Chương 17 QUYÊT TÂM VÀ QUYẾT ĐỊNH-1
Ryan thức dậy thấy Robby đang cầm một tách cà phê lủng lẳng dưới mũi mình. Jack ngủ như chết, không mộng mị, không có sự dày vò đau đớn hay những cơn ác mộng làm gián đoạn giấc ngủ say, vì vậy giấc ngủ đã khiến cơ thể anh hồi phục một cách kỳ diệu
“Sissy đã qua bệnh viện sớm hơn rồi, nàng nói Cathy trông ổn cả. Tất cả điều cần làm là chuẩn bị để cậu có thể vào gặp Sally. Con bé đang ngủ nhưng cậu có thể gặp bé rồi”
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Sissy á? Cô ấy đang chạy ra ngoài mua ít đồ”
“Tôi cần cạo râu”
“tôi cũng thế. Cô ấy đang mang đến mọi thứ chúng ta cần. Đầu tiên tôi phải nhét cái gì vào bụng đã” Robby nói
“tôi nợ anh, anh bạn” Jack nói và đứng dậy
“thoải mái đi Jack, Chúa đưa chúng ta đến thế giới này để giúp nhau, như ông già tôi thường nói, giờ thì ăn đi” Robby yêu cầu
Jack nhận ra anh đã không ăn gì trong thời gian dài và bụng anh đang réo lên đòi ăn. Trong chưa đầy 5 phút anh đã làm xong 2 quả trứng, một thịt xông khói, một ít hành băm, bốn lát bánh mỳ nướng và hai tách cà phê
“thật tiếc là họ không có cháo ngô luộc ở đây” Robby nhận xét, bỗng có tiếng gõ cửa và viên phi công ra mở cửa. Sissy xông vào với một tay cầm túi mua đồ và một tay cầm cái cặp của Jack
“tốt hơn là anh đi tắm rửa đi Jack” cô nói “Cathy trông còn đỡ hơn anh”
“Chuyện đó bình thường mà” Jack trả lời- đầy vui vẻ, anh ngạc nhiên khi nhận ra mình đã thay đổi tâm trạng. Sissy đẩy anh vào nhà tắm. “Robby?”
“Ừ, sao?”
“Cháo ngô luộc là cái quái gì thế?”
“tốt hơn anh không cần biết” Sissy trả lời thay cho chồng
“vậy thì anh sẽ nghe theo em” Ryan vào phòng tắm và bắt đầu tắm. Khi anh bước ra thì Robby đã cạo râu, dao cạo và kem cạo râu vẫn còn sót lại trong bồn rửa mặt. Jack cạo râu và nhìn vào gương, một số chỗ vô tình bị xước chảy máu và anh xé giấy vệ sinh ấn vào đó. Một bàn chải kem đánh răng mới đã để sẵn ở chậu rửa. Sau khi Ryan bước ra khỏi phòng tắm, không chỉ ngoại hình mà cả tâm trạng của anh đã trở về là một con người
“Cảm ơn hai người” anh nói
“Tôi sẽ đưa cậu về nhà tối nay” Robby nói “tôi có tiết dạy ngày mai. Cậu thì không. Tôi đã báo lên khoa rồi”
“Được rồi”
Sissy rời khỏi khách sạn để về nhà trước. Jack và Robby rảo bộ qua bệnh viện. Đã đến giờ thăm bệnh nhân nên họ có thể bước thẳng vào phòng Cathy
“Chà, đây chẳng phải là vị anh hùng của chúng ta à!” Joe Muller là cha của Cathy, ông có dáng người thấp, da ngăm đen- tóc và màu da của Cathy được thừa hưởng từ mẹ đã qua đời. Muller là Phó chủ tịch cấp cao (senior VP) của Merrill Lynch, sản phẩm của trường Ivy League và bắt đầu sự nghiệp từ một nhà môi giới chứng khoán, giống như Ryan, dù ông cũng từng trải qua 2 năm ngắn ngủi trong quân ngũ nhưng kỷ niệm này đã bị ông quên từ lâu. Ông đã từng đặt nhiều kỳ vọng vào Jack và có những kế hoạch lớn dành cho anh, vì vậy ông không bao giờ tha thứ cho anh vì đã rời bỏ ngành. Muller là người đam mê với ngành tài chính và nhận thức rất rõ vai trò quan trọng của ông với ngành này. Ông và Jack đã không thèm nói chuyện với nhau suốt hơn 3 năm nay và theo quan điểm của Jack thì dường như không có cơ hội nào để cải thiện mối quan hệ này
“Bố” Cathy nói “chúng ta đừng có làm thế này nữa”
“Chào Joe” Ryan đưa tay ra nhưng bị treo ở đó suốt 5 giây, không có phản hồi. Thấy tình hình không ổn, Robby đã tự mình rút ra ngoài cửa sau khi chào hỏi và Jack tiến đến hôn vợ “Trông em đỡ hơn nhiều rồi đấy, em yêu”
“Lần này cậu còn định nói gì biện hộ nữa?” Muller yêu cầu
“Kẻ muốn giết con đã bị bắt ngày hôm qua. FBI đang giam hắn” Jack cẩn thận trả lời. Anh bình tĩnh đến chính bản thân mình cũng thấy kinh ngạc.Bằng cách nào đó, nó chỉ là vấn đề nhỏ so với tính mạng của vợ và con gái
“Tất cả là lỗi của anh, anh biết chứ” Muller đã chuẩn bị cuộc đối thoại này trong vài giờ
“Con biết” Jack thú nhận, tự hỏi không biết mình phải lùi bao nhiêu bước nữa mới đủ
“Bố…” Cathy bắt đầu nói
“Con đứng ngoài chuyện anfy” Muller nói với con gái, ngay cả Jack cũng thấy hơi khăc nghiệt
“Bố có thể nói bất kỳ điều gì bố muốn với con, nhưng đừng quát cô ấy” anh cảnh báo
“Ồ, thế cậu muốn bảo vệ nó hử? Thế hôm qua cậu ở nơi quái nào hả!”
“Tôi ở chỗ làm việc, cũng giống như ông thôi”
“Cậu cứ phải chĩa mũi vào những việc không phải của mình, phải không? Cậu phải chơi trò anh hùng- và mẹ kiếp suýt nữa thì khiến cả gia đình cậu bị giết đấy” Muller tiếp tục như đã diễn tập
“Coi này, ông Muller” Jack đã nghĩ về tất cả những điều này trước đây. Anh có thể chấp nhận tự trừng phạt bản thân, chứ không để phần đấy cho ông bố vợ “trừ khi bố tìm ra được một cố máy thời gian trên thị trường chứng khoán, không thì chúng ta cũng không thay đổi được gì, phải không? Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là giúp các nhà chức trách tìm ra ai gây ra vụ này”
“Sao cậu không nghĩ đến những điều này trước đó đi, mẹ kiếp!”
