Chương 24 LỠ KẾT NỐI VÀ TÁI LẬP-1
Vào ngày đột kích, không có bức ảnh mới nào về Trại -18. Một cơn bão cát đã quét qua khu vực này vào giờ vệ tinh đi ngang qua và máy ảnh không thể chụp ảnh được, nhưng dữ liệu từ một vệ tinh khí tượng đồng bộ hóa trái đất chỉ ra rằng cơn bão đã đi qua khỏi khu vực. Sau bữa trưa ngày hôm đó, Ryan được biết cuộc đốt kích đã được tiến hành, anh bồn chồn đợi cả buổi chiều. Phân tích kỹ các bức ảnh hiện có cho thấy có khoảng 12 đến 18 người đang ở trong trại, chưa kể lực lượng an ninh. Nếu giới hạn trên của số lượng người nêu ra là chính xác và ước tính về quy mô của ULA là chính xác thì con số này tương đương với hơn nửa số lượng thành viên. Điều này khiến Ryan hơi lo lắng. Nếu người Pháp chỉ cử 8 lính nhảy dù…nhưng rồi anh nhớ đến kinh nghiệm bản thân thời còn ở lực lượng thủy quân lục chiến. Họ sẽ tấn công vào lúc 3 giờ sáng, có lợi thế bất ngờ. Đội tấn công đều có súng đã lên đạn – và nhắm thẳng vào những người đang ngủ. Yếu tố bất ngờ, khi nằm trong tay đội biệt kích tinh nhuệ, thì về mặt quân sự sẽ chẳng khác nào cơn lốc Kansas. Không ai có thể chịu được
Ryan nghĩ, hẳn bây giờ họ đang ở trên trực thăng. Anh nhớ đến trải nghiệm bi thảm của mình trên chiếc trực thăng xấu xí, dễ bị tổn thương đó. Khi bạn ở trên máy bay, tất cả thiết bị đều được đóng gói, cái gì cũng cần thiết cả, vũ khí đã sẵn sàng và bất chấp tất cả những điều đó, bạn vẫn dễ bị tổn thương như thai nhi trong bụng mẹ anh. Anh tự hỏi họ là những người đàn ông thế nào, và nhận ra họ không quá khác biệt so với bên thủy quân lục chiến anh đã phục vụ: Tất cả đều tình nguyện, còn tình nguyện gấp đôi khi bạn phải tham gia tình nguyện tham gia huấn luyện nhảy dù. Để gia nhập đội chống khủng bố, họ phải tình nguyện thêm lần thứ ba. Tất nhiên họ đưa ra sự lựa chọn này một phần vì khoản được trả thêm hào phóng, và một phần là niềm tự hào khi được là thành viên một đội nhỏ đặc biệt- giống như đội đặc nhiệm trinh sát hỏa lực của bên thủy quân lục chiến- nhưng hầu hết họ ở đó bởi vì họ biết đây là sứ mệnh đáng để cống hiến. Là đàn ông, là quân nhân chuyên nghiệp, ai cũng coi thường bọn khủng bố và mỗi người trong số họ đều mơ về một chiến trường sinh tử với bọn khủng bố – đó là nơi thể hiện lòng dũng cảm, sự tự hào bất tử của những người lính chuyên nghiệp thực sự. Đó là nơi mà các quyết định đưa ra đều dựa trên lòng dũng cảm và kỹ năng, dựa trên bản lĩnh của chính mình và chính niềm tin đó đã đánh dấu người lính chuyên nghiệp như một người lãng mạn nhưng thực sự tin tưởng vào luật lệ.
Họ sẽ hồi hộp khi lên trực thăng. Vài người sẽ cảm thấy bồn chồn và rồi xấu hổ khi có cảm xúc đó. Những người khác thì có khi dùng hành động để che dấu cảm xúc như lau lưỡi lê, pha những câu chuyện cười nhạt thếch. Các sỹ quan và trung sỹ sẽ yên lặng ngồi yên, vừa là để làm gương cho cấp dưới, vừa để duyệt lại các kế hoạch trong đầu. Tất cả bọn họ đều nhìn xung quanh chiếc trực thăng và thầm ghét nó như thú rơi vào bẫy. Trong khoảnh khắc, Jack như đang ở đó cùng với họ
“Các chàng trai, chúc may mắn” anh thì thầm với bức tường “Bonne Chance”
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Thỉnh thoản Ryan lại liếc nhìn những con số trên đồng hồ nhưng nó dường như không muốn thay đổi và anh cũng không thể tập trung làm việc. Anh nhìn lại những bức ảnh về trại đó một lần nữa, đếm số người trong trại, cẩn thận nghiên cứu địa hình như thể anh chuẩn bị tấn công vào đó. Anh đột nhiên tự hỏi không biết họ có được lệnh giữ cho mấy tên khủng bố sống không và thấy rằng mình không thể trả lời câu hỏi này. Từ góc độ luật pháp, anh không nghĩ rằng chuyện này có liên quan. Nếu chủ nghĩa khủng bố là phiên bản hiện đại của bọn cướp biển – các mặt tương tự có vẻ thích hợp – thì việc sử dụng bất kỳ lực lượng quân đội nào đối đầu với ULA cũng là công bằng. Mặt khác, nếu chúng bị bắt sống, thì cũng có thể được đưa ra tòa và phơi bày tội ác. Bằng cách này sẽ tác động tâm lý thực sự tới các nhóm khủng bố khác. Ngay cả khi, lạy chúa, điều đó khiến bọn chúng không sợ hãi, thì ít nhất cũng khiến chúng chú ý, sợ hãi khi biết rằng mình không thể an toàn ngay cả khi ở khu có vẻ xa xôi nhất, tưởng là an toàn nhất của mình. Vài người trong số chúng có thể vẫn ngoan cố, trượt dốc xa hơn nhưng sẽ có một hoặc hai người có thể khai ra. Ryan có thể thấy rõ ràng rằng việc không nhận dược đủ thông tin đang làm hại họ. Bạn cần phải biết chúng đang ở đâu, chỉ vậy thôi. Chỉ cần biết nơi ẩn náu là bạn có thể huy động sức mạnh tổng lực của một đất nước hiện đại để nghiền nát bọn chúng, nghiền nát sự kiêu ngạo và tàn bạo của bọn chúng, chúng không thể chống lại được
Marty bước vào văn phòng “Sẵn sàng qua đó chưa?”
“Chúa ơi, sẵn sàng!”
“Anh ăn tối chưa?”
“Chưa, có lẽ để sau”
“Được thôi”
Họ cùng nhau đi tới tòa nhà phụ. Hiện giờ, các hành lang trong tòa nhà gần như trống rỗng. Đối với hầu hết các bộ phận, CIA cũng làm việc giống như các cơ quan chính phủ khác. Lúc 5 giờ chiều, phần lớn mọi ngời đều chuẩn bị ra về, ăn tối và xem TV
“Được rồi, Jack, lần này là truyền hình trực tiếp theo thời gian thực. Hãy nhớ là anh không thể nói với bất kỳ ai về chuyện này” Jack thấy Cantor trông có vẻ mệt mỏi
“Marty, nếu hành động lần này thành công, tôi sẽ nói với vợ tôi rằng ULA đã bị loại. Cô ấy có quyền biết điều đó”
“Tôi có thể hiểu chuyện đó. Chỉ là cô ấy không được biết chuyện xảy ra như thế nào”
“Cô ấy thậm chí còn chẳng thèm quan tâm” Jack đảm bảo khi họ bước vào phòng có màn hình TV. Jean-Claude đã lại ở đó
“Chào buổi tối, ông Cantor, giáo sư Ryan” viên sỹ quan DGSE chào mừng cả hai người
“Hành động thế nào rồi?”
