← Quay lại trang sách

Chương 18 MANH MỐI-1

Ashley bước vào hiệu sách lúc 4 giờ chiều. Là một người yêu sách đích thực, anh tạm dừng lại ở cửa ra vào một lúc trước khi bước vào để thưởng thức mùi sách

“Ông Cooley có ở đây hôm nay không?” anh hỏi nhân viên bán hàng

“Không thưa ngài” Beatrix trả lời “Anh ấy ra nước ngoài làm ăn. Tôi giúp gì được cho ngài?”

“Vâng, tôi được biết gần đây các cô có mua một lô sách mới”

“À, vâng, ngài đã bao giờ nghe thấy những bản thảo đầu tiên của Marlowe không?” Beatrix trông giống như một con chuột, mái tóc lâu bù xù rõ là không được nuôi dưỡng, khô và xỉn màu. Mặt cô sung húp, Ashley không biết là do ăn hay uống quá nhiều. Hai mắt cô dấu sau cặp kính dày cộm. Cách ăn mặc của cô không thể phù hợp hơn với hiệu sách này- mọi thứ đều cũ và lỗi thời. Ashley nhớ đã mua cho vợ cuốn Bronte ở đây và tự hỏi không biết hai chị em nhà Bronte có thực sống buồn bã và cô đơn giống như cô gái này không. Thực sự buồn. Cô thực tế hoàn toàn có thể hấp dẫn hơn nhiều mà không cần tốn quá nhiều công sức

“Tác phẩm của Marlowe?” người nhân viên “Năm” lên tiếng hỏi “ cô định nói những bảo thảo kịch đầu tiên?”

“Vâng, sir, từ bộ sưu tập của cố bá tước Crundale. Như anh biết, các vở kịch của Marlowe không thực sự được in ra sau khi ông chết 40 năm” cô tiếp tục nói, thể hiện một cái mà như người xưa nói là con người ta không thể xét vẻ bề ngoài. Ashley trân trọng lắng nghe. Con Chuột có kiến thức uyên thâm không thua gì từ điển Oxford

“Làm thế nào cô biết được những điều này?” Ashley hỏi khi cô nói xong một bài diễn văn dài

Cô mỉm cười “Anh Dennis có thể ngửi thấy chúng. Cậu ta thường đi du lịch, làm việc với những người kinh doanh hay luật sư hay đại loại thế. Như hôm nay anh ấy đang ở Ireland. Thật ngạc nhiên khi thấy bao nhiêu cuốn sách anh ấy có thể sưu tập được ở đó. Mặc dù những người đó rât đáng sợ nhưng bộ sưu tập của họ thì cực kỳ tốt” Beatrix không có thiện cảm với đám người Ireland

“Đúng thế thật” David Ashley để ý. Mặt anh không biểu hiện bất kỳ phản ứng gì với tin tức vừa nghe, nhưng trong đầu bắt đầu kích hoạt công tắc “Chà, đây đúng là một trong những đóng góp của những người bạn chúng ta bên kia eo biển. Có vài tác giả viêt rất tốt và còn cả whiskey nữa”

“Và cả bom” Beatrix lưu ý “Tôi không thích du lịch đến đó quá nhiều”

“Ồ, tôi thường đến đó vào kỳ nghỉ. Câu cá ở đó là hạng nhất luôn”

“Lãnh chúa Louis Mountbatten đã nghĩ” cô bán hàng nói

“Dennis thường đi đến đó lắm à?”

“Ít nhất mỗi tháng một lần”

“Chà, cuốn Marlowe các cô đang có này….tôi có thể xem không?” Ashley vui vẻ, không hề giả vờ nhiệt tình

“Tất nhiên” cô gái lấy một cuốn trên giá và cẩn thận mở ra “Ngài nhìn xem, tuy bìa bị phá hủy nhiều nhưng các trang bên trong vẫn được bảo quản tốt”

Ashley cúi xuống quan sát cuốn sách, mắt liếc nhanh trang được mở “Chắc chắn là được bảo quản tốt. Bao nhiêu tiền vậy?”

“Anh Dennis vẫn chưa định giá. Tuy vậy, tôi tin có một khách khác đang rất quan tâm đến bộ sưu tập này”

“Cô có biết đó là ai không?”

“Không, thưa ngài, tôi không biết và tôi cũng không được quyền tiết lộ thông tin khách hàng. Chúng tôi tôn trọng mọi riêng tư của khách” Beatrix nghiêm nghị

Ashley đồng ý “Vậy khi nào Ông Cooley về? Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với anh ấy về mối quan tâm của tôi”

“Anh ấy sẽ về vào chiều ngày mai”

“Cô cũng sẽ ở đây khi đó chứ?” Ashley hỏi với một nụ cười dễ thương

“Không, tôi phải làm việc khác”

“Tệ thật. Chà, cảm ơn cô rất nhiều vì đã cho tôi xem cuốn sách này” Ashely đi ra phía cửa

“Rất vinh hạnh, thưa ngài”

Viên sỹ quan an ninh bước ra khỏi cửa hàng và rẽ phải. Anh đợi cho đến khi xe đi hết mới sang đường, quyết định đi bộ quay trở lại Sở cảnh sát Scotland Yard thay vì bắt taxi và đi xuống dốc dọc theo phố St. James, rẽ trái đi vòng qua Cung điện tiến về phía đông, rồi đi xuống Đường Marlborought tới The Mall

Vụ đó xảy ra ở ngay đây, anh nghĩ. Xe tẩu thoát đã quay đầu tại đây và tẩu thoát. Cảnh phục kích đó cách mình đang đứng đây chưa đầy 100 yard, anh đứng và nhìn xung quanh trong vài giây, hồi tưởng lại.

Tâm lý của sỹ quan an ninh toàn thế giới là giống nhau. Họ không tin vào sự trùng hợp, dù tin vào tình cờ, may rủi. Bất cứ khi nào bắt tay vào công việc là họ sẽ mất đi sự hài hước. Tính cách này xuất phát từ niềm tin sâu sắc rằng ngay cả người bạn tin tưởng nhất cũng có thể phản bội; trước khi họ phản bội đất nước, đầu tiên họ phải phản bội những người tin tưởng họ. Bên dưới tất cả vẻ dễ thương, Ashley là người căm thù sự phản bội hơn tất thảy, anh nghi ngờ tất cả mọi người và không tin tưởng một ai

10 phút sau Ashley đi qua cổng kiểm tra an ninh của sở cảnh sát Scotland yard và đi thẳng thang máy đến phòng James Owens.

