Chương 20 DỮ LIỆU-1
Đây là một cuốn băng buồn tẻ. Owens đã quen với việc đọc những báo cáo của cảnh sát, bản ghi các cuộc thẩm vấn và tệ hơn cả là các tài liệu tình báo, nhưng cuốn băng này còn chán hơn cả nó nữa. Máy nghe lén do Cục an ninh lắp đặt ở cửa hàng của Cooley được kích hoạt bằng âm thanh và có độ nhạy cao không bỏ lỡ bất kỳ một âm thanh nào. Thực thế Cooley luôn ậm ừ, khiến Owens hối hận rất nhiều vì lắp máy có độ nhạy cao đến thế. Vị thám tử chịu trách nhiệm theo dõi và chỉnh sửa cuốn băng gốc đã giữ lại tiếng động lạc điệu khủng khiếp này trong vài phút trong bản ghi âm gửi cho cấp trên, để cấp trên cũng cảm nhận được nỗi đau mà cấp dưới phải gánh chịu.
Cuối cùng Owens cũng nghe thấy tiếng đóng mở của cửa hàng bằng tiếng kim loạt chói tai trong băng ghi âm, rồi sau đó là tiếng chiếc ghế xoay của Cooley cọ sát sàn nhà. Hẳn một trong những bánh xe của ghế đã hỏng. Owens ghi vào sổ
“Chào buổi sáng, sir!” âm thanh của Cooley
“Chào anh” giọng nói thứ hai “Chà, anh đã định giá cuốn Marlowe đó chưa?”
“Có, tôi có rồi”
“Vậy giá thế nào?”
Cooley không nói to giá nhưng Ashley đã kể với Owens rằng các chủ hiệu sách không bao giờ nói về giá cả. Anh ta sẽ đưa một thẻ mục cho khách.Owens nghĩ rằng đây là cách để tránh những cuộc mặc cả
“Giá quá cao, anh biết đó” giọng Watkin vang lên
“Tôi có người mua ở giá cao hơn nhưng anh là một trong những khách hàng quen thuộc của cửa hàng” Cooley trả lời.
Một tiếng thở dài vang lên trong cuộn băng “Tốt lắm, nó đáng giá”
Giao dịch được hoàn thành nhanh chóng. Họ có thể nghe thấy tiếng âm thanh chói tai của những tờ bạc được đếm
“tôi có thể sớm có được vài thứ mới từ bộ sưu tập của Kerry” Cooley tiếp tục nói
“Ồ?” Câu trả lời thể hiện sự quan tâm
“Vâng, bộ sách đầu tiên có chữ ký của Great Expectations. Tôi đã nhìn thấy nói trong chuyến đi vừa rồi. Anh có quan tâm không?”
“có chữ ký, hả?”
“vâng, sir. Bởi chính bút danh Boz. Tôi nhận ra gần đây anh quan tâm nhiều hơn đến thời đại Victoria, nhưng chữ ký của tác giả….”
“Chắc chắn tôi sẽ qua xem nó, tất nhiên rồi”
“Chuyền đó có thể thu xếp được”
“Vào lúc này” Owens kể với Ashley “Watkins di chuyển lại gần, và người của chúng ta trong cửa hàng trang sức đã không nhìn thấy anh ta”
“Vậy là anh ta có thể chuyển một bức thư”
“Có lẽ thế” Owens tắt máy ghi âm. Phần còn lại của cuộc hội thoại không có gì đáng chú ý
“Trong chuyến đi gần đây đến Ireland, Cooley không đến hạt Kerry. Hắn ở Cork suốt thời gian đó. Hắn thăm 3 cửa hàng bán sách hiếm, đêm ở khách sạn và có ghé qua một quán bar địa phương” Ashely báo cáo
“Một quán bar?”
“Phải, hắn uống ở Ireland, nhưng không uống ở London”
“Hắn có gặp ai đó không?”
“Không biết. Người của chúng ta không ở khoảng cách đủ gần. Lệnh cho anh ấy là phải thận trọng, kín đáo để không bị phát hiện” Ashley im lặng một lúc khi cố gắng lục lọi lại vài điều trong cuộn băng. “Có vẻ như anh ta trả tiền mặt cho cuốn sách”
“Đúng vậy và điều đó trái với khuôn mẫu. Giống như hầu hết chúng ta, anh ta sử dụng séc và thẻ tín dụng trong hầu hết giao dịch, nhưng lại không áp dụng ở đây. Hồ sơ ngân hàng của anh ta không có khoản trả cho hiệu sách này, dù anh ta thường xuyên rút những khoản tiền lớn. Tình hình rút tiền của anh ta có thể khớp hoặc không khớp với những khoản mua sách ở đó”
“Thật kỳ lạ” Ashley nói lớn “Mọi người…chà, ai đó phải biết anh ta đến đó chứ”
“Séc có ghi ngày trên đó” Owens nhún vai
“Có lẽ” Ashely không bị thuyết phục, nhưng anh đã trải qua đủ các cuộc điều tra loại này để biết rằng bạn sẽ không bao giờ có được hết các câu trả lời. Vài chi tiết sẽ luôn bị treo tại đó “Đêm qua tôi đã xem lại hồ sơ quân đội của Geoff. Anh có biêt rằng khi hắn ta phục vụ ở Ireland, bốn người trong trung đội của hắn đã chết ở đó không?”
