← Quay lại trang sách

Chương 12 TRỞ LẠI-1

Ryan rời nhà trước 7.00 sáng. Đầu tiên anh rẽ vào xa lộ 50 rồi hướng thẳng về phía tây đến D.C. Như thường lệ, xa lộ rất đông xe, hầu hết những người lái xe trên con đường này là nhân viên văn phòng đi đến các cơ quan chính phủ liên bang ở Washington, biến một vùng Quận Columbia đẹp như tranh vẽ thành thế giới công chức. Sau khi ra khỏi xa lộ, anh rẽ vào đường vành đai I-495 hướng về phía bắc đi qua vùng giao thông còn đông đúc hơn. Một máy bay trực thăng của đài phát thanh địa phương đang bay lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, cập nhật tình hình giao thông mới nhất.Tốt thôi, hãy cho mọi người biết lý do tại sao lại đi như vậy. Đường cao tốc, vốn được thiết kế để có tốc độ 70 dặm /giờ, giờ chỉ có thể di chuyển 15 dặm/ giờ.

Anh tự hỏi liệu Cathy có làm theo những gì anh dặn hay không. Vấn đề là không có nhiều con đường để lựa chọn trên đường đi làm đến Baltimore. Trường mẫu giáo Sally học lại nằm trên Cao tốc Ritchie thành ra cũng không còn lựa chọn nào khác. Mặc khác, cao tốc Ritchie cũng luôn đông đúc và chạy nhanh nên cũng không dễ gì bắt kịp cô trên đường này. Khi đến Baltimore thì Cathy có nhiều sự lựa chọn hơn đến đến bệnh viện Hopkins và cô hứa sẽ thay đổi tuyến đường mỗi ngày. Ryan nhìn đoàn xe đông đúc trước mặt và không tránh khỏi chửi thề. Bất kể anh đã nói gì với Cathy hôm qua thì anh cũng không quá lo lắng cho gia đình. Anh chính là người đã nhảy ra ngáng đường bọn khủng bố đó và nếu động cơ cá nhân để chúng tiến hành khủng bố ở Mỹ thì anh chính là mục tiêu duy nhất. Có lẽ thế. Cuối cùng thì xe cũng vượt qua được Sông Potomac và vào Phố Công Viên George Washington. 15 phút sau anh có mặt ở trước cổng CIA

Anh dừng chiếc Con Thỏ ở bốt bảo vệ. Một sỹ quan an ninh tiến đến hỏi tên, giấy sở hữu xe đối chiếu với danh sách trong máy tính. Ryan đưa giấy phép lái xe cho viên sỹ quan an ninh, người này đã nhìn anh ta một lúc lâu với bức ảnh trên giấy phép lái xe trước khi đưa cho anh thẻ khách

“Sir, bãi đậu xe dành cho khách ở phía bên trái, rồi sao đó rẽ phải ở lối thứ hai….”

“Cảm ơn, tôi đã đến đây trước đó”

“Rất tốt, sir” viên cảnh vệ vẫy tay cho anh đi

Các cây ở đây đã rụng hết lá mùa này. Trụ sở CIA được xây trên sườn núi của thung lũng Potomac vốn là một khu rừng xanh tươi. Hầu hết cây cối vẫn được giữ lại nguyên từ ngày đó, và khiến tòa nhà nhà hiện tại ẩn hiện trong rừng cây xanh tốt và không quá bắt mắt. Jack rẽ trái và lái xe dọc theo con đường ngoằn ngoèo đến bãi đậu xe trên dốc. Bãi đậu xe dành cho khách vẫn được bảo vệ bởi một nhân viên an ninh- là một phụ nữ- cô vẫy anh qua chỗ đậu và kiểm tra Ryan lần nữa trước khi hướng dẫn anh lối vào tòa nhà. Sau khi xuống xe, Ryan đi bộ đến cổng vào, bên phải là một tòa nhà mái vòm, trông giống như một nhà hát, một đường hầm nối tòa nhà với tòa nhà chính. Lần trước anh đến là để đưa báo cáo đến tòa nhà màu trắng 7 tầng có xây dựng bê tông chống va đập, thật ra anh cũng chưa bao giờ bị kiểm tra kỹ như vậy. Ngay khi anh bước vào tòa nhà, một bầu không khí kỳ lạ và u ám ập đến với anh. Anh nhìn thấy 8 sỹ quan an ninh, đều mặc quần áo dân sự, áo khoác không cài cúc ám chỉ có được trang bị vũ khí. Thứ họ thực sự mang là bộ đàm nhưng jack chắc chắn rằng có người mag súng ở gần đó. Trên các bức tường đều có camera theo dõi kết nối thẳng với phòng giám sát trung tâm- Ryan không biết phòng này ở đâu, thực ra anh biết rất ít về tòa nhà này, chỉ biết rõ lối đi cũ kỹ thuận tiện đến căn phòng nhỏ mà anh từng sử dụng, rồi từ đó đến phòng vệ sinh nam và phòng đến nhà ăn. Anh đã lên tầng cao nhất vài lần nhưng mỗi lần đều có người hộ tống vì thẻ an ninh của anh không được phép lên đến mấy tầng đó

“Tiến sỹ Ryan” một người đàn ông tiến lại, trông rất quen nhưng Jack không thể nhớ tên “Tôi là Marty Cantor- làm việc ở tầng trên”

Hai người bắt tay nhau. Cantor là trợ lý của Tướng Greer và tốt nghiệp đại học Yale. Anh đưa cho Jack một thẻ an ninh

“Tôi không phải qua Phòng đăng ký khách để làm thủ tục nữa à?” Jack chỉ về phía bên trái

“Mọi thủ tục đã xong. Đi theo tôi nào”

Cantor dẫn anh đến cửa kiểm tra an ninh đầu tiên. Anh lấy thẻ từ trên cổ và nhét vào khe. Một cánh cửa nhỏ sơn sọc đỏ và vàng đóng mở. Cùng lúc đó, một máy tính ở tầng hầm đang xử lý điện tử. thông tin mật khẩu trên thẻ và hướng dẫn sử dụng thẻ. Cánh cửa lại mở ra cho biết Ryan có thể vào. Nhưng lúc này Ryan đã cảm thấy không thoải mái. Nó giống hệt như trước đây, anh tự nghĩ, giống như vào một nhà tù ở đây-không, các biện pháp an ninh trong nhà tù không thể so sánh được với ở đây! Sự căng thẳng ở đây khiến Jack cảm thấy chán nản và khiến anh lo lắng.

Jack lấy lại thẻ đeo vào cổ, liếc nhìn nhanh. Trên thể là tấm ảnh màu chụp anh vào năm ngoái, có số nhưng không có tên. Không một thẻ an ninh nào của CIA có tên trên đó. Cantor dẫn anh đi nhanh đến lối đi bên phải, sau đó rẽ sang bên trái và đến lối vào thang máy. Khi đi qua, Ryan lại nhìn thấy ki-ốt nhỏ, nơi anh đã mua Coke và đồ ăn nhẹ vào năm ngoái, do một số người mù điều hành. Đây là một điều kỳ lạ khác ở CIA. Anh đoán những người mù có thể không gây ra bất kỳ mối đe dọa an ninh nào cho CIA, nhưng anh vẫn không biết họ đến đây để làm việc hàng ngày bằng phương tiện gì. Toàn bộ tòa nhà trông rất cũ kỹ, gạch lát nền đã mất đi vẻ sáng bóng, tường loang lổ vết ố vàng khắp nơi, ngay cả những bức tranh treo cũng kém sang. CIA dường như không quan tâm đến cảm giác của những món đồ trang trí bên ngoài. Khi Jack ở đây vào mùa hè năm ngoái, anh biết rằng những người trong CIA có niềm tự hào sâu sắc trong môi trường không xa hoa của mình

