← Quay lại trang sách

Chương 19 KIỂM TRA VÀ VƯỢT QUA-1

“Anh ta là một người kỳ lạ” Owens nhận xét, cầm trên tay tập tài liệu kết quả của 3 tuần làm việc. Tất nhiên họ có thể làm việc nhanh hơn, nhưng xét thấy họ phải hết sức thận trọng để ngăn thông tin đang điều tra rò rỉ đến tai các đối tượng điều tra

Dennis Cooley gốc người Belfast, sinh trong một gia đình theo đạo cơ đốc trung lưu, dù không một ai trong bố mẹ đẻ anh ta thường xuyên đi nhà thờ, có gì đó rất lạ là ở vùng này người ta thích sống cả đời từ khi sinh ra đến khi chết đi tại đây. Bản thân Dennis hay đến nhà thờ khi còn là đứa trẻ- điều này là cần thiết đối với học sinh theo học trường giáo sứ- cho đến khi vào đại học thì bất chợt dừng lại và không bao giờ đi lại nhà thờ nữa. Hồ sơ không ghi nhận bất kỳ tiền án tiền sự nào. Không, ngay cả trong bất kỳ hồ sơ nghi phạm nào xung quanh anh ta. Khi còn là sinh viên đại học, anh ta đã từng tham gia vào vài phong trào hoạt động, nhưng chưa thực sự tham gia vào bất kỳ nhóm nào, tốt nghiệp đại học hạng ưu. Có học vài khóa về chủ nghĩa Marx, vài khóa về kinh tế, Owens thấy những người như thế này luôn được giáo viên thiên vị. Viên chỉ huy cảnh sát khịt mũi. Chỉ cần riêng việc học ở Trường Kinh tế London cũng đủ rồi, phải không?

Trong hai năm sau khi tốt nghiệp, những gì họ có chỉ là hồ sơ thuế. Ah ta làm việc trong cửa hàng của cha và những gì cảnh sát muốn tìm hiểu hay quan tâm chỉ đơn giản là trống rỗng, không tồn tại. Công việc của cảnh sát chính là nằm ở đây đấy- bạn chỉ để tâm đến đám tội phạm. Vài câu hỏi hết sức kín đáo được hỏi ở Belfast cũng không mang lại kết quả gì. Đủ các loại người đã đến cửa hàng, ngay cả những người lính quân đội Anh cũng là khách thường xuyên đến đó trong thời gian Cooley tốt nghiệp đại học. Một hoặc hai lần trong thời gian đó, cửa sổ của hiệu sách đã bị đập vỡ tan tành do các băng cướp bóc của Chiến binh Tin Lành – nguyên nhân khiến Quân đội phải vào cuộc lần đầu tiên- nhưng cũng không có gì nghiêm trọng hơn. Chàng trai Dennis trẻ cũng không thường xuyên lui tới quán bar để trở thành tâm điểm của mọi người, không thuộc về bất kỳ tổ chức nhà thờ nào hoặc bất kỳ câu lạc bộ chính trị nào, cũng không tham gia bất kỳ hiệp hội thể thao nào nốt. “Tôi thấy anh ấy lúc nào cũng đọc” Có một ai đó nói với thám tử. Đúng là một tiết lộ sáng giá, Owens tự nhủ. Một chủ hiệu sách thích đọc sách…rồi bố mẹ anh ta chết trong một vụ tai nạn ô tô. Owens bị ấn tượng bởi sự thật rằng họ chết theo một cách hoàn toàn thông thường. Phanh của một chiếc xe tải bị hỏng và đâm vào chiếc xe mini của họ trong một chiều chủ nhật. Lâu lắm không nhớ được có ai đó ở Ulster thực sự được chết theo cách “thông thường”, thường thời điểm đó người ta hay bị chết bởi một vụ nổ bom hoặc những phát súng lạnh lùng. Dennis Cooley đã tổ chức một lễ tang đơn giản và ít người tham dự tại một nhà thờ địa phương. Vài năm sau anh ta bán tất cả tài sản và chuyển đến London, đầu tiên là mở một cửa hàng ở Knightbridge rồi sau đó mua một cửa hàng ở phố Arcade nơi anh ta tiếp tục việc kinh doanh cho đến ngày nay

Hồ sơ thuế cho thấy anh ta có thu nhập tốt. Qua kiểm tra căn hộ của anh ta cho thấy anh ta sống rất thoải mái, được coi trọng bởi các đồng nghiệp. Cô nhân viên, Beatrix, rõ ràng rất thích công việc bán thời gian ở đây. Cooley không có bạn và vẫn hiếm khi đến các quán bar địa phương – hiếm khi uống rượu, có vẻ thế- sống một mình, không có sở thích tình dục cụ thể nào và thường đi công tác

“Anh là là một cuốn sách khó hiểu, một số 0 tròn trĩnh” Owens nói

“Phải” Ashley trả lời “Ít nhất nó cũng cho chúng ta biết nơi Geoff gặp anh ta- anh ta là một trung úy ở một trong những trung đoàn đầu tiên cử đến Bắc Ireland, và có lẽ đã đi dạo đến cửa hàng sách một hoặc hai lần. Anh biết sở thích của Geoff Watkins rồi đấy. Có lẽ ban đầu họ chỉ nói chuyện về sách- cũng chẳng có nhiều thứ hơn để nói. Tôi nghi ngờ Cooley có thêm bất kỳ sở thích nào khác”

“Phải, tôi tin anh ta chính là người mà mấy tên Yanks thường gọi là đồ ngốc. hoặc ít nhất đó là hình ảnh anh ta đang xây dựng. Bố mẹ anh ta thì sao?”

Ashley mỉm cười “Trong trí nhớ mọi người họ là những nhà cộng sản địa phương. Không có gì đáng chú ý cho đên khi cuộc nổi dậy của người Hungary năm 1956. Nó như một liều thuốc giúp họ tỉnh táo. Dù vẫn nói chuyện như những người theo cánh tả nhưng các hoạt đông chính trị đã chấm dứt hẳn. Thực tế, trong trí nhớ mọi người thì họ vẫn là những người thân thiện nhưng có chút kỳ lạ. Rõ ràng họ khuyến khích trẻ em địa phương đọc – có thể khiến cho công việc kinh doanh tốt hơn, nếu không có ý gì khác nữa. Trả các hóa đơn đúng hạn. Ngoài những điều đó ra, chẳng còn thông tin gì”

“Còn cô gái Beatrix?”

“Bằng cách nào đó cô ấy học trường công lập của chúng ta, không học đại học, nhưng lại tự học văn học và lịch sử ngành xuất bản. sống cùng với bố già- ông ấy đã về hưu, là cựu trung sỹ RAF (Lực lượng không quân hoàng gia Anh) Cô ấy không có đời sống xã hội, có lẽ dành mọi buổi tối để ăn vặt và xem Dubonnet. Trong thâm tâm cô ấy ghét người Ireland nhưng lại thích làm việc với Mr. Dennis bởi vì anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực sách. Không có thông tin gì hơn”

“Vậy, chúng ta đang có một người bán sách ở một cửa hàng bán sách quý sinh ra trong một gia đình theo chủ nghĩa Marx, nhưng không ai biết anh ta có quan hệ với tổ chức khủng bố nào hay không” Owens tổng hợp lại “Anh ấy học đại học cùng thời với bạn của chúng ta O’Donnell, phải không?”

