Chương 13 KHÁCH VIẾNG THĂM-1
Cả hai người đàn ông nghiêng người nhìn vào tấm bản đồ phóng đại với một số bức ảnh 8 x 10 inch bên cạnh
“Chỗ này sẽ khó hơn” Alex nói “Tôi không giúp gì được nhiều”
“Có vấn đề gì thế?” Sean biết vấn đề là gì nhưng vẫn đặt câu hỏi để thử kỹ năng của bạn đồng hành mới của hắn. Hắn chưa bao giờ làm việc với một người da đen nào trước đó, dù hắn đã gặp Alex và các thành viên trong nhóm của gã trước đây rồi, nhưng hắn không biết rõ số lượng người và khả năng thực chiến của bọn họ thế nào
“Anh ta luôn đi ra khỏi Cổng Số 3, đây. Con phố này, như các anh thấy, đây là ngõ cụt. Anh ta sẽ phải đi thẳng về hướng tây hoặc rẽ về phía bắc để đi ra ngoài. Anh ta đi cả hai đường. Con phố này khá rộng và có nhiều chỗ cho ô tô ra vào, nhưng con phố kia hơi hẹp và sai hướng. Điều này có nghĩa là nơi thích hợp duy nhất để xuất phát là góc ở đây, và có đèn giao thông ở đây và ở đây” Alex chỉ tay vào bản đồ “Cả hai con phố đều không đủ rộng, bên đường luôn có xe hơi đậu. Đây là nhà chung cư, gần đó có biệt thự, trên đường cũng không có nhiều người, thỉnh thoảng mới có 1 hay 2 người qua” Hắn lắc đầu “Đây là khu vực của người da trắng. Một người da đen xuất hiện sẽ gây chú ý. Người các anh phải làm một mình thôi, và người của anh sẽ phải đi bộ. Có lẽ đứng sau cánh cửa này là tốt nhất nhưng anh ta sẽ phải đi nhón chân hoặc mục tiêu sẽ biến mất”
“Làm thế nào để thoát ra?” Sean hỏi
“Tôi sẽ đậu cho anh một chiếc ô tô ở góc được hoặc ở chỗ này. Thời gian hành động không phải là vấn đề. Chúng ta có thể để đó cả ngày. Chúng ta cũng có thể lựa chọn đường thoát, không phải là vấn đề nốt. Trong giờ đi làm, đường xá đông đúc hơn, điều này thực sự có lợi cho chúng ta. Chúng ta có thể sử dụng một chiếc xe bình thường, như xe biển nhà nước. Cảnh sát sẽ phản ứng, nhưng họ không thể kiểm tra mọi chiếc xe. Đường thoát khá dễ dàng. Vấn đề là người của anh, anh ấy phải đến đúng địa điểm ở đây ”
“Tại sao không thay đổi địa điểm đón anh ta ở một nơi khác?”
Alex lắc đầu “Quá khó. Đường quá đông để chắc chắn điểm khác và dễ dàng lạc mất anh ấy. Anh đã nhìn giao thông rồi đó, Sean, và anh ta không bao giờ đi chính xác 1 đường 2 lần. Nếu anh muốn nghe ý kiến của tôi thì anh phải tách bạch hai việc ra, làm từng phần một”
“Không” Miller khăng khăng “Chúng ta sẽ thực hiện theo cách như tôi muốn”
“OK anh bạn, nhưng tôi phải nói với anh là người bên anh phải chịu rủi ro”
Miller nghĩ một lúc rồi mỉm cười “tôi đã có ứng cử viên phù hợp”
“Còn các phần khác thì sao?”
Alex xoay chiếc bản đồ “Dễ thôi. Bất kể đi con đường nào thì mục tiêu cũng sẽ đến điểm này vào lúc 4.45. Chúng tôi đã theo dõi suốt 6 ngày trong 2 tuần qua, chưa bao giờ muộn quá 5 phút. Chúng ta có thể bắt đầu từ đây, gần cây cầu này. Ai cũng có thể làm được. chúng tôi thậm chí còn có thể giúp các anh một buổi diễn tập trước”
“Khi nào?”
“Ngay buổi chiều nay nhé?” Alex mỉm cười
“tốt lắm. Đường thoát thì sao?”
“Để tôi chỉ cho anh trong quá trình diễn tập, chúng ta sẽ làm thử một buổi từ đầu đến cuối, Không khó khăn gì”
“Tuyệt lắm” Miller rất hài lòng. Đến Mỹ khá phức tạp, không khó, nhưng phức tạp, hắn phải bay đến 6 chuyến bay khác nhau. Nhưng không hẳn là không vui. Hiện tại Sean Miller đang sử dụng hộ chiếu Anh quốc và viên hải quan phụ trách nhập cảnh ở Miami lại cho rằng giọng Belfast của hắn là Scotland. Hắn không ngờ mấy người Mỹ lại không phân biệt được giọng Ireland và Scotland. Nếu đây là trình độ kỹ năng của các quan chức thực thi pháp luật Hoa Kỳ, Miller tự nghĩ, thì cuộc hành quân này chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió Nếu buổi diễn tập hôm nay xuôn xẻ thì hắn sẽ goi đội hành động đến Hoa Kỳ, sẽ mất …khoảng 4 ngày. Vũ khí cho nhiệm vụ lần này đã được chuẩn bị sẵn
2“Anh có kết luận gì không?” Cantor hỏi
Ryan lấy một chồng giấy 60 trang “đây là phân tích của tôi, nó có giá trị….không nhiều” Ryan công nhận “tôi không nghĩ ra được điều gì mới. Những báo cáo các anh có đã rất tốt rồi, chỉ thiếu chứng cớ để chứng minh. ULA thực sư là nhóm người thực sự khó hiểu. Từ hành động thì rất khó nhìn thấy mục đích thực sự của bọn chúng- nhưng loại kỹ năng này….bọn chúng quá chuyên nghiệp để không có mục tiêu gì. Khốn khiếp!”