Mọi người trong tòa nhà đều đi nhanh và khẽ khàng. Hầu hết các góc trong tòa nhà đều lắp đặt gương để tránh cho đồng nghiệp vao chạm vào nhau ở chỗ rẽ…và để cảnh báo cho bất kỳ ai về việc bị người đứng ở góc tường nghe lén câu chuyện

Tại sao mày lại đến đây? Jack cố gắng suy nghĩ khi bươc vào thang máy. Cantor nhấn nút tầng 7, một phút sau cánh cửa mở ra một hành lang kín đáo. Giờ thì Ryan mơ hồ nhớ ra đường. Cantor rẽ trái,ròi phải trong khi Ryan quan sát mọi người đi lại với tốc độ của ứng viên đội đi bộ nhanh của Thế vận hội. Anh phải mỉm cười khi nhận ra là chẳng ai trong số họ đang cười cr. Một nơi nghiêm túc, Trụ sở của cục tình báo Trung ương

Văn phòng của người đứng đầu CIA có hành lang riêng- hành lang này có một tấm thảm- song song với hành chính - ở phía đông tầng 7. Như mọi khi, có những người chỉ đứng và quan sát. Họ kiểm tra Ryan và thẻ an ninh, nhưng không có phản ứng gì, điều được Jack coi là tin tốt. Cantor dẫn anh đến một cửa phòng mà mở của cho anh

Tướng James Greer vãn mặc quần áo dân sự như thường lệ, ngồi trên chiếc ghế xoay lưng cao, đọc tập tài liệu dày và cầm trên tay ly cà phê thơm phức. Lần nào Ryan đến cũng thấy cảnh tượng này. Ông đã hơn 60 tuổi, cao lớn, có giọng nói đôi khi nhã nhặn đôi khi nghiêm khắc theo ý muốn, mang âm hưởng vùng Maine, với tất cả sự tinh tế, Ryan biết ông là con trai của một người nông dân, bắt đầu sự nghiệp ở Học viện hải quân, phục vụ quân đội hơn 40 năm với vị trí ban đầu là sỹ quan tàu ngầm, sau này mới chuyển sang ngành tình báo toàn thời gian. Greer là một trong những người thông minh nhất mà Ryan từng gặp. Và cũng là người khó tính nhất. Kinh nghiệm tiếp xúc với ông cho Jack biết rằng ông già tóc hoa râm này có thể đọc thấu được tâm tư người đối diện. chắc chắn đó là một phần trong bản mô tả công việc của một phó giám đốc CIA. Những thông tin tình báo và thông tin được thu thập thông qua gián điệp, vệ tinh và các phương pháp khác mà chỉ có Chúa mới biết còn những gì nữa đều phải đi qua bàn làm việc của ông. Và nếu Greer không biết chuyện gì thì đó đơn giản là không đáng để biết. Một lúc sau ông ngước nhìn lên

“Xin chào tiến sỹ Ryan” viên tướng đứng dậy đi tới “cậu đến rất đúng giờ”

“Vâng sir. Tôi vẫn còn nhớ đường hay tắc vào mùa hè năm ngoái”.

Không cần hỏi ai, Marty Cantor đưa mỗi người một ly cà phê khi họ cùng ngồi quanh chiếc bàn thấp. Một trong những điều hay ở Greer là ông luôn có cà phê ngon đãi khách.

“Tay cậu thế nào rồi, con trai?” viên tướng hỏi

“hầu như phục hồi rồi, sir. Dù vậy tôi có thể dự báo cho ông biết khi nào trời mưa. Họ nói cảm giác này sẽ dần biến mất, nhưng nó cũng giống như bệnh thấp khớp”

“Mọi người trong gia đình cậu vẫn khỏe chứ?”

Người này đúng là không bỏ lỡ thời cơ khiến mọi người gỡ bỏ cảm giác phòng ngự, Jack nghĩ. Nhưng anh cũng không bỏ lỡ cơ hội của chính mình “lúc này thì hơi lo lắng, sir. Tôi đã kể với Cathy đêm qua và cô ấy không vui vẻ lắm, nhưng tôi cũng vậy” Đô đốc, chúng ta hãy vào chủ đề ngay đi

“ vậy chính xác thì chúng tôi giúp gì được cho cậu?” Greer thoắt thay đổi từ một ông già dễ mên thành một sỹ quan tình báo chuyên nghiệp

“Sir, tôi biết là đòi hỏi này hơi quá, nhưng tôi thực sự muốn xem hồ sơ của Cục về những nhân vật trong ULA”

“Không có gì nhiều lắm đâu” Cantor khịt mũi “những thằng đó rất giỏi xóa dấu vết như lính chuyên nghiệp luôn và bọn chúng được cung cấp rất nhiều tiền- đó là phỏng đoán, tất nhiên, nhưng hợp lý”

“Nguồn thông tin này có từ đâu?”

Contor ngước nhìn Greer và nhận được cái gật đầu “Tiến sỹ, trước khi câu chuyện đi xa hơn, chúng ta phải nói về bảo vệ thông tin”

Jack bất lực “ đúng vậy, tôi phải ký những gì?”

“Chúng ta sẽ làm việc đó trước khi anh rời đi. Chúng tôi sẽ đưa cho anh xem những thông tin đang có. Những gì anh cần biết là những thông tin này được xếp loại mã SI (siêu mật)”

“Chà, tôi không lạ gì với chuyện này” Ryan thở dài. Siêu mật -SI (Special-Intelligence-Codeword) được xếp cao hơn một bậc so với thông tin tuyệt mật (top secret). Những người tiếp xúc với thông tin này phải trải qua quá trình kiểm tra dữ liệu cá nhân đặc biệt. Loại thông tin tình báo này có một mã đặc biệt, và ngay cả bản thân mã cũng là bí mật. Ryan chỉ được tiếp xúc với nguồn thông tin nhạy cảm này 2 lần trước đây. Nhưng giờ thì họ sẵn sàng bày ra trước mặt mình, anh trầm ngâm nhìn Cantor. Greer đã thực sự mở cánh cửa này để thể hiện thiện chí thực sự muốn mời mình gia nhập CIA “Vậy, như tôi đã hỏi, nguồn thông tin này lấy từ đâu?”

“Một vài người Anh- thực tế là bên PIRA thông qua Anh. Vài nguồn lấy từ Italia…”

“Người Italia?” Ryan ngạc nhiên, rồi sau đó chợt nhận ra ý nghĩa của nó “Ồ, được rồi, phải, họ có rất nhiều người hiện diện ở đất nước sa mạc đó, phải không?”

“Một trong số họ đã nhận ra anh bạn của cậu Sean Miller vào tuần trước. Hắn đã trèo lên một con tàu, thật kỳ diệu, có mặt ở Eo biển đúng ngày giáng sinh” Greer nói “nhưng chúng ta không biết giờ hắn đang ở đâu”

“Hắn và một số cộng sự với số lượng chưa xác định tiến về phái nam” Cantor mỉm cười “tất nhiên cả cái vùng đó là phía nam địa trung hải, vì vậy thông tin này không giúp ích được gì nhiều”

“Bên FBI có mọi thông tin chúng ta đang có, và người Anh cũng vậy” Greer nói “cũng không có tiến triển gì nhiều từ đó đến nay nhưng chúng ta đang có một đội đang đào sâu chuyện này”

“Cảm ơn ông đã cho tôi biết thông tin này, đô đốc”

“Chúng tôi không làm điều này vì từ thiện tiến sỹ Ryan” viên tướng nói thẳng “tôi hy vọng cậu sẽ tìm thấy thứ gì đó hữu ích và thứ này cũn đáng giá với cậu. Nếu cậu muốn, hãy đến làm nhân viên của Cục vào cuối ngày. Chúng tôi thậm chí có thể sắp xếp để cậu có giấy phép dùng súng toàn liên bang”

“Làm sao ngài biết…”

“đó là công việc của tôi, con trai” ông già cười toe toét.

Ryan chả thấy tình huống này có gì đáng cười, nhưng hãy cứ để ông ấy ghi điểm “khi nào tôi có thể bắt đầu?”