“Thằng Cooley đó” anh nói

“Cooley?” Owens ngớ người mất một lúc “Ồ, tên bán sách mà Watkins đến hôm qua. Anh vừa đến đó phải không?”

“Một cửa hàng sách nhỏ, Chủ nó đi Ireland hôm nay” Ashley vô cảm nói Chỉ huy Owens gật đầu trầm ngâm. Chỉ một lời này của Ashley, manh mối tưởng như không quan trọng đã thay đổi. Ashley nói qua những gì anh tìm hiểu được trong vài phút, vẫn chưa là manh mối thực sự nhưng là cái gì đó xứng đáng để đào sâu. Không ai trong bọn họ nói rõ về tầm quan trọng của manh mối này – cho đến nay có rất nhiều manh mối họ đã điều tra nhưng tất cả đều va vào tường đá, nhưng họ không bỏ cuộc, vẫn phải đập kiểm tra các bức tường để tìm kiếm những chi tiết khả thi nhất. Cuộc điều tra không ngừng lại. Mọi người vẫn hàng ngày cần mẫn ra phố, thu thập thông tin- dù chẳng có thông tin nào hữu dụng trong vụ án này. Hôm nay đã có một thứ gì đó mới đáng để theo đuổi, không còn gì tốt hơn; nhưng hiện tại thế là đủ.

2

Lúc 11 giờ sáng ở Langley. Ryan không tham dự cuộc họp phối hợp thông tin về vụ khủng bố giữa CIA và FBI. Marty Cantor đã giải thích cho anh biết rằng FBI có thể sẽ gây khó nếu anh có mặt ở đó. Đối với Jack thì không vấn đề gì. Anh sẽ có được bản tổng hợp thông tin sau bữa trưa và lúc này thế là đủ. Cantor sẽ mang đến cho anh không chỉ thông tin bên FBI mà còn cả những phân tích và phán đoná của các trưởng ban điều tra. Ryan không muốn điều đó. Anh thích nhìn vào dữ liệu thô. Anh cho rằng, quan điểm của người ngoài đã ảnh hưởng đến góc nhìn của anh đã được chứng minh vừa xong và nó có thể tiếp tục xảy ra chuyện như thế nữa.

Thế giới tuyệt vời của bọn khủng bố quốc tế, Murry đã nói với anh điều đó bên ngoài tòa án hình sự Old Bailey. Jack nghĩ, đó không phải tuyệt vời, nhưng là một thế giới hoàn chỉnh, bao gồm tất cả những gì mà người Hy Lạp và La mã cổ đại gọi là thế giới văn minh. Lúc này anh đang đọc các dữ liệu do thám vệ tinh, được đóng thành một tập bao gồm không dưới 16 bản đồ. Ngoài việc chỉ ra các thành phố và đường trên bản đồ, còn có một số hình tam giác nhỏ màu đỏ. Chúng cho thấy có những trại huấn luyện nghi là khủng bố ở bốn quốc gia. Đây đều là những dữ liệu được Hoa Kỳ thu thập hàng ngày bằng các vệ tinh do thám quay quanh trái đất (số lượng vệ tinh cụ thể mà Jack không rõ). Anh tập trung vào các trại ở Libya. Họ đã có thông tin chính xác của một đặc vụ Ý Ai đó đã nhìn thấy Sean Miller bước xuống một chiếc tàu chở hàng ở cảng Benghazi ở Libya. Con tàu treo cờ Cypriot, sở hữu bởi một mạng lưới phức tạp các công ty liên kết khiến nó treo cờ gì cũng không còn quan trọng nữa, vì con tàu cũng được thuê bởi một mạng lưới khác. Một tàu khu trục Mỹ đã chụp ảnh con tàu khi vô tình gặp nó ở Eo biển Sicily. Con tàu đã cũ nhưng được bảo dưỡng tốt đáng kinh ngạc, thậm chí còn được trang bị vô tuyến liên lạc và radar hiện đại. Nó thường được thuê để đưa đón giữa các cảng Đông Âu tới Libya và Syria và được biết là còn chuyên chở vũ khí và thiết bị quân sự cho các nhóm Đông Âu đến Địa Trung hải. Jack để các thông tin này sang một bên, có thể sử dụng sau này

Ryan phát hiện ra rằng CIA và Cơ quan trinh sát quốc gia (NRO) đang theo dõi một số trại huấn luyện ở sa mạc Bắc Phi. Bên dưới mỗi bức ảnh ghi ngày tháng, một biểu đồ đơn giản đính kèm. Ryan hiện đang tìm một trại huấn luyện vào đã thay đổi trạng thái hoạt động vào ngày tàu chở Miller cập cảng Benghazi. Anh thất vọng khi thấy 4 trại đều có sự thay đổi bất thường. Một trong số đó được IRA Lâm Thời sử dụng- thông tin này có được trong quá trình xét xử kẻ đánh bom đã bị kết án. 3 trại khác vẫn chưa được biết đến. Những người ở đó- ngoại trừ nhân viên bảo trì được lực lượng quân đội Libyan cung cấp- có thể xác định là người Châu Âu dựa vào nước da trắng trên những bức anh, hết. jack thất vọng vì không thể nhận ra được khuôn mặt nào trong những bức ảnh này, ngoại trừ màu da và nếu đủ ánh mặt trời thì có thể nhận ra thêm được màu tóc. Bạn cũng có thể nhận ra được kiểu dáng của một chiếc ô tô hay xe tải, nhưng không thể xác định được biển số. Thật lạ là những bức ảnh được chụp vào ban đêm lại rõ nét hơn chụp ban ngày. Không thí ban đêm mát mẻ hơn, ít nhiễu động hơn, vì vậy ít ảnh hưởng đến hình ảnh hơn thời tiết nóng nực của ban ngày.