“Đúng vậy” Cantor nói. Bọn họ đang ở trong văn phòng Cantor, dối diện với văn phòng của DDI tướng Greer, ông đã đi ra ngoài “Vậy anh có ý định gì không?”
“Tôi đã so sánh địa điểm bọn chúng tiến hành các vụ khủng bố với thời gian, không tìm ra mẫu số chung. Nhưng phương pháp và mục tiêu khủng bố có một số điểm chung vô hình, dù không rõ ràng. Bọn chúng thich nhằm vào các mục tiêu cao cấp, nhưng- mẹ nó, thằng khủng bố nào chả muốn mấy mục tiêu đó, phải không? Hầu hết vũ khí bọn chúng sử dụng đều xuất phát từ Liên Xô hoặc Đông Âu, nhưng hầu hết mấy nhóm khủng bố hiện nay vẫn sử dụng đó thôi. Chúng ta cũng thấy là đằng sau bọn chúng được sự hỗ trợ tài chính đáng kể. Điều đó rất logic, không khó nhận ra đặc điểm này từ hoạt động của bọn chúng, nhưng vẫn chưa tìm ra được bằng chứng để xác nhận”
“Tay O’Donnell này có tài năng thực sự về việc biến mất, cả về cá nhân và tính chuyên nghiệp. Suốt 3 năm chúng ta không biết hắn đã làm gì, một năm trước khi hắn xuất hiện ở NGày Chủ Nhật Đẫm Máu và 2 năm sau đám Proves truy sát hắn nữa. Cả hai khoảng thời gian này đều là khoảng cách lớn. Tôi đã hỏi vợ tôi về việc phẫu thuật thẩm mỹ….”
“Cái gì?” Cantor phản ứng tỏ rõ không hài lòng với chuyện này
“Cô ấy không biết tại sao tôi muốn biết thông tin. Để tôi trình bày đã, Marty. Tôi đã cưới một bác sỹ phẫu thuật, nhớ khong? Một trong những bạn học của cô ấy làm trong ngành phẫu thuật thẩm mỹ và tôi đã hỏi Cathy xem nếu cần một khuôn mặt mới thì cần đến đâu. Không có nhiều nơi có thể làm được chuyện này- tôi rất nhạc nhiên. Tôi đã có 1 danh sách những nơi thực hiện việc đó và viết vào trong báo cáo. Hai nơi trong số đó là bên kia Bức Màn Sắt. Hóa ra nơi tiên phong cho cái việc này lại là Moscow trước Chiến Tranh Thế Giới Thứ 2. Nhữn nhân viên của bệnh viên Hopkins cũng nhắc đến viện này- nó được đặt tên theo một gã, nhưng tôi không nhớ tên- và họ thấy những điều rất kỳ lạ về nơi này”.
“Ví dụ như?” Cantor hỏi
“Như là có hai tầng mà anh không thể vào. Annette DiSalvi- bạn học của Cathy- đã ở đó 2 năm trước. Hai tầng trên cùng của tòa nhà này có thang máy chuyên dụng riêng và cầu thang bị bịt kín bằng cửa sắt. Đây là điều rất kỳ lạ trong bệnh viên. Tôi nghĩ chắc hẳn có gì đó ở trên đây. Tôi đã viết trong báo cáo, có thể sẽ đúng hoặc ai đó sẽ dùng để tham khảo”
Cantor gật đầu. Anh cũng biết vài điều về cơ sở này của Liên xô, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói về hai tầng trên cùng đóng kín này. Anh nghĩ, đáng ngạc nhiên là thông tin này lại được thu thập một cách rất tình cờ. Anh tự hỏi tại sao một đội bác sỹ phẫu thuật của Bệnh viên Hopkins lại được phép vào khu vực này, tự nhủ sau này sẽ phải kiểm tra thêm
“Cathy nói rằng ‘thay đổi khuôn mặt mới’ không có gì quá khó khăn. Hầu hết ca phẫu thuật là để điều chỉnh tổn thương do tai nạn xe hơi hoặc những thứ tương tự. Loại phẫu thuật này không thay đổi quá nhiều nét trên khuôn mặt. Có rất nhiều công việc liên quan đến thay đổi khuôn mặt như trang điểm – ý tôi là bên cảnh việc sửa mũi hay sửa mặt- thì anh chỉ cần thay đổi kiểu tóc hoặc kiểu râu cũng có thể khiến mọi người có cảm giác hoàn toàn mới do thay đổi cằm hoặc gò má. Annette nói trình độ của Moscow cũng gần ngang với Hopkins hoặc thậm chí là UCLA. Có rất nhiều bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất ở California” Jack giải thích “Dù sao thì thay đổi khuôn mặt hay mũi triệt để thì cần thời gian và thủ tục. Nếu O’Donnell biến mất trong hai năm thì có thể rất nhiều thời gian hắn đã ở trong một bệnh viện thẩm mỹ”
“Ồ” Cantor đã hiểu ra “vậy ra hắn là một tay rất nhanh nhạy, phải không?”