“Tùy cậu sắp xếp, khi nào rảnh?”

“vậy để tôi sắp xếp” Jack thận trọng “tôi có thể đến đây vào sáng thứ 3 và có thể làm việc nguyên một ngayftrong tuần, thêm 2 ngày rưỡi rải rác, vào các buổi sáng. Hầu hết tiết dạy của tôi là vào buổi chiều. Học kỳ cũng sắp kết thúc và tôi có thể làm việc nguyên tuần”

“Rất tốt. Cậu có thể thảo luận chi tiết với Marty. Hãy cứ làm việc thật tốt ở bàn giấy. Rất vui được gặp lại cậu, Jack”

Jack đứng dậy bắt tay ông lần nữa “cảm ơn ngài”

Greer dõi theo hai người rời khỏi phòng ông, rồi quay lại bàn làm việc. Ông đợi thêm hai giây cho Ryan và Cantor đi khuất hỏi hành lang rồi cũng rời khỏi văn phòng và bước đến phòng giám đốc CIA

“Sao rồi?” thẩm phán Arthur Moore hỏi

“chúng ta đã có được cậu ta” Greer báo cáo

“Đã làm các thủ tục xác minh trong sạch chưa?”

“Đã xong, cậu ta là một người thông minh trong lĩnh vực chứng khoán vài năm trước, nhưng, khốn khiếp, cậu ta đáng lẽ phải thông minh hơn hơn thế”

“Không làm gì phạm pháp chứ?” Moore hỏi.CIA không cần một người đang bị SEC điều tra đến làm việc.

Greer lắc đầu “Không, chỉ rất thông minh thôi”

“Tốt. nhưng cậu ta sẽ không được phép xem bất kỳ thông tin nào khác ngoài mấy kẻ khủng bố đó, cho đến khi thủ tục xác minh nhân thân được hoàn thành”

“Đồng ý, Arthur!”

“Và đây là lần đầu tiên vị phó giám đốc CIA của tôi làm công việc tuyển dụng” vị DCI nói

“Anh thật khó tính. Nào, Arthur, anh có thấy tệ khi đánh mất với tôi một chai rượu bourbon không?” viên thẩm phán cười lớn. Vào ngày sau khi Miller được giải thoát bằng một cướp tù ở Anh, Greer đã đặc cược vào Jack. Moore không thích bị thua bất cứ việc gì- ông đã từng là luật sư trước khi trở thành thẩm phán – nhưng thật vui khi thấy vị DDI của ông lại dự đoán tốt “tôi cũng ra lệnh cho Cantor lấy giấy phép sử dụng súng cho cậu ta” Greer thêm vào

2

“Anh có chắc đó là một ý hay không?”

“tôi nghĩ vậy”

“Vậy thì cứ quyết định thế nhé?” Miller bình tĩnh hỏi

O'Donnell liếc nhìn gã đàn ông trẻ tuổi trước mặt, biết chính xác vì sao lại có kế hoạch này. Đây là một kế hoạch hay, gã phải công nhận thế, một kế hoạch hiệu quả. Nó thể hiện tài năng và táo bạo, nhưng Sean cũng bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán, và điều này không tốt chút nào

Gã quay đầu nhìn ra cửa sổ, vùng nông thôn Pháp dưới độ cao máy bay 30.000 feet trông tối tăm, và mọi người đã chìm vào giấc ngủ, bình yên và an toàn. Lúc này họ đang trên một chuyến bay xuyên đêm (red-eye flight) gần như không còn chỗ trống. Đám tiếp viên đã ngủ ngục trên ghế ở đuôi máy bay và không ai nghe thấy họ nói gì. Tiếng gầm rú của động cơ phản lực không dứt, và ngay cả khi ai đó cài đặt máy nghe lén điện tử gần đó, cũng không thể nghe thấy họ đang nói gì. Đầu tiên bọn chúng bay đến Bucharest, rồi chuyển qua Prague, rồi đến Pháp, và giờ thì đang trên máy bay về nhà ở Ireland, trên hộ chiếu sẽ chỉ đóng dấu của hải quan PHáp. O'Donnell là một người rất cẩn trọng, thậm chí còn mang theo một biên bản cuộc họp giả để chứng minh bọn họ đến Pháp đi họp. Đây là chuyến bay cuối cùng trong đêm, nhân viên hải quan mệt mỏi cả ngày, lúc này chỉ mong được về sớm để nghỉ ngơi, nên việc kiểm tra hành khách lần cuối thường cẩu thả.

Sean có một cuốn hộ chiếu hoàn toàn mới và hồ sơ phù hợp, tất nhiên. Đôi mắt hắn hiện có màu nâu, hắn đeo kính áp tròng để phù hợp. Màu tóc và kiểu tóc cũng thay đổi, bộ râu sửa lại khiến hắn trở thành một con người hoàn toàn khác. Sean ghét bộ râu này vì nó khiến hắn ngứa ngáy kinh khủng. O'Donnell mỉm cười nhìn bầu trời đêm. Chà, cậu ta sẽ phải quen với nó thôi.

Sean không nói gì. Hắn rút một cuốn tạp chí từ túi lưới sau ghế ở trước mặt ra đọc. Sự kiên nhẫn giả vờ này của hắn khiến Sếp hắn rất hài lòng. Gã đàn ông trẻ này vừa trải qua một đợt tập huấn dành cho tân binh (O'Donnell nghĩ trong quân đội hay dùng mấy từ đại loại thế) rất nhiệt tình, thể hiện khá tốt và giảm được nhiều cân, học lại cách sử dụng vũ khí, giao lưu với sỹ quan tình báo “bạn bè” từ những quôc gia gia trắng khác và chịu đựng những lời chỉ trích của họ về nhiệm vụ thất bại ở London “Những người bạn” này không cho đó là vận rủi và chỉ ra rằng nếu có một chiếc xe khác dự phòng thì chắc chắn sẽ thành công. Trong suốt quá trình thảo luận và tham vấn, Sean đều giữ yên lặng và lịch sự lắng nghe và giờ hắn kiên nhẫn chờ quyết định của O'Donnell về kế hoạch hành động tới do hắn đề nghị. Có lẽ gã trai trẻ này đã học được điều gì đó từ nhà tù Anh Quốc “OK”

3

Ryan ký vào biểu mẫu, xác nhận đã nhận được đủ thông tin. Anh quay trở lại với văn phòng nhỏ mà anh đã làm vào mùa hè năm ngoái, có kích thước bằng một chiếc tủ, không cửa sổ nằm trên tầng 3 tòa nhà chính CIA. Chiếc bàn làm việc cũng theo kích cỡ nhỏ nhất anh từng thấy- có lẽ là sản phẩm của tù nhân nhà tù liên bang làm và chiếc ghế xoay thuộc loại rẻ tiền. Sành điệu kiểu CIA.

Nhân viên lưu trữ đẩy xe đầy tài liệu đặt vào vào góc bàn Ryan và xoay xe trống ra khỏi phòng. Jack bắt tay vào việc. Đầu tiên là anh mở ly cà phê Styrofoam mua ở ki ốt góc đường, đổ kem, thêm hai gói đường nhỏ rồi dùng bút chì khuấy theo thói quen. Vợ anh rất ghét thói quen này của anh.