Chồng bức ảnh dày cộp có vài con số thu hút sự chú ý của anh là các trại 11-5-04, 11-5-18 và 11-5-20. Jack không biết vì sao các trại lại được đánh số như tế này và cũng không quan tâm. Trong bức ảnh, các trại này gần như giống nhau, chỉ có khoảng cách là khác nhau

Jack dành gần một giờ quan sát các bức ảnh và kết luận rằng công nghệ hiện đại đã tạo ra điều kì diệu, nhưng chẳng có bức ảnh nào phục vụ được cho mục đích của anh. Bất kỳ ai điều hành những trại này cũng biết có vệ tinh theo dõi, bất cứ lúc nào vệ tinh do thám đi qua thì anh ta sẽ dấu hoàn toàn những người trong trại- chỉ trừ một cái mà không ai biết nó cũng có khả năng chụp ảnh. Dù vậy, số lượng người trong tại gần như không bao giờ giống nhau. Do đó số người thực tế trong trại cũng chỉ là một ước tính không chắc chắn. Thật thất vọng

Jack ngả người ra ghế và châm một điếu thuốc anh mới mua ở ki ốt tầng trên. Anh đã uống rất nhiều cà phê thay nước để giữ tỉnh táo. Giờ thì anh lại tiếp tục đụng vào tường. Nó khiến anh nhớ lại một trò chơi máy tính anh thường chơi ở nhà mỗi khi mệt mỏi với việc viêt bài- Zork và Ultima. Việc phân tính tình báo thường giống những “trò chơi hack não” trên má y tính thế này. Bạn phải tự mình tìm hiểu những bí ẩn nhưng bạn không bao giờ biết nó là gì cho đến khi thực sự tìm ra. Những mô hình bạn phải sử dụng ở đây khác xa so với những gì bạn thường sử dụng trong công việc hàng ngày và sự khác biệt này có thể có ý nghĩa đáng kể đến thành công của bạn hoặc hoàn toàn ngẫu nhiên.

Hai trại bị nghi ngờ của ULA đều cách trại của IRA chưa đầy 40 dặm, chưa đến 1 giờ lái xe, Jack nghĩ, nếu họ biết chúng có tồn tại. Anh sẽ giải quyết việc để cho đám Proves quét sạch ULA nếu họ thực sự muốn làm việc đó. Có dự đoán rằng những đồng nghiệp người Anh cũng có ý tưởng tương tự. Jack tự hỏi không biết Owens nghĩ gì về việc này và kết luận có lẽ chính bản thân anh ta cũng không biết. Ý nghĩ rằng hiện giờ những thông tin anh đang tiếp xúc ngay cả cảnh sát viên kỳ cựu cũng không được biết khiến anh sửng sốt. Anh quay lại với những bức ảnh

Cso một bức, chụp một tuần sau khi Miller đên Benghazi, chụp một chiếc xe- nó giống như một chiếc Toyota Land Cruiser- cách trại 11-5-18 1 dặm, đang rời khỏi đó. Ryan tự hỏi nó đang đi đâu. Anh viết ra ngày và thời gian cuối tấm ảnh và kiểm tra chéo với bảng so sánh phía trước. 10 phút sau anh thấy một chiếc xe tương tự, ngày tiếp theo, ở trại 11-5-09, trại của PIRA cách trại 11-5-18 40 dặm

Jack tự nhủ đừng quá phấn khích. 11-5-19 có thể thuộc về RAF của Tây Đức hoặc Lữ Đoàn Đỏ đòi phục quốc của Ý hay bất kỳ tổ chức nào đang vướng mắc hoặc có quan hệ với PIRA. Tuy vậ anh vẫn nghi chép vài điều. Đây cũng là một “dữ liệu”, thông tin đáng kể để theo dõi

Tiêp theo anh kiểm tra tỷ lệ lấp đầy của trại này.Biểu đồ cho thấy số lượng người ở vào ban đêm trong trại, có thể truy ngược từ hai năm trước. Anh so sánh với các hoạt động đã biết của ULA và phát hiện ra….không gì cả, ban đầu là thế. Không có mối tương quan nào giữa sự gia tăng số lượng người ở các tòa nhà và các hoạt động đã biết của tổ chức…nhưng vẫn có một dạng mô hình nhất định, anh thấy thế

Loại mô hình nào? Jack tự hỏi. Cứ sau 3 tháng hoặc lâu hơn là sẽ có người đến ở. Bất kể số người trong trại là bao nhiêu, sẽ luôn có sự gia tăng số lượng lều được sử dụng, kéo dài khoảng 3 ngày. Tuy nhiên, Ryan phải chửi thề khi kiểm tra một lần nữa, anh phát hiện ra mô hình này vẫn chưa đúng hoàn toàn. Có hai lần trong hai năm số lượng người không đổi. điều đó có nghĩa là sao?

“Bạn đang ở trong một mê cung phức tạp với tất cả các con đường mòn đều giống nhau” Jack thì thầm. Đây là một câu trong trò chơi máy tính của anh. Nhận dạng mô hình không phải một trong những điểm mạnh của anh. Jack rời phòng để đi mua một lon coke, nhưng thực tế là để giải tỏa đầu óc. Năm phút sau, anh trở lại văn phòng.

Lần này, anh lấy ra các biểu đồ tỷ lệ lấp đầy của ba trại “không xác định” và so sánh chúng với mức độ hoạt động tương ứng của. Anh ta cần phải photo các biểu đồ này để có thể dễ dàng so sánh chúng, nhưng CIA ó quy định nghiêm ngặt về việc sử dụng máy photocopy. Xin phép đồng nghĩa với việc mất thời gian, và vào lúc này, anh không muốn trì hoãn bất cứ lúc nào. Anh nhận ra 2 trại kia không thể hiện mô hình này, nhưng trại -18 có vẻ đi theo hướng đó. Anh mất thêm 1 giờ để làm việc này. Cuối cùng anh đã nhớ được cả 3 biểu đồ này. Anh thu thập, đặt những biểu đồ trở lại vị trí cũ và quay lại kiểm tra các bức ảnh

Trong bức ảnh về trại 11-5-20, anh thấy có một cô gái trong một bưc ảnh. Ít nhất có một ai đó xuất hiện đang mặc bộ đồ tắm hai mảnh. Jack nhìn chăm chăm vào bức ảnh vài giây, rồi quay đi với vẻ kinh tởm. Anh đang chơi trò theo dõi, cố gắng nhận ra một ai đó có thể là một tên khủng bố. Không có nhân vật nào thu hút ở trại -04 và -18, và anh tự hỏi về tầm qua ntrongj của điều này cho đến khi anh nhớ chỉ có một vệ tinh đang cung cấp các bức ảnh trong ngày. Ryan chép vào sổ ghi nhớ rằng mình phải tìm một cuốn sách tìm hiểu về cơ chế hoạt đông của vệ tinh theo dõi trong thư viện cuẩ học viện

“Mày vẫn chưa đi đến đâu cả” Anh tự nói to với chính mình

“Làm gì có ai đến được đâu đâu” Marty Cantor nói

Ryan sửng sốt quay lại “Sao anh vào được đây?”

