← Quay lại trang sách

Chương 10 KẾ HOẠCH VÀ MỐI ĐE DỌA-1

“Cậu đừng trách bản thân nữa, Jimmy” Murrya nói “Và Bob sẽ vượt qua. Và có đầu mối để giải quyết vụ việc”

“chắc chắn thế” mỉa mai “thậm chí còn có tận 15% cậu ấy sẽ đi lại được cơ mà. Chúng ta còn gì nữa Dan? 5 cảnh sát giỏi đã chết kèm theo 4 người dân thường”

“Và có thể cả mấy thằng khủng bố đi theo nữa” Murray an ủi

“Anh cũng đâu có tin vào khả năng này hơn tôi đâu”

Vận may đến quá mù quáng. Một tàu săn mình của Hải quan hoàng gia đang tiến hành khảo sát bằng sóng siêu âm trên Eo biển Manche đã tìm thấy một vật thể mới dưới đáy biển và đưa một camera dưới đáy biển xuống để kiểm tra. Video chiếu hình ảnh còn lại của một chiếc thuyền cao su zodiac dài 10m, động cơ 200 mã lực. Từ các dấu hiệu cho thấy nó bị chìm xuống do một vụ nổ, điểm nổ nằm gần thùng nhiên liệu, nhưng không thấy dấu vết có người trên tàu hay vũ khí. Viên thuyền trưởng tàu khảo sát ngay lập tức nhận ra tầm quan trọng của phát hiện này và báo cáo lên cấp trên. Một đội cứu hộ đang được chuẩn bị để ra đó bây giờ trục vớt con thuyền

“Nó cũng là một khả năng, một trong số chúng vô tình làm làm cháy bình nhiên liệu, con thuyền nổ tung, mấy thằng khốn đó chết chìm….”

“Vậy thì xác đâu?”

“Làm mồi cho cá” Murray nhếch mép “đúng là một hình ảnh đẹp, phải không?”

“Anh thích đánh cược, Dan. Chỉ cần đặt vào nhiêu phần trăm lương của mình vào giả thiết đó?” Owens chẳng có tâm trạng đâu để hài hước. Murray có thể thấy người đứng đầu đơn vị C-13 đang nhìn nhận đây là một thất bại cá nhân lớn của mình.

“Không đánh cược đâu” viên đặc vụ FBI nói “vậy anh nghĩ có một con tàu gần đó đã đón bọn chúng”

“Đây là giả thuyết duy nhất có lý. Có 9 tàu thương mại ở gần đó. Chúng tôi có danh sách rồi”

Murray cũng có. Danh sách này đã được chuyển tiếp về Washington, FBI và CIA đang bắt đầu điều tra “Nhưng tại sao bọn chúng lại không thu hồi con thuyền này nhỉ?”

“Để tránh bị phát hiện thì sao? Sẽ thế nào nếu một trong số trực thăng của chúng tôi trông thấy việc đó. Hoặc điều kiện thời tiết không cho phép bọn chúng thu hồi, hoặc bọn chúng không muốn gặp rắc rối với con thuyền này nữa. Bọn chúng có nguồn tài chính dồi dào mà, phải không?”

“Khi nào bên hải quân trục vớt con thuyền cao su đó?”

“Nếu thời tiết cho phép thì là ngày kia” Owens nói, đây là một trong những tin vui trong những ngày này. Họ sẽ có bằng chứng về mặt vật lý cung cấp số seri và tên công ty chế tạo, hồ sơ bán hàng. Nhiều cuộc điều tra thành công đã được bắt đầu theo cách này – một đơn đặt hàng riêng lẻ tại một cửa hàng riêng lẻ thường dẫn đến việc phá án những vụ tội phạm nguy hiểm nhất. Từ video, có vẻ động cơ bên ngoài của con thuyền là của hãng động cơ Mercury của Mỹ. FBI đã điều theo theo hướng này ngay khi có số của động cơ. Murray biết các sản phẩm động cơ Mercury nổi tiếng trên toàn thế giới nên khó tìm nhưng không phải là không thể, dù sao cũng là một manh mối và có manh mối còn hơn là không có gì. Các nguồn lực của Cảnh sát Anh và FBI đều đang tập trung điều tra vào vụ này

“Có đột phá nào về thông tin rò rỉ không?” Murray hỏi, động đến phần đau khổ nhất của tất cả mọi người

“Hắn tốt nhất là nên cầu nguyện đừng rơi vào tay chúng tôi” Owens bình tĩnh, dù chưa có manh mối cụ thể nhưng tổng cộng chỉ có 31 người biết về thời gian và tuyến đường vận chuyển, và 5 người trong số họ đã chết- thậm chí cả lái xe chiếc xe van đó cũng không biết trước. Còn lại 26 người, một số là thành viên C-13, hai là sỹ quan cấp cao của Sở cảnh sat Metropolitan (London), 10 người bên Bộ Nội Vụ, một vài người bên MI-5, Cục An Ninh và vài người khác. Những người này đều thuộc những người nắm giữ bí mật an ninh cao nhất. Nhưng kệ mẹ quyền truy cập thông tin, Owens lại tự nhủ. Về mặt lý thuyết, tin tức đã bị rò rỉ từ một tên khốn có đủ điều kiện để tiếp cận những bí mật hàng đầu