Đống tài liệu cao khoảng 9 inch, các file tài liệu được sắp xếp gọn gàng ở mỗi túi giấy, mỗi túi đều đóng dấu hình khối ghi mã hỗn hợp in đậm chữ cái và chữ số.Anh mở túi giấy kraft trên cùng và lôi tập tài liệu ra bên trong, tập hồ sơ được dán băng dính đỏ để thể hiện tầm quan trọng của tài liệu. Những tài liệu này phải được khóa trong két sắt qua đêm hàng ngày và không được để trên bàn làm việc để không bị những người không có thẩm quyền nhìn thấy. Các tài liệu này được đục lỗ và đóng gáy, và mỗi bản sao đều được mã hóa. Có một nhãn giấy trên bìa của tài liệu đầu tiên với hai chữ được đánh ngay ngắn trên đó: FIDELITY (Trung Thành). Ryan biết rằng các tên mã được chọn ngẫu nhiên bởi một máy tính và anh tự hỏi làm cách nào để tiếp tục đặt tên tài liệu cho đúng ở đây, nếu từ điển của ngôn ngữ tiếng Anh nằm trong bộ nhớ của máy tính đã bị cạn kiệt nghiêm trọng do việc loại bỏ các từ cho hàng ngàn tập tin bí mật nằm trong tủ khắp tòa nhà. Anh do dự một lúc lâu trước khi mở hồ sơ, như thể anh có liên quan đến CIA ngay khi hồ sơ được mở ra, như thể bước đầu tiên trên con đường đến với CIA vừa mới thực hiện...

Đủ rồi, anh tự nhủ, và mở tập hồ sơ. Đây là báo cáo chính thức đầu tiên của CIA về ULA, mới làm từ năm trước “Quân đội giải phóng Ulster/Ulster Liberation Army” ngay tiêu đề của báo cáo đã viết “Tổ chức có hành vi bất thường”

“Bất thường” Ryan nhớ, đó cũng là từ mà Murray đã sử dụng. Đoạn đầu tiên của báo cáo nói rõ rằng thông tin liên quan đến dày đặc 30 trang giấy sau đây là suy đoán, dựa trên tài liệu thu thập được từ các thành viên PIRA bị kết án- đặc biệt là từ phủ nhận của họ. Đó không phải là những vụ chúng tôi làm, vài người trong số họ sau khi bị bắt đã nói sau khi bị bắt trong một vụ khác. Ryan cau màu. Suy đoán cũng không chính xác dựa trên bằng chứng đáng tin cậy nhất. Tuy nhiên hai người làm báo cáo này đã thực hiện việc kiểm tra chéo tuyệt vời. Hầu hết các câu chuyện không giống nhau được lấy từ 4 nguồn khác nhau, đồng loạt nói về một điều mà bạn nghĩ là hoàn toàn không thể thì bạn phải đặt lại vấn đề theo cách khác. Nguồn tin khá là đáng tin cậy vì PIRA, nói một cách kỹ thuật, thì là một tổ chức chuyên nghiệp. Bản thân Jack cũng biết báo cáo anh viết năm ngoái cũng dựa trên một phần tin tức từ PIRA, họ tổ chức chặt chẽ với thành phần giống như cơ quan tình báo. Ngoại trừ những tay đứng đầu thì bất kỳ hoạt động riêng lẻ nào đều được chia nhỏ: Chỉ những người thực sự cần biết mới được biết. “Cần biết (need-to-know)” là câu cửa miệng của bất kỳ cơ quan tình báo nào.

Do đó, nếu chi tiết của một nhiệm vụ được biết đến rộng rãi, báo báo bình luận, nó chỉ có thể không được được hiện bởi PIRA. Ngược lại, họ sẽ không được biết hay nói chuyện chi tiết về nó rồi, bao gồm chính bản thân họ. Đây được gọi là logic ngược, Jack nghĩ và có phần bị thuyết phục. Lập luận này cũng áp dụng cho kẻ thù chính của PIRA, tổ chức ít chặt chẽ hơn INLA (Quân đội giải phóng quốc gia Ireland - Irish National Liberation Army), nhóm đã giết Lãnh chúa Louis Mountbatten và được xác định theo cùng một cách. Cuộc đâu tranh giữa PIRA và INLA ngày càng trở nên gay gắt dù ngoài mặt thì INLA tỏ ra yếu hơn và tổ chức lỏng lẻo hơn, do vậy ít hiệu quả hơn

Chưa đầy 1 năm kể từ khi ULA ló dạng từ bóng tối đã thu hút được sự chú ý của mọi người. NGay trogn năm đầu tiên hoạt động, người Anh nghĩ chúng là Nhóm Hành Động Đặc Biệt của PIRA, 1 đội tấn công của Provo, nhưng lập luận này đã bị phá vỡ khi một thành viên của PIRA khi bị bắt đã phẫn nộ phủ nhận, kể cả đồng lõa và sản sinh ra cái tổ chức gọi là ULA. Các tác giả bản báo cáo tiếp tục nói rằng kể từ đó họ đã chú ý theo dõi các hoạt động của ULA, cố gắng tìm ra phương thức hoạt động của tổ chức này. Những phương thức này, theo Ryan thấy, thì khá đúng. Đối với mỗi vụ khủng bố, nhóm ULA đầu tư con người, tiền bạc hơn hẳn PIRA

Thật thú vị….Ryan bước ra khỏi phòng, xuốn cầu thang tiến về phía ki ốt mua bao thuốc lá. Vài phút sau anh lại quay trở về phòng, lần mò khóa mật mã trên cửa

Nhiều người hơn cho mỗi vụ khủng bố. Ryan châm một điếu thuốc. điều này chẳng phải vi phạm nguyên tắc an ninh thông thường của mấy tên khủng bố sao. Càng nhiều người tham gia vào một vụ khủng bố thì nguy cơ bị lộ càng lớn. Có chuyện gì đang xảy ra ở đây? Ryan đã kiểm tra 3 vụ riêng lẻ của bọn chúng để tự mình tìm ra phương thức hoạt động

Sau 10 phút kiểm tra thì anh nhận thấy ULA giống một tổ chức quân sự hơn PIRA. Thay vì là một nhóm khủng bố nhỏ, độc lập điển hình trong đô thị thì ULA lại được tổ chức theo các tuyến quân sự cổ điển. PIRA thường phụ thuộc vào một sát thủ “cao bồi” đơn lẻ thay vì hoạt động nhóm có tổ chức. Ryan biết nhiều trường hợp như vậy, “một người được chỉ định đắng cay”- một thuật ngữ CIA mới phát minh ra năm ngoái- có khẩu súng đặc biệt của riêng mình và nằm chờ đợi như thợ săn nai trong rừng, thường là một ngày, để giết mục tiêu được chỉ định. Nhưng ULA thì khác. Đầu tiên là bọng chúng không hành động vì mục tiêu cá nhân. Có vẻ như nếu chúng thực hiện thì sẽ chia thành 2 đội: 1 đội trinh sát và 1 đội cá nhân và hai đội phối hợp chặt chẽ với nhau- từ khóa ở đây là “có vẻ như”, Ryan đọc đi đọc lại từ này vì đây có vẻ chỉ là suy đoán chứ không có bằng chứng. Khi chúng làm xong thì thường dọn dẹp rất sạch sẽ, không để lại manh mối nào. Cốt yếu nằm ở Kế hoạch và Nguồn lực

Cách hành động quân sự điển hình. Điều này cho thấy ULA rất tự tin vào những con người của mình- và cả biện pháp an ninh của nó nữa. Jack bắt đầu ghi chép. Không có nhiều bằng chứng thực tế trích dẫn trong báo cáo- anh đếm được chỉ có 6- nhưng phân tích thì rất thú vị. ULA đã thể hiện tính chuyên nghiệp rất cao trogn việc lập kế hoạch và tiến hành các hoạt động khủng bố,cao hơn so với PIRA vốn đã được coi là chuyên nghiệp lắm rồi. Thay vì một nhóm nhỏ chuyên gia, thì các thành viên của nó lại có kiến thức đồng đều khá cao về sử dụng vũ khí. Kiến thức chuyên môn chung này rất ấn tượng

Huấn luyện quân sự? Ryan viết vào sổ tay. Làm cách nào? Ở đâu? Ai đã cung cấp các nguồn lực? Anh nhìn vào báo cáo tiếp theo. Nó mới được viết vài tháng trước sau khi “tổ chức” được thành lập và cho thấy mối quan tâm lớn hơn của CIA đối với ULA, tiếp cận sâu hơn với tổ chức này mới chỉ 6 tháng trước. Jack để ý, ngay sau khi mình rời khỏi đây. Thật là trùng hợp

Báo cáo này tập trung chủ yếu vào Kevin O'Donnell, kẻ tình nghi đứng đầu ULA. Thứ đầu tiên Ryan thấy chính là một bức ảnh được chụp bởi cơ quan tình báo Anh. Người đàn ông trong ảnh khá cao nhưng cũng chỉ hơn trung bình một chút. Bức ảnh được chụp vài năm trước, điều tiếp theo Jack đọc được là người này được báo cáo đã phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi khuôn mặt. Jack nghiên cứu kỹ bức ảnh. Hắn lúc đó đang tham dự tang lễ một thành viên PIRA bị giết bởi Vệ Binh Bảo Vệ Ulster, khuôn mặt nghiêm túc với nét tàn nhẫn khóe mắt. Ryan cố tìm nét thương tiếc khi tham dự đám tang người đồng chí trên khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, rồi đặt bức ảnh sang một bên để đọc tiểu sử của hắn.