“tôi có điều muốn nói với cậu,Jack. Cậu tập trung quá, tôi đã ở đây 5 phút rồi” Contor cười toe toét “Tôi thích tự tập trung của cậu, nhưng nếu cậu muốn nghe quan điểm của tôi thì cậu đang tuyệt vọng đó, cậu bé”

“Tôi chịu được”

“Đấy là cậu nói đấy” Cantor nó với giọng nghi ngờ “Cậu thấy cuốn album của chúng tôi thế nào?”

“Nhưng người trốn trong đó cả ngày chắc phát điên lên mất”

“có có vài người thế thật” Cantor đồng ý

“Tôi co vài thứ đáng để kiểm tra” Jack nói, giải thích những nghi ngờ của anh đối với Trại -18

“Không tệ, nhân thể trại số -20 có thể thuộc nhóm Hành Động Trực Tiếp ( Action-Directe), một nhóm khủng bố của Pháp mới được phát hiện gần đâu. DGSE- Cơ quan tình báo hải ngoại của Pháp- nghĩ rằng bọn chúng có liên quan đến trại này”

“Ồ, vậy thì một trong những bức ảnh đó có thể giải thích” Ryan lập ngay đến trang đó

“Tạ ơn Chúa là mấy tên Ivan đã không biết con chim đó hoạt động như thế nào” Cantor gật đầu “Hừm, chúng ta có thể có được ID từ bức ảnh này”

“Làm cách nào?” Jack hỏi “Anh có nhìn rõ mặt cô ta đâu”

“Anh có thể biết được đồ dài tóc, gần đúng. Anh cũng có thể biết dược kích cỡ bộ ngực” Cantor cười toe toét

“Cái gì?”

“Mấy gã phân tích những bức ảnh này- chà, họ là những kỹ thuật viên. Đánh giá bộ ngực trong những bức ảnh này, một cô gái có kích thước ngực C-cup- ít nhất đó là gì họ nói với chúng tôi. Tôi không đùa đâu, Jack. Có ai đó đã thực sự giải được bài toán này, bởi vì anh có thể xác đinh được danh tính của một người dựa vào sự kết hợp của các nhân tố như màu tóc, độ dài và cỡ ngực. Nhóm Action-Directe có rất nhiều vụ khủng bố dựa vào nữ. Những đồng nghiệp người Pháp của chúng ta có thể quan tâm đến điều này” Nếu họ thực sự muốn hợp tác, nhưng anh không nói ra

“Trại -18 thì sao?”

“Tôi không biết. Chúng tôi chưa bao giờ thực sự cố tìm ra là của ai. Nhưng với chiếc xe đó thì chúng tôi phải nhìn nhận theo cách khác rồi”

“Có nhớ chuyện những người bạn ULA của chúng ta cũng có nội gián trong đám Provos chứ” Jack nói

“Anh vẫn đang xem xét vụ đó hủ? OK, cũng là một hướng đang để xem xét đấy” Cantor tán thành “Mô hình anh đang tìm hiểu nói về cái gì?”

“tôi vẫn chưa có được lời giải thích thỏa đáng” Jack thừa nhận

“Hãy nhìn vào biểu đồ” Jack lấy ra thông tin và mở ra biểu đồ ở mặt sau “gần như cứ 3 tháng một lần thì tỷ lệ trại sẽ được lấp đầy”

Cantor cau mày nhìn biểu đồ một lúc. Rồi sau đó lật xem từng bức ảnh. Trong số tất cả các ngày, chỉ có một ngày được chụp trong ngày, và từ đó có thể thấy rằng các bức ảnh đã được đặt tên. Mỗi trại trong ảnh dường như có một cơ sở giống như một trường bắn. Trong bức tranh do Jack chọn, có ba người đang đứng gần nó “Anh có thể túm được một cái gì đó rồi, Jack”

“Cái gì?” Jack nhìn vào bức ảnh và chẳng thấy có gì

“Đặc điểm nổi bật của ULA là gì?”

“tính chuyên nghiệp của họ” Ryan trả lời

“Anh đã viết trong báo cáo gần đây về họ rằng tổ chức này quân sự hóa hơn một số tổ chức khác, đúng không? Trong tổ chức của họ, theo như chúng ta biết, mọi người đều sử dụng thành thạo vũ khí”

“Vậy thì sao?”

“Hãy nghĩ xem!” Cantor ném lại lại câu hỏi. Ryan nhìn anh trống rỗng “trường huấn luyện vũ khí dành cho các tay lính mới, có thể chứ?”

“Ồ, tôi đã không nghĩ đến điều đó. Sao không ai từng nghĩ đến….” “Anh biết có bao nhiêu bức ảnh vệ tinh được chuyển đến đây không? Tôi không biết chính xác nhưng anh cứ phải tính đến một con số rất lớn, hàng ngàn bức ảnh mỗi tháng. Thử tính xem anh thường phải mất 5 phút để kiểm tra mỗi bức. Mối quan tâm chính của chúng ta hiện nay là người Nga – hầm chứa tên lửa, các nhà máy, chuyển quân, khu vực dàn xe tăng, đại loại thế. Hầu hết những tài năng phân tích ảnh đều tập trung vào những bức ảnh có nội dung đó và họ có thể bỏ bê những mảng khác. Mấy gã chúng ta đang có để xử lý mấy bức ảnh này là kỹ thuật viên, không phải nhà phân tích” Cantor dừng lại một chút “Trại -18 có vẻ thú vị đấy, có thể chúng ta sẽ tìm ra cách để kiểm tra thực hư xem ai thực sự đang ở đó. Không tồi đâu”

3

“Anh ấy đã phá vỡ quy định an toàn” Kevin O’Donnel nói những lời này thay vì lời chào. Âm thanh hạ thấp đủ để không ai trong quán bar nghe thấy

“Có lẽ lúc này xứng đáng” Cooley trả lời “có chỉ dẫn gì không?”

“Khi nào cậu quay về?”

