Chương 21 KẾ HOẠCH-1
“Anh ta làm rất tốt” O’Donnel nhận xét. Miller đã quay lại với hàng loạt những bức ảnh Dobbens đã chụp cùng tấm bản đồ hàng không và bản đồ địa hình được sao chép và những bức ảnh chụp ngôi nhà Ryan từ đất và mặt nước. Thêm vào đó là những ghi chú về những quan sát của đám nhân viên Alex và các dữ liệu khác do Alex thu thập được mà nghĩ rằng gã sẽ quan tâm
“Thật không may anh ta đã để tình cảm cá nhân xen vào công việc” Miller lạnh lùng nhận xét
“Còn cậu thì không hả Sean?” O’Donnell trầm ngâm buộc tội
“Nó sẽ không xảy ra nữa” viên sỹ quan hoạt động của gã hứa hẹn
“Thế thì tốt. Điều quan trọng về những lỗi lầm là chúng ta phải học hỏi được từ chúng. Vậy hãy cùng nói về những đề xuất cho hành động lần này”
Sean lấy ra hai bản đồ khác và mất 20 phút báo cáo về những ý tưởng của hắn. Cuôi cùng hắn đưa đề nghị đánh lạc hướng của Dobbens
“tôi thích ý kiến này” gã quay sang người đứng đầu bộ phận tình báo “Michael, cậu thì sao?”
“Tất nhiên sự phản kháng sẽ là rất lớn, nhưng kế hoạch đã tính đến yếu tố điều đó. Chỉ có điều khiến tôi lo lắng là chiến dịch này sẽ cần như toàn bộ người của chúng ta tham gia”
“Cũng không còn cách nào khác” Miller trả lời “Khó khăn không phải tiến vào gần nhà họ mà là rời chỗ đó sau khi nhiệm vụ hoàn thành. Thời gian rất hữu hạn…”
“Và nếu thời gian hữu hạn thì buộc mọi thứ phải đơn giản hóa” O’Donnel gật đầu “Ngoài sự phản kháng thì còn gì nữa không?”
“tôi nghĩ là không” McKenney nói “Đây là trường hợp tệ nhất rồi”
“Trực thăng” Miller nói “Lần trước họ gần như bắt được chúng tôi. Nếu chúng ta chuẩn bị cho tình huống đó thì gần như không có vấn đề gì, nhưng chúng ta phải chuẩn bị”
“Tốt lắm” O’Donnel nói “và phần thứ hai của nhiệm vụ thì sao?”
“Rõ ràng chúng ta cần biết tất cả mục điêu sẽ ở đâu” McKenney nói “Khi nào anh muốn tôi điều động người của chúng ta?” Theo lệnh, viên trưởng tình báo đã ra lệnh cho các điệp viên của họ ẩn nấp vào vài tuần qua
“Vẫn chưa đến lúc” viên chỉ huy trầm ngâm trả lời “Cũng là một vấn đề thời gian, phải không Sean?”
“Tôi nghĩ chúng ta nên đợi cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành, trước khi rời đi”
“Được, lần trước sự cân nhắc này đã được chứng minh là đúng” viên chỉ huy đồng ý “Cần bao nhiêu người cho hoạt động của cậu?”
“Không thể ít hơn 15 người. Tôi nghĩ chúng tó thể thêm 3 người của Alex đã được đào tạo, bao gồm cả anh ta nữa. Không cần hơn. Không, chúng ta nên hạn chế người của anh ta tham gia càng ít càng tốt”
“Đồng ý” McKenney nói
“Và đạo tạo?” O’Donnell hỏi
“Hầu hết chúng tôi đều đã qua đào tạo”
“Khi nào bắt đầu?” “Một tháng trước đó” Miller trả lời “Thêm thời gian là lãng phí nguồn lực. Tại thời điểm này tôi còn khá nhiêu việc phải làm”
“Vậy đây là kế hoạch” Murray nói “Anh có thể để chúng ở Đại sứ quán hoặc chúng tôi sẽ để chúng ở Nhà Blair, ngay đối diện đường Dinh thự Tổng thống”
“Với tất cả sự tôn trọng dành cho cơ quan mật vụ bên anh….” Người đứng đầu Bộ phận Anh Ninh Đối Ngoại không nói tiếp. An toàn của họ là trách nhiệm của ông và ông sẽ không tin tưởng những người nước ngoài hơn chính mình được
“Phải, tôi hiểu. Họ sẽ nhận được mọi hỗ trợ an ninh từ bên mật vụ, cộng thêm hai nhân viên liên lạc FBI và sự hỗ trợ thường xuyên của cảnh sát bang. Cuối cùng, khi họ đến nơi, chúng tôi sẽ có hai đội HRT (Đội giải cứu con tin đặc biệt) trong tình trạng báo động, một đội dự phòng ở D.C, và một đội ở chế độ chờ ở Quantico”
“Có bao nhiêu người biết đến kế hoạch này?” Ashley hỏi
“Những người ở Sở Mật Vụ và Cục đều được thông báo qua. Khi người của anh đi tiền trạm, họ sẽ cần phải kiểm tra hết các cơ sở tổ chức sự kiện. Cảnh sát địa phương sẽ được thông báo khi đến thời điểm.
“Ý anh là hầu hết các địa điểm đều được kiểm tra, nhưng không phải tất cả?” Owens hỏi
“Anh muốn chúng tôi kiểm tra sớm tất cả các điểm, bao gồm cả các điểm chưa công bố?’
“Không” người bên DPG lắc đầu “Thật tệ nếu tiết lộ các sự kiện công khai sớm như vậy. Anh biết đấy, đây vẫn là thông tin chưa được công bố chính thức. Phần bất ngờ là việc chúng tôi bảo vệ tốt nhất”
Owens nhìn người đồng nghiệp, nhưng không phản ứng gì. Người đứng đầu bên DPG là một trong những người nằm trong danh sách tình nghi và anh được lệnh không được tiết lộ cho bất cứ ai biết chi tiết của cuộc điều tra này. Mới đầu Owens nghĩ anh ta trong sạch nhưng các thám tử của anh đã phát hiện ra vài chi tiết bất thường trong cuộc sống cá nhân mà bằng cách nào đó người đàn ông này đã vượt qua tất cả các cuộc điều tra an ninh trước đó. Cho đến khi chắc chắn anh ta không thể bị tống tiền thì anh sẽ không cho phép biết rằng có một số nghi phạm đã nhìn thấy hành trình. Viên chỉ huy C-13 gửi cho Murray cái nhìn mỉa mai
“Tôi nghĩ các anh đã quá nhạy cảm, thưa các quý ông, nhưng đó là việc của các anh” đặc vụ FBI nói, rồi đứng dậy “người của các anh sẽ bay qua đó vào ngày mai à?”
“Đúng vậy”
“Ok, Chuck Avery của đội mật vụ sẽ đón họ ở Dulles. Hãy nói với họ nếu có gì cần hỏi thì cứ lên tiếng. Các anh sẽ nhận được sự hợp tác toàn diện” Anh nhìn họ rời đi. 5 phút sau Owens quay lại “Chuyện gì thế, Jimmy?” Murray không hề ngạc nhiên
“Có gì mới trong cuộc điều tra xem ai đã tấn công Ryan chưa?”
“Không có gì mới trong suốt 2 tuần qua” Murray công nhận “Còn anh?”
“Có một manh mối khả dĩ- nói chính xác là, chúng tôi nghi ngờ đây chính là đầu mối chính xác”
Đặc vụ FBI cười toe “Được, tôi biết nó nghĩa là thế nào. Ai đấy?”
“Geoffrey Watkins” Phản ứng nhận được thật rõ ràng
“Gã phụ trách đối ngoại? Mẹ kiếp! còn có ai nữa trong danh sách mà tôi biết không?”