Nhưng lần này thì khác. Đây là tội phản quốc- còn nghiêm trọng hơn tội phản quốc- một khái nhiệm cả Owens thậm chí còn không thể nghĩ đến cho đến tận tuần trước. Bất kể kẻ nào đã tiết lộ tin tức này hẳn cũng liên quan đến cuộc tấn công vào Gia đình Hoàng Gia. Việc phản bội bí mật an ninh quốc gia cho một thế thế lực nước ngoài đủ nguy hiểm khiến cho viên trung úy phải nghĩ theo hướng không chuyên nghiệp. Nhưng cố tình sát hại Gia đình Hoàng Gia là một tại ác mà Owens không hiểu nổi. đây không phải là tội phạm có suy nghĩ bình thường được. Đây là môt người thông minh và có kỹ năng ngụy trang rất giỏi, một người đã phản bội lòng tin của tất cả mọi người và cả quốc gia. Nếu ở nước Anh thời xưa thì những người như vậy sẽ bị tra tấn đến chết. Đương nhiên đây không phải là điều Owens tự hào gì, nhưng giờ anh đã hiểu vì sao tiền nhân lại làm thế và tại sao mọi người lại tán thành những hình phạt tàn nhẫn đó. Hoàng Gia Anh đại diện cho truyền thống vương quốc Anh, được mọi người yêu quý. Và kẻ nào đó, có lẽ là kẻ rất thân cận với họ, lại muốn bán họ cho một băng khủng bố nhỏ. Owens muốn tìm ra tên đó, muốn nhìn thấy hắn chết, muốn quan sát hắn chết. Không thể có hình phạt nào thích đáng hơn dành cho loại tội phạm này

Sau một hồi uất ức, sự chuyên nghiệp của anh quay trở lại. Chúng ta không thể tìm ra tên khốn này chỉ bằng cách ngồi đó ước hắn chết. Để tìm được hắn thì phải làm công việc của cảnh sát – một cuộc điều tra chi tiết và kỹ lưỡng. Owens biết cách làm điều đó thế nào. Anh và nhóm củ mình sẽ không dừng cho đến khi thành công. Không ai trong số họ nghi ngờ điều đó

“Jimmy, hiện anh có hai manh mối” Murray không khó để nhìn ra suy nghĩ của bạn mình. Làm việc này không khó. Cả hai người bọn họ đều chuyên đi xử lý những vụ khó, cách xử lý của cảnh sát khắp thế giới về vụ này không khác nhiều

“Chắc chắn rồi” Owens gần như mỉm cười “Bọn chúng không nên vội vàng hành động mà bỏ qua nỗ lực bảo vệ nguồn tin của mình. Giờ thì chúng tôi có thể so sánh danh sách những người biết thông tin di chuyển của Hoàng Gia chiều hôm đó với người biết thông tin di chuyển ngài Miller trẻ tuổi đến Lymington”

“Và các cuộc điện thoại đến và đi nữa” Murray nhắc nhở “và các thu ký và đồng nghiệp xung quanh họ, những người có thể hóng hớt đươc tin tức, cùng đám bạn gái hay bạn trai, những người có thể vô tình nghe thấy qua vài cuộc trò chuyện vô tâm”

“Cảm ơn rất nhiều Dan. Một người khuyến khích lúc này thật đáng quý biết bao” Viên cảnh sát Anh bước tới tủ rượu của Murray và tìm thấy một chai whiskey – món quà giáng sinh vẫn chưa được mở, để dành cho đêm mừng năm mới

“Anh nói đúng, đáng nhẽ bọn chúng cần phải bảo vệ nguồn tin tình báo của mình. Tôi biết là anh sẽ bắt được hắn, Jimmy. Tôi sẽ đặt thêm tiền vào cửa đó”

Owens rót rượu vào ly, rất vui khi thấy người bạn Mỹ của mình cuối cùng cũng học được cách thưởng thức rượu whiskey tao nhã đúng cách. Suốt năm qua Owens đã tìm cách thay đổi thói quen xấu của Murray là bỏ đá vào mọi đồ uống. Làm kiểu đó đúng là phí phạm đến xấu hổ rượu whiskey Scotch single – malt ngon “Bọn chúng suốt ruột giải cứu Sean Miller làm gì vậy nhỉ?”

Murray giang tay ra “Vấn đề này có thể quan trọng với bọn chúng hơn là anh nghĩ đấy, anh nghĩ xem? Có lẽ bọn chúng sợ các anh khai thác được thông tin từ hắn? Có thể bọn chúng chỉ muốn giữ vững kỷ lục hoàn hảo của mình. Hay có lẽ còn gì khác?”

Owens gật đầu. Bên cạnh mối hợp tác lâu dài gần gũi giữa Sở cảnh sát Scotland Yard với FBI, Owens cực kỳ coi trọng ý kiến của người đồng nghiệp này. Dù cả hai bọn họ đều có kinh nghiệm điều tra dày dặn nhưng Murray thường có những góc nhìn độc đáo giúp anh phá án. Hai năm trước Owens cũng nhận được lời khuyên cực kỳ giá trị giúp anh phá án khiến anh cũng ngạc nhiên. Nhưng anh không biết rằng những hiểu biết của Owens cũng giúp Murray nhiều lần xử lý vụ án bên FBI

“Vậy tên Miller có thể làm gì?” Owens bất ngờ hỏi

“Ai biết? Chỉ huy chiến dịch?” Murray lắc lắc ly rượu

“Quá trẻ để đảm nhiệm chức đó”