“Cái gì? Điều đó khiến hắn trở thành ứng cử viên hợp lý với cuộc điều tra của chúng ta!” Owens không nghĩ rằng đây là một tin tức tốt
“tôi cũng nghĩ thế” Ashely đồng ý “Tôi đã cử người đến Đức nói chuyện với đồng đội cũ của hắn- trung đoàn của anh ấy hiện đang đóng quân ở BAOR bây giờ. Trước đây anh ấy là trung đội phó, giờ đang là đại tá. Anh ấy nói Geoff trải qua chuyện đó thật khó khan, rằng hắn ta đã rất nặng lời nêu ra quan điểm rằng họ đến sai chỗ, làm sai cách và do đó mất người. Một bước ngoặt rẽ sang hướng khác, phải không?”
“có một trung úy khác với giải pháp cho vấn đề” Owens khịt mụi
“Phải…chúng ta rời đi và để cho tên Ireland chêt tiệt đó giải quyết vấn đề. Trong quân đội không hiếm những người hợp như vậy, anh biết đấy”.
Chính xác mà noi thì trong toàn nước Anh cũng không hiếm trường hợp thế này. Trung tá Owens biết rõ điều đó “Ngay cả như vậy, đây cũng không chính xác là động lực, phải không?”
“Có còn hơn không”
Viên cảnh sát cười toe đồng ý “Viên đại ta còn nói gì với người của anh?”
“Rõ ràng Geoff đã trải qua một chuyến hành quân gian khổ đến vùng Belfas. Anh ta và người của mình đã chứng kiến nhiều thứ. Họ ở đó khi quân đội được những người theo đạo công giáo chào mừng và cũng ở đó khi tình hình đảo ngược. Đối với tất cả mọi người, đó là thời gian thật tệ” Câu cuối của Ashley rõ thừa
“Giờ nó cũng có thay đổi nhiều đâu. Chúng ta đang có một cựu trung úy, giờ đã ở trên địa vị cao, không thích ở Bắc Ireland, thường xuyên đến mua sách hiếm từ một cửa hàng sách của một đồng đội lớn lên Ireland và điều hành công việc kinh doanh hoàn toàn hợp pháp ở trung tâm London. Anh biết bất kỳ luật sư nào cũng sẽ nói thế này: Hoàn toàn là trùng hợp. Chúng ta không có một chút gì có thể gọi là bằng chứng. Lý lịch cá nhân của mỗi người trong hai người này đủ trong sạch để biến thành những vị thánh”
“Đây chính là những người chúng ta đang tìm kiếm” Ashley khăng khăng
“Tôi biết chứ” Owens ngạc nhiên với chính mình khi thốt là lời đó, đây là lần đầu tiên anh nói ra lời. Sự chuyên nghiệp dạy anh rằng đây có một sai lầm nhưng bản năng của anh lại khẳng định đó là đúng. Đây không phải là cảm giác mới mẻ với vị chỉ huy đơn vị C-13 nhưng lần nào cũng khiến anh lo lắng. Nếu bản năng của anh sai thì anh sẽ đến sai nơi, tìm sai người. Nhưng bản năng của anh lại chưa bao giờ sai “Anh biết luật của trò chơi. Và theo luật này, tôi thậm chí không có đủ lý do để gặp giám đốc. Ông ấy sẽ đá tôi ra khỏi phòng và rõ ràng ông ấy đúng. Chúng ta không có gì ngoài những đối tượng nghi ngờ vô chứng cứ” Hai người đàn ông chăm chăm nhìn vào nhau trong vài giây
“Tôi chưa bao giờ muốn trở thành cảnh sát” Ashley mỉm cười lắc đầu
“Tôi cũng không đạt được điều mình ước. Tôi muốn trở thành người lái tàu khi lên 6 nhưng bố tôi nói có quá nhiều người trong gia đình tôi kiếm ăn trong ngành đường sắt rồi. Vì vậy tôi trở thành cớm” Hai người bất cười to. Có điều gì khác để làm nữa đâu
“Tôi sẽ tăng cường giám sát các chuyến đi nước ngoài của Cooley. Tôi không nghĩ bên anh có nhiều điều để làm nữa đâu” Cuối cùng Ashley nói
“Chúng ta phải đợi bọn họ mắc sai lầm. Sớm hay muộn họ sẽ mắc thôi, anh biết mà”
“Nhưng có đủ sớm không?” Đó mới là vấn đề.
2“Mọi thứ ở đây” Alex nói
“Sao anh lại có được chúng?” Miller ngạc nhiên hỏi
“Như thường lệ, anh bạn. Các công ty điện lực luôn chụp ảnh địa hình từ trên không các khu vực họ phụ trách. Những bức ảnh này giúp chúng tôi lập kế hoạch khảo sát việc phải làm. Và đây”…hắn thò tay vào cặp của mình….”là bản đồ địa hình. Boy, đó là mục tiêu của cậu” Alex đưa cho hắn cái kính lúp mượn từ công ty. Đây là bản đồ màu, được chụp vào một ngày nắng đẹp. Bạn còn có thể nhìn được các nhãn hiệu xe. Bức ảnh này chắc chụp vào mùa hè năm ngoái…cỏ vừa mới được cắt..
“Vách đá đó cao bao nhiêu?”