“Cái gã anh vừa nói chuyện cùng. Người của Ashley phát hiện ra anh ta hoàn toàn không chung thủy với vợ”
“Trai hay gái?” thực ra từ biểu hiện của Owens, Murray đã hiểu phần nào “Ý anh là anh ta cũng không biết, phải không Jimmy?”
“Anh ta không biết hành trình đã bị tiết lộ, có lẽ là gửi cho sai người. Watkins là một trong số họ, và cũng bao gồm cả người bạn bên DPG vừa rồi nữa”
“Ồ, thật tuyệt. Kế hoạch đã bị lộ và anh không thể nói với người đứng đầu an ninh chi tiết bởi vì anh ta có thể làm một….”
“Khả năng này cũng không chắc chắn, nhưng chúng ta phải đề phòng khả năng này”
“Hủy chuyến thăm này đi, Jimmy. Ngay cả khi anh pahir làm gãy chân ông ta thì cũng phải hủy bỏ chuyến thăm này”
“Chúng tôi không thể. Ông ấy sẽ không đồng ý. Tôi đã nói chuyện với Bệ Hạ ngày hôm kia và cũng nói với ông ấy tất cả các vấn đề. Ông ấy từ chối để cuộc sống mình suốt ngày bị đe dọa như vậy”
“Vậy tại sao anh lại nói với tôi chuyện này?” Murray đảo tròn mắt
“Tôi phải nói với một ai đó suy nghĩ của mình, Dan. Nếu tôi không thể nói chuyện với người của mình, vậy thì….” Owens xua tay
“Anh có muốn chúng tôi hủy chuyến thăm này giúp không?” Murray hỏi. Anh ấy biết Owens không thể trả lời câu hỏi đó “Vậy thì hãy nói rõ ràng vấn đề này ra. Anh muốn đặt người của chúng ta vào tình trạng báo động cao rằng có khả năng xảy ra một cuộc tấn công vào hoàng tử và trong đó một trong những người tốt thực ra là kẻ xấu”
“Chính xác”
“Điều này sẽ khiến mấy đồng hương của tôi không vui vẻ gì đâu”
“Bản thân tôi cũng chẳng thích chuyện này tý nào, Dan” Owens trả lời
“Chà, chuyện này sẽ khiến Bill Shaw lại phải thêm chuyện để suy nghĩ đây” đột nhiên, một ý nghĩ khác lại lóe lên trong đầu anh “Jimmy, đây là một mồi câu đắt giá mà anh đang đặt lên lưỡi câu đấy”
“Ông ấy biết điều đó. Nhiệm vụ của chúng ta là phải đuổi cá mập đi, không phải sao?”
Murray lắc đầu. Giải pháp lý tưởng là tìm cách hủy bỏ chuyến thăm, vứt lại vấn đề cho Owens và Ashely.Nhưng điều này lại liên quan đến Bộ Ngoại Giao. Murray biết, mấy cậu bé ở Foggy Bottom sẽ chế nhạo ý kiến này. Anh không thể hủy bỏ lời mời dành cho vị vua tương lai chỉ vì FBI và Sở Mật Vụ nghĩ rằng họ không có khả năng đảm bảo an toàn cho ông ta – cơ quan thực thi luật pháp Hoa Kỳ sẽ bị chế nhạo cười đến rụng răng, họ sẽ nói như vậy, vì biết rằng an ninh không phải là trách nhiệm của Bộ Ngoại Giao
“Các anh có được những gì về Watkins?” Anh hỏi sau một lúc. Owens miêu tả ngắn gọn ‘chứng cứ’ “tất cả đấy à?”
“Chúng tôi vẫn đang đào sâu, nhưng cho đến nay không có gì đáng kể hơn. Có thể tất cả điều này là trùng hợp…”
“Không, tôi cảm thấy các anh dang đúng đấy” Murray cũng không tin vào sự trùng hợp “Nhưng đúng là không có gì thực sự có thể trình bày trước bồi thẩm đoàn ở nhà. Anh đã nghĩ đến việc thay đổi trò chơi chưa?”
“Ý anh là điều chỉnh lịch trình? Có, chúng tôi có nghĩa đến. Nhưng như thế thì sao? Chúng tôi có thể làm thế, để xem liệu Watkins có đến cửa hàng không và bắt cả hai người đó…nếu chúng tôi có thể xác nhận chuyện xảy ra đúng như dự đoán. Nhưng thật không may, điều đó có nghĩa là mất đi manh mối duy nhất chúng tôi có dẫn đên ULA, Dan. Tại thời điểm này, chúng tôi đang giám sát Cooley gần nhất có thể. Hắn vẫn đang đi du lịch. Nếu chúng tôi có thể tìm ra hắn đang liên lạc với ai, thì có lẽ chúng tôi sẽ hốt trọn cả băng. Những gì anh đề nghị cũng là một lựa chọn, nhưng không phải là tốt nhất. Anh biết đấy, chúng ta có thời gian. Chúng ta còn vài tháng trước khi cần phải làm vài điều kịch tính như thế”
Murray gật đầu, không phải quá đồng ý nhưng anh hiểu được. Khả năng tìm thấy và tiêu diệt băng của O’Donnell đúng là hấp dẫn với sở cảnh sát Scotland Yard. Bẫy Cooley vào lưới bây giờ sẽ dập tắt hy vọng đó. Đúng là không phải là thứ đơn giản có thể từ bỏ. Anh cũng biết rằng Cục cũng sẽ đồng ý với cách làm này.
2“Jack, tôi muốn anh đi cùng tôi” Marty Cantor nói “Đừng hỏi gì”
“Cái gì?” Ryan hỏi, nhưng chỉ nhận được cái nhìn trách móc “Được rồi, được rồi” Anh cất đống hồ sơ đang xem đi, khóa nó vào tủ đựng hồ sơ, lấy áo khoác mặc vào rồi đi theo Cantor. Cantor dẫn anh đi vòng quanh góc rồi vào thẳng thang máy. Sau khi xuống tầng 1, họ đi nhanh về phía tây tiến vào hành lang tòa nhà phụ phía sau tòa hội sở. Sau khi vào tòa nhà mới này, họ liên tiếp phải trải qua 5 lần kiểm tra an ninh nữa. Đối với Jack, điều này là chưa từng có, và anh không khỏi thắc mắc liệu Cantor có phải lập trình lại thẻ ra vào để đưa anh ra vào tòa nhà này hay không. 10 phút sau anh đã ở trên tầng 4 trong một căn phòng chỉ được đánh số
“Jack, đây là Jean-Claude, một đồng nghiệp Pháp của chúng ta”
Ryan bắt tay người đàn ông hơn anh 20 tuổi, có khuôn mặt là hiện thân của sự mỉa mai văn minh “Có chuyện gì vậy, Marty?”
“Giáo sư Ryan” Jean-Claude nói “Tôi được biết anh chính là người chúng tôi phải cảm ơn”
“Vì chuyện gì..” Ryan dừng lại. Ừ, ồ. Người PHáp dẫn anh đến một màn hình TV
“Jack, anh chưa bao giờ nhìn thấy cái này” Cantor nói khi hình ảnh đã hiện trên màn hình. Đó hẳn là ảnh chụp vệ tinh. Ryan biết sự trên góc nhìn của kính ngắm, màn hình chuyển đổi rất chậm
“Khi nào?” Anh hỏi
“tối qua, 3 giờ sáng theo giờ của chúng ta”
“Đúng vậy” Jean-Claude gật đầu, đôi mắt khóa chặt vào màn hình.