“Sáng mai, chuyến bay sớm”

O’Donnell gật đầu, uống cạn ly của mình. Gã rời quán bar và đi thẳng đến ô tô. 20 phút sau gã đã về đến nhà. 10 phút sau, những người đứng đầu bộ phận hoạt động và tình báo lên gặp gã.

“Sean, cậu nghĩ sao về việc hợp tác với tổ chức của Alex?”

“Họ cũng giống như chúng ta, nhỏ nhưng chuyên nghiệp. Alex là một kỹ thuật viên rất giỏi nhưng kiêu ngạo. Anh ta không được đào tạo bài bản, nhưng thông minh, rất thông minh và anh ta đang thiếu tiền, theo như lời họ nói ở đó. Anh ta đang muốn ghi dấu ấn”

“Chà, anh ta có thể có cơ hội vào mùa hè này” O’Donnel dừng lai, giơ bức thư Cooley vừa gửi “Có vẻ như Hoàng Gia Anh sẽ đến thăm Hoa Kỳ vào mùa hè tới. Triển lãm Kho Báu Hoàng Gia vừa ra đã rất thành công đến mức họ muốn tổ chức lại một buổi nữa. Gần 90% bộ sưu tập của Leonardo Da Vinci đều thuộc Hoàng Gia và họ sẽ gửi chúng đến đó triển lãm để gây quỹ cho vài hoạt động từ thiện. Buổi triễn lãm tổ chức ở Washington vào tháng 8 và Hoàng tử xứ Wales sẽ đến đó cắt băng khánh thành. Điều này sẽ không được thông báo cho đến tháng 7, nhưng đây là lịch trình của hoàng tử, bao gồm các khuyến nghị về an ninh. Việc cô dâu đáng yêu của hắn có đi cùng hay không chưa được quyết định, nhưng chúng ta cũng cứ giả định là họ đi cùng nhau đi để chuẩn bị”

“Còn đứa trẻ thì sao?” Miller hỏi

“Tôi nghĩ là không đi, nhưng chúng ta cũng cứ chuẩn bị cho khả năng này” gã chuyển bức thư cho Michael McKenney. Viên phụ trách tình báo của ULA nhanh chóng xem qua

“an ninh ở những buổi lễ chính thức kiểu này sẽ được thắt chặt hết mức. Người Mỹ đã có vài vụ tai nạn và họ học được nhiều bài học từ đó rồi” McKenney nói. Giống như bao sỹ quan an ninh khác, anh ta nhìn ra những đối thủ tiềm tang vô cùng mạnh mẽ “Nhưng nếu họ can thiệp vào hoạt động này….”

“Phải” O’Donnell nói “Tôi muốn hai cậu cùng hợp tác để thực hiện việc này. Chúng ta có rất nhiều thời gian và sẽ sử dụng nó có ích” Gã lấy lại bức thư và đọc nó lại lần nữa trước khi đưa cho Miller. Sau khi họ rời đi, gã viết những hướng dẫn của mình cho điệp viên ở London

Sáng hôm nay, khi đến sân bay Cooley đã nhìn thấy liên lạc của mình và đi bộ đến quán cà phê. Nhìn thoáng qua thì hắn chỉ tranh thủ chuyến bay sớm như bao người du lịch theo mùa khác và hắn làm một ly cà phê trong khi đợi loa thông báo. Sau khi uống xong, hắn bước ra ngoài. Người liên lạc của hắn đi ngang qua. Trong lúc lướt qua, hai người đàn ông trao nhau bức thư như mọi trường điệp viên trên thế giới đã dạy

“Hắn đi du lịch thường xuyên đấy” Ashley nhận xét. Trong vòng chưa đầy một giờ, các thám tử của Owens đã tìm ra văn phòng du lịch sắp xếp các chuyến đi cho Cooley và có được bản ghi chú các chuyến đi của hắn trong suốt 3 năm trở lại đây. Hai thám tử khác đang đi thu thập thông tin lý lịch của nhân vật này. Đây là một công việc phải tuân theo các quy trình nghiêm ngặt. Owens và những sỹ quan dưới quyền luôn rất bình tĩnh về một manh mối mới. Sự phấn kích sẽ dễ khiến mọi người không có được sự phán đoán khách quan. Xe của hắn – đậu tại sân bay Gatwich- đã đi được quãng đường đáng kể so với tuổi của nó và điều đó được giải thích là do hắn đi đi về về mua sách. Đây là những dữ liệu thu thập tạm thời trong vòng 8 giờ. Họ sẽ kiên nhẫn đợi để có được nhiều thông tin hơn. “Bao lâu thì hắn du lịch đến Ireland một lần?”

“Khá thường xuyên, nhưng hắn kinh doanh những cuốn sách tiếng Anh và ở Châu Âu thì chỉ có hai quốc gia nói tiếng Anh, phải không?” Ashley cũng là người kiềm chế rất giỏi

“Đến Mỹ thì sao?” Owens hỏi

“Mỗi năm một lần, có vẻ thế. Tôi nghi rằng để tham gia triển lãm hàng năm. Tôi có thể tự mình kiểm tra thông tin đó”

“Họ cũng nói tiếng Anh”

Ashley cười toe “Shakespeare không sống hay in sách ở đó. Có rất ít các tác phẩm cũ của người Mỹ đủ để hấp dẫn những người như Cooley. Những gì hắn có thể làm chỉ là thu thập những cuốn sách của chúng ta đã thất lạc, nhưng nhiều hơn là hắn đi tìm người mua. Không, Ireland sẽ phù hợp tuyệt vời với vỏ bọc của hắn…xin lỗi, nếu đúng sự thật là thế. Ông chủ hiệu sách nơi tôi hay mua sách, Samuel Pickett và Các con, cũng thường xuyên đến đó….nhưng không nhiều đến vậy, tôi nghĩ thế” anh nói thêm

“có lẽ tiểu sử của hắn sẽ cho chúng ta biết điều gì đó” Owens ghi chú vào sổ

“Hy vọng thế” Ashley đang nhìn thấy một tia ánh sáng trong đường hầm nhưng có thể lại chỉ nhìn thấy nhiều đường hầm hơn

