Chương 15 SỐC VÀ CHẤN THƯƠNG-1
Nếu Jack đã từng nghi ngờ Robby Jackson thực sự là phi công chiến đấu thì hôm nay anh hoàn toàn bộ phục. Chiếc xe cá nhân của Jackson là một con Chevrolet Corvette sơn màu đỏ táo mới được 2 năm và anh diều khiển nó như một cỗ máy bất khả chiến bại cá nhân. Viên phi công lao ra cổng phía tây của học viện, rẽ trái và tìm đường đến Đại lộ Rowe. Giao thông vẫn tắc nghẽn tại phía tây quốc lộ 50 và anh chuyển làn hướng về phía đông. Trong một phút anh đã đi ngang qua cầu Sông Severn. Jack ngồi yên từ lúc lên xe, đôi mắt nhìn thẳng như nhìn mọi thứ nhưng Robby đã nhìn thấy đống đổ nát của chiếc Porsche nằm bên vệ đường. Một thoáng mát lạnh lướt qua cơ thể anh, anh cảm thấy máu lạnh khắp người, cố gắng kiềm chế để không quấy rầy Jack, im lặng quay đầu rồi tiếp tục lái xe, đẩy tốc độ con Corvette lên gần 80 dặm/giờ.Nhưng lúc này anh cũng chẳng lo bị phạt vì chạy quá tốc độ, vì anh thấy có quá nhiều cảnh sát tập trung ở làn đường bên cạnh đường cao tốc. Một phút sau, anh đi vào làn đường ra của Đường cao tốc Ridge, rẽ trái để đi về hướng bắc, và đi thẳng đến Baltimore. Vào giờ cao điểm, lưu lượng xe trên đường cao tốc Ridge cao nhưng phần lớn lưu lượng xe lúc này tập trung ở các làn đường ngược chiều. Điều này đã cho anh một cơ hội, và anh không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Viên phi công hải quân đã phát huy hết khả năng xuất sắc của mình và anh ấy liên tục thay đổi phanh, chân ga và ly hợp liên tục bận rộn.
Ngồi bên phải anh, Jack đơn giản vẫn đang nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng thực ra là chẳng nhìn gì. Anh chỉ khẽ cau mày khi Robby khẽ dừng lại lọt thỏm giữa hai con đầu kéo -rồi lao vào khe hở nhỏ giữa hai chiếc xe, lao về phía trước, và khoảng cách giữa hai người khổng lồ ở hai bên chỉ bằng một nắm tay. Chỉ trong chốc lát, chiếc xe thể thao của Robbie đã bỏ xa hai chiếc xe đầu kéo cỡ lớn, ngay cả tiếng còi inh ỏi của hai gã tài xế xe tải cáu kỉnh cũng im bặt, như thể không có chuyện gì xảy ra. Robbie tiếp tục tập trung đi đường, nhưng Jack bên cạnh lại trở về bộ dáng ngốc nghếch ban đầu, đầu óc trống rỗng.
Breckenridge bình tĩnh chờ đội trưởng, Mike Peters đến giải quyết tình hình. Trong suy nghĩ của ông, đội trưởng là một sỹ quan xuất sắc, thường để cho sỹ quan cấp dưới giải quyết công việc, dựa trên nguyên tắc chung. Đội trưởng đến nơi 2 phút trước khi cảnh sát thành phố Annapolis cử người tới, đủ để nghe Breckenridge và Cummings trình bày mọi chuyện
“vậy các quý ông, chúng ta có chuyện gì?” viên sỹ quan cảnh sát hỏi
Đội trưởng Peters gạt đầu cho phép Breckenridge nói chuyện “Sir, trung sỹ Cummings đây đã quan sát cá nhân này đứng ở góc bên kia đường hồi lâu, anh ta không giống dân địa phương, vi fvaayj cũng tôi đa để mắt tới anh ta. Cuối cùng, Cummings và tôi đi bộ qua và hỏi liệu chúng tôi có thể giúp gì. Anh ta đã lấy ra thứ này để giải quyết với chúng tôi”…Gunny cẩn thận đặt khẩu súng lục lên bàn, sợ sẽ phá hủy dấu vân tay trên đó “và anh ta có con dao trong túi. Cất dấu vũ khí là vi phạm pháp luật ở đây, vì vậy Cummings và tôi quyết định bắt giữ và gọi cho ngài. Người này cũng không có bất kỳ giấy tờ tùy thân gì mang theo và từ chối nói chuyện với chúng tôi ”
“Đây là loại súng gì?” viên cảnh sát hỏi
“Đây là một súng lục FN 9mm” Breckenridge trả lời “Nó tương tự với khẩu Browning hi-power, nhưng khác thương hiệu, với ổ đạn 13 viên. Đạn đã được nạp, đã mở chốt an toàn, còn con dao thì là món đồ rẻ tiền, một kiểu dao của bọn xã hội đen”
Viên cảnh sát không thể không mỉm cười, anh biết Breckenridge từ Đơn vị huấn luyện vũ khí của sở cảnh sát
“Xin cho tôi biết tên của anh” viên cảnh sát nói với Eamon Clark. “Nghi phạm” chỉ nhìn chằm chằm vào anh “Sir, anh sẽ có một số quyền mà tôi sẽ đọc cho ông bây giờ, nhưng luật không cho phép ông che dấu danh tính của mình. Ông phải nói cho tôi biết tên”
Viên cảnh sát nhìn chằm chằm chằm vào Clark chờ thêm một phút nữa. Sau cùng anh nhún vai và lấy một tấm thẻ từ bìa kẹp hồ sơ “Sir, anh có quyền giữ im lặng…..” anh đọc những điều ghi trên tấm thẻ như đọc kinh trong nhà thời “Ông có hiểu những quyền này không?” nhưng Clark vẫn không nói gì. Viên sỹ quan cảnh sát bắt đầu cáu kỉnh. Anh nhìn vào 3 người đàn ông khác trong phòng “Các quý ông, các ông sẽ làm chứng rằng tôi đã đọc quyền của anh ta rồi chứ?”
“Vâng sir, chúng tôi chắc chắn làm chứng” Đội trưởng Peters nói
“Nếu được phép đề nghị, sỹ quan” Breckenridge nói “Anh nên kiểm tra cậu chàng này với FBI”
“Sao lại thế?”