Ryan nghĩ đó hẳn là trại-20. Cái thuộc về nhóm Hành Động Trực Tiếp. Khoảng cách giữa các trại thật quen thuộc. Trong bức ảnh chụp bằng camera hồng ngoại, có thể thấy có ba túp lều có lò sưởi để sưởi ấm. Và độ sáng của tín hiệu nhiệt cũng cho họ biết rằng nhiệt độ trên mặt đất rất thấp, và nó phải đạt khoảng 0 độ. Về phía nam của trại, sau một cồn cát, có hai chiếc ô tô đang đậu ở đó. Nhưng Jack không thể biết chúng là xe Jeep hay xe tải nhỏ. Nhìn kỹ hơn chỉ thấy những thân hình đang di chuyển trên nền đất lạnh lẽo: Những người đàn ông, dựa trên cách họ di chuyển: Đều là lính. Anh đếm được 8 người chia thành 2 nhóm. Có một điểm sáng ở rìa một túp lều, và dường như có một người đang đứng ở đó. Vào lúc ba giờ sáng, đây là lúc các chức năng cơ thể của một người ở mức thấp nhất. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta là một trong những lính canh trong trại, đang hút một điếu thuốc để chống lại cơn buồn ngủ. Đó là một sai lầm, Jack biết, vì trong bóng tối, ánh sáng của que diêm khi châm thuốc sẽ khiến tầm nhìn của anh bị phân tán và ảnh hưởng đến khả năng quan sát. Ồ, chà…
“Lúc này đây” Jean- Claude nói
Một tia chớp ngắn xuất hiện từ một trong 8 kể đột nhập; thật kỳ lạ khi chỉ có thể nhìn mà không thể nghe. Ryan không thể xác định được liệu viên lính gác có di chuyển không, nhưng điếu thuốc của hắn thì có, có lẽ là bay lên rồi rơi xuống cách đó 2 yard. Anh tự nhủ, vậy là đã chết. Chúa ơi, mình đang xem cái gì thế này? Tám bóng người mờ ảo bắt đầu bao vây trại. Đầu tiên, họ bước vào túp lều của lính canh – luôn giống nhau thế. Một lúc sau, họ quay lại bên ngoài. Sau đó, được bố trí lại thành hai đội bốn người, mỗi đội hướng đến hai túp lều “phát sáng” khác.
“Đây là đơn vị nào?” Jack hỏi
“Paras/ đơn vị nhảy dù” Jean-Claude trả lời đơn giản. 30 giây sau, một số người lại xuất hiện trên màn hình. Một phút sau nữa thì toàn bộ tập hợp- nhưng Ryan thấy có nhiều người hơn trước đó. Hai người có vẻ như đang mang gì đó. Rồi có gì đó xuất hiện lên màn hình. Nó là một bộ phận làm nóng lớn và ánh sáng rực rỡ của nó lấn át phần còn lại của màn hình. Hóa ra chiếc máy bay mới đến này là một chiếc trực thăng, và sức nóng từ động cơ của nó đã biến thành ánh sáng chói lòa khi chụp ảnh hồng ngoại. Chất lượng hình ảnh trên màn hình dần dần kém đi, và máy ảnh đã thay đổi độ dài tiêu cự để giảm hình ảnh. Trên màn hình dần dần xuất hiện hai chiếc trực thăng khác ở khu vực này. Trong đó có một chiếc đậu cạnh hai chiếc ô tô, hai chiếc lao thẳng vào cabin của chiếc trực thăng. Sau khi chiếc trực thăng cất cánh, chiếc trực thăng còn lại đã đi theo đường bay mà hai chiếc xe vừa rồi để lại, bay ngược mặt đất vài dặm, dùng luồng không khí hướng xuống mạnh mẽ của nó thổi bay đường mòn mà không hề có dấu vết của nó. Vào thời điểm khu vực quan sát bị khóa vệ tinh rời khỏi vị trí xảy ra sự cố, tất cả mọi người đã biến mất không tung tích. Cả nhiệm vụ chỉ diễn ra trong chưa đầy mười phút.
“Nhanh gọn và sạch sẽ” Marty thở ra
“Các ông đã bắt được cô ta chưa?” Jack không thể không hỏi
“Có” Jean-Claude trả lời “và 5 người khác. 4 trong số họ bị bắt sống. Chúng tôi đã di lý tất cả bọn chúng. Còn lính canh trại, tôi rất tiếc phải nói, không ai còn sống đêm qua”
Câu hối tiếc của người Pháp được phát biểu chủ yếu do lịch sự, chứ nét mặt cho thấy điều ngược lại
“Người bên anh có ai bị thương không?” Cantor hỏi.
Người PHáp lắc đầu thích thú “Không, anh thấy đấy, bọn chúng đều ngủ cả. Một tên ngủ với một khẩu súng ngắn cạnh gối và thật tiếc là đã lấy tay với lây súng”
“Anh bắt tất cả mọi người, kể cả lính trong trại”
“Tất nhiên, tất cả bọn chúng giờ đều đang ở Chad. Những người còn sống đều đang bị hỏi cung”
“Các anh làm cách nào mà chuẩn bị đúng giờ vệ tinh đi qua đó?” Jack hỏi.
Câu trả lời là một cái nhún vai của Gallic “May mắn trùng hợp thôi”
Phải, Jack nghĩ, vài sự trùng hợp. Tôi vừa được xem đoạn quay phim về 3 hay 4 người, không, anh tự sửa, là 3 hay 4 tên khủng bố. Ngoại trừ những lính canh trại, họ chỉ là những người giúp bọn khủng bố. Nắm bắt thời gian vệ tinh đi qua không thể là sự tình cờ ngẫu nhiên. Người Pháp muốn chúng ta biết rằng các hành động chống khủng bố của họ cũng là thật
“Vì sao lại gọi tôi đến đây?”
“Vì anh khiến chuyện này có thể xảy ra” Jean-Claude nói “Tôi có vinh dự đại diện cho đất nước tôi cảm ơn anh”
“Điều gì sẽ xảy ra với những người bị bắt?” Jack muốn biết
“Anh có biết bọn chúng đã ám sát bao nhiêu người không? Bọn chúng phải trả giá cho những tội ác đó. Công lý, đó là điều xảy ra với bọn chúng”
“Jack, anh muốn nhìn thấy thành công” Cantor nói “anh vừa được xem nó”
Ryan suy tư. Việc di chuyển các thi thể của lính canh trại cho thấy hoạt động này đã kết thúc thế nào. Sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là không tránh khỏi vài lỗ đạn, và đôi vệt máu, nhưng không có thi thể. Những kẻ tấn công thực sự đã phá hủy mọi dấu vết của việc đến và đi. Do đó, toàn bộ hành động này có thể bị “từ chối xác nhận” Không có gì còn sót lại từ hiện trường có thể chỉ ra rằng người Pháp đang làm điều đó. Theo nghĩa này, đó là một hoạt động bí mật hoàn hảo. Nếu một nỗ lực khổng lồ như vậy đã được thực hiện để đạt được mục đích che giấu, thì hầu như không có lý do gì để nghi ngờ rằng tổ chức Hành Động Trực Tiếp sẽ có cơ hội đối mặt với một phiên tòa bồi thẩm đoàn. Bạn không thể dành quá nhiều thời gian để cố gắng giữ bí mật, và sau đó để chúng bị xử lý công khai và phơi bày trước công chúng. Ryan nghĩ. Tạm biệt, Francoise Theroux …
Anh cuối cùng cũng hiểu ra, mình vừa kết án tử hình cho những người này. Chỉ một người trong số họ cũng khiến lương tâm anh bất an. Anh nghĩ đến khuôn mặt của cô gái trong bức ảnh cảnh sát Pháp mà Cantor đã cho anh xem lần trước, và hình bóng mờ ảo của cô gái mặc bikini trong bức ảnh vệ tinh.