“Đủ để cậu không muốn rơi từ đó. Dốc lắm. Tôi quên chất đất ở đó, đá sa thạch hoặc loại nào tương tự thế, tốt hơn hết cậu cần cẩn thận. Có nhìn thấy hàng rào đó không? Người đàn ông biết phải tránh xa cái góc đó. Chúng tôi có vấn đề tương tự ở nhà máy điện hạt nhân ở Calvert Cliff. Nó có cấu tạo địa chất giống nhau nên phải làm rất nhiều việc để gia cố nền móng nhà máy”
“Chỉ có một lối vào” Millier khịt mũi
“Ngõ cụt luôn. Đó là một vấn đề. Chúng ta có những con mương ở đây và ở đây. Để ý rằng đường dây điện đi xuyên qua vùng nông thôn, từ con đường này hình như có một trang trại cũ kết nối với đường dây hiện tại, nhưng họ cứ để nó đấy mặc nắng mưa. Cái trại này có vẻ có ích với chúng ta”
“Làm thế nào? Đâu ai có thể sử dụng nó”
“Tôi sẽ nói với cậu sau. Thứ sau nà, cậu và tôi sẽ đi câu cá”
“Cái gì?” Miller ngạc nhiên ngước nhìn lên
“Cậu muốn tận mắt xem vách đá đó, phải không. Bên cạnh đó, đây là mùa cá bạc má (bluefish). tôi thích ăn cá bạc má”
Breckenridge cuối cùng đã dựng mục tiêu lên. Bây giờ Jack ít đến trường bắn hơn, chủ yếu đến vào những buổi sáng trước giờ lên lớp. Nếu không có gì thì sự việc xảy ra ngoài cồng trường hôm đó đã nói với những người lính thủy quân lục chiến và các bảo vệ dân sự rằng công việc của họ có giá trị. Hai lính thủy quân và một bảo vệ dân sự cũng đang tập bắn bằng những vũ khí được trang bị cho mình. Giờ đây họ không chỉ cố gắng bắn đạt điểm đỗ, mà còn để nâng cao kỹ năng bản thân. Jack nhấn nút và mục tiêu tiến gần đến trước mặt. Đạn của anh đều bắn đúng trong vòng tròn
“Tốt lắm, tiến sỹ” viên thượng sỹ đứng ngay sau anh “Nếu cậu muốn, chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc thi bắn ngay bây giờ, tôi đoán cậu sẽ dành được một huy chương đấy”
Ryan lắc đầu, anh ấy vẫn còn chưa tắm sau cuộc chạy bộ buổi sáng “Gunny, tôi không làm điều này để lấy điểm cao”
“Khi nào cô con gái nhỏ của cậu về nhà?”
“tôi hy vọng vào thứ tư tuần tới”
“Thật tốt, sir. Ai sẽ chăm sóc bé?”
“Cathy sẽ nghỉ làm vài tuần”
“Vợ tôi hỏi liệu hai người có cần giúp gì không” Breckenridgde nói.
Jack quay lại ngạc nhiên “Sissy- vợ của thiếu tá Jackson- sẽ qua đó phần lớn thời gian. Xin cảm ơn vợ ông giúp tôi, Gunny, thật tốt quá”
“Không có gì. Có may mắn gì trong việc tìm kiếm mấy thằng khốn đó không?” Việc Ryan đến CIA làm không còn là một bí mật lớn
“Vẫn chưa”
“Chào buổi sáng Alex” người giám sát hiện trường nói “Hôm nay cậu ở lại muộn. Tôi giúp gì được đây?” Bert Griffin luôn đi làm sớm nhưng ông hiếm khi thấy Dobbens trước khi ông về nhà vào lúc 7.00 sáng
“Tôi đang xem bản vẽ và cấu tạo của máy biến áp Westinghouse mới đó”
“Ca đêm nhàm chán hả?” Griffin cười hỏi
Đây là khoảng thời gian tương đối thoải mái với các công ty điện lực. Vào mùa hè, khi gia đình nào cũng bật máy điều hòa thì tình hình tất nhiên sẽ khác. Mùa xuân là thời gian thích hợp nhất trong năm cho các ý tưởng mới
“tôi nghĩ chúng ta sẵn sàng chạy thử nghiệm nó”
“Họ đã giải quyết được vấn đề đó chưa?”
“Nhiều thứ đã được giải quyết, đủ để chạy thử nghiệm thực địa. Tôi nghĩ thế”
“Được rồi” Griffin ngồi vào ghế “nói tôi nghe xem”
“Vấn đề chính là, sir, tôi vẫn còn lo lắng về nhưng chiếc máy biến áp cũ. Khi những chiếc máy biến áp này đến thời kỳ thì vấn đề sẽ chỉ tồi tệ hơn. Chúng ta vừa có cuộc rò rỉ hóa chất đó vào tháng trước….”
“Ồ, phải” Griffin đảo tròn mắt. Hầu hết máy biến áp đang sử dụng đều chứa PBB, polybrominated biphenyls, như là chất làm mát trong quá trình chạy biến áp. Chất này rất nguy hiểm cho nhân viên bảo trì, họ luôn phải mặc quần áo bỏ hộ trong suốt quá trình làm việc, nhưng bất chấp quy định của công ty, đôi khi nhân viên vẫn bỏ qua. PBB đe dọa nghiêm trọng đến sức khỏe người lao động. Tệ hơn nữa là chất làm mát này lại phải thay đổi thường xuyên nên công ty cũng phải thường xuyên xử lý hóa chất độc hại này theo định kỳ. Nó đắt tiền và có nguy cơ bị tràn, thủ tục giấy tờ cũng nhiêu khê và tốn thời gian không khác gì liên quan đến nhà máy điện phản ứng hạt nhân. Westinghouse đang thử nghiệm một máy biến áp sử dụng hóa chất toàn trơ để thay thế PBB. Dù máy đắt hơn nhưng xét về lâu dài thì lợi ích kinh tế có một tương lai đầy hứa hẹn- và nó sẽ loại bỏ gánh nặng môi trường trên vai họ một lần và mãi mãi, điều này thậm chí còn hấp dẫn hơn việc tiết kiệm tiền bạc “Alex, nếu anh có chăm sóc mấy đứa trẻ đó và chuẩn bị mọi việc vận hành tôi se đích thân mua cho anh một cái nhà xe mới”
“Chà tôi muốn chuẩn bị thử nghiệm một cái trước. Westinghouse sẽ cấp cho chúng ta một cái miễn phí để dùng thử”
“Nghe có một khởi đầu tốt đấy” Griffin thở dài “Nhưng họ có thực sự giải quyết được vấn đề đó không?”
