Chương 23 HOẠT ĐỘNG-1
“Chúng tôi đã có được những thứ này vào đêm qua” Ryan cảm nhận được rằng các ưu tiên ở CIA đã thay đổi. Người đàn ông đưa những bức ảnh này cho anh tóc đã chuyển sang màu muối tiêu,, đeo cặp kính không gọng và thắt nơ. Những chiếc khuy trên tay áo ông trông không có vẻ gì lạc chỗ. Marty đứng ở góc và câm miệng. “Chúng ta đã tìm ra nó là một trong những trại này, phải không?”
“Vâng, những trại khác đã được xác nhận” Ryan gật đầu. Bên kia chỉ khẽ khịt mũi “Nếu cậu nói vậy, con trai”
“Vâng, hai cái này đang được sử dụng, cái này cho dến cuối tuần trước và cái này là hai ngày trước”
“Còn trại -20, nó thuộc nhóm Hành Động Trực Tiếp thì sao?” Cantor hỏi
“Nó đóng cửa kể từ khi người Pháp xâm nhập. Tôi đã xem cuốn băng đó” người đàn ông cười tán thưởng “Dù sao thì nhìn đây”
Nó là một bức ảnh hiếm hoi chụp vào ban ngày, thậm chí là một bức ảnh màu. Trong ảnh là trường bắn cạnh trại có 6 người đứng thành hàng. Do góc chụp nên không thể nhìn thấy những người này có cầm súng hay không
“Huấn luyện vũ khí à?” Ryan thận trọng hỏi
“Hoặc thế hoặc họ đang xếp hàng đếm số” ông nói đùa
“Đợi một phút, ông nói những bức ảnh này được chụp vào tối qua”
“Nhìn theo góc chiếu sáng của mặt trời” người đàn ông chế nhạo
“Ồ, là sáng sớm”
“Giờ của chúng ta là nửa đêm. Tốt lắm” người đàn ông nhận xét. Đúng là dân a ma tơ, ông ta nghĩ. Mọi người đều nghĩ anh có thể đọc được một bức ảnh vệ tinh “Các cậu không thể nhìn thấy súng, nhưng có nhìn thấy những đốm sáng nhỏ ở đây không? Đó có thể là do ánh mặt trời phản chiếu vào những viên đạn bằng đồng. OK, chúng ta đang có 6 người ở đây. Có lẽ là người Bắc Âu vì da đều rất trắng—nhìn người này rám nắng này, tay anh ta có chút hồng phải không? Tất cả đều có vẻ là đàn ông, dựa trên kiểu tóc ngắn và quần áo đang mặc. OK, Giờ câu hỏi là, mấy gã này là ai?”
“Chúng không phải nhóm Hành Động Trực Tiếp” Marty nói
“Làm sao cậu biết?” Ryan hỏi
“Những người bị bắt đó đã không còn ở lại với chúng ta. Họ bị tòa án quân sự xét xử và đã bị xử án từ hai tuần trước”
“Chúa ơi!” Ryan quay đi “Marty tôi không muốn biết điều đó”
“Những ai có yêu cầu thì mục sư sẽ ở đó cầu nguyện. Tôi nghĩ các đồng nghiệp của chúng ta đủ tốt rồi” Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp “Hóa ra luật của Pháp cho phép phiên tòa kiểu đó trong những hoàn cảnh rất đặc biệt. Vì vậy bất kể cả hai chúng ta nghĩ gì thì họ vẫn được phép làm theo luật. Anh có cảm thấy tốt hơn không?”
“Tốt hơn chút” Ryan miễn cưỡng thừa nhận. Mặc dù nó không tạo ra nhiều khác biệt đối với bọn khủng bố nhưng ít nhất luật vẫn được tuân thủ và đó chính là một trong những nghĩa của từ “văn minh”.
“Tốt. Một cặp đôi khác cũng đã báo cảnh sát trước đó. DGSE cũng đã có thể bắt giữ thêm hai thành viên khác ở ngoại ô Paris- chuyện này vẫn chưa xuất hiện trên báo – thu giữ một đống súng và chất nổ. Chúng có thể đã bị loại biên nhưng vẫn có thể gây thiệt hại”
“Được rồi” người đàn ông thắt nơ đã hiểu “và đây chính là gã đã phát hiện ra họ hả?”
“Chỉ vì anh ấy thích nhìn ngực gái từ cách đó 300 dặm” Cantor trả lời
“Sao không ai nhìn thấy điều này trước đó?” Giờ thì Ryan ước có ai đó khác làm tất cả những điều này hơn rồi
“Bởi vì bộ phận tôi không đủ người. Tôi vừa nhận được lệnh ủy quyền thuê thêm 10 người mới. Tôi đã chọn xong rồi. Họ đều là các chuyên gia vừa nghỉ hưu ở lực lượng không quân”
“OK. Còn các trại khác thì sao?”
“Đây” Trước mắt Ryan xuất hiện một bức ảnh mới “Giần giống nhau. Chúng ta có thể nhìn thấy hai người…”
“Một người là con gái” Ryan nói ngay lập tức
“Một người có vẻ có tóc dài đến vai” Chuyên gia về ảnh đồng ý. Ông tiêp tục nói “Điều đó không có nghĩa người đó là một cô gái” Jack nghĩ lại, nhìn vào thân hình và hành vi
“Nếu chúng ta giả định đó là một cô gái, điều đó cho chúng ta biết điều gì?”
“Anh nói thử xem”
“Chúng ta không hề dự đoán ULA có các thành viên nữ, nhưng chúng ta biết PIRA có. Đây là một trại..nhớ chiếc xe Jeep lái từ trại này sang trại kia và rồi sau đó nhìn thấy đỗ o ử trại này không?” Ryan ngừng lại một chút để sắp xếp suy nghĩ của mình. Ồ, chết tiệt…anh chụp lấy tấm ảnh có 6 người đang cầm súng “Chính là người này”.
“Cơ sở quái nào để cậu nói điều này?” Chuyên gia giải mã ảnh hỏi
“Cứ gọi dó là một linh cảm mạnh đi” Ryan trả lời
“Được đấy. Lần tới tôi đến trường đua sẽ mang cậu theo để chọn ngựa cho tôi. Nghe này, điều tôi muốn nói về những bức ảnh này là, những gì cậu thấy chính là tất cả những gì cậu có. Nếu cậu đọc quá nhiều trong những bức ảnh này thì cậu sẽ dễ dàng mắc sai lầm. Một điểm nữa, những gì cậu có ở đây là 6 người xếp hàng,có lẽ là đang bắn súng. Chỉ có vậy thôi”
“Còn gì nữa không?” Cantor hỏi
“Chúng tôi có một vệ tinh đi qua đây lúc 22.00 đêm vào giờ địa phương- theo giờ của chúng ta thì là chiều nay. Tôi sẽ đưa qua cho các cậu xem ngay khi nhận được”
“Rất tốt, cảm ơn ông” Cantor nói. Người đàn ông đó rời khỏi phòng, quay lại với những thiết bị ảnh yêu thích của mình
“Tôi tin anh gọi đó là kiểu người kinh nghiệm chủ nghĩa” Ryan nhận xét sau vài phút im lặng
Cantor cười toe toét “Kiểu vậy đấy. Ông ấy làm việc này từ khi chúng ta cử U-2 bay qua Nga trinh sát. Ông ấy là một chuyên gia thực thụ. Điều quan trọng là, ông ấy không nói điều gì cảm thấy không chắc chắn, cho đến khi chắc 100%. Những gì ông ấy nói cũng đúng, anh không thể dễ dàng đọc quá nhiều những thứ này”
“Được, nhưng anh cũng đồng ý với tôi”
“Phải” Cantor ngồi xuống bàn kế bên Ryan và kiểm tra tấm ảnh bằng kính lúp.