“Phải, nhưng không ai nhớ liệu họ có gặp nhau hay không. Thực tế, họ chỉ sống cách nhau vài con phố, nhưng cũng không ai nhớ liệu Kevin có thường xuyên ghé hiệu sách hay không” Ashley nhún vai “Hãy nhó rằng, chuyện đó xảy ra trước khi O’Donnell thu hút sự chú ý nghiêm túc của mọi người. Do đó, ngay cả khi ai đó tìm thấy bất kỳ manh mối nào vào thời điểm đó, nó cũng không nhập vào bất kỳ hồ sơ lưu trữ nào. Người thầy dạy môn kinh tế cho cả hai là cùng một người. Ban đầu, đó có thể là một manh mối hữu ích, nhưng ông thầy đó đã chết hai năm trước – một cách tự nhiên. Bạn học của họ đã ra trường từ lâu, đường ai nấy đi, đến giờ vẫn chưa tìm được ai biết rõ cả hai người này”

Owens đi đến góc văn phòng rót cho mình một tách trà. Một anh chàng có nền tảng gia đình theo chủ nghĩa Marx, học cùng trường cùng khóa với O’Donnell. Mặc dù không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy anh ta có mối liên hệ với một nhóm khủng bố, thì vẫn đủ cơ sở để theo tiếp. Nếu họ tìm thấy bất kỳ cái gì chứng minh được Cooley và O’Donnel biết nhau thì Cooley gần như chính là một cây cầu nối giữa Watkins và ULA. Điều đó không có nghĩa là họ có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh mối xác thực của mối quan hệ này, nhưng trong vài tháng trời họ đã không phát hiện ra bất kỳ thứ gì hết

“Tốt lắm, David, vậy anh đề nghị gì?”

“Chúng ta sẽ lắp máy ghi âm trong cửa hàng và ở nhà, theo dõi mọi cuộc điện thoại nữa, tất nhiên. Khi anh ta đi du lịch, tôi sẽ sắp xếp bạn đồng hành cho anh ta”

Owens gật đầu đồng ý. Về mặt pháp lý, đây là điều vượt quá quyền hạn của anh, nhưng bên mật vụ thì khác, họ không phải làm việc theo luật của Sở Cảnh Sát. “Làm thế nào để giám sát hiệu sách của anh ta?”

“Không dễ nếu anh còn nhớ vị trí của hàng. Nhưng chúng ta có thể cố nhét người của mình vào làm thuê một trong những cửa hàng gần đó”

“Đối diện hiệu sách là một cửa hàng trang sức, phải không?

“Nicholas Reemer và Các Con trai” Ashley gật đầu

“Có ông chủ và hai nhân viên” Owen nghĩ một lúc “Tôi có thể tìm một thám tử chống trộm có kinh nghiệm, một ai đó là chuyên gia thành thạo trong nghề….”

2

“chào buổi sáng, Jack” Cantor nói

“Hi Marty”

Ryan đã từ bỏ việc kiểm tra các tấm ảnh vệ tinh từ vài tuần trước. Giờ anh đang cố tìm ra mô hình của mạng lưới khủng bố. Những nhóm nào kết nói với nhau? Vũ khí của bọn chúng lấy từ đâu? Bọn chúng được đào tạo ở đâu? Ai giúp đào tạo? Ai cung cấp tiền? Các tài liệu du lịch? Những nước nào bọn chúng thường sử dụng để làm kênh chuyển tiền an toàn?

Khó khan khi nghiên cứu vấn đề này không phải là thiếu thông tinh mà là thừa mứa thông tin.. CIA có hàng ngàn sỹ quan và điệp viên tại chỗ rải rải rác khắp nơi, chưa kể thông tin tình báo của các nước phương tây trao đổi tới đã liên tục nhồi mọi loại thông tin kiểu này. Nhiều điệp viên- quốc tịch nước ngoài được tuyển dụng và trả lương bởi Công Ty- cũng không tiếc công sức viết báo cáo về tất cả những điều nhỏ nhặt nhất với hy vọng cung cấp Một Mảnh Thông Tin có thể đặt dấu chấm hết cho Abu Nidal hoặc Thánh Chiến Hồi Giáo, hoặc một trong những nhóm khủng bố khét tiếng, nhằm dành được những khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Kết quả là hàng ngàn báo cáo bay về đây, hầu hết đều là những thông tin rác vô giá trị, và “đống rác” đó thậm chí còn che khuất luôn một hoặc hai miếng vàng lấp lánh hiếm hoi của thông tin thực. Trước đó, Jack hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Mặc dù các nhà phân tích được giao cho công việc này trong cục rất tài năng, nhưng trước tiên họ phải phân loại, kiểm tra và tham khảo lẫn nhau khi đối mặt với đại dương dữ liệu tình báo thô rộng lớn rồi mới có thể đi vào quy trình phân tích chính xác. Việc phát hiện ra các mô hình hoạt động và quy tắc của bất kỳ tổ chức đơn lẻ nào cũng rất khó và độ khó của nó tỷ lệ nghịch với quy mô của tổ chức. Tổ chức càng nhỏ thì càng khó phát hiện. Một số tổ chức thậm chí chỉ nằm trong tay một người – trong trường hợp cực đoan thì có chỉ có các thành viên trong gia đình

“Marty” Jack nói, đang xem thông tin trên bàn ngước nhìn lên “Đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi tôi từng chứng kiến đấy”

“Có lẽ thế, nhưng tôi đến để báo rằng anh đã làm một việc rất tuyệt vời” Cantor trả lời

“Cái gì?”

“có nhớ bức ảnh vệ tinh chụp cô gái trong bộ bikini không? Người Pháp nghĩ họ có ID của cô ta: Francoise Theroux. Cao, tóc sậm và thân hình nổi bật, cô ta được cho là đã không ở trong nước trong thời gian bức hình được chụp. Điều đó xác nhận cái trại đó thuộc về nhóm Hành Đông Trực Tiếp (Action-Directe)”

“Vậy cô gái đó là ai?”

“Một sát thủ” Marty trả lời. Anh đưa cho Jack một bức ảnh chụp ở khoảng cách gần hơn “Và là một sát thủ giỏi. Đã giết 3 người, hai chính trị gia và một nhà tư bản công nghiệp, tất cả đều là súng lục bắn ở tầm gần. Tưởng tưởng việc đó diễn biến thế nào nhé: Anh là một người đàn ông trung niên đang dạo phố, anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, cô ấy cười với anh, có lẽ hỏi đường hay gì đó, anh dừng lại và điều tiếp theo anh biết là một khẩu súng lục xuất hiện trong tay cô ta, Tạm biệt nhé, Charlie”

Jack nhìn vào bức ảnh, cô ta không có vẻ gì là nguy hiểm- mà vẻ ngoài hợp với sở thích của mọi đàn ông “nhìn cô ta, trông giống như kiểu gái mà chúng ta thường nói ở trường đại học, là cô gái khiế anh không thể bước xuống giường. Chúa ơi, chúng ta đang sống trong thế giới nào vậy, Marty?”

“Anh biết điều đó hơn tôi. Dù sao thì chúng ta cũng được yêu cầu chú ý đến cái trại đó. Nếu có ảnh cô ta lần nữa thì báo cho người Pháp ngay tức thì”

“Họ sẽ săn lùng cô ta à?”

“Họ không nói, nhưng anh có thể tập hợp một đội quân Pháp ngay tại Chad, cách đó khoảng 400 dặm. Đơn vị nhảy dù từ trực thăng”

Jack đưa bức ảnh này lại cho Cantor “thật đáng tiếc”

“Đúng thế” Cantor cất bức ảnh vào túi và đổi chủ đề “xử lý dữ liệu đến đâu rồi?”

“Chẳng đi đến đâu cả. Thật không biết những người làm cả ngày như vậy…..”

“Phải, có những lúc họ làm việc suốt ngày đêm và chúng tôi phải ngăn họ lại, họ đang vắt kiệt sức mình. Máy tính hóa có giúp được chút ít. Có lần chúng tôi có thông tin tên đầu sỏ một nhóm khủng bố xuất hiện một ngày ở cả 6 sân bay, nhưng chúng tôi biết tất cả đều là tin rác hết, nhưng rất thường xuyên chúng tôi nhận được tin nóng. Vào tháng 3 năm ngoái, chúng tôi bị lỡ mât 1 gã chỉ 30 phút ở ngoại ô Beirut. 30 phút chết tiệt” Cantor nói “ Anh sẽ quen dần với chuyện này thôi”

30 phút, Jack nghĩ. Nếu mình rời văn phòng sớm hơn 30 phút, mình sẽ chết. Làm sao mình có thể quen với chuyện đó đây “Các anh sẽ làm gì với hắn nếu bắt được?”