“Họ nói vậy ngoại trừ thỉnh thoảng có dao động điện áp. Họ chưa biết chắc do nguyên nhân nào và họ muốn kiểm tra vài thực nghiệm hiện trường”
“Dao động điện áp nghiêm trọng đến mức nào?”
“Rất nhỏ” Alex lấy ra một bảng ghi chú và đọc các số liệu “Đây có vẻ liên quan đến vấn đề môi trường. Nó hình như chỉ xảy ra khi nhiệt độ không khí thay đổi nhanh chóng. Nếu đây là nguyên nhân thực thì cũng không quá khó giải quyết”
Griffin cân nhắc vài giây “Được rồi, cậu định đặt nó ở đâu?”
“Tôi tìm thấy một địa điểm ở Anne Arundel County, phía nam Annapolis”
“Cách đây khá xa. Sao lại chọn chỗ đó?”
“Đường dây cũ kết thúc ở đó. Nếu máy biến áp có vấn đề thì cũng không có nhiều nhà bị ảnh hưởng. Bên cạnh đó, một trong số những người trong đội của tôi sống cách đó khoảng 20 dặm và tôi sẽ đào tạo họ như một đội mới. Trong vài tháng đầu tiên lắp đặt các thiết bị thử nghiệm liên quan, chúng tôi sẽ đến đó hàng ngày để kiểm tra. Nếu thử nghiệm thành công, chúng tôi sẽ có thể đặt hàng vào mùa thu và việc lắp đặt sẽ bắt đầu vào mùa xuân năm sau”
“được rồi, vị trí chính xác của nơi này ở đâu?”
Dobbens mở bản đồ trên bàn Griffin “ngay đây”
“Những nhà xung quanh đều giàu có” viên giám sát hiện trường tỏ vẻ nghi ngờ
“Ồ, thôi đi, boss!” Alex khịt mũi “Báo chí sẽ nói thế nào nếu chúng ta làm tất cả các thử nghiệm hiện trường ở khu vực dân nghèo?” hắn mỉm cười “bên cạnh đó, chẳng phải những người giàu đều bị ám ảnh vì vấn đề bảo vệ môi trường sao?”
Dobbens đã kỹ càng chọn những lời nhận xét. Một trong những từ ưa thích của Griffins thường là “Những nhà bảo vệ môi trường trên Đại lộ Park Avenue” Viên giám sát hiện trường này có sở hữu một trang trại nhỏ và không thích những người sống trong những căn hộ đắt đỏ suốt ngay nói với ông về tự nhiên
“Được rồi, cậu có thể tiến hành. Khi nào thì lắp đặp xong?”
“Westinghouse có thể cung cấp một máy cho chúng ta vào tuần tới. Tôi có thể đưa máy biến áp này đến và lắp đặt vận hành 3 ngày sau đó. Tôi muốn đội của mình kiểm tra đường dây- thực tế, tôi có thể tự mình xuống đó nếu ông không phản đối”
Griffin gật đầu chấp nhận “tôi thích những kỹ sư như cậu, son. Hầu hết những kỹ sư mới ra trường giờ toàn phải sợ làm những việc bẩn tay. Cậu sẽ cập nhật cho tôi khi có thông tin gì mới nhé?”
“Vâng, sir”
“Tiếp tục làm việc tốt như thế nhé, Alex. Tôi sẽ viết những nhận xét tốt về cậu lên ban lãnh đạo”
“Mr. Griffin, cảm ơn ông”
Dobbens rời tòa nhà và lái xe về nhà cũng là công ty Plymouth 2 năm tuổi của mình. Đây là giờ cao điểm buổi sáng nhưng hầu hết các xe đều vào thành phố trong khi hắn thì đi ra. Chưa đầy một giờ hắn đã có mặt ở nhà. Sean Miller vừa mới dậy, đang uống trà và xem TV. Alex tự hỏi sao người ta có thể bắt đầu một ngày chỉ với trà. Hắn tự pha cho mình ly cà phê hòa tan
“thế nào rồi?” Miller hỏi
“Không vấn đề gì” Alex mỉm cười, rồi dừng lại. Nếu chuyện này qua đi thì hắn sẽ mất việc. Sau những ngày hùng biện ở trường đại học thề sẽ mang lại quyền lực cho nhân dân, sau khi làm việc cho công ty điện lực BG&E, hắn bất ngờ nhận ra rằng các kỹ sư điện lực đang làm chính xác những điều đó. Theo cách rất buồn cười là hắn giờ đúng là đang phục vụ nhân dân, dù không ghi dấu ấn mạnh mẽ. Dobbens đã quyết định rằng công việc này chính là khóa huấn luyện tốt cho những tham vọng tương lai của hắn. Hắn sẽ nhớ rằng ngay cả những người phục vụ khiêm tốn vẫn đang phục vụ. Một bài học quan trọng cho tương lai “Đi nào, chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể khi ở trên thuyền”
3Thứ tư là một ngày đặc biệt. Jack gạt hết công việc sang một bên, lúc này đang ôm một con gấu bông trong khi Cathy đẩy xe đưa con gái họ ra bệnh viện. Con gấu bông này là món quà của những sinh viên trong lớp lịch sử của anh dành tặng Sally, một con gấu bông khổng lồ nặng 60 pound và cao gần 5 feet, đeo chiếc mũ trên đầu như Smokey Bear- thực ra đây là món quà của người người huấn luyện thủy quân lục chiến trong trường Breckenridge và đội bảo vệ. Một sỹ quan cảnh sát mở cửa cho bọn họ. Hôm nay là một ngày tháng ba đầy gió nhưng chiếc xe gia đình của họ được đậu ngay bên ngoài. Jack bế con gái lên xe bằng cả 2 tay trong khi Cathy cảm ơn các y tá. Anh cần thận kiểm tra đảm bảo con gái đã ngồi ổn định trong ghế an toàn và tự mình thắt dây an toàn. Con gấu đồ chơi phải cúi người phía sau ô tô
“Sẵn sang về nhà chưa Sally?”