“Cách anh ta nói chuyện khá lạ” viên thượng sỹ giải thích “Anh ta không phải dân Mỹ”
“Tuyệt- hai sự việc điên rồ cùng xảy ra một ngày”
“Ý anh là sao?” Breckenridge hỏi
“ít giờ trươc một gã mang súng máy- xả súng trên quốc lộ 50, nghe như là một loại tranh chấp băng đảng ma túy. Một sỹ quan cảnh sat bị giết khi theo dõi bọn chúng vài phút sau đó. Mấy thằng người xấu đó đã chạy thoát” Viên cảnh sát cúi xuống nhìn vào mặt Clark “Anh tốt hơn nên nói chuyện với chúng tôi, sir. Cảnh sát thành phố này đêm nay đang trong tâm trạng rất xấu. Những gì tôi muốn nói với anh là, man, anh đừng gây ra những đống shit không cần thiết cho chúng tôi nữa. Anh hiểu không?”
Clark không hiểu. Ở Ireland, việc dấu vũ khi là một tội nặng, nhưng ở Mỹ thì khác chứ, vì nhiều công dân có quyền sở hữu súng. Nếu lúc nãy hắn nói hắn chỉ đợi ở ngoài đường và mang súng phòng thân sợ bọn tội phạm đường phố thì có lẽ người ta sẽ buông tha cho hắn trước khi mấy cái thủ tục xác nhận dân thân này thoàn thành. Thay vào đó, sự im lặng của hắn càng khiến cho viên cảnh sát nổi giận và chắc chắn rằng quá trình xác nhận dân thân phải làm việc thật cẩn thận trước khi đưa truy tố. Đội trưởng Peters và thượng sxy Breckenridge trao đổi với nhau một ánh mắt ẩn ý “Sỹ quan” đội trưởng nói “Tôi mạnh mẽ đề nghị anh kiểm tra người này với FBI. Chúng tôi, ừ, chúng tôi có một cảnh báo không chính thức về hoạt động khủng bố vài tuần trước, vì anh chàng này bị băt trong thành phố này và thuộc quyền quản lý cuẩ các anh, nhưng….. ”
“Tôi hiểu ý anh, đội trưởng” viên cảnh sát nói. Anh suy nghĩ vài giây và kết luận vấn đề không đơn giản như vẻ bề ngoài “Nếu các anh có thể đến đồn cùng với tôi, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu Mr. Doe này thực sự là ai” (Trong văn hóa đại chúng Mỹ, John Doe là tên dùng để đặt cho một người cần được giữ bí mật về danh tính hoặc một nam giới chưa biết danh tính.)
Ryan nhảy ra khỏi xe lao thẳng vào Trung tâm Cấp cứu Shock và Chấn Thương, anh đến thẳng quầy lễ tân khai báo danh tính. Nhân viên lễ tân hướng dẫn anh vào phòng chờ trước mặt, yêu cầu anh đợi ở đó và dứt khoát nói rằng sẽ báo cho anh ngay khi có tin tức. Thay đổi bắt ngờ từ hành động sang im lặng khiến Jack bị mất phương hướng Anh đứng ngây ra ở lối vào phòng đợi mất vài phút, đầu óc vẫn mông lung không biết phải làm sao. Khi Robby đỗ xe xong đi vào, anh thấy bạn mình vẫn đang ngồi một mình trên chiếc ghế sofa cũ da bị nứt, lật giở cuốn sách từ bìa cứng đã trở thành mềm oặt qua vô số bàn tay của bố mẹ, vợ, chồng và bạn bè của bệnh nhân từng ngồi ở đây chờ đợi tin tức
Đây là một tập sách nhỏ được viết với văn bản chính thức rườm rà. Nó giới thiệu lý do tại sao dịch vụ y tế khẩn cấp ở Maryland là cấp độ sớm nhất và cao nhất trong số các tổ chức tương tự ở Hoa Kỳ. Nó dành riêng cho việc điều trị chấn thương. Một tổ chức cung cấp dịch vụ y tế hiện đại -bắt đầu các dịch vụ khẩn cấp cho nạn nhân. Ryan biết tất cả những điều này. Johns Hopkins quản lý đơn vị nhi khoa gần đây hơn và cung cấp nhiều bác sỹ nhãn khoa cho các chấn thương về mắt. Cathy đã làm việc ở đó khi còn là bác sỹ nội trú. Cô từng nói sau khi trải qua 2 tháng ở đây, cô cực kỳ vui mừng khi vượt qua được. Jack tự hỏi liệu có phải bây giờ một đồng nghiệp đang điều trị cho cô thì liệu anh ta có nhận ra cô không? Làm cách nào để nhận biết
Trung tâm cấp cứu Sốc và Chấn Thương- mọi người chỉ biết là nơi được chính phủ thanh toán- thật ra được bắt đầu từ ước mơ của một bác sỹ tim mạch với kỹ năng y tế tuyệt vời và tinh thần dám nghĩ dám làm nhưng lại có lòng tự trọng và kiêu ngạo. Để thực hiện được ước mơ của mình, sau những nỗ lực không ngừng, ông đã vượt qua và thuyết phục được các cơ quan chồng chéo của chính quyền bang cấp vốn xây dựng trung tâm cấp cứu thế kỷ 21 này.