“Cô ta đã giết ít nhất 3 người” Cantor nói, chăm chú nhìn Jack để xem phản ứng của anh
“Giáo sư Ryan, cô ta không có trái tim, không cảm xúc. Anh không nên bị lừa bởi khuôn mặt đó” Jean-Claude khuyên “Không phải ai cũng trông giống Hitler”
Nhưng Ryan biết, đó không phải là tất cả. Vẻ ngoài của cô gái chỉ làm nổi bật rằng cô cũng là một cơ thể bằng xương bằng thịt mà tuổi thọ bị giảm bất thường. Jack tự nhủ, giống như cô ta đã làm giảm tuổi thọ của người khác. Tuy nhiên, trong thâm tâm anh cũng thừa nhận rằng nếu tên đổi thành Sean Miller, anh sẽ không bao giờ thương tiếc
“xin thứ lỗi’ anh nói “Đây là bản chất lãng mạn của tôi”
“Tất nhiên là thế” người Pháp hào phóng nói “luôn có thứ gì đó đáng tiếc nhưng những người này đã lựa chọn, chứ không phải ông, giáo sư. Ông đã giúp cho nhiều người vô tội được trả thù và ông đã cứu nhiều người nữa mà ông có thể không bao giờ biết. Chúng tôi có gửi cho anh một lá thư cảm ơn chính thức- tất nhiên là bí mật- vì sự hỗ trợ của ông”
“Rất vui có thể giúp, đại tá” Cantor nói. Cả ba người lại bắt tay nhau và Mary dẫn Jak quay lại tòa nhà trụ sở
“tôi không biết mình có muốn nhìn thấy mấy thứ vừa rồi một lần nữa hay không” Ryan nói ở hành lang “Ý tôi là, tôi không muốn biết khuôn mặt của bọn chúng, ý tôi là…mẹ kiếp, tôi không biết ý tôi sao nữa, Có lẽ…nó chỉ là…sự khác nhau khi anh phải chứng kiến tận mắt, anh hiểu không? Nó quá giống với việc xem trực tiếp một trận bóng đá nhưng lại không phải trò chơi bóng đá. Dù sao thì người đó là ai?”
“Jean – Claude là trưởng bộ phận DGSE (Cơ quan an ninh hải ngoại Pháp) ở Washington và là người liên lạc giữa cơ quan an ninh hai nước. Cách đây một ngày rưỡi chúng ta có nhận được bức ảnh màu đầu tiên của cô ta và họ đã bắt đầu tất cả chiến dịch này, anh ấy chỉ tiến hành nó trong vòng có 6 tiếng. Hiệu quả hành động thật ấn tượng”
“Tôi nghĩ họ muốn gây ấn tượng với chúng ta. Họ chưa mang mấy người đó về nước, phải không?”
“Không, tôi thực sự nghi ngờ mấy tên đó sẽ quay được trở về pháp để tham dự phiên tòa. Hãy nhớ đến vấn đề trong phiên tòa xét xử công khai gần đây nhất của mấy thành viên nhóm Hành Động Trực Tiếp không? Sau khi nhận được lúc nửa đêm, vụ án bị thổi bay. Có lẽ họ không muốn chịu đựng kiểu quấy rối thế này nữa” Cantor nhíu mày “Chà, đó không phải là kiểu cuộc gọi chúng ta làm được. Hệ thống của họ không giống của chúng ta. Tất cả những việc chúng ta đang làm là gửi thông điệp đến đồng minh”
“Một tòa án Mỹ có thể gọi đó là đồng lõa giết người”
“có thể” Cantor công nhận “về mặt cá nhân, tôi thích cách Jean – Claude gọi hơn”
“Vậy tại sao anh lại rời đây vào tháng 8?”
Cantor trả lời mà không nhìn vào mặt anh “Có thể một ngày nào đó anh sẽ tìm ra câu trả lời, Jack”
Quay trở lại văn phòng một mình, Ryan không thể để suy nghĩ dứt ra những gì mình vừa xem. Cách đây 5000 dặm, các đặc vụ của đội “hành động” DGSE đang thẩm vấn cô gái đó. Nếu đây là một bộ phim thì phương pháp hẳn sẽ rất tàn bạo. Ryan không thực sự muốn biết họ đã làm gì trong cuộc sống thực. Anh tự nhủ rằng các thành viên của nhóm Hành Động Trực Tiếp phải là người phải chịu trách nhiệm đầu tiên cho cuộc sống của mình. Đầu tiên, họ có ý thức chọn mình là ai. Thứ hai, tự họ đã lật ngược hệ thống pháp luật Pháp vào năm ngoái, tự họ đã tạo cho kẻ thù của họ cái cớ để bỏ qua quyền trên hiến pháp…nhưng đó có thực là một cái cớ?
“Bố sẽ nghĩ gì?” anh thì thầm. Nhưng rồi câu hỏi tiêp theo khiến anh kinh hoàng. Ryan nhấc điện thoại và bấm chính xác vài nút
“Cantor đây”
“Tại sao, Marty?”
“Sao cái gì, Jack?”
“Sao lại để tôi xem cái đó?”
“Jean-Claude muốn gặp anh và ông ấy cũng muốn anh thấy dữ liệu của anh đã giúp họ hiệu quả thế nào
“Vớ vẩn, Marty! Anh co tôi xem ảnh vệ tinh trực tiếp – ok, đã được ghi lại, nhưng cũng gần như thế. Tôi biết rằng không có nhiều người được phép nhìn thấy thứ đó. Vị trí của tôi không cần biết khả năng chụp ảnh thực đạt hiệu quả đến mức nào và anh có thể nói với anh ấy rằng tôi không đươc phép xem đoan phim đó và câu chuyện kết thúc”
“OK, chỉ có thời gian ngắn mà anh đã nghĩ đến chuyện đó. Hãy cho tôi biết anh nghĩ sao”
“Tôi không thích”
“Vì sao?” Cantor hỏi
“Vì nó bất hợp pháp”
“Không phải pháp luật của chúng ta. Như tôi đã nói với anh 20 phút trước, tất cả điều chúng ta có thể làm là cung cấp thông tin tình báo cho một trong những đồng minh thân cận”
“Nhưng họ sử dụng nó để giết người”
“Thế anh nghĩ thông tin tình báo dùng để làm gì, Jack? Họ nên làm gì? Không, đầu tiên phải trả lời câu hỏi này: Sẽ thế nào nếu chúng là công dân nước ngoài đã giết công dân Pháp- ở ví dụ Liechtenstain, rồi quay trở lại căn cứ?”
“Điều đó không giống, nó giống hơn…giống hơn với hành động chiến tranh – giống như hành động giết những người lính canh trong trại. Những người họ đang truy đuổi là công dân chính nước họ, phạm tội trong chính đất Pháp và…và xứng đang bị xử lý theo luật nước Pháp”
“Và chuyện gì xảy ra nếu đó là một trại khác? Chuyện gì xảy ra nếu những người lính dù vừa rồi hoàn thành một công việc cho chúng ta, hoặc người Anh và đưa ra ngoài là mấy người bạn ULA của anh?”
“Chuyện đó khác” Ryan hét lại. Nhưng tại sao? Anh tự hỏi, một lúc sau anh nói tiếp “Đó là chuyện cá nhân. Anh không thể mong đợi tôi đối xử bình đẳng”
“Tôi không thể sao?” Cantor cúp máy
Ryan nhìn chăm chăm vào loa nghe điện thoại trong vài giây trước khi đặt nó trở lại. Marty đang cố nói gì với anh? Jack lướt qua đầu loạt sự kiện vừa xảy ra, cố gắng đưa ra kết luận hợp tình hợp lý
Có điểm gì khiến nó trở nên hợp lý? Liệu những người bất động chính kiến dùng dánh bom và súng máy để bày tỏ thái độ có được coi là hợp lý không? Liệu các nước nhỏ sử dụng chủ nghĩa khủng bố như một vũ khí chiến tranh để buộc nước lớn thay đổi chinh sách có được coi là hợp lý không? Jack càu nhàu. Nó phụ thuộc vào việc bạn đang đứng ở bên nào- hoặc ít nhất có vài người nghĩ như vậy. Theo cách này thì đây hoàn toàn là vấn đề mới?