“Bố, đủ rồi” Cathy lại xen vào
“Im đi…đây là việc của bọn bố”
“Nếu ông hét vào mặt cô ấy lần nữa, thưa ông, ông sẽ hối hận đấy” Jack gần như bùng nổ. Anh đã không bảo vệ được gia đình mình vài ngày trước, nhưng giờ thì anh có thể
“Bình tĩnh nào Jack” vợ anh vẫn chưa biết cô đang đổ them dầu vào lửa nhưng rồi một lúc sau Jack cũng lấy lại bình tĩnh. Muller cũng không nói gì
“Cậu bây giờ đã là một ông lớn rồi, phải không?”
Cứ tiếp tục đi, Joe và ông sẽ bị đá ra. Jack liếc nhìn vợ và hít một hơi thật sâu “Coi này, nếu bố đến đây chỉ để mắng con, được, chúng ta sẽ làm điều đó chỉ hai người với nhau, OK?- nhưng giờ con gái bố đang nằm đó và có thể cô ấy cũng cần bố” Anh quay về phía Cathy “anh ở ngoài đó, gọi anh nếu em cần gì nhé”
Ryan bước ra khỏi phòng. Hai cảnh sát bang vẫn đang ở trước cửa gác rất nghiêm túc và một người khác đứng ở quầy tiếp tân phía bên kia hành lang. Jack nhớ ra một cảnh sát đã bị giết và Cathy giờ là người duy nhất có thể coi là nhân chứng. Cuối cùng thì cô cũng an toàn. Robby vẫy tay ra hiệu cho bạn ở bên kia hành lang
“Bình tĩnh đi, boy” viên phi công đề nghị
“Ông ấy là một thiên tài thực sự khiến tôi tăng xông bất kỳ lúc nào” Jack thở một hơi dài
“Tôi biết ông ấy là một tên khốn, nhưng ông ấy cũng suýt mất con gái. Cố mà nhớ lại cảm giác đó, và đặt mình ở vị trí của ông ấy để thông cảm”
“đúng vậy” Jack mỉm cười, suy nghĩ “thế anh là ai thế, nhà triết học à?”
“Tôi là một PK, Jack, con trai của mục sư. Cậu không thể tưởng tượng tôi từng nghe bao nhiêu chuyện khi mọi người đến nói chuyện với ông già. Cha của Cathy vừa rồi không phải giận cậu mà là ông ấy sợ hãi về hậu quả suýt xảy ra” Robby nói
“Tôi cũng vậy, anh bạn” Ryan nhìn xuống sảnh
“Nhưng cậu có nhiều thời gian hơn để đối mặt với nó”
“Phải” Jack yên lặng mọt lát “nhưng tôi vẫn không thích lão già đó”
“ông ấy sinh ra và nuôi dưỡng Cathy đó anh bạn. Điều đó phải có ý nghĩa gì đó”
“Anh có chắc anh đã tìm đúng việc chưa đấy? Sao anh không trở thành một tuyên úy quân đội nhỉ?”
“Tôi là tiếng nói lý trí trong một thế giới hỗn độn Khi bị tức giận cậu sẽ không lý trí. Đó là lý do vì sao chúng ta đào tạo mọi người trở nên chuyên nghiệp. Nếu cậu muốn hoàn thành tốt công việc thì cảm xúc không giúp ích được gì. Cậu đã từng làm việc với ông ấy, phải không?”
“Phải, nếu vẫn theo con đường ông ấy vẽ ra thì giờ chúng tôi vẫn còn sống ở quận Westchester, bắt xe lửa đi làm mỗi ngày và …vớ vẩn” Jack lắc đầu “ông ấy khiến tôi phát điên”
Lúc này Muller đã bước ra khỏi phòng. Ông nhìn quanh, phát hiện ra Jack và lao thẳng đến “ở gần tôi nhé” Jack vạn bạn
“Cậu suýt nữa đã giết chết con bé” tâm trạng của Joe rõ ràng không được cải thiện.
Jack không trả lời. Anh đã tự nhủ hàng trăm lần và đang bắt đầu tự hỏi liệu có khả năng mình cũng là nạn nhân không
“Suy nghĩ của ông không đúng, ông Muller” Robby nói
“Và anh tự cho mình là ai!”
“Một người bạn” Robby trả lời. Anh và Joe cao bằng nhau, nhưng viên phi công trẻ hơn 20 tuổi. Cái nhìn của anh đã truyền đạt đến ông già một cách đầy đủ. Giọng nói của lý trí không quát tháo gì. Nhưng Joe Miller là thiên tài chọc tức mọi người. Ở Wall Street ông có thể chủ động chơi trò này và ông tưởng rằng ông có thể thực hiện nó ở bất cứ khi nào ông thích. Ông đúng là người chưa đụng tới quan tài chưa nhỏ lệ
“Chúng ta không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra rồi” Jack đề nghị “điều chúng ta có thể làm bây giờ là không để nó lặp lại nữa”
“Nếu anh nghe lời tôi thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra”
“Nếu tôi nghe lời ông thì giờ tôi vẫn đi làm với ông mỗi ngày, chuyển tiền từ Cột A sang Cột B và coi rằng việc đó là quan trọng, giống như tất cả những những kẻ lừa đảo ở Wall Street khác…và ghét nó và trở thành một kẻ khốn nạn trong thế giới tài chính. Tôi đã chứng minh rằng tôi đã làm được điều đó cũng tốt như ông và kiếm được hũ vàng của mình, và giờ tôi đang làm điều tôi thích. Ít nhất chúng tôi đang làm cho thế giới tốt đẹp hơn thay vì biến nó thành của mình thông qua các vụ mua lại tài chính. Ông không hiểu điều đó cũng không phải lỗi của tôi. Cathy và tôi đang làm những gì chúng tôi thích”
“Có vài thứ chỉ có cậu thích thôi” Muller sắc lẹm, phản đối ý kiến cho rằng tiền và kiếm tiền không phải là thứ mọi người yêu thích “biến thế giới thành nơi tốt đẹp hơn, hả?”
