← Quay lại trang sách

Chương 22 TỪNG BƯỚC-1

Đêm đó, Robert Newton đưa các đặc vụ đến mỏ đá. Vào rạng sáng hôm sau, một nhóm đủ các chuyên gia đã đến kiểm tra cẩn thận từng gốc cây lẫn hạt bụi ở đó. Hai thợ lặn được lệnh lặn xuống vùng nước bùn và 10 đặc vụ khác gác ngoài rừng để ngăn chặn những ai tò mò. Một đội khác đã xác định và phỏng vẫn những người kiếm củi giống Newton. Một nhóm khác đi thăm những người dân sống trong các trang trại gần con đường dẫn vào rừng. Các mẫu bụi từ con đường đất cũng đã được lấy và chúng đang được so sánh với các mẫu thu được từ chiếc xe tải bị bỏ hoang. Các vết hằn lún trên con đường đất cũng được chụp ảnh lần lượt để phân tích chi tiết trong tương lai.

Mấy chuyên gia đạn đạo đã tiến hành các cuộc thử nghiệm sâu hơn với khẩu Uzi. Lần này, hộp đạn trống được so sánh với hộp đạn thu được trên chiếc xe tải và hiện trường phạm tội. Kết quả trùng khớp hoàn hảo về dấu vết trích xuất và vết thâm nhập của chốt bắn. Vì vậy khẳng định 100% khâu sún này và khẩu súng ở hiện trường phạm tội là một. Nhà máy sản xuất súng tại Singapore đã xác nhận số seri trên khẩu súng và đang xác định xem nó được bán cho ai, ở đâu. Tên của mỗi nhà buôn súng trên thế giới đều được lưu trong máy tính của FBI

Toàn bộ mục đích của các chuyên gia hình sự FBI là ghép từng mảnh ghép nhỏ và phát triển nó thành một bức tranh vụ án hoàn chỉnh. Nhưng họ hoàn toàn không thể ngăn cản có ai đó đang tò mò nhìn thấy. Alex Dobbens đi làm hàng ngày qua con đường vắt qua mỏ đá này. Hắn nhìn thấy 2 chiếc xe đang lao lên đường cao tốc từ cong đường bẩn thỉu và đầy sỏi đá quen thuộc. Dù cả hai chiếc xe và van của phòng thí nghiệm FBI đều không mang biển số của cục, nhưng chúng vẫn có biển số của chính phủ liên bang và đó là tất cả những gì hắn cần nhìn

Dobbens không phải là người dễ kích động. Đào tạo chuyên nghiệp giúp hắn nhìn thế giới là một tập hợp các vấn đề nhỏ và rời rạc, mỗi vấn đề đều có một giải pháp: Và nếu anh giải quyết được hết các vấn đề nhỏ thì vấn đề lớn cũng được giải quyết, từng cái một. Hắn cũng là một người chu đáo. Mọi thứ hắn làm đều là một phần của kế hoạch lớn, không chỉ là một phần của kết hoạch mà còn tách biệt với bước tiếp theo của kế hoạch.Đây không phải là điều dễ hiểu với lính dưới quyền nhưng thành công của nó khiến bọn họ không bao giờ dám tranh cãi và mọi thứ Dobbens làm đều thành công. Điều này giúp hắn thu phục được sự tôn trọng và phục tùng của cấp dưới, say me nghe Alex nói về sứ mệnh của họ trong cuộc đời

Dobben nghĩ, hai chiếc xe lao ra khỏi đường cùng lúc đã bất thường. Cả hai chiếc xe đều mang biển số của chính phủ thì càng nằm ngoài khả năng thông thường. Hắn đặt giả thiết rằng, bằng cách nào đó, chính phủ liên bang đã biết hắn dùng mỏ đá này làm nơi huấn luyện vũ khí. Làm sao nó bị lộ được nhỉ? Hắn tự hỏi, có khi nào là một người thợ săn nào đó đã tìm ra khi đi săn chim hay sóc? Hay một trong những người kiếm củi? Hoặc vài đứa trẻ gần đó? Vấn đề này lớn đến mức nào?

Hắn mới chỉ đưa người của mình đến đây 4 lần tập bán súng. Lần gần đây nhất là khi đám người Ireland đó qua đây. Hắn nhìn về con đường phía trước xe và tự hỏi, hừm, điều này có nghĩa là gì. Mỗi lần đến đây tập bắn, bọn họ đều chọn giờ cao điểm, hầu hết là vào buổi sáng. Ngay cả khi ở xa D.C thì con đường này vẫn rất đông xe qua lại vào mỗi buổi sáng và chiều muôn., đủ để át tiếng súng vang quanh. Vậy thì hầu như không có khả năng ai đó nghe thấy tiếng súng. Vậy được rồi

Mỗi khi họ tập bắn ở đó xong, Alex luôn cẩn thận tìm kiếm và nhặt tất cả các vỏ đạn rỗng nằm rải rác trên mặt đất, bảo đảm không để lại gì, ngay cả mẩu thuốc lá để chứng minh bọn họ từng có mặt ở đó. Họ còn cố gắng tránh để lại vết xe, nhưng một trong những nguyên nhân hắn chọn nơi này chính là bọn trẻ thường đến đó tụ tập vào cuối tuần- vì vậy có rất nhiều vết lốp xe để lại

Hắn nhớ là bọn họ đã ném cây súng xuống nước gần đó, nhưng ai có thể phát hiện ra chứ? Nước trong mỏ đá sâu hơn 80 feet- hắn đã kiểm tra – và trông tối đen do bụi bẩn trôi vào và một đống rác đọng trên bề mặt. Đây hoàn toàn không phải là nơi thích hợp để bơi lội. Bọn chúng đã chỉ ném khẩu súng vưa bắn xong. Mặc dù khó có khả năng xảy ra nhưng hắn vẫn đặt giả thiết là cảnh sát đã tìm thấy nó. Làm thế nào bọn họ tìm ra được không phải là điều hắn quan tâm lúc này. Chà, chúng ta phải hủy ngay nhưng khẩu súng khác ngay bây giờ, Alex tự dặn mình. Mình lúc nào cũng có thể có khẩu súng mới cơ mà

Hắn tự hỏi, vậy cảnh sát có khả năng tìm thấy gì nhất? Hắn rất am hiểu quy trình của của cảnh sát, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng mà. Alex có một loạt sách về kỹ thuật điều tra dùng trong đào tạo sỹ quan trong các trường cảnh sát khác nhau như Điều tra án mạng của Snyder, Kinh thánh thực thi pháp luật…Hắn và người của mình nghiên cứu rất cẩn thận từng cuốn sách không thua gì cớm học hành vì tương lai sáng lạn của mình…

Sẽ không có dấu vân tay trên khẩu súng. Sau khi đã bi ngâm trong nước thì lớp dầu hình thành dấu vân tay cũng hòa tan trong nước và biến mất. Alex đích thân cầm và tra dầu cho súng, nhưng hắn không hề lo lắng về chuyện đó.