Jack toe toét cười “tôi cũng thực sự nghĩ vậy. Hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn trong suốt 2 năm. Trong đó ít nhất 6 tháng phải ở bệnh viên hoặc nơi nào tương tự. Trong 8 tháng còn lại hắn tuyển quân,, lập căn cứ, bắt đầu thu thập thông tin tình báo để lên kế hoạch khủng bố và tiến hành vụ đầu tiên”
“Đúng là không tôi” Cantor trầm ngâm
“Phải vì vậy hắn phải tuyển quân từ đám Provos. Bọn chúng cũng không đến với hắn ta với hai bàn tay trắng. Tôi cá thông tin hắn có là thứ PIRA đã từng có và có thể họ đã gạt sang một bên vì một lý do nào đó. Đó là lý do vì sao mà ban đầu người Anh nghĩ bọn chúng thực ra là một phần của PIRA, Marty”
“Anh nói anh không tìm thấy thứ gì quan trọng” Cantor nói “nhưng những điều anh vừa nói đối với tôi lại rất sắc sảo”
“Có lẽ thế. Tất cả những gì tôi làm đến hiện tại chỉ là sắp xếp lại những thông tin ban đầu, không có gì mới, và tôi vẫn chưa trả lời được câu hỏi của chính mình. Tôi vẫn không biết bọn chúng định thực sự làm gì” Ryan tiện tay lật mấy trang báo cáo, giọng có giúp bực bội. Anh không phải là người quen thất bại “Chúng ta vẫn chưa biết được mấy tên khốn này đến từ đâu, chúng đang định làm gì đó nhưng mẹ nó, tôi không biết đó là gì”
“Có liên hệ gì với Hoa Kỳ không?”
“Không- chúng ta không có thông tin gì về mấy mối liên hệ này, điều này khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Không có dấu heeiu này cho thấy bọn chúng có mỗi quan hệ với bất kỳ tổ chức nào ở Hoa Kỳ, tát nhiên là có nhiều lý do để bọn chúng chưa tiến hành khủng bố tại đây. O’Donnell có mối quan hệ rất khéo léo với những quan hệ cũ ở PIRA rồi ”
“Nhưng những người hắn tuyển dụng….” Cantor phản đối, nhưng Jack ngắt lời
“Tại đây, ý tôi là hắn sẽ không tuyển dụng những người PIRA cũ tại đây. Là một người đứng đầu mảng phản gián tại PIRA, hắn biết rõ từng người ở Belfast và London, nhưng những đầu mối ở Hoa Kỳ đều liên hệ với đám Provos thông qua Sinn Fein, phe cánh theo xu hướng chính trị trong Provos. Nếu tin tưởng bọn họ thì hắn điên rồi. Hãy nhớ hắn đã từng cố hết sức để xây dựng phe cánh riêng mình tại tổ chức cũ và đã thất bại”
“Được rồi, tôi hiểu ý anh. Vậy có khi nào hắn có liên lạc khác tại đây không?”
Ryan lắc đầu “Không có bằng chứng cho giả thuyết này. Tôi không rõ liệu có mối quan hệ với mấy nhóm Châu Âu hay thậm chí có thể cả mấy nhóm Hồi Giáo không, nhưng không phải tại Hoa Kỳ. O’Donnell là người thông minh, hắn biết rõ đến Mỹ gây rối sẽ kéo theo nhiều vấn đề phức tạp- này, bọn chúng không thích tôi, tôi công nhận. Nhưng tin tốt là FBI đã đúng, chúng ta đang phải đương đầu với bọn chuyên nghiệp. Tôi không phải là nhân vật chính trị lý tưởng. Tôi không có giá trị gì về mặt chính trị hết và cũng không gần gũi với giới chính trị” Jack tự tin “Tạ ơn chúa”
“Anh biết rằng PIRa – chà, Sinn Fein- sẻ cử một phái đoàn qua đây vào ngày kia không?”
“Để làm gì?”
“Chuyện xảy ra ở London đã làm tổn thương cảm xúc những người ở Boston và New York. Bọn họ đã phủ nhận có liên quan đến vụ đó hàng trăm lần,và đích thân qua đây đôi tuần để giải thích trực tiếp với kiều bào Ireland”
“Khốn khiếp” Ryan gầm lên “ Sao không ngăn cản mấy thằng này ra khỏi nước Mỹ đi”
“Không dễ thế. Những người này không có trong Danh Sách Đen, Bọn họ từng đến đây trong quá khứ, về mặt kỹ thuật thì bọn họ toàn người trong sạch cả. Chúng ta đang sống trong nền dân chủ tự do, Jack. Hãy nhớ những gì Oliver Wendell Holmes nói: Hiến pháp được phép ra dành cho những người có những quan điểm khác nhau- hay gì đó tương tự. Tóm lại đó là Tự Do Ngôn Luận”
Ryan không thể không mỉm cười. Theo quan điểm của thế giới bên ngoài thì CIA là một đám người kiêu ngạo, phát xít, đe dọa đến quyền tự do của Người Mỹ, một nhóm những người tham nhũng và bất tài, một pha trộn giữa Mafia và những người theo chủ nghĩa Marx. Nhưng thực tế, Ryan thấy thái độ của chính trị của họ rất dân chủ- thậm chí còn hơn cả anh. Nếu sự thật được phơi bày chắc báo chí sẽ nghĩ đây là sự cường điệu có chủ ý. Ngay cả anh cũng thấy điều này thật kỳ lạ
“Tôi hy vọng ai đó sẽ để mắt đến bọn họ” Jack nhận xét
“FBI chắc chắn sẽ gài người ở mọi quán bar, bắt anh chàng John Jameson của họ hát bài ‘the Men behind the Wire’ và theo dõi mọi thứ. Cục làm rất tốt việc này. Họ vừa bắt được một vụ buôn lậu vũ khí, thông báo cũng vừa đưa ra – phải nửa tá người đã bị bắt vì buôn súng và chất nổ”
“Được rồi, vậy thì giờ mấy kẻ này vẫn đang sử dụng súng tự động Kalashnikov sản xuất ở đông âu hay Armalite sản xuất ở Singapore”
“Đó” Cantor nói “lại không phải trách nhiệm của chúng ta”
“Chà, đây chính là điều tôi có thể làm được lúc này đó Marty. Trừ khi có thông tin mới, không thì tôi chỉ đưa anh được những báo cáo này” Jack ném bản báo cáo cho Cantor
“Toi sẽ đọc qua và liên lạc với anh sau nhé. Anh quay về dạy lịch sử à?”