Trong ảnh, 6 người đứng thành hàng bắn không hoàn toàn rõ ràng. Khí nóng trên sa mạc đã gây ra nhiễu loạn phá hủy độ rõ nét của ảnh, ngay cả khi ảnh chụp vào buổi sáng sớm. Bức ảnh trông như ảo ảnh nhấp nháy phía trước đường cao tốc. Máy ảnh vệ tinh có tốc độ màn trập rất cao – thực tế bộ phận cảm quang của nó hoàn toàn là điện tử- nó loại bỏ hầu hết các biến dạng nhưng tất cả những gì chúng làm lại chỉ lấy nét, độ tập trung kém. Nhìn ảnh bạn có thể thấy họ đang mặc gì- áo sơ mi ngắn tay màu nâu và quần dài- và màu của tóc. Một tia sáng lóe lên từ cổ tay của một người đàn ông cho thấy hắn đang đeo đồng hồ. Mặt của một người đàn ông tối hơn –cánh tay trần lại khá trắng – có lẽ là để bộ râu ngắn …Miller giờ cũng đang để râu. Ryan tự nhắc bản thân
“Khốn thật, chỉ cần bức ảnh này tốt hơn một chút….”
“Phải” Marty đồng ý “Nhưng những gì anh đang nhìn đây là kết quả của 30 năm làm việc và chỉ chúa mới biết tốn bao nhiêu tiền. Thời tiết lạnh sẽ giúp ảnh nét hơn một chút, nhưng anh vẫn không thể nhận ra khuôn mặt đâu”
“Đúng vậy, Marty. Đây chính là người dó. Chúng phải phải tìm một cái gì đó xác mình, hoặc ít nhất xác minh một cái gì đó”
“sợ là không được. Các đồng nghiệp người Pháp của tôi đã hỏi mấy người bị bắt. Câu trả lời nhận được là các trại hoàn toàn biệt lầm. Mỗi khi các nhóm gặp nhau thì hầu hết đều tìm một khu vực trung gian. Chúng thậm chí còn không biết có thêm một trại ở đây”
“Điều đó nói cho chúng ta vài điều đấy!”
“Về chiếc xe phải không? Có thể là ai đó từ phía IRA, anh biết đấy. Có thể là cấp trên của mấy gã lính canh đó. Không nhất thiết phải là đồng đội mới lái xe từ trại này tới trại của PIRA. Thực tế, có đủ lý do để tin rằng không phải vậy. Khoanh vùng độc lập là một biện pháp an ninh hợp lý. Việc các trại tách biệt cho với nhau cũng hợp lý thôi. Những người này biết tầm quan trọng của an ninh và ngay cả nếu họ không làm trước đó thì hành động của người PHáp vừa qua cũng là lời nhắc nhở sắc nét” Ryan không nghĩ về điều đó. Cuộc đột kích vào trại của nhóm Hành Động Trực Tiếp phải có ảnh hưởng lên các nhóm khác chứ, phải không?
“Ý anh là chúng ta đang tự bắn vào chân mình à?”
“Không, chúng ta đã gửi một thông điệp đang kể. Trong chừng mực thì không ai biết chuyện gì đang thực sự xảy ra ở đó. Chúng ta có lý do để tin rằng mấy thằng tình nghi trên đất này đang nghĩ có một tổ chức đối lập đã tìm đến cửa của nhóm để thanh toán các khoản nợ cũ- không phải tất cả các nhóm này đều yêu quý nhau. Vì vậy, nếu không có gì lạ thì chúng ta đã gieo một hạt giống nghi ngờ giữa bản thân các nhóm và giữa họ với quốc gia sở tại. Mấy thứ kiểu đó sẽ đột phá ra vài thông tin hữu ích cho chúng ta, nhưng cũng cần thời gian mới có kết quả”
“Dù sao thì giờ chúng ta biết khu trại này chính là thứ chúng ta muốn tìm. Giờ sẽ làm gì với nó?”
“Chúng ta đang làm việc đó đây. Tôi không thể nói gì hơn”
“OK” Ryan đứng lên “Anh muốn uống cà phê không, Marty?”
Biểu hiện kỳ lạ hiện lên nét mặt Cantor “Không, tôi không uống cà phê một thời gian rồi”
Những gì Cantor không nói là một hoạt động lớn đã được lên kế hoạch. Chỉ có vài người tham gia thực sự mới biết chuyện gì đang diễn ra. Một nhóm tác chiến trên tàu sân bay của hải quân đã tập trung trên tàu sân bay USS Saratoga sẽ ra khơi đi về phía tây biển Địa Trung Hải trong vài ngày tới, sau đó đi qua phía bắc Vịnh Sidra trong vài ngày. Theo tuyến đường này thì đội hình sẽ bị theo dõi bởi AGI Liên Xô- một tàu đánh cá nhưng thực tế là thu thập thông tin điện tử- rồi chuyển thông thông tin cho phía Libya. Khi tàu sân bay thẳng tiến đến phía bắc Tripoli, vào giữa đêm, một đặc vụ ngầm của Pháp sẽ cắt điện đột ngột cho trạm radar ngay sau khi tàu tàu sân bay bắt đầu tiến hành các hoạt động bay đêm. Điều này có thể khiến vài người phấn kích dù viên chỉ huy trưởng của nhóm tàu sân bay không biết chuyện đó, vẫn điều khineer các hoạt động bay như thường lệ. Hy vọng toán biệt kích Pháp đã đột nhập thành công vào trại -20 cũng sẽ lẻn vào trại -18 lần này. Marty không thể nói bất cứ điều gì liên quan đến vụ này cho Ryan nhưng dựa trên việc tiêu diệt nhóm Hành Động Trực Tiếp đã có kết quả tốt mà người Pháp đã tỏ ý phối hợp rất tốt. Nói một cách chính xác thì đây không phải là vụ hợp tác quốc tế đầu tiên, nhưng nó là một trong ba vụ hợp tác quốc tế đã thành công thực tế. CIA đã giúp đỡ trả thù vụ giết người bạn của tổng thống Pháp. Bất kể sự khác biệt giữa hai quốc gia thế nào thì nợ vẫn phải trả đầy đủ. Cantor cảm thấy việc làm này thật đúng đắn nhưng chỉ có vài người, không quá 20 người trong cơ quan này được biết đến. Nhiệm vụ này được lên kế hoạch trong vòng có 4 ngày. Viên sỹ quan phụ trách vụ này đã nhận được lệnh từ Giám đốc Hoạt động rằng cần phải phối hợp với sư đoàn nhảy dù của Pháp, những người mà theo như báo cáo, thì đang rất háo hức thể hiện sức mạnh của mình. Nếu may mắn, nhóm khủng bố đã dám thực hiện các vụ giết người ở Hoa Kỳ và Anh có thể sẽ bị thiệt hại nặng nề bởi quân đội của nước thứ ba. Nếu hành công thì hoạt động này có thể là một dấu hiệu mới có giá trị trong lịch sử phối hợp đấu tranh chống khủng bố.