Chiếc xe van đã được xử lý. Ban đầu nó là một chiếc xe bị đánh cắp, rồi được hoán cải bởi chính lính của hắn và được gắn 4 biển số khác nhau. Những biển số xe này cũng đã được xử lý, được trôn ở cột điện/điện thoại tại hạt Anne Arundel. Alex nghĩ, nếu những biển số đó bị phát hiện thì hắn cũng bị lộ từ lâu rồi. Bản thân chiếc van cũng được làm sạch hoàn toàn kỹ lưỡng trước khi bỏ, tất cả dấu vết đều được xóa sạch sẽ, chi có bụi từ con đường mỏ đá….đây đúng là khả năng cần nghĩ tới, nhưng chiếc van đó cũng chỉ là manh mối dẫn đến nghõ cụt, chẳng có điều gì dẫn đến nhóm của hắn hết

Liệu có khả năng có ai đó trong nhóm của hắn tiết lộ cho cảnh sát? Có thể có người nào đó bị lương tâm cắn rứt khi nhìn thấy đứa trẻ đó suýt chết? Một lần nữa hắn phủ nhận. Nếu xảy ra chuyện này thì khi thức dậy vào buổi sáng hắn đã thấy một tên cớm với khẩu súng chĩa vào mặt. Vậy khả năng này loại trừ. Nhưng còn sau này cũng có thể chứ. Hắn cần nói chuyện với lính của mình về chuyện đó, nhắc nhở bọn chúng phải kín tiếng về những gì bọn họ làm.

Có khi nào hắn bị lộ mặt không? Alex tự trách bản thân lần nữa vì đã vẫy tay với cái trực thăng đó. Nhưng hắn có đội mũ, đeo kính râm và có râu, Giờ thì tất cả những thứ đó đã được xử lý, cùng với áo khoác, quần bò và bốt. Hắn chỉ còn giữ lại đôi găng tay lao động, nhưng nó là loại phổ biến đến mức có thể mua ở bất kỳ cửa hàng đồ kim khí nào. Đồ ngu, tại sao mình không vứt mẹ nó đi và mua một đôi mới, hắn tự mắng mình, khốn thật. Hãy chắc chắn mua lại đôi cùng màu và giữ biên lai

Đầu óc hắn chạy qua một loạt năng năng, hắn nghĩ có khi nào phản ứng thái quá không. Cảnh sát liên bang có thể đang điều tra một vụ án toàn hoàn khác, nhưng gánh bất kỳ rủi ro không cần thiết nào cũng đúng là ngu xuẩn. Tất cả mọi thứ chúng sử dụng trong mỏ đá này đều phải bị thủ tiêu sạch sẽ. Chúng sẽ không quay lại đó nữa. Cớm có thủ tục và quy trình, và hắn không ngần ngại sao chép chúng để dùng nó làm lợi thế trước đối thủ. Hắn cũng tự lập ra các nguyên tắc của riêng mình sau khi chứng kiến kết quả thảm hại của những nhóm cấp tiến khác. Mấy nhóm hoạt động từ thời học đại học của hắn đã chết yểu vì sự tự mãn và ngu xuẩn, đánh giá thấp các kỹ năng của kẻ thù. Về cơ bản, bọn họ chết vì không xứng để thành công. Alex nghĩ, chiến thắng chỉ thuộc về những ai chuẩn bị sẵn sang và chớp lấy nó khi có thời cơ (nghe giống bài lịch sử ở một nước nào đó nhờ J) Hắn thậm chí còn tránh tự mãn đã phát hiện ra hành động của FBI, đây chỉ do thận trọng, chứ không phải tài năng. Con đường hắn đã chọn luôn phải để mắt theo dõi mọi thứ. Hắn đã chuẩn bị một nơi khác đầy hứa hẹn cho việc huấn luyện vũ khí.

2

“Erik Martens” Ryan thở ra “Chúng ta lại gặp nhau”

Tất cả những dữ liệu của FBI đều được chuyển đến nhóm làm việc của Cục Tình Báo Trung Ương (CIA) vài giờ sau khi nhận được. Khẩu Uzi đó đã được phát hiện – Ryan ngạc nhiên sao chuyện đó lại xảy ra được! – anh thấy khẩu này xuất xưởng ở Singapore, cùng một nhà máy sản xuất khẩu súng M-16 anh dùng trong thủy quân lục chiến và một loạt các quân đội quốc gia khác, cả đông và tây, họ bán cho cả các quốc gia thế giới thứ ba…cùng các bên quan tâm khác. Đánh giá từ công việc anh làm vào mùa hè trước, Ryan biết có khá nhiều nhà máy và khá nhiều chính phủ xếp hạng tín dụng của người mua làm thước đo duy nhất về tính hợp pháp về việc mua vũ khí. Ngay cả những người liên tục nhấn mạnh đến “chứng chỉ người dùng cuối’ cũng thường mắt nhắm mắt mở với những nhà môi giới, người chưa bao giờ công nhận mình đã đi sai đường hay phân biệt thật giả, nhắm mắt đưa chân. Chính những chính phủ của mấy tay buôn súng cũng thường ra quyết định này nên phương trình vốn không chính xác nay lại thêm vào một biến số nữa

Trường hợp của Ông Martens cũng vậy. Là một doanh nhân lọc lõi trong ngành công nghiệp này, ông ta có một loạt các mối quan hệ đáng kinh ngạc. Tại Angola, Martens có lần còn làm việc với phiến quân UNITA (Liên đoàn quốc gia vì sự độc tập hoàn toàn của Angola) do CIA hỗ trợ cho đến khi CIA có nhiều kênh hơn. Tuy nhiên, tài sản lớn nhất của ông ta chính là khả năng gom hàng cung cấp cho chính phủ Nam Phi. Dự án lớn đáng kinh ngạc gần nhất chính là việc mua lại công cụ và khuôn mẫu sản xuất tên lửa chống tăng Milan chuyển cho chính phủ Nam Phi. Đây vốn là vũ khí bị chính phủ các nước Phương Tây cấm bán cho Nam Phi. Sau ba tháng ông ta nỗ lực, chính phủ Nam Phi đã tự mình thành lập nhà máy để tự sản xuất thứ vũ khí này. Khoản phí ông ta nhận được, không nghi ngờ gì, hẳn rất đang kể, Ryan biết, dù CIA không thể chắc chắn nhiều đến mức nào. Người đàn ông này sở hữu máy bay riêng, – máy bay bay liên lục địa Grumman G-3. Để đảm bảo ông ta có thể bay đến bất cứ nơi nào mình muốn. Martens còn gom vũ khí cho cả một số quốc gia châu phi, và thậm chí cả tên lửa cho Argentina. Vì vậy ông ta có thể đến bất cứ góc nào trên thế giới mà vẫn tìm thấy một chính phủ vẫn đang nợ ân tình của mình. Ryan mỉm cười, nếu người này mà tham gia sàn chứng khoán thì nhất định sẽ trở thành ngôi sao trên Wall Street. Ông ta có thể đàm phán với bất cứ ai, có thể tạo lập thị trường vũ khí theo cái cách người ta bán lúa mỳ tương lai ở Chicago

Khẩu Uzi sản xuất tại Singapore đã truy ngược đến ông ta. Mọi người đều thích Uzi. Ngay cả người Séc cũng cố bắt chước nhưng không mấy thành công về mặt thương mại. Người Israel đã bán chúng cho hàng nghìn đội quân và lực lượng an ninh, luôn luôn- phần lớn thời gian – theo luật bán súng của Mỹ. Theo những gì Ryan đọc, trước khi có lệnh cấm vận khiến việc buôn bán vũ khí gặp khá nhiều khó khăn, nhiều khẩu súng đã được tuồn vào Nam Phi theo cách này hay cách khác. Jack tự hỏi, liệu đây có phải là lý do họ cuối cùng cũng để ai đó sản xuất súng theo giấy phép? Hãy để ai đó mở rộng thị trường cho bạn và chỉ cần ngồi đó thu lợi…

Lô hàng này có 5000 khẩu súng…khoảng 2 triệu usd, bán buôn. Không phải là vấn đề lớn, thực sự, số lượng đủ trang bị cho lực lượng cảnh sát của một thành phố hoặc một trung đoàn, phụ thuộc vào ý định của chính quyền tiếp nhận. Nó đủ lớn để ghi nhận một khoản lợi nhuận trên sổ sách của ông Martens, nhưng đủ nhỏ để không gây chú ý nhiều. Ryan tự hỏi nó đủ chất đầy một xe tải, hay hai xe? Những hộp gỗ đựng súng được đặt trên những tấm pallet sẽ được kéo vào một góc của nhà kho, về kỹ thuật được sự giám sát bởi chính phủ ông ta nhưng thực chất là tài sản riêng của Martens…

Ryan nhớ lại, đó là những gì Sir Basil Charleston đã nói với mình vào bữa tối đó. Anh không đủ chú ý đến mấy kẻ Châu Phi đó…vì vậy Người Anh nghĩ ông ta giao dịch với những kẻ khủng bố đó…trực tiếp? Không. Chính phủ của ông ta sẽ không dung thứ cho chuyện này. Có lẽ không đâu, Ryan tự sửa lại. Những khẩu súng này có thể rơi vào tay Hội Đồng Dân Tộc Châu Phi, đây không phải tin tức tốt cho chính phủ bọn họ định lật đổ. Và giờ Ryan phải tìm ra một kẻ trung gian. Mất 30 phút để tìm thấy tập hồ sơ, liên quan đến một cuộc gọi chho Marty Cantor

“Tôi tin rằng chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với Martens?” Ryan hỏi

“Đã vài năm nay rồi. Ông ta chuyển vũ khí vào Angola cho chúng ta, nhưng chúng tôi không thích cách ông ta xử lý công việc”

“Chuyện thế nào?”

“Lão đó hơi gian manh” Cantor trả lời “Điều đó không quá kỳ lạ trong nghề buôn vũ khí này, nhưng chúng ta đang cố tránh loại người này. Chúng ta tự thiết lập kênh của riêng mình sau khi Quốc hội dỡ bỏ hạn chế về những hoạt động thế này”

“Tôi có 23 cái tên ở đây” Ryan nói

“Phải, tôi quen với hồ sơ đó. Vào tháng 11 năm ngoái, chúng ta đã nghĩ ông ta chuyển vũ khí cho một nhóm do Iran tài trợ, nhưng hóa ra không phải. Chúng tôi đã mất 2 tháng để xác nhận không liên quan đến ông ta. Nếu chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp với ông ta thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều”

“Người Anh thì sao?” Jack hỏi

“Tường đá thôi” Marty nói “Bất cứ khi nào họ định nói chuyện với ông ta thì vài ông lớn bên quân đội Châu Phi đều nói không. Anh cũng không thể trách họ được, thực sự là thế, nếu phương tây đối xử với họ như bọn ngoài lề xã hội thì chắc chắn họ sẽ cư xử như bọn ngoài lề xã hội thôi. Một điều nữa, hãy nhớ rằng, bọn hạ đẳng xã hội thường lại rất đoàn kết bám vào nhau

“Vậy thì chúng ta không biết những điều cần biết về gã này và chúng ta cũng không tìm ra cách để biết?”

“Tôi không nói thế”

“Vậy chúng ta sẽ cử người đi kiểm tra vài điều chứ?” Ryan hy vọng hỏi

“Tôi cũng không nói thế”

“Mẹ kiếp, Marty!”

“Jack, anh không đủ cấp bậc để biết mọi thứ về hoạt động thực địa. Trong trường hợp anh không nhận thấy, tôi có thể cho anh biết những gì anh đã thấy không có hồ sơ vụ nào tiết lộ cho anh về các kênh mà thông tin tình báo thu thập qua đó”

Ryan đã để ý điều đó. Tên của người cung cấp tin luôn được dấu, các nơi gặp gỡ đã bị xóa và phương thức truyền tin không tìm thấy “OK, vậy tôi có thể giả định rằng chúng ta sẽ có nhiều hơn dữ liệu về quý ông này theo một cách nào đó không?”

“Anh có thể yên tâm rằng khả năng này đang được xem xét”

“Ông ta có thể là manh mối tốt nhất chúng ta có” Jack nhắc nhở

“tôi biết”

“Điều này có thể nản lòng lắm đó Marty” Ryan nói, bộc lộ ra nỗi khó chịu ấm ức trong người

“Nói tôi nghe xem” Cantor cười khúc khích “Đợi cho đến khi anh có liên quan đến vài thứ thực sự quan trong- xin lỗi nhưng anh hiểu ý tôi là gì. Giống như mấy người trong Ủy viên bộ chính trị thực sự nghĩ gì về việc gì đó, hoặc sức mạnh và độ chính xác tên lửa của họ như thế nào hoặc họ có ai đó định cài cắm trong tòa nhà này không”

“Mỗi lần một vấn đề thôi”

“Phải, tuyệt, thật hào phóng, mỗi lần chỉ một vấn đề”

“Khi nào tôi có thể có thông tin về Martens?” Ryan hỏi

“Anh sẽ biết khi nào có” Cantor hứa “tạm biệt”

“tốt lắm” Jack mất cả ngày hôm đó và vài ngày tiếp theo để kiểm tra danh sách những người Martens có giao dịch. Thật nhẹ nhõm khi mà được quay lại trường trong hai ngày tới, nhưng anh cũng tìm được một mối liên hệ khả dĩ. Có lẽ động cơ Mercury được tìm thấy trong chiếc Zodiac do ULA sử dụng- bằng cách kiểm tra tài khoản công ty con và theo dõi nguồn gốc của nó ở Châu Âu- đã liên hệ với công ty Maltese. Martens đã làm thương vụ nho nhỏ này

Tin tốt vào mùa xuân này là Ernie đã học rất nhanh. Trong vòng 2 tuần đầu đến nhà họ, con chó đã học được cách ra ngoài đi tiểu. Nhờ vậy, Jack không phải nhận được tin con gái nói “B…ô…ố, có một v…ấ….n đề nhỏ…”, cũng không phải nhân được cái nhìn chế nhạo từ vợ “Jack, vui không?”. Thực tế, ngay cả vợ anh cũng công nhận con chó đã mang lại những hiệu quả tuyệt vời. Ernie và con bé là cặp đôi không thể tách rời, chỉ bị tách ra khi tròng dây vào cổ. Nó giờ lên cả giường con bé để ngủ cùng, ngoại trừ mỗi khi anh vào phòng kiểm tra thì nó lại biết thân biết phận chạy trốn đâu đó. Lúc đầu hơi khó chịu khi nhìn thấy con chó – đúng hơn là một khối đen cách mặt có vài inch- nhưng rồi con chó luôn là người đầu tiên báo với vợ chồng anh là Sally vẫn ổn. Nó vẫn là một chú chó con nhưng bốn chân dài đáng kinh ngạc và bàn chân cũng rất to, vẫn thích cắn đồ dai dai. Khi anh thử đưa chân của một con búp bê của Sally cho nó cắn, kết quả là đã nhận được lời mắng thậm tệ từ chủ, nó dừng ngay lập tức để nhảy đến liếm mặt Sally cho đến khi lời mắng chửi dừng lại

Bé Sally cuối cùng đã bình phục trở lại bình thường. Đúng như những gì bác sỹ hứa với cặp đôi, chân của bé đã bình phục hoàn toàn và bé chạy nhảy vui vẻ như trước đây. Hôm nay là ngày bé quay trở lại trường mẫu giáo Giant Steps. Buổi sáng bé chạy qua bàn làm đổ vỡ cốc nước khiến bé rất sợ bị mắng, nhưng việc đó lại chứng minh bé đã lấy lại năng lượng như bình thường, và bố mẹ bé thì vui đến nỗi quên cả trách móc bé đã quên cách cư xử của một tiểu thư. Thay vào đó, bố bé đã cười lớn, ôm bé quay một vòng khiến bé thực sự không hiểu tại sao. Bé đã ốm và giờ đã khỏe lại. Bé chưa bao giờ biết về một vụ tấn công nhằm vào bản thân mình. Jack mãi sau này mới nhận ra điều đó. Mỗi khi hỏi đến việc này, bé luôn nói “lúc xe bị hỏng”. Mỗi vài tuần bé vẫn phải đến gặp bác sỹ để kiểm tra, bé vừa ghét vừa sợ, nhưng trẻ con có vẻ thích nghi với thực tế đang thay đổi tốt hơn bố mẹ chúng.

Một trong những thay đổi là mẹ bé. Đứa trẻ trong bụng lớn lên từng ngày. Cơ thể Cathy dường như khó mà chịu đựng được sức nặng này. Mỗi buổi sáng, sau khi tắm, cô đều trần truồng bước đến chiếc gương sau cánh cửa tủ quần áo soi toàn bộ bản thân vớ vẻ mặt vừa buồn bã vừa tự hào khi bàn tay lần theo những dấu vết thay đổi từng ngày

“Mọi chuyện có thể còn tồi tệ hơn” chồng cô nói với cô sau khi tắm

“Cảm ơn Jack, em thực sự cần nghe điều đó đấy”

“Em có nhìn thấy chân mình không?” anh cười toe toét

“Không, nhưng em có thể cảm nhận được” Chân cô phù hết lên, cả mắt cá chân.

“Với anh thì em trông rất tuyệt, em yêu” Jack đứng phía sau cô, vòng tay ôm qua chiếc bụng căng phồng, nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu cô “Yêu em”

“Anh nói dễ dàng thế” Cô vẫn đang nhìn vào chiếc gương. Jack nhìn khuôn mặt cô trong gương và cười nhếch mép Một lời mời. Tay anh bắt đầu lần mò “Ouch, em đau”

“Xin lỗi” tay anh nhẹ nhàng hơn “Ồ, có gì thay đổi ở đây này?”

“Lâu như vậy anh mới phát hiện ra hả” nụ cười cô mở rộng “Thật xấu hổ khi em phải trải qua những thay đổi này cho những điều sắp tới”

“Em có bao giờ nghe thấy anh phàn nàn gì không? Mọi thứ về em đều đạt điểm A+. Anh đoán việc mang thai khiến điểm hạ xuống B-. Nhưng đó chỉ là trong dự án này thôi” anh nói vuốt đuôi

“Anh đi dạy lâu quá rồi đấy, giáo sư” giờ thì cô cười toe toét. Cathy lùi lại, xoa ngực anh. Cô yêu thích hành động này, không vì lý do gì cả

“Em đẹp quá” anh nói “đẹp đến phát sáng lên”

“Chà, em phải phát sáng đường đi làm” Tay Jack vẫn không động đậy “Em phải mặc quần áo, Jack”

“Sao anh lại yêu em thế, để anh đếm xem bao nhiêu…” anh thì thầm trên mái tóc cô “một….hai…ba…”

“Không phải bây giờ, đồ dâm đãng!”

“Vì sao?’” Tay anh di chuyển nhẹ nhàng

“Vì em phải làm phẫu thuật trong 3 giờ nữa và anh phải vào cái thành phố gián điệp đó đi làm” dù vậy cô vẫn không dịch chuyển. Thật sự là không có nhiều cơ hội để hai vợ chồng được ở riêng một mình như sáng nay

“Anh sẽ không đến đó sáng nay vì vướng một buổi hội thảo ở Học viện. Anh sợ trưởng khoa sẽ có lời với anh” Anh tiếp tục nhìn vào gương. Vợ anh giờ đang nhắm mắt. Vứt cha cái khoa đó….”chúa ơi, anh yêu em”

“tôi nay, Jack”

“Em hứa chứ?”

“Anh cứ trừng phạt, nếu em thất hứa, OK? Giờ thì em…” cô chụp lấy tay anh, đẩy nó xuống dưới và đặt nó lên bụng cô

Thằng bé- đứa con của cặp đôi giờ đã được xác định là con trai, đã thức dậy, trở mình và đạp để chứng minh nó còn tồn tại, muốn xuyên thủng thế giới tối om bao bọc bé.

“Wow” bố bé thán phục. Bàn tay Cathy giờ vẫn cầm tay anh, hướng dẫn anh theo dõi sự di chuyển của đứa trẻ trong bụng, vị trí di chuyển thay đổi cứ sau mỗi vài giây “Em cảm thấy thế nào?”

Cô cúi đầu gần hơn vào ngực Jack “Em cảm thấy khỏe- trừ lúc cố ngủ hoặc khi nó đá vào bàng quan khi em đang làm thủ thuật”

“Sally cũng….mạnh thế này à?”

“Em không nghĩ thế” Cô không nói rằng các bà mẹ thường không nhớ lại những việc đó. Thường họ chỉ nhớ về cảm giác đứa con còn sống và khỏe mạnh, điều mà không người đàn ông nào trên thế giới có thể hiểu được, ngay cả Jack. Cathy Ryan là một phụ nữ tự tin, cô biết mình là một trong những nhãn khoa giỏi nhất thế giới. Cô biết mình hấp dẫn và rất chăm chỉ để giữ dáng; thậm chí ngay cả bây giờ khi mang thai thì cô biết mình vẫn còn rất xinh đẹp và quyến rũ. Phản ứng sinh lý của chồng sau lưng đã nói cho cô biết rõ ràng điều này, ngay trên eo lưng của cô. Nhưng quan trọng hơn, cô biết rằng mình là phụ nữ, và những gì cô đang làm là điều Jack không thể bắt chước hay hiểu hết được Em phải mặc quần áo”

“Được rồi” Jack hôn cổ cô. Anh cần thời gian bình phục, sẽ phải chịu đựng cho đến đêm nay “anh sẽ đếm đến 11” anh nói khi lùi lại

Cô quay lại “11 gì?”

“Đếm cách yêu em” Jack cười lớn

“Anh thật nghịch!” Cô nhặt chiếc áo con ném vào anh “Chỉ 11 thôi à?”

“Hôm nay còn sớm. bộ não anh chưa hoạt động đầy đủ”

“Em thấy là máu lên não không đủ thì có”

Cô nghĩ, điều hài hước là Jack không bao giờ nghĩ anh rất đẹp trai. Cô thích bộ hàm chắc khỏe, ngoại trừ anh quên không cạo râu và ánh mắt yêu thương ân cần của anh. Nhìn vào những vết sẹo trên vai, cô không khỏi nhớ về cảnh tượng kinh hoàn diễn ra trước mắt khi chồng cô bất chấp nguy hiểm để cứu người khác và niềm tự hào của cô khi anh đã hoàn thành. Cathy biết hậu quả trực tiếp của hành động đó là Sally suýt chết, nhưng Jack không lường trước được điều này. Cô biết lỗi cũng do cô nữa và Cathy tự hứa với bản thân là không bao giờ cho phép Sally chơi với dây thắt an toàn trên xe nữa. Mỗi người bọn họ đều phải trả giá cho cuộc sống của chính mình. Sally đã gần như phục hồi hoàn toàn do sai lầm của bé, cũng như cô. Nhưng Cathy biết chồng mình thì chưa, trong lúc cô ngủ thì anh vẫn thức. Khi chuyện đó xảy ra, ít nhất mình còn may mà bất tỉnh, trong khi Jack vẫn tỉnh táo, trải qua mọi chuyện. Cô nghĩ, anh vẫn đang trả giá cho chuyện đó. Giờ anh phải làm hai việc một lúc,khuôn mặt lúc nào cũng nhíu mày tập trung, lo lắng về một cái gì đó không thể nói. Cô không biết cụ thể anh đang làm gì nhưng chắc chắn là chuyện đó chưa hoàn thành.

Không ngờ nghề y lại khiên cô tin vào định mệnh. Mỗi người đều có thời gian của mình. Nếu chưa đến lúc thì một cơ hội hay một bác sỹ phẫu thuật tốt sẽ cứu họ sống sót, nhưng nếu đã đến lúc thì tất cả những bác sỹ chuyê nghiệp nhất trên thế giới này cũng không thay đổi được gì. Caroline Ryan, MD, đối với một bác sỹ thì suy nghĩ này thật lạc long, và cô cân bằng niềm tin định mệnh này bằng sự chắc chắn về chuyên môn của mình với niềm tin chuyên môn rằng kỹ năng của cô sẽ là công cụ có thể ngăn cản lực lượng cai trị thế giới- nhưng cô cũng chọn một lĩnh vực y học ít liên quan đến sự sống và cái chết. Chỉ mình cô biết rõ tại sao. Một người bạn thân của cô đã chọn lĩnh vực ung bướu nhi khoa để chữa trị ung thư cho trẻ em. Đây là lĩnh vực cần những bác sĩ giỏi nhất trong ngành y và cô cũng háo hức muốn thử sức, nhưng cô biết rõ nó sẽ ảnh hưởng khủng khiếp đến lòng nhân ái trong cô. Sao cô có thể mang thai con của mình trong khi chứng kiến những đứa trả khác chết đi? Làm sao cô có thể tạo ra sự sống trong khi không thể ngăn cản sự sống mất đi? Niềm tin vào định mệnh của cô chưa bao giờ cho phép cô thực hiện một sự nhảy vọt trong trí tưởng tượng như thế và nỗi sợ hãi về áp lực có thể phải chịu khiến cô cuối cùng đã chọn một lĩnh vực mà cô đưa ra những yêu cầu khắt khe theo nhiều cách khác nhau. Nó cũng là một điều để đặt cuộc sống của bạn vào ranh giới – giá giống với mang tâm hồn bạn ra đánh bạc

Cô biết, Jack thì có dũng khí đối mặt với chuyện đó. Và chuyện này cũng có giá của nó. Nỗi đau mà thỉnh thoảng cô nhìn thấy trong anh cũng chỉ là một phần cái giá. Cô biết chắc công việc bí mật của anh tại CIA chính vì mục đích tìm và giết những kẻ tấn công cô. Cô cảm thấy chuyện này là cần thiết và không bao giờ rơi nước mắt vì những kẻ suýt cướp đi mạng sống của con gái cô, nhưng là một bác sỹ, cô khong thể tưởng tượng mình sẽ thực hiện nhiệm vụ này như thế nào. Rõ ràng nó cũng không hề dễ dàng gì với chồng cô. Có gì đó xảy ra trong vài ngày gần đây và bất kê nó là cái gì thì anh đang rất khó khăn đối mặt với nó, không để bàn luận với bất cứ ai trong khi cố gắng giữ lại thế giới của riêng mình không bị hư hại, cố gắng yêu gia đình mình trong khi vẫn làm việc…để đưa người khác đến cõi chết? Chuyện này với anh không thể là chuyện dễ dàng được. Chông cô là một người đặc biệt tốt, lý tưởng về rất nhiều mặt – cô nghĩ, ít nhất là với mình. Anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên và cô có thể kể lại từng bước trong cuộc tình sống động của họ. Cô vẫn nhớ sự lúng túng của anh – khi nhìn lại thì nó thật hài hước- lời cầu hôn, sự sợ hãi trong mắt anh khi cô ngại ngùng phải trả lời, như thể anh thấy mình không xứng với cô, tên ngốc. Trên tất cả, cô nhớ nhất vẻ mặt rạng ngời của anh khi bé Sally chào đời. Người đàn ông có thể quay lưng lại với thế giới đầu tư tài chính tàn nhẫn- thế giới mà từ sau cái chết của mẹ cô đã khiến cha cô bị mắc kẹt trong đó, vì vậy trở thành người bất hạnh – quay lại với việc dạy học các tầm hồn trẻ khao khát tri thức, giờ đang bị mắc kẹt vào một thứ anh không thích. Nhưng cô biết anh đang cố hết sức và cô biết chỉ cần anh cố gắng hết sức thì mọi thứ sẽ kết thúc tốt đẹp. Cô vừa tận mắt trải nghiệm điều đó. Cathy ước mình có thể chia sẻ với chồng, cũng như anh thỉnh thoảng chia sẻ tâm trạng chán nản cùng cô sau ca phẫu thuật thất bại. Cũng như cách đây vài tuần, cô cần anh trong nỗi đau của mình bao nhiêu thì giờ anh cũng cần cô như thế. Cô không thể…hay có thể giúp anh đây?

“điều gì đang khiến anh buồn phiền vậy? Em giúp gì được không?”

“Anh thực sự không thể nói gì về chuyện đó” Jack nói khi thắt cà vạt “Đây là việc đúng đắn nhưng thỉnh thoảng em sẽ không cảm thấy dễ chịu về nó”

“Đó có phải là những người…”

“Không, không phải họ. Nếu đó là họ….” Anh quay sang nhìn vợ “Nếu đó là họ thì anh đã cười trong cả khi ngủ rồi. Nhưng có một bước biến. bên FBI – anh không thể nói với em điều này và câu chuyện sẽ không được tiết lộ ngoài căn phòng này- họ đã tìm thấy khẩu súng. Cái này có thể quan trọng, nhưng bọn anh vẫn chưa chắc chắn. Những thứ khác- chà, anh lại không thể tiết lộ được. Xin lỗi, anh ước mình có thể nói cho em biết”

“Anh không làm chuyện gì sai chứ?” Câu hỏi khiến anh thay đổi sắc mặt

“Không, anh đã nghĩ về câu hỏi đó suốt mấy ngày nay. Có nhớ lần em phải bỏ mắt cho một phu nhân không? Nó là cần thiết, nhưng em vẫn cảm thấy thật tệ. Điều này tương tự thế” Anh nhin vào trong gương, theo một cách nào đó, nó giống thế thật

“Jack, em yêu anh và tin anh. Em biết anh sẽ làm điều đúng đắn”

“Anh mừng khi nghe em nói thế, em yêu. Vì thỉnh thoảng anh cũng không chắc nữa”

Anh mở tay ra và cô lao vào vòng tay anh.

Tại một căn cứ quân sự Pháp đâu đó ở Chad, một người phụ nữ trẻ khác đang nhận được không phải là cái ôm yêu thương, Ryan nghĩ, đó là lỗi của ai? Có điều chắc chắn, cô ta không giống vợ mình. Cô ta không phải cô gái của mình

Bây giờ anh có thể cảm thấy vợ đang dựa vào ngực mình, con trai anh lại đang cử động trong bụng của vợ, và cuối cùng anh chắc chắn. Cũng như vợ anh phải được bảo vệ thì vợ của tất cả những người khác, tất cả những đứa trẻ khác và tất cả những người bình thường khác đã bị kết tội về những tội lỗi trừu tượng bởi những kẻ được huấn luyện trong mấy cái trại đó, cũng cần phải được bảo vệ. Bởi vì bọn chúng không phải là những khái niệm trừu tượng, chúng có thật. Chính những kẻ khủng bố đã tự loại mình ra khỏi xã hội văn minh và bị săn đuổi như những con chuột. Nếu chúng ta có thể đưa chúng ra trước công lý theo luật lệ văn mình thì điều đó thật tuyệt vời – nhưng nếu không, thì chúng ta cũng đã làm hết sức và dựa vào lương tâm để giữ mình tránh khỏi quá cực đoan. Anh nghĩ anh có thể tin tưởng vào lương tâm mình. Lúc này anh đang ôm chặt nó trong lòng đây. Anh cúi xuống khẽ hôn vào má vợ

“Cảm ơn em, đây là phương pháp yêu thứ 12”

Sau buổi hội thảo sẽ là hai tuần cuối của học kỳ, rồi bước vào kỳ thi cuối kỳ và Tuần Hoạt Động của lớp tốt nghiệp: Một lớp khác đã tốt nghiệp đã gia nhập vào hạm đội và Quân đoàn thủy quân lục chiến. Những lời cầu xin nhẹ tay đã không còn lữa, chỉ còn có mỉm cười nơi công cộng một hoặc hai lần mỗi ngày. Khuôn viên trường trở nên yên tĩnh, hoặc gần như yên tĩnh, khi những sinh viên lớp dưới đã trở về nhà trong kỳ nghỉ ngắn ngày trước khi tham gia vào các khóa học nội trú trong hạm đội và đi biển, cũng như chuẩn bị để giúp đỡ các tân sinh viên vào mùa hè- lớp sinh viên năm thứ nhất khác mới vào-thông qua khóa huấn luyện nhập ngũ gian khổ. Ryan thì đang chìm sâu vào công việc chính thức suốt 1 tuần, sửa sang một núi các bài thi chất đống trong văn phòng. Giờ thì cả khoa lịch sử của Học viện và CIA đều không hài lòng về anh. Cố gắng nỗ lực của anh để hoàn thành cả hai việc đã không hoàn toàn thành công. Anh nhận ra, cả hai việc đều phải chịu sức ép nào đó và anh biết, dù sớm hay muộn, mình phải lựa chọn một trong hai. Đây là quyết định anh đang cố tránh phải đưa ra trong khi một loạt các bằng chứng xung quanh cho thấy anh cần phải đưa ra quyết định lắm rồi

“Chào Jack!” Robby bước vào phòng trong bộ đồ trắng

“Tự kéo ghế cho mình đi, thiếu tá. Việc bay của anh thế nào rồi?”

“Không có gì đáng phàn nàn. Cậu bé đã trở lại lưng ngựa” Jackso nói, ngồi xuống “Cậu phải lên ngồi cùng tôi trên chiếc Tomcat lần trước, Ô, cậu ơi, tôi cuối cùng cũng được quay lại với cái máng lợn của mình. Tôi đã khiesn một gã lái máy bay cường kích A-4 đóng vai kẻ đột nhập phải xấu hổ. Tôi đã phá hủy ngày đẹp trời của anh ta. Thật tuyệt”

Anh cười toe toét như một con sư tử sau bữa ăn vẫn đang nằm dò xét đàn sơn dương què quặt “Tôi đã sẵn sàng rồi”

“Bao giờ thì anh rời đây?’

“Tôi đã báo cáo là ngày 5 tháng 8. Nhưng tôi đoán mình có thể rời đây vào khoảng mồng 1 tháng 8”

“Trước khi đi phải đưa Sissy qua nhà tôi ăn tối nhé” Jack kiểm tra lịch của mình “Ngày 13 là thứ 6, bảy giờ tối, được chưa?”

“Được, vâng, thưa ngài”

“Đến đó thì Sissy định làm công việc gì?”

“Chà, họ có một dàn nhạc giao hưởng nhỏ ở Norfolk, Cô ấy sẽ chơi độc tấu piano số hai ở đó, bên cạnh đó cũng dạy học nữa”

“anh biết họ có cả trung tâm IV (in-vitro -thụ tinh trong ống nghiệm) ở đó. Có lẽ hai vợ chồng có thể có một đứa con khi đến đó”

“Ừ, Cathy cũng nói với cô ấy chuyện đó rồi. Chúng tôi đang suy nghĩ về chuyện đó, nhưng…chà, Sissy đã nhiều lần hy vọng rồi lại thất vọng, cậu biết đấy”

“Anh muốn Cathy sẽ nói chuyện với cô ấy thêm về chuyện này không?”

Robby nghĩ một lúc “Ừ, cô ấy biết nói thế nào. Lần này cô ấy thế nào?”

“Cô ấy phàn nàn rất nhiều về việc mất dáng người” Jack toe toét “Sao bọn họ không bao giờ hiểu là họ trông thật đẹp khi mang thai chứ”

“Phải” Robby cười to đồng ý, tự hỏi liệu Sissy có bao giờ nhìn anh theo cách như vậy không. Jack cảm thấy có lỗi khi động đến chủ đề nhạy cảm nên chủ động thay đổi “Nhân thể, những con thuyền đó là gì vậy? tôi thấy một nhóm thuyền đậu ở phía mặt nước sáng nay”

“Đó là ‘neo đậu’ đồ ngu ngốc” Robby sửa từ cho bạn “Họ đang thay thiết bị thủy lực ở ở trạm hải quân bên kia sông, dự kiến mất khoảng 2 tháng. Xảy ra sự cố với những cái cũ- chất bảo quản không hoạt động hoặc lý do chết tiệt nào đó tương tự. Nhà thầu chính phủ của các cậu đã làm rối tung mọi thứ. Không có chuyện gì lớn đâu. Công việc sẽ được hoàn thành đúng thời hạn và không ảnh hưởng đến năm học tiếp theo—tất nhiên điều đó cũng không còn quan trọng với tôi nữa. Lúc đó thì, cậu bé, buổi sáng của tôi là ở trên không cách đây 25 nghìn feet rồi, nơi tôi vốn thuộc về. Còn cậu thì sẽ đi đâu?”

“Ý anh là sao?”

“Chà cậu hoặc là ở đây, hoặc ở Langley, đúng không?”

Ryan nhìn ra ngoài cửa sổ “Mẹ kiếp nếu tôi biết, Robby, tôi có một đứa bé sắp chào đời và tôi phải cân nhắc mọi thứ”

“Cậu vẫn chưa tìm thấy chúng à?”

Jack lắc đầu “Chúng tôi nghĩ đã có một bước đột phá nhưng không hiệu quả. Những gã này là bọn chuyên nghiệp đó Robby”

Phản ứng của Jackson quyết liệt và bốc đồng đến mức Jack ngạc nhiên “Vớ vẩn, man. Bọn chuyên nghiệp không làm tổn thương trẻ con. Này, họ muốn bắn vào một người lính hay cảnh sát, ok, tôi có thể hiểu- mặc dù điều này là sai, nhưng tôi có thể hiểu, ok?- Lính và cảnh sát có súng bắn lại và họ đã được đào tạo. Vì vậy đây là trận chiến công bằng, một bên tấn công bất ngờ và một bên tấn công có trật tự, và điều đó tạo nên một trò chơi công bằng. Truy đuổi những người không tham chiến, chúng đơn giản chỉ là mấy thằng trẻ trâu côn đồ trên đường phố, Jack. Có lẽ chúng thông minh, nhưng chắc chắn không phải bọn chuyên nghiệp! Bọn chuyên nghiệp có lòng tự trọng. Chuyên nghiệp thực sự diễn ra ở tiền tuyến cơ”

Jack lắc đầu, Robby đã sai nhưng anh không cách nào có thể thuyết phục bạn mình. quy tắc đạo đức của anh ấy là dành cho một chiến binh, những người tuân thủ nguyên tắc văn minh. Nguyên tắc Số 1: Bạn không được cố ý làm hại ngườ bất lực. Kể cả vô tình xảy ra chuyện đó thì cũng rất tệ. Và cố ý làm hại người bất lực sẽ bị coi là hèn nhát, bị mọi người khinh thường và đáng chết. Họ đang đứng ngoài pháp luật

“Bọn chúng đang chơi một trò chơi đáng nguyền rủa, Jack” Viên phi công tiếp tục nói “Thậm chí còn có một bài hát về nó. Tôi đã nghe bài hát đó tại buổi hòa nhạc của Riordan vào Ngày Thánh Patrick. Tôi đã biết tất cả các anh hùng và muốn trở thành anh hùng/ thể hiện kỹ năng của tôi trong trò chơi ái quốc. Lời bài hát đại khái thế” Jackson lắc đầu chán ghét “Chiến tranh không phải là một trò chơi, đó là một nghề. Bọn chúng chơi trò chơi trẻ con của mình và tự mọi mình là những người ái quốc, rồi ra ngoài giết bọn trẻ con. Bọn khốn đó. Jack, tôi sẽ ra ngoài hạm đội, khi lái chiếc tomcat, chúng ta sẽ chơi trò chơi của chúng ta với bọn Nga. Không ai bị giết cả, vì cả hai bên đều là những người chuyên nghiệp. Tôi không thích người Nga, nhưng những thằng bé bay trên trời kia đều là những con gấu nga, Họ biết đồ của mình và chúng tôi biết đồ của chúng tôi, cả hai bên đều tôn trọng nhau. Có những quy tắc trong trò chơi và cả hai bên đều tôn trọng nó. Đó là cách những người chuyên nghiệp sẽ làm”

“Thế giới không đơn giản thế, Robby” Jack nhẹ nhàng nói

“Chà, nó phải cmn đơn giản vậy!” Jack ngạc nhiên thấy bạn của mình làm quá như vậy “Cậu đi nói với mấy gã ở CIA: Tìm chúng cho chúng tôi, rồi để có ai đó ra lệnh, và tôi sẽ hộ tống đội tấn công”

“Hai lần gần đây nhất chúng tôi đã làm điều đó và mất người” Ryan nhắc nhở

“Chúng ta phải nắm lấy cơ hội. Jack, chúng ta nhận lương để làm điều đó mà”

“Đúng vậy, nhưng trước khi anh tung xúc xắc lần nưa thì chúng tôi muốn mời anh chị đến ăn tối” Jackson cười toe toét ngượng ngùng

“Tôi sẽ không mang theo hộp xà phòng theo, tôi hứa, Mặc sang trọng hả?”

“Robby, tôi đã bao giờ mặc quần áo sang trọng chưa?”

3

“Anh đã nói với họ đây không cần ăn mặc sang trọng gì” Jack nói với vợ sau đó

“Tốt” vợ anh đồng ý

“Anh cũng nghĩ là em đồng ý” Anh lên lên vợ, làn da cô mịn màng như ánh trăng “Em đẹp quá”

“Anh cứ nói vậy bao lần rồi….”

“Đừng dịch chuyển, chỉ cần em ở nguyên đó” Anh duỗi tay chạm vào xương sườn của cô

“Tại sao?”

“Em nói đây là lần cuối trong khoảng thời gian này, vì vậy anh chưa muốn kết thúc sớm như vậy”

“Lần tới cho anh ở trên” cô hứa

“Đáng để chờ đợi đấy, nhưng em lúc đó sẽ không xinh đẹp như bây giờ”

“Lúc này em không thấy đẹp”

“Cathy, em đang nói chuyện với một chuyên gia đấy” chồng cô tự hào tuyên bố “trong nhà này, anh là người duy nhất có thể đánh giá khách quan và công bằng về vẻ đẹp của bất kỳ phụ nữ nào, sống hay chết. Anh nói em đẹp thì đúng là thế. Kết thúc thảo luận”

Cathy Ryan tự mình thẩm định. Bụng cô bị biến dạng bởi những vết rạn da trông thô kệch, ngực căng phồng và đau nhức, bàn chân và mắt cá chân sung lên, hai chân cô khịu vào nhau do tư thế hiện tại “Jack, anh đúng là đồ ngốc”

“Cô ấy không bao giờ tin tôi” Anh nói với chiếc trần nhà

“Đó chỉ là do pheromone” cô giải thích “Có mùi đặc biệt ở phụ nữ có thai, hẳn đã kích thích trí tưởng tượng của anh theo một cách nào đó”

“Thế sao em vẫn đẹp khi mũi anh bị ngạt? Trả lời anh ngay”

Cô đưa tay xuống và dùng ngón tay xoắn sợi lông trên ngực anh. Jack bắt đầu lại cảm thấy ngứa ngáy, vặn vẹo “Tình yêu là mù quáng”

“Khi anh hôn em, mắt anh luôn mở”

“Em không biết chuyện đó”

“Anh biết” Jack bật cười khẽ “Em luôn nhắm mắt, có lẽ tình yêu của em là mù quáng, nhưng anh thì không”

Những ngón ngay cảu anh lướt qua bụng cô. Cô vẫn dùng dầu em bé để dưỡng ẩm cho da. Jack thấy hành đồng này hơi buồn cười và đầu ngón tay anh vòng quanh vùng bụng trần săn chắc của cô

“Em là kỷ niệm, em là hình ảnh của bộ phim những năm 30”

Giờ thì cô bắt đầu vặn vẹo “Dừng lại”

“Errol Flynn chưa bao giờ thực hiện những hành động này trong phim” Jack nhận xét, vẫn không dừng lại

“Họ có người kiểm duyệt phim vào thời điểm đó”

“Một người kinh khủng. Vài người không biết đùa gì cả” Tay anh mở rộng dần, mục tiêu tiếp theo là cổ của cô, cần phải vươn xa hơn, nhưng đáng giá để nỗ lực. Giờ thì cô đang run rẩy “Giờ, anh, mặt khác…”

“Ừm…..”

“Anh cũng nghĩ vậy”

“Ừ, ồ, nó lại thức dậy rồi’’

Jack cũng cảm thấy thế gần như cùng lúc với vợ. Thằng bé đang xoay người. Jack tự hỏi sao một đứa trẻ lại làm vậy được, không có gì để bám vào, nhưng anh cảm thấy rõ ràng, khối thịt đang di chuyển trên tay. Khối thịt này là đầu của đứa con chưa chào đời của anh, hoặc đầu kia của thân mình. Nó đang chuyển động và tràn đầy sức sống. Nó rất mong được đến thế giới này. Anh ngẩng đầu nhìn vợ, cô đang cúi đầu cười với anh, biết rõ những gì anh cảm thấy

“Em đẹp lắm và anh yêu em rất nhiều. Dù em có thích hay không” Anh ngạc nhiên thì thấy nước mắt mình tuôn rơi. Anh thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi thấy điều xảy ra tiếp theo

“Em cũng yêu anh, Jack…lại một lần nữa nhé?”

“Dù sao thì, có lẽ đó không phải là lần cuối sau một khoảng thời gian…..”