← Quay lại trang sách

Chương 16 MỤC TIÊU VÀ YÊU NƯỚC-1

Giống như hầu hết các sỹ quan quân đội chuyên nghiệp, thiếu tá Robby Jackson hiếm khi có ấn tượng với giới báo chí. Điều hài hước là đã rất nhiều lần Jack cố gắng nói với anh rằng quan điểm của anh đã sai, rằng báo chí cũng bảo vệ nền dân chủ Mỹ quan trọng không kém gì hải quân. Giờ thì, như anh thấy, đám phóng viên đang săn lùng bạn anh bằng vô số những câu hỏi vừa không cần thiết vừa xâm phạm riêng tư cá nhân. Tại sao mọi người cần biết Jack cảm thấy thế nào về tình trạng của con gái mình? Bất kỳ người bình thường nào khi cảm nhận thế nào khi con mình đang vật lộn giữa sự sống và cái chết thì họ có cần giải thích với công chúng cảm giác của mình không? Sao Jack có thể biết được kẻ nào đã bắn- khi mà ngay cả cảnh sát cũng không biết thì cậu ta sao biết được?

“Và tên anh là gì?” một phóng viên cuối cùng cũng hỏi Robby. Anh báo tên và cấp bậc quân hàm cho nữ phóng viên nhưng không báo số nhập ngũ

“Anh đang làm gì ở đây?” cô kiên trì

“Chúng tôi là bạn, tôi chở anh ấy đến đây” đồ ngu

“Và anh nghĩ gì về toàn bộ việc này?”

“Thế cô nghĩ gì? Nếu trên kia là đứa con gái nhỏ của cô thì cô sẽ nghĩ gì?” viên phi công hỏi ngược

“Anh biết ai đã làm chuyện này không?”

“Tôi lái máy bay kiếm sống, không phải cảnh sát. Hãy hỏi họ ấy”

“Họ không nói”

Robby cười mỉa “chà, đúng là điểm tốt. Thưa cô, sao các cô không để cho người kia được yên? Nếu các cô trải qua mấy chuyện như cậu ấy vừa trải qua thì các cô có muốn cả tá người xoay quanh hỏi mấy câu như các cô đang hỏi không? Đó cũng là một con người đấy, biết không/ và ậu ấy là bạn của tôi và tôi không thích những gì các cô đang làm với cậu ấy”

“Coi nào, thiếu tá, tôi biết vợ và con gái của anh ấy bị tấn công bởi những tên khủng bố…”

“Ai nói thế?” Jackson hỏi

“Con ai nữa? Anh nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc chắc?” Robby không trả lời câu hỏi đó “đây là tin tức…vụ tấn công đầu tiên thực hiện bởi nhóm khủng bố nước ngoài ngay trên đất Mỹ, nếu chúng tôi hiểu đungs thì tin này rất quan trọng. Người dân có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra và tại sao” nữ phóng viên hợp lý nói

Cô ta nói đúng, Robby phải công nhận với chính mình điều đó. Anh không thích chuyện này nhưng cô ta nói đúng. Khốn khiếp

“Nếu tôi nói cho anh biết là tôi cũng có một đứa con trạc tuổi đó thì anh có cảm thấy tốt hơn không?” cô nói, giọng đầy thông cảm

Jackson lục tung suy nghĩ để tìm cách ghét vị nữ phóng viên này “Trả lời câu hỏi này: Nếu cô cơ hội đi phỏng vấn những kẻ làm ra việc này thì cô có làm không?”

“Đó là nghề của tôi. Chúng tôi cần biết bọn họ đến từ đâu”

“Họ đến từ đâu ư, thưa quá bà, họ là những kẻ lấy việc giết người làm vui. Đây chỉ là trò chơi đối với bọn chúng thôi ” Robby nhớ đến những báo cáo tình báo anh từng đọc khi phục vụ ở Hạm đội Đông địa trung hải “hãy quay lại hai năm trước ấy…cô chưa bao giờ nghe chuyện gì từ tôi, ok?”

“Đã tắt ghi âm” cô trang nghiêm nói

“Tôi đang phục vụ trên tàu sân bay ở Bairut, ok? Chúng tôi đọc được những báo cáo tình báo – và những bức ảnh – về những người từ Châu Âu bay đến đó để giết người. Bọn chúng hầu hết là những đứa trẻ, xuất thân gia đình tốt – ý tôi là đánh giá theo trang phục bọn chúng đang mặc. Không nhảm nhí, đó là sự thật, tôi đã nhìn tận mắt mấy kẻ này. Bọn chúng là những kẻ mất trí, cầm khẩu súng và xả, giết người vô tội không mục đích, chỉ lấy đó làm vui. Bọn chúng bắn từ những khách sạn và cao ốc cao tầng xuống đường phố. Chỉ cần một khẩu súng cô có thể giết người từ hàng ngàn yard. Chỉ cần có chuyển động là – boom, chúng xả cả băng tự động. Rồi chúng về nhà. Chúng giết người chỉ vì vui! Có lẽ vài người trong số chúng lớn lên sẽ là những tên khủng bố thực sự, tôi không biết. Loại này thật kinh tởm, không phải loại cô quên được. Giờ đây chúng ta đang nói về mấy loại người này đấy, cô hiểu không?”

“Tôi không quan tâm quan điểm của họ là gì, lady! Khi tôi còn là một cậu bé ở Alabama, chúng tôi cũng có vấn đề với những loại người như vậy, mấy kẻ cặn bã KLAN, tôi cũng không quan tâm cmn quan điểm của bọn chúng. Ưu điểm của bọn KLAN là chúng là mấy thằng ngu. Còn bọn khủng bố chúng ta đang săn đuổi bây giờ hiệu quả hơn nhiều. Có thể trong mắt cô, điều này khiến chúng có vẻ hợp pháp hơn, nhưng tôi không thấy thế”

“Sự việc ở Beirut chưa bao giờ lên báo” nữ phóng viên nói

“tôi biết chắc có một phóng viên đã nhìn thấy nó. Có thể anh ta cho rằng không ai tin chuyện đó có thật. Tôi không biết liệu mình có thể tin không nếu không thực sự nhìn thấy mấy bức ảnh đó. Nhưng tôi đã nhìn thấy. Tôi thề đấy lady”

“Đó là loại ảnh gì?”

