← Quay lại trang sách

Chương 11 BÁO ĐỘNG-1

“Như mọi người nhìn thấy, thưa quý vị, quyết định của Nelson trong trận chiến này đã có tác động lâu dài và quan trọng đến chiến lược chính thức của Hải quân Hoàng Gia Anh” Ryan đóng lại file ghi chú “Không có gì dạy mọi người một bài học hay bằng một chiến thắng quyết định. Có ai hỏi gì không?”

Đây là ngày dạy học đầu tiên của Jack sau khi quay trở lại trường. Lớp học có 40 sinh viên, toàn bộ sinh viên năm thứ 3 (bao gồm cả 6 nữ trong lớp) hoặc sinh viên năm hai hệ dân sự đang theo khóa học nhập môn về lịch sử hải quân của Ryan. Không có ai trong lớp giơ tay đặt câu hỏi khiến anh ngạc nhiên. Jack biết mình là một giáo viên khá giỏi nhưng không đến mức hoàn hảo đến mức không còn câu hỏi nào. Một lúc sau, một trong những sinh viên giơ tay, cậu ta tên là George Winton, một cầu thủ bóng đá đến từ Pittsburgh

“Tiến sỹ Ryan” cậu ta khá ngượng ngịu “em được cử ra phát biểu thay mặt cả lớp”

“Ù, ồ” Jack lùi sau nửa bước và quét nhìn cả đám sinh viên như thể đang cảnh giác trước mối đe dọa đang đến gần (haha..)

Sinh viên năm 3 Winton bước tới và lấy từ trong balo một chiếc hộp nhỏ. Cậu thanh niên trẻ bước lên bục, làm động tác đứng nghiêm

“Chú ý; vinh danh cho những hành động phục vụ và đóng góp trong chuyến đi tại Anh với vai trò là khách du lịch – ngay cả là một lính thủy đánh bộ không đầu óc – Lớp đồng ý trao tặng Tiến sỹ John Ryan HUÂN CHƯƠNG TÍM, hy vọng trong tương lai nếu gặp trường hợp tương tự, anh ấy sẽ lặn khẩn cấp để vẫn tiếp tục là một giáo viên lịch sử chứ không phải là một phần của nó”

Winton mở chiếc hộp nhỏ và lấy ra một dải ruy băng tím có chiều ngang 3 inch trên đó có dòng chữ màu vàng: BẮN TÔI ĐI. Bên dưới là một hồng tâm có kích thước tương đương. Winton gim huy chương vào ngực trái Ryan, chính xác nơi anh bị bắn vào vai trái. Cả lớp đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt. Ryan bắt tay anh chàng phát ngôn viên của lớp

Jack sờ vào chiếc “huy chương” rồi ngước lên nhìn cả lớp “Có phải vợ tôi đã thông đồng với cả lớp để làm việc này không?” Đám sinh viên phá lên cười và vây quanh anh

“Lần tới tìm đường lặn nhé, tiến sỹ” một sinh viên là lái tàu ngầm nói

“Semper fi/ luôn trung thành” một anh chàng lính thủy quân lục chiến hét lên

Ryan giơ tay lên, hiện cánh tay trái vẫn chậm hơn tay phải và vẫn hơi đau mỗi khi hoạt động, nhưng bác sỹ phâu thuật ở bệnh việ Hopkins nói tình trạng cứng khớp sẽ giảm dần dần và cánh tay trái có thể phục hồi khoảng 95%

“Cảm ơn mọi người, nhưng tôi vẫn phải nhắc là chúng ta có tiết kiểm tra vào tuần tới”

Mọi người rời khỏi lớp vừa nói chuyện vừa cười đùa, mỗi người lại chạy nhanh đến lớp học tiêp theo. Đây cũng tiết dạy cuối cùng trong ngày của Ryan. Anh thu dọn sách, vở và ghi chép của mình, bước ra khỏi lớp và đi bộ lên dốc đến văn phòng của mình ở tòa nhà Leahy Hall

Những ngày tháng 1 vẫn còn rất lạnh, tuyết rơi vương vãi trên mặt đất. Jack phải vòng quanh tránh những mảng băng trên vỉa hè lát gạch. Khuông viên Học viên Hải Quân rất đẹp, tạo hình tứ giác, phía nam là nhà thờ của trường, phía đông là khu nhà Bancroft Hall, phía tây và bấc là các tòa nhà dạy học. Nhìn xung quanh, khuôn viên bây giờ được trang điểm bàng bạc, đẹp mê hồn. Các học sinh — Ryan coi họ như những con ma nhỏ — mặc đồng phục thẳng và giày da bóng, hơi nghiêm túc so với sở thích của Jack. Bọn họ trông khá nghiêm túc và chỉ cười khi không có người chú ý. Họ bước đi với tư thế thẳng lưng, sách kẹp vào tay trái để không ảnh hưởng đến việc giơ tay chào, điều thường thấy ở đây. Trên đỉnh dốc là Cổng số 3, có một lính thủy quân lục chiến đứng gác cùng với một bảo vệ dân sự “jimmy legs”, Một ngày bình thường tại công sở, Jack tự nhủ. Đây là nơi làm việc rất tốt. Sinh viên ở đây không khác gì đám sinh viên ở bất kỳ trường đại học nào khác, luôn sẵn sàng đặt câu hỏi và khi đã dành được sự tin tưởng thì bọn họ cũng bày ra mấy trò nhất quỷ nhì ma. Đây là điều mà khách đến thăm học viện không bao giờ nhìn thấy, trong mắt người ngoài, những sinh viên này đều là những đứa trẻ đàng hoàng nghiêm túc cả

Jack bước vào tòa nhà Leahy Hall được sưởi ấm bằng hơi nước, cảm thấy ấm áp như mùa xuân. Anh bước lên các bậc thang về phòng mình, tự cười với giải thưởng ngớ ngẩn đeo trên vai, rồi thấy Robby đang ngồi trước bàn làm việc

“Đó là cái quái gì thế?” viên phi công hỏi

Jack đặt tài liệu, sách vở lên bàn trong khi giải thích cái huy chương. Robby bắt đầu phá lên cười

“Mùa thi sắp đến rồi, thật hay khi thấy bọn trẻ vẫn còn thư giãn được. Có tin tức gì mới không?” Jack hỏi bạn

“Chà, tôi sẽ quay lại lái Tomcat” Robby tuyên bố “4 tiếng vào cuối tuần. Ôi trời, Jack, tôi đang nói với cậu là tôi đã lái em bé đó. Đi một vòng lớn trên biển, tăng tốc lên mach 1.4, thực hành tiếp nhiên liệu trên không, rồi hạ cánh mô phỏng trên boong tàu và…thật tuyệt vời, Jack” viên phi công hào hứng “hai tháng nữa và tôi sẽ ở chính nơi tôi thuộc về”

“Chỉ chờ có thế thôi hả?”

“Không dễ để được lái con chim đó đâu, nếu không họ đâu cần những người tầm cỡ như tôi” Jackson nghiêm túc giải thích

“Đúng là khiêm tốn như anh không dễ dàng thật”

Trước khi Robby phản ứng với lời đùa cợt của Jack thì họ nghe thấy tiếng gõ cửa và một người đàn ông ngó đầu vào “Tiến sỹ Ryan?”

“Vâng, xin mời vào”

“Tôi là Bill Shaw, bên FBI” vị khách tự giới thiệu và giơ thẻ. Anh ta cao tương đương Robby, gầy, khoảng 40 tuổi với đôi mắt sâu đến nỗi khiến đôi mắt anh gần giống như mắt gấu trúc. Kiểu mắt của người phải làm việc 16 tiếng mỗi ngày, quần áo gọn gàng, là mẫu người rất nghiêm túc “Dan Murray yêu cầu tôi ghé qua gặp anh”

Ryan đứng dậy giơ tay giới thiệu “Đây là thiếu tá Jackson”

“Xin chào” Robby cũng giơ tay ra bắt

“Tôi hy vọng không làm phiền hai người”

“Không hề…chúng tôi đều đã kết thúc buổi học. Lấy một chiếc ghế ngồi đi, tôi giúp gì được cho anh?”

