← Quay lại trang sách

Chương 14 CƠ HỘI THỨ HAI-1

Ryan nghĩ, đang nhẽ nên có luật chống đi làm ngày thứ hai. Anh nhìn chằm chằm vào thứ tồi tệ nhất để bắt đầu một ngày: dây giày bị đứt trên chiếc tay trái.Anh tự hỏi không biết dây giày dự phòng để đâu rồi. Anh không thể hỏi Cathy; cô và bé Sally đã rời nhà 10 phút trước để đến Nhà trẻ Giant Steps và bệnh viện Hopkins. Khốn khiếp. Anh bắt đầu lục tung tìm kiếm trong tủ quần áo mình. Không có. Hẳn ở trong bếp. Anh bước xuống cầu thang, đi qua phòng khách vào bếp, ở đó có một ngăn kéo trong bếp cất giữ mọi thứ mà không biết để vào đâu cho hợp. Chắc chắn rồi, dưới một vài cuốn sổ, một vài cục nam châm và một chiếc kéo, anh tìm thấy một đôi dây giày dự phòng — không, đó là một sợi dây giày màu trắng. Không quan tâm, lòng tự tin dâng lên, anh lại tìm kiếm, sau mấy phút đào bới tìm kiếm, cuối cùng anh cũng tìm được một đôi dây giày có màu sắc tương đồng và đẹp mắt. Anh ta rút một cái ra và bỏ cái còn lại. Rốt cuộc, mỗi lần chỉ có một sợi dây giày bị đứt

Tiếp theo Jack phải chọn một chiếc cà vạt phù hợp với ngày hôm nay. Đúng là chuyện chưa bao giờ dễ dàng, dù hôm nay không có vợ loăng quăng bên cạnh nói với anh rằng anh chọn nhầm màu. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám, và chọn cho mình một chiếc cà vạt có sọc đỏ trên nền xanh đậm. Qua nhiều năm, cho dù thời trang có thay đổi như thế nào, về cơ bản Ryan vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng với chất liệu cotton và các góc nhọn của cổ áo có cài cúc. Thói quen cũ khó đổi. Chiếc áo khoác xám trông rất vừa vặn, đây là bộ suit Cathy đã mua ở Anh. Anh phải thừa nhận rằng gu thời trang của cô tốt hơn anh nhiều. Viên thợ may ở London đó tay nghề cũng không tồi. Anh mỉm cười trong gương- cậu chàng đẹp trai!- trước khi bước xuống lầu. Chiếc cặp đã được đặt trên bàn cạnh cửa, và hôm nay có đầy đủ giấy tờ kiểm tra để làm bài cho sinh viên. Jack lấy chiếc áo khoác trong tủ ra mặc vào người, sờ vào túi áo, đúng vậy, chìa khóa vẫn ở trong túi. Thế là anh ấy quay lại xách cặp bước ra khỏi cửa.

“Ốp” Anh khóa cử và đặt chuông báo động trước khi xoay người ra ngoài

Thượng sỹ Brekenridge đi bộ giữa hai hàng lính thủ đánh bộ, đôi mắt huấn luyện lâu năm của ông không bỏ lỡ điều gì. Có một sợi chỉ trên cổ áo quân phục màu xanh lam. Đôi giày da của một viên lính khác không đủ bóng, hai người trong số họ phải cắt tóc và không ai có thể nhìn thấy da đầu dưới lớp tóc dày ¼ inch. Tựu chung lại thì cũng không có gì khiến ông không quá hài lòng. Mọi người đều vượt qua bài kiểm tra thường ngày nhưng đây không phải là một bài kiểm tra thông thường, quy tắc thông thường không được áp dụng ở đây. Breckenridge không phải là người hay la hét, ông đã qua giai đoạn đó rồi. Những mệnh lệnh ông đưa ra giờ đây mang tính thuyết phục nhiều hơn, như một vị cha già, nhưng chúng vẫn chuyển tải thông điệp mệnh lệnh như từ đức chúa trời. Sau khi kiểm tra xong về y phục và giải thích chi tiết nhiệm vụ cảnh vệ hôm nay, ông giải tán đội để họ quay lại các cổng làm nhiệm vụ. Vài người đi ngay về chốt gác trong khi những người khác lên xe bán tải để đến chốt gác xa hơn hoặc kịp thay đổi ca gác lúc 8.00 đúng. Mỗi lính thủy đánh bộ đều mặc bộ quân phục màu xanh và lưng đai màu trắng có đeo bao súng, tuy nhiên súng của họ được cất trong chốt gác, không được nạp đạn, chỉ giữ để phù hợp với tính chất ôn hòa của nhiệm vụ, nhưng cách họ không xa luôn có 1 băng đạn.45ACP ở gần đó, đúng với bản chất của lính thủy đánh bộ

Đây thực sự là những gì mình mong đợi à? Ryan đã kiệt sức ngay cả khi phải tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình. Nhưng anh chẳng có lời bào chữa nào. Tại London, vết thương đã khiến anh không tập chạy như lịch trình, tình hình tương tự trong những tuần đầu tiên về nước. Sau đó anh lại phải làm việc ở CIA các buổi sáng.Đó là những lời bào chữa gần đây nhất của anh và giờ thì anh chẳng còn lý do gì cả

Tòa nhà Rickover Hall, anh tự nhủ. Mình có thể nghỉ ngơi chút khi đến Rickover Hall. Anh phải dừng lại sớm thôi. Gió lạnh từ sông thổi tới buốt giá như dao cắt. Mũi và miệng anh thô ráp và tê cóng như giấy nháp và tim anh đập như trống trong ngực. Jack đã không chạy bộ trong vài tháng và giờ anh đang phải nhận quả báo cho sự lười biếng của mình.

Tòa nhà Rickover Hall như cách xa hàng nghìn dặm, dù anh biết nó chỉ còn cách vài trăm yard nữa thôi. Vào tháng 10 năm ngoái anh có thể dễ dàng chạy 3 vòng sân mà chỉ đổ mồ hôi chứ không thở dốc. Giờ thì anh mới hoàn thành được 1 nửa vòng mà thở như sắp chết đến nơi. Chân anh mềm oặt và không chịu nghe lệnh. Anh loạng choạng và cơ thể run rẩy, dấu hiệu của một vận động viên chạy đang vượt quá giới hạn của mình.

Còn 100 yard nữa. Chỉ còn 15 giây nữa thôi, anh tự động viên. Suốt thời gian qua anh đã nằm ườn lười biếng trên giường, suốt thời gian qua anh đã ngồi yên trên ghế salong, hút thuốc căng phổi ở CIA và giờ đang bị trừng phạt. Những cuộc chạy bộ anh phải thực hiện ở Quantico không có gì giống thế này hết. Khi đó mình trẻ hơn giờ nhiều, tâm trí Ryan trở nên vui vẻ

Anh quay đầu nhìn sang bên trái và thấy rằng anh đang chay song song với bức tường phía đông tòa nhà. Ryan đứng thẳng người và bắt đầu chậm lại, đi bộ, hai tay chống nạnh, lồng ngực thở hổn hển

“Anh ổn chứ, tiến sỹ?” một sinh viên dừng lại- đôi chân của cậu ta vẫn chạy hùng hục tại chỗ- đang quan sát Ryan. Ryan thực sự ganh ghét với tuổi trẻ và năng lượng tràn trề của câu ta, nhưng biết rằng với sức lực hiện tại thì đấu không lại

“Không sao chỉ là luyện tập thôi” Jack hít 3 hơi thởi sâu để bình ổn lại hơi thở

“Thầy cần phục hồi từ từ, sir” cậu thanh niên 20 tuổi chỉ ra và chạy tiếp, bỏ lại ông giáo viên lịch sử của mình hít khói không thương tiếc. Jack định phá lên cười nhưng thay vào đó lại ho khan. Người tiếp thay chạy vượt qua anh là một cô gái, nụ cười toe toét của cô dành cho anh khiến anh dừng ngay ý định bỏ cuộc