“Tôi không thể nói…nhưng đủ rõ để nhìn thấy nét trẻ trung trên từng khuôn mặt” Những bức ảnh này dược chụp bởi máy bay trinh sát của Mỹ và Israel

“Vậy các anh đã làm gì với chuyện này?”

“nếu cô có thể chuẩn bị đặt mấy tên khốn đó vào cùng một chỗ thì tôi nghĩ chúng tôi và bên thủy quân lúc chiến có thể tìm ra cách nào đó” Robby trả lời, quả thực anh đang bày tỏ nguyện vọng chung của toàn thể lính chuyên nghiệp trên thế giới “Chúng tôi thậm chí còn có thể mời các nhà báo theo dõi phía sau cơ. Nhưng đó sẽ là ai nào?” Có hai người mới bước vào phòng

Jack đã quá mệt mỏi để nói chuyện hoàn toàn mạch lạc. Tin tức Sally vượt qua được cơn nguy hiểm khiến anh bỏ được gánh nặng ngàn cân trên vai và anh đang chờ cơ hội được lên thăm vợ, cô sẽ sớm được chuyển xuống tầng chăm sóc thường. Cách đó vài bước, Wayson, sỹ quan an ninh Anh, quan sát cảnh trước mắt với ánh mắt khinh thường không thèm che dấu, thậm chí khi phóng viên hỏi anh anh còn chẳng thèm nói tên. Viên sỹ quan cảnh sát bang thì bất lực trong việc giữ trật tự trước đám phóng viên, dù bệnh viện đã kiên quyết từ tối cho phép các thiết bị quay từ trước cửa. Các câu hỏi liên tục được lặp lại: Ai làm việc đó? Jack nói anh không biết, dù anh biết đó là ai. Có lẽ là đám người anh đã quyết định không cần lo lắng nữa

Anh tự nhủ, mọi chuyện có thể còn tồi tệ hơn. Ít nhất giờ thì có thể Sally vẫn sống sót vào cuối tuần này. Con gái anh không chết vì phán đoán sai lầm của anh. Điều này khiến anh được an ủi phần nào

“Ông Ryan?” Một trong những người thăm mới lên tiếng hỏi

“Vâng?” Jack mệt đến mức không buồn nhìn lên xem ai đến. Anh giờ vẫn tỉnh táo chỉ nhờ adrenaline. Các dây thần kinh quá căng thẳng nên không cho phép anh ngủ mặc dù lúc này anh cần nó lắm rồi

“Tôi là đặc vụ Ed Donoho, Văn phòng FBI tại Boston. Tôi được một người nhờ chuyển lời rằng muốn có vài lời nói với anh” Ai dám nói Paddy O’Neil ngu ngốc, Donoho nghĩ. Ngay khi bản tin phát trên Tin tức 11 giờ, người đàn ông phe Sinn Fein này ngay lập tức hỏi mấy nhân viên FBI “tháp tùng” rằng liệu ông ta có thể bay xuống Baltimore được không. Donoho không ở vị trí có quyền quyết định và phải hỏi Sếp để được lệnh phối hợp đưa người đàn ông đó lên chuyến bay đầu tiên đến BWI (Baltimore Washington International)

“Ông Ryan” O’Neil nói với giọng thông cảm sâu sắc “Tôi được biết rằng tinh trạng của con anh đã được cải thiện. Tôi hy vọng những cầu nguyện của chúng tôi dành cho bé đã hiệu quả và …..”

Phải mất hơn 10 giây Ryan mới nhận ra khuôn mặt anh đã nhìn thấy trên TV vài ngày trước. Miêng anh bất giác từ từ mở ra, đôi mắt tròn xoe. Vì lý do nào đó, anh không nghe được những gì người đàn ông này nói. Âm thanh của ông ta vẫn lọt vào tai anh nhưng chúng như được phát ra bởi một ngôn ngữ lạ và bộ não anh không thể hiểu được nó có nghĩ gì. Tất cả những gì anh nhìn thấy là cổ họng của người đàn ông đó. Chỉ khoảng 5 feet, bộ não của anh nhắc nhở, chỉ 5 feet

“Hừm, ừ” Robby hắng giọng từ bên kia góc phòng. Anh vội vàng đứng dậy khi nhìn mặt bạn mình mặt đỏ như rượu. Hai giây sau, khuông mặt của Ryan lại trắng nhợt như cổ áo sơ mi đang mặc. Chân Jack lảo đảo, cơ thể thẳng băng lùi về phía sau, thân phía trên nghiêng về phía trước trên ghế sofa

Robby đẩy viên đặc vụ FBI ra, lao vào trong khi Ryan bật người lên từ ghế sofa, tay hướng thẳng về phía cổ họng O’Neil. Vai Jackson đẩy vào ngực bạn mình và viên phi công ôm Jack vào ngực và dùng hết sức đẩy bạn lùi lại phía sau, cùng lúc 3 nhiếp ảnh gia nhanh chóng chớp lại cảnh này. Jack không nói một lời nhưng Robby biết chính xác bạn mình muốn làm gì. Jackson dùng mọi sức lực hiện có để kìm bạn lại, đẩy bạn về phía sau, đẩy cậu ta ngồi lại xuống ghế sofa. Rồi anh nhanh chóng quay người lại

“Lôi tên khốn này ra khỏi đây trước khi tôi giết hắn” Jackson thấp hơn người đàn ông Ireland khoảng 4 inch nhưng giọng nói của anh đáng sợ hơn Ryan nhiều “Đưa thằng khốn khủng bố đó ra khỏi đây ngay!”