“Phải, bởi vì tôi sẽ đi giúp bắt mấy tên khốn đã gây ra chuyện này”
“Và làm thế nào giáo viên dạy sử có năng lực làm được việc đó?”
Ryan nở nụ cười tươi rói với cha vợ “bí mật không thể tiết lộ, Joe”
Nhà môi giới chứng khoán chửi thề và quay người đi. Vậy là hòa giải kết thúc ở đây, jack tự nhủ. Anh ước gì mọi chuyện sẽ theo cách khác. Dù sao thì sự ghẻ lạnh của anh với Joe Muller thường sẽ làm khó Cathy
“Quay lại cuộc chơi gián điệp hả Jack?” Robby hỏi
“Ừ” Ryan ở lại với vợ them 20 phút nữa, lắng nghe xem cô nói gì với cảnh sát và đảm bảo cô đã thực sự khỏe hơn. Khi anh rời đi cô đã hơi buồn ngủ. Từ chỗ Cathy, anh băng qua phố để đến Trung Tâm Cấp Cứu Sốc và Chấn Thương.
Khi khoác lên mình chiếc váy vô trùng anh không thể không nhớ lại mình đã từng mặc bộ này một lần trong đời, đó là vào đêm Sally được sinh ra. Một y tá đưa anh vào Phòng Chăm Sóc Đặc Biệt và anh nhìn thấy cô con gái nhỏ của mình sau 36 giờ, một ngày rưỡi mà như thời gian vô tận. Đây đúng là trải nghiệm kinh hoàng suốt đời khó quên. Nếu lúc đó anh không được thông báo tích cực rằng bé cơ hội sống sót của bé có triển vọng thì có lẽ anh đã gục tại chỗ. Thân hình nhỏ bé trước mặt hoàn toàn không có hình dáng con người, xanh đen, không còn hơi thở của sự sống, đó là kết quả tác động kép kết hợp giưa thuốc và đau đớn. Anh quan sát và lắng nghe tiếng máy thở. Bé được cho ăn từ chai và ống dẫn truyền vào tĩnh mạch. Một bác sĩ giải thích rằng tình trạng của bé khi vào đây còn tệ hơn rất nhiều. Gan của Sally đã hoạt động tốt, tất nhiên là trong tình hình hiện tại. Một hoặc hai ngày tới thì những chiếc chân gãy sẽ được nối lại
“Liệu con bé có bị tàn tật không?” Jack hỏi khẽ
“Không, không có lý do gì để lo lắng vê điều đó. Xương của bọn trẻ- như chúng tôi hay nói thì miễn là nó vỡ trong cùng một phòng thì kiểu gì cũng lành. Nó trông tồi tệ thế thôi chứ có thể lành. Điều quan trọng nhất trong những ca như thê snayf là giúp bệnh nhân sống sót qua giờ đầu tiên- trong trường hợp của cô bé thì là 12 giờ đầu tiên hoặc hơn một chút. Một khi chúng ta giúp cô bé vượt qua cú sốc ban đầu thì hệ thống cơ thể sẽ khởi động lại và bọn trẻ sẽ lành rất nhanh. Trong một tháng là anh có thể đưa cô bé về nhà được rồi. trong hai tháng thì cô bé sẽ lại chạy nhảy như chưa có gì xảy ra. Nghe có vẻ khó tin, hơi điên rồi nhưng nó là sự thực đấy. Bọn trẻ khôi phục nhanh hơn bất kỳ ai. Giờ thì nhìn bé bệnh yếu thế thôi nhưng rất nhanh sẽ khỏe lại. Này, tôi đã ở đây khi cô bé đến”
“Tên anh là gì?”
“Rich Kinter. Barry Shipiro và tôi cùng làm phẫu thuật cho bé. Nó gần như…chúa ơi, gần như không thể, nhưng chúng tôi đã chiến thắng, ok? Chúng tôi đã chiến thắng. Anh sẽ được đón cô bé về nhà”
“Cảm ơn…cảm ơn rất nhiều, bác sỹ” Jack ấp úng nói ra vài từ, không biết nói gì để cảm ơn những người đã cứu con gái anh
Kinter lăc đầu “Thỉnh thoảng hãy đưa bé quay lại đây để chúng tôi kiểm tra và chia sẻ kinh nghiệm. Cứ vài tháng chúng tôi lại mở một bữa tiệc mời những bệnh nhân cũ. Anh Ryan, không gì có thể vui hơn khi chúng tôi nhìn thấy những bệnh nhân nhí quay lại…tự mình đi bộ quay lại. Đó là lý do vì sao chúng tôi ở đây, anh bạn, để đảm bảo rằng chúng có thể quay lại ăn bánh và uống nước ngọt. Chỉ để chúng tôi có thể nhảy với bé vài bước sau khi bé khỏe lại
“Đồng ý” Ryan tự hỏi có bao nhiêu người đã được cứu sống nhờ những con người trong căn phòng này. Anh chắ chắn vị bác sỹ phẫu thuật này sẽ làm ăn rất phát đạt nếu làm ở những bệnh viện tư. Jack hiểu anh, hiểu tại sao anh vẫn ở đây và biết rằng ông bố vợ của anh sẽ không thể hiểu được. Anh ngồi bên Sally vài phút, lắng nghe tiếng máy thở giúp bé thông qua ống nhựa. Cô y tá chuyên nghiệp đang chăm sóc Sally mỉm cười với anh dưới chiếc khẩu trang. Anh hôn lên trán thâm tím của con bé trước khi rời đi. Giờ thì Jack cảm thấy tốt hơn rồi, mọi thứ đều tốt hơn rồi. Nhưng vẫn còn thứ không thay đổi, đó là những kẻ đã gây ra chuyện này với con bé.
2“Nó có biển số dành cho những người đi xe lăn” nhân viên cửa hàng 7-Eleven nói “nhưng gã lái xe thì không có vẻ gì tàn tật cả”
“Cô có nhớ hắn trông như thế nào không?” Đặc vụ Nick Capitano và một trung sĩ thuộc Sở cảnh sát bang Maryland cùng tham gia phỏng vấn nhân chứng
“Có, hắn cũng đen như tôi, cao, đeo kính đen, loại gương ấy, có để râu nữa.Luôn có ít nhất một gã nữa trong chiếc xe đó, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn gã- đó là một người đàn ông da đen, tôi chỉ biết vậy”
“Hắn ta mặc gì?”