Shaw liếc nhìn Jackson không nói gì

“Chà, nếu hai người có việc cần bàn thì tôi có thể qua CLB O-club…”

“Thoải mái đi Rob. Anh Shaw, ở đây toàn bạn bè cả. Anh muốn uống gì không?”

“ Không, cảm ơn” Viên đặc vụ FBI kéo một chiếc ghế gần cửa lại gần và ngồi xuống “Tội làm việc tại Đơn vị chống khủng bố tại trụ sở FBI. Dan yêu cầu tôi…chà, cậu biết ULA vừa giải cứu tên Miller trong chuyến chuyển tù của cảnh sát”

Giờ thì Ryan trở nên hoàn toàn nghiêm túc “Vâng..tôi có xem tin đó trên TV. Anh biết chúng đưa hắn đi đâu à?”

Shaw lắc đầu “Chúng biến mất rồi”

“Một vụ hay” Robby nói “Chúng trốn ra biển phải không? Có lẽ có tàu nào đó đã đợi đón chúng sẵn à?” anh đón nhận cái nhìn sắc lạnh “Anh đã để ý bộ quân phục của tôi, Anh Shaw, tôi kiếm cơm cả đời trên biển đấy”

“Chúng tôi không chắc, nhưng đó cũng là một khả năng”

“Những con tàu ở gần thời điểm đó là ai?” Jackson khăng khăng. Đối với anh, đó không chỉ là vấn đề của bên thực thi pháp luật, đó còn là vấn đề của hải quân

“Họ vẫn đang điều tra”

Jackson và Ryan trao nhau cái nhìn, Robby rút ra một điếu xì gà và châm lửa

“Tuần trước Dan đã gọi điện, anh ấy có hơi…tôi muốn nhấn mạnh là chỉ hơi….lo lắng rằng ULC có thể….chà, họ không lý gì lại đi thích anh, tiến sỹ Ryan”

“Dan từng nói rằng những kẻ khủng bố này chưa bao giờ gây ra vụ nào ở đây” Ryan thận trọng

“Hoàn toàn đúng” Shaw gật đầu “Chưa bao giờ có chuyện đó. Tôi nghĩ Dan cần giải thích lý do này. IRA lâm thời vẫn tiếp tục gây quỹ ở đây, tôi rất tiếc phải nói thế, nhưng họ gây quỹ không nhiều. Họ cũng nhận được vũ khí từ Hoa Kỳ, và thậm chí còn có lý do để tin rằng họ nhận được tên lửa đất đối không…”

“Cái quỷ gì thế!” Jackson giật mình ngẩng đầu lên

“Có vài vụ trộm tên lửa Redeye- loại tên lửa cơ động mà bên quân đội đang loại bỏ dần. chúng bị trộm từ hai kho vũ khí của Vệ Binh Quốc Gia. Đây không phải tin mới. RUC cũng từng thu giữ những khẩu súng máy M-60 tại Ulster. Những vũ khí này hoặc bị đánh cắp hoặc được mua lại từ những viên trung sỹ đã quên mất họ phải phục vụ ai. Năm ngoái chúng tôi đã bắt được vài người như thế, và bên quân đội cũng đang thiết lập một hệ thống mới để theo dõi khí tài. Cho đến nay tên lửa mới chỉ xuất hiện một lần. Chúng….PIRA…đã cố gắng bắn hạ một máy bay trực thăng của quân đội Anh vài tháng trước. Việc này không bao giowfdduowjc báo cáo chính thức qua đây chủ yếu vì bọn chúng bắn trượt và bên Anh cũng chặn tin lại”

“Dù sao thì” Shaw nói tiếp “Nếu chúng có thể thực hiện hoạt động khủng bố tại đây thì tiền và vũ khí cũng có thể bị chặn lại. PIRA biết điều đó và tôi có lý do để tin rằng ULA cũng vậy”

“OK” Jack nói “chúng chưa bao giờ thực hiện khủng bố ở đây. Nhưng Murray lại yêu cầu anh đến đây và cảnh báo cho tôi. Vậy chuyện gì đang xảy ra?”

“Thực ra không có lý do rõ ràng. Mọi người không ai nghĩ đến chuyện này trừ Dan. Nếu là tôi thì tôi sẽ không đến đây, nhưng Dan là một đặc vụ rất giàu kinh nghiệm và anh ấy có chút lo lắng rằng có thể cậu nên cảnh giác- ngay cả khi không đủ lý do để nghi ngờ. Tiến sỹ Ryan, hãy cứ gọi nó là bảo hiểm đi, giống như là kiểm tra lốp xe trước chuyến đi dài”

“Vậy thì anh đang định nói cái quái gì với tôi vậy?” Ryan sốt ruột

“ULA đột nhiên biến mất- tất nhiên điều này không này không nhất thiết phải có nghĩa gì. Tôi đoán thật kỳ lạ khi họ biến mất đột ngột sau vụ cực kỳ táo bạo và” anh ta búng tay “sau đó chui tọt vào hang biến mất”

“Do nguồn tin” Jack thì thào

“Đó là cái gì” Shaw hỏi

“Chuyện này lại xảy ra. Vụ việc mà tôi tham gia ở London bắt nguồn từ nguồn tin tình báo này, nó là nguồn tình báo rất có giá trị. Vụ tiếp theo này cũng thế, phải không? Họ bí mật chuyển Miller đi nhưng mấy tên khủng bố này vẫn biết và hạ đội an ninh Anh, phải không?”

“Thú thực là tôi không biết chi tiết nhưng tôi nghĩ cậu có lý” Shaw gật đầu

Jack lấy một cây bút chì trong chiếc tay trái và xoay nó không ngừng “Chúng ta có cách thức nào đối phó nếu bọn chúng tiến hành khủng bố ở đây không?”

“Chúng là những tên chuyên nghiệp. Tin xấu với Người Anh và RUC, tất nhiên, nhưng lại là tin tốt với cậu”

“Sao lại thế?” Robby hỏi

“Mâu thuẫn với Tiến sỹ Ryan chỉ mang tính ‘cá nhân’. Việc lên một kế hoạch khủng bố chống lại cậu ta là không chuyên nghiệp”

“Nói cách khác” viên phi công nói “Khi anh nói Jack không cần lo lắng quá là anh đang đặt cược vào ‘sự chuyên nghiệp’ của mấy tên khủng bố”

“Cũng có thể nói như vậy, thiếu tá. Nói một cách khác là chúng tôi đã có kinh nghiệm lâu năm đối phó với mấy tên này”

“Ừ hừ” Robby ấn xì gà trong gạt tàn “Trong toán học thì gọi đây là suy luận quy nạp. Kết luận được suy ra hơn là dựa trên bằng chứng cụ thể. Trong ngành kỹ sư thì chúng tôi gọi nó là WAG”

“WAG?” Shaw quay đầu

“Wild-Ass Guess /Suy đoán bông lơn” Jackson nhìn thẳng vào mắt viên đặc vụ “Giống như hầu hết các thông tin tình báo, anh không thể nó là tin tốt hay tin xấu cho đến khi nó trễ mẹ nó rồi. Tôi xin lỗi, anh Shaw, tôi sợ rằng những người hoạt động hiện trường như chúng tôi thường không có ấn tượng tốt với những thông tin nhận được từ cộng đồng tình báo”

“Tôi đã biết thật sai lầm khi đến đây” Shaw bất lực “Coi này, Dan nói với tôi qua điện thoại rằng anh ấy không có bằng chứng cho những điều bất thường có thể xảy ra. Tôi đã dành 2 ngày để tìm hiểu thêm nhưng vẫn không có bằng chứng rõ ràng gì cả. Anh ấy làm điều này dựa trên trực giác. Khi anh là một cảnh sát, anh sẽ hiểu tầm quan trọng của trực giác”

Lần này thì Robby gật đầu đồng ý. Phi công cũng tin vào trực giác của mình, giờ thì nó đang nói với anh ấy có chuyện đang xảy ra

“Vậy thì” Jack ngả người ra sau ghế “Tôi nên làm gì?”