“Chúng ta sẽ không đọc cho hắn nghe quyền trong hiến pháp” Cantor trả lời “vậy, có bất kỳ liên kết nào anh có thể tìm thấy không?”

Ryan lắc đầu “Nhóm ULA này cmn nhỏ quá. Tôi có 16 liên lạc tình nghi giữa IRA và các nhóm khác. Vài người trong số họ có thể là người chúng ta đang tìm kiếm, nhưng làm thế nào để nhận ra? Các báo cáo không có ảnh, các bản mô tả thì có thể là bất kỳ ai. Ngay cả khi chúng ta có một báo cáo nói rằng người liên hệ bên IRA có nói chuyện với một nhóm người mà họ không được phép tiếp xúc- một người có thể là của ULA- thì có thể xảy ra hai khả năng: A/ thông tin ngầm của chúng ta có thể đã sai hoặc B/ đây có thể là lần đầu tiên họ nói chuyện với IRA. Marty, làm thế nào có ai đó có thể lọc được tin tức từ đống rác này?”

“Chà, lần tới nếu anh nghe thấy ai hỏi CIA đối phó với khủng bố thế nào- anh có thể biết tại sao rồi đấy” lần này Cantor thực sự bật cười “Những người mà chúng ta đang tìm kiếm không phải là những kẻ ngu. Chúng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị bắt. Ngay cẩ khi chúng ta không tự làm điều đó- có thể chúng tôi cũng không muốn làm điều đó thật- thì chúng tôi có thể gợi ý cho Israel vài điều. Mấy thằng khủng bố rất cứng, toàn bọn khốn vô liêm sỉ, nhưng chúng không thể chống lại quân đội thực sự và chúng biết rõ diều đó

Đó chính là phần bực bội nhất. Anh rể tôi là thiếu tá quân đội, lực lượng Delta đóng quân ở Fort Bragg. Tôi đã xem các bài tập chiến đấu của họ. Trại anh để ý vừa rồi bọn chúng cũng đang làm chưa đến 2 phút, giết mọi người ở đó và rời đi trong khi tiếng súng vẫn còn vang. Chúng là đội quân chết chóc và hiệu quả, nhưng nếu không có thông tin chuẩn thì chúng không biết hướng sự chết chóc và hiệu quả đó vào đâu. Giống như công việc của cảnh sát. Anh nghĩ Mafia có thể tồn tại nếu cảnh xác biết chính xác khi nào và ở đâu chúng hành động? Bao nhiêu băng cướp ngân hàng có thể thành công nếu đội SWAT đợi sẵn bên trong cánh cửa ngân hàng? Mấu chốt của vấn đề là anh phải biết mấy thằng chết tiệt này đang ở đâu. Tất cả đều là thông tin gián điệp và thông tin này đến từ những khuôn mặt vô hình đang sàng lọc đống rác này. Những người bên ngoài đã vất vả gửi những thông tin này về cho chúng ta và chúng ta phải sàng lọc lại, chuẩn hóa và đưa lại nó cho các đội hiện trường Cuộc chiến cũng diễn ra ở ngay tại đây, Jack, ngay trong tòa nhà này, do một nhóm GS-9 và GS-10 những người chỉ có thể về đến nhà khi trời tối”

Nhưng cuộc chiến này đã thất bại, Jack tự nhủ. Nó thực sự không thắng

“thế FBI thì sao?”

“Không có gì mới, gã da đen- chà, hắn thực sự nghĩ mình không bị phát hiện khi báo chí không đề cập gì. Họ có một bức ảnh cũ xấu kinh khủng đã chụp từ nhiều năm trước, một biệt danh, không có tên thực hay dấu vân tay và 10 dòng mô tả chủ yếu nói rằng hắn là một thằng đủ thông minh để ngậm mồm im lặng. Cục đang kiểm tra những người từng tham gia vào tổ chức cực đoan trước đây….buồn cười là họ đã bình định mấy nhóm đó rồi…mà cũng không thu được thành công đáng kể nào”

“Vậy còn nhóm đã bay đến đó 2 năm trước thì sao?” Anh đang đề cập đến các thành viên của một nhóm Mỹ cực đoan bay đến Libya để gặp gỡ “những người tiến bộ” ở cộng đồng thế giới thứ 3.Dư âm của sự kiện đó vẫn còn vang vọng trong cộng đồng chống khủng bố”

“Anh có để ý là chúng ta thậm chí còn không có một bức ảnh nào ở Benghazi không? Điệp viên của chúng ta đã bị phát hiện- một trong những tai nạn khủng khiếp. Điều đó khiến chúng ta mất toàn bộ ảnh và anh ta thì bị cắt cổ. May mà bọn chúng còn chưa điều tra được là anh ta làm việc cho chúng ta. Chúng ta biết vài cái tên của những người đã tham gia nhóm đó, nhưng không phải tất cả”

“Hồ sơ hộ chiếu thì sao?”

Cantor dựa vào cánh cửa “Ví dụ Ông X bay đến Châu Âu, một người Mỹ đi nghỉ- chúng ta đang nói đến 10 ngàn người mỗi tháng đấy. Ông ta tiếp xúc với một ai đó đầu biên kia và họ sẽ sắp xếp hơp lý tất cả các hành trình còn lại cho ông ta, vậy là ông ta đã vượt qua hoàn toàn các quy trình thục tục nhập cư thông thường. Nó quá dễ…trời ạ, Công Ty (CIA) cũng làm thế suốt. Nếu chúng ta có tên thì chúng ta có thể biết chính xác thời gian ông ta rời khỏi đất nước. Đó là một điểm khởi đầu…nhưng chúng ta không có một cái tên để tra cứu”

“Chúng ta chẳng có cái gì cả” Ryan bất mãn

“Tất nhiên là có chứ. Một đống lớn đó thôi”…anh ra hiệu chỉ vào đống tài liệu trên bàn Ryan…”và còn nhiều nữa đang chuyển đến. Ở đâu đó trong đống này sẽ có câu trả lời”

“anh thực sự tin điều đó à?”

“Mỗi lần chúng tôi phá được một vụ, thì chúng tôi đều thấy rằng thông tin đã ở ngay trước mũi chúng tôi cả tháng trời. Mấy người trong ủy ban quốc hội luôn tấn công chúng ta vì điều đó. Trong đống thông tin ngày ngay bây giờ, Jack, chắc chắn có một manh mối quan trọng. Đây là một kết luận chắc chắn về mặt thống kê. Nhưng có lẽ anh phải ngồi đó đọc đến 200-300 báo cáo chỉ để chọn được cái”

“tôi không trông đợi vào một phép màu nhưng mong chờ có vài bước tiến bộ” Jack bình tĩnh

“Anh đã tiến bộ. Anh đã nhìn thấy vài thứ mà không ai thấy. Anh đã có thể tìm ra Francoise Theroux. Và giờ nếu một đặc vụ người PHáp nhìn thấy thứ gì đó hữu dụng với chúng ta, họ sẽ đưa đến trả ơn. Anh không biết điều này, nhưng trong ngành tình báo cũng giống như kinh tế kiểu cũ hàng đổi hàng. Chúng ta đưa cho họ một thứ, rồi họ lại đưa lại cho chúng ta một thứ hoặc chúng ta sẽ không bao giờ đưa thêm thứ nào nữa. Nếu thông tin ày thực sự là vàng thì họ sẽ nợ chúng ta một ân huệ lớn. Họ thực sự muốn bắt cô gái đó. Cô ta đã giết một người bạn thân với gia đình tổng thống và tổng thống đích thân giám sát vụ này