“Họ đang trong tình trạng radio im lặng” viên đại tá trả lời
“Điều tôi không hiểu là làm sao họ làm cùng một phương cách trong hai lần” Ryan tiếp tục
“Đây là một rủi ro. Một chút sai lệch thông tin đã được sử dụng” Jean-Claude bí ẩn nói “Hơn nữa, tàu sân bay của các anh đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của họ”
“Tàu sân bay Saratoga có mang theo một đơn vị tấn công alpha” Marty giải thích “hai phi đội máy bay chiến đấu và ba phi đội cường kích, cộng với khả năng gây nhiễu và phủ song radar. Họ đang tiến hành cái gọi là tuần tra “Dòng Chết” bây giờ. Theo như báo cáo từ hệ thống giám sát điện tử thì người Libya đang ngồi không yên. Ồ, chà”
“Vệ tinh sẽ xuất hiện ở đường chân trời” kỹ thuật viên báo cáo “thời tiết có vẻ tốt. Chúng ta sẽ có những tấm ảnh đẹp”
Ryan ao ước một điếu thuốc, giúp cho việc chờ đợi dễ dàng hơn nhưng mỗi lần Cathy phải ngửi thấy mùi thuốc thì giá phải trả rất nặng.Theo tính toán thì lúc này đội biệt kích chắc hẳn đang bò cách trại khoảng 1000 yard. Ryan cũng đã từng phải bò như thế. Nếu họ phải bò xuống dốc thì tay và đầu gối sẽ rướm máu, cát sẽ sát vào vết thương. Đây là việc vô cùng mệt mỏi, chưa kể mục tiêu phải đối mặt là lính được vũ trang, khiến độ khó tăng lên rất nhiều. Bạn phải tranh thủ thời gian di chuyển khi chúng nhìn sang hướng khác và bạn phải thật yên lặng. Họ sẽ chỉ mang những thiết bị tối thiểu, vũ khí cá nhân, có lẽ thêm vài quả lựu đạn và vài thiết bị liên lạc radio, lướt trên mặt đất như cách con hổ tiếp cận con mồi, quan sát và lắng nghe
Bây giờ tất cả mọi người đều đang chăm chăm nhìn vào màn hình trống rỗng, mỗi người đều đang đắm chìm trong những hình ảnh tưởng tưởng cảnh đang diễn ra
“Được rồi” kỹ thuật viên nói “máy ảnh đã vào trạng thái hoạt động, điều khiển độ cao và máy ảnh sẽ chụp tự động, tín hiệu đo xa của chương trình đã được chấp nhận.Hình ảnh mục tiêu sẽ nhận được trong vòng 90 giây”
Hình ảnh TV sáng lên. Bắt đầu xuất hiện một khung ảnh thử nghiệm. Ryan đã không nhìn thấy loại ảnh này trong nhiều năm
“Nhận tín hiệu”
Rồi bức ảnh xuất hiện. Thật đáng thất vọng, nó lại là bức ảnh hồng ngoại. Vì lý do nào đó, Ryan hy vọng được nhìn thấy thứ khác. Vì góc chụp thấp nên hình ảnh khu trại hiện lên rất nhỏ. Họ hầu như không thấy chuyển động nào. Kỹ thuật viên cau mày và tăng góc quan sát. Không có gì hơn, thậm chí cả chiếc trực thăng.
Góc nhìn đang dần thay đổi chậm rãi và khó có thể tin vệ tinh do thám đang bay trong không trung ở tốc độ 18.000 dặm/giờ. Cuối cùng họ có thể nhìn thấy tất cả các lều. Ryan nheo mắt. Chỉ có một lều sáng tia hồng ngoại. Ôi, chỉ có một lều- lều của đám lính canh- họ có máy sưởi. Điều đó có nghĩa là gì? Họ đã rời đi…không có ai ở đó…và đội tấn công cũng không ở đó
Ryan nói lên tiếng lòng của mọi người “Có gì đó sai rồi”
“Khi nào họ có thể nói cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện gì?” Cantor hỏi
“Họ không thể phá vỡ im lặng trong vài giờ”
Hai giờ tiếp theo trôi qua. Tất cả họ giờ đang tập trung trong văn phòng của Marty. Thức ăn đã được đưa lên. Jean-Claude không nói bất cứ câu gì nhưng ông ấy rõ là đang thất vọng. Cantor không động vào bất cứ thứ gì. Điện thoai reo lên, người Pháp bắt ngay lấy ống nghe và nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ. Cuộc điện thoại kéo dài 4 hoặc 5 phút. Jean- Claude treo máy và quay lại
“Đội tấn công đã chạm trán với quân đội chính quy cách trại khoảng 100km, rõ ràng là một đơn vị cơ giới đang tập trận. Đây thật là điều bất ngờ. Vì bay rất thấp nên họ không tính toán đến vụ đụng độ bất ngờ này. Bên kia nổ súng vào trực thăng, rõ ràng là có thương vong và họ phải quay về” Jean-Claude không phải giải thích gì thêm, tốt nhất là thế, những hoạt động như thế này hiếm khi thành công quá 50%
“Tôi đã sợ điều đó” Jack nhìn chăm chăm xuống sàn nhà. Anh không cần ai phải nói rõ ràng hành động lần này sẽ không thể lặp lại nữa. Họ đã tiến hành nhiệm vụ ở độ rủi ro lớn, cố gắng thực hiện cùng một cách tới hai lần. Sẽ không thể có lần thứ ba “Người bên ông vẫn an toàn chứ?”
“An toàn, một máy bay trực thăng bị hỏng nhưng vẫn đủ bay về căn cứ. Không có thương vong”
“Xin cảm ơn người của ông vì đã nỗ lực hết sức, đại tá” Cantor đứng dậy và đi vào phòng tắm riêng. Ngay khi vào đó, anh đã sụp xuống bồn rửa mặt. Vết loét dạ dày của anh lại chảy máu. Marty cố gắng đứng dậy nhưng chân anh mềm oặt và anh ngã mạnh vào cửa phòng tắm, đầu đập mạnh vào cửa
Jack nghe thấy tiếng động trong phòng tắm liền chạy vào xem chuyện gì xảy ra. Rất khó để mở cửa, nhưng rồi anh phát hiện ra Marty đang nằm trên mặt đất sau cánh cửa. Phản ứng đầu tiên của Ryan là kêu Jean-Claude gọi bác sỹ, nhưng ngay cả bản thân Jack còn không biết gọi bác sỹ thế nào ở nơi này, nữa là người nước ngoài. Vì vậy anh dìu Marty quay trở lại phòng, để anh ấy ngồi vào ghế
“Có chuyện gì thế”
“Anh ấy vừa nôn ra máu…làm cách nào để gọi….”Ryan chửi thề và quay số đường dây Tướng Greer “Marty bị ngất..chúng tôi cần bác sỹ ở đây”
“Tôi sẽ lo việc này. Sẽ có mặt ở đó trong 2 phút” Đô đốc trả lời.
Jack quay lại phòng tắm lấy một cốc nước và vài tờ giấy vệ sinh. Anh lau vết máu trên miệng Cantor rồi đưa cốc nước lên miệng “Xúc miệng đi”
“tôi không sao” Cantor phản đối
“Vớ vẩn” Ryan trả lời “anh là tên ngốc. Anh làm việc cmn quá muộn, định cố gắng hoàn thành hết công việc rồi mới về, phải không?”
“Việc phải….phải làm”
“Phải làm cái gì, Marty, điều phải làm là cút ra khỏi đây trước khi nó nghiền nát anh”
Cantor lại bịt miệng. Jack nghĩ, Marty, anh không trúng thầu được rồi. Cuộc chiến vẫn đang diễn diễn ra ở đây và anh là một trong những tử sỹ. Anh cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ đó để ghi điểm giống như tôi
“Chuyện quái gì thế!” Greer bước vào phòng. Ông thậm chí trông còn hơn loạn
“Anh ấy bị loét dạ dày” Jack giải thích “giờ nó đang chảy máu” “Ôi chúa ơi, Marty!” Viên tướng nói. Ryan không biết ở Langley cũng có một phòng y tế. Một người nào đó tự nhận mình là nhân viên y tế vọt vào tiếp theo. Anh ta nhanh chóng kiểm tra Cantor, rồi anh ta và một nhân viên an ninh đưa Cantor lên xe lăn. Họ đưa anh ấy ra, để lại ba người còn lại nhìn nhau chằm chằm.