Đừng ngồi xuống, bất kể mày định làm đì, đừng ngồi xuống Anh xoay người rời khỏi bức tường chắn sóng, chỉ đi bộ trên đôi chân run rẩy cũng là một sự cố gắng. Anh cởi chiếc chăn quảng cổ lau mồ hôi để tránh bị cảm lạnh, sau đó jack duỗi tay trên chiếc khăn, giơ cao qua đầu, hít một hơi thật sâu. Một nguồn cung cấp ô xy mới đã quay trở lại chân tay và hầu hết các cơn đau đều biến mất. Anh biết rằng sự đờ đẫn và không nghe lời của đôi chân sắp sửa bỏ đi trong bước tiếp theo. Trong mười phút nữa, anh sẽ lại cảm thấy sức lực tràn trể thôi. Ngày mai anh sẽ phải chạy xa hơn – tới thu viện Nimitz Library, anh tự hứa với bản thân. Vào tháng 5 anh nhất định anh sẽ không thể để sinh viên trường này – nhất là các cô gái- chạy vượt qua anh. Chà, không phải tất cả mọi cô gái. Anh chợt nhận ra anh hơn sinh viên trong trường ít nhất 10 tuổi, năm tháng không tha ai mà. Jack đã hơn 30 tuổi và đang tiến đến bến đỗ tiếp theo: tuổi thứ 40

Cathy Ryan mặc chiếc áo phẫu thuật màu xanh đang cúi xuống và cọ rửa tay trên chiếc bồn rửa đặc biệt ở phòng phẫu thuật. Dây thun của ống quần được kéo cao để không đè lên vùng bụng vốn đã căng phồng, khiến chiếc quần của cô trông quá ngắn, giống như những chiếc quần ống rộng phổ biến trên thị trường khi cô còn là một cô gái tuổi teen. Một chiếc mũ phẫu thuật màu xanh lá cây quấn chặt lấy mái tóc của cô, và cô không thể không tự hỏi mình lần nữa, tại sao phải chải đầu mỗi sáng trong khi đằng nào phẫu thuật xong nó cũng lộn xộn khác gì đầu của Medusa đâu

“Đến giờ chơi rồi” cô bình tĩnh nhẹ nhàng tự nhủ, dùng củi trỏ đẩy cửa vào, giữ hai bàn tay giơ cao, sau đó dùng cơ thể đóng sập cửa rồi bước vào phòng phẫu thuật, giống y như trong các bộ phim. Y tá phụ trách Bernice đã chuẩn bị găng tay phẫu thuật và đang đợi cô. Cathy duỗi tay ra và đeo găng tay vào. Vì lý do này mà cô hiếm khi đeo nhẫn cưới dù nó rất đơn giản và không gây ra vấn đề gì “Cảm ơn”

“Em bé thế nào?” Bernice hỏi. Bản thân cô cũng là mẹ của 3 đứa trẻ

“Nó đang chạy bộ lúc này đấy” Cathy mỉm cười phía sau khẩu trang “hoặc có thể đang tập tạ”

“Vòng cổ đẹp lắm”

“Quà giáng sinh của Jack đấy”

Bác sỹ Terry Mitchell, bác sỹ gây mệ đang thiết lập nhiều màn hình cho bệnh nhân. Sau khi dụng cụ được đặt vào vị trí, người ta bắt đầu gây mê cho bệnh nhân trong khi các bác sỹ phẫu thuật thì theo dõi. Cathy nhanh chóng kiểm tra các dụng cụ khác nhau, biết rằng Lisa- Marie luôn đặt mọi thứ vào đúng vị trí. Cô là một trong những y tá hỗ trợ phâu thuật giỏi nhất bệnh viện và cũng rất kén chọn bác sỹ hợp tác cùng

“Tất cả đã sẵn sàng chưa, bác sỹ?” Cathy hỏi viên bác sỹ nội trú “được rồi, mọi người, để xem liệu chúng ta có cứu được đôi mắt của quý bà này không nhé” cô nhìn vào đồng hồ “bắt đầu lúc 8 giờ 41 phút”

Miller từ từ lắp ráp khẩu súng máy trong tay. Hắn còn rất nhiều thời gian. Vũ khí đã được lau sạch và tra dầu cẩn thận ngay sau khi bắn thử vào đêm qua tại một mỏ đá cách Washington 20 dặm về phía bắc. Đây là khẩu súng cá nhân mà hắn rất thích.Trọng lượng hoàn hảo, có thể gập, kéo dài, đặt lên vai bắn đều rất tốt. Tầm ngắm bắn cũng dễ, và chân khẩu súng dễ dàng chuyển sang chế độ bắn nhanh tự động. Nói chung, nó là một kiệt tác với nhiều tính năng tuyệt vời tập trung vào một vũ khí giết người nhẹ nhàng. Hắn dùng lòng bàn tay đẩy cò súng về phía sau và dùng ngón trỏ bóp cò để cảm nhận rõ hơn về điểm bắn. Hắn tính ra nó mất khoảng 12 pound lực- hoàn hảo, không quá nhẹ cũng không quá nặng. Miller mở chốt trên khoang trống và nạp 30 viên đường kính 9mm.Sau đó, hắn gấp tay cầm của khẩu súng lại và cố gắng treo nó vào móc bên trong áo khoác. Đây là phiên bản sửa đổi tiêu chuẩn của súng tiểu liên Uzi, cho phép giấu súng trong áo khoác mà không hề hay biết. Chức năng này có thể không cần thiết nhưng Miller là một người lên kế hoạch cho mọi tình huống bất thường. Hắn đã học được bài học này sau khi trả một cái giá đau đớn “Ned?”

“Ừ, Sean?” Eamon Clark, thường được gọi là Ned, kể từ đặt chân đến Hoa Kỳ đã liên tục nghiên cứu bản đồ va các tấm ảnh về nơi hắn ở. Một trong những sát thủ kinh nghiệm nhất tại Ireland, hắn là một trong những người mà ULA đã giải phóng từ Nhà Tù Long Kesh vào năm ngoái. Là một người đàn ông trẻ đẹp trai, Clark đã dành cả ngày hôm qua đi dạo ở Học viện hải quân, mang theo máy ảnh cá nhân để chụp những tấm ảnh về Tượng tù trưởng Ấn Độ Tecuseh….và kiểm tra cẩn thận Cổng Số 3. Xe của Ryan sẽ dốc thẳng lên đồi sau khi ra ngoài đường, cho hắn ta có 15 giây chuẩn bị.Điều này đòi hỏi phải cảnh giá nhưng Ned có thừa sự kiên nhẫn. Bên cạnh đó, bọn chúng đã biết lịch trình của mục tiêu. Giờ dạy cuối cùng của Ryan sẽ kết thúc lúc 3.00 chiều và vì vậy có thể đoán được khi nào anh sẽ ra khỏi cổng số 3. Alex thậm chí còn đỗ trước xe của mình ở Phố King George để chiếm chỗ. Clark vẫn còn những nghi ngờ nhưng hắn giữ chúng cho riêng mình. Sean Miller đã lên kế hoạch cho vụ cướp tù năm ngoái, giúp hắn lấy lại tự do. Đây là phi vụ thực sự đầu tiên của hắn với ULA. Clark quyết định hắn nợ tổ chức này lòng trung thành. Bên cạnh đó, hăn đã nhìn an ninh của Học viện mà không thấy có gì đặc biệt. Ned Clark biets rằng hắn không phải là người sáng giá nhất trong phòng này nhưng họ cần một người có thể làm việc độc lập, và hắn biết cách làm việc đó thế nào. Hắn đã chứng minh bằng 7 vụ trước đây rồi

Đã có 3 chiếc xe đậu ngoài cửa, 1 chiếc van và 2 chiếc wagon. Xe van được sử dụng cho phần thứ 2 của nhiệm vụ, trong khi hai chiếc wagon sẽ đưa bọn chúng đến sân bay sau khi nhiệm vụ kết thúc.

Miller ngồi xuống chiếc ghế sofa dày và bât đầu lướt qua toàn bộ các bước nhiệm vụ trong óc. Vẫn như mọi khi trước khi bắt đầu thực hiện mỗi nhiệm vụ, hắn có thói quen nhắm mắt, tưởng tượng ra từng quá trình và sau đó thêm tất cả các biến có thể xảy đến. điều gì sẽ xảy ra nếu giao thông bất chợt đông đúc hoặc bất chợt vắng lặng? Chuyện gì xảy ra nếu….