Nó mới nhưng cũng cũ. Chủ nghĩa khủng bố được nhà nước tài trợ, trong lịch sử đã xuất hiện dưới hình thức cướp biển Barbary, là bài kiểm tra đầu tiên của Hoa Kỳ khi mới hình thành quốc gia độc lập. Mục tiêu của kẻ thù thời điểm đó hoàn toàn là lòng tham tiền bạc. Nhà nước Barbary yêu cầu cống nạp trước khi họ cấp quyền đi lại cho tàu buôn mang cờ Mỹ, nhưng người Mỹ cuối cùng quyết định thế là đủ lắm rồi. Preble đã mang một đội Hải quân Mỹ tấn công vào biển Địa Trung Hải để đặt dấu chấm hết điều này…không, để chấm dứt việc lấy người Mỹ ra làm nạn nhân, Jack tự sửa
Chúa ơi, ngay cả nơi này cũng giống nhau, Rya nghĩ “hướng tới bờ biển Tripoli” Bài hát của thủy quân lục chiến, đó là nơi trung úy USMC Presley O’Bannon đã phát động cuộc tấn công vào pháo đài Derna. Jack tự hỏi giờ nơi này có còn không. Nhưng chắc chắn vấn đề thì vẫn còn tồn tại.
Bạo lực cũng không thay đổi. Điều thay đổi là quy tắc ứng xử của các cường quốc và mục đích của đám kẻ thù. Hai trăm năm trước, khi một nước nhỏ xúc phạm một nước lớn, tàu chiến và quân đội có thể bình định.Nhưng giờ không thể chơi trò wog-bashing được nữa, Các quốc gia nhỏ hơn giờ đã có kho vũ khí hiện đại để có thể thực hiện các cuộc tấn công trừng phạt, do đó đối với những xã hội biết trân trọng những người lính trẻ, cái giá phải trả trở nên quá đắt. Chỉ cử một trung đoàn quân thì không còn hữu ích nữa và huy động cả quân đội lại không đơn giản. Biết được điều này nên nước nhỏ cứ khiêu khích, làm tổn thương nước lớn hoặc thậm chí an toàn hơn là trợ cấp cho người khác làm điều này – “từ chối xác nhận” – để gây ảnh hưởng nhằm đạt được mong muốn. Họ thậm chí chẳng việc gì phải vội. Những mâu thuẫn cấp độ thấp như vậy có thể kéo dài nhiêu năm, dù tài nguyên tiêu hao không đáng kể nhưng giá trị nhận thức cuộc sống của con người bị lấy đi và bị mất lại rất khác nhau
Khi đó, điều mới không phải là bạo lực mà là sự an toàn của quốc gia dung túng nó hoặc tài trợ cho nó. Cho đến khi chờ điều này thay đổi thì việc giết chóc này sẽ không bao giờ dừng lại
Vây, trên bình diện quốc tế, chủ nghĩa khủng bố là một dạng của chiến tranh mà thậm chí không làm gián đoạn các quan hệ ngoại giao thông thường. Bản thân Hoa Kỳ vẫn tiếp tục duy trì các đại sứ quán của mình ở một vài quốc gia, kể cả ngày nay. Tuy vậy, càng gần nhà thì khủng bố càng bị coi là hành động tội phạm. Ryan nhớ lại, anh đã đối mặt trực tiếp với Miller trong phiên tòa hình sự London, không phải tòa án quân sự. Họ thậm chí có thể sử dụng nó để chống lại chúng ta. Nhận thức này khiến Jack phải ngạc nhiên. Họ có thể tiến hành chiến tranh theo cách của họ nhưng chúng ta lại không thể nhận thức ra điều đó mà không từ bỏ một cái gì đó mà xã hội cần. Nếu chúng ta đang đối xử với mấy kẻ khủng bố như những nhà hoạt động thúc đẩy chính trị thì hóa ra lại đang dành sự tôn vinh cho chúng vốn không đáng được hưởng. Nếu chúng ta đối xử với chúng như những người lính và giết chúng như lính thì chúng ta đã cho chúng tính chính danh và vi phạm pháp luật của mình. Ryan biết rằng với một chút trí tưởng tượng, tội phạm có tổ chức có thể được coi là một dạng khủng bố nào đó. Điểm yếu duy nhất của những kẻ khủng bố là tính tiêu cực của chúng. Chúng là một phong trào chính trị, nhưng chúng không có gì để yêu cầu ngoài niềm tin rằng xã hội cha mẹ của chúng là bất công. Ngày nào mà mọi người trong xã hội không đồng ý với điều đó thì bản thân những kẻ khủng bố sẽ xa lánh nó, chứ không phải toàn bộ những người thuộc xã hội đó. Nhìn bề ngoài, các xã hội dân chủ có vẻ có lợi cho chúng và tạo cơ hội cho chúng, nhưng thực tế lại là kẻ thù chính trị lớn nhất của chúng. Vậy, mục tiêu ưu tiên của chúng là tiêu diệt quá trình dân chủ, biến công lý thành bất công để khơi dậy các thành viên trong xã hội đồng cảm với những kẻ khủng bố
Nhìn bề ngoài, khái niệm này rất tinh tế và tuyệt đẹp. Những kẻ khủng bố có thể tiến hành chiến tranh và được bảo vệ bởi chính tiến trình dân chủ của kẻ thù. Nếu những thủ tục dân chủ đó bị chúng phá hủy, những kẻ khủng bố sẽ dành thêm được thêm sự hỗ trợ chính trị, nhưng chừng nào những thủ tục đó không bị phá hủy thì chúng cực kỳ khó thất bại. Chúng có thể giữ lại một xã hội làm con tin chống lại chính nó và những giới luật quan trọng nhất trong đó, buộc nó phải thay đổi. Chúng có thể chạy xung quanh tùy thích và lấy lợi thế của quyền tự do vốn là biểu hiện của quốc gia dân chủ và lấy được tất cả hỗ trợ chúng cần từ một quốc gia tài trợ vốn đất nước cha sinh mẹ đẻ của chúng không muốn hoặc không thể đàm phán hiệu quả
Đối mặt với tình hình này, giải pháp duy nhất là khởi động hợp tác quốc tế. Nguồn hỗ trợ cho khủng bố phải bị cắt đứt. Bị tách rời khỏi các nguồn lực và chỉ có thể tự kiếm sống, những kẻ khủng bố không khác gì các nhóm tội phạm có tổ chức … Tuy nhiên, các nền dân chủ nhận thấy rằng một mình giải quyết các vấn đề trong nước của họ tốt hơn nhiều so với đoàn kết và đối phó với chúng, bất chấp những lời lẽ phát biểu trái ngược. Chả nhẽ tình hình đã thay đổi rồi sao? CIA đã cung cấp dữ liệu về những kẻ khủng bố cho một nước khác, và hành động vừa rồi chính là kết quả. Vì vậy, cảnh tượng vừa nhìn thấy hắn là một bước đi đúng hướng, cho dù đó có thể không phải là bước đi đúng đắn. Ryan tự nghĩ rằng mình vừa chứng kiến một trong rất nhiều điều không hoàn hảo trên thế giới này, nhưng ít nhất mục tiêu của nó đã đi đúng hướng. Sự phiền lòng vừa rồi là kết quả của văn minh và giáo dục anh được hưởng. Giờ thì anh đã phản tỉnh, đó là kết quả của….cái gì?