2“Khả năng loét dạ dày sẽ gây tử vong thế nào?” Ryan hỏi vợ ngay trước khi đi ngủ vào nửa đêm hôm đó
“Anh ấy bao nhiêu tuổi?” Cô hỏi lại, Jack trả lời cô. Cathy suy nghĩ một lát “Có thể, nhưng tỷ suất thấp ở mức tối thiểu. Đồng nghiệp ở chỗ làm à?”
“Sếp anh ở Langley. Anh ấy đang uống Tagamet nhưng tối nay lại nôn ra máu”
“có lẽ anh ấy cố thử không dùng thuốc. Đó là một trong những vấn đề. Anh đưa thuốc cho người ta, nhưng ngay khi bắt đầu cảm thấy tốt hơn, họ thường dừng uống thuóng. Ngay cả những người thông minh” Cathy thốt lên “Công việc ở đó căng thẳng thế à?”
“Anh đoán là đối với anh ấy thì thế”
“Thế thì được” Đây là dấu hiệu báo rằng cô nên lật người nhưng Cathy không thể làm việc đó một thời gian rồi “Anh ấy sẽ ổn thôi. Ngày nay nếu bị loét dạ dày nghiêm trọng thì anh phải tự chăm sóc bản thân. Anh có chắc mình muốn làm việc ở đó không?”
“Không, họ muốn anh làm việc ở đó nhưng anh sẽ không quyết định cho đến khi em giảm cân một chút”
“Anh tốt hơn đừng có chạy xa khi em sinh con đấy”
“Anh sẽ ở đó khi em cần anh”
“Suýt nữa thì bắt được chúng” Murray kể lại
“Cùng nhóm đã đột kích vào nhóm Hành Động Trực Tiếp à? Phải, tôi nghe nói đó là một hành động rất sạch sẽ. Chuyện gì xảy ra vậy?” Owens hỏi
“Nhóm đột kích bị tấn công cách đó 70 dặm và phải quay trở lại. Khi kiểm tra lại những bức ảnh cho thấy bạn bè của chúng ta có thể đã rời đi rồi”
“Tuyệt vời, vậy may mắn của chúng tôi vẫn ở đó. Anh nghĩ chúng đã đi đâu?”
Murray cười toe toét “Jimmy, tôi có giả định giống anh”
“Phải” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang mọc “Chà, chúng tôi đã xua tan mối nghi ngại với người bên DPG và giải thích mọi chuyện với ông ta”
“Ông ấy thế nào?”
“Ông ấy ngay lập tức nộp đơn từ chứ, nhưng Chỉ huy và tôi đã thuyết phục ông ấy rút đơn. Chúng ta ai chẳng có bí mật nho nhỏ của mình” Owens hào phóng “Ông ấy là người rất giỏi trong công việc. Anh hẳn sẽ vui khi biết phản ứng của ông ấy giống hệt anh. Ông ấy nói chúng tôi nên sắp xếp để hoàng tử bị ngã ngựa khi chơi polo và gãy chân. Khỏi phải nhắc lại phản ứng của chúng tôi thế nào”
“Bảo vệ những kẻ hèn nhát đôi khi dễ dàng hơn, hả? Chính những người dũng cảm khiến cuộc sống của chúng ta trở nên phức tạp. Anh biết không? Ngày nào đó ông ấy sẽ trở thành một ông vua tốt, nếu sống đủ lâu” Murray bổ xung thêm câu cuối. Anh nghĩ, thật không thể không thích anh chàng này. Và vợ anh ta cũng thật quyến rũ “Chà, điều này anh sẽ cảm thấy tốt hơn này, an ninh dành cho anh ấy ở Mỹ sẽ được thắt chặt, như những gì chúng tôi dành cho Tổng Thống. Thậm chí có vài người quan trọng đích thân tham gia”
Điều này sẽ khiến mình vui sao? Owens yên lặng tự hỏi, nhớ lại vài đời tổng thống Hoa Kỳ đã suýt chết dưới họng súng mấy kẻ điên thế nào, đấy là còn chưa nhắc tới John F. Kennedy. Tất nhiên, có thể mấy kẻ ULA đã trở về quê hoowng, nhưng bản năng mách bảo anh theo hướng ngược lại. Murray là bạn thân và anh cũng biết và tôn trọng các đặc vụ trong Sở mật vụ Hoa Kỳ, những người chịu trách nhiệm chi tiết về an ninh. Nhưng an ninh của Hoàng tử nước Anh nên thuộc hoàn toàn trách niệm của Sở cảnh sát và anh thực sự không thích sự thật rằng giờ nó phải chuyển giao sang tay người khác. Owens vẫn còn ghi nhớ lần trước Tổng thống Mỹ đã đến thăm nước Anh, các nhân viên Sở mật vụ đã tỏ ra kiêu ngạo, tự cho là đúng và gạt những những đồng nghiệp Anh sang một bên, khiến tinh thần chuyên nghiệp của Owens rất không hài lòng. Bây giờ thì anh đã hiểu họ hơn một chút.
3“Giá thuê là bao nhiêu?” Dobbens hỏi
“450 usd/tháng” nhân viên bất động sản trả lời “Ngôi nhà đó được trang bị đầy đủ tiện nghi”
“Ừ, ừ” Alex thấy nội thất cũng không ấn tượng đến thế. Họ không cần nội thất quá cao cấp “Khi nào em họ tôi có thể chuyển vào?”
“Không phải thuê cho anh sao?”
“Không, cho em họ tôi. Cậu ta cũng làm công việc giống tôi” Alex giải thích “Cậu ấy mới đến vùng này. Vì vậy tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm đi thuê nhà cho cậu ta. Anh nói là đặt cọc 3 tháng à?”
“Được” nhân viên bất động sản đưa ra yêu cầu trả trước 2 tháng tiền thuê
“Trả bằng tiền mặt có được không?” Dobbens hỏi
“Được, chúng ta hãy quay lại văn phòng và ký hợp đồng”
“Tôi sợ là hôm nay tôi đã muộn một chút rồi. Anh có thể tự mình hoàn thành hợp đồng không?”
Nhân viên bất động sản gật đầu “Được, tôi có thể làm hợp đồng ngay tại đây” Anh ta bước ra ô tô của mình và quay lại với một hợp đồng thuê nhà và một bìa cứng lót dưới cho tiện viết. Anh ta không biết mình đang tự bước chân vào cõi chết và không ai trong văn phòng bất động sản nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này
“Thư của tôi thường được gửi vào hộp – tôi sẽ lấy nó trên đường đi làm hàng ngày” Vấn đề địa chỉ đã được giải quyết
“Anh nói mình làm công việc gì nhỉ?”
“tôi làm việc cho Phòng thí nghiệm vật lý ứng dụng, kỹ sư điện. Tôi xin lỗi không thể nói nhiều hơn về công việc. Chúng tôi thực hiện rất nhiều dự án cho chính phủ, hy vọng anh có thể hiểu” Alex mơ hồ cảm thấy có lỗi với người đàn ông này. Anh ta rất vui vẻ và không bắt anh ta phải chạy quanh như nhiều đại lý bất động sản hay làm. Thật tệ. Nhưng đó là cuộc sống mà
“Anh luôn giao dịch bằng tiền mặt?”
“Đó là một cách đảm bảo anh không phải kiếm sống” Alex cười tươi
“Anh có thể ký vào đây không?”