“Quần bò và áo jacket da nâu, tôi nghĩ thế. Anh biết đấy, giống như một công nhân xây dựng”
“Đi giày hay đi bốt?” viên trung sỹ hỏi
“Tôi không để ý” nhân viên cửa hàng trả lời sau một lúc nghĩ ngợi
“Thế còn đồ trang sức, T-shirt có hoa văn hay bất kỳ dấu hiệu đăc biệt hay khác người?”
“Không, tôi không nhớ gì chuyện đó”
“Hắn làm gì ở đây?”
“Hắn luôn mua 1 hộp 6 lon coke classic. Một hoặc hai lần mua them món ăn nhẹ, nhưng hắn luôn mua coke cho mình”
“Hắn có nói giọng gì đặc biệt không? Có nói gì không?”
Nhân viên cửa hàng lắc đầu “Không, chỉ là một gã bình thường, ông biết đấy”
“Cô có thể nhận ra gã khi gặp lại không?” Capitano hỏi
“Có thể- chúng tôi đón rất nhiều khách ở đây, mỗi người đều là khách quen, hoặc đều là khách lạ, ông biết đấy”
“Tôi cho anh xem vài bức ảnh, cô xem có ai quen không nhé?” viên đặc vụ tiếp tục
“Cần phải xin phép ông chủ, ý tôi là, tôi cần công việc này, nhưng anh vừa nói mấy thằng này đã cố giết một bé gái- được, chắc rồi, tôi sẽ giúp các anh”
“Chúng tôi sẽ xin phép ông chủ giúp cô” viên trung sỹ trấn an “Cô cũng sẽ không bị giảm lương gì đâu”
“Găng tay” cô nói, nhìn lên “tôi quên không nói, hắn đeo đôi gang tay lao động, loại có da ấy”
Găng tay, cả hai người đều ghi nó vào quyển sổ tay
“Cảm ơn cô. Chúng tôi sẽ gọi cho cô tối nay.Sáng mai sẽ có xe đến đón cô đến để xem một số hình ảnh” viên đặc vụ FBI nói
“Đến đón tôi?” cô nhân viên cửa hàng ngạc nhiên
“Tất nhiên” Nhân lực không là vấn đề trong vụ này. Viên đặc vụ đến đón cô ấy hôm nay sẽ đến lại đón cô ấy vào ngày mai đến DC và nhắc nhở cô ấy trên đường đi. Hai điều tra viên rời đi. Viên trung sỹ lái chiếc xe cảnh sát không nhãn hiệu của sở
Capitano kiểm tra các ghi chú của mình. Cuộc phỏng vấn đầu tiên cho kết quả không tồi. Anh, viên trung sỹ, và 15 người khác đã dành cả ngày phỏng vấn những người trong cửa hàng trong vòng 5 dặm quanh Cao tốc Ritchie. 4 người nghĩ họ vẫn nhớ chiếc xe van, nhưng đây là người đầu tiên nhìn thấy những người trong chiếc xe và mô tả một chút về hắn. Không nhiều, nhưng là một khởi đầu. Họ đã có danh tính của tay bắn sung. Cathy Ryan đã nhận ra khuôn mặt của Sean Miller- ít nhất cô nghĩ cô đã nghĩ mình nhận ra được, viên đặc vụ tự sửa.. Nếu nó là Miller thì hắn giờ đã để râu, từ đen đến nâu và được sửa cho gọn gang. Một họa sỹ sẽ vẽ lại chân dung của Miller dựa theo mô tả của Cathy.
20 đặc vụ và thám tử cũng dành cả ngày tỏa ra đến 3 sân bay địa phương, đưa ảnh của Miller cho các sân viên ở đó cùng nhân viên soát vé để xem họ có nhận ra người này không, đáng tiếc là không có kết quả. Nhưng ngày mai họ sẽ cố gắng lại lần nữa. họ sẽ dùng hình ảnh do Cathy mô tả để kiểm tra mọi chuyến bay quốc tế đến Ireland và các chuyến bay nội địa kết nối với các chuyến bay quốc tế, đều được kiểm tra bằng máy tính. Capitano cũng vui, thầm cảm ơn may mà có máy tính nếu không anh không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới xong. Chuyện này sẽ mất hàng tuần, và mỗi giờ qua đi thì cơ hội nhận được ID từ một nhân viên sân bay giảm đi hàng giờ.
Thông qua hệ thống máy tính của FBI, chiếc xe gây án đã được xác định từ hơn một ngày trước. Nó bị đánh cắp ở Thành phố New York hơn một tháng trước, sơn lại – rất chuyên nghiệp nhìn từ vẻ ngoài chiếc xe- và được thay biển số mới Có vẻ như bọn chúng đã chuẩn bị sẵn vài bộ biển số vì cái biển dành cho người tàn tập tìm thấy ngày hôm qua đã được đánh cắp chưa đầy hai ngày từ một chiếc xe van trong viện dưỡng lão ở Hagerstown, Maryland, cách đó 100 dặm. Mọi thứ về bọn tội phạm nói lên rằng đây là công việc chuyên nghiệp từ đầu đến cuối. Thay đổi xe ở trung tâm thương mại đã mang đến một cái kết đẹp đẽ cho một vụ khủng bố được lên kế hoạch cẩn thận và thực hiện một cách xuất sắc. Capitano và biên trung sỹ cũng không thể kìm lòng mà thốt lên lời khen ngợi, nhưng họ cũng phải đưa ra những đánh giá khách quan về những gì mà họ đang truy đuổi. Bọn chúng không phải mấy tên côn đồ thông thường. Chúng là dân chuyên nghiệp theo đúng nghĩa của từ này luôn
“Anh có nghĩ là bọn chúng chính là người đánh cắp chiếc xe tải không?” Capitano hỏi viên trung sỹ.
Viên điều tra cảnh sát bang trầm ngâm “Ở Pennsylvania, có vài bọn chuyên ăn ắp xe ở khắp miền đông bắc, sơn lại, tân trang nội thất và đem bán. Bên anh cũng đang điều tra nhóm này, phải không?”
“tôi có nghe nói vài điều về cuộc điều tra, nhưng đó không phải lĩnh vực của tôi.Vụ việc vẫn đang tiến hành. Cá nhân tôi nghĩ chúng đã tự ăn cắp xe đấy, tại sao lại phải chấp nhận rủi ro khi kết nối với một ai khác?”