“Dù sao thì anh đã nhận được lời khen từ Đô đốc và DGSE (Cục tình báo hải ngoại). Nhân thể, Boss nói anh nên khoan dung với bản thân một chút”

“tôi sẽ khoan dung với bản thân khi tìm ra mấy tên khốn đó” Ryan trả lời

“Đôi khi anh phải lùi lại. Anh quá căng thẳng. Anh mệt mỏi. Mệt mỏi thì thường mắc sai lầm. Chúng ta không thích sai lầm. Đừng làm việc quá muộn, Jack, câu này cũng do Greer dặn đấy. Anh phải rời khỏi đây lúc 6.00” Cantor rời đi, không để Jack có cơ hội phản đối. Ryan quay lại bàn làm việc nhưng cứ nhìn chăm chăm vào tường mất vài phút. Cantor nói đúng. Anh đang làm việc quá muộn và không cả có thời gian đến Baltimore xem con gái tiến triển thế nào. Jack tự an ủi rằng vợ anh đang ở với con bé hàng ngày và thường qua đêm ở bệnh viện Hopkins để gần con hơn. Cathy có việc của cô ấy và mình cũng phải làm việc của mình

Vậy, anh nói với bức tường, ít nhất mình đang làm cái gì đó có ích. Anh nhớ ra sự việc lần này hoàn toàn là ngẫu nhiên và rằng Marty mới là người tạo ra sự liên kết thực sự: Nhưng cũng đúng là anh đã làm đúng những gì mà một nhà phân tích cần phải làm, tìm ra cái gì đó kỳ lạ và thu hút sự chú ý của các nhân sự liên quan. Anh có thể vui mừng vì điều đó. Có lẽ anh đã tìm ra một kẻ khủng bố, nhưng chắc chắn không phải đúng người anh cần tìm.

Nó là một khởi đầu. Lương tâm anh tự hỏi người Pháp sẽ làm gì nếu họ tìm thấy cô gái xinh đẹp này, và anh sẽ cảm thấy thế nào nếu phát hiện ra cách đối xử của người Pháp với cô gái đó. Anh quyết định có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn nếu mấy tên khủng bố xấu xí hơn, nhưng bất kể xinh đẹp hay không thì nạn nhân của bọn chúng cũng vẫn chỉ có chết. Anh tự hứa với bản thân rằng anh sẽ không bao giờ phá lệ tìm hiểu xem ai bắt được cô ta. Jack quay trở lại với đống hồ sơ, tìm kiếm từng mảnh thông tin một cách khó khan. Những người anh tìm kiếm đang ở đâu đó trong đống hồ sơ này. Anh phải tìm thấy chúng.

3

“Xin chào, Alex” Miller nói khi bước vào xe

“Chuyến đi thế nào?” Dobens thấy hắn vẫn để râu. Chà, khoogn có ai chú ý quá nhiều đến hắn. Lần này hắn bay đến Mexico rồi lái xe xuyên biên giới, rồi bay chuyến nội địa đến D.C, nơi Alex ra đón

“An ninh biên giới của các anh cứ như trò đùa”

“Nếu nó thay đổi thì anh có vui không?” Alex hỏi “Hãy nói việc chính nào”

Giọng điệu thay đổi đột ngột của Alex khiến Miller bất ngờ

Mày không phải là thằng tự hào quá với toàn bộ hoạt động tổ chức của chúng mày sao, Miller nghĩ “Chúng tôi có một công việc khác cho anh”

“Bên anh vẫn chưa trả cho tôi khoản cuối, boy”

Miller đưa qua một cuốn sổ tiết kiệm “Tài khoản được đánh số chưa đăng ký, ngân hàng Bahama. Tôi tin anh sẽ thấy số tiền trong tài khoản là chính xác”

Alex cất cuốn sổ vào tùi “Như vậy thì được. Ok, chúng tôi đang có một việc khác. Tôi hy vọng anh không hy vọng sẽ tiến hành nhiệm vụ nhanh như vừa rồi”

“chúng ta có vài tháng để lên kế hoạch” Miller trả lời

“tôi đang nghe đây” Alex ngồi lắng nghe trong 10 phút “Các anh mất trí cả rồi à?” Dobbens hỏi ngay khi nghe xong câu chuyện

“Việc thu thập thông tin chúng ta cần khó đến mức nào?”

“Đó không phải là vấn đề, Sean. Vấn đề là sắp xếp để người của anh vào và ra. Tôi không thể làm được”

“Đó là vấn đề của tôi”

“Cứt thật! Nếu người của tôi có liên quan thì đó cũng là vấn đề của tôi. Nếu con gà tây Clark đó mà khai ra với cớm thì nó sẽ đốt cháy cái nhà an toàn đó…và tôi!”

“Nhưng anh ta không khai ra gì cả, phải không? Đó chính là lý do vì sao chúng tôi gọi anh ta”

“Nghe này, những gì anh làm với người của các anh, tôi không quan tâm, Nhưng chuyện xảy ra với người của tôi thì tôi phải giải quyết. Trò chơi nhỏ tôi chơi cùng anh làn trước gần như sát ván đó Sean”

Dựa trên văn cảnh Miller hiểu từ “sát ván’ nghĩa là gì “ Nhưng vụ đó có tiếng vang về mặt chính trị và anh biết rõ điều đó. Có lẽ anh đã quên mục tiêu của chúng ta luôn là chính trị. Về mặt chính trị, vụ đó đã thành công xuất sắc”

“tôi không cần anh phải chỉ cho tôi thấy điều đó” Alex gắt lại, cố gắng làm cho giọng điệu của mình hung hăng hơn. Miller là một thằng nhóc kiêu ngạo tự cao nhưng Alex biết hắn thuộc loại mềm nắn rắn buông “Anh mất một lính vì anh đang chơi trò đó hoàn toàn cá nhân, không chuyên nghiệp…và tôi biết anh đang nghĩ gì. Đây là lần xuất hiện lớn đầu tiên của chúng ta, phải không? Chà, son, tôi nghĩ chúng ta phải sát cánh hót shit cùng nhau, phải không? Và tôi đã cảnh báo anh rằng người của anh quá công khai. Nếu anh nghe tôi thì anh đã không để một người vào tận trong đó. Tôi biết hồ sơ anh rất ấn tượng, nhưng đây là địa bàn của tôi, và tôi hiểu nó”

Miller biết hắn phải chấp nhận điều này. Hắn làm ra vẻ hờ hững “Alex, nếu chúng tôi có vấn đề gì bất mãn với các anh thì chúng tôi sẽ không quay lại đây với anh tiếp. Phải, Anh phải hót shit cùng nhau rồi” Thằng mọi đen, hắn không nói ra “Giờ, anh có thể lấy được thông tin chúng tôi cần không?”

“Có, miễn là giá cả phù hợp. Anh mốn chúng tôi cùng tham gia vụ này không?”

“Chúng tôi vẫn chưa biết” Miller thành thật trả lời. Tất nhiên vấn đề duy nhất ở đây chỉ là tiền. Thằng Mỹ tham lam

“Nếu các anh muốn chúng tôi tham gia thì tôi sẽ phải cùng lập kế hoạch. Số 1, tôi muốn biết cách các anh vào và ra. Tôi có thể đi cùng các anh. Nếu lần này các anh tiếp tục bỏ qua lời khuyên của chúng tôi thì tôi và người của mình sẽ rời đi”

“Còn quá sớm để chắc chắn mọi điều, nhưng chúng tôi hy vọng việc sắp xếp sẽ khá đơn giản….”