“Cách tốt nhất tự vệ trước mấy tên khủng bố - theo những gì các trường an ninh vẫn dạy, ví dụ thế- là tránh không có lịch trình theo khuôn mẫu. Không lái xe đi làm hàng ngày trên cùng một tuyến đường, không ra khỏi nhà hay rời khỏi nơi làm việc cùng một điểm thời gian, hãy luôn để ý nhìn vào gương chiếu hậu. Nếu anh nhìn thấy một chiếc xe 3 hoặc 4 lần/ ngày thì hãy viết ra biển số xe và gọi cho tôi, tôi sẽ kiểm tra nó trên hệ thống máy tính- có lẽ không đáng lo, nhưng cũng cần cảnh giác hơn một chút. Nếu cậu may mắn, biết đâu vài ngày hoặc vài tuần sau chúng tôi có thể gọi cho cậu và bảo cậu hãy quên mọi chuyện đi, những gì tôi đã báo động cho cậu là không cần thiết, nhưng cậu vẫn nên biết các nguyên tắc để an toàn hơn hay thì hối tiếc, phải không?”

“Và nếu anh nhận được bất kỳ thông tin nào đó thì sao?” Jack hỏi

“Tôi sẽ gọi cho cậu trong vòng 5 phút. Cục không thích ý tưởng có và tên khủng bố âm mưu tiến hành hoạt động ở đây. Chúng tôi đã cmn làm việc hết sức để tránh điều đó đây và phải có hiệu quả”

“Khả năng may mắn như anh nói ở trên là bao nhiêu?” Robby hỏi

“Không nhiều như anh nghĩ” Shaw trả lời “Chà tiến sỹ Ryan tôi thực sự xin lỗi đã khiến cậu lo lắng về những điều có khi không xảy ra. Đây là danh thiếp của tôi, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi”

“Cảm ơn anh Shaw” Jack cầm lấy danh thiếp và nhìn người đàn ông rời đi. Anh yên lặng một chút rồi mở danh bạ điện thoại của mình rồi bấm số 011-44-1-499-9000, sau vài giây cuộc gọi điện thoại ra nước ngoài được kết nối

“Đại sứ quán Hoa Kỳ” ngay sau khi chuông reo 1 lần đã thấy đầu bên kia nhấc máy

“xin nối dây đến đại diện pháp lý”

“Cảm ơn, xin chờ một chút”

Jack đợi, 15 giây sau thì nghe thấy tiếng nói của nhân viên trực “Không thấy trả lời. Ông Murray hôm nay đã về nhà- không phải, xin lỗi, anh ấy đi ra ngoài công tác suốt tuần này. Anh có để lại tin nhắn không?”

Jack cau mày “Không, cảm ơn, tôi sẽ gọi lại vào tuần tới”

Robby nhìn bạn mình cúp máy. Ngón tay Jack vẫn gõ nhịp nhàng vào ống nghe, nhớ lại khuôn mặt của Miller trước tòa. Anh tự nhủ, hắn đã ở cách đây cả ngàn dặm “có lẽ thế” anh thở dài

“Chuyện gì thế?”

“tôi chưa bao giờ kể với anh về khuôn mặt….cái gã đó”

“Cái thằng bị bắt ấy hả? Cái gã chúng ta xem trên TV đó?”

“Rob, anh đã bao giờ nhìn thấy….biết nói sao nhỉ? Anh đã bao giờ nhìn thấy gã nào mà anh chỉ cần nhìn cũng thấy sợ rồi không?”

“Tôi nghĩ tôi biết ý cậu là gì” Robby không trả lời trực tiếp. Jackson không biết trả lời thế nào. Là phi công, anh phải đối mặt với nhiều nỗi sợ, nhưng được huấn luyện và có kinh nghiệm để đối phó với nó. Chả có thằng nào trên đời khiến anh sợ cả

“Trong phiên tòa, tôi đã nhìn hắn, và tôi biết rằng hắn sẽ…”

“Hắn là một thằng khủng bố, hắn giết người. Điều đó cũng khiến tôi không thoải mái” Jackson đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ “chúa ơi, họ gọi chúng là ‘chuyên nghiệp’, tôi đây cũng chuyên nghiệp đấy. Tôi có quy tắc đạo đức, tôi huấn luyện, tôi thực hành và tôi kiên quyết thực hiện các tiêu chuẩn và quy tắc hoạt động”

“chúng thực sự làm rất tốt những việc đó” Jack bình tĩnh “Điều đó khiến chúng nguy hiểm và hành vi của bọn ULA này la không thể đoán trước được. Dan Murray đã nói với tôi thế”

2

Họ đi xuống cầu thang và ra khỏi Tòa nhà Leahy, qua nhà thờ của trường và ký túc xá sinh viên - Tòa nhà Bancroft ở phía đông. Tòa nhà ký túc xá này gần giống như một nhà tù, là tòa nhà duy nhất trong trường khiến Jack không thích. Anh cho rằng cũng cần thiết phải cho đám sinh viên trải nghiệm đời sống quân đội, nhưng Jack không thích cái cuộc sống đó lại hiện diện trong trường đại học. Các sinh viên rải rác liên tục giơ tay chào Robby trên đường nhưng anh chỉ gật đầu chào lại và liên tục sải bước mà không nói một lời nào trong khi Jack cố gắng đuổi theo. Anh có thể thấy rằng viên phi công đang bận tâm suy nghĩ về điều gì đó. Hai người nhanh chóng đi bộ gần năm phút, và đến một tòa nhà phụ thể thao dành cho thanh niên mới được xây dựng đối diện với Sân vận động Halsey.

Tòa nhà này có những ô cửa kính rộng rãi và mặt ngoài bằng đá cẩm thạch nhẵn bóng, sống động tạo thành sự tương phản rõ ràng với tòa nhà bằng đá xám cứng nhắc của các tòa nhà Bancroft. Học viện Hải quân Hoa Kỳ là một trường trực thuộc cơ quan chính phủ, vì vậy nó có kiến trúc không giống như các trường đại học theo tiêu chuẩn thông thường. Họ bước vào tầng trệt ngang qua một nhóm sinh viên trong trang phục thể thao chạy bộ và Robby dẫn anh xuống cầu thang vào tầng hầm nơi Jack chưa bao giờ vào trước đây. Họ đi qua một lối đi thiếu ánh sáng và dừng lại ở cuối lối đi. Ryan dường như nghe thấy tiếng súng lục cỡ nhỏ, Jackson đẩy một cánh cửa sắt lớn, Ryan mới biết đây là trường tập bắn súng lục mới của học viện. Họ nhìn thấy một người đàn ông đứng trước bệ bắn trung tâm, hướng về phía trước, tay phải cầm một khẩu súng lục tự động a. 22 vững vàng.

Thượng úy Noah Breckenridge là một hạ sỹ quan điển hình của bên thủy quân lục chiến, cao 6.3 inch, nặng 200 pound, vạm vỡ và không có mỡ thừa trong cơ thể, chắc phần mỡ thừa duy nhất là hững chiếc xúc xích ông ăn trưa ở Sảnh Dalgren liền kề. Ông đang mặc một chiếc áo sơ mi kaki ngắn tay, Ryan đã từng nhìn thấy viên thượng sỹ Breckenridge nổi tiếng này ở trường nhưng chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp. Trong 28 năm sự nghiệp thủy quân lục chiến, ông đã đi khắp nơi trên thế giới và trải qua mọi điều mà một sỹ quan thủy quân lục chiến cần làm. “Quầy salat” của ông chính là 5 huy chương thẳng đều tăm tắp, đã thể hiện đầy đủ vinh quang trong 28 nă binh nghiệp của ông. Chữ Thập Hải Quân trên ngực trái của ông là vinh dự cao quý nhất mà một Thượng úy Thủy Quân Lục Chiến có được với tư cách là một lính bắn tỉa trong chiến tranh Việt Nam, thuộc Lực Lượng Đặc Nhiệm Số 1. Bên dưới dải ruy băng là huy chương thiện xạ --“tay bắn sắt”—ít nhất cũng phải xếp vào danh sách “thạc sỹ”. Breckenridge nổi tiếng là chuyên gia vũ khí. Hàng năm ông đều tham gia cuộc thi vô địch quốc gia bắn súng ở Trại Perry, Ohio và đã 2 lần dành danh hiệu vô địch trong 5 năm gần đây ở hạng mục súng ngắn tự động 45 colt. Đôi giày da dưới chân ông sáng bống đến mức khó mà nhận ra nó có màu đen. Tóc ông cắt ngắn đến mức hầu như không ai nhận ra ông có tóc dù hai bên thái dương của ông đã điểm bạc. Ông bắt đầu sự nghiệp quân ngũ với tư cách là tay súng thường bên thủy quân lục chiến, sau đó chuyển sang bảo vệ Đại sứ quán nước ngoài và lính thủy đánh bộ trên tàu chiến. Ông cũng từng là giáo viên hướng dẫn ở trường bắn tỉa, là giáo viên hướng dẫn ở trại huấn luyện Parris Island và ở Quantico