“Jimmy, cái gã ném quả bom nguyên tử xuống Hiroshima là một đại tá không quân và mới 29 tuổi. Mà mẹ kiếp, cái gã O'Donnell bao nhiêu tuổi”

“Đó cũng giống suy nghĩ của Bob Highland” Owens nhìn chằm chằm vào ly rượu một lúc, cau mày

“Bob thật tốt. Lạy chúa phù hộ để anh ấy có thể quay lại đường phố”

“Nếu không thì chúng tôi sẽ để cậu ta làm việc ở văn phòng” trung tá Owens lạc quan “cậu ta có tư duy điều tra rất tốt- quá tốt để bỏ phí. Chà, tôi phải đi đây. Hôm nay là đêm giao thừa, chúng ta nên uống vì điều gì nhỉ?”

“Còn phải nói, chúc cuộc điều tra thành công. Anh sẽ tóm được gã nội gián đó, Jimmy vaf hắn sẽ phải đưa ra những thông tin anh cần” Murray nâng ly “chúc vụ án sớm kết thúc”

“Được” cả hai người đàn ông đều uống cạn ly rượu

“Jimmy hãy thư giãn và nghỉ ngơi đêm nay đi. Hãy để đầu óc nghỉ ngơi, thư giãn và bắt đầu vào ngày mai”

Owens mỉm cười “tôi sẽ cố” anh lấy áo khoác và đi ra ngoài cửa “Còn một điều nữa mà tôi nhớ trên đường lái xe đến đây. Mấy gã ULA này thường hay phá vỡ nguyên tắc, phải không?”

“Đúng vậy” Murray trả lời khi đóng tập hồ sơ

“Chỉ có một nguyên tắc không bao giờ phá vỡ”

Murray quay người lại “Ồ đó là gì?”

“Bọn họ không bao giờ hoạt động khủng bố ở Hoa Kỳ”

“Đúng là chưa xảy ra vụ nào” Murray vẫn chưa chú ý

“Đó là do bọn chúng không có lý do để tiến hành”

“Vì thế?”

“Dan, đám ULA giờ có thể có nguyên nhân rồi – và bọn chúng chưa bao giờ kín tiếng về việc vi phạm nguyên tắc. Tôi chỉ có cảm giác thế” Owens nhún vai “Chà, chúc ngủ ngon và chúc mừng năm mới, đặc vụ Murray” Họ bắt tay nhau theo nghi thức

“Anh cũng vậy nhé, trung tá Owens, cho tôi gửi lời chào tới Emily” Dan tiễn anh ra cửa, khóa cửa lại và quay lại văn phòng để kiểm tra mọi hồ sơ an ninh đã được cất và khóa cẩn thận. Ngoài trời tối đen như mực- anh kiểm tra đồng hồ- đã 6.15 “Jimmy, sao anh lại nói vậy?” Murray thì thầm trong bóng tối. Anh vẫn ngồi yên lặng trong ghế xoay

Không có tên khủng bố Ireland nào thực hiện vụ khủng bố ở Mỹ, đúng vậy, vì chúng cần gây quỹ lấy tiền ở đó. Chúng sẽ đến các khu vực có người nhập cư Ireland sinh sống, đến các quán bar salon ở Boston và New York để diễn thuyết - đọc các bài phát biểu kỳ lạ về tầm nhìn của bọn chúng về tương lai đất nước Ireland tự do và thống nhất cho đồng bào Ireland tại địa phương – không bao giờ dám nói bọn chúng theo chủ nghĩ Marx-Lenin, rằng tầm nhìn của bọn chúng về Ireland chính là một Cuba khác. Bọn chúng luôn đủ khôn ngoan để biết những người Mỹ gốc Ireland không thoải mái với chi tiết nhỏ này. Và rồi đó còn là nơi cung cấp súng, đã trong quá khứ đã từng cung cấp với số lượng lớn. Còn giờ thì PIRA và INLA có thể có được hầu hết loại súng họ cần trên thị trường thế giới mở. Cũng có báo cáo cho thấy vài người trong số bọn chúng đã được đào tạo trong trại quân đội của Liên Xô- ai có thể nhận ra quốc tịch của một người đàn ông chỉ từ một bức ảnh vệ tinh chứ, cũng không thể nhận ra đặc điểm cụ thể của một khuôn mặt. Những báo cáo này chưa bao giờ được xác nhận đầy đủ để công bố cho báo chí. Điều này cũng đúng với các trại ở Libya, Syria và Lebanon. VÀi người, da trắng, đang được đào tạo ở đó – nhưng ai? Cơ quan tình báo vẫn chưa xác nhận được. Nó khác với mấy tên khủng bố ở Châu Âu. Mấy tên Ả Rập mà bị bắt thì thường hót như khướu, nhưng mấy tên PIRA và INLA, rồi Lực Lượng Hồng Quân (Red Army Faction) và Hành Động Trực Tiếp (Action-Directe) của Pháp và tât cả nhóm khủng bố trong bóng tối khác đều câm lặng hoặc miễn cưỡng nói ra bất cứ điều gì. Có lẽ là do văn hóa, hoặc có thể bọn chúng biết rõ cảnh sát châu âu sẽ không tiến hành thẩm vấn man rợ như mấy cơ quan công quyền bên Trun Đông. Bọn chúng lớn lên trong nền dân chủ và nhận thức rõ sơ hở và yếu kém của hệ thống dân chủ mà chúng muốn lật đổ. Murray nghĩ hệ thống dân chủ là một điều tốt, nhưng cũng nhận ra những bất lợi chúng mang đến cho các chuyên gia thực thi pháp luật…