“Sỹ quan cảnh sát!” đặc vụ Donoho chỉ tay về viên cảnh sát bang, người này lập tức lôi O’Neil ra khỏi phòng tức thì. Vì lý do nào đó những phóng viên đi theo O’Neil khi ông ta hét lên, tự xưng mình vô tội

“Các anh mất trí cmn rồi!” Jackson hét vào mặt viên đặc vụ FBI

“Bình tĩnh nào,thiếu tá. Tôi đứng về phía anh, ok? Bình tĩnh để tôi giải thích”

Jackson ngồi xuống bên cạnh Ryan, người đang thở như một con ngựa đua, mắt chằm chằm nhìn xuống sàn nhà. Donoho ngồi xuống đối diện

“Anh Ryan, tôi không thể ngăn ông ta đến đây. Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi không có quyền làm điều đó. Ông ta muốn nói với anh- khốn khiếp, suốt từ lúc trên đường đến sân bay lão ta cứ lải nhải rằng tổ chức của mình không liên quan đến chuyện này, rằng chuyện này chỉ mang lại tai họa cho bọn họ. tôi nghĩ, lão chỉ muốn bày tỏ sự thông cảm với anh” viên đặc vụ cẩm thấy ghét chính mình khi nói điều này, mặc dù nó hoàn toàn đúng đắn. Anh ta còn cẩm thấy ghét bản thân mình hơn khi anh gần như đã thích Paddy O’Neil sau 1 tuần giám sát. Lãnh đạo đảng Sin Fein này là một người quyến rũ, một thiên tài giỏi trình bày quan điểm của mình một cách hơp lý. Ed Donoho tự hỏi bản thân tại sao anh lại được giao công việc này? Sao không giao nó cho một người Ý? Tất nhiên là anh biết câu trả lời nhưng nếu chỉ vì nguyên nhân đó thì không có nghĩa là anh phải thích. “Tôi đảm bảo với anh là ông ta sẽ không được làm phiền anh nữa”

“Anh làm đi” Robby nói

Donoho quay trở lại sảnh và không ngạc nhiên thấy O’Neil đang trần tình với phóng viên. Ông Ryan đang đau buồn, lão nói, như bao người đàn ông của gia đình trong hoàn cảnh tương tự. Khi Donoho lần đầu tiên tiếp xúc với người đàn ông này vào tuần trước, anh cảm thấy ghê tởm, rồi anh dần dần ngưỡng mộ kỹ năng và sự dễ thương của lão. Nhưng ngay lúc này, anh dâng lên phản ứng căm thù đối với những gì lão nói. Anh tự hỏi liệu Cục có chấp nhận hành động này của anh hay không, nhưng rồi anh quyết định đáng để mạo hiểm. Đầu tiên, viên đặc vụ nắm lấy tay của một cảnh sát bang, dặn anh ta không cho phép người đàn ông kia tiếp cận Ryan lần nữa. Tiếp theo, anh gọi một phóng viên ảnh và nói chuyện sơ qua với anh ta, cùng nhau, họ đi tìm một bác sỹ

“Không, hoàn toàn không được” viên bác sỹ phẫu thuật trả lời ngay khi nghe yêu cầu

“Hey, bác sỹ” phóng viên báo ảnh nói “Vợ tôi đang mang bầu đứa con đầu long. Nếu nó giúp được người này thì tôi sẽ giúp. Chuyện này không được ghi trên giấy tờ, tôi hứa”

“Tôi nghĩ nên giúp” viên đặc vụ FBI vun vào “tôi thực sự nghĩ vậy”

10 phút sau Donoho và nhiếp ảnh gia cởi bỏ áo phẫu thuật, viên đặc vụ FBI lấy hộp phim và giấu kỹ nó trong túi. Trước khi đưa O’Neil quay trở lại sân bay, anh gọi điện về trụ sở ở Washington và hai đặc vụ lái xe đến nhà Ryan ở Peregrine Cliff. Thiết bị báo động trong nhà đối với họ không là vấn đề gì.

2

Jack vẫn còn thức suốt hơn 24 giờ qua. Nếu anh biết mình đã thức trong khoảng thời gian dài như vậy thì chính anh cũng ngạc nhiên, anh vẫn tỉnh táo và cơ thể vẫn hoạt động các chức năng bình thường, nhưng nếu có ai nhìn thấy anh đi lại thì chắc chắn sẽ đưa ra ý kiến phản đối. Giờ anh đang ở một mình. Robby bỏ đi để giải quyết việc gì đó mà anh không thể nhớ ra.

Dù sao thì hiện tại anh cũng đang ở một mình. 20 phút trước, người ta đã chuyển Cathy xuống khu phức hợp của Đại Học Y và Jack phải đi đến đó thăm cô. Anh bước đi như đang bước tới nơi bị hành quyết trong hành lang dài vô hồn của bệnh viện. Anh rẽ vào một góc, phải, căn phòng phía trước, nhìn thấy hai cảnh sát tiểu bang đứng đó ở cửa phòng, họ lặng lẽ nhìn anh tiến lại gần, trong khi Ryan dõi mắt theo họ, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu lên án rằng tất cả chuyện này xảy ra vì quyết định sai lầm của anh, vì anh đã tin rằng không cần phải lo lắng và cảnh giác, kết quả là vợ và con gái của anh suýt chết. Đời này Ryan chưa nếm trải mùi vị thất bại thế này, nỗi cay đắng thất bại lúc này gặm nhấm anh như những chiếc răng nhọn, khiến anh không vui, anh cảm thấy cả thế giới khinh thường mình như chính bản thân anh khinh thường mình.

Mày là thằng khốn thông minh cơ mà. Anh bướ đi một cách nặng nhọc tiến gần đến cánh cửa- hay là cánh cửa đang tiến gần tới anh, hình ảnh của nó to dần trước mắt. Phía sau cánh cửa là người phụ nữ anh yêu. Người phụ nữ đã suýt chết vì sự tự phụ của anh. Cô ấy sẽ nói gì với anh? Liệu anh có dám đối mặt không? Jack đứng trước cửa một lúc. Hai cảnh sát cố gắng không nhìn anh, có lẽ họ cảm thông với anh Jack nghĩ, biết rằng mình không xứng đáng với sự cảm thông đó. Tay cầm cửa lành lạnh, Jack chửi thầm, ngay cả cái tay cầm cánh cửa cũng đang nguyền rủa anh khi anh bước vào phòng

Cathy đang nằm trên một chiếc giường đơn. Tay cô bị bó bột. Có một vết bầm tím đỏ rất lớn trên má phải và phần lớn trán của cô được quấn băng. Cô vẫn mở to mắt, nhưng vô thần, nhìn chằm chằm vào chiếc TV chưa mở ngay trước mặt. Jack tiến đến trước mặt cô như trong mơ. Một y tá đã kê sẵn một chiếc ghế bên cạnh giuowgnf. Anh ngồi xuống và nắm lấy tay vợ trong khi cố nghĩ nên nói gì với cô nhưng anh không nghĩ được gì. Cô quay mặt nhìn anh. Mắt cô đen nhánh và đầy đước mắt “Em xin lỗi Jack” cô thì thào

“Cái gì?”