“Chắc chắn rồi” Alex ký nó bằng chính bút của mình, tay trái như hắn đã luyện viết được một thời gian
“Và đây là 1350usd” Hắn đưa ra một cuộn tiền
“Thật tuyệt” nhân viên bất động sản nói khi trao chìa khóa và hóa đơn
“Tất nhiên rồi, cảm ơn anh” Alex bắt tay “Cậu ta có thể chuyển đến trong tuần tới. Chậm nhất là tuần sau nữa”
Hai người đàn ông bước ra xe riêng. Alex ghi lại biển số xe của nhân viên bất động sản, anh ta lái xe riêng của mình, chứ không phải xe của văn phòng nhà đất. Alex cũng ghi chú lại ngoại hình của anh ta, chỉ để đảm bảo rằng người của hắn sẽ không giết sai người. Hắn hài lòng lần này không phải giết nữ nhân viên. Hắn biết sớm muộn gì mình cũng phải vượt qua định kiến và lòng trắc ẩn này thôi, nhưng bây giờ thì cứ tránh được là vui đã. Hắn lái xe theo nhân viên đại lý bất động sản vài tòa nhà rồi rẽ xuống phố và quay lại nhà
Đây không phải là ngôi nhà hoàn hảo nhưng đủ gần. Có 3 phòng ngủ. Nhà bếp và phòng ăn rất được, phòng khách cũng vậy. Quan trọng hơn, nó có một gara và nằm trên một khu đất rộng gần một mẫu (khoảng 4000m2). Một dãy hàng rào cây bụi thấp bao quanh không gian mở này. Nó được bao quanh bởi một khu dân cư nửa thành thị và nửa ngoại ô, Các ngôi nhà không được kết nối liền mạch với nhau và khoảng cách giữa các nhà là khoảng 50 feet, đủ lý tưởng như một nơi ẩn náu an toàn.
Mọi việc xong xuôi, hắn lái xe tới Sân bay quốc gia Washington, rồi bắt chuyến bay tới Miami, chờ đợi ở đó 3 giờ rồi bắt chuyến bay khác tới Thành phố Mexico. Miller đang đợi hắn ở khách sạn chỉ định “Chào Sean”
“chào Alex, uống gì không?”
“Cậu có đồ uống gì?”
‘Chà, tôi mang theo một chai whiskey hay anh muốn uống đồ uống mexico. Bia cũng không tệ, nhưng cá nhân tôi thì không đụng đến loại đồ uống có một con sâu trong chai”
Alex chọn một chia bia. Hắn không buồn dùng đến cốc
“Thế nào rồi?”
Dobbens uống một hơi gần cạn chai bia. Thư giãn kiểu này thật tuyệt- thực sự thư giãn. Cứ phải đóng phim giả vờ suốt ở nhà đúng là căng thẳng “Tôi đã thuê được một nhà an toàn làm cơ sở. Vừa làm xong việc đó sáng nay. Nó đáp ứng đầy đủ yêu cầu của chúng ta. Người bên cậu thế nào?”
“Họ đang trên đường đến, đúng như kế hoạch”
Aelx gật đầu đồng ý và mở chai bia thứ hai “Được rồi, hãy cùng xem lại kế hoạch hành động”
“Thành thật mà nói, Alex, anh đã truyền cảm hứng cho nhiệm vụ lần này” Miller mở cặp lấy bản đồ và sơ đồ ra. Họ cùng đi đên bàn cà phê. Những lời tử tế của Miller không khơi dậy được nụ cười của Alex. Dobbens không thích bị vuốt ve. Hắn lắng nghe kế hoạch trình bày trong 20 phút
“Không tồi, về cơ bản thì ổn, nhưng cậu phải chỉnh sửa lại đôi chút”
“Cái gì?” Miller hỏi, hắn bắt đầu tức giận với cách nói chuyện của Dobbens
“Nhìn này, ở đây họ sẽ bố trí ít nhất 15 nhân viên an ninh ngay đây” Alex chỉ trên bản đồ “Và các cậu sẽ phải thực hiện thật nhanh, cậu biết không? Chúng ta đang không nói đến cảnh sát địa phương. Những gã này đều được đào tạo và trang bị vũ khí. Chúng cũng không phải những thằng ngu. Nếu các cậu muốn làm việc này, man, các cậu phải giáng cú đấm đầu tiên mạnh hơn. Thời gian cũng phải rút ngắn hơn nữa. Không, chúng ta phải thực hiện việc này thật gọn gang hơn nữa, Sean”
“Nhưng họ sẽ ở nơi không đúng chỗ” Miller không hài lòng phản đối, cố gắng hết sức để bình tĩnh
“Và cậu muốn bọn họ sẽ quay lại sao? Không thể nào, boy! Tốt hơn là cậu phải nghĩ cách hạ gục bọn họ trong 10 giây đầu tiên. Này, hãy nghĩ bọn họ chính là lính. Đây không phải là cuộc chiến trong đường phố thua là chạy. Chúng ta có một chiến trường ở đây đấy!”
“Nhưng nếu an ninh thắt chặt như anh nói…”
“Tôi có thể xử lý được việc đó, man. Cậu không để ý những gì tôi đang làm sao? Tôi có thể sắp xếp những tay súng bên cậu vào đúng vị trí ở đúng thời điểm”
“Vậy anh làm thế quái nào để đảm bảo điều đó!” Miller không thể giữ bình tĩnh được nữa. Có điều gì đó về Alex khiến hắn không thể nào không bực mình
“Dễ thôi, man” Dobbens mỉm cười. Hắn thích có cơ hội dạy cho thằng nhóc tự cao này cách làm việc thế nào. “Tất cả những viêc các cậu cần làm là ….”
“Và anh thực sự nghĩ anh có thể vượt qua họ đơn giản như thế này!” Miller vội vàng hỏi ngay sau khi hắn kết thúc trình bày
“Dễ mà. Tôi có thể tự mình viết lệnh điều động công việc, nhớ không?” Miller lại ngắc ngứ và lần này Alex thắng. Hắn tự nhủ hãy khinh thường kế hoạch của Alex đi nhưng hắn ghét phải công nhận rằng kế hoạch đó có lý. Thằng da đen nghiệp dư này đang dạy hắn cách phải điều hành một nhiệm vụ như thế nào và việc gã nói đúng càng khiến hắn điên tiết hơn “Này, man, kế hoạch này không chỉ tốt hơn mà còn dễ thực hiện hơn nữa” Alex hơi lùi bước. Ngay cả mấy thằng da trắng kiêu ngạo cũng có lòng tự trọng. Thằng bé này đã quen với việc thích làm theo ý mình. Nó là một thằng bé thông minh, Dobbens phải tự công nhận điều đó, nhưng hắn quá cứng nhắc. Một khi đã lên ý tưởng thì hắn không muốn thay đổi bất cứ điều gì. Alex biết rõ hắn chưa bao giờ trở thành một kỹ sư giỏi vì thế “Còn nhớ lần trước tôi đã điều hành nhiệm vụ cho các cậu không? Hãy tin tôi, man. Cuối cùng tôi cũng đúng, phải không?”
Bất kể chuyên môn kỹ thuật của mình, Alex vẫn không có kỹ năng xử lý các mối quan hệ cá nhân. Lời lưu ý cuối cùng của hắn gần như khiến Miller lại bùng lên giận dữ, nhưng gã thanh niên Ireland đã hít thở sâu để tiếp tục nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ. Giờ thì gã đã hiểu sao bọn Yank lại thích mấy thằng mọi đen đến thế
“Để tôi suy nghĩ một chút”
“Chắc chắn rồi. Cậu biết không, tôi sẽ ngủ một chút. Cậu có thể nhìn bản đồ trong lúc đó thoải mái”.
“Ngoài đám an ninh và mục tiêu thì còn có ai nữa không?”
Alex vươn vai “có lẽ họ sẽ đãi bữa tối. Trời ạ…tôi không biết. Tôi nghĩ họ sẽ có người giúp việc. Ý tôi là, anh không thể đã cả một đống người đó mà không có người hỗ trợ, phải không? Cũng đừng tổn thương cô ấy, man, cô ấy là một người con gái đẹp, có thể là một trong số những chị gái của chúng ta. Và hãy nhớ những gì tôi nói về việc không giết phụ nữ và trẻ em. Nếu đó là việc buộc phải làm, tôi có thể chịu được, nhưng nếu chỉ là việc đó vì vui, Sean, cậu sẽ phải trả lời tôi đấy. Hãy cố mà làm nhiệm vụ lần này một cách chuyên nghiệp. Cậu đang có 3 mục tiêu chính trị hợp pháp, đó là đủ rồi. Phanaf còn lại chỉ là lợi tức thu thêm, chúng ta có thể dùng bọn họ để thể hiện thiện chí, điều này có thể không quan trọng với cậu, boy, nhưng nó cực kỳ quan trong với tôi. Cậu hiểu không?”