Điểm cơ bản là PIRA và INLA vẫn chưa bao giờ thực hiện những hoạt động tội phạm ở Hoa Kỳ. Chưa bao giờ, Dù chỉ một lần. Nhưng Jimmy nói đúng, ULA chưa bao giờ ngại phá vỡ quy tắc. Chẳng phải Hoàng Gia Anh luôn là giới hạn, là mục tiêu không ai động đến sao, nhưng ULA vẫn làm. PIRA và INLA chưa bao giờ ngại tuyên truyền về các hoạt động của họ- mỗi nhóm khủng bố đều tuyên truyền hoạt động của mình để mở rộng ảnh hưởng, nhưng ULA thì không. Anh lắc đầu. Không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy họ đã phá vỡ quy tắc không đến Hoa Kỳ, nhưng cũng chỉ là bọn chúng chưa làm mà thôi….cũng không nhất thiết phải bắt đầu điều tra ngay

“Nhưng bọn chúng muốn gì?” Anh lẩm bẩm. Không ai biết. Ngay cả cái tên cũng rất độc đáo. Tại sao bọn chúng lại tự gọi mình là Quân đội giải phóng Ulster ( Ulster Liberation Army -Ulster là tên gọi truyền thống của một trong bốn tỉnh trên đảo Ireland)? PHong trào dân tộc ở đây luôn tập trung vào nguồn gốc người Ireland nhưng tên ULA là tên chỉ nhấn mạnh vào một khu vực. Bên cạnh đó Ulster luôn là tiền tố đứng trước tên các nhóm Tin làn phản động. Những kẻ khủng bố không nhất thiết phải hiểu ý nghĩa của mọi việc chúng làm, nhưng tên tổ chức phải có ý nghĩa nào đó. Mọi thứ về ULA đều bất thường. Bọn chúng làm những điều mà không ai dám làm và ngay cả việc đặt tên cũng kỳ lạ

Murray biết đây chính là điều Jimmy lo lắng. Tại sao bọn chúng lại hoạt động theo cách đó? Chắc chắn phải có nguyên nhân. Dù hành động bọn chúng đều điên cuồng khó hiểu thì bên trong mấy tên khủng bố đều chứa chân lý để biện minh cho hành động của mình, chúng có logic của riêng mình. PIRA và INLA đều hoạt động theo logic giống nhau. Bọn họ thậm chí còn công khai lý tưởng của mình, và hành động bọn họ phù hợp với lý tưởng tuyên bố: Hạ bệ chính phủ hiện hành tại Bắc Ireland. Nếu bọn chúng thành công thì Anh cuối cùng cũng phải rút khỏi đó. Vì vậy, mục tiêu của bọn họ là gây ra một cuộc hỗn loạn vừa phải tai Bắc Ireland và chờ người Anh chủ trương biến đi. Logic và hành động của bọn họ đều nhất quán.

Nhưng ULA chưa bao giờ nói chúng muốn gì. Sao không? Sao phải giữ bí mật về mục tiêu của mình? Khốn khiếp, tại sao lại coi sự tồn tại của một nhóm khủng bố là một bí mật – nếu bọn chúng đang tiến hành các hoạt động khủng bố, làm thế nào bọn chúng có thể giữ bí mật, rồi tại sao bọn chúng chưa bao giờ thông báo về sự tồn tại của mình, ngoại trừ với bản thân cộng đồng PIRA/INLA? Bọn chúng không thể không có lý do, anh tự nhủ. Từ những vụ khủng bố chúng tiến hành đều được lên kế hoạch và chuẩn bị hoàn hảo và thực hiện rất hiệu quả

“Khốn khiếp!” Murray cảm thấy câu trả lời đang ở ngay đâu đó, bên rìa ý thức của mình, nhưng trí óc anh chưa thể bắt được ngay. Viên đặc vụ rời văn phòng. Hai lính thủy đánh bộ đang tuần tra ở hành lang, kiểm tra xem các cửa đã được khóa chưa. Dan vẫy tay chào họ trên đường vào thang máy, đầu óc vẫn đang đang cố gắng lắp ráp các mảnh ghép vào bức tranh sao cho thống nhất. Ước gì Owens chưa rời khỏi văn phòng,nếu không anh có thể bàn bạc với Jimmy về vấn đề này, cả hai cùng nỗ lực có khi vấn đề sẽ được làm sáng tỏ. Không, anh tự nhủ, không phải là “Không thể”. Họ sẽ giải quyết được. Nó đang ở ngay đó, chờ được tìm thấy

Mình cá là Miller biết câu trả lời, Murray nghĩ.