“Em biết con bé không thắt dây an toàn, nhưng em không làm gì vì lúc đó em đang vội…và rồi cái xe tải đó đến và em không có thời gian để….Nếu em bảo đảm chắc chắn con bé thắt dây an toàn trước, Sally sẽ không sao….nhưng em đang vội” cô quay đầu sang chỗ khác “Jack, em rất xin lỗi”

Chúa ơi, cô đang cho rằng tất cả là nỗi của mình….mày nên nói gì đây Jack? “Con bé không sao cả, em yêu” Ryan cố gắng cất lời, sững sờ trước những gì anh vừa nghe. Anh đưa tay Cathy lên mặt mình và hôn nó “và em cũng vậy Đó là điều duy nhất quan trọng lúc này”

“Nhưng…” cô chăm chăm nhìn vào bức tường xa xa

“Không nhưng gì cả”

Cathy quay mặt lại, cố gắng mỉm cười nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi “Em đã nói chuyện với bác sỹ Ellingstone của bệnh viên Hopkins…anh ấy sẽ qua và nhìn Sally. Anh ấy nói…anh ấy nói con bé sẽ ổn. Anh ấy nói Shapiro đã cứu mạng con bé”

“Anh biết”

“Em thậm chí không được gặp con bé….em nhớ nhìn thấy cây cầu và rồi em tỉnh dậy 2 giờ trước và…ôi, Jack” Cô nắm chặt lấy tay anh. Anh tiến lên hôn cô nhưng trước khi môi họ chạm vào nhau, cả hai đều bắt đầu khóc

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Cathy” Jack nói và anh bắt đầu tin mọi chuyện sẽ ổn thật, hoặc ít nhất nó sẽ ổn thôi. Thế giới của anh chưa kết thúc, không kết thúc

Nhưng của ai đó nhất định sẽ kết thúc, Ryan thầm hứa với bản thân. Đây là suy nghĩ yên lặng trong lòng anh, vẫn còn ở nơi xa xăm, nhưng cất lên từ sâu thẳm trong tâm hồn anh rằng phải nhìn về tương lai xa hơn trong khi trong lòng vẫn bận tâm giải quyết việc trước mắt. Nhìn vợ đang khóc trong đau khổ vì lỗi lầm của một người nào đó khiến anh nổi lên cơn thịnh nộ lạnh lẽo mà chỉ có cái chết của một ai đó mới khiến anh ấm lên được

Thời gian cho đau buồn sắp kết thúc, được rửa sạch bằng nước mắt của chính anh, dù chưa xảy ra điều đáng tiếc nhất nhưng tâm trí của Ryan đã bắt đầu suy nghĩ đến thời điểm khi cảm xúc của anh đã dịu lại- hầu hết cảm xúc. Một cảm giác vẫn được giữ lại, anh sẽ kiểm soát nó nhưng nó cũng kiểm soát anh. Và anh sẽ không cảm thấy mình được toàn vẹn cho đến khi dọn dẹp xong nó

Người ta chỉ có thể đau thương trong một thời gian, như thể mỗi giọt nước mắt đã lấy đi một phần đau thương trong lòng. Cathy dừng khóc trước. Cô đưa tay lau nước mắt cho chồng., cố gắng nở nụ cười thật tươi với anh. Jack chưa cạo râu, khuôn mặt như tờ giấy nháp thô giáp “Mấy giờ rồi anh?”

“10.30” Jack không cần kiểm tra đồng hồ

“Jack, anh cần ngủ đấy” cô nói “Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe”

“Được rồi” Jack dụi mắt

“Hi Cathy” Robby nói khi đ ingang qua cửa “Tôi đến để đưa cậu ta rời khỏi cô”

“Tốt”

“Chúng tôi đã đặt một phòng ở khách sạn Holiday Inn bên đường Lombard Street”

“Chúng tôi? Robby, anh không phải….”

“Im đi Jack” Robby nói “Em thế nào Cathy?”

“em đang đau đầu anh không tưởng tượng được đâu”

“Nhìn thấy em cười anh mừng lắm” Robby nhẹ nhàng “Silly sẽ đến đây sau bữa trưa. Có cần cô ấy cầm vào gì không?”

“Hiện tại thì em không cần gì. Cảm ơn Rob”

“Không cần thế đâu, bác sĩ” Robby cầm tay Jack và kéo anh đứng dậy “sau ngày hôm nay tôi sẽ trả cậu ta lại cho em”

20 phút sau Robby dẫn Jack vào nhà nghỉ Anh lấy ở túi ra một lọ thuốc và đưa cho Jack. “Bác sỹ khuyên cậu nên uống 1 viên”

“tôi không uống thuốc”

“Cậu cần uống một viên, anh bạn. Viên màu vàng này rất tốt. Đây không phải là yêu cầu, Jack, đây là mệnh lệnh. Cậu cần ngủ. Đây” Robby ném nó cho Jack và nhìn chằm chằm cho đến khi Jack nuốt 1 viên. Ryan ngủ ngay sau 10 phút. Jackson kiểm tra mọi cửa nẻo khóa chắc trước khi đặt mình vào một chiếc giường khác. Viên phi công mơ thấy những người đã gây ra chuyện này, chúng đang ở trên máy bay. Anh đã bắn 4 quả tên lửa vào con chim chở bọn chúng và nhìn thấy thân thể của bọn chúng rơi qua cái lỗ do anh tạo ra và rơi xuống biển.

