnh sát đang chờ sẵn
“Chà?”
“Chúng tôi đã tìm kiếm từ Needles tới Vịnh Poole….không bỏ lỡ một thứ gì” viên phi công chỉ trên hải đồ hàng không “Loại thuyền này có lẽ có thể đi được 20 hải lý/giờ trong điều kiện thời tiết biển thế này- và hầu hết phải được lái bởi đội thủy thủ giàu kinh nghiệm. Có thể chúng ta đã bị mất chúng rồi” viên phi công nhấp một ngụm trà, nhìn chằm chằm vào hải đồ và lắc đầu khó tin “Không thể nào chúng tôi có thể! Không thể với hai máy bay”
“Chuyện gì xảy ra chúng tiếp tục đi, chuyện gì xảy ra nếu chúng đi về phía nam”
“Nhưng ở đâu? Ngay cả khi chúng mang đủ nhiêu liệu vượt qua Eo biển, tôi nghi chỉ có một thằng điên mới cố làm điều này. Sóng ở biển cao 20 feet và gió càng ngày càng mạnh. Đây là hành động tự sát” viên phi công kết luận
“Chà, chúng ta đều biết bọn chúng không điên, mà bọn khốn đó rất thông minh. Không có cách nào bọn chúng tránh được anh, hay bọn chúng cập bờ trước khi anh đuổi đến?”
“Không thể. Không có khả năng” viên phi công khẳng định “Vậy bọn chúng đã đi đâu vậy?”
“Sir, tôi xin lỗi, nhưng tôi không thực sự giải thích vấn đề này. Có lẽ bọn chúng đã chìm xuống đáy biển”
“Anh tin điều này sao?” viên cảnh sát hỏi ngược lại
“Không sir”
Trung tá James Owens quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Viên phi công nói đúng; bão càng lúc càng lớn. Điện thoại reo lên
“Dành cho anh, sir” một sỹ quan đưa điện thoại cho Owens
“Owens nghe đây” mặt anh thay đổi từ buồn bã sang tức giận, rồi bình tĩnh trở lại “Cảm ơn, hãy cập nhật khi có tin mới” đặt điện thoại xuống, Owens nói với những người khác trong phòng “Đó là cuộc gọi tư bệnh viên. Một người bị thương đã chết. Trung sỹ Highland giờ đang được phẫu thuật, viên đạn đã găm vào cột sống. Tổng cộng chin người chết. Các anh, có ai đề xuất ý tưởng nào không? Tôi muốn nghe những ý kiến khác nhau ngay lúc này”
“Có lẽ bọn chúng đi về hướng nam vòng qua Needles rồi vòng về hướng nam và cập lại vào Isle of Wight”
Owens lắc đầu “Chúng tôi đã cử người đến đó, không có gì”
“vậy thì chúng có thể bắt một con tàu, Có rất nhiều tàu qua lại qua Eo biển”
“Có cách nào tìm kiếm không?”
Viên phi công lắc đàu “Không, Có radar kiểm soát việc quay lại của tàu ở Eo biển Dover Strait, chứ không có ở đây. Chúng ta cũng không thể khám xét mọi con tàu, phải không?”
“Tốt lắm, các anh. Cảm ơn sự nỗ lực của các anh, đặc biệt là đưa bác sỹ phẫu thuật ra đó càng nhanh càng tốt. Hành động này đã cứu sống được rất nhiều người” Trung tá Owens nói xong thì bước ra khỏi tòa nhà. Ở bên ngoài, viên thám tử nhìn bầu trời xám xịt thầm nguyền rủa số trời đen đủi, nhưng bề ngoài anh vẫn cố bình tĩnh. Owens là người đàn ông quen với việc che dấu suy nghĩ và cảm xúc. Anh thường dạy linh của mình rằng các xúc không có chỗ đứng trong công việc của cảnh sát. Tất nhiên điều này không đúng, và giống như nhiều cảnh sát khác, Owens không phải là không có cảm xúc, chỉ là anh đã thành công trong việc kìm nén cơn tức giận và không để lộ ra ngoài. Đây là lý do tại sao trong túi áo khoác luôn có hộp thuốc viên kháng acid và những khoảng ngồi lặng yên trong nhà mà vợ anh phải học cách sống chung. Anh tìm bao thuốc trong túi ao nhưng không thấy, rồi khịt mũi – sao mày lại bỏ thói quen hút thuốc chứ Jimmy? Anh đứng một mình trong công viên một lúc như thể cơn mưa lạnh buốt có thể dập tắt ngọn lửa tức giận trong lòng. Nhưng rồi anh rùng mình, anh không thể không cố gắng. Anh phải tìm ra câu trả lời cho chuyện này, phải trả lời với Cảnh sát trưởng London và Bộ Nội Vụ. Ai đó- không phải tôi, cảm ơn Chúa – cũng sẽ phải trả lời với Nữ Hoàng
Anh nghĩ mình phải về nhà. Anh đã thất bài hoàn toàn. Anh đã thất bại tận 2 lần. Anh đã thất bai trong việc bảo vệ và ngăn chặn cuộc tấn công đầu tiên ở The Mall, chỉ có may mắn đáng kinh ngạc về sự xuất hiện của tên Yank đã cứu vãn lại. Rồi, khi mọi việc tưởng diễn ra suôn sẻ thì lại xảy ra thất bại này. Từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Owens chính là người phải chịu trách nhiệm. Chuyện xảy ra ngay trước mũi giám sát của anh. Anh chính là người lập kế hoạch áp giải tù nhân, anh chính là người lựa chọn cách thức áp giải. Anh chính là người đưa ra quy trình an ninh. Chọn ngày, chọn tuyến đường, chọn người, tất cả giờ đã chết, ngoại trừ Bob Highland.
Làm sao bọn chúng biết? Owens tự hỏi. Chúng biết thời gian địa điểm. Làm sao chúng biết? Chà, anh tự nhủ, đây chính là điểm bắt đầu điều tra. Owens biết tất cả những ai đã nắm được thông tin này. Bằng cách nào đó nó đã bị lộ. Anh nhớ đến báo cáo Ashley đã mang về từ Dublin “Rất tốt, anh sẽ không tin được đâu” tên khốn PIRA đã bình luận thế về nguồn tình báo của O'Donnell. Murphy đã sai, viên thám tử nghĩ, giờ thì mọi người đều tin rồi.
“Quay về London” anh nói với người lái xe.