2

“thật là một nơi khủng khiếp” Sean Miller nói. Khi mặt trời lặn, một nửa bầu trời rực đỏ, cảnh tượng lộng lẫy như hoàng hôn trên biển. Không có một đám mây nào trên bầu trời quang đãng, và không có một chút ô nhiễm nào trong không khí. Nhìn từ xa, những cồn cát sóng sánh như sóng biển, mặt trời lặn dần khuất sau cồn cát, phản chiếu ánh đèn đỏ khiến sa mạc trở nên đặc biệt huyền bí trong ánh hoàng hôn. Điều đáng kinh ngạc nhất là nhiệt độ, nhiệt độ vào buổi trưa lên tới 92 độ F. Người dân địa phương vẫn cho rằng đó là thời tiết tương đối mát mẻ! Nhưng khi mặt trời lặn, một làn gió mát thổi vào mặt bạn, và nhiệt độ có thể giảm xuống 0 ngay lập tức. Sa mạc không thể tích trữ nhiệt, trong điều kiện thời tiết hanh khô và nắng ráo, cái nóng ban ngày sẽ nhanh chóng được tản ra xa, trở lại cá vì sao

Sau một ngày đào tạo dành cho những người mới, Miller hiện rất mệt mỏi. Hắn đã không động vào súng suốt hai tháng, phản ứng chậm lại, bắn súng cũng không chính xác như trước đây, tình trạng thể chất thì tốt hơn trước một chút.Hăn thực sự đã tăng vài kg nhờ thức ăn trong tù, điều khá bất ngờ. Nhưng trong một tuần vừa rồi lại giảm cân lại như cũ nhờ sa mạc. Giống như hầu hết người sinh ra ở vùng thuộc vĩ độ cao, Mill hơi khó chịu với loại khí hậu này. Hoạt động thể chất nhiều khiến hắn cảm thấy khát nhưng lại không thèm ăn vì trời quá nóng. Vì vậy hắn uống nước liên tục và cho phép cơ thể tự điều chỉnh. Ở đây hắn giảm cân và cơ thể săn chắc hơn bất kỳ nơi nào đã từng qua, nhưng điều đó cũng không khiến hắn thích nơi này được

Bốn người anh em khác của hắn cũng được đào tạo tại đây, nhưng phần còn lại của đội giải cứu hắn đã ngay lập tức bay về nhà qua ngả Rome và Brussels, dán một chuỗi tem nhập cảnh mới được đóng lên thị thực “du lịch” của họ

“Đây không phải Ireland” O'Donnell đồng ý, mũi gã nhăn lại vì mùi của bụi lẫn với mùi mồ hôi trên người. Thật không giống như ở nhà, không có mùi ẩm ướt của các vũng than bùn, không có mùi than cốc từ lò sưởi đang cháy và không có bầu không khí đầy chất cồn cua các quán rượu địa phương.

Thật là bực mình khi nới này không có rượu. dân địa phương cấm quyết định cấm rượu theo ý nguyện của thánh Allah và quyết định rằng ngay cả các đồng chí trong cộng đồng cách mạng quốc tế cũng không được phá vỡ điều luật của thánh Allah. Thật là phiền toái

Chỗ này không thực sự là một trại. Nó có 6 tòa nhà, một trong số đó là chỗ để xe, một bãi đáp trực thăng không được sử dụng, một con đường bị cát bao phủ một nửa, một giếng nước sâu và một trường bắn. Không còn gì khác Trong quá khứ, lúc nhiều nhất có khoảng 50 người được đào tạo ở đây nhưng bây giờ không. Đây là trại huấn luyện của riêng ULA, tách biệt hẳn với trại của các tổ chức khác. Tất cả bọn họ đều phải học về tầm quan trọng của an ninh. Trên bảng đen ở trại số 1 là lịch trình cung cấp bởi những người bạn da trắng khác trong đó ghi rõ thời gian vệ tinh do thám Mỹ đi qua, mọi người đều biết khi nào thì trốn khỏi tầm nhìn của ó và ngụy trang các phương tiện trong trại

Nơi chân trời cồn cát xuất hiện hai luồng sáng, chậm rãi theo hướng nam tiến về phía trại. O'Donnell đã chú ý đến nó, nhưng không nói gì. Chân trời còn ở phía xa, gã luồn tay vào áo khoác để chống lại cái lạnh ngày càng tăng, nhưng mắt nhìn đăm đăm vào những luồng ánh sáng đung đưa từ bên này sang bên kia giữa những cồn cát. Kevin thấy, viên tài xế lái xe chậm rãi vì ánh sáng không dao động nhiều. Tự bản thân việc lái xe trên sa mạc trong điều kiện khí hậu này đúng là không dễ dàng. Nếu đó là ý chúa thì mọi việc sẽ kết thúc vào ngày mai. Insh'Allah (nếu Allah muốn như thế), một đồng nghiệp người Latin đã từng nói với gã rằng, điều tương tự giống như Manama- không nhất thiết phải vội

Chiếc xe tiến đến là chiếc Land Cruiser hiệu Toyota, loại dẫn động bốn bánh đang được dùng thay thế dần chiếc Land-Rover ở khắp mọi nơi. Tài xế điều khiển xe lao thẳng vào gara, tắt máy và xuống xe. O'Donnell kiểm tra đồng hồ. Lần tiếp theo qua đây của vệ tinh do thám là 30 phút tới. Vẫn đủ thời gian. Gã đứng dậy bước tới Lều số 3, Miller bước theo sau, vẫy tay chào người vừa đến, mặc đồng phục thuộc lực lượng thường trực của trại đang đóng cửa gara và mặc kệ họ

“Rất vui thấy cậu đã thoát, Sean” người khách nói, tay vẫn cầm một chiếc túi nhỏ

“Cảm ơn Shamus” O'Donnell giữ cửa mở cho khách, hắn vốn không phải là người quá hồ hởi chào mừng

“Cảm ơn Kevin”

“Anh đến đúng bữa tối đấy” thủ lĩnh ULA nói

“chà, một người không thể lúc nào cũng may mắn” Shamus Padraig Connolly nói, liếc nhìn xung quanh trại “Không có người gốc Ả Rập nào ở đây à?”