Khi bên Thủy quan lục chiến đảm nhiệm việc bảo vệ học viện hải quân, Breckenridge đang là thượng sỹ tại Trại LeJeune, có tin nói rằng khi rồi rời Annapolis là ông sẽ hoàn thành đúng 30 năm phục vụ thủy quân lục chiến, và bên bộ chỉ huy sẽ dành cho ông một căn phòng chỉ huy tại bộ. Sự hiện diện của ông tại Annapolis không phải là ngẫu nhiên. Mỗi khi ông bước quanh khuôn viên của trường, tự bản thân Breckenridge đã là một thách thức hùng hồn vô hình đối với bất kỳ một sinh viên hải quan nào vẫn chưa quyết định rõ được mục tiêu nghề nghiệp: Đừng có nghĩ mình sẽ trở thành một sỹ quan thủy quân lục chiến nếu bạn không thể ra lênh chỉ huy đối với một người như thế này. Đây là một loại thách thức mà nhiều sinh viên phải đối mặt. Sau khi lực lực thủy quân lục chiến trợ giúp cho lực lượng dân sự bảo vệ học viện, về mặt kỹ thuật sẽ do một sỹ quan cấp đại úy chỉ huy, tuy nhiên, thực tế viên chỉ huy này lại giao toàn quyền bảo vệ cho Breckenridge xửlý. Truyền thống của Thủy quân không phải do viên sỹ quan tự ý quyết định mà phần nhiều cho quy trình NCO chuyên nghiệp quản lý công việc một cách có trật tự

Ryan và Jackson đứng quan sát từ xa, viên thượng sỹ lấy ra một khẩu súng lục từ một cái hộp và lắp đạn vào. Ông bắn 2 viên, rồi kiểm tra mục tiêu từ gương quan sát bên cạnh. Cau mày, ông lấy một chiếc tuốc nơ vít từ túi áo để điều chỉnh tầm nhìn của súng, rồi bắn tiếp 2 viên, rồi lại điều chỉnh, rồi lại bắn hai viên tiếp. Lần này thì tầm nhìn đã hoàn hảo, rồi ông cất khẩu súng vào hộp

“Gunny, ông dạo này khỏe không?” Robby hỏi

“Chào buổi chiều, thiếu tá” Breckenridge gật đầu chào. Giọng của ông mang âm hưởng miền nam Mississippi vang vọng khắp căn phòng “Hôm nay anh khỏe không, sir?”

“Tôi khỏe, hôm nay tôi mang một người đến gặp ông, đây là Jack Ryan”

Họ bắt tay nhau, không giống như Thuyền trưởng Tyler, Breckenridge là người hiểu và khống chế lực tay rất tốt

“Cậu thế nào? Cậu chính là gã nổi tiếng trên báo chí à” Breckenridge cẩn thận nhìn Ryan từ đầu đến chân

“Vâng”

“Rất vui được gặp anh, sir. Tôi biết người đã huấn luyện anh ở Quantico”

Ryan bật cười “Tinh Tinh (Son of Kong) có khỏe không ạ?”

“Willie đã nghỉ hưu, đang mở một cửa hàng bán đồ thể thao ở Roanoke. Ông ấy vẫn còn nhớ anh đấy, nói rằng anh là một sinh viên rất thông minh và tôi thấy là anh vẫn còn nhớ hầu hết những gì ông ấy dạy” Breckenridge nhìn Jack đầy hài lòng như thể hành động của anh ở London một lần nữa đã chứng minh các giá trị của thủy quân lục chiến, chứng minh những gì ông quyết định cống hiến cả cuộc đời là hoàn toàn đúng và có ý nghĩa. Bình thường ông cũng không có niềm tin khác, nhưng những sự kiện thế này càng khiến niềm tin của ông vào hình ảnh Quân đội thêm được củng cố “Nếu những gì báo chí nói là đúng thì anh đã làm rất tốt, trung úy”

“Cũng không hẳn được như vậy, thượng sỹ…..”

“Gunny” Breckenridge đính chính “ mọi người gọi tôi là Gunny”

“Sau khi mọi việc kết thúc” Ryan tiếp tục “Tôi sợ gần chết”

Breckenridge thích thú với chi tiết này “Trời ạ, sir, tất cả chúng ta đều thế. Vấn đề là công việc đã hoàn thành. Những gì xảy ra tiếp theo không còn gì cmn quan trọng nữa. Vây, tôi có thể làm gì cho các anh đây? Có muốn bắn vài viên thử không?”

Jackson giải thích cho ông nghe những gì viên đặc vụ FBI nói. Sắc mặt viên thượng sỹ trở nên tối sầm, suy tư. Sau một lúc ông lắc đầu

“Vậy là các anh bắt đầu lo lắng rồi, đúng không? Đây là phản ứng hoàn toàn bình thường, trung úy, khó mà trách được ‘mấy thằng khủng bố đó’” ông khịt mũi “Một tên khủng bố là một thằng côn đồ cầm súng máy. Hết, chỉ là một thằng mất dạy được trang bị vũ khí thôi. Nó chỉ biết bắn người từ phía sau hoặc xả súng vào phòng chờ sân bay. Vậy, trung úy, anh có nghĩ đến việc có thêm vài người bảo vệ không? Hay có thể lắp thứ gì đó ở nhà”

“Tôi không biết…nhưng tôi nghĩ nên đến đây hỏi ý kiến ông” Ryan chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng rõ ràng Robby đã nghĩ đến rồi

“Điểm bắn của anh ở Quantico thế nào?”

“Tôi thì đậu súng tự động.45 và M-16 nhưng chỉ vượt qua kỳ kiểm tra chứ không xuất sắc”

“Hiện giờ anh có còn luyện bắn súng không?” Breckeridge nhăn mày hỏi. Chỉ vượt qua bài kiểm tra thì đúng là không phải dấu hiệu đáng hy vọng đối với một tay thiện xạ nghiêm túc

“Tôi thường săn đủ tiêu chuẩn vịt và ngỗng mỗi lần đi, nhưng năm nay thì không đi” Jack thận trọng

“Săn trên núi à?”