“Phải” viên trung sỹ gật đầu đồng ý. Chiếc xe van đã được kiểm tra từ trong ra ngoài bởi cả cảnh sát bang và các chuyên gia hiện trường liên bang. Nhưng họ thậm chí không tìm thấy một dấu vân tay. Chiếc xe này đã được cọ rửa sạch sẽ, không còn cả dấu vết trên nắm cửa kính. Các kỹ thuật viên không tìm thấy bất cứ manh mối gì dẫn tới bọn tội phạm, họ thậm chí còn sử dụng cả máy hút bụi để thu thập bụi trên thảm và sợi dệt, đang gửi đến Washington để phân tích, nhưng những dấu vết kiểu này chỉ hiệu quả trên TV. Nếu bọn người này đủ thông minh để làm sạch chiếc xe van thì chũng đủ thông minh để đốt tất cả quần áo chúng từng mặc. Dù sao thì mọi phân tích và kiểm tra vẫn phải được tiến hành theo quy trình, bởi vì ngay cả người thông minh nhất đôi khi cũng mắc sai lầm
“Anh đã nghe gì về phân tích đạn đạo chưa?” viên trung sỹ hỏi, quay xe rẽ vào Đại lộ Rowe
“Chắc đang đợi chúng ta xem đấy” họ tìm thấy hai đầu đạn 29mm hữu dụng trên đầu xe Porsche và một đầu đạn khác xuyên qua ngực của Cảnh sát viên Fontana và mắc vào ghế sau cuả chiếc xe bị lật. Những đầu đạn này được gửi thẳng đến phòng thí nghiệm của FBI để phân tích. Bằng chứng này nói cho họ biết vũ khí được sử dụng là súng tiểu liên, điều họ đã biết trước, nhưng phân tích cũng cho thấy đây là loại súng họ chưa biết Vỏ đạn được sản xuất ở Bỉ, từ một nhà máy tên fabrique Nationale ở Liege, họ có thể lần theo số Lot nhưng FN mỗi năm sản xuất hàng triệu viên đạn, được bán buôn giao dịch khắp thế giới, nên manh mối này cũng gần như bằng 0. Trên thực tế, rất thường xuyên có những chuyến hàng đơn giản là biến mất, mà nếu cố tình tìm lý do thì có thể đổ lỗi cho hồ sơ không đầy đủ hoặc sổ sách kém
“Có bao nhiêu nhóm người da đen được biết là đã liên lạc với mấy tay ULA này?”
“Không có” Capitano trả lời “đây chính là điều mà chúng ta phải đào sâu đấy”
“Đúng vậy”
3Ryan trở về nhà thì thấy môt chiếc xe không nhãn hiệu và một chiếc xe tuần tra dán phù hiệu cảnh sát bang đậu ngay trước cửa.Cuộc phỏng vấn của FBI với Jack không tốn nhiều thời gian. Các nhà điều tra nhanh chóng khẳng định sự thật rằng anh đơn giản là không biết gì về cuộc tấn công vào gia đình cũng như bản thân mình.
“Các anh nghĩ bọn chúng đang ở đâu?” cuối cùng anh hỏi
“Chúng tôi đang kiểm tra các sân bay” viên đặc vụ trả lời “tuy nhiên nếu nhưng gã này thông minh như chúng thể hiện thì chắc chúng đã lượn từ lâu rồi”
“Bọn chúng thông minh, đúng vậy” Ryan cay đắng thừa nhận “vậy còn người các anh bắt được thì sao?”
“Hắn đang chơi rất tốt trò giả ngu. Giờ thì hắn có một luật sư rồi, tất nhiên và viên luật sư đang dặn hắn nghậm miệng lại. Anh biết đám luật sư rồi đấy”
“Tay luật sư đến từ đâu vậy?”
“Văn phòng bảo vệ công cộng, theo luật, anh nhớ chứ. Tội phạm bị bắt trong một thời gian dài nhất định thì phải có luật sư. Tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu. Hắn có lẽ cũng chẳng thèm nói chuyện với luật sư ấy. Chúng ta đã bắt được hắn tội vi phạm quy định kiểm soát vũ khí bang và luật nhập cư liên bang. Hắn sẽ được dẫn độ về UK càng nhanh càng tốt chỉ chờ các thủ tục giấy tờ hoàn thành, có lẽ là 2 tuần nữa, phụ thuộc việc luật sư có phản đối hay không” viên đặc vụ đóng sổ ghi chép lại “Anh không bao giờ biết, biết đâu hắn lại bắt đầu nói, tất nhiên là cũng đừng mong đợi quá vào điều này. Từ những gì chúng tôi nghe được Anh thì tên này cũng không phải là người sáng dạ cho lắm. Hắn là phiên bản Ireland của mấy thằng trẻ trâu đường phố, đầu óc ngu si tứ chi phát triển”
“Vậy nếu hắn là thằng ngu thì sao….”
“Sao hắn lại xuất sắc trong công việc đang làm? Anh cần phải thông minh thế nào mới giết được người? Clark là một người có nhân cách xã hội, rất ít thể hiện cảm xúc. Vài người giống như vậy. Họ không thực sự coi những con người xung quanh mình là người, mà là mục tiêu, và vì là mục tiêu nên họ không quan trọng những gì xảy ra với người ta. Tôi đã gặp một tên giết 4 người cũng có hình thái tính cách thế này – mà 4 người là số mà chúng tôi chứng minh được thôi – theo như tôi cảm thấy thì hắn thậm chí còn không chớp mắt, ấy thế nhưng hắn lại khóc như một đứa trẻ khi chúng tôi nói với hắn rằng con mèo của hắn đã chết. Những người như hắn không hiểu tại sao người ta phải tống mình vào tù; họ thật sự không hiểu” anh kết luận “những kẻ này thực sự lại là những tài năng đáng sợ”
“Không” Ryan nói “những kẻ đang sợ là những người có đầu óc, những người thực sự tin vào hành động của mình”
“Tôi chưa gặp được người đó” viên đăc vụ công nhận
“tôi đã gặp rồi” Jack tiễn viên đặc vụ ra cửa và nhìn anh ta rời đi. Ngôi nhà trở nên trống rỗng và yên lặng khi thiếu vắng bé Sally chạy quanh, thiếu tiếng TV mở, thiếu tiếng Cathy mải mê buôn chuyện về bạn bè mình ở bệnh viện Hopkins. Trong vài phút, jack đi dạo từ phòng này sang phòng kia, không mục đích nhưng thể mong gặp được ai đó. Anh không muốn ngồi xuống, vì hành động đó như thầm công nhận rằng mình đang cô đơn. Anh đi dạo vào trong bếp và bắt đầu pha đồ uống nhưng chưa pha xong thì anh lại đổ hết vào bồn. Anh không muốn uống rượu. Tốt hơn la phải giữ cho đầu óc thật tỉnh táo. Cuối cùng anh quyết định nhấc điện thoại lên và bấm số
“Tôi nghe đây” đầu dây bên kia trả lời
“Đô đốc, tôi là Jack Ryan”
“Tôi nghe tin là con gái cậu đã ổn định lại rồi” James Greer nói “rất mừng khi nghe tin đó, con trai”
“Cảm ơn, sir. Bên Công Ty có tham gia giải quyết vụ này không?”