3

Câu Lạc Bộ Những Người Yêu Nước là một quán bar đối diện với Ga Broadway nằm ở vùng đất người Ireland định cư phía nam Boston. Tên của nói không phải tưởng nhớ những người tham gia cách mạng những năm 1770 mà để tưởng nhớ hình ảnh của chính ông chủ. John Donoho đã từng phục vụ trong Sư Đoàn 1 thuộc thủy quân lục chiến trong cuộc rút lui cay đắng từ chiến tranh Triều Tiên. 2 lần bị thương nhưng ông chưa bao giờ rời đội của mình trong suốt cuộc hành quân dài lạnh giá đến cảng Hungnam. Cái lạnh đã làm đông cứng cả 4 ngón chân bên phải nên ông vẫn hơi khập khiễng khi đi lại. Ông tự hào về điều này hơn cả những huy chương và dải băng của Quân đoàn thủy quân lục chiến treo ở bức tường phía sau quầy bar. Những ai mặc trang phục thủy quân lục chiến vào quán của ông luôn được uống miễn phí 1 ly, kèm theo một hay hai câu chuyện của đơn vị cũ nơi hạ sỹ John Donoho, USMC (đã nghỉ hưu) phục vụ từ năm 18 tuổi.

Ông vẫn là một người Ireland yêu nước. Mỗi năm ông đều đáp chuyến bay Aer Lingus bay từ Sân bay quốc tế Logan thuộc Boston về quê hương để hồi tưởng lại nguồn gốc và chất giọng địa phương của mình, đồng thời tìm một số loại whiskey ngon xuất khẩu sang Hoa Kỳ. Donoho cũng làm việc chăm chỉ để theo kịp với những diễn biến diễn ra ở Miền Bắc-, “Sáu quận” như cách ông thường gọi, và tiếp tục giữa vững liên lạc tinh thần với những phiến quân mà ông coi là đã chiến đấu dũng cảm để giải phóng người dân khỏi sự chiếm đống của quân Anh. Rất nhiều đồng dollar đã được gây quỹ từ quán bar của ông, để ủng hộ cho Miền Bắc, rất nhiều ly rượu đã được nâng ly chúc sức khỏe và vì Sự Nghiệp

“Xin chào Johny” Paddy O’Neil chào từ cửa vào

“Chào buổi tối, Paddy” Donoho đang rót bia vào ly thì nhìn thấy đứa cháu đang theo O’Neil vào cửa. Eddie là đứa con trai duy nhất của người anh trai quá cố, một thằng bé ngoan, tốt nghiệp trường đại học công giáo Notre Dame, thành viên đội 2 đội bóng đá trong trường trước khi gia nhập FBI. Mặc dù không được đào tạo tốt như bên thủy quân lục chiến nhưng Chú John biết rằng đãi ngộ bên đó tốt hơn. Anh nghe nói Eddie đã theo dõi O’Neil, nhưng khi nhìn thấy thực tế ông cũng hơi buồn bực. Có lẽ để bảo vê Paddy khỏi mấy tên sát thủ người Anh, ông chú đành tự an ủi thế

John và Paddy cùng uống với nhau một ly bia rồi Paddy bước vào căn phòng phía sau nơi có một nhóm nhỏ đang đợi sẵn. Cậu cháu trai của ông ngồi một mình ở cuối quầy bar, uống cốc cà phê và quan sát mọi thứ. 10 phút sau khi O’Neil bước vào phòng diễn thuyết, Donoho bước tới chào đứa cháu trai “Hi chú John” Eddie chào ông

“Thế giờ đã cưới xin gì chưa?” John hỏi, nói giọng Ireland như mọi lần mỗi khi O’Neil đến

“Có lẽ để tháng 9 sang” chàng trai trẻ trả lời

“Và bố cháu sẽ nghĩ gì khi cháu sống với cô gái đó gần 1 năm? Còn các Cha ở Notre Dame nữa?”

“Có lẽ sẽ giống lời nói với chú khi họ biết chú quyên tiền cho mấy tên khủng bố” viên đặc vụ trẻ trả lời. Eddie phát ốm và mệt mỏi với những lời khuyên dạy anh sống như thế nào

“Tao không muốn nghe những lời thế này ở chỗ tao” Anh cũng nghe mấy lời này trước đó

“Đó chính là những gì O’Neil làm đấy, chú John”

“Họ là những người đấu tranh cho tự do. Tao biết đôi khi họ va chạm với pháp luật của chúng ta, nhưng luật Anh thì kể cả họ có vi phạm tao cũng không quan tâm- và cả luật của mày cũng thế” John Donoho khẳng định chắc nịch

“Chú xem TV chưa?” viên đặc vụ không cần câu trả lời. Góc đối diện có một cái TV màn hình lớn, chủ yếu được dành để xem bóng rổ hoặc bóng đá. Tên của quán bar này thỉnh thoảng khiến nó trở thành điểm gặp nhau của cầu thủ đôi bóng Patriots nổi tiếng New England. Mối quan tâm của Chú John với TV chỉ giới hạn tới đội Patriots, Red Sox, Celtics và Bruins. Mối quan tâm của ông với chính trị gần như bằng 0. Ông bỏ phiếu cho Teddy Kennedy suốt 6 năm vì ông tin rằng mình đang ủng hộ cho một nền quốc phòng vững mạnh “Cháu muốn cho chú xem vài hình ảnh”

Anh đặt tấm ảnh đầu tiên lên quầy bar “Bé gái này tên là Sally Ryan, sống ở Annapolis”

Ông chú cầm tấm ảnh lên mỉm cười “Chú nhớ khi Kathleen của chú cũng trông thế này khi còn bé”

“Cha cô bé là giáo viên của Học viện hải quân, từng là trung úy hải quân. Anh ấy từng học ở Đại học Boston, ông nội là cảnh sát”

“Nghe giống như một người Ireland tốt. Bạn của cháu hả?”