Cantor bước vào phòng của Tướng Greer
“thế nào rồi?” vị DDI hỏi
“chúng tôi cho anh ấy điểm B+, có thể là A-. Nó phụ thuộc vào việc anh ấy đã học được những gì”
“Lương tâm cắn rứt à?” vị DDI hỏi
“Phải”
“Đã đến lúc cậu ta phải biết trò chơi thực sự diễn ra như thế nào. Mọi người phải học bài học đó thôi. Cậu ta sẽ ở lại thôi” Greer nói
“Có lẽ thế”
3Một chiếc bán tải cố đi vào con đường riêng dẫn vào dưới tòa nhà Hoover, nhưng viên bảo vệ đã ra hiệu anh ta phải đi. Viên tài xế lưỡng lự nửa bực tức, nửa thất vọng trong khi cố tìm đường thoát. Giao thông đông đúc càng khiến anh ta bực mình. Cuối cùng anh ta cũng đi vòng tòa nhà và tìm được một đường đi vào bãi đậu xe công cộng. Người quản lý bãi xe hếch mũi khi nhìn thấy chiếc xe tầm thường- ông ta đã quen với những chiếc Buick và Cadillac – và khi nghỉ ca, lái xe qua hai cha con viên tài xế, ông ta cố tình tăng ga rồi phanh gấp trên đường dốc để thể hiện cảm xúc của mình. Hai cha con tài xế không quan tâm. Họ đi xuống dốc và đi qua con phố không cho phép xe họ đậu. Cuối cùng, họ bước đến tòa nhà nhà Hoover và bước vào
Viên đặc vụ trực ở bàn tiếp tân để ý đến hai người đang ở lối vào ăn mặc có chút khó hiểu, người lớn tuổi có thứ gì đó được bọc trong chiếc áo khoác da và dấu dưới cánh tay. Điều này ngay lập tức khơi dậy tinh thần cảnh giác của viên đặc vụ. Tay trái vẫy hai vị khách tới, trong khi tay phải bận làm gì đó dưới bàn “tôi có thể giúp được gì cho anh, sir?”
“Xin chào” Người đàn ông nói “Tôi có vài thứ cho các anh” Người đàn ông giở chiếc áo khoác và lôi ra khẩu súng tiểu liên. Anh ta nhanh chóng thấy đó không phải cả cách hay dựa trên phản ứng của bên FBI.
Viên đặc vụ trực ban ngay lập tức lôi khẩu súng dưới bàn lên đứng dậy, chĩa về phía anh ta. Lúc nãy anh ta đã bấm nút báo động và giờ có thêm hai đặc vụ nữa xuất hiện bao quanh. Nhưng viên đặc vụ sau bàn đã ngay lập tức nhận ra chốt khóa súng vẫn được khóa- khẩu súng an toàn, và không có băng đạn gắn vào súng
“Cháu đã tìm thấy nó” đứa bé tự hào thông báo
“Cái gì?” Một trong những viên đặc vụ vừa chạy tới nói
“Và tôi nghĩ nên mang nó đến đây” người cha tiếp lời
“Cái quái gì vậy?” viên đặc vụ trực ban xen vào
“Hãy đưa tôi xem nào” Một đặc vụ phụ trách vào vừa vào tiếp theo. Anh ta chạy đến từ phòng camera giám sát, trong đó có giám sát lối vào là trách nhiệm của anh. Viên đặc vụ trực ban kiểm tra lại để đảm bảo vũ khí an toàn rồi đưa nó qua cho viên đặc vụ phụ trách. Đó là một khẩu Uzi, súng tiểu liên cho Israel sản xuất cỡ nòng 9mm, được phổ biến sử dụng khắp nơi trên thế giới vì chất lượng, độ cân đối và độ chính xác cao. Các bộ phận dập kim loại trông có vẻ rẻ tiền (nhưng súng Uzi không hề rẻ tiền như bề ngoài của nó) được bao ngoài lớp rỉ sét và nước vẫn nhỏ từ chỗ lắp kẹp đạn trên thân súng. Viên đặc vụ kéo bu long và nhìn vào nòng súng. Khẩu súng đã được bắn và không được cọ rửa từ đó đến giờ. Không thể nói là từ bao giờ nhưng đây không phải là khẩu súng đầu tiên mà FBI xử lý trong nhiều vụ án
“Ông tìm thấy thứ này ở đâu, sir?”
“Trong một mỏ đá, cách đây 30 dặm” người đàn ông nói
“Cháu tìm thấy nó” đứa trẻ dơ tay lên
“Đúng vậy, cháu nó đã tìm ra” người cha khẳng định “tôi nghĩ mang nó đến đây để giao nộp”
. “Ông nghĩ đúng, sir. Mời hai người đi theo tôi, xin mời?” Viên đặc vụ trực ban đưa cho chọ hai thẻ “khách” Anh và hai đặc vụ khác đang làm nhiệm vụ quay về vị trí làm việc, tự hỏi cái quái gì đang diễn ra thế.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, vài người trong hành lang ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đi bộ với một khẩu súng tiểu liên nhưng mấy người cũng không chú ý quá nhiều- người đàn ông cầm súng này đang đeo thẻ ra vào của FBI thì có nghĩa là anh ta được phép mang nó. Tuy nhiên, khi anh ta bước vào một văn phòng thì viên thư ký khi nhìn thấy đã bị sốc
“Bill có đây không?’ viên đặc vụ hỏi
“Có, tôi sẽ…” đôi mắt cô liếc nhìn khẩu súng. Người đàn ông vẫy tay ra hiệu điều đó là không cần thiết, rồi ra hiệu cho những vị khách đi theo sau anh và bước thẳng vào phòng Shaw. Cửa đang mở. Shaw đang nói chuyện với một nhân viên dưới quyền, đặc vụ Richard Alden lấy khẩu súng đưa thẳng đến bàn của Shaw
“Chúa ởi, Richie!” Shaw ngẩng đầu lên nhìn viên đặc vụ, rồi nhìn xuống khẩu súng “Cái gì đây?”
“Bill, hai công dân này vừa bước vào cửa taangad dưới và đưa cái này cho chúng tôi. Tôi nghĩ nó có thể rất thú vị”
Shaw nhìn hai người đang đeo thẻ khách và mời họ ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh tường. Anh gọi thêm hai đặc vụ khác gia nhập cùng, cộng thêm một chuyên gia từ phòng thí nghiệm đạn đạo. Trong khi họ tổ chức họp đội thì thư ký của anh pha cho người cha cốc cà phê và mang Dr. Pepper cho cậu con trai
“Tên của anh là gì?”
“tôi là Robert Newton và đây là con trai tôi Leon” Không cần được hỏi anh cũng khai báo luôn địa chỉ và số điện thoại của mình
“Anh tìm thấy khẩu súng này ở đâu?” Shaw hỏi trong khi người của anh ghi chép
“Nó gọi là mỏ đá Jones Quarry. Tôi có thể chỉ cho anh xem trên bản đồ”
“Hai người đang làm gì ở đó?”
“Cháu đang câu cá, chính cháu tìm được nó” Leon nhắc họ nhớ đến sự hiện diện của cậu.
“Tôi đang đi lấy củi” cha cậu nói
“Mùa này trong năm?”