“Rất hiểu, Alex” Sean đã đưa ra một quyết định dứt khoát, đó là Alex sẽ không thể nhìn thấy kết cuộc nhiệm vụ lần này. Không quá khó để chuẩn bị cho hắn xuống mồ. Sự nhạy cảm vô lý của hắn không hợp với cách mạng. Hắn sẽ được cho là anh dũng hy sinh. Ít nhất chúng tao cũng khiến mày trở thành gương tử vì đạo, Alex
Hai giờ sau, Miller phải thừa nhận ràng đây đúng là điều không dễ chịu. Thằng da đen này quả là một thiên tài trong lập kế hoạch thực hiện nhiệm vụ.
4Các nhân viên an ninh đến muộn, khiến Ryan phải đỗ xe ngay trên đường phía sau xe của họ. Có tất cả 3 người, dẫn dầu bởi Chuck Every của Sở mật vụ
“Xin lỗi, chúng tôi vừa đến” Avery bắt tay anh và nói “Đây là Bert Longley và Mike Keaton, hai đồng nghiệp người Anh”
“Xin chào, anh Longley” Cathy đứng ở cửa lên tiếng chào. Đôi mắt anh ta mở to khi nhìn thấy cô
“Chúa ơi, có lẽ chúng ta cần mang theo một bác sỹ! Tôi không biết lại bất tiện đến vậy”
“Chà, cái này có một phần ở nước Anh” Jack giải thích “xin mời vào”
“Anh Longley đây đã hộ tống bọn em khi anh ở bệnh viện” Cathy nói với chồng
“Rất vui được gặp lại”
“ Cô cảm thấy thế nào?” Longley hỏi
“Hơi mệt, nhưng ổn” Cathy vào theo
“Các anh đã kiểm tra về Robby chưa?” Jack hỏi
“Có, chúng tôi đã làm việc đó. Xin hãy thứ lỗi cho ông Bennett. Tôi sợ là ông ấy hơi cứng nhắc khi thực hiện mệnh lệnh. Vậy, chúng ta sẽ đi xem xung quanh chứ?”
“Nếu hai người không phiền thì tôi muốn xem vách đá sau nhà” Avery nói
“Các quý ông, xin hãy theo tôi” Jack dẫn ba người qua cửa kính trượt và lên sân thượng nhìn thẳng ra Vịnh Chesapeake
“Đẹp quá!” Longley nhận xét
“Sai làm duy nhất là chúng tôi đã không tách phòng khách với phòng ăn, nhưng bản thiết kế đã vẽ như thế và chúng tôi không có cách nào thay đổi. Nhưng tầm nhìn ngoài khung cửa sổ này thật tuyệt, phải không?”
“Chắc chắn rồi, và cũng cho chúng ta tầm nhìn tốt nữa” Keaton nhận xét, tiếp tục quan sát xung quanh.
Ryan nghĩ, đó là anh còn chưa kể đến những đám cháy gần đây đó “Các anh định mang theo bao nhiêu người?”
“tôi sợ rằng chúng tôi không thể thảo luận về chuyện này” Longley trả lời
“Hơn 20 người?” Jack khăng khăng “Tôi có kế hoạch pha cà phê với bánh sandwich cho đội các anh. Đừng lo, tôi không nói gì ngay cả với Robby”
“làm đủ cho 20 người là được, có thêm cũng chỉ chút xíu thôi” Avery nói sau một chút suy nghĩ “Cà phê là đủ rồi” viên mật vụ nghĩ thêm, họ thường uống rất nhiều cà phê
“Được rồi, đến xem vách đá nào”Jack bước xuống từ mái xuống bãi cỏ. “Các vị, hãy hết sức cẩn thận ở đây nhé”
“Nó không ổn định đến mức nào?” Avery hỏi
“Có hàng rào ở kia, Sally đã vượt qua rào hai lần và đều bị đánh vào mông. Nó bị xói mòn.Kết cấu của vách đá này là đá và sỏi rất mềm- kiểu đá cát, tôi nghĩ vậy. Tôi đang cố gắng để ổn định nó lại. Những người bên bảo vệ môi trường bang nói rằng tôi nên trồng mấy cây sắn dây chết tiệt kia và—đứng lại ngay đó!”
Keanton đã vượt qua hàng rào thấp
“Hai năm trước, tôi tận mắt chứng kiến một mảnh đất rộng 20 m2 bị sập xuống Đó là lý do vì sao tôi mới trồng mấy cây sắn dây này. Các anh nghĩ sẽ có ai trèo lên từ đây à?”
“Đó cũng là một khả năng” Longley trả lời
“Nếu anh ngồi trên một chiếc thuyền nhìn lên thì anh sẽ nghĩ khác đấy. Vách đá này không chứa được sức nặng của người đâu. Một con sóc thì có thể, chứ không hơn đươc đâu”
“Nó cao bao nhiêu?” Avery hỏi
“43 feet tính từ dó, ở đây thì 50 feet. Dựa vào mấy cây sắn dây này thì không leo nổi đâu. Không ai có thể sử dụng chúng mà cũng không thể cắt được. Nếu các anh thử nắm lấy nó thì sẽ ngạc nhiên lớn đấy. Như tôi nói, nếu các anh muốn kiểm tra, hãy làm nó từ một con thuyền xem” Ryan nói
“Chúng tôi sẽ làm việc đó” Avery trả lời “Lối vaofi, con đường riêng đó phải dài 300 yard”
“Hơn 400, bao gồm cả đường cong. Tôi đã tốn một đống tiền cho nó đấy”
“còn những người sửa bể bơi thì sao?” Lần này đến lượt Longley hỏi
“Bên bơi dự kiến sẽ xong vào thứ tư tuần tới”
Avery và Keaton bước về phía bắc ngôi nhà. Phía trước hai mươi yard là một rừng cây gai sinh sôi nảy nở, ngự trị quanh năm. Ryan đã trồng một hàng dài cây bụi ở đó để đánh dấu ranh giới khu đất của mình.. Sally cũng không bao giờ lang thang ở đó “Chỗ này có vẻ khá an toàn” Avery nói “Có 200 yard không gian trống giữa con đường và hàng cây, sau đó có nhiều không gian thoáng hơn giữa bể bơi và khu nhà”
“Đúng vậy” Ryan cười toe toét “Anh có thể bố trí súng máy hạng nặng giữa các hàng cây và đặt súng cối cạnh bể bơi”
“Tiến sỹ Ryan, chúng tôi đang khá nghiêm túc về chuyện này” Longley nói thẳng
“Tôi biết, nhưng đây là chuyến đi không được thông báo rộng rãi, phải không? Họ không thể…” Jack dừng lại đột ngột. Anh không thích nét mặt họ lúc này.