O'Donnell sinh ra trong gia đình giai cấp công nhân, cha làm tài xế xe tải. Mẹ chết khi hắn lên 9 tuổi. Tất nhiên là hắn học trường công giáo. Bản sao bảng điểm đại học của hắn ta được đính kèm thông tin Đánh giá về kết quả học tập cho thấy hắn khá thông minh. O'Donnell tốt nghiệp đại học loại ưu, đặc biệt giỏi môn khoa học chính trị. Hắn tham gia mọi khóa học về chủ nghĩa Marx ở trường và tham gia vào các hoạt động liên quan của phong trào dân quyền nổi lên từ cuối những năm 60 đến đầu những năm 70, điều này làm dấy lên sự chú ý của RUC và các cơ quan tình báo Anh. Rồi sau khi tốt nghiệp, hắn biến mất 1 năm, rồi tái xuất hiện vào năm 1972 sau sự kiện Chủ Nhật Máu khi quân đội Anh được điều đến trấn áp nhưng đã thất bại, mất kiểm soát và nổ súng vào đám đông người biểu tình, giết chết 14 người, không ai trong số họ được chứng minh là có cầm súng

“Một sự trùng hợp ngẫu nhiên” Ryan thì thầm. Đám lính dù vẫn khăng khăng nói rằng họ bị bắn bởi một người trong đám đông và chỉ nổ súng để tự vệ. Một báo cáo chính thức của chính phủ Anh cũng xác nhận điều này – tất nhiên, họ còn có thể nói gì được nữa? Ryan nhún vai. Thực tế cũng có thể đúng như vậy. Lỗi lầm lớn nhất của người Anh là đã điều quân đội can thiệp vào Bắc Ireland. Những gì họ cần phải là cảnh sát giỏi để duy trì luật pháp và trật tự, chứ không phải một đội quân chiếm đóng. Nhưng lúc đó RUC đã bất lực, rồi lại được bổ xung thêm bởi những tên côn đồ loại B, không có giải pháp thay thế thực sự nào. Vì vậy lính được điều đến, đối phó với một tình huống mà không quen thuôc, không được huấn luyện…và bùng nổ thành bạo loạn

Mắt Ryan đột ngột sáng lên. Tốt nghiệp khoa học chính trị, bị ảnh hưởng nặng bởi chủ nghĩa Marx, O'Donnell đã biến mất 1 năm, rồi đột ngột xuất hiện sau thảm họa Chủ Nhật Đẫm Máu, rồi ngay sau đó được một ngườ cung cấp thông tin xác nhận là đứng đầu đội an ninh nội bộ của PIRA. Hắn không thể chỉ nhận được công việc đó dựa trên cái bằng đại học, mà phải tự mình kiếm được chứng đó. Chủ nghĩa khủng bố, giống như mọi nghành nghề khác, có một hệ thống lên chức riêng. Bằng cách nào đó, tên Kevin Joseph O'Donnell đã kiếm được ô dù của mình. Sao mày làm được điều đó? Có phải mày chính là người tổ chức và đứng sau vụ bạo loạn đó? Nếu vậy, mày đã học nó ở đâu? Một năm mất tích của mày có liên quan đến việc này không? Mày đã được đào tạo về chiến thuật nổi dậy trong đô thị…có lẽ là ở Crimea…?

Có quá nhiều sự trùng hợp ở đây, Jack tự nhủ. Ý tưởng về việc Liên Xô đã đào tạo các thành viên cốt cán của PIRA và INLA đã có từ lâu nhưng thiếu các bằng chứng thuyết phục. Bên cạnh đó, không có nhiều nhiều mối liên hệ. Bọn chúng có thể tự tìm ra chiến lược phù hợp hoặc học trong sách vở. Có rất nhiều sách về đề tài chiến tranh du kích trong đô thị. Jack cũng đọc một số cuốn về đề tài này.

Anh tiếp tục đọc thông tin về khoảng thời gian biến mất lần hai của O'Donnell. Lần này là thông tin do người Anh thu thập đầy đủ hơn. O'Donnell được đánh giá là một trưởng bộ phận an ninh nội bộ hiệu quả đáng ngạc nhiên. Gần 1 nửa người hắn giết thực sự là những kẻ tay trong báo cáo cho cảnh sát, không phải ai cũng đạt được số 50% như thế. Anh thấy 2 trang thông tin mới bổ xung ở cuối báo cáo và đọc thông tin David Ashley thu thập vài tháng trước ở Dublin…hắn đã đi quá xa…. O'Donnell đã lợi dụng chức vụ của mình để loại trừ những người bất đồng chính kiến với hắn. Khi vụ việc bị vỡ lở, hắn phải biến mất lần thứ hai. Người viết báo cáo ở đây lại tiếp tục suy đoán- nhưng suy đoán này lại khợp với những gì Murray nói với anh ở London. O'Donnell đã đến một nơi nào đó

Chắc chắn hăn đã thuyết phục ai đó cung cấp quỹ tài chính, đạo tạo và hỗ trợ tổ chức non trẻ của mình. Ryan nghĩ, tổ chức non trẻ của hắn. Tổ chức này đến từ đâu? Ai là người chống lưng cho hắn? Khoảng thời gian 2 năm trước khi O'Donnell chạy trốn khỏi Ulster tới khi hắn tổ chức vụ khủng bố đầu tiên xác lập sự tồn tại của ULA. 2 năm tròn. Thông tin của người Anh nhận định hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ đê thay đổi khuôn mặt. Phẫu thuật ở đâu? Ai chi trả? Hắn không thể làm việc này ở một nước nghèo thế giới thứ 3 được, Ryan tự nhủ. Anh tự nhủ liệu Cathy có thể hỏi đồng nghiệp ở bệnh viện Hopkins xem ở đâu có bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi như vậy. 2 năm để thay đổi khuôn mặt, gây quỹ, tuyển dụng quân, thành lập cơ sở hoạt động và bắt đầu ghi dấu ấn….không tồi, tự bản thân Ryan cũng cảm thấy ngưỡng mộ một cách khó chịu với hiệu suất này.. Hắn làm tất cả việc đó chỉ trong 2 năm.

Một năm trước khi tổ chức này lộ diện khủng bố…

Ryan quay lại khi nghe thấy tiếng ai đó mở khóa bằng mật mã. Đó là Marty Cantor “Tôi tưởng anh đã bỏ thuôc” anh ta chỉ vào điếu thuốc.

Ryan gạt tàn “Vợ tôi cũng thế. Anh đã xem mấy cái này chưa?”