Một trong những lính của Alex đẩy cửa bước vào, ném chiêc máy ảnh palaroid dùng một lần vào lòng Miller

“Đúng giờ chứ?” Sean Miller hỏi

“Anh đã có nó rồi, anh bạn”

Trong ảnh chiếu bức hình Cathy Ryan đang dắt tay con gái vào….nơi này gọi là gì ấy nhỉ? Ồ phải, trường mẫu giáo Giant Steps. Miller mỉm cười. Hôm nay đúng là một bước tiến lớn (giant step).Miller dựa lưng vào ghế sofa, một lần nữa nhắm mắt lại và muốn chắc chắn mọi bước tiến phải hoàn hảo

2

“Nhưng lúc đó không thực sự là một mối đe dọa” một sinh viên phản đối

“Chính xác. Ngày nay chúng ta có thể biết sự thật, nhưng thời điểm đó Spruance đã thấy gì? Ông biết rằng Hạm đội của Nhật có nhiều tàu mặt nước. Chuyện gì xảy ra nếu họ tiến về phía đông, chuyện gì xảy ra đến lệnh rút quân chưa bao giờ được ban hành?” Jack chỉ vào sơ đồ đã vẽ sẵn trên bảng “Đã có liên lạc giữa khoảng ồ 300 giờ. Cậu nghĩ ai sẽ dành được liên lạc đó, quý ngài?”

“Nhưng ông ấy đã thổi bay cơ hội thực hiện một cuộc không kích tốt vào ngày hôm sau” một sinh viên khăng khăng

“Dùng gì để chiến đấu? Hãy nhìn vào những thiệt hại của lực lượng không quân. Với tất cả máy bay ném ngư lôi đã bị xóa sổ, cậu nghĩ đôi bay sẽ gây ra được tổn thất gì?” Jack hỏi

“Nhưng…”

“Cậu nhớ bài hát của Kenny Rogers không: Bạn phải biết khi nào nên bước đi, và biết khi nào nên chạy. Lòng kích thích ngứa ngáy hành đông khi nhìn thấy con mồi là điều cấm kị ở một thợ săn. Nếu điều này xảy ra ở một đô đốc hạm đội thì hậu quả xảy ra còn thảm khốc hơn. Spruance đã nhìn vào thông tin tình báo, nhìn vào khả năng của đội và quyết định hoãn một ngày. Một cân nhắc thứ hai là…..đoán xem?”

“Để che chắn cho Midway?” một sinh viên khác hỏi lại

“Đúng vậy. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ tiếp tục cuộc xâm lược? Điều đó đã xảy ra ở New Port một lần và cuộc xâm lược đã thành công. Xin lưu ý rằng đấy là bằng chứng cho thấy lý luận logic áp đảo thực tế nhưng là một khả nâng mà Spruance không thể bỏ qua. Nhiệm vụ ưu tiên của ông ấy là gây thiệt hại cho hạm đội thống trị của Nhật. Nhiệm vụ thứ hai là ngăn cản việc chiếm đóng đảo Midway. Tìm được điểm cân bằng ở đây chính là kiệt tác bậc thầy của khả năng tác chiến….” Ryan dừng lại một chút. Vừa rồi anh vừa nói gì nhỉ? Suy luận logics lấn át thực tế. Không phải anh chỉ đưa ra kết luận logic rằng ULA sẽ không….không, không, đây là trường hợp hoàn toàn khác. Anh xua đuổi ý nghĩ này và tiếp tục tập trung vào bài giảng Trận Hải Chiến Midway. Anh tiếp tục bài giảng trên lớp nhưng ý tưởng đó đã như ánh sáng len lỏi khắp đầu óc anh như ánh sáng chiếu rực trong phòng

“Hoàn hảo” Cathy nói, kéo khẩu trang ra khỏi cổ, đứng dậy và rời khỏi ghế phẫu thuật, giơ hai tay lên đầu và thả lỏng cơ cùng xương “Làm tốt lắm, mọi người” bệnh nhân được đưa đến phòng phục hồi trong khi Lisa- Marie kiểm tra lần cuối các thiết bị y tế gắn kèm theo. Cathy Ryan tháo khẩu trang và mũ trùm đầu. rồi lấy tay chống vô eo. Đứa bé nhỏ trong bụng đang đạp như một cơn bão

“Cầu thủ bóng đá à?” Bernice hỏi

“Giống như đang chạy khắp săn. Sally cũng không nghich ngợm thế này. Tôi nghĩ có thể là một đứa con trai” Cathy đoán, biết rằng chẳng có lý luận thực tế nào thế nhưng thật tốt khi biết đó là một đứa bé hiếu động, đó luôn là một dấu hiệu tích cực. Cô mỉm cười, chủ yếu là mỉm cười bản thân, phép màu của tình mẫu tử. Ngay trong cô là một sinh linh mới đang chờ được sinh ra và từ cảm giác những gì diễn ra trong bụng thì đứa trẻ này không kiên nhẫn rồi. “Chà, tôi phải nói chuyện với người nhà bệnh nhân rồi” cô bước ra khỏi phòng phẫu thuật, không lo lắng phải thay bộ quần áo phẫu thuật. Nói chuyện với người nhà bệnh nhân mà mặc bộ quần áo phẫu thuật luôn có vẻ kịch tính hơn một chút. PHòng đợi cách đó khoảng 50 feet. Gia đình Jeffers- cha và một trong những đứa con gái của họ- đang hồi hộp đợi, dù vẫn nhìn chăm chăm vào tờ tạp chí nhưng chẳng ai thực sự đọc cả. Cửa vừa mở, hai cha con đã bật dậy tức thì, cô cười với họ bằng nụ cười tươi nhất, đó luôn là cách nhanh nhât để chuyển tải thông điệp đến người nhà bệnh nhân

“Được chứ?” ông chồng hỏi, lộ rõ sự lo lắng

“Ca mổ diễn ra hoàn hảo” Cathy nói “Không có vấn đề gì. Bà ấy sẽ ổn thôi”

“Khi nào thì cô ấy có thể…”

“Một tuần. Chúng ta phải kiên nhẫn. Hai người có thể nhìn thấy bà ấy trong khoảng 1.5 tiếng nữa. Nào, giờ sao hai người không đi ăn chút gì đi, không có lý gì có một bệnh nhận khỏe mạnh mà người nhà lại kiệt sức, tôi….”

“Bác sỹ Ryan” loa công cộng phát lên “Bác sỹ Caroline Ryan”

“Đợi một chút” Cathy bước đến bàn y tá và nhấc điện thoại “Tôi là bác sỹ Ryan”

“Cathy, tôi là Gene bên ER ( khoa cấp cứu). Có một ca chấn thương nặng ở mắt. Một cậu bé người da đen 10 tuổi, lái xe đạp đâm xuyên qua cửa kính” giọng nói gấp gáp “mắt trái của nó bị tổn thương nghiêm trọng”

“Đưa cậu ta đến tầng 6” Cathy gác máy và quay lại gia đình Jeffers “Tôi phải đi rồi, có một ca cấp cứu đang chờ. Vợ của anh sẽ ổn thôi, tôi sẽ gặp lại mọi người vào ngày mai”

Cathy bước nhanh đến OR (Phòng Phẫu thuật) “Nghe này, chúng ta có một ca cấp cứu chuyển từ ER sang. Một cậu bé 10 tuổi bị thương nặng ở mắt” Lisa Marie đã lại di chuyển. Cathy bước tới điện thoại gắn lên tường và bấm số điện thoại đến phòng bác sỹ phẫu thuật “Tôi là Ryan ở Wilmer 6. Bernie đâu?”

“Tôi sẽ tìm anh ấy”

Một lúc sau, có giọng nói truyền trong điện thoại “Bác sỹ Katz”

“Bernie, tôi có một ca phẫu thuật mắt ở tầng 6. Gene Wood bên ER nói đó là một ca nghiêm trọng”

“Tôi đến đây”

Cathy Ryan quay lại “Terri?”

“Tất cả đã sẵn sàng” viên bác sỹ gây mê đảm bảo với cô

“Cho tôi thêm 2 phút nữa” Lisa- Marie nói

Cathy bước vào phòng vệ sinh để rửa tay lần nữa. Bernie Katz đã đến nơi trước khi cô vào. Anh là một người đàn ông có ngoại hình không thể chê vào đâu được, chỉ hơn Cathy Ryan 1 inch với mái tóc dài và bô râu giống Bismarck. Anh cũng là một trong những bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất của bệnh viện Hopkins.

“Ca này tốt hơn là do anh dẫn dắt” cô nói “tôi đã không làm phẫu thuật chấn thương mắt nghiêm trọng trong một thời gian”

“Không vấn đề gì. Em bé thế nào?”