“Ừ” Ryan đứng dậy lấy áo khoác sau ghế. Bất chợt anh dừn lại “Sẽ thế nào nếu những kẻ đó xuất hiện ở nơi khác”
“Chúng ta là nơi duy nhất có được những báo cáo này, Jack…”
“Tôi biết. Điều tôi đang hỏi là, nếu chúng ta là bộ phận theo dõi bọn họ, vậy anh liên kết các bộ phận khác như thế nào?”
“Đó là lý do vì sao chúng tôi đã thành lập các đội hướng dẫn giám sát và hệ thống máy tính chia sẻ thông tin với nhau” Cantor trả lời “Không phải là lúc nào cũng giải quyết mọi vấn đề …..”
“Nếu có gì mới nổi lên…”
“Nó sẽ được gắn cờ lưu ý” Cantor nói “Cả ở đây và FBI. Nếu chúng tôi nhận được bất kỳ thông tin nào về những kẻ này, chúng tôi sẽ cảnh báo cho anh ngay trong ngày”
“Vậy được rồi” Ryan kiểm tra Thẻ an ninh có đeo trên người trước khi rời đi “Cảm ơn nhiều và xin cảm ơn Đô Đốc giùm tôi. Các anh không nhất thiết phải làm điều này. Nếu tôi không được xem trực tiếp mà qua ai đó nói cho tôi thì tôi cũng không cảm thấy thoải mái như vây giờ. Tôi nợ các anh điều đó”
“chúng tôi sẽ liên lạc anh sau” Cantor hứa hẹn. Ryan gật đầu và bước ra khỏi cửa. Họ sẽ liên lạc với anh, được rồi. Họ đã đưa ra đề nghị và anh sẽ lần nữa từ chối – tất nhiên là với sự hối tiếc sâu sắc nhất. Anh cố tình tỏ ra khiêm tốn, thận trọng và lịch sự với Cantor. Thực ra, anh cho rằng bản báo cáo dài 60 trang đó của anh là kết quả khá tốt để định hình sơ lược về tổ chức của ULA. Đó là kết quả hòa. Anh không cảm thấy mình mắc nợ ai nữa
Caroline Muller Ryan, MD, thành viên của FACS (Trường đại học bác sỹ phẫu thuật Hoa Kỳ) luôn sống một cuộc sống bình thường và hạn chế. Cô hạnh phúc với cuộc sống như vậy. Khi thực hiện phẫu thuật, cô luôn có một nhóm bác sĩ, y tá và kỹ thuật viên cố định làm trợ lý, họ hiểu thói quen làm việc và tính khí của cô và sẽ đặt các dụng cụ phẫu thuật theo ý muốn của cô. Hầu hết các bác sĩ phẫu thuật đều có những thắc mắc riêng của họ, và các bác sĩ nhãn khoa đặc biệt kén chọn. Các thành viên trong nhóm làm việc khoan dung hơn với cô vì cô ấylà một trong những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất trong ngành và cô rất dễ mến. Cô hầu như không bao giờ mất bình tĩnh và rất hòa thuận với các y tá, đây là điều mà một nữ bác sĩ bình thường khó có thể làm được. Vấn đề bây giờ là cô đang mang thai và không được tiếp xúc quá nhiều với hóa chất độc hại trong phòng mổ. Chiếc bụng phình to buộc cô phải thay đổi tư thế cạnh bàn mổ. Bác sĩ mổ mắt thường ngồi mổ, giờ phải rời bàn mổ một chút để có thêm chỗ cho bụng trong quá trình mổ. Cathy Ryan bây giờ phải vươn xa hơn một chút, và liên tục nói đùa về điều đó.
Những tính cách này cũng được phản ảnh trong cuộc sống thường ngày của cô. Cathy lại chiếc Porsche đi làm hàng ngày, hành động chuẩn mực, luôn sang số ở một tốc độ cố định, luôn quay xe theo một cung đường khi rẽ và chuyển động xe luôn chính xác như một tay đua công thức 1. Mọi hành động đều giống nhau, đối với cô, nó không chỉ tuân theo các quy tắc mà phải hoàn hảo. Cách cô chơi piano cũng vậy. Sissy Jackson, giáo viên dạy và chơi pian chuyên nghiệp, có lần từ nói rằng Cathy chơi quá hoàn hảo, đến mức không cảm thấy hơi vô hồn. Cathy coi đó như một lời khen. Công việc của bác sỹ phẫu thuật không phải là sáng tạo, mà phải thực hiện đúng cách, chính xác trong mọi lúc.