Quả thật, sau vài năm hoạt động, trung tâm này đã đến giai đoạn đơm hoa, kết trái, tạo nên một chuỗi thành tích đáng kinh ngạc có thể tồn tại mãi mãi. Sơ cứu sốc và vết thương có thể được gọi là công nghệ hàng đầu của công nghệ y học cấp cứu. Nó đã phát triển nhiều công nghệ mới để cứu những bệnh nhân hiểm nghèo, nhưng đồng thời, nó cũng làm đảo lộn nhiều quy ước lịch sử và giới luật của y học cổ truyền, điều này cũng làm cho những người sáng lập nó trở nên hiếm hoi trong số các đồng nghiệp y tế. Điều này có thể đúng trong bất kỳ ngành nghề nào và người sáng lập trung tâm cấp cứu Sốc và Chân Thương đã hết sức kiên quyết thực hiện theo quan điểm của mình. Sự vĩ đại của ông – nhưng không được thừa nhân- mà tất nhiên là tội ác của ông, gần như tất cả các chi tiết, đã được chứng minh là đúng. Và mặt dù trong giới nghề nghiệp chính thống, nhà tiên tri này không có được sự tôn trọng và danh dự mà ông xứng đáng được hưởng, nhưng những bác sỹ trẻ thì hoàn toàn ủng hộ ông. Trung tâm cấp cứu Sốc và Chấn Thương thu hút những tài năng phẫu thuật trẻ giỏi nhất trên thế giới và chỉ những người hàng đầu mới được chọn
Nhưng bọn họ có đủ giỏi không? Ryan tự hỏi. Anh đã mất khái niệm về thời gian, chờ đợi, sợ nhìn đồng hồ, sợ phải đối mặt với thời gian đưa tiễn. Đơn độc hoàn toàn đơn độc trong thế giới thu nhỏ của riêng mình, Chúa đã cho anh một người vợ anh yêu và một đứa trẻ anh coi trọng hơn chính cuộc đời mình; nghĩa vụ đầu tiên của người chồng, người cha là bảo vệ họ khỏi thế giới tàn ác này và anh đã thất bại, và vì anh thất bại nên cuộc sống của họ giờ phải nằm trong tay những người lạ. Tất cả những gì anh biết, tất cả kỹ năng của anh giờ đây đều vô dụng. Và đáng sợ hơn cả sự bất lực, có vài con quỷ trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại những ý nghĩ khiến anh co rúm người lại và tự trách càng sâu. Suốt 4 giờ anh chỉ ngồi đó chết lặng, mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhà dưới chân trước, sau đó nhìn lên bức tường trước mặt trong vô thức, mất luôn cả khả năng cầu nguyện cho vợ con mình
Jackson ngồi bên cạnh bạn mình, yên lặng, đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Là một phi công chiến đấu anh đã nhìn thấy nhiều người bạn thân biến mất mãi mãi chỉ vì sự cố hay sai sót nhỏ- hoặc đôi khi chẳng vì lý do gì. Chính bản thân anh cách đây chưa đầy một năm cũng bị bàn tay lanh lẽo của tử thần vuột qua. Nhưng đối với người chủ động chọn nghề nguy hiểm như anh thì thấy những điều đó không nguy hiểm gì. Đây là một trường hợp khác khi mà người vợ trẻ và một đứa trẻ vô tội đang ở ranh giới của sự sống chết. Anh không thể để cho mình nói ra điều vui đùa một cách dễ dàng, anh biết cũng chẳng thể nói gì, mọi hành động an ủi giờ chỉ là vô ích, ngoại trừ việc chỉ ngồi bên cạnh để đồng hành. Robby biết chắc rằng Jack biết bạn bè đang ở ngay cạnh cùng anh
Hai giờ sau Jackson lặng lẽ rời khỏi phòng chờ để gọi cho vợ và nhẹ nhàng kiểm tra kỹ tình huống với tiếp tân. Y tá tiếp nhận lật sổ đăng ký và nói rõ tình trạng của bệnh nhân: người thứ nhất là nữ, tóc vàng, khoảng 30 tuổi, bị chấn thương đầu; người thứ hai, nữ, tóc vàng, khoảng 4 tuổi, bị chấn thương ngực nặng. viên phi công phải kìm lắn mới không thò tay bóp cổ cô tiếp tân vì sự lạnh lùng của cô ta, nhưng kỷ luật sao nhiều năm rèn luyện đã giúp anh bình tĩnh lại, quay đi mà không nói một lời. Một lúc sau, anh trở lại phòng chờ cùng Ryan. Hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trống trải trước mặt, không nói một lời, để thời gian trôi qua từng phút. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, màn đêm lạnh lẽo, mưa gió buốt giá, tâm trạng của hai người cũng lạnh lẽo, đau đớn như đêm mưa lạnh buốt này.
2Đặc vụ Shaw đang bước bước qua cửa căn hộ Chevy chase của mình thì điện thoại reo. Đứa con gái tuổi teen của anh trả lời và đưa nó cho anh. Những hành động này từ lâu đã trở nên quen thuộc trong nhà “Shaw đây”
“Ông Shaw, tôi là Nick Capitano từ sở cảnh sát Annapolis. Bên cảnh sát vừa bắt được một người đàn ông với súng lục và dao, nhưng không có ID. Hắn ta từ chối nói chuyện, nhưng trước đó hắn đã nói chuyện với 2 lính thủy quân lục chiến và họ đã nhận ra trọng âm của hắn”
“Hay lắm, trọng âm loại gì” Shaw hỏi thử
“có thể là Ireland” Capitano trả lời “Hắn xuất hiện chờ đợi ở Cổng Số 3 của Học viện hải quân. Một lính thủy quân lục chiến nói có một giáo viên tên là Ryan làm việc ở đó và anh ta nhận được vài lời cảnh báo từ Văn Phòng chống khủng bố”
Cái quái gì…“Các anh có ID của nghi phạm chưa?”
“Chưa sir, Cảnh sát địa phương mới lấy vân tay và họ có fax bản copy dấu vân tay và ảnh đến Cục. Nghi phạm từ chối nói bất kỳ điều gì. Sir, hắn chỉ là không nói gì hết”
“Được rồi” Shaw nghĩ một lúc, bữa tối vẫn còn nóng hổi “Tôi sẽ quay trở lại văn phòng trong 30 phút nữa. hãy gửi bản copy ảnh và dấu vân tay đến văn phòng tôi. Anh phải cử ai đó tìm tiến sỹ Ryan và ở lại với anh ta ngay”
“Đồng ý”
Shaw tiếp tục quay số văn phòng anh ở Cục “Dave, Bill đây. Gọi ngay đến London và nói với Dan Murry tôi muốn anh ta có mặt tại văn phòng trong nửa giờ nữa. Chúng ta có chuyện ở đây rồi”
“Bye bố” cô con gái nói. Từ khi vào cửa đến giờ Shaw còn chẳng kịp cời áo khoác
Hai mươi bảy phút sau, anh đã ngồi vào bàn làm việc của mình. Đầu tiên anh nhấc điện thoại và gọi cho Nick Capitano ở Annapolis
“Có tin gì mới không?”
“Không sir. Đội an ninh không thể tìm thấy người tên Ryan này ở Annapolis. Ô tô của anh ấy vẫn đậu trong bãi của học viên và họ đang cử người đi tìm anh ta. Tôi đã yêu cầu cảnh sát quận Anne Arundel cử xe đến nhà trong trường hợp anh ấy đi nhờ xe- do xe hỏng hoặc vì lý do gì đó, nhưng có chuyện gì lạ đang xảy ra ở đây. Chuyện gì đó điên rồ đang xảy ra cùng lúc với gã cầm súng John Doe này xuất hiện. Một chiếc ô tô đã bị bắn bởi một tay súng máy bên ngoài thành phố”
“Chuyện quái gì xảy ra vậy?”
“Cảnh sát bang đang xử lý vụ đó. Chúng tôi vẫn chưa tham gia” Capitano giải thích
“Cử ngay người đến đó” Shaw ra lệnh tức thì. Một viên thư ký vào phòng đưa cho anh tập hồ sơ. Bên trong là ảnh chụp thẳng và nghiêng của nghi phạm cùng hồ sơ
Trước khi viên thư ký bước đi và cửa đóng lại “Chờ đã” anh gọi lại “gửi fax tài liệu này đến London ngay bây giờ”
“Vâng, sir”
Tiếp theo, Shaw gọi đường dây an ninh nối thẳng đến đại sứ quán ở London “Tôi vừa mới chợp mắt” một giọng vang lên ngay khi đổ chuông
“Hi Dan. Tôi cũng vừa bị mất bữa tối. Thế giới đúng là ngày càng khó sống. Tôi có một bức ảnh fax đến cho anh bây giờ” Shaw kể cho Murray nghe chuyện vừa xảy ra
“Ôi lạy chúa” Murray nuốt xuống ngụm cà phê “Ryan đang ở đâu?”