“Đừng lo, Jack” Cathy nói. Anh gật đầu. Ryan hiểu vợ. Cô y tá chuyên chăm sóc Sally đã nở nụ cười thân thiện khi họ đến thăm bé, điều này đủ thấy tin tức tốt. Sally đang nhanh chóng hồi phục như bất kỳ đứa trẻ khỏe mạnh nào. Quá trình chữa lành vết thương và phục hồi sức khỏe đã bắt đầu

Nhưng những gì lý trí biết và những gì trái tim cảm nhận lại không hoàn toàn giống nhau. Lần này Sally đã tỉnh lại rồi nhưng tất nhiên là con bé chưa thể nói chuyện vì bị ống thở kẹt trong miệng, chỉ còn tiếng lẩm bẩm đang cố thoát ra khỏi miệng như muốn nói: Con đau. Những vết thương trên cơ thể bé nhỏ của con anh vẫn kinh hoàng như lần trước anh vào thăm, dù anh biết chúng sẽ được chữa lành. Nếu có thay đổi gì thì con gái họ đã thỉnh thoảng tỉnh lại, tình trạng này có vẻ còn tồi tệ và day dứt hơn trước. Cơn đau thực tế đã bớt nhiều- nhưng hiện tại con gái anh vẫn đang đau đớn. Cathy có thể tự an ủi bản thân là còn sống thì mới cảm nhận được đau đớn, rằng nó là dấu hiệu tích cực, nhưng Jack thì không thể. Họ ở lại đến khi bé ngủ trở lại. Anh đưa vợ ra ngoài

“Em khỏe không?” Anh hỏi vợ

“Đỡ hơn nhiều rồi. Anh có thể đưa em về nhà đêm mai” Jack lắc đầu. Anh chưa nghĩ đến điều đó. Ngu thật, anh tự nhủ. Bằng cách nào đó anh vẫn tưởng Cathy sẽ ở lại đây, gần Sally

“Ngôi nhà thật vắng vẻ khi thiếu em và con, em yêu” anh nói sau một lúc

“Nó thật vắng vẻ khi thiếu con bé” vợ anh trả lời, nước mắt lại rơi. Cô vùi mặt vào vai chồng “Nó còn nhỏ quá….”

“Phải” Jack nghĩ đến khuôn mặt Sally, đôi mắt xanh nhỏ xinh trong vắt như đại dương, những chỗ này đau, chỗ kia đau “Nó sẽ khỏe lại thôi, em yêu và anh không muốn nghe bất cứ mấy từ vớ vẩn như ‘lỗi của em’ nữa đâu”

“Nhưng đúng vậy mà”

“Không, nó không phải lỗi của em. Em có biết là anh đã cảm thấy may mắn thế nào khi cả hai mẹ con em còn sống không? Hôm nay anh đã xem tài liệu bên FBI gửi. Nếu em không phanh kịp thì cả hai mẹ con đã chết rồi”

Báo cáo cho thấy cú phanh gấp đã khiến viên đạn của Miller chệch đi vài inch. Ít nhất 2 viên đạn đã bắn trượt qua đầu Cathy chỉ trong tích tắc, chuyên gia đạn đạo viết. Jack đọc kỹ thông tin này đến mức ghi nhớ từng từ “Em đã cứu sống con và cả chính em bằng sự khéo léo đó”

Cathy phải mất một lúc mới phản ứng được “Sao anh biết được?”

“CIA. Họ đang hợp tác với cảnh sát. Anh yêu cầu được ở trong đội và họ cho anh tham gia”

“Nhưng….”

“Rất nhiều người đang làm việc để điều tra vụ việc, em yêu. Anh là một trong số họ” Jack nhẹ nhàng “Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra bọn chúng”

“Anh có nghĩ…..” “Phải, anh sẽ làm” sơm hay muộn.

4

Lúc này Bill Shaw không có được sự tự tin như vậy. Manh mối giá trị nhất của họ là danh tính người đàn ông da đen lái chiếc xe van. Thông tin này không được tiết lộ với giới truyền thông. TV và báo chỉ chỉ biết rằng tất cả các nghi phạm đều da trắng. FBI không cố ý nói dối trước báo chí mà chỉ để cho họ vẽ lên một kết luận sai dựa trên những thông tin công bố hạn chế – nhưng thường lệ. Điều này khiến nghi phạm không tìm cách chuồn êm. Chỉ có một người nhìn tận mắt nghi phạm là cô nhân viên bán hàng của cửa hàng 7-eleven. Tại FBI cô đã dành nhiều giờ để xác định một số lượng lớn các bức ảnh của những người da đen bị tình nghi tham gia các nhóm cách mạng. Cuối cùng, cô xac định được 3 người có thể đúng là người cô từng gặp. Hai trong số đó đang ở trong tù, 1 tên bị tội cướp nhà băng, còn 1 tên thì buôn thuốc nổ xuyên bang. Còn tên thứ 3 thì đã biến mất từ 7 năm trước không dấu vết. Đối với cục, hắn chỉ là một bức ảnh. Đến tên của hắn, họ cũng chỉ biết đó là mật danh, không dấu vân tay. Hắn cũng tự tách mình ra khỏi đám đồng đội cũ- một bước đi thông minh, kể từ khi hầu hết họ bị bắt và bị kết tội vì những tội ác khác nhau- và đơn giản là biến mất. Khả năng lớn nhất, Shaww tự nhủ, là hắn giờ có thể đã hòa nhập lại xã hội, sống một cuộc sống bình thường ở đâu đó và chôn sâu những hành động trong quá khứ

Viên đặc vụ đọc lại lần nữa hồ sơ “Constantine Duppens” mật danh của hắn. Theo tài liệu lưu trữ ghi lại những đánh giá của người cung cấp thông tin về hắn, thì trong vài lần nói chuyện thấy hắn là người rất tốt, có lẽ là có học. Hồ sơ trên Cục cũng ghi nhận khi theo dõi nhóm này là hắn có cam kết với nhóm nhưng chưa bao giờ thực sự là thành viên nhóm đó. Hắn cũng chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ vụ bất hợp pháp nào và âm thầm dông thẳng khi người đứng đầu nhóm đề cập đến cướp ngân hàng và buôn bán ma túy để lấy tiền cho tổ chức hoạt động. Shaw nghĩ, có lẽ là một gã cao thủ, một sinh viên cấp tiến, đã thử tham gia vào một trong số những tổ chức và nhận ra bọn chúng thực sự là ai- là những thứ như Shaw đã nghĩ: Mấy thằng ngu bất tài, mấy kể xấu xa trên đường phố sau khi nhặt được đống rác của chủ nghĩa Marx hay giả tự cho mình là người theo đuổi chủ nghĩa Hitler