“Không chính xác vậy” Eddie nói “Paddy và cháu đến gặp anh ấy hôm nay, đó là vì con gái anh ấy giờ như thế này” bức ảnh thứ hai được đặt lên quầy bar

“Ôi chúa ơi, mẹ Mary và cha Joseph”

Thật khó để nhận ra có một đứa bé trong đống dây nhợ của các thiết bị y tế. Chân bé được treo lên các thiết bị rắn chắc, chỉ duỗi ngón chân nhỏ bé ra ngoài. Một ống nhựa có đường kính 1 inch được đưa vào miệng bé, cơ thể bé trần truồng, cả người băng bó. Nhiếp ảnh gia đã ghi lại một cách trung thực một mớ màu sắc hỗn độn bằng kỹ năng chụp ảnh tuyệt vời

“vận may của bé không tệ, chú John. Mẹ của cô bé cũng bị cấp cứu ỏ viện”

Hai bức anh nữa được đặt lên quầy

“Chuyện gì xảy ra vậy, tai nạn xe hơi…cháu đang cho chú xem ảnh gì thế?” John Donoho hỏi. Ông thực sự không biết đứa cháu mình đang hướng tới mục đích gì

“Cô ấy là một bác sỹ phẫu thuật….và cũng đang có bầu. Bức ảnh này không chụp ảnh cô ấy có bầu. Xe của cô ấy bị bắn bằng súng tự động ngày hôm qua, ngay ngoại ô Annapolis, Maryland. Bọn chúng giết cả một cảnh sát bang một phút sau đó” Một bức ảnh nữa lại đặt lên quầy bar

“Cái gì? Ai đã làm việc đó” ông chú già hỏi

“Đây là cha cô bé, Jack Ryan” Nó giống bức anh được các báo London đăng tải. Chụp trong buổi lễ tốt nghiệp của Jack tại Quantico. Eddie biết chú anh luôn nhìn bộ quân phục thủy quân lục chiến với niềm tự hào vô tận

“Chú đã thấy anh chàng này ở đâu đó….”

“Phải, anh ấy là người đã ngăn chặn vụ tấn công khủng bố ở London vài tháng trước. Có vẻ như bọn chúng cảm thấy bị xúc phạm đủ để đuổi đến tận đây để hại anh ấy và gia đình. Cục đang xử lý vụ này”

“Ai làm vụ này?”

Bức ảnh cuối cùng được đặt lên quầy bar. Nó chụp ảnh hai bàn tay của Ryan chỉ còn cách cổ của Paddy O’Neil chưa đầy 1 feet và một anh chàng da đen đang ghìm anh lại

“Thế con lợn đó là ai?” John hỏi

Cháu trai của ông hơi tức giận “Mẹ kiếp, chú John, người đàn ông đó là phi công chiến đấu của hải quân”

“Ồ” John hơi xấu hổ. Ông ít khi có ấn tượng tốt với người da đen, dù nếu họ mặc đồng phục của thủy quân lục chiến, ông vẫn miễn phí cho họ 1 ly. Ông tự nhủ đó là sự khác nhau giữa một người mặc thường phục với mặc quân phục. Bất cứ ai phục vụ tổ quốc ông đều cho rằng đó là người tốt, John Donoho nói vậy. Vài người bạn thân nhất của mình cũng trong Quân đoàn….ông vẫn còn nhớ những máy bay cường kích bên hải quân đã hỗ trợ đội ông suốt quãng đường quay lại hải cảng, ngăn cản quân Trung Quốc bằng rocket và bom napalm.Chà, có thể người này thì khác. Ông chăm chăm nhìn vào những bức ảnh trong vài giây “Vậy cháu đang nói là Paddy có liên quan đến chuyện này?”

“Cháu đã nói với chú bao năm về việc ai lãnh đạo mấy tên khốn đó. Nếu chú không tin cháu, có thể chú cứ đến gặp ông Ryan đây. Thật tệ khi mỗi lần O’Neil đến đây đều làm cả nước xấu hổ. Đám bạn ông ta đã gần như giết chết cả gia đình người ta ngày hôm qua. Chúng cháu đã bắt được một trong số bọn chúng. Hai lính thủy quân lục chiến ở cổng Học viện hải quân đã tóm được hắn lúc hắn đang đợi để bắn Ryan. Tên của hắn là Eamon Clark và chúng cháu biết hắn đã từn phục vụ cho IRA Lâm Thời- chúng cháu khẳng định điều đó. Chú John, hắn là một kẻ giết người bị kết án. Họ bắt được hắn khi hắn dấu một khẩu súng lục đã lên sẵn đạn trong túi. Chú vẫn nghĩ bọn chúng là những người tốt ư? Mẹ nó, bọn họ đang tấn công người Mỹ bây giờ đấy. Nếu chú không tin cháu thì hãy tin cái này” Eddie Donoho sắp xếp lại những bức ảnh trên quầy bar bằng gỗ “Cô bé này, và mẹ của cô bé, cùng một đứa trẻ chưa trào đời đã suýt chết ngày hôm qua. Viên cảnh sát bang này cũng hy sinh, để lại vợ và một đứa trẻ. Người bạn đó của chú đang ở phòng sau quyên tiền để mua súng, ông ta có liên quan đến những người gây ra vụ này”

“Nhưng tại sao?”

“Như cháu đã nói đấy, cha cô gái này đã chặn đường chúng gây ra vụ giết người ở London. Cháu đoán những người bị chặn đó muốn trả thù, không chỉ trả thù anh ấy mà muốn kéo theo cả gia đình” viên đặc vụ chậm rãi giải thích

“Bé gái đó không….”

“Mẹ kiếp” Eddie lại chửi thề “Đó là lý do vì sao họ gọi chúng là khủng bố” mặc dù hơi vòng quanh nhưng anh có thể thấy ông chú anh cuối cùng cũng nghe vào

“Cháu chắc Paddy có tham gia vụ này?” ông chú hỏi

“Theo như chúng cháu biết thì ông ấy chưa bao bắn súng. Ông ta là phát ngôn viên của họ, ông ta qua đây và quyên góp tiền để họ có thể làm mấy điều này ở nhà. Ồ, ông ta chưa bao giờ để tay mình dính máu. Ông ta quá thông minh để làm chuyện đó. Nhưng đây là mục đích cho những đồng tiền ông ta quyên góp. Chúng cháu hoàn toàn chắc chắn. VÀ giờ họ đang chơi trò đó ngay trên nước Mỹ” đặc vụ Donoho biết bên cạnh nhiệm vụ quyên tiền còn có nhiệm vụ tạo hiệu ứng tâm lý, nhưng giờ không phải là lúc đi sâu vào vấn đề này. Anh đang quan sát ông chú của mình nhìn chăm chăm vào bức ảnh cô bé. Khuôn mặt chú tỏ vẻ bối rối khi phải làm quen với những suy nghĩ mới

“Cháu chắc chứ? Thật sự chắc chắn?”