“Chúng tôi không biết, có lẽ chỉ đi dạo ở đâu đó. Xe của cậu ta vẫn đang đậu ở Annapolis..ý tôi là trong học viện Annapolis. Mấy nhân viên an ninh đang đi tìm cậu ta. Cậu ta sẽ không sao đâu, Dan. Nếu những gì tôi hiểu đúng thì gã nghi phạm ở Annapolis có lẽ đang đợi cậu ta”
Bức ảnh Eamon Clark đã được fax đến ĐSQ. Đơn vị liên lạc của cục sử dùng cùng một hệ thống vệ tinh do Cơ Quan An Ninh Quốc Gia lắp đặt. Các sỹ quan liên lạc của cơ quan an ninh quốc gia bên ĐSQ túc trực 24/24. Bản fax đã đến được đóng dấu KHẨN và được đưa thẳng lên văn phòng tùy viên pháp lý. Nhưng cửa vẫn đang khóa. Murray phải đặt điện thoại xuống để mở cửa
“tôi quay lại ngay” Murray nói. Anh mở cửa. Bức ảnh được chuyển tiếp qua fax 2 lần nhưng vẫn rõ ràng. “này nhìn quen lắm. Tôi không thể nói tên ngay nhưng chắc chắn là người xấu rồi”
“Bao lâu thì lấy được ID của hắn?”
“tôi có thể goi cho Jimmy Owens nhanh đây. Anh ở văn phòng chứ?”
“Ừ” Shaw trả lời
“Tôi sẽ gọi lại”Murray nhấn nút trên điện thoại. Anh không nhớ số ở nhà của Owens và phải đi tìm
“Vâng?”
“Hi, Jimmy, tôi Dan đây” giọng Murray nghe rõ ràng là thức dậy sớm đi, tôi có tin tức tốt cho anh đây.
Owens vẫn còn bối rối, ngái ngủ “Anh biết giờ là mấy giờ không?”
“Mấy người bên chúng tôi bắt được ai đo mà anh có thể quan tâm”
“Ai?” Owens hỏi
“tôi có hình nhưng không có tên. Hắn bị bắt ở Annapolis, bên ngoài học viện hải quân…”
“Ryan?”
“Có thể” đây chính là điều Murray đang lo lắng
“Gặp nhau ở sở đi” Owens nói
“Tôi đến ngay” Murray chạy ngay xuống bãi để xe
Đầu bên Owens thì dễ dàng hơn. Luôn có hai cảnh sát vũ trang ngồi trên một chiếc xe cảnh sát canh ở bên ngoài nhà. Tất cả những gì anh là chỉ là bước ra ngoài và vẫy tay, và chiếc Land Rover sẽ đỗ xịch trước cửa. Anh cá Murray sẽ cần 5 phút. Khi viên đặc vụ FBI đến thì Owens đã cầm sẵn trên tay tách trà, rót thêm hai ly nữa
“Gã này nhìn quen không?” đặc vụ FBI ném bức ảnh qua. Mắt Owens đột nhiên mở to
“Ned Clark” anh thì thào “Anh nói là ở Mỹ?”
“Tôi nghĩ hắn trông quen quen. Hắn bị bắt ở Annapolis”
“Đây là một trong những gã đã trốn tù ở Long Kesh, một sát thủ với rất nhiều vụ giết người. Cảm ơn anh, Murray”
“Hãy cảm ơn mấy tay lính thủy đánh bộ” Murray cầm một cốc trà. Anh thực sự cần cafein “Tôi gọi nhờ 1 cú điện nhé?”
Trong vòng 1 phút anh đã gọi lại trụ sở FBI. Điện thoại ngay trên bàn Owens nên anh nghe rõ cuộc gọi điện “Bill, nghi phạm là Ned Clark, một những những kẻ giết người trốn khỏi nhà tù Anh năm ngoái. Hắn từng là một trong những sát thủ nổi tiếng của bọn Provos”
“Tôi có vài tin xấu, Dan” Shaw trả lời “Có vẻ như có một cuộc tấn công vào gia đình Ryan. Cảnh sát ban đang điều tra một vụ xả súng máy vào một chiếc ô tô thuộc sở hữu của Bác sỹ Caroline Ryan. Nghi phạm đi xe van và đã trốn thoát sau khi giết chết một cảnh sát bang”
“Jack Ryan đang ở đâu?” Murray hỏi
“Chúng tôi vẫn chưa biết. Cậu ta được nhìn thấy rời khỏi bãi xe của Học viện hải quân trên xe của một người bạn. Cảnh sát giờ cũng đang tìm chiếc xe đó”
“Gia đình cậu ấy thế nào” đến lượt Owens hỏi “Họ được trực thăng đưa tới trung tâm cấp cứu Sốc và chấn thương ở Baltimore. Cảnh sát địa phương đã được thông báo để tăng cường an ninh tại đó, nhưng nơi đó bình thường cũng được bảo vệ rồi. Ngay khi tìm ra Ryan, chúng tôi sẽ cử người bảo vệ cậu ta. Được rồi, về gã Clark này, tôi sẽ chuyển hắn vào nhà tù liên bang sáng ngày mai. Tôi nghĩ ông Owens sẽ muốn dẫn độ hắn về Anh?”
“Phải” Owens ngả người ra ghế. Anh cũng phải gọi điện ngay bây giờ. Chuyện này xảy ra thường xuyên xảy ra trong nghề cảnh sát. Tin vui cũng phải đón mà tin xấu cũng không thoát.
3“Ông Ryan?” Một bác sỹ cất tiếng hỏi. Có lẽ là một bác sỹ. anh ta mặc một chiếc áo giấy hồng với một đôi giày hồng rất ngộ nghĩnh ở chân.Anh không nhìn rõ, có lẽ là giày chạy bộ. Chiếc áo khoác đầy máu. Ryan đánh giá anh ta chưa quá 30 tuổi. Khuôn mặt mệt mỏi và tối tăm BÁC SỸ BARRY SHAPIRO, bảng tên trên áo anh ta ghi thế, PHÓ GIÁM ĐỐC TRUNG TÂM PHẪU THUẬT CHẤN THƯƠNG. Ryan cố gắng đứng dậy nhưng chân anh cư mềm oặt. Viên bác sỹ ra hiệu cho anh cứ ngồi xuống. Anh bước tới thật chậm và ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh. Anh định mang đến tin gì cho tôi nào? Ryan nghĩ. Trái tim anh như thắt lại, háo hức muốn nhận được thông tin về vết thương của Cathy và con gái ngay lập tức, đồng thời anh cũng lo lắng, sợ rằng sẽ có tin xấu về họ.