“Rồi” Cantor gật đầu “Sếp đưa cho tôi xem vào cuối tuần. Anh nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ tên O'Donnell là một thằng khốn trong những thằng khốn nhất. Hắn tổ chức và huấn luyện quân như một quân đội thực sự. Tổ chức của hắn đủ nhỏ để hắn biết hết tất cả mọi người. Nền tảng học vấn lý luận của hắn nói với tôi rằng hắn là một nhà tuyển dụng thận trọng và không có độ tin tưởng cao vào những người dưới quyền. Hắn là một con thú giỏi đánh hơi chính trị nhưng biết nghĩ và lập kế hoạch như một người lính. Ai đã đào tạo hắn? ”

“Không ai biết” Cantor trả lời “dù vậy anh thử nghiên cứu xem có tìm thấy chi tiết nào liên quan không”

“tôi biết” Ryan đồng ý “Cái tôi đang tìm kiếm là…sự giúp đỡ của ai đó. Tôi đang cố gắng thử đóng vai xem hắn nghĩ thế nào. Nếu tôi có thể tìm ra ai đang giúp đỡ hắn phía sau thì tốt quá” Ryan ngừng lại, có tia sáng lóe trong đầu anh “Có khả năng là ai đó ngay trong PIRA hỗ trợ không?”

“Ý anh là gì?”

“Hắn bỏ trốn để cứu lấy mạng sống thì biết lãnh đạo PIRA sắp sửa tìm đến hắn để tính tội. Hai năm sau, hắn lại quay lại với nghề và có tổ chức của riêng mình. Đội quân của hắn đến từ đâu?”

“Một số tên đến từ chính PIRA, rõ ràng rồi” Cantor nói

“Đúng vậy” Jack gật đầu “Những người hắn biết thì hắn mới tin cậy được. Nhưng chúng ta cũng biết hắn chuyên làm công tác phản gián trong tổ chức, đúng không?”

“Ý anh là gì?” Cantor vẫn không hiểu Jack định đưa anh đến đâu

“Ai là mối đe dọa chính với O'Donnell?”

“Mọi người đều muốn hắn….”

“Ai muốn giết hắn nhất?” Jack tập trung hơn “Người Anh đã bãi bỏ án tử hình….nhưng PIRA không quan tâm”

“Vậy thì sao?”

“Vậy nếu anh là O'Donnell và anh tuyển dụng những người nội bộ PIRA và anh biết rõ PIRA đang muốn treo anh lên tường thì anh nghĩ mình có cho mấy người nội bộ PIRA vào tổ chức của anh không?”

“Có lý” Cantor trầm ngâm

“Câu hỏi tiếp, mục tiêu chính trị của ULA là gì?”

“Chúng ta vẫn chưa biết”

“Đừng nói với tôi những điều vô nghĩa đó Marty” Ryan cáu kỉnh “Hầu hết thông tin này đều lấy từ thông tin nội bộ đám Provos phải không? Làm thế quái nào mà đám người đó lại không biết ULA hướng tới mục tiêu gì? Làm sao mà họ lấy được những tin tức này?”

“Anh đang đi quá xa đó, Jack” Cantor cảnh báo “Tôi cũng đọc những tài liệu này, hầu hết chúng đều tiêu cực. Đội Provos thề sống thề chết nói rằng những vụ khủng bố kia không phải tác phẩm của chúng. Kết luận ULA làm hầu heetse chỉ là suy luận- tùy trường hợp. Tôi không nghĩanh có thể rút ra kết luận từ thông tin này”

“Không, hai người làm báo cáo này đã liên kết thành công hành vi của ULA với những vụ này phù hợp. đó đúng là phong cách của ULA. Chúng ta có thể xác định điều đó, phải không?”

“Anh đang áp dụng biện luận vòng tròng” Cantor chỉ ra “O'Donnell xuất phát điểm từ Provos nên hắn phải tuyển dụng nhân sự từ đó, nhất định phải có người của hắn ở đó..Lập luận của anh logics đấy nhưng nên nhớ nó không dựa trên nền tảng vững chắc. Sẽ thế nào nếu ULA thực sự là nhóm hoạt động đặt biệt của đám Provos? Chẳng phải bọn chúng cũng quan tâm thành lập một đội thế à?” Contor cố ý tranh luận bênh bên quỷ dữ, có lẽ vì lý do này là anh trở thành trợ lý của Greer

“OK, cũng có lý” Ryan công nhân “tuy nhiên, mọi thứ tôi nói vừa rồi cũng rất hợp lý, giả sử rằng ULA là thật”

“Đúng vậy, lập luận logic nhưng thiếu bằng chứng”

“Vì vậy, logic đầu tiên chúng ta có cho những nhân vật này. Chúng ta còn có điều gì nữa?”

Cantor cười toe toét “Hãy cho tôi biết khi anh tìm ra nhé”

“tôi có thể thảo luận điều này với ai khác không?”

“Như là ai…tôi phải được hỏi ý kiến trước khi trả lời”

“Phụ trách pháp lý ở Đại Sứ Quán ở London…Dan Murray” Ryan nói “Anh ấy đã biết tất cả những điều này, phải không?”

“Phải, anh ấy đã biết và đang phối hợp với người bên chúng ta. OK, anh có thể nói chuyện với anh ấy. Cái này coi như vẫn giữ kín trong gia đình thôi”

“Cảm ơn”

5 phút sau Cantor ngồi đối diện với Tường Greer trong phòng làm việc “Anh ấy thực sự biết cách đặt những câu hỏi rất trúng”

“Ồ, cậu ta hỏi những gì?” viên tướng hỏi

“Giống y các câu hỏi mà Emil Jacobs và đội của ông ấy đang nêu ra: Mục đích của O'Donnell là gì? Hắn có nội gián trong PIRA không? Nếu vậy thì tại sao?”

“Và Jack nói…..?”

“Giống như Jacobs và FBI đánh giá: O'Donnell là một cựu binh phản gián được đào tạo. Đám Provos muốn biết hắn đang trốn ở đâu và cách tốt nhất giúp hắn trốn được tốt là có người bên trong để cảnh báo hắn khi họ tiến quá gần”

Viên tướng gật đầu đồng ý, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Đây chỉ là một phần của câu trả lời, bản năng mách bảo ông còn có nhiều nội dung hơn “Còn gì nữa không?”

“Về việc huấn luyện. Anh ấy vẫn chưa nghiên cứu hết tài liệu. Tôi nghĩ chúng ta cân cho anh ấy thêm chút thời gian. Nhưng ông đã đúng, sir, anh chàng này thực sự rất sắc sảo”

4

Murray nhấc điện thoại, nhấn nút nghe để trả lời điện thoại, không để ý xem cuộc gọi đến từ đâu

“Xin chào”

“Dan? Tôi là Jack Ryan” đầu dây bên kia cất tiếng

“Cậu khỏe không, giáo viên?”

“Vẫn tốt. Có vài điều tôi muốn thảo luận với anh”

“Cứ phọt ra đi”

“Tôi nghĩ ULA có nội gián bên PIRA”

“Cái gì?” Murray đứng bật dậy khỏi ghế “Này, người anh em, tôi không thể….” Anh nhìn xuống điện thoại, đường dây đanng nói chuyện….

“Làm thế quái nào mà cậu lại sử dụng được đường dây an ninh này thế?”

“Hãy cứ nói rằng tôi quay lại làm việc cho chính phủ đi” Ryan dè dặt

“Không ai kể với tôi chuyện này hết”

“Vậy anh nghĩ sao?”

“tôi nghĩ có khả năng đó. Jimmy đã nói về ý tưởng này từ 3 thán trước. Cục cũng đồng ý rằng nó có lý, nhưng vẫn không có chứng cứ khách quan ủng hộ giả thuyết này, nhưng mọi người đều nghĩ là nó có lý- ý tôi là, nếu đó là sự thực thì anh bạn Kevin của chúng ta đã làm một điều rất thông minh. Jack, hãy nhớ rằng RIRA là một tổ chức có hệ thống an ninh nội bộ rất tốt”

“Anh kể với tôi rằng hầu hết những thông tin chúng ta có về ULA đều đến từ nguồn PIRA. Sao họ lại có được thông tin đó?” Ryan hỏi nhanh

“Cái gì? Tôi không hiểu”

“Làm cách nào PIRA biết ULA đang làm gì?”