Đúng là có vài tổ chức thỉnh thoảng cho nổ một quả bom ở đâu đó, nhưng những vụ này rất hiếm, rất nhỏ, đến mức người Mỹ hiếm khi biết chuyện đã xảy ra. Khi một tổ chức cướp ngân hàng hoặc ăn cắp xe để gây quỹ cho chính mình, thì công chúng chỉ biết chúng là bọn cướp nhà băng mà quên luôn là chúng có động cơ chính trị; lòng tham là đủ rồi. Từ con số đỉnh cao có đến 51 vụ khủng bố như vậy năm 1982 đã giảm xuống còn 7 vụ vào năm 1985. Cục đã thực sự làm việc để giảm thiểu những nhóm amateur kiểu này, ngăn cản hơn 20 vụ vào năm ngoái nhớ những thông tin gián điệp tốt để cho phép hành động triển khai ngăn chặn tức thì. Về cơ bản, sự sụp đổ của những nhóm nhỏ những người mất trí này là do trình độ tổ chức cực kỳ không chuyên nghiêp của họ.

Người Mỹ hầu như không có nhóm khủng bố nào được thúc đẩy bởi ý thức hệ, ít nhất không theo nghĩa mà Châu Âu đang có. Có những nhóm Armenia với mục tiêu ám sát những nhà ngoại giao Thổ Nhĩ Kỳ và những người theo chủ nghĩa da trắng ở vùng Tây Bắc, nhưng trong cả hai đều mang lý tưởng duy nhất là hận thù- người Turk, da đen, do thái hoặc tương tự thế. Những người này phạm tội nhưng không thực sự nguy hiểm cho xã hội, vì họ không có mục tiêu và lý tưởng chính trị chung. Để trở nên cực kỳ hiệu quả thì các thành viên trong nhóm phải tin vào một cái gì đó chung hơn là lòng căm ghét. Những kẻ khủng bố nguy hiểm nhất là những kẻ có lý tưởng nhất, tất nhiên, nhưng Người Mỹ hiếm có nơi nào tin vào lợi ích của chủ nghĩa Marx hay Đức quốc xã. Ngay cả các gia đình đang phải ăn trợ cấp xã hội cũng có ti vi màu, thì cái chủ nghĩa tập thể còn có ý nghĩa gì nữa? Khi đất nước không có hệ thống phân chia giai cấp thì nhóm nào có thể thuyết phục người ta ghét nó? Và hầu hết nhóm khủng bố nhỏ này chỉ thấy bọn chúng đang là những con cá du kích nhỏ bơi không phải trong đại dương những hộ nông dân nghèo mà chỉ là đại dương của sự thờ ơ. Không có nhóm nào có thể vượt qua được sự thật này trước khi bị FBI xâm nhập và phá hủy- rồi sau đó mới được biết rằng việc tiêu diệt họ đã được đăng thông tin nhưng chỉ trong những cột báo nhỏ ở trang 11, bản tuyên ngôn thách thức của bọn họ hoàn toàn không được in. Họ bị các biên tập viên dấu mặt đánh giá là không đáng tin. Theo nhiều cách, đây đúng là một kết luận hoàn hảo cho một phiên tòa dành cho mấy tên khủng bố

Theo nghĩa này, FBI là nạn nhân cho sự thành công của chính nó. Công việc của họ tốt đến mức khả năng xảy ra một vụ khủng bố ở Hoa Kỳ gần như không khơi gợi bất kỳ sự quan tâm nào của công chúng. Ngay cả vụ của Ryan, giờ có thể gọi nó là khủng bố, cũng chẳng qua được công chúng coi như như là một vụ án hình sự bẩn thỉu, chứ không phải là điềm báo về những mối đe dọa mới ở Hoa Kỳ. Nhưng với Shaw thì nó có cả hai nghĩa. Theo chính sách của chính phủ, FBI coi khủng bố là một tội ác nhưng không gắn cho nó bất kỳ ý nghĩa chính trị nào để khiến hung thủ phải đối mặt với tội danh khủng bố. Tầm quan trọng của sự phân biệt này không chỉ về mặt ngôn ngữ và chữ viết. Bởi vì, theo bản chất của chúng, những kẻ khủng bố đang chống lại nền tảng của một xã hội văn minh. Việc phủ một lớp vàng mỏng lên mặt chúng cũng tương đương với việc đưa ra một thông báo tự sát cho xã hội. Tuy nhiên, Cục đã nhận ra rằng nhóm tội phạm này không chỉ theo đuổi mục tiêu tiền bạc mà mục đích của bọn họ còn nguy hiểm hơn nhiều. Chính vì lẽ đó mà những tội ác vốn dĩ thuộc thẩm quyền của cơ quan cảnh sát địa phương lập tức bị chính quyền liên bang tiếp quản ngay khi có manh mối.

Shaw quay lại với bức ảnh của “Constantine Duppens” một lần nữa. Thực sự rất khó để nhân viên một cửa hàng tiện lợi có thể nhớ rõ một khuôn mặt trong hàng trăm khuôn mặt cô gặp mỗi ngày, hoặc ít nhất có một trí nhớ đủ rõ để có thể nhận ra một bức ảnh đã chụp nhiều năm trước. Chắc chắn cô ấy đã cố hết sức để giúp rồi và cũng đã đồng ý không kể cho bất kỳ ai nghe chuyện này. Họ đã có được bản mô tả quần áo nghi phạm- chắc chắn hầu hết cũng bị đốt rồi- và chiếc xe van, đang giữ

Chiếc xe đang bị xẻ ra từng mảnh nhỏ cách văn phòng Shaw không xa. Chuyên gia về đạn đạo đã xác nhận loại súng được sử dụng. Cho đến lúc này, đó là tất cả những gì họ có. Với tư cách là người phụ trách, Bill Shaw chỉ có thể hy vọng những đặc vụ hiện trường sẽ mang về những manh mối mới. Có thể một người cung cấp thông tin được thuê bằng tiền sẽ tình cờ nghe được điều gì đó, hoặc một nhân chứng mới sẽ xuất hiện, hoặc nhóm chuyên gia sẽ thực hiện một phát hiện bất ngờ trong chiếc xe van. Shaw tự nhủ bản thân phải kiên nhẫn. Mực dù đã làm việc cho FBI 22 năm nhưng sự kiên nhẫn luôn là đức tính anh vẫn phải buộc bản thân mới làm