“tôi là Barry Shapiro. Tôi chịu trách nhiệm điều trị cho con gái anh” Anh nói nhanh và có giọng là lạ nhưng Ryan bỏ qua “Được rồi, vợ anh ổn. Cô ấy bị gãy xương tay trái, rách mô mềm, trên đầu có một vết cắt lớn. khi kỹ thuật viên cấp cứu trên trực thăng nhìn thấy vết thương trên đầu- máu chảy rất nhiều – nên đã gửi đến đây. Chúng tôi đã kiểm tra toàn diện cho cô ấy và cô ấy ổn, có chấn động nhưng không có gì đáng lo lắng cả. Cô ấy sẽ khỏe thôi”
“Cô ấy đang có thai, liệu….”
“Chúng tôi có để ý điều đó” Shapiro mỉm cười “Không vấn đề gì, cái thai không bị ảnh hưởng gì hết”
“Cô ấy là bác sỹ phẫu thuật. Liệu có bị ảnh hưởng gì sau này không?”
“Ồ, tôi không biết điều đó, chúng tôi không quan tâm nhiều lắm đến định danh của bệnh nhân” Shapiro giải thích “Không, không bị ảnh hưởng gì đâu. Tổn thương nơi tay dù rộng nhưng chỉ là vết thương thông thường và sẽ hoàn toàn chữa lành”
Ryan gật đầu, sợ hãi phải hỏi câu tiếp theo. Viên bác sỹ dừng lại một chút trước khi tiếp tục. Phải chăng là tin tiếp theo là tin xấu…..
“Vết thương con gái anh rất nghiêm trọng” Jack gần cuối cùng cũng hít một hơi, và nắm đấm sắt vô hình đang siết chặt bụng anh cuối cùng cũng được nới lỏng ra một chút. Ít nhất bé còn sống. Sally còn sống
“Rõ ràng cô bé không thắt dây an toàn. Khi chiếc xe bị đâm, co bé bị ném về phía trước, rất mạnh” Jack gật đầu. Sally thích chơi với khóa của dây an toan- chúng tôi còn nghĩ nó thật hay, Ryan cay đắng tự trách. “Vì vậy, xương chày và xương mác ở cả hai cẳng chân của bé đã bị gãy, cộng với xương đùi ở đùi trái cũng bị gãy. Tất cả xương sườn bên trái bị gãy, còn bên phải bị gãy sáu chiếc – một chiếc lồng ngực hình vẩy điển hình. Hiện tại Cô bé không thể tự thở nhưng chúng tôi đã đưa bé vào máy thở và vấn đề đã được kiểm soát. Khi được đưa đến đây, bé đã bị đa chấn thương và xuất huyết nội tạng, gan, lá lách và ruột già bị tổn thương nghiêm trọng. Vừa được gửi đến đây, tim bé đã ngừng đập. Có lẽ, không, gần như chắc chắn là do mất máu quá nhiều. Việc đầu tiên chúng tôi làm là phục hồi nhịp tim cho bé ngay lập tức, và truyền máu ngay để bù đắp lượng máu đã mất” Shapiro tiếp tục nói nhanh “Có lẽ cơn nguy hiểm nhất đã qua”
“Bác sỹ Kinter và tôi đã làm tất cả những gì tốt nhất cho cô bé trong 5 giờ đồng hồ. Chúng tôi phải cắt lá lách – chuyện đó không sao, anh có thể sống thiếu một lá lách được” Shapiro không nói rằng lá lách là một phần quan trọng của cơ thể bảo vệ chống nhiễm trùng “Gan bị vỡ tương đối rộng và động mạch chủ mà máu được truyền vào cơ quan này cũng bị tổn thương. Chúng tôi phải cắt bỏ ¼ lá gan của bé- điều này cũng không thành vấn đề- và tôi nghĩ chúng ta sẽ sửa chữa được những tổn thương động mạch. Gan rất quan trọng và nó đóng vai trò quan trọng trong việc lọc máu và cân bằng sinh hóa của cơ thể. Anh không thể sống thiếu gan. Nếu chức nang gan được bao đảm….cô bé sẽ làm được việc đó. Còn những tổn thương phần ruột già thì giải quyết dễ dàng hơn. Chúng tôi đã cắt khoảng 30cm. Chân cô bé đã được băng bó và cố định và việc gãy xương sẽ được xủ lý. Xương sườn…chà, cô bé sẽ đau nhưng không đe dọa đến tính mạng. Và đầu của bé có vết thương tương đối nhẹ, chỉ là chấn động nhưng không có dấu hiệu của máu trong não” Shapiro giờ tay xoa khuôn mặt đầu râu của mình
“Toàn bộ tình hình sau này sẽ phụ thuộc vào chức năng gan của cô bế. Nếu gan tiếp tục hoạt động thì cô bé có lẽ sẽ phuc hồi hoàn toàn. Chúng tôi sẽ theo dõi kỹ các chỉ số hóa trong máu cô bé và có lẽ sẽ biết được thông tin chính xác trong ồ, 8 hoặc 9 giờ nữa”
“Lâu đến vậy sao?” Mặt Ryan đầy thống khổ. Nắm đấm sắt trong bụng anh vừa được nới lỏng giờ lại đang thắt lại. Nếu bé phải chết….?
“Ông Ryan” Shapiro chậm rãi “Tôi biết ông đang nghĩ gì. Nếu máy bay trực thăng không kịp thời đưa bé đến đây, chà, thì giờ tôi đang nói với ông rằng bé đã chết. Chỉ cần chậm hơn 5 phút- có lẽ không lâu đến thế- thì cô bé sẽ không đi được xa đến thế. Nhưng cô bé đã đến kịp và giờ cô bé vẫn còn sống và tôi hứa với anh rằng chúng tôi sẽ làm hết sức để giữ bé ở lại. Hà hết sức của chúng tôi và tất cả sức mạnh của trung tâm này. Đội bác sỹ và y tá của chúng tôi ở đây là đội ngũ giỏi nhất thế giới- đến thời điểm này. Chỉ cần có cách, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra” nhưng nếu không có giải pháp thì sao chúng tôi có thể tìm ra, nhưng viên bác sỹ không nói
“tôi có thể gặp họ không?”