“anh nghĩ anh có thể sắp xếp được việc đó?”

lần đầu tiên kể từ khi đến đây, Sean thấy được sự tán thành của Alex “Được. Tôi có thể đảm bảo điều đó. Hoàn toàn được. Giờ hãy nói về giá cả nào”

Sean viết ra một con số trên mảnh giấy và đưa nó cho Alex “Đủ công bằng rồi chứ?” Những người quan tâm đén tiền thì dễ giải quyết thôi

“Tôi chắn chắn sẽ mở một tài khoản trong ngân hàng của anh, người anh em”

“Nếu nhiệm vụ lần này thành công thì anh sẽ được?”

“Anh chắc chắn chứ?”

Miller gật đầu khẳng định “Tiếp cận trực tiếp. Cơ sở đào tạo, hỗ trợ các tài liệu du lịch, rất nhiều thứ. Kỹ năng của anh trong nhiệm vụ vừa rồi đã khiến chúng tôi chú ý. Những người bạn của chúng tôi thích ý tưởng về một tổ chức cách mạng tích cực ở Hoa Kỳ” Nếu họ thực sự muốn làm việc với mày thì đó là vấn đề của chính họ “Giờ, anh có thể lấy được thông tin đó nhanh như thế nào?”

“Cuối tuần này được không?”

“Anh có thể lấy được thông tin đó nhanh như vậy mà không gây nghi ngờ gì?”

“Hãy để tôi lo chuyện đó” Alex mỉm cười trả lời

“Bên anh có tin tức gì mới không?” Owens hỏi

“Không nhiều” Murray thừa nhận “chúng tôi có rất nhiều bằng chứng vật chất nhưng chi có một nhân chứng nhìn rõ mặt nhưng cô ây lại không thể cung cấp danh tính thực của hắn”

“Có sự giúp đỡ của người địa phương?”

“Đó là người mà hầu như chúng tôi đã xác định được danh tính, nhưng vẫn chưa có gì rõ ràng. Có lẽ bọn chúng rút kinh nghiệm từ ULA. Không tuyên ngôn, không yêu cầu quyên góp tín dụng. Những người của chúng tôi nằm trong các tổ chức cực đoan khác…đó là những người vẫn đang hoạt động…cũng không thu được thông tin gì. Chúng tôi vẫn đang nỗ lực và tốn rất nhiều tiền rải trên phố nhưng vẫn chưa cho thấy hiệu quả” Murray dừng lại “Tình hình đã thay đổi. Bill Shaw là một người thông minh, một trong những bộ não xuất sắc nhất của cục. Họ đã chuyển anh ấy từ phòng phản gian sang phòng chống khủng bố vài năm trước và anh ấy đã làm được những việc thật ấn tượng. Thế bên anh có gì mới không?”

“Tôi chưa thể nói cụ thể” Owens nói “nhưng chúng tôi có thể đã có một đột phá nhỏ. Chúng tôi đang cố gắng xác định xem bước đột phá đó có thực hay không. Đó là tin tốt. Tin xấu là Hoàng Gia Anh dự định đến thăm Mỹ vào mùa hè tới. Một số ngươi đã được thông báo về cuộc hành trình, bao gồm 6 người trong danh sách nghi phạm của chúng tôi”

“Các anh làm cái quái gì để chuyện này xảy ra vậy, Jimmy?”

“Dan, không ai hỏi tôi hết” Owens cay đắng trả lời

“Trong nhiều trường hợp, nếu mọi người không được thông báo người kia kỳ lạ, thì anh không thể đơn giản không tin người ta, phải không? Trong vài trường hợp khác thì đó đơn giản chỉ là sự nhầm lẫn. Vài thư ký gửi kế hoạch theo danh sách thông thường mà bỏ qua lời khuyên bên an ninh” Đây hoàn toàn không phải là câu chuyện mới với cả hai người. Luôn có những người không nghe lời

“Tuyệt vời. Vậy hãy hủy nó đi, nói rằng ổng bị cúm hoặc lý do gì đó” Murray đề nghị

“Hoàng tử sẽ không làm thế. Ông ấy rất kiên định với chủ đề này. Ông ấy không cho phép một tên khủng bố ảnh hưởng đến cuộc sống của mình theo bất kỳ cách nào”

Murray cười “Sự dũng cảm của anh chàng đó thật đáng khâm phục, nhưng….”

“thế đấy” Owens đồng ý. Anh thực sự không thoải mái khi nghe người ta gọi vị vua tiếp theo của anh là “anh chàng” nhưng anh đã quen với cách nói chuyện ngớ ngẩn đó của người Mỹ sau thời gian dài tiếp xúc “Nó không làm cho công việc của chúng tôi dễ dàng hơn chút nào”

“Kế hoạch theo lịch trình đã hoàn thành được bao nhiêu?” Murray hỏi, quay trở lại công việc

“Tất nhiên vẫn ở dạng sơ lược, nhưng hầu hết đã được sắp đặt không thay đổi. Nhóm an ninh của chúng tôi sẽ gặp bên anh ở Washinton vào tuần tới”

“Chà, các anh sẽ nhận được mọi sự hợp tác mà các anh cần, Mật vụ, FBI, cảnh sát địa phương, mọi thứ. Chúng tôi sẽ thay các anh chăm sóc tốt cho anh ta” Murray bảo đảm “Anh ấy và vợ rất nổi tiếng bên nước tôi. Họ sẽ mang em bé đi cùng chứ?”

“Không, chúng tôi có thể thuyết phục anh ấy về vấn đề này”

“OK, tôi sẽ gọi về Washington ngày mai và chuẩn bị sẵn sàng. Chuyện gì sẽ xảy ra với anh bạn Ned Clark của chúng ta?”

“Vẫn không nói một lời. Đồng nghiệp của hắn đang khiến hắn trải qua thời gian tồi tệ, nhưng hắn vẫn ngu đến mức không nói một lời”

Murray gật đầu. Anh biết rõ loại người này

4

Chà, họ muốn mình rời nhiệm sở sớm, Ryan nghĩ. Anh quyết định chấp nhận lời mời dự thính ở Đại học Georgetown. Thật không may, bài thuyết trình khiến anh thất vọng. Giáo sư David Hunter nổi tiengs là người khác thường và thẳng thắn ở Đại học Columbia, cũng là người có thẩm quyền hàng đầu về các vấn đề chính trị ở Đông Âu. Quyển sách của ông được xuất bản vào năm ngoái “Cách mạng hoãn lại” có phân tích các vấn đề chính trị và kinh tế của đế chế Sô Viết đang sụp đổ và giống như những người khác, Ryan đến đây để lắng nghe những thông tin mới về vấn đề này. Nhưng hóa ra bài phát biểu chỉ là bình mới rượu cũ, với lời đề nghị đáng ngạc nhiên vào cuối buổi diễn thuyến rằng các nước NATO nên thực hiện các chính sách hiếu chiến hơn để cố gắng tách Liên Bang Xô Viết khỏi các nước chư hầu. Ryan cho rằng ý tưởng này thật điên rồi dù rằng nó đảm bảo làm náo động không khí bàn luận tại buổi tiếp tân sau đó