Gần đây cô hơi khó chịu, chỉ là một bức xúc nhỏ khi phải thay đổi tuyến đường đi làm hàng ngày- thực ra đó là một thử thách đối với cô vì cô không muốn thay đổi lịch trình ban đầu. Thời gian trên đường đi và về chưa bao giờ vượt quá 57 phút và chưa bao giờ dưới 49 phút (trừ khi vào cuối tuần, do điều kiện đường xá khác nhau và hoàn cảnh đặc biệt). Cô luôn đón Sally lúc 4:45 chiều. Để đi một con đường mới, bên ngoài thành phố Baltimore, vấn đề không lớn, nhưng sau khi vào thành phố, xe cộ đông đúc, khó nắm bắt thời gian, may mắn thay, chiếc Porsche 911 của cô có thể giúp cô giải quyết vấn đề
Tuyến đường hôm nay của cô là xuống Đường Số 3 Liên Bang, rồi sau đó rẽ vào đường nhánh số 2, đi đến Xa Lộ Ritchie, cách trường Mẫu Giáo Giant Steps 6 dặm. Cô bắt kịp đèn xanh rẽ phải và là 2 chiếc xe cuối cùng đi kịp trước khi chuyển đèn đỏ, chiếc xe của cô lần lượt vượt qua xe thứ 3 rồi thứ 4. Tiếng kêu của động cơ 6 xi lanh như tiếng gầm gừ nhẹ nhàng của một con mèo. Cathy Ryan thực sự hiêu chiếc Porsche của mình, chưa bao giờ lái bất kỳ xe nào khác cho đến khi kết hôn- thật không may là một chiếc xe gia đình nhỏ hữu dụng cho việc đi chợ và đi cùng gia đình – và tự hỏi cô sẽ làm gì nếu có đứa thứ hai. Cô thở dài, đó đúng là vấn đề đấy. Cô quyết định điều này còn phụ thuộc xem người trông trẻ ở đâu. Hoặc có thể cuối cùng cô có thể thuyết phục được Jack thuê vú em cho bé. Về mặt này, chồng cô thuộc mình mẫu giai cấp công nhân điển hình. Anh luôn phản đối thuê giúp việc bán thời gian để giúp việc nhà- điều đó càng điên rồ hơn vì cô biết chồng mình có xu hướng lời biếng, quần áo bạ đâu vứt đấy, có người giúp việc theo giờ đã thay đổi tình hình một chút rồi. Trước mỗi buổi tối trước khi người giúp việc đến, Jack sẽ chạy loạn xạ khắp nơi để thu dọn đồ, tránh cho người ta nghĩ gia đình Ryan là gia đình luộm thuộm. Jack thật buồn cười, PHải, cô nghĩ, chúng ta nhất định phải có bảo mẫu. Dù sao thì Jack giờ cũng là một hiệp sỹ rồi. Cathy mỉm cười khi lái xe.Thuyết phục anh đồng ý việc đó chắc không còn khó khăn nữa. Jack vốn dễ dàng phục tùng ý kiến của vợ. Cô chuyển làn, sang số 3 và đạp ga vượt qua một chiếc xe tải dễ dàng. Chiếc Porsche đã làm cho việc tăng tốc khi cần thiết thật dễ dàng
Hai phút sau cô rẽ vào bãi đậu xe của trường mẫu giáo Giant Steps, đỗ xe ở vị trí quen thuộc. Cathy ra khỏi xe và tất nhiên bấm khóa xe. Chiếc Porsche của cô đã 6 năm nhưng được bảo dưỡng rất tốt. Nó là món quà cô tự sắm cho mình khi vượt qua kỳ thực tập nội trú ở Hopkins. Không hề có một vết xước nào trên nước sơn xanh British Racing Green bóng mượt, chỏ có dán nhãn đậu xe của bệnh viên Hoptins trên cản xe
“Mẹ!!” Sally đã đợi sẵn ở cưa lớp. Cathy bế bé lên, giờ khó lắm cô mới cúi xuống được và khi đúng dậy với Sally bám vào cổ còn khó khăn hơn. Cô hy vọng bé sẽ không cảm thấy bị đe dọa vị trí bởi sự ra đời của một em bé khác. Cô biết, vài đứa trẻ đã bị cảm giác này nhưng cô đã giải thích cho cô con gái nhỏ về những gì đã diễn ra và Sally có vẻ thich ý tưởng có thêm em trai hoặc em gái
“Vậy con gái lớn của mẹ hôm nay làm gì ở trường?” Nữ tiến sỹ Ryan hỏi. Sally thích được gọi là Con gái lớn và đây là mánh của Cathy để đảm bảo sự ganh đua giữa hai chị em sẽ được giảm xuống mức thấp nhất khi xuất hiện cô bé hoặc cậu bé “nhỏ”
Sally uốn éo đòi đứng xuống sàn và giơ lên một bức tranh vẽ bằng ngón tay, có lẽ là một bức tranh trừu tượng được sơn màu tím và cam. Hai mẹ con bước vào trường mẫu giáo lấy áo khoác và hộp cơm trống của Sally. Cathy yêu câu con mặc áo khoác, giúp bé cài khóa và rút dây- nhiệt độ bên ngoài chỉ có vài độ và họ không muốn Sally bị cảm lạnh. Thời gian cô rời xe đón con đến khi rời đi tổng cộng mất 5 phút
Cathy không để ý đến thói quen thường ngày của mình. Cô mở cửa xe, để Cathy bước vào ghế trước, thắt dây an toàn trước khi đóng cửa xe và đi về phía trên trái xe để chuẩn bị bước vào ghế lái Trước khi đóng cửa xe, cô ngước nhìn lên, phía bên kia đường của Xa Lộ Ritchie là một trung tâm mua sắm nhỏ, 1 cửa hàng 7-Eleven, một tiệm giặt là, một cửa hàng cho thuê vieo và một cửa hàng kim khí. Có một chiếc xe van màu xanh lại đậu trước cửa hàng 7-eleven. Cô đã thấy chiếc xe này đậu ở đó 2 lần vào tuần trước, cô nhún vai phớt lờ nó. 7-Eleven là một cửa hàng tiện lợi và có rất nhiều người thườn xuyên đỗ ở đó để mua đồ trên đường về nhà.