“À, tôi bắt đầu thích bộ râu mới này rồi đấy” Một đồng nghiệp nói

“cmn ngứa quá”. Lúc này Alexander Constantine Dobbens đã quay lại công việc “tôi đã mất nửa thời gian chỉ để gãi mặt”

“Phải, khi tôi làm trên tàu điện ngầm cũng vậy” bạn làm cùng phòng của anh đồng ý “khi anh còn trẻ thì khác đấy”

“Nói về chính bản thân của mình thôi, ông ngoại” Dobbens cười lớn “anh là lão gà tây đã kết hôn già rồi. Chỉ vì anh bị xích không có nghĩa là tôi cũng phải thế”

“Anh nên ổn định đi, Alex”

“Thế giới còn rất nhiều điều thú vị và tôi vẫn chưa tận hưởng hết” Gần như là chưa. Hắn là một kỹ sư hiện trường làm việc cho công ty Điện và Gas Baltimore và thường làm việc về đêm. Công việc buộc hắn dành chủ yếu thời gian trên đường, kiểm tra thiết bị và giám giám sát nhân viên vận hành và bảo trì đường dây. Alex rất nổi tiếng vì hắn không bao giờ quan tâm đến việc làm bẩn tay khi tự làm việc của mình. Trên thực tế, hắn không bao giờ quan tâm đến những công việc thủ công khiến nhiều kỹ sư nản lòng và bỏ cuộc và hắn làm điều đó với sự vui vẻ. Hắn tự gọi mình là người đàn ông của mọi người. Lập trường ủng hộ công doàn của hắn là nguyên nhân khiến ban lãnh đạo khó chịu, nhưng hắn lại là kỹ sư giỏi và ngay cả khi là người da đen cũng không khiến hắn bị ảnh hưởng gì. Một người là kỹ sư giỏi, thân thiện với mọi người và da đen khiến cho lãnh đạo không thể sa thải. Thêm vào đó, hắn đã đóng góp tốt vào chỉ tiêu tuyển dụng lao động thiểu số khi đưa vào cả tá công nhân xuất sắc. Dù vài người trong số họ có nguồn gốc đáng ngờ nhưng Alex bảo đảm cho bọn họ

Công việc về đêm thường rất yên tính và như thường lệ, Alex là người đầu tiên mua tờ báo Baltimore Sun. Vụ án vẫn không được đưa lên trang nhất, giờ chỉ được đăng trở lại ở mục tin tức địa phương. FBI và cảnh sát bang, hắn đọc, vẫn đang tiếp tục điều tra vụ này. Hắn ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ và đứa trẻ vẫn còn sống – hiệu quả của dây an toàn, quá trình đạo tạo đã cho hắn biết thế, chưa kể đến hiệu quả của chiếc động cơ Porsche. Chà, hắn nghĩ, cũng được. Giết một đứa trẻ và một phụ nữ có thai chính xác không phải là cái gì đáng phải khoe khoang. Bọn chúng đã mất một cảnh sát bang, đối với hắn là quá đủ.Cho đến nay, điều ám ảnh hắn là thất bại của cậu trai Clark mà cảnh sát bắt giữ. Mình đã nói với mấy thằng ngu đó là đợi ở đó quá rủi ro mà, nhưng hắn không nghe. Hắn muốn bắn bỏ cả gia đình cùng một lúc. Alex biết vì sao thé, nhưng điều này chỉ chứng minh có nhiệt tình thôi không đủ mà còn phải thực tế. Mẹ nó mấy nhà khoa học chính trị, họ nghĩ chỉ cần làm việc đủ chăm chỉ thì mọi việc sẽ thành công. Không, các kỹ sư biết chuyện xảy ra sẽ rất khác

Dubbens cảm thấy thoải mái khi đọc tin tất cả nghi phạm đều là người da trắng. Vẫy tay chào trực thăng đúng là sai lầm của hắn. Hoạt động cách mạng không có chỗ cho sự gan dạ hay dũng cảm. Đây là bài học chính hắn phải tự rút ra, may là lần này không ảnh hưởng đến bất kỳ ai. Đôi gang tay đã khiến mấy con lợn đó nhận lầm. Điều thực sự buồn cười mà mặc dù có rất nhiều sai lầm hay thiếu sót nhưng nhiệm vụ lần này vẫn thành công. Mấy thằng rác rưởi IRA, O gì đó đã bị đá ra khỏi Boston trong tình trạng cụp đuôi. Ít nhất vụ khủng bố lần này đã gây tiếng vang về mặt chính trị. Hắn tự nhủ, và đó chính là thước đo thực sự của thành công. Theo quan điểm của hắn, thành công nghĩa là nổi tiếng. Hắn và người của mình đã cung cấp sự trợ giúp về chuyên môn cho một nhóm cách mạng đã có tiếng sẵn rồi. Giờ thì hắn có thể tìm những người bạn Châu phi để góp quỹ. Họ không thực sự là những người ở Châu Phi nhưng thích tự coi mình là người Châu Phi. Có rất nhiều cách để làm tổn thương người Mỹ, gây chú ý theo cách mà chưa nhóm cách mạng nào làm trước đây. Ví dụ, sẽ thế nào, nếu hắn có thể tắt đèn của 15 bang một lúc? Alex Dobbens thậm chí biết cách làm thế nào luôn. Cách mạng phải biết cách đánh vào đúng nơi bọn bọ sống và hắn nghĩ, khiến cho mọi thứ đáng tin cậy bỗng nhiên bị tê liệt, khủng hoảng còn là cách tốt hơn, gây sốc hơn. Nếu như hắn có thể chứng minh rằng cái chính phủ tham nhũng ngày thậm chí không thể đảm bảo được nhà sẽ sáng đèn thì hắn sẽ khiến người dân nghi ngờ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Hoa Kỳ là một xã hội vật chất, hắn nghĩ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu vật chất của nền văn minh dừng hoạt động? Khi đó thì người dân sẽ nghĩ gì? Hắn không biết câu trả lời nhưng hắn biết có điều gì đó sẽ thay đổi và thay đổi này là thứ mà hắn đang theo đuổi.