Sau buổi diễn thuyến, Ryan nhanh chóng đi đến quầy tiếp tân. Anh đã bỏ bữa ăn tối để đến đây đúng giờ. Có một chiếc bàn dài lớn với đầy đủ món khai vị. Anh ắp đầy đồ ăn lên đĩa rồi lặng lẽ tiến đến một góc yên tĩnh gần thang máy để thưởng thức, mặc kệ những người khác hành thành nên vòng tròn xung quanh giáo sư Hunter bàn luận sôi nổi. Nói chung, trở lại Georgetown cũng tuyệt đấy, nếu chỉ trong vài giờ. So với những tòa nhà đơn điệu của CIA thì “Nhà hàng/Galleria” thuộc trung tâm văn hóa quốc tế ở đây thật khác biệt một trời một vực. Khoảng thông tầng bốn tầng của Trung tâm ngoại ngữ được bao quanh bởi những ô cửa kính văn phòng với ánh đèn lấp lánh, hai chậu cây lớn ở giữa giếng trời hướng thẳng lên trời, gần như chạm vào mái kính. Bên ngoài là một quảng trường lát gạch, thường được sinh viên gọi cái tên Quảng Trường Đỏ. Ở phía tây của quảng trường là một tòa nhà hình vuông cũ, và một đài tưởng niệm của vị linh mục đã dạy học ở đây gần hai trăm năm. Ngoại trừ tiếng gầm rú của những chiếc máy bay phản lực từ sân bay quốc nội cách đây vài dặm về phía hạ lưu, thì môi trường ở đây rất văn minh. Ngay khi sắp dọn sạch đĩa thức ăn thì Ryan thấy có ai đang đẩy nhẹ phía sau anh

“Tôi xin lỗi, tiến sỹ” Ryan quay lại thấy một người đàn ông thấp hơn anh, khuôn mặt hồng hào, mặc bộ đồ suit rẻ tiền. Đôi mắt xanh lấp lánh như hứng thú. Giọng nói có trọng âm nặng “Anh có thích bài giảng này không?”

“Nó rất thú vị” Ryan nghĩ một đằng nói một nẻo

“Vậy, tôi thấy rằng những người theo chủ nghĩa tư bản cũng có thể nói dối y như những người theo chủ nghĩa xã hội nghèo khổ như chúng tôi” NGười đàn ông cười lớn, nhưng Jack nhận định ánh mắt anh ta còn có gì khác chứ không chỉ là sự hứng thú. Đó là đôi mắt phán xét, đang chơi một loạt trò chơi khác nhau mà anh đã trải nghiệm một lần ở London. Ryan không thích anh ta

“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

“Sergey Platonov”

Ryan đặt đĩa ăn lên bàn và họ bắt tay nhau “Tôi là bí thư thứ ba của Đại sứ quán Liên Xô. Có lẽ bức ảnh của tôi ở Langley trông không giống tôi ngoài đời”

Một người Nga- Ryan cố gắng cố không tỏ ra quá ngạc nhiên- ai cũng biết mình đang làm việc cho CIA. Bí thư thứ ba rất có nghĩa rằng anh ta là KGB, có lẽ là chuyên gia tình báo ngoại giao, hoặc có thể là thành viên của Ban ngoại giao của CPSU- vài suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu anh, cứ như là có sự khác biệt gì vậy. Một sỹ quan tình báo “hợp pháp” dưới vỏ bọc nhà ngoại giao. Mình phải làm gì? Có điều anh biết chắc là ngày mai anh phải viết một báo cáo liên lạc cho CIA, giải thích họ đã gặp nhau thế nào và nói chuyện gì, có lẽ phải mất đến một giờ để viết mất. Anh cố duy trì vẻ lịch sự

“Chắc ông nhận làm người rồi. Tôi là một giáo viên lịch sử, tôi dạy ở học viện hải quân tại Annapolis. Tôi được mời đến đây bởi vì tôi tốt nghiệp ở trường này”

“Không không” người Nga lắc đầu”tôi nhận ra anh nhờ bức ảnh trên bìa cuốn sách anh viết. Anh xem, mùa hè năm ngoái tôi đã mua 10 cuốn”

“Thật sao” Jack sửng sốt và lần này không dấu nổi vẻ ngạc nhiên “Nhà xuất bản và tôi cảm ơn ông, sir”

“Tùy viên hải quân của tôi rất ấn tượng với cuốn sách đó, tiến sỹ Ryan. Ông ấy cảm thấy nó cần được đưa vào danh mục sách của Học viện Frunze và, tôi nghĩ, Học viện hải quân Grechko ở Leningrad” Platonov trả lời rất dễ mến. Ryan biết nó có nghĩa là gì nhưng….”thành thật mà nói, tôi hiếm lắm mới đọc sách, nhưng quyển sách đó được phân bố cục rất tốt và tùy viên của chúng tôi nói phân tích của anh về cách thức ra quyết định trong thời điểm quyết định của trận chiến là cực kỳ chính xác”

“Chà” Jack cố gắng không tỏ ra tự mãn nhưng khó mà che dấu được. Frunze là học viện cấp cao, chuyên đào tạo những sỹ quan trẻ cấp cao trước khi lên sao vạch. Học viện Grechko chỉ kém hơn một chút danh tiếng

“Sergey Nikolay’ch” một giọng quen thuộc vang lên “thật không phải là quý ông khi trêu trọc một tác giả trẻ bơ vơ” Cha Timothy Riley gia nhập vào cuộc nói chuyện. Là một linh mục dòng chúa không cao, không mập, Riley là trưởng khoa lịch sử của đại học Georgetown khi Ryan đang lấy bằng tiến sỹ. Ông là một học giả tài năng với một loạt các cuốn sách được viết, bao gồm hai cuốn về nguồn gốc lịch sử của chủ nghĩa Marx- nhưng Ryan biết chắc không có cuốn nào được sưu tập vào thư viện của Học viện Frunze “Gia đình thế nào, Jack?”

“Thưa Cha, Cathy đã quay trở lại làm việc. Họ chuyển Sally qua Hopkins. Nếu may mắn thì chúng con có thể đón bé về nhà vào tuần tới”

“Cô sẽ sẽ hồi phục hoàn toàn, cô con gái nhỏ của anh?” Platonov hỏi “Tôi có đọc báo về cuộc tấn công vào gia đình anh”

“Chúng tôi nghĩ vậy. Ngoại trừ mất một lá lách, có vẻ như không có tổn thương nào đáng kể. Bác sỹ nói bé phục hồi rất tốt và ở Hopkins thì Cathy có thể trông chừng được suốt ngày” Ngoài miệng Ryan vẫn nói rất tích cực, hơn những gì anh thực cảm thấy. Sally giờ là một đứa trẻ khác. Chân của bé chưa phục hồi hoàn toàn, nhưng tệ hơn là cô con gái nhỏ của anh giờ thường xuyên u uất. Bé đã học được một bài học nhớ đời mà Ryan vốn hy vọng phải hơn 10 năm nữa mới học bài này- rằng thế giới là một nơi nguy hiểm ngay cả khi có mẹ và bố ở bên chăm sóc bé. Một bài học khó khăn đối với một đứa trẻ con, và rõ ràng còn khó nhằn hơn với cả bố mẹ. Nhưng bé vẫn sống, Jack tự nhủ, không nhận ra những biểu hiện trên mặt anh đã thay đổi theo dòng suy nghĩ. Chỉ cần không chết, thì cùng với thời gian và tình yêu, bạn có thể chữa lành mọi vết thương, Các bác sỹ và y tá ở bệnh viện Hopkins đang chăm sóc bé như con đẻ. Đây có thể coi là lợi ích hữu hình khi gia đình có người là bác sỹ

“Thật khủng khiếp” Platonov lắc đầu với vẻ căm ghét sâu sắc “Thật khủng khiếp khi tấn công vào những người vô tội mà không có lý do”

“Đúng vậy, Sergey” Riley nói với giọng sắt đá mà Ryan đã quen. Khi ông muốn thì miệng lưỡi sắt đá của “Cha Tim” đủ để sẻ gỗ “Tôi nhớ hình như V.I.Lenin nói rằng mục đích của chủ nghĩa khủng bố là để gây hoảng sợ, và rằng sự đồng cảm trong cách mạng là đáng trách, giống như tham sống sợ chết trên chiến trường”

“Những lời đó được phát biểu trong lúc khó khăn, thưa Cha” Platonov mềm mỏng “Nước tôi không liên quan gì đến mấy thằng điên IRA. Chúng không phải những nhà cách mạng, dù chúng cố tỏ ra thế. Chúng không có đạo đức cách mạng. Những gì chúng làm là một sự điên rồ.Giai cấp công nhân nên đoàn kết, cùng nhau chống lại kẻ thù chung. Thay vào đó, bọn họ lại lao vào giết lẫn nhau như những con chó điên để dành được ít uy tín. Chúng là nhưng tên điên, chứ không phải là nhà cách mạng” Anh ta tự hào kết luận nhưng không hề nhận được sự đồng tình của hai thính giả

“Có lẽ thế, nhưng nếu tôi bắt được bọn chúng trong tay thì tôi sẽ cho bọn chúng một bài học về công lý cách mạng” Thật là tốt khi phát tiết được lòng hận thù, dù chỉ một lần

“Anh không hề có thông cảm với họ, cả hai người?” Platonov mồi lửa “Dù sao thì cả hai đều liên quan đến những nạn nhân của đế quốc Anh. Không phải tổ tiên của cả hai đã chạy trốn sang Mỹ sao?”