“vâng” giọng con bé thật bơ phờ Y tá nói rằng bé vẫn khóc trong lúc ngủ. Cuối cùng thì hai chân bé đã lành hẳn. Bé có thể đi bộ được dù vẫn còn run và lúng túng, nhưng vẫn có thể đi bộ được. Ngoại trừ mất một lá lách, bé hầu như hoàn toàn bình phục. Mái tóc của bé đã được cắt ngắn để phù hợp với phần đầu mới cạo và mọc lại sau quá trình phẫu thuật, nhưng tóc sẽ lại mọc nhanh thôi. Ngay cả những vết sẹo, bác sỹ phẫu thuật nói, sẽ mờ dần đi và bác sỹ khoa nhi đảm bảo rằng trong vài tháng nữa những cơn ác mộng của bé sẽ không còn nữa. Jack quay người đưa tay vuốt khuôn mặt bé nhỏ và nở nụ cười vì sự cố gắng của mình. Đây không phải là nụ cười anh thường cười. Đằng sau nụ cười của mình, tâm trí anh lại bùng lên cơn thịnh nộ, nhưng anh lại tự nhủ đây không phải lúc. Sally lúc này cần một người cha chứ không phải một người báo thù “Bố mẹ có điều bất ngờ dành cho con đấy” anh nói
“Là cái gì ạ?” Sally hỏi
“Nếu bố nói cho con thì nó đâu còn bất ngờ” bố bé chỉ ra
“Bố!” trong một khoảnh khắc, con gái nhỏ của anh đã trở lại
“Hãy đợi và xem nhé”
“Cái gì thế?” Cathy hỏi khi ngồi vào xe
“Điều bất ngờ”
“Bất ngờ gì?”
“Thấy không?” Jack nói với con gái “Mẹ cũng không biết”
“Jack, có chuyện gì vậy?”
“Anh đã có cuộc nói chuyện nhỏ với Bác sỹ Schenk vào tuần trước” đó là tất cả thông tin Ryan có thê nói. Anh nhả phanh và lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, đi vào đường Broadway
“Con muốn con gấu của con” Sally nói
“Nó quá lớn để ngồi đó, con yêu” Cathy trả lời
“Nhưng con có thể đội cái mũ Smokey. Gấu nói ok” Jack đưa qua chiếc mũ và chiếc mũ rộng vành rơi xuống đầu Sally
“Anh đã cảm ơn những người tặng con gấu này chưa?” Cathy hỏi
“Cần phải em nói nữa” Ryan mỉm cười “Không ai trượt trong học kỳ này. Nhưng đừng nói với ai điều đó nhé” Jack luôn nổi tiếng là người cho điểm nghiêm khắc. Nhưng danh tiếng đó chắc không còn tồn tại sau học kỳ này. Anh tự nhủ, nguyên tắc xuống địa ngục đi. Đám sinh viên trong lớp anh đã gửi cả suối hoa, đồ chơi, câu đố ghép hình và thiệp cho Sally trong suốt hơn 50 ngày bé ốm. Con gấu bông đó là đỉnh cao mang lại niềm vui. Các y tá nói với Cathy rằng chính con gấu đó đã tạo nên điều khác biệt. Sau khi nhận được con gấu khổng lồ đó, Sally đã luôn đặt nó trên đầu giường và ôm âp. Đó là một bước tiến khó khan nhưng Jack đã tìm ra cách. Và giờ đây Thuyền trưởng Tyler đang hoàn thành nốt khâu chuẩn bị ở nhà
Hôm nay Jack không vội, anh điều khiển xe như thể đang nâng trứng. Công việc ở CIA đã khiến anh tái nghiện thuốc lá trở lại và giờ anh đang rất thèm một điếu, nhưng anh phải dừng hút từ bây giờ với việc Cathy ở nhà chăm sóc Sally một thời gian. Anh lái xe cẩn thận, tránh con đường mà Cathy xảy ra tai nạn ngày hôm đó- hai tay anh cầm chặt vô lăng như cách lái xe của anh vài tuần gần đây. Anh biết mình phải dừng suy nghĩ quá nhiều, không để nhưng điều đó cứ tràn đầy trong suy nghĩ của anh và chẳng giúp gì được cả
Phong cảnh đã thay đổi kể từ…vụ tai nạn. Những cây cối khẳng khiu đã đâm trồi nảy lộc khi mùa xuân đến. Những con ngựa và bò đã được thả ra khỏi chuồng, có thể nhìn thấy cả ngựa con và dê. Bé Sally hịn mũi vào cửa kính chăm chú nhìn chúng. Mỗi năm vào dịp này, Ryan tự nhủ, sự sống tự nó lại hồi sinh. Cả gia đình anh lại được đoàn tụ và anh sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá. Ngã rẽ cuối cùng cũng rẽ vào đường Nest Road để về đến nhà. Jack để ý mấy chiếc xe tải tiện ích vẫn đỗ xung quanh và anh hỏi chúng đang ở đó làm gì khi đi lướt qua chúng để rẽ vào nhà