“Đúng vậy, tôi có hai buổi chiều đi săn vào tháng 9, tôi là một tay bắn khá chuẩn, Gunny, tôi sử dụng khẩu Remington tự độn 1100, 12 mm”

Breckenridge gật đầu “Khởi đầu tốt. Anh hãy để khẩu súng này ở nhà. Ở cự ly gần thì khẩu này là mạnh nhất rồi ” viên thượng sỹ mỉm cười “Anh có khẩu súng săn hươu không? Không à? Vậy anh nên mua một khẩu. nó dài khoảng 20 inch, có một ống ngắm giống như súng trường, kết nối với một băng đạn 5 vòng bắn. Hiện giờ thì hầu hết mọi người đều bảo bạn nên sử dụng súng 2 nòng nhưng tôi thích súng 4 nòng, có thể chứa nhiều đạn hơn và bắn xa hơn. Tầm bắn hiệu quả có thể lên 80-90 yard, đó là tất cả những gì anh cần. Điều quan trọng là bất cứ thứ gì anh bắn đều gục xuống” ông ngừng một lát “tôi còn nhớ ra một điều nữa, tôi có thể lấy cho anh vài băng đạn flechette (một loại đạn bằng thép nhọn với phần đuôi hình vòm để bay ổn định)”

“Đó là gì vậy?” Ryan hỏi

“Đây là loại đạn đang được mấy bọn ngốc thử nghiệm ở Quantico dành cho lực lượng quân cảnh bên quân đội, và có thể sử dụng trong quân bảo vệ đại sứ quán. Thay vì là loại đạn chì thông thường, anh sẽ bắn 60 viên đạn có đường kính 3dm giống như mũi tên nhỏ. Anh phải nhìn thực tế mới thấy được hiệu quả thực sự của nó. Hãy dùng nó để bảo vệ gia đình. Giờ thì anh có mang súng lục theo mình không? ”

Ryan cũng đang nghĩ đến điều này, có nghĩa là anh phải xin giấy phép sử dụng súng. Anh thấy chắc anh có thể nộp đơn tới cảnh sát tiểu bang mà không có vấn đề gì..hoặc anh có thể nộp đến văn phòng cảnh sát liên bang. Thực ra, anh cũng đã xem xét ý tưởng này một thời gian rồi

“Có thể” cuối cùng anh nói

“OK, vậy hãy làm một thí nghiệm nhỏ” Breckenridge bước vào văn phòng rồi một phút sau quay lại với một cái hộp

“Trung úy, đây là một khẩu súng lục tiêu chuẩn cao colt 45, cỡ nòng a.22” Viên thượng sỹ đưa khẩu súng cho Ryan, anh cầm lấy, mở súng kiểm tra băng đạn xem có sẵn trong đó hay không. Breckenridge quan sát và gật đầu tán thành. Jack đã được cha dạy về các động tác an toàn này cả 20 năm trước, sau đó anh cầm súng trong tay, giơ súng ngắm hồng tâm. Mỗi khẩu súng có cảm giác cầm tay khác nhau. Đây là một khẩu súng lục rất vừa tay, trọng lượng vừa phải, không tốn nhiều sức để ngắm bắn

“Cảm giác tốt” Ryan nói “dù vậy vẫn nhẹ hơn một chút so với khẩu colt”

“Thêm cái này thì sẽ nặng hơn” Breckenridge đưa cho anh một băng đạn đầy “Có 5 viên trong đó, nạp băng đạn nhưng không nạp đạn, cho đến khi tôi ra lệnh, sir” Viên thượng sỹ đã quen với việc ra lệnh cho các sỹ quan và biết nói lịch sự để họ nhận lệnh

“Bước lên làn thứ 4, thư giãn. Nó giống như đi dạo công viên trong một ngày đẹp thôi, phải không?”

“Phải, đó chính là cách cả cái mớ bòng bong này bắt đầu đấy” Ryan gượng gạo. Gunny đi về phía tấm biển đặt hồng tâm và tắt gần hết đèn trong phòng

“OK, trung úy, hãy bỏ tay cầm súng với họng súng hướng xuống sàn nhà,nếu anh vui lòng, sir, giờ hãy nạp viên đạn đầu tiên và thư giãn hết mức co thể ”

Jack đẩy viên đạn vào hộp bằng tay trái, không quay đầu lại, anh tự nhủ hãy thư giãn và vui vẻ như chơi trò chơi. Anh nghe thấy tiếng bật lửa phía sau, có lẽ là Robby đang châm điếu xì gà

“Tôi nhìn thấy ảnh cô con gái nhỏ của anh trên báo, trung úy, bé rất dễ thương”

“Cảm ơn Gunny, tôi cũng từng gặp con ông ở khuôn viên trường, xinh đẹp nhưng không còn nhỏ. Tôi nghe nói cô ấy đã đính hôn với một sinh viên trong trường”

“Vâng, sir, đó là cô con gái út của tôi” Breckenridge nói, giọng ông giờ không giống một người lính mà giống một người cha hơn “Đó là đứa út, nó sẽ cưới….”

Ryan gần như nhảy dựng khi nghe thấy tiếng pháo nổ sau lưng, vừa định quay lại xem chuyện gì xảy ra thì Breckenridge đã thét lên

“Ở đó, ở đó, đó là mục tiêu của anh”

Đèn phía trước lóe lên chiếu sáng một nửa mục tiêu cách xa 50 thước, Ryan mơ hồ cảm thấy đây là một bài kiểm tra mô phỏng- nhưng anh cũng không quan tâm nữa, theo bản năng anh giơ khẩu.22 ngắm muc jtieeu phía trước, trong vòng chưa đầy ba giây, cả 5 viên đạn đã bắn hết. Tiếng nổ vang chát chúa trong khi tay anh run rẩy vẫn đang ngắm chặt mục tiêu

“Chúa ơi, thượng sỹ” Ryan gần như hét lên. Các ánh đèn bật sáng trở lại, căn phòng nồng nặc mùi thuốc súng, những mảnh vụn giấy vương vãi khắp sàn. Robby, Jack thấy, đang đứng dan toàn tại lối vào văn phòng Gunny, trong khi Breckenridge đứng bên phải anh, sẵn sàng giật khẩu súng khỏi tay Jack nếu anh định làm gì ngu ngốc

“Một trong những điều tôi đang làm bán thời gian là hướng dẫn bắn súng cho Sở cảnh sát thành phố Annapolis, anh biết đấy, tôi thực sự đau đầu khi phải cố gắng nghĩ ra một số cách tạo ra căng thẳng khi thực chiến. Và đây là điều tôi đã nghĩ ra. OK, hãy xem mục tiêu của anh thế nào”

Breckenridge nhấn nút và một motor kéo mục tiêu trên làn số 4 lại gần

“Khốn khiếp” Ryan bất mãn khi nhìn vào mục tiêu

“Cũng không quá tệ” Breckenridge đánh giá “4 viên trúng mục tiêu, hai phát trúng bên ngoài, hai phát trong vòng tròn, cả hai đều trúng ngực. Mục tiêu của anh đã bị hạ, trung úy, hắn thực sự bị thương nặng đấy”

“Chỉ có 2/5 viên đạn bắn trúng- chắc hẳn là hai viên cuối. Tôi bắn không ổn trong những viên đầu tiên, mấy viên sau bắn tốt hơn”

“Tôi cũng thấy thế” Breckenridge gật đầu đồng ý “Phát đầu tiên của anh bay cao và lệch trái, trượt mục tiêu, Hai phát tiếp theo được bắn ở đây và đây. Hai phát cuối bắn khá tốt. Kết quả không tồi, trung úy”

“Tôi đã thể hiện cmn tốt hơn ở London” Ryan vẫn không hài lòng. Hai lỗ nhỏ ngoài vòng đen cứ như đang cười nhạo anh và một lỗ thậm chí còn suýt trượt mục tiêu…

“Nếu thông tin trên TV là đúng, thì ở London anh dã có 1 hoặc 2 giây để chuẩn bị cho những gì định làm” Gunny nói

“Đúng là như thế” Ryan công nhận

“Anh thấy đấy, trung úy, chuẩn bị tâm lý là phần thực sự quan trọng. 1 hoặc 2 giây đó đã tạo ra sự khác biệt, bởi vì anh có thời gian suy nghĩ. Nguyên nhân khiến nhiều cảnh sát bị giết chính là họ không có thời gian để nghĩ…nhưng mấy tên tội phạm lại có. 1 giây đó giúp anh nhận ra chuyện gì đang xảy ra, lựa chọn mục tiêu và quyết định anh sẽ làm gì. Giờ tôi chỉ yêu câu anh đi qua tất cả 3 bước này cùng một lúc. Viên đạn đầu tiên của anh đã trượt mục tiêu nhưng viên đạn thứ hai và thứ ba tốt hơn và hai viên đạn cuối cùng đã hạ gục mục tiêu. Đó là kết quả không tồi, chàng trai. Anh đã đạt đến trình độ một cảnh sát được đào tạo bài bản- nhưng anh cần làm tốt hơn nữa”

“Ý ông là gì?”