3“Xin chào, Lady Ryan” Miller nói từ trong chiếc xe van. Hai cánh cửa chiếc xe này khiến hắn nhớ lại chiếc xe vận chuyển tù nhân của cảnh sát, hắn mỉm cười vì điều đó-Hai cánh cửa xe ce được dán kính màu nâu để người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe. Alex đang đi mua 6 chai coke trong cửa hàng tiện lợi. Trong suốt 2 tuần qua, cứ một hoặc hai ngày hắn ta lại đến đây mua coke
Miller kiểm tra đồng hồ. Cô ta đến đây lúc 4.46 và rời đi lúc 4.52. Bên cạnh hắn là một người đàn ông cầm máy ảnh liên tục chụp ảnh. Miller cầm ống nhòm lên. Chiếc Porsche màu xanh này rất dễ nhận ra, lại còn đươc gắn biển số chọn CR-SRGN. Alex đã giải thích rằng tại bang Maryland cho phép mua biển số xe cá nhân hóa. Và Sean tự hỏi ai sẽ người sử dụng biển số này sang năm. Chắc chắn là một bác sỹ phẫu thuật khác có tên đầu có chữ cái CR.
Alex quay trở lại và khởi động xe. Chiếc xe van rời khu vực đỗ xe cùng với thời gian mục tiêu chiếc xe Porsche bắt đầu lăn bánh. Alex tự mình lái xe. Hắn đi về phía bắc rẽ vào xa lộ Ritchie, nhanh chóng rẽ 180 độ ở giao lộ, lái xe vê phía nam và đi theo chiếc Porsche một khoảng cách nhất định. Miller đổi từ ghế sau lên ngồi ngay cạnh ghế lái phía bên phải
“Cô ta sẽ đi về phía nam đến Quốc Lộ 50, vượt qua cầu bắc qua song Severn River, rồi ra khỏi Quốc Lộ rẽ vào Quốc Lộ 2. Chúng ta cần phải đâm cô ta trước khi để cô ta đi vào đó. Chúng tôi đã chuẩn bị, ra khỏi đường quốc lộ, đổi xe khác, tôi sẽ chỉ cho anh. Thật đáng tiếc” Alex nói “Tôi bắt đầu thích chiếc xe van này rồi đấy”
“Anh có thể mua chiếc xe khác bằng tiền chúng tôi trả”
Khuôn mặt tên người da đen cười toe toét “Phải, tôi cũng định thế. Nhưng tranh trí bên trong phải đep hơn xe này” hắn rẽ phải, đưa xe ra khỏi Quốc Lộ 50. Đây là một con đường có nhiều làn xe riêng biệt, vào thời điểm đó, lưu lượng giao thông ở mức cao
Alex giải thích chuyện này là bình thường “Không vấn đề gì, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ” hắn cam đoan với Miller
“Tuyệt vời” Miller đồng ý “Làm tốt lắm, Alex” dù đôi khi mày nói nhiều quá
Mỗi khi Sally lên xe thì Cathy luôn lái xe rất cẩn thận. Cô bé luôn có thới quen rướn cổ lên để nhìn qua qua bảng điều khiển xe, tay trái lần mò khóa an toàn. Mẹ cô bé lúc này có vẻ nhàn nhã, đoạn đường này thường là khoảng thời gian cô cảm thấy thư giãn nhất sau một ngày vất vả- dù cũng chẳng căng thẳng mấy- ở Viện Wilmer Eye Institute. Cô đã phẫu thuật hai ca ngày hôm nay và sẽ có 2 ca ngày mai. Cathy yêu công việc của mình. Có rất nhiều người nhờ kỹ năng chuyên nghiệp của cô mà được nhìn thấy ánh sáng lần nữa và niềm vui công việc đó không dễ gì nói cho người khác, kể cả Jack. Tất nhiên, cái giá phải trả cho niềm vui này là ngày nào cũng bận rộn, các công việc đều phải thực hiện chính xác và cẩn trọng. Yêu cầu của phâu thuật nhãn khoa là cách ly với cà phê vì cafein sẽ kích thích các dây thần kinh, khiến tay hơi run- đây là rủi ro mà cô không thể chấp nhận. Phẫu thuật đòi hỏi sự khéo léo và kỹ năng, và phẫu thuật mắt là yêu cầu cao nhất trong số các hoạt động này. Cathy thích lái Porsche 911, cũng có lý do tương tự. Cho dù cô đang chạy nước rút trên đường hay đang quay với tốc độ 25 dặm / giờ ở số thứ hai, chiếc xe này luôn cho phép cô thể hiện và hiện thực hóa mong muốn của mình theo ý muốn, vì vậy mỗi khi về nhà, cô luôn trong một tâm trạng tốt. Hôm nay tâm trạng của cô còn tốt hơn, vì Jack sẽ nấu bữa tối. Nếu chiếc xe có thể cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, nó hẳn sẽ nhận ra chủ nhân nó đang nhấn ga với đạp phanh nhẹ nhàng hơn rất nhiều khi họ tiến vào đường phụ để vào Quốc Lộ Số 2. Chiếc Porsche đang rất bám đường, giống như con ngựa vui phơi phới tự tin đi về phía trước
“Được rồi chứ?” Alex hỏi, khi lái xe về phía tây tiếp tục đi tiếp Quốc lộ 50 tiến về phía Washington
Người đàn ông ngồi phía sau đưa cho Miller đoạn clip ghi chú các đoạn thời gian. Tổng cộng có 7 đoạn, ngoại trừ bức cuối cùng, những đoạn trước đều có ảnh kèm theo. Sean xem các bản ghi. Mục tiêu có thói quen lịch hàng ngày chính xác tuyệt vời “Ổn rồi” hắn nói sau khi xem xét
“Về vị trí cụ thể của tay súng, tôi chưa thể đưa ngay cho anh- điều đó còn phụ thuộc chút ít vào giao thông. Tôi nghĩ chúng ta có thể cố gắng ở phía đông của cây cầu” “Đồng ý”
415 phút sau Cathy Ryan bước vào nhà. Cô giúp Sally kéo mở áo khoác ngoái và xem cô con gái “lớn” nhỏ bé của mình cởi áo, một kỹ năng bé mới học. Cathy nhận lấy áo của con gái, treo lên giá rồi cởi áo khoác bản thân.Hai mẹ con cùng nhau bước vào bếp, nơi họ nghe thấy tiếng lạch cạch của nồi niêu chuẩn bị bữa tối và tiếng TV đang bật chương trình bản tin của MacNeil-Lehrer
“Bố, xem những gì con vẽ này” Sally hớn hở
“Ồ, đẹp thế!” Jack cầm lấy bức tranh và nhìn nó thật nghiêm túc “Bố nghĩ chúng ta sẽ treo bức tranh này lên” tất cả các bức tranh Sally vẽ đều được treo lên. Phòng trưng bày chính là mặt trước cái tủ lạnh gia đình. Một nút từ tính ghim bức tranh lại trên cánh tủ để đá. Sally không bao giờ để ý ngày nào cũng có các điểm treo trên tủ, các bức tranh cũ của bé đều được cha tập hợp lại cho vào cái hộp trong tủ ở phòng khách
“Chào em yêu” Jack hôn vợ “Hôm nay thế nào?”