“Tuyệt.” Một tiếng hét vọng vào, đó là tiếng hét đau đớn của một đứa trẻ. Các bác sỹ chuyển cậu bé vào OR, đặt cậu bé lên bàn mổ và thắt dây cố định, Tại sao cậu không ở trường? Cathy âm thầm hỏi. Mặt trái của cậu bé đã bê bết máu, chắc đội bác sỹ chỉnh hình sẽ phải làm việc tiếp sau này nhưng giờ này đôi mắt là quan trọng nhất. Đứa trẻ trên bàn mổ đã rất dũng cảm nhưng đau quá nên vẫn hét lên.Terri đến làm việc của bác sỹ gây mê đầu tiên, hai bác sỹ vừa rồi vẫn giữ tay đứa trẻ để cố định nó. Cathy và Bernie tiến đến quan sát khuôn mặt đứa trẻ

“Tệ thật” bác sỹ Katz nhận xét. Anh quay sang nói với viên y tá hỗ trợ phẫu thuật “Tôi có một ca mổ lúc 1 giờ chiều. Phải đẩy nhanh thôi. Ca này sẽ mất thời gian đấy”

“Tất cả đã sẵn sàng bên này” cô y tá nói

“Hai phút nữa” viên bác sỹ gây mệ thông báo. Phải rất cẩn thận khi điều trị cho bọn trẻ

“Găng tay” Cathy nói. Bernie bước tới cùng với họ ngay sau đó

“Chuyện gì thế?”

“Cậu ta đang lái xe xuống phố Monument Street” viên bác sỹ phụ đưa đến nói “không biết đã va phải gì và đâm thẳng vào cửa kính của một cửa hàng”

“Sao thằng bé không ở trường?” cô hỏi, nhìn vào con mắt bên trái của đứa trẻ. Những gì cô thấy là hàng giờ phẫu thuật sắp tới và một kết quả không chắc chắn sẽ khỏi

“Bác sỹ, hôm nay là sinh nhật tổng thống Washington” viên cấp cứu trả lời

“Ồ đúng rồi nhỉ” cô nhìn Bernie Katz, thấy anh đang nhăn mặt qua chiếc khẩu trang

“Tôi không biết, Cathy” Anh kiểm tra con mắt thằng bé qua kính núp đeo trên đầu “Đây chắc là kính của một cái cửa sổ rẻ tiền- rất nhiều mảnh vỡ. Tôi đếm được 5 cái. Chúa ơi, nhìn cái cách nó đâm sâu vào giác mạc kìa. Làm việc thôi”

Chiếc Chevy lái vào một trong những bãi đậu xe cao tầng của bệnh viện Hopkins. Từ tầng trên cùng của bãi đậu xe, viên tài xế có tầm nhìn hoàn hảo theo dõi từ cửa vào bệnh viện đến khu vực đậu xe dành cho các bác sĩ. Bãi xe của bệnh viện được bảo vệ, tất nhiên, nhưng có quá nhiều xe vào ra ra và cũng không phải không có trường hợp có người ngồi trong xe đợi trong khi một người khác vào thăm gia đình bệnh nhân bên trong nên bảo vệ cũng không chú ý. Hắn thoải mái ngồi dựa vào ghế, rít một điếu thuốc, bật radio nghe nhạc trong xe, ánh mắt không ngừng dán chặt vào cửa ra vào

3

Ryan đặt miếng bít tết vào bánh mỳ cứng và chọn một ly trà đá. CLB Các Sỹ Quan thuộc trường Hải Quân có cách thu tiền khác thường nhưng rất tuyệt: Anh đặt đĩa thức ăn lên bàn cân và thủ quỹ tính tiền cho anh theo cân. Jack chỉ phải trả 2.11usd cho một bữa ăn trưa, không đắt nhưng phương pháp tính giá này quả thực rất hiếm. Anh gia nhập cùng ăn với Robby Jackson đang ngồi trong chiếc bàn nhỏ ở góc

“Các thứ hai!” Anh nhận xét với bạn của mình

“Cậu đùa à? Hôm nay tôi mới được thư dãn. Tôi vừa bay suốt thứ 7 và chủ nhật”

“tôi tưởng anh thích nó”

“Tôi thích chứ” Robby cam đoan “nhưng tôi đã bay suốt 7 giờ trong 2 ngày qua. Tôi thực sự đã ngủ say như chết đến 6.00 sáng nay, tôi càn ngủ thêm 2 tiếng nữa. Mọi người trong gia đình khỏe không?”

“Mọi người đều khỏe. Cathy có một ca phẫu thuật quan trọng ngày hôm nay – phải dậy sớm để đến bệnh viện. Điều tồi tệ khi cưới một bác sỹ phẫu thuật, họ lúc nào cũng dậy sớm. Đôi khi cũng ảnh hưởng chút đến Sally”

“Phải, ngủ sớm dậy sớm – sướng ngang cái chết” Robby đồng ý “Em bé thế nào?”

“Khỏe lắm” Jack mỉm cười “Thằng nhóc đúng là một đứa bé hiếu động, tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra phụ nữ có thể làm được điều đó – ý tôi là có đứa trẻ đá, xoay người như vậy”

“Các cậu có phiền nếu tôi tham gia cùng đội không?” Thuyền trưởng Tyler lặng lẽ tiến đến bên bàn của họ

“Hai bé sinh đôi nhà anh thế nào rồi?” Jack hỏi ngay. Trả lời câu hỏi của anh là một tiếng rên rỉ trầm thấp, sau đó nhìn vào quần đen dưới mắt Tyler là rõ thay “Cái khó là phải dỗ được 2 đứa nó ngủ cùng 1 lúc. Cậu vừa có một đứa bên này yên lặng bắt đầu buồn ngủ là đứa bên kia bắt đầu kêu ré lên như hồi chuông báo động. Tôi không biết sao Jean có thể quản lý được chúng nó. Tất nhiên” Tyler cười toe “cô ấy có thể đi trên sàn cùng với chúng nó trong khi tôi cứ phải nhảy rồi nhảy” Cả 3 cùng cười lớn. Thuyền trưởng Tyler chưa bao giờ thấy xấu hổ về chuyển mình mất 1 chân

“Jean vẫn ổn chứ?” Robby hỏi

“Không vấn đề gì – cô ấy ngủ khi bọn trẻ ngủ và tôi làm mọi việc nhà”

“Gieo nhân nào gặt quả đó, đáng đời gà tây” Jack xen vào “Sao anh không cho tất cả nghỉ ngơi chút đi”

“Sao có thể trách khi tôi là kẻ si tình? ”Thuyền trưởng phản đối

“Không, nhưng thời gian của anh tệ quá” Robby trêu trọc

“Thời gian của tôi” Tyler nhướng cao lông mày “là hoàn hảo”

“Tôi đoán cũng có thể hiểu được” Jack đồng ý

“tôi nghe nói cậu đã chạy bộ sáng nay” Tyler vội đổi chủ đề

“Đúng rồi” Robby cười to

“Các anh, tôi vẫn đang sống đây”

“Một trong những sinh viên của tôi nói rằng ngày mai họ sẽ lái một chiếc xe cấp cứu theo sau cậu phòng trường hợp bất ngờ” Thuyền trưởng cười khúc khích “tôi nhắc để cậu nhớ là hầu hết sinh viên trường này đều biết CPR (sơ cứu)”

“Tại sao ngày thứ hai luôn thế này” Jack hỏi

Alex và Sean Miller đã đi đến đoạn cuối Quốc lộ 50. Chúng cẩn thận lái xe đúng tốc độ cho phép. Vì lý do nào đó mà các xe đo tốc độ của cảnh sát bang hôm nay đều ra quân ở đây. Alex cam đoán với đồng chí rằng điều này sẽ kết thúc vào khoảng 4.30. Giờ cao điểm có quá nhiều ô tô trên đường sẽ cản trở đến hiệu quả của lực lượng hành pháp. Hai tên khác ngồi ở ghế sau, tay cầm vũ khí

“Tôi nghĩ đỗ ngay đây được rồi” Miller nói

“Phải, đây là nơi tốt nhất” Alex đồng ý

“ngay trên lối ra” Sean nhấn vào đồng hồ đếm giờ

“Được rồi” Alex chuyển làn và tiếp tục đi về hướng tây “Hãy nhớ tôi nay có thể châm hơn”