“Công việc của một cảnh sát là duy trì trật tự. Công việc của anh chỉ là bảo vệ tính mạng và điều đó sẽ dễ dàng hơn một chút. Đây là tin tốt. Tin xấu là những gã người xấu kia sẽ không cho anh hai giây để suy nghĩ trừ khi anh buộc chúng phải thế hoặc anh thực sự may mắn”. Breckenridge vẫy tay ra hiệu cho họ theo ông vào văn phòng. Viên thượng sỹ ngồi xuống chiếc ghế xoay và giống như Jackson, ông cũng hút xì gà. Dù loại ông dùng tốt hơn loại của Jackson nhưng nó vẫn mang lại cảm giác rất ngộp thở.

“Có hai việc anh cần làm. Một, tôi muốn anh đến đây mỗi ngày để luyện khẩu.22, thời gian là một tháng, trung úy. Anh phải học bắn chính xác hơn. Bắn súng cũng giống như chơi golf, anh muốn giỏi thì phải luyện nó hàng ngày. Và anh phải luyện tập chăm chỉ cùng như cần một người dạy tốt” Gunny mỉm cười “Không vấn đề, tôi là người dạy tốt. Điều thứ hai, nếu mấy gã người xấu này đến tìm anh thì anh phải cố gắng trì hoãn thời gian và dành cho mình thời gian suy nghĩ”

“Viên đặc vụ FBI nói cậu ta lái xe giống như mấy gã bên đại sứ quán” Jackson xen vào

“Đúng vậy, đó là điểm khởi đầu tốt, giống như ở Việt Nam…anh không nên làm việc theo một khuôn mẫu cố định. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn chúng tấn công anh ở nhà?”

“Căn nhà đó khá biệt lập, Gunny” Robby nói

“Anh đã lắp đặt hệ thống báo động chưa?” Breckenridge hỏi Ryan

“Chưa, nhưng tôi có thể lắp nó khá dễ dàng” Ryan nói

“Đó là một ý kiến hay. Tôi không biết sơ đồ mặt bằng nhà của anh, nhưng nếu anh có thể tự tạo cho mình thêm vài giây và anh có khẩu súng ngắn trong tay, trung úy, thì anh có thể khiến chúng câm họng- hoặc ít nhất có thể chống đỡ cho đến khi cảnh sát đến. Như tôi nói, tên của trò chơi này là bảo đảm an toàn tính mạng. Giờ, gia đình ai có những ai?”

“Vợ tôi là một bác sỹ và cô ấy đang có thai. Con gái nhỏ của tôi…chà, ông nhìn thấy bé trên TV rồi đó”

“Vợ anh có biết bắn súng không?”

“Tôi không nghĩ cô ấy đã từng sờ đến khẩu súng nào trong đời”

“Tôi đang dạy một lớp dành cho phụ nữ cách an toàn khi sử dụng súng – công việc bán thời gian làm cho cảnh sát địa phương”

Ryan không rõ Cathy sẽ phản ứng thế nào với điều này, anh phải tạm thời gạt vấn đề này sang một bên “Ông nghĩ tôi nên sử dụng súng ngắn nào để tự vệ?”

“Nếu anh đến ngày mai, tôi sẽ cho anh thử vài khẩu. Điều quan trọng là cậu cần tìm một khẩu mà cậu cảm thấy thoải mái. Đừng có ra ngoài chọn một khẩu nòng.44, ok? Bản thân thôi thích dòng tự động, có độ giật thấp, dễ cầm nắm và thoải mái trên tay. Súng anh mua phải là loại dễ bắn chứ không phải khiến cổ tay bị đau. Tôi hả, tôi thích khẩu colt.45, nhưng tôi đã dùng khẩu đó trên 20 năm rồi” Breckenridge nắm lấy tay phải của Ryan và uốn nắn một cách thô bạo “Tôi nghĩ anh hãy bắt đầu với khẩu Browning 9mm. Tay anh đủ to để cầm- khẩu Browning bắn được 13 viên, anh cần một bàn tay đủ lớn để điều khiển nó. Súng cũng an toàn. Vì anh có con nhỏ trong nhà, trung úy, nên anh cũng cần phải nghĩ đến độ an toàn, phải không?”

“Chắc không vấn đề” Ryan nói “Tôi có thể để nó ngoài tầm với của con bé..,chúng tôi có một cái tủ lớn và tôi có thể để súng trong đó, cao 7 feet cách sàn. Tôi có thể mang khẩu súng ngắn cỡ lớn đến đây luyện tập không?”

Viên thượng sỹ bật cười “phía sau trường bắn của chúng ta là một tấm thép dày được tháo ra từ một con tàu tuần dương hạng nặng, Hầu hêt chúng ta đều sư dụng đạn.22mm ở đây nhưng các cảnh vệ của tôi đều sử dụng súng.45 suốt. tôi thấy anh chắc vẫn thích súng ngắn. Một khi anh luyện tập tốt với khẩu súng gắn, thì anh có thể sử dụng tốt bất kỳ súng nào rơi vào ty. Tin tôi đi, sir, tôi kiếm ăn bằng nghề này mà”

“khi nào ông muốn tôi có mặt ở đây?”

“khoảng 4.00 chiều các ngày nhé?”

Ryan gật đầu “Đồng ý”

“Về phần vợ anh…coi này, hãy đưa cô ấy đến đây vào thứ 7, tôi sẽ ngồi nói chuyện với cô ấy về súng. Hầu hết phụ nữ sợ hãi khi nghe thấy tiếng súng, đó là do ảnh hưởng của truyền hình. Đầu tiên chúng ta cần cho cô ấy quen với âm thanh của súng ngắn, anh nói cô ấy là bác sỹ thì hẳn cô ấy rất thông minh. Có thể cô ấy sẽ thích đấy. Anh sẽ ngạc nhiên khi biết nhiều cô gái tôi từng dạy đã yêu súng”

Ryan lắc đầu. Cathy chưa bao giờ chạm vào khẩu súng ngắn của anh và bất cứ khi nào anh lau nó, thì cô đều cho Sally tránh khỏi phòng. Bản thân Jack không nghĩ quá nhiều và cũng đồng ý Sally cần tránh khỏi phòng những lúc đó. Trẻ em và súng ống không phải là tổ hợp vui vẻ. Khi ở nhà riêng, anh luôn tháo rời khẩu súng ngắn Remington của mình và cất nó dưới tầng hầm cùng với đạn dược. Cathy sẽ phản ứng thế nào trước một khẩu súng đã nạp sẵn đạn ở nhà? Điều gì sẽ xảy ra nếu mày bắt đầu cầm khẩu súng đi vòng quanh? Liệu nàng có bực mình với chuyện này? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mấy tên người xấu này quan tâm theo dõi cả hai bọn họ…..?

“Tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì, trung úy” Breckenridge nói “Này, thiếu tá nói FBI không nghĩ rằng chuyện này có thể xảy ra, phải không?”

“Vâng”

“Vây những gì anh đang làm đây chính là mua bảo hiểm, ok?”

“Anh ấy cũng nói như vậy” Ryan trả lời

“Coi này…chúng ta có thông tin tình báo ở đây, sir. Phải, đặc biệt khi mấy cái xe đạp đó đột nhập vào trường, giờ thì chúng tôi đều nhận được thông tin từ cảnh sát và FBI và từ vài nơi khác nữa- như cả Đội Bảo Vệ Bờ Biển. Vài người trong số họ đến đây luyện bắn súng vì giờ bọn buôn lậu với buôn ma túy cũng được trang bị vũ khí như ai rồi. Nên tôi cũng sẽ chú ý việc của anh” Breckenridge cam đoan

Thông tin- tất cả là cuộc chiến thông tin. Mày phải biết chuyện gì đang xảy ra nếu muốn thực hiện bất kỳ biện pháp nào. Jack quay lại nhìn Jackson và đưa ra quyết định, cái quyết định mà anh luôn tìm cách tránh né kể từ khi từ Anh về. Anh vẫn có số điện thoại của ông ấy trong văn phòng

“Và nếu họ nói với ông rằng nhưững thằng lái xe đạp đó sẽ quay trở lại thì anh ông sẽ làm gì” Ryan cười hỏi

“Chúng sẽ ước là chúng đừng bao giờ quay lại” viên thượng sỹ nghiêm túc nói “Đây là tài sản của lực lượng hải quân Hoa Kỳ, được bảo vệ bởi Lính thủy đánh bộ Hoa Kỳ”

Chính là tinh thần đó. Ryan nghĩ “Chà, cảm ơn Gunny. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa”

Breckenridge đưa họ ra tận cửa “Ngày mai lúc 16.00 nhé. Trung úy. Anh có đi cùng không, thiếu tá Jackson?”