“tốt hơn là vào mùa hè, nhưng nóng lắm, các anh” Mr. Newton chỉ ra một cách hợp lý. “Mùa này là mùa thu thập củi. Tôi là một công nhân xây dựng, tôi làm việc với thép cả ngày và dạo này hơi ế ẩm vì vậy tôi ra ngoài đi thu thập củi. Hôm nay thằng bé nghỉ học ở trường vì vậy tôi dẫn nó theo. Trong lúc tôi đi nhặt củi thì Leon thích câu cá. Có vài con cá lớn trong mấy cái hồ ở mỏ đá” anh nháy mắt tinh nghịch
“Ồ, đúng vậy” Shaw cười toe “Leon, cháu đã bao giờ câu được một con cá lớn chưa?”
“Chưa ạ, nhưng lần này còn tệ hơn” thằng bé trả lời
“xảy ra chuyện gì thế?”
Mr. Newton gật đầu cho phép con trai nói chuyện
“Cháu móc được một thứ gì đó nằng nặng, bác biết đấy, cháu cố hết sức để kéo, kéo và kéo. Nhưng cháu mất sức và cố gắng để kéo nhưng không thể kéo lên được. vì vậy cháu đã gọi bố”
“Tôi xoay trụ kéo từ từ” Ông Newton giải thích “Khi tôi nhìn thấy khẩu súng, tôi đã sợ chết khiếp. Lưỡi câu mắc vào bộ phận bảo vệ cò súng. Dù sao thì đây là súng gì vậy?”
“Uzi, hầu hết là sản xuất ở Israel” chuyên gia đạn đạo đang xem xét khẩu súng, ngẩng đầu lên trả lời “Nó đã ở trong nước ít nhất một tháng”
Shaw và một viên đặc vụ khác nhìn nhau đầy ẩn ý
“tôi sợ rằng mình đã sờ vào nó rất nhiều” Newton nói “Hy vọng tôi không phá hủy dấu tay trên đó”
“Nó đã bị ngâm nước rồi, ông Newton” Shaw trả lời “Và ông mang trực tiếp đến đây?”
“Vâng, chúng tôi chỉ vừa nhìn thấy nó, ồ..” anh ta kiểm tra đồng hồ “trong 1.30 phút. Vẫn giữ trong tình trạng đó, chúng tôi không có làm gì cả. Nó vốn dĩ không có băng đạn”
“Ông biết về súng?” vị chuyên gia đạn đạo hỏi
“Tôi ở Việt Nam 1 năm. Một lính thuộc lữ đoàn dù 173. Tôi bắn khẩu M-16 khá tốt” Newton mỉm cười “thỉnh thoảng tôi cũng hay đi săn, chủ yếu là chim và thỏ”
“Kể cho chúng tôi nghe về cái mỏ đó đi” Shaw nói
“Tôi nghĩ, nó cách xa đường chính khoảng ¾ dặm, cây cối ở đó tươi tốt, đó là nơi tôi kiếm củi. Tôi không biết chủ thực sự của mỏ là ai. Nhưng có rất nhiều ô tô thường đến đó. Anh biết đấy, đó là điểm đỗ xe của bọn trẻ mỗi tối thứ 7, kiểu như vậy”
“Đã bao giờ ông nghe thấy tiếng súng ở đó chưa?”
“Không, ngoại trừ mùa săn. Ở đó có sóc, chuột. Vậy chuyện gì xảy ra với khẩu súng này? Có nó ý nghĩa gì với các anh không?”
“Có thể. Đây là loại súng được sử dụng trong vụ giết một cảnh sát và…”
“Ồ vâng, người phụ nữ đó và đứa trẻ ở Annapolis, phải không?” anh ta dừng một lúc “Chết tiệt”
Shaw nhìn đứa trẻ, anh đoán cậu bé khoảng 9 tuổi và có đôi mắt rất thông minh, đang mải mê nhìn lên những thứ Shaw treo trên tường, những kỷ vật anh thu thập từ nhiều vụ án “Ông Newton, ông đã giúp chúng tôi một việc lớn”
“Ồ, vậy sao?” Leon trả lời “Các bác sẽ làm gì với khẩu súng đó?”
Chuyên gia đạn đạo trả lời “ Đầu tiên các chú sẽ rửa nó và đảm bảo nó an toàn. Rồi các chú sẽ bắn thử nó” Anh nhìn vào Shaw “Đối với việc khai thác các bằng chứng vật lý khác, anh có thể quên hết chúng. Hoạt tính hóa học của nước trong mỏ đá phải rất mạnh. Sự ăn mòn trên thân súng khá nghiêm trọng” Rồi anh quay lại Leon “Nếu cháu bắt được cá ở đó, son, thì đừng ăn trừ khi bố nói nó là đồ ăn được”
“được ạ” cậu bé bảo đảm
“Đừng quên mấy sợi vải” Shaw nói
“Đúng vậy, có thể có. Đừng lo lắng. Nếu chúng có ở đó thì tôi sẽ tìm được chúng. Vậy diều gì xảy ra với cái thùng?”
“Có thể” người đàn ông trả lời “Nhân thể, súng này đến từ Singapore. Nó còn khá mới. Israel đã chấp phép cho họ sản xuất loại này 18 tháng trước. nhà sản xuất cũng sản xuất khẩu M-16 theo giấy phép của Colt” anh đọc số seri trên khẩu súng, chỉ trong vài phút sẽ được gửi fax qua Cố vân pháp lý FBI ở ĐSQ tại Singapore “Tôi muốn làm việc với thứ này ngay lập tức”
“Cháu có thể xem không?” Leon hỏi “Cháu sẽ không cản trở các chú”
“Để chú nói với chú điều này” Shaw nói “Chú sẽ đi với bố cháu một lúc. Chú sẽ để một trong các đặc vụ ở đây đưa cháu đi xem bảo tang của tụi chú nhé. Cháu có thể xem cách bọn chú bắt người xấu như thế nào. Nếu cháu đợi ở bên ngoài thì có ai đó sẽ đến và dẫn cháu đi vòng quanh”
Được ạ”
“Chúng tôi không thể nói với ai chuyện này, đúng không?” Ông Newton hỏi sau khi con trai rời đi
“Đúng vậy, sir” Shaw tạm dừng lại một chút “Có hai nguyên nhân khiến chuyện này quan trọng. Thứ nhất, chúng tôi không muốn để cho thủ phạm biết chúng tôi đã có bước đột phá trong vụ án- và đây có thể là bước đột phá lớn, ông Newton; Ông đã làm được một việc rất quan trọng. Nguyên nhân thứ hai là để bảo vệ ông và gia đình. Những người liên quan đến vụ án này rất nguy hiểm. Hãy nói theo cách này: Ông biết họ đã cố giết một phụ nữ mang thai và một đứa trẻ 4 tuổi”
Câu nói này đã ngay lập tức gây sự chú ý của người đàn ông. Robert Newton, cha của 5 đứa trẻ trong đó có 3 đứa con gái, không thích khi nghe điều này
“Giờ, ông có nhiền thấy ai loăng quăng mỏ đá không?” Shaw hỏi
“Ý anh là gì?”
“Bất cứ ai”
“có thể có 2 hoặc 3 người dân thường xuyên cắt củi ở đó. Tôi biết tên, ý tôi là tên thường gọi ấy, anh biết mà? Và như tôi nói, bọn trẻ thích đỗ xe ở đó” ông ta cười “Có lần tôi phải giúp một đứa trẻ. Ý tôi nói là con đường đó không được đẹp và xe một đứa trẻ mắc trong bùn và…” giọng nói của Newton nhỏ dần. Nét mặt thay đổi “Có một lần, đó là vào thứ ba..tôi không thể làm việc vì cẩu hỏng và tôi không thích ngồi không trong nhà, anh biết đấy? Vì vậy tôi ra ngoài kiếm củi. Có một chiếc xe van trượt trên đường. Anh ta đang gặp vấn đề với bùn. Tôi phai đợi đâu như 10 phút vì nó chắn cả con đường, lốp trơn trượt, kiểu như vậy”
“Loại xe van nào?”