“Thuyền trưởng ở đây à?” Cathy hỏi
“Có vẻ thế” Jack trả lời, cố gắng không cười
“Họ đang ở nhà” Alex nói
“Phải” Louis để ý. Cả hai người đàn ông đang trèo lên cột điện cao, dường như đang kéo dây điện cho máy biến áp đang được thử nghiệm
“Anh biết không, ngày sau khi công việc hoàn thành ấy” nhân viên đường dây nói “có một bức ảnh về người phụ nữ đó đã được đăng lên báo. Vài đứa trẻ đâm vào cửa sổ và cả mặt bị chảy máu. Đó là môt người anh em bé nhỏ, Alex. Người phụ nữ đó đã cứu đôi mắt của thằng bé đó, man”
“Tôi nhớ, Louis” Alex nâng máy ảnh và chụp vài tấm ảnh
“Và tôi không thích gây với mấy đứa trẻ, man” Louis nói “một tên cớm thì lại là khác” hắn tự vệ thêm vào. Hắn không phải nói rằng cha đứa trẻ lại là chuyện khác. Đó là công việc. Giống như Alex, nhân tính của hắn vẫn chưa bị xóa sổ hoàn toàn và làm tổn thương bọn trẻ là điều gì đó khiến nội tâm hắn rối loạn
“Có lẽ tất cả chúng ta đã gặp may” Alex biết rõ về mặt khách quan thì một nhà cách mạng có suy nghĩ đó thật ngu xuẩn. Nhiệm vụ của hắn không có chỗ cho cảm xúc, nó chỉ cản trở những gì hắn phải làm, trì hoãn nhiệm vụ và gây ra nhiều cái chết hơn. Hắn cũng biết điều cấm kỵ, cấm làm hại trẻ em là bản chất của con người. Loài người đã ngày càng tiến bộ kể từ khi có chủ nghĩa Marx và Lenin. Vì vậy bất cứ khi nào có thể hắn để tránh làm tổn thương trẻ em. Hắn tự bào chữa rằng điều này sẽ làm gia tăng cảm giác thông cảm trong cộng đồng mà hắn đang tìm cách giải phóng
“Phải”
“Vậy anh đang nhìn thấy gì?”
“Họ có một người hầu, tất nhiên là da đen. Một người phụ nữ xinh đẹp, lái con chevy. Có Giờ cũng đang có ai đó đang ở đó nữa. Anh ta là một gã da trắng, một gã to cao, đi lại hơi buồn cười”
“Được rồi” Alex ghi điều đầu tiên trong sổ, bỏ qua điều thứ hai. Người đàn ông đó có thể là bạn của gia đình
“Cớm- cảnh sát bang- đã quay trở lại đây cứ ít nhât hai giờ/lần. Một trong số họ chiều qua đã hỏi chúng tôi đang làm gì ở đây. Họ đang canh gác nơi này. Có một đường điện thoại phụ trong ngôi nhà- có thể là dành cho công ty báo động. Vậy là họ có báo động ở trong nhà và cảnh sát ở rất gần”
“OK, hãy mở to mắt theo dõi nhưng đừng quá lộ liễu”
“Anh yên tâm”
“Đến nhà rồi” Ryan hít thật sâu. Anh dừng xe trước nhà và xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho Sally. Anh thấy con gái nhỏ không còn đùa nghịch với khóa của đai an toàn nữa. Anh tự mình mở dây an toàn và bế bé ra khỏi xe. Bé vòng cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ bố, lúc này cuộc sống lại trở về quỹ đạo hoàn hảo. Anh bế bé Sally đến trước cửa, vòng cả hai tay ôm bé trước ngực
“Chào mừng về nhà” Thuyền trưởng đã mở cửa
“ngạc nhiên của cháu đâu?” Sally hỏi
“Ngạc nhiên gì?” Tyler lùi lại “Bác không biết có bất ngờ gì đâu”
“Bố!” Bé nhìn bố với cái nhìn trách cứ
“Nào cứ vào đi đã” Tyler nói. Bà Hackett cũng đã ở đó. Bà đã chuẩn bị bữa ăn trưa cho mọi người. Là một bà mẹ có hai con trai, bà đã làm việc rất chăm chỉ để nuôi chúng. Ryan đặt con gái xuống và bé bước vào bếp. Thuyền trưởng Tyler và bố bé đang theo dõi bé di chuyển đôi chân cứng đờ khó khan bước để hoàn thành con đường
“Chúa ơi, bọn trẻ lành mới nhanh làm sao” Tyler nhận xét
“Cái gì?” Jack ngạc nhiên
“Tôi đã từng gãy một chân khi đấu bóng- mẹ nó nếu tôi hồi phục được nhanh như thế. Đi nào”
Tyler kéo Jack ra khỏi cửa. Đầu tiên anh kiểm tra con gấu lớn trên xe “tôi nghe nói nó là một loại gấu. Anh chàng to lớn này chắc phải biểu diễn ở Chicago!”