2Dennis Cooley lúc này đang kiểm tra Sổ Cái. Vẫn còn sớm, cửa hàng chưa mở cửa kinh doanh, đây là lúc hắn kiểm tra các tài khoản của mình. Công việc cũng không khó khăn, cửa hàng sách của hắn cũng không có quá nhiều giao dịch. Theo thói quen cũ, hắn ậm ừ khi làm việc, không biết là thói quen này gây khó chịu cho người đang nghe lén qua máy ghi âm đặt sau một trong các giá sách. Đột nhiên giai điệu ậm ừ của hắn dừng lại và hắn ngẩng đầu lên. Có chuyện gì….?
Ông chủ hiệu sách nhỏ người gần như bật dậy khỏi ghế khi ngửi thấy mùi khói. Hắn nhìn quanh căn phòng vài giây trước khi nhìn lên. Khói bốc lên từ cái đui đèn trên trần. Hắn lao vào tường đập tay vào công tắc đèn. Một tia lửa màu xanh dương phụt ra từ bức tường phía sau công tắc khiến cánh tay hắn bị giật mạnh, tê dưới khuỷu tay. Hắn ngạc nhiên nhìn làn khói dường như bay dần trên các ngón tay. Không đợi nó dừng lại, Cooley đã có sẵn một bình chữa cháy ở phía sau nhà kho, hắn lao vào lấy bình, rút chốt an toàn và hướng vòi bình chữa cháy vào công tắc trên tường. Khói giờ đã gần như tan hết, Hắn đứng lên ghế để quan sát kỹ cái đui đèn trên trần. Khói gần tan, nhưng mùi khói vẫn còn. Cooley vẫn đứng trên ghế hơn một phút, hai chân run rẩy vì chiếc ghế xoay cử động nhẹ dươi dân, tay vẫn cầm bình chữa cháy và cố gắng nghĩ xem nên làm gì bây giờ. Gọi xe cứu hỏa sao? Nhưng không thấy có lửa…ở đó phải không?…tất cả những cuốn sách quý giá của hắn….hắn được huấn luyện rất nhiều thứ nhưng không được huấn luyện chữa cháy. Giờ hắn vẫn đang thở hổn hển, gần như hoản loạn. Cuối cùng hắn quyết định chẳng có gì phải hoảng loạn hết. Hắn hạ cái bình cứu hỏa xuống, xoay người nhìn 3 người đang nhìn chằm chằm qua ô cửa kính đầy tò mò
Hắn xấu hổ mỉm cười ngượng nghịu, đặt bình cứu hỏa xuống và ra hiệu hài hước với họ rằng không sao cả. Đèn bị tắt. Công tắc đã tắt. Ngọn lửa, nếu có lửa, thì cũng bị dập tắt rồi. Hắn sẽ gọi thợ điện của tòa nhà. Cooley mở cửa giải thích chuyện xảy ra với những chủ cửa hàng bên cạnh. Một người trong số họ lưu ý rằng dây điện có lẽ đã quá hạn sử dụng. Cooley chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Điện là điện. Bạn bật công tắc và đèn bật sáng, không phải sao. Hóa ra điều hắn tưởng rằng đáng tin cậy cũng không đáng tin lắm và điều này khiến hắn bực mình. Một phút sau hắn gọi cho quản lý tòa nhà, người đó hứa với hắn là thợ điện có mặt trong vòng nửa giờ
Một người đàn ông xuất hiện 40 phút sau đó, xin lỗi vì đã đến muộn do tắc đường. Anh ta đứng một lúc, kinh ngạc chiêm ngưỡng các giá sách
“Mùi như là dây điện bị cháy” sau đó anh ta đánh giá “Sir, anh rất may mắn, thường thì chuyện này sẽ gây ra hỏa hoạn”
“Sửa chữa có khó khăn không?”
“Tôi đoán phải thay toàn bộ đường dây. Chuyện này đáng lẽ nên được làm từ vài năm trước. Nơi này cũ rồi- chà, tôi nghĩ đường dây điện của nó còn lớn hơn cả tuổi của tôi ấy” anh ta cười.
Cooley chỉ cho anh ta hộp an toàn ở phòng sau và người đàn ông bắt tay vào việc. Dennis không muốn bật đèn bàn và ngồi trong ánh sáng âm u chờ đợi người thợ làm cho xong.
Viên thợ điện tắt công tắc chính bên ngoài hộp cầu chì và kiểm tra lại hộp điện. Nó vẫn còn nguyên dấu kiểm tra ban đâu, và khi anh ta phủi bụi thì đọc được dòng chữ: 1919. Anh ta lắc đầu ngạc nhiên. Gần 70 năm. Anh ta phải chuyển vài mảnh vỡ trên tường và ngạc nhiên thấy một bức tường mới trát phía sau mảnh vỡ. Hẳn là bắt đầu ở đây rồi. Anh ta không muốn phá hủy bức tường này chút nào trừ khi là việc phải làm. Anh lấy búa đục đẽo qua lớp thạch cao mới, và ở đó có đường dây điện….nhưng anh nghĩ, có gì đó không đúng. Dây diện có lớp cách nhiệt nhựa, khoong phải là lớp gutta-percha thường được sử dụng từ thời ông bà hồi đó. Dây điện cũng đặt không đúng nơi. Anh ta nghĩ, thật kỳ lạ. Anh ta kéo dây và rút nó ra, thật dễ dàng
“Ông Cooley?” Anh ta gọi. Viên chủ của hàng xuất hiện ngay sau đó “Anh có biết đây là cái gì không?”
“”Chết tiệt!” Viên thám tử giám sát trên tầng lầu thốt lện “Mẹ nó!” Anh ta quay sang đồng nghiệp, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc “Gọi chỉ huy Owens”
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái gì thế này” Anh ta cắt ra sợi dây và đưa nó qua. Viên thợ điện không hiểu tại sao mặt mũi Cooley tái nhợt như xác chết.
Cooley cũng không hiểu, nhưng hắn biết cái này nghĩa là gì. Phía cuối của sợi dây không có gì, chỉ là một nơi đến lớp cách điện dẻo polyvinyl thì dừng lại, không có lõi đồng mà người ta mong thấy trong mạch điện. Ẩn sau cùng sẽ là một chiếc micro có độ nhạy cao. Viên chủ hiệu sách buộc mình phải bình tĩnh lại trong một lúc, dù giọng hắn đã khan đi “tôi công biết. Tiếp tục đi”
“Vâng, thưa ông” Viên thợ điện quay lại nghiên cứu đường dây điện.
Cooley đã ngay lập tức nhấc điện thoại và quay số
“Xin chào?”
“Beatrix phải không?”
“Chào buổi sáng, ông Dennis. Hôm nay ông thế nào?”