“tối màu. Loại có cửa trượt – nó hẳn được cải hoán vài chi tiết, các cửa kính đều có màu đen, ông biết đấy”
Chính xác rồi! Shaw tự nhủ “Ông có nhìn thấy người lái xe tải hay ai đó bên trong không?”
Newton nghĩ một lúc “Có…một gã da đen. Hắn ta…à, tôi nhớ rồi, hắn đang hét lên, kiểu như tôi đoán chiếc xe bị kẹt cứng quá. Tôi không nghe rõ hắn nói gì nhưng chắc chắn là đang hét lên vậy. Hắn có râu và mặc chiếc áo khoác da giống chiếc áo tôi vẫn mặc khi làm việc”
“Có gì đặc biệt nữa về chiếc xe van không?”
“Tôi nghĩ nó phát ra tiếng ồn giống như động cơ V-8 loại lớn. Vâng, nó hẳn là chiếc xe van đặc biệt”
Shaw nhìn những người dưới quyền mình, họ đều mỉm cười khi ghi chú trên sổ
“Nhưng báo chí nói rằng tất cả bọn tội phạm đều da trắng” Newton nói
“Báo chí không phải lúc nào cũng đúng” Shaw nhắc nhở
“ý anh là tên khốn đã giết cảnh sát đó là da đen à?” Newton không thích điều đó. Anh cũng vậy “Và hắn cũng đã cố gắng giết cả gia đình đó…mẹ nó!”
“Ông Newton, đây là điều bí mật. Ông hiểu chứ? Ông không thể nói với ai về điều đó, ngay cả con trai ông…mà lúc đó cậu bé có ở đó không?
“Không, lúc đó nó đang ở trường”
“OK, vậy ông không thể nói cho bất kỳ ai. Đó là để bảo vệ ông và gia đình. Chúng ta đang nói về những người rất nguy hiểm”
“OK anh bạn” Newton nhìn vào chiếc bàn một lúc “Ý anh là chúng ta có những người đang chạy nhong nhong khắp nơi tay cầm súng tiểu liên, giết mọi người…ở đây? Chứ không phải ở Lebanon hay ở bất kỳ nơi nào khác, mà là ở đây?”
“Đại loại như vậy đấy”
“Này anh bạn, tôi không tốn công mất sức 1 năm ở Việt Nam để rồi cho cái loại kia đến nhà chúng ta phạm tội”
Trong phòng thí nghiệm dưới đó vài tầng, hai chuyên gia vũ khí đã tháo dỡ hoàn toàn khẩu Uzi. Từng bộ phận bị tháo dỡ được đặt dưới một máy hút bụi nhỏ và hút bụi, với hy vọng tìm thấy những sợi phù hợp với những sợi thu được từ chiếc xe tải đã bị thủ phạm bỏ rơi. Sau đó, họ tiến hành kiểm tra lần cuối và kỹ lưỡng tất cả các bộ phận. Việc ngâm trong nước lâu dài rất có hại cho các bộ phận được đục lỗ, vì về cơ bản chúng là thép cacbon thấp. Nòng súng và chốt được làm bằng thép đạn đạo đặc biệt cứng hơn và chống ăn mòn, do đó tình hình tốt hơn nhiều. Đích thân giám đốc phòng thí nghiệm lắp ráp lại khẩu súng, không có mục đích gì khác, chỉ để giơ tay ra trước mặt các kỹ thuật viên cấp dưới để chứng tỏ rằng mình vẫn có thể làm được. Không vội vàng, ông cẩn thận tra dầu từng bộ phận, và cuối cùng, thực hiện toàn bộ động tác quay từ đầu đến cuối để đảm bảo rằng chức năng của nó vẫn còn nguyên vẹn.
“Được rồi” ông tự nhủ, để lại khẩu súng lên bàn, chốt của nó đã được đóng lại, nhưng nòng súng vẫn trống rỗng. Sau đó, ông lấy trong tủ ra một băng đạn, băng đạn đặc biệt dành cho súng tiểu liên Uzi, gài 20 viên đạn 9mm vào đó, và bỏ vào túi.
Khung cảnh thử nghiệm bắn súng luôn khiến khách viếng thăm cảm thấy buồn cười. Khi bắn súng, các kỹ thuật viên thường mặc áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm và trông giống như các bác sĩ. Vị giám đốc phòng thí nghiệm đeo bịt tai cách âm và kẹp băng đạn vào khe băng đạn, đầu tiên ông bóp nhẹ cò súng và bắn một viên đạn để xác minh rằng khẩu súng trên tay có thực sự sử dụng được hay không. Khẩu súng thực sự hoạt động. Rồi ông bóp cò và giữ chặt, trong vòng vài giây cả băng đạn đã được bắn ra hết. Ông gỡ băng đạn ra rồi kiểm tra xác định vũ khí ăn toàn, và đưa nó cho viên trợ lý
“Tôi đi rửa tay, kiểm tra những viên đạn đó đi”. Viên kỹ thuật viên trưởng là một người ham mê công việc nên khỏi phải nhắc lần hai
Ngay khi ông rửa tay lau khô xong thì kỹ thuật viên đã thu thập được 20 viên đạn. Lớp áo kim loại của mỗi đầu đạn để lại dấu vết của tiếng súng tiểu liên. Các dấu vết trên mỗi viên đạn gần như giống nhau, nhưng quan sát kỹ vẫn có thể phát hiện ra sự khác biệt tinh tế giữa chúng, bởi vì khi nòng súng nóng lên, nòng súng sẽ tự nở ra.
Ông lấy một chiếc hộp nhỏ từ tủ đựng bằng chứng ra. Ông nhớ ra, viên đạn này đã hoàn toàn xuyên qua cơ thể của một sỹ quan cảnh sát. Một thứ trông có vẻ nhỏ nhặt tầm thường đã lấy đi một mạng sống, ông nghĩ, thậm chí nhỏ đến mức vật liệu chì và thép trên đó đều chưa đầy một ounce mà đã hoàn thành xong cuộc hành trình giết người vẫn không thay hình đổi dạng. Ông đặt đầu đạn này lên một mặt của kính hiển vi so sánh, rồi lấy một trong những viên đạn vừa bắn và đặt nó vào mặt còn lại. Sau đó ông tháo kính, cúi người và đưa mắt vào thị kính của kính hiển vi để quan sát. Tình huống của hai viên đạn vô cùng … sát nút. Chắc chúng đã được bắn bằng cùng một loại vũ khí … Ông đổi một mẫu khác và tiến lại gần hơn. Và đầu đạn thứ ba gần hơn đầu đạn thứ hai. Ông cẩn thận xoay từng mẫu một, so sánh chúng với viên đạn được giữ trong tủ chứng cứ, và nó…
“Chúng ta khớp rồi” Ông lùi khỏi kính hiển vi và một kỹ thuật viên khác cúi người xuống kiểm tra
“Phải, chúng khớp với nhau. 100%” kỹ thuật viên đồng ý. Sếp lệnh cho người mình kiểm tra mấy viên khác nữa và bước tới điện thoại
“Shaw đây”
“Đúng là khẩu súng đó. 100% chắc chắn. Nó khớp hoàn toàn với viên đạn giết chết viên cảnh sát đó. Họ đang kiểm tra với viên đạn lấy từ xe Porsche bây giờ”
“Làm tốt lắm, Paul!”
“Đừng lo, tôi sẽ quay lại nói chuyện với anh sau ít phút”
Shaw đặt điện thoại xuống và quay lại nói với mọi người trong phòng “Thưa các quý ông, chúng ta vừa có bước đột phá trong vụ Ryan”