Rồi họ đén một cái cây ở phía bắc ngôi nhà Ryan. ở đây họ đã tìm thấy điều bất ngờ, buộc vào một cái cây. Jack tháo dây xích và nhặt nó lên
“Cảm ơn đã mang nó đến”
“Hey, không cần phải thế. Nhìn thấy bé về nhà là vui rồi, người an hem” Hai người trở vào nhà. Jack nấp sau gốc cây và thấy Sally đang cầm một chiếc bánh bơ đậu phộng ở cả hai tay ăn ngấu nghiến
“Sally…” anh nói. Vợ anh nhìn anh, miệng mở to. Con gái anh quay đầu và thấy Jack vừa đặt chú chó con dưới sàn nhà
Đó là một chú chó Labrador màu đen, còn rất nhỏ, mới cai sữa. Chú chó chỉ cần nhìn qua là biết nó sẽ thuộc về ai. Nó lon ton chạy qua sàn nhà, quẫy cái đuôi nhỏ. Sally chạy đến và ôm chầm lấy nó. Một lúc sau con có đã liếm mặt bé
“Nó còn quá nhỏ để lo cho một chú cún” Cathy nói
“Ok, em có thể gửi lại nó vào chiều nay” Jack bình tĩnh trả lời, ngay lập tức nhận được cái nhìn giận dữ từ vợ. Bé Sally hét lên khi con chó bắt đầu gặm một đôi giày của bé
“Sally vẫn chưa đủ lớn để cưỡi một chú ngựa con, nhưng anh nghĩ món quà này phù hợp”
“Anh hãy dạy nó đi”
“Dễ mà. Nó là con chó có dòng dõi. Bố nó là là nhà vô địch cuộc thi Chesapeake’s Victor Hugo Black, em tin được không? Giống Lab có đặc điểm hiền lành và rất thích trẻ con” Jack tiếp tục “Anh đã đăng ký lớp huấn luyện cho nó”
“Lớp nào?” Cathy thực sự bối rối
“Đây là giống chó Labrador Retriever”
“Nó có thể to đến mức nào?”
“Ồ, có thể 70 pounds”
“Thế còn lớn hơn cả người con bé”
“Phải, chúng cũng rất thích bơi. Nó có thể trông chừng con bé ở bể bơi”
“Chúng ta không có bể bởi”
“Họ sẽ khởi công trong ba tuần nữa” Jack lại cười “Bác sỹ Schenk cũng nói rằng bơi lội là phương pháp chữa trị tốt cho những loại thương tật kiểu này”
“Anh hẳn là bận rộn lắm” vợ anh nhận xét. Giờ thì cô đang cười
“Ban đầu anh định mua một con chó Newfoundland, nhưng chúng lớn quá-150 pound” Jack không kể rằng ý tưởng ban đầu của anh là sắm một con chó thật lớn và hung dữ đủ để cắn nát họng bất cứ kẻ nào tiếp cận gần con gái anh, nhưng lý trí đã ngăn cản anh làm điều đó
“Chà, đó chính là việc đầu tiên của anh” Cathy chỉ tay. Jack lấy giấy lau sạch vũng nước tiểu con chó vừa rải lên nền gạch. Nhưng trước khi anh kịp làm điều đó thì con gái anh đã lao đến ôm cổ bố đến gần như nghẹt thở. Tất cả những điều anh làm bây giờ là cố kiểm soát bản thân, anh phải làm điều đó, nếu không Sally sẽ không thể hiểu được sao bố bé lại khóc. Giờ thì thế giới đã quay trở lại quỹ đạo bình thường. Chúng ta chỉ cần giữ được như vậy là ổn.
4“Tôi sẽ có ảnh chụp vào ngày mai. Tôi muốn phải hoàn thành chúng trước khi những cây này mọc lá xum xuê. Khi lá mọc thì chúng ta sẽ không thể nhìn thấy ngôi nhà kia rõ ràng nữa” Alex tổng hợp kết quả trinh sát của mình
“Thế còn hệ thống báo động thì sao?” Alex đọc dữ liệu từ trong sổ tay
“Làm thế quái nào mà anh có được những thứ này?”
Dobbens cười khúc khích khi mở lon bia “Dễ mà. Nếu anh muốn dữ liệu của loại báo động chống trộm nào, anh chỉ việc gọi đến công ty sản xuất và nói rằng anh làm việc cho một công ty an ninh, dưa cho họ số hợp động- anh bịa nó ra, tất nhiên- và họ sẽ đưa cho anh tất cả thông tin anh muốn. Ryan có một hệ thống báo cảnh báo ngoại vi và hệ thống báo động cửa chống kẻ gian “có chìa khóa” có nghĩa là công ty sản xuất hệ thống báo động có chìa khóa để vào nhà. Họ có cài đặt hệ thống báo động hồng ngoại cho anh ở đâu đó bên ngoài ngôi nhà trong khu đất của anh, có thể trong bụi cây hoặc hai bên đường lái xe trước cửa. Anh chàng này không phải là kẻ ngu, Sean”
“Điều đó không quan trọng”
“OK, tôi chỉ muốn nói với cậu thế thôi. Còn một điều nữa”
“Ừ?”
“Lần này không được hại đứa trẻ con, và cả bà vợ nếu chúng ta có thể tránh được”
“Họ không có trong kế hoạch” Miller bảo đảm Đồ khốn nạn, Sean thầm mắng theo một từ hắn mới học ở Mỹ. Mày nghĩ mày là loại nhà cách mạng nào thế? Nhưng hắn không nói ra
“Đó là ý kiến từ anh em tôi” Alex tiếp tục, tất nhiên chỉ nói một phần sự thật “Cậu phải hiểu, Sean, hành hạ trẻ em sẽ trông rất tệ ở đây. Đây không phải là hình ảnh chúng ta muốn xây dựng, cậu hiểu?”
“Thế anh có muốn ra ngoài với chúng tôi không?”