“Đường dây này không an toàn, Jack” đô đốc trả lời
“Tôi muốn tham gia” Ryan nói
“Hãy đến đây vào sang ngày mai”
Ryan cúp máy và đi tìm chiếc cặp của mình. Anh mở túi ra lấy khẩu súng lục tự động Browning. Sau khi đặt khẩu súng lên bàn, anh cũng lôi khẩu súng trong nhà ra và lau. Anh dành một giờ tiếp theo để lau và tra dầu khẩu súng lục, sau đó là súng ngắn. Sau khi kiểm tra thấy hài lòng, anh nạp đạn cho cả hai khẩu súng
5 giờ sang hôm sau anh rời nhà đến Langley. Đêm qua anh ngủ được hơn 4 giờ sau đó tỉnh dậy thực hiện nghi thức buổi sáng bình thường với uống cà phê và ăn sáng. Rời nhà sớm giúp anh tránh được giờ cao điểm buổi sáng, dù con đường duy nhất đến George Washington Parkway đã chưa bao giờ vắng người hối hả đi lại giữa các văn phòng chính phủ suốt đêm ngày. Sau khi tiến vào tòa nhà CIA, anh chợt nhớ ra là anh chưa bao giờ gọi đến đây mà thấy tướng Greer vắng mặt. Chà, anh tự nhủ, có một thứ trên thế giời này là mình có thể tin tưởng rồi đây. Một sỹ quan an ninh hộ tống anh đến tầng 7
“Chào buổi sáng, thưa ngài” Jack nói khi bước vào phòng
“thần sắc cậu tốt hơn mong đợi đấy” vị DDI nhận xét
“Chú yếu là ảo giác, nhưng tôi không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng cách trốn trong góc, phải không? Liệu chúng ta có thể nói tiếp câu chuyện lần trước được không ạ?”
“Những người bạn Ireland của cậu đang thu hút rất nhiều sự chú ý. Đích thân tổng thống yêu cầu phải có có hành động. Chúng ta chưa bao giờ phải chơi trò khủng bố quốc tế trên chính nước Mỹ- ít nhất thì nó không xảy ra trên các phương tiện truyền thông” Greer ngầm ám chỉ “giờ thì đây là vụ án được ưu tiên hàng đầu và đang được dành rất nhiều nguồn lực”
“Tôi muốn tham gia” Ryan nói đơn giản
“Nếu cậu nghĩ cậu có thể là một phần của vụ này….”
“Tôi hiểu điều đó, thưa đô đốc”
Greer mỉm cười với người thanh niên trước mặt “Thật tốt khi gặp cậu, con trai. Tôi nghĩ cậu rất thông minh, vậy hãy nói cho tôi biết cậu muốn làm gì cho chúng tôi?”
“Cả hai chúng ta đều biết rằng mấy thằng tồi này là một phần của mạng lưới thôi. Thông tin mà ngài đưa cho tôi xem vẫn rất hạn chế. Rõ ràng ông sẽ phải nỗ lực để kết nối tất cả dữ liệu của tất cả các nhóm, tìm kiếm manh mối dẫn về đám ULA. Có lẽ tôi có thể giúp”
“Còn việc dạy học của cậu?”
“Tôi có thể đến đây mỗi khi không có tiết dạy. Cũng không có điều gì ở nhà lúc này, sir”
“Việc sử dụng người có liên quan cá nhân đến cuộc điều tra không phải là nguyên tắc hay” Greer nhắc nhở
“Ở đây không phải FBI, sir. Tôi sẽ không ra hiện trường. Ngài vừa nói với tôi đó thôi. Tôi biết ngài muốn tôi quay lại đây chính thức làm việc, tướng quân. Nếu ngài thực sự muốn vậy, tại sao không để làm điều gì đó quan trọng với cả hai chúng ta như một sự khởi đầu” Jack tạm dừng lại, tìm kiếm thêm lý do mới nữa “nếu tôi đủ giỏi thì hãy bắt đầu kiểm tra tại chỗ thôi”
“Vài người sẽ không thích chuyện này đâu”
“Có vài điều xảy ra với tôi mà tôi cũng không thích lắm, sir, và tôi vẫn phải đối mặt. Nếu tôi không chống trả bằng cách nào đó, tôi có thể sẽ phải trốn ở nhà không dám ra đường. Ngài là cơ hội duy nhất để tôi có thể bảo vệ gia đình mình”
Greer quay lại pha cà phê bằng chiếc máy đặt trên bàn nhỏ phía sau. Ông đã thích Jack ngay lần đầu tiên gặp. Đây là người thanh niên quen với cách làm việc của ông, nhưng khi vào việc anh ta không hề kiêu ngạo. Ưu điểm đầu tiên mà ông thích ở anh chàng này: Ryan biết mình muốn gì nhưng không quá ngoan cố thực hiện bằng mọi giá. Ưu điểm thứ hai, anh ta không phải là người dễ bị thúc đẩy bởi tham vọng. Cuối cùng, anh ta là một viên ngọc thô chưa được mài rũa, Greer luôn luôn tìm kiếm những tài năng như thế này. Viên tướng quay lại
“OK, cậu sẽ được vào đội. Marty đang kết nối thông tin. Cậu sẽ làm việc trực tiếp với cậu ta. Tôi hy vọng cậu không phải là người hay mơ, con trai, vì cậu sẽ gặp những thứ mà ngay cả mơ cũng không được phép” “Sir, tôi chỉ mơ về một thứ mà thôi”
4Đây là một tháng bận rộn của Dennis Cooley. Cái chết của một viên bá tước ở Đông Anglia đã buộc những người thừa kế của ông phải bán bộ sưu tập sách khổng lồ để trả tiền thừa kế và Cooley phải bán gần như sạch bách tài sản hiện có để đảm bảo không dưới 21 đầu sách được trưng bày trong cửa hàng của ông. Nhưng chúng đáng giá, vì trong số đó có bộ sưu tập những vở kịch đầu tiên hiếm hoi của Marlowe. Đáng quý hơn là vị bá tước quá cố đã không tiếc tiền để bảo vệ di sản của ông. Những cuốn sách này được đông lạnh sâu nhiều lần để giết hết tất cả các con vi khuẩn có thể hủy diệt các di sản trong quá khứ. Bộ sưu tập của Marlowe được bảo quản cực tốt, mặc dù bìa sách bị thấm nước của nó đã khiến không ít người mua sợ hãi. Cooley đang khom lưng trên bàn của mình, thích thú đọc màn đầu tiên của tác phẩm “Người Do Thái ở Malta” thì chuông cửa reo vang
“Đó có phải là cuốn sách mà tôi nghe nói không?” vị khách hỏi ngay khi vào
“Chắc chắn rồi” Cooley mỉm cười che dấu sự ngạc nhiên. Anh ta đã không gặp vị khách này một thời gian và phải có chuyện gì đó khiến anh ta quay lại sớm như vậy “Được in vào năm 1633, 40 năm sau cái chết cua Marlowe, tất nhiên một số phần trong đó vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng dù sao đây vẫn là một trong số ít ấn bản đầu tiên còn sót lại”
“Nó là đồ hàng hiệu thực đấy chứ?