“Chú John, chúng cháu hiện có hơn 30 đặc vụ xử lý vụ này, chưa kể còn cảnh sát địa phương nữa. Nên chú hãy tin rằng bọn cháu chắc chắn. Chúng cháu cũng bắt được người của bọn chúng nữa. Giám đốc cháu đã lên tiếng về vụ này và chúng cháu phải bắt được bọn chúng, bất kể giá nào” Edward Michael Donoho Jr, nói với với giọng bình tĩnh lạnh lùng

John Donoho nhìn thằng cháu trai, và lần đầu tiên ông nhận ra nó đã trưởng thành Eddie làm cho FBI quả thực là niềm tự hào của gia đình, nhưng John cuối cùng cũng biết nguyên do tại sao. Nó không còn là một đứa trẻ nữa. Nó là một người đàn ông với một công việc mà nó đang làm thực sự nghiêm túc. Hơn cả những bức ảnh là việc này đã được quyết định rồi. John phải tin những gì đứa cháu nói.

Ông chủ của Patriots Club đột nhiên đứng dậy, duỗi thẳng thắt lưng và sải bước vào phía sau quầy bar. Ông mở cửa đánh sầm với đứa cháu đi phía sau

“Nhưng những cậu bé của chúng tôi vẫn đang chống trả” O’Neil đang diễn thuyết trước 15 người trong phòng “Mọi ngày họ đều chống lại…..muốn tham dự không, Johny?”

“Ra ngoài” Donoho khẽ nói

“Ra ngoài” Donoho tình tĩnh

“Cái gì?….tôi không hiểu, John” O’Neil nói, như lạc vào sương mù

“Anh chắc đang nghĩ tôi là thằng ngu à. Tôi đoán có khi đúng là tôi ngu thật. Biến” giọng ông đột nhiên cất cao và mạnh mẽ, hoàn toàn mất đi giọng Ireland “Cút khỏi CLB của tôi và đừng bao giờ quay lại”

“Nhưng Johny….ông đang nói gì vậy?”

Donoho túm lấy cổ áo, nhấc bổng ông ta ra khỏi ghế và đẩy ra khỏi cửa. O’Neil liên tục gào lên phản đối nhưng ông phớt lờ coi như không nghe thấy. Eddie Donoho vẫy tay chào chú và lao ra đường giám sát đối tượng

“Tất cả chuyện này là sao?” Một trong những người đàn ông đang ngồi trong phòng cất giọng hỏi. Một người nữa trong số họ, một nhà bao thuộc tờ Boston Globe, băt đầu ghi chép ngay khi ông chủ quán bar xả ra câu chuyện ông vừa nghe

Tính đến thời điểm này, không có cơ quan cảnh sát nào nhắc đến, dù chỉ là bóng gió, bất kỳ tên của tổ chức khủng bố nào, và thực tế ngay cả đặc vụ Donoho cũng không làm thế. Chỉ thị hướng dẫn của Washington rất rõ ràng và thận trọng, và anh cũng theo sát chỉ dẫn. Nhưng qua phiên dịch của ông chú John và viên phóng viên thì sự thật đã cách xa ngàn dặm- không ai ngạc nhiên- và trong vòng vài giờ, câu chuyện đã được đặt lên bàn AP với nội dung Jack Ryan và gia đình đã bị khủng bố bởi nhóm IRA Lâm Thời

Nhiệm vụ của Sean Miller ở Mỹ cuối cùng đã được một cơ quan chính phủ Hoa kỳ hoàn thành xuất sắc.

4

Miller và nhóm của hắn đã trở về nhà.Giống như nhiều người trong công việc này đã từng làm trước đó, hắn vẫn đánh giá cao giá trị của những chuyến du lịch hàng không nhanh.Lần này hắn khởi hành từ Sân bay quốc tế Dulles Washington đến Mexico, rồi từ đó bay đến Antilles, Hà Lan, chuyển qua máy bay hãng KLM đến Sân bay quốc tế Schiphol và rồi về Ireland. Tất cả những gì hắn cần thỉ là tài liệu thông hành chính xác và một ít tiền. Tất cả các giấy thông hành bọn chúng sử dụng đều đã được hủy và tiền thì toàn tiền mặt không thể truy cập nguồn gốc. Giờ hắn đang ngồi đối diện bàn với Kevin O’Donnell, uống nước để bổ xung chất dehydration đã mất trong chuyến bay dài

“Chuyện về Eamon là sao?” Một trong những nguyên tắc của ULA là khi làm nhiệm vụ không gọi điện xuyên biên giới từ nơi khủng bố về nhà

“Người của Alex báo anh ta bị bắt đi” Miller nhún vai “Tôi cảm thấy đáng để mạo hiểm. Tôi chọn Ned cho nhiệm vụ này vì anh ta biết rất ít về chúng ta” Hắn biết O’Donnel cũng đồng ý với lý do đó. Clark là một trong những người mới được tuyển dụng vào tổ chức trong tình cờ hơn là cố tình lôi kéo. Anh ta đi theo về phía nam vì một trong những người bạn trốn tù của anh ta đi đến đó thôi. O’Donnel đã nghĩ có thể sử dụng anh ta vì họ không có kinh nghiệm nhiều về sát thủ làm việc độc lập. Nhưng Clark thật ngu xuẩn. Động lực của hắn đến từ cảm xúc cá nhân hơn là lý tưởng cao cả. Thực tế, anh ta là là kẻ phản thùng điển hình của PIRA, không khác mấy so với bọn UVF (Mặt trận tình nguyện Ulster), hữu dụng giống như mấy con chó đã được huấn luyện tốt, Kevin tự nhủ. Nhưng anh ta lại biết tên và mặt vài người trong tổ chức. Tệ nhất là anh ta đã thất bại. Nhưng Clark có một ưu điểm đó là trung thành như một con chó. Anh ta đã từng không hề nói gì ở nhà tù Long Kesh thì có lẽ cũng không tiết lộ gì lần này đâu. Anh ta thiếu trí tưởng tượng

“Tốt lắm” Kevin O’Donnel nói sau một lúc suy nghĩ. Clark sẽ mãi được ghi nhớ như một người tử vì đạo, trong nghề này đôi khi thất bại lại nhận được nhiều sự tôn trong hơn thành công “Còn những người khác?”