“Ồ, OK, đúng là chúng ta không biết điều đó” Đây chính là điều Murray và James Owens bận tâm nhưng cảnh sát lại không thể làm việc với nguồn tin không xác định được

“Tại sao bọn họ lại làm được điều này?”

“Ý cậu đang nói đám Provos biết chúng định làm gì? Tôi không biết. Nếu cậu có ý kiến gì thì gợi mở xem”

“Còn chuyện chiêu mộ thành viên mới cho đội của hắn thì sao?” Ryan hỏi

“Sao cậu không nghĩ vài giây xem hắn có dám không?” Murray trả lời ngay lập tức. Ryan ngay lập tức nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc

Sau một lúc im lặng, Jack nói “Ồ, vậy thì hắn cũng đang mạo hiểm chấp nhận bị xâm nhập bởi đám Provos”

“Rất tốt, người an hem. Nếu O'Donnell có thể tự bảo vệ mình bằng cách cài nội gián vào đám Provos thì tại sao hắn có thể tuyển dụng những kẻ có nguy cơ phản bội vào nhóm của mình? Nếu cậu muốn tự tử thì có nhiều cách đơn giản hơn nhiều, Jack” Murray bật cười. Anh có thể cảm thấy Ryan như một quả bóng xì hơi bên kia đầu điện thoại

“Được rồi, tôi đoán là tôi đã hiểu Cảm ơn”

“Xin lỗi vì đã dội gáo nước lạnh vào cậu, nhưng chúng tôi cũng bàn chuyện này 2 tháng trước”

“Nhưng hắn vẫn phải tuyển dụng những đám người Provos để làm điểm khởi đầu, phải không?” Ryan miễn cưỡng phản đối. Anh tự trách mình đã quá chậm nhưng lại nhớ ra Murray đã là chuyên gia trong lĩnh vực này trong nhiều năm

“Phải, đồng ý với cậu, nhưng hắn để số lượng thành viên ở số rất thấp” Murray nói “Quy mô tổ chức càng lơn thì nguy cơ bị đám Provos nội gián càng cao- và phas hoại…hắn. Này, bọn họ muốn đầu của hắn đấy, Jack” Murray không kể đoạn nói chuyện giữa David Ashely với PIRA. CIA còn chưa biết thông tin này

“Gia đình cậu thế nào?” Anh hỏi, thay đổi chủ đề

“Vẫn ổn”

“Bill Shaw nói anh ấy đã nói chuyện với cậu tuần trước…..” Murray nói

“PHải, đó là lý do tôi ở đây bây giờ. Anh khiến tôi phải cảnh giác hơn đó Dan. Có điều gì anh muốn nhắc tôi về chuyện này không?”

Lầ này đến lượt Murray bối rối “Càng nghĩ chuyện đó tôi càng cảm thấy mình lo lắng vớ vẩn. Jack, không có bằng chứng gì cả. Chỉ là bản năng mach bảo thôi, cậu thấy đấy, giống như từ một bà già lẩm cẩm. Xin lỗi, tôi nghĩ tôi đã quá coi trọng vài điều Jimmy nói. Hy vọng tôi không khiến cậu lo lắng nhiều quá”

“Đừng để ý” Jack trả lời “Chà, tôi cúp máy đây, tạm biệt”

“uh, chào Jack” Murray cúp máy và tiếp tục công việc bàn giấy của mình

Ryan cũng vội vàng quay lại đống tài liệu. Anh phải rời đây lúc buổi trưa để dạy học ở trường buổi chiều. Người quản lý tài liệu quay lại với chiếc xe đẩy và lấy đống tài liệu đi, kèm theo với các ghi chú của Jack, thứ cũng được xếp vào loại mật. Vài phút sau anh rời văn phòng, suy nghĩ vẫn quẩn quanh hồ sơ dữ liệu vừa đọc

Có điều Jack không biết là tòa nhà phụ mới xây bên cạnh trụ sở CIA là trụ trở của Văn Phòng Trinh Sát Hàng Không Quốc Gia (National Reconnaissance Office-NRO). Đây là sự phối hợp giữa CIA – Không quân để quản lý dữ liệu từ vệ tinh và máy bay trinh sát tầm cao

Thế hệ vệ tinh trinh sát mới có sử dụng camera quét như loại TV thay vì sử dụng phim chụp ảnh. Ưu điểm của loại này chính là chúng đưa tin liên tục thay vì phim chồng phim như loại đang theo dõi Liên Xô và các vệ tinh của họ. Điều này cho phép NRO có thể xây dựng một cơ sở dữ liệu toàn cầu hoàn chỉnh hơn và cung cấp cho hàng trăm nhà phân tích chuyên nghiệp hình ảnh để họ tiến hành phân tích và nghiên cứu các dự án khác nhau-đây là lý do tại sao một khu phụ như vậy được xây dựng phía sau tòa nhà CIA

Trong số các nhà phân tích đó có một nhà phân tích trẻ, người phụ trách nghiên cứu các bức ảnh về trại huấn luyện khủng bố. Dự án của anh chưa tạo được thành tựu đáng kể nên chưa thu hút được sự chú ý cao hơn, mặc dù các tài liệu và ảnh liên quan đã được gửi đến Ủy ban đặc biệt về chống khủng bố (Task Force on Combating Terrorism- TFCT). TFCT không cho rằng những bức ảnh vệ tinh do thám này có gì đặc biệt nên đã coi chúng như những tài liệu khác. Vì vệ tinh được trang bị một thiết bị tích điện mới, nên ống kính trên vệ tinh có thể loại bỏ nhiễu khí quyển và thu được những bức ảnh có độ phân giải cao. Mặc dù kết xuất rất mạnh mẽ, nhưng vẫn khó phân biệt được biển số xe bên dưới, vì vậy nó chỉ được sử dụng làm ảnh chụp trại huấn luyện khủng bố, và nó nhanh chóng bị mọi người lãng quên. Nghiên cứu và giải đoán ảnh vệ tinh trinh sát là công việc chuyên môn do một số ít chuyên gia đảm nhận, yêu cầu kỹ thuật cực kỳ cao.

Và chuyên này diễn ra thường xuyên như thế, giống thường lệ. Những nhà phân tích trả được miêu tả cao hơn một kỹ thuật viê một tý. Anh tổng hợp và đối chiếu dữ liệu nhưng không thực sự phân tích nó. Đó là việc của ai đó khác khi dự án kết thúc. Trong trường hợp cụ thể này, anh còn phải sử dụng tia hồng ngoại để xử lý các bức ảnh. Có hơn hai trăm trại huấn luyện cần giám sát mỗi ngày, hầu hết đều nằm trong sa mạc. Đây là một điều may mắn cho anh. Mọi người đều biết rằng sa mạc được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời vào ban ngày và nhiệt độ cực kỳ cao, nhưng rất ít người biết rằng nó rất lạnh vào ban đêm, và nhiệt độ thậm chí còn xuống dưới mức đóng băng. Vì vậy, các kỹ thuật viên có thể phán đoán những trại huấn luyện nào đang được huấn luyện từ những tòa nhà vẫn tỏa nhiệt vào ban đêm. Dưới tác động của tia hồng ngoại, tình trạng này sẽ được thể hiện rõ ràng trên ảnh: trong nền tối và lạnh, bạn có thể tìm thấy một số điểm sáng trắng.