Miller gật đầu, hiện tượng bụng hơi quặn thắt trước mỗi lần hành động lại xuất hiện. Đầu hắn lướt qua các bước trong kế hoạch, suy nghĩ cách xử lý phương án khẩn cấp khi ngồi ghế bên phải tài xế, chú ý các lối ra khẩn cấp trên đường cao tốc. Đường xá ở đây tốt hơn nhiều so với đường xá ở Ireland mà hắn vốn quen thuộc, nhưng hắn nghĩ đám người ngày đang lái xe ngược làn so với Ireland, dù thái độ lái xe tốt và lịch sự không khác Châu Âu là bao. Đặc biệt tốt hơn Pháp với Ý….Hắn lắc đầu loại bỏ ý nghĩ và tập trung vào tình hình trước mắt

Ngay khi vụ tấn công hoàn thành, bọn chúng phải lên xe và di chuyển ra khỏi đường thoát trong vòng 10 phút. Thời gian rất hữu hạn, Ned Clark sẽ đợi bọn chúng. Miller đã thử nghiệm và hoàn toàn hài lòng với kế hoạch của mình, dù hơi gấp gáp nhưng hiệu quả

“Cậu đến sớm” Breckenridge nói

“Vâng, chà, tôi có hai sinh viên đến gặp chiều nay để thảo luận về bài nghiên cứu của mình. Có vấn đề gì không?” Jack lấy khẩu Browning ra khỏi hộp

Viên thượng sỹ đưa cho anh 1 hộp đạn 9mm “Không, các ngày thứ hai thường hơi lộn xộn”

Ryan bước vào làn số 3 và rút khẩu súng khỏi bao da. Đầu tiên anh rút băng đạn rỗng ra, mở súng và tiếp đến là kiểm tra nòng súng. Tất nhiên anh biết rõ là không có viên đạn nào còn trong súng nhưng Breckenridge có các quy tắc về an toàn được coi là bất khả xâm phạm. Ngay cả Hiệu trưởng học viện cũng phải tuân theo. “Được rồi, Gunny”

“Tôi nghĩ hôm nay chúng ta sẽ tập bắn nhanh” viên thượng sỹ treo các mục tiêu trên ròng rọc và trượt theo đường dẫn cách đó 50 feet. Ryan nạp 5 viên đạn vào nòng súng

“đeo bịt tai vào đi trung úy” Breckenridge ném cho anh tai nghe bảo vệ tai (muff-type protectors). Ryan đeo tai nghe vào, lên nòng bấm nút trượt. Vũ khí giờ ở trạng thái “nạp đạn” sẵn sàng bắn. Ryan giơ súng sang ngang, nhắm mục tiêu và đợi. Một giây sau ánh đèn phía trên mục tiêu bật sáng, Jack nâng họng súng lên và hướng vào mục tiêu vòng tròn đen ngay phía trên ánh đèn và bóp cò. Quy tắc bắn nhanh là mỗi phút một phát súng. Nghe thì có vẻ tốn nhiều thời gian chứ thực tế nhanh hơn nhiều. Anh bắn viên đầu tiên hơi muộn, nhưng hầu hết mọi người đều vậy. Bùm 1 cái,viên đạn rỗng nhảy ra, ngón trỏ lại bóp cò bắn tiếp viên đạn tiếp theo, mắt không chớp, tập trung vào mục tiêu trước mắt. Khi anh đếm đến 5 thì bảo hiểm khẩu súng tự động bật ra. Jack kéo thiết bị bảo vệ tai xuống

“Cậu bắn trúng rồi, trung úy” Breckenridge nói trong khi vẫn nhìn kính viễn vọng “Tất cả đều trúng vòng đen: 1 điểm 9, 4 điểm 10, một trong số chúng lại trúng hồng tâm”

Ryan hạ khẩu súng với một nụ cười. Anh đã để mình quên mất bắn súng vui thế nào. Đây hoàn toàn là một kỹ năng thể thao, kỹ năng của một người đàn ông, giống như việc vung gậy đánh một cú đẹp mắt vào ngay lỗ sân golf, nó có thể cho người đàn ông sự thỏa mãn của khoái cảm. Anh phải điều khiển cỗ máy trên tay để đưa những viên đạn a.357 đến mục tiêu chính xác. Để làm được điều này, cần có sự phối hợp của mắt và tay. Chơi súng lục hoàn toàn khác với chơi súng ngắn hoặc súng trường. Chơi súng lục khó hơn nhiều so với chơi bất kỳ loại súng nào trong hai loại súng đó và việc bắn trúng mục tiêu mang lại một cảm giác sung sướng không thể tả được đối với một người chưa từng làm việc đó. 5 viên tiếp theo của anh đều đạt điểm 10. Anh cố thử tư thế cầm súng bằng hai tay và kết quả là 4 trong 5 viên đều vào hồng tâm, một viên nằm giữa 9 và 10, thường đây được tính là điểm quyết đấu trong cuộc thi bắn súng. (tie-break)

“Không tệ đối với bên dân sự đâu” Breckendridge nói “Cà phê nhé?”

“Cảm ơn Gunny” Ryan nhận lấy ly cà phê

“Tôi muốn cậu tập trung hơn chút nữa ở viên đạn thứ hai. Cậu bắn thường lệch phải một chút, bắn hơi vội”

Ryan biết rõ điểm khác biệt giữa 2 inch ở khoảng cách 50 feet. Breckenridge là người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Anh đột nhiên phát hiện viên thượng sỹ và Cathy có tính cách giống nhau đáng ngạc nhiên: Hoặc là anh làm điều đó hoàn toàn đúng hoặc anh làm điều đó hoàn toàn sai.

“Tiến sỹ, thật đáng tiếc là cậu bị thương, nếu không cậu sẽ là một sỹ quan rất giỏi đấy, tất nhiên anh cần phải có một thượng sỹ đi cùng- tất nhiên là ai cũng cần cả”

“Ông biết không Gunny, tôi cũng gặp vài gã ở London phù hợp với suy nghĩ của ông đấy” Jack nói rồi lại ấn đạn vào khẩu súng tự động đang cầm

“Ryan thực sự là một anh chàng rất thông minh, phải không?” Owens đưa tài liệu trả lại Murray

“Không có gì thực sự mới” Dan công nhận “nhưng ít nhất được sắp xếp rất tốt. Đây là tài liệu anh cần đấy”

“Ồ, bạn của chúng ta ở Boston. Paddy O’Neil làm việc thế nào?”

Owens rất buồn bực khi nhắc đến cái tên này. Padraig O’Neil là một sự xấu hổ với hệ thống nghị viện Anh, một cái loa được bầu cho phe IRA Lâm Thời. Tuy nhiên, trong suốt 10 năm nỗ lực, cả Bộ phận chống khủng bố của Owens lẫn Cảnh Sát Hoàng Gia Ireland đều không phát hiện ra ông ta có bất kỳ hoạt động bất hợp pháp nào

“Uống rất nhiều bia, phát biểu rất nhiều và quyên góp được 1 ít tiền, như mọi khi” Murray nhấp một ngụm rượu “Chúng tôi cử các đặc vụ theo ông ta khắp mọi nơi. Tất nhiên là ông ta cũng biết điều đó. Nếu ông ta chỉ cần đi sai làn thôi là ngay lập tức sẽ được gửi lên máy bay về nhà. Ông ta cũng biết điều đó luôn. Ông ta không vi phạm bất kỳ luật nào, ngay cả lái xe của ông ta – một tên chỉ thích uống trà. Jimmy, tôi ghét phải nói điêu này nhưng mông lão rất sạch và chúng tôi chả làm gì được cả”

“Ồ, phải, Paddy, lão là một người dễ thương” Owens lập một trang giấy và xem thử “để tôi xem anh chàng Ryan của các anh đã viết những gì nào”

“Mấy gã bên MI5 đã lấy bản của anh rồi. Tôi hy vọng họ sẽ trả lại anh vào ngày mai”

Owens càu nhàu, rồi lật trang cuối tổng hợp của tài liệu “Nó đây rồi…Ôi chúa ơi”

“Cái gì thế?” Murray bật người về phía trước ghế

“Liên kết, liên kết chặt chẽ. Nó ở ngay đây”

“Anh đang nói gì vậy Jimmy? tôi đã tự thân đọc cái này 2 lần đấy”

“Thực tế các cá nhân ULA đều có gì đó thuộc về những thành phần ‘cực đoan’ trong tổ chức PIRA” anh đọc to “phải có một dấu hiệu ngoài những bằng chứng hiện có. Có vẻ như kể từ khi các thành viên ULA được tuyển dụng, vài thành viên ULA ‘tuyển dụng ngầm’ vẫn còn giữ trọng trách ở PIRA, phục vụ việc cung cấp thông tin tình báo nội bộ cho chính tổ chức mẹ thực sự mà bọn chúng tham gia. Do đó, ngoài giá trị phản gián hiển nhiên, nó con có giá trị cho các hoạt động khủng bố thực tế”. “Hoạt động” Owens bình tĩnh nói “Chúng tôi luôn cho rằng O’Donnell chỉ đơn giản là bản vệ bản thân….nhưng có thể hắn đang chơi trò hoàn toàn khác”

“Tôi vẫn chưa hiểu ý anh, Jimmy” Murray đặt kính xuống và nhíu mày “Ồ, Maureen Dwyer, anh chưa tìm ra manh mối gì, phải không?”