Ryan ngớ một lúc để tiếp thu những lời này. Thật khó tin khi trên đời còn những lời thế này cho đến khi anh thấy viên người Nga đang quan sát phản ứng của mình

“Hoặc có lẽ là nạn nhân trực tiếp của đế quốc Liên Xô” Jack nhìn đối thủ phản đòn “Hai gã ở London đã sử dụng súng tiểu liên Kalashnikov. Và gã tấn công vợ tôi cũng thế” anh nói dối “Anh không thể mua được loại súng đó ở cửa hàng bán súng địa phương được. Dù anh có công nhận hay không thì hầu hết những kẻ khủng bố qua đây đều nhận mình theo chủ nghĩa Marx. Điều đó khiến chúng là đồng minh của anh, không phải tôi, theo cách này không phải tình cờ mà chúng sử dụng vũ khí Liên Xô”

“Anh có biết bao nhiêu quốc gia sản xuất vũ khí theo thiết kế của Liên Xô không? Đáng buồn là có thể vài khẩu súng đã rơi vào tay người xấu”

“Trong bất kỳ trường hợp nào, sự thông cảm của tôi đối với mục đích của chúng, nếu chúng ta có thể nói rằng đó là thông cảm, là bọn bọn chúng đã bị hạn chế phương tiện biểu đạt. Anh không thể xây dựng được một đất nước văn mình dựa trên việc giết người” Ryan kết luận “dù ai đó đã không tiếc công sức thử nghiệm”

“Thật tốt nếu thế giới này có thể làm việc với nhau theo cách hòa bình hơn” Platonov lảng tránh câu nói bóng gió của Ryan về liên bang Xô Viết “nhưng sự thật lịch sử rằng các quốc gia đều sinh ra trong máu lửa, ngay cả quốc gia của anh. Khi quốc gia lớn mạnh rồi thì họ sẽ dần dần tách ra khỏi hành vi ban đầu. Không dễ dàng, nhưng tôi nghĩa tất cả chúng ta có thể nhìn ra giá trị của việc cùng tồn tại trong hòa bình. Đối với bản thân tôi, tiến sỹ Ryan, tôi có thể thông cảm với cảm xúc của anh. Tôi có hai cậu con trai đáng yêu, chúng tôi cũng từng có một cô con gái, Nadia. Con bé đã mất từ lâu, năm lên 7, vì bệnh ung thư máu. Tôi biết thật khó khan khi chứng kiến con trẻ phải chịu đựng nỗi đau, nhưng anh may mắn hơn tôi nhiều. Con gái anh vẫn còn sống” anh ta để giọng nói thật nhẹ nhàng “Chúng ta có thể không đồng ý về nhiều thứ, nhưng không người cha nào lại không yêu thương con cái của mình

Vì vậy” Protonov dễ dàng thay đổi chủ đề “hai người thực sự nghĩ gì về bài thuyến trình nho nhỏ của Giáo sư Hunter? Hoa Kỳ có cố gắng thúc đẩy phong trào phản cách mạng ở các nước XHCN Châu Âu?”

“Sao anh không hỏi Bộ Ngoại Giao? Đây có phải là lĩnh vực nghiên cứu của tôi đâu, nhớ không? Tôi dạy lịch sử hải quân. Nhưng nếu anh muốn biết quan điểm cá nhân thì tôi không thấy có cách nào chúng tôi có thể khuyến khích được người dân nổi dậy nếu chúng tôi không có triển vọng trực tiếp giúp được họ khi quốc gia anh phản ứng”

“À, tốt. Anh hiểu rằng chúng tôi phải hành động để bảo vệ những người anh em xã hội chủ nghĩa khỏi sự xâm lược”

Người này là người tốt, Ryan nhận thấy, nhưng anh ta đã được rèn rũa rất nhiều về những việc thế này “Tôi sẽ không coi việc khuyến khích mọi người tìm kiếm sự tự do của họ là hình thức gây hấn, ông Platonov. Tôi là một nhà môi giới chứng khoán trước khi lấy bằng lịch sử và điều đó không khiến tôi trở thành ứng viên cảm thông cho quan điểm chính trị của ông. Những gì tôi đang nói là đất nướ của anh đã dùng quân đội để bóp chết tinh thần dân chủ ở Séc và Hungary. Việc khuyến khích người dân đi theo con đường tự sát vừa vô nhân đạo vừa phản tác dụng”

“À, nhưng chính phủ của anh nghĩ gì?” Người Nga cười hỏi lại

“tôi là nhà sử học, không phải thầy bói. Trong thành phố này, mọi người đều làm cho Washington Post cả. Hãy hỏi họ xem”

“dù sao đi nữa” người Nga tiếp tục “Tùy viên hải quân của chúng tôi rất mong được gặp anh và được bàn luận về cuốn sách của anh. Đại sứ quán chúng tôi có một buổi chiêu đãi vào ngày 12 tháng sau. Cha đáng kính cũng tới, vì vậy ông có thể chăm lo linh hồn cho cậu. Cậu và vợ cậu sẽ tham dự chứ?”

“Trong vài tuần tới, tôi có kế hoạch ở nhà cùng gia đình. Con gái tôi cần tôi ở nhà chăm sóc”

Nhà ngoại giao vẫn không bỏ cuộc “Phải, tôi có thể hiểu. Có lẽ là để dịp khác vậy nhé?”

“Vâng có thể gọi cho tôi vào mùa hè này” anh đang đùa chắc?

“Tuyệt vời. Giờ mong hai người thứ lỗi, tôi muốn nói chuyện với giáo sư Hunter” nhà ngoại giao bắt thay họ lần nữa và đi đến tham dự vào nhóm những nhà lịch sử đang vây quanh giáo sư Hunter bắt lấy từng lời

Ryan quay lại Cha Rilay người đang im lặng uống ly sâm panh lắng nghe họ trò chuyện

“Sergey là một gã thú vị” Riley nói “Anh ta thích đấm người ta rồi quan sát phản ứng. Tôi thực sự không biết liệu anh ta có thực sự tin tưởng vào hệ thống của họ hay không hay đó chỉ là một trò chơi dành điểm….”

Sự nghi ngờ của Ryan càng lúc càng tăng đến mức cắt ngang lời Cha bật luôn câu hỏi “Cha, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Riley thích thú “Ai đó đang điều tra cậu, Jack”

“Vì sao?”

“Cậu không cần tôi trả lời câu hỏi đó. Cậu đang làm việc cho CIA. Nếu tôi đoán đúng, tướng Greer muốn cậu trở thành người phụ tá của ông ấy. Marty Cantor sẽ nhận một công việc ở Đại học Texas vào năm sau và cậu là ứng cử viên cho vị trí này. Tôi không biết liệu Sergey có biết điều đó hay không, nhưng trong căn phòng này cậu có thể là mục tiêu cơ hội tốt nhất à anh ta muốn chạm trán với cậu. Đó là điều bình thường”

“Việc của Cantor? Nhưng…không ai nói với tôi điều đó cả”

“Thế giới đầy những điều bất ngờ. Họ có thể vẫn chưa hoàn thành quá trình kiểm tra lý lịch của cậu và sẽ không hấp tấp đưa ra lời đề nghị cho đến khi hoàn thành bước đó. Tôi đoán thông tin cậu đang xem đều rất giới hạn người nhìn, phải không?”