Avery nói “Chúng tôi luôn giả định rằng có một bên khác biết chúng ta định làm gì”
“ồ” Hay là còn có chuyện gì khác? Nhưng anh biết tốt hơn là không nên hỏi “Chà, với tư cách là lính thủy quân lục chiến, tôi hoàn toàn không muốn tấn công nơi lạnh lẽo này, nhưng tôi biết một chút về cách các anh được đào tạo thế nào, nên tôi không muốn can thiệp vào công việc của các anh”
“Chúng tôi sẽ cố gắng” Avery bảo đảm, nhìn xung quanh. Con đường riêng đó qua khu rừng, anh có thể sử dụng phương tiện liên lạc của mình để chặn hoàn toàn các phương tiện khác. Anh cũng tự nhắc mình rằng sẽ có mười người từ Sở Mật vụ, sáu người từ Anh, một nhân viên liên lạc từ FBI, và có lẽ hai hoặc ba cảnh sát từ Cảnh sát Tiểu bang để điều khiển giao thông trên đường bên ngoài. Mỗi người bên anh sẽ được trang bị một khẩu súng lục ổ quay quân dụng và một khẩu súng tiểu liên, và họ sẽ huấn luyện với đạn thật ít nhất một lần một tuần
Avery vẫn không cảm thấy yên âm, vì có khả năng một nhóm khủng bố được vũ trang vẫn đang chạy loăng quăng ngoài kia. Nhưng tất cả sân bay đang được giám sát và tất cả lực lượng cảnh sát địa phương đều trong tình trạng báo động. Chỉ có một con đường duy nhất vào đây. Địa hình xung quanh cũng khiến cho ngay cả một đội lính chuyên nghiệp cũng gặp khó khăn khi xâm nhập mà không gây ra tiếng động và những kẻ khủng bố này dù có chuyên nghiệp đến đâu thì cũng chưa bao giờ chiến đấu trong trận chiến có dàn xếp. Đây không phải ở London và những mục tiêu tiềm năng không thể vô tư lái xe đi xung quanh chỉ với một lính vũ trang bảo vệ
“Cảm ơn tiến sỹ Ryan. Chúng tôi sẽ kiểm tra vách đá từ mặt nước. Nếu anh nhìn thấy một chiếc tàu cao tốc của cảnh sát biển thì đó chính là chúng tôi”
“Anh biết đường đến trạm cảnh sát biển ở Thomas Point không? Anh lái xe về phía đông con đường rừng cho đến Vịnh Arundel rồi rẽ phải. Anh sẽ không lạc đường đâu” “Cảm ơn, chúng tôi sẽ theo lộ trình đó”
5Nhân viên bất động sản bước ra khỏi văn phòng trước 10 giờ tối. Hôm nay đến lượt anh phải đóng cửa. Trong cặp anh có một phong bì tiền gửi lưu ký ngân hàng qua đêm và vài hợp đồng anh sẽ xử lý vào sáng hôm sau trước khi đi làm. Anh đặt chiếc cặp sang ghế bên và khởi động xe. Hai đèn pha chiếu ngay phía sau anh
“tôi có thể nói chuyện với anh không” Một giọng nói vang lên trong bóng tối. Nhân viên bất động sản nhìn thấy một bóng người đang tiến về phía mình
“tôi sợ rằng chúng tôi đã đóng cửa. Giờ mở cửa thường là….”anh thấy mình đang nhìn thấy một khẩu súng
“tôi muốn tiền của anh, man. Cứ bình tĩnh và mọi chuyện sẽ ổn thôi” tay súng nói. Không lý gì lại đi dạo chết một người đàn ông. Hắn ta có thể làm gì đó điên rồ và có thể sẽ gặp may
“Nhưng tôi không có….”
“Chiếc cặp sách và chiếc ví. Hãy từ từ và bình tĩnh và anh sẽ về nhà trong nửa giờ nữa” Người đàn ông lấy ví của anh ta trước. Anh ta cố thử 3 lần để cởi cúc túi quần sau và tay run run đưa nó qua. Rồi đưa tiếp chiếc cặp
“Nó chỉ là séc…không có tiền mặt”
“Tất cả họ đều nói vậy. Hãy nằm xuống ghế và đếm đến 100. Đừng ngẩng đầu lên cho đến khi đếm xong và mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hãy đếm thật to để tôi có thể nghe thấy” Để xem, trái tim ở ngay đó…anh ta vươn khẩu súng trong tay vào chiếc cửa xe đang mở. Nhân viên đại lý bất động sản đếm đến 7 thì tiếng súng nổ. Bộ phận giảm thanh của súng vang lên trong xe thật chói tai. Thân thể trên ghế coi giật vài cái nhưng ở biên độ rất nhỏ, không cần phải bắn thêm viên thứ hai. Tay súng mở cửa và nâng kính cửa sổ, tắt máy và đèn, sau đó quay về xe của mình. Hắn phóng xe quay lại đường và rời khỏi hiện trường.10 phút sau, chiếc cặp và ví bị ném vào thùng giác ở một trung tâm mua sắm. Hắn quay lại đường cao tốc và lái theo hướng ngược lại. Giữ lại khẩu súng rât nguy hiểm nhưng phải xử lý nó cẩn thận hơn. Tay súng lái xe quay trở lại nơi nó vốn thuộc về- gia đình mà chủ nhân vẫn đang đi nghỉ- và đi bộ thêm 2 tòa nhà để về đến nơi hắn ở. Alex đã đúng, như mọi khi, tay sung nghĩ. Nếu bạn lên kế hoạch mọi thứ, nghĩ đến mọi khả năng và quan trọng nhất, đừng để lại bất kỳ bằng chứng gì, thì bạn có thể giết bất kỳ ai bạn muốn. Ồ, hắn nhớ ra rồi, còn một điều nữa: đừng kể chuyện đó cho bất kỳ ai.
6“Chào Ernie” Jack khẽ nói. Bóng đen của chú cún ngay lập tức xuất hiện trên tấm thảm sáng màu trong phòng khách. Đây là bốn giờ sáng. Lúc nãy, Ernie nghe thấy một tiếng động nhỏ nên đã chạy ra khỏi phòng của Sally để xem chuyện gì đã xảy ra. Có một điều về loài chó la chúng không bao giờ ngủ giống con người. Ernie nhìn anh vài phút, cái đuôi nhỏ đung đưa cho đến khi Jack xoa phía sau tai chú, rồi nó rời đi quay lại phòng Sally. Jack nghĩ, nó thật tuyệt vời. Con chó đã hoàn toàn thay thế chú gấu bông AG. Anh khó mà tin chuyện này có thể xảy ra được đấy
Chúng sẽ trở lại, phải không? Jack hỏi bóng đêm. Jack đứng dậy rời khỏi chiếc ghế da và chậm rãi bước tới cửa sổ. Trời đêm trong vắt. Ngoài vịnh Chesapeake anh có thể nhìn thấy những ánh đèn chuyển động theo những con tàu tấp nập ra vào cảng Baltimore và những chiếc chạy chậm hơn là đèn của đội xà lan kéo, nhưng trong bóng tối trông chúng hoành tráng hơn
Anh không biết sao mình hiểu chậm đến vậy. Có lẽ do hoạt động ở Trại-18 gần với khuôn mẫu mà anh đang cố gắng khám phá. Đó hẳn là đúng lúc bọn chúng xuất hiện để đào tạo bồi dưỡng. Nhưng cũng có khả năng bọn chúng đang lên kế hoạch cho một vụ gì đó lớn. Ví dụ, ngay tại đây….
“Lạy chúa.Jack, mày đã đến rất gần vấn đề rồi” anh thì thầm. Tin tức đã được công bố – trong suốt hai tuần nay- rằng họ sẽ đến, và anh nhớ ULA đã chứng tỏ có khả năng phát động chiến dịch ở Mỹ. Và chúng ta đang đưa các mục tiêu đã biết trước đó đến nhà của mình! Jack, mày đủ thông minh. Thật tuyệt vời khi nhìn lại. Họ đã chấp nhận lời mời mà không hề xem xét trước…và ngay cả khi những nhân viên an ninh đã ở đây kiểm tra trước thì mày thậm chí còn pha trò cười. Mày đúng là thằng khốn!
Lúc này thì anh thực sự nghiêm túc xem xét các biên pháp an ninh, đưa bản thân trở lại những ngày còn ở trong quân đoàn. Tưởng tượng ra một chiến trường mà ngôi nhà anh chính là mục tiêu cần đánh chiếm. Họ không thể làm gì từ hướng đông- vách đá đó còn nguy hiểm hơn cả một bãi mìn. Bắc và Nam, khu rừng quá dày và có dây leo, ngay cả đội quân thiện chiến nhất cũng khó có thể tiến xa nếu không huy động một số lượng khổng lồ và dọn dẹp trước- chắc chắn bọn họ không thể làm được đến thế với kỹ năng luyện tập ở sa mạc không cây cối! Vậy họ phải đến từ hướng tây. Avery nói định mang bao nhiêu người nhỉ- chà, anh ta không nói, nhưng minh có ân tượng với số 20. 20 nhân viên anh, trang bị vũ khí và đã được huấn luyện. Anh vẫn nhớ những ngày huấn luyện cơ bản dành cho các sỹ quan ở Quantico và cả những đêm ở đó. 22 tuổi, bất khả chiến bại và bất tử, uống bia vui vẻ ở những quán bar địa phương.