“Không phải ở đây” O'Donnell trả lời

“Tốt” Connolly mở túi lấy ra hai chai rượu “Tôi nghĩ các anh sẽ cần ít chất cay”

“Sao anh có thể lừa mấy tên khốn đó để mang rượu vào?” Miller hỏi

“Tôi nghe nói về luật mới, vì vậy tất nhiên tôi nói là túi này chứa một khẩu súng” cả bọn bật cười lớn rồi Miller lấy ra 3 chiếc ly, cho đá vào. Nơi này lúc nào cũng cần có đá

“Khi nào anh phải về trại?” O'Donnell ám chỉ một trại nữa của PIRA cách đây 40 dặm

“Tôi đang có vấn về với chiếc xe này và phải ở lại qua đêm với vài người bạn quân đội, tin xấu là vài người trong số họ lại thích chai whiskey của tôi”

“Đồ ngoại đạo!” Miller cười lớn. Cả ba nâng ly lên uống hết phần mình

“trong tù thế nào, Sean?” Connolly hỏi sau một tuần rượu

“Còn có thể tồi tệ hơn. Một tuần trước khi Kevin đến cứu tôi thì tôi đã trải qua thời gian tồi tệ với vài tên côn đồ- tất nhiên chắc là do bọn cảnh sát cho mấy thằng đó sửa tôi, hai thằng đó là gay chết tiệt. Ngoài điều đó ra thì cứ ngồi đó rồi nghe bọn cảnh sát nói, nói, nói và nói cứ mấy bà già lắm điều”

“Anh không định nghĩ là Sean đã tiết lộ gì cho bọn nó đấy chứ?” O'Donnell cười hỏi lại. Nụ cười che dấu cảm xúc thật của gã- tất nhiên là tất cả bọn chúng đều lo lắng điều này; Lúc đó hầu hết bọn họ đều lo lắng, sợ Miller sẽ rơi vào tay những người bên PIRA và INLA trong Nhà tù Parkhurst

“Cậu bé ngoan” Connolly lại rót rượu đầy ly

“Vậy, có gì mới ở Belfast không?” viên thủ lĩnh hỏi

“Johnny Doyle rất không vu với việc Maureen bị bắt. Đội ngũ đang trở nên bất ổn- không nhiều, chỉ là trong suy nghĩ, nhưng cũng có những cuộc nói chuyện. Những viêc cậu làm ở London, Sean, có lẽ cậu không biết, đã được kể cho nhau nghe ở Sáu Quận và mọi người đều nâng ly chúc mừng” thực ra hầu hết dân Bắc Ireland đều theo Tin Lành hay Công Giáo, đều thét hành âm mưu ám sát hoàng tử và công nương. Nhưng Connolly không quan tâm, đối với hắn, nhóm nhỏ những đồng chí cách mạng của hắng mới là cả thế giới

“Chẳng ai ăn mừng vì một thất bai cả” Miller xen vào cay đắng “Tên khốn khiếp Ryan đó”

“Nhưng đó là nỗ lực tuyệt vời, chỉ là cậu chưa đủ may mắn thôi. Chúng ta vẫn phải cam chịu số phận nô lệ của mình”

O'Donnell cau mày, vị khách của gã đang quá mơ mộng, khác xa với suy nghĩ của gã. Thực tế thì Connolly có lúc cũng khoe rằng chính bản thân Mao cũng làm thơ

“Bọn họ sẽ cứu Maureen chứ?”

Connolly cười to “Sau những gì anh làm để cứu Sean đây? Hầu như không thể? Làm sao họ có được kỹ năng của anh hả Kevin?”

“Luôn phải có cách” O'Donnell không muốn nói nhiêu hơn về chuyện này. Nguồn tin của gã nói rằng đang bị giám sát rất chặt chẽ và sẽ không tiến hành bất cứ điều gì trong hai tháng. Hiệu sách của Dennis cũng được gã coi là khu vực cấm. Quyết định sử dụng Dennis để chuyển tin cho hoạt động giải cứu vốn đã không dễ dàng. Đây chính là vấn đề đới với một thông tin tình báo tốt, những người huấn luyện gã đã cảnh báo điều này từ nhiều năm trước. Việc sử dụng thông tin tình báo thực sự có giá trị tự nó có thể gây ra mối đe dọa đối với sự tồn tại của các nguồn thông tin tình báo. Đây là một nghịch lý: Thông tin tình báo có giá trị nhất thường gặp rủi ro khi được sử dụng; nhưng đồng thời nếu thông tin tình báo không được sử dụng thì nó còn có giá trị gì nữa.

“Chà, anh đã gây được sự chú ý của mọi người. Lý do tôi ở đây lần này là phân tích hoạt động của anh với mấy chàng trai trẻ chỗ chúng tôi”

“Thật là!” Kevin bật cười “Và Ông Doyle nghĩ gì về chúng tôi?”