“Không” Shapiro lắc đầu “Bây giờ cả hai người bọn họ đều đã vào CCRU- Khu Hồi sức chăm sóc đặc biệt (Critical Care Recovery Unit), các tiêu chuẩn ở đó giống như trong OR (phòng phẫu thuật). Đối với bệnh nhân chấn thương, nhiễm trùng nhỏ nhất do vi khuẩn cũng có thể gây nên tử vong. Tôi xin lỗi, nhưng hiện tại quá nguy hiểm cho họ. Người của tôi sẽ theo dõi họ cẩn thận. Một y tá – một y tá cực kỳ có kinh nghiệm về chấn thương- sẽ ở cùng với họ hàng giây, với đội ngũ bác sỹ và y tá chỉ cách đó 50 feet”
“Được rồi” Jack cố hết sức mới phun ra được từ này. Anh dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại. Còn phải đợi 8 giờ nữa ư? Nhưng mày làm gì có lựa chọn? mày phải đợi thôi. Mày phải làm theo những gì họ nói “được rồi”
Shapiro rời đi và Jackson chạy theo anh, bắt kịp anh ta tại thang máy “Bác sỹ, thật sự Jack không thể nhìn con gái nhỏ của cậu ấy ư? Bé ấy….”
“Không thể” Shapiro dựa nửa người vào tường và thở một hơi dài “Coi này ngay lúc này cô bé ấy….tên bé là gì nhỉ?”
“Sally”
“OK, ngay lúc này bé vẫn còn trên giường, khỏa thân, với các ống tĩnh mạch cắm cả hai tay và một chân. Đầu cô bé đã bị cạo trọc với ít nhất 6 màn hình được xếp quanh, bé đang được thở bằng máy hô hấp nhân tạo engstrom, tất cả chân đều phải băng bó….tất cả những gì các anh nhìn thấy sẽ chỉ là một khối đen từ đầu đến hông” Shapiro nhìn viên phi công. Anh đã quá mệt mỏi để thể hiện bất kỳ cảm xúc nào “coi này, bé có thể chết. Tôi không nghĩ thế, nhưng tại thời điểm này chúng tôi không thể chắc chắn điều gì cả. Với những thương tổn ở gan, anh không thể nói bất cứ điều gì cho đến khi đọc chỉ số sinh hóa trong máu, anh chỉ không thể làm gì hơn. Nếu bé chết, anh muốn bạn anh sẽ nhớ về cô bé thế nào? Liệu anh có muốn anh ấy nhớ về hình ảnh bé hiện tại không?”
“Tôi đoán là không” Jackson lặng lẽ, ngạc nhiên khi thấy mình ước ao cô bé sống sót đến thế nào. Vợ anh không thể có con và bằng cách nao đó Sally cũng giống như con của chính họ “Cơ hội sống của bé là bao nhiêu?”
“Tôi không phải là tay cờ bạc, tôi không bao giờ cá cược, các con số thường không có ý nghĩa gì trong những trường hợp này. Xin lỗi, nhưng có thể cô bé sẽ vượt qua, có thể không. Nhìn này đó không phải là tôi nói cho có thôi đâu, để an ủi….anh ấy tên là Jack phải không? Cô bé không thể đến bệnh viện nào tốt hơn ở đây đâu” đôi mắt Shapiro hướng về phía ngực của Jackson, nơi đó vẫn còn đeo đôi cánh vàng “Anh là phi công à?”
“Vâng, máy bay chiến đấu”
“lái phantoms?”
“Không, F-14, Tomcat”
“Tôi cũng bay” Shapiro mỉm cười “Tôi từng là bác sỹ phẫu thuật của lực lượng không quân. Năm ngoái tôi mua một chiếc tàu lượn. Trên đó thật đẹp và yên bình. Vì vậy, chỉ cần thoát khỏi cái nhà thương điên này là tôi lại bay mỗi khi có thể. Không điện thoại, không ồn ào, chỉ có tôi và những đám mây ” Viên bác sỹ như thể tự chuyện nhiều hơn là đang nói chuyện với Jackson. Robby đặt tay anh lên vai viên bác sỹ
“Bác sỹ, nói với anh điều này- nếu anh cứu được cô bé đó, tôi sẽ cho anh cưỡi bất kỳ con chim nào anh muốn. Anh đã bao giờ lên T-38 chưa?”
“Đó là cái gì?” Shapiro đã quá mệt mỏi, không thể nhớ ra anh đã đọc về máy bay này trước đây
“Một chiếc máy bay huấn luyện siêu thanh nhỏ xinh, hai chỗ ngồi điều khiển kép và nó sẽ khiến mình đê mê khi bay. Tôi có thể giả anh như là một trong số chúng tôi và đưa anh lên đó mà không khó khăn gì. Anh đã bao giờ bay ở tốc độ vượt qua Mach-1 chưa?”
“Không, anh có thể làm vài động tác nhào lộn không?” dù mệt nhưng Shapiro trông háo hức như một cậu bé
“Được, bác sỹ” Jackson cười toe toét, biết rõ anh rành mấy kỹ năng này như ăn trưa thôi
“Tôi sẽ nhớ lời này của anh. Chúng tôi đối xử bình đẳng với mọi bệnh nhân, nhưng tôi nhớ lời hứa này. Để mắt đến bạn anh nhé, anh ấy có vẻ hơi sốc. chuyện này là bình thường. Mấy chuyện này xảy ra thì gia đình bệnh nhân còn đau khổ hơn chính bản thân bệnh nhân. Một lúc nữa, nếu anh ấy không thể vượt qua thì hãy nói với tiếp tân. Chúng tôi có một bác sỹ tâm thần chuyên làm việc với mấy ca loại này- và cả các nạn nhân khác nữa” đây là một đổi mới của Trung tâm cấp cứu Sốc và Chấn Thương để giúp gia đình và bạn bè nạn nhân xoa dịu nỗi đau tinh thần của họ
“Tay của Cathy, cô ấy là bác sỹ phẫu thuật nhãn khoa, rất nhiều công việc tinh tế, anh biết đấy? Anh chắc khoogn có vấn đề gì chứ”
Shapiro lắc đầu “Không vấn đề gì. Nói chỉ là một vết gãy rất gọn. Nó hẳn là bị một vật thể cùn bắn trúng. Viên đạn bắn rất gọn, ra cũng gọn. Thực sự may mắn đấy”
Lúc này thang máy đến, tay Robby gần như kéo giật lại vai bác sỹ “đạn?”