“Đời tôi gắn với tên lửa và đại bác, Gunny, tôi yên tâm khi ở cạnh mấy thứ đó. Chúc ngủ ngon”

“Ngủ ngon, sir”

Robby đi cùng Jack quay trở lại văn phòng. Họ đã bị trễ thời han uống rượu cùng nhau hàng ngày. Mà Jackson còn phải đi chợ trên đường về nhà nữa. Sau khi bạn rời đi, Jack nhìn đăm đăm vào cái điện thoại trong vài phút. Bằng cách nào đó anh đã tránh phải làm điều này trong suốt nhiều tuần qua mặc dù anh muốn tìm hiểu thông tin về ULA lắm rồi. Nhưng giờ thì không chỉ là vấn đề tò mò nữa. Ryan mở danh bạ điện thoại của mình và lật đến chữ G và quay số điện thoại trực tiếp đến D.C, dù ngón tay anh do dự trước khi phải bấm số

“Xin chào, đây là Mrs. Cummings” một giọng nói vâng lên ngay sau hồi chuông đầu tiên. Jack hít một hơi thật sâu

“Xin chào Nancy, tôi là tiến sỹ Ryan, boss có đó không?”

“Để tôi kiểm tra xem, giữ máy nhé”

“Vâng”

Họ không có để nhạc chờ, Ryan để ý, chỉ có vài âm thanh bíp bíp của tiếng tiếng chuyển điện tử. Anh tự hỏi mình có làm đúng không? Và phải tự công nhận mà mình cũng không chắc chắn đúng hay sai nữa

“Jack à?” Một âm thanh quen thuộc vang lên

“Xin chào đô đốc”

“Gia đình khỏe không?”

“Cảm ơn ngài, gia đình tôi vẫn khỏe”

“Họ đã trải qua tất cả sự kiện phấn kích đó nhỉ?”

“Vâng, sir”

“Tôi được biết là vợ cậu đang mang thai. Chúc mừng nhé”

Sao ông lại biêt cả điều đó? Ryan không muốn hỏi thẳng. Mà anh cũng chẳng phải hỏi. Là DDI (phó giám đốc CIA) ông có thể biết mọi thứ và có cả triệu cách để lấy thông tin

“Đô đốc, tôi…” Jack ngần ngừ “Tôi muốn tìm hiểu sâu về ULA”

“Ừ, tôi nghĩ cậu sẽ quan tâm. Tôi cũng đang có một báo cáo từ Ban chống khủng bố của FBI về họ và chúng ta đang hợp tác sâu với SIS (Cơ quan tình báo Anh). Tôi mong được gặp cậu ở đây, Jack. Có lẽ cậu sẽ còn muốn chạy đến đây nhiều lần đấy. Cậu đã xem xét lời đề nghị của chúng tôi kể từ cuộc nói chuyện lần cuối của chúng ta không?” Greer vô tư hỏi

“Vâng, có thưa ngài, nhưng ….chà, tôi phải giữa cam kết day cho hết năm học” Jack trì hoãn. Anh không muốn phải đối mặt với cầu hỏi này, nếu buộc phải trả lời thì anh sẽ phải nói không, và điều đó sẽ giết chết cơ hội lấy thông tin từ Langley

“Tôi hiểu. Cứ thoải mái. Khi nào cậu ghé qua đây?”

Sao ông lại dễ tính thế nhỉ? “Liệu tôi có thể ghé qua vào sáng ngày mai được không? Tôi được nghỉ dạy buổi sáng”

“Không vấn đề gì. Vậy hãy đến cổng chính lúc 8.00 sáng nhé. Họ sẽ đợi cậu ở đó. Tạm biệt”

“Tạm biệt, sir” Jack gác máy. Chà, chuyện thật dễ dàng. Jack nghĩ, quá dễ dàng. Ông ấy định làm gì? Ryan quyết định không suy nghĩ về vấn đề này nữa Anh muốn xem CIA có thông tin gì, họ có thể có những thông tin mà FBI không có, ít nhất anh sẽ có nhiều dữ liệu hơn bây giờ

Tuy nhiên, lái xe về nhà lại nảy sinh một vấn đề. Vừa rời khỏi trường anh chợt nhận ra mình lại đi con đường cũ sau khi nhớ ra kiểm tra gương chiếu hậu, và khốn khiếp, anh nhìn thấy toàn những xe quen thuộc. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên thì mọi người đi và về cùng thời gian trong ngày suốt. Ít nhất anh đã nhận ra khoảng 20 chiếc xe quen thuộc. Thư ký của một ai đó đang lái chiếc Camaro Z-8, người lái xe này hẳn là một nữa thư ký một công ty lớn vì ăn mặc quá đẹp để làm bất cứ việc gì. Rồi có một luật sư trẻ đang lái chiếc BMW, Jack nghĩ, cũng chỉ là luật sư mới đủ tiền mua con xe này. Thực tế anh đã dán nhãn nhận diện cho những người hàng ngày trên cùng một con đường. Anh tự hỏi, chuyện gì xảy ra nếu một gương mặt mới xuất hiện? Liệu mình có biết đó là một kẻ khủng bố? Anh biết là rất khó. Miller, cứ nghĩ đến khuôn măt nguy hiểm đó trông hoàn toàn bình thường trông bộ vest và chiếc cà vạt, giống y như một công chức bình thường như bao người khác đang hối hả ra về trên làn đường số 2 của Annapolis…

“Hoang tưởng, tất cả những điều này đúng là hoang tưởng” Ryan thì thầm. Có khi không lâu sau anh còn phải kiểm tra ghế sau trước khi lên xe để không bị khẩu súng chĩa vào đầu khi ngồi lên ghế lái giống như trong TV. Anh tự hỏi tất cả những điều này có thể khiến người ta phát điên không, hoang tưởng chỉ làm tốn thời gian. Điều gì sẽ xảy ra nếu Dan Murry chỉ mắc sai lằm hoặc đơn giản là lo lắng xuông? FBI có thể đã dạy họ cần phải thận trọng về những điều như thế này thôi. Liệu lo lắng của mình có làm Cathy sợ không? Nhưng nếu có nguy hiểm thì sao?

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thực ra không có nguy hiểm gì cả?

Đó là lý do vì sao mình sẽ đến Langley vào ngày mai, Ryan tự nhủ.