“Hoàn hảo. Tôi thấy vợ và con hắn đã chết và người của Alex đưa chúng tôi thoát an toàn” Miller mỉm cười đắc thắng và giót whiskey vào cốc đá của mình

“Họ chưa chết, Sean” O’Donnel nói

“Cái gì?” Miller đã lên máy bay trong chưa đầy 3 giờ sau vụ xả súng và không nghe được tin tức gì từ đó đến giờ. Hắn im lặng nghe Sếp giải thích trong sự ngạc nhiên tột độ

“Nhưng điều đó không quan trọng” O’Donnel kết luận, hắn cũng giải thích lý do. Câu chuyện AP đã lần đầu được xuất bản trên tờ Boston Globe đã được tờ Thời Báo Dublin ở Ireland đăng tải lại “dù sao nó vẫn là một kế hoạch hay, Sean. Dù mọi thứ diễn ra không như ý muốn nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ”

Sean không dám tỏ ra phản ứng dù chỉ là nhỏ nhất. Hắn đã mắc hai sai lầm liên tiếp. Trước thảm họa ở London, hắn thậm chí chưa bao giờ thất bại. Đối với thất bại ở London, hắn coi đó là một sự ngẫu nhiên, vận rủi thuần túy trùng hợp, không hơn. Trong quá trình thực hiện vụ này, hắn thậm chí còn không thèm nghĩ về nó. Hắn biết Kevin sẽ không cho phép việc phạm lỗi lần thứ ba. Tên khủng bố trẻ hít một hơi thật sâu, thầm cảnh báo bản thân đừng lấy lý do trùng hợp với xui xẻo làm cái cớ nữa. Hắn đã cho phép bản thân coi Ryan là mục tiêu cá nhân chứ không phải mục tiêu chính trị. Đó là sai lầm đầu tiên của hắn. Dù Kevin không nói rõ nhưng việc mất Ned là một lỗi lầm nghiêm trọng. Miller xem xét lại kế hoạch, kiểm tra lại mọi khía cạnh của nhiệm vụ. Nếu chỉ nhằm vào phụ nữ và trẻ em, đây đơn giản chỉ là tội ác của bọn côn đồ và anh ta sẽ không bao giờ cho phép làm điều đó. Nó không chuyên nghiệp. Nhưng nếu chỉ nhằm vào bản thân Ryan, thì sẽ không đạt được ảnh hưởng chính trị tương ứng và toàn bộ nhiệm vụ vừa rồi của họ là nhằm vào luận điểm này. Vì vậy phải nhằm vào toàn gia đình….là cần thiết. Các mục tiêu của hắn đều đủ tiếng vang, nhưng….

“Tôi nên dành nhiều thời gian hơn cho nhiệm vụ lần này” cuối cùng hắn nói “Tôi đã quá kịch tính hóa, có lẽ chúng ta nên đợi”

“Đúng vậy” Sếp đồng ý, vui mừng khi thấy Sean đã nhìn ra lỗi lầm của mình

“Nếu anh cần gì thì cứ nói với tôi” Owens nói “Dan, anh biết chuyện đó mà”

“Phải, chà, chuyện này sẽ khiến cấp cao chú ý đây” Murray cầm một bức điện do đích thân Giám đốc Emil Jacob gửi “chà, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chuyện sớm muộn sẽ xảy ra. Và nếu chúng ta không bắt mấy thằng chó này, anh nghĩ, thì những vụ thế này sẽ lại xảy ra tiếp. ULA chỉ chứng minh rằng khủng bố có thể hoạt động ở Mỹ. Về mặt tình cảm, tác động của vụ này khiến Murray bị sốc. Nhưng là một chuyên gia chống khủng bố, anh biết đúng là may mắn khi những vụ như thế này giờ mới xảy ra. Những nhóm khủng bố nội địa vẫn còn non trẻ, cài đặt bom và giết vài người nhưng không thể chống chọi với sự truy đuổi của FBI, không ai trong số nhóm đó nhận được sự giúp đỡ từ nước ngoài. Nhưng tình hình gần đây đã thay đổi. Viên phi công trực thăng xác nhận một trong những tên khủng bố trốn thoát là người da đen và không có nhiều người người da đen ở Ireland

Đây là một trận đấu hoàn toàn mới, và mặc dù Murray có kinh nghiệm lâu năm ở FBI, anh vẫn lo lắng xem cục có thể xử lý vụ này tốt đến đâu. Giám đốc Jacobs đã đúng một điều: Đây là vụ khủng bố được ưu tiên xử lý hàng đầu. Bill Shaw sẽ đích thân xử lý vụ này và Murray biết anh là một trong những đặc vụ giỏi nhất trong ngành. Trước mắt, 30 đặc vụ đã được bố trí điều tra vụ này và nếu cần sẽ tăng gấp 3. Cách duy nhất để ngăn điều này tái diễn là chứng minh cho những kẻ khủng bố thấy rằng Hoa Kỳ là nơi quá nguy hiểm với chúng. Trong thâm tâm, Murray biết rõ rằng chuyện đó là không thể. Không có nơi nào quá nguy hiểm, đặc biệt là ở một quốc gia dân chủ.

Nhưng Cục đang huy động nguồn lực đáng kinh ngạc để xử lý vụ này chưa kể đây không phải là cơ quan duy nhất liên quan.