“Có 2 ca ghép giác mạc. Bernie hỗ trợ em ca thứ 2- đúng là khỏe như gấu. Ngày mai em sẽ phẫu thuật cắt thủy tinh thể. Nhân tiện, Bernie gửi lời chào anh”
“Bọn trẻ nhà anh ấy thế nào?” Jack hỏi
“Chỉ là cắt ruột thừa thôi. Con bé sẽ lại leo trèo như khỉ vào tuần tới ” Cathy trả lời, kiểm tra nhà bếp. Cô thường tự hỏi để Jack nấu ăn không biết số tiền tiết kiệm được có sánh được với đống lộn xộn anh gây ra trong phòng bếp của cô không. Hình như hôm nay anh đang nấu thịt bò hầm, nhưng cô không chắc có đúng không. Jack không phải là đầu bếp tồi- vài món anh còn nấu rất ngon là đằng khác- chỉ là anh quá cmn luộm thuộm, không bao giờ sắp xếp mọi thứ gọn gàng. Khi Cathy nấu ăn, cô sắp xếp dao, nĩa, đĩa và các đồ dùng khác một cách có trật tự, giống như các dụng cụ được sử dụng trên bàn mổ. Jack sẽ đặt những thứ này một cách ngẫu nhiên và mất đến nửa thời gian loay hoay đi tìm khi anh cần chúng.
Sally rời khỏi phòng và thấy TV không còn chiếu chương trình thời sự
“có tin tốt” Jack nói
“Ồ?”
“Anh đã xong việc ở CIA hôm nay”
“Vậy anh đang cười vì cái gì?”
“Không có thông tin nào khiến anh nghi ngờ mình đáng phải lo lắng” Jack mất vài phút giải thích lại câu chuyện, cố gắng không đề cập đến các chi tiết nằm trong giới hạn bảo mật “Chúng chưa bao giờ thực hiện một vụ khủng bố nào ở Hoa Kỳ. Bọn chúng không có liên lạc ở đây và thực tế thì chúng là không phải là mục tiêu lý tưởng của bọn chúng”
“Tại sao?”
“Chúng ta không phải mục tiêu chính trị. Bọn chúng thường tấn công binh lính, cảnh sát, thẩm phán, thị trưởng, đại loại thế…”
“Chẳng phải trước đó cũng không có tấn công hoàng tử bao giờ sao” Cathy xen vào
“Đúng vậy, chà, chúng ta cũng không phải đối tượng đó, phải không?”
“Vậy anh đang muốn nói với em điều gì?”
“Bọn chúng là bọn khốn khiếp đáng sợ. Thằng bé Miller đó..chà, chúng ta đã nói chuyện về cái này rồi. Anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu bọn họ tống được hắn vào trong tù. Nhưng mấy tên khủng bố này là bọn chuyên nghiệp, chúng sẽ không đi xa cách nhà đến 3000 dặm chỉ để trả thù”
Cathy cầm tay anh “Anh chắc chắn chứ?”
“Anh nghĩ vậy. Thông tin không giống như toán học nhưng anh có thể cảm nhận được về người khác, nghĩ theo cách của hắn khi đọc những dòng thông tin. Bọn khủng bố giết người vì mục tiêu chính trị, chúng ta lại không có giá trị về mặt chính trị”
Cathy cười nhẹ với chồng “Giờ thì em có thể thoải mái được chưa?”
“Anh nghĩ vậy, nhưng vẫn phải cảnh giác nhìn vào gương chiếu hậu”
“Và anh sẽ không mang súng nữa chứ?”
“Em yêu, anh thích bắn súng. Anh đã quên mất bắn súng vui thế nào. Anh sẽ tiếp tục luyện bắn súng ở học viện, nhưng đúng là anh sẽ không mang súng bên người nữa”
“Còn khẩu súng ngắn ở nhà?”