Vị khách ngoắc ngón tay hài hước buộc tội “Anh là người có ảnh hưởng phản cách mạng có mục tiêu phá hủy phong trào. Vụ tiến hành ở The Mall đã gây ra hậu quả nghiêm trọng ở phía bên kia đại tây dương. Chung tôi sẽ - xin lỗi, họ sẽ cử một người trong hàng ngũ cấp cao đến Boston vào tháng sau để ổn định tình hình, để nói với mấy tên Yank rằng họ không liên quan đến vụ đó ” Connolly nói

“Tiền…chúng ta không cần mấy đồng tiền khốn khiếp của bọn chúng” Miller phản đối “và bọn chúng còn treo cái cờ ‘ủng hộ đạo đức’ lên….”

“Đừng có xúc phạm người Mỹ” Connolly chỉ ra

O'Donnell nâng ly rượu trong tay chúc mừng “mấy thằng người mỹ chết tiệt về với quỷ đi”

Miller uống cạn ly whiskey thứ hai, hai mắt mở to lộ vẻ dữ tợn “Kevin, chúng ta không có nhiều việc để làm ở vương quốc Anh một thời gian….”

“Hay ở Sáu Quận” O'Donnell trầm ngâm “Tôi nghĩ đây là thời gian cần nằm yên thở khẽ. Chúng ta cần tận dụng cơ hội này để tập luyện và chờ đợi thời cơ sắp tới”

“Shamus, người của Doyle ở Boston hiệu quả thế nào?”

Connolly nhún vai “Vài ly rượu đổ vào mồm là họ tin mọi điều mình nói và ném tiền vào túi chúng ta như thường khi”

Miller mỉm cười đen tối. Hắn rót tiếp rượu vào ly của mình trong khi nghe hai người kia nói chuyện. Trong đầu hắn bắt đầu vạch ra một kế hoạch của riêng mình.

3

Murray đã phục vụ FBI nhiều năm, từ khi còn là đặc vụ cấp thấp tham gia truy đuổi bọn cướp ngân hàng đến khi trở thành giảng viên hướng dẫn quy trình điều tra tại Học viện FBI ở Quantico, Virginia. Có một điều anh nhiều lần nói với học viên là tầm quan trọng của trực giác. Thực thi pháp luật vẫn là một nghệ thuật giống như khoa học.Cục có nguồn tài nguyên khoa học khổng lồ để xử lý bằng chứng, có đủ thủ tục pháp lý cho mọi thứ, nhưng khi bạn giải quyết một vụ án, kinh nghiệm lại là thứ quan trọng nhất. Không thứ gì có thể thay thế được kinh nghiệm, Murray hiểu rất rõ điều này, tuy nhiên, quan trọng hơn kinh nghiệm là trực giác. Hai thứ này bổ xung cho nhau cho đến khi bạn không thể tách chúng ra trong suy nghĩ của mình.

Tất nhiên, điều đó không hề dễ dàng, Murray tự nhủ trên đường lái xe từ Đại Sứ Quán về nhà. Bởi vì, nếu không có đủ bằng chứng thì trực giác có thể hơi hoang đường

“Bạn phải luôn tin vào trực giác của mình” Murray nhìn ra ngoài giao thông, lặp lại câu anh vẫn luôn ghi chú trên lớp “Trực giác không bao giờ thay thế bằng chứng và thủ tục, nhưng nó là công cụ cực kỳ hữu dụng để ghép các mảnh của một bức tranh…ồ, Dan, chắc người khác nghĩ mày là thằng thần kinh mất” anh tự cười khúc khích, phớt lờ cái nhìn chằm chằm ngờ vực từ chiếc xe bên phải. Nếu nó vui đến vậy thì sao mày lại cảm thấy phiền muộn nhỉ? Trực giác của Murray đang rung lên hồi chuông cảnh báo. Tại sao Jimmy lại nói thế? Rõ rằng điều đó cũng đang khiến anh ta lo lắng…nhưng nó là cái khỉ gì chứ?

Vấn đề nó liên quan đến nhiều khía cảnh, không chỉ một, anh thấy no liên quan quan đến nhau như một ô chữ ba chiều. Anh không biết ô chữ này có bao nhiêu dấu ách, cũng không có từ gợi ý nhưng biết rõ chúng liên quan đến nhau. Đây cũng là một manh mối. Chỉ cần có thời gian, nếu có đủ thời anh anh sẽ tìm ra, nhưng….

“Khốn khiếp” hai tay anh cầm chặt vô lăng khi sự vui vẻ nhường chỗ cho sự thất vọng quay trở lại. Anh có nói chuyện với Owens vào ngày mai hoặc ngày kia, nhưng bản năng mách bảo không thể đợi được

Tại sao nó lại gấp đến vậy? Chả phải không có bằng chứng gì chứng minh mọi việc sẽ trở nên căng thẳng như vậy sao?

Murray nhớ lại vụ án đầu tiên anh đã tự phá sau khi trở thành đặc vụ 10 tháng, chỉ bắt đầu bằng một cảm giác tương tự thế này. Có rất nhiều bằng chứng rải rác trong vụ án đó, điều còn thiếu là mối liên hệ nhất định giữa những bằng chứng tưởng như độc lập này, khi đã tìm ra được mối liên hệ này thì vụ án đương nhiên sẽ được giải quyết. Và với bản thân Murray, mọi chuyện bắt đầu chẳng khác gì một kiểu đau đầu về trí tuệ mà anh ta đang phải trải qua trong chiếc xe hơi của mình. Bây giờ anh thực sự phát điên với chính mình.