Thực ra Owens đang nghĩ đến một vụ án khác, nhưng những lời Murray giống y như đèn pin chiếu sang bóng tối. Viên thám tử nhìn chăm chăm vào người đồng nghiệp Mỹ trong khi não anh sắp xếp lại các ý tưởng cho rõ ràng

“Nhưng tại sao?” Murray hỏi “Bọn chúng thu lại lợi ích gì?”

“Bọn chúng có thể gây ra cản trở lớn cho người đứng đầu PIRA, và ngăn chặn các hoạt đông của bọn họ ”

“Nhưng lợi ích đáng kể trong hoạt động này của ULA là gì? O’Donnell quá chuyên nghiệp để kéo mấy người bạn cũ vào đống rắc rối đấy. INlA cũng có thể, nhưng bọn chúng chỉ đơn giản là mấy thằng cao bồi ngu xuẩn. ULA thì quá tinh vi cho mấy hoạt động tào lao đó”

“Đúng, chúng ta vừa vượt qua một bức tường để thấy một bức tường khác trước mặt. Tuy nhiên, nó cũng là một bức tường ở phía sau rồi. Nó cho chúng ta thứ gì đó để đặt câu hỏi cho Quý cô Dwyer, phải không?”

“Chà, nó là một ý tưởng xứng đáng để theo đuổi đấy. ULA đã xâm nhập vào PIRA và thỉnh thoảng còn lấy những thông tin này để tấn công nước anh làm cho hình tượng mấy tên Provos thêm xấu” Murray lắc đầu. Có phải tôi vừa nói rằng một tên khủng bố này đang làm cho hình tượng một tên khủng bố khác tồi hơn không? “Anh có đủ bằng chứng để chứng minh quan điểm này không?”

“tôi có thể kể cho anh 3 vụ năm ngoái nhờ báo cáo ẩn danh mà chúng tôi đã tóm được mấy tên Provos đứng đầu danh sách truy nã. Trong cả 3 vụ bắt giữ chúng tôi đều không biết nguồn tin ở đâu”

“Nhưng nếu mấy tên Provos nghi ngờ…ồ,đừng đề cập đến giả thuyết này. Bọn họ muốn bất O’Donnell bằng bất kỳ cách nào và đó đơn giản là sự trả thù cho những người hắn đã giết khi còn trong tổ chức. Được rồi, khiến ban lãnh đạo PIRA xấu hổ có thể là mục tiêu -nếu O’Donnel đang cố gắng tuyển dụng vài thành viên mới. Nhưng anh đã bác bỏ quan điểm đó”

Owens muốn chửi thề. Điều tra tội phạm, anh thường nói, giống như giải một câu đố ghép hình mà bạn không có được tất cả các miếng ghép và không bao giờ thực sư biết hình ghép là gì. Nhưng nói điêu đó với cấp dưới khác hoàn toàn với cảm giác tự mình trải nghiệm. Giá như họ không để mất Sean Miller, họ hẳn sẽ khai thác được gì đó từ hắn. Bản năng mách bảo anh đó là một mảnh ghép nhỏ nhưng cực kỳ quan trọng để hoàn thiện bức tranh mà anh cố tìm kiếm. Không có mảnh ghép này, mọi thứ anh nghĩ chỉ là suy đoán. Nhưng một giọng nói cứ lặp đi alwpj lại trong đầu anh

“Dan, nếu anh uốn khiến cho lãnh đạo PIRA xấu hổ về mặt chính trị, thì anh sẽ bắt đầu từ đâu và làm thế nào?”

“Xin chào, tôi là tiến sỹ Ryan”

“Tôi là Bernie Wilson thuộc bệnh viện Johns Hopkins. Vợ anh nhờ tôi nhắn anh là cô ấy có một ca mổ cấp cứu và có thể về nhà muộn nửa tiếng”

“Vâng, cảm ơn”Jack đặt ống nghe xuống. Các ngày thứ hai, anh tự nhủ, sau đó quay lại thảo luận với hai sinh viên về công trình nghiên cứu của họ. Chiếc đồng hồ trên bàn của anh chỉ 4 giờ chiều. Chà, không có gì phải vội, phải không?

Cổng số 3 thay gác. Viên bảo vệ dân sự tên là Bob Riggs, ông là một sỹ quan phụ trách kỷ luật bên hải quân đã về hưu, hơn 50 tuổi, với chiếc bụng bia to đến mức gần như không nhìn thấy giày bên dưới. Thời tiết hôm nay lạnh giá khiến ông cảm thấy thật tệ và hầu hết thời gian gác hôm nay ông đều trốn trong gác bảo vệ, hầu như không đứng ở cổng. Vậy nên ong không nhìn thấy một người đàn ông gần 30 đang tiếp cận góc đối diện và biến mất ở cánh cửa vào. Kể cả trung sỹ Tom Cummings của lực lượng thủy quân lục chiến cũng không nhìn thấy vì đang mải kiểm tra hồ sơ do người bảo vệ ca trước để lại. Làm nhiệm vụ tại Học viện Hải quân là một công việc tuyệt vời đối với một sĩ quan Thủy quân lục chiến trẻ tuổi như anh. Cách trường không xa, bạn có thể dễ dàng đi bộ đến nhiều quán bar đẹp, ở đây có rất nhiều phụ nữ độc thân khiến bạn có thể tha hồ lựa chọn. Nhưng nếu muốn làm một cái gì đó nghiêm túc thì nhiệm vụ ở Annapolis rất nhàm chán khi chỉ có đi đi lại lại và Cummings là một chàng trai trẻ nên háo hức muốn tham gia vài hành động thật ngầu. Hôm nay là một ngày thứ hai điển hình. Viên bảo vệ trước đã cấp 3 thẻ đậu xe, vừa đọc anh vừa ngáp

Cách đó 50 feet, một bà lão đang tiến đến lối vào một tòa nhà chung cư. Bà rất nhạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông trẻ đẹp trai đứng đó. Đặt túi đồ xuống túi, bà loay hoay tìm chìa khóa

“tôi có thể giúp gì được không?” chàng trai hỏi rất lịch sự. Giọng của anh ta nghe hơi khác nhưng rất tử tế, bà lão nghĩ. Anh ta cầm chiếc túi trong khi bà mở cửa

“Tôi sợ tôi đến hơi sớm… để đợi bạn gái, bà thấy đấy” anh ta giải thích với một nụ cười dễ thương “Tôi xin lỗi nếu vừa rồi khiến bà sợ, thưa bà….chỉ là tôi muốn đứng đây tránh gió ”

“Vậy cậu có muốn vào trong cửa đợi không?” bà đề nghị “Bà thật tốt, thưa bà, nhưng không cần đâu. Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy, như bà thấy đấy. chúc bà một ngày tốt lành” tay hắn sờ xung quanh con dao đang dấu trong túi áo khoác.

4

Trung sỹ Cummings bước ra khỏi bốt bảo vệ sau khi kiểm tra chồng hồ sơ. Đầu tiên anh để ý đến người đàn ông trong căn hộ đối diện, nhìn giống như hắn đang đợi một ai đó, viên trung sỹ phán đoán, chắc cố gắng tránh cái gió lạnh từ phương bắc ào tới. Có vẻ hợp lý. Viên trung sỹ kiểm tra đồng hồ. 4.15 phút

“Tôi nghĩ được rồi đấy” Bernie Katz nói

“Chúng ta đã làm được” Cathy Ryan công nhận. Cả phòng mổ đểu nở nụ cười. Ca mổ kéo dài hơn 5 giờ nhưng con mắt của đứa bé đã trở lại. Cậu có thể sẽ cần một cuộc phẫu thuật khác và chắc chắn phải đeo kính trong suốt phần đời còn lại của mình, nhưng còn tốt hơn là chột.