“Tôi không thể thảo luận điều đó, thưa Cha”

Viên mục sư mỉm cười “Tôi cũng nghĩ vậy. Công việc cậu làm ở đó rất gây ấn tượng cho những người ở vị trí quan trọng. Nếu tôi đoán đúng, họ sẽ coi cậu là hạt giống tốt để đào tạo” Riley lấy một ly sâm panh khác “Nếu những gì tôi hiểu về James Greer là đúng thì ông ta hẳn đã giăng sẵn lưới chờ cậu. Rồi cậu sẽ thấy họ làm vậy là vì Cái Bẫy Hoàng Yến (Canary Trap ). Nó cực kỳ gây ấn tượng với một số người”

“Làm sao chi biết tất cả những điều này?” Ryan hỏi, bị sốc trước những gì anh vừa nghe

“Jack, cậu nghĩ làm thế nào mà cậu xuất hiện ở đó lần đầu tiên? Ai là người đã đề cử cậu đến Trung Tâm Chiến Lược và Nghiên Cứu Quốc Tế? Những người ở đó cũng thích công việc cậu làm. Kết hợp nhận xét của tôi và của họ thì Marty mới nghĩ cậu đáng giá được kiểm tra vào mùa hè rồi và cậu đã làm tốt hơn kỳ vọng của tất cả mọi người. Ở thành phố này, vẫn có vài người tôn trọng ý kiến của tôi”

“Ồ” Ryan phải bật cười. Anh thậm chí đã quên điều đầu tiên về các Tu sỹ dòng Chúa: Họ biết tất cả mọi người, vì vậy họ có thể biết mọi thứ. Chủ tịch của đại học này vừa thuộc Nhà thờ vừa thuộc CLB các đại học. Thông qua kênh này, họ không chỉ hỏi han các suy nghĩ của những nhân vật quan trọng nhất Washington mà còn có thể phát biểu vài ý kiến với những người đó. Mọi thứ thường bắt đầu thế này. Thỉnh thoảng một người cần lắng nghe lời khuyên về điều gì đó mà không tiện thảo luận với cấp dưới, ông ta có thể cố gắng thảo luận với một mục sư. Lúc này không có người nào thích hợp hơn các linh mục dòng Tên, đa số đều có giáo dục tỉ mỉ, thông thạo nhân bản nhưng không bị nó làm hư hỏng- đa số là thế. Giống như bất kỳ một mục sư nào, mỗi người trong số họ đều là những người giỏi lắng nghe. Bởi vì các tu sĩ Dòng Tên rất hiệu quả trong việc thu thập thông tin và tình báo nên các chuyên gia mật mã của Hội đồng Nhà nước đã từng nhận nhiệm vụ giải mã hệ thống mật mã nội bộ của các tu sĩ Dòng Tên; nhiệm vụ này đã khởi đầu cho một nổi dậy nho nhỏ trong “PHòng Đen”….cho đến khi họ nhận ra loại thông tin nào đang tìm đường đến với họ thì sự việc mới kết thúc

Khi Thánh Ignatius Loyola thành lập nên nhóm tôn giáo này, người cựu binh ban đầu chỉ muốn định con đường cho nó là làm hai việc: Phái người truyền giáo và xây trường học. Họ đã làm cả hai việc này cực kỳ tốt. Sức ảnh hưởng lan tỏa thông qua giáo dục nhà trường sẽ đồng hành và hướng dẫn sinh viên trong suốt cuộc đời của họ sau khi tốt nghiệp. Đây không phải là chủ nghĩa Michaevalli, không thực sự. Các trường cao đẳng và đại học đều yêu cầu sinh viên thấm nhuần triết học và đạo đức và thần học-đều là những khóa học bắt buộc- để kiềm chế cái ác trong bản ngã và rèn rũa trí thông minh. Trong nhiều thế kỷ, các tu sỹ dòng Tên đã tạo lập nên “đội ngũ tư tế” và sử dụng một lực lượng vô hình trong giới thế tục, chủ yếu vì mục đích tốt. Danh tiếng về học vấn của Cha Riley được biết đến rất rộng rãi và khá nhiều người xin ông lời khuyên như hỏi bất kỳ học giả nổi tiếng nào, chưa kể thẩm quyền đạo đức của ông với tư cách là nhà nghiên cứu về thần học.

“Jack, chúng tôi không phải lo lắng về rủi ro an ninh” Riley vui vẻ “Cậu có thể tưởng tượng nếu một trong số chúng tôi là điệp viên cộng sản không? Vậy, cậu quan tâm đến công việc này chứ?”

“Tôi cũng không biết nữa” Ryan nhìn bóng dáng mình phản chiếu trên cửa kính “làm công việc này có nghĩa là sẽ phải xa gia đình nhiều hơn. Cha biết đấy, chúng tôi sẽ có một đứa nữa trong mùa hè này”

“chúc mừng, đây đúng là một tin tốt. Jack, tôi biết cậu là người đàn ông của gia đình. Công việc này đòi hỏi nhiều hy sinh hơn nhưng cậu thực sự rất hợp với nó”

“Cha nghĩ vậy sao?” Tôi còn chưa đốt cháy cả thế giới đấy

“Tôi thà thấy những người như cậu làm công việc này còn hơn vài người khác mà tôi biết. Jack, cậu là một người rất thông minh. Cậu biết cách ra quyết định, nhưng quan trọng hơn, cậu là một người tốt. Tôi biết cậu tham vọng nhưng cậu có đạo đức và tôn trọng giá trị. Tôi là một trong số những người nghĩ rằng vẫn còn điều gì đó quan trọng trong thế giới này bất kể nó trở nên tệ hại thế nào đi nữa”

“Chúng trở nên khá tệ, thưa Cha” Ryan yên lặng một chút rồi nói

“Con xa lắm không để tìm được bọn họ?”

“Không gần lắm…”Jack đột nhiên dừng lại khi phát hiện nhưng quá trễ “Cha làm điều đó tốt thật”

“Tôi không có ý đấy” Cha Tim nói rất chân thành “Thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu bọn họ biến mất khỏi đường phố. Chắc chắn phải có gì đó sai trong cách suy nghĩ của bọn họ. Thật khó hiểu khi người ta có tình giết một đứa trẻ”

“Cha, cha thật sự không phải hiểu chúng, chỉ cần phải biết tìm bọn chúng ở đâu thôi”

“Đó là công việc của cảnh sát, của tòa án và luật sư. Đó là tại sao chúng ta có luật lệ, Jack” Riley nhẹ nhàng.

Ryan quay trở lại nhìn cửa kính. Anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của mình phản chiếu ở đó và tự hỏi không biết mình đnag nhìn thấy gì “Cha là một người tốt, nhưng cha chưa bao giờ có con của chính mình. Con có thể tha thứ cho ai đó truy đuổi con, có lẽ thế, nhưng không thể tha thứ cho bất kỳ ai cố gắng làm tổn thương con gái con. Nếu con tìm thấy hắn….dưới địa ngục, con sẽ không, nhưng con chắc chắn sẽ làm” Jack nói với hình của phản chiếu của chính mình. Phải, cái bóng đồng ý

“Chăm ghét không phải là điều tốt. Nó có thể khiến con làm những điều con sẽ hối tiếc, làm thay đổi những điều đã tạo nên con bây giờ”

Ryan quay lại, nghĩ về cái bóng anh vừa nhìn thấy “Có lẽ con người đó đã như thế sẵn rồi”