Sự thật 1: ULA đã phá vỡ tất cả các quy tắc. Sự thật 2: Không có tổ chức khủng bố Ireland nào từng hoạt động khủng bố ở Hoa Kỳ. Nếu bọn chúng thực hiện khủng bố ở Hoa Kỳ…chà, bọn chúng chắc chắn đang nhằm vào Ryan, nhưng bọn chúng không hề thực hiện hoạt động nào nhằm vào anh ta khi anh ta ở đây và rõ rằng đối phó với Ryan ở đây dễ dàng hơn so với ở Hoa Kỳ. Sẽ thế nào nếu Miller thực sự là thủ lĩnh nhóm khủng bố này….không, Murray tự nhủ, bọn khủng bố hầu như không để cá nhân xen vào công việc. Nó không chuyên nghiệp, và mấy tên khốn này lại là bọn chuyên nghiệp. Bọn chúng phải có lý do thuyết phục hơn thế nếu muốn tiến hành khủng bố ở Mỹ

Chỉ vì mày không biết lý do không có nghĩ là bọn chúng không có lý do để thực hiện khủng bố ở Mỹ, Danny. Murray tự hỏi liệu có phải do anh ngày càng già nên trực giác đã nhường chỗ cho sự do dự. Sẽ thế nào nếu bọn chúng có nhiều hơn một lý do để thực hiện khủng bố ở Mỹ?

“Có một lý do” anh tự nhủ. Một lý do này có thể là cái cớ cho một lý do khác nhưng bọn chúng muốn làm gì. Động cơ, sổ tay điều tra của cảnh sát luôn nhấn mạnh việc đầu tiên là phải tìm kiếm động cơ phạm tội. Nhưng Murray không tìm thấy động cơ của bọn chúng “Chắc mình điên đầu vì cái này mất”

Murray rẽ trái rời đường Kensington Road, rẽ vào khu cư dân cư cao cấp, nơi anh ở. Tìm chỗ đậu xe ở đây luôn là vấn đề, ngay cả thời anh làm trong văn phòng chống tình báo New York thì tìm chỗ đậu xe cũng không khó như bây giờ. Nhưng anh cũng tìm được một không gian vừa chỉ dài hơn con xe của anh có 2 feet và phải mất gần 5 phút điều chỉnh xe để nhét vừa chỗ đậu

Murray vào nhà, treo áo khoác lên móc cạnh cánh cửa và đi vào phòng khách. Vợ anh thấy anh quay số ngay khi vừa bước vào nhà, sắc mặt tối tăm, cô tự hỏi có chuyện gì vậy chứ

Phải mất vài giây để kết nối cuộc gọi ra nước ngoài

“Bill, Dan Murray đây….chúng tôi khỏe” vợ anh nghe thấy anh nói chuyện “Tôi muốn anh làm gì đó. Anh biết gã tên Jack Ryan chứ? Phải, chính là người đó. Nói với cậu ta…chúa ơi, tôi biết nói sao đây? Nói với cậu ta là có lẽ cậu ta phải cẩn thận…tôi biết điều đó Bill…tôi không thể nói rõ, có điều gì đó khiến tôi lo lắng nhưng tôi không thể….kiểu như vậy đấy, ừ….tôi biết là bọn chúng chưa bao giờ tiến hành việc đó trước đây. Bill, nhưng điều đó vẫn làm tôi lo lắng…Không, tôi chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng Jimmy Owens cũng lo lắng chuyện này và giờ anh ấy cũng khiến tôi lo lắng theo. Ồ, anh đã nhận được báo cáo rồi? Tốt, vậy thì anh biết ý tôi là gì rồi đấy”

Murray dựa lưng vào ghế và nhìn đăm đăm lên trần nhà “Cứ gọi nó là cảm giác, hoặc trực giác…hoặc bất cứ tên nào anh muốn, nhưng nó khiến tôi bồn chồn. Tôi muốn có ai đó điều tra…tốt lắm. Gia đình anh thế nào? Ồ, vâng? Tuyệt lắm Chà, tôi đoán đây đúng là chúc mừng năm mới đối với anh. OK, Giữ sức khỏe nhé, tạm biệt”

Anh đặt điện thoại xuống “Chà giờ thì cảm giác tốt hơn rồi” anh tự nhủ

“Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 9.00” vợ anh nói. Cô đã quen với việc anh thường xuyên mang việc về nhà. Còn anh cũng quen với việc được vợ nhăc nhở tham gia các hoạt động xã hội

“Anh đoán tốt hơn là anh nên đi thay quần áo” Murray đứng dậy hôn vợ. Giờ thì anh cảm thấy thoải mái hơn rồi. Anh đã làm điều gì đó- có lẽ sẽ có người trong Cục đang tự hỏi anh gặp phải chuyên gì ở đây nhưng anh có thể chịu đựng được “Con gái cả của Bill vừa đính hôn. Cô gái sẽ cưới một đặc vụ trẻ ở văn phòng D.C”

“chúng ta có biết cậu ta không?”

“Người mới”

“Chúng ta phải đi ngay bây giờ rồi”

“Được rồi, được rồi” anh bước vào phòng ngủ master và bắt đầu thay quần áo để dự bữa tiệc giao thừa của Đại sứ quán