“Đối với một người chưa làm ca nào thế này trong 4 tháng thì làm tốt lắm, Cath. Đứa trẻ này giờ vẫn còn cả hai mắt. Cô muốn nói gì với gia đình họi? Tôi phải đi nhà vệ sinh cái”

Mẹ thằng bé đang chờ ở nơi chính xác gia đình Jeffers vừa ngồi, cũng với vẻ mặt lo lắng chính xác như vậy luôn. Bên cạnh bà là một người khác đang cầm máy ảnh

“Chúng tôi đã cứu được con mắt” Cathy ngay lập tức nói. Sau khi cô ngồi bên cạnh người phụ nữ đó, vị nhiệp ảnh gia – anh ta tự nhận mình đến từ tờ Baltimore Sun – đã mất vài phút chụp ảnh với chiếc máy ảnh Nikon. Cathy mất vài phút giải thích cho bà mẹ quá trình phẫu thuật, cố gắng giúp bà ấy bình tĩnh. Chuyện này không dễ nhưng cô đã luyện tập rất nhiều

Cuối cùng có ai đó bên Dịch Vụ Xã Hội cũng đến và Cathy có thể rời phòng để vào phòng thay đồi thay đổi quần áo. Cô cởi bỏ bộ đồ xanh và ném nó vào giỏ đựng quần áo bẩn trogn góc. Bernie Katz đang ngồi ở trên chiếc ghế dài, tay xoa cổ

“Tôi cũng muốn xoa cổ lắm đấy” Cathy nhận xét, cô đứng đó trogn bộ độ lót Gucci, duỗi thẳng eo và chân. Katz quay người chiêm ngưỡng vẻ đẹp trước mặt

“Bụng đã to rồi đấy, Cath.Lưng thế nào?”

“Căng cứng, giống với hồi có mang Sally. Quay mặt đi bác sỹ, anh là người đã lập gia đình”

“Tôi biết làm sao với một phụ nữ có thai vẫn sexy như thế?”

“Tôi vui khi nghe anh nói thế chứ tôi thì giờ chẳng cảm thấy thế chút nào” cô ngồi xuống chiếc ghế dài phía trước tủ áo của mình “Tôi không nghĩ chúng ta có thể thành công được ca mổ đó đấy Bernie”

“Chúng ta may mắn” Katz công nhận “may mắn thay chúa đã quan tâm đến những kẻ ngu ngốc, say xỉn và những đứa trẻ nhỏ. Dù chỉ đôi khi thôi”

Cathy mở tủ quần áo, trong đó có một chiếc gương nhỏ, cô nhìn mái tóc giờ trông giống y như Medusa. Cô xoa mặt “Tôi cần một kỳ nghỉ khác”

“Nhưng cô vừa đi nghỉ về đó thôi” Katz nói

“Đúng thế” bác sỹ Ryan khịt mũi, cô mặc quần dài và vớ chiếc áo khoác “nhưng khi cái thai trong bụng quyết định chào đời thì anh sẽ cần một kỳ nghỉ khác”

Tiếp theo cô mặc áo khoác vào “Bernie, nếu anh là một OB (bác sỹ sản khoa), bệnh nhân của anh sẽ giết anh vì những câu vô nghĩa ”

“Đó sẽ là mất mát to lớn đối với nghành y” Katz nói to.

Cathy bật cười “Làm tốt lắm Bern, Hôn Annie giúp tôi nhé”

“Được, mà cô phải chăm sóc bản thân chút đi, ờ, hoặc tôi sẽ bảo Madge North chăm sóc cô nhé”

“Tôi gặp cô ấy thứ 6 rồi Bernie, cô ấy nói tôi đang rất ổn” Cathy đẩy cửa bước đi như một cơn gió. Cô vẫy tay chào các y tá trong đội, khen ngợi họ lần nữa vì đã hoàn thành xuất sắc công việc trong phòng mổ. Thang máy đến rồi, cô đã cầm sẵn chìa khóa xe trong tay

Chiếc xe Porsche màu xanh lục đang chờ sẵn, Cathy mở khóa và vứt túi vào phía sau rồi ngồi vào ghế lái. Động cơ 6 xi lanh được khởi động tức thì. Cô khởi động xe 1 lúc, làm nóng xi lanh, nhân cơ hội thắt dây an toàn và nhả phanh tay. Động cơ rung nhẹ, và tiếng ầm ầm trầm thấp của nó vọng vào bức tường bê tông ở phía xa bãi đậu xe. Khi kim chỉ nhiệt băt đầu nhúc nhích, cô ngay lập tức chuyển sang số lùi. Trong một khoảnh khắc, cô chuyển sang số đầu tiên và phi nước đại về phía Broadway. Cô liếc nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển, nhăn mặt, và lo lắng hơn. Cô phải dừng lại ở một cửa hàng trên đường về nhà. May mắn thay, chiếc xe của cô, chiếc Porsche 911, có thể bắt kịp cho cô một chút thời gian.

“Mục tiêu đang di chuyển” một giọng nói vang lên trên radio từ tầng 3 bãi đậu xe. Thông tin được chuyển đến ngôi nhà an toàn của Alex qua điện thoại và sau đó lại được chuyển tiếp

“thời gian muộn rồi” Miller gầm lên sau vài phút “Sao cô ta lại muộn thế?” Một tiếng đồng hồ vừa qua khiến hắn vô cùng sốt ruột. 30 phút đầu tiên hắn đợi cô đến đúng giờ, còn 30 phút tiếp theo hắn sợ cô sẽ không đến. Hắn tự nhủ bản thân phải thư giãn, Cô phải đến nhà trẻ để đón đứa bé

“Cô ta là một bác sỹ, có thể có chuyện khẩn cấp, anh bạn” Alex nói “Bắt dầu nào”

Dứt lời, chiếc xe bán tải phóng lên phía trước, chiếc xe van đi phía sau. Theo kế hoạch, 30 phút sau, chiếc xe hiệu Ford sẽ đỗ ở cửa hàng 7-eleven đối diện với trường mầm non Giant Steps

“Cậu ta chắc hẳn đang đợi một cô nàng xinh xắn” Riggs nói khi quay lại bốt bảo vệ

“Vẫn ở đó à?” Cummings ngạc nhiên. Ba tuần trước, Breckenridge đã nói ngắn gọn với tất cả các lính bảo vệ về những mối đe dọa mà Tiến sĩ Ryan có thể phải đối mặt, và dặn họ phải chú ý. Trong thâm tâm anh biết rất rõ vị giáo viên lịch sử luôn đi làm về từ cửa trước mặt anh – nhưng hôm nay anh đã đến hơi muộn. Từ vị trí của mình, viên trung sĩ có thể thấy đèn trong văn phòng của Ryan vẫn sáng. Mặc dù nhiệm vụ của Học viện Hải quân hơi nhàm chán nhưng Cummings vẫn rất nghiêm túc và tỉ mỉ trong thực hiện nhiệm vụ. Anh đã đóng quân ở Beirut được ba tháng, ba tháng đó đủ để dạy anh ấymọi thứ cần thiết và anh sẽ không bao giờ quên điều đó. Anh bước ra khỏi ô bảo vệ, đi qua đường, và dừng lại ở đó để thực hiện nhiệm vụ của mình.