“Tất nhiên” Cooley, có chút khó chịu về câu hỏi này “Ngoài chuyên môn khiêm tốn của tôi, nó còn có giấy chứng thực của Sir Edmund Grey của Bảo Tàng Anh”
“Vậy thì không thể tranh cãi được rồi” vị khách đồng ý
“Tôi sợ rằng tôi vẫn chưa quyết định xem giá của nó là bao nhiêu” Sao ông lại đến đây?
“Giá cả không là vấn đề, tôi hiểu anh muốn thưởng thức một mình, nhưng tôi phải có được nó” Đây là nói cho Cooley biết sanh anh ta lại ở đây. Vị khách nhìn cuốn sách qua vai Cooley “Thật tuyệt vời” ông ta nói, đặt một phong bì nhỏ vào túi người bán sách
“Có lẽ chúng ta có thể thảo luận thêm” Cooley thay đổi thái độ
“Trong vài tuần tới, có lẽ thế” Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa hàng trang sức bên kia đường có một người đàn ông đứng ở cửa sổ đang nhìn. Sau một lúc quan sát, vị khách đứng dậy và bước đi “Xin hãy nhanh lên” vị khách nhấn mạnh.
Cooley thở dài “Vậy hãy đến đây gặp tôi vào tuần tới và chúng ta có thể thảo luận về nó. Tôi có vài khách khác, ông biết đấy”
“Nhưng tôi hy vọng không có ai quan trọng hơn”
Cooley nháy mắt hay lần “Đúng vậy”
Geoffrey Watkins tiếp tục chọn sách trong hiệu vài phút nữa. Anh ta chọn một cuốn của Keats do viên bá tước quá cố sưu tầm và trả 600 bảng trước khi rời đi. Khi đi qua một máy game lề đường, anh ta không để ý có một phụ nữ ở quầy bán báo bên ngoài và cũng không hề biết rằng có một người khác đang đợi ở phía bên kia máy game. Người theo dõi anh ta mặc trang phục đảm bảo gây sự chú ý, kể cả mái tóc vàng cam thậm chí còn phát ra ánh hào quang khi mặt trời chiếu vào. Cô nàng đi theo anh ta về hướng tây suốt 2 dãy nhà và khi anh ta băng qua đường rẽ vào khúc cua thì cô vẫn tiêp tục đi về hướng tây. Ở cuối đường Green Park đã có một sỹ quan cảnh sát khác đợi sẵn
Đêm hôm đó, như thường lệ, các báo cáo giám sát hàng ngày tiếp tục được thu thập gửi về Sở cảnh sát Scotland Yard nơi luôn được các máy tính phân tích và xử lý. Hoạt động này là dự án được hợp tác giữa Trụ sở cảnh sát London và Cơ quan an ninh quốc gia Anh, được biết dưới cái tên MI-5. Không giống như FBI của Mỹ, nhân viên “Năm” không có quyền hạn bắt nghi phạm và phải làm việc thông qua cảnh sát để kết thúc chuyên án. Đây hoàn toàn không phải là cuộc hôn nhân hạnh phúc vì như vậy có nghĩa là James Owens phải làm việc liên tục với David Ashley. Owens hoàn toàn đồng tính với người đồng nghiệp FBI đánh giá về gã thanh niên này “Một gã khốn khiếp”
“Sơ đồ, sơ đồ, sơ đồ” Ashley nói, nhấp một ngum trà trong khi mắt vẫn dán vào bản báo cáo. Họ đã xác định được toàn bộ 39 người biết, hoặc có thể biết thông tin về chuyến đi của Thái tử và công nương trong vụ tấn công The Mall và việc chuyển tù của Miller tời Isle of Wight. Chỉ có ai đó trong số họ đã tiết lộ tin tức và mỗi người đó đều bị giám sát. Cho đến nay họ đã phát hiện được một người bóng kín (đồng tính ngầm), hai người đàn ông và một phụ nữ ngoại tình, và một người đàn ông say mê xem phim khiêu dâm trong một rạp hát nhỏ Soho. Hồ sơ tài chính của những người này đã được chuyển từ Cục Thuế Nhà Nước đến cho thấy không có gì đặc biệt đáng quan tâm, hoặc thói quen sinh hoạt không có gì bất thường. Mặc dù sở thích, thói quen xem kịch và truyền hình khác nhau, nhiều người trong số họ có vòng bạn bè rất rộng, vài người thì sống cô đơn. Các nhân viên điều tra rất biết ơn những người buồn bã, cô đơn này- nhiều người bạn của những người khác cũng bị kiểm tra và việc này rất tốn thời gian và nhân lực. Trong mắt Owens, quy trình điều tra này là một cái gì đó cần thiết nhưng thật buồn tẻ. Và dù đứng dưới danh nghĩa cuộc điều tra cả cảnh sát, nhưng thực tế hành động của họ không khác gì nhìn trộm qua cửa sổ. Những cuộc điện thoại bị ghi âm- đặc biệt giữa những đôi nhân tình- lần nào cũng khiến anh đỏ mặt vặn vẹo. Owens là người ủng hộ quyền riêng tư cá nhân, nhưng dưới sự giám sát chặt chẽ như vậy thì làm gì còn riêng tư với cá nhân. Anh tự nhủ, một người phải hy sinh vì mọi người, phải cam chịu thôi
“Tôi thấy ông Watins đã đên thăm một hiệu sách quý chiều nay” Owens nói, đọc bản báo cáo vừa tự in ra
“Phải, anh ta thích sưu tập sách, tôi cũng thế” Ashley nói “Tôi cũng từng tự đến hiệu sách đó một hoặc hai lần. Gần đây có một vụ buôn bán bất động sản, có lẽ Cooley giúp Geoffrey mua vài thứ cho riêng mình” viên sỹ quan an ninh ghi nhớ trong đầu để lúc nào đó sẽ tự mình kiểm tra hiệu sách “Anh ta vào đó 10 phút nói chuyện với một người Dennis…”
“Anh biết anh ta?” Owens nhìn lên
“Một trong những người giỏi nhất trong ngành kinh doanh sách” Ashley nói. Anh mỉm cười với sự lựa chọn của mình: Kinh doanh sách “Tôi đã mua một cuốn Bronte cho vợ vào giáng sinh 2 năm trước. Anh ta thấp lùn, hơi khờ nhưng khá hiểu biết. Vậy là Geoffrey nói chuyện với anh ta khoảng 10 phút, bàn chuyện mua sách và rời đi. Tôi tự hỏi anh ấy muốn mua gì” Ashley dụi mắt. Anh đã làm việc 14 tiếng/ngày trong thời gian dài, bao lâu rồi anh cũng không buồn nhớ nữa
“Người mới đầu tiên Watkins gặp trong vài tuần” Owens ghi sổ. Anh nghĩ một lúc, hiện giờ có nhiêù manh mối để theo dõi tố hơn và nhân lực anh có cũng hữu hạn
“Vậy chúng ta có thể làm việc về vấn đề nhập cư không?” viên luật sư bào chữa hỏi
“Không thể” Bill Shaw nói từ phía bên kia bàn. Anh còn nghĩ chúng tôi sẽ đưa cơ hội cho hắn tị nạn chính trị à?