“Nó không khiến ai bị thương cả”
“Em không thích nó, Jack. Ít nhất là hãy tháo đạn ra, được không?” Rồi cô bước vào phòng ngủ để thay quần áo
“Được rồi” cái này cũng không quan trọng lắm. Anh sẽ để hộp đạn ngay cạnh khẩu súng ở nóc tủ. Sally không thể vươn tới nó. Ngay cả Cathy phải duỗi hết người may ra mới chạm tới được Để đó vẫn an toàn. Jack nghĩ về những gì anh làm trong suốt 3 tuần rưỡi qua và thấy rằng chúng cũng không phải là vô ích. Hệ thống báo động trong nhà không phải là ý kiến tồi và anh thích khẩu Browning 9mm mới này. Anh cũng đạt điểm bắn súng tốt hơn rất nhiều. Nếu anh tiếp tục luyện trong 1 năm, có khi canh có thể cạnh tranh suốt dự thi chính thưc với Breckenridge ấy chứ
Anh kiểm tra lò vi sóng, còn khoảng 10 phút nữa mới xong. Anh ra vặn to TV thêm một chút. Chương trình tiếp theo sẽ là Giờ Tin Tức của MacNeil-Lehrer….Ôi chết tiệt
“Đây là đài WGBH ở Boston, chúng tôi đang phỏng vấn ngài Padraig- Xin lỗi tôi có đọc sai tên ngài không?—O’Neil, một phát ngôn viên của Sinn Fein và một thành viên trong quốc hội Anh. Ông O’Neil, mục đích chuyến thăm Hoa Kỳ lần này là gì vậy?”
“Tôi và nhiều đồng sự của tôi đã đến thăm Hoa Kỳ nhiều lần và thông tin đến người dân Mỹ về sự đàn áp của chính phủ Anh đối với đồng bào Ireland, từ chối có hệ thống các cơ hội kinh tế và các quyền công dân cơ bản, triệt hạ hoàn toàn quy trình tư pháp và tiếp tục sự hiện diện tàn bạo tiêu cực của quân đội Anh đang chiếm đóng chống lại người dân Ireland” O’Neil nói với giọng mượt mà và hợp lý, ông ta đã phát biểu thế này nhiều lần trước đây
“Ông O’Neil” một ai đó từ đại sứ quán Anh ở Washington cất tiếng “là nhà lãnh đạo tiên phong chính trị cho phong trào Provisonal Wing của cái gọi là Quân đội cộng hòa Ireland. Đây là một tổ chức khủng bố bị coi là bất hợp pháp ở cả Bắc Ireland và cộng hòa Ireland. Nhiệm vụ của ông ấy đến Hoa Kỳ, cũng như mọi khi, là quyên góp tiền để tổ chức của ông ấy có thể mua vũ khí và thuốc nổ. Nguồn thu nhập cho IRA đã bị giảm sút nghiêm trọng sau khi xảy ra vụ tấn công vào Hoàng Gia ở London vào năm ngoái, và lý do ông ấy ở đây bây giờ là thuyết phục những người Mỹ gốc Ireland rằng IRA không tham gia vào vụ việc này ”
“Ông O’Neil” MacNeil nói “ông có nhận xét gì về những lời của ĐSQ Anh?”
Người đàn ông Ireland nở nụ cười hiền lành trước ống kính cứ nhân vật hoạt hình Thuyền trưởng Kangaroo của Bob Keeshan “Ông Bennet, như thường khi, tìm cách tránh các vấn đề chính trị quan trọng. Người công giáo ở Bắc Ireland có bị ngăn cản các quyền kinh tế và chính trị hợp pháp không- Có. Quá trình xét xử của Bắc Ireland có bị chính phủ Anh làm hoen ố và lật đổ vì lý do chính trị? – có. Để giàn xếp các bất đồng chính trị, Liên hiệp Anh và Bắc Ireland đã đặt được motj kế hoạch dàn xếp chính trị vào năm 1969. Chúng ta đang tiến gần đến kế hoạch này? – Không, tôi rất tiếc phải nói rằng chúng ta đang đi xa hơn. Nếu tôi là một tên khủng bố, tại sao tôi lại được phép vào đất nước của các bạn? Thực tế, tôi là một thành viên của Quốc hội Anh, được bầu bởi các cử tri trong khu vực bầu cử của chúng tôi ”
“Nhưng ông không tham dự các cuộc họp ở nghị viện” MacNeil phản đối
“Và tham gia vào chính phủ đang giết chết cử tri của tôi?”
“chúa ơi” Ryan nói “đúng là một đống lộn xộn” Anh tắt TV đi
“Đúng là một người sắc bén” Miller nói. Nhà của Alex nằm bên ngoài vành đai thủ đô D.C “Hãy nói cho đám bạn bè của ông thấy ông có lý thế nào đi Paddy và khi đến những quán bar tối này thì đừng quên nói cho bạn bè ông rằng ông chưa bao giờ làm tổn thương ai những người không làm tổn thương người Ireland” Sean xem toàn bộ chương trình thời sự, sau đó gọi một cuộc gọi ra nước ngoài đến một bốt điện thoại trả tiền bên ngoài quán rượu ở Dublin.
Sáng sớm hôm sau – chênh lệch 5 giờ giữa Ireland và Washinton – 4 người đàn ông lên máy bay bay đi Paris. Họ ăn mặc rất chỉnh tề, trông nhưng những doanh nhân trẻ đi đàm phán công việc ở nước ngoài. Tại Sân bay quốc tế Charles de Gaulle, họ bắt chuyến bay đi Caracas. Từ đó họ lại bay tiếp máy bay Hãng Air Eastern Lines tới Atlanta, rồi chuyển sang máy bay nội địa hãng Eastern tới Sân Bay Quốc gia gần sông Potamac. Khi đến nơi, Cả 4 người đều mệt mỏi và chóng mặt sau khi chuyển máy bay quá nhiều lần. Bọn họ bắt một chiếc limousine từ sân bay đến khách sạn địa phương ngủ qua đêm. Buổi sáng hôm nay 4 người danh nhân nhân trẻ được một chiếc xe đợi sẵn ở cửa và đón họ đi