“Không phải tôi nói sao? Chúa ơi, tôi hẳn mệt hơn tôi tưởng. Phải, đó là một vết thương do đạn bắn, nhưng rất gọn. trời ạ, tôi ước tất cả các viên đạn bắn đều gọn như thế. Một viên 9mm hoặc 8.8mm, cỡ đó. Tôi phải quay về làm việc đây” nói xong viên bác sỹ bước vào thang máy
“Cứt thật” Jackson rủa vào tường. Anh quay lại thì nghe thấy một người đàn ông mang giọng Anh cất lời- hóa ra là hai người- được viên tiếp tân chỉ về phía phòng nghỉ. Robby theo họ đi vào.
Người cao hơn tiến lại phía Ryan và nói “Sir John phải không?”
Ryan ngẩng đầu lên. Sir John? Robby nghĩ. Người Anh đứng theo tư thế chuẩn và nói nhanh “Tôi là Geoffrey Bennett, là người phụ trách ĐSQ Anh” Anh lấy ra một chiếc phong bì từ trong túi và đưa nó cho Ryan “Tôi được lệnh trực tiếp từ Nữ Hoàng chuyển thư tay cá nhân này cho anh và đợi anh trả lời” Jack chớp mắt vài lần, rồi mở phong bì và lấy ra một điện báo màu vàng. Thông điệp rất đơn giản, tử tế và đúng trọng tâm.Bên đó giờ là mấy giờ? Ryan tự hỏi. Hai giờ sáng à? Hay ba giờ? Chắc khoảng thời gian đó. Đó đó có nghĩa là bà ấy cũng bi đánh thức với tin tức này, có lẽ thế và vẫn đủ tử tế để gửi một bức thư riêng và đang đợi phản hồi
Thật cảm động, Ryan đóng mắt lại và tự nhủ đây là lúc quay lại với thế giới đáng sống này. Nước mắt anh quá cạn kiệt để rơi lệ, anh lau mặt vài lần trước khi đứng dậy “Làm ơn nói với Bệ Hạ rằng tôi rất biết ơn sự quan tâm của bà. Vợ tôi dự kiến sẽ bình phục hoàn toàn và con gái tôi vẫn đang cơn nguy kịch, phải chờ 8 hay 9 giờ nữa mới có kết luận. Xin hãy nói với bệ hạ răng….rằng tôi rất cảm kích trước sự quan tâm của bà và vô cùng trân trọng tình bạn trân thành của bà”.
“Cảm ơn, Sir John” Bennet đã ghi chép xong “Tôi sẽ chuyển câu trả lời của anh ngay tức thì. Nếu anh không phản đối thì tôi sẽ để một nhân viên đại sứ quán ở đây cùng anh” Jack gật đầu, dù không hiểu tại sao, rồi Bennet đứng dậy rời đi.
Robby nhíu mày chứng kiến câu chuyện và trong đầu nảy ra hàng tá câu hỏi. Gã này là ai? Anh ta giới thiệu mình là Edward Wayson và ngồi ghế ở góc đối diện với cửa ra vào. Anh ta nhìn về phía Jackson, ánh mắt họ gặp nhau và hai người đều đang đánh giá lẫn nhau. Wayson có đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng với nụ cười nhếch mép nơi khóe miệng. Robby nhìn lại anh ta và thấy có thứ gì đó hơi phồng dưới cánh tay trái. Wayson tỏ vẻ như đang đọc một cuốn sách bìa mềm, tay trái cầm sách nhưng đôi mắt cứ vài giây lại liếc ra cửa và thay phải luôn rảnh để lên đùi. Anh ta bắt gặp cái nhìn của Jackson và gật đầu. Vậy, Robby kết luận, một điêp viên, hoặc ít nhất là một sỹ quan an ninh. Vậy đây là tất cả chuyện xảy ra. Nghĩ đến đây, một cơn lạnh buốt chảy dọc lưng anh. Tay anh nắm chặt khi nhân ra loại người nào có thể đang cố giết một phụ nữ và một đứa trẻ
Năm phút sau, ba sỹ quan cảnh sát bang cũng đã đến dù hơi muộn. Họ nói chuyện với Ryan trong 10 phút. Jackson để ý quan sát bạn mình và thấy khuôn mặt cậu ta trắng nhợt vì giận dữ. sau khi lắp bắp trả lời một loạt câu hỏi. Wayson không nhìn gì nhưng để ý nghe họ nói từng lời.
4“Anh đã đúng, Jimmy” Murray nói. Anh đứng bên cửa sổ, quan sát giao thông buổi sáng như mắc cửi qua lại góc đường Broadway và Victoria
“Paddy O’Neil ở Boston thích khoe khoang về khả năng tuyệt vời của Sinn Fein” Owens lý luận “và bạn của chúng ta O’Donnell đã quyết định thể hiện sự phản đối. Dan, chúng tôi đã không biết để chặn. anh biết đấy, có khả năng nhưng chúng ta thiếu chứng cớ chứng minh. Trên thực tế, chúng tôi không có lý do gì để đưa ra cảnh báo nghiêm trọng hơn những gì các anh dã làm. Dan, các anh đã thực sự cảnh báo họ”
“Cô bé chỉ là bé gái nhỏ xinh đẹp, đã ôm và hôn tôi trước khi họ bay về nhà” Murray lại nhìn đồng hồ là nữa và trừ đi 5 giờ “Jimmy, có thời gian….15 năm trước chúng tôi đã bắt được một gã….một gã chuyên tìm những đứa trẻ, những cậu bé, Tôi đã đích thân thẩm vấn hắn, nó hót hơn khiếu, không yêu ai hơn chính bản thân hắn. Hắn đã gây ra 6 vụ, và chả sợ gì mà miêu tả cho tôi chi tiết từng vụ, ngay cả những chi tiết ghê tởm muốn ói nhất. Vừa lúc Tòa án tối cao vừa hủy bỏ án tử hình nên hắn tin là hắn sẽ không chết và sống đến già. Anh biết không, tôi suýt nữa….. ” anh dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói “Đôi khi chúng ta quá cmn văn minh”
“Có cách thay thế, Dan, là trở nên giống bọn chúng”
“Tôi biết đó là sự thật, Jimmy, nhưng chỉ là giờ tôi không thích chút nào”