“Các anh không cho chúng tôi bất cứ thứ gì cả” viên luật sư nhận xét “tôi cá tôi có thể thắng khi biện hộ cho thân chủ tội tang trữ vũ khí. Không cách nào các anh có thể buộc tội giết người lên đầu anh ta”
“Vậy được rồi, luật sư, nếu điều đó khiến anh hạnh phúc hơn thì chúng tôi cắt còng và thả anh ta kèm theo một vé máy bay và thậm chí còn thêm hộ tống anh ta về nhà”
“quay trở lại nhà tù an ninh nghiêm ngặt nhất” viên luật sư biện hộ đóng hồ sơ trường hợp Eamon Clark “Các anh không cho tôi cơ hội đàm phán gì hết”
“Nếu anh ta chấp nhận cáo buộc của cảnh sát dùng súng bất hợp pháp và âm mưu giết người, và nếu anh ta giúp chúng tôi thì anh ta sẽ chỉ mất vài năm ngồi trong một cái nhà tù có điều kiện tốt hơn nhiều. Nhưng anh nghĩ chúng tôi sẽ để cho một kẻ giết người bị kết án thoải mái ra ngoài đi dạo, thưa ông, thì chắc ông đang đùa. Anh nghĩ anh định đàm phán gì với chúng tôi?”
“Các anh sẽ ngạc nhiên đấy” viên luật sư bí hiểm
“Ồ, thật sao? Tôi cá hắn ta cũng chẳng tâm sự gì với anh đâu” viên đặc vụ thách thức viên luật sư trẻ và chăm chú theo dõi phản ứng của anh ta. Bill Shaw cũng từng vượt qua kỳ thi luật để lấy chứng chỉ hành nghề, dù anh lựa chọn dành chuyên môn pháp lý của mình để bảo vệ sự an toàn của xã hội hơn là đòi tự do cho đám tội phạm
“Các cuộc trò chuyện giữa luật sư và thân chủ là đặc quyền” viên luật sư mới vào nghề chính xác được 2.5 năm. Sự hiểu biết về nghề của anh ta chỉ giới hạn ở việc biện hộ cho thân chủ trước cảnh sát. Lúc đầu anh ta rất hài lòng khi biết rằng Clark không nói bất cứ điều gì với cảnh sát và FBI, nhưng rồi anh ta bất ngờ khi Clark cũng chẳng buồn nói gì với anh ta. Dù sao, anh ta cũng hy vọng có thể trở về với một chút kết quả, bất kể nhân viên FBI này có nói gì. Nhưng giờ thì chẳng đàm phán gì nữa sất, như Shaw vừa nói thẳng ra. Anh ta im lặng chờ đợi vài phút, hy vọng nhận được phản hồi của đối phương nhưng không có gì hết. Viên luật sự biện hộ phải tự công nhân thất bại của chính mình. Chà, đúng là không có cơ hội gì trong vụ này
“Tôi cũng nghĩ vậy” Shaw đứng lên “Nói với thân chủ của anh là trừ khi anh ta mở miệng trước ngày kia, nếu không anh ta sẽ bay về nhà và ngồi tù suốt đời. Hãy chắc chắn anh sẽ truyền đạt thông điệp đó. Nếu anh muốn nói sau khi trở về nhà thì cũng tôi sẽ cử người đến gặp. Người ta nói rằng bia ở đó khá ngon và tôi không ngại tự mình bay đến đó để kiểm chứng” Chỉ có điều duy nhất Cục có thể khai thác được là nỗi sợ của Clark. Nhiệm vụ hắn tham gia vào đã làm tổn thương đến đám Provos, và thằng Ned trẻ trâu ngu xuẩn có thể sẽ không thích những “món quà” nhận được khi về nhà. Hăn sẽ an toàn ở Mỹ hơn rất nhiều so với ở Anh, nhưng Shaw nghi ngờ hắn hiểu điều này hoặc hắn sẽ sụp đổ trong trường hợp nào đấy. Có lẽ sau khi hắn quay về nhà, có vài thứ cần được thu xếp
Vụ án không diễn ra suôn sẻ, không có nghĩa là Shaw không có những hy vọng khác. Những vụ kiểu này đôi khi được phá ngay lập tức, hoặc mất vài tháng…thậm chí vài năm. Những người bọn họ theo đuổi đều rất thông minh, không để lại bất kỳ khe hở nào có thể lợi dụng. Những gì còn lại cho anh và người của anh chỉ là sự kiên nhẫn ngày qua ngày. Nhưng đó chính là định nghĩa kinh điển trong công việc của cảnh sát điều tra. Shaw biết điều này rất rõ: Chính anh đã viết một cuốn sách tiêu chuẩn như vậy.