Một đêm ở một nơi gọi là Command Post, có một bức tranh của tướng Patton treo trên tường, khi anh bắt đầu trò chuyện với 2 giáo viên của Học viện FBI, nằm ở phía nam căn cứ thủy quân lục chiến. Tất cả họ đều vẫn giữ niềm tự hào như những người anh em trong thủy quân lục chiến. Họ không bao giờ né tránh câu “Chúng ta là những người giỏi nhất”. Đơn giản đều nghĩ rằng mọi người đều biết, cũng giống như chúng ta. Ngày kế tiếp anh chấp nhận lời mời đến trường bắn để thi đấu và đặt cược. Kết quả anh thua 10usd trước khi biết được một trong những đối thủ chính là giáo viên dạy bắn súng. Chúa ơi, minh không biết liệu Breckenridge có thể đánh bại anh ấy hay không! Nhân viên của sở mật vụ được giao nhiệm vụ thì mức độ xuất sắc cũng không chênh lệch nhiều. Bạn có muốn gây rắc rối với họ không? Chúa ơi, không!
Nếu mình giả sử mấy gã ULA thông minh như đã tỏ ra….và đây là một chuyến thăm không báo trước, một chuyến thăm cá nhân….họ sẽ không đến đây, và ngay cả khi biết, liệu họ có quá thông minh để tránh sa vào lưới….chuyến thăm sẽ an toàn, phải không?
Nhưng đây là một từ mà nghĩa của nó mang tính thay đổi liên tục. An toàn. Nó là một cái gì đó không thực sự đúng nghĩa của nó nữa. Jack đi ngang qua lò sưởi trong phòng khách bước vào phòng ngủ. Sally vẫn đang ngủ, còn chú cún Ernie vẫn đang cuộn tròn ở chân giường, đẩu ngẩng lên khi thấy Jack bước vào phòng như muốn nói “có chuyện gì?”
Con gái anh vẫn đang nằm trên giường, mơ giấc mơ yên bình của trẻ con trong khi cha bé vẫn đang vật lộn với cơn ác mộng bao trùm lên cả gia đình, đây là người cho phép anh quên đi thực tại khó khăn trong vài giờ. Anh kéo chăn cho Sally, vuốt đầu chú chó rồi rời khỏi phòng.
Jack tự hỏi làm thế nào những nhân vật công chúng có thể sống bình yên được. Họ cứ phải sống với những cơn ác mộng này suốt thôi. Anh nhớ mình đã chúc mừng Hoàng Tử vì đã không để cho nỗi sợ đe dọa cuộc sống của mình: Làm tốt lắm, lão già, hãy cho họ thấy nào! Hãy trở thành mục tiêu không sợ hãi! Thật đúng là khác khi tự mình lại trở thành mục tiêu, Ryan phải công nhận với bóng đêm điều đó, khi gia đình bạn trở thành mục tiêu, bạn có thể trả vờ dũng cảm và có thể thực hiện các chỉ dẫn cẩn thận, và tự hỏi liệu mỗi chiếc xe trên đường phố liệu có đang dấu một khẩu tiểu liên có thể bắn vào bạn đến chết chỉ để đưa ra một tuyên bố chính trị rất đặc biệt. Ban ngày bận rộn công việc khiến bạn bị phân tâm nhưng khi đêm về, khi tâm trí được thư giãn và lang thang và khi giấc mơ bắt đầu….
Thuyết nhị nguyên thật đáng kinh ngạc. Bạn không cho phép mình bị mắc kẹt trong đó, nhưng đồng thời cũng không cho phép mình được quên nó. Bạn không thể để cuộc sống của mình bị chi phối bởi nỗi sợ, nhưng bạn cũng không thể để tâm trí mình dễ dàng rơi vào cảm giác an toàn. Một cảm giác số phận có thể giúp đỡ nhưng Ryan lại là người luôn tin rằng con người có thể làm chủ số phận. Anh không tin bất kỳ khả năng nào khác. Anh muốn tấn công, nếu không phải bọn chúng, thì vào số phận, nhưng cả hai điều đó đều cách xa tầm với của anh như những ánh đèn lắc lư trên những con tàu cách cửa sổ nhà anh cả dặm. Sự an toàn của gia đình anh đã gần như được bảo đảm – chúng ta đang đến rất gần! Anh lặng lẽ khóc với bóng đêm. Bọn chúng đã gần như thực hiện được điều đó. Chúng gần như đã thắng trận chiến đó, và chúng đã giúp những người khác chiến thắng một trận chiến khác. Anh có thể phản công, và anh biết anh có thể làm điều đó tốt nhất trên bàn làm việc ở Langley, bằng cách tham gia vào nhóm làm việc toàn thời gian. Anh sẽ không còn làm chủ vận mệnh của mình, nhưng ít nhất anh có thể đóng một vai trò nào đó. Anh đã từng đóng một vai trò quan trọng – dù chỉ là tình cờ- đối với trường hợp của Francoise Theroux, người phụ nữ đẹp và ác đó giờ đã chết. Nghĩ đến điều này anh thêm quyết tâm. Những người cầm súng sẽ có vai trò của họ và người sau bàn giấy cũng có vai trò của mình. Jack sẽ nhớ Học viện, sẽ nhớ những đứa trẻ háo hức nhưng đây là cái giá anh phải trả để quay lại trò chơi. Jack uống một ly nước trước khi quay lại giường ngủ
Học kỳ mùa hè bắt đầu đúng lịch. Jacs quan sát với vẻ thông cảm sâu sắc với những cậu học sinh vừa mới tốt nghiệp trung học đã phải đối mặt với cuộc sống trại lính ngặt nghèo. Mục đích cảu việc đào tạo sinh viên năm nhất chủ yếu là để loại bỏ nhưng mặt yếu kém càng sớm càng tốt, và vì vậy nó chủ yếu nằm trong tay những sinh viên lớp trên, những người vừa mới trải qua những điều tương tự. Đám tân sinh viên trẻ hơn đều chỉ có thể tuân theo chỉ dẫn của đàn anh đàn chị già hơn 2 tuổi, giờ đang chạy quanh sân với mái tóc cắt ngắn.
“Chào buổi sáng, Jack!” Robby bước tới cùng với anh đứng từ bãi đậu xe nhìn xem “Anh biết không, Rob, Trường Boston không bao giờ có cảnh này”
“Nếu cậu nghĩ đây là một khóa học hè” Jackson khịt mũi “bạn nên xem nó thế nào khi tôi ở đây”
“tôi cá họ sẽ nói điều này suốt 100 năm nay” Jack trêu chọ
“Có lẽ vậy” Những sinh viên năm nhất trong bộ quần áo màu trắng chạy qua họ như một đàn bò rừng, hỗn loạn, rất cả đều thở hồng hộc trong một buổi sáng nóng ẩm “dù vậy, chúng ta giữ đội hình tốt hơn họ”
“Ngay trong ngày đầu tiên à?”
“Những ngày đầu tiên không mấy gọn gang” Jackson thừa nhận
“Thu dọn đồ đạc chưa?”
Jackson gật đầu “Hầu hết đồ đạc đã được đóng gói trong thùng. Tôi phải làm thủ tục chuyển”
“Tôi cũng thế”
“Cậu sẽ rời đi à?” Robby ngạc nhiên “Tôi đã nói với Tường Greer rằng tôi muốn tham gia”
“Tướng quân….ồ người ở CIA. Cậu sẽ làm công việc đó hả? Khoa có phản ứng gì?”
“Tôi nghĩ anh có thể nói rằng họ cố gắng cầm nước mắt. Sếp thực sự không vui với tôi suốt một năm nay, toàn dành thời gian ở nơi khác. Vì vậy việc này giống như cả hai chúng tôi đều vui vẻ ăn bữa chia tay”
“ừ, thứ sáu tuần này phải không?”