Cummings quan sát các xe rời đi. Hầu hết là các thường dân lái, nhưng khi các sỹ quan hải quân lái xe qua thì anh sẽ chào họ theo tiêu chuẩn hải quân. Gió càng lúc càng lạnh, anh mặc áo len dưới lớp áo khoác giúp cổ ấm hơn, nhưng đôi găng tay màu trắng đi cùng với bộ đồng phục thì trở nên vô dụng trong cái thời tiết này. Anh xoa hai tay vào nhau để làm ấm, không hề nhìn chằm chằm vào căn nhà bên kia đường như thể anh không biết có ai đang ở đó. Trời đang tối dần và không thể nhìn rõ dáng người, nhưng anh biết có người đang ở đó

“Nó chạy nhanh quá” ngời đang ông trên chiếc xe bán tải nói. Hắn kiểm tra đồng hồ. Cô vừa vượt qua tốc độ tối đa. Mẹ kiếp, hắn nghĩ, kiếm con Porsche đi thế này cũng không tệ. Hắn kiểm tra lại biển số xe CR-SRGN. Phải, đúng là nó rồi. Hắn nó vào bộ đàm “Chào mẹ, con mới về” hắn nói

“Cũng đến lúc rồi” giọng người đàn ông trả lời. Chiếc xe van cách đó nửa dặm, đợi sẵn trên đường Joyce Lane, phía tây Cao tốc Ritchie. Hắn nhìn thấy người phụ nữ bước ra khỏi nhà trẻ chưa đầy 2 phút sau. Cô chắc hẳn rất vội vàng “Hành động”

“OK” giọng trả lời trên radio

“Nhanh lên Sally. Chúng ta muộn mất rồi. Thắt dây an toàn nào” Cathy Ryan ghét bị muộn. Cô tái khởi động xe. Cả tháng nay cô chưa bị muộn thế này bao giờ, nhưng cô vẫn có thể về đến nhà trước Jack nếu nhanh lên.

Giờ cao điểm giao thông bắt đầu nhưng chiếc Porsche nhỏ, nhanh và linh hoạt. Trong 1 phút kể từ khi ngồi lên xe cô đã tăng vận tốc lên 65 dặm/giờ, vượt qua dòng xe giống như một tay đua ở Daytona

Bất chấp sự chuẩn bị kỹ lưỡng, Alex suýt thì mất dấu cô. Hóa ra khi chiếc xe 18 bánh đang vất vả leo dốc ở làn bên phải thì bóng dáng chiếc Porsche đã xuất hiện ngay bên cạnh ở làn trái. Alex bị sốc, đạp vội chân phanh và suýt thì lao ra khỏi đường kèm theo tiếng phanh két cháy mặt đường, viên tài xế xe tải cũng phanh gấp, tiếng còi the thé phát ra đồng thời. Alex không buồn nhìn lại, Miller ngồi bên phải hắn bị cúi sấp mặt theo quán tính

“Khủng khiếp thật, vị phu nhân này hẳn tối nay rất vội đây”

“Anh bắt kịp cô ta không?” Miller hỏi

Alex chỉ mỉm cười “Nhìn kìa”

“Khốn khiếp, nhìn chiếc Porsche kìa!”

Trung sỹ cảnh sát (Trooper First Class) Sam Waverly đang lái chiếc xe cảnh sát cố hiệu J-30 vừa hoàn thành việc theo dõi trên Quốc Lộ 50 và chuẩn bị quay về. Anh và Larry Fontana trên chiếc xe số hiệu J-19 đang trên đường quay về Sở cảnh sát Annapolis gần đại lộ Rowe Boulevard sau một ngày vất vả thì nhìn thấy chiếc xe thể sao màu xanh lục đang phi như tên bắn ở cao tốc Ritchie. Cả hai xe cảnh sát đều lái ở tốc độ 65 dặm/giờ, một đặc ân mà chỉ có xe cảnh sát được hưởng. Xe của họ không có logo chính thức của cảnh sát, điều này khiến cho nhiều lái xe không thể phát hiện mình bị bắn tốc độ cho đến khi quá muộn. Họ thường làm việc thành một cặp, xe phía trước có nhiệm vụ đo tốc độ xe, xe phía sau có nhiệm vụ kêu gọi người điều khiển phương tiện vượt quá tốc độ tấp vào lề và nhận vé phạt

“Một xe nữa” Fonatan nói qua radio. Một chiếc xe van đã vượt qua làn trái của đường cao tốc buộc ai đó trên chiếc xe Pontiac phải phanh gấp “Phạt họ đi” Cả hai cảnh sát đều còn trẻ, mặc dù cơ quan cảnh sát không có ra hạn mức phát hành vé phạt, nhưng mọi người trong ngành đều biết cách chắc chắn để lên chức là viết thật nhiều vé phạt. Nó cũng giúp đường xá trở nên an toàn hơn và cũng là nhiệm vụ của cảnh sát giao thông bang. Chẳng sĩ quan nào muốn phải đưa vé phạt nhưng họ càng không thích phải giải quyết những vụ tai nạn giao thông.

“Được rồi, để tôi bắt chiếc Porsche đó”

“Hẳn sẽ rất vui đấy” Fontana gật đầu đồng ý. Anh nhanh chóng nhìn qua người lái xe.

Thực tế để phạt được xe thì cũng khó hơn tưởng tượng đây. Đầu tiên họ phải đo tốc độ của xe đang chạy quá tốc độ để xác định mức độ chạy quá tốc độ của mình. Tất nhiên, càng chạy quá tốc độ, mức phạt càng lớn. Thứ hai, họ phải chuyển đèn xe và phát ra cảnh báo nhấp nháy để cảnh báo người vi phạm dừng xe. Bây giờ, hai chiếc xe trái phép đã chạy hai trăm yard trước xe tuần tra của cảnh sát

Cathy kiểm tra đồng hồ lần nữa, cô đã tiết kiệm được gần 10 phút. Tiếp theo cô nhìn vào gương chiếu hậu xem có xe cảnh sát không. Cô không muốn nhận vé phạt. Không có xe nào giống xe cảnh sát cả, chỉ có một chiếc xe bình thường và những chiếc xe tải. Cô phải lái xe chậm lại vì giao thông ngày càng tắc nghẽn khi đến gần Cầu Severn, băn khoăn không biết có nên chuyển sang làn trái hay không, nhưng rồi quyết định vẫn chạy nguyên làn cũ.Đôi khi việc chuyển từ làn trái sang làn phải để xuống Quốc Lộ 2 không dễ. Bên cạnh đó Sally đang cố rướn cổ nhìn qua bảng điều khiển nhuwg mọi khi, đôi tay nhỏ của bé không ngừng nghịch chiếc khóa kim loại của dây an toàn. Nhưng lần này, Cathy không nói gì, chỉ tập trung vào giao thông và giảm tốc độ.

Miller nhẹ nhàng mở chốt của chiếc xe và mở cửa cách 1 inch, một người đàn ông giữ cửa trong khi hắn hắn khuỵu nửa gối và bật chốt an toàn khẩu súng

Giờ thì anh không thể bắt cô vì vượt quá tốc độ nữa. Cảnh sát Waverly cay đắng nghĩ. Cô đi chậm trước khi anh có thể ghi nhận tốc độ của cô. Anh còn ở phía sau cô 100 yard. Tuy nhiên, Fontana có thể đưa vé phạt cho chiếc xe van vì đã thay đổi làn trái phép và bắt được 1 trong 2 chiếc xe vi phạm cũng không tồi. Waverly kiểm tra gương chiếu hậu, J-19 đã bắt kịp, thậm chí đ ingang với J-30. Có điều gì đó là lạ về chiếc xe van màu xanh, anh nhìn thấy…như cửa hông nó đang mở

“Làm đi!” Alex kêu

Cathy phát hiện một chiếc xe tải đang đến gần, đi ngang phía bên trái cùng chiếc Porsche của cô. Cô nghiêng đầu hờ hững liếc nhìn, đột nhiên phát hiện cửa xe bị một kẽ hở mở ra, một người đàn ông đang quỳ một chân, nửa quỳ ở đó, trên tay cầm một thứ gì đó. Khắp người cô ớn lạnh, và một điềm dữ bất chợt ập đến trong lòng cô. Cô vội vàng đạp phanh, trong tích tắc đó, cô nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên trước mắt mình.

“Cái gì!” Waverly nhìn thấy một lưỡi lửa dài khạc ra từ bên hông chiếc xe van. Kính chắn gió chiếc Porsche trở nên mờ trắng và chiếc xe đột ngột quay đầu và lao thẳng ra ngoài, rồi đâm mạnh vào kết cấu bê tông cây cầu với tốc độ hơn 50 dặm/giờ, chiếc xe bật ra khỏi làn đường bộ, các xe hai bên đường ngay lập tức phải phanh gấp dừng lại. Chiếc xe van vẫn tiếp tục chạy về phía trước

“Larry, ai đó đã bắn súng…súng bắn ra từ chiếc xe van đó. Chiếc Porsche trúng rồi” Waverly bật đèn cảnh sát và phanh lại. Chiếc xe c?