“Cô có thể đến cửa hàng sáng nay không? Tôi có chút việc khẩn cấp”
“Được chứ ạ” Cô sống cách ga tàu điện ngầm Holloway 1 tòa nhà. Tàu điện chạy thẳng từ ga Piccadilly đến trước cửa hàng “Tôi sẽ có mặt ở đó trong vòng 15 phút”
“Cảm ơn Beatrix. Cô thật tốt” hắn ta nói thêm lời khen trước khi cúp máy. Lúc này, bộ não Cooley đang chạy đua với tốc độ mach-1. Không có gì trong cửa hàng hoặc ở nhà có thể chứng minh tội cuẩ hắn. Hắn nhấc điện thoại nhưng lại ngại ngần. Theo hướng dẫn, trong tình huống này thì hắn nên gọi điện đến một số đã được ghi nhớ trong đầu- nhưng nếu còn một chiếc micro trong văn phòng, trong điện thoại…và cả điện thoại ở nhà….Cooley đổ mồ hôi như tắm bất chấp thời tiết hôm nay rất lạnh. Hắn buộc bản thân phải bình tĩnh. Hắn chưa bao giờ nói điều gì bất lợi trên điện thoại…phải không? Nhờ tính chuyên nghiệp và kỷ luật, Cooley chưa bao giờ đối mặt với nguy hiểm và giờ hắn bắt đầu hoảng sợ. Hắn cố hết sức tập trung suy nghĩ về quy trình hoạt động, những thứ hắn đã học và thực hành trong nhiều năm. Cooley tự nhủ hắn chưa bao giờ mắc sai lầm. Chưa một lần. Hắn chắc chắn. Bào lúc hắn bình tĩnh lại, thì chuông cửa vang lên
Nhìn thấy đó là Beatrix, Cooley túm vội áo khoác
“Ông có về muộn không?”
“Tôi không chắc, sẽ gọi cho cô sau” Hắn lao ra cửa hàng, để lại cô nhân viên tò mò nhìn theo.
Mất 10 phút mới biết James Owens đang ở đâu, anh lúc đó đang lái xe về phía nam London. Viên chỉ huy ngay lập tức ra lệnh bám sát Cooley như hình với bóng và bắt luôn hắn nếu thấy có dấu hiệu rời khỏi đất nước. Hai người đã đang theo dõi chiếc xe của hắn và sẵn sàng bám theo. Hai người khác được cử tới cửa hàng để giám sát, nhưng khi đến đó thì hắn đã ra khỏi của hàng và đang đi ngược đường. Một cảnh sát bước ra khỏi xe và đi theo, hy vọng hắn sẽ chạy vào phố Berkeley để đến văn phòng du lịch của hắn. Nhưng không, Cooley lao xuống ga điện ngầm. Viên thám tử mất cảnh giác và chạy xuống lối vào tàu điện ngầm từ phía bên kia phố. Sáng sớm là giờ của đám đông chen chúc đi làm và tìm thấy mục tiêu nhỏ bé trong đám đông này là gần như không thể. Chưa đầy 1 phút, viên sỹ quan chắc chắn mục tiêu đã lên tàu mà không thể đuổi theo. Cooley đã trốn thoát
Viên thám tử quay lại phố và dùng radio báo động cho cảnh sát ở sân bay Heathrow, vì điểm cuối của tàu điện ngầm này sẽ xuống ở đó- Cooley luôn bay, trừ khi tự lái xe riêng – và anh ta cũng yêu cầu cảnh sát triển khai ô tô đỗ ở mọi cổng ra vào của các nhà ga thuộc đường chạy tàu điện ngầm tuyến Piccadilly line. Nhưng đơn giản là không đủ thời gian
Cooley xuống ở ngay ga tiếp theo như đã được dạy, và bắt một chiếc taxi đến Ga Waterloo. Tại đó hắn gọi điện
“5-5-2-9” đầu bên kia trả lời
“Ồ tôi xin lỗi, tôi muốn gọi 6-6-3-0. Xin lỗi”
Đầu bên kia ngập ngừng hai giây “Ồ….không thành vấn đề” giọng nói của người đó theo tông giọng thuyết phục hắn mọi chuyện vẩn ổn.
Cooley đặt điện thoại xuống và đi đến một tàu điện ngầm, cố gắng không quay lại nhìn qua vai
“Đây là Geoffrey Watkins” hắn nói khi nhấc điện thoaị
“Ồ, xin lỗi ông” giọng bên kia nói “tôi đang tìm ông Titus. Đây có phải 6-2-9-1 không ạ?” Đây là số ra tín hiệu mọi liên lạc sẽ bị cắt đứt cho đến khi có thông báo mới. Không xác định liệu có đang nguy hiểm hay không. Sẽ thông báo khi có thể
“Không, đây là 6-2-1-9” hắn trả lời. Đã hiểu. Watkins cúp máy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bụng hắn như có ai thụi một cú. Hắn nuốt nước bọt hai lần rồi với tay lấy tách trà. Suốt thời gian còn lại của buổi sáng, hắn không thể tập trung vào trang giấy mà Bộ ngoại giao gửi. Hắn cần uống 2 ly rượu mạnh trong bữa trưa để ổn định lại
Vào buổi trưa, Cooley đã đến Dover, lên phà qua eo biển ra nước ngoài. Giờ hắn đã hoàn toàn cảnh giác và ngồi một góc trên boong, giả vờ đọc báo trong tay trong khi lén lút quan sát xung quanh xem có ai đang theo dõi không. Hắn chỉ đủ tiền mặt để lên phà qua Dover-Duckerque, nhưng không đủ để đi tàu cánh ngầm đắt hơn và không muốn để lại dấu vết bằng giấy tờ. Dù sao thì cũng chỉ mất 2 giờ 15 phút. Một khi đến Pháp, hắn có thể bắt tàu đến Paris, rồi từ đó bay khỏi đây. Lần đầu tiên trong vài giờ, hắn bắt đầu cảm thấy an toàn, nhưng dễ dàng kìm nén nó. Trước đây, Cooley chưa bao giờ nếm trải cảm giác sợ hãi thế này, và dư vị nó để lại vẫn còn cay đắng. Mối hận thù bao năm giờ đang như acid ăn mòn dần hắn ta. Bọn họ đã bắt hắn phải chạy trốn, họ đang nghe trộm hắn! Do đã được huấn luyện bao năm và các kỹ năng phòng ngừa hắn tuân thủ vô cùng nghiêm ngặt, Cooley chưa bao giờ nghiêm túc đến khả năng bị phát hiện. Hắn đã nghĩ kỹ năng của mình quá tốt nên không thể xảy ra chuyện đó. Sai lầm này khiến hăn muốn tự vả mình, lần đầu tiên trong đời, hắn muốn tự nghiêm khắc đánh mình. Giờ thì hắn đã mất hiệu sách cùng tất cả những cuốn sách yêu thích, và những thứ này, một lần nữa, lại bị lấy bởi bọn Anh khốn khiếp đó. Hắn gấp gọn tờ báo trong tay đặt lên đùi khi phà chạy qua eo biển, vùng biển đang lặng đi dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời mà hè. Hắn đờ đãn nhìn mặt nước trước mặt, khuôn mặt không cảm xúc, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng ẩn sâu trong đầu là những hình ảnh máu lửa và chết chóc.
3Chưa ai thấy Owens tức giận như vậy. Nhiệm vụ giám sát Cooley đúng là quá dễ dàng, và rất đúng lịch…nhưng đó không phải là lý do, anh nói chửi lính. Con chó nhỏ trông có vẻ vô hại, như cách Ashley vẫn gọi hắn, giờ đã trốn thoát khỏi họ với kỹ thuật tinh vi không kém gì kẻ được đào tạo lành nghề tại Trung Tâm Moscow. Người của anh đã đến mọi sân bay quốc tế ở Anh, cầm thay bức ảnh của Cooley, chờ hắn sa lưới nếu hắn chỉ cần dùng thẻ tín dụng mua bất kỳ vé nào, máy tính sẽ ngay lập tức báo về sở cảnh sát Scotland Yard tức thì, nhưng Owens có một linh cảm khó chịu rằng gã đó đã trốn khỏi đất nước rồi. Viên chỉ hyy C-13 giải tán đám người của mình
Ashley vẫn còn ở trong phòng, người của anh cũng bị mất cảnh giác. Anh và Owens nhìn nhau, chia sẻ cơn tức giận và thất vọng.