Dobbens gật đầu “có lẽ đây là biện pháp cuối cùng”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể tránh điều đó. Nó chỉ giới hạn ở tất cả những người đã nhìn rõ mặt anh”
Mày là đồ khốn nạn tàn nhẫn, Dobbens nghĩ, dù cách dùng từ của hắn thật hoàn hảo. Người chết không biết nói chuyện
“Rất tốt. Tất cả việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm cách giảm sự cảnh giác cảu đám an ninh ở đó” người đàn ông Ireland nói “Tôi muốn tránh bạo lực”
“Tôi sẽ nghĩ cách” Alex dừng lại một lúc rồi nói “Cách của quân đội sẽ thành công như thế nào?”
“Ý anh là sao?” Miller hỏi
“Ý tôi là những kế hoạch lớn, kế hoạch thực sự hiệu quả. Tất cả các vụ đều hiệu quả bởi vì cậu cho những người khác cái gì đó mà họ hy vọng tìm thấy, phải không? Cậu khiến anh ta lao vào muc tiêu giả, nhưng mục tiêu giả này phải thực tế. Chúng ta phải khiến bọn họ tìm sai thứ tại nhầm chỗ và họ phải đưa ra kết quả sai”
“Và chúng là làm điều đó như thế nào?”
Hai phút sau, Miller thởi dài “Ah”
Vài phút sau, Alex quay lại phòng ngủ nghỉ ngơi, để lại Miller ngồi trước TV xem các tài liệu. Nói chung, đây là chuyến đi thành công mỹ mãn. Kế hoạch đã bắt đầu thành hình. Nó cần rất nhiều người, nhưng cũng không ngạc nhiên khi điều này đã trong dự đoán
Điều kỳ lạ là sự tôn trọng của hắn dành cho Alex giờ đang giảm sút. Người đàn ông này có tài, chắc chắn thế, thậm chí còn cực kỳ thông minh trong kế hoạch đánh lạc hướng- nhưng lại quá đa cảm! Không phải bản thân Miller thích làm tổn thương trẻ em nhưng nếu đó là điều cách mạng cần thì đó là cai giá cần thiết phải trả. Ngoài ra, nó thu hút sự chú ý của mọi người. Nó khiến bọn họ biết rằng hắn và tổ chức của hắn rất nghiêm túc. Trừ khi Alex khắc phục được điểm yếu đó, nếu không thì anh ta sẽ không bao giờ thành công. Nhưng đó không phải là vấn đề của Miller. Phần một của nhiệm vụ giờ đã hình thành trong đầu hắn. Phần hai của kế hoạch đã được soạn thảo, đã bị sơ xuất một lần, nhưng không phải lần này. Miller tự hứa với bản thân
Trưa ngày hôm sau, Alex dưa cho hắn ta một xấp ảnh và chở hắn đến một ga tàu điện ngầm cách xa trung tâm thành phố D.C. Miller sẽ đi tàu điện ngầm đến Sân Bay Quốc Gia để bắt chuyến bay đầu tiên trong bốn chuyến bay về nhà.
Jack rón rén bước vào phòng ngủ của Sally lúc 11 giờ kém. Con chó- con gái anh đã đặt tên là Ernie- có thể đang thu mình trong một góc ngủ. Đây đúng là một trong những ý tưởng thông minh nhất anh từng làm. Sally rất yêu chú chó con Ernie của mình, mọi quan tâm của bé đều đổ dồn vào con chó đến quên cả vết thương và bé chạy đuổi theo con chó nhanh hết sức cái chân yếu ớt cho phép. Chỉ điều này cũng đủ để bố bé bỏ qua lời phàn nàn về cái giày bị cắn và thỉnh thoảng con chó lại bĩnh ra sàn nhà. Trong vài tuần bé sẽ trở lại bình thường thôi. Jack nhẹ nhàng chỉnh chăn cho bé trước khi rời đi. Khi anh quay về phòng thì Cathy đã nằm trên giường
“Nó ổn chứ?”
“Ngủ như một thiên thần” Jack trả lời khi đến ngồi cạnh cô
“Còn Ernie?”
“Nó chắc ngủ đâu đó trong phòng. Anh có thể nghe thấy tiếng đuôi đập vào tường” Anh mở rộng vòng tay ôm vợ vào lòng. Khó để gần cô bây giờ quá, anh dùng một tay sờ lên bụng cô, cảm nhận hình hài đứa trẻ chưa sinh “Đứa tiếp theo thế nào?”
“Cuối cùng cũng yên lặng. Chúa ơi, thằng bé đúng là một đứa hiếu động. Đừng đánh thức nó”
Một ý nghĩ nực cười thoáng qua trong đầu Jack, đứa bé chắc đã tỉnh trước khi chào đời, nhưng bạn không nên tranh cãi với một bác sỹ “Thằng bé”
“Đó là những gì Madge nói”
“Chị ấy nói em thế nào?” Anh cảm nhận thấy cả sương xườn của cô. Nó lộ rõ. Từ trước đến nay vợ anh luôn là người thon thả nhưng điều này thì quá đáng
“Em đang hội phục cân nặng” Cathy trả lời “Anh không cần phải lo lắng. Mọi thứ đều ổn”
“tốt” anh hôn vợ
“Em chỉ nhận được có thế thôi à?” Anh nghe tiếng vợ trong bóng tối
“Em nghĩ em có làm được hơn không?”
“Jack, em không phải làm việc ngày mai” cô thẳng thắn
“Nhưng một người trong chúng ta sẽ phải làm” anh phản đối nhưng nhanh chóng thấy rằng con tim anh không đồng ý.