“Phải, anh có thể có mặt khoảng 8.15 được không?”
“Đã hiểu. Cậu nói rằng không cần phải ăn mặc đẹp, phải không?”
“Phải” Jack cười. Bắt được rồi
Vào lúc 8.00 tối, chiếc máy bay VC-10 của lực lượng không quân hoàng gia Anh hạ cánh xuống căn cứ không quân Andrew rồi đi taxi tới cùng nhà ga vẫn đường dùng cho Không Lực 1. Các phóng viên nhận thấy an ninh được thắt rất chặt, ngoài nhân viên mật vụ mặc thường phục thì còn cả đội an ninh không quân nhìn ngó khắp nơi. Bản thân các phóng viên thạo tin cũng giải thích rằng công tác an ninh trong khu vực đặc biệt của căn cứ luôn được nghiêm ngặt. Máy bay hạ cánh chậm và dừng lại ở vị trí chính xác và cầu thang lên máy bay lập tức dừng ở cửa trước, một lúc sau thì cửa mở ra.
Đại sữ Anh và các quan chức của Bộ Ngoại Giao đã đợi sẵn dưới chân cầu thang máy bay. Trong cabin, đội an ninh đã kiểm tra lần cuối ngoài cửa sổ. Cuối cùng, Hoàng Tử đã xuất hiện trên cửa, cùng với người vợ trẻ tuổi, vẫy tay chào đám đông đang quan sát từ xa, đồng thời cẩn thận di chuyển đôi chân cứng đơ của mình do phải ngồi suốt hành trình dài dần dần xuống cầu thang. Ở phía bên đường băng, một số sĩ quan quân đội hai nước giơ tay chào theo nghi thức quân đội, và một sĩ quan theo nghi thức Bộ Ngoại giao nghiêm trang. Điều này đã khiến cô bị khiển trách trên tờ Washington Post buổi sáng vì cách cư xử thiếu tinh tế. Cháu gái 6 tuổi của chỉ huy căn cứ cũng cầm một tá hoa hồng vàng đến trao cho công nương. Đèn flash liên tục lóe lên, đôi vợ chồng hoàng gia mỉm cười trước ống kính trong khi tranh thủ nói điều gì đó vui vẻ với mọi người trên đường tiếp đón. Hoàng Tử chia sẻ chuyện cười với một sỹ quan hải quân đã từng chỉ huy mình và công chúa nói gì đó về thời tiết nóng ẩm khó chịu kéo dài từ sáng đến tối. Phu nhân của viên đại sứ cũng nói luôn là thời tiết ở đây rất xấu, vì vậy nói từng bị coi là nơi nguy hiểm cho các nhà ngoại giao. Muỗi truyền sốt rét đã biến mất nhưng thời tiết thì chẳng thay đổi nhiều. May mắn thay, giờ nhà nào cũng có điều hòa. Các phóng viên chú ý đến màu sắc, kiểu cách và phong cách trang phục của công chúa, đặc biệt là chiếc mũ mới “tài tình” của cô. Cô đứng đó, mảnh mai, thanh lịch và sang trọng hơn cả một người mẫu chuyên nghiệp trong khi chồng cô trông bình dị như một chàng trai cao bồi texas, trên mặt nở một nụ cười có vẻ thoải mái. Người Mỹ, người chưa từng có cơ hội tận mắt nhìn thấy cặp đôi này trước đây, thấy anh ta dễ tính một cách đáng ngạc nhiên, và tất nhiên mọi người đàn ông ở đó đều yêu công chúa, như hầu hết các nước phương tây
Đám nhân viên an ninh không ai nhìn thấy điều này. Tất cả bọn họ đều quay lưng vào hiện trường, đưa mắt quét đám đông, khuông mặt nghiêm nghị cùng với thái độ nghiêm trọng như cùng đúc một khuôn, phản ánh rõ ước vọng trong tâm trí: Xin Chúa, đừng xảy ra chuyện gì khi con đang làm nhiệm vụ. Mỗi người đều có tai nghe gắn vào tai, liên tục báo thông tin về những gì cần theo dõi trong khi mắt của họ đảo liên tục
Cuối cùng vợ chồng hoàng tử cũng lên xe Rolls-Royce của đại sứ quán và có xe motor dẫn đường. Căn cứ Andrews có một số cổng nhưng cổng được chọn mới được quyết định 1 tiếng trước. Tuyến đường vào thành phố vì thế chưa được dọn thông với đầy xe đã được xác định và không được xác định. Họ bố trí 2 chiếc xe Rolls-Royce cả về kiểu dáng và màu sắc đi ở khoảng cách khác nhau. Mỗi chiếc đều có xe dẫn đường và bọc hậu, cùng một máy bay trực thăng hộ tống trên cao. Nếu ai có thời gian đếm thì chắc hẳn đã đếm được gần 100 nhân viên an ninh được trang bị vũ khí có mặt tại hiện trường. Giờ đến của phái đoàn đã được tính toán tránh giờ cao điểm nhất sao cho phái đoàn có thể đi qua trung tâm Washington và đến Đại Sứ Quán Anh trong vòng 25 phút tối đa. Vài phút sau, vợ chồng Hoàng Tử đã có mặt tại tòa nhà đại sứ an toàn và trách nhiệm an ninh giờ được trao cho người khác. Hầu hết nhân viên an ninh đều tản ra, quay trở về nhà hoặc nhiệm sở, nhưng 10 người trong số đó vẫn ở lại xung quanh tòa đại sứ, hầu hết vô hình ẩn sau những chiếc ô tô hoặc xe van, trong khi vài cảnh sát mặc thường phục đi bộ quanh tòa nhà tuần tra
“Hoa Kỳ” O’Donnell nói “vùng đất của cơ hội” Bản tin truyền hình phát lúc 11.00 và đưa tin trực tiếp về chuyến thăm của Hoàng Tử
“Anh nghĩ họ đang làm gì bây giờ?” Miller hỏi
“Tôi đoán là giải quyết tình trạng mệt do bay xa” viên chỉ huy trả lời “Giờ hãy ngủ một giấc ngon đêm nay đi. Mọi thứ sẵn sàng rồi chứ?”
“Vâng, ngôi nhà an toàn đã chuẩn bị sẵn sàng vào ngày mai. Alex và người của anh ta đã sẵn sàng và tôi đã tiến hành vài thay đổi trong kế hoạch”
“Đó cũng là ý kiến của Alex?”
“Vâng, và nếu tôi nghe thêm bất kỳ lời khuyên nào từ thằng khốn kiêu ngạo đó….”
“Anh ta là một trong những người anh em cách mạng của chúng ta” O’Donnell mỉm cười nhắc nhở “Nhưng tôi hiểu ý của cậu”
“Mike đâu?”
“Belfast. Cậu ta đang chỉ đạo Giai Đoạn 2”
“Thời gian đã ấn định chưa?”
“Rồi. Cả các chỉ huy lữ đoàn và toàn bộ Hội Đồng Quân Đội. Chúng ta có thể kéo lưới hết một lần….” O’Donnell cuối cùng cũng tiết lộ kế hoạch cẩn mật của mình. Các điệp viên xâm nhập của McKenney vừa làm việc thân cận ngay các lãnh đạo của PIRA vừa biết những người xung quanh họ. Theo lệnh của O’Donnell, chúng sẽ ám sát tất cả, hoàn toàn loại bỏ lãnh đạo quân đội của PIRA. Sẽ không còn ai còn sống để lãnh đạo tổ chức…..ngoại trừ một người cố tình bị bỏ lại cho sống sót, người sẽ gióng trống mở cờ đón gã trở lại trong sự kính trọng của đám Provos để lãnh đạo họ. Với những con tin trong tay, gã sẽ yêu cầu phải thả tất cả những người “bị tù đày sau dây thép gai” ngay cả khi phải chặt tay Hoàng Tử xứ Wales để gửi tới Cung Điện Buckingham vào một lúc nào đó. O’Do