Họ cho Sally đi ngủ lúc 8.30 tối,bé thích mặc áo ngủ vải thêu hình con thỏ, bộ pijama này bằng vải nỉ có thể giữ ấm cho trẻ con suốt đêm. Jack nghĩ bé lớn rồi, không nên mặc bộ đồ đó nhưng vợ anh vẫn kiên quyết để bé mặc vì Sally có thói quen đạp chăn vào nửa đêm

“Công việc hôm nay thế nào?” vợ anh hỏi

“Đám sinh viên trao anh huy chương đấy” anh kể lại chuyện trong vài phút. Cuối cùng anh mở cặp lấy ra Huy Chương màu Tím. Cathy thấy thật thú vị. Nhưng nụ cười vụt tắt khi anh kể đến chuyến viếng thăm của anh Shaw bên FBI. Jack kể lại tình huống lúc đó và khi nói về những gì có thể xảy ra, anh lặp lại nguyên văn những lời viên đặc vụ FBI nói

.”Vậy, anh ấy thực sự không nghĩ có thể xảy ra chuyện đó?” cô hỏi đầy hy vọng

“Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua”

Cathy quay đầu nghĩ một lúc, không biết phải làm gi với thông tin mới này. Tất nhiên chồng cô cũng đang chưa biết làm thế nào

“Vậy anh đang định làm gì?” cuối cùng cô hỏi

“Việc đầu tiên anh sẽ gọi điện cho công ty bảo an để lắp đặt thiết bị an ninh trong nhà. Tiếp tới anh sẽ phải để một khẩu súng ngắn trong nhà và nạp đạn…”

“Không, Jack, không được phép để trong nhà này, không thể để mấy thứ đó xung quanh Sally” Cathy ngay lập tức phản ứng

“Anh sẽ để nó trên tủ. Súng đã được nạp đạn nhưng chưa lên đạn. Sally không thể với tới, dù có trèo lên ghế. Đây là biện pháp cuối cùng, Cathy, anh sẽ bắt đầu luyện tập lại và có lẽ….” anh chần chờ “anh muốn em cũng nên học cách bắn súng”

“Không, em là bác sỹ, Jack, em không sử dụng súng”

“Chúng có biết cắn đâu” Jack kiên nhẫn “anh chỉ muốn em gặp một người đang dạy phụ nữ bắn súng. Chỉ gặp người đó thôi”

“Không” Cathy kiên quyết.

Jack hít một hơi thật sâu, sẽ phải mất 1 giờ để thuyết phục cô, đó là khoảng thời gian thường có để phá hủy định kiến ban đầu của cô, nhưng vấn đề là, anh không muốn tốn một tiếng để nói chuyện về đề tài này, bởi vì anh còn có chuyện quan trong hơn

“Vậy, anh sẽ gọi cho công ty an ninh vào sáng ngày mai à?” cô hỏi

“Anh phải đến một nơi”

“Nơi nào? Anh được nghỉ dạy buổi sáng mà”

Ryan hít một hơi thật sâu “Anh sẽ đến Langley”

“Langley là gì?”

“CIA” Jack trả lời đơn giản

“Cái gì?”

“Em nhớ mùa hè năm ngoái không? Anh đã nhận tiền tư vấn từ Công ty Mitre”

“Có”

“Công việc đó được thực hiện ở trụ sở CIA”

“Nhưng…anh nói qua ở Anh, vậy anh chưa bao giờ…”

“Đó là nơi nguồn tiền chuyển về. Đó là nơi anh đang làm việc. nhưng CIA là nơi anh làm việc”

“Anh nói dối?” Cathy trong mắt “Anh nói dối trước tòa?”

“Không, anh nói rằng anh chưa bao giờ làm việc cho CIA và anh chưa bao giờ làm việc cho họ thật”

“Nhưng anh chưa bao giờ kể chuyện đó cho em”

“Em không cần phải biết” Jack trả lời, Mình biết đây đúng là ý tồi mà…

“Em là vợ anh, mẹ kiếp! Thế anh đã làm gì ở đó?”

“Anh nằm trong một đội nghiên cứu học thuật. Cứ vài năm một lần họ lại mang vài người bên ngoài vào để đánh giá dữ liệu của họ, một kiểu kiểm tra một cách khách quan. Anh không phải là gián điệp hay gì gì đó. Tất cả những gì anh cần làm là ngồi tại một chiếc bàn nhỏ ở tầng thứ 3, viết một bản báo cáo phân tích và thế là xong” Jack nghĩ như vậy là đủ, không cần thiết phải giải thích phần còn lại với nàng

“Báo cáo nói về cái gì?”

“Anh không thể nói”

“Jack!” trông cô thực sự nổi điên

“Coi nào, em yêu, anh đã ký thỏa thuận rằng anh sẽ không bàn luận công việc với bất kỳ ai mà không được họ cho phép…Cathy, anh đã hứa” Câu nói này đã khiến cô hạ hỏa. Cô biết chồng mình là một người thực sự biết giữ lời. Đây cũng là một trong những điều khiến cô yêu anh. Nhưng giờ cô cảm thấy tức phát điên vì anh đã sử dụng nó để bảo vệ mình, nhưng cô biết mình cũng không thể phá vỡ bức tường trực tiếp đươc, vì vậy cô thử cách tấn công khác

“Vậy sao anh phải quay lại đó?”

“Anh muốn xem thông tin họ có. Anh cần phải xem thông tin đó là gì”

“vậy là về những người ULA đó”

“Chà, cứ coi như là anh không lo lắng về người Trung Quốc ngay bây giờ được”

“Vậy là anh thực sự lo lắng về những gì họ nói, phải không?” cuối cùng thì cô cũng bắt đầu lo lắng

“Phải, anh nghĩ thế”

“Nhưng tại sao? Chẳng phải anh nói là FBI không…”

“Anh không biết, chúa ơi, phải, anh lo lắng, đó là tên khốn Miller, cái thằng ở tòa đó. Hắn muốn giết anh” Ryan nhìn xuống sàn nhà. Đây là lần đầu tiên anh to tiếng

“Sao anh biết điều đó?”

“Vì anh đã nhìn vào mặt hắn, Cathy, anh nhìn thấy và anh sợ…không chỉ cho bản thân anh”

“Nhưng Sally và em….”

“Em thực sự nghĩ hắn quan tâm điều đó à?” Ryan giận dữ phản bác “Những tên khốn đó giết cả những người mà chúng thậm chí còn chẳng quen. Hầu hết lấy đó làm vui. Chúng muốn biến đổi thế giới thành thứ gì chúng thích và sẽ không tha lỗi cho bất kỳ ai cản đường, chúng chỉ không thèm quan tâm”

“Vậy sao phải đến CIA? Họ có thể bảo vệ anh…chúng ta…ý em là…”

“Anh muốn biết nhiều hơn về mấy gã này và bọn chúng định làm gì”

“Nhưng FBI cũng biết về mấy cái thông tin này, đúng không?”

“Anh muốn xem thông tin theo quan điểm của mình. Anh đã làm khá tốt khi làm việc ở đó năm ngoái” Jack giải thích “Họ thậm chí còn đề nghị anh chà, môt vị trí chính thức ở đó. Anh đã từ chối”

“Anh chưa bao giờ kể cho em nghe chuyện này” Cathy phàn nàn

“Bây giờ em biết rồi đó thôi” Jack lại dành phải phút để kể chuyện Shaw đã hướng dẫn anh cách tránh theo dõi. Cathy cũng phải cẩn thận khi đi làm. Cô cuối cùng cũng lại mỉm cười. Cô lái chiếc xe Porsche 911 6 xi lanh rất nhanh. Tại sao cô không bao giờ bị phạt vì quá tốc độ vẫn luôn là bí ẩn đối với chồng. Có lẽ là vẻ ngoài cô trông có vẻ dễ bị tổn thương và có lẽ cô thường trình thẻ của bệnh viện Hopkins với câu chuyện đang có ca phẫu thuật khẩn cấp. Dù sao thì cô vẫn chưa bao giờ nhận được vé phạt tốc độ, dù cô lái xe đến hơn 120 dặm/giờ và có khả năng cơ động của một con chó rừng. Về kinh nghiệm lái xe, cô đã lái Porsche kể từ sinh nhật thứ 16 và Jack phải thừa nhận rằng nếu chiếc xe thể thao nhỏ màu xanh lá cây của cô chạy trên đường cao tốc- anh sẽ không thể theo kịp. Ryan cảm thấy rằng đây có thể là một kỹ thuật phòng thủ tốt hơn là cầm súng. “Vậy em nhớ làm được việc đó không?”

“Em thực sư phải làm vậy sao?”

“Anh xin lỗi đã kéo chúng ta vào chuyện này. Anh không bao giờ….không bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách này. Đáng nhẽ anh nên đứng ngoài”

Cathy vuốt ve quanh cổ anh “Giờ thì anh không thể thay đổi điều đó được rồi. Có thể họ đã sai. Giống như anh nói, có thê họ chỉ đang quá mẫn cảm thôi”

“Ừ”