Khi Barry Shapiro kiểm tra lần nữa đồng hồ thì đã là 5 giờ sáng. Anh nghĩ chẳng chắc mình cảm thấy mệt mỏi. Mình đã làm việc suốt 24 giờ, đến già trước tuổi vì chuyện này mất. Anh là nhân viên cấp cao và anh biết rõ chuyện này hơn ai hết. Dấu hiệu đầu tiên là thời gian làm việc quá dài, chịu quá nhiều trách nhiệm cá nhân, quan tâm quá nhiều đến bệnh nhân. Vài người trong số họ sẽ chết, bất kể kỹ năng của anh có tốt thế nào, kỹ thuật có tinh vi thế nào và đội ngũ y bác sĩ có nỗ lực đến đâu thì vài người trong số họ vẫn chết. Và khi bạn quá mệt mỏi thì bạn không thể ngủ. Những vết thương của họ- và tệ hơn, khuôn mặt của họ – đã hằn trong tâm trí bạn và lởn vởn ở đó cả tháng trời. Bác sỹ cần ngủ nhiều hơn hầu hết người thường. Mất ngủ kéo dài là lời cảnh báo cuối cùng và nguy hiểm nhất. Đó là lúc bạn phải rời đi- nếu không bạn sẽ bị suy sụp mất, những chuyện như thế này xảy ra thường xuyên với các nhân viên ở Trung Tâm cấp cứu Sốc và Chấn Thương
Câu chuyện đáng cười nhất lan truyền tại đây là: Làm thế nào mà bệnh nhân của họ đến đây với cơ thể tan nát và hầu hết về nhà lành lặn- nhưng các bác sỹ và y tá ở đây đến bệnh viện với năng lượng tràn đầy và những lý tưởng cao đẹp nhất thì lại thường xuyên rời đi trong tình trạng suy sụp nhất. Điều trớ trêu cuối cùng trong nghề nghiệp của họ là thành công ại sẽ tạo ra những kỳ vọng thành công lớn hơn, sai lầm trong việc đòi hỏi kỷ luật y tế khắt khe nhất này có thể gây nhiều thiệt hại cho người hành nghề bao nhiêu thì lại lợi cho bệnh nhân bấy nhiêu. Shapiro đủ giễu cợt để thấy được sự hài hước của nó
Viên bác sỹ phẫu thuật đọc lại báo cáo phân tích máu vừa ra một phút trước và giao lại cho y tá trực. Cô kẹp nó vào bệnh án của đứa trẻ, rồi ngồi xuống bên cạnh, vuốt mái tó đen của cô bé bên ngoài mặt nạ oxy “Cha cô bé đang ở dưới lầu, hãy tìm thời gian xuống đó và nói với anh ta. Tôi lên sân thượng hút điếu thuốc”
Shapiro rời khỏi phòng CCRU và lấy áo khoác, móc trong túi một gói thuốc
Anh đi qua sảnh để đến cầu thang cứu hỏa ở đầu kia, và từ từ leo lên chiếc thang sáu tầng lên sân thượng tòa nhà
Chúa ơi, anh nghĩ. Lạy chúa, con mệt quá. Sân thượng là một bệ lớn được trải nhựa đường và sỏi, ngoài ra còn có một số ăng-ten UHF của mạng liên lạc hệ thống trung tâm và một số bình ngưng điều hòa không khí. Shapiro tìm một chỗ trống giữa cầu thang và châm một điếu thuốc, nhưng trong bụng thầm nguyền rủa rằng mình không cập nhật và không thể bỏ được thói quen xấu này. Không giống như nhiều đồng nghiệp, anh chưa bao giờ thấy tác hại của việc hút thuốc đối với cơ thể con người. Hầu hết các bệnh nhân của anh đều còn quá trẻ, và những căn bệnh mãn tính chưa có thời gian hoành hành. Thương tích của họ đến từ những điều kỳ diệu do xã hội công nghệ tạo ra: ô tô, xe máy, súng cầm tay và máy móc công nghiệp.
Shapiro bước đến mép mái nhà, nâng một chân lên lan can thấp ở mép, như thể đang tựa vào một hàng rào có thể đi bộ trong quán bar, nuốt mây và sương mù trong bầu không khí trong lành của buổi sáng. Những làn khói nhẹ thấp thoáng theo làn gió ban mai nhẹ nhàng, và tan biến trên những ngọn đèn trên mái nhà. Bác sĩ duỗi cánh tay mỏi nhừ và xoay cái cổ cứng đơ của anh. Một cơn mưa đêm gột rửa bầu không khí bẩn thỉu và bẩn thỉu ban đầu trở nên sảng khoái, trong bóng tối trước bình minh, những ngôi sao trên đầu vẫn còn hiện rõ.
Trọng âm kỳ lạ của Shapiro thực sự xuất phát từ lý lịch của anh. Thời thơ ấu của anh trải qua ở Williamsburg, New York, cha là một giáo sĩ Do Thái, và sau đó gia đình anh chuyển đến Nam Carolina. Barry được học trường tư thục ở đó, nhưng thật không may, cách phát âm chậm và dài ở miền nam bị trộn lẫn với giọng hơi líu lưỡi New York Tệ hơn nữa, khi chuyên về y khoa tại Đại học Baylor ở Texas, anh đã học được âm mũi của cao bồi đồng cỏ miền Tây. Cha anh từng là một nhà văn xuất chúng thường xuyên có các bài giảng ở Đại học Nam Carolina ở bang Columbia. Là một chuyên gia nghiên cứu văn học Mỹ thế kỷ 19, Rabbi Shapiro chuyên nghiên cứu về các tác phẩm của Edgar Allan Poe. Barry Shapiro thì lại ghét Poe, một nhà văn chết chóc và nghịch cảnh, các bác sỹ phẫu thuật thường nhắc tên ông ta bất cứ khi nào mấy đề tài này được nhắc đến và anh từng rất ngạc nhiên khi biết rằng Poe đã chết ở Baltimore do say rượu và ngã xuống mương. Ngôi nhà của Poe chỉ cách khu phức hợp Đại học Y có vài tòa nhà, được coi là nơi bán linh thiêng của giới trí thức văn học địa phương
Đối với bác sỹ phẫu thuật, mọi thứ về Poe đều tối tăm và méo mó vì ông ta luôn mong chờ cái chết không thể tránh khỏi – bạo lực, không kịp thời, kẻ thù rất riêng của Shapiro. Giữa những thay đổi tinh vi, anh coi Poe như kẻ thù, đôi khi bị đánh bại đôi khi chiến thắng. Nhưng trước mặt vị bác sỹ luôn theo dõi quan tâm đến nhân viên bệnh viện anh lại dấu diếm không nhắc tới- nhưng giờ, khi ở một mình, anh lại nhìn về phương bắc đến nhà Poe
“đồ chó đẻ” anh thì thầm, mắng bản thân, mắng Poe hay chửi ai đây “Đồ chó đẻ, lần này ông không thể…ông không thể bắt cô bé đi. Cô bé sẽ được về nhà” anh ném điếu thuốc đi và dõi theo dấu chấm màu đỏ, nhìn nó rơi xuống con đường vắng sáng chói. Anh quay lại cầu thang, đã đến lúc ngủ một chút.