Một máy tính lưu trữ các tín hiệu kỹ thuật số do vệ tinh thu được kỹ thuật viên mã hóa từng trại huấn luyện, sau đó mã hóa từng tòa nhà phát ra nhiệt trong trại, sau đó tạo các dữ liệu này thành tệp. Như trại huấn luyện 11-5-18 nằm ở 28 ° 32′47 ″ vĩ độ bắc và 19 ° 07′52 ″ kinh độ đông có 6 tòa nhà, một trong số đó là gara, trong đó để ít nhất 2 phương tiện vận chuyển, dù tòa nhà không phát nhiệt nhưng đặc điểm hiệu ứng nhiệt của hai động cơ đốt trong vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng qua các bức ảnh. Và trong 5 tòa nhà khác thì chỉ có 1 tòa nhà có hiệu ứng nhiệt, ky thuật viên ghi chú điều đó. Vào tuần trước- anh kiểm tra lại- có 3 tòa nhà có hiệu ứng nhiệt. Giờ thì chỉ có một, theo dữ liệu thì có một nhóm nhỏ nhân viên bảo vệ gồm 5 người. Tòa nhà này chắc chắn có bếp nấu ăn vì một phần của tòa nhà luôn có hiệu ứng nhiệt cao hơn phần còn lại. Một tòa nhà khác là một phòng ăn lớn và phần lớn hiện đang trống. Kỹ thuật viên đã thực hiện một số chú thích trên đó và máy tính đã biến những dữ liệu và hướng dẫn này thành một biểu đồ đơn giản. Khi số người trong nhà nhiều, đường cong sẽ tăng lên và khi có ít người trong nhà, đường cong sẽ ngã xuống. Kỹ thuật viên không có thời gian để so sánh cẩn thận những thay đổi của đường cong theo số ngày, bởi vì anh nghĩ rằng người khác sẽ làm việc đó, nhưng thực ra anh nghĩ sai rồi.

5

“Trung úy, cậu hãy nhớ” Breckenridge nói “hít thở thật sâu, sau đó từ từ thở ra và bóp cò nhẹ”

Khẩu súng tự động Browning 9mm có độ ngắm tuyệt vời. Ryan tập trung nhìn vào mục tiêu vẽ vòng tròn và làm theo những gì Gunny dạy. Anh đã làm đúng. Ánh chớp và âm thanh từ phát bắn khiến anh suýt giật mình. Sau khi viên đầu tiên bắn ra thì viên thứ 2 tự động được nạp lại. Độ giật nâng tay đang cầm súng lên. Jack nhắm bắn một lần nữa, lặp lại các thao tác trước đó và bắn 4 phát liên tiếp. Anh đặt súng xuống bàn bên cạnh, tháo bịt tai trên đầu xuống, lỗ tai lấm thấm mồ hôi

“2 điểm 9, 2 điểm 10 và 1 viên trúng hồng tâm” Breckenridge nhìn vào kính ngắm “kém 1 chút so với lần trước”

“Có thể do tay tôi bị mỏi” Ryan giải thích. Khẩu súng nặng gần 40 pound, bạn không thường nghĩ là nó nặng trong đến khi bạn phải cầm nó suốt 1 giờ trong tư thế thẳng tay nhắm bắn

“Anh có thể tập luyện các bài tạ tăng sức mạnh của cổ tay- anh biết đấy, như những người chạy bộ hay tập. Nó giúp tăng cơ bắp tay và cổ tay của anh” Breckenridge nạp tiếp 5 viên đạn vào khẩu súng của Ryan và bước tới làn bắn khác. Chỉ mất chưa đầy ba giây, viên thượng sỹ đã bắn hết năm viên đạn. Ryan nhìn vào gương quan sát và thấy rằng cả năm viên đạn đều trúng điểm chính giữa của mục tiêu vòng tròn, năm lỗ hình thành giống như năm cánh hoa, bao quanh chặt chẽ điểm chính giữa của mục tiêu vòng

“Mẹ nó tôi đã quên là chơi với khẩu Browning vui thế nào” ông nạp thêm băng đạn nữa “súng này ngắm băn tốt thật”

“Tôi cũng thấy thế” Jack xấu hổ trả lời

“Anh không cần cảm thấy xấu hổ về chuyện đó, trung úy” Breckenridge nói “Tôi làm việc này từ khi anh vẫn còn quấn tã cơ mà” 5 viên tiếp theo và bảng mục tiêu đã được chuyển dời cách xa 50 feet

“Tại sao chúng ta bắn hình mục tiêu tròn?” Jack hỏi

“Tôi muốn anh hình thành thói quen bắn trúng bất kỳ điểm nào anh muốn” Gunny giải thích “Chúng ta sẽ luyện thứ khó sau, trước mắt phải luyện kỹ năng cơ bản trước. Hôm nay anh trông có vẻ hơi mệt mỏi đó”

“Vâng, chà, tôi có nói chuyện với nhân viên FBI người đưa ra cảnh báo đầu tiên ấy.Giờ anh ấy lại nói với tôi anh ấy có thể chỉ phản ứng thái quá…..có lẽ tôi cũng vậy”

Breckenridge nhún vay “Anh chưa bao giờ ra chiến trường thực sự, trung úy. Tôi thì tham gia rồi. Có một điều anh cần ghi nhớ: Những gì xuất hiện đầu tiên trong tâm trí thường đúng. Hãy nhớ điều đó”

Jack gật đầu, dù không tin lắm. Hôm nay anh đã thu thập được nhiều tin tức, anh nhìn vào hồ sơ ULA và biết nhiều về tổ chức này, nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu nào bọn chúng định tiến hành khủng bố ở Mỹ. Đám PIRA có nhiều liên lạc tại Hoa Kỳ nhưng không ai tin rằng ULA cũng có. Ngay cả khi bọn chúng định làm gì đó ở đây, Ryan đánh giá, chúng cũng cần phải có liên lạc. Có thể O'Donnell sẽ sử dụng mối quan hệ cũ khi hắn còn ở PIRA nhưng giả thiết này khó hình thành. Hắn là một người nguy hiểm, nhưng đó chỉ là trên sân nhà. Và Mỹ không phải sân nhà của hắn. Đó là những gì trong hồ sơ viết. Tất nhiên Jack cũng biết rằng sau một ngày làm việc mà ra một kết luận như vây là hơi sớm. Anh vẫn tiếp tục phải nghiên cứu- có vẻ như điều tra của anh sẽ phải kéo dài 2 đến 3 tuần nếu vẫn giữ tốc độ này. Bước tiếp theo là anh phải tìm hiểu mối quan hệ giữa O'Donnell và đám Provos. Anh cảm thấy có cái gì đó rất lạ đang diễn ra, chỉ là như Murray nói, không có bằng chứng, và anh muốn xem xét toàn bộ thông tin, hy vọng tìm được lý do hợp lý. Anh nợ CIA vì sự rộng rãi của họ

Cơn bão thật hoành tráng. Miller và O'Donnell đứng trước cửa sổ nhìn ra Đại Tây Dương đầy sóng gió. Bão uộn sóng ập vào vách đá phía dưới ngôi nhà. Tiếng sóng biển ầm ầm hòa cùng tiếng gió gào thét, những hạt mưa nặng hạt đập vào ô cửa kính tạo thành một bản giao hưởng của thiên nhiên

“Không phải ngày ra biển rồi Sean” O'Donnell nói khi nhấp 1 ngụm whiskey

“Khi nào những đồng nghiệp của chúng ta sẽ sang Mỹ?”

“3 tuần, có thể không lâu đến thế. Cậu vẫn muốn tiến hành?” thủ lĩnh ULA nghĩ đến thời gian cận kề cho những kế hoạch của Sean

“Đây là một cơ hội hiếm có đó Kevin” Miller bình tĩnh trả lời

“Cậu có đông cơ gì khác không?” O'Donnell hỏi.Gã nghĩ tốt hơn là cứ nên mở bài

“Hãy xem xét đến hiệu quả của nó. Người người Provos đến Hoa Kỳ để tuyên bố bọn họ vô tôi và…”

“Phải, tôi biết. Đây đúng là một cơ hội tốt. Rất tốt. Khi nào cậu định đi?”

“Sáng thứ 4. Chúng ta phải làm nhanh. Thậm chí với những nguồn liên lạc của chúng ta thì cũng không dễ dàng”