Một thám tử để lại cuộn băng ghi âm cuộc điện thoại tới Geoffrey Watkins chưa đầy một giờ sau khi Cooley mất tích. Ashley mở cuộn băng. Đoạn hội thoại kéo dài chưa tới 20 giây. Và nó không phải giọng của Cooley. Nếu nó là giọng Cooley thì họ đã có cớ bắt hắn ta tức thì. Mặc cho họ nỗ lực thế nào thì họ vẫn chưa thu được mẩu bằng chứ nào đủ để khởi tố Geoffrey Watkins
“Đúng là có một người Titus trong tòa nhà đó. Giọng nói đó thậm chí còn đưa ra đúng số. Công bằng mà nói có thể đơn giản là cuộc gọi nhầm số”
“Nhưng tất nhiên là nó không đúng nghĩa thế”
“Đó chính là cách mọi việc diễn ra, anh biết mà. Anh cài đặt một thông điệp với nội dung biết trước qua những tin nhắn nghe có vẻ hoàn toàn vô hại. Bất cứ ai được đào tạo đều biết chúng có nghĩa là gì. Hiệp sách đó giờ thế nào?”
“Cô gái Beatrix hoàn toàn không biết gì. Chúng tôi đã cho người tìm kiếm trong cửa hàng đó nhưng chả tìm thấy gì ngoài những cuốn sách cũ chết tiệt. Căn hộ của hắn cũng vậy” Owens đứng dậy nói chuyện với giọng đầy bất lực “Một tên thợ điện….hàng tháng trời làm việc đã di tong bởi vi một khốn kéo sai dây”
“Hắn sẽ lộ mặt thôi. Hắn không có nhiều tiền mặt, chắc chắn phải sử dụng thẻ tín dụng”
“Hắn đã rời khỏi nước này rồi. Đừng nói là hắn chưa chuồn. Nếu hắn đủ thông minh để sắp xếp mọi việc nhưng chúng ta biết….”
“Phải” Ashley miễn cưỡng gật đầu đồng ý
“Không phải lúc nào cũng chiến thắng, James”
“Nói thì dễ lắm” Owens trả lời sắc lạnh “Những tên khốn này đã tính đươc hết đường đi nước bước cuẩ chúng ta. Giám đốc sẽ hỏi tôi là làm sao chúng tôi không ngăn chặn kịp thời và tôi thì không có câu trả lời”
“Vậy bước tiếp theo là gì?”
“ít nhất chúng ta cũng biết hắn có hình dạng gì. Chúng ta…chúng ta sẽ chia sẻ thông tin này cho người Mỹ, chỉ làm thế được thôi. Tôi còn có một cuộc họp với Murray chiều nay. Anh ta ám chỉ họ đang thực hiện một chiến dịch nào đó nhưng chưa thể tiết lộ, không nghi ngờ gì đó là kiểu hoạt động của CIA”
“Đồng ý. Diễn ra ở đây hay ở đó?”
“Ở đó” Owens dừng lại “Tôi đến phát ốm với nơi này rồi”
“Thiếu tá, So sánh giữa tỷ lệ thành công của anh với thất bại” Ashely nói “anh là người giỏi nhất chúng ta có tại văn phòng này trong vài năm trở lại đây”
Owens chỉ khịt mũi đáp lại lời nhận xét này. Anh biết đều đó là đúng. Dưới sự lãnh đạo của anh, C-13 đã ghi được những chiến công lớn chống lại đám Provos, nhưng ở vị trí này, cũng như nhiều vị trí khác, câu hỏi mà lãnh đạo của bạn đặt ra luôn là, Hôm nay anh đã hoàn thành được những việc gì? Chuyện ngày hôm qua chỉ là dĩ vãng
“Kẻ tình nghi liên lạc với Watkins đã thoát rồi” 3 giờ sau anh đã thông báo
“Chuyện gì đã xảy ra?” Murray lim dim nghe giải thích và lăc đầu buồn bã “Chúng tôi cũng gặp điều tương tự” Anh an nỉ “Một sỹ quan CIA đã đào tẩu. Chúng tôi đang theo dõi nơi ở của anh ta và để mọi thứ đi theo một lối mòn, thói quen và rồi…zip! Anh ta khiến cho đội giám sát ngáy khò khò, xuất hiện ở Moscow một tuần sau đó. Jimmy, chuyện này là thường
“Không phải thường xảy ra với tôi” Owens gần như rú lên “Cho đến bây giờ thì chưa xảy ra chuyện đó”
“Trông hắn thế nào?” Owens đưa một sấp ảnh qua bàn.
Murray lướt qua một loạt các bức ảnh “Con chuột nhỏ bé, hả? Gần như bị hói” Viên đặc vụ xem xét một lúc rồi bấm 4 số “Fred à? Dan đây, xuống văn phòng tôi một phút nhé?”
Một phú sau, một người đàn ông xuất hiện. Murray không xác nhận với Owens đó là người bên CIA và Owens cũng không hỏi. Anh không phải hỏi cũng biết. Murray đưa cho anh ta 2 bản sao của mỗi bức ảnh
Fred- một trong những làm việc ở “cuối hành lang” cầm lấy ảnh và nhìn vào chúng “Hắn là ai vậy?”
Owens giải thích sơ qua rồi kết luận “Hắn có thể giờ đã ra khỏi đất nước này”
“chà, nếu hắn xuất hiện ở đâu trong mạng lưới của chúng ta thì chúng ta sẽ biết thôi” Fred hứa và rời đi
“Anh có biết bọn chúng định âm mưu gì không?” Owens hỏi Murray
“Không, tôi biết có chuyện gì đó đang diễn ra. Cục và CIA đang thành lập một đội đặc nhiệm chung, nhưng nó được phân chia trách nhiệm và tôi không biết toàn bộ hoạt động của họ”
“có phải người bên anh tham gia vào cuộc đột kích nhóm Hành Động Trực Tiếp không?”
“Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì?” Muray nói đầy thành khẩn. Jimmy, làm thế quái nào anh nghe được tin này?
“Tôi nghĩ nhiều quá” Owens trả lời. Biện pháp an ninh chết tiệt! “Dan, ở đây chúng tôi rất quan tâm đến an toàn cá nhân của….”
Murray giơ hai tay đầu hàng “Tôi biết, tôi biết, và anh cũng đúng. Chúng tôi nên chia sẻ thông tin này với các anh. Tự tôi sẽ gọi điện cho giám đốc”
Điện thoại reo lên, đó là cuộc điện thoại dành cho Owens
“A lô” Viên chỉ huy của C-13 nghe điện thoại trong 1 phút rồi dập máy “Cảm ơn”. Anh thở dài “Dan, hắn cuối cùng vẫn còn trên lục địa này. Hắn đã sử dụng thẻ tín dụng để mua một vé tàu lửa, từ Dunkerque tới Paris từ 3 giờ trước
“Người Pháp có thể bắn hắn không?”
“Quá muộn. Tàu đã khởi hành từ hai mươi phút tước. Giờ thì hắn đã biến mất rồi. Ngoài ra, chúng ta cũng không có lý do gì để bắt hắn, phải không?”
“Và Watkins thì đã được cảnh báo”
“Trừ khi đó thực sự là cuộc gọi nhầm, nhưng tôi thì nghi ngờ lắm. tuy vậy cũng chẳng thể chứng minh được ở bất kỳ tòa án nào”
“Phải” Các thẩm phán sẽ không thể hiểu được bản năng của bất kỳ ai ngoại trừ chính mình
“Và đừng nói với tôi rằng anh không thể chiến thắng được bọn chúng! Đó là công việc chúng ta được trả lương để làm đấy”
Owens nhìn xuống tấm thảm một lúc, rồi ngước lên “Xin thứ ỗi vì những lời này”
“À!” Muray vẫy tay tỏ ý không bận tâm “Anh đã có những ngày xui xẻo. Tôi cũng vậy thôi. Đó là một phần công việc mà. Những lúc thế này, những gì hai chúng ta cần là một ly bia. Đi xuống tầng dưới nào, tôi sẽ đãi anh một chầu”
“Khi nào anh sẽ gọi cho Giám đốc?”
“Bên đó đang là giờ ăn trưa. Ông ấy luôn vừa ăn vưa họp. Chúng ta sẽ đợi thêm vài giờ nữa”
4Cùng ngày hôm đó, Ryan ăn trưa với Cantor ỏ quán cà phê của CIA. Căng tin này cũng giống như bất kỳ căng tin nào khác ở các tòa nhà chính phủ, đồ ăn cũng chán như vậy. Ryan quyết định thử món lasagna (mỳ sốt Ý), nhưng Marty trung thành với salad hoa quả và bánh ngọt. Đây đúng là bữa ăn kiêng kỳ lạ cho đến khi Jack thấy anh ta uống một vên thuốc trước khi ăn, dùng sữa để nuốt viên thuốc xuống
“Chứng loét dạ dày à, Marty?”
“Sao anh biết được?”
“Tôi cưới một bác sỹ đó, nhớ không? Anh vừa uống một viên Tagamet, thuốc đó chữa viêm loét dạ dày”
“Bệnh đó là thường sau khi làm ở đây một thời gian” Cantor giải thích “Bụng dạ tôi bắt đầu triệu chứng này từ năm ngoái và vẫn không khá hơn. Mọi người trong gia đình tôi đều mắc chứng này sớm hay muộn. Tôi đoán nó là gen xấu. Thuốc có hữu ích một chút, nhưng bác sỹ nói tôi cần phải làm việc trong môi trường bớt căng thẳng hơn” anh khịt mũi
“Mỗi ngày anh làm việc dài quá” Ryan nhận xét
“Dù sao thì vợ tôi cũng nhận được lời đề nghị giảng dạy tại Đại học Texas- cô ấy là một nhà toán học. Và để tăng thêm phần hấp dẫn, họ còn đề nghị tôi một vị trí ở Khoa Khoa Học Chính Trị. Mức lương cũng tốt hơn ở đây. Tôi đã làm việc ở đây 12 năm rồi” anh nhẹ nhàng “Thời gian dài”
“Vậy có gì anh không hài lòng? Việc giảng dạy rất tốt. Tôi yêu nó và anh sẽ làm tốt công việc đó thôi. Anh thậm chí còn có một đội bóng để cổ vũ”
“Phải, chà, cô ấy đã đến đó trước rồi và tôi cũng sẽ rời khỏi đây trong vài tuần. Tôi sẽ nhớ nơi này lắm”
“Anh sẽ vượt qua thôi. Hãy tưởng tưởng rằng anh có thể bước thẳng vào một tòa nhà mà không phải cần sự đồng ý của một cái máy tính. Hey, tôi chuẩn bị phải bỏ việc đầu tiên của mình đây này”
“Nhưng việc ở đây rất quan trọng” Cantor uống sữa và nhìn qua bàn “Anh định làm gì?”
“Hãy hỏi tôi sau khi đứa bé chào đời” Ryan không muốn thảo luận vấn đề này ngay lúc này.
“Công Ty cần những người như anh, Jack. Anh có linh cảm với mọi thứ. Suy nghĩ và hành động của anh không bị ảnh hưởng bới những thói quan lieu. Anh nói những gì mình nghĩ. Không phải ai trong tòa nhà này cũng làm được như vậy và đó là lý do vì sao Đô Đốc thích anh”
“Trời ạ, tôi đã không nói chuyện với ông ấy kể từ khi….”
“Ông ấy biết mọi việc anh đang làm” Cantor mỉm cười
“Ồ” Ryan đã hiểu “ra là thế”
“Đúng vậy, Ông già thực sự thích anh, Jack. Anh vẫn không biết chuyện bức ảnh anh phát hiện ra quan trọng như thế nào đâu, phải không?”
“Tất cả những gì tôi làm là cho anh xem, Marty” Ryan phản đối “anh chính là người liên kết bức ảnh đó”
“Anh làm chính xác những điều nên làm, chính xác công việc mà một nhà phân tích cần phải làm. Anh thông minh hơn nhưng gì anh toowngr và anh có biệt tài trong công việc này. Nếu anh không nhận ra điều đó thì tôi lại thấy rõ” Cantor kiểm tra món mỳ sốt và nhăn mặt. Sao có người lại ăn được chất độc béo ngậy thế này “Hai năm nữa kể từ bây giờ, anh sẽ làm được công việc như tôi hiện giờ”
“Marty, mỗi lần chỉ nên qua một cầu” họ tiếp tục ăn và bỏ qua chủ đề này
Một giờ sau, Ryan quay trở lại văn phòng của mình. Cantor bước vào
“Lại một cuộc nói chuyện khác à?” Jack mỉm cười. Sức ép thời gian….
“chúng tôi nhận được một bức ảnh từ một kẻ tình nghi là thành viên của ULA và nó mới chụp được chưa tới một tuần. Bức ảnh được gửi từ London hai giờ trước”
“Dennis Cooley” Ryan kiểm tra và cười lớn “Hắn ta trông như một kẻ vô dụng. Có chuyện gì vậy?”
Cantor giải thích câu chuyện “Vận rủi cho người Anh nhưng có thể là may mắn cho chúng ta. Anh nhìn vào bức ảnh lần nữa và xem có gì quan trọng không?”
“Ý anh là…hắn đã gần như hói. Ồ, chúng ta có ID của gã nếu gã xuất hiện ở một trong những trại này. Không ai trong số những người hiện tại bị hói cả”
“Anh đã hiểu ra rồi đấy. Và Sếp vừa cho phép anh xem một số thứ. Chúng ta đang lên kế hoạch đột kích vào Trại -18”
“Loại nào?”
“Giống loại anh xem trước đây. Điều này có khiến anh phiền lòng không?”
“Không, không hẳn” Điều khiến tôi phiền lòng chính là nó chẳng khiên tôi phiền nữa, Ryan nghĩ. Có lẽ nó nên thế…”Không với những gã này, tôi sẽ không mềm lòng. Khi nào thế?”
“Tôi không thể nói chi tiết, nhưng sớm thôi”
“Nhưng sao anh lại cho tôi biết—ghi điểm hay lắm, Marty. Nhưng không đẹp. Đô đốc muốn tôi thực sự ở lại đến thế à?”
“Tùy kết luận của riêng anh”
Một giờ sau, vị chuyên gia đọc ảnh quay lại. Một vệ tinh kahcs đã đi qua trại đó lúc 22.08 giờ địa phương. Hình ảnh hồng ngoại cho thấy có tám người đứng liên tiếp trên trường bắn, với ngọn lửa lưỡi sáng chói soi rõ hình bóng của hai người trong số họ. Họ tập bắn vào ban đêm, và giờ có ít nhất tám người ở đó.
“Có chuyện gì vậy?” O’Donnell hỏi. Gã đón Cooley ở sân bay. Một đầu mối liên lạc ngầm cho biết Cooley đang chạy trốn, nhưng nguyên nhân không rõ, phải chờ cho đến lúc này
“Có một con bọ trong cửa hàng của tôi”
“Cậu chắc chứ?” O’Donnell hỏi. Cooley đưa vật đó qua. Sợi dây vẫn còn ở trong túi hắn suốt 30 giờ qua. O’Donnell đậu chiếc Toyota Land Cruiser để kiểm tra lại
“Marconi đã tạo ra những thứ này nhằm mục đích thu thập thông tin tình báo. Rất nhạy. Nó ở đó bao lâu rồi”
Cooley không thể nhớ có ai đã vào phòng sau mà không bị giám sát “Tôi không biết”
O’Donnell khởi động lại chiếc xe và lái nó hướng thẳng về phía sa mạc. Đi được cả dặm nhưng đầu óc gã vẫn quẩn quanh suy nghĩ với câu hỏi này. Có gì đó không ổn, nhưng cái gì…?
“Cậu có bao giờ nghĩ bị theo dõi chưa?”
“Chưa bao giờ”
“Dennis, cậu đã kiểm tra kỹ đến mức nào?” Cooley ngại ngần và O’Donnell coi đó như một câu trả lời “Dennis, cậu đã bao giờ vi phạm các nguyên tắc…đã bao giờ chưa?”
“Không, Kevin, tất nhiên là chưa bao giờ. Không thể có chuyện đó…lạy chúa, Kevin, vài tuần nay tôi chưa liên lạc với Watkins”
“Từ lần cuối cùng cậu đến Cork” O’Donnell nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang
“Phải, đúng thế. Anh đã cử nhân viên an ninh theo dõi tôi từ đó…liệu có ai theo dõi tôi không?”
“Nếu có thì hắn hẳn phải là người cmn thông minh và hắn không thể đến quá gần….”
Có một khả năng khác mà O’Donnell đang xem xét, tất nhiên, là Cooley đã quay đầu trở thành kẻ phản bội. Nhưng nếu thế thì cậu ta sẽ không ở đây, phải không? Người đứng đầu ULA nghĩ. Cậu ta biết mình, biết nơi mình sống, biết McKenney, biết Sean Miller, biết về đội tàu câu cá ở Dundalk. O’Donnell chợt nhận ra Cooley biết quá nhiều. Không, nếu cậu ta quay đầu thì cậu ta sẽ không ở đây. Cooley đang toát mồ hôi bất chấp máy điều hòa lạnh ngắt trên xe. Dennis không phải là kẻ ham lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa như thế này. Hắn có thể thấy mạng mình như ngọn nến đung đưa trước gió
“Vậy Dennis, chúng tôi cần làm gì với cậu đây?” Trái tim Cooley đập thình thịch bất thường, nhưng hắn nói với giọng chắc nịch
“tôi muốn được tham gia vào nhiệm vụ lần tới”
“Xin lỗi, cái gì cơ?” O’Donnell ngạc nhiên quay đầu lại
“Bọn Anh chết tiệt – Kevin, bọn chúng đang săn đuổi tôi”
“Đó là rủi ro nghề nghiệp, cậu biết mà”
“tôi đang nghiêm túc đấy” Cooley khăng khăng.
Thêm một người cũng không sao….”Cậu chắc chắn chứ?”
“tôi chắc chắn”
Viên chỉ huy ULA ra quyết định “Vậy thì cậu có thể bắt đầu ngay từ chiều nay”
“Nhiệm vụ là gì?” O’Donnell nói với hắn kế hoạch.
5“Có vẻ như linh cảm của anh đã đúng, tiến sỹ Ryan” người đàn ông đeo kính không gọng nói vào buổi chiều hôm sau “Có thể tôi sẽ mang anh theo đến sân đua ngựa”
Hắn ta đang đứng bên ngoài lều, một người đàn ông nhỏ bé béo ị với cái đầu hói nhễ nhại mồ hôi bị phản chiếu bởi ánh mặt trời chói chang. Trại-18 chính là trại cần tìm
“tuyệt vời” Cantor xen vào “Những người bạn Anh của chúng ta đã ghi điểm xuất sắc. Cảm ơn” anh nói với chuyên gia đọc ảnh
“Khi nào bắt đầu hành động” sau khi ông ta rời đi, Ryan cất tiếng hỏi
“Sáng sớm, ngày mốt, giờ của chúng ta…8 giờ tối, tôi nghĩ vậy”
“Tôi có thể xem trực tiếp không?”
“Có thể”
“Đây đúng là một bí mật khó giữ” anh nói
“Hầu hết là các tin tốt thôi” Cantor đồng ý “Nhưng…”
“Phải, tôi hiểu” Jack mặc áo khoác và đóng tủ hồ sơ “Nói với đô đốc là tôi nợ ông ấy một lần”
Khi lái xe về nhà, Ryan nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra. Anh nhận ra những mong đợi này không khác nhiều với….giáng sinh? Không, không nên nghĩ theo cách như thế. Anh tự hỏi cha có cảm thấy giống thế không sau mỗi vụ điều tra và truy bắt dài dằng dặc. Đây là điều anh chưa bao giờ hỏi ông. Anh đã làm điều tốt nhất tiếp theo, đó là quên nó đi, như đã được yêu cầu với mọi thứ anh đã nhìn thấy ở Langley.
Khi về đến nhà, anh thấy một chiếc xe ô tô lạ đậu trước cửa nhà, ngay gần phía bể bơi sắp hoàn thiện. Kiểm tra thì thấy đó xe có biển số ngoại giao. Anh bước vào nhà và thấy có 3 người đang nói chuyện với vọ anh. Anh nhận ra một người trong số đó nhưng không nhớ tên
“Xin chào, tiến sỹ Ryan, tôi là Geoffrey Bennett từ Đại Sứ Quán Anh. Chúng ta đã gặp nhau trước đây ở….”
“Vâng, tôi nhớ rồi. Chúng tôi giúp gì được vậy?’
“Vài tuần tới, Hoàng tử sẽ đến thăm nước Mỹ. Tôi được biết anh đưa ra lời mời lần trước và họ muốn gặp anh nếu anh vẫn còn giữ nguyên lời mời đó”
“Ông đùa à?”
“Họ không nói đùa đâu Jack và em đã nói đồng ý” vợ anh thông báo. Ngay cả chú chó Ernie cũng vẫn đuôi mong chờ
“Tất nhiên. Hãy nói với họ rằng chúng tôi vô cùng vinh dự được đón tiếp họ ở đây. Họ sẽ ở lại qua đêm chứ?”
“Có lẽ sẽ không đâu. Hy vọng vào họ có thể đến vào buổi tối”
“Ăn tối hả? Được thôi. Ngày nào?”
“thứ bảy, ngày 30 tháng 7”
“Xong”
“tuyệt vời. Tôi hy vọng anh sẽ không ngại nếu đôi anh ninh của chúng tôi…thêm mấy nhân viên mật vụ bên nước anh…đến vào tuần tới để kiểm tra an ninh”
“Tôi có phải ở nhà không?”
“Em sẽ ở nhà, Jack, giờ em nghỉ làm, nhớ không anh?”
“Ồ, tất nhiên” Bennett nói “Khi nào thì đứa trẻ ra đời”
“Tuần đầu tháng 8, điều này có thể gây ra rắc rối” Cathy đột ngột nhận ra
“Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy đến, anh chị có thể chắc chắn rằng Hoàng tử sẽ hiểu. Thêm một chuyện nữa, đây là vấn đề riêng tư, không phải là sự kiện công khai trong chuyến đi. Chúng tôi cần yêu cầu hai người giữ bí mật”
“Chắc chắn rồi. Tôi hiểu” Ryan nói
“Nếu họ đến đây ăn tối, có gì chúng tôi không thể phục vụ không?” Cathy hỏi
“Ý cô là sao?” Bennett hỏi lại
“Chà, vài người dị ứng ăn cá, ví dụ thế?”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Không, Tôi không thấy hoàng tử bị dị ứng gì cả”
“OK, bữa tối theo tiêu chuẩn nhà Ryan” Jack nói “Tôi.uh..ờ..”
“có chuyện gì vậy?” Bennett hỏi
“Tối hôm đó chúng tôi cũng có khách”
“Đúng vậy nhỉ” Cathy gật đầu “Robby và Sissy”
“Anh chị không thể hủy được sao?”
“Nó là một bữa tiệc chia tay. Robby….anh ấy là phi công hải quân, cả hai chúng tôi đều dạy ở Học viện…anh ấy sẽ trở lại hạm đội. Họ có ngại không?”
“Tiến sỹ Ryan, hoàng tử…”
“Hoàng tử là một người tốt. Robby cũng vậy. Anh ấy đã ở đó vào ngày chúng ta gặp nhau. Tôi không thể hủy bữa tiệc tối đó với anh ấy. Ông Bennett, anh ấy là bạn tôi. Tin tốt là hoàng tử sẽ thích anh ấy thôi. Ông ấy cũng từ là phi công mà, phải không?”
“Chà, đúng vậy, nhưng….”
“Ông có nhớ cái đêm chúng ta gặp nhau chứ? Không có Robby tôi đã không thể vượt qua nổi chuyện đó. Coi này, anh ấy là thiếu tá của Hải quân Mỹ người sẽ bay trên máy bay 40 triệu usd. Anh ấy có lẽ không phải là rủi ro an ninh đâu. Vợ anh ấy là nghệ sỹ chơi đàn piano” Ryan có thể thấy người đàn ông này không dễ bị thuyết phục “Ông Bennett, hãy yêu cầu tùy viên quân sự bên ĐSQ kiểm tra Rob và hỏi xem hoàng tử có đồng ý không”
“Và nếu ông ấy phản đối?”
“Ông ấy sẽ không phản đối. tôi đã gặp ông ấy, có lẽ ông ấy là người tốt hơn ông vẫn đánh giá” Ryan tin tưởng. Ông ấy sẽ không phản đối, đồ ngốc. Chính nhân viên an ninh các ông sợ trách nhiệm thôi
“Chà” giọng nói kéo Ryan trở lại thực tại “Tôi không thể đổi lỗi cho lòng trung thành của anh, tiến sỹ. Tôi sẽ chuyển lời của anh đến văn phòng của Hoàng Tử. Nhưng, tôi phải nhấn mạnh rằng anh không thể nói bất kỳ điều gì với vị thiếu tá Jackson đó”
“Tôi hứa với ông” Jack suýt bật cười. Anh háo hức đợi nhìn thấy khuôn mặt của Robby khi đó. Cuối cùng thì điểm thua trận đấu kiếm kendo đó sẽ sẽ được gỡ hòa
“Cơn co thắt đã lên đến đỉnh điểm” Đêm đó Jack nói với vợ. Hai người đang luyện tập thở dành cho phụ nữ mang thai trước khi sinh con. Vợ anh bắt đầu thở hổn hển. Jack biết đây là chuyện nghiêm túc, nhưng bài tập này đúng là hơi buồn cười. Anh nhìn vào số đếm trên đồng hồ điện tử “Cơn co thắt đã kết thúc. Hít sâu, thở ra. Anh sẽ làm bít tết, khoai tây nướng, và ngô tươi bỏ nõi và salad ngon”
“Nó quá bình thường” Cathy phản đối
“Ở đây thì họ có đến đâu, mọi người cũng sẽ đãi họ mấy món rác rưởi kiểu Pháp. Ai đó cần đãi họ một bữa ăn kiểu Mỹ cho tử tế. Em biết là anh làm món bít tết khá ngon và món salad spinach của em nổi tiếng vùng này”
“Được rồi” Cathy bắt đầu cười to. Tình trạng hiện tại thì cười to cũng có thể khiến cơ thể không thoải mái “Dù sao thì nếu em đứng bếp lò lâu hơn vài phút thì em sẽ buồn nôn mất”
“Có thai thế này đúng là khổ cực”
“Anh đáng lẽ nên cố” cô châm biếm. Chồng cô tiếp tục:
“Tất nhiên đây là công việc khó khăn duy nhất phụ nữ phải làm”
“Cái gì!” Mắt Cathy mở to giận giữ
“Em nhìn lại lịch sử mà xem. Ai phải ra ngoài săn bò? Là đàn ông. Ai phải mang con bò đó về? Là đàn ông. Ai phải đi xua đuổi gấu? Là đàn ông. Bọn anh làm hết những việc khó đó còn gì. Giờ anh vẫn phải đi đổ rác mỗi đêm đó thôi. Anh có dám phàn nàn gì đâu?” Anh lại khiến cô cười to. Anh khiến cảm xúc của cô tốt dần lên. Cô không muốn sự thông cảm, cô quá tự hào về bản thân để chấp nhận sự thông cảm
“Em đáng lẽ lấy gậy đập cho anh một trận nhưng thật phí phạm khi phải đập vỡ cây gậy hoàn hảo của em vì chuyện này”
“Bên cạnh đó, lần trước anh cũng ở đó, và nó không khó khăn như vậy đâu”
“Nếu em có thể cử động, Jack, em sẽ giết anh vì chuyện đó”
Anh di chuyển đối diện với vợ sang ngồi bên cạnh “Không, anh nghĩ em sẽ không. Anh muốn em tưởng tưởng một bức tranh trong đầu”
“Về cái gì?”
“Vẻ mặt của Robby khi anh ấy đến đây ăn tối. Anh sẽ có chút thời gian vui vẻ đấy”
“Em cá với anh là Sissy sẽ xử sự tốt hơn anh ấy cho coi”
“Bao nhiêu?”
“Hai mươi”
“Đồng ý” anh nhìn đồng hồ “Các cơn co thắt bắt đầu, hít thở sâu’ Một phút sau, Jack ngạc nhiên nhân ra anh đang thở đúng theo cách vợ anh đang làm. Điều